“Tổ đại bàng” trưa nay có vẻ chộn rộn. Tarzan vừa ủi bộ đồ tập Judo vừa thở dài:
- Tao đang nghĩ cách làm sao có thể đến Ahrbach được đây. Không trả kịp thời bộ võ phục cho “Zê-rô” tao thấy áy náy quá.
Tròn Vo chẳng nói gì. Nó vẫn khểnh chân trên giường nhóp nhép sô-cô-la tỉnh bơ.
- Ơ, bộ mày không nghe tao nói gì hả mập?
- Ừ… ừm, với tao mọi nỗi đau khổ đều được sô-cô-la giải thoát.
- Trời đất, trong lúc tao điên đầu thì mày đi triết lí. Hay là do buổi trưa nay nóng nực nên mày đâm ra mát… dây.
- Mày “mát” thì đúng hơn đó đại ca. Chớ còn gì nữa. Mày vừa nói rằng rất áy náy nếu không trả kịp bộ đồ đấu võ cho… “Zê-rô”. Khà khà, “Zê-rô” chỉ là con số không vô tận ở trong vở kiểm tra toán của tao. Nó đâu có đầu mình tứ chi để khoác quần áo chớ.
Tarzan cười ha hả:
- Vậy mà tao cứ tưởng… Nào, nghe đây ông Địa. “Zê-rô” là biệt danh của một võ sĩ ở Ahrbach, cũng như Tròn Vo là ngoại hiệu của mày vậy. Cách đây năm tuần, trong một cuộc tỉ thí Judo, suýt nữa tao đã lên võ đài với cái quần xà lỏn nếu “Zê-rô” không từ bi cho mượn bộ đồ thi đấu. Mày hiểu chưa? Tao quên đem đồ theo.
Tròn Vo lúc này mới chịu gật gù:
- Thì ra thế. Hèn chi nãy giờ đại ca ủi đồ kĩ quá. Bộ đồ này hả, mà thằng cha “Zê-rô” đó tên thật là gì vậy?
- Oliver Oliveti, dân Ahrbach. Nào, mày có chịu đạp xe xuống Ahrbach với tao không?
- Khôôông…
Tròn Vo trề môi:
- Đại ca quên cái hẹn với Gaby và Karl ở phòng tập thể hình “STRONG” lát nữa rồi sao?
Tarzan chợt nhớ: nửa giờ nữa, hai đứa phải có mặt ở phòng tập của thầy Werner Strong – một giáo viên thể dục cũ của trường. Mến mộ Tứ quái, lâu nay thầy vẫn cho chúng luyện tập không mất tiền. Thậm chí Tròn Vo cũng tham gia tập luyện, với một đôi tạ con. Chỉ hơi lạ là chàng mập bữa nay không chỉ tự nguyện tập tành mà còn nhắc nhở người khác nữa. Chắc hẳn viễn cảnh đạp xe dưới trời nắng trưa đã làm nên phép lạ này.
Tarzan đành thở dài:
- Thôi được, tao sẽ đóng gói bộ võ phục gửi trả Oliver vậy. Mày có cái thùng sô-cô-la trống trơn nào không?
- Khôôông…
Tròn Vo bật dậy rồi so vai. Thân thể mập ú của nó bắt đầu chuyển động:
- Đã đến giờ tập …tạ rồi.
Giữa lúc đó thì có tiếng gõ cửa phòng. Sau đó là sự xuất hiện của thầy Heinz Voss, giáo viên dạy môn Tôn giáo và tiếng La tinh – một thầy giáo trẻ đáng mến bao giờ cũng chỉ vì mặc quần Jeans, áo pull gam màu mạnh.
Thầy Voss hỏi:
- Các em định đi chơi à?
Tròn Vo khoe liền:
- Sao lại chơi, thưa thầy. Em chuẩn bị đi luyện thể hình đại lực sĩ chớ bộ. Rồi sẽ tới lúc thầy được thấy cơ bắp nổi cuồn cuộn trên người em.
Thầy Voss mỉm cười:
- Thế thì cho tôi đoán thử xem, em sẽ đến chỗ của thầy Strong, đúng không Willi?
Tarzan nhanh miệng hơn thằng mập:
- Dạ, thầy nói đúng. Nhờ được luyện tập miễn phí, Tròn Vo tập chăm chỉ tới nỗi những quả tạ nặng nề trong phòng tập chỉ còn mỏng dính đấy ạ.
Thằng mập hừ hừ:
- Cứ giễu cợt nữa đi. Rồi… tao sẽ đánh rơi một quả tạ năm kí xuống ngón chân nhà ngươi cho biết, tất nhiên chỉ là do sơ ý thôi.
