“Không có ai a. . . . . .” Trong bóng tối vang lên tiếng cười trộm của Kỷ Vô Địch.
Viên Ngạo Sách lãnh tĩnh nói: “Là một nơi thật tốt để hủy thi diệt tích, còn dễ biến thành cô hồn dã quỷ nữa.”
Kỷ Vô Địch chần chừ nói: “A Sách, ta đã lớn rồi, không sợ quỷ nữa. Thế nhưng nếu như ngươi sợ, ngươi có thể trốn sau lưng ta.”
Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
Kỷ Vô Địch nắm lấy tay hắn chuyển một vòng, “Nếu như ở đây cái gì cũng không có. . . . . .”
“Chờ chút.” Viên Ngạo Sách đột nhiên kéo y lại.
“Làm sao vậy?”
Viên Ngạo Sách hướng phía giường di chuyển qua.
Vào cửa của đại thông phô hai bên đều là giường, có thể ngủ một loạt mười hai người.
Bàn tay hắn lúc này đang không ngừng ở trên mặt giường lục lọi.
“A Sách. Bảo tàng thường được giấu trong thâm sơn.” Kỷ Vô Địch nói, “Phía dưới giường chiếu nhiều nhất là giấu gian phu thôi.”
Xoát.
Ván giường bị đẩy ra, ánh sáng yếu ớt từ bên trong lộ ra ngoài.
Kỷ Vô Địch ngẩn người, thở dài nói: “Đầu năm nay gian phu cũng không nhiều như bảo tàng rồi.”
Viên Ngạo Sách hướng phía dưới dò xét một chút, sau đó thân thủ ôm lấy y, nhảy xuống dưới.
Kỷ Vô Địch đem đầu chôn trong cổ hắn, ngọt ngào nói: “A Sách, kỳ thực độ cao thế này, ta vẫn có thể tự mình nhảy xuống.” Y võ công không tốt, nhưng cũng không phải là không biết.
Viên Ngạo Sách buông y ra, thản nhiên nói: “Ta chỉ sợ phía dưới có cơ quan, sở dĩ phải tìm thứ gì đó đến để chặn ám khí.”
Kỷ Vô Địch: “. . . . . .”
Thầm nghĩ rất lâu.
Kỷ Vô Địch giật giật mũi, “A Sách, ngươi có ngửi thấy được cái mùi gì đó không?”
“Lưu huỳnh và hùng hoàng.” Viên Ngạo Sách sắc mặt ngưng trọng.
Kỷ Vô Địch vươn cổ ra, nửa ngày mới nói: “Lẽ nào nơi này có rắn?”
“Ngươi ngay cả quỷ còn không sợ, lại sợ rắn?”
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách không sợ?”
Viên Ngạo Sách thiêu mi.
“Chúng ta đúng là trời sinh một đôi. Cứ vậy đi, quỷ tới, ta ngăn. Rắn tới, ngươi chặn.”
Viên Ngạo Sách nói: “Chúng ta nếu không gặp được quỷ thì sao? Vẫn ta chặn?”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “A Sách, ngươi có thể không đi về phía có rắn mà.”
Viên Ngạo Sách đột nhiên làm một động tác suỵt, sau đó thân thủ ôm lấy y, đem đầu y ấn vào trong ngực, khiến y tận lực không phát sinh ra tiếng hít thở.
Phía trước, ánh sáng càng ngày càng rõ, mơ hồ còn có thể nghe thấy trong tiếng gió thổi có tiếng phất tay áo và tiếng múa kiếm.
Bất quá hai bên giao chiến hiển nhiên không muốn để người khác phát hiện, bởi vậy ai cũng không có mở miệng.
Viên Ngạo Sách thi triển khinh công, rón rén lướt qua bên đó.
Phần cuối của địa đạo là một căn phòng nhỏ bằng đá hình vuông.
Trong thạch thất, năm người mặc trang phục màu đen đang vây công Lăng Vân đạo trưởng.
Bịt mặt của hai hắc y nhân đã bị Lăng Vân đạo trưởng giật xuống.
Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách đều nhận ra đó chính là phu khuân vác lúc trước tới tìm nơi ngủ trọ thì, ngồi ở khách trạm đại đường.
