Buổi sáng, Máy Tính Điện Tử hết sức sửng sốt khi biết thế cờ đã lật. Tứ quái đã bị chiếu bí bởi lũ “bồ câu và chó” một cách lãng xẹt. Cuộc điều tra bị đẩy vào thế bất lợi hoàn toàn.
Bốn quái ngồi học mà ruột gan nóng như có lửa đốt. Cũng may là tiết học thứ ba, ông thầy bịnh bất tử nên hội nghị TKKG được triệu tập ngay dưới sân trường.
Công Chúa đề nghị:
- Có lẽ giờ này ba của mình đã biết tình hình. Gọi điện tới hỏi đi.
- Vậy thì tới phòng điện thoại công cộng chớ chờ gì nữa.
Gaby là người gọi phôn. Cô bé đặt ống nghe khá xa vành tai để cả đám đều nghe được. Cô hỏi hồi hộp:
- Ba ơi, con đây. Có gì mới chưa ba?
- Đã tìm thấy mũi tên con gái ạ. Chính con Box giỏi nhất đã tìm được. Nó lôi mũi tên ra từ giữa bụi rậm và quả tình trên mũi tên có vết răng nhỏ. Qua xét nghiệm đó đúng là vết răng Oskar. Điều đáng chú ý là phần mũi bọc kim loại đã bị gỡ từ trước.
- Có gì liên quan ạ?
- Có chớ. Zenke là một con cáo già. Gã đã tháo phần kim loại ấy để ngừa hậu hoạn khi cảnh sát tìm được dấu vết gây ra vụ cháy. Kim loại không cháy được mà. Tuy nhiên chỉ với mỗi yếu tố đó cũng chưa đủ chứng cớ để bắt giữ Zenke.
- Còn chuyện con chim bồ câu tha điếu xì-gà đang cháy về ngôi nhà nghỉ của Schottloff, lão ta nghĩ sao?
- Zenke ngạc nhiên cùng cực và xác nhận đó chính là điếu thuốc mà gã ném con chim lúc nó cứ theo sau lão ở bờ hồ.
- Ba này, như vậy lão gián tiếp là thủ phạm. Có quy kết tội được không ba?
- Trừ trường hợp khu vực bên hồ có bảng “cấm hút thuốc”. Đằng này…
- Ức hết chỗ nói! - Gaby không kìm nổi.
- Gaby, con đang làm gì đấy? Đang giờ ra chơi à?
- Không ạ. Một thầy giáo ốm và tụi con đang sôi lên ở ngoài sân. Còn Zenke thì sao ạ?
- Gã được thả. Ba không thể giữ gã lại lâu hơn vì không đủ tình tiết để luận tội.
- Trời đất!
- Gã còn đổ thừa là tụi con đã dùng con Oskar để giấu mũi tên nhằm mục đích gây rắc rối cho gã.
- Đồ đốn mạt! - Tarzan giận dữ thốt lên.
- Ngay đến ông khổ chủ Schottloff gã cũng chẳng bỏ qua. Gã cho rằng ông bạn hàng xóm tự đốt nhà mình để đòi tiền bảo hiểm và để trả thù cá nhân về vụ tranh giành giang sơn của gã.
- Lạy Chúa, con chưa hề thấy kẻ nào như vậy. À à, ba có thẩm tra lão về món tiền của bà cụ Habrecht không ạ?
- Có chứ Gaby. Nhưng gã đâu chịu nhận.
- Chẳng lẽ mình đầu hàng à?
- Ba tuyên bố là sẽ kiểm tra hoạt động xuất nhập khẩu mờ ám của lão. Chắc chắn đây là yếu huyệt của Zenke. Khi ba tuyên bố điều đó, gã thất sắc thấy rõ.
- Ba làm lẹ đi. Tụi con chờ ngày lão lộ chân tướng đó.
Công Chúa gác máy. Cả băng tiu nghỉu đến dưới một tán cây.
