Phố xá không một bóng người. Trước cổng nhà Dragoumi một chiếc xe hơi Pháp loại đắt tiền đậu lù lù. Trên xe vắng hoe. Ba đứa qua cổng, lẻn đến gần nhà. Các cửa sổ đều tối đèn. Tarzan thì thầm:
- Để tao vòng ra sau nhà xem sao.
Tròn Vo ngọ nguậy con dao chưa bấm lưỡi, tuyên bố:
- Tụi tao đi theo bảo vệ mày!
- Cũng… được.
Ba đứa đột nhập còn hơn… ma. Chúng hồi hộp ngước nhìn căn phòng sáng đèn ở tầng trên. Từ trên đó, tiếng cười nói xôn xao vọng xuống. Máy Tính Điện Tử thính tai hơn cả:
- Tao nghĩ rằng chúng dùng tiếng Anh.
Tròn Vo nhún vai:
- Nghe như tiếng thổ dân…
Tarzan có một quyết định bất ngờ:
- Giờ chỉ còn cách trèo lên cây thôi. Tụi mày nấp vào sau những bụi cây kia. Tao sẽ trèo lên cái cây cao nhất này để xem có những đứa nào. Biết đâu lại nghe được chỗ chúng giấu Gaby.
- Ê ê, nguy hiểm lắm. Chỗ cao nhất của cái cây dính liền với ban-công. Lỡ thằng nào nổi hứng bước ra nắm tóc đại ca thì sao?
- Thì tao lôi nó xuống âm phủ chớ còn thắc mắc.
Tarzan nói xong là làm liền. Hắn cởi thắt lưng to bản từ lưng quần Jeans buộc vào thân cây cọ. Tay nắm chặt thắt lưng, hắn tì hai bàn chân vào thân cây rồi leo lên thoăn thoắt.
Nhìn kìa, trước mặt hắn là một căn phòng quét vôi trắng bày bộ bàn ghế mây màu sẫm. Qua các kẽ lá, Tarzan chiếu tướng ngay gã gia chủ to béo Dragoumi đang ngồi dạng chân trên một chiếc ghế bành. Chưa nhìn thấy mấy tên khác, nhưng đã nhận ra hai đứa qua giọng nói. Dietmar và Kathrin Uhl. Trời ạ, ai mà ngờ cặp hung thủ này lại nhanh chân đến thế. Hẳn là sau khi gặp tam quái, chúng vội tìm đường tới đây ngay.
Tarzan khéo léo leo vào ban-công. Đã thấy cả đám bất lương túm tụm quanh một cái bàn tròn chứa toàn rượu và đồ nhậu. Chúng ăn mừng vụ bắt cóc Gaby chăng?
Tarzan giật mình khi ngó về chỗ đi-văng. Coi, ở đó sờ sờ một cặp uyên ương ngồi ôm nhau thắm thiết. Và hắn giật mình bởi một trong hai thành viên của cặp uyên ương đó lại là cô gái Sadra xinh đẹp. Không lẽ cô gái có nhan sắc du mục kia lại cũng cùng một giuộc với bọn lưu manh? Ai mà ngờ…
Tuy nhiên hãy gạt ả sang một bên để quan sát tình nhân của ả - một gã trai Hi Lạp bảnh bao trong bộ complê trắng. Gã đeo đầy vàng làm như hễ thiếu vàng là gã không thể sống nổi. Gã mở miệng:
- Lễ Giáng sinh sắp đến, quý chiến hữu sẽ có giấy mời dự đám cưới của tôi và Sadra.
Tarzan nghe mà tái mặt. Trời đất, té ra giọng đe dọa của gã gọi phôn chính là gã này. Tới khi Dragoumi phát biểu, hắn lại còn muốn bật ngửa nữa:
- Nancy của anh mà biết chuyện này, Athanase nhỉ.
Sadra lập tức ngẩng phắt lên. Cặp mắt đen lóe ra tia giận dữ:
- Ả không phải là Nancy của anh ấy! Ả chỉ là một mạch mỏ để Athanase đào tiền thôi. Đúng không? Baker sẽ phải bỏ ra 100.000 đô-la để mua tự do cho ả.
Coi, hình như cả lũ đều không lạ gì mưu mô này.
Hóa ra Athanase Mitilini là gã trai đẹp mã lừa đảo này. Hèn chi con nai vàng Nancy mê mệt gã đến vậy.
Mitilini đắc ý:
- Vậy là chúng ta sẽ vô hai mánh liên tục. Thứ nhất, tôi sắp ẵm 100.000 đô tiền chuộc mạng của Nancy. Thứ hai, cả một kí-lô hê-rô-in sắp trở về tay chúng ta sau vụ bắt cóc con bé tóc vàng kháu khỉnh.
Sadra cười lả lơi:
- Nếu mọi chuyện thành công, tôi sẽ sinh cho Athanase bảy đứa con trai như anh ấy mong muốn.
