Chiều vừa xuống, bộ ba Hodi, Gianni và Massimo thắng két chiếc Mercedes trước một cái quán kín đáo trong thành phố. Bên trong quán, Plockl đã ngồi đợi chúng từ lúc nào.
Plockl xanh xao thấy rõ dù giọng nói cố gắng giữ thần uy. Gã giao tiền cho lũ tay chân, xong phần đầu của cuộc gặp gỡ. Sau đó thì tới phần”xương xẩu”.
Hodi báo cáo:
- Lúc gần trưa tụi tôi có điện thoại cho lão Paletti. Tên bá tước ngu xuẩn ấy đã cười nhạo chúng ta, bảo rằng lão sẽ không thí một cắc nào.
Plockl giận run người:
- Vậy thì tụi bay cho lão nếm đòn đi!
Hodi đồng tình:
- Phải đó! Sẽ tặng lão một vụ cháy ngoạn mục. Chúng ta sẽ chọn tầng hai và tầng ba. Tiền sửa chữa sẽ lên đến vài trăm ngàn mark. Sẽ có một vài khách trọ bị phỏng sơ sơ đó sếp.
- Tuyệt! Sau đó chúng ta sẽ im lặng thu móng vuốt cả tuần rồi mới vô kế hoạch răn đe Paletti. Chúng ta sẽ cho lão biết ai là tác giả của bó đuốc vĩ đại đó. Nếu lão vẫn còn không tin rằng trên đời này có… Mafia bảo kê thì thì đành phải đánh bom khách sạn vậy.
Massimo cười hô hố:
- Tôi khoái xài loại “Cocktail đặc biệt” của Gianni lắm. Chỉ cần châm năm hay sáu mồi là lửa sẽ bùng lên ngang cháy rừng.
Plockl đe:
- Ê, tụi bay không được làm quá nghe! Hồi đó, thằng Gianni làm khách sạn Bốn Mùa cháy tận móng, lão chủ bị phá sản không còn đồng nào đóng tiền bảo kê. Thế là trớt hướt.
Gianni hơi nhăn mặt:
- Chẳng qua tôi lỡ tay chớ ai muốn…
- Nghĩa là lần này mày cũng lỡ nữa chắc?
- Tay nghề tôi giờ được nâng cao rồi mà sếp.
- Tốt! Vậy hãy gí lửa đốt đít cái thằng Paletti ương ngạnh đó cho tao!
*
17 giờ. Chuông điện thoại ở quầy tiếp tân reo. Tarzan nhấc máy. Giọng ấm áp quen thuộc của thanh tra Drager:
- Chào Tarzan. Cháu không cần nối máy cho bà Isabel mà chỉ chuyển nội dung đến bà ấy là đủ. Thế này nhé, chúng tôi đã bắt được Walter Glattfeldt tại sân bay. Trước các chứng cớ mà cháu cung cấp, lão đành thú nhận tất cả. Đúng là Florian Mỡ đã ăn cắp của lão hộp tiền. Cảnh sát Lohmann cũng xác nhận điều này. Đại khái như sau…
Drager thuật lại. Tarzan hào hứng:
- Bây giờ thì cháu đã hiểu hoàn toàn ạ. Cảm ơn bác đã báo tin.
Rồi hắn bảo Karl trông quầy, đi lên gặp dì Isa.
Sau khi nghe tin mới, dì Isa nói với Tarzan giọng đầy cay đắng:
- Dì vừa nói chuyện với Jorg. Nó không chối, nhưng quả quyết rằng hiện nó không giữ chiếc nhẫn. Hình như lần này đúng là tại dì mà mất nhẫn. Điều đáng buồn là nhờ cuộc nói chuyện, dì mới biết dì chẳng là gì đối với Jorg. Tại sao chứ? Dì luôn cho nó rủng rỉnh tiền tiêu. Dì không hiểu dì đã phạm sai lầm gì trong quá trình nuôi dạy nó.
- Dì chẳng có sai lầm gì đâu ạ. Chẳng qua Jorg thừa hưởng ở bố gã những thói xấu thôi, thưa dì.
- Dì sẵn lòng tha thứ cho Jorg. Tuy nhiên nó đã gom đồ đạc và xách va-li ra khỏi nhà. Có lẽ nó xấu hổ. Dì có bảo Jorg rằng nó có thể trở về nhà bất cứ lúc nào.
Tarzan cảm kích:
- Dì thật độ lượng. Có thể Jorg sẽ nghĩ lại.
*
Mười giờ tối, khi Tứ quái đã rã rời sau một ngày làm việc thì biến cố xảy ra. Tarzan vừa chợp mắt được năm phút thì tiếng gõ cửa dồn dập đã thức hắn dậy.
Dì Isa đứng trước cửa. Gaby cũng đã lấp ló ở cửa phòng cô bé.
- Weekend bị cháy! Ông Drager vừa gọi điện tới. Cả tòa nhà bốc lửa…
Trời đất. Tứ quái quên hết mệt mỏi, mặc quần áo nhanh như máy. Không một phút chậm trễ, cả đám lao xuống nhà nhảy lên xe. Khi xe đã chạy, dì Isa thở dài:
- Tình cảm con người thật phức tạp. Lẽ ra dì phải mừng. Nhưng dì lại buồn. Hi vọng không ai việc gì.
Họ đi được nửa đường, đang chạy xe ngang một quảng trường nằm giữa nhà băng Thaler và tiệm thuốc Mariendistel. Tarzan bỗng giật mình thấy ba kẻ xách va-li chạy như bay trên quảng trường.
