Tarzan bật lên:
- Thưa chú Glockner, cháu nghĩ ra rồi. Ở trường tụi cháu có hai thằng chưa đủ sức làm “đầu gấu” nhưng luôn hằn học với mọi người. Chúng thường ăn hiếp các học sinh lớp dưới và bày ra nhiều trò chơi tàn bạo. Rõ ràng cháu đã quá u mê khi bỏ qua chúng để bám theo Lambster.
Máy Tính Điện Tử cũng gật đầu:
- Dạo này cháu cũng làm sao ấy, chú ạ. Đáng lẽ cháu phải giúp Tarzan khẳng định ngay từ đầu, nhưng cứ nghĩ đến hai thằng lớp 12 hổ giấy đó, cháu lại không tin rằng chúng dám khoác bộ cánh Thầy Tu Kinh Dị. Chỉ vì tụi cháu không thể tưởng tượng nổi thôi…
Tròn Vo hí lên:
- Cháu biết Tarzan và Karl nói bọn nào rồi. Hasso Feindt và Horst Obermeier chớ gì?
Tarzan gật đầu:
- Sáng nay Obermeier đã tự làm lộ mình.
- Hả?
- Sau khi bị đòn vì làm đổ li sữa nóng và khiêu khích cháu, gã đã lồng lộn rít lên: “Mày sẽ phải đền tội. Không, không phải mày. Gián tiếp thôi. Nó sẽ đền tội!”. Gã nói đến đó thì im bặt vì biết bị hớ. Lạy Chúa, ai là “nó” ở đây? Giờ thì cháu đã biết gã không ám chỉ Willi, mà là Gaby.
Thanh tra Glockner thận trọng:
- Có thể các cháu bị ấn tượng xấu về hai đối tượng ấy nên kết luận vội vã. Hãy đợi chú tham khảo ý kiến cô Angelika xem sao. Có thể cô ấy sẽ có những thông tin bổ ích.
Ông đứng lên. Một thoáng hi vọng trên mặt.
Bà Glockner chắp hai bàn tay:
- Lạy Chúa lòng lành!
Tarzan vỗ vào bụng con Oskar nãy giờ nằm dài dưới chân hắn:
- Tụi mình cũng đi chứ, đúng không Oskar?
*
Klick!
Mũi súng rời khỏi thái dương Gaby sau tiếng động khô khốc ấy. Umberto cười đắc chí:
- Người hên dữ, hả?
Gaby mở mắt, miệng đắng nghét.
Severin ngó cặp môi run rẩy của Gaby thích thú nói:
- Hãy thử lại một lần nữa, Umberto. Tao thích nhìn nỗi sợ hãi của nó. Mà con nhỏ cũng có vẻ khoái trò này nữa kìa.
- Không, tôi năn nỉ các người! Tôi… không chịu được nữa.
Umberto lưỡng lự. Đoạn gã chúc họng súng xuống đất, lui lại mấy bước:
- Ngươi sợ, đúng không? Hãy nói là người sợ đi!
Cô bé gào lên:
- Đúng! Tất nhiên là tôi… sợ! Các người đùa với mạng sống của tôi!
- Mày nghe rõ chớ Severin. Nó hoàn toàn bấn loạn vì sợ. Nếu con người đã sợ thì muốn làm gì họ cũng được. Hãy dạy cho chúng sợ, chúng sẽ vâng lời ta.
Quả thật là một triết lí siêu đẳng của những kẻ có triệu chứng tâm thần. Gaby phập phồng liếc gã Thầy Tu Umberto bỏ “con chó lửa” vào cái túi thể thao. Cô rùng mình khi thấy gã thay thế khẩu súng bằng một túi nhựa dày cộm. Ôi chao, lại còn trò gì nữa đây?
Umberto dịu giọng hẳn:
- Trong này có đồ ăn và một chai cô-la. Ngươi có thể dùng thoải mái.
- Các người định bỏ tôi ở lại đây sao?
- Chớ còn gì!
- Chúa ơi, nếu ở lại thế nào tôi cũng bị sưng phổi vì lạnh. Xin hãy để tôi đi!
Hai cái mặt nạ xoay vào nhau hội ý. Sau cùng Severin nói:
- Thôi được, tối nay ngươi sẽ được tự do. Bọn ta đã chứng kiến ngươi sợ hãi đến thế nào rồi. Nhưng bọn ta chỉ có thể thả ngươi vào buổi tối. Ngươi sẽ bị bịt mắt, lên xe và được bỏ xuống đâu đó trong thành phố. Rõ chớ?
Hai thằng gian ác đi ra sau khi khóa cửa cẩn thận và ôm theo các vật dụng cần thiết.
Vậy là Gaby sẽ phải chịu thêm một ngày rùng rợn dưới tầng hầm này.
Hai tên Thầy Tu Kinh Dị cười ha hả khi đã đứng trên tầng trệt. Chà, tòa biệt thự bỏ hoang này thật là tuyệt diệu, xa ngoại ô thành phố đến mười lăm ki-lô-mét, rất đáng mặt làm nơi đặt đại bản doanh của băng đảng Kinh Dị. Tòa nhà đã xây dựng cách đây cả thế kỉ chớ sao, con nít đi qua là khóc thét, đố đứa nào dám héo lánh đến gần. Hà hà, căn nhà đã vậy còn nói chi tới tầng hầm. Tầng hầm Kinh Dị không bị phát hiện là cái chắc.
Hai con quỷ bỏ áo trùm, găng tay, mặt nạ vào một cái va-li.
Severin nhịp cẳng:
- Với tư cách nhà nghiên cứu nỗi sợ hãi, tao thấy sướng quá. Tao tin rằng có ngày nó sẽ biến thành một bộ môn khoa học và tất nhiên là sẽ đi liền với những thí nghiệm thực sự. Ngày huy hoàng ấy mà xảy ra thì thiên hạ sẽ ghi công tụi mình như hai nhà thủy tổ. Dám thế giới còn dựng bia ca ngợi nữa đấy chớ. Mày phải nhớ, đây là nghiên cứu khoa học! Đâu có như mày giải thích dở òm với con bé, rằng là cuộc đời sẽ đậm đà hơn nếu thêm vui thú hành hạ kẻ khác… Đồ vô dụng.