Mắt Mitilini sáng rực. Gã nhấp một ngụm rượu nữa và khoái trá nói tiếp:
- Còn một mánh nữa từ trên trời rớt xuống. Sadra vừa rỉ tai tôi hồi nãy. Cô ấy đang do dự không biết khuyên ông già mình “đẩy” con dao găm cho Baker hay cho Pritchett. Pritchett vừa đến gặp Sadra. Lão quyết định mua báu vật của lãnh chúa Suleyman bằng mọi giá. Tôi vừa chợt biết phải làm gì rồi. Chà…
Sadra mừng rỡ:
- Vậy hả?
- Trước hết ông già Sadra sẽ nhượng báu vật cho lão Baker. Sau đó tôi sẽ bắt lão phải chồng 100.000 đô-la và con dao quý vừa tậu được để chuộc sự tự do cho con gái. Mẹ kiếp, để có được đứa con gái rượu Nancy, đáng lẽ lão già còn phải chi nhiều hơn thế. Có thấm vào đâu so với… nỗi đau đớn của tôi khi phải từ giã “mối tình lớn” của cuộc đời tôi. Phải xa nàng Nancy Baker, tôi thật tan nát cả con tim. Ha ha ha ha! Hài hước thật!
Cả băng đảng của Mitilini cười hỉ hả, thán phục ra mặt.
- Cuối cùng chúng ta sẽ bán “Chiếc xương sườn thứ bảy của quỷ Satan” cho Pritchett. Một vốn tới bốn lời nha.
Những li rượu sóng sánh chụm nhau côm cốp. Trong cơn say ngà ngà, Dietmar Uhl tò mò:
- Dragoumi có kể cho vợ chồng tôi nghe về sự tích con dao găm. Câu chuyện bị đứt khúc ở năm 1938 khi con dao bị một thủy thủ chôm chỉa. Nghe nói tên thủy thủ phản trắc của nhà quý tộc Anh sau khi trốn khỏi du thuyền đã bị sát hại ở Kamiros. E hèm, vậy cớ làm sao ông thân sinh của cô Sadra lại có báu vật ấy vậy cà?
Sadra trề môi:
- Rất đơn giản, anh Dietmar ạ. Năm 1938, ông nội tôi là chủ một quán rượu ở Kamiros. Tên thủy thủ kia ăn nhậu xong quậy nát quán nên ông nội tôi đã hạ thủ gã. Thiên hạ cho là ông nội tôi giết người cướp của. Nhưng… hừm, đó là tùy cách đánh giá. Chỉ biết rằng ông tôi giết gã thủy thủ xong liền lục lọi đồ đạc và bắt gặp con dao găm. Ông nội giắt nó vào mình và suốt đời không dám bán con dao quý ấy vì sợ bị lộ tung tích. Năm tháng qua đi, vụ đó trôi vào quên lãng. Ba tôi được thừa kế con dao. Ông nội tôi mất rồi.
Kathrin Uhl hỏi:
- Nhưng ông cụ không hề bị bắt sao?
- Không ai biết ông tôi là hung thủ. Nhưng đời ông tôi cũng khốn khổ. Ông mắc bịnh cùi. Người ta phải đưa ông ra sống cách li trên đảo dành cho người hủi năm 1941. Năm 1946 ông mất mà không một lần được gặp lại con cháu. Người ta cấm ngặt vì sợ lây lan.
Mitilini bình luận:
- Chà, chẳng qua ông già số đen thôi. Mọi người chớ tin chuyện oan hồn báo oán. Nếu thế, mọi tên sát nhân đều bị cùi sao!
Đúng lúc đó một tiếng động vang lên từ dưới vườn khiến cuộc liên hoan của bọn buôn lậu ma túy bị… cụt hứng. Cả năm tên anh chị đờ người ra chừng năm giây. Giây thứ sáu, Dragoumi rút khẩu súng lục từ túi áo khoác, rít lên:
- Chó má thật, có kẻ nào đó dưới vườn!
Gã lảo đảo bước ra ban-công khiến Tarzan hoảng hồn luồn gấp sau một chậu cây cảnh um tùm lá. Hắn rủa thầm: “Không còn cách nào khác, làm sao mình còn đủ thời giờ chuyền qua cây cọ nữa. Ôi, lại là thằng hậu đậu Kloesen nữa rồi…”
*
Gaby mở bừng mắt dậy và cảm giác đầu tiên là buồn nôn. Rồi cô dần hiểu mình đang bị giam lỏng trong một căn buồng nhỏ hơi tròng trành. Tiếng nước hình như vỗ nhè nhẹ vào cạnh buồng. Không nghi ngờ gì nữa, cô đang giỡn mặt Tử thần với sóng.
Trong bộ đồ ngủ bằng vải hoa, cô bé chạm chân trần xuống sàn gỗ. Chúa ơi, một con tàu. Gạt tấm rèm ra, cô thấy lồ lộ một cửa sổ tàu hình tròn. Ước gì có Tarzan bên cạnh! Bạn bè đang ở đâu lúc này? Liệu họ có biết việc xảy ra với cô không?