Tuy rằng hô hấp và bước chân của Viên Ngạo Sách đều nhỏ đến mức không thể nghe thấy, thế nhưng hắn vẫn chưa từng che giấu thân ảnh, mà lại đem Kỷ Vô Địch buông xuống, cùng nhau đỉnh đạc đứng ở cửa. Thế nên Lăng Vân đạo trưởng và hắc y nhân rất nhanh liền phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Hắc y nhân nhìn thấy bọn họ tất nhiên là cực kỳ hoảng sợ, thần tình của Lăng Vân đạo trưởng cũng có chút kỳ quái.
“Viên tiên sinh, mau tới giúp ta bắt đám tặc tử Lam Diễm Minh này!” Lăng Vân đạo trưởng phản ứng cực nhanh.
Trong đó một hắc y nhân vóc người cao to đột nhiên cười lạnh nói: “Hanh hanh. Giờ có người tới, ngươi có muốn giết bọn ta diệt khẩu cũng không thể rồi. Lẽ nào ngươi thực sự không sợ ta đem bí mật của ngươi tiết lộ ra ngoài?”
Lăng Vân đạo trưởng nghe vậy cười nói: “Tuy người đã tới rồi, thế nhưng ngươi hẳn là biết Viên tiên sinh là ai chứ?”
Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch tuy nhìn không thấy được phản ứng của hắc y nhân cao to kia sau khi nghe câu nói đó, thế nhưng xem ra sắc mặt của hai hắc y nhân đã bị lộ diện có chút xấu xí.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bất kể thế nào, bần đạo hôm nay cũng không thể giữ các ngươi lại được. Ngươi nếu nói ra, coi như là giúp bần đạo thấy lại ánh mặt trời, bần đạo ngược lại còn phải cảm tạ ngươi.”
Quả nhiên, hắc y nhân nghe xong mấy lời ấy đều giống như đám trai hến, đem miệng ngậm lại thật chặt.
Kỷ Vô Địch thật rất muốn biết bí mật đó ra sao, thế nhưng xem sắc mặt của Lăng Vân đạo trưởng và Viên Ngạo Sách, lại nuốt trở vào.
Lăng Vân đạo trưởng thấy Viên Ngạo Sách chỉ ở bên không giúp đỡ, cũng không giận, chỉ là vững vàng, liều mạng công kích hai hắc y nhân đã không còn mặt nạ.
Viên Ngạo Sách vừa nhìn liền biết trong năm người thì hai người kia thân thủ kém nhất, Lăng Vân đạo trưởng đương nhiên là muốn tiêu diệt từng phần.
Ý niệm này mới xuất hiện trong đầu hắn, dọc theo trường kiếm của Lăng Vân đạo trưởng đã có một vệt đỏ.
Một trong hai hắc y nhân lộ diện bị hắn một kiếm xuyên tim, không đợi hắc y nhân kinh sợ, hắn đã trở tay một kiếm, lại đem hắc y nhân đã lộ diện kia giải quyết luôn.
Năm hắc y nhân còn không phải là đối thủ của hắn, chỉ còn lại ba đương nhiên không thành vấn đề, huống chi bên cạnh còn có ma giáo Ám tôn cùng Huy Hoàng Môn môn chủ đang nhìn chằm chằm.
Hắc y nhân cao to kia bỗng cười ha ha nói: “Khá lắm Lăng Vân đạo trưởng, thiếu chút nữa thì bị ngươi lừa! Ngươi nói không sai, Viên Ngạo Sách nếu biết, không những không giết ngươi, còn có thể giúp ngươi chu toàn. Thế nhưng đừng quên, giờ ở chỗ này còn có một Kỷ Vô Địch!”
Kỷ Vô Địch nghe thấy mình bị điểm danh, lập tức tinh thần rung lên, “Ân, ta đây này.”
“Kỷ đại môn chủ, ngươi có muốn biết một chuyện mà Vũ Đương chưởng môn này không thể để người biết. . . . . . một đại bí mật không a?” Công kích của Lăng Vân đạo trưởng càng lúc càng sắc bén. Mặc dù hai hắc y nhân trợ giúp, thế nhưng hắn vẫn như cũ bị tấn công đến luống cuống tay chân, không rảnh để phân tâm nói.