Umberto vặc lại:
- Thôi đừng có làm trò hề nữa. Hễ dọa được ai sợ tái dại là mày lại vỗ ngực khoe khoang. Khoa học cái con khỉ. Thực ra thì vì sao tụi mình lại tóm đúng con bé Glockner chứ? Chẳng qua để nó hết vênh cái mặt lên. Và trước hết là để trả thù cái thằng bồ chó chết của nó. Vậy đó! Tao nói đúng chứ, hả?
Umberto đóng va-li lại.
Severin lầm bầm xuống nước:
- Ngoài chuyện đó, còn cảm giác được mạo hiểm nữa. Mày đồng ý với tao chứ?
- Ờ. Nhưng tối nay mày đeo mặt nạ sọ người đấy.
- Sao vậy?
- Vì lỗ mũi khoét không vừa với tao. Nghẹt thở bỏ mẹ.
- Ô-kê! Tao thì thế nào cũng xong!
Hai thằng xách va-li ra sau nhà, nơi chúng đỗ xe. Quanh nhà, tuyết phủ trắng xóa.
*
Chiếc BMW của thanh tra Glockner rồ máy. Tarzan ngồi trong buồng lái cùng với ông, Karl và Kloesen ngồi ghế sau. Họ đang trên đường đến nhà cô Schmahlich.
Những đám mây tuyết lững lờ trôi trên đầu thành phố, thỉnh thoảng mặt trời lại ló ra thả những tia sáng diệu kì. Chiếc máy bộ đàm bên cạnh ông thanh tra bỗng kêu “tít, tít !”. Ông đưa máy lên tai, xưng danh.
Giọng viên trợ lí Jansen vang lên:
- Tôi đã có mặt ở vị trí, thưa sếp. Tại công viên Mozant. Gã Thêo Lambster đang ở trong vườn nhà gã. Thái độ lạ lắm.
- Nói rõ hơn coi, Jansen.
- Gã lồng lộn như một con hổ đói trong vườn và lảm nhảm một mình giống như đang lên cơn điên. Tôi có thể khẳng định là gã đang chửi rủa ai đó. Bây giờ thì gã vừa rút một khẩu colt tưởng tượng ra khỏi bao súng cũng tưởng tượng nốt. Thưa sếp, chỗ của gã là ở nhà thương điên.
- Anh hãy tiếp tục theo dõi gã.
- Tuân lệnh. Ồ, thưa sếp, Lambster đã ngưng cuộc “đấu súng” và đi ra phố.
- Đi bộ hay đi xe?
- Gã có chiếc Landrover đang đỗ ở rìa đường.
- Nhiệm vụ của anh là đeo dính gã, nhưng không được để cho gã trông thấy.
Chiếc BMW ngoặt vào đại lộ Sigmund. Coi, một cô gái xinh đẹp sắp sửa rời khỏi ngôi nhà mà phái đoàn điều tra đang muốn ghé. Angelika chớ còn ai. Hôm nay cô mặc áo da trắng, cổ bằng lông nhân tạo, tóc buộc vổng cao, vai đung đưa chiếc xắc nhỏ.
Tarzan nhảy xuống:
- Chào cô Angelika. May quá, tụi em còn kịp gặp cô.
- Chào Peter!
Angelika mỉm cười với Tarzan. Rồi khi cô trông thấy những người khác thì nụ cười càng tươi tắn hơn:
- Ồ, chào ông thanh tra. Tôi đang định đến chỗ ông Tickel để trả lại ông ta chuỗi hạt kim cương.
- Tốt lắm. Mời cô lên xe. Chúng ta sẽ trò chuyện trên đường đến đó.
Tarzan lập tức nhường chỗ cho Angelika. Nhà nữ tâm lí học tò mò:
- Ông tìm tôi về việc gì hở ông thanh tra? Chuỗi kim cương ư? Tôi đã hứa sẽ gọi điện cho ông ngay về phản ứng của Tickel mà.
Thanh tra Glockner điềm đạm:
- Hiện tại, tôi muốn gặp cô vì một vấn đề khác. Chẳng là Tarzan đã nói cho tôi hay có lần cô nhắc đến vụ chú bé Hansi bảy tuổi bị hai thanh niên bắt cóc và dọa dẫm trong một căn hầm tối. Bọn chúng đeo mặt nạ ác quỷ và hành hạ Hansi đến nỗi tâm thần chú bé sau đó hoảng loạn. Hansi từng là bệnh nhân của cô, đúng chớ cô Angelika? Tôi đang phỏng đoán có thể chính hai thanh niên đó nay lại tự xưng là Thầy Tu Kinh Dị. Cô còn nhớ Hansi đã kể những gì về hai tên đao phủ đó hay không?
- Cũng không được gì rõ hơn. Dạo đó tôi không dám căn vặn chú bé, sợ em thêm hoảng loạn.
- Nhưng ít nhất, chú bé cũng tả sơ qua về chúng chứ?
- Điều đó thì có. Hansi đã sợ sệt nhắc tới hai gã thanh niên cao lớn, ăn mặc lịch sự tuổi cỡ hai mươi. Xe hơi của chúng thì chú bé mù mịt, chú tả hết màu này đến màu khác. Tội nghiệp, khi đó tôi chỉ muốn Hansi quên được cái hồi ức gớm ghiếc ấy thôi. Tuy nhiên…
- Sao hả cô Angelika?
- Tuy nhiên nếu Hansi gõ cửa đồng nghiệp Tickel của tôi thì tôi tin là ông ta sẽ truy chú nhóc tới nơi tới chốn, bằng vô số câu hỏi dồn dập cho coi. Chẳng hạn như hai gã đó mặt mày thế nào, đối thoại những gì, gọi nhau ra sao… vân vân và vân vân.
- Hừ. Chúng ta sẽ biết điều đó từ miệng ông ta ngay bây giờ.
Angelika gật đầu:
- Ông ta đang có mặt tại phòng khám. Tôi đã gọi phôn cho ông ta hồi sáng báo tin là sẽ ghé.
Chiếc xe BMW lao vun vút vào phố Đại Bàng. Trời đất. Tarzan trố mắt. Trước tòa nhà có phòng khám của bác sĩ tâm lí Tickel, một chiếc Landrover đậu lù lù.
- Lambster!
Tarzan la lên. Hắn báo động quả đúng lúc, gã thợ chiếu phim đang hấp tấp bước vào cửa.
Tiếng của Karl khàn khàn:
- Đúng gã rồi!