Ngoài kia là đêm trăng. Bến cảng lúc này xa tít. Chung quanh là các du thuyền thả neo. Điều đó có nghĩa gì nhỉ, phải chăng cô đã bị bọn bắt cóc xông thuốc mê trong lúc đang ngủ và bị đem về một trong những du thuyền lơ lửng trên đại dương. Du thuyền riêng của bọn buôn ma túy là cái chắc, có phải du thuyền của tên Hi Lạp to béo Dragoumi? Trời ạ, nếu không phải là thuyền của gã thì của ai chớ!
Cô bé mím môi, rời cửa sổ.
Gaby trở nên bình tĩnh hơn. Cô mò mẫm được một cánh cửa rồi một công tắc đèn. Nào, bật đèn lên và vặn nắm cửa. Ai đang ở buồn bên cạnh nhỉ? Cánh cửa khóa trái. Chúng nhốt cô rồi!
Gaby áp tai vào cửa buồng. Cô nghe rõ tiếng bước chân khẽ, nhẹ nhàng. Chỉ phụ nữ mới bước êm ái như vậy. Rồi có tiếng cửa cạnh đó khẽ mở kẹt một cái. Gaby đấm vào cửa buồng giam mình, khẽ gọi:
- Này bà! Bà ơi! Tôi bị nhốt trong này. Xin hãy giúp tôi!
Thoạt tiên cô bé bất giác nói tiếng Đức. Sau sực nhớ, cô khẽ lặp lại bằng tiếng Anh. Coi, có cảm giác như ai đó đang xoay nắm cửa. Rồi giọng một phụ nữ ngái ngủ vọng vào làm cô sửng sốt:
- Ai ở bên trong vậy?
- Hãy cứu tôi, tôi bị giam ở đây.
Tiếng kim loại lách cách vang lên. Chốt cửa được tháo ra và Gaby bàng hoàng. Trước mặt cô là Nancy Baker.
Nancy mặc váy ngủ dài đến gót chân, mặt xám ngoét vì mệt mỏi. Cặp mắt ngái ngủ nhìn Gaby, miệng ngáp liên tục. Nét mặt cô thoáng kinh ngạc:
- Ủa… em… em là Gaby! Sao em lại đến được đây?
*
Tarzan nín thở dán người xuống sàn. Tạ ơn trời đất, chiếc áo phông màu vàng của hắn hoàn toàn tiệp với màu gạch lát nền trên ban công. Hắn “tàng hình” đằng sau chậu cây cảnh, chỉ cần vươn chừng hai cánh tay là rớ được Dragoumi. Gã gia chủ lúc này đang thò đầu dòm lom lom xuống vườn trong khi khẩu súng cầm xuôi theo đùi, chúc mũi xuống.
“Mình có thể hạ gã chớp nhoáng” Tarzan nghĩ thầm. Nhưng hành động kiểu đó rõ ràng không cứu được Gaby. Cả thằng sếp Mitilini đang tiến ra kia, hắn cũng chỉ cần một đòn điểm huyệt là đâu vào đó. Tuy nhiên, sinh mạng Công Chúa vẫn là trên hết.
Hắn kiên nhẫn nghe hai thằng chuyện trò. Tiếng Mitilini rõ mồn một:
- Có thấy ai không?
- Tối om. Dưới vườn tối quá.
Giọng thánh thót của Sadra vọng từ trong ra:
- Thôi vô đi hai ông. Chắc lại con mèo nào đó thôi. Khu này có cả tỉ mèo hoang mà. Cũng hên là nó chưa gào lên trù ẻo đấy.
Dragoumi nhét chó lửa vào túi áo. Hai tên lưu manh quay vào. Tarzan chưa kịp thở phào thì tiếng Mitilini vang lên:
- Giờ giải tán được rồi. Mai tôi còn phải dậy sớm để canh chừng thằng ranh con láu cá kẻo nó lại giở trò mới. Nó sẽ tới cổng Tự Do cùng với hê-rô-in.
Uhl gật gù:
- Cái thằng tóc quăn ấy quả là khó nhằn. Nhưng lần này nó phải vâng lời thôi. Gớm, con bé giãy giụa mới ghê chớ, lúc tôi tấp cái khăn tẩm thuốc mê vào mũi nó đó. Mà các anh đã đem nó đi giấu chưa?
Mitilini ngáp dài:
- Tôi đã giao cho Nikolaou lo chuyện đó. Nào Sadra, giờ thì em về nhé. Đưa em về xong anh còn phải tấp lại vịnh Falinaki để đón thằng Dimitrios. Thằng ấy mới đủ sức hạ gục thằng lỏi con sáng mai.
Tarzan thấy không còn lí do gì để nấn ná nữa. Hắn lao sang cây cọ tụt xuống nhanh như… Tarzan. Coi nào, từ trong bụi cây trước mặt hắn, hai quái Karl và Kloesen lồm cồm bò ra. Giọng Tròn Vo như người sắp chết:
- Ôi chà, tao bò lùi như con tôm nên đụng vô một cái trụ, trên cái trụ lại có chậu cây, thành thử…
- Tao suýt lãnh một phát đạn nhờ tài nghệ bò lùi của mày đó. Hãy nghe đây, tao sẽ vọt trước đến nhà Leoforos. Hai đứa mày ráng bám sát mí và không được để bị phát hiện. Tụi nó sắp nhổ neo đó.
