Nhân viên nghe trộm điện thoại ca đêm lập tức gọi điện cho thanh tra Glockner.
Ngay lập tức, năm nhân viên trực đêm khác sẵn sàng. Hai chiếc xe hơi vọt về phố Olympia với tốc độ kỉ lục. Ông thanh tra được đội đặc nhiệm rước tại nhà. Cái bẫy được giăng sau mười bốn phút hai tên cướp kết thúc cuộc đàm thoại.
Ba nhân viên hình sự ẩn sau những bụi cây rìa công viên Kleist. Hai người còn lại phục kích trong cổng nhà đối diện. Thanh tra Glockner thì chìm vào bóng tối của một con hẻm nhỏ.
Họ chờ đợi.
Xung quanh im ắng. Nhưng ở cuối phố Olympia vẫn còn vài quán rượu mở cửa. Thỉnh thoảng từ phía đó lại vang lên tiếng một chiếc ô-tô khởi động.
Nơi đây chỉ tụ tập những loại đầu trâu mặt ngựa. Quả là hợp cho hai tên cướp gặp nhau.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Nhưng những nhân viên hình sự dày dạn kinh nghiệm đã quen nhẫn nại – trừ một người.
Anh ta tên là Weixelberger được chọn thêm vào giây phút cuối cùng khi một trinh sát đội đặc nhiệm bị bịnh bất tử. Lần đầu tiên được theo nhóm đặc nhiệm, anh ta hồi hộp kinh khủng.
Anh ta ngồi sau một bụi cây.
Đúng 2 giờ 26 phút, Weixelberger đã kiểm tra tới lần thứ tư khẩu súng lục của mình. Anh ta cứ loay hoay rút ổ đạn khỏi báng, rờ rẫm các viên đạn, lại lắp vào, lên đạn, khóa chốt an toàn, mở chốt an toàn, khóa chốt an toàn, lại mở chốt an toàn. Mồ hôi trán rịn ra.
Và bây giờ cả mồ hôi tay của Weixelberger cũng ướt đẫm lúc chiếc BMW đột ngột xuất hiện từ trung tâm thành phố - 2 giờ 27 phút - khẩu súng lục tuột khỏi bàn tay trơn nhẫy của anh ta rớt xuống cỏ. Weixelberger hết hồn chụp lấy khẩu súng, nhưng khẩu súng không khóa chốt an toàn và ngón tay trỏ của anh ta chạm vô cò súng một cách lãng nhách.
Phát đạn rít lên.
Weixelberger ngỡ mình đi đời vì quá khiếp đảm. Viên đạn đã bay lên trời nhưng tiếng nổ đã khiến các đồng nghiệp hỗn loạn. Trong chớp nhoáng, một loạt đèn pha cầm tay sáng lòa. Các đội viên đặc nhiệm nhảy ra khỏi chỗ nấp, gọi nhau í ới. Cứ như kết thúc một đêm biểu diễn trên sân khấu.
Ngồi trong buồng lái chiếc BMW, Neschke ngỡ bị sét đánh. Gã còn cách điểm hẹn một trăm mét nữa. Gã lập tức vòng tay lái thật nhẹ. Chiếc xe ăn cắp được gã nhấn hết ga lao như tên bắn. Gã cua gấp đến nỗi không thể nào thắng kịp trước một chiếc ta-xi phía ngã tư rẽ vào.
Con đường quá hẹp khiến chiếc BMW và ta-xi húc thẳng vào nhau tóe lửa. Người tài xế ta-xi nhảy ra khỏi xe phẫn nộ:
- Điên rồi hả? Đồ cướp đường! Lái xe như phường lưu manh. - Người lái xe đã có tuổi gầm lên.
Neschke cũng nhảy xuống xe. Gã thấp lùn, nhưng to bè như cái tủ. Mái tóc bàn chải dựng đứng trên cái đầu tròn thung lủng.
Neschke định cướp chiếc ta-xi để tiếp tục bỏ chạy nhưng kịp thấy tình trạng thảm hại của chiếc xe. Chỉ còn cách vắt chân lên cổ mà chuồn.
- Chó đẻ thiệt.
Neschke nguyền rủa bật thành tiếng. Ông già lái ta-xi coi như bỏ đi, nhưng còn thằng khách khổng lồ kia sẽ hứa hẹn với gã một trận tỉ thí ra trò. Ô-kê, chơi luôn.