Nó vừa dứt lời thì tiếng “tút, tút” từ máy bộ đàm của thanh tra Glockner vang lên. Jansen báo cáo:
- Thưa sếp, đối tượng đã lái xe vào đường Đại Bàng và đang bước vô tòa nhà mang số 11.
- Tôi cũng đã thấy, Jansen à. Nếu anh chịu khó liếc vào kiếng chiếu hậu sẽ thấy chiếc BMW.
- Ồ, sếp cũng tới rồi hả?
- Anh làm ơn mai phục xa tòa nhà một chút nhé.
Đoạn ông lái xe đến, dừng ngay tại một điểm cấm đậu xe. Ông gài trước kính chiếc BMW một tấm bảng nhỏ “Cảnh sát”.
- Chúng tôi sẽ cùng đi với cô, Angelika ạ, nhưng im lặng đứng ngoài hành lang. Cô cứ gặp ông Tickel và trả lại chuỗi kim cương. Lambster đang ở chỗ ông ta, nhưng tôi không nghĩ ông ta sẽ để cô phải đợi. Nhất định ông ta phải thích tiếp cô hơn là tiếp con bệnh hoang tưởng kia rồi.
Họ cùng đi vào nhà. Coi, cánh cửa phòng khám của Tickel mở toang. Năm người bất chợt khựng lại bởi từ phòng trong vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ. Căn phòng Tickel vẫn tiếp bệnh nhân này quanh năm đóng kín, nhưng cho dù kín đến cỡ nào thì cái giọng the thé của Lambster vẫn cứ lách ra ngoài.
Ông Glockner lẳng lặng dang tay dồn cả bọn vào phòng chờ và khép cửa lại.
*
Trước đó vài phút, Tickel làm sao biết điều gì sắp đổ ụp trên mưu mô của lão. Lão vừa điền những dòng chữ cuối cùng vô tờ khai với hãng bảo hiểm để đòi bồi thường 100.000 mark. Chớ gì nữa, lão phải nâng giá gấp chục lần chuỗi kim cương “bị mất” chứ sao.
- Hà hà, vậy là ta vừa có quà tặng cho Angelika vừa vớ bẫm.
Đúng vào lúc lão hí hửng nhất thì cánh cửa ngoài sập cái rầm rồi lại bật ra, bởi ổ khóa mới chữa còn trục trặc. Cuộc chu du trên chín tầng mây của lão rớt xuống đất bởi một bóng người thấp thoáng. Ê, Lambster chớ ai. Gã xộc vào căn phòng đầy hồ bệnh án của Tickel với một bộ mặt hầm hầm. Ngó thì ghê thật đấy, nhưng nhằm nhò gì. Chắc thằng “cao bồi” sắp sửa kể lể tội lỗi của tên tống tiền toan móc túi gã đây.
Hồi nãy, đúng 12 giờ trưa, lão đã phôn lại cho Lambster để hù một lần nữa. Và Lambster mếu máo nói rằng tiền bạc đã chuẩn bị xong. Chỉ còn đợi cú phôn thứ ba nữa là tiền của Lambster sẽ chảy vào túi lão.
Tickel mỉm cười:
- Chào Lambster thân mến! Mời anh ngồi.
Hai cẳng chân của gã cao bồi đứng dạng ra trước bàn làm việc. Gã hất hàm:
- Tôi không phải Lambster thân mến của ông! Tôi sẽ giết ông, đồ chó chết!
Tickel cứng người:
- Sao, anh điên rồi…
Gã thợ chiếu phim nhếch mép lầm lì. Gã rút tay ra khỏi túi áo với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Trời ạ, trên tay gã là một khẩu súng lục to tướng chĩa vào Tickel.
- Đồ tống tiền. Đồ giẻ rách đạo đức giả. Tôi đã đi guốc vào bụng ông!
Nụ cười thường trực trên môi Tickel rơi mất tiêu. Lão run bắn. Ôi trời, mình đã sai lầm chỗ nào chớ? Chỗ nào?
- Hãy ngồi xuống, nhìn vào mắt tôi và thật bình tĩnh Lambster ạ. Chúng ta sẽ gỡ rối. Nào, trước tiên anh làm ơn quẳng cái khẩu súng gớm ghiếc đó đi. Anh đã hứa giao hết đạn dược và vũ khí cho tôi rồi mà.
Lambster gầm như cọp rống:
- Ông đứng vờ vịt nữa. Tôi biết tỏng cái bụng dạ thối hoắc của ông. Ông tính moi 100.000 mark của tôi ư? Nhưng ông đã tự làm lộ tẩy. Ông đã phạm sai lầm. Và sai lầm đó sẽ vặn cổ ông liền đây. Ha ha ha.
Tickel cố trấn tĩnh:
- Tôi… tôi không hiểu anh muốn nói gì…
- Vậy hãy vểnh lỗ tai mà nghe đây, đồ lợn. Tối qua phòng khám của ông đã bị đột nhập, đúng chớ? Ông đã kể với tôi lúc đêm khuya tôi ghé nhà ông. Ông còn tri hô rằng ông bị chôm mất một chuỗi kim cương. Đáng thương cho tôi, tôi tin ông hoàn toàn. Và lại còn ngây thơ đem chuyện tôi đã bắn chết một con chó và làm hết hồn một cô bé bởi viên đạn sượt qua ra kể lể. Ông đã nghe chuyện ấy. Rồi sau đó đã làm gì với nó chớ?
Lambster ngừng lại để… thở. Gã rít như rắn:
- Tôi vừa về tới nhà thì bị một thằng tống tiền gọi điện đến. Nó dọa tôi rằng nó đã đọc hết các hồ sơ bệnh án ăn trộm trong phòng khám của ông và chọn… số phận của tôi. Nó đã gây áp lực với tôi và tuyên bố rằng nếu tôi không chung đủ tiền cho nó thì nó sẽ giao tôi cho bọn cớm. Ôi ma quỷ, nó đã gọi tôi là tên giết chó để ép tôi.
Tickel cảm thấy rõ mình đã bị nốc-ao một vố quá nặng trong khi Lambster vẫn hùng hổ:
- Bây giờ thì ông đã mở mắt ra chưa, ông Tickel. Trong hồ sơ bệnh án của tôi không có một chữ nào về con chó lẫn con bé. Tôi kể cho ông sau vụ ông bị mất trộm cơ mà. Chỉ có thánh mới biết được cả điều chưa xảy ra. Trong cơn mê tiền ông đã quên cả phép lô-gich. Và ông đã ngu xuẩn nhấc phôn lên.