- Còn vụ Gaby…
- Tao sẽ kể sau. Lẹ lên!
Đúng như sự phân công, bao giờ Tarzan cũng có mặt trước các bạn ở nơi cần đến. Hắn đảo một vòng quanh ngôi nhà Leoforos. Chậc, cặp uyên ương tội ác Mitilini và Sadra đến giờ vẫn chưa về. Hai phút sau, hai quái cũng nhập bọn. Ba đứa xì xầm trong một ngõ tối đối diện. Tarzan nói nhỏ:
- Lúc này tao có thể kể khúc phim về lai lịch cô ả Sadra được rồi…
Hắn tường thuật lại những gì đã nghe lỏm được.
Máy Tính Điện Tử nghe xong ngẩn ngơ:
- Ai dè con quỷ cái đó kinh khủng vậy. Một con quỷ núp dưới nhan sắc thiên thần.
Tarzan hậm hực:
- Tao sẽ cạo trọc đầu ả bằng con dao “cá mập” của Kloesen nếu ả không khai ra Gaby ở đâu. Không việc gì phải nhẹ tay với ả.
- Ô-kê, tao sẵn sàng giao vũ khí cho mày. Kể từ hôm nay tao coi Sadra Leoforos như một con cá mập trên cạn.
Thằng mập nín thinh bởi ánh đèn pha ô-tô quành ở góc phố. Chiếc xe Pháp lăn bánh đến gần. Mitilini đỗ xe trước ngôi nhà của Leoforos. Những lời lẽ yêu đương bằng tiếng Hi Lạp. Một cái hôn chia tay. Rồi Mitilini lái xe đi.
Tarzan lao ra tức khắc. Hắn xuất hiện sau lưng Sadra khi ả đang lục lọi trong xắc, chắc tìm chìa khóa.
- Tôi có thể giúp cô chứ?
Người đẹp Hi Lạp đứng tim quay lại. Ả rú lên:
- Trời ơi, cứu… ủa, thì ra là các cậu.
- Hừ, xin lỗi. Tụi tôi không phải là ba cậu bé để cô xoa đầu đâu. Vô nhà! Lẹ lên!
Ả ấp úng:
- Nhưng… cái gì… tại sao?
- Thôi đừng giả bộ ngớ ngẩn nữa! Tụi tôi biết tất cả về Mitilini, về cô và bọn tội phạm khác rồi. Nào, mở cửa đi!
Tarzan nhanh như chớp chụp lấy cái xắc tay để kiểm tra xem ả có súng không. Không có! Hắn đẩy cô ả về phía trước.
Nhưng Sadra là kẻ đa mưu. Là người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa, ả tìm cách sập cửa trước mũi tam quái. Nhưng đâu được. Một ống quyển thép của Tarzan đã chặn ngang. Khi hắn đạp tung cửa, cô ả bị văng chúi nhủi vào tường. Ả rên rỉ. Tarzan bật đèn bảo:
- Đừng rên rỉ nữa. Tôi sẽ cắt sạch tóc cô nếu cô giở trò lần nữa đó!
Sadra run lẩy bẩy. Nghĩ đến chuyện phải mất ít nhất bốn năm rưỡi để nuôi tóc dài ra như cũ, ả kinh hoàng.
- Khóa cửa ngoài giùm tao đi Karl.
- Xong rồi đại ca. Tìm con dao găm trước đi.
Không đợi Tarzan ra lệnh, cô ả bảo vệ ngay “mái tóc huyền ảo” bằng cách phun rối rít:
- Ở trên kia, trong chỗ giấu.
Tarzan hơi ngạc nhiên về cánh cửa ra sân ở cuối hành lang bỏ ngỏ. Có điều trong lúc hành binh cấp tốc hắn cho qua việc này. Khi cả đám kéo lên tầng trên, Sadra mở cánh cửa. Phòng này tối tăm, chỉ có chút ánh trăng lọt qua các khe cửa chớp. Không khí thơm nồng mùi hoa. Nhưng không chỉ có vậy…
Tarzan còn thấy thoang thoảng mùi rượu.
Sadra bật đèn trần.
Cả bọn trố mắt, trân trối nhìn. Tròn Vo nuốt nước bọt. Karl toan gỡ kính xuống, nhưng rồi lại đứng im phăng phắc. Sadra như nhìn thấy ma.
Trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ ngồi chễm chệ một gã đàn ông. Tay trái gã cầm chai rượu, tay phải lăm lăm khẩu súng, mũi súng lúc này đang chĩa đúng bụng Tròn Vo.
Chỉ có Tarzan vẫn bình tĩnh:
- Xin chào nhà sưu tập dao găm Pritchett. Không ngờ ông đã đi trước một bước. Ông đã đột nhập nhà này bằng cửa ra sau sân, đúng chưa? Nhưng vì không tìm thấy con dao găm, bây giờ ông muốn biết nó ở đâu chứ gì?