Thầy Voss không thể nín được cười. Tuy nhiên ông nghiêm nghị ngay. Ông nói từng tiếng một:
- Tôi định hỏi xem em có muốn đi cùng tôi không, Tarzan à.
- Em sẵn sàng, nếu em có thời gian, thưa thầy. Nhưng đi đâu ạ?
- Ừ, nếu em không bận thì hãy cùng tôi đến Schlupfberg. Ở đó anh ruột tôi có một ngôi nhà trong rừng. Sau khi giải quyết xong việc của anh ấy, chúng ta sẽ rẽ vào Ahrbach. Ờ ờ, tôi biết em đang muốn đến Ahrbach để trả quần áo cho bạn em mà, em thấy có gì trở ngại không hả Tarzan?
Tarzan mừng hết lớn. Hắn kêu lên:
- Tuyệt vời. Oliver Oliveti có lẽ đang chờ em từng phút. Bao giờ mình khởi hành hả thầy?
- Ngay bây giờ.
- Ô-kê! Em đi cùng thầy.
Tròn Vo hai tay chống nạnh, bĩu môi:
- Coi kìa, rõ cái đồ không có tinh thần thể thao. Lẽ ra phải chìa các ngón chân ở phòng tập, thì hắn lại lo đi trả quần áo. Rõ quá rồi. Sợ hả! Nhưng đừng có tưởng tao sẽ tha cho các ngón chân của mày nghe, đại ca!
Thầy Voss và Tarzan cười ngất. Dứt trận cười, hai thầy trò chia tay thằng mập lên đường.
*
Chỉ một lát sau chiếc Ford cáu cạnh của ông thầy độc thân trẻ tuổi Heinz Voss đã bon bon trên quốc lộ rong ruổi về hướng nam. Ngoài cửa xe, gió rít lồng lộng. Sương giăng kín hết bìa rừng.
Tarzan thăm dò:
- Chắc anh ruột của thầy yêu thiên nhiên lắm hả thầy? Ngôi nhà nghỉ cuối tuần ấy chắc ấm áp dễ chịu.
Voss khẽ cau mày:
- Cũng chưa hẳn. Có điều chỗ đó xứng đáng là một tổ ấm.
- Thầy nói gì em không hiểu.
- Nghĩa là ông ấy đã mua căn nhà nghỉ đó để ở với một cô bồ, Tarzan à.
- Anh thầy đã có vợ ư? Sao lại gọi là… bồ?
Voss cay đắng:
- Ông ta đã ngu xuẩn li dị một người vợ hiền đức để chạy theo Nicole. Ôi, tôi càng thương ông anh mình bao nhiêu thì lại thù ả Nicole bấy nhiêu. Ả đã chài mồi ông anh tôi bằng đủ mọi mánh khóe. Cô ả đẹp thì đã đành, nhưng ả đã cư xử với anh tôi không tốt. Ả liên tục bòn rút của cải của ông ấy, và khi lợi dụng không được thì kiếm chuyện gây gổ…
Tarzan an ủi ông thầy:
- Rồi sẽ qua thôi ạ, ba cái chuyện lục đục gia đình ấy mà thầy.
Thầy Voss buồn bã lắc đầu:
- Không đơn giản như em nghĩ đâu Tarzan. Tôi thấy sự việc lần này nghiêm trọng đấy. Chính anh tôi đã gọi điện cầu cứu tôi đến để hòa giải sự rạn nứt giữa ông ấy và ả Nicole. Rằng ả đã quyết định bỏ ông ta. Cứ làm như tôi có mặt thì giải quyết được điều gì vậy… Tôi kể với em vì, Tarzan ạ, em là cậu bé hiểu biết và sẽ không kể lung tung.
- Nhất định không đâu, thưa thầy.
Thầy Voss bật radio lên. Bản nhạc Pop nổi tiếng ngừng nửa chừng. Rồi người phát thanh viên loan báo một tin tức khẩn cấp: “Những vị khách du lịch đang đi về hướng Ahrbach cần cảnh giác, cảnh sát đang truy nã một tên khủng bố để râu, mũi tẹt chừng 24 tuổi suốt hai giờ liền. Nhà chức trách cho biết tên khủng bố đang lẩn quất giữa vùng Ahrbach và Schlupfberg…”
Bản nhạc Pop lại tiếp tục sau phần tin. Thầy Voss nhăn nhó:
- Toàn những chuyện bực mình. Chuyện Lothar và Nicole đã quá đủ đối với tôi. Giờ lại thêm tên khủng bố này nữa.
