Người Mẫu Polke trở về hang ổ mà há hốc mồm. Ma quỷ ạ, chưa bao giờ căn nhà bẩn thỉu của gã tươm tất đến thế. Gã kinh dị nhìn phép lạ trước mặt. Coi, nàng tiên có chiếc đũa thần tên là Katia đang ngồi trên đi-văng nở một nụ cười rất đỗi dễ thương. Cô nói như pha-lê vỡ:
- Anh lạ lắm phải không, có gì đâu, chỉ cần chịu khó lau chùi một chút thôi mà.
- Em thật tuyệt vời.
- Anh sẽ còn lạ hơn nữa nếu biết trưa nay bác anh đã mời em dùng bữa tại Đại Khách Sạn.
Lần này thì Polke không khen mà chỉ ậm ừ:
- Mừng cho em.
Katia vẫn ríu rít như chim hót:
- Lần đầu tiên bước vào một khách sạn thượng lưu nên cái gì em cũng thấy ngồ ngộ. Ngó những người bồi bàn lăng xăng quanh bác Recbmann để kiếm tiền boa em cứ nghĩ: hóa ra nhiều tiền cũng có cái vui.
Polke cười lại:
- Đời là thế. Đồng tiền làm nên phẩm giá con người.
- Nhưng không phải ai cũng vậy, thí dụ như bác anh. Cho dù ông ấy không có xu nào và không phải là nhà đại triệu phú, người ta vẫn sẽ kính nể vì sự tự tin và độc lập của ông ấy trong suy nghĩ.
- Vậy anh thì không độc lập sao?
Katia cười:
- Em đâu có nói thế, anh Gunter. Anh đang làm việc kiếm tiền lương thiện đấy chớ.
- Ờ, nhưng anh sẽ còn lương thiện hơn khi mà ông bác anh lìa đời. Ôi, bác Oswald giàu có! Tuy vậy anh vẫn cầu cho bác ấy thọ nhiều năm nữa.
Katia cũng hồn nhiên tiếp lời:
- Em cũng cầu nguyện cho bác ấy sống lâu trăm tuổi.
Tội nghiệp cho nàng tiên giáng trần sai… địa điểm – Polke đắc thắng nghĩ thầm. Nàng đâu biết rằng chủ nhật sau lão già sẽ ngủm củ tỏi bằng chính ba viên vi-ta-min trường thọ của lão, hừ…
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại reo. Katia nhấc ống nghe.
- Điện thoại của anh.
- Ai gọi thế?
- Mano!
Cô đáp cụt ngủn. Cô không thể nào ưa nổi tên khả ố đó. Polke đã ngồi bệt xuống cạnh Katia, nhưng hơi né qua một bên, áp chặt ống nghe vào tai. Gã biết điều Mano sẽ nói không phải để cho Katia nghe. Quả thế thật! Câu đầu tiên của Mano trong ống nói là:
- Mày tống cổ con bé lẩm cẩm của mày đi chỗ khác rồi mới có thể nói chuyện nghiêm chỉnh được. Cái lưỡi đàn bà khó quản lí lắm.
- Hừ… ừm, tao hiểu rồi.
- Vậy thế này nghe. Đêm nay “đánh” vụ phòng tập thằng Strong chứ không phải đêm mai. Lịch thay đổi đột ngột vì một lí do đơn giản: cái thằng Bink, người đang chứa Nicole, muốn đêm mai tao và nó “làm thịt” một chiếc xe trắng để dùng vào vụ cướp lớn ở cửa hàng Bông Hồng. Chiếc xe trắng mà Bink vừa ý chỉ có thể “thổi” vào đêm mai. Rồi tao sẽ giấu chiếc “xế hộp” trong ga-ra đến thứ sáu… Hình như tao đã kể mày nghe về vụ này rồi đấy. Tụi tao sẽ dán giấy bóng xanh lên lớp sơn trắng để… hà hà, mày không tham gia cũng hơi uổng đấy.
- Chẳng có gì uổng.
- Sao?
- Tao còn có công chuyện khác.
- Vậy hả. Thôi thì mặc xác mày. Nè, nhớ mười một giờ rưỡi đến chỗ phòng tập của tao. Sau đó tụi mình sẽ có mặt ở sân sau của thằng Strong. Và… ha ha, nửa đêm, đúng nửa đêm, Mafia sẽ viếng thăm thằng Strong.
- Ô-kê!
- Bai!
Mano gác máy.
Polke uể oải đứng dậy cố nghĩ xem có cách gì để đưa cô bồ về sơm sớm, còn kịp có mặt ở chỗ hẹn với Mano. Katia của gã đã bỏ sang phòng khách tự hồi nào, giờ mới lên tiếng:
- Gunter này, em đã định lau cả kính cửa sổ nữa, nhưng bữa nay khi không anh lại khóa cửa tầng hầm, em không lấy được xô, giẻ lau và nước xút.
Polke cười, nụ cười suy dinh dưỡng héo hon. Mẹ kiếp, ba thứ của cải chôm ở nhà nghỉ của lão Recbmann chất trong cái ba-lô quăng dưới đó chớ còn gì. Gã quên chưa quẳng đi. Polke rủa lầm bầm. Trong khi rủa, gã đã tìm ra một lí do khả dĩ.
- Anh khóa cửa tầng hầm hoàn toàn do vô tình thôi. Nhưng vậy mà lại hay đó, vì xét cho cùng em đâu phải bà lao công của anh chớ. Ôi, cơn buồn ngủ làm díp mắt anh rồi đây.
Thực ra con mắt của Polke ráo hoảnh vì gã vừa liếc đồng hồ. Trời ạ, giờ hẹn với Mano sắp đến nơi mà cô bồ khờ khạo cứ chàng ràng. Đúng lúc đó chuông điện thoại réo. Người gọi chính là nạn nhân của gã – ông Oswald Recbmann. Giọng ông nghe thật chán chường:
- Này cháu, vì anh là người thân duy nhất của ta, nên ta nghĩ anh có thể chia sẻ với ta một chuyện chẳng lành.
Polke rung đùi:
- Có chuyện gì vậy bác Oswald? Bác mất tiền hay bị xe đụng?
- Vớ vẩn! Nghe đây, một tên trộm thâm hiểm đã đột nhập vô nhà nghỉ của ta. Ông già gác-dan Brunner cho ta biết, ngôi nhà nghỉ bên hồ Scheilitzer đã bị dọn sạch. Nếu anh rảnh ta muốn anh đến đó coi tình hình ra sao. Tên trộm hẳn phải là một thằng ngốc.
- Cháu rất tiếc, bác ạ. Suốt tuần này cháu phải làm việc liên tục. Hay là để cháu cáo ốm một hôm ạ?
