Uckmann liếc đồng hồ lúc lên phòng. Chó đẻ thiệt, mải mê bơi và gây lộn với một thằng nhóc tì mà suýt nữa thì hỏng hết đại sự. Chuyến xe buýt từ Meyering sắp đến Tirol.
Uckmann khoác áo gió, khóa cửa phòng lao như cơn lốc xuống nhà khỏi cần thang máy. Sáng nay gã đến khách sạn và biết chắc rằng thanh tra Glockner và mấy đứa nhãi đã có mặt, được chủ nhà nghinh tiếp long trọng. Ban nãy gã ngu quá, nhổ bọt và gây chuyện với hai đứa nhãi ấy làm gì cho bất lợi.
Uckmann hối hả bước qua sảnh. Khi gã đi ngang qua quầy tiếp đón cũng là lúc Sôphi ngẩng lên.
Uckmann nhe răng cười. Nụ cười của Gus: Hễ gặp đàn bà đẹp là không thể không nhăn nhở cười để lấy lòng. Sôphi cười đáp lại, nhưng cặp mắt nai vẫn lạnh lùng. Làm sao gã biết được rằng, dựa trên nét chữ của gã, Sôphi đã đoán đúng gã thuộc loại người nào.
Uckmann cắm cúi bước như người đi dạo. Chẳng mấy chốc gã đã đến bến xe buýt, bèn dừng lại, ngó quanh. Không, gần đây không có ai. Chắc mọi người đang ở trong khách sạn. Duy chỉ có Gustav Uckmann là vắng mặt. Nhưng sẽ có thêm vị khách mới: Richard Heyse – người mà Gustav Uckmann sắp đổi lốt thành. Richard Heyse cũng đã được dành sẵn một phòng khách sạn cho hôm nay, có đặt bữa sáng và bữa tối.
Uckmann đi như chạy qua đám thông non. Sáng nay khi bước xuống xe buýt gã đã cố tình chọn một cây thông già chát giữa dãy thông non để chôn bửu bối rồi mới gõ cửa khách sạn. Bửu bối của gã là chiếc va-li thứ hai chớ còn phải hỏi.
Hai bàn tay như lưỡi xẻng của gã bắt đầu bới đám lá thông. Chiếc va-li được mở toang ra. Uckmann cởi bỏ quần áo chỉ giữ trong người bộ đồ lót. Gã lôi từ va-li bộ complê màu lông chuột dành cho các ông già mặc vào, rồi đội mái tóc giả màu muối tiêu lên đầu, nhét vào mồm hai miếng cao su, dán thêm ria, chơi thêm cặp kiếng đồi mồi nặng nề nhằm che kín chiếc mũi tí hin dễ nhận.
Uckmann bấm đèn pin rút gương soi ra chấm điểm màn tân trang của gã.
Hoàn hảo! Giờ đây gã như một ông già chịu chơi, thích thiên hạ xem mình như một vị giáo sư đãng trí.
Uckmann tống mớ quần áo vừa cởi vô va-li và ếm dưới gốc thông như cũ. Gã vừa ló khỏi vạt rừng thông thì thấy chuyến xe buýt chở khách đến trọ vừa đậu lại. Gã nhanh chóng trà trộn vô đám khách nam phụ lão ấu đang lục tục xuống xe.
Gã là người cuối cùng chống khuỷu tay lên quầy tiếp đón.
- Xin chào. Tôi tên là Richard Heyse. Tôi đã đặt chỗ trước.
Lão thì thào. Gã biết chỉ giọng nói của mình là có thể phản thùng.
- Chào ông Heyse. Hi vọng ông tới nơi bình an.
- Cảm ơn cô, tôi bị cảm lạnh chút xíu nên phải nói khẽ kẻo đau họng.
- Có lẽ tới đây ông sẽ hết cảm. Thưa ông, ông ở phòng 210 ạ.
Lão ngó quanh như tìm thang máy. Thì lão phải giả bộ như mới vào đây lần đầu chớ.
Đứng trong buồng thang máy, Uckmann tự chúc mừng mình. Có thế chớ. Là Uckmann, gã ở phòng 201 và quý ông Richard Heyse thì ở phòng 210 cùng tầng rất tiện thăm hỏi nhau. Thăm hỏi ư?
Vị trí của khách sạn Tirol buộc gã phải sắm hai vai. Thung lũng Enge vốn là một ngõ cụt không khác gì cái bẫy chuột. Không sắm hai vai để làm sát thủ thì khi cảnh sát bít đầu ra chỉ có nước độn thổ. Còn thăng thiên thì cũng chưa chắc thoát khỏi máy bay lên thẳng.