Neschke chưa kịp xáp đến thì đã há hốc mồm bật ngửa. Coi, chuyện chi kì vậy. Gã khách vừa bước xuống đã chặt ngay một cú a-tê-mi vô gáy vị tài xế đã chở mình.
Người lái xe đáng thương đổ ập xuống như cây tre bị chặt gốc.
- Tao đây mà Hansjorg. Tao đến đây đón mày mà suýt mày giết chết tao.
Neschke trợn tròn mắt:
- Gus hả? Quỷ sứ ạ, mày đã làm lại bộ mặt lạ hoắc. Được đấy. Nhưng hãy chuồn ngay đã. Tụi cớm vừa chơi hụt tao một phát súng ở đằng sau. Chúng nhảy ra từ các bụi cây. Tao đang nghi là mày phản thùng bán đứng tao cho chúng…
Uckmann trợn tròn mắt:
- Chó chết. Thằng cớm đó. Nó đã nghe trộm điện thoại. Nó đã biết rõ về tao hoặc là kiểm tra Gehlert có theo đúng lời nó dặn không mà thôi. Và vì vậy đã… Thôi biến. Tao sẽ kể cho mày sau.
*
Cuộc phục kích bất thành đêm hôm đó được Gaby tường thuật tỉ mỉ vào sáng mai. Cô bé kể cho ba quái xong thì Kloesen ôm bụng cười lăn lộn nhưng vội im thít khi bị Karl Máy Tính thụi vào sườn.
- Lại còn cười hí lên nữa. Đồ con lừa! Lẽ ra mày phải khóc mới phải. Bọn tội phạm khốn kiếp đã tẩu thoát. Còn tính mạng của chú Glockner đang bị đe dọa từng giây. Và tao thật chẳng muốn ở địa vị của Weixelberger tí nào.
Tròn Vo gật đầu:
- Mày có lí, nhưng mày đã bỏ qua khía cạnh hài hước của sự việc. Đại ca tê tái vì sự phát hiện chân tướng Uckmann dưới vỏ bọc Gehlert trở thành công… cốc. Ba của Gaby cũng ê chề vì cái bẫy hoàn hảo trở thành công… dã tràng. Tên tội phạm Neschke cũng buồn thiu vì xém chết trên chiếc xe BMW ăn cắp. Ông tài xế ta-xi thì ôi thôi bởi tự nhiên ách giữa đàng mang vào cổ, tiền mất tật mang… ha ha ha hi hi hi… Tất cả đều thê lương không tình thương, thê thảm không tình cảm chỉ vì Weixelberger… ha ha ha hi hi hi…
Máy Tính Điện Tử hết ý kiến nhưng Công Chúa tấn công:
- Người ta gọi đó là sự hậu đậu. Bạn cũng đã từng như thế, mà không phải chỉ một lần.
Tròn Vo rụt cổ lại, le lưỡi:
- Nhưng mình không bắn vào không khí. Á, Gaby nhéo tao. Đại ca ơi, cứu tao với.
Tarzan cố gắng nín cười. Hắn đánh trống lảng:
- Tha cho nó đi Gaby. Weixelberger bây giờ ra sao?
- Ba mình chỉ rầy anh ta nhưng trong báo cáo lên thượng cấp chỉ nói là do “trục trặc kĩ thuật” chớ không đả động gì đến phát súng lãng xẹt. Ông không muốn một cảnh sát hình sự vừa ra trường đã bị tiêu tùng sự nghiệp sớm.
- Thế còn ông trùm Paresano và ả Sophia?
- Đêm qua Paresano và cô ả Sophia Burnopasti đã bị bắt tại khách sạn Bốn Mùa. Bị tấn công đột ngột quá, Paresano không kịp giấu đi khẩu súng mà gã không có giấy phép sử dụng. Hiện giờ người ta chỉ tạm giam gã với tội danh sử dụng vũ khí trái phép. Cuộc điện thoại giữa Uckmann và Neschke đã được thu lại, cho phép tạm bắt giữ gã. Nhưng đối với tòa án, đó chưa phải là bằng chứng. Để con người nguy hiểm này vịn song sắt lâu năm trong tù, chúng ta buộc phải bắt cho kì được Uckmann. Chỉ khi lôi Uckmann ra đối chứng trước lão, may ra mọi việc mới xuôi chèo mát mái. Tên sát thủ giết thuê này sẽ khai sạch để hòng gỡ tội cho gã. Và chúng ta sẽ có một bản cáo trạng đầy đủ về hai tên tội phạm người Italia này.