Tarzan vẫn im lặng. Nhưng hắn đã ghi nhớ hình dạng tên khủng bố. Ờ, biết đâu đó…
Bất giác, Tarzan liếc nhìn đồng hồ báo xăng theo bản năng tự nhiên. Hắn hốt hoảng:
- Phải đổ xăng thôi thầy ơi, nếu còn xa. Đồng hồ nháy đèn rồi kìa.
Voss giật mình:
- Trời đất. Hồi nãy đi gấp quá tôi không để ý. Thôi, chúng ta quành xe lại trạm xăng vậy.
Tại trạm bán xăng tự động, trong lúc Tarzan lo bơm xăng vào xe thì thầy Voss bảo:
- Em ở đây một chút nhé Tarzan. Tôi phải gọi điện thoại báo tin cho ông anh tôi rằng chúng ta đến trễ… ba phút. Biết đâu chúng ta khỏi phải đi tiếp vì hai người đã làm hòa với nhau.
Không đợi Tarzan gật đầu, Voss vô trong nhấc máy. Đúng là oan gia gặp oan gia, bên đầu kia không phải Lothar Voss mà lại là nhân vật thầy Voss thù ghét. Ả Nicole chớ sao. Tiếng ả lanh lảnh:
- Nicole Fiebig đây.
- Ừ… ừm, còn tôi là Heinz. Tôi sẽ tới trong chốc lát nữa, hiện tôi đang ở trạm xăng Gernsrode.
Giọng Nicole thật khác thường:
- Đừng, Heinz, chú không thể tới đây lúc này.
- Hả, chị nói gì? Các người giỡn mặt với tôi chắc, chính các người đã ầm ĩ gọi tôi đến giảng hòa. Mẹ kiếp! Tôi…
- Nhưng… lúc này không ổn, chú hiểu cho.
Voss giận dữ:
- Tôi không cần hiểu, nói đúng ra là chúng tôi không cần hiểu. Chúng tôi sẽ không quay đầu xe lại đâu, tôi và một học trò của tôi sẽ còn phải đi tiếp dến Ahrbach.
Nicole hét lên the thé:
- Không được đâu! Xin chú, quay lại đi! Mai tôi sẽ gọi điện cho chú.
Cô ta cúp máy khiến Voss sũng sờ. Vị thầy giáo trẻ lặng người trong một phút rồi lao về xe như bị ma đuổi.
- Nguy đến nơi rồi Tarzan.
Tarzan rút vòi bơm khỏi bình xăng xe hơi ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy thầy?
Mặt ông thầy tái mét:
- Đúng vậy. Chúng ta tới ngay căn nhà nghỉ của anh tôi càng sớm càng tốt. Tôi dám chắc tên khủng bố đang có mặt trong nhà ông ấy, lạy Chúa, tôi có cảm tưởng như tên khủng bố lăm lăm tay súng sau lưng Nicole lúc cô ta nói chuyện với tôi.
Tarzan rút bơm khỏi bình xăng:
- Theo thông báo trên đài thì gã ác ôn đó không có vũ khí. Nhưng biết đâu gã đã kiếm được một thứ gì đó, một con dao chẳng hạn, thưa thầy.
Thầy Voss có vẻ băn khoăn dữ:
- Tôi nên báo cảnh sát không đây? Thôi, đã biết cụ thể chuyện gì đâu. Chúng ta phải tự mình xem xét đã, em thấy sao?
Tarzan cười:
- Thầy quả là hợp với em. Tự lập! Vấn đề là ở đấy. Như thế, ít nhất cảnh sát cũng còn có người để mà đổ tội, nếu hỏng việc.
Voss đang nẫu ruột cũng phải bật cười trước câu đùa của Tarzan. Rồi hai thầy trò lại lên xe phóng đi.
Ông thầy vẫn tiếp tục mạch suy nghĩ của mình:
- Tôi không tin là mình nhầm. Cứ theo giọng của Nicole thì tuồng như cô ta muốn báo hiệu điều gì đó, và cô ta đang rất hoảng hốt. Nhưng tôi hơi ngạc nhiên vì Nicole đâu phải thỏ non trong những pha hình sự.
Tarzan ngạc nhiên:
- Em nên hiểu thế nào đây, thưa thầy?