Tròn Vo nhét một mẩu sô-cô-la vào miệng. Karl lôi cặp kính đít chai xuống khỏi mắt lau liên tục. Tội nghiệp Công Chúa, cô bé xui xẻo lãnh ngay một con bù mắc chui vào dưới hàng lông mi đẹp khiến đại ca Tarzan phải ra sức phùng mang thổi mạnh. Trời ạ, trong cái rủi cũng có cái may, được nhìn sâu vào mắt người đẹp trên đời đâu phải ai cũng có cơ may như Tarzan.
Hắn tuyên bố:
- Đừng ủ ê nữa. Chiều nay ba giờ tụi mình ghé nhà chú Schottloff chơi để quên… buồn.
*
Trên ban-công Lena đang bày bữa sáng. Cô ả chơi đủ các chủng loại xúc xích, thịt hun khói, bánh mì và các đồ uống cao cấp trên một cái bàn mặt sứ cổ bọc bạc đắt tiền khỏi phải nói.
Zenke thở phào:
- Thoát chết, hú vía. Số anh có quý nhân phù trợ.
Lena long lanh cặp mắt mèo:
- Em đã nói anh là con cưng của Thượng Đế mà Albi.
- Bây giờ ngôi nhà nghỉ Schottloff chỉ còn lại một đống tro. Chúng ta có cơ may mở mang bờ cõi rồi.
Lena cười nịnh:
- Albi Zenke muốn gì được nấy. Này cưng, tối nay thế là chúng ta có thể đi dự tiệc mừng ở nhà tay giám đốc xây dựng mà không trở ngại. Có lẽ quan khách sẽ mừng hết lớn khi thấy ông trùm được phóng thích.
- Đã quá. Zdô một li trăm phần trăm đi cưng.
Hai li rượu chạm nhau cạn sạch. Vừa ực xong, Zenke đã đập bàn nghe cái rầm:
- Anh rất hận mấy thằng nhãi.
- Bốn đứa đi xe đạp ấy à?
Zenke vểnh môi trên lên giựt giựt như chó dữ:
- Ừ ừ… anh chỉ muốn bắn, muốn nhận chúng chìm lỉm dưới đáy hồ. Thực chó đẻ, chúng đã bám anh dai như đỉa kể từ khi anh “thổi” món tiền dành dụm của mụ già mà chúng quen. Sao? Em quản lí món tiền chôm chỉa ấy tốt chớ?
- Còn phải hỏi. Em đã cho nó nằm gọn trong một ngăn cầm đồ tại nhà băng với tên giả của em, chịu chưa?
- Rót tiếp anh một li nữa, Lena. Em biết cách “luộc” tiền rồi đó.
Lena sà vào lòng lão nhõng nhẽo:
- Albi này, anh có nghĩ rằng bọn cớm sẽ phát lệnh khám nhà không?
- Vì sao em hỏi vậy?
- Em rất lo mớ trang sức còn sờ sờ trong két.
- Trong két là an toàn nhất. Mà chưa chắc bọn cớm sẽ khám nhà đâu. Tên thanh tra Glockner chỉ hù dọa ta thôi.
- Em cứ muốn chuyển chúng đi nơi khác cho an toàn hơn. Em lo lo làm sao ấy.
- Chuyện đó cứ để anh. Đố thằng nào dám động đến. Đó là chỗ chắc nhất với món đồ cao giá này.
*
Biệt thự của nhà nhiếp ảnh nghệ thuật Schottloff tọa lạc ở đại lộ Amalier. Tarzan dừng xe đạp trầm trồ:
- Đúng là so với cái này, căn nhà nghỉ ở bờ hồ chẳng thấm vào đâu.
Gaby hấp háy mắt:
- Quả là một tòa lâu đài.
14 giờ 58 phút, Máy Tính Điện Tử đưa tay ấn chuông. Schottloff niềm nở đón khách.
Khi mọi người bước qua thềm, Tròn Vo chợt hỏi:
- Cháu hi vọng là chú nhốt con “rồng nhà” rồi chớ?