- Dì Isa, xin dì dừng lại cho một giây ạ. Kia là ba kẻ cùng băng với Plockl. Họ trọ ở Weekend. Rõ ràng họ đã kịp thời tránh được hỏa hoạn.
Dì Isa dừng xe hẳn. Ba tên kia không biết bị theo dõi. Chúng thảy va-li vào dãy ghế sau xe.
Sao lại không bỏ vào cốp nhỉ? Trong va-li đựng toàn đồ quý chăng?
Gaby đang ngả đầu vào vai Tarzan vì ngái ngủ, hỏi:
- Bạn liên hệ họ với chuyện gì vậy, đại ca? Với vụ hỏa hoạn à?
Tarzan lảng:
- Đâu có. Mình chỉ cố gắng để mắt tới mọi hiện tượng thôi.
Họ đi tiếp.
Khi xe đến hiện trường, năm người có thể thấy rõ mức độ của thảm họa.
Weekend bình thường vĩ đại là vậy mà bây giờ như co rúm trong lửa luyện ngục. Những tầng lưng chừng đang bốc cháy. Ở đâu cũng thấy lửa và lửa, lửa bập bùng sau các tấm kính cửa sổ, lửa thè lưỡi ra khỏi các ô kính vỡ, lửa mỗi lúc mỗi loang với tốc độ chóng mặt.
Khách sạn khổng lồ bị vây kín trước hàng rào những người hiếu kì. Dì Isa phải để xe tít bên ngoài và cùng Tứ quái len lỏi qua đám đông.
Còi xe cảnh sát hú nhức óc. Cảnh sát ra sức ngăn không cho ai đến gần đám cháy. Cứu hỏa đến. Vòi rồng phun nước tới tấp.
Phần đông khách trọ trên các tầng bị cháy đã kịp thoát thân. Nhiều người phong phanh trên mình độc bộ đồ ngủ.
Bá tước Paletti – complê lam, áo vét nhũ bạc đang lồng lộn trước cổng khách sạn.
Tarzan nghển cổ nhìn và chợt kêu lên:
- Hình như bác sĩ Brenner ở đằng kia…
Đích thị là Brenner, mặt mũi như vừa bị chó dại cắn. Ông ta đang nói gì đó với bá tước Paletti, hai tay vung vít. Có chuyện gì xảy ra cho gia đình ông vậy cà?
Đúng lúc đó Tarzan chợt hiểu tai họa đang sắp ập lên đầu ông bác sĩ bất hạnh. Sau một ô cửa sổ trên tầng tư có hai cô gái đang vịn lan can run cầm cập. Cả hai cô đều mặc áo ngủ, đều tuyệt vọng chới với giơ hai tay kêu cứu. Lửa đã chặn đường thoát của họ.
Tarzan la lên:
- Nadine! Dì Isa và các bạn ơi, Nadine đó!
Trong lúc đó, lính cứu hỏa đã nhận thấy thang của họ không vươn lên được tầng tư, bèn căng một tấm bạt rộng phía dưới cửa sổ.
Hai cô gái mở cửa sổ trên kia.
Hàng loạt tiếng hô của đám đông vang lên như sấm rền.
- Nhảy đi các cháu.
- Phóng xuống mau. Can đảm lên!
…
Và cô gái tóc vàng đã chứng tỏ lòng dũng cảm của mình. Cô trèo lên bệ cửa sổ, đưa tay bịt mũi như đang nhảy cầu ở bể bơi rồi nhảy xuống.
Cô bé rơi vào tấm bạt.
- Julia - Kathrin!
Cha mẹ của cô bé tóc vàng rú lên, ôm choàng lấy con gái. Cảnh đoàn tụ trước cái chết trong đường tơ kẽ tóc thật là cảm động.
Giờ thì mọi người nhìn lên… Nadine. Ái chà, cô bé tóc đen cũng đã can đảm leo lên bệ cửa sổ.
Bác sĩ Brenner động viên dữ dội:
- Nhảy đi Nadine! Nhảy ngay đi!
Nadine run lẩy bẩy:
- Con không thể! Cao quá ba ơi!
- Trời ơi, con phải nhảy! Nhảy đi!
- Con không thể. Con chóng mặt.
- Nadine!
- Ba ơi, con không làm nổi đâu.
Điên rồ! Tarzan nghĩ và len đến gần bác sĩ Brenner. Hắn bụm hai tay trước miệng làm loa gào lớn:
- Nadine! Cứ hình dung như bạn biết bơi vậy. Nước đang ngập đến thành cửa sổ và rất ấm! Nào hãy nhảy xuống nước…
Nadine ngó đầu ra. Mái tóc đen chảy trên bờ vai. Cô kêu lên:
- Con chỉ nhảy nếu Tarzan cũng nắm tay vào tấm bạt…
Tarzan ngớ người. Lại cái trò đỏng đảnh gì thế này? Thôi được. Hắn quay sang ông Brenner:
- Cháu nghe thấy rồi.
Đoạn hắn đứng vào hàng với đám lính cứu hỏa giữ tấm bạt. Một người lính cười hóm hỉnh:
- Bạn gái của cậu đấy à?
- Đâu có, thưa ông cứu hỏa. Cô ta muốn chọc tức tôi thôi.
Nadine đã phi thân xuống tấm bạt, chỉ khẽ rên vì bị ngã nghiêng. Không đau lắm, nhưng cũng đáng tội.
Tarzan bảo các bạn:
- Ai cho cô ta biết mình là Tarzan nhỉ? Nếu biết kẻ nào đã làm chuyện đó, mình sẽ vặt tai cho mà xem!
Gaby mỉm cười, vén mài tóc vàng óng lên, chìa tai cho hắn:
- Vậy xin quý ngài cứ tự nhiên cho!
*
Sáng hôm sau, Tứ quái đang cùng dì Isa ăn sáng thì thanh tra Drager đến.
- Chào cả nhà! Xin thông báo cho mọi người mà tôi yêu mến: vụ hỏa hoạn không làm ai bị thương nhưng thiệt hại lớn về vật chất. Tổn thất tính đến hàng triệu mark. Người ta đã tìm thấy đằng sau khách sạn một máy châm ngòi từ xa do hung thủ bỏ quên hoặc đánh rơi, chứng tỏ đây không phải là một tai nạn ngẫu nhiên. Có điều… bên cạnh máy châm ngòi lại là túi xắc của chị, Isabel ạ.
Ông thanh tra mở cặp đưa cái xắc cho Isabel. Bà mở to mắt bàng hoàng.
Gaby kêu lên:
- Chiếc xắc này dì Isa bị mất từ tối hôm kia cơ mà. Không lẽ chỉ vì nó xuất hiện tại hiện trường mà người ta có thể nghi ngờ dì là thủ phạm vụ đốt nhà sao?
Drager mỉm cười rầu rĩ:
- Tôi không bao giờ có ý tưởng như vậy. Nhưng một vài đồng nghiệp tôi cho rằng Isa phải giải thích chuyện này. Khỏi phải nói đến ông Paletti, khi phát hiện ra cái xắc, ông ta càng tin rằng Isabel là kẻ cầm đầu các khách sạn địa phương chống lại Weekend. Điên thật! Nhưng chị phải đưa ra được bằng chứng phủ định, Isa ạ.
Đôi vai gầy của Isabel run rẩy khiến Drager thở dài:
- Chị mất cái xắc ở đâu hở Isa? Tại khách sạn Weekend à?
- Không… tôi không hề đặt chân đến đó.
Im lặng hồi lâu.
Rồi Tarzan bắt đầu động não thành lời:
- Càng nghĩ, cháu càng thấy sáng tỏ dần. Có kẻ đã ăn cắp cái xắc của dì Isa và cố tình bỏ nó sau Weekend để gây nghi ngờ cho dì. Nhưng ai có thể căm hận một phụ nữ tốt bụng như dì đến thế chứ? Cháu chỉ nghi có mỗi người chồng cũ của dì thôi. Tối hôm kia, khi cháu và dì bắt gặp gã từ đâu đó đi về nhà, gã có thu thu giấu giấu thứ gì đó dưới áo choàng. Biết đâu đó chẳng là…
Isabel giật mình:
- Có lẽ tôi đã bỏ cái xắc trên xe thật. Lại đậu xe ngoài sân và không khóa cửa. Nhưng tôi không tin rằng Valentin lại nhẫn tâm đến thế…
Drager làu bàu:
- Chị thì cứ luôn nghĩ quá tốt cho mọi người.
Tarzan đề nghị:
- Cháu có một ý định, thưa ông Drager…
*
Tại căn nhà tồi tàn của Valentin Koschen, hai bóng người đứng trước cửa sừng sững. Họ bấm chuông.
Valentin bước ra, mặt mày sưng húp, áo quần xộc xệch. Con sâu rượu giương cặp mắt đờ đẫn nhìn hai người.
Drager độp luôn:
- Chào ông Koschen, tôi đến để thực hiện chức trách của một người bảo vệ pháp luật. Hai tên tù phạm Freddy và Inge Mertens đã khai ông là kẻ thứ ba trong băng trộm biệt thự trên đường Hoàng Đế.
Đòn “bắt nọn” trúng đích. Valentin thẫn thờ trong một giây. Đầu óc mụ mẫm vì rượu của gã làm sao đủ tỉnh táo để biết rằng vợ chồng Mertens và bà vợ Carmen của gã vẫn im như thóc.
Gã gầm lên:
- Ừ đấy, thì sao chớ? Xét cho cùng, cũng phải có cái để mà sống chớ. Vợ chồng thằng phản bội đó còn nói gì nữa? Chúng đổ thừa cho tôi đập ngã Carmen chăng? Này này, ông nghe rõ đây ông thanh tra. Chính thằng Freddy chó chết ấy đã bụp Carmen một cú chùy. Tôi đã không trách nó. Trời tối, nó đâu biết nó đang nện ai chớ…
Drager quyết định thừa thế xông lên… bắt nọn tiếp:
- Koschen. Tội lỗi của ông không chỉ giới hạn ở chỗ ăn trộm. Ông biết đấy, có người đã nhìn thấy ông liệng cái xắc tay phụ nữ sau khách sạn Weekend. Hừm, cái xắc tay mà ông tính thủ tiêu ấy là sở hữu của bà Isabel.
Koschen đảo tròng mắt, há hốc mồm thở như cá thiếu nước. Gã đập đầu vào thành cửa mấy cái liên tiếp.
Gã rền rĩ:
- Mẹ nó, tôi không hiểu sao số mình lại đen như chó vậy. Sờ đến đâu là thất bại đến đó. Suốt đời chỉ gặp toàn xúi quẩy. Phải! Tôi cố tình chôm xắc tay của mụ và định cho mụ một vố thê thảm đó! Khi trông thấy cái máy châm ngòi sau khách sạn Weekend tôi bèn đặt xắc của Isabel bên cạnh. Láu cá ra trò đấy chứ, hả? Chà, vậy mà có kẻ đã nhìn thấy tôi, hả? Xui! Xui hết biết vậy đó. Hà…
Tarzan lẩm bẩm:
- Gã đã say khướt rồi, thưa ông thanh tra.
*
Tứ quái mở hội nghị cấp tốc sau khi Valentin bị bắt giữ.
Tarzan vò đầu bứt tai:
- Mình vẫn thắc mắc lắm. Đêm xảy ra hỏa hoạn Weekend, tại sao ba thằng đệ tử của Plockl lại ủi xe Mercedes ra xa chỗ đậu quen thuộc đến thế hả? Phải chăng chúng biết trước tất cả nên phòng xa? Đó là chưa kể chúng còn kịp thời tẩu tán va-li khi lửa bắt đầu phát hỏa.
Gaby cũng góp lời:
- Ờ há. Lí do gì mà khi gặp nhau Plockl lại nói đến chuyện thưởng tiền cho vụ đã qua, rồi ứng tiền cho vụ sắp tới với ba tên kia chứ? Plockl dám là ông chủ của bộ ba “Mercedes” lắm!
Thằng mập vỗ đùi cái chát:
- Ối, đau quá… nhưng mà không đau nữa. Ha, mình đoán ra rồi! “Phi vụ sắp tới” mà gã nói chính là vụ đốt khách sạn Weekend. Đã đốt nhà thì phải tạm ứng chớ sao.
Karl kết thúc:
- Có nghĩa là vụ hỏa hoạn này chẳng dính dáng gì tới đám chủ khách sạn địa phương cả.
Tarzan gật đầu:
- Mình cũng nghĩ vậy. Thôi nào, lên đường! Mọi người nhớ chỗ chiếc Mercedes của bọn tội phạm đậu chớ hả?
Tứ quái đi như chạy ra quảng trường giữa nhà băng Thaler và hiệu thuốc Mariendistel. Ơn trời, chiếc xe khả nghi vẫn đậu nguyên chỗ cũ. Phía băng sau là ba chiếc va-li sang trọng xếp chồng lên nhau như khiêu khích.
Tròn Vo nhận xét:
- Bọn này có lẽ chập mạch rồi. Va-li mà để khơi khơi, không cho vào cốp xe mới kì chớ!
Tarzan dựa vào xe, rút dao nhíp ra và bảo lũ bạn:
- Các bạn ra phố đi! Có gì nhớ huýt sáo nhé.
Tam quái lập tức chấp hành. Một phút sau chúng ngoái đầu lại thì nắp cốp xe chiếc Mercedes đã bị bật tung. Giọng Tarzan quá đỗi xúc động:
- Đến đây mà coi, các bạn ơi.
Coi, trong cốp xe chất đầy chất nổ và các thùng nguyên liệu dành để chế vật nổ. Ngoài ra còn một cái can rỗng được quấn trong một túi ni-lông bốc mùi khét nồng rất khó chịu.
Tarzan nhăn mũi:
- Mình dám cá độ đây là can thuốc độc mà chúng đã dốc hết xuống hồ bơi Weekend để làm giá với ông bá tước. Gaby ơi, đằng kia có một trạm điện thoại. Tụi mình sẽ làm gì tiếp theo đây?
- Xì… gọi cho thanh tra Drager chớ còn phải hỏi.
Nửa giờ sau, ba vị khách trọ của Weekend là Gianni, Massimo và Hodi bị bắt ngay tại bar rượu của khách sạn. Bá tước Paletti sửng sốt:
- Trời ạ, chính mình đã nuôi bọn tội phạm chớ nào phải bà Isabel đáng mến!
Đương nhỉn sau đó ông đã cho khách sạn hoạt động để cố gắng bù lỗ phần nào về sai lầm của mình.
Bộ ba “Mercedes” đành run rẩy khai sạch về Poldemar Plockl. Gã này tất nhiên là tiêu đời.
Gã và ả Gunilde bị bắt khi đang ngủ trưa tại phòng 312, khách sạn Erlenhof. Gunilde bị buộc tội đồng lõa chứ sao!
*
Cuộc chiến khách sạn ở Bad Neuzell chấm dứt. Bắt đầu một cuộc cạnh tranh hòa bình. Khách mỗi ngày một đông, cho tất cả.
Dì Isa được tặng một bó hoa lớn. Và những lời xin lỗi vô cùng lịch sự từ ông bá tước Paletti.
Jorg quay lại với người mẹ kế nhân từ. Thì gã đâu còn con đường nào khác. Thêm nữa, dường như gã có phần được mở mắt, lại còn tiết lộ với Gaby ý định học nghề khách sạn nữa kìa.
Hai tháng sau, khi người thợ ống nước thông đoạn ống bị kẹt dưới bồn rửa mặt trong căn hộ của Isabel, anh ta nhoẻn cười chìa cho dì chiếc nhẫn kim cương một ca-ra đẫm nước:
- Bà Isabel, nhìn xem tôi tìm thấy cái gì đây! Của bà, chắc chắn là thế rồi, phải không ạ?
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Ông bà Sauerlich đi nghỉ ở Italia về, với một câu chuyện kì quặc: tại Mailand, chiếc Jaguar đắt giá của họ đã bị mất cắp rồi lại được trả về nguyên vẹn.
Chưa hết, trò bí ẩn này còn tái diễn một lần nữa ngay khi họ vừa về tới nhà…
Làm gì có trò bí ẩn nào qua mặt được Tứ quái TKKG!
Plockl xanh xao thấy rõ dù giọng nói cố gắng giữ thần uy. Gã giao tiền cho lũ tay chân, xong phần đầu của cuộc gặp gỡ. Sau đó thì tới phần”xương xẩu”.
Hodi báo cáo:
- Lúc gần trưa tụi tôi có điện thoại cho lão Paletti. Tên bá tước ngu xuẩn ấy đã cười nhạo chúng ta, bảo rằng lão sẽ không thí một cắc nào.
Plockl giận run người:
- Vậy thì tụi bay cho lão nếm đòn đi!
Hodi đồng tình:
- Phải đó! Sẽ tặng lão một vụ cháy ngoạn mục. Chúng ta sẽ chọn tầng hai và tầng ba. Tiền sửa chữa sẽ lên đến vài trăm ngàn mark. Sẽ có một vài khách trọ bị phỏng sơ sơ đó sếp.
- Tuyệt! Sau đó chúng ta sẽ im lặng thu móng vuốt cả tuần rồi mới vô kế hoạch răn đe Paletti. Chúng ta sẽ cho lão biết ai là tác giả của bó đuốc vĩ đại đó. Nếu lão vẫn còn không tin rằng trên đời này có… Mafia bảo kê thì thì đành phải đánh bom khách sạn vậy.
Massimo cười hô hố:
- Tôi khoái xài loại “Cocktail đặc biệt” của Gianni lắm. Chỉ cần châm năm hay sáu mồi là lửa sẽ bùng lên ngang cháy rừng.
Plockl đe:
- Ê, tụi bay không được làm quá nghe! Hồi đó, thằng Gianni làm khách sạn Bốn Mùa cháy tận móng, lão chủ bị phá sản không còn đồng nào đóng tiền bảo kê. Thế là trớt hướt.
Gianni hơi nhăn mặt:
- Chẳng qua tôi lỡ tay chớ ai muốn…
- Nghĩa là lần này mày cũng lỡ nữa chắc?
- Tay nghề tôi giờ được nâng cao rồi mà sếp.
- Tốt! Vậy hãy gí lửa đốt đít cái thằng Paletti ương ngạnh đó cho tao!
*
17 giờ. Chuông điện thoại ở quầy tiếp tân reo. Tarzan nhấc máy. Giọng ấm áp quen thuộc của thanh tra Drager:
- Chào Tarzan. Cháu không cần nối máy cho bà Isabel mà chỉ chuyển nội dung đến bà ấy là đủ. Thế này nhé, chúng tôi đã bắt được Walter Glattfeldt tại sân bay. Trước các chứng cớ mà cháu cung cấp, lão đành thú nhận tất cả. Đúng là Florian Mỡ đã ăn cắp của lão hộp tiền. Cảnh sát Lohmann cũng xác nhận điều này. Đại khái như sau…
Drager thuật lại. Tarzan hào hứng:
- Bây giờ thì cháu đã hiểu hoàn toàn ạ. Cảm ơn bác đã báo tin.
Rồi hắn bảo Karl trông quầy, đi lên gặp dì Isa.
Sau khi nghe tin mới, dì Isa nói với Tarzan giọng đầy cay đắng:
- Dì vừa nói chuyện với Jorg. Nó không chối, nhưng quả quyết rằng hiện nó không giữ chiếc nhẫn. Hình như lần này đúng là tại dì mà mất nhẫn. Điều đáng buồn là nhờ cuộc nói chuyện, dì mới biết dì chẳng là gì đối với Jorg. Tại sao chứ? Dì luôn cho nó rủng rỉnh tiền tiêu. Dì không hiểu dì đã phạm sai lầm gì trong quá trình nuôi dạy nó.
- Dì chẳng có sai lầm gì đâu ạ. Chẳng qua Jorg thừa hưởng ở bố gã những thói xấu thôi, thưa dì.
- Dì sẵn lòng tha thứ cho Jorg. Tuy nhiên nó đã gom đồ đạc và xách va-li ra khỏi nhà. Có lẽ nó xấu hổ. Dì có bảo Jorg rằng nó có thể trở về nhà bất cứ lúc nào.
Tarzan cảm kích:
- Dì thật độ lượng. Có thể Jorg sẽ nghĩ lại.
*
Mười giờ tối, khi Tứ quái đã rã rời sau một ngày làm việc thì biến cố xảy ra. Tarzan vừa chợp mắt được năm phút thì tiếng gõ cửa dồn dập đã thức hắn dậy.
Dì Isa đứng trước cửa. Gaby cũng đã lấp ló ở cửa phòng cô bé.
- Weekend bị cháy! Ông Drager vừa gọi điện tới. Cả tòa nhà bốc lửa…
Trời đất. Tứ quái quên hết mệt mỏi, mặc quần áo nhanh như máy. Không một phút chậm trễ, cả đám lao xuống nhà nhảy lên xe. Khi xe đã chạy, dì Isa thở dài:
- Tình cảm con người thật phức tạp. Lẽ ra dì phải mừng. Nhưng dì lại buồn. Hi vọng không ai việc gì.
Họ đi được nửa đường, đang chạy xe ngang một quảng trường nằm giữa nhà băng Thaler và tiệm thuốc Mariendistel. Tarzan bỗng giật mình thấy ba kẻ xách va-li chạy như bay trên quảng trường.
- Dì Isa, xin dì dừng lại cho một giây ạ. Kia là ba kẻ cùng băng với Plockl. Họ trọ ở Weekend. Rõ ràng họ đã kịp thời tránh được hỏa hoạn.
Dì Isa dừng xe hẳn. Ba tên kia không biết bị theo dõi. Chúng thảy va-li vào dãy ghế sau xe.
Sao lại không bỏ vào cốp nhỉ? Trong va-li đựng toàn đồ quý chăng?
Gaby đang ngả đầu vào vai Tarzan vì ngái ngủ, hỏi:
- Bạn liên hệ họ với chuyện gì vậy, đại ca? Với vụ hỏa hoạn à?
Tarzan lảng:
- Đâu có. Mình chỉ cố gắng để mắt tới mọi hiện tượng thôi.
Họ đi tiếp.
Khi xe đến hiện trường, năm người có thể thấy rõ mức độ của thảm họa.
Weekend bình thường vĩ đại là vậy mà bây giờ như co rúm trong lửa luyện ngục. Những tầng lưng chừng đang bốc cháy. Ở đâu cũng thấy lửa và lửa, lửa bập bùng sau các tấm kính cửa sổ, lửa thè lưỡi ra khỏi các ô kính vỡ, lửa mỗi lúc mỗi loang với tốc độ chóng mặt.
Khách sạn khổng lồ bị vây kín trước hàng rào những người hiếu kì. Dì Isa phải để xe tít bên ngoài và cùng Tứ quái len lỏi qua đám đông.
Còi xe cảnh sát hú nhức óc. Cảnh sát ra sức ngăn không cho ai đến gần đám cháy. Cứu hỏa đến. Vòi rồng phun nước tới tấp.
Phần đông khách trọ trên các tầng bị cháy đã kịp thoát thân. Nhiều người phong phanh trên mình độc bộ đồ ngủ.
Bá tước Paletti – complê lam, áo vét nhũ bạc đang lồng lộn trước cổng khách sạn.
Tarzan nghển cổ nhìn và chợt kêu lên:
- Hình như bác sĩ Brenner ở đằng kia…
Đích thị là Brenner, mặt mũi như vừa bị chó dại cắn. Ông ta đang nói gì đó với bá tước Paletti, hai tay vung vít. Có chuyện gì xảy ra cho gia đình ông vậy cà?
Đúng lúc đó Tarzan chợt hiểu tai họa đang sắp ập lên đầu ông bác sĩ bất hạnh. Sau một ô cửa sổ trên tầng tư có hai cô gái đang vịn lan can run cầm cập. Cả hai cô đều mặc áo ngủ, đều tuyệt vọng chới với giơ hai tay kêu cứu. Lửa đã chặn đường thoát của họ.
Tarzan la lên:
- Nadine! Dì Isa và các bạn ơi, Nadine đó!
Trong lúc đó, lính cứu hỏa đã nhận thấy thang của họ không vươn lên được tầng tư, bèn căng một tấm bạt rộng phía dưới cửa sổ.
Hai cô gái mở cửa sổ trên kia.
Hàng loạt tiếng hô của đám đông vang lên như sấm rền.
- Nhảy đi các cháu.
- Phóng xuống mau. Can đảm lên!
…
Và cô gái tóc vàng đã chứng tỏ lòng dũng cảm của mình. Cô trèo lên bệ cửa sổ, đưa tay bịt mũi như đang nhảy cầu ở bể bơi rồi nhảy xuống.
Cô bé rơi vào tấm bạt.
- Julia - Kathrin!
Cha mẹ của cô bé tóc vàng rú lên, ôm choàng lấy con gái. Cảnh đoàn tụ trước cái chết trong đường tơ kẽ tóc thật là cảm động.
Giờ thì mọi người nhìn lên… Nadine. Ái chà, cô bé tóc đen cũng đã can đảm leo lên bệ cửa sổ.
Bác sĩ Brenner động viên dữ dội:
- Nhảy đi Nadine! Nhảy ngay đi!
Nadine run lẩy bẩy:
- Con không thể! Cao quá ba ơi!
- Trời ơi, con phải nhảy! Nhảy đi!
- Con không thể. Con chóng mặt.
- Nadine!
- Ba ơi, con không làm nổi đâu.
Điên rồ! Tarzan nghĩ và len đến gần bác sĩ Brenner. Hắn bụm hai tay trước miệng làm loa gào lớn:
- Nadine! Cứ hình dung như bạn biết bơi vậy. Nước đang ngập đến thành cửa sổ và rất ấm! Nào hãy nhảy xuống nước…
Nadine ngó đầu ra. Mái tóc đen chảy trên bờ vai. Cô kêu lên:
- Con chỉ nhảy nếu Tarzan cũng nắm tay vào tấm bạt…
Tarzan ngớ người. Lại cái trò đỏng đảnh gì thế này? Thôi được. Hắn quay sang ông Brenner:
- Cháu nghe thấy rồi.
Đoạn hắn đứng vào hàng với đám lính cứu hỏa giữ tấm bạt. Một người lính cười hóm hỉnh:
- Bạn gái của cậu đấy à?
- Đâu có, thưa ông cứu hỏa. Cô ta muốn chọc tức tôi thôi.
Nadine đã phi thân xuống tấm bạt, chỉ khẽ rên vì bị ngã nghiêng. Không đau lắm, nhưng cũng đáng tội.
Tarzan bảo các bạn:
- Ai cho cô ta biết mình là Tarzan nhỉ? Nếu biết kẻ nào đã làm chuyện đó, mình sẽ vặt tai cho mà xem!
Gaby mỉm cười, vén mài tóc vàng óng lên, chìa tai cho hắn:
- Vậy xin quý ngài cứ tự nhiên cho!
*
Sáng hôm sau, Tứ quái đang cùng dì Isa ăn sáng thì thanh tra Drager đến.
- Chào cả nhà! Xin thông báo cho mọi người mà tôi yêu mến: vụ hỏa hoạn không làm ai bị thương nhưng thiệt hại lớn về vật chất. Tổn thất tính đến hàng triệu mark. Người ta đã tìm thấy đằng sau khách sạn một máy châm ngòi từ xa do hung thủ bỏ quên hoặc đánh rơi, chứng tỏ đây không phải là một tai nạn ngẫu nhiên. Có điều… bên cạnh máy châm ngòi lại là túi xắc của chị, Isabel ạ.
Ông thanh tra mở cặp đưa cái xắc cho Isabel. Bà mở to mắt bàng hoàng.
Gaby kêu lên:
- Chiếc xắc này dì Isa bị mất từ tối hôm kia cơ mà. Không lẽ chỉ vì nó xuất hiện tại hiện trường mà người ta có thể nghi ngờ dì là thủ phạm vụ đốt nhà sao?
Drager mỉm cười rầu rĩ:
- Tôi không bao giờ có ý tưởng như vậy. Nhưng một vài đồng nghiệp tôi cho rằng Isa phải giải thích chuyện này. Khỏi phải nói đến ông Paletti, khi phát hiện ra cái xắc, ông ta càng tin rằng Isabel là kẻ cầm đầu các khách sạn địa phương chống lại Weekend. Điên thật! Nhưng chị phải đưa ra được bằng chứng phủ định, Isa ạ.
Đôi vai gầy của Isabel run rẩy khiến Drager thở dài:
- Chị mất cái xắc ở đâu hở Isa? Tại khách sạn Weekend à?
- Không… tôi không hề đặt chân đến đó.
Im lặng hồi lâu.
Rồi Tarzan bắt đầu động não thành lời:
- Càng nghĩ, cháu càng thấy sáng tỏ dần. Có kẻ đã ăn cắp cái xắc của dì Isa và cố tình bỏ nó sau Weekend để gây nghi ngờ cho dì. Nhưng ai có thể căm hận một phụ nữ tốt bụng như dì đến thế chứ? Cháu chỉ nghi có mỗi người chồng cũ của dì thôi. Tối hôm kia, khi cháu và dì bắt gặp gã từ đâu đó đi về nhà, gã có thu thu giấu giấu thứ gì đó dưới áo choàng. Biết đâu đó chẳng là…
Isabel giật mình:
- Có lẽ tôi đã bỏ cái xắc trên xe thật. Lại đậu xe ngoài sân và không khóa cửa. Nhưng tôi không tin rằng Valentin lại nhẫn tâm đến thế…
Drager làu bàu:
- Chị thì cứ luôn nghĩ quá tốt cho mọi người.
Tarzan đề nghị:
- Cháu có một ý định, thưa ông Drager…
*
Tại căn nhà tồi tàn của Valentin Koschen, hai bóng người đứng trước cửa sừng sững. Họ bấm chuông.
Valentin bước ra, mặt mày sưng húp, áo quần xộc xệch. Con sâu rượu giương cặp mắt đờ đẫn nhìn hai người.
Drager độp luôn:
- Chào ông Koschen, tôi đến để thực hiện chức trách của một người bảo vệ pháp luật. Hai tên tù phạm Freddy và Inge Mertens đã khai ông là kẻ thứ ba trong băng trộm biệt thự trên đường Hoàng Đế.
Đòn “bắt nọn” trúng đích. Valentin thẫn thờ trong một giây. Đầu óc mụ mẫm vì rượu của gã làm sao đủ tỉnh táo để biết rằng vợ chồng Mertens và bà vợ Carmen của gã vẫn im như thóc.
Gã gầm lên:
- Ừ đấy, thì sao chớ? Xét cho cùng, cũng phải có cái để mà sống chớ. Vợ chồng thằng phản bội đó còn nói gì nữa? Chúng đổ thừa cho tôi đập ngã Carmen chăng? Này này, ông nghe rõ đây ông thanh tra. Chính thằng Freddy chó chết ấy đã bụp Carmen một cú chùy. Tôi đã không trách nó. Trời tối, nó đâu biết nó đang nện ai chớ…
Drager quyết định thừa thế xông lên… bắt nọn tiếp:
- Koschen. Tội lỗi của ông không chỉ giới hạn ở chỗ ăn trộm. Ông biết đấy, có người đã nhìn thấy ông liệng cái xắc tay phụ nữ sau khách sạn Weekend. Hừm, cái xắc tay mà ông tính thủ tiêu ấy là sở hữu của bà Isabel.
Koschen đảo tròng mắt, há hốc mồm thở như cá thiếu nước. Gã đập đầu vào thành cửa mấy cái liên tiếp.
Gã rền rĩ:
- Mẹ nó, tôi không hiểu sao số mình lại đen như chó vậy. Sờ đến đâu là thất bại đến đó. Suốt đời chỉ gặp toàn xúi quẩy. Phải! Tôi cố tình chôm xắc tay của mụ và định cho mụ một vố thê thảm đó! Khi trông thấy cái máy châm ngòi sau khách sạn Weekend tôi bèn đặt xắc của Isabel bên cạnh. Láu cá ra trò đấy chứ, hả? Chà, vậy mà có kẻ đã nhìn thấy tôi, hả? Xui! Xui hết biết vậy đó. Hà…
Tarzan lẩm bẩm:
- Gã đã say khướt rồi, thưa ông thanh tra.