Vậy là Uckmann đã nghĩ ra kế hoạch này. Còn Richard Heyse sẽ giết Glockner. Sau đó trên trần gian này sẽ chẳng còn lão nữa. Cảnh sát truy tìm Richard Heyse, còn Gustav Uckmann sẽ ung dung xách va-li ra khỏi khách sạn trong tình trạng ngoại phạm.
Uckmann hiểu trò phân thân này sẽ được triển khai trong hai ngày. Điều bực mình nhất là ban đêm gã phải lần lượt ngáy ở hai giường, chưa kể mỗi ngày phải cải trang vài đợt và không để cho các cô hầu phòng thấy mớ tóc giả, ria giả lẫn cặp kính lão. Rồi cũng qua thôi.
Gã bước trong hành lang tầng hai lưng hơi còng, bàn chân trái chúi mũi sang bên. Gã phải tạo dáng điệu khác hẳn Uckmann.
Đúng lúc gã đang ngắm mình trong dương thì có tiếng gõ cửa.
Đó là anh bồi phòng khách sạn. Anh ta cười thật tươi:
- Chào ông Richard Heyse. Cô Sôphi ở quầy tiếp đón quên đưa ông tờ khai tạm trú. Mong ông giữ lấy điền vào.
Heyse gật đầu:
- Lát nữa tôi sẽ nộp lại. – Lão thì thào.
Lão cố tình viết chữ như con cua bò. So với chữ của Uckmann thì rõ ràng chữ của Heyse suy dinh dưỡng trầm trọng.
*
Phòng ăn của khách sạn được các thợ khắc gỗ cừ khôi làm nội thất tuyệt đẹp. Tứ quái cứ ngắm mãi các họa tiết và hoa văn không biết chán. Thứ khiến Tứ quái chú ý nhất là cái đầu hươu với bộ sừng mười tám nhánh. Nghe nói con hươu này bị hạ cách đây 22 năm.
Khách xuống phòng ăn đông dần. Tarzan ngồi cạnh Gaby và nhận thấy cô bé nhìn quanh. Hắn cũng muốn biết gã Mặt Bè nhổ bậy có ngồi cạnh đó không. Nhưng không thấy gã đâu cả.
- Có thể gã xấu hổ. - Hắn khẽ nói.
Gaby hiểu Tarzan đoán ra ý nghĩ của mình. Cặp mắt xanh biếc sau hàng mi dài mỉm cười với hắn. Trông Công Chúa xinh đẹp tuyệt vời trong chiếc áo pull trắng và chiếc quần Jeans vừa như in.
Ông chủ khách sạn đến gần, chúc họ ăn ngon miệng. Tròn Vo nhiệt tình cảm ơn và ngỏ ý muốn được bắc tay ông đầu bếp nữa. Ông Zinke-Schollau mỉm cười:
- Ông ta sẽ mừng phải biết. - Đoạn ông quay sang ông thanh tra - Báo chí ở thành phố còn đưa tin ông tới thăm chúng tôi. Ngay hôm kia còn có một người đàn ông gọi điện tới, xưng danh không rõ, hỏi xem ông là khách của chúng tôi cuối tuần này hay lúc nào khác.
Bố Gaby thoáng cau mày:
- Hừm. Ai được nhỉ? Nhưng… không sao, thưa ông.
Sau bữa ăn ông Glockner và ông Zinke-Schollau chuyện trò qua li rượu vang. Tứ quái rõ ràng không còn việc gì để nấn ná, Tròn Vo muốn về nằm nghỉ cho tiêu cơm, Karl về phòng đọc sách. Riêng Tarzan và Gaby thì không mặn mà các thú giải lao đó. Hai đứa rủ nhau dạo chơi. Lúc đến chỗ ngoặt cầu thang ở tầng hai, chúng bỗng nghe một tiếng “xoảng!”. Sau đó là tiếng thét kinh hoàng.
- Hi vọng không phải động đất! - Tarzan thở dài rồi chạy vào hàng lang tầng hai. Gaby theo sau.
Hai đứa khựng lại trước phòng 210. Coi, một cô hầu phòng xinh xắn đeo tạp dề trắng đang đứng đờ như hóa đá. Dưới chân cô gái một lọ hoa vỡ tan. Hi vọng không phải một thứ đồ cổ có từ năm 300 trước Công nguyên.
Cô gái run rẩy. Cô có bím tóc đen và mắt cũng đen láy. Gaby đặt bàn tay mình lên cánh tay cô hầu phòng:
- Đừng sợ chị ạ. Một lọ hoa thì không đáng gì đâu. Em sẽ nhận làm rớt lọ hoa này thay chị. Ông Zinke-Schollau rất mát tính. Ông sẽ không giận tụi em đâu. Em là Gaby, ở phòng 208.
Cô gái gật đầu:
- Cảm ơn em. Tôi tên là Serap Felek.