- Hà hà, yên tâm đi. Con rắn đã ở trong lãnh thổ của nó.
Karl lại hỏi:
- Nó bị nhốt chặt ạ?
Schottloff vui vẻ:
- Vào đã, vào đã.
Bốn đứa há hốc mồm trước một phòng khách rộng rinh và kì ảo trang trí toàn đồ gỗ xưa có từ trước năm 1910. Những thớ gỗ đã lên nước bóng như sừng. Kính cửa sổ màu xanh làm cho căn phòng càng thêm huyền ảo.
Schottloff hất hàm:
- Kia là chuồng của Keita, con rắn giữ nhà.
Tứ quái theo chân Schottloff tiến lại nơi mệnh danh là chuồng “gia súc không chân”. Cái chuồng kiên cố với bốn bề lắp kính, dưới đáy rải đầy sỏi, đá, cát, gốc khô tạo nên một nền tự nhiên. Con rắn nằm im trong lãnh địa và không ngừng ngắm cuộc đời hạn hẹp bằng đôi mắt sáng long lanh đảo liên hồi.
Máy Tính Điện Tử khẳng định:
- Nó chỉ là con hổ mang bành. Loại này cũng dám thôi miên con mồi được đó.
Schottloff gật đầu:
- Đúng! Cháu biết rành về các loại rắn à?
- Về lí thuyết thôi ạ. Nhưng cháu khẳng định: Đây là một con mang bành to khác thường. Một con được xếp vào hạng chúa tể.
Schottloff rạng rỡ thông báo:
- Chậc, cháu nói nghe đã quá. Nó dài tới hai mét rưỡi và nặng gần mười kí đó nha.
Quân sư Karl liền làm một bài thuyết pháp dài lê thê về các loài rắn, về đời sống và các đặc tính của từng loài rắn. Ê, ba chiến hữu của Karl thì khỏi nói, đứa nào lại không nể trình độ văn hóa tổng quát của nó. Schottloff tròn mắt ngạc nhiên trước trí nhớ tuyệt vời của một cậu bé tuổi mười lăm.
*
Sân thượng là nơi ông Schottloff nghinh đón bốn khách quý. Coi kìa, trên một cái bàn trải khăn lịch sự là một chiếc bánh ga-tô phủ sô-cô-la to bự. Chiếc bánh cũng lớn quá khổ như con… rắn. Ít ra là Tròn Vo có cảm giác như vậy. Nó nhìn bộ ấm trà Trung Quốc mà hít hà:
- Thơm ghê há chú!
Schottloff hào hứng:
- Cháu nói trà thơm hay cái bánh thơm hả? Tôi đặt mua ở tiệm bánh Leihschiefer đấy. Bánh ở tiệm đó ngon nổi tiếng. Tự phục vụ nhé. Xin mời!
Schottloff quả là vui tính. Tròn Vo không đợi gia chủ mời thêm lần thứ hai đã lủm luôn hai miếng đặt lên đĩa.
- Ngon hết sảy. - Thằng mập lúng búng khen.
Câu chuyện bên bàn tiệc ngọt lại xoay dần qua chủ đề con rắn giữ nhà.
Nghe quân sư nhắc đến hổ mang bành, Tarzan quay qua gia chủ:
- Chú nghĩ sao mà cho rắn độc giữ nhà chứ?
Schottloff nhún vai:
- Công việc của chú là trên từng cây số, nếu mỗi lần đi vắng không có con rắn Keita là kể như chú mất sạch. Trộm cướp thời nay như rươi, chỉ cần thả Keita là êm hết. Nó có thể trườn tới tất cả các phòng và bảo vệ mọi tài sản quý giá hơn bất kì những vệ sĩ nào. Khi ấy, tên đạo tặc nào mà mò vô giỡn mặt là lãnh đủ…
Gaby kêu khẽ:
- Chú làm như vậy là… hơi quá chăng? Lỡ một vị khách lương thiện nào không đề phòng bị mổ thì sao?
