Thanh tra Glockner chở Tứ quái ra phi trường. Gaby nắm chặt tay ông:
- Ba không đợi tới lúc máy bay cất cánh được sao?
- Không được con gái à. 11 giờ 55 các con mới bay trong khi ở Tổng nha ba còn bao nhiêu thứ việc.
Ông thanh tra quay sang Tarzan:
- Hãy để ý trông con gái chú nghe Tarzan. Hay cháu vẫn thích dùng cái tên Tim?
Vậy là ông cũng đã biết cái vụ đổi tên bất chợt của hắn rồi. Tarzan cười rõ tươi:
- Sao cũng được, thưa chú. Để tưởng nhớ ông nội cháu, má cháu muốn kêu cháu bằng tên đó, mà đúng ra là Timotheus kia ạ. Nhưng Gaby, Karl và Tròn Vo thì vẫn muốn kêu cháu là Tarzan. Chú biết đó, cháu đành theo quyết nghị của KKG vậy. Thêm nữa cả con Oskar hình như cũng chỉ quen với gã Tarzan thôi, thưa chú.
Mọi người cười ồ lên trước vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan của hắn.
Xe thanh tra Glockner vừa bốc hơi, quân sư Karl đã huýt sáo gọi ba quái:
- Xét cho cùng các bậc phụ huynh ái ngại về chuyến “xuất khẩu” của tụi mình cũng có lí thôi. Cú phôn mới nhất của dì Susane gọi cho mình đã nói lên điều đó.
Tarzan nôn nóng:
- Thì mày nói đại ra đi.
- Này nhé, việc tìm kiếm con dao găm của Suleyman có thể dẫn tới một vụ cạnh tranh quyết liệt. Số là một người Mỹ tên là Lincoln Pritchett cũng đang tìm kiếm báu vật này. Ông ta và chú Roswell chọc tức lẫn nhau bằng cách đoạt của nhau những vật sưu tầm quý nhất. Nhưng Pritchett là một tên thô bạo, không từ mọi thủ đoạn. Có thể sẽ có đụng độ ở đảo Rhodos.
- Thì đã sao nào, Karl. Chúng ta đâu phải là những thiếu niên bơ sữa tới Hi Lạp để chỉ nằm phơi nắng trên các hòn đảo. Nếu Pritchett muốn sinh sự, cứ việc.
Gaby thở dài:
- Bắt đầu rồi đó: Cuộc săn lùng con dao găm! Đó là chúng ta còn may mắn chưa chạm mặt Kathrin và Dietmar Uhl. Cặp vợ chồng này mà xuất hiện trên đảo Rhodos lại còn lộn xộn nữa.
Cả bọn đều đã nghe Gaby nói về đôi vợ chồng này.
Tarzan hỏi:
- Bạn chưa nhìn thấy chúng hả?
Gaby lắc đầu, dáo dác nhìn quanh. Karl và Tròn Vo chẳng biết chúng mày ngang mũi dọc ra sao cũng đảo mắt tìm kiếm. Bọn kẻ cắp, buôn lậu ma túy này hẳn phải có điểm gì đó dễ nhận ra chớ.
Tarzan kín đáo nhìn Gaby. Chỉ ít ngày xa nhau mà hắn thấy cô bạn dường như càng dễ thương hơn. Mái tóc vàng óng ánh cột cao, Công Chúa mặc quần áo ngoài màu xanh lơ, bên trong là áo phông màu chuối chín.
- Chẳng thấy ả Uhl đâu hết. Gã chồng thì mình không biết mặt.
Máy Tính Điện Tử tủm tỉm:
- Hay là chúng đã nghĩ lại, và bay đến Marbella bởi tăm được rằng các nhà quý tộc thuộc dòng họ Sauerlich sẽ tới đó.
Tròn Vo giậm chân thình thịch:
- Chà, nhà ngươi trù ẻo gia đình ta chớ gì. Nhưng mà thôi, thà để ông bà già tao bị mất trộm còn hơn tụi mình bị kẹt giữa hai gọng kềm: Pritchett và cặp Uhl. Con dao găm của Suleyman nhất định làm tụi mình mệt phờ cho coi. Bởi vậy đối phó lại, tao cũng đem theo con dao của tao đây này.