Kỷ Vô Địch ở bên sốt ruột.
Nói bí mật thì cứ nói bí mật đi, hà tất nói bí mật còn phải thêm nhiều lời dạo đầu thế làm gì? Giờ thì hay rồi, cái gì bí mật cũng nói không được rồi.
Y nhịn không được quay đầu xem Viên Ngạo Sách, hy vọng nể mặt bí mật, hắn có thể xuất thủ lưu lại một hơi thở cho hắc y nhân, chí ít để người kia đem bí mật nói ra xong rồi mới chết. Thế nhưng vẻ mặt Viên Ngạo Sách như đã dự tính trước, phảng phất như đã định ra kế sách, tùy thời có thể ra chiêu quyết thắng thiên lý (chiêu cuối).
Lăng Vân đạo trưởng dưới chân trượt một cái, kiếm thế đột nhiên chậm lại, lộ ra một sơ hở.
Hắc y nhân đâu thể buông tha.
Hắc y nhân cao to vừa muốn kêu lên không ổn, liền thấy Lăng Vân đạo trưởng giữa đường biến chiêu, hóa kẽ hở thành bẫy rập, một kiếm đảo qua cổ hai người, một cỗ tác khí hướng hắn công tới. Lúc này hắc y nhân cao to biết mình tuyệt không gặp may rồi, dứt khoát vừa dùng sát chiêu để ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng nát), vừa gọi to: “Kỳ thực Lăng Vân đạo trưởng chính là. . . . . .”
Lăng Vân đạo trưởng kéo ra một đóa kiếm hoa, từ nụ hoa trước cổ hắc y nhân cao to, theo cổ sau hắn tách ra.
Kiếm hoa lóe lên lập tức mất mạng, hậu quả chính là huyết hoa văng khắp nơi.
Lăng Vân đạo trưởng thu kiếm nói: “Chậm trễ hai vị rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu như ta hỏi ngươi, bí mật kia là gì, ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?”
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Nếu đã là bí mật, tất nhiên là không nói tốt hơn.”
Kỷ Vô Địch thở dài, con mắt đảo qua bao tải chồng chất trong góc thạch thất: “Đây là cái gì?”
“Lưu huỳnh, hùng hoàng, tiêu thạch (mấy chất cháy gây nổ).” Lăng Vân đạo trưởng nói, “Bần đạo là một đường theo bọn hắn đến đây. Nghĩ lại, bọn họ vốn là định dùng chúng để khiến chúng ta chôn thân nơi biển lửa.”
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi theo bọn hắn vào đây từ lúc nào?”
“Vừa.” Lăng Vân đạo trưởng đáp rất nhanh.
Viên Ngạo Sách nói: “Lúc Lam Diễm Minh phát động tiến công?”
Lăng Vân đạo trưởng vuốt râu gật đầu nói: “Không sai. Bần đạo chính là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mới xuống lầu xem, vừa lúc thấy bọn họ đi vào đây, liền một đường theo xuống.”
Viên Ngạo Sách nói: “Bên ngoài đã giơ tay không thấy ngón, ngươi cư nhiên còn có thể thấy bọn họ, còn một đường theo xuống tận đây, thật sự là hỏa nhãn kim tinh a.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bọn họ lúc đó đang cầm nến trên tay để soi đường.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ý của đạo trường là nói, người khác đều trốn trong bóng tối, chỉ mình bọn họ cầm nến đi tới đi lui?”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Chắc là mấy tên bọn hắn đều chán sống cả, thế nên muốn làm cái bia sống.”
Lăng Vân đạo trưởng trầm mặc. Lúc hắn bịa chuyện của Kỷ Vô Địch thì thiên y vô phùng, một là vì không ai hoài nghi hắn, khiến hắn bình tĩnh, hai là vì khi đó hắn là người đứng xem, mắt nhìn tám hướng, tự nhiên là xuôi chèo mát mái. Thế nhưng đến phiên bản thân thì không khỏi có chút có tật giật mình, tâm phiền ý loạn, khiến kẽ hở chồng chất.