Tarzan trả lời thay cho Schottloff:
- Không có vị khách lương thiện nào xâm nhập tư gia người khác khi chủ đi vắng cả. Đây là một biện pháp cứng rắn. Chú có cho rằng mình làm như vậy là đúng không?
- Ờ ờ, tôi cũng chẳng rõ lắm. Tuy nhiên cháu Gaby cũng đừng lo quá, đối với một tên đạo tặc, thì đáng cho ăn đạn, còn tôi chỉ thả con Keita trong nhà tôi đâu có đáng gì.
Máy Tính Điện Tử hỏi rụt rè:
- Chú ở đây một mình à?
- Tôi sống độc thân.
- Điều đó có nghĩa là bất cứ kẻ nào đột nhập vào đây sẽ hết đường thoát? - Tarzan khẳng định lại.
- Vậy đó.
Gaby đắn đo:
- Sinh mạng con người là trên hết, chú ạ. Cháu xin chú từ nay mỗi khi đi vắng, chú đừng thả con Keita ra ngoài nữa nha. Chú phải hứa với cháu điều đó thì chú cháu mình mới kết bạn lâu dài được.
- Thôi được. Tối mai chú sẽ đi Paris và hứa sẽ nhốt kĩ Keita trong chuồng. Nếu có chuyện gì xảy ra là cháu phải chịu một phần trách nhiệm nghe.
- Đồng ý.
Kloesen tạm nghỉ ăn trong… nửa giây để hỏi:
- Chú đi mấy ngày ạ?
- Hai ngày. Một ngày công việc và một ngày đến thăm cô gái mà đã năm lần chú cầu hôn đều chưa được chấp nhận.
Karl lại hỏi:
- Chú có biết lí do vì sao cô ấy từ chối chú không?
Gaby hỏi tiếp:
- Cô ấy có thích rắn không ạ?
- Chỉ ở phương diện dép da rắn và xắc đeo bằng da rắn thôi.
Tarzan bình luận:
- Đó là nguyên nhân cô ấy chần chừ đó chú Schottloff. Bởi xét cho cùng thì chú cũng là một đấng nam nhi đấy chớ. Chú khác hẳn lão Zenke.
Schottloff thoáng cau mày:
- Đến giờ này chú cũng không thèm quan tâm tới gã đó. Chỉ đáng tiếc là gã luôn luôn tìm mọi cách gây xung đột.
- Gã được thả rồi, chú biết chưa?
- Thanh tra Glockner đã điện cho chú biết.
*
Hugo ấn chuông. Gã đầu trọc Otto nhìn qua khe cửa sổ trước khi mở cửa. Hugo lẻn nhanh vào.
Hugo nói nhanh:
- Tí nữa thì kế hoạch tụi mình bể dĩa.
- Sao kì vậy?
- Mày không nhớ là tối nay lão giám đốc của tao mở đại tiệc sao? Lão già Assmann háo sắc ấy. Lão mê cô ả Lena như điếu đổ.
- Mẹ kiếp, lão Assmann bắt mày ở lại phục vụ à?
- ***. Tao tìm cách từ chối gấp. Tao nói rằng tao phải thăm ông anh bị bịnh nặng.
- Hê hê, đời mày làm gì có thằng anh nào?
- Hố hố hố, móc đâu ra chớ!
Hai gã cô hồn vừa cười vừa dọt qua chỗ cất giấu đám dụng cụ cậy cửa, phá két. Tiếng Hugo khàn khàn:
- Xong. Mày đã chắc mẩm hai đứa đi dự tiệc chớ?
- Chắc như… cùi bắp. Con quỷ cái Lena thích tiệc tùng như thích đếm tiền vậy. Nó đâu có dại gì bỏ qua dịp khoe nhan sắc với lão sếp của mày chớ. Hơn nữa chúng ăn mừng Zenke được thả mà.