- Thôi khỏi. Anh cứ làm việc đi. Lão Brunner khắc lo được. Chủ nhật tới ta sẽ đến đó. Chỉ hơi tiếc là trong các thứ đồ bị mất, có cả bức tượng bằng sứ cháu tặng ta. Đó là một tổn thất khiến ta đau lòng.
Polke ngỡ ngàng. Gã đã bỏ lại chính cái bức tượng rẻ tiền gớm ghiếc đó. Nghĩa là lão già đã sai ông Brunner quẳng cái của nợ ấy đi. Dịp may hiếm có mà. Đồ giả dối!
- Bác Oswald ạ, có thể cháu sẽ mua tặng bác một bức tượng y như thế mà.
- Cảm ơn anh, Gunter. Chúc một đêm tốt lành. À này, cô vợ tương lai có một không hai của anh quả thật tuyệt diệu đó. Một viên ngọc đầy cá tính. Ta cứ tự hỏi không hiểu cô ấy tìm thấy gì ở anh đấy.
- Bản chất dễ chịu của cháu khiến cô ấy thích. Bác ngủ ngon nhé, bác thân yêu.
Trên chiếc Ford do Polke cầm lái, Katia nghe gã kể chuyện Recbmann bị mất trộm mà điếng người. Cô ấp úng:
- Bọn lưu manh dạo này ghê quá. Anh khóa cửa tầng hầm là phải đó anh yêu.
*
Đúng mười một giờ rưỡi, chiếc Porsche xác xơ của Mano rời khỏi phòng tập để đến địa điểm. Chưa tới thời điểm chường mặt của ma quỷ mà hai thằng cô hồn đã lò dò lộ diện tại khu sân sau phòng tập Strong. Mỗi đứa xách một cái búa tạ và hai cái can.
Đêm đen kịt không một ánh trăng sao. Đường phố vắng đến mức Polke và Mano đều hài lòng. Ê, phía trước là cánh cửa hậu phòng tập Strong hiện ra như con mồi quyến rũ. Hai thằng đặt bịch cả can lẫn búa xuống.
- Bắt đầu đi Mano.
- Ừ, tao đang mở khóa đây.
Hai thằng rọi đèn pin, ngó dáo dác rồi tha những thứ đồ nghề vào. Mano nhếch mép nhận xét:
- Nó trang bị bảnh hơn mình. Sạch sẽ há?
- Thì bởi vậy mày mới dòm ngó phòng tập của nó.
- Hừ, nhưng nó sẽ không còn một vị khách nào gõ cửa đâu. Mày coi đây, tao sẽ tẩm quất cái máy luyện bắp tay kia chỉ bằng một… búa.
Và Mano vung búa tạ lên thật. Gã vung mạnh đến nỗi hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp muốn sút ra khỏi vai.
Gỗ gãy rắc rắc và đầu búa bay vù lên trần nhà. Mano kinh ngạc thấy “vũ khí” của mình chợt nhẹ bỗng. Cú đập hụt làm Mano chúi nhủi. Trong lúc gã mất đà cúi gập người xuống thì đầu búa tạ hạ cánh trúng phần lưng. Vẫn còn may cho gã. Cú ấy mà rơi xuống đầu thì xong đời Mano!!!
Cố nhiên, Mano vẫn rú lên như heo bị chọc tiết khiến Polke bàng hoàng:
- Mày sao vậy?
- Bật đèn lên. Lưng tao… gãy rồi. Khốn nạn!
Đèn nê-ông sáng rực. Mano vừa vặn mình răng rắc điều chỉnh vết thương vừa dán cặp mắt cá sấu vô vết cưa phẳng lì. Gã lồng lộn:
- Tao giao cho mày nhiệm vụ mua búa mà. Mày tậu ở đâu cái cán bị cưa sát mí thế hả? Suýt nữa tao đã… tự sát.
Polke gãi đầu:
- Ơ… chỗ cửa hàng đó uy tín mà. Lạ thiệt. Thôi đừng buồn nữa, mai tao tính. Vẫn còn cái búa tạ của tao.
- Sức mày mà đập phá cái chó gì. Đưa búa cho tao, tao sẽ rửa hận liền đây!
Hung thần Mano chụp ngay chiếc búa còn lại. Thê thảm cho gã, chiếc búa này do chính Tarzan cưa chớ không phải là tác phẩm của Karl và Gaby như chiếc búa kia, vết cưa đương nhiên là bí hiểm hơn nhiều, không thật sâu. Bởi thế khi gã vung lên, đầu búa vẫn êm ái, nhưng khi giáng xuống cái máy tập thì…
Đầu búa tạ sút ra bay véo qua phòng với một tốc độ miễn bàn cãi. Chỉ nghe cái giọng rùng rợn của Polke tru lên:
- Ôôôô… iốiối…
Phần ống quyển của Người Mẫu lãnh đủ trọn gói. Polke chửi sa sả:
- Đồ chó đẻ, súc sinh, mạt vận. Mààày… lại bày trò gì đấy, đồ ngu kia?
Gã tội đồ bất đắc dĩ nhảy lò cò bằng một chân khiến đàn anh Mano tái mặt. Thằng này quên mất phần lưng vừa bị đau nhìn trừng trừng vô cán búa cụt ngủn trên tay.
- Không phải lỗi tại tao, Người Mẫu ạ. Cái búa này cũng bị cưa y xì.
- Tao đếch cần biết. Đồ mọi rợ. Mày đập tan ống chân tao rồi.
- Câm mõm đi. Mới bị thương ba cái lẻ tẻ mà đã vuốt mặt chiến hữu rồi. Làm sao tao dám sử dụng mày trong các phi vụ khác.
- Phi vụ cái con khỉ.
Mano trở nên bình tĩnh lạ lùng:
- Bình tĩnh đi Gunter. Có chuyện không ổn rồi. Mày mua búa ở đâu?
- Ở cửa hàng mang tên “Thiên đường của những người thợ”.
- Hừm. Ở đó thì tao tin được. Hay là thằng súc sinh nào phát hiện ra và chơi khăm tụi mình? Nếu vậy, lúc này thì nó đang cười phát ốm lên được.
- Tao cũng đang ốm đây. Đau lên đến tận hai hốc mũi. Tao biến đây. Tao là cháu của Recbmann và sắp… Ối, đau quá!
Mano đưa hai tay ôm đầu khổ sở:
- Đừng rên rỉ nữa, thằng công tử bột. Tướng mày chỉ ăn hại. Ngó tao đây này. Búa rơi hẳn vào lưng chớ chơi đâu. Nhưng tao sẽ phá sạch cái cơ ngơi láu cá này mà không cần búa tạ.