- Thôi được. Đằng nào thì em cũng biết hơi nhiều rồi. Biết thêm điều cuối cùng cũng chẳng sao. Nhưng hãy im như thóc nghe, nếu không tôi vặt tai đó. Ông anh tôi vốn là một chủ thầu xây dựng giàu có, lại là một chuyên gia sưu tầm kim cương đá quý. Hãy nhớ rằng một phụ nữ đẹp mê li như Nicole chẳng ngu gi bám ông anh Lothar của tôi nếu ông ấy rách túi. Trời ạ, Lothar mê mẩn Nicole đến nỗi không đếm xỉa gì tới chuyện cách đây vài năm ả đã một lần vào tù. Thì ả tham gia vô một vụ cướp nhà băng ở Italia chứ sao, dù chỉ tham gia với tư cách đứng canh cửa và pha cà phê cho đồng bọn. Lúc qua Đức, Nicole giấu biệt lí lịch xã hội đen, nhưng may sao một người quen làm nghề xây dựng từ Mailand qua Đức du lịch đã kể hết cho hai anh em tôi khi biết Lothar đang quan hệ với Nicole. Ấy thế mà…
- Thế mà anh thầy vẫn chưa tỉnh ngộ ư?
- Hơi hơi… tỉnh. Qua cú điện thoại khẩn yêu cầu tôi đến hòa giải, hình như Lothar bắt đầu ngán ngẩm cô ả. Ông ấy có nhắc về người vợ đã chia tay một cách hối tiếc… Lạy trời, cầu cho tên khủng bố ấy đừng cướp bóc gì ở đó.
- Cướp bóc? Một khi gã đã xông vào nhà thì nhất định không phải để xem mấy giờ đâu, thưa thầy. Hẳn là anh thầy có một cái bóp dày cộp?
- Còn hơn cả một cái bóp dày kia, Tarzan. Một túi kim cương trị giá 200.000 mark mà ông anh tôi luôn đeo trước ngực sau lớp áo sơ-mi. Ngày mai, ông ấy sẽ mang chúng gửi bên ngân hàng Thụy Sĩ, nơi ông ấy đang gửi cả một kho tàng kim cương, đá quý.
Tarzan huýt sáo:
- Vụ này gay cấn đây. Còn xa nữa không ạ?
- Khoảng hai phút nữa là tới.
- Vậy đã đến lúc rồi. Thầy hãy dừng xe thả em xuống đây. Em muốn tạo sự bất ngờ cho tên khủng bố bằng cách xuyên rừng tiếp cận căn nhà từ phía sau. Thầy tin kế hoạch của em đi, giả dụ tên khủng bố ở trong nhà, gã sẽ tập trung sự chú ý lẫn… vũ khí vào cái xe Ford của thầy. Chính điều ấy sẽ tạo điều kiện cho em tấn công gã từ phía sau bằng một đòn gì đó, chặt vào gáy hay cho một gậy vào đầu.
Voss lắc đầu quầy quậy:
- Không được! Là một nhà giáo mà tôi lại lôi kéo học trò của mình vào nguy hiểm hay sao chớ!
- Em sẽ chẳng rụng một sợi tóc nào, thưa thầy. Thầy không nhớ vụ cả một băng khủng bố xâm nhập trường mình sao. Bọn chúng trang bị vũ khí tận răng mà vẫn bị tụi em qua mặt cái rụp.
- Ờ ờ… nhưng em phải cẩn thận. Có chuyện gì thì tôi không còn mặt mũi trở lại trường dạy học đâu.
Xe ngừng lại. Tarzan bước ra thở không khí trong lành. Mưa đã tạnh từ lúc nào, chỉ còn sương mù quấn lấy hắn như một tấm mền ẩm ướt. Giọng thầy Voss thật khổ sở:
- Nghe này… Tarzan, đến chỗ tảng đá, rẽ phải em sẽ gặp một con đường mòn dẫn tới phía sau ngôi nhà. Có thể em sẽ đến đó trước tôi vì đường ô-tô vòng vèo dữ lắm.
- Thầy tin em đi.
Tarzan giơ hai ngón tay trỏ và giữa thành hình chữ V ra hiệu chiến thắng rồi phi nước đại. Một chú sóc giật mình nhảy mất. Con đường đã vạch, Tarzan cứ thế băng theo. Mặt sau ngôi nhà kia rồi.
Coi, ngôi nhà đúc móng bê-tông, cao hai tầng, rào gỗ chắc chắn hiện lên trước mắt hắn. Khói bay lên từ ống khói quyện vào sương mù thật thơ mộng. Dây điện và điện thoại chạy ngược lên mái nhà.
Tarzan tự độc thoại một mình:
- Ê, chiếc Mercedes trước nhà bảnh dữ. Rõ rồi, chủ thầu xây dựng mà.
Nói xong hắn cắn môi suy tính. Chiếc xe còn là tên khủng bố còn? Nếu không, gã sẽ cao chạy xa bay bằng phương tiện gì hở trời?
Tarzan lẻn đến sát tường sau ngôi nhà, nơi có ô cửa sổ nhỏ, cửa chớp sơn xanh mở toang. Hắn mon men đến tận khung cửa sổ và ghé một mắt nhìn.