- Để tao vòng ra sau nhà xem sao.
Tròn Vo ngọ nguậy con dao chưa bấm lưỡi, tuyên bố:
- Tụi tao đi theo bảo vệ mày!
- Cũng… được.
Ba đứa đột nhập còn hơn… ma. Chúng hồi hộp ngước nhìn căn phòng sáng đèn ở tầng trên. Từ trên đó, tiếng cười nói xôn xao vọng xuống. Máy Tính Điện Tử thính tai hơn cả:
- Tao nghĩ rằng chúng dùng tiếng Anh.
Tròn Vo nhún vai:
- Nghe như tiếng thổ dân…
Tarzan có một quyết định bất ngờ:
- Giờ chỉ còn cách trèo lên cây thôi. Tụi mày nấp vào sau những bụi cây kia. Tao sẽ trèo lên cái cây cao nhất này để xem có những đứa nào. Biết đâu lại nghe được chỗ chúng giấu Gaby.
- Ê ê, nguy hiểm lắm. Chỗ cao nhất của cái cây dính liền với ban-công. Lỡ thằng nào nổi hứng bước ra nắm tóc đại ca thì sao?
- Thì tao lôi nó xuống âm phủ chớ còn thắc mắc.
Tarzan nói xong là làm liền. Hắn cởi thắt lưng to bản từ lưng quần Jeans buộc vào thân cây cọ. Tay nắm chặt thắt lưng, hắn tì hai bàn chân vào thân cây rồi leo lên thoăn thoắt.
Nhìn kìa, trước mặt hắn là một căn phòng quét vôi trắng bày bộ bàn ghế mây màu sẫm. Qua các kẽ lá, Tarzan chiếu tướng ngay gã gia chủ to béo Dragoumi đang ngồi dạng chân trên một chiếc ghế bành. Chưa nhìn thấy mấy tên khác, nhưng đã nhận ra hai đứa qua giọng nói. Dietmar và Kathrin Uhl. Trời ạ, ai mà ngờ cặp hung thủ này lại nhanh chân đến thế. Hẳn là sau khi gặp tam quái, chúng vội tìm đường tới đây ngay.
Tarzan khéo léo leo vào ban-công. Đã thấy cả đám bất lương túm tụm quanh một cái bàn tròn chứa toàn rượu và đồ nhậu. Chúng ăn mừng vụ bắt cóc Gaby chăng?
Tarzan giật mình khi ngó về chỗ đi-văng. Coi, ở đó sờ sờ một cặp uyên ương ngồi ôm nhau thắm thiết. Và hắn giật mình bởi một trong hai thành viên của cặp uyên ương đó lại là cô gái Sadra xinh đẹp. Không lẽ cô gái có nhan sắc du mục kia lại cũng cùng một giuộc với bọn lưu manh? Ai mà ngờ…
Tuy nhiên hãy gạt ả sang một bên để quan sát tình nhân của ả - một gã trai Hi Lạp bảnh bao trong bộ complê trắng. Gã đeo đầy vàng làm như hễ thiếu vàng là gã không thể sống nổi. Gã mở miệng:
- Lễ Giáng sinh sắp đến, quý chiến hữu sẽ có giấy mời dự đám cưới của tôi và Sadra.
Tarzan nghe mà tái mặt. Trời đất, té ra giọng đe dọa của gã gọi phôn chính là gã này. Tới khi Dragoumi phát biểu, hắn lại còn muốn bật ngửa nữa:
- Nancy của anh mà biết chuyện này, Athanase nhỉ.
Sadra lập tức ngẩng phắt lên. Cặp mắt đen lóe ra tia giận dữ:
- Ả không phải là Nancy của anh ấy! Ả chỉ là một mạch mỏ để Athanase đào tiền thôi. Đúng không? Baker sẽ phải bỏ ra 100.000 đô-la để mua tự do cho ả.
Coi, hình như cả lũ đều không lạ gì mưu mô này.
Hóa ra Athanase Mitilini là gã trai đẹp mã lừa đảo này. Hèn chi con nai vàng Nancy mê mệt gã đến vậy.
Mitilini đắc ý:
- Vậy là chúng ta sẽ vô hai mánh liên tục. Thứ nhất, tôi sắp ẵm 100.000 đô tiền chuộc mạng của Nancy. Thứ hai, cả một kí-lô hê-rô-in sắp trở về tay chúng ta sau vụ bắt cóc con bé tóc vàng kháu khỉnh.
Sadra cười lả lơi:
- Nếu mọi chuyện thành công, tôi sẽ sinh cho Athanase bảy đứa con trai như anh ấy mong muốn.