- Sao mày không dùng nắm đấm mà nện, mày đô con để làm gì, đồ…
Polke ngưng bặt vì tròng con ngươi của gã đồng bọn vằn lên những lằn gân đỏ như máu. Giọng Mano thật lạnh lẽo:
- Tao sẽ dùng xăng để đốt hết không chừa một mảnh vụn nào. Xăng của tao mua nên tao biết chất lượng của nó. Ai như mày. Nè, mày làm ơn đứng dậy dốc các can xăng của mày từ chỗ kia kéo dài đến chỗ mắc áo và quầy giải khát. Còn tao tưới xăng ở đây. Phải tưới sao cho đều để mọi nơi cùng bốc lửa. Ha ha, mày sẽ thấy ngọn lửa của… Mafia quốc tế.
Polke cắn răng lê một chân gần què xách can xăng dốc ra.
- Dieter ơi, xăng mày mua không có chì hả. Không nặng mùi lắm.
- Hả?
Hung thần cũng ráng hít hít:
- Mày tưởng vậy thôi. Tưới xong chưa. Tao đã làm gọn cửa hậu rồi. Mày sẽ thấy cơ nghiệp thằng Strong ra tro.
- Thật mà Dieter, ngửi chẳng thấy nồng gì cả.
- Quan tâm chó gì chuyện đó. Miễn sao cơ nghiệp Strong ra tro là được. Bây giờ tao sẽ liệng một cây diêm cháy vô vũng xăng. Mày liệu hồn chạy ra xa mà ngắm cảnh thiên đàng nha.
Khỏi đợi gã nói, Polke cũng biết thân tìm một vị trí thích đáng bên ngoài. Trên ngưỡng cửa lúc này chỉ còn mình Mano. Gã quẹt một cây diêm và cười ha hả, quăng vào vũng nước mà gã tưởng là xăng. Lửa tắt.
Polke ngơ ngác:
- Không trúng à?
- Chắc tao quăng lộn chỗ. Để làm lại.
Cây diêm thứ hai vẫn chẳng khá hơn. Vẫn tắt ngóm. Mẹ kiếp, không chờ Polke nhắc nhở, hung thần Mano làm một lúc mười một cây diêm liên tục mà lửa vẫn biệt tăm.
- Chó đẻ thiệt!
Polke mỉa mai:
- Thằng nào mà chẳng vung búa được. Nhưng liệng một cây diêm đang cháy lại là cả một nghệ thuật kìa.
- Im mẹ mồm mày đi cho tao nhờ.
Mano tê tái quỳ một chân xuống vũng nước. Gã hồi hộp nhúng một ngón tay liếm thử.
- Trời đất. Lạt như nước lã, không mùi vị. Dám mày nói đúng Gunter à.
Polke cười hô hố. Kể từ lúc bị búa nện vô ống quyển, gã chưa có dịp cười hả hê như vậy:
- Mày đã bị thằng chủ cây xăng lừa rồi. Nó lừa mày như mày lừa khách vô phòng tập của mình rồi mới chém đẹp với giá cắt cổ. Nó bán nước lã cho mày, hê hê. Ôi, tao cười đến chết mất. Strong lúc này đang ngáy ngon lành trong chăn, còn hai thằng mình thì đánh vật ở đây. Vậy mà đòi làm Mafia quốc tế, đảng Bàn Tay Đen này nọ…
Mano gào lên kinh dị:
- Câm cái mõm điếm thúi của mày lại. Rồi tao sẽ tìm ra thằng đểu nào đứng đằng sau vụ này. Tao sẽ giết nó, băm vằm nó, nhai xương nó. Nó đã đổ xăng rồi thay bằng nước lã chưa kể việc cưa đầu búa tạ. Tao thề sẽ rửa mối hận này. Thằng Mano này thề trên danh dự của nó đấy. Nhưng giờ thì chuồn thôi.
*
Sáng thứ hai, khi Tarzan xuống phòng ăn thì thầy Heinz Voss đã ngự sẵn ở đó với một tách cà phê. Hắn lễ phép chào ông rồi kéo ghế ngồi cạnh:
- Thưa thầy, anh thầy đã đỡ hơn chưa?
- Cục u đã xẹp và may mà anh Lothar không đến nỗi bị chấn thương sọ não. Nhưng ông ấy bị sốc mạnh vì sự phản bội. Thật đáng buồn là cảnh sát lúc này cũng chưa tìm ra dấu vết ả Nicole.
Tarzan im lặng. Hắn rót trà và nhâm nhi một miếng bánh mì. Thầy Voss nhướng mắt về hướng cầu thang:
- Willi xuống kìa.
- Chào thầy.
Kloesen vừa đặt mông đã làm việc tức khắc. Nó nhanh tay chụp ngay bình ca-cao ba lít. Giọng thầy Voss có vẻ khang khác:
- À, các em biết chưa, phòng tập thầy Strong vừa bị đột nhập. Thầy Rogaller ngụ cùng chung cư với Strong đã kể với tôi. Ái chà, thời này sao trộm cướp như rươi.
Tarzan như bị điện giật:
- Đột nhập hồi nào hả thầy?
- Đêm qua. Tảng sáng thầy Strong đến phòng tập thì phát hiện vụ đột nhập từ cửa sau. Đồ đạc không hư hỏng mất mát nhưng cửa bị phá khóa. Hung thủ bỏ lại hiện trường hai chiếc búa tạ gãy cán lăn lóc và bốn chiếc can đáng lẽ đựng xăng thì lại tèm lem nước lã khắp sàn phòng. Vấn đề chính là cả một đống diêm quẹt chưa cháy hết nằm cạnh cửa hậu. Vậy là sao hả các em?
Tròn Vo tía lia suýt nữa thì lộ mọi bí mật:
- Nhưng sao lại đêm qua ạ? Chúng hành động không đúng ngày rồi…
Nó ngưng bặt vì cái đá dưới gầm bàn của Tarzan. Cũng may mà thầy Voss vô tư cực kì:
- Vào nhà người khác với ý đồ phá phách thì làm gì có ngày nào là đúng, Willi!
Tarzan đứng lên:
- Xin phép thầy, em ra đây chút xíu.
Coi, hắn còn ra chỗ nào nữa nếu không là buồng điện thoại. Số phôn nhà thầy Strong, hắn đã thuộc làu làu:
- Em là Tarzan đây, thưa thầy. Tụi em nghe đồn đêm qua phòng tập của thầy đã bị bọn Mafia đột nhập…
- Ừ…
Thầy Strong kể lại các chi tiết tương tự như những gì Voss đã kể. Tarzan không nín được cười:
- Thầy có kiểm tra lại cán búa chưa. Có phải hai cán búa đều bị cưa gần đứt?