- Tao đang nghĩ cách làm sao có thể đến Ahrbach được đây. Không trả kịp thời bộ võ phục cho “Zê-rô” tao thấy áy náy quá.
Tròn Vo chẳng nói gì. Nó vẫn khểnh chân trên giường nhóp nhép sô-cô-la tỉnh bơ.
- Ơ, bộ mày không nghe tao nói gì hả mập?
- Ừ… ừm, với tao mọi nỗi đau khổ đều được sô-cô-la giải thoát.
- Trời đất, trong lúc tao điên đầu thì mày đi triết lí. Hay là do buổi trưa nay nóng nực nên mày đâm ra mát… dây.
- Mày “mát” thì đúng hơn đó đại ca. Chớ còn gì nữa. Mày vừa nói rằng rất áy náy nếu không trả kịp bộ đồ đấu võ cho… “Zê-rô”. Khà khà, “Zê-rô” chỉ là con số không vô tận ở trong vở kiểm tra toán của tao. Nó đâu có đầu mình tứ chi để khoác quần áo chớ.
Tarzan cười ha hả:
- Vậy mà tao cứ tưởng… Nào, nghe đây ông Địa. “Zê-rô” là biệt danh của một võ sĩ ở Ahrbach, cũng như Tròn Vo là ngoại hiệu của mày vậy. Cách đây năm tuần, trong một cuộc tỉ thí Judo, suýt nữa tao đã lên võ đài với cái quần xà lỏn nếu “Zê-rô” không từ bi cho mượn bộ đồ thi đấu. Mày hiểu chưa? Tao quên đem đồ theo.
Tròn Vo lúc này mới chịu gật gù:
- Thì ra thế. Hèn chi nãy giờ đại ca ủi đồ kĩ quá. Bộ đồ này hả, mà thằng cha “Zê-rô” đó tên thật là gì vậy?
- Oliver Oliveti, dân Ahrbach. Nào, mày có chịu đạp xe xuống Ahrbach với tao không?
- Khôôông…
Tròn Vo trề môi:
- Đại ca quên cái hẹn với Gaby và Karl ở phòng tập thể hình “STRONG” lát nữa rồi sao?
Tarzan chợt nhớ: nửa giờ nữa, hai đứa phải có mặt ở phòng tập của thầy Werner Strong – một giáo viên thể dục cũ của trường. Mến mộ Tứ quái, lâu nay thầy vẫn cho chúng luyện tập không mất tiền. Thậm chí Tròn Vo cũng tham gia tập luyện, với một đôi tạ con. Chỉ hơi lạ là chàng mập bữa nay không chỉ tự nguyện tập tành mà còn nhắc nhở người khác nữa. Chắc hẳn viễn cảnh đạp xe dưới trời nắng trưa đã làm nên phép lạ này.
Tarzan đành thở dài:
- Thôi được, tao sẽ đóng gói bộ võ phục gửi trả Oliver vậy. Mày có cái thùng sô-cô-la trống trơn nào không?
- Khôôông…
Tròn Vo bật dậy rồi so vai. Thân thể mập ú của nó bắt đầu chuyển động:
- Đã đến giờ tập …tạ rồi.
Giữa lúc đó thì có tiếng gõ cửa phòng. Sau đó là sự xuất hiện của thầy Heinz Voss, giáo viên dạy môn Tôn giáo và tiếng La tinh – một thầy giáo trẻ đáng mến bao giờ cũng chỉ vì mặc quần Jeans, áo pull gam màu mạnh.
Thầy Voss hỏi:
- Các em định đi chơi à?
Tròn Vo khoe liền:
- Sao lại chơi, thưa thầy. Em chuẩn bị đi luyện thể hình đại lực sĩ chớ bộ. Rồi sẽ tới lúc thầy được thấy cơ bắp nổi cuồn cuộn trên người em.
Thầy Voss mỉm cười:
- Thế thì cho tôi đoán thử xem, em sẽ đến chỗ của thầy Strong, đúng không Willi?
Tarzan nhanh miệng hơn thằng mập:
- Dạ, thầy nói đúng. Nhờ được luyện tập miễn phí, Tròn Vo tập chăm chỉ tới nỗi những quả tạ nặng nề trong phòng tập chỉ còn mỏng dính đấy ạ.
Thằng mập hừ hừ:
- Cứ giễu cợt nữa đi. Rồi… tao sẽ đánh rơi một quả tạ năm kí xuống ngón chân nhà ngươi cho biết, tất nhiên chỉ là do sơ ý thôi.