Lambster cười hô hố. Gã nhe răng như sói vô mồi:
- Hê hê, đáng lẽ tôi đã phát hiện ông là kẻ tống tiền sớm hơn nếu tôi không quá hoảng sợ. Rõ ràng ông đã tự đột nhập vào phòng khám của mình và giả như có kẻ nào đã gây án. Và kẻ ấy sẽ là tên tống tiền. Hừ, ông đã tống tiền bao nhiêu bệnh nhân của mình rồi hả Tickel? Chắc chắn tôi không phải là nạn nhân đầu tiên đâu. Ông biết rõ về tâm sự của chúng tôi kia mà, toàn những con người bịnh hoạn dễ bị móc túi vì những chuyện tế nhị, gây hổ thẹn. Thế nào lão bác sĩ độc ác, lão có bị mất chuỗi kim cương không hả? Cũng tự xoáy của mình rồi chứ?
Tickel chợt tỉnh hẳn người. Lão quả là con người gian ngoan:
- Bình tĩnh lại Lambster. Thế là cuộc điều trị của tôi thành công mĩ mãn. Phương pháp chữa bịnh mới của tôi đã có kết quả. Anh nói đúng. Tôi đã đóng giả tên tống tiền, nhưng không phải vì 100.000 mark của anh mà vì tôi muốn anh thành một con người có phản xạ bình thường như bao nhiêu người khác. Chà, anh sắp lành bệnh rồi. Anh biết đối phó, biết suy nghĩ để chống trả, biết…
Lão chợt im bặt bởi cửa phòng đã bật ra. Coi kìa, cả một phái đoàn nối đuôi nhau bước vào, toàn người và người. Thanh tra Glockner, đến Angelika Schmahlich, sau đó là Tarzan, Karl và Kloesen.
Lambster quay phắt lại. Khẩu súng cổ xưa như Trái Đất trong bộ sưu tập vũ khí của gã chĩa vào đám đông lăm lăm.
Thanh tra Glockner hoàn toàn bất ngờ. Bàn chân ông vừa tiến lên đã khựng lại.
Tiếng Lambster thật thống thiết:
- Dừng hết, không tôi bắn! Tôi cảm thấy bị đe dọa. Tôi sẽ tự vệ.
Glocker ôn tồn:
- Bỏ súng xuống đi ông Lamsbter.
- Không. Các ông đã nghe sạch những lời thú tội của tôi. Ông đã biết tôi bắn chết con chó… Giờ ông vào bắt tôi. Nhưng tôi sẽ tự vệ tới giọt máu cuối cùng.
Tay Lambster run bắn. Tarzan quyết định đánh ván bài liều. Hắn mím môi nhích lại gần ông thanh tra.
Lambster có vẻ như chịu không nổi trước ánh mắt không chớp của thanh tra Glockner. Gã giật lùi liên tục cho đến khi lưng đụng mạnh vào cạnh bàn giấy. Tên thợ chiếu phim hoảng hồn quay phắt lại nhìn, mũi súng chệch khỏi ông thanh tra, chĩa ra cửa sổ. Tarzan lập tức phóng lên trước, chém cạnh tay vào cổ tay Lambster.
Khẩu súng rơi xuống sàn. Lambster rú lên. Tarzan túm lấy gã. Gã cự lại nhưng Tarzan đã giở ngón võ Judo tuyệt xảo ra. Gã “cao bồi” bay người vào chiếc tủ hồ sơ và á khẩu tại chỗ.
Cú đo ván của gã làm năm cái ngăn kéo bật ra một lượt. Một ngăn đổ ụp lên người gã khiến hồ sơ bay tứ tung và các cuộn băng ghi âm lăn lông lốc. Lambster bị vùi dưới mớ hỗn độn đó. Gã không biết rằng đó chính là ngăn kéo có mẫu tự “L”. Và hồ sơ bệnh án của gã đậu đúng lên mặt gã.
Ông thanh tra lẳng lặng bập còng số 8 vào cổ tay Lambster trong lúc Tickel há hốc mồm chết điếng sau bàn giấy. Cô Angelika lấy vật lão gửi tặng từ trong xắc ra:
- Chuỗi kim cương bị mất trộm của ông đây.
Tickel ngây dại đè tay lên tờ giấy đặt trên bàn. Đáng tiếc là lão hành động quá trễ.
- Ông phạm thêm một tội ngoài tội tống tiền, ông Tickel! Âm mưu lừa đảo hãng bảo hiểm.
Karl được cử ra phố gọi Jansen. Ông Glockner gọi điện về Tổng nha. Đoạn ông quay sang Tickel:
- Ông có điều trị cho một chú bé mà cô Schmahlich đã giới thiệu cho ông phải không?
- Dạ… dạ… có…
- Nghe nói thoạt đầu chú bé không tả được diện mạo bọn bất lương đã hành hạ nó. Sau có khá hơn không?
Mười đầu ngón tay của Tickel dính như nam châm vô cạnh bàn. Lão rối rít:
- Không hẳn… vậy. Tôi… tôi đã điều trị thành công… Thằng… bé đã trở lại cân bằng về tâm lí.
- Nó đã có thể tả lại bọn hành hạ mình?
- Vâng.
Thanh tra Glocker và mọi người chờ lão bóp trán cỡ một phút. Sau rồi lão bảo:
- Đúng rồi. Một thằng đầy mụn trứng cá.
Tarzan bàng hoàng:
- Hasso Feindt! Ở trường không ai lắm mụn trứng cá như nó! Mặt như cái bánh đa vừng. Vậy là chúng ta đã đoán đúng.
Tròn Vo cũng ngỡ ngàng:
- Ở đâu có Hasso Feindt, ở đó có Obermeier. Cháu chưa bao giờ chịu nổi hai thằng đáng ghét đó.
Thanh tra Glockner hỏi tiếp Tickel:
- Còn gã thứ hai thì sao?
Tickel dạ vâng lia lịa. Lão biết khai báo thành thật sẽ nhẹ tội.
- Dạ, thằng bé nói tên thứ hai cao lớn và gầy nhom. Đầu tròn ung ủng. Tai vểnh như tai voi.
- Đó là Obermeier!
Tarzan reo lên như cái máy được ấn nút.