Strong sững sờ:
- Ra thế? Bằng cái cưa của tôi chứ gì? Giờ thì tôi hiểu rồi. Cũng không phải tình cờ mà các can xăng chỉ chứa toàn nước lã…
Tarzan cười:
- Thôi thì TKKG đành thú nhận vậy, thưa thầy. Nhưng thầy phải giữ kín đấy ạ. Vì tụi em còn muốn tìm tung tích ả Fiebig. Tụi em không ngờ Manowsky và Polke lại thay đổi kế hoạch…
Khi Tarzan kể xong, Strong sửng sốt mất một lát:
- Tôi đã nghi chúng từ trước mà vẫn không dè chúng hành động nhanh quá. Em hiểu chứ Tarzan, khi phát hiện vụ khủng bố hụt tôi đã báo cảnh sát thẩm vấn hai thằng Mano và Polke. Tuy nhiên chúng đều chối bai bải và đều khai là đêm qua nhậu ở nhà riêng Mano. Thế là chúng ngoại phạm.
- Em không tin là chúng còn dám mò tới chỗ thầy nữa.
- Phải, có lẽ đã qua được vụ này.
- Như thế, có nghĩa là tụi em sẽ phải theo dõi bọn bất lương đó ở những chỗ khác để tìm cho ra dấu vết ả Nicole.
- Có lẽ đành bám dính Manowsky thôi Tarzan ạ, nếu các em vẫn không muốn kéo cảnh sát vào việc.
- Đúng vậy! Nhưng tụi em không thể theo dõi suốt 24 giờ. Buổi sáng tụi em phải đi học. Đêm lại buộc phải ngủ.
Strong tư lự trong vài giây:
- Có thể tôi sẽ giúp em trong vai trò một cộng tác viên tự do.
Tarzan tươi tỉnh hẳn:
- Cảm ơn thầy. Thầy chỉ sẽ phải làm việc về đêm, lúc em và Kloesen bị kẹt không thể trốn ra bằng thang dây. Chưa kể theo em thì kết thúc vụ này chắc thầy trò mình sẽ được nhận một số tiền thưởng.
Strong cười phá lên:
- Ha ha, tiền thưởng ư? Tôi sẽ tặng cho quỹ Tứ quái đấy. Tôi tham gia với các em vì ý nghĩa tốt đẹp của vụ việc thôi. Đương nhiên với điều kiện khi tìm ra dấu vết thì phải cầu viện cảnh sát đấy nhé.
- Ô-kê! Đêm nay thầy bắt đầu việc theo dõi chúng được không ạ?
- Rất tiếc. Chỉ trừ tối nay thôi Tarzan. Tối nay tôi có hẹn với nhà doanh nghiệp lừng danh Oswald Recbmann. Ông già tuy đã 70 tuổi nhưng là học trò chơi gôn và tennis của tôi. Ông già đó quả là…
Tarzan kêu lên:
- Recbmann ạ? Em có biết ông ta. Karl và Willi đã gặp ông ta ở nhà Katia Meier. Thầy hãy bình tĩnh nghe em nói nha: ông Recbmann là bác của Polke.
- Có chuyện đó sao?
- Vậy đó, thưa thầy. Ở thành phố mình làm gì có nhiều người họ Recbmann, tên là Oswald, lại là nhà công nghệ tiền của như nước.
- Vậy thì tôi chưa bao giờ nghe ông ta nói về một người cháu nào đó trên đời. Có lẽ ông ta không ưa tên súc sinh kia thì phải. Tối qua ông ta gọi điện cho tôi để kể về vụ mất trộm ở ngôi nhà nghỉ cuối tuần của ông bên hồ Scheilitzer. Và kể với giọng cực kì hài hước. Ông ta cười thích thú khi kết luận rằng tên đột nhập chỉ khoắng được những món đồ lặt vặt như một thằng ngớ ngẩn.
Tarzan cười:
- Vào thời buổi khó khăn này, ngay đến kẻ trộm cũng trở nên khiêm tốn phải không thầy.
Dĩ nhiên là sau đó, trong buổi học, các thành viên của TKKG đều được Tarzan thông báo nội dung buổi nói chuyện với thầy Strong vừa rồi. Máy Tính Điện Tử gợi ý:
- Hay là tụi mình kết nạp thầy Strong làm thành viên danh dự của TKKG đi đại ca?
Sau một hồi bàn bạc, Tứ quái nhất trí chuyện đó để xét sau. Còn phải chờ xem ông thầy thể hình lập thành tích thế nào đã.
Lúc bốn giờ chiều, ngay sau khi vào giờ tự học, Tròn Vo bỗng nói với Tarzan, mặt buồn so:
- Tao sắp bị bịnh rồi. Cổ họng tự nhiên đắng nghét.
Tarzan ái ngại:
- Mày nên xuống bịnh xá khám ngay đi.
Thằng mập lẹt bẹt y lời và trở lại sau mười phút với băng quấn trên cổ, mồm lụng bụng vì phải ngậm thuốc:
- Xui quá đại ca ơi. Tao không được phép ra ngoài trời nữa rồi.
- Vậy tối nay tao phải đi một mình chớ gì. Thôi được.
*
Đêm nay, Tròn Vo và Tarzan đã nhận ca trực đêm. Lúc này, vậy là chỉ còn trơ lại một mình thủ lĩnh của Tứ quái. Cẩn thận, lúc 7 giờ 30 tối, hắn gọi điện cho thầy Strong như đã hẹn và được thầy thông báo rằng cho tới lúc đó, Mano vẫn ở trong căn hộ của gã, xe cũng đã cất dưới tầng hầm…
Sau đó đến phiên trực của Karl. Đúng mười giờ đêm thì Tarzan lẻn đi, khi Tròn Vo đã ngáy pho pho. Tin tức do Karl bàn giao lại cũng chẳng có gì mới hơn: theo nó, Mano vẫn ở lì trong nhà, đèn vẫn sáng.
Tarzan tiếp nhận vị trí của Karl trong một lối ngõ nhỏ, và kiên trì nhìn sang cửa sổ nhà Mano. Phố im phắc như nghĩa địa. Thời gian trôi chậm rì rì. Tarzan quyết định khi nào Mano tắt đèn đi ngủ thì hắn cũng sẽ đạp xe về trường nội trú…
Và hắn cứ đứng như thế mà không hề biết rằng Mano đã ra khỏi nhà bằng cửa hậu từ lúc Karl còn gác để tham gia vụ trộm chiếc xe màu trắng cùng Claus Bink.
Tiếc rằng mãi 11 giờ 30 khuya Tarzan mới biết mình đang canh chừng một căn hộ không người, nhờ hai gã say rượu lên tìm Mano không gặp, chuệnh choạng chửi rủa rầm đường.