*
Tứ quái mở hội nghị cấp tốc sau khi Valentin bị bắt giữ.
Tarzan vò đầu bứt tai:
- Mình vẫn thắc mắc lắm. Đêm xảy ra hỏa hoạn Weekend, tại sao ba thằng đệ tử của Plockl lại ủi xe Mercedes ra xa chỗ đậu quen thuộc đến thế hả? Phải chăng chúng biết trước tất cả nên phòng xa? Đó là chưa kể chúng còn kịp thời tẩu tán va-li khi lửa bắt đầu phát hỏa.
Gaby cũng góp lời:
- Ờ há. Lí do gì mà khi gặp nhau Plockl lại nói đến chuyện thưởng tiền cho vụ đã qua, rồi ứng tiền cho vụ sắp tới với ba tên kia chứ? Plockl dám là ông chủ của bộ ba “Mercedes” lắm!
Thằng mập vỗ đùi cái chát:
- Ối, đau quá… nhưng mà không đau nữa. Ha, mình đoán ra rồi! “Phi vụ sắp tới” mà gã nói chính là vụ đốt khách sạn Weekend. Đã đốt nhà thì phải tạm ứng chớ sao.
Karl kết thúc:
- Có nghĩa là vụ hỏa hoạn này chẳng dính dáng gì tới đám chủ khách sạn địa phương cả.
Tarzan gật đầu:
- Mình cũng nghĩ vậy. Thôi nào, lên đường! Mọi người nhớ chỗ chiếc Mercedes của bọn tội phạm đậu chớ hả?
Tứ quái đi như chạy ra quảng trường giữa nhà băng Thaler và hiệu thuốc Mariendistel. Ơn trời, chiếc xe khả nghi vẫn đậu nguyên chỗ cũ. Phía băng sau là ba chiếc va-li sang trọng xếp chồng lên nhau như khiêu khích.
Tròn Vo nhận xét:
- Bọn này có lẽ chập mạch rồi. Va-li mà để khơi khơi, không cho vào cốp xe mới kì chớ!
Tarzan dựa vào xe, rút dao nhíp ra và bảo lũ bạn:
- Các bạn ra phố đi! Có gì nhớ huýt sáo nhé.
Tam quái lập tức chấp hành. Một phút sau chúng ngoái đầu lại thì nắp cốp xe chiếc Mercedes đã bị bật tung. Giọng Tarzan quá đỗi xúc động:
- Đến đây mà coi, các bạn ơi.
Coi, trong cốp xe chất đầy chất nổ và các thùng nguyên liệu dành để chế vật nổ. Ngoài ra còn một cái can rỗng được quấn trong một túi ni-lông bốc mùi khét nồng rất khó chịu.
Tarzan nhăn mũi:
- Mình dám cá độ đây là can thuốc độc mà chúng đã dốc hết xuống hồ bơi Weekend để làm giá với ông bá tước. Gaby ơi, đằng kia có một trạm điện thoại. Tụi mình sẽ làm gì tiếp theo đây?
- Xì… gọi cho thanh tra Drager chớ còn phải hỏi.
Nửa giờ sau, ba vị khách trọ của Weekend là Gianni, Massimo và Hodi bị bắt ngay tại bar rượu của khách sạn. Bá tước Paletti sửng sốt:
- Trời ạ, chính mình đã nuôi bọn tội phạm chớ nào phải bà Isabel đáng mến!
Đương nhỉn sau đó ông đã cho khách sạn hoạt động để cố gắng bù lỗ phần nào về sai lầm của mình.
Bộ ba “Mercedes” đành run rẩy khai sạch về Poldemar Plockl. Gã này tất nhiên là tiêu đời.
Gã và ả Gunilde bị bắt khi đang ngủ trưa tại phòng 312, khách sạn Erlenhof. Gunilde bị buộc tội đồng lõa chứ sao!
*
Cuộc chiến khách sạn ở Bad Neuzell chấm dứt. Bắt đầu một cuộc cạnh tranh hòa bình. Khách mỗi ngày một đông, cho tất cả.
Dì Isa được tặng một bó hoa lớn. Và những lời xin lỗi vô cùng lịch sự từ ông bá tước Paletti.
Jorg quay lại với người mẹ kế nhân từ. Thì gã đâu còn con đường nào khác. Thêm nữa, dường như gã có phần được mở mắt, lại còn tiết lộ với Gaby ý định học nghề khách sạn nữa kìa.
Hai tháng sau, khi người thợ ống nước thông đoạn ống bị kẹt dưới bồn rửa mặt trong căn hộ của Isabel, anh ta nhoẻn cười chìa cho dì chiếc nhẫn kim cương một ca-ra đẫm nước:
- Bà Isabel, nhìn xem tôi tìm thấy cái gì đây! Của bà, chắc chắn là thế rồi, phải không ạ?
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Ông bà Sauerlich đi nghỉ ở Italia về, với một câu chuyện kì quặc: tại Mailand, chiếc Jaguar đắt giá của họ đã bị mất cắp rồi lại được trả về nguyên vẹn.
Chưa hết, trò bí ẩn này còn tái diễn một lần nữa ngay khi họ vừa về tới nhà…
Làm gì có trò bí ẩn nào qua mặt được Tứ quái TKKG!
/703
|