- Thưa chú Glockner, cháu nghĩ ra rồi. Ở trường tụi cháu có hai thằng chưa đủ sức làm “đầu gấu” nhưng luôn hằn học với mọi người. Chúng thường ăn hiếp các học sinh lớp dưới và bày ra nhiều trò chơi tàn bạo. Rõ ràng cháu đã quá u mê khi bỏ qua chúng để bám theo Lambster.
Máy Tính Điện Tử cũng gật đầu:
- Dạo này cháu cũng làm sao ấy, chú ạ. Đáng lẽ cháu phải giúp Tarzan khẳng định ngay từ đầu, nhưng cứ nghĩ đến hai thằng lớp 12 hổ giấy đó, cháu lại không tin rằng chúng dám khoác bộ cánh Thầy Tu Kinh Dị. Chỉ vì tụi cháu không thể tưởng tượng nổi thôi…
Tròn Vo hí lên:
- Cháu biết Tarzan và Karl nói bọn nào rồi. Hasso Feindt và Horst Obermeier chớ gì?
Tarzan gật đầu:
- Sáng nay Obermeier đã tự làm lộ mình.
- Hả?
- Sau khi bị đòn vì làm đổ li sữa nóng và khiêu khích cháu, gã đã lồng lộn rít lên: “Mày sẽ phải đền tội. Không, không phải mày. Gián tiếp thôi. Nó sẽ đền tội!”. Gã nói đến đó thì im bặt vì biết bị hớ. Lạy Chúa, ai là “nó” ở đây? Giờ thì cháu đã biết gã không ám chỉ Willi, mà là Gaby.
Thanh tra Glockner thận trọng:
- Có thể các cháu bị ấn tượng xấu về hai đối tượng ấy nên kết luận vội vã. Hãy đợi chú tham khảo ý kiến cô Angelika xem sao. Có thể cô ấy sẽ có những thông tin bổ ích.
Ông đứng lên. Một thoáng hi vọng trên mặt.
Bà Glockner chắp hai bàn tay:
- Lạy Chúa lòng lành!
Tarzan vỗ vào bụng con Oskar nãy giờ nằm dài dưới chân hắn:
- Tụi mình cũng đi chứ, đúng không Oskar?
*
Klick!
Mũi súng rời khỏi thái dương Gaby sau tiếng động khô khốc ấy. Umberto cười đắc chí:
- Người hên dữ, hả?
Gaby mở mắt, miệng đắng nghét.
Severin ngó cặp môi run rẩy của Gaby thích thú nói:
- Hãy thử lại một lần nữa, Umberto. Tao thích nhìn nỗi sợ hãi của nó. Mà con nhỏ cũng có vẻ khoái trò này nữa kìa.
- Không, tôi năn nỉ các người! Tôi… không chịu được nữa.
Umberto lưỡng lự. Đoạn gã chúc họng súng xuống đất, lui lại mấy bước:
- Ngươi sợ, đúng không? Hãy nói là người sợ đi!
Cô bé gào lên:
- Đúng! Tất nhiên là tôi… sợ! Các người đùa với mạng sống của tôi!
- Mày nghe rõ chớ Severin. Nó hoàn toàn bấn loạn vì sợ. Nếu con người đã sợ thì muốn làm gì họ cũng được. Hãy dạy cho chúng sợ, chúng sẽ vâng lời ta.
Quả thật là một triết lí siêu đẳng của những kẻ có triệu chứng tâm thần. Gaby phập phồng liếc gã Thầy Tu Umberto bỏ “con chó lửa” vào cái túi thể thao. Cô rùng mình khi thấy gã thay thế khẩu súng bằng một túi nhựa dày cộm. Ôi chao, lại còn trò gì nữa đây?
Umberto dịu giọng hẳn:
- Trong này có đồ ăn và một chai cô-la. Ngươi có thể dùng thoải mái.
- Các người định bỏ tôi ở lại đây sao?
- Chớ còn gì!
- Chúa ơi, nếu ở lại thế nào tôi cũng bị sưng phổi vì lạnh. Xin hãy để tôi đi!
Hai cái mặt nạ xoay vào nhau hội ý. Sau cùng Severin nói:
- Thôi được, tối nay ngươi sẽ được tự do. Bọn ta đã chứng kiến ngươi sợ hãi đến thế nào rồi. Nhưng bọn ta chỉ có thể thả ngươi vào buổi tối. Ngươi sẽ bị bịt mắt, lên xe và được bỏ xuống đâu đó trong thành phố. Rõ chớ?
Hai thằng gian ác đi ra sau khi khóa cửa cẩn thận và ôm theo các vật dụng cần thiết.
Vậy là Gaby sẽ phải chịu thêm một ngày rùng rợn dưới tầng hầm này.
Hai tên Thầy Tu Kinh Dị cười ha hả khi đã đứng trên tầng trệt. Chà, tòa biệt thự bỏ hoang này thật là tuyệt diệu, xa ngoại ô thành phố đến mười lăm ki-lô-mét, rất đáng mặt làm nơi đặt đại bản doanh của băng đảng Kinh Dị. Tòa nhà đã xây dựng cách đây cả thế kỉ chớ sao, con nít đi qua là khóc thét, đố đứa nào dám héo lánh đến gần. Hà hà, căn nhà đã vậy còn nói chi tới tầng hầm. Tầng hầm Kinh Dị không bị phát hiện là cái chắc.
Hai con quỷ bỏ áo trùm, găng tay, mặt nạ vào một cái va-li.
Severin nhịp cẳng:
- Với tư cách nhà nghiên cứu nỗi sợ hãi, tao thấy sướng quá. Tao tin rằng có ngày nó sẽ biến thành một bộ môn khoa học và tất nhiên là sẽ đi liền với những thí nghiệm thực sự. Ngày huy hoàng ấy mà xảy ra thì thiên hạ sẽ ghi công tụi mình như hai nhà thủy tổ. Dám thế giới còn dựng bia ca ngợi nữa đấy chớ. Mày phải nhớ, đây là nghiên cứu khoa học! Đâu có như mày giải thích dở òm với con bé, rằng là cuộc đời sẽ đậm đà hơn nếu thêm vui thú hành hạ kẻ khác… Đồ vô dụng.