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi hẳn là không phải theo bọn hắn xuống đây, mà là đáp ứng lời mời bọn hắn nên mới đến.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bần đạo tại sao phải đáp ứng lời mời của bọn hắn chứ?”
“Bởi vì bí mật.” Kỷ Vô Địch chen miệng vào.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Thôi được. Bần đạo đích xác có bí mật bị bọn họ nắm trong tay, bọn họ muốn dùng nó để áp chế, khiến bần đạo trở thành nanh vuốt của Lam Diễm Minh. Bần đạo đã là Vũ Đương chưởng môn, lại được đồng đạo vô cùng tín nhiệm, tự nhiên không theo. Về phần giết người diệt khẩu,” hắn mỉm cười, cũng không vội vàng không nóng nảy, không xấu hổ không buồn phiền nói, “Chẳng lẽ không phải là chuyện thường tình? Huống chi bọn họ thật có ý định hỏa thiêu nhà trọ, bần đạo dù không có bí mật bị bọn họ nắm trong tay, cũng sẽ không giữ bọn họ lại.”
Nếu đã giấu giếm không được, hắn cứ trực tiếp nói ra thôi, mồm miệng cũng khôi phục lại tiêu chuẩn trước kia.
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi không theo, không phải vì ngươi là Vũ Đương chưởng môn, được đồng đạo vô cùng tín nhiệm chứ?”
Lăng Vân đạo trưởng đặc biệt có thâm ý nhìn hắn, “Viên tiên sinh nếu đã biết, sao không thay bần đạo giữ bí mật?”
Viên Ngạo Sách bĩu môi nói: “Lý do?”
Lăng Vân đạo trưởng sờ sờ râu mép. “Nể mặt tuổi tác của bần đạo?”
Kỷ Vô Địch nói: “Năm tên vừa chết, tuổi cộng lại lớn hơn ngươi.”
Lăng Vân đạo trưởng cười khổ nói: “Kỷ môn chủ hà tất phải bỏ đá xuống giếng?”
Kỷ Vô Địch ngửa đầu thở dài nói: “Bởi vì, ta cũng là người, ta cũng hiếu kỳ a.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Đôi khi quá mức hiếu kỳ cũng không phải là chuyện tốt.”
Kỷ Vô Địch nói: “Một người sống trên đời nếu chỉ làm chuyện tốt, vậy cùng cái xác không hồn có gì khác nhau?”
Lăng Vân đạo trưởng: “. . . . . .”
Viên Ngạo Sách rốt cuộc mở miệng nói: “Bên ngoài còn đang đánh rất náo nhiệt, Vũ Đương chưởng môn không đi giúp đỡ?”
Lời ấy tương đương với việc đồng ý thay hắn giữ bí mật.
Lăng Vân đạo trưởng thở ra, vội vã đáp ứng, “Đương nhiên đương nhiên.” Nói, hắn cũng thực sự không hề nghi ngờ mà xoay người đi ra ngoài. Làm một cái tiêu sái như gió, hào hiệp như mây.
Viên Ngạo Sách quay đầu nhìn Kỷ Vô Địch, “Ngươi thực sự không biết bí mật là cái. . . . . .”
“A Sách.” Kỷ Vô Địch đang ngồi trên một chân mà sờ thi thể, “Ngực của hắn thật là rắn chắc, sờ lên thật tốt.”
“. . . . . .”
“May là sờ sớm, vẫn còn ấm áp.” Tay y lại ở trên thi thể lưu luyến một chút.
“. . . . . .” Viên Ngạo Sách xoay người ra ngoài.
“A Sách chờ ta.” Kỷ Vô Địch vội vã đứng lên, chạy theo sau muốn kéo tay hắn, lại bị hắn né tránh. Y đáng thương nói: “A Sách, ngươi không ôm ta, ta không lên được.”
“Ngươi không phải vừa nói là được sao?”
“Đi xuống với đi lên không giống nhau.”
Mày Viên Ngạo Sách giật một cái, “Không lên được cũng không sao, dù gì thì vẫn có ngực rắn chắc cho ngươi dựa vào.”
