Leppich một tay cầm vô-lăng, một tay chống khuỷu lên cửa sổ chiếc Jaguar để mở. Gã có cảm tưởng như mình là nhà vô địch thế giới. Còn phải hỏi, chỉ nội chiếc ghế tài xế bọc da thượng hạng thôi cũng đủ cho trái tim gã mọc thêm đôi cánh.
Đây là lần đầu tiên gã có diễm phúc ngự trên một chiếc Jaguar bá cháy. Gã đã nhiều lần được sưởi ấm bộ mông trên những đệm xe ăn cắp, nhưng trong các con mồi của gã chưa hề có danh sách loại Jaguar mười hai trục này.
Quả là gã đang ngồi trên đống của. Dưới bụng xe là một đống của… hê-rô-in đấy chớ.
Leppich khoan khoái liếc vô kiếng chiếu hậu. Phía sau là chiếc Alfa đỏ đang chạy ì ạch một cách đáng xấu hổ. Alê, về xưởng lẹ lẹ thôi! Lấy hê-rô-in ra! Sau đó đem quẳng chiếc Jaguar ở đâu đó. Mặc xác bọn cớm nghĩ gì.
Leppich nhấn ga cho xe lao vun vút. Chậc chậc, gã đã lượm chiếc Jaguar ngon lành mà không cần động đến đồ nghề. Chìa khóa điện cắm trong xế hộp gần như “gin”. Đêm qua, một thằng đàn em của trùm Ricardo Scattamoni tức Ri Nháy đã đem chìa từ Mailand sang đây. Cố nhiên đó là chiếc chìa thứ hai khi chúng giữ xe của ông Sauerlich.
Leppich cười ngất khi nhớ lại chiếc Jaguar của khổ chủ Sauerlich đã được trả về như thế nào qua lời kể của sếp lớn. Cái màn “mượn xe qua ải” này quả là diệu kế độc nhất vô nhị. Chẳng phải vậy sao hê-rô-in cứ qua ải biên giới khơi khơi.
Leppich bất chợt rùng mình khi nhớ đến vụ đụng độ với Kuhