Việc tìm thấy chỗ ở của Andrea Altgraf không có gì khó khăn. Bốn đứa dừng chân trước một cổng vườn có tấm biển đồng đề tên Andrea Altgraf.
Ngôi nhà nhỏ xinh đứng trong mảnh vườn con trơ trụi lá, chắc chỉ đủ chỗ cho cô chủ sống độc thân và con Lady.
Tarzan bấm chuông. Có tiếng chân bước vội ở dưới tầng hầm đi lên theo những bậc thang bằng đá. Rồi cửa nhà mở ra.
Lưỡi cô gái cứng lại khi nhìn thấy Tarzan. Mắt cô mở to hết cỡ.
- Xin chào chị Andrea Altgraf. Chúng tôi đến vì con Lady.
- Trời ơi!
Andrea rú lên một tiếng thất thanh qua hai hàm răng trắng muốt:
- Anh… anh… tôi tưởng tôi phải… chốc nữa…
Nụ cười của Tarzan tắt ngấm. Ồ, chị ấy ngỡ mình là tên bắt có chó.
- Không phải thế đâu, chị ơi. Bạn bè tôi và tôi muốn giúp chị.
- Vậy… ư?
Andrea nuốt nước bọt. Ánh mắt sợ hãi biến mất. Cô quan sát bốn vị khách học trò, té ra họ dễ thương hơn cô tưởng nhiều. Tiếng Tarzan đâu vào đó:
- Tụi tôi đang truy tìm kẻ thù của những con chó vô tội, thưa chị. Đáng tiếc là ông Haudegan quá sợ cho con Bimbo nên không cộng tác với tụi này nữa. Nhưng phải làm cái gì đó, nếu không ở thành phố này chẳng còn con chó nào được an toàn. Nếu chúng ta cùng nhau hành động, chúng ta sẽ cho bọn kẻ cướp này biết thế nào là lễ độ.
Andrea gật đầu, liếm đôi môi hình trái tim. Những lọn tóc quăn màu nâu buông xuống tận vai. Có thể thấy cô rất xinh đẹp. Cô mặc quần Jeans, áo len chui tự đan, cả hai đều là màu của Tròn Vo yêu thích: màu nâu sô-cô-la.
Andrea đặt một tay lên ngực cho bớt hồi hộp:
- Mời… các bạn vào nhà. Hồi nãy chúng mới gọi điện đến. Tôi không dám báo cảnh sát. Tim tôi ứa máu nếu Lady… Không! Tôi không được nghĩ tới điều đó.
Andrea đã tốt nghiệp sư phạm nhưng không kiếm được việc làm. Cô dịch sách cho một nhà xuất bản chuyên in sách khoa học. Tiền kiếm được chỉ đủ nuôi thân.
Tròn Vo lặng lẽ ngắm ngôi nhà giản dị, trên tường có treo những bức tranh màu nước do chủ nhà tự vẽ. Màu sắc hài hòa quá, thằng mập nghĩ. Bố cục rõ ràng, như vỏ phong sô-cô-la vậy.
Tarzan hỏi sau khi đã tự giới thiệu về bản thân và về Tứ quái:
- Chị nói rằng hồi nãy bọn bắt cóc chó gọi điện ư?
- Ừ, chúng đòi tôi tới công viên mười một giờ trưa nay với số tiền chuộc.
- Bao nhiêu hả chị?
- Năm trăm mark tất cả. Khi tôi nói chỉ có hai trăm mark, chúng bèn giở giọng thô bạo, dọa sẽ cắt cổ con Lady trước mặt tôi.
Giọng nói Andrea rưng rưng nghèn nghẹn. Gaby cảm thấy căn phòng quá đỗi nặng nề, cô bé không chịu nổi.
- Hiện giờ chị có đủ năm trăm mark chưa?
- Có, tôi mới lãnh nhuận bút hôm thứ sáu.
Tarzan quyết định:
- Nếu vậy thì cứ đúng giờ hẹn chị có mặt ở công viên. Chị đi bằng xe đạp à, càng tốt. Tụi em sẽ vũ trang bằng gậy gộc và nấp ở gần đó. Chỉ ba thằng con trai thôi. Riêng Gaby sẽ trực máy điện thoại ở nhà chị. Khi tụi em bắt quả tang và hạ gục chúng, chị có nhiệm vụ về nhà báo cho Gaby để gọi cảnh sát tới công viên bắt chúng.
Công Chúa phẫn nộ:
- Việc gì bạn cũng tự quyết định. Chẳng thèm bàn bạc gì cả, chứ đừng nói đến biểu quyết.
- Mình không muốn chơi trò thủ lĩnh đâu. Nhưng không còn thời gian để nói nhiều. Đừng giận nghe Gaby.
Andrea mỉm cười:
- Các em tin rằng mình đủ sức hạ bọn tội phạm ấy à?
Karl nói:
- Chuyện nhỏ. Chị sẽ chứng kiến một mình Tarzan cho bọn nó ra bã.
Tarzan đứng lên:
- Nghĩa là chị nhất trí chứ ạ?
Andrea thở dài, và đồng ý.
*
Gần đến giờ hẹn, ba quái đã rúc vô các bụi cây đầy mạng nhện. Tròn Vo sốt ruột hơn ai hết. Thằng mập không biết cách chi tiêu thụ thời gian trống nên nó ngứa tay lượm một hòn sỏi rồi chiếu tướng một cái thùng tôn nhô lên khỏi đám cành lá lòa xòa bên bụi rậm kia.
Piiing!
Cú ném đầu tiên của Tròn Vo trúng đích. Khoái tỉ, cu cậu bèn lượm sỏi liệng liên tục. Còn phải hỏi, nhàn cư vi là… bất thiện kia mà.
Những viên đạn sau của nó không hồi âm tiếng “piiing” mà nghe “hộộộc” một âm thanh dữ dội. Trời đất, cái âm thanh man rợ như tiếng con sư tử bị chọc giận. Chớ sao, từ bụi cây đối diện, một con chó khổng lồ không thua gì… sư tử ló ra. Con chó trông thấy Tròn Vo, sững lại, vén môi, nhe hàm răng nhọn hoắt rồi cứ thế nhằm cu cậu mà tiến.
- Thôi chết rồi… mình đã liệng trúng nó.
Toàn thân thể mập ú của Tròn Vo run rẩy. Con chó kia đúng là vua của loài chó, nặng tối thiểu cũng phải 75 kí-lô, có bộ lông màu xám bạc. Lông mặt lại đen sì sì như hung thủ đeo mặt nạ. Không chạy là chết. Tròn Vo bật dậy chạy thục mạng đến một gốc cây có những cành sà thấp. Nó nhảy lên như một quả bóng, túm được một cành cây. Rồi chả hiểu sao nó cũng leo lên cây được tới ba mét.
Con chó hung dữ lồng lộn quanh gốc cây.
- Cứu tao với. – Thằng mập gào lên.
- Chuyện gì vậy Kloesen? – Tarzan hỏi vọng tới.
- Ôi, một con quái vật. Nó định cắn tao.
- Tao đến đây. Ê Karl, đi theo tao.
Tròn Vo ngó xuống con chó. Nó đã hết cơn giận, đang ngồi ngắm anh chàng béo tròn chót vót trên cành cây.
- Woootan! – Một tiếng đàn ông gọi. Rồi một tiếng huýt sáo nữa và… kẻ thù của Tròn Vo biến mất sau một bụi cây rậm. Tròn Vo gọi to:
- Ê này, ông chủ chó kia. Ông không được phép thả rông một con chó to nhưu con bò mộng thế đâu nhé.
Nó vừa dứt tiếng thì Tarzan và Karl đã tới gốc cây.
- Xuống đi. Tụi tao có thấy con chó nào đâu.
Nhưng từ trên cao, Tròn Vo đã nhìn thấy ông chủ của Wotan buộc dây vào cổ nó. Thằng mập tuột xuống như một trái mít lăn trước chủ và chó. Ông chủ con Wotan là một người đàn ông trung niên lịch sự. Ngoài chiếc áo khoác da màu lam chắc rất đắt tiền là chiếc áo lụa Kaschmir bên trong. Chiếc quần cắt rất chuẩn. Gương mặt rõ là mới được tắm nắng nhân tạo.
- Mới vừa rồi tôi nghe tiếng kêu cứu. Ai la vậy? Con Wotan hiền khô à, nó chỉ tự vệ khi bị xúc phạm thôi.
Tròn Vo nói:
- Đó là cháu kêu đấy. Con Wotan lao vào cháu. Cháu có thể nói là bỗng dưng… nhưung làm như vậy là bôi nhọ tính cách của Wotan, phải không ạ? Cháu thừa nhận rằng đã ném những hòn sỏi bé tí xíu ra xung quanh. Và chắc là đã tình cờ ném trúng Wotan. Nó có thù dai không, thưa ông?
Người đàn ông mỉm cười:
- Nhất định là không. Con chó này thuộc giống Mastif, giống chó bảo vệ tốt nhất. Chỉ trừ khi tôi ra lệnh, bằng không Wotan bỏ qua hết. Hồi nãy có lẽ nó định hù cậu thôi mà. Tôi chỉ ân hận rằng Wotan đã không có mặt bên vợ tôi lúc cô ấy gặp chuyện hiểm nghèo.
Tarzan lập tức vồ lấy câu cuối:
- Bà vợ ông gặp nguy biến sao, thưa ông?
- Ừ, Ruth đã bị tấn công. Chuyện xảy ra hôm mười ba tháng mười, lúc ấy tôi dắt con Wotan đi dạo. Cô ấy đang gội đầu trong nhà tắm thì nghe tiếng động ngoài hành lang. Ruth chạy ra liền bị tên tội phạm đột nhập bóp cổ đến bất tỉnh. Nhiều ngày sau cô ấy vẫn chưa nói được vì bị nghẹt thanh quản. Ôi, nếu con Wotan lúc đó ở nhà thì miễn bàn. Thằng lưu manh kia sẽ hết còn đất sống.
Máy Tính Điện Tử gật đầu:
- Cháu nhớ vụ này rồi. Người ta có tường thuật trên báo. Có phải vợ ông tên là – nó giở nhanh bộ nhớ điện tử của mình – Ruth Ziegler cư ngụ ở phố Gramatzki không ạ?
Người đàn ông thán phục:
- Trời đất, cậu nhớ tài thế!
- Cháu nhớ mọi thứ. – Karl khiêm tốn giải thích.
- Thật vui vì đã gặp các cháu. Chào nhé, tôi phải dẫn con Wotan đi vòng vòng đây.
Lúc hai thầy trò Wotan đi khuất, Tarzan mới giật mình:
- Chà, đã 10 giờ 51 phút sao chẳng thấy gì cà?
Hắn vừa mới băn khoăn đến đó thì… một chiếc xe đạp đã lao vào công viên như tên bắn. Trời đất, Gaby Công Chúa chớ ai. Không hiểu có biến cố gì xảy ra ở tư gia Andrea mà cô bé mặt mày không còn một chút thần sắc.
Tarzan vội vã giữ ghi-đông xe. Cô bé đổ vào hai cánh tay Tarzan:
- Chị Andrea đã tính đi, – Cô bé thở hổn hển – nào dè thằng Mồm Loa đã chặn ngoài sân. Nó đang ở trong nhà chị ấy đòi tiền một cách hùng hổ. Nhưng Andrea chỉ chịu đưa tiền nếu nó trao con Lady. Mình đang ở phòng tắm và nghe thấy hết. Vội leo qua cửa sổ phóng đến đây. Thế đấy!
Karl và Tròn Vo xiết chặt cây gậy trong tay. Tarzan nói:
- Các bạn đừng theo sát mình quá. Chắc chắn thằng Sát Mèo đang quanh quẩn gần nhà Andrea với con Lady. Tôi giải phóng cho Lady xong, mới sờ tới Mồm Loa.
Dứt lời hắn như tia chớp biến ra sau bụi cây, nơi chúng để xe đạp.
Ngôi nhà nhỏ xinh đứng trong mảnh vườn con trơ trụi lá, chắc chỉ đủ chỗ cho cô chủ sống độc thân và con Lady.
Tarzan bấm chuông. Có tiếng chân bước vội ở dưới tầng hầm đi lên theo những bậc thang bằng đá. Rồi cửa nhà mở ra.
Lưỡi cô gái cứng lại khi nhìn thấy Tarzan. Mắt cô mở to hết cỡ.
- Xin chào chị Andrea Altgraf. Chúng tôi đến vì con Lady.
- Trời ơi!
Andrea rú lên một tiếng thất thanh qua hai hàm răng trắng muốt:
- Anh… anh… tôi tưởng tôi phải… chốc nữa…
Nụ cười của Tarzan tắt ngấm. Ồ, chị ấy ngỡ mình là tên bắt có chó.
- Không phải thế đâu, chị ơi. Bạn bè tôi và tôi muốn giúp chị.
- Vậy… ư?
Andrea nuốt nước bọt. Ánh mắt sợ hãi biến mất. Cô quan sát bốn vị khách học trò, té ra họ dễ thương hơn cô tưởng nhiều. Tiếng Tarzan đâu vào đó:
- Tụi tôi đang truy tìm kẻ thù của những con chó vô tội, thưa chị. Đáng tiếc là ông Haudegan quá sợ cho con Bimbo nên không cộng tác với tụi này nữa. Nhưng phải làm cái gì đó, nếu không ở thành phố này chẳng còn con chó nào được an toàn. Nếu chúng ta cùng nhau hành động, chúng ta sẽ cho bọn kẻ cướp này biết thế nào là lễ độ.
Andrea gật đầu, liếm đôi môi hình trái tim. Những lọn tóc quăn màu nâu buông xuống tận vai. Có thể thấy cô rất xinh đẹp. Cô mặc quần Jeans, áo len chui tự đan, cả hai đều là màu của Tròn Vo yêu thích: màu nâu sô-cô-la.
Andrea đặt một tay lên ngực cho bớt hồi hộp:
- Mời… các bạn vào nhà. Hồi nãy chúng mới gọi điện đến. Tôi không dám báo cảnh sát. Tim tôi ứa máu nếu Lady… Không! Tôi không được nghĩ tới điều đó.
Andrea đã tốt nghiệp sư phạm nhưng không kiếm được việc làm. Cô dịch sách cho một nhà xuất bản chuyên in sách khoa học. Tiền kiếm được chỉ đủ nuôi thân.
Tròn Vo lặng lẽ ngắm ngôi nhà giản dị, trên tường có treo những bức tranh màu nước do chủ nhà tự vẽ. Màu sắc hài hòa quá, thằng mập nghĩ. Bố cục rõ ràng, như vỏ phong sô-cô-la vậy.
Tarzan hỏi sau khi đã tự giới thiệu về bản thân và về Tứ quái:
- Chị nói rằng hồi nãy bọn bắt cóc chó gọi điện ư?
- Ừ, chúng đòi tôi tới công viên mười một giờ trưa nay với số tiền chuộc.
- Bao nhiêu hả chị?
- Năm trăm mark tất cả. Khi tôi nói chỉ có hai trăm mark, chúng bèn giở giọng thô bạo, dọa sẽ cắt cổ con Lady trước mặt tôi.
Giọng nói Andrea rưng rưng nghèn nghẹn. Gaby cảm thấy căn phòng quá đỗi nặng nề, cô bé không chịu nổi.
- Hiện giờ chị có đủ năm trăm mark chưa?
- Có, tôi mới lãnh nhuận bút hôm thứ sáu.
Tarzan quyết định:
- Nếu vậy thì cứ đúng giờ hẹn chị có mặt ở công viên. Chị đi bằng xe đạp à, càng tốt. Tụi em sẽ vũ trang bằng gậy gộc và nấp ở gần đó. Chỉ ba thằng con trai thôi. Riêng Gaby sẽ trực máy điện thoại ở nhà chị. Khi tụi em bắt quả tang và hạ gục chúng, chị có nhiệm vụ về nhà báo cho Gaby để gọi cảnh sát tới công viên bắt chúng.
Công Chúa phẫn nộ:
- Việc gì bạn cũng tự quyết định. Chẳng thèm bàn bạc gì cả, chứ đừng nói đến biểu quyết.
- Mình không muốn chơi trò thủ lĩnh đâu. Nhưng không còn thời gian để nói nhiều. Đừng giận nghe Gaby.
Andrea mỉm cười:
- Các em tin rằng mình đủ sức hạ bọn tội phạm ấy à?
Karl nói:
- Chuyện nhỏ. Chị sẽ chứng kiến một mình Tarzan cho bọn nó ra bã.
Tarzan đứng lên:
- Nghĩa là chị nhất trí chứ ạ?
Andrea thở dài, và đồng ý.
*
Gần đến giờ hẹn, ba quái đã rúc vô các bụi cây đầy mạng nhện. Tròn Vo sốt ruột hơn ai hết. Thằng mập không biết cách chi tiêu thụ thời gian trống nên nó ngứa tay lượm một hòn sỏi rồi chiếu tướng một cái thùng tôn nhô lên khỏi đám cành lá lòa xòa bên bụi rậm kia.
Piiing!
Cú ném đầu tiên của Tròn Vo trúng đích. Khoái tỉ, cu cậu bèn lượm sỏi liệng liên tục. Còn phải hỏi, nhàn cư vi là… bất thiện kia mà.
Những viên đạn sau của nó không hồi âm tiếng “piiing” mà nghe “hộộộc” một âm thanh dữ dội. Trời đất, cái âm thanh man rợ như tiếng con sư tử bị chọc giận. Chớ sao, từ bụi cây đối diện, một con chó khổng lồ không thua gì… sư tử ló ra. Con chó trông thấy Tròn Vo, sững lại, vén môi, nhe hàm răng nhọn hoắt rồi cứ thế nhằm cu cậu mà tiến.
- Thôi chết rồi… mình đã liệng trúng nó.
Toàn thân thể mập ú của Tròn Vo run rẩy. Con chó kia đúng là vua của loài chó, nặng tối thiểu cũng phải 75 kí-lô, có bộ lông màu xám bạc. Lông mặt lại đen sì sì như hung thủ đeo mặt nạ. Không chạy là chết. Tròn Vo bật dậy chạy thục mạng đến một gốc cây có những cành sà thấp. Nó nhảy lên như một quả bóng, túm được một cành cây. Rồi chả hiểu sao nó cũng leo lên cây được tới ba mét.
Con chó hung dữ lồng lộn quanh gốc cây.
- Cứu tao với. – Thằng mập gào lên.
- Chuyện gì vậy Kloesen? – Tarzan hỏi vọng tới.
- Ôi, một con quái vật. Nó định cắn tao.
- Tao đến đây. Ê Karl, đi theo tao.
Tròn Vo ngó xuống con chó. Nó đã hết cơn giận, đang ngồi ngắm anh chàng béo tròn chót vót trên cành cây.
- Woootan! – Một tiếng đàn ông gọi. Rồi một tiếng huýt sáo nữa và… kẻ thù của Tròn Vo biến mất sau một bụi cây rậm. Tròn Vo gọi to:
- Ê này, ông chủ chó kia. Ông không được phép thả rông một con chó to nhưu con bò mộng thế đâu nhé.
Nó vừa dứt tiếng thì Tarzan và Karl đã tới gốc cây.
- Xuống đi. Tụi tao có thấy con chó nào đâu.
Nhưng từ trên cao, Tròn Vo đã nhìn thấy ông chủ của Wotan buộc dây vào cổ nó. Thằng mập tuột xuống như một trái mít lăn trước chủ và chó. Ông chủ con Wotan là một người đàn ông trung niên lịch sự. Ngoài chiếc áo khoác da màu lam chắc rất đắt tiền là chiếc áo lụa Kaschmir bên trong. Chiếc quần cắt rất chuẩn. Gương mặt rõ là mới được tắm nắng nhân tạo.
- Mới vừa rồi tôi nghe tiếng kêu cứu. Ai la vậy? Con Wotan hiền khô à, nó chỉ tự vệ khi bị xúc phạm thôi.
Tròn Vo nói:
- Đó là cháu kêu đấy. Con Wotan lao vào cháu. Cháu có thể nói là bỗng dưng… nhưung làm như vậy là bôi nhọ tính cách của Wotan, phải không ạ? Cháu thừa nhận rằng đã ném những hòn sỏi bé tí xíu ra xung quanh. Và chắc là đã tình cờ ném trúng Wotan. Nó có thù dai không, thưa ông?
Người đàn ông mỉm cười:
- Nhất định là không. Con chó này thuộc giống Mastif, giống chó bảo vệ tốt nhất. Chỉ trừ khi tôi ra lệnh, bằng không Wotan bỏ qua hết. Hồi nãy có lẽ nó định hù cậu thôi mà. Tôi chỉ ân hận rằng Wotan đã không có mặt bên vợ tôi lúc cô ấy gặp chuyện hiểm nghèo.
Tarzan lập tức vồ lấy câu cuối:
- Bà vợ ông gặp nguy biến sao, thưa ông?
- Ừ, Ruth đã bị tấn công. Chuyện xảy ra hôm mười ba tháng mười, lúc ấy tôi dắt con Wotan đi dạo. Cô ấy đang gội đầu trong nhà tắm thì nghe tiếng động ngoài hành lang. Ruth chạy ra liền bị tên tội phạm đột nhập bóp cổ đến bất tỉnh. Nhiều ngày sau cô ấy vẫn chưa nói được vì bị nghẹt thanh quản. Ôi, nếu con Wotan lúc đó ở nhà thì miễn bàn. Thằng lưu manh kia sẽ hết còn đất sống.
Máy Tính Điện Tử gật đầu:
- Cháu nhớ vụ này rồi. Người ta có tường thuật trên báo. Có phải vợ ông tên là – nó giở nhanh bộ nhớ điện tử của mình – Ruth Ziegler cư ngụ ở phố Gramatzki không ạ?
Người đàn ông thán phục:
- Trời đất, cậu nhớ tài thế!
- Cháu nhớ mọi thứ. – Karl khiêm tốn giải thích.
- Thật vui vì đã gặp các cháu. Chào nhé, tôi phải dẫn con Wotan đi vòng vòng đây.
Lúc hai thầy trò Wotan đi khuất, Tarzan mới giật mình:
- Chà, đã 10 giờ 51 phút sao chẳng thấy gì cà?
Hắn vừa mới băn khoăn đến đó thì… một chiếc xe đạp đã lao vào công viên như tên bắn. Trời đất, Gaby Công Chúa chớ ai. Không hiểu có biến cố gì xảy ra ở tư gia Andrea mà cô bé mặt mày không còn một chút thần sắc.
Tarzan vội vã giữ ghi-đông xe. Cô bé đổ vào hai cánh tay Tarzan:
- Chị Andrea đã tính đi, – Cô bé thở hổn hển – nào dè thằng Mồm Loa đã chặn ngoài sân. Nó đang ở trong nhà chị ấy đòi tiền một cách hùng hổ. Nhưng Andrea chỉ chịu đưa tiền nếu nó trao con Lady. Mình đang ở phòng tắm và nghe thấy hết. Vội leo qua cửa sổ phóng đến đây. Thế đấy!
Karl và Tròn Vo xiết chặt cây gậy trong tay. Tarzan nói:
- Các bạn đừng theo sát mình quá. Chắc chắn thằng Sát Mèo đang quanh quẩn gần nhà Andrea với con Lady. Tôi giải phóng cho Lady xong, mới sờ tới Mồm Loa.
Dứt lời hắn như tia chớp biến ra sau bụi cây, nơi chúng để xe đạp.
/703
|