Tarzan nói:
- Tối nay tụi mình sẽ tới nói về tất cả chuyện này với chú Glockner.
Gaby gật đầu:
- Mình sẽ bảo mẹ là các bạn đến ăn tối. Các bạn cứ tới khoảng bảy giờ tối nhưng riêng mình kẹt phải tới câu lạc bộ bơi lội nên vắng nhà.
- Tới lúc bạn phải tập lại rồi đó, kẻo lại quên cả cách bơi ngửa.
Vừa nói xong, thằng mập như rúm người lại dưới cái nhìn của Gaby.
- Thôi được. - Cu cậu cười toe toét – Bạn trước sau vẫn là người bơi nhanh nhất và xinh đẹp nhất, tất nhiên.
- Trời đất. Sợi dây chuyền đâu Gaby? – Tarzan chợt hỏi.
- Bị mất rồi, đại ca.
- Mất à?
- Hình như bị rơi ở đâu đó.
Thấy mắt Công Chúa buồn buồn, Tarzan đặt tay lên vai bạn, chuyển đề tài.
- Tập đến mấy giờ, Gaby?
- Cỡ chín giờ tối.
- Mình sẽ đón bạn trước hồ bơi Olympia vào giờ đó. Ba hoặc mẹ bạn khỏi phải lái xe đi đón.
Gaby đảo mắt:
- Đôi khi mọi người cứ tưởng như mình còn bé lắm. Mình đã mười lăm tuổi rồi và tự lập như cô gái mười tám ấy chớ.
- Nhưng bọn lưu manh bất cần điều đó. Chúng đặc biệt chú ý đến các thiếu nữ xinh đẹp hoặc các xắc tay của các bà cụ. Vậy thưa tiểu thư Gabriele Glockner, tiểu thư hãy lấy làm mừng vì có một vệ sĩ giỏi võ Judo như tôi đây.
Ngay lập tức, năm nhân viên trực đêm khác sẵn sàng. Hai chiếc xe hơi vọt về phố Olympia với tốc độ kỉ lục. Ông thanh tra được đội đặc nhiệm rước tại nhà. Cái bẫy được giăng sau mười bốn phút hai tên cướp kết thúc cuộc đàm thoại.
Ba nhân viên hình sự ẩn sau những bụi cây rìa công viên Kleist. Hai người còn lại phục kích trong cổng nhà đối diện. Thanh tra Glockner thì chìm vào bóng tối của một con hẻm nhỏ.
Họ chờ đợi.
Xung quanh im ắng. Nhưng ở cuối phố Olympia vẫn còn vài quán rượu mở cửa. Thỉnh thoảng từ phía đó lại vang lên tiếng một chiếc ô-tô khởi động.
Nơi đây chỉ tụ tập những loại đầu trâu mặt ngựa. Quả là hợp cho hai tên cướp gặp nhau.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Nhưng những nhân viên hình sự dày dạn kinh nghiệm đã quen nhẫn nại – trừ một người.
Anh ta tên là Weixelberger được chọn thêm vào giây phút cuối cùng khi một trinh sát đội đặc nhiệm bị bịnh bất tử. Lần đầu tiên được theo nhóm đặc nhiệm, anh ta hồi hộp kinh khủng.
Anh ta ngồi sau một bụi cây.
Đúng 2 giờ 26 phút, Weixelberger đã kiểm tra tới lần thứ tư khẩu súng lục của mình. Anh ta cứ loay hoay rút ổ đạn khỏi báng, rờ rẫm các viên đạn, lại lắp vào, lên đạn, khóa chốt an toàn, mở chốt an toàn, khóa chốt an toàn, lại mở chốt an toàn. Mồ hôi trán rịn ra.
Và bây giờ cả mồ hôi tay của Weixelberger cũng ướt đẫm lúc chiếc BMW đột ngột xuất hiện từ trung tâm thành phố - 2 giờ 27 phút - khẩu súng lục tuột khỏi bàn tay trơn nhẫy của anh ta rớt xuống cỏ. Weixelberger hết hồn chụp lấy khẩu súng, nhưng khẩu súng không khóa chốt an toàn và ngón tay trỏ của anh ta chạm vô cò súng một cách lãng nhách.