- Đêm nay đổi đời rồi. Ê Otto, mày xách chai rượu ra đây mỗi thằng làm một tợp ăn mừng nào.
Bốn quái ngồi học mà ruột gan nóng như có lửa đốt. Cũng may là tiết học thứ ba, ông thầy bịnh bất tử nên hội nghị TKKG được triệu tập ngay dưới sân trường.
Công Chúa đề nghị:
- Có lẽ giờ này ba của mình đã biết tình hình. Gọi điện tới hỏi đi.
- Vậy thì tới phòng điện thoại công cộng chớ chờ gì nữa.
Gaby là người gọi phôn. Cô bé đặt ống nghe khá xa vành tai để cả đám đều nghe được. Cô hỏi hồi hộp:
- Ba ơi, con đây. Có gì mới chưa ba?
- Đã tìm thấy mũi tên con gái ạ. Chính con Box giỏi nhất đã tìm được. Nó lôi mũi tên ra từ giữa bụi rậm và quả tình trên mũi tên có vết răng nhỏ. Qua xét nghiệm đó đúng là vết răng Oskar. Điều đáng chú ý là phần mũi bọc kim loại đã bị gỡ từ trước.
- Có gì liên quan ạ?
- Có chớ. Zenke là một con cáo già. Gã đã tháo phần kim loại ấy để ngừa hậu hoạn khi cảnh sát tìm được dấu vết gây ra vụ cháy. Kim loại không cháy được mà. Tuy nhiên chỉ với mỗi yếu tố đó cũng chưa đủ chứng cớ để bắt giữ Zenke.
- Còn chuyện con chim bồ câu tha điếu xì-gà đang cháy về ngôi nhà nghỉ của Schottloff, lão ta nghĩ sao?
- Zenke ngạc nhiên cùng cực và xác nhận đó chính là điếu thuốc mà gã ném con chim lúc nó cứ theo sau lão ở bờ hồ.
- Ba này, như vậy lão gián tiếp là thủ phạm. Có quy kết tội được không ba?
- Trừ trường hợp khu vực bên hồ có bảng “cấm hút thuốc”. Đằng này…
- Ức hết chỗ nói! - Gaby không kìm nổi.
- Gaby, con đang làm gì đấy? Đang giờ ra chơi à?
- Không ạ. Một thầy giáo ốm và tụi con đang sôi lên ở ngoài sân. Còn Zenke thì sao ạ?
- Gã được thả. Ba không thể giữ gã lại lâu hơn vì không đủ tình tiết để luận tội.
- Trời đất!
- Gã còn đổ thừa là tụi con đã dùng con Oskar để giấu mũi tên nhằm mục đích gây rắc rối cho gã.
- Đồ đốn mạt! - Tarzan giận dữ thốt lên.
- Ngay đến ông khổ chủ Schottloff gã cũng chẳng bỏ qua. Gã cho rằng ông bạn hàng xóm tự đốt nhà mình để đòi tiền bảo hiểm và để trả thù cá nhân về vụ tranh giành giang sơn của gã.
- Lạy Chúa, con chưa hề thấy kẻ nào như vậy. À à, ba có thẩm tra lão về món tiền của bà cụ Habrecht không ạ?
- Có chứ Gaby. Nhưng gã đâu chịu nhận.
- Chẳng lẽ mình đầu hàng à?
- Ba tuyên bố là sẽ kiểm tra hoạt động xuất nhập khẩu mờ ám của lão. Chắc chắn đây là yếu huyệt của Zenke. Khi ba tuyên bố điều đó, gã thất sắc thấy rõ.
- Ba làm lẹ đi. Tụi con chờ ngày lão lộ chân tướng đó.
Công Chúa gác máy. Cả băng tiu nghỉu đến dưới một tán cây.