Hắn đành trở về trường đi ngủ, chớ còn gì nữa, với một chút an ủi: Mano lén lút chuồn đi như vậy chứng tỏ Nicole Fiebig vẫn lẩn trốn trong thành phố.
- Anh lạ lắm phải không, có gì đâu, chỉ cần chịu khó lau chùi một chút thôi mà.
- Em thật tuyệt vời.
- Anh sẽ còn lạ hơn nữa nếu biết trưa nay bác anh đã mời em dùng bữa tại Đại Khách Sạn.
Lần này thì Polke không khen mà chỉ ậm ừ:
- Mừng cho em.
Katia vẫn ríu rít như chim hót:
- Lần đầu tiên bước vào một khách sạn thượng lưu nên cái gì em cũng thấy ngồ ngộ. Ngó những người bồi bàn lăng xăng quanh bác Recbmann để kiếm tiền boa em cứ nghĩ: hóa ra nhiều tiền cũng có cái vui.
Polke cười lại:
- Đời là thế. Đồng tiền làm nên phẩm giá con người.
- Nhưng không phải ai cũng vậy, thí dụ như bác anh. Cho dù ông ấy không có xu nào và không phải là nhà đại triệu phú, người ta vẫn sẽ kính nể vì sự tự tin và độc lập của ông ấy trong suy nghĩ.
- Vậy anh thì không độc lập sao?
Katia cười:
- Em đâu có nói thế, anh Gunter. Anh đang làm việc kiếm tiền lương thiện đấy chớ.
- Ờ, nhưng anh sẽ còn lương thiện hơn khi mà ông bác anh lìa đời. Ôi, bác Oswald giàu có! Tuy vậy anh vẫn cầu cho bác ấy thọ nhiều năm nữa.
Katia cũng hồn nhiên tiếp lời:
- Em cũng cầu nguyện cho bác ấy sống lâu trăm tuổi.
Tội nghiệp cho nàng tiên giáng trần sai… địa điểm – Polke đắc thắng nghĩ thầm. Nàng đâu biết rằng chủ nhật sau lão già sẽ ngủm củ tỏi bằng chính ba viên vi-ta-min trường thọ của lão, hừ…
Đúng lúc đó thì chuông điện thoại reo. Katia nhấc ống nghe.
- Điện thoại của anh.
- Ai gọi thế?
- Mano!
Cô đáp cụt ngủn. Cô không thể nào ưa nổi tên khả ố đó. Polke đã ngồi bệt xuống cạnh Katia, nhưng hơi né qua một bên, áp chặt ống nghe vào tai. Gã biết điều Mano sẽ nói không phải để cho Katia nghe. Quả thế thật! Câu đầu tiên của Mano trong ống nói là:
- Mày tống cổ con bé lẩm cẩm của mày đi chỗ khác rồi mới có thể nói chuyện nghiêm chỉnh được. Cái lưỡi đàn bà khó quản lí lắm.
- Hừ… ừm, tao hiểu rồi.
- Vậy thế này nghe. Đêm nay “đánh” vụ phòng tập thằng Strong chứ không phải đêm mai. Lịch thay đổi đột ngột vì một lí do đơn giản: cái thằng Bink, người đang chứa Nicole, muốn đêm mai tao và nó “làm thịt” một chiếc xe trắng để dùng vào vụ cướp lớn ở cửa hàng Bông Hồng. Chiếc xe trắng mà Bink vừa ý chỉ có thể “thổi” vào đêm mai. Rồi tao sẽ giấu chiếc “xế hộp” trong ga-ra đến thứ sáu… Hình như tao đã kể mày nghe về vụ này rồi đấy. Tụi tao sẽ dán giấy bóng xanh lên lớp sơn trắng để… hà hà, mày không tham gia cũng hơi uổng đấy.
- Chẳng có gì uổng.
- Sao?
- Tao còn có công chuyện khác.
- Vậy hả. Thôi thì mặc xác mày. Nè, nhớ mười một giờ rưỡi đến chỗ phòng tập của tao. Sau đó tụi mình sẽ có mặt ở sân sau của thằng Strong. Và… ha ha, nửa đêm, đúng nửa đêm, Mafia sẽ viếng thăm thằng Strong.
- Ô-kê!
- Bai!
Mano gác máy.
Polke uể oải đứng dậy cố nghĩ xem có cách gì để đưa cô bồ về sơm sớm, còn kịp có mặt ở chỗ hẹn với Mano. Katia của gã đã bỏ sang phòng khách tự hồi nào, giờ mới lên tiếng:
- Gunter này, em đã định lau cả kính cửa sổ nữa, nhưng bữa nay khi không anh lại khóa cửa tầng hầm, em không lấy được xô, giẻ lau và nước xút.
Polke cười, nụ cười suy dinh dưỡng héo hon. Mẹ kiếp, ba thứ của cải chôm ở nhà nghỉ của lão Recbmann chất trong cái ba-lô quăng dưới đó chớ còn gì. Gã quên chưa quẳng đi. Polke rủa lầm bầm. Trong khi rủa, gã đã tìm ra một lí do khả dĩ.
- Anh khóa cửa tầng hầm hoàn toàn do vô tình thôi. Nhưng vậy mà lại hay đó, vì xét cho cùng em đâu phải bà lao công của anh chớ. Ôi, cơn buồn ngủ làm díp mắt anh rồi đây.
Thực ra con mắt của Polke ráo hoảnh vì gã vừa liếc đồng hồ. Trời ạ, giờ hẹn với Mano sắp đến nơi mà cô bồ khờ khạo cứ chàng ràng. Đúng lúc đó chuông điện thoại réo. Người gọi chính là nạn nhân của gã – ông Oswald Recbmann. Giọng ông nghe thật chán chường:
- Này cháu, vì anh là người thân duy nhất của ta, nên ta nghĩ anh có thể chia sẻ với ta một chuyện chẳng lành.
Polke rung đùi:
- Có chuyện gì vậy bác Oswald? Bác mất tiền hay bị xe đụng?
- Vớ vẩn! Nghe đây, một tên trộm thâm hiểm đã đột nhập vô nhà nghỉ của ta. Ông già gác-dan Brunner cho ta biết, ngôi nhà nghỉ bên hồ Scheilitzer đã bị dọn sạch. Nếu anh rảnh ta muốn anh đến đó coi tình hình ra sao. Tên trộm hẳn phải là một thằng ngốc.
- Cháu rất tiếc, bác ạ. Suốt tuần này cháu phải làm việc liên tục. Hay là để cháu cáo ốm một hôm ạ?
- Thôi khỏi. Anh cứ làm việc đi. Lão Brunner khắc lo được. Chủ nhật tới ta sẽ đến đó. Chỉ hơi tiếc là trong các thứ đồ bị mất, có cả bức tượng bằng sứ cháu tặng ta. Đó là một tổn thất khiến ta đau lòng.