Viên Ngạo Sách lãnh tĩnh nói: “Là một nơi thật tốt để hủy thi diệt tích, còn dễ biến thành cô hồn dã quỷ nữa.”
Kỷ Vô Địch chần chừ nói: “A Sách, ta đã lớn rồi, không sợ quỷ nữa. Thế nhưng nếu như ngươi sợ, ngươi có thể trốn sau lưng ta.”
Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”
Kỷ Vô Địch nắm lấy tay hắn chuyển một vòng, “Nếu như ở đây cái gì cũng không có. . . . . .”
“Chờ chút.” Viên Ngạo Sách đột nhiên kéo y lại.
“Làm sao vậy?”
Viên Ngạo Sách hướng phía giường di chuyển qua.
Vào cửa của đại thông phô hai bên đều là giường, có thể ngủ một loạt mười hai người.
Bàn tay hắn lúc này đang không ngừng ở trên mặt giường lục lọi.
“A Sách. Bảo tàng thường được giấu trong thâm sơn.” Kỷ Vô Địch nói, “Phía dưới giường chiếu nhiều nhất là giấu gian phu thôi.”
Xoát.
Ván giường bị đẩy ra, ánh sáng yếu ớt từ bên trong lộ ra ngoài.
Kỷ Vô Địch ngẩn người, thở dài nói: “Đầu năm nay gian phu cũng không nhiều như bảo tàng rồi.”
Viên Ngạo Sách hướng phía dưới dò xét một chút, sau đó thân thủ ôm lấy y, nhảy xuống dưới.
Kỷ Vô Địch đem đầu chôn trong cổ hắn, ngọt ngào nói: “A Sách, kỳ thực độ cao thế này, ta vẫn có thể tự mình nhảy xuống.” Y võ công không tốt, nhưng cũng không phải là không biết.
Viên Ngạo Sách buông y ra, thản nhiên nói: “Ta chỉ sợ phía dưới có cơ quan, sở dĩ phải tìm thứ gì đó đến để chặn ám khí.”
Kỷ Vô Địch: “. . . . . .”
Thầm nghĩ rất lâu.
Kỷ Vô Địch giật giật mũi, “A Sách, ngươi có ngửi thấy được cái mùi gì đó không?”
“Lưu huỳnh và hùng hoàng.” Viên Ngạo Sách sắc mặt ngưng trọng.
Kỷ Vô Địch vươn cổ ra, nửa ngày mới nói: “Lẽ nào nơi này có rắn?”
“Ngươi ngay cả quỷ còn không sợ, lại sợ rắn?”
Kỷ Vô Địch nói: “A Sách không sợ?”
Viên Ngạo Sách thiêu mi.
“Chúng ta đúng là trời sinh một đôi. Cứ vậy đi, quỷ tới, ta ngăn. Rắn tới, ngươi chặn.”
Viên Ngạo Sách nói: “Chúng ta nếu không gặp được quỷ thì sao? Vẫn ta chặn?”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “A Sách, ngươi có thể không đi về phía có rắn mà.”
Viên Ngạo Sách đột nhiên làm một động tác suỵt, sau đó thân thủ ôm lấy y, đem đầu y ấn vào trong ngực, khiến y tận lực không phát sinh ra tiếng hít thở.
Phía trước, ánh sáng càng ngày càng rõ, mơ hồ còn có thể nghe thấy trong tiếng gió thổi có tiếng phất tay áo và tiếng múa kiếm.
Bất quá hai bên giao chiến hiển nhiên không muốn để người khác phát hiện, bởi vậy ai cũng không có mở miệng.
Viên Ngạo Sách thi triển khinh công, rón rén lướt qua bên đó.
Phần cuối của địa đạo là một căn phòng nhỏ bằng đá hình vuông.
Trong thạch thất, năm người mặc trang phục màu đen đang vây công Lăng Vân đạo trưởng.
Bịt mặt của hai hắc y nhân đã bị Lăng Vân đạo trưởng giật xuống.
Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách đều nhận ra đó chính là phu khuân vác lúc trước tới tìm nơi ngủ trọ thì, ngồi ở khách trạm đại đường.