Phát đạn rít lên.
Weixelberger ngỡ mình đi đời vì quá khiếp đảm. Viên đạn đã bay lên trời nhưng tiếng nổ đã khiến các đồng nghiệp hỗn loạn. Trong chớp nhoáng, một loạt đèn pha cầm tay sáng lòa. Các đội viên đặc nhiệm nhảy ra khỏi chỗ nấp, gọi nhau í ới. Cứ như kết thúc một đêm biểu diễn trên sân khấu.
Ngồi trong buồng lái chiếc BMW, Neschke ngỡ bị sét đánh. Gã còn cách điểm hẹn một trăm mét nữa. Gã lập tức vòng tay lái thật nhẹ. Chiếc xe ăn cắp được gã nhấn hết ga lao như tên bắn. Gã cua gấp đến nỗi không thể nào thắng kịp trước một chiếc ta-xi phía ngã tư rẽ vào.
Con đường quá hẹp khiến chiếc BMW và ta-xi húc thẳng vào nhau tóe lửa. Người tài xế ta-xi nhảy ra khỏi xe phẫn nộ:
- Điên rồi hả? Đồ cướp đường! Lái xe như phường lưu manh. - Người lái xe đã có tuổi gầm lên.
Neschke cũng nhảy xuống xe. Gã thấp lùn, nhưng to bè như cái tủ. Mái tóc bàn chải dựng đứng trên cái đầu tròn thung lủng.
Neschke định cướp chiếc ta-xi để tiếp tục bỏ chạy nhưng kịp thấy tình trạng thảm hại của chiếc xe. Chỉ còn cách vắt chân lên cổ mà chuồn.
- Chó đẻ thiệt.
Neschke nguyền rủa bật thành tiếng. Ông già lái ta-xi coi như bỏ đi, nhưng còn thằng khách khổng lồ kia sẽ hứa hẹn với gã một trận tỉ thí ra trò. Ô-kê, chơi luôn.
Neschke chưa kịp xáp đến thì đã há hốc mồm bật ngửa. Coi, chuyện chi kì vậy. Gã khách vừa bước xuống đã chặt ngay một cú a-tê-mi vô gáy vị tài xế đã chở mình.
Người lái xe đáng thương đổ ập xuống như cây tre bị chặt gốc.
- Tao đây mà Hansjorg. Tao đến đây đón mày mà suýt mày giết chết tao.
Neschke trợn tròn mắt:
- Gus hả? Quỷ sứ ạ, mày đã làm lại bộ mặt lạ hoắc. Được đấy. Nhưng hãy chuồn ngay đã. Tụi cớm vừa chơi hụt tao một phát súng ở đằng sau. Chúng nhảy ra từ các bụi cây. Tao đang nghi là mày phản thùng bán đứng tao cho chúng…
Uckmann trợn tròn mắt:
- Chó chết. Thằng cớm đó. Nó đã nghe trộm điện thoại. Nó đã biết rõ về tao hoặc là kiểm tra Gehlert có theo đúng lời nó dặn không mà thôi. Và vì vậy đã… Thôi biến. Tao sẽ kể cho mày sau.
*
Cuộc phục kích bất thành đêm hôm đó được Gaby tường thuật tỉ mỉ vào sáng mai. Cô bé kể cho ba quái xong thì Kloesen ôm bụng cười lăn lộn nhưng vội im thít khi bị Karl Máy Tính thụi vào sườn.
- Lại còn cười hí lên nữa. Đồ con lừa! Lẽ ra mày phải khóc mới phải. Bọn tội phạm khốn kiếp đã tẩu thoát. Còn tính mạng của chú Glockner đang bị đe dọa từng giây. Và tao thật chẳng muốn ở địa vị của Weixelberger tí nào.