- Hả?
Ba quái tròn xoe mắt ngó thằng mập lôi từ túi xách ra tờ hộ chiếu, mười bốn phong sô-cô-la và… một con dao gập gọn ghẽ.
Tách! Nó bấm lưỡi dao ra, sáng loáng, biểu diễn ba lần liền trước lũ bạn. Tarzan chỉ còn nước lắc đầu nhìn nó như nhìn một kẻ tối dạ:
- Đây là lần thứ ba tụi mình cùng bay với nhau. Vậy mà mày vẫn chưa thèm biết người ta cấm đem vũ khí lên máy bay.
- Ờ há, tao quên mất. Hai chuyến bay trước đi Tunis và Marbella tao đâu có đem theo dao.
Tarzan dọa thêm:
- Tao bảo đảm họ sẽ còng tay mày và niêm phong luôn mười bốn phong sô-cô-la.
- Ê, chơi vậy đâu có được. Sô-cô-la để tăng cường thần lực còn con dao lợi hại này là để xơi tái bọn cá mập chớ bộ. Thôi được, tao sẽ chữa cháy bằng cách trình báo ngay con dao vậy. Mọi nghi ngờ sẽ bị xua tan ngay.
- Hả, nói lộn xộn gì về cá mập cá voi vậy Tròn Vo?
- Chà, giờ thì tới lượt mày cũng chậm hiểu đó đại ca. Thì bọn cá mập đầy ra ở Địa Trung Hải. Đại ca không liếc qua ti-vi sao? Tao sẽ chồm từ một tảng đá trên đảo Rhodos múa dao khiêu khích dụ chúng lên… bờ.
Bốn quái tạm gác qua câu chuyện trời ơi đất hỡi của thằng mập để tiến hành thủ tục kiểm tra trước khi lên máy bay.
Tròn Vo cười toe toét, chìa con dao cho viên cảnh sát:
- Em cầm theo được chớ ạ?
Người này tủm tỉm:
- Không phải là tôi nghi ngờ gì cậu, cậu bé dễ thương ạ. Nhưng quy định là quy định. Tiếc là tôi phải thu con dao của cậu.
Tròn Vo tái mặt:
- Rồi sao nữa ạ? Em sẽ được nhận lại chứ?
- Hà hà, đương nhiên rồi. Con dao sẽ được cho vào một cái túi dày đề tên chú mày và bỏ trong khoang chứa hàng. Khi máy bay đáp xuống chú em sẽ được nhận lại con dao cùng với va-li cá nhân. Rõ chưa hả?
- Dạ rõ, rõ cứ như là bầu trời xanh trong của mùa hè Hi Lạp vậy ạ.
Một lát sau, lúc Tứ quái đã yên vị trên hàng ghế số 22 của chiếc máy bay DC 10, Tròn Vo quay đầu sang hai bên đắc thắng:
- Quý vị thấy chưa. Hiện giờ chỉ có tôi là người duy nhất trên máy bay mang theo vũ khí. Rồi thiên hạ ở Rhodos tha hồ kháo nhau: Willi nhà Sauerlich đã đến với một con dao hạ cá mập!
- Có im đi không hả đồ… không tặc!
Gaby gào khẽ vào tai nó. Trời ạ, qua cửa sổ cô bé vừa nhìn thấy biển Agaisch tím biếc lạ lùng.
- Nước biển xanh ngắt, tuyệt làm sao!
Tròn Vo phản đối:
- Sẽ không tuyệt nếu thiếu con dao đâu Gaby, bởi vì bọn cá mập có thể tràn lên bờ bất cứ lúc nào.
- Cái gì? Bọn cá không có chân thì lên bờ để làm gì?
- Ờ, thì… chúng cũng phải đi… tè và đi… ị như loài người chứ. Chúng sẽ nhân cơ hội đó để tấn công khách tắm biển.
- Chà, nói năng lộn xộn hoài. Giờ thì mình đã hiểu vì sao ba mẹ bạn vội đồng ý cả hai tay để bạn biến đằng bạn, họ đi đằng họ. Chắc chắn họ sẽ có một kì nghỉ thảnh thơi hơn mà. Giờ thì tránh cho mình ra một chút đi ông Địa.