Polke ngỡ ngàng. Gã đã bỏ lại chính cái bức tượng rẻ tiền gớm ghiếc đó. Nghĩa là lão già đã sai ông Brunner quẳng cái của nợ ấy đi. Dịp may hiếm có mà. Đồ giả dối!
- Bác Oswald ạ, có thể cháu sẽ mua tặng bác một bức tượng y như thế mà.
- Cảm ơn anh, Gunter. Chúc một đêm tốt lành. À này, cô vợ tương lai có một không hai của anh quả thật tuyệt diệu đó. Một viên ngọc đầy cá tính. Ta cứ tự hỏi không hiểu cô ấy tìm thấy gì ở anh đấy.
- Bản chất dễ chịu của cháu khiến cô ấy thích. Bác ngủ ngon nhé, bác thân yêu.
Trên chiếc Ford do Polke cầm lái, Katia nghe gã kể chuyện Recbmann bị mất trộm mà điếng người. Cô ấp úng:
- Bọn lưu manh dạo này ghê quá. Anh khóa cửa tầng hầm là phải đó anh yêu.
*
Đúng mười một giờ rưỡi, chiếc Porsche xác xơ của Mano rời khỏi phòng tập để đến địa điểm. Chưa tới thời điểm chường mặt của ma quỷ mà hai thằng cô hồn đã lò dò lộ diện tại khu sân sau phòng tập Strong. Mỗi đứa xách một cái búa tạ và hai cái can.
Đêm đen kịt không một ánh trăng sao. Đường phố vắng đến mức Polke và Mano đều hài lòng. Ê, phía trước là cánh cửa hậu phòng tập Strong hiện ra như con mồi quyến rũ. Hai thằng đặt bịch cả can lẫn búa xuống.
- Bắt đầu đi Mano.
- Ừ, tao đang mở khóa đây.
Hai thằng rọi đèn pin, ngó dáo dác rồi tha những thứ đồ nghề vào. Mano nhếch mép nhận xét:
- Nó trang bị bảnh hơn mình. Sạch sẽ há?
- Thì bởi vậy mày mới dòm ngó phòng tập của nó.
- Hừ, nhưng nó sẽ không còn một vị khách nào gõ cửa đâu. Mày coi đây, tao sẽ tẩm quất cái máy luyện bắp tay kia chỉ bằng một… búa.
Và Mano vung búa tạ lên thật. Gã vung mạnh đến nỗi hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp muốn sút ra khỏi vai.
Gỗ gãy rắc rắc và đầu búa bay vù lên trần nhà. Mano kinh ngạc thấy “vũ khí” của mình chợt nhẹ bỗng. Cú đập hụt làm Mano chúi nhủi. Trong lúc gã mất đà cúi gập người xuống thì đầu búa tạ hạ cánh trúng phần lưng. Vẫn còn may cho gã. Cú ấy mà rơi xuống đầu thì xong đời Mano!!!
Cố nhiên, Mano vẫn rú lên như heo bị chọc tiết khiến Polke bàng hoàng:
- Mày sao vậy?
- Bật đèn lên. Lưng tao… gãy rồi. Khốn nạn!
Đèn nê-ông sáng rực. Mano vừa vặn mình răng rắc điều chỉnh vết thương vừa dán cặp mắt cá sấu vô vết cưa phẳng lì. Gã lồng lộn:
- Tao giao cho mày nhiệm vụ mua búa mà. Mày tậu ở đâu cái cán bị cưa sát mí thế hả? Suýt nữa tao đã… tự sát.
Polke gãi đầu:
- Ơ… chỗ cửa hàng đó uy tín mà. Lạ thiệt. Thôi đừng buồn nữa, mai tao tính. Vẫn còn cái búa tạ của tao.
- Sức mày mà đập phá cái chó gì. Đưa búa cho tao, tao sẽ rửa hận liền đây!
Hung thần Mano chụp ngay chiếc búa còn lại. Thê thảm cho gã, chiếc búa này do chính Tarzan cưa chớ không phải là tác phẩm của Karl và Gaby như chiếc búa kia, vết cưa đương nhiên là bí hiểm hơn nhiều, không thật sâu. Bởi thế khi gã vung lên, đầu búa vẫn êm ái, nhưng khi giáng xuống cái máy tập thì…
Đầu búa tạ sút ra bay véo qua phòng với một tốc độ miễn bàn cãi. Chỉ nghe cái giọng rùng rợn của Polke tru lên:
- Ôôôô… iốiối…
Phần ống quyển của Người Mẫu lãnh đủ trọn gói. Polke chửi sa sả:
- Đồ chó đẻ, súc sinh, mạt vận. Mààày… lại bày trò gì đấy, đồ ngu kia?
Gã tội đồ bất đắc dĩ nhảy lò cò bằng một chân khiến đàn anh Mano tái mặt. Thằng này quên mất phần lưng vừa bị đau nhìn trừng trừng vô cán búa cụt ngủn trên tay.
- Không phải lỗi tại tao, Người Mẫu ạ. Cái búa này cũng bị cưa y xì.
- Tao đếch cần biết. Đồ mọi rợ. Mày đập tan ống chân tao rồi.
- Câm mõm đi. Mới bị thương ba cái lẻ tẻ mà đã vuốt mặt chiến hữu rồi. Làm sao tao dám sử dụng mày trong các phi vụ khác.
- Phi vụ cái con khỉ.
Mano trở nên bình tĩnh lạ lùng:
- Bình tĩnh đi Gunter. Có chuyện không ổn rồi. Mày mua búa ở đâu?
- Ở cửa hàng mang tên “Thiên đường của những người thợ”.
- Hừm. Ở đó thì tao tin được. Hay là thằng súc sinh nào phát hiện ra và chơi khăm tụi mình? Nếu vậy, lúc này thì nó đang cười phát ốm lên được.
- Tao cũng đang ốm đây. Đau lên đến tận hai hốc mũi. Tao biến đây. Tao là cháu của Recbmann và sắp… Ối, đau quá!
Mano đưa hai tay ôm đầu khổ sở:
- Đừng rên rỉ nữa, thằng công tử bột. Tướng mày chỉ ăn hại. Ngó tao đây này. Búa rơi hẳn vào lưng chớ chơi đâu. Nhưng tao sẽ phá sạch cái cơ ngơi láu cá này mà không cần búa tạ.
