Mồm Loa được linh mục rửa tội với cái tên Dieter Laurien. Gã từng trải qua nghề thực tập bồi bàn với không biết bao nhiêu đĩa bát bị bể và một cú đấm vô mặt ông chủ quán khi bị đuổi việc. Gã thích ngồi bên bàn ăn để thiên hạ phục dịch mình hơn. Tất nhiên là để được ngồi ở bàn ăn chờ người phục dịch, gã đã nghĩ ra đủ 1001 cách kiếm tiền.
Sát Mèo, tên khai sinh Gert Patulke, mười chín tuổi, thành thạo nghề thọc huyết heo và bán thịt. Gã đã thành danh từ khi còn học việc. Với dao lột da, dao chọc tiết và rìu chặt xương súc vật trong tay, Sát Mèo đã từng rượt ông chủ và đám đồng nghiệp chạy dài dài. Khi đã nổi điên, không thể lường được Sát Mèo sẽ hung hãn tới đâu. Viên thẩm phán tòa án thiếu niên, người đã từng kết án Sát Mèo, đã thầm nghĩ chỗ của gã côn đồ này là nhà tù. Và suốt đời.
Hai thằng bất hảo kết hợp với nhau thành cặp bài trùng. Mồm Loa lúc nào cũng oang oang như cái loa rè vặn to hết cỡ. Gã khôn ngoan, tỉnh táo, và là kẻ vạch các kế hoạch. Sát Mèo lười biếng, ít nói. Đôi khi gã như kẻ điếc, xa lánh xung quanh. Nhưng khốn cho kẻ nào chọc tức gã. Sự tàn bạo của gã là vô hạn độ, và không bao giờ gã cân nhắc đến hậu quả. Cả hai đều chung sở thích: TIỀN và RƯỢU.
Hiện tại hai thằng ngụ trong một ngôi trường bỏ hoang, sắp bị ủi đi theo dự kiến quy hoạch của thành phố. Trong nhà không điện, cũng không nước. Nhưng chúng bất cần.
Chúng ở hai phòng, trong sân sau là chiếc Kombi, Mồm Loa mua lại với giá hai trăm mark. Chiếc xe cà tàng lắm rồi. Màu sơn không được thay nhưng biển số thì ngày nào cũng được đổi – chúng có cả thảy mười sáu biển số, đều là của gỡ trộm ở các bãi xe.
Bây giờ là chiều thứ bảy, chúng ngồi trong chỗ trú thân tồi tàn của mình, đọc báo.
Mồm Loa mân mê chiếc khuyên tai. Gã cười hô hố:
- Hê hê, số báo ngày 14 nè. Thằng phóng viên viết về tao. Đây nè, nó viết về vụ tao gây ra ở phố Gramatzki. Hề hề, hôm đó mụ Ruth Ziegler bị tao chơi một vố suýt tắt thở…
Sát Mèo gục gặc cái đầu trọc, vẻ lắng nghe.
- Hê hê, hôm đó ả Ziegler đi ra từ buồng tắm. Ả vừa sấy mái tóc đỏ xong. ả chưa kịp tri hô, tao đã xiết cổ ả. Tao xiết nhè nhẹ thôi thế mà bài báo viết rằng nhiều ngày sau ả cũng chưa nói được. Mày coi ả Ziegler tả nhân dạng tạo trên báo cho tụi cớm truy lùng nè. Hề hề, tưởng tao bảnh tỏn vậy mà ả vẽ bộ dạng tao như vầy khiến tao phát tự ái. Tao mà lại trông thế à? Rõ là ả sợ quá đâm nhìn gà hóa cuốc. Ê, Gert, nghe tiếp đây. Sắp tới tao sẽ làm một phi vụ động trời ở ngôi nhà bằng đá cẩm thạch.
Mồm Loa quẳng tờ báo xuống mặt bàn, ngả người ra ghế.
Patulke tiếp tục đọc, môi mấp máy như đang đánh vần.
- Này nhé, ngôi nhà xịn đó nằm trong một chung cư sang trọng. Chỉ có một con đường đột nhập là qua hầm để xe. Tao sẽ bám sau đít một chiếc xế hộp. Nhưng việc này phải cực nhanh và khéo. Không được để thằng tài xế nhận thấy. Hê hê, tao sẽ như Fantomas xuất quỷ nhập thần. Nhà nào vắng chủ là tao khoắng liền.