Tuy rằng hô hấp và bước chân của Viên Ngạo Sách đều nhỏ đến mức không thể nghe thấy, thế nhưng hắn vẫn chưa từng che giấu thân ảnh, mà lại đem Kỷ Vô Địch buông xuống, cùng nhau đỉnh đạc đứng ở cửa. Thế nên Lăng Vân đạo trưởng và hắc y nhân rất nhanh liền phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Hắc y nhân nhìn thấy bọn họ tất nhiên là cực kỳ hoảng sợ, thần tình của Lăng Vân đạo trưởng cũng có chút kỳ quái.
“Viên tiên sinh, mau tới giúp ta bắt đám tặc tử Lam Diễm Minh này!” Lăng Vân đạo trưởng phản ứng cực nhanh.
Trong đó một hắc y nhân vóc người cao to đột nhiên cười lạnh nói: “Hanh hanh. Giờ có người tới, ngươi có muốn giết bọn ta diệt khẩu cũng không thể rồi. Lẽ nào ngươi thực sự không sợ ta đem bí mật của ngươi tiết lộ ra ngoài?”
Lăng Vân đạo trưởng nghe vậy cười nói: “Tuy người đã tới rồi, thế nhưng ngươi hẳn là biết Viên tiên sinh là ai chứ?”
Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch tuy nhìn không thấy được phản ứng của hắc y nhân cao to kia sau khi nghe câu nói đó, thế nhưng xem ra sắc mặt của hai hắc y nhân đã bị lộ diện có chút xấu xí.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bất kể thế nào, bần đạo hôm nay cũng không thể giữ các ngươi lại được. Ngươi nếu nói ra, coi như là giúp bần đạo thấy lại ánh mặt trời, bần đạo ngược lại còn phải cảm tạ ngươi.”
Quả nhiên, hắc y nhân nghe xong mấy lời ấy đều giống như đám trai hến, đem miệng ngậm lại thật chặt.
Kỷ Vô Địch thật rất muốn biết bí mật đó ra sao, thế nhưng xem sắc mặt của Lăng Vân đạo trưởng và Viên Ngạo Sách, lại nuốt trở vào.
Lăng Vân đạo trưởng thấy Viên Ngạo Sách chỉ ở bên không giúp đỡ, cũng không giận, chỉ là vững vàng, liều mạng công kích hai hắc y nhân đã không còn mặt nạ.
Viên Ngạo Sách vừa nhìn liền biết trong năm người thì hai người kia thân thủ kém nhất, Lăng Vân đạo trưởng đương nhiên là muốn tiêu diệt từng phần.
Ý niệm này mới xuất hiện trong đầu hắn, dọc theo trường kiếm của Lăng Vân đạo trưởng đã có một vệt đỏ.
Một trong hai hắc y nhân lộ diện bị hắn một kiếm xuyên tim, không đợi hắc y nhân kinh sợ, hắn đã trở tay một kiếm, lại đem hắc y nhân đã lộ diện kia giải quyết luôn.
Năm hắc y nhân còn không phải là đối thủ của hắn, chỉ còn lại ba đương nhiên không thành vấn đề, huống chi bên cạnh còn có ma giáo Ám tôn cùng Huy Hoàng Môn môn chủ đang nhìn chằm chằm.
Hắc y nhân cao to kia bỗng cười ha ha nói: “Khá lắm Lăng Vân đạo trưởng, thiếu chút nữa thì bị ngươi lừa! Ngươi nói không sai, Viên Ngạo Sách nếu biết, không những không giết ngươi, còn có thể giúp ngươi chu toàn. Thế nhưng đừng quên, giờ ở chỗ này còn có một Kỷ Vô Địch!”
Kỷ Vô Địch nghe thấy mình bị điểm danh, lập tức tinh thần rung lên, “Ân, ta đây này.”
“Kỷ đại môn chủ, ngươi có muốn biết một chuyện mà Vũ Đương chưởng môn này không thể để người biết. . . . . . một đại bí mật không a?” Công kích của Lăng Vân đạo trưởng càng lúc càng sắc bén. Mặc dù hai hắc y nhân trợ giúp, thế nhưng hắn vẫn như cũ bị tấn công đến luống cuống tay chân, không rảnh để phân tâm nói.