Tròn Vo gật đầu:
- Mày có lí, nhưng mày đã bỏ qua khía cạnh hài hước của sự việc. Đại ca tê tái vì sự phát hiện chân tướng Uckmann dưới vỏ bọc Gehlert trở thành công… cốc. Ba của Gaby cũng ê chề vì cái bẫy hoàn hảo trở thành công… dã tràng. Tên tội phạm Neschke cũng buồn thiu vì xém chết trên chiếc xe BMW ăn cắp. Ông tài xế ta-xi thì ôi thôi bởi tự nhiên ách giữa đàng mang vào cổ, tiền mất tật mang… ha ha ha hi hi hi… Tất cả đều thê lương không tình thương, thê thảm không tình cảm chỉ vì Weixelberger… ha ha ha hi hi hi…
Máy Tính Điện Tử hết ý kiến nhưng Công Chúa tấn công:
- Người ta gọi đó là sự hậu đậu. Bạn cũng đã từng như thế, mà không phải chỉ một lần.
Tròn Vo rụt cổ lại, le lưỡi:
- Nhưng mình không bắn vào không khí. Á, Gaby nhéo tao. Đại ca ơi, cứu tao với.
Tarzan cố gắng nín cười. Hắn đánh trống lảng:
- Tha cho nó đi Gaby. Weixelberger bây giờ ra sao?
- Ba mình chỉ rầy anh ta nhưng trong báo cáo lên thượng cấp chỉ nói là do “trục trặc kĩ thuật” chớ không đả động gì đến phát súng lãng xẹt. Ông không muốn một cảnh sát hình sự vừa ra trường đã bị tiêu tùng sự nghiệp sớm.
- Thế còn ông trùm Paresano và ả Sophia?
- Đêm qua Paresano và cô ả Sophia Burnopasti đã bị bắt tại khách sạn Bốn Mùa. Bị tấn công đột ngột quá, Paresano không kịp giấu đi khẩu súng mà gã không có giấy phép sử dụng. Hiện giờ người ta chỉ tạm giam gã với tội danh sử dụng vũ khí trái phép. Cuộc điện thoại giữa Uckmann và Neschke đã được thu lại, cho phép tạm bắt giữ gã. Nhưng đối với tòa án, đó chưa phải là bằng chứng. Để con người nguy hiểm này vịn song sắt lâu năm trong tù, chúng ta buộc phải bắt cho kì được Uckmann. Chỉ khi lôi Uckmann ra đối chứng trước lão, may ra mọi việc mới xuôi chèo mát mái. Tên sát thủ giết thuê này sẽ khai sạch để hòng gỡ tội cho gã. Và chúng ta sẽ có một bản cáo trạng đầy đủ về hai tên tội phạm người Italia này.
Tarzan nói:
- Tối nay tụi mình sẽ tới nói về tất cả chuyện này với chú Glockner.
Gaby gật đầu:
- Mình sẽ bảo mẹ là các bạn đến ăn tối. Các bạn cứ tới khoảng bảy giờ tối nhưng riêng mình kẹt phải tới câu lạc bộ bơi lội nên vắng nhà.
- Tới lúc bạn phải tập lại rồi đó, kẻo lại quên cả cách bơi ngửa.
Vừa nói xong, thằng mập như rúm người lại dưới cái nhìn của Gaby.
- Thôi được. - Cu cậu cười toe toét – Bạn trước sau vẫn là người bơi nhanh nhất và xinh đẹp nhất, tất nhiên.
- Trời đất. Sợi dây chuyền đâu Gaby? – Tarzan chợt hỏi.
- Bị mất rồi, đại ca.
- Mất à?
- Hình như bị rơi ở đâu đó.
Thấy mắt Công Chúa buồn buồn, Tarzan đặt tay lên vai bạn, chuyển đề tài.
- Tập đến mấy giờ, Gaby?
- Cỡ chín giờ tối.
- Mình sẽ đón bạn trước hồ bơi Olympia vào giờ đó. Ba hoặc mẹ bạn khỏi phải lái xe đi đón.
Gaby đảo mắt:
- Đôi khi mọi người cứ tưởng như mình còn bé lắm. Mình đã mười lăm tuổi rồi và tự lập như cô gái mười tám ấy chớ.
- Nhưng bọn lưu manh bất cần điều đó. Chúng đặc biệt chú ý đến các thiếu nữ xinh đẹp hoặc các xắc tay của các bà cụ. Vậy thưa tiểu thư Gabriele Glockner, tiểu thư hãy lấy làm mừng vì có một vệ sĩ giỏi võ Judo như tôi đây.
/703
|