Mồm Loa ngừng ra rả. Gã thọc tay vô túi áo. Năm ngón tay đụng vào chiếc chìa khóa. Gã cao hứng thẩy chiếc chìa lên cao rồi giơ tay bắt gọn.
- Cha chả, lại sắp phải đút tiền vào ngăn gửi đồ tự động rồi.
Chiếc chìa quan trọng kia dành để mở ngăn chứa đồ ngoài ga, nơi chúng giấu chiếc va-li đựng vô số báu vật trộm cắp. Chưa kể 7.000 mark tiền mặt trong số 8.400 mark tống tiền được… Cứ 24 giờ đồng hồ là phải nhét thêm tiền đồng vào, bằng không thì ổ khóa sẽ tự động đóng lại chẳng chiếc chìa nào mở ra nổi. Và cảnh sát nhà ga sẽ đến mở ngăn bằng chìa đặc biệt, rồi xem xét đồ gửi trong đó.
Ngăn của chúng mang số 766.
Con mắt của Sát Mèo chiếu tướng trang sau cùng của tờ báo.
- Tao mặn cái tin trong báo hơn.
- Sao?
- Thì… tiền chớ sao. Tiền từ số điện thoại 641055. Mày nên hành động gấp. Chủ chó tên là Oswald von Haudegan nhắn tin con cầy Bimbo thuộc giống Basset bị lạc. Lão hứa hậu tạ.
- Tuyệt. Tao sẽ hỏi thăm sức khỏe lão Haudegan để kiếm chầu nhậu trong tuần này.
Ngay lập tức, hai thằng lưu manh cặp kè nhau rời ngôi trường hoang tàn đổ nát.
*
Trạm điện thoại công cộng ở góc phố. Mồm Loa và Sát Mèo dường như không len nổi vào đó. Vì Patulke quả thật chiều ngang bằng chiều cao.
Mồm Loa bỏ xu, quay số.
Ông chủ của con chó Bimbo lên tiếng:
- Haudegan đây.
- Chào! – Mồm Loa cộc lốc.
- Ai thế?
- Khỏi cần biết tôi là ai mà nên biết rằng một con cẩu lạc đến chỗ tôi. Con cẩu thuộc giống Basset. Gọi Bimbo là chạy tới ngay. Gọi tên khác thì chẳng thèm động đuôi. Nó chạy vào tay tôi ở công viên thành phố. Có lẽ là chó của ông đấy, khỉ ạ.
- Này, đừng ăn nói lỗ mãng với tôi như vậy. Anh có biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không hả?
- Hê, thì… ông nội. Ông nội có muốn nhận lại con chó không nào?
Haudegan im lặng nửa phút rồi ho húng hắng:
- Anh đọc tin tôi mất Bimbo trên báo ư? Xin cho biết… giá cả chuộc lại.
- 1.000 mark đúng.
- Sao đắt vậy?… À!
- Đúng 1.000 mark, hiểu chưa lão già, à à, xin lỗi… ông nội. Nếu ông từ chối, tôi sẽ cung cấp con cầy cho một nhà khoa học chuyên hành hạ súc vật rồi bỏ vô lò thiêu với giá cực cao. Chó… thí nghiệm mà.
Haudegan kêu lên thảng thốt:
- Lạy Chúa, tôi sẽ trả tiền cho anh đầy đủ. Hãy mang con Bimbo lại đây.
- Hê hê, biết điều vậy có phải hay hơn không. Kể từ bây giờ ông nên nhìn đồng hồ, hai giờ nữa tôi sẽ có mặt.
Mồm Loa cụp máy cái rụp. Sát Mèo gãi cái đầu trọc:
- Tại sao lại hẹn hai tiếng nữa?
- Hề hề, cái đầu mày trọc lốc là phải. Tao và mày sẽ gô lại đó ngay tức thì. Hẹn hai tiếng đồng hồ là ngừa lão phản phé. Mình xâm nhập đột ngột lão sẽ ú ớ nhả tiền ra cho coi.
- Mày… bảnh thực. Vậy chờ tao lấy xe ra.
Lúc hai thằng yên vị trên xe, Mồm Loa nói:
- Số 11, phố Công Tước, đâu đó cạnh công viên thành phố.
Trời lúc này đã xế chiều. Không khí lạnh hơn. Ngôi nhà cổ xinh xắn nằm sâu trong mảnh vườn đẹp của ông Oswald von Haudegan được bao bằng tường đá. Patulke cho xe đậu cách nhà ông già một tầm đá ném, tắt động cơ rồi chỉnh chiếc gương chiếu hậu sao cho chẳng cần ngoái sái cổ vẫn quan sát được số nhà 11.
Mồm Loa xuống xe đi lững thững với điếu thuốc lá phì phèo. Gã đẩy cổng vườn số nhà 11 rồi đi một mạch qua con đường trải sỏi để leo lên mấy bậc thang bằng đá, bấm chuông. Có tiếng chó sủa đùng đục át cả tiếng chuông reo. Tiên sư lão già Haudegan bố láo này, chẳng lẽ nhà lão còn có một con “Bimbo” sinh đôi chắc?
Đúng lúc đó Haudegan mở cửa ra. Mồm Loa đánh giá thể lực nạn nhân tức khắc. Chậc, “ông nội” ngó bộ cũng khá kềnh càng với bộ ria rậm và cặp mắt kính sáng trưng. Mới trông thì có vẻ đô con và đáng ngại đó nhưng xét cho cùng cũng thuộc loại cựu chiến binh phế thải thôi. Chớ sao, cỡ 70 tuổi và kéo lết một chân thế kia thì chỉ cần tung một cú đá vô cái cẳng khỏe mạnh còn lại là… rồi đời.
Điếu xì-gà màu đen trên mép ông Haudegan ngọ nguậy:
- Anh… anh… là ai?
- Tôi đây. Vô nhà được chớ?
- A, thì ra anh là kẻ đang giữ con chó. Hồi nãy anh nói hai giờ nữa mới ghé tôi cơ mà?
- Hề hề, đến sớm thì về sớm. Tiền đâu?
Hai chòm ria của ông Haudegan dựng đứng như một con nhím giận dữ xù lông:
- Thằng lừa đảo khốn kiếp! Mày nghe tiếng chó sủa chớ? Chính con Bimbo đấy. Người ta đã mang trả nó cho tao từ lâu. Đồ trắng trợn! Và hình như mày không chỉ tống tiền tao, hả? – Chẳng phải vì sắc sảo mà ông đoán ra điều này. Tarzan đã thông bao cho ông qua cuộc điện thoại trước đó – Mày sẽ phải trả giá, thằng khốn ạ! Tao sẽ cho đăng báo để những ai mất chó mất mèo cảnh giác, và báo cho cảnh sát rồi.
Mặt Mồm Loa tím lại. Điếu thuốc lá rơi xuống đất.
- Thằng già khốn nạn! – Gã gầm lên, thoi mạnh nắm đấm vào giữa ngực Haudegan làm ông bật ngửa. Cặp kính lão vừa rụng xuống đã bị gót giày gã chà lên vỡ nát.
Mồm Loa đá hai phát vào sườn ông già, khoái trá nghe tiếng rên của ông rồi sập cửa.
Nhìn vào gương chiếu hậu, Sát Mèo ngạc nhiên thấy bạn mình chạy như ma đuổi về chiếc Kombi.
- Dọt lẹ, Gert… Hỏng việc rồi!
Sát Mèo Patulke không hỏi.
Mồm Loa Dieter thở hồng hộc, ngoái nhìn ra sau liên tục. Gã nghiến răng ken két:
- Thằng già đã báo tụi cớm. Mẹ kiếp, “bể cội lương” hết.
Mặt Sát Mèo vẫn lì ra, không một chút biểu cảm.
- Giờ tính sao?
- Làm ăn trên chó mèo lạc rất được. Tụi ta vẫn tiếp tục mánh mung trên những con cầy, nhưng theo đề án mới. Trước giờ mình chỉ ngồi chơi bán không khí qua những mục nhắn tin trên báo, còn bây giờ thì bắt tay vào việc hẳn hoi. Tao rút kinh nghiệm vụ này thấy rõ đám chủ nhà rất thương lũ chó mèo của chúng, vậy thì mình sẽ làm cho chúng phải chảy nước mắt, hoặc chảy tiền. Mày hiểu chớ Patulke, chúng ta sẽ đích thân bắt cóc chó, ố là là…
Sát Mèo nhe răng cười:
- Bắt cóc chó! Nghe hay đấy.
- Thậm chí cực hay.
- Khi nào bắt đầu?