Cô bé bụm miệng cười và len ra đi xuống cuối khoang. Coi, chưa bước đến đuôi máy bay cô đã sững người. Trời đất, bản mặt trơ trẽn của mụ đàn bà tên Kathrin Uhl lù lù ra ở chiếc ghế giữa khoang với hai hàng lông mày còn mỏng hơn cả bữa trước. Ả đang lơ mơ ngủ.
Ngay tức khắc, cô bé chụp hình gã đàn ông đang quàng tay qua vai ả, đọc một tờ báo khổ rộng. Gã là Dietmar Uhl chăng? Đương nhiên rồi! Mặt xương xương, trán có bướu, cặp mắt sắc lẻo gần nhau. Thân hình xem ra được rèn luyện nhiều, giống như thân hình một nghệ sĩ xiếc.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, Gaby thầm nghĩ. Khi trở về chỗ ngồi cô bé tường trình ngay việc này với các bạn.
Đúng lúc đó, tiếng loa trên máy bay vang lên thông báo yêu cầu hành khách thắt dây lưng an toàn và ngưng hút thuốc lá vì phi cơ sắp hạ cánh.
Tarzan dặn các bạn:
- Đừng ai tỏ ra quan tâm tới vợ chồng Uhl nghe.
Gaby hạ giọng:
- Lạy Chúa. Bạn đã nổi máu phiêu lưu ngay rồi sao đại ca? Đừng quên là tụi mình đang đi chơi đấy. Thêm nữa, biết đâu lần này chúng không có dự định gì xấu xa. Thì bọn trộm cắp, buôn lậu cũng đôi khi cần nghỉ ngơi chứ.
Tarzan cười. Hắn không nghĩ như Gaby. Hắn biết đang có tới hai đặc vụ dành cho TKKG trong chuyến đi này.
Cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh ổn thỏa. Ánh nắng chói chang. Tarzan ngó qua cửa sổ. Những hàng cọ đung đưa tàu lá trong gió biển. Đảo toàn đá trắng và vàng, bên trên là bầu trời trong veo.
Máy Tính Điện Tử giải thích:
- Sân bay nằm xa thành phố quá. Chúng ta sẽ đi xe buýt dọc bờ biển khoảng bốn mươi phút. Tha hồ ngắm cảnh. Một kì nghỉ cực kì đó các bạn ơi!
Tròn Vo chồm lên:
- Tao chỉ muốn đi bộ sát mép nước thôi, với con dao của tao trong tay.
- Dẹp. Xuống phòng chờ ngay đi để nhận lại “con dao cà trớn” của mày kìa.
*
Mọi người đứng vây quanh băng chuyền hàng để nhận lại hành lí.
Mục tiêu của Gaby không phải là cái va-li, cô liếc về phía đám người lố nhố bên kia băng chuyền, thì thầm với các bạn:
- Gã đó các bạn. Dietmar mặc áo sơ-mi đỏ bên trong bộ comple sáng màu đó.
Tarzan quan sát Uhl qua khoé mắt. Cứ như hắn tới đây chỉ để hưởng nắng trời.
Tiếng Tròn Vo lanh lảnh:
- Của tôi! Cái túi màu cà-ri kia là của tôi. Trong đó có con dao giết cá mập…
Mặc kệ một bà già đứng bên cạnh run bắn lên, thằng mập hí hửng chụp cái túi có đề tên trên băng chuyền.
- Bà biết không, người ta sợ cháu làm không tặc cướp máy bay nên… Trời đất, hên quá ta, lại thêm một chiếc va-li màu vàng của cháu kìa. Tuyệt thật, dao nhọn ở đâu là va-li ở đó…
Kloesen kéo chiếc va-li khỏi băng chuyền. Nó mắm môi mắm lợi lôi va-li về chỗ các bạn:
- Phù! Nóng quá hóa rã rời đây. Hay là va-li của mình qua đây bỗng tăng trọng nhỉ?
Karl cười giễu:
- Mày khoe va-li của mày chống nóng tốt lắm mà. Không lẽ lúc này nó lại làm ông chủ của nó nóng hơn.