Umberto vặc lại:
- Thôi đừng có làm trò hề nữa. Hễ dọa được ai sợ tái dại là mày lại vỗ ngực khoe khoang. Khoa học cái con khỉ. Thực ra thì vì sao tụi mình lại tóm đúng con bé Glockner chứ? Chẳng qua để nó hết vênh cái mặt lên. Và trước hết là để trả thù cái thằng bồ chó chết của nó. Vậy đó! Tao nói đúng chứ, hả?
Umberto đóng va-li lại.
Severin lầm bầm xuống nước:
- Ngoài chuyện đó, còn cảm giác được mạo hiểm nữa. Mày đồng ý với tao chứ?
- Ờ. Nhưng tối nay mày đeo mặt nạ sọ người đấy.
- Sao vậy?
- Vì lỗ mũi khoét không vừa với tao. Nghẹt thở bỏ mẹ.
- Ô-kê! Tao thì thế nào cũng xong!
Hai thằng xách va-li ra sau nhà, nơi chúng đỗ xe. Quanh nhà, tuyết phủ trắng xóa.
*
Chiếc BMW của thanh tra Glockner rồ máy. Tarzan ngồi trong buồng lái cùng với ông, Karl và Kloesen ngồi ghế sau. Họ đang trên đường đến nhà cô Schmahlich.
Những đám mây tuyết lững lờ trôi trên đầu thành phố, thỉnh thoảng mặt trời lại ló ra thả những tia sáng diệu kì. Chiếc máy bộ đàm bên cạnh ông thanh tra bỗng kêu “tít, tít !”. Ông đưa máy lên tai, xưng danh.
Giọng viên trợ lí Jansen vang lên:
- Tôi đã có mặt ở vị trí, thưa sếp. Tại công viên Mozant. Gã Thêo Lambster đang ở trong vườn nhà gã. Thái độ lạ lắm.
- Nói rõ hơn coi, Jansen.
- Gã lồng lộn như một con hổ đói trong vườn và lảm nhảm một mình giống như đang lên cơn điên. Tôi có thể khẳng định là gã đang chửi rủa ai đó. Bây giờ thì gã vừa rút một khẩu colt tưởng tượng ra khỏi bao súng cũng tưởng tượng nốt. Thưa sếp, chỗ của gã là ở nhà thương điên.
- Anh hãy tiếp tục theo dõi gã.
- Tuân lệnh. Ồ, thưa sếp, Lambster đã ngưng cuộc “đấu súng” và đi ra phố.
- Đi bộ hay đi xe?
- Gã có chiếc Landrover đang đỗ ở rìa đường.
- Nhiệm vụ của anh là đeo dính gã, nhưng không được để cho gã trông thấy.
Chiếc BMW ngoặt vào đại lộ Sigmund. Coi, một cô gái xinh đẹp sắp sửa rời khỏi ngôi nhà mà phái đoàn điều tra đang muốn ghé. Angelika chớ còn ai. Hôm nay cô mặc áo da trắng, cổ bằng lông nhân tạo, tóc buộc vổng cao, vai đung đưa chiếc xắc nhỏ.
Tarzan nhảy xuống:
- Chào cô Angelika. May quá, tụi em còn kịp gặp cô.
- Chào Peter!
Angelika mỉm cười với Tarzan. Rồi khi cô trông thấy những người khác thì nụ cười càng tươi tắn hơn:
- Ồ, chào ông thanh tra. Tôi đang định đến chỗ ông Tickel để trả lại ông ta chuỗi hạt kim cương.
- Tốt lắm. Mời cô lên xe. Chúng ta sẽ trò chuyện trên đường đến đó.
Tarzan lập tức nhường chỗ cho Angelika. Nhà nữ tâm lí học tò mò:
- Ông tìm tôi về việc gì hở ông thanh tra? Chuỗi kim cương ư? Tôi đã hứa sẽ gọi điện cho ông ngay về phản ứng của Tickel mà.
Thanh tra Glockner điềm đạm:
- Hiện tại, tôi muốn gặp cô vì một vấn đề khác. Chẳng là Tarzan đã nói cho tôi hay có lần cô nhắc đến vụ chú bé Hansi bảy tuổi bị hai thanh niên bắt cóc và dọa dẫm trong một căn hầm tối. Bọn chúng đeo mặt nạ ác quỷ và hành hạ Hansi đến nỗi tâm thần chú bé sau đó hoảng loạn. Hansi từng là bệnh nhân của cô, đúng chớ cô Angelika? Tôi đang phỏng đoán có thể chính hai thanh niên đó nay lại tự xưng là Thầy Tu Kinh Dị. Cô còn nhớ Hansi đã kể những gì về hai tên đao phủ đó hay không?
- Cũng không được gì rõ hơn. Dạo đó tôi không dám căn vặn chú bé, sợ em thêm hoảng loạn.
- Nhưng ít nhất, chú bé cũng tả sơ qua về chúng chứ?
- Điều đó thì có. Hansi đã sợ sệt nhắc tới hai gã thanh niên cao lớn, ăn mặc lịch sự tuổi cỡ hai mươi. Xe hơi của chúng thì chú bé mù mịt, chú tả hết màu này đến màu khác. Tội nghiệp, khi đó tôi chỉ muốn Hansi quên được cái hồi ức gớm ghiếc ấy thôi. Tuy nhiên…
- Sao hả cô Angelika?
- Tuy nhiên nếu Hansi gõ cửa đồng nghiệp Tickel của tôi thì tôi tin là ông ta sẽ truy chú nhóc tới nơi tới chốn, bằng vô số câu hỏi dồn dập cho coi. Chẳng hạn như hai gã đó mặt mày thế nào, đối thoại những gì, gọi nhau ra sao… vân vân và vân vân.
- Hừ. Chúng ta sẽ biết điều đó từ miệng ông ta ngay bây giờ.
Angelika gật đầu:
- Ông ta đang có mặt tại phòng khám. Tôi đã gọi phôn cho ông ta hồi sáng báo tin là sẽ ghé.
Chiếc xe BMW lao vun vút vào phố Đại Bàng. Trời đất. Tarzan trố mắt. Trước tòa nhà có phòng khám của bác sĩ tâm lí Tickel, một chiếc Landrover đậu lù lù.
- Lambster!
Tarzan la lên. Hắn báo động quả đúng lúc, gã thợ chiếu phim đang hấp tấp bước vào cửa.
Tiếng của Karl khàn khàn:
- Đúng gã rồi!