- Ngay hôm nay. Đêm nay thế nào lão già Haudegan cũng dẫn con Bimbo đi dạo trong công viên thành phố. Tao và mày sẽ chộp con chó. Lúc ấy thì, nếu lão báo cảnh sát, hê hê, tao sẽ treo cổ con cầy ghẻ của lão lên cột đèn đường gần nhà lão nhất.
Sát Mèo, tên khai sinh Gert Patulke, mười chín tuổi, thành thạo nghề thọc huyết heo và bán thịt. Gã đã thành danh từ khi còn học việc. Với dao lột da, dao chọc tiết và rìu chặt xương súc vật trong tay, Sát Mèo đã từng rượt ông chủ và đám đồng nghiệp chạy dài dài. Khi đã nổi điên, không thể lường được Sát Mèo sẽ hung hãn tới đâu. Viên thẩm phán tòa án thiếu niên, người đã từng kết án Sát Mèo, đã thầm nghĩ chỗ của gã côn đồ này là nhà tù. Và suốt đời.
Hai thằng bất hảo kết hợp với nhau thành cặp bài trùng. Mồm Loa lúc nào cũng oang oang như cái loa rè vặn to hết cỡ. Gã khôn ngoan, tỉnh táo, và là kẻ vạch các kế hoạch. Sát Mèo lười biếng, ít nói. Đôi khi gã như kẻ điếc, xa lánh xung quanh. Nhưng khốn cho kẻ nào chọc tức gã. Sự tàn bạo của gã là vô hạn độ, và không bao giờ gã cân nhắc đến hậu quả. Cả hai đều chung sở thích: TIỀN và RƯỢU.
Hiện tại hai thằng ngụ trong một ngôi trường bỏ hoang, sắp bị ủi đi theo dự kiến quy hoạch của thành phố. Trong nhà không điện, cũng không nước. Nhưng chúng bất cần.
Chúng ở hai phòng, trong sân sau là chiếc Kombi, Mồm Loa mua lại với giá hai trăm mark. Chiếc xe cà tàng lắm rồi. Màu sơn không được thay nhưng biển số thì ngày nào cũng được đổi – chúng có cả thảy mười sáu biển số, đều là của gỡ trộm ở các bãi xe.
Bây giờ là chiều thứ bảy, chúng ngồi trong chỗ trú thân tồi tàn của mình, đọc báo.
Mồm Loa mân mê chiếc khuyên tai. Gã cười hô hố:
- Hê hê, số báo ngày 14 nè. Thằng phóng viên viết về tao. Đây nè, nó viết về vụ tao gây ra ở phố Gramatzki. Hề hề, hôm đó mụ Ruth Ziegler bị tao chơi một vố suýt tắt thở…
Sát Mèo gục gặc cái đầu trọc, vẻ lắng nghe.
- Hê hê, hôm đó ả Ziegler đi ra từ buồng tắm. Ả vừa sấy mái tóc đỏ xong. ả chưa kịp tri hô, tao đã xiết cổ ả. Tao xiết nhè nhẹ thôi thế mà bài báo viết rằng nhiều ngày sau ả cũng chưa nói được. Mày coi ả Ziegler tả nhân dạng tạo trên báo cho tụi cớm truy lùng nè. Hề hề, tưởng tao bảnh tỏn vậy mà ả vẽ bộ dạng tao như vầy khiến tao phát tự ái. Tao mà lại trông thế à? Rõ là ả sợ quá đâm nhìn gà hóa cuốc. Ê, Gert, nghe tiếp đây. Sắp tới tao sẽ làm một phi vụ động trời ở ngôi nhà bằng đá cẩm thạch.
Mồm Loa quẳng tờ báo xuống mặt bàn, ngả người ra ghế.
Patulke tiếp tục đọc, môi mấp máy như đang đánh vần.
- Này nhé, ngôi nhà xịn đó nằm trong một chung cư sang trọng. Chỉ có một con đường đột nhập là qua hầm để xe. Tao sẽ bám sau đít một chiếc xế hộp. Nhưng việc này phải cực nhanh và khéo. Không được để thằng tài xế nhận thấy. Hê hê, tao sẽ như Fantomas xuất quỷ nhập thần. Nhà nào vắng chủ là tao khoắng liền.
Mồm Loa ngừng ra rả. Gã thọc tay vô túi áo. Năm ngón tay đụng vào chiếc chìa khóa. Gã cao hứng thẩy chiếc chìa lên cao rồi giơ tay bắt gọn.