- Sao mày không dùng nắm đấm mà nện, mày đô con để làm gì, đồ…
Polke ngưng bặt vì tròng con ngươi của gã đồng bọn vằn lên những lằn gân đỏ như máu. Giọng Mano thật lạnh lẽo:
- Tao sẽ dùng xăng để đốt hết không chừa một mảnh vụn nào. Xăng của tao mua nên tao biết chất lượng của nó. Ai như mày. Nè, mày làm ơn đứng dậy dốc các can xăng của mày từ chỗ kia kéo dài đến chỗ mắc áo và quầy giải khát. Còn tao tưới xăng ở đây. Phải tưới sao cho đều để mọi nơi cùng bốc lửa. Ha ha, mày sẽ thấy ngọn lửa của… Mafia quốc tế.
Polke cắn răng lê một chân gần què xách can xăng dốc ra.
- Dieter ơi, xăng mày mua không có chì hả. Không nặng mùi lắm.
- Hả?
Hung thần cũng ráng hít hít:
- Mày tưởng vậy thôi. Tưới xong chưa. Tao đã làm gọn cửa hậu rồi. Mày sẽ thấy cơ nghiệp thằng Strong ra tro.
- Thật mà Dieter, ngửi chẳng thấy nồng gì cả.
- Quan tâm chó gì chuyện đó. Miễn sao cơ nghiệp Strong ra tro là được. Bây giờ tao sẽ liệng một cây diêm cháy vô vũng xăng. Mày liệu hồn chạy ra xa mà ngắm cảnh thiên đàng nha.
Khỏi đợi gã nói, Polke cũng biết thân tìm một vị trí thích đáng bên ngoài. Trên ngưỡng cửa lúc này chỉ còn mình Mano. Gã quẹt một cây diêm và cười ha hả, quăng vào vũng nước mà gã tưởng là xăng. Lửa tắt.
Polke ngơ ngác:
- Không trúng à?
- Chắc tao quăng lộn chỗ. Để làm lại.
Cây diêm thứ hai vẫn chẳng khá hơn. Vẫn tắt ngóm. Mẹ kiếp, không chờ Polke nhắc nhở, hung thần Mano làm một lúc mười một cây diêm liên tục mà lửa vẫn biệt tăm.
- Chó đẻ thiệt!
Polke mỉa mai:
- Thằng nào mà chẳng vung búa được. Nhưng liệng một cây diêm đang cháy lại là cả một nghệ thuật kìa.
- Im mẹ mồm mày đi cho tao nhờ.
Mano tê tái quỳ một chân xuống vũng nước. Gã hồi hộp nhúng một ngón tay liếm thử.
- Trời đất. Lạt như nước lã, không mùi vị. Dám mày nói đúng Gunter à.
Polke cười hô hố. Kể từ lúc bị búa nện vô ống quyển, gã chưa có dịp cười hả hê như vậy:
- Mày đã bị thằng chủ cây xăng lừa rồi. Nó lừa mày như mày lừa khách vô phòng tập của mình rồi mới chém đẹp với giá cắt cổ. Nó bán nước lã cho mày, hê hê. Ôi, tao cười đến chết mất. Strong lúc này đang ngáy ngon lành trong chăn, còn hai thằng mình thì đánh vật ở đây. Vậy mà đòi làm Mafia quốc tế, đảng Bàn Tay Đen này nọ…
Mano gào lên kinh dị:
- Câm cái mõm điếm thúi của mày lại. Rồi tao sẽ tìm ra thằng đểu nào đứng đằng sau vụ này. Tao sẽ giết nó, băm vằm nó, nhai xương nó. Nó đã đổ xăng rồi thay bằng nước lã chưa kể việc cưa đầu búa tạ. Tao thề sẽ rửa mối hận này. Thằng Mano này thề trên danh dự của nó đấy. Nhưng giờ thì chuồn thôi.
*
Sáng thứ hai, khi Tarzan xuống phòng ăn thì thầy Heinz Voss đã ngự sẵn ở đó với một tách cà phê. Hắn lễ phép chào ông rồi kéo ghế ngồi cạnh:
- Thưa thầy, anh thầy đã đỡ hơn chưa?
- Cục u đã xẹp và may mà anh Lothar không đến nỗi bị chấn thương sọ não. Nhưng ông ấy bị sốc mạnh vì sự phản bội. Thật đáng buồn là cảnh sát lúc này cũng chưa tìm ra dấu vết ả Nicole.
Tarzan im lặng. Hắn rót trà và nhâm nhi một miếng bánh mì. Thầy Voss nhướng mắt về hướng cầu thang:
- Willi xuống kìa.
- Chào thầy.
Kloesen vừa đặt mông đã làm việc tức khắc. Nó nhanh tay chụp ngay bình ca-cao ba lít. Giọng thầy Voss có vẻ khang khác:
- À, các em biết chưa, phòng tập thầy Strong vừa bị đột nhập. Thầy Rogaller ngụ cùng chung cư với Strong đã kể với tôi. Ái chà, thời này sao trộm cướp như rươi.
Tarzan như bị điện giật:
- Đột nhập hồi nào hả thầy?
- Đêm qua. Tảng sáng thầy Strong đến phòng tập thì phát hiện vụ đột nhập từ cửa sau. Đồ đạc không hư hỏng mất mát nhưng cửa bị phá khóa. Hung thủ bỏ lại hiện trường hai chiếc búa tạ gãy cán lăn lóc và bốn chiếc can đáng lẽ đựng xăng thì lại tèm lem nước lã khắp sàn phòng. Vấn đề chính là cả một đống diêm quẹt chưa cháy hết nằm cạnh cửa hậu. Vậy là sao hả các em?
Tròn Vo tía lia suýt nữa thì lộ mọi bí mật:
- Nhưng sao lại đêm qua ạ? Chúng hành động không đúng ngày rồi…
Nó ngưng bặt vì cái đá dưới gầm bàn của Tarzan. Cũng may mà thầy Voss vô tư cực kì:
- Vào nhà người khác với ý đồ phá phách thì làm gì có ngày nào là đúng, Willi!
Tarzan đứng lên:
- Xin phép thầy, em ra đây chút xíu.
Coi, hắn còn ra chỗ nào nữa nếu không là buồng điện thoại. Số phôn nhà thầy Strong, hắn đã thuộc làu làu:
- Em là Tarzan đây, thưa thầy. Tụi em nghe đồn đêm qua phòng tập của thầy đã bị bọn Mafia đột nhập…
- Ừ…
Thầy Strong kể lại các chi tiết tương tự như những gì Voss đã kể. Tarzan không nín được cười:
- Thầy có kiểm tra lại cán búa chưa. Có phải hai cán búa đều bị cưa gần đứt?