- Ồ, vậy chị là người Thổ Nhĩ Kỳ, đúng chưa? Còn tôi tên là Peter, biệt hiệu Tarzan. Tôi đã đập vỡ cái lọ vì không thích nó. Một khi đã nổi cơn tức thì tôi chẳng khác gì Tarzan giữa bầy khỉ rừng cả. – Hắn phá lên cười – Tôi nói đùa đấy thôi, chị đừng lo sợ nữa.
Serap mỉm cười:
- Hai em tốt quá, tốt chưa từng thấy. Tôi biết ông chủ Zinke-Schollau chẳng bao giờ rầy người giúp việc trước một lọ hoa vô tình bị bể đâu. Nhưng tôi run vì một chuyện khác. Hồi nhỏ tôi đã từng chứng kiến cha tôi và anh tôi bị bọn phiến loạn bắn chết, khẩu súng bắn họ cũng y hệt khẩu súng này. Vì vậy mà tôi khiếp sợ, buông rơi cái lọ và kêu lên vậy đó.
Tarzan nhìn vào phòng 210. Trời ạ, trên mặt tủ con đầu giường, một khẩu súng lục to, bóng loáng, mầu đen nằm lù lù kế bóp đựng kiếng lão và một đống tiền xu Đức. Hắn chép miệng:
- Đúng là một khẩu súng lục. Ai ở phòng này hả chị Serap?
Serap lúng túng:
- Căn phòng của một người đàn ông mới đến nhưng đã đặt trước bằng điện thoại. Tôi chưa thấy họ bao giờ, tôi chỉ định đặt lọ hoa vô…
Gaby an ủi:
- Chị sợ chỉ vì bị quá khứ đau thương ám ảnh. Nhưng những thứ này chỉ độc ác nếu trong tay một kẻ độc ác. Mà có phải ai mang theo vũ khí cũng độc ác đâu. Ba em là thanh tra cảnh sát, và cũng có súng.
- Nhưng… nhưng tôi… không thể bước vào đó được.
- Được rồi. Em và Tarzan sẽ nhặt hoa cùng những mảnh lọ vỡ và trải giường cho khách giùm chị.
Lúc Serap sang dọn những phòng bên, Công Chúa nảy ra một ý định:
- Này Tarzan, tụi mình cần phải gặp Sôphi để nhờ bói chữ đi.
- Và nên cho chị ấy biết có một vị khách để khẩu súng bự trong phòng ông ta.
Cô con gái lớn của ông Zinke vui vẻ tiếp đón khi thấy hai quái bước xuống. Tarzan kể câu chuyện súng lục vừa rồi. Cô gái cau mày:
- Ông khách thuê phòng 210 có tên là Richard Heyse vừa đến. Tôi nhớ là từ Berlin tới. Chà, một khách du lịch lớn tuổi như ông ta mang vũ khí đến đây để làm gì nhỉ? Hay là ông ta được quyền mang theo vũ khí? Tốt nhất là chúng ta quên đi. Nhất là…
Tarzan đoán trúng ngay:
- Chị đã phân tích chữ viết của ông ta phải không?
Sôphi gật đầu:
- Căn cứ trên nét chữ của Richard Heyse, tôi thấy đây là một kẻ tàn bạo, nhẫn tâm đến ghê sợ.
- Tụi em sẽ theo dõi lão. - Tarzan hứa. – Nhưng em nghĩ, nếu lão toan tính làm một vụ cướp ở đây thì lão đã không bày khẩu súng lộ liễu ra như vậy.
- Biết đâu ông ta lừa chị bằng cách thay đổi chữ viết… – Gaby nói.
Sôphi lắc đầu:
- Chữ viết của mỗi người cũng giống như vân tay vậy, dù có thay đổi vẻ bề ngoài đến đâu cũng lộ bản chất. Điều tôi đọc được ở nét chữ của ông Heyse lại trùng với một vị khách khác.
- Trời ơi, chị định nói nét chữ tàn bạo à?
- Đúng. Dù nét chữ của vị khách kia nhìn qua hoàn toàn khác. Nhưng tính cách của hai người hoàn toàn y hệt nhau. Sáng nay lúc anh ta đến tôi đã lập tức đọc được điều đó. Vì vậy tôi luôn cố gắng lắm mới ân cần được với anh ta.
Gaby nói:
- Chắc đôi khi chị cứ phải mỉm cười, mặc dù chỉ muốn nhổ vào mặt một kẻ nào đó.
- Công việc mà. - Sôphi gật đầu. - Mặt khác tôi cũng không muốn đi guốc vào lòng mỗi vị khách. Có thể nhầm thì sao. Chừng nào anh ta không ăn cắp gì, chúng tôi vẫn phục vụ anh ta chu đáo.