- Cứ đợi đấy Karl. Nhất định hành lí của mấy người đã bị đưa nhầm lên máy bay khác và lúc này đang ở Tripolis hay Las Palmas rồi…
Tròn Vo chợt chưng hửng: ba chiếc va-li tiếp theo chính là của Gaby, Karl và Tim.
Bốn quái không chần chờ đi tới chỗ hải quan. Gaby ngoái lại xem vợ chồng Uhl đâu thì thấy trên băng chuyền đang chạy một chiếc va-li có màu sắc giống y hệt va-li của Kloesen.
Cô bé toan mách với Tròn Vo nhưng thằng mập đang gặp rắc rối và đang phân trần gì đó với một nhân viên thuế quan có cái nhìn nghiêm khắc.
Nó quay ra than vãn với các bạn:
- Coi, mình đúng là thân lừa. Khi không mình lại cho phép cái gã bướng bỉnh này nhòm vào túi xách của mình. Và bây giờ ông ta nhất định không chịu tin rằng mình đem theo sô-cô-la chỉ để ăn thôi, còn bảo rằng mình là kẻ buôn lậu sô-cô-la. Đã vậy một tiếng Đức bẻ đôi ông ta cũng không biết, chỉ biết tiếng Anh. Trong khi mình chỉ được có bốn điểm tổng kết môn Anh văn. Xui tận mạng.
Các bạn của Tròn Vo phá lên cười. Tiếng cười dễ lây. Dưới chòm ria rậm của người nhân viên thuế quan Hi Lạp thấy cũng tủm tỉm.
Tarzan và Gaby cùng đem hết vốn tiếng Anh giải thích cho ông ta thói phàm ăn của Kloesen.
Cuối cùng, ông ta nháy mắt, phảy tay ra hiệu cho Tứ quái đi qua.
Tròn Vo rên rỉ:
- Ơn Chúa. Đây là bài học để đời cho mình. Lần sau mình sẽ chén sạch trên máy bay. Khỏi sinh chuyện lôi thôi.
Máy Tính Điện Tử đang định chọc quê ông Địa thì một giọng phụ nữ đã ngọt ngào cất lên:
- Các em là Karl và bạn bè phải không? Tôi là người của công ti du lịch mà bà Susanne đã nhờ lo cho kì nghỉ của các em.
- Ba không đợi tới lúc máy bay cất cánh được sao?
- Không được con gái à. 11 giờ 55 các con mới bay trong khi ở Tổng nha ba còn bao nhiêu thứ việc.
Ông thanh tra quay sang Tarzan:
- Hãy để ý trông con gái chú nghe Tarzan. Hay cháu vẫn thích dùng cái tên Tim?
Vậy là ông cũng đã biết cái vụ đổi tên bất chợt của hắn rồi. Tarzan cười rõ tươi:
- Sao cũng được, thưa chú. Để tưởng nhớ ông nội cháu, má cháu muốn kêu cháu bằng tên đó, mà đúng ra là Timotheus kia ạ. Nhưng Gaby, Karl và Tròn Vo thì vẫn muốn kêu cháu là Tarzan. Chú biết đó, cháu đành theo quyết nghị của KKG vậy. Thêm nữa cả con Oskar hình như cũng chỉ quen với gã Tarzan thôi, thưa chú.
Mọi người cười ồ lên trước vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan của hắn.
Xe thanh tra Glockner vừa bốc hơi, quân sư Karl đã huýt sáo gọi ba quái:
- Xét cho cùng các bậc phụ huynh ái ngại về chuyến “xuất khẩu” của tụi mình cũng có lí thôi. Cú phôn mới nhất của dì Susane gọi cho mình đã nói lên điều đó.
Tarzan nôn nóng:
- Thì mày nói đại ra đi.
- Này nhé, việc tìm kiếm con dao găm của Suleyman có thể dẫn tới một vụ cạnh tranh quyết liệt. Số là một người Mỹ tên là Lincoln Pritchett cũng đang tìm kiếm báu vật này. Ông ta và chú Roswell chọc tức lẫn nhau bằng cách đoạt của nhau những vật sưu tầm quý nhất. Nhưng Pritchett là một tên thô bạo, không từ mọi thủ đoạn. Có thể sẽ có đụng độ ở đảo Rhodos.