Thầy Voss không thể nín được cười. Tuy nhiên ông nghiêm nghị ngay. Ông nói từng tiếng một:
- Tôi định hỏi xem em có muốn đi cùng tôi không, Tarzan à.
- Em sẵn sàng, nếu em có thời gian, thưa thầy. Nhưng đi đâu ạ?
- Ừ, nếu em không bận thì hãy cùng tôi đến Schlupfberg. Ở đó anh ruột tôi có một ngôi nhà trong rừng. Sau khi giải quyết xong việc của anh ấy, chúng ta sẽ rẽ vào Ahrbach. Ờ ờ, tôi biết em đang muốn đến Ahrbach để trả quần áo cho bạn em mà, em thấy có gì trở ngại không hả Tarzan?
Tarzan mừng hết lớn. Hắn kêu lên:
- Tuyệt vời. Oliver Oliveti có lẽ đang chờ em từng phút. Bao giờ mình khởi hành hả thầy?
- Ngay bây giờ.
- Ô-kê! Em đi cùng thầy.
Tròn Vo hai tay chống nạnh, bĩu môi:
- Coi kìa, rõ cái đồ không có tinh thần thể thao. Lẽ ra phải chìa các ngón chân ở phòng tập, thì hắn lại lo đi trả quần áo. Rõ quá rồi. Sợ hả! Nhưng đừng có tưởng tao sẽ tha cho các ngón chân của mày nghe, đại ca!
Thầy Voss và Tarzan cười ngất. Dứt trận cười, hai thầy trò chia tay thằng mập lên đường.
*
Chỉ một lát sau chiếc Ford cáu cạnh của ông thầy độc thân trẻ tuổi Heinz Voss đã bon bon trên quốc lộ rong ruổi về hướng nam. Ngoài cửa xe, gió rít lồng lộng. Sương giăng kín hết bìa rừng.
Tarzan thăm dò:
- Chắc anh ruột của thầy yêu thiên nhiên lắm hả thầy? Ngôi nhà nghỉ cuối tuần ấy chắc ấm áp dễ chịu.
Voss khẽ cau mày:
- Cũng chưa hẳn. Có điều chỗ đó xứng đáng là một tổ ấm.
- Thầy nói gì em không hiểu.
- Nghĩa là ông ấy đã mua căn nhà nghỉ đó để ở với một cô bồ, Tarzan à.
- Anh thầy đã có vợ ư? Sao lại gọi là… bồ?
Voss cay đắng:
- Ông ta đã ngu xuẩn li dị một người vợ hiền đức để chạy theo Nicole. Ôi, tôi càng thương ông anh mình bao nhiêu thì lại thù ả Nicole bấy nhiêu. Ả đã chài mồi ông anh tôi bằng đủ mọi mánh khóe. Cô ả đẹp thì đã đành, nhưng ả đã cư xử với anh tôi không tốt. Ả liên tục bòn rút của cải của ông ấy, và khi lợi dụng không được thì kiếm chuyện gây gổ…
Tarzan an ủi ông thầy:
- Rồi sẽ qua thôi ạ, ba cái chuyện lục đục gia đình ấy mà thầy.
Thầy Voss buồn bã lắc đầu:
- Không đơn giản như em nghĩ đâu Tarzan. Tôi thấy sự việc lần này nghiêm trọng đấy. Chính anh tôi đã gọi điện cầu cứu tôi đến để hòa giải sự rạn nứt giữa ông ấy và ả Nicole. Rằng ả đã quyết định bỏ ông ta. Cứ làm như tôi có mặt thì giải quyết được điều gì vậy… Tôi kể với em vì, Tarzan ạ, em là cậu bé hiểu biết và sẽ không kể lung tung.
- Nhất định không đâu, thưa thầy.
Thầy Voss bật radio lên. Bản nhạc Pop nổi tiếng ngừng nửa chừng. Rồi người phát thanh viên loan báo một tin tức khẩn cấp: “Những vị khách du lịch đang đi về hướng Ahrbach cần cảnh giác, cảnh sát đang truy nã một tên khủng bố để râu, mũi tẹt chừng 24 tuổi suốt hai giờ liền. Nhà chức trách cho biết tên khủng bố đang lẩn quất giữa vùng Ahrbach và Schlupfberg…”
Bản nhạc Pop lại tiếp tục sau phần tin. Thầy Voss nhăn nhó:
- Toàn những chuyện bực mình. Chuyện Lothar và Nicole đã quá đủ đối với tôi. Giờ lại thêm tên khủng bố này nữa.