Mắt Mitilini sáng rực. Gã nhấp một ngụm rượu nữa và khoái trá nói tiếp:
- Còn một mánh nữa từ trên trời rớt xuống. Sadra vừa rỉ tai tôi hồi nãy. Cô ấy đang do dự không biết khuyên ông già mình “đẩy” con dao găm cho Baker hay cho Pritchett. Pritchett vừa đến gặp Sadra. Lão quyết định mua báu vật của lãnh chúa Suleyman bằng mọi giá. Tôi vừa chợt biết phải làm gì rồi. Chà…
Sadra mừng rỡ:
- Vậy hả?
- Trước hết ông già Sadra sẽ nhượng báu vật cho lão Baker. Sau đó tôi sẽ bắt lão phải chồng 100.000 đô-la và con dao quý vừa tậu được để chuộc sự tự do cho con gái. Mẹ kiếp, để có được đứa con gái rượu Nancy, đáng lẽ lão già còn phải chi nhiều hơn thế. Có thấm vào đâu so với… nỗi đau đớn của tôi khi phải từ giã “mối tình lớn” của cuộc đời tôi. Phải xa nàng Nancy Baker, tôi thật tan nát cả con tim. Ha ha ha ha! Hài hước thật!
Cả băng đảng của Mitilini cười hỉ hả, thán phục ra mặt.
- Cuối cùng chúng ta sẽ bán “Chiếc xương sườn thứ bảy của quỷ Satan” cho Pritchett. Một vốn tới bốn lời nha.
Những li rượu sóng sánh chụm nhau côm cốp. Trong cơn say ngà ngà, Dietmar Uhl tò mò:
- Dragoumi có kể cho vợ chồng tôi nghe về sự tích con dao găm. Câu chuyện bị đứt khúc ở năm 1938 khi con dao bị một thủy thủ chôm chỉa. Nghe nói tên thủy thủ phản trắc của nhà quý tộc Anh sau khi trốn khỏi du thuyền đã bị sát hại ở Kamiros. E hèm, vậy cớ làm sao ông thân sinh của cô Sadra lại có báu vật ấy vậy cà?
Sadra trề môi:
- Rất đơn giản, anh Dietmar ạ. Năm 1938, ông nội tôi là chủ một quán rượu ở Kamiros. Tên thủy thủ kia ăn nhậu xong quậy nát quán nên ông nội tôi đã hạ thủ gã. Thiên hạ cho là ông nội tôi giết người cướp của. Nhưng… hừm, đó là tùy cách đánh giá. Chỉ biết rằng ông tôi giết gã thủy thủ xong liền lục lọi đồ đạc và bắt gặp con dao găm. Ông nội giắt nó vào mình và suốt đời không dám bán con dao quý ấy vì sợ bị lộ tung tích. Năm tháng qua đi, vụ đó trôi vào quên lãng. Ba tôi được thừa kế con dao. Ông nội tôi mất rồi.
Kathrin Uhl hỏi:
- Nhưng ông cụ không hề bị bắt sao?
- Không ai biết ông tôi là hung thủ. Nhưng đời ông tôi cũng khốn khổ. Ông mắc bịnh cùi. Người ta phải đưa ông ra sống cách li trên đảo dành cho người hủi năm 1941. Năm 1946 ông mất mà không một lần được gặp lại con cháu. Người ta cấm ngặt vì sợ lây lan.
Mitilini bình luận:
- Chà, chẳng qua ông già số đen thôi. Mọi người chớ tin chuyện oan hồn báo oán. Nếu thế, mọi tên sát nhân đều bị cùi sao!
Đúng lúc đó một tiếng động vang lên từ dưới vườn khiến cuộc liên hoan của bọn buôn lậu ma túy bị… cụt hứng. Cả năm tên anh chị đờ người ra chừng năm giây. Giây thứ sáu, Dragoumi rút khẩu súng lục từ túi áo khoác, rít lên:
- Chó má thật, có kẻ nào đó dưới vườn!
Gã lảo đảo bước ra ban-công khiến Tarzan hoảng hồn luồn gấp sau một chậu cây cảnh um tùm lá. Hắn rủa thầm: “Không còn cách nào khác, làm sao mình còn đủ thời giờ chuyền qua cây cọ nữa. Ôi, lại là thằng hậu đậu Kloesen nữa rồi…”
*
Gaby mở bừng mắt dậy và cảm giác đầu tiên là buồn nôn. Rồi cô dần hiểu mình đang bị giam lỏng trong một căn buồng nhỏ hơi tròng trành. Tiếng nước hình như vỗ nhè nhẹ vào cạnh buồng. Không nghi ngờ gì nữa, cô đang giỡn mặt Tử thần với sóng.
Trong bộ đồ ngủ bằng vải hoa, cô bé chạm chân trần xuống sàn gỗ. Chúa ơi, một con tàu. Gạt tấm rèm ra, cô thấy lồ lộ một cửa sổ tàu hình tròn. Ước gì có Tarzan bên cạnh! Bạn bè đang ở đâu lúc này? Liệu họ có biết việc xảy ra với cô không?