Kỷ Vô Địch ở bên sốt ruột.
Nói bí mật thì cứ nói bí mật đi, hà tất nói bí mật còn phải thêm nhiều lời dạo đầu thế làm gì? Giờ thì hay rồi, cái gì bí mật cũng nói không được rồi.
Y nhịn không được quay đầu xem Viên Ngạo Sách, hy vọng nể mặt bí mật, hắn có thể xuất thủ lưu lại một hơi thở cho hắc y nhân, chí ít để người kia đem bí mật nói ra xong rồi mới chết. Thế nhưng vẻ mặt Viên Ngạo Sách như đã dự tính trước, phảng phất như đã định ra kế sách, tùy thời có thể ra chiêu quyết thắng thiên lý (chiêu cuối).
Lăng Vân đạo trưởng dưới chân trượt một cái, kiếm thế đột nhiên chậm lại, lộ ra một sơ hở.
Hắc y nhân đâu thể buông tha.
Hắc y nhân cao to vừa muốn kêu lên không ổn, liền thấy Lăng Vân đạo trưởng giữa đường biến chiêu, hóa kẽ hở thành bẫy rập, một kiếm đảo qua cổ hai người, một cỗ tác khí hướng hắn công tới. Lúc này hắc y nhân cao to biết mình tuyệt không gặp may rồi, dứt khoát vừa dùng sát chiêu để ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng nát), vừa gọi to: “Kỳ thực Lăng Vân đạo trưởng chính là. . . . . .”
Lăng Vân đạo trưởng kéo ra một đóa kiếm hoa, từ nụ hoa trước cổ hắc y nhân cao to, theo cổ sau hắn tách ra.
Kiếm hoa lóe lên lập tức mất mạng, hậu quả chính là huyết hoa văng khắp nơi.
Lăng Vân đạo trưởng thu kiếm nói: “Chậm trễ hai vị rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Nếu như ta hỏi ngươi, bí mật kia là gì, ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?”
Lăng Vân đạo trưởng mỉm cười nói: “Nếu đã là bí mật, tất nhiên là không nói tốt hơn.”
Kỷ Vô Địch thở dài, con mắt đảo qua bao tải chồng chất trong góc thạch thất: “Đây là cái gì?”
“Lưu huỳnh, hùng hoàng, tiêu thạch (mấy chất cháy gây nổ).” Lăng Vân đạo trưởng nói, “Bần đạo là một đường theo bọn hắn đến đây. Nghĩ lại, bọn họ vốn là định dùng chúng để khiến chúng ta chôn thân nơi biển lửa.”
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi theo bọn hắn vào đây từ lúc nào?”
“Vừa.” Lăng Vân đạo trưởng đáp rất nhanh.
Viên Ngạo Sách nói: “Lúc Lam Diễm Minh phát động tiến công?”
Lăng Vân đạo trưởng vuốt râu gật đầu nói: “Không sai. Bần đạo chính là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mới xuống lầu xem, vừa lúc thấy bọn họ đi vào đây, liền một đường theo xuống.”
Viên Ngạo Sách nói: “Bên ngoài đã giơ tay không thấy ngón, ngươi cư nhiên còn có thể thấy bọn họ, còn một đường theo xuống tận đây, thật sự là hỏa nhãn kim tinh a.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bọn họ lúc đó đang cầm nến trên tay để soi đường.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ý của đạo trường là nói, người khác đều trốn trong bóng tối, chỉ mình bọn họ cầm nến đi tới đi lui?”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Chắc là mấy tên bọn hắn đều chán sống cả, thế nên muốn làm cái bia sống.”
Lăng Vân đạo trưởng trầm mặc. Lúc hắn bịa chuyện của Kỷ Vô Địch thì thiên y vô phùng, một là vì không ai hoài nghi hắn, khiến hắn bình tĩnh, hai là vì khi đó hắn là người đứng xem, mắt nhìn tám hướng, tự nhiên là xuôi chèo mát mái. Thế nhưng đến phiên bản thân thì không khỏi có chút có tật giật mình, tâm phiền ý loạn, khiến kẽ hở chồng chất.