- Cha chả, lại sắp phải đút tiền vào ngăn gửi đồ tự động rồi.
Chiếc chìa quan trọng kia dành để mở ngăn chứa đồ ngoài ga, nơi chúng giấu chiếc va-li đựng vô số báu vật trộm cắp. Chưa kể 7.000 mark tiền mặt trong số 8.400 mark tống tiền được… Cứ 24 giờ đồng hồ là phải nhét thêm tiền đồng vào, bằng không thì ổ khóa sẽ tự động đóng lại chẳng chiếc chìa nào mở ra nổi. Và cảnh sát nhà ga sẽ đến mở ngăn bằng chìa đặc biệt, rồi xem xét đồ gửi trong đó.
Ngăn của chúng mang số 766.
Con mắt của Sát Mèo chiếu tướng trang sau cùng của tờ báo.
- Tao mặn cái tin trong báo hơn.
- Sao?
- Thì… tiền chớ sao. Tiền từ số điện thoại 641055. Mày nên hành động gấp. Chủ chó tên là Oswald von Haudegan nhắn tin con cầy Bimbo thuộc giống Basset bị lạc. Lão hứa hậu tạ.
- Tuyệt. Tao sẽ hỏi thăm sức khỏe lão Haudegan để kiếm chầu nhậu trong tuần này.
Ngay lập tức, hai thằng lưu manh cặp kè nhau rời ngôi trường hoang tàn đổ nát.
*
Trạm điện thoại công cộng ở góc phố. Mồm Loa và Sát Mèo dường như không len nổi vào đó. Vì Patulke quả thật chiều ngang bằng chiều cao.
Mồm Loa bỏ xu, quay số.
Ông chủ của con chó Bimbo lên tiếng:
- Haudegan đây.
- Chào! – Mồm Loa cộc lốc.
- Ai thế?
- Khỏi cần biết tôi là ai mà nên biết rằng một con cẩu lạc đến chỗ tôi. Con cẩu thuộc giống Basset. Gọi Bimbo là chạy tới ngay. Gọi tên khác thì chẳng thèm động đuôi. Nó chạy vào tay tôi ở công viên thành phố. Có lẽ là chó của ông đấy, khỉ ạ.
- Này, đừng ăn nói lỗ mãng với tôi như vậy. Anh có biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không hả?
- Hê, thì… ông nội. Ông nội có muốn nhận lại con chó không nào?
Haudegan im lặng nửa phút rồi ho húng hắng:
- Anh đọc tin tôi mất Bimbo trên báo ư? Xin cho biết… giá cả chuộc lại.
- 1.000 mark đúng.
- Sao đắt vậy?… À!
- Đúng 1.000 mark, hiểu chưa lão già, à à, xin lỗi… ông nội. Nếu ông từ chối, tôi sẽ cung cấp con cầy cho một nhà khoa học chuyên hành hạ súc vật rồi bỏ vô lò thiêu với giá cực cao. Chó… thí nghiệm mà.
Haudegan kêu lên thảng thốt:
- Lạy Chúa, tôi sẽ trả tiền cho anh đầy đủ. Hãy mang con Bimbo lại đây.
- Hê hê, biết điều vậy có phải hay hơn không. Kể từ bây giờ ông nên nhìn đồng hồ, hai giờ nữa tôi sẽ có mặt.
Mồm Loa cụp máy cái rụp. Sát Mèo gãi cái đầu trọc:
- Tại sao lại hẹn hai tiếng nữa?
- Hề hề, cái đầu mày trọc lốc là phải. Tao và mày sẽ gô lại đó ngay tức thì. Hẹn hai tiếng đồng hồ là ngừa lão phản phé. Mình xâm nhập đột ngột lão sẽ ú ớ nhả tiền ra cho coi.
- Mày… bảnh thực. Vậy chờ tao lấy xe ra.
Lúc hai thằng yên vị trên xe, Mồm Loa nói:
- Số 11, phố Công Tước, đâu đó cạnh công viên thành phố.
Trời lúc này đã xế chiều. Không khí lạnh hơn. Ngôi nhà cổ xinh xắn nằm sâu trong mảnh vườn đẹp của ông Oswald von Haudegan được bao bằng tường đá. Patulke cho xe đậu cách nhà ông già một tầm đá ném, tắt động cơ rồi chỉnh chiếc gương chiếu hậu sao cho chẳng cần ngoái sái cổ vẫn quan sát được số nhà 11.