Tròn Vo nhét một mẩu sô-cô-la vào miệng. Karl lôi cặp kính đít chai xuống khỏi mắt lau liên tục. Tội nghiệp Công Chúa, cô bé xui xẻo lãnh ngay một con bù mắc chui vào dưới hàng lông mi đẹp khiến đại ca Tarzan phải ra sức phùng mang thổi mạnh. Trời ạ, trong cái rủi cũng có cái may, được nhìn sâu vào mắt người đẹp trên đời đâu phải ai cũng có cơ may như Tarzan.
Hắn tuyên bố:
- Đừng ủ ê nữa. Chiều nay ba giờ tụi mình ghé nhà chú Schottloff chơi để quên… buồn.
*
Trên ban-công Lena đang bày bữa sáng. Cô ả chơi đủ các chủng loại xúc xích, thịt hun khói, bánh mì và các đồ uống cao cấp trên một cái bàn mặt sứ cổ bọc bạc đắt tiền khỏi phải nói.
Zenke thở phào:
- Thoát chết, hú vía. Số anh có quý nhân phù trợ.
Lena long lanh cặp mắt mèo:
- Em đã nói anh là con cưng của Thượng Đế mà Albi.
- Bây giờ ngôi nhà nghỉ Schottloff chỉ còn lại một đống tro. Chúng ta có cơ may mở mang bờ cõi rồi.
Lena cười nịnh:
- Albi Zenke muốn gì được nấy. Này cưng, tối nay thế là chúng ta có thể đi dự tiệc mừng ở nhà tay giám đốc xây dựng mà không trở ngại. Có lẽ quan khách sẽ mừng hết lớn khi thấy ông trùm được phóng thích.
- Đã quá. Zdô một li trăm phần trăm đi cưng.
Hai li rượu chạm nhau cạn sạch. Vừa ực xong, Zenke đã đập bàn nghe cái rầm:
- Anh rất hận mấy thằng nhãi.
- Bốn đứa đi xe đạp ấy à?
Zenke vểnh môi trên lên giựt giựt như chó dữ:
- Ừ ừ… anh chỉ muốn bắn, muốn nhận chúng chìm lỉm dưới đáy hồ. Thực chó đẻ, chúng đã bám anh dai như đỉa kể từ khi anh “thổi” món tiền dành dụm của mụ già mà chúng quen. Sao? Em quản lí món tiền chôm chỉa ấy tốt chớ?
- Còn phải hỏi. Em đã cho nó nằm gọn trong một ngăn cầm đồ tại nhà băng với tên giả của em, chịu chưa?
- Rót tiếp anh một li nữa, Lena. Em biết cách “luộc” tiền rồi đó.
Lena sà vào lòng lão nhõng nhẽo:
- Albi này, anh có nghĩ rằng bọn cớm sẽ phát lệnh khám nhà không?
- Vì sao em hỏi vậy?
- Em rất lo mớ trang sức còn sờ sờ trong két.
- Trong két là an toàn nhất. Mà chưa chắc bọn cớm sẽ khám nhà đâu. Tên thanh tra Glockner chỉ hù dọa ta thôi.
- Em cứ muốn chuyển chúng đi nơi khác cho an toàn hơn. Em lo lo làm sao ấy.
- Chuyện đó cứ để anh. Đố thằng nào dám động đến. Đó là chỗ chắc nhất với món đồ cao giá này.
*
Biệt thự của nhà nhiếp ảnh nghệ thuật Schottloff tọa lạc ở đại lộ Amalier. Tarzan dừng xe đạp trầm trồ:
- Đúng là so với cái này, căn nhà nghỉ ở bờ hồ chẳng thấm vào đâu.
Gaby hấp háy mắt:
- Quả là một tòa lâu đài.
14 giờ 58 phút, Máy Tính Điện Tử đưa tay ấn chuông. Schottloff niềm nở đón khách.
Khi mọi người bước qua thềm, Tròn Vo chợt hỏi:
- Cháu hi vọng là chú nhốt con “rồng nhà” rồi chớ?
- Hà hà, yên tâm đi. Con rắn đã ở trong lãnh thổ của nó.