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi hẳn là không phải theo bọn hắn xuống đây, mà là đáp ứng lời mời bọn hắn nên mới đến.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Bần đạo tại sao phải đáp ứng lời mời của bọn hắn chứ?”
“Bởi vì bí mật.” Kỷ Vô Địch chen miệng vào.
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Thôi được. Bần đạo đích xác có bí mật bị bọn họ nắm trong tay, bọn họ muốn dùng nó để áp chế, khiến bần đạo trở thành nanh vuốt của Lam Diễm Minh. Bần đạo đã là Vũ Đương chưởng môn, lại được đồng đạo vô cùng tín nhiệm, tự nhiên không theo. Về phần giết người diệt khẩu,” hắn mỉm cười, cũng không vội vàng không nóng nảy, không xấu hổ không buồn phiền nói, “Chẳng lẽ không phải là chuyện thường tình? Huống chi bọn họ thật có ý định hỏa thiêu nhà trọ, bần đạo dù không có bí mật bị bọn họ nắm trong tay, cũng sẽ không giữ bọn họ lại.”
Nếu đã giấu giếm không được, hắn cứ trực tiếp nói ra thôi, mồm miệng cũng khôi phục lại tiêu chuẩn trước kia.
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi không theo, không phải vì ngươi là Vũ Đương chưởng môn, được đồng đạo vô cùng tín nhiệm chứ?”
Lăng Vân đạo trưởng đặc biệt có thâm ý nhìn hắn, “Viên tiên sinh nếu đã biết, sao không thay bần đạo giữ bí mật?”
Viên Ngạo Sách bĩu môi nói: “Lý do?”
Lăng Vân đạo trưởng sờ sờ râu mép. “Nể mặt tuổi tác của bần đạo?”
Kỷ Vô Địch nói: “Năm tên vừa chết, tuổi cộng lại lớn hơn ngươi.”
Lăng Vân đạo trưởng cười khổ nói: “Kỷ môn chủ hà tất phải bỏ đá xuống giếng?”
Kỷ Vô Địch ngửa đầu thở dài nói: “Bởi vì, ta cũng là người, ta cũng hiếu kỳ a.”
Lăng Vân đạo trưởng nói: “Đôi khi quá mức hiếu kỳ cũng không phải là chuyện tốt.”
Kỷ Vô Địch nói: “Một người sống trên đời nếu chỉ làm chuyện tốt, vậy cùng cái xác không hồn có gì khác nhau?”
Lăng Vân đạo trưởng: “. . . . . .”
Viên Ngạo Sách rốt cuộc mở miệng nói: “Bên ngoài còn đang đánh rất náo nhiệt, Vũ Đương chưởng môn không đi giúp đỡ?”
Lời ấy tương đương với việc đồng ý thay hắn giữ bí mật.
Lăng Vân đạo trưởng thở ra, vội vã đáp ứng, “Đương nhiên đương nhiên.” Nói, hắn cũng thực sự không hề nghi ngờ mà xoay người đi ra ngoài. Làm một cái tiêu sái như gió, hào hiệp như mây.
Viên Ngạo Sách quay đầu nhìn Kỷ Vô Địch, “Ngươi thực sự không biết bí mật là cái. . . . . .”
“A Sách.” Kỷ Vô Địch đang ngồi trên một chân mà sờ thi thể, “Ngực của hắn thật là rắn chắc, sờ lên thật tốt.”
“. . . . . .”
“May là sờ sớm, vẫn còn ấm áp.” Tay y lại ở trên thi thể lưu luyến một chút.
“. . . . . .” Viên Ngạo Sách xoay người ra ngoài.
“A Sách chờ ta.” Kỷ Vô Địch vội vã đứng lên, chạy theo sau muốn kéo tay hắn, lại bị hắn né tránh. Y đáng thương nói: “A Sách, ngươi không ôm ta, ta không lên được.”
“Ngươi không phải vừa nói là được sao?”
“Đi xuống với đi lên không giống nhau.”
Mày Viên Ngạo Sách giật một cái, “Không lên được cũng không sao, dù gì thì vẫn có ngực rắn chắc cho ngươi dựa vào.”
/703
|