Strong sững sờ:
- Ra thế? Bằng cái cưa của tôi chứ gì? Giờ thì tôi hiểu rồi. Cũng không phải tình cờ mà các can xăng chỉ chứa toàn nước lã…
Tarzan cười:
- Thôi thì TKKG đành thú nhận vậy, thưa thầy. Nhưng thầy phải giữ kín đấy ạ. Vì tụi em còn muốn tìm tung tích ả Fiebig. Tụi em không ngờ Manowsky và Polke lại thay đổi kế hoạch…
Khi Tarzan kể xong, Strong sửng sốt mất một lát:
- Tôi đã nghi chúng từ trước mà vẫn không dè chúng hành động nhanh quá. Em hiểu chứ Tarzan, khi phát hiện vụ khủng bố hụt tôi đã báo cảnh sát thẩm vấn hai thằng Mano và Polke. Tuy nhiên chúng đều chối bai bải và đều khai là đêm qua nhậu ở nhà riêng Mano. Thế là chúng ngoại phạm.
- Em không tin là chúng còn dám mò tới chỗ thầy nữa.
- Phải, có lẽ đã qua được vụ này.
- Như thế, có nghĩa là tụi em sẽ phải theo dõi bọn bất lương đó ở những chỗ khác để tìm cho ra dấu vết ả Nicole.
- Có lẽ đành bám dính Manowsky thôi Tarzan ạ, nếu các em vẫn không muốn kéo cảnh sát vào việc.
- Đúng vậy! Nhưng tụi em không thể theo dõi suốt 24 giờ. Buổi sáng tụi em phải đi học. Đêm lại buộc phải ngủ.
Strong tư lự trong vài giây:
- Có thể tôi sẽ giúp em trong vai trò một cộng tác viên tự do.
Tarzan tươi tỉnh hẳn:
- Cảm ơn thầy. Thầy chỉ sẽ phải làm việc về đêm, lúc em và Kloesen bị kẹt không thể trốn ra bằng thang dây. Chưa kể theo em thì kết thúc vụ này chắc thầy trò mình sẽ được nhận một số tiền thưởng.
Strong cười phá lên:
- Ha ha, tiền thưởng ư? Tôi sẽ tặng cho quỹ Tứ quái đấy. Tôi tham gia với các em vì ý nghĩa tốt đẹp của vụ việc thôi. Đương nhiên với điều kiện khi tìm ra dấu vết thì phải cầu viện cảnh sát đấy nhé.
- Ô-kê! Đêm nay thầy bắt đầu việc theo dõi chúng được không ạ?
- Rất tiếc. Chỉ trừ tối nay thôi Tarzan. Tối nay tôi có hẹn với nhà doanh nghiệp lừng danh Oswald Recbmann. Ông già tuy đã 70 tuổi nhưng là học trò chơi gôn và tennis của tôi. Ông già đó quả là…
Tarzan kêu lên:
- Recbmann ạ? Em có biết ông ta. Karl và Willi đã gặp ông ta ở nhà Katia Meier. Thầy hãy bình tĩnh nghe em nói nha: ông Recbmann là bác của Polke.
- Có chuyện đó sao?
- Vậy đó, thưa thầy. Ở thành phố mình làm gì có nhiều người họ Recbmann, tên là Oswald, lại là nhà công nghệ tiền của như nước.
- Vậy thì tôi chưa bao giờ nghe ông ta nói về một người cháu nào đó trên đời. Có lẽ ông ta không ưa tên súc sinh kia thì phải. Tối qua ông ta gọi điện cho tôi để kể về vụ mất trộm ở ngôi nhà nghỉ cuối tuần của ông bên hồ Scheilitzer. Và kể với giọng cực kì hài hước. Ông ta cười thích thú khi kết luận rằng tên đột nhập chỉ khoắng được những món đồ lặt vặt như một thằng ngớ ngẩn.
Tarzan cười:
- Vào thời buổi khó khăn này, ngay đến kẻ trộm cũng trở nên khiêm tốn phải không thầy.
Dĩ nhiên là sau đó, trong buổi học, các thành viên của TKKG đều được Tarzan thông báo nội dung buổi nói chuyện với thầy Strong vừa rồi. Máy Tính Điện Tử gợi ý:
- Hay là tụi mình kết nạp thầy Strong làm thành viên danh dự của TKKG đi đại ca?
Sau một hồi bàn bạc, Tứ quái nhất trí chuyện đó để xét sau. Còn phải chờ xem ông thầy thể hình lập thành tích thế nào đã.
Lúc bốn giờ chiều, ngay sau khi vào giờ tự học, Tròn Vo bỗng nói với Tarzan, mặt buồn so:
- Tao sắp bị bịnh rồi. Cổ họng tự nhiên đắng nghét.
Tarzan ái ngại:
- Mày nên xuống bịnh xá khám ngay đi.
Thằng mập lẹt bẹt y lời và trở lại sau mười phút với băng quấn trên cổ, mồm lụng bụng vì phải ngậm thuốc:
- Xui quá đại ca ơi. Tao không được phép ra ngoài trời nữa rồi.
- Vậy tối nay tao phải đi một mình chớ gì. Thôi được.
*
Đêm nay, Tròn Vo và Tarzan đã nhận ca trực đêm. Lúc này, vậy là chỉ còn trơ lại một mình thủ lĩnh của Tứ quái. Cẩn thận, lúc 7 giờ 30 tối, hắn gọi điện cho thầy Strong như đã hẹn và được thầy thông báo rằng cho tới lúc đó, Mano vẫn ở trong căn hộ của gã, xe cũng đã cất dưới tầng hầm…
Sau đó đến phiên trực của Karl. Đúng mười giờ đêm thì Tarzan lẻn đi, khi Tròn Vo đã ngáy pho pho. Tin tức do Karl bàn giao lại cũng chẳng có gì mới hơn: theo nó, Mano vẫn ở lì trong nhà, đèn vẫn sáng.
Tarzan tiếp nhận vị trí của Karl trong một lối ngõ nhỏ, và kiên trì nhìn sang cửa sổ nhà Mano. Phố im phắc như nghĩa địa. Thời gian trôi chậm rì rì. Tarzan quyết định khi nào Mano tắt đèn đi ngủ thì hắn cũng sẽ đạp xe về trường nội trú…
Và hắn cứ đứng như thế mà không hề biết rằng Mano đã ra khỏi nhà bằng cửa hậu từ lúc Karl còn gác để tham gia vụ trộm chiếc xe màu trắng cùng Claus Bink.
Tiếc rằng mãi 11 giờ 30 khuya Tarzan mới biết mình đang canh chừng một căn hộ không người, nhờ hai gã say rượu lên tìm Mano không gặp, chuệnh choạng chửi rủa rầm đường.
Hắn đành trở về trường đi ngủ, chớ còn gì nữa, với một chút an ủi: Mano lén lút chuồn đi như vậy chứng tỏ Nicole Fiebig vẫn lẩn trốn trong thành phố.
/703
|