Karl lại hỏi:
- Nó bị nhốt chặt ạ?
Schottloff vui vẻ:
- Vào đã, vào đã.
Bốn đứa há hốc mồm trước một phòng khách rộng rinh và kì ảo trang trí toàn đồ gỗ xưa có từ trước năm 1910. Những thớ gỗ đã lên nước bóng như sừng. Kính cửa sổ màu xanh làm cho căn phòng càng thêm huyền ảo.
Schottloff hất hàm:
- Kia là chuồng của Keita, con rắn giữ nhà.
Tứ quái theo chân Schottloff tiến lại nơi mệnh danh là chuồng “gia súc không chân”. Cái chuồng kiên cố với bốn bề lắp kính, dưới đáy rải đầy sỏi, đá, cát, gốc khô tạo nên một nền tự nhiên. Con rắn nằm im trong lãnh địa và không ngừng ngắm cuộc đời hạn hẹp bằng đôi mắt sáng long lanh đảo liên hồi.
Máy Tính Điện Tử khẳng định:
- Nó chỉ là con hổ mang bành. Loại này cũng dám thôi miên con mồi được đó.
Schottloff gật đầu:
- Đúng! Cháu biết rành về các loại rắn à?
- Về lí thuyết thôi ạ. Nhưng cháu khẳng định: Đây là một con mang bành to khác thường. Một con được xếp vào hạng chúa tể.
Schottloff rạng rỡ thông báo:
- Chậc, cháu nói nghe đã quá. Nó dài tới hai mét rưỡi và nặng gần mười kí đó nha.
Quân sư Karl liền làm một bài thuyết pháp dài lê thê về các loài rắn, về đời sống và các đặc tính của từng loài rắn. Ê, ba chiến hữu của Karl thì khỏi nói, đứa nào lại không nể trình độ văn hóa tổng quát của nó. Schottloff tròn mắt ngạc nhiên trước trí nhớ tuyệt vời của một cậu bé tuổi mười lăm.
*
Sân thượng là nơi ông Schottloff nghinh đón bốn khách quý. Coi kìa, trên một cái bàn trải khăn lịch sự là một chiếc bánh ga-tô phủ sô-cô-la to bự. Chiếc bánh cũng lớn quá khổ như con… rắn. Ít ra là Tròn Vo có cảm giác như vậy. Nó nhìn bộ ấm trà Trung Quốc mà hít hà:
- Thơm ghê há chú!
Schottloff hào hứng:
- Cháu nói trà thơm hay cái bánh thơm hả? Tôi đặt mua ở tiệm bánh Leihschiefer đấy. Bánh ở tiệm đó ngon nổi tiếng. Tự phục vụ nhé. Xin mời!
Schottloff quả là vui tính. Tròn Vo không đợi gia chủ mời thêm lần thứ hai đã lủm luôn hai miếng đặt lên đĩa.
- Ngon hết sảy. - Thằng mập lúng búng khen.
Câu chuyện bên bàn tiệc ngọt lại xoay dần qua chủ đề con rắn giữ nhà.
Nghe quân sư nhắc đến hổ mang bành, Tarzan quay qua gia chủ:
- Chú nghĩ sao mà cho rắn độc giữ nhà chứ?
Schottloff nhún vai:
- Công việc của chú là trên từng cây số, nếu mỗi lần đi vắng không có con rắn Keita là kể như chú mất sạch. Trộm cướp thời nay như rươi, chỉ cần thả Keita là êm hết. Nó có thể trườn tới tất cả các phòng và bảo vệ mọi tài sản quý giá hơn bất kì những vệ sĩ nào. Khi ấy, tên đạo tặc nào mà mò vô giỡn mặt là lãnh đủ…
Gaby kêu khẽ:
- Chú làm như vậy là… hơi quá chăng? Lỡ một vị khách lương thiện nào không đề phòng bị mổ thì sao?