Nó vừa dứt lời thì tiếng “tút, tút” từ máy bộ đàm của thanh tra Glockner vang lên. Jansen báo cáo:
- Thưa sếp, đối tượng đã lái xe vào đường Đại Bàng và đang bước vô tòa nhà mang số 11.
- Tôi cũng đã thấy, Jansen à. Nếu anh chịu khó liếc vào kiếng chiếu hậu sẽ thấy chiếc BMW.
- Ồ, sếp cũng tới rồi hả?
- Anh làm ơn mai phục xa tòa nhà một chút nhé.
Đoạn ông lái xe đến, dừng ngay tại một điểm cấm đậu xe. Ông gài trước kính chiếc BMW một tấm bảng nhỏ “Cảnh sát”.
- Chúng tôi sẽ cùng đi với cô, Angelika ạ, nhưng im lặng đứng ngoài hành lang. Cô cứ gặp ông Tickel và trả lại chuỗi kim cương. Lambster đang ở chỗ ông ta, nhưng tôi không nghĩ ông ta sẽ để cô phải đợi. Nhất định ông ta phải thích tiếp cô hơn là tiếp con bệnh hoang tưởng kia rồi.
Họ cùng đi vào nhà. Coi, cánh cửa phòng khám của Tickel mở toang. Năm người bất chợt khựng lại bởi từ phòng trong vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ. Căn phòng Tickel vẫn tiếp bệnh nhân này quanh năm đóng kín, nhưng cho dù kín đến cỡ nào thì cái giọng the thé của Lambster vẫn cứ lách ra ngoài.
Ông Glockner lẳng lặng dang tay dồn cả bọn vào phòng chờ và khép cửa lại.
*
Trước đó vài phút, Tickel làm sao biết điều gì sắp đổ ụp trên mưu mô của lão. Lão vừa điền những dòng chữ cuối cùng vô tờ khai với hãng bảo hiểm để đòi bồi thường 100.000 mark. Chớ gì nữa, lão phải nâng giá gấp chục lần chuỗi kim cương “bị mất” chứ sao.
- Hà hà, vậy là ta vừa có quà tặng cho Angelika vừa vớ bẫm.
Đúng vào lúc lão hí hửng nhất thì cánh cửa ngoài sập cái rầm rồi lại bật ra, bởi ổ khóa mới chữa còn trục trặc. Cuộc chu du trên chín tầng mây của lão rớt xuống đất bởi một bóng người thấp thoáng. Ê, Lambster chớ ai. Gã xộc vào căn phòng đầy hồ bệnh án của Tickel với một bộ mặt hầm hầm. Ngó thì ghê thật đấy, nhưng nhằm nhò gì. Chắc thằng “cao bồi” sắp sửa kể lể tội lỗi của tên tống tiền toan móc túi gã đây.
Hồi nãy, đúng 12 giờ trưa, lão đã phôn lại cho Lambster để hù một lần nữa. Và Lambster mếu máo nói rằng tiền bạc đã chuẩn bị xong. Chỉ còn đợi cú phôn thứ ba nữa là tiền của Lambster sẽ chảy vào túi lão.
Tickel mỉm cười:
- Chào Lambster thân mến! Mời anh ngồi.
Hai cẳng chân của gã cao bồi đứng dạng ra trước bàn làm việc. Gã hất hàm:
- Tôi không phải Lambster thân mến của ông! Tôi sẽ giết ông, đồ chó chết!
Tickel cứng người:
- Sao, anh điên rồi…
Gã thợ chiếu phim nhếch mép lầm lì. Gã rút tay ra khỏi túi áo với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Trời ạ, trên tay gã là một khẩu súng lục to tướng chĩa vào Tickel.
- Đồ tống tiền. Đồ giẻ rách đạo đức giả. Tôi đã đi guốc vào bụng ông!
Nụ cười thường trực trên môi Tickel rơi mất tiêu. Lão run bắn. Ôi trời, mình đã sai lầm chỗ nào chớ? Chỗ nào?
- Hãy ngồi xuống, nhìn vào mắt tôi và thật bình tĩnh Lambster ạ. Chúng ta sẽ gỡ rối. Nào, trước tiên anh làm ơn quẳng cái khẩu súng gớm ghiếc đó đi. Anh đã hứa giao hết đạn dược và vũ khí cho tôi rồi mà.
Lambster gầm như cọp rống:
- Ông đứng vờ vịt nữa. Tôi biết tỏng cái bụng dạ thối hoắc của ông. Ông tính moi 100.000 mark của tôi ư? Nhưng ông đã tự làm lộ tẩy. Ông đã phạm sai lầm. Và sai lầm đó sẽ vặn cổ ông liền đây. Ha ha ha.
Tickel cố trấn tĩnh:
- Tôi… tôi không hiểu anh muốn nói gì…
- Vậy hãy vểnh lỗ tai mà nghe đây, đồ lợn. Tối qua phòng khám của ông đã bị đột nhập, đúng chớ? Ông đã kể với tôi lúc đêm khuya tôi ghé nhà ông. Ông còn tri hô rằng ông bị chôm mất một chuỗi kim cương. Đáng thương cho tôi, tôi tin ông hoàn toàn. Và lại còn ngây thơ đem chuyện tôi đã bắn chết một con chó và làm hết hồn một cô bé bởi viên đạn sượt qua ra kể lể. Ông đã nghe chuyện ấy. Rồi sau đó đã làm gì với nó chớ?
Lambster ngừng lại để… thở. Gã rít như rắn:
- Tôi vừa về tới nhà thì bị một thằng tống tiền gọi điện đến. Nó dọa tôi rằng nó đã đọc hết các hồ sơ bệnh án ăn trộm trong phòng khám của ông và chọn… số phận của tôi. Nó đã gây áp lực với tôi và tuyên bố rằng nếu tôi không chung đủ tiền cho nó thì nó sẽ giao tôi cho bọn cớm. Ôi ma quỷ, nó đã gọi tôi là tên giết chó để ép tôi.
Tickel cảm thấy rõ mình đã bị nốc-ao một vố quá nặng trong khi Lambster vẫn hùng hổ:
- Bây giờ thì ông đã mở mắt ra chưa, ông Tickel. Trong hồ sơ bệnh án của tôi không có một chữ nào về con chó lẫn con bé. Tôi kể cho ông sau vụ ông bị mất trộm cơ mà. Chỉ có thánh mới biết được cả điều chưa xảy ra. Trong cơn mê tiền ông đã quên cả phép lô-gich. Và ông đã ngu xuẩn nhấc phôn lên.