- Thì đã sao nào, Karl. Chúng ta đâu phải là những thiếu niên bơ sữa tới Hi Lạp để chỉ nằm phơi nắng trên các hòn đảo. Nếu Pritchett muốn sinh sự, cứ việc.
Gaby thở dài:
- Bắt đầu rồi đó: Cuộc săn lùng con dao găm! Đó là chúng ta còn may mắn chưa chạm mặt Kathrin và Dietmar Uhl. Cặp vợ chồng này mà xuất hiện trên đảo Rhodos lại còn lộn xộn nữa.
Cả bọn đều đã nghe Gaby nói về đôi vợ chồng này.
Tarzan hỏi:
- Bạn chưa nhìn thấy chúng hả?
Gaby lắc đầu, dáo dác nhìn quanh. Karl và Tròn Vo chẳng biết chúng mày ngang mũi dọc ra sao cũng đảo mắt tìm kiếm. Bọn kẻ cắp, buôn lậu ma túy này hẳn phải có điểm gì đó dễ nhận ra chớ.
Tarzan kín đáo nhìn Gaby. Chỉ ít ngày xa nhau mà hắn thấy cô bạn dường như càng dễ thương hơn. Mái tóc vàng óng ánh cột cao, Công Chúa mặc quần áo ngoài màu xanh lơ, bên trong là áo phông màu chuối chín.
- Chẳng thấy ả Uhl đâu hết. Gã chồng thì mình không biết mặt.
Máy Tính Điện Tử tủm tỉm:
- Hay là chúng đã nghĩ lại, và bay đến Marbella bởi tăm được rằng các nhà quý tộc thuộc dòng họ Sauerlich sẽ tới đó.
Tròn Vo giậm chân thình thịch:
- Chà, nhà ngươi trù ẻo gia đình ta chớ gì. Nhưng mà thôi, thà để ông bà già tao bị mất trộm còn hơn tụi mình bị kẹt giữa hai gọng kềm: Pritchett và cặp Uhl. Con dao găm của Suleyman nhất định làm tụi mình mệt phờ cho coi. Bởi vậy đối phó lại, tao cũng đem theo con dao của tao đây này.
- Hả?
Ba quái tròn xoe mắt ngó thằng mập lôi từ túi xách ra tờ hộ chiếu, mười bốn phong sô-cô-la và… một con dao gập gọn ghẽ.
Tách! Nó bấm lưỡi dao ra, sáng loáng, biểu diễn ba lần liền trước lũ bạn. Tarzan chỉ còn nước lắc đầu nhìn nó như nhìn một kẻ tối dạ:
- Đây là lần thứ ba tụi mình cùng bay với nhau. Vậy mà mày vẫn chưa thèm biết người ta cấm đem vũ khí lên máy bay.
- Ờ há, tao quên mất. Hai chuyến bay trước đi Tunis và Marbella tao đâu có đem theo dao.
Tarzan dọa thêm:
- Tao bảo đảm họ sẽ còng tay mày và niêm phong luôn mười bốn phong sô-cô-la.
- Ê, chơi vậy đâu có được. Sô-cô-la để tăng cường thần lực còn con dao lợi hại này là để xơi tái bọn cá mập chớ bộ. Thôi được, tao sẽ chữa cháy bằng cách trình báo ngay con dao vậy. Mọi nghi ngờ sẽ bị xua tan ngay.
- Hả, nói lộn xộn gì về cá mập cá voi vậy Tròn Vo?
- Chà, giờ thì tới lượt mày cũng chậm hiểu đó đại ca. Thì bọn cá mập đầy ra ở Địa Trung Hải. Đại ca không liếc qua ti-vi sao? Tao sẽ chồm từ một tảng đá trên đảo Rhodos múa dao khiêu khích dụ chúng lên… bờ.
Bốn quái tạm gác qua câu chuyện trời ơi đất hỡi của thằng mập để tiến hành thủ tục kiểm tra trước khi lên máy bay.
Tròn Vo cười toe toét, chìa con dao cho viên cảnh sát:
- Em cầm theo được chớ ạ?
Người này tủm tỉm:
- Không phải là tôi nghi ngờ gì cậu, cậu bé dễ thương ạ. Nhưng quy định là quy định. Tiếc là tôi phải thu con dao của cậu.