Ngoài kia là đêm trăng. Bến cảng lúc này xa tít. Chung quanh là các du thuyền thả neo. Điều đó có nghĩa gì nhỉ, phải chăng cô đã bị bọn bắt cóc xông thuốc mê trong lúc đang ngủ và bị đem về một trong những du thuyền lơ lửng trên đại dương. Du thuyền riêng của bọn buôn ma túy là cái chắc, có phải du thuyền của tên Hi Lạp to béo Dragoumi? Trời ạ, nếu không phải là thuyền của gã thì của ai chớ!
Cô bé mím môi, rời cửa sổ.
Gaby trở nên bình tĩnh hơn. Cô mò mẫm được một cánh cửa rồi một công tắc đèn. Nào, bật đèn lên và vặn nắm cửa. Ai đang ở buồn bên cạnh nhỉ? Cánh cửa khóa trái. Chúng nhốt cô rồi!
Gaby áp tai vào cửa buồng. Cô nghe rõ tiếng bước chân khẽ, nhẹ nhàng. Chỉ phụ nữ mới bước êm ái như vậy. Rồi có tiếng cửa cạnh đó khẽ mở kẹt một cái. Gaby đấm vào cửa buồng giam mình, khẽ gọi:
- Này bà! Bà ơi! Tôi bị nhốt trong này. Xin hãy giúp tôi!
Thoạt tiên cô bé bất giác nói tiếng Đức. Sau sực nhớ, cô khẽ lặp lại bằng tiếng Anh. Coi, có cảm giác như ai đó đang xoay nắm cửa. Rồi giọng một phụ nữ ngái ngủ vọng vào làm cô sửng sốt:
- Ai ở bên trong vậy?
- Hãy cứu tôi, tôi bị giam ở đây.
Tiếng kim loại lách cách vang lên. Chốt cửa được tháo ra và Gaby bàng hoàng. Trước mặt cô là Nancy Baker.
Nancy mặc váy ngủ dài đến gót chân, mặt xám ngoét vì mệt mỏi. Cặp mắt ngái ngủ nhìn Gaby, miệng ngáp liên tục. Nét mặt cô thoáng kinh ngạc:
- Ủa… em… em là Gaby! Sao em lại đến được đây?
*
Tarzan nín thở dán người xuống sàn. Tạ ơn trời đất, chiếc áo phông màu vàng của hắn hoàn toàn tiệp với màu gạch lát nền trên ban công. Hắn “tàng hình” đằng sau chậu cây cảnh, chỉ cần vươn chừng hai cánh tay là rớ được Dragoumi. Gã gia chủ lúc này đang thò đầu dòm lom lom xuống vườn trong khi khẩu súng cầm xuôi theo đùi, chúc mũi xuống.
“Mình có thể hạ gã chớp nhoáng” Tarzan nghĩ thầm. Nhưng hành động kiểu đó rõ ràng không cứu được Gaby. Cả thằng sếp Mitilini đang tiến ra kia, hắn cũng chỉ cần một đòn điểm huyệt là đâu vào đó. Tuy nhiên, sinh mạng Công Chúa vẫn là trên hết.
Hắn kiên nhẫn nghe hai thằng chuyện trò. Tiếng Mitilini rõ mồn một:
- Có thấy ai không?
- Tối om. Dưới vườn tối quá.
Giọng thánh thót của Sadra vọng từ trong ra:
- Thôi vô đi hai ông. Chắc lại con mèo nào đó thôi. Khu này có cả tỉ mèo hoang mà. Cũng hên là nó chưa gào lên trù ẻo đấy.
Dragoumi nhét chó lửa vào túi áo. Hai tên lưu manh quay vào. Tarzan chưa kịp thở phào thì tiếng Mitilini vang lên:
- Giờ giải tán được rồi. Mai tôi còn phải dậy sớm để canh chừng thằng ranh con láu cá kẻo nó lại giở trò mới. Nó sẽ tới cổng Tự Do cùng với hê-rô-in.
Uhl gật gù:
- Cái thằng tóc quăn ấy quả là khó nhằn. Nhưng lần này nó phải vâng lời thôi. Gớm, con bé giãy giụa mới ghê chớ, lúc tôi tấp cái khăn tẩm thuốc mê vào mũi nó đó. Mà các anh đã đem nó đi giấu chưa?
Mitilini ngáp dài:
- Tôi đã giao cho Nikolaou lo chuyện đó. Nào Sadra, giờ thì em về nhé. Đưa em về xong anh còn phải tấp lại vịnh Falinaki để đón thằng Dimitrios. Thằng ấy mới đủ sức hạ gục thằng lỏi con sáng mai.
Tarzan thấy không còn lí do gì để nấn ná nữa. Hắn lao sang cây cọ tụt xuống nhanh như… Tarzan. Coi nào, từ trong bụi cây trước mặt hắn, hai quái Karl và Kloesen lồm cồm bò ra. Giọng Tròn Vo như người sắp chết:
- Ôi chà, tao bò lùi như con tôm nên đụng vô một cái trụ, trên cái trụ lại có chậu cây, thành thử…
- Tao suýt lãnh một phát đạn nhờ tài nghệ bò lùi của mày đó. Hãy nghe đây, tao sẽ vọt trước đến nhà Leoforos. Hai đứa mày ráng bám sát mí và không được để bị phát hiện. Tụi nó sắp nhổ neo đó.