Lambster cười hô hố. Gã nhe răng như sói vô mồi:
- Hê hê, đáng lẽ tôi đã phát hiện ông là kẻ tống tiền sớm hơn nếu tôi không quá hoảng sợ. Rõ ràng ông đã tự đột nhập vào phòng khám của mình và giả như có kẻ nào đã gây án. Và kẻ ấy sẽ là tên tống tiền. Hừ, ông đã tống tiền bao nhiêu bệnh nhân của mình rồi hả Tickel? Chắc chắn tôi không phải là nạn nhân đầu tiên đâu. Ông biết rõ về tâm sự của chúng tôi kia mà, toàn những con người bịnh hoạn dễ bị móc túi vì những chuyện tế nhị, gây hổ thẹn. Thế nào lão bác sĩ độc ác, lão có bị mất chuỗi kim cương không hả? Cũng tự xoáy của mình rồi chứ?
Tickel chợt tỉnh hẳn người. Lão quả là con người gian ngoan:
- Bình tĩnh lại Lambster. Thế là cuộc điều trị của tôi thành công mĩ mãn. Phương pháp chữa bịnh mới của tôi đã có kết quả. Anh nói đúng. Tôi đã đóng giả tên tống tiền, nhưng không phải vì 100.000 mark của anh mà vì tôi muốn anh thành một con người có phản xạ bình thường như bao nhiêu người khác. Chà, anh sắp lành bệnh rồi. Anh biết đối phó, biết suy nghĩ để chống trả, biết…
Lão chợt im bặt bởi cửa phòng đã bật ra. Coi kìa, cả một phái đoàn nối đuôi nhau bước vào, toàn người và người. Thanh tra Glockner, đến Angelika Schmahlich, sau đó là Tarzan, Karl và Kloesen.
Lambster quay phắt lại. Khẩu súng cổ xưa như Trái Đất trong bộ sưu tập vũ khí của gã chĩa vào đám đông lăm lăm.
Thanh tra Glockner hoàn toàn bất ngờ. Bàn chân ông vừa tiến lên đã khựng lại.
Tiếng Lambster thật thống thiết:
- Dừng hết, không tôi bắn! Tôi cảm thấy bị đe dọa. Tôi sẽ tự vệ.
Glocker ôn tồn:
- Bỏ súng xuống đi ông Lamsbter.
- Không. Các ông đã nghe sạch những lời thú tội của tôi. Ông đã biết tôi bắn chết con chó… Giờ ông vào bắt tôi. Nhưng tôi sẽ tự vệ tới giọt máu cuối cùng.
Tay Lambster run bắn. Tarzan quyết định đánh ván bài liều. Hắn mím môi nhích lại gần ông thanh tra.
Lambster có vẻ như chịu không nổi trước ánh mắt không chớp của thanh tra Glockner. Gã giật lùi liên tục cho đến khi lưng đụng mạnh vào cạnh bàn giấy. Tên thợ chiếu phim hoảng hồn quay phắt lại nhìn, mũi súng chệch khỏi ông thanh tra, chĩa ra cửa sổ. Tarzan lập tức phóng lên trước, chém cạnh tay vào cổ tay Lambster.
Khẩu súng rơi xuống sàn. Lambster rú lên. Tarzan túm lấy gã. Gã cự lại nhưng Tarzan đã giở ngón võ Judo tuyệt xảo ra. Gã “cao bồi” bay người vào chiếc tủ hồ sơ và á khẩu tại chỗ.
Cú đo ván của gã làm năm cái ngăn kéo bật ra một lượt. Một ngăn đổ ụp lên người gã khiến hồ sơ bay tứ tung và các cuộn băng ghi âm lăn lông lốc. Lambster bị vùi dưới mớ hỗn độn đó. Gã không biết rằng đó chính là ngăn kéo có mẫu tự “L”. Và hồ sơ bệnh án của gã đậu đúng lên mặt gã.
Ông thanh tra lẳng lặng bập còng số 8 vào cổ tay Lambster trong lúc Tickel há hốc mồm chết điếng sau bàn giấy. Cô Angelika lấy vật lão gửi tặng từ trong xắc ra:
- Chuỗi kim cương bị mất trộm của ông đây.
Tickel ngây dại đè tay lên tờ giấy đặt trên bàn. Đáng tiếc là lão hành động quá trễ.
- Ông phạm thêm một tội ngoài tội tống tiền, ông Tickel! Âm mưu lừa đảo hãng bảo hiểm.
Karl được cử ra phố gọi Jansen. Ông Glockner gọi điện về Tổng nha. Đoạn ông quay sang Tickel:
- Ông có điều trị cho một chú bé mà cô Schmahlich đã giới thiệu cho ông phải không?
- Dạ… dạ… có…
- Nghe nói thoạt đầu chú bé không tả được diện mạo bọn bất lương đã hành hạ nó. Sau có khá hơn không?
Mười đầu ngón tay của Tickel dính như nam châm vô cạnh bàn. Lão rối rít:
- Không hẳn… vậy. Tôi… tôi đã điều trị thành công… Thằng… bé đã trở lại cân bằng về tâm lí.
- Nó đã có thể tả lại bọn hành hạ mình?
- Vâng.
Thanh tra Glocker và mọi người chờ lão bóp trán cỡ một phút. Sau rồi lão bảo:
- Đúng rồi. Một thằng đầy mụn trứng cá.
Tarzan bàng hoàng:
- Hasso Feindt! Ở trường không ai lắm mụn trứng cá như nó! Mặt như cái bánh đa vừng. Vậy là chúng ta đã đoán đúng.
Tròn Vo cũng ngỡ ngàng:
- Ở đâu có Hasso Feindt, ở đó có Obermeier. Cháu chưa bao giờ chịu nổi hai thằng đáng ghét đó.
Thanh tra Glockner hỏi tiếp Tickel:
- Còn gã thứ hai thì sao?
Tickel dạ vâng lia lịa. Lão biết khai báo thành thật sẽ nhẹ tội.
- Dạ, thằng bé nói tên thứ hai cao lớn và gầy nhom. Đầu tròn ung ủng. Tai vểnh như tai voi.
- Đó là Obermeier!
Tarzan reo lên như cái máy được ấn nút.
/703
|