Tròn Vo tái mặt:
- Rồi sao nữa ạ? Em sẽ được nhận lại chứ?
- Hà hà, đương nhiên rồi. Con dao sẽ được cho vào một cái túi dày đề tên chú mày và bỏ trong khoang chứa hàng. Khi máy bay đáp xuống chú em sẽ được nhận lại con dao cùng với va-li cá nhân. Rõ chưa hả?
- Dạ rõ, rõ cứ như là bầu trời xanh trong của mùa hè Hi Lạp vậy ạ.
Một lát sau, lúc Tứ quái đã yên vị trên hàng ghế số 22 của chiếc máy bay DC 10, Tròn Vo quay đầu sang hai bên đắc thắng:
- Quý vị thấy chưa. Hiện giờ chỉ có tôi là người duy nhất trên máy bay mang theo vũ khí. Rồi thiên hạ ở Rhodos tha hồ kháo nhau: Willi nhà Sauerlich đã đến với một con dao hạ cá mập!
- Có im đi không hả đồ… không tặc!
Gaby gào khẽ vào tai nó. Trời ạ, qua cửa sổ cô bé vừa nhìn thấy biển Agaisch tím biếc lạ lùng.
- Nước biển xanh ngắt, tuyệt làm sao!
Tròn Vo phản đối:
- Sẽ không tuyệt nếu thiếu con dao đâu Gaby, bởi vì bọn cá mập có thể tràn lên bờ bất cứ lúc nào.
- Cái gì? Bọn cá không có chân thì lên bờ để làm gì?
- Ờ, thì… chúng cũng phải đi… tè và đi… ị như loài người chứ. Chúng sẽ nhân cơ hội đó để tấn công khách tắm biển.
- Chà, nói năng lộn xộn hoài. Giờ thì mình đã hiểu vì sao ba mẹ bạn vội đồng ý cả hai tay để bạn biến đằng bạn, họ đi đằng họ. Chắc chắn họ sẽ có một kì nghỉ thảnh thơi hơn mà. Giờ thì tránh cho mình ra một chút đi ông Địa.
Cô bé bụm miệng cười và len ra đi xuống cuối khoang. Coi, chưa bước đến đuôi máy bay cô đã sững người. Trời đất, bản mặt trơ trẽn của mụ đàn bà tên Kathrin Uhl lù lù ra ở chiếc ghế giữa khoang với hai hàng lông mày còn mỏng hơn cả bữa trước. Ả đang lơ mơ ngủ.
Ngay tức khắc, cô bé chụp hình gã đàn ông đang quàng tay qua vai ả, đọc một tờ báo khổ rộng. Gã là Dietmar Uhl chăng? Đương nhiên rồi! Mặt xương xương, trán có bướu, cặp mắt sắc lẻo gần nhau. Thân hình xem ra được rèn luyện nhiều, giống như thân hình một nghệ sĩ xiếc.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, Gaby thầm nghĩ. Khi trở về chỗ ngồi cô bé tường trình ngay việc này với các bạn.
Đúng lúc đó, tiếng loa trên máy bay vang lên thông báo yêu cầu hành khách thắt dây lưng an toàn và ngưng hút thuốc lá vì phi cơ sắp hạ cánh.
Tarzan dặn các bạn:
- Đừng ai tỏ ra quan tâm tới vợ chồng Uhl nghe.
Gaby hạ giọng:
- Lạy Chúa. Bạn đã nổi máu phiêu lưu ngay rồi sao đại ca? Đừng quên là tụi mình đang đi chơi đấy. Thêm nữa, biết đâu lần này chúng không có dự định gì xấu xa. Thì bọn trộm cắp, buôn lậu cũng đôi khi cần nghỉ ngơi chứ.
Tarzan cười. Hắn không nghĩ như Gaby. Hắn biết đang có tới hai đặc vụ dành cho TKKG trong chuyến đi này.
Cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh ổn thỏa. Ánh nắng chói chang. Tarzan ngó qua cửa sổ. Những hàng cọ đung đưa tàu lá trong gió biển. Đảo toàn đá trắng và vàng, bên trên là bầu trời trong veo.
