Tứ quái đặt chân lên phòng khách lớn của Tòa Thị chính thành phố. Căn phòng tráng lệ dành để tiếp các chính khách quan trọng hôm nay đón bốn quái kiệt trong độ tuổi vị thành niên. Đích thân ông thị trưởng Spendenfreund mời những vị anh hùng nhỏ tuổi ngồi xuống. Giọng ông sang sảng:
- Tôi thay mặt chính quyền thành phố rất sung sướng trao bằng khen cho các bạn. Các bạn đã dũng cảm bất chấp mọi nguy hiểm xảy đến cho mình khi cứu một chú bé trên hồ Berlitzer. Bạn nào là Tarzan ở đây?
Tarzan đứng dậy:
- Thưa ông thị trưởng, Tarzan chính là cháu. Nhưng không phải chỉ có bốn đứa cháu cứu sống cậu bé Otto Zinke-Schollau. Còn ông thanh tra Glockner nữa ạ.
Thị trưởng Spendenfreund mỉm cười. Những tia nắng mặt trời rọi qua cửa sổ văn phòng đầy thân ái.
- Tôi biết. Tôi cũng biết ông thanh tra đang bận công tác điều tra tội phạm. Cháu hãy nhận bằng khen riêng cho ông ấy. Nào, cháu có thể quay lại khúc phim hồi hộp trên hồ Berlitzer cho tôi và quan khách nghe, được chứ?
- Dạ được, thưa ông. Năm nay hồ Berlitzer tan băng chậm. Trong khi bốn đứa cháu cùng chú Glockner đang dạo chơi thì lớp băng mỏng trên mặt hồ nứt ra gây nên một tiếng động như tiếng súng nổ. Băng bị bể một mảng lớn cùng lúc với tiếng thét kinh hoàng của Otto Zinke-Schollau. Tụi cháu đã chạy xuyên qua các bụi cây và chứng kiến em ấy đang vật lộn để khỏi chết đuối. Nước ngập tới tận cổ Otto. Riềm băng mà em ấy muốn bám vào thì cứ vỡ liên tục.
Tròn Vo bổ sung:
- Y như bánh mì sấy giòn ấy ạ. Có thể nói Otto đang gặp hai lần nguy hiểm: em ấy có thể chết đuối, nhưng cũng có thể chết cóng vì nước lạnh. Cháu nghĩ là phải vớt chú bé lên.
Spendenfreund gật đầu:
- Và các cháu đã làm đúng như thế. Nhưng lớp băng đâu có kham nổi các cháu.
- Vì vậy. Tụi cháu chọn tư thế nằm sấp mà trườn tới ạ. Ở tư thế này, trọng lượng sẽ phân tán đều ra không dồn vào một điểm nữa. Cháu trườn đầu tiên, rồi đến Karl túm chặt hai chân cháu, Kloesen cũng làm tương tự như vậy nhưng nó cứ rúc rích cười vì bị Gaby nắm chỗ nhột gót chân. Cuối cùng là thanh tra Glockner, chú ấy là người nặng nhất. Khi cháu nắm được hai tay Otto cũng là lúc băng vỡ. Cháu không thể kéo em ấy lên vì quả thật băng cứ vỡ vụn như bánh mì sấy giòn ấy. Nửa thân cháu ngập trong nước, Otto chìm xuống sâu hơn, gào thét, phun nước phì phì, cả người đã tím tái vì lạnh. Nếu không có chú Glockner thì cháu cũng đã ngập toàn thân trong nước và Karl ít nhất nửa thân trên. Nhưng bố của Gaby đã kéo cả dây chúng cháu cứ thế nằm sấp trượt vào bờ. Cuối cùng Otto cũng ngừng kêu khóc. Em ấy quá sợ và lạnh. Thì mới lên bảy thôi mà.
- Các cháu và thanh tra Glockner đã tái sinh cho Otto. – Ông thị trưởng nói. Một nụ cười nở trên khuôn mặt phúc hậu của ông – Như các cháu đã biết, Otto Zinke-Schollau chỉ là khách đến thăm thành phố của chúng ta. Chú bé người Áo, là con trai của một ông chủ khách sạn nổi tiếng ở vùng Tirol nước Áo. Cậu bé đến đây du lịch mùa hè và gặp rủi ro. Vì vậy để tạ ơn, ba cậu ấy, ông Xaver Zinke-Schollau đã nhờ tôi chuyển lời mời ông Glockner và nhóm Tứ quái vào cuối tuần sau đến thăm thắng cảnh của nước Áo. Cụ thể là khu núi non trùng điệp tuyệt vời của khách sạn Tirol mà ông ấy làm chủ. Ông ấy muốn hậu đãi những ân nhân cứu mạng con trai ông.
Bốn đứa trẻ lấp lánh mắt nhìn nhau. Tròn Vo nhảy tưng tưng:
- Hậu đãi quả là tuyệt vời. Cháu nhận lời ông thị trưởng ạ. Đồ ngọt của Áo nổi tiếng thế giới đó. Chưa chi đã thấy ngon miệng rồi.
Ông thị trưởng cười, trao cho Gaby, người mà hẳn theo đánh giá của ông là đáng tin cậy nhất, một phong bì dán kín trong đó có giấy mời.
*
Tháng năm đã rắc chồi xanh lên cây cối của thành phố. Bốn quái vừa ra khỏi Tòa Thị chính, Gaby rủ liền:
- Tụi mình đạp xe liền tới Tổng nha cảnh sát đi. Ba mình hẳn sẽ rất ngạc nhiên trước lời mời này. Hi vọng cuối tuần ba mình sẽ đi được.
- Ô-kê!
Bốn con ngựa sắt cất vó. Tiếng Karl đầy rạo rực:
- Bất đắc dĩ tụi mình mới đi với nhau thôi. Nhưng không có chú Glockner thì bọn mình như…
- … như rắn mất đuôi đó. – Tròn Vo dí dỏm.
Karl gật đầu:
- Phải nói là chú Glockner có công lớn nhất trong việc lôi dây rồng rắn tụi mình ở vị trí sau cùng. Chú ấy xứng đáng được tạ ơn hơn cả. Nếu ba Gaby đi được thì sẽ có cả mẹ Gaby đi theo nữa. Nếu cần, chú ấy sẽ bỏ tiền túi ra. Nhưng chắc không đời nào ông bố Otto lại để như vậy, mà sẽ đãi luôn vị khách danh dự thứ sáu.
Gaby thở dài:
- Đáng lẽ là như vậy đó. Nhưng cả tuần nay mẹ mình không thể đi đâu được. Cô Melanie bạn mẹ mình bị gãy chân phải bó bột nằm liệt giường. Ngày nào bà cũng nhiều lần đến chăm sóc cô Melanie độc thân.
Đúng 14 giờ 59 phút, Tứ quái ghìm cương ngựa sắt trước quảng trường rộng. Từ trong cổng vào Tổng nha, chiếc BMW quen thuộc của thanh tra Glockner phóng vụt ra. Khuôn mặt trợ lí Jansen trên vô-lăng đầy vẻ căng thẳng.
Chiếc BMW rẽ vô phố Michaelis. Gaby lắc đầu:
- Chậm một chút mà hỏng việc. Nhưng tụi mình có thể đợi trong văn phòng của ba mình.
Người cảnh sát mặc sắc phục đón đám trẻ bằng một cái nheo mắt chung. Anh ta cười riêng với Gaby:
- Cô bé muốn gặp ba phải không? Nghe nói họ đến quán “Ngụm rượu cuối cùng” để gặp ai đó.
Gaby tròn xoe mắt:
- Đến quán nào ạ?
- Quán “Ngụm rượu cuối cùng” ở…
Tròn Vo phấn khởi reo lên:
- Ở phố Núi Lười, đúng không anh? Này Gaby, mình biết cái phố lẫn cái quán. Ai vô quán “Ngụm rượu cuối cùng” lúc ra về đều say xỉn hết nên thiên hạ gọi đùa con đường ăn nhậu ấy là phố… Quắc Cần Câu. Phố đó gần đây thôi.
Người cảnh sắt trẻ tươi cười:
- Nè Gaby, em mỗi ngày một xinh ra đấy.
Chín phút rưỡi sau, bốn chiếc xe đạp lướt tới một dãy nhà xám xịt.
Tarzan thắc mắc:
- Sao mày lại biết tới quán này, Willi?
- Mày nhìn quán đối diện kia. Quán bánh kẹo đó. Một lần tao ghé vô đó mua sô-cô-la, khi quay ra, tao bất giác thấy “Ngụm rượu cuối cùng”. May quá, đó không phải là “Miếng sô-cô-la cuối cùng”. Thế là tao cứ nhớ cái quán này mãi.
- Mày giỏi. Chiếc BMW của chú Glockner kia rồi.
Tarzan dựng xe đằng sau chiếc xe công vụ chở thanh tra Glockner. Hắn vòng dây toan khóa xe.
Đúng lúc đó ai nấy giật mình. Tiếng gào thét nổi lên. Trong quán rượu náo loạn. Tiếng một gã thất thanh:
- Cớớớm… bọn cớm…
Sau đó là tiếng bàn ghế đổ rầm rầm, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng. Tiếng thanh tra Glockner thét:
- Đứng im! Cảnh sát đây!
Một bóng người phi thân qua của sổ chạy bất chấp cảnh sát. Tướng gã thật đồ sộ, tóc đen, diện bộ complê trắng, đội nón mùa hè. Như những trang phục bảnh nhất của Mafia.
Thằng tội phạm sắp sửa phóng qua chỗ chiếc BMW. Coi, nội vụ xảy ra nhanh hơn một cảnh phim, tên đào tẩu vừa chồm tới thì… cái cẳng chân thép nguội của Tarzan đã thò ra đúng lúc.
Chính tốc độ chạy điên cuồng của gã đã hại gã. Vướng phải chân Tarzan, tên tội phạm bắn vọt người lên không để rồi khi rớt xuống, cái đầu đập ngay chắn bùn của một chiếc ô-tô đậu kế đó. Chiếc xe rung rinh. Còn gã nằm sóng soài trên hè đường, bất tỉnh nhân sự.
Tứ quái nhìn xuống gã như nhìn đống rác bẩn.
- Gã đã tự chuốc đau vào người, giờ sẽ ngủ một giấc. Các bạn hãy canh giùm tên gian phi này, để mình vô quán xem có chuyện gì.
Trong quán, một bàn bi-da nằm chình ình giữa lô lốc các bàn ghế trống. Tarzan lập tức chiếu tướng năm nhân mạng đứng xớ rớ chung quanh quầy rượu. Hắn nhìn cảnh sát Jansen một cách ái ngại. Còn phải hỏi, anh ta đang gượng dậy với cái mũi đổ máu.
Thủ phạm hạ đo ván Jansen đang gục đầu xuống bàn bi-da bởi họng súng đen ngòm của thanh tra Glockner gí vào gáy. Glockner dùng tay trái lấy chiếc còng số 8 ở thắt lưng ra.
Tarzan bay tới án ngữ trước khuôn mặt hầm hầm của lão chủ quán. Xem ra lão này chỉ muốn dùng chiếc gậy chơi bi-da để đẩy mấy viên cảnh sát đi.
Thanh tra Glockner liếc thấy Tarzan, sửng sốt:
- Cháu… từ đâu đến thế?
- Tên tội phạm thứ hai nằm ngoài kia ạ. Nó bị vấp ngã và trí não đang tối bưng. Cháu có giúp gì được chú không đây?
- Cần đấy. Cháu hãy giữ chặt thằng này hộ chú.
Đúng là thằng cô hồn dù bị súng gí sát gáy vẫn không ngừng đá chân ra sau, trong khi Glockner thì không nỡ nện gã một báng súng vào đầu. Ông “giao” gã cho Tarzan. Nhanh như chớp, người hùng TKKG chỉ nhích sơ một đòn “bẻ cánh vịt” trong Judo là tên ác ôn im re thúc thủ.
Glockner bập còng vô tay gã rồi lùi lại. Tiếng Jansen vang lên đứt quãng:
- Nó… nó đã nện tôi đau quá. Những giờ ổn rồi.
Anh ta đảm nhận tên bị còng có bộ mặt của người phương nam, chi chít sẹo.
Thanh tra Glockner nhặt chiếc cặp tài liệu màu đen để giữa hai chiếc ghế, vội vã cùng Tarzan đi ra. Ông thở phào:
- Giờ thì nói coi, Tarzan. Chú tưởng tụi cháu đang ở Tòa Thị chính nhận bằng khen chớ?
- Thì mới đầu tụi cháu ở đó còn bây giở ở đây. Gaby đang giữ bằng khen của chú.
Hai người đến chiếc BMW lúc tên tội phạm đồ sộ bắt đầu động đậy. Karl và Kloesen lăm lăm hai cái ống bơm xe đạp trên tay, sẵn sàng ngăn chặn gã bằng bạo lực.
Gaby thấy bố lành lặn bên cạnh Tarzan liền reo lên mừng rỡ:
- Con chào ba.
Khi hai tên tội phạm bị tống lên xe và Jansen đã an tọa trong buồng lái, Glockner mới thì thầm:
- Bọn chúng là những tên tiêu thụ hê-rô-in chuyên nghiệp. Trong chiếc cặp đen này chứa tối thiểu mười hai ki-lô bạch phiến. Chú và các đồng nghiệp đã theo dõi đường dây vận chuyển từ Mailand, trung tâm của bọn chúng bên Ý từ lâu. Nếu biết chúng dám chống lại lực lượng an ninh sở tại, chú đã điều đến đây hẳn mười hai nhân viên cảnh sát. Cái thằng mà chú khống chế bên bàn bi-da là Carlo Bosani, nó vốn là đứa giao hàng còn thằng cao lớn Burkhard Eichhorn có nhiệm vụ tiếp nhận. Chính Carlo Bosani đã hạ gục Jansen để “cản địa” cho đồng bọn chạy thoát. Nhưng xui cho chúng, thằng Burkhard bị… vấp té.
Gaby cười khanh khách:
- Thôi ba ơi, gã đã bị vấp… vào cái giò sắt của Tarzan đấy.
- Hả?
Chiếc BMW chạy vụt đi trong lúc thanh tra Glockner chưa hết sững sờ.
*
Lúc trời chạng vạng tối, Tứ quái có mặt ở nhà Công Chúa. Bốn đứa đến vừa kịp thấy bà Glockner từ chỗ cô bạn Malanie trở về. Coi, bố già Glockner đã đợi đám trẻ trong phòng khách từ lâu.
Tròn Vo tò mò hỏi trước:
- Vụ băng tiêu thụ ma túy ra sao rồi hả chú?
- Băng ấy coi như xóa sổ. Burkhard Eichhorn bị chấn thương não nhẹ nên phun ra sạch bách. Thêm hai tên đồng bọn trong đường dây thành phố đã bị bắt nhờ lời khai của gã. Điều đó có nghĩa là các thành viên của băng buôn lậu hê-rô-in đều sa lưới. Nhưng… đầu não của chúng ở Mailand thì còn. Hi vọng các đồng nghiệp của chú bên Ý sẽ lo liệu vụ này. Còn về người đánh ngã Burkhard, chú đã giấu biệt tên của cháu với báo chí, Tarzan ạ. Bởi nếu lộ ra trên dư luận, hậu quả sẽ thật khó lường. Bọn Mafia có đủ cách trả thù tàn bạo nhất vì chúng có chi nhánh ở hầu hết các nước trên thế giới. Các con phải biết, ngay trên vương quốc Mafia bên Ý, một ủy viên công tố và một thanh tra tên tuổi đang thụ lí hồ sơ về chúng đã bị sát hại dã man.
Bà Glockner lo lắng chen vào:
- Nghĩa là bọn chúng tấn công tất cả các viên chức nào làm tổn hại đến công việc của chúng?
- Cũng tùy từng trường hợp thôi. Gianni Paresano vốn là một nhà kinh doanh và khoái đếm tiền hơn là đếm xác chết. Trừ trường hợp kẹt, lão mới vọng động. Lão không thích có chuyện rắc rối trong sự nghiệp công khai của mình.
Tarzan hỏi:
- Paresano là ông trùm ạ?
Ông Glockner gật đầu:
- Lão sống ở Mailand. Ngụy trang là chủ thầu xây dựng. Chúng tôi biết về lão nhưng không có chứng cớ. Dưới trướng lão, các thủ hạ đều tuân thủ “luật im lặng” tuyệt đối. Hai tên bị bắt vừa rồi sẽ không khai thêm đâu, bởi vì nếu làm nhân chứng chống lại Paresano là cả gia đình chúng đã bị kết án tử hình. Ngay ở trong tù chúng cũng không thoát khỏi tay của bọn giết người chuyên nghiệp.
Tròn Vo lắc đầu:
- Tại sao thiên hạ lại cứ buôn bán bạch phiến mà không chuyển sang sô-cô-la thì có phải Trái Đất này hòa bình rồi không?
Nó than thở xong là rút một phong sô-cô-la ra nhóp nhép:
- Đây là thứ ma túy mà cháu sẽ dùng đều đều ở khách sạn Tirol, chú Glockner ạ.
Nghe đến “Khách sạn Tirol” ánh mắt Gaby sáng lên. Cô bé nép vào vai bố:
- Ba sẽ đi với tụi con, nha ba.
Glockner quay sang vợ cười tủm tỉm:
- Thế còn em, Margot?
Bà Glockner lắc đầu:
- Anh biết đó, em không thể bỏ Melanie ở lại một mình với cái chân băng bột được. Đừng buồn anh Glockner, dù sao thì anh cũng cần nghỉ ngơi ít ngày với tụi nhỏ. Nếu anh từ chối, thằng bé Otto sẽ rầu rĩ biết bao. Chưa nói đến ba thằng bé, ông Zonke-Schollau sẽ cực kì thất vọng.
Thanh tra Glockner do dự, rồi nhún vai:
- Thôi được. Chú sẽ lái xe chở các con tới đó. Tan trường thứ sáu là lên đường ngay. Đêm chủ nhật mình sẽ quay về.
- Tôi thay mặt chính quyền thành phố rất sung sướng trao bằng khen cho các bạn. Các bạn đã dũng cảm bất chấp mọi nguy hiểm xảy đến cho mình khi cứu một chú bé trên hồ Berlitzer. Bạn nào là Tarzan ở đây?
Tarzan đứng dậy:
- Thưa ông thị trưởng, Tarzan chính là cháu. Nhưng không phải chỉ có bốn đứa cháu cứu sống cậu bé Otto Zinke-Schollau. Còn ông thanh tra Glockner nữa ạ.
Thị trưởng Spendenfreund mỉm cười. Những tia nắng mặt trời rọi qua cửa sổ văn phòng đầy thân ái.
- Tôi biết. Tôi cũng biết ông thanh tra đang bận công tác điều tra tội phạm. Cháu hãy nhận bằng khen riêng cho ông ấy. Nào, cháu có thể quay lại khúc phim hồi hộp trên hồ Berlitzer cho tôi và quan khách nghe, được chứ?
- Dạ được, thưa ông. Năm nay hồ Berlitzer tan băng chậm. Trong khi bốn đứa cháu cùng chú Glockner đang dạo chơi thì lớp băng mỏng trên mặt hồ nứt ra gây nên một tiếng động như tiếng súng nổ. Băng bị bể một mảng lớn cùng lúc với tiếng thét kinh hoàng của Otto Zinke-Schollau. Tụi cháu đã chạy xuyên qua các bụi cây và chứng kiến em ấy đang vật lộn để khỏi chết đuối. Nước ngập tới tận cổ Otto. Riềm băng mà em ấy muốn bám vào thì cứ vỡ liên tục.
Tròn Vo bổ sung:
- Y như bánh mì sấy giòn ấy ạ. Có thể nói Otto đang gặp hai lần nguy hiểm: em ấy có thể chết đuối, nhưng cũng có thể chết cóng vì nước lạnh. Cháu nghĩ là phải vớt chú bé lên.
Spendenfreund gật đầu:
- Và các cháu đã làm đúng như thế. Nhưng lớp băng đâu có kham nổi các cháu.
- Vì vậy. Tụi cháu chọn tư thế nằm sấp mà trườn tới ạ. Ở tư thế này, trọng lượng sẽ phân tán đều ra không dồn vào một điểm nữa. Cháu trườn đầu tiên, rồi đến Karl túm chặt hai chân cháu, Kloesen cũng làm tương tự như vậy nhưng nó cứ rúc rích cười vì bị Gaby nắm chỗ nhột gót chân. Cuối cùng là thanh tra Glockner, chú ấy là người nặng nhất. Khi cháu nắm được hai tay Otto cũng là lúc băng vỡ. Cháu không thể kéo em ấy lên vì quả thật băng cứ vỡ vụn như bánh mì sấy giòn ấy. Nửa thân cháu ngập trong nước, Otto chìm xuống sâu hơn, gào thét, phun nước phì phì, cả người đã tím tái vì lạnh. Nếu không có chú Glockner thì cháu cũng đã ngập toàn thân trong nước và Karl ít nhất nửa thân trên. Nhưng bố của Gaby đã kéo cả dây chúng cháu cứ thế nằm sấp trượt vào bờ. Cuối cùng Otto cũng ngừng kêu khóc. Em ấy quá sợ và lạnh. Thì mới lên bảy thôi mà.
- Các cháu và thanh tra Glockner đã tái sinh cho Otto. – Ông thị trưởng nói. Một nụ cười nở trên khuôn mặt phúc hậu của ông – Như các cháu đã biết, Otto Zinke-Schollau chỉ là khách đến thăm thành phố của chúng ta. Chú bé người Áo, là con trai của một ông chủ khách sạn nổi tiếng ở vùng Tirol nước Áo. Cậu bé đến đây du lịch mùa hè và gặp rủi ro. Vì vậy để tạ ơn, ba cậu ấy, ông Xaver Zinke-Schollau đã nhờ tôi chuyển lời mời ông Glockner và nhóm Tứ quái vào cuối tuần sau đến thăm thắng cảnh của nước Áo. Cụ thể là khu núi non trùng điệp tuyệt vời của khách sạn Tirol mà ông ấy làm chủ. Ông ấy muốn hậu đãi những ân nhân cứu mạng con trai ông.
Bốn đứa trẻ lấp lánh mắt nhìn nhau. Tròn Vo nhảy tưng tưng:
- Hậu đãi quả là tuyệt vời. Cháu nhận lời ông thị trưởng ạ. Đồ ngọt của Áo nổi tiếng thế giới đó. Chưa chi đã thấy ngon miệng rồi.
Ông thị trưởng cười, trao cho Gaby, người mà hẳn theo đánh giá của ông là đáng tin cậy nhất, một phong bì dán kín trong đó có giấy mời.
*
Tháng năm đã rắc chồi xanh lên cây cối của thành phố. Bốn quái vừa ra khỏi Tòa Thị chính, Gaby rủ liền:
- Tụi mình đạp xe liền tới Tổng nha cảnh sát đi. Ba mình hẳn sẽ rất ngạc nhiên trước lời mời này. Hi vọng cuối tuần ba mình sẽ đi được.
- Ô-kê!
Bốn con ngựa sắt cất vó. Tiếng Karl đầy rạo rực:
- Bất đắc dĩ tụi mình mới đi với nhau thôi. Nhưng không có chú Glockner thì bọn mình như…
- … như rắn mất đuôi đó. – Tròn Vo dí dỏm.
Karl gật đầu:
- Phải nói là chú Glockner có công lớn nhất trong việc lôi dây rồng rắn tụi mình ở vị trí sau cùng. Chú ấy xứng đáng được tạ ơn hơn cả. Nếu ba Gaby đi được thì sẽ có cả mẹ Gaby đi theo nữa. Nếu cần, chú ấy sẽ bỏ tiền túi ra. Nhưng chắc không đời nào ông bố Otto lại để như vậy, mà sẽ đãi luôn vị khách danh dự thứ sáu.
Gaby thở dài:
- Đáng lẽ là như vậy đó. Nhưng cả tuần nay mẹ mình không thể đi đâu được. Cô Melanie bạn mẹ mình bị gãy chân phải bó bột nằm liệt giường. Ngày nào bà cũng nhiều lần đến chăm sóc cô Melanie độc thân.
Đúng 14 giờ 59 phút, Tứ quái ghìm cương ngựa sắt trước quảng trường rộng. Từ trong cổng vào Tổng nha, chiếc BMW quen thuộc của thanh tra Glockner phóng vụt ra. Khuôn mặt trợ lí Jansen trên vô-lăng đầy vẻ căng thẳng.
Chiếc BMW rẽ vô phố Michaelis. Gaby lắc đầu:
- Chậm một chút mà hỏng việc. Nhưng tụi mình có thể đợi trong văn phòng của ba mình.
Người cảnh sát mặc sắc phục đón đám trẻ bằng một cái nheo mắt chung. Anh ta cười riêng với Gaby:
- Cô bé muốn gặp ba phải không? Nghe nói họ đến quán “Ngụm rượu cuối cùng” để gặp ai đó.
Gaby tròn xoe mắt:
- Đến quán nào ạ?
- Quán “Ngụm rượu cuối cùng” ở…
Tròn Vo phấn khởi reo lên:
- Ở phố Núi Lười, đúng không anh? Này Gaby, mình biết cái phố lẫn cái quán. Ai vô quán “Ngụm rượu cuối cùng” lúc ra về đều say xỉn hết nên thiên hạ gọi đùa con đường ăn nhậu ấy là phố… Quắc Cần Câu. Phố đó gần đây thôi.
Người cảnh sắt trẻ tươi cười:
- Nè Gaby, em mỗi ngày một xinh ra đấy.
Chín phút rưỡi sau, bốn chiếc xe đạp lướt tới một dãy nhà xám xịt.
Tarzan thắc mắc:
- Sao mày lại biết tới quán này, Willi?
- Mày nhìn quán đối diện kia. Quán bánh kẹo đó. Một lần tao ghé vô đó mua sô-cô-la, khi quay ra, tao bất giác thấy “Ngụm rượu cuối cùng”. May quá, đó không phải là “Miếng sô-cô-la cuối cùng”. Thế là tao cứ nhớ cái quán này mãi.
- Mày giỏi. Chiếc BMW của chú Glockner kia rồi.
Tarzan dựng xe đằng sau chiếc xe công vụ chở thanh tra Glockner. Hắn vòng dây toan khóa xe.
Đúng lúc đó ai nấy giật mình. Tiếng gào thét nổi lên. Trong quán rượu náo loạn. Tiếng một gã thất thanh:
- Cớớớm… bọn cớm…
Sau đó là tiếng bàn ghế đổ rầm rầm, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng. Tiếng thanh tra Glockner thét:
- Đứng im! Cảnh sát đây!
Một bóng người phi thân qua của sổ chạy bất chấp cảnh sát. Tướng gã thật đồ sộ, tóc đen, diện bộ complê trắng, đội nón mùa hè. Như những trang phục bảnh nhất của Mafia.
Thằng tội phạm sắp sửa phóng qua chỗ chiếc BMW. Coi, nội vụ xảy ra nhanh hơn một cảnh phim, tên đào tẩu vừa chồm tới thì… cái cẳng chân thép nguội của Tarzan đã thò ra đúng lúc.
Chính tốc độ chạy điên cuồng của gã đã hại gã. Vướng phải chân Tarzan, tên tội phạm bắn vọt người lên không để rồi khi rớt xuống, cái đầu đập ngay chắn bùn của một chiếc ô-tô đậu kế đó. Chiếc xe rung rinh. Còn gã nằm sóng soài trên hè đường, bất tỉnh nhân sự.
Tứ quái nhìn xuống gã như nhìn đống rác bẩn.
- Gã đã tự chuốc đau vào người, giờ sẽ ngủ một giấc. Các bạn hãy canh giùm tên gian phi này, để mình vô quán xem có chuyện gì.
Trong quán, một bàn bi-da nằm chình ình giữa lô lốc các bàn ghế trống. Tarzan lập tức chiếu tướng năm nhân mạng đứng xớ rớ chung quanh quầy rượu. Hắn nhìn cảnh sát Jansen một cách ái ngại. Còn phải hỏi, anh ta đang gượng dậy với cái mũi đổ máu.
Thủ phạm hạ đo ván Jansen đang gục đầu xuống bàn bi-da bởi họng súng đen ngòm của thanh tra Glockner gí vào gáy. Glockner dùng tay trái lấy chiếc còng số 8 ở thắt lưng ra.
Tarzan bay tới án ngữ trước khuôn mặt hầm hầm của lão chủ quán. Xem ra lão này chỉ muốn dùng chiếc gậy chơi bi-da để đẩy mấy viên cảnh sát đi.
Thanh tra Glockner liếc thấy Tarzan, sửng sốt:
- Cháu… từ đâu đến thế?
- Tên tội phạm thứ hai nằm ngoài kia ạ. Nó bị vấp ngã và trí não đang tối bưng. Cháu có giúp gì được chú không đây?
- Cần đấy. Cháu hãy giữ chặt thằng này hộ chú.
Đúng là thằng cô hồn dù bị súng gí sát gáy vẫn không ngừng đá chân ra sau, trong khi Glockner thì không nỡ nện gã một báng súng vào đầu. Ông “giao” gã cho Tarzan. Nhanh như chớp, người hùng TKKG chỉ nhích sơ một đòn “bẻ cánh vịt” trong Judo là tên ác ôn im re thúc thủ.
Glockner bập còng vô tay gã rồi lùi lại. Tiếng Jansen vang lên đứt quãng:
- Nó… nó đã nện tôi đau quá. Những giờ ổn rồi.
Anh ta đảm nhận tên bị còng có bộ mặt của người phương nam, chi chít sẹo.
Thanh tra Glockner nhặt chiếc cặp tài liệu màu đen để giữa hai chiếc ghế, vội vã cùng Tarzan đi ra. Ông thở phào:
- Giờ thì nói coi, Tarzan. Chú tưởng tụi cháu đang ở Tòa Thị chính nhận bằng khen chớ?
- Thì mới đầu tụi cháu ở đó còn bây giở ở đây. Gaby đang giữ bằng khen của chú.
Hai người đến chiếc BMW lúc tên tội phạm đồ sộ bắt đầu động đậy. Karl và Kloesen lăm lăm hai cái ống bơm xe đạp trên tay, sẵn sàng ngăn chặn gã bằng bạo lực.
Gaby thấy bố lành lặn bên cạnh Tarzan liền reo lên mừng rỡ:
- Con chào ba.
Khi hai tên tội phạm bị tống lên xe và Jansen đã an tọa trong buồng lái, Glockner mới thì thầm:
- Bọn chúng là những tên tiêu thụ hê-rô-in chuyên nghiệp. Trong chiếc cặp đen này chứa tối thiểu mười hai ki-lô bạch phiến. Chú và các đồng nghiệp đã theo dõi đường dây vận chuyển từ Mailand, trung tâm của bọn chúng bên Ý từ lâu. Nếu biết chúng dám chống lại lực lượng an ninh sở tại, chú đã điều đến đây hẳn mười hai nhân viên cảnh sát. Cái thằng mà chú khống chế bên bàn bi-da là Carlo Bosani, nó vốn là đứa giao hàng còn thằng cao lớn Burkhard Eichhorn có nhiệm vụ tiếp nhận. Chính Carlo Bosani đã hạ gục Jansen để “cản địa” cho đồng bọn chạy thoát. Nhưng xui cho chúng, thằng Burkhard bị… vấp té.
Gaby cười khanh khách:
- Thôi ba ơi, gã đã bị vấp… vào cái giò sắt của Tarzan đấy.
- Hả?
Chiếc BMW chạy vụt đi trong lúc thanh tra Glockner chưa hết sững sờ.
*
Lúc trời chạng vạng tối, Tứ quái có mặt ở nhà Công Chúa. Bốn đứa đến vừa kịp thấy bà Glockner từ chỗ cô bạn Malanie trở về. Coi, bố già Glockner đã đợi đám trẻ trong phòng khách từ lâu.
Tròn Vo tò mò hỏi trước:
- Vụ băng tiêu thụ ma túy ra sao rồi hả chú?
- Băng ấy coi như xóa sổ. Burkhard Eichhorn bị chấn thương não nhẹ nên phun ra sạch bách. Thêm hai tên đồng bọn trong đường dây thành phố đã bị bắt nhờ lời khai của gã. Điều đó có nghĩa là các thành viên của băng buôn lậu hê-rô-in đều sa lưới. Nhưng… đầu não của chúng ở Mailand thì còn. Hi vọng các đồng nghiệp của chú bên Ý sẽ lo liệu vụ này. Còn về người đánh ngã Burkhard, chú đã giấu biệt tên của cháu với báo chí, Tarzan ạ. Bởi nếu lộ ra trên dư luận, hậu quả sẽ thật khó lường. Bọn Mafia có đủ cách trả thù tàn bạo nhất vì chúng có chi nhánh ở hầu hết các nước trên thế giới. Các con phải biết, ngay trên vương quốc Mafia bên Ý, một ủy viên công tố và một thanh tra tên tuổi đang thụ lí hồ sơ về chúng đã bị sát hại dã man.
Bà Glockner lo lắng chen vào:
- Nghĩa là bọn chúng tấn công tất cả các viên chức nào làm tổn hại đến công việc của chúng?
- Cũng tùy từng trường hợp thôi. Gianni Paresano vốn là một nhà kinh doanh và khoái đếm tiền hơn là đếm xác chết. Trừ trường hợp kẹt, lão mới vọng động. Lão không thích có chuyện rắc rối trong sự nghiệp công khai của mình.
Tarzan hỏi:
- Paresano là ông trùm ạ?
Ông Glockner gật đầu:
- Lão sống ở Mailand. Ngụy trang là chủ thầu xây dựng. Chúng tôi biết về lão nhưng không có chứng cớ. Dưới trướng lão, các thủ hạ đều tuân thủ “luật im lặng” tuyệt đối. Hai tên bị bắt vừa rồi sẽ không khai thêm đâu, bởi vì nếu làm nhân chứng chống lại Paresano là cả gia đình chúng đã bị kết án tử hình. Ngay ở trong tù chúng cũng không thoát khỏi tay của bọn giết người chuyên nghiệp.
Tròn Vo lắc đầu:
- Tại sao thiên hạ lại cứ buôn bán bạch phiến mà không chuyển sang sô-cô-la thì có phải Trái Đất này hòa bình rồi không?
Nó than thở xong là rút một phong sô-cô-la ra nhóp nhép:
- Đây là thứ ma túy mà cháu sẽ dùng đều đều ở khách sạn Tirol, chú Glockner ạ.
Nghe đến “Khách sạn Tirol” ánh mắt Gaby sáng lên. Cô bé nép vào vai bố:
- Ba sẽ đi với tụi con, nha ba.
Glockner quay sang vợ cười tủm tỉm:
- Thế còn em, Margot?
Bà Glockner lắc đầu:
- Anh biết đó, em không thể bỏ Melanie ở lại một mình với cái chân băng bột được. Đừng buồn anh Glockner, dù sao thì anh cũng cần nghỉ ngơi ít ngày với tụi nhỏ. Nếu anh từ chối, thằng bé Otto sẽ rầu rĩ biết bao. Chưa nói đến ba thằng bé, ông Zonke-Schollau sẽ cực kì thất vọng.
Thanh tra Glockner do dự, rồi nhún vai:
- Thôi được. Chú sẽ lái xe chở các con tới đó. Tan trường thứ sáu là lên đường ngay. Đêm chủ nhật mình sẽ quay về.
/703
|