Mồm Loa xuống xe đi lững thững với điếu thuốc lá phì phèo. Gã đẩy cổng vườn số nhà 11 rồi đi một mạch qua con đường trải sỏi để leo lên mấy bậc thang bằng đá, bấm chuông. Có tiếng chó sủa đùng đục át cả tiếng chuông reo. Tiên sư lão già Haudegan bố láo này, chẳng lẽ nhà lão còn có một con “Bimbo” sinh đôi chắc?
Đúng lúc đó Haudegan mở cửa ra. Mồm Loa đánh giá thể lực nạn nhân tức khắc. Chậc, “ông nội” ngó bộ cũng khá kềnh càng với bộ ria rậm và cặp mắt kính sáng trưng. Mới trông thì có vẻ đô con và đáng ngại đó nhưng xét cho cùng cũng thuộc loại cựu chiến binh phế thải thôi. Chớ sao, cỡ 70 tuổi và kéo lết một chân thế kia thì chỉ cần tung một cú đá vô cái cẳng khỏe mạnh còn lại là… rồi đời.
Điếu xì-gà màu đen trên mép ông Haudegan ngọ nguậy:
- Anh… anh… là ai?
- Tôi đây. Vô nhà được chớ?
- A, thì ra anh là kẻ đang giữ con chó. Hồi nãy anh nói hai giờ nữa mới ghé tôi cơ mà?
- Hề hề, đến sớm thì về sớm. Tiền đâu?
Hai chòm ria của ông Haudegan dựng đứng như một con nhím giận dữ xù lông:
- Thằng lừa đảo khốn kiếp! Mày nghe tiếng chó sủa chớ? Chính con Bimbo đấy. Người ta đã mang trả nó cho tao từ lâu. Đồ trắng trợn! Và hình như mày không chỉ tống tiền tao, hả? – Chẳng phải vì sắc sảo mà ông đoán ra điều này. Tarzan đã thông bao cho ông qua cuộc điện thoại trước đó – Mày sẽ phải trả giá, thằng khốn ạ! Tao sẽ cho đăng báo để những ai mất chó mất mèo cảnh giác, và báo cho cảnh sát rồi.
Mặt Mồm Loa tím lại. Điếu thuốc lá rơi xuống đất.
- Thằng già khốn nạn! – Gã gầm lên, thoi mạnh nắm đấm vào giữa ngực Haudegan làm ông bật ngửa. Cặp kính lão vừa rụng xuống đã bị gót giày gã chà lên vỡ nát.
Mồm Loa đá hai phát vào sườn ông già, khoái trá nghe tiếng rên của ông rồi sập cửa.
Nhìn vào gương chiếu hậu, Sát Mèo ngạc nhiên thấy bạn mình chạy như ma đuổi về chiếc Kombi.
- Dọt lẹ, Gert… Hỏng việc rồi!
Sát Mèo Patulke không hỏi.
Mồm Loa Dieter thở hồng hộc, ngoái nhìn ra sau liên tục. Gã nghiến răng ken két:
- Thằng già đã báo tụi cớm. Mẹ kiếp, “bể cội lương” hết.
Mặt Sát Mèo vẫn lì ra, không một chút biểu cảm.
- Giờ tính sao?
- Làm ăn trên chó mèo lạc rất được. Tụi ta vẫn tiếp tục mánh mung trên những con cầy, nhưng theo đề án mới. Trước giờ mình chỉ ngồi chơi bán không khí qua những mục nhắn tin trên báo, còn bây giờ thì bắt tay vào việc hẳn hoi. Tao rút kinh nghiệm vụ này thấy rõ đám chủ nhà rất thương lũ chó mèo của chúng, vậy thì mình sẽ làm cho chúng phải chảy nước mắt, hoặc chảy tiền. Mày hiểu chớ Patulke, chúng ta sẽ đích thân bắt cóc chó, ố là là…
Sát Mèo nhe răng cười:
- Bắt cóc chó! Nghe hay đấy.
- Thậm chí cực hay.
- Khi nào bắt đầu?
- Ngay hôm nay. Đêm nay thế nào lão già Haudegan cũng dẫn con Bimbo đi dạo trong công viên thành phố. Tao và mày sẽ chộp con chó. Lúc ấy thì, nếu lão báo cảnh sát, hê hê, tao sẽ treo cổ con cầy ghẻ của lão lên cột đèn đường gần nhà lão nhất.
/703
|