Máy Tính Điện Tử giải thích:
- Sân bay nằm xa thành phố quá. Chúng ta sẽ đi xe buýt dọc bờ biển khoảng bốn mươi phút. Tha hồ ngắm cảnh. Một kì nghỉ cực kì đó các bạn ơi!
Tròn Vo chồm lên:
- Tao chỉ muốn đi bộ sát mép nước thôi, với con dao của tao trong tay.
- Dẹp. Xuống phòng chờ ngay đi để nhận lại “con dao cà trớn” của mày kìa.
*
Mọi người đứng vây quanh băng chuyền hàng để nhận lại hành lí.
Mục tiêu của Gaby không phải là cái va-li, cô liếc về phía đám người lố nhố bên kia băng chuyền, thì thầm với các bạn:
- Gã đó các bạn. Dietmar mặc áo sơ-mi đỏ bên trong bộ comple sáng màu đó.
Tarzan quan sát Uhl qua khoé mắt. Cứ như hắn tới đây chỉ để hưởng nắng trời.
Tiếng Tròn Vo lanh lảnh:
- Của tôi! Cái túi màu cà-ri kia là của tôi. Trong đó có con dao giết cá mập…
Mặc kệ một bà già đứng bên cạnh run bắn lên, thằng mập hí hửng chụp cái túi có đề tên trên băng chuyền.
- Bà biết không, người ta sợ cháu làm không tặc cướp máy bay nên… Trời đất, hên quá ta, lại thêm một chiếc va-li màu vàng của cháu kìa. Tuyệt thật, dao nhọn ở đâu là va-li ở đó…
Kloesen kéo chiếc va-li khỏi băng chuyền. Nó mắm môi mắm lợi lôi va-li về chỗ các bạn:
- Phù! Nóng quá hóa rã rời đây. Hay là va-li của mình qua đây bỗng tăng trọng nhỉ?
Karl cười giễu:
- Mày khoe va-li của mày chống nóng tốt lắm mà. Không lẽ lúc này nó lại làm ông chủ của nó nóng hơn.
- Cứ đợi đấy Karl. Nhất định hành lí của mấy người đã bị đưa nhầm lên máy bay khác và lúc này đang ở Tripolis hay Las Palmas rồi…
Tròn Vo chợt chưng hửng: ba chiếc va-li tiếp theo chính là của Gaby, Karl và Tim.
Bốn quái không chần chờ đi tới chỗ hải quan. Gaby ngoái lại xem vợ chồng Uhl đâu thì thấy trên băng chuyền đang chạy một chiếc va-li có màu sắc giống y hệt va-li của Kloesen.
Cô bé toan mách với Tròn Vo nhưng thằng mập đang gặp rắc rối và đang phân trần gì đó với một nhân viên thuế quan có cái nhìn nghiêm khắc.
Nó quay ra than vãn với các bạn:
- Coi, mình đúng là thân lừa. Khi không mình lại cho phép cái gã bướng bỉnh này nhòm vào túi xách của mình. Và bây giờ ông ta nhất định không chịu tin rằng mình đem theo sô-cô-la chỉ để ăn thôi, còn bảo rằng mình là kẻ buôn lậu sô-cô-la. Đã vậy một tiếng Đức bẻ đôi ông ta cũng không biết, chỉ biết tiếng Anh. Trong khi mình chỉ được có bốn điểm tổng kết môn Anh văn. Xui tận mạng.
Các bạn của Tròn Vo phá lên cười. Tiếng cười dễ lây. Dưới chòm ria rậm của người nhân viên thuế quan Hi Lạp thấy cũng tủm tỉm.
Tarzan và Gaby cùng đem hết vốn tiếng Anh giải thích cho ông ta thói phàm ăn của Kloesen.
Cuối cùng, ông ta nháy mắt, phảy tay ra hiệu cho Tứ quái đi qua.
Tròn Vo rên rỉ:
- Ơn Chúa. Đây là bài học để đời cho mình. Lần sau mình sẽ chén sạch trên máy bay. Khỏi sinh chuyện lôi thôi.
Máy Tính Điện Tử đang định chọc quê ông Địa thì một giọng phụ nữ đã ngọt ngào cất lên:
- Các em là Karl và bạn bè phải không? Tôi là người của công ti du lịch mà bà Susanne đã nhờ lo cho kì nghỉ của các em.
/703
|