Tarzan trả lời thay cho Schottloff:
- Không có vị khách lương thiện nào xâm nhập tư gia người khác khi chủ đi vắng cả. Đây là một biện pháp cứng rắn. Chú có cho rằng mình làm như vậy là đúng không?
- Ờ ờ, tôi cũng chẳng rõ lắm. Tuy nhiên cháu Gaby cũng đừng lo quá, đối với một tên đạo tặc, thì đáng cho ăn đạn, còn tôi chỉ thả con Keita trong nhà tôi đâu có đáng gì.
Máy Tính Điện Tử hỏi rụt rè:
- Chú ở đây một mình à?
- Tôi sống độc thân.
- Điều đó có nghĩa là bất cứ kẻ nào đột nhập vào đây sẽ hết đường thoát? - Tarzan khẳng định lại.
- Vậy đó.
Gaby đắn đo:
- Sinh mạng con người là trên hết, chú ạ. Cháu xin chú từ nay mỗi khi đi vắng, chú đừng thả con Keita ra ngoài nữa nha. Chú phải hứa với cháu điều đó thì chú cháu mình mới kết bạn lâu dài được.
- Thôi được. Tối mai chú sẽ đi Paris và hứa sẽ nhốt kĩ Keita trong chuồng. Nếu có chuyện gì xảy ra là cháu phải chịu một phần trách nhiệm nghe.
- Đồng ý.
Kloesen tạm nghỉ ăn trong… nửa giây để hỏi:
- Chú đi mấy ngày ạ?
- Hai ngày. Một ngày công việc và một ngày đến thăm cô gái mà đã năm lần chú cầu hôn đều chưa được chấp nhận.
Karl lại hỏi:
- Chú có biết lí do vì sao cô ấy từ chối chú không?
Gaby hỏi tiếp:
- Cô ấy có thích rắn không ạ?
- Chỉ ở phương diện dép da rắn và xắc đeo bằng da rắn thôi.
Tarzan bình luận:
- Đó là nguyên nhân cô ấy chần chừ đó chú Schottloff. Bởi xét cho cùng thì chú cũng là một đấng nam nhi đấy chớ. Chú khác hẳn lão Zenke.
Schottloff thoáng cau mày:
- Đến giờ này chú cũng không thèm quan tâm tới gã đó. Chỉ đáng tiếc là gã luôn luôn tìm mọi cách gây xung đột.
- Gã được thả rồi, chú biết chưa?
- Thanh tra Glockner đã điện cho chú biết.
*
Hugo ấn chuông. Gã đầu trọc Otto nhìn qua khe cửa sổ trước khi mở cửa. Hugo lẻn nhanh vào.
Hugo nói nhanh:
- Tí nữa thì kế hoạch tụi mình bể dĩa.
- Sao kì vậy?
- Mày không nhớ là tối nay lão giám đốc của tao mở đại tiệc sao? Lão già Assmann háo sắc ấy. Lão mê cô ả Lena như điếu đổ.
- Mẹ kiếp, lão Assmann bắt mày ở lại phục vụ à?
- ***. Tao tìm cách từ chối gấp. Tao nói rằng tao phải thăm ông anh bị bịnh nặng.
- Hê hê, đời mày làm gì có thằng anh nào?
- Hố hố hố, móc đâu ra chớ!
Hai gã cô hồn vừa cười vừa dọt qua chỗ cất giấu đám dụng cụ cậy cửa, phá két. Tiếng Hugo khàn khàn:
- Xong. Mày đã chắc mẩm hai đứa đi dự tiệc chớ?
- Chắc như… cùi bắp. Con quỷ cái Lena thích tiệc tùng như thích đếm tiền vậy. Nó đâu có dại gì bỏ qua dịp khoe nhan sắc với lão sếp của mày chớ. Hơn nữa chúng ăn mừng Zenke được thả mà.
- Đêm nay đổi đời rồi. Ê Otto, mày xách chai rượu ra đây mỗi thằng làm một tợp ăn mừng nào.
/703
|