- Còn vụ Gaby…
- Tao sẽ kể sau. Lẹ lên!
Đúng như sự phân công, bao giờ Tarzan cũng có mặt trước các bạn ở nơi cần đến. Hắn đảo một vòng quanh ngôi nhà Leoforos. Chậc, cặp uyên ương tội ác Mitilini và Sadra đến giờ vẫn chưa về. Hai phút sau, hai quái cũng nhập bọn. Ba đứa xì xầm trong một ngõ tối đối diện. Tarzan nói nhỏ:
- Lúc này tao có thể kể khúc phim về lai lịch cô ả Sadra được rồi…
Hắn tường thuật lại những gì đã nghe lỏm được.
Máy Tính Điện Tử nghe xong ngẩn ngơ:
- Ai dè con quỷ cái đó kinh khủng vậy. Một con quỷ núp dưới nhan sắc thiên thần.
Tarzan hậm hực:
- Tao sẽ cạo trọc đầu ả bằng con dao “cá mập” của Kloesen nếu ả không khai ra Gaby ở đâu. Không việc gì phải nhẹ tay với ả.
- Ô-kê, tao sẵn sàng giao vũ khí cho mày. Kể từ hôm nay tao coi Sadra Leoforos như một con cá mập trên cạn.
Thằng mập nín thinh bởi ánh đèn pha ô-tô quành ở góc phố. Chiếc xe Pháp lăn bánh đến gần. Mitilini đỗ xe trước ngôi nhà của Leoforos. Những lời lẽ yêu đương bằng tiếng Hi Lạp. Một cái hôn chia tay. Rồi Mitilini lái xe đi.
Tarzan lao ra tức khắc. Hắn xuất hiện sau lưng Sadra khi ả đang lục lọi trong xắc, chắc tìm chìa khóa.
- Tôi có thể giúp cô chứ?
Người đẹp Hi Lạp đứng tim quay lại. Ả rú lên:
- Trời ơi, cứu… ủa, thì ra là các cậu.
- Hừ, xin lỗi. Tụi tôi không phải là ba cậu bé để cô xoa đầu đâu. Vô nhà! Lẹ lên!
Ả ấp úng:
- Nhưng… cái gì… tại sao?
- Thôi đừng giả bộ ngớ ngẩn nữa! Tụi tôi biết tất cả về Mitilini, về cô và bọn tội phạm khác rồi. Nào, mở cửa đi!
Tarzan nhanh như chớp chụp lấy cái xắc tay để kiểm tra xem ả có súng không. Không có! Hắn đẩy cô ả về phía trước.
Nhưng Sadra là kẻ đa mưu. Là người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa, ả tìm cách sập cửa trước mũi tam quái. Nhưng đâu được. Một ống quyển thép của Tarzan đã chặn ngang. Khi hắn đạp tung cửa, cô ả bị văng chúi nhủi vào tường. Ả rên rỉ. Tarzan bật đèn bảo:
- Đừng rên rỉ nữa. Tôi sẽ cắt sạch tóc cô nếu cô giở trò lần nữa đó!
Sadra run lẩy bẩy. Nghĩ đến chuyện phải mất ít nhất bốn năm rưỡi để nuôi tóc dài ra như cũ, ả kinh hoàng.
- Khóa cửa ngoài giùm tao đi Karl.
- Xong rồi đại ca. Tìm con dao găm trước đi.
Không đợi Tarzan ra lệnh, cô ả bảo vệ ngay “mái tóc huyền ảo” bằng cách phun rối rít:
- Ở trên kia, trong chỗ giấu.
Tarzan hơi ngạc nhiên về cánh cửa ra sân ở cuối hành lang bỏ ngỏ. Có điều trong lúc hành binh cấp tốc hắn cho qua việc này. Khi cả đám kéo lên tầng trên, Sadra mở cánh cửa. Phòng này tối tăm, chỉ có chút ánh trăng lọt qua các khe cửa chớp. Không khí thơm nồng mùi hoa. Nhưng không chỉ có vậy…
Tarzan còn thấy thoang thoảng mùi rượu.
Sadra bật đèn trần.
Cả bọn trố mắt, trân trối nhìn. Tròn Vo nuốt nước bọt. Karl toan gỡ kính xuống, nhưng rồi lại đứng im phăng phắc. Sadra như nhìn thấy ma.
Trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ ngồi chễm chệ một gã đàn ông. Tay trái gã cầm chai rượu, tay phải lăm lăm khẩu súng, mũi súng lúc này đang chĩa đúng bụng Tròn Vo.
Chỉ có Tarzan vẫn bình tĩnh:
- Xin chào nhà sưu tập dao găm Pritchett. Không ngờ ông đã đi trước một bước. Ông đã đột nhập nhà này bằng cửa ra sau sân, đúng chưa? Nhưng vì không tìm thấy con dao găm, bây giờ ông muốn biết nó ở đâu chứ gì?
/703
|