Tarzan vò đầu:
- Tiện thể Gaby vừa nói đến từ “nhổ”, xin báo để chị biết là trong khách sạn này có một gã thô bỉ dám nhổ toẹt xuống thành bể bơi bóng loáng. Gaby đã mắng gã.
Sôphi hỏi đó là ai, Tarzan và Gaby tả lại diện mạo Mặt Bè.
Sôphi kêu lên:
- Gã chính là Gus Uckmann. Gã có chịu chùi nước bọt không?
- Không!
- Đó là bản chất của gã. Tính cách giống hệt như Heyse. Chỉ đáng tiếc là Uckmann đến từ thành phố các em còn Heyse thì đến từ Berlin.
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo inh ỏi. Sôphi nhấc máy nghe vài câu rồi quay lại:
- Gaby ơi, ba của em có điện thoại từ Tổng nha cảnh sát bên Đức. Chị nối máy ra phòng tiền sảnh nghe.
Tarzan ba chân bốn cẳng phóng như bay vô phòng ăn gọi ông thanh tra. Lạy trời cho ông khỏi bị gọi về giữa chừng.
Rồi Karl và Tròn Vo xuống. Tứ quái sốt ruột đợi ông trong phòng ăn. Gaby đợi bố già ngồi xuống rồi hỏi:
- Có chuyện không ổn ở nhà phải không ba?
Glockner bóp trán:
- Không. Nhưng quan trọng. Sếp vừa nói chuyện với ba xong. Cách đây một năm có hai tên cướp bịt mặt ở Tây Ban Nha đã chặn một đoàn tàu tốc hành tuyến Madrid-Barcelona giữa chặng đường vắng và xông vào tấn công toa chở bưu phẩm. Chúng hạ gục các nhân viên áp tải, cướp mười hai túi bưu phẩm và biến lên ô-tô đợi sẵn chỉ trong vòng hai phút. Các con biết có bao nhiêu kim cương ở trong mười hai cái túi ấy không? Đúng sáu triệu mark giá trị số kim cương bị mất. Ngoài ra còn vô số tiền Tây Ban Nha nữa.
Gaby thắc mắc:
- Thế ba có liên quan gì tới vụ đó ạ?
- Có một cách ngẫu nhiên con à. Đầu tháng sáu năm ngoái, ba đã tóm được một tên hung thủ phạm tội mưu toan giết người ở thành phố chúng ta. Gã có tên là Hanstong Neschke. Gã ngồi tù từ đó. Ai mà ngờ gã lảm nhảm trong lúc nằm mơ nhiều đến mức một cộng tác viên của cảnh sát là tù nhân Doge ở cùng phòng giam với gã biết hết từng chi tiết. Doge tiếp tục khai thác Neschke trong cơn mơ và cả lúc tỉnh để rồi cuối cùng có đáp số: té ra Neschke là một trong hai tên cướp bịt mặt kể trên. Doge chỉ có thể giúp cảnh sát đến đó. Bởi Neschke không tiết lộ tên thằng đồng bọn. Gã khẳng định với Doge là số kim cương trị giá sáu triệu mark đang nằm trong két sắt một nhà băng nước ngoài. Muốn mở phải có hai chìa khóa, một chìa Neschke giấu ở một chỗ bí mật, còn một chìa tên đồng bọn giữ. Gã mong ngóng đến ngày mãn hạn tù. Gã bị kết án bảy năm. Nhưng gã tin rằng sau năm năm thọ án tốt gã sẽ được trả tự do. Lúc ấy Neschke sẽ mang chìa khóa của mình đi tìm đồng bọn hợp tác chia nhau sáu triệu mark. Và gã sẽ bơi trong tiền.
Tarzan nói:
- Khiếp thật! Băng cướp người Đức cũng thành công ở nước ngoài ghê.
- Chắc bây giờ Doge vẫn phải tìm cách moi xem tên đồng bọn của Neschke là ai chứ ạ? Cháu nghĩ là bọn chúng thể nào cũng sẽ tìm đến nhau.
Ông thanh tra mỉm cười:
- Chính thế. Vì vậy mà ông cảnh sát trưởng có hỏi chú về việc thộp cổ gã Neschke để biết có sự tiếp tay nào của bạn gã không. Nhưng chú đành trả lời là không. Việc mưu toan giết người chỉ liên quan đến một mình Neschke. Và gã cũng không gia đình họ hàng gì cả. Vì vậy việc điều tra càng khó. Sau khi từ đây về, chú sẽ bắt tay vào vụ này. Bây giờ chúng ta cứ nghỉ ngơi cho thoải mái vui vẻ đã. May mà các con không phải bận tâm gì về chuyện này. – Ông mỉm cười – Đây chẳng phải đặc vụ dành cho TKKG đâu.