Tarzan vẫn im lặng. Nhưng hắn đã ghi nhớ hình dạng tên khủng bố. Ờ, biết đâu đó…
Bất giác, Tarzan liếc nhìn đồng hồ báo xăng theo bản năng tự nhiên. Hắn hốt hoảng:
- Phải đổ xăng thôi thầy ơi, nếu còn xa. Đồng hồ nháy đèn rồi kìa.
Voss giật mình:
- Trời đất. Hồi nãy đi gấp quá tôi không để ý. Thôi, chúng ta quành xe lại trạm xăng vậy.
Tại trạm bán xăng tự động, trong lúc Tarzan lo bơm xăng vào xe thì thầy Voss bảo:
- Em ở đây một chút nhé Tarzan. Tôi phải gọi điện thoại báo tin cho ông anh tôi rằng chúng ta đến trễ… ba phút. Biết đâu chúng ta khỏi phải đi tiếp vì hai người đã làm hòa với nhau.
Không đợi Tarzan gật đầu, Voss vô trong nhấc máy. Đúng là oan gia gặp oan gia, bên đầu kia không phải Lothar Voss mà lại là nhân vật thầy Voss thù ghét. Ả Nicole chớ sao. Tiếng ả lanh lảnh:
- Nicole Fiebig đây.
- Ừ… ừm, còn tôi là Heinz. Tôi sẽ tới trong chốc lát nữa, hiện tôi đang ở trạm xăng Gernsrode.
Giọng Nicole thật khác thường:
- Đừng, Heinz, chú không thể tới đây lúc này.
- Hả, chị nói gì? Các người giỡn mặt với tôi chắc, chính các người đã ầm ĩ gọi tôi đến giảng hòa. Mẹ kiếp! Tôi…
- Nhưng… lúc này không ổn, chú hiểu cho.
Voss giận dữ:
- Tôi không cần hiểu, nói đúng ra là chúng tôi không cần hiểu. Chúng tôi sẽ không quay đầu xe lại đâu, tôi và một học trò của tôi sẽ còn phải đi tiếp dến Ahrbach.
Nicole hét lên the thé:
- Không được đâu! Xin chú, quay lại đi! Mai tôi sẽ gọi điện cho chú.
Cô ta cúp máy khiến Voss sũng sờ. Vị thầy giáo trẻ lặng người trong một phút rồi lao về xe như bị ma đuổi.
- Nguy đến nơi rồi Tarzan.
Tarzan rút vòi bơm khỏi bình xăng xe hơi ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy thầy?
Mặt ông thầy tái mét:
- Đúng vậy. Chúng ta tới ngay căn nhà nghỉ của anh tôi càng sớm càng tốt. Tôi dám chắc tên khủng bố đang có mặt trong nhà ông ấy, lạy Chúa, tôi có cảm tưởng như tên khủng bố lăm lăm tay súng sau lưng Nicole lúc cô ta nói chuyện với tôi.
Tarzan rút bơm khỏi bình xăng:
- Theo thông báo trên đài thì gã ác ôn đó không có vũ khí. Nhưng biết đâu gã đã kiếm được một thứ gì đó, một con dao chẳng hạn, thưa thầy.
Thầy Voss có vẻ băn khoăn dữ:
- Tôi nên báo cảnh sát không đây? Thôi, đã biết cụ thể chuyện gì đâu. Chúng ta phải tự mình xem xét đã, em thấy sao?
Tarzan cười:
- Thầy quả là hợp với em. Tự lập! Vấn đề là ở đấy. Như thế, ít nhất cảnh sát cũng còn có người để mà đổ tội, nếu hỏng việc.
Voss đang nẫu ruột cũng phải bật cười trước câu đùa của Tarzan. Rồi hai thầy trò lại lên xe phóng đi.
Ông thầy vẫn tiếp tục mạch suy nghĩ của mình:
- Tôi không tin là mình nhầm. Cứ theo giọng của Nicole thì tuồng như cô ta muốn báo hiệu điều gì đó, và cô ta đang rất hoảng hốt. Nhưng tôi hơi ngạc nhiên vì Nicole đâu phải thỏ non trong những pha hình sự.
Tarzan ngạc nhiên:
- Em nên hiểu thế nào đây, thưa thầy?
- Thôi được. Đằng nào thì em cũng biết hơi nhiều rồi. Biết thêm điều cuối cùng cũng chẳng sao. Nhưng hãy im như thóc nghe, nếu không tôi vặt tai đó. Ông anh tôi vốn là một chủ thầu xây dựng giàu có, lại là một chuyên gia sưu tầm kim cương đá quý. Hãy nhớ rằng một phụ nữ đẹp mê li như Nicole chẳng ngu gi bám ông anh Lothar của tôi nếu ông ấy rách túi. Trời ạ, Lothar mê mẩn Nicole đến nỗi không đếm xỉa gì tới chuyện cách đây vài năm ả đã một lần vào tù. Thì ả tham gia vô một vụ cướp nhà băng ở Italia chứ sao, dù chỉ tham gia với tư cách đứng canh cửa và pha cà phê cho đồng bọn. Lúc qua Đức, Nicole giấu biệt lí lịch xã hội đen, nhưng may sao một người quen làm nghề xây dựng từ Mailand qua Đức du lịch đã kể hết cho hai anh em tôi khi biết Lothar đang quan hệ với Nicole. Ấy thế mà…
- Thế mà anh thầy vẫn chưa tỉnh ngộ ư?
- Hơi hơi… tỉnh. Qua cú điện thoại khẩn yêu cầu tôi đến hòa giải, hình như Lothar bắt đầu ngán ngẩm cô ả. Ông ấy có nhắc về người vợ đã chia tay một cách hối tiếc… Lạy trời, cầu cho tên khủng bố ấy đừng cướp bóc gì ở đó.
- Cướp bóc? Một khi gã đã xông vào nhà thì nhất định không phải để xem mấy giờ đâu, thưa thầy. Hẳn là anh thầy có một cái bóp dày cộp?
- Còn hơn cả một cái bóp dày kia, Tarzan. Một túi kim cương trị giá 200.000 mark mà ông anh tôi luôn đeo trước ngực sau lớp áo sơ-mi. Ngày mai, ông ấy sẽ mang chúng gửi bên ngân hàng Thụy Sĩ, nơi ông ấy đang gửi cả một kho tàng kim cương, đá quý.
Tarzan huýt sáo:
- Vụ này gay cấn đây. Còn xa nữa không ạ?
- Khoảng hai phút nữa là tới.
- Vậy đã đến lúc rồi. Thầy hãy dừng xe thả em xuống đây. Em muốn tạo sự bất ngờ cho tên khủng bố bằng cách xuyên rừng tiếp cận căn nhà từ phía sau. Thầy tin kế hoạch của em đi, giả dụ tên khủng bố ở trong nhà, gã sẽ tập trung sự chú ý lẫn… vũ khí vào cái xe Ford của thầy. Chính điều ấy sẽ tạo điều kiện cho em tấn công gã từ phía sau bằng một đòn gì đó, chặt vào gáy hay cho một gậy vào đầu.
Voss lắc đầu quầy quậy:
- Không được! Là một nhà giáo mà tôi lại lôi kéo học trò của mình vào nguy hiểm hay sao chớ!
- Em sẽ chẳng rụng một sợi tóc nào, thưa thầy. Thầy không nhớ vụ cả một băng khủng bố xâm nhập trường mình sao. Bọn chúng trang bị vũ khí tận răng mà vẫn bị tụi em qua mặt cái rụp.
- Ờ ờ… nhưng em phải cẩn thận. Có chuyện gì thì tôi không còn mặt mũi trở lại trường dạy học đâu.
Xe ngừng lại. Tarzan bước ra thở không khí trong lành. Mưa đã tạnh từ lúc nào, chỉ còn sương mù quấn lấy hắn như một tấm mền ẩm ướt. Giọng thầy Voss thật khổ sở:
- Nghe này… Tarzan, đến chỗ tảng đá, rẽ phải em sẽ gặp một con đường mòn dẫn tới phía sau ngôi nhà. Có thể em sẽ đến đó trước tôi vì đường ô-tô vòng vèo dữ lắm.
- Thầy tin em đi.
Tarzan giơ hai ngón tay trỏ và giữa thành hình chữ V ra hiệu chiến thắng rồi phi nước đại. Một chú sóc giật mình nhảy mất. Con đường đã vạch, Tarzan cứ thế băng theo. Mặt sau ngôi nhà kia rồi.
Coi, ngôi nhà đúc móng bê-tông, cao hai tầng, rào gỗ chắc chắn hiện lên trước mắt hắn. Khói bay lên từ ống khói quyện vào sương mù thật thơ mộng. Dây điện và điện thoại chạy ngược lên mái nhà.
Tarzan tự độc thoại một mình:
- Ê, chiếc Mercedes trước nhà bảnh dữ. Rõ rồi, chủ thầu xây dựng mà.
Nói xong hắn cắn môi suy tính. Chiếc xe còn là tên khủng bố còn? Nếu không, gã sẽ cao chạy xa bay bằng phương tiện gì hở trời?
Tarzan lẻn đến sát tường sau ngôi nhà, nơi có ô cửa sổ nhỏ, cửa chớp sơn xanh mở toang. Hắn mon men đến tận khung cửa sổ và ghé một mắt nhìn.
/703
|