Cả ông và bốn người bạn trẻ không thể ngờ rằng ông đã nhầm tới mức độ nào.
Uckmann khoác áo gió, khóa cửa phòng lao như cơn lốc xuống nhà khỏi cần thang máy. Sáng nay gã đến khách sạn và biết chắc rằng thanh tra Glockner và mấy đứa nhãi đã có mặt, được chủ nhà nghinh tiếp long trọng. Ban nãy gã ngu quá, nhổ bọt và gây chuyện với hai đứa nhãi ấy làm gì cho bất lợi.
Uckmann hối hả bước qua sảnh. Khi gã đi ngang qua quầy tiếp đón cũng là lúc Sôphi ngẩng lên.
Uckmann nhe răng cười. Nụ cười của Gus: Hễ gặp đàn bà đẹp là không thể không nhăn nhở cười để lấy lòng. Sôphi cười đáp lại, nhưng cặp mắt nai vẫn lạnh lùng. Làm sao gã biết được rằng, dựa trên nét chữ của gã, Sôphi đã đoán đúng gã thuộc loại người nào.
Uckmann cắm cúi bước như người đi dạo. Chẳng mấy chốc gã đã đến bến xe buýt, bèn dừng lại, ngó quanh. Không, gần đây không có ai. Chắc mọi người đang ở trong khách sạn. Duy chỉ có Gustav Uckmann là vắng mặt. Nhưng sẽ có thêm vị khách mới: Richard Heyse – người mà Gustav Uckmann sắp đổi lốt thành. Richard Heyse cũng đã được dành sẵn một phòng khách sạn cho hôm nay, có đặt bữa sáng và bữa tối.
Uckmann đi như chạy qua đám thông non. Sáng nay khi bước xuống xe buýt gã đã cố tình chọn một cây thông già chát giữa dãy thông non để chôn bửu bối rồi mới gõ cửa khách sạn. Bửu bối của gã là chiếc va-li thứ hai chớ còn phải hỏi.
Hai bàn tay như lưỡi xẻng của gã bắt đầu bới đám lá thông. Chiếc va-li được mở toang ra. Uckmann cởi bỏ quần áo chỉ giữ trong người bộ đồ lót. Gã lôi từ va-li bộ complê màu lông chuột dành cho các ông già mặc vào, rồi đội mái tóc giả màu muối tiêu lên đầu, nhét vào mồm hai miếng cao su, dán thêm ria, chơi thêm cặp kiếng đồi mồi nặng nề nhằm che kín chiếc mũi tí hin dễ nhận.
Uckmann bấm đèn pin rút gương soi ra chấm điểm màn tân trang của gã.
Hoàn hảo! Giờ đây gã như một ông già chịu chơi, thích thiên hạ xem mình như một vị giáo sư đãng trí.
Uckmann tống mớ quần áo vừa cởi vô va-li và ếm dưới gốc thông như cũ. Gã vừa ló khỏi vạt rừng thông thì thấy chuyến xe buýt chở khách đến trọ vừa đậu lại. Gã nhanh chóng trà trộn vô đám khách nam phụ lão ấu đang lục tục xuống xe.
Gã là người cuối cùng chống khuỷu tay lên quầy tiếp đón.
- Xin chào. Tôi tên là Richard Heyse. Tôi đã đặt chỗ trước.
Lão thì thào. Gã biết chỉ giọng nói của mình là có thể phản thùng.
- Chào ông Heyse. Hi vọng ông tới nơi bình an.
- Cảm ơn cô, tôi bị cảm lạnh chút xíu nên phải nói khẽ kẻo đau họng.
- Có lẽ tới đây ông sẽ hết cảm. Thưa ông, ông ở phòng 210 ạ.
Lão ngó quanh như tìm thang máy. Thì lão phải giả bộ như mới vào đây lần đầu chớ.
Đứng trong buồng thang máy, Uckmann tự chúc mừng mình. Có thế chớ. Là Uckmann, gã ở phòng 201 và quý ông Richard Heyse thì ở phòng 210 cùng tầng rất tiện thăm hỏi nhau. Thăm hỏi ư?
Vị trí của khách sạn Tirol buộc gã phải sắm hai vai. Thung lũng Enge vốn là một ngõ cụt không khác gì cái bẫy chuột. Không sắm hai vai để làm sát thủ thì khi cảnh sát bít đầu ra chỉ có nước độn thổ. Còn thăng thiên thì cũng chưa chắc thoát khỏi máy bay lên thẳng.
Vậy là Uckmann đã nghĩ ra kế hoạch này. Còn Richard Heyse sẽ giết Glockner. Sau đó trên trần gian này sẽ chẳng còn lão nữa. Cảnh sát truy tìm Richard Heyse, còn Gustav Uckmann sẽ ung dung xách va-li ra khỏi khách sạn trong tình trạng ngoại phạm.
Uckmann hiểu trò phân thân này sẽ được triển khai trong hai ngày. Điều bực mình nhất là ban đêm gã phải lần lượt ngáy ở hai giường, chưa kể mỗi ngày phải cải trang vài đợt và không để cho các cô hầu phòng thấy mớ tóc giả, ria giả lẫn cặp kính lão. Rồi cũng qua thôi.
Gã bước trong hành lang tầng hai lưng hơi còng, bàn chân trái chúi mũi sang bên. Gã phải tạo dáng điệu khác hẳn Uckmann.
Đúng lúc gã đang ngắm mình trong dương thì có tiếng gõ cửa.
Đó là anh bồi phòng khách sạn. Anh ta cười thật tươi:
- Chào ông Richard Heyse. Cô Sôphi ở quầy tiếp đón quên đưa ông tờ khai tạm trú. Mong ông giữ lấy điền vào.
Heyse gật đầu:
- Lát nữa tôi sẽ nộp lại. – Lão thì thào.
Lão cố tình viết chữ như con cua bò. So với chữ của Uckmann thì rõ ràng chữ của Heyse suy dinh dưỡng trầm trọng.
*
Phòng ăn của khách sạn được các thợ khắc gỗ cừ khôi làm nội thất tuyệt đẹp. Tứ quái cứ ngắm mãi các họa tiết và hoa văn không biết chán. Thứ khiến Tứ quái chú ý nhất là cái đầu hươu với bộ sừng mười tám nhánh. Nghe nói con hươu này bị hạ cách đây 22 năm.
Khách xuống phòng ăn đông dần. Tarzan ngồi cạnh Gaby và nhận thấy cô bé nhìn quanh. Hắn cũng muốn biết gã Mặt Bè nhổ bậy có ngồi cạnh đó không. Nhưng không thấy gã đâu cả.
- Có thể gã xấu hổ. - Hắn khẽ nói.
Gaby hiểu Tarzan đoán ra ý nghĩ của mình. Cặp mắt xanh biếc sau hàng mi dài mỉm cười với hắn. Trông Công Chúa xinh đẹp tuyệt vời trong chiếc áo pull trắng và chiếc quần Jeans vừa như in.
Ông chủ khách sạn đến gần, chúc họ ăn ngon miệng. Tròn Vo nhiệt tình cảm ơn và ngỏ ý muốn được bắc tay ông đầu bếp nữa. Ông Zinke-Schollau mỉm cười:
- Ông ta sẽ mừng phải biết. - Đoạn ông quay sang ông thanh tra - Báo chí ở thành phố còn đưa tin ông tới thăm chúng tôi. Ngay hôm kia còn có một người đàn ông gọi điện tới, xưng danh không rõ, hỏi xem ông là khách của chúng tôi cuối tuần này hay lúc nào khác.
Bố Gaby thoáng cau mày:
- Hừm. Ai được nhỉ? Nhưng… không sao, thưa ông.
Sau bữa ăn ông Glockner và ông Zinke-Schollau chuyện trò qua li rượu vang. Tứ quái rõ ràng không còn việc gì để nấn ná, Tròn Vo muốn về nằm nghỉ cho tiêu cơm, Karl về phòng đọc sách. Riêng Tarzan và Gaby thì không mặn mà các thú giải lao đó. Hai đứa rủ nhau dạo chơi. Lúc đến chỗ ngoặt cầu thang ở tầng hai, chúng bỗng nghe một tiếng “xoảng!”. Sau đó là tiếng thét kinh hoàng.
- Hi vọng không phải động đất! - Tarzan thở dài rồi chạy vào hàng lang tầng hai. Gaby theo sau.
Hai đứa khựng lại trước phòng 210. Coi, một cô hầu phòng xinh xắn đeo tạp dề trắng đang đứng đờ như hóa đá. Dưới chân cô gái một lọ hoa vỡ tan. Hi vọng không phải một thứ đồ cổ có từ năm 300 trước Công nguyên.
Cô gái run rẩy. Cô có bím tóc đen và mắt cũng đen láy. Gaby đặt bàn tay mình lên cánh tay cô hầu phòng:
- Đừng sợ chị ạ. Một lọ hoa thì không đáng gì đâu. Em sẽ nhận làm rớt lọ hoa này thay chị. Ông Zinke-Schollau rất mát tính. Ông sẽ không giận tụi em đâu. Em là Gaby, ở phòng 208.
Cô gái gật đầu:
- Cảm ơn em. Tôi tên là Serap Felek.
- Ồ, vậy chị là người Thổ Nhĩ Kỳ, đúng chưa? Còn tôi tên là Peter, biệt hiệu Tarzan. Tôi đã đập vỡ cái lọ vì không thích nó. Một khi đã nổi cơn tức thì tôi chẳng khác gì Tarzan giữa bầy khỉ rừng cả. – Hắn phá lên cười – Tôi nói đùa đấy thôi, chị đừng lo sợ nữa.
Serap mỉm cười:
- Hai em tốt quá, tốt chưa từng thấy. Tôi biết ông chủ Zinke-Schollau chẳng bao giờ rầy người giúp việc trước một lọ hoa vô tình bị bể đâu. Nhưng tôi run vì một chuyện khác. Hồi nhỏ tôi đã từng chứng kiến cha tôi và anh tôi bị bọn phiến loạn bắn chết, khẩu súng bắn họ cũng y hệt khẩu súng này. Vì vậy mà tôi khiếp sợ, buông rơi cái lọ và kêu lên vậy đó.
Tarzan nhìn vào phòng 210. Trời ạ, trên mặt tủ con đầu giường, một khẩu súng lục to, bóng loáng, mầu đen nằm lù lù kế bóp đựng kiếng lão và một đống tiền xu Đức. Hắn chép miệng:
- Đúng là một khẩu súng lục. Ai ở phòng này hả chị Serap?
Serap lúng túng:
- Căn phòng của một người đàn ông mới đến nhưng đã đặt trước bằng điện thoại. Tôi chưa thấy họ bao giờ, tôi chỉ định đặt lọ hoa vô…
Gaby an ủi:
- Chị sợ chỉ vì bị quá khứ đau thương ám ảnh. Nhưng những thứ này chỉ độc ác nếu trong tay một kẻ độc ác. Mà có phải ai mang theo vũ khí cũng độc ác đâu. Ba em là thanh tra cảnh sát, và cũng có súng.
- Nhưng… nhưng tôi… không thể bước vào đó được.
- Được rồi. Em và Tarzan sẽ nhặt hoa cùng những mảnh lọ vỡ và trải giường cho khách giùm chị.
Lúc Serap sang dọn những phòng bên, Công Chúa nảy ra một ý định:
- Này Tarzan, tụi mình cần phải gặp Sôphi để nhờ bói chữ đi.
- Và nên cho chị ấy biết có một vị khách để khẩu súng bự trong phòng ông ta.
Cô con gái lớn của ông Zinke vui vẻ tiếp đón khi thấy hai quái bước xuống. Tarzan kể câu chuyện súng lục vừa rồi. Cô gái cau mày:
- Ông khách thuê phòng 210 có tên là Richard Heyse vừa đến. Tôi nhớ là từ Berlin tới. Chà, một khách du lịch lớn tuổi như ông ta mang vũ khí đến đây để làm gì nhỉ? Hay là ông ta được quyền mang theo vũ khí? Tốt nhất là chúng ta quên đi. Nhất là…
Tarzan đoán trúng ngay:
- Chị đã phân tích chữ viết của ông ta phải không?
Sôphi gật đầu:
- Căn cứ trên nét chữ của Richard Heyse, tôi thấy đây là một kẻ tàn bạo, nhẫn tâm đến ghê sợ.
- Tụi em sẽ theo dõi lão. - Tarzan hứa. – Nhưng em nghĩ, nếu lão toan tính làm một vụ cướp ở đây thì lão đã không bày khẩu súng lộ liễu ra như vậy.
- Biết đâu ông ta lừa chị bằng cách thay đổi chữ viết… – Gaby nói.
Sôphi lắc đầu:
- Chữ viết của mỗi người cũng giống như vân tay vậy, dù có thay đổi vẻ bề ngoài đến đâu cũng lộ bản chất. Điều tôi đọc được ở nét chữ của ông Heyse lại trùng với một vị khách khác.
- Trời ơi, chị định nói nét chữ tàn bạo à?
- Đúng. Dù nét chữ của vị khách kia nhìn qua hoàn toàn khác. Nhưng tính cách của hai người hoàn toàn y hệt nhau. Sáng nay lúc anh ta đến tôi đã lập tức đọc được điều đó. Vì vậy tôi luôn cố gắng lắm mới ân cần được với anh ta.
Gaby nói:
- Chắc đôi khi chị cứ phải mỉm cười, mặc dù chỉ muốn nhổ vào mặt một kẻ nào đó.
- Công việc mà. - Sôphi gật đầu. - Mặt khác tôi cũng không muốn đi guốc vào lòng mỗi vị khách. Có thể nhầm thì sao. Chừng nào anh ta không ăn cắp gì, chúng tôi vẫn phục vụ anh ta chu đáo.
Tarzan vò đầu:
- Tiện thể Gaby vừa nói đến từ “nhổ”, xin báo để chị biết là trong khách sạn này có một gã thô bỉ dám nhổ toẹt xuống thành bể bơi bóng loáng. Gaby đã mắng gã.
Sôphi hỏi đó là ai, Tarzan và Gaby tả lại diện mạo Mặt Bè.
Sôphi kêu lên:
- Gã chính là Gus Uckmann. Gã có chịu chùi nước bọt không?
- Không!
- Đó là bản chất của gã. Tính cách giống hệt như Heyse. Chỉ đáng tiếc là Uckmann đến từ thành phố các em còn Heyse thì đến từ Berlin.
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo inh ỏi. Sôphi nhấc máy nghe vài câu rồi quay lại:
- Gaby ơi, ba của em có điện thoại từ Tổng nha cảnh sát bên Đức. Chị nối máy ra phòng tiền sảnh nghe.
Tarzan ba chân bốn cẳng phóng như bay vô phòng ăn gọi ông thanh tra. Lạy trời cho ông khỏi bị gọi về giữa chừng.
Rồi Karl và Tròn Vo xuống. Tứ quái sốt ruột đợi ông trong phòng ăn. Gaby đợi bố già ngồi xuống rồi hỏi:
- Có chuyện không ổn ở nhà phải không ba?
Glockner bóp trán:
- Không. Nhưng quan trọng. Sếp vừa nói chuyện với ba xong. Cách đây một năm có hai tên cướp bịt mặt ở Tây Ban Nha đã chặn một đoàn tàu tốc hành tuyến Madrid-Barcelona giữa chặng đường vắng và xông vào tấn công toa chở bưu phẩm. Chúng hạ gục các nhân viên áp tải, cướp mười hai túi bưu phẩm và biến lên ô-tô đợi sẵn chỉ trong vòng hai phút. Các con biết có bao nhiêu kim cương ở trong mười hai cái túi ấy không? Đúng sáu triệu mark giá trị số kim cương bị mất. Ngoài ra còn vô số tiền Tây Ban Nha nữa.
Gaby thắc mắc:
- Thế ba có liên quan gì tới vụ đó ạ?
- Có một cách ngẫu nhiên con à. Đầu tháng sáu năm ngoái, ba đã tóm được một tên hung thủ phạm tội mưu toan giết người ở thành phố chúng ta. Gã có tên là Hanstong Neschke. Gã ngồi tù từ đó. Ai mà ngờ gã lảm nhảm trong lúc nằm mơ nhiều đến mức một cộng tác viên của cảnh sát là tù nhân Doge ở cùng phòng giam với gã biết hết từng chi tiết. Doge tiếp tục khai thác Neschke trong cơn mơ và cả lúc tỉnh để rồi cuối cùng có đáp số: té ra Neschke là một trong hai tên cướp bịt mặt kể trên. Doge chỉ có thể giúp cảnh sát đến đó. Bởi Neschke không tiết lộ tên thằng đồng bọn. Gã khẳng định với Doge là số kim cương trị giá sáu triệu mark đang nằm trong két sắt một nhà băng nước ngoài. Muốn mở phải có hai chìa khóa, một chìa Neschke giấu ở một chỗ bí mật, còn một chìa tên đồng bọn giữ. Gã mong ngóng đến ngày mãn hạn tù. Gã bị kết án bảy năm. Nhưng gã tin rằng sau năm năm thọ án tốt gã sẽ được trả tự do. Lúc ấy Neschke sẽ mang chìa khóa của mình đi tìm đồng bọn hợp tác chia nhau sáu triệu mark. Và gã sẽ bơi trong tiền.
Tarzan nói:
- Khiếp thật! Băng cướp người Đức cũng thành công ở nước ngoài ghê.
- Chắc bây giờ Doge vẫn phải tìm cách moi xem tên đồng bọn của Neschke là ai chứ ạ? Cháu nghĩ là bọn chúng thể nào cũng sẽ tìm đến nhau.
Ông thanh tra mỉm cười:
- Chính thế. Vì vậy mà ông cảnh sát trưởng có hỏi chú về việc thộp cổ gã Neschke để biết có sự tiếp tay nào của bạn gã không. Nhưng chú đành trả lời là không. Việc mưu toan giết người chỉ liên quan đến một mình Neschke. Và gã cũng không gia đình họ hàng gì cả. Vì vậy việc điều tra càng khó. Sau khi từ đây về, chú sẽ bắt tay vào vụ này. Bây giờ chúng ta cứ nghỉ ngơi cho thoải mái vui vẻ đã. May mà các con không phải bận tâm gì về chuyện này. – Ông mỉm cười – Đây chẳng phải đặc vụ dành cho TKKG đâu.
Cả ông và bốn người bạn trẻ không thể ngờ rằng ông đã nhầm tới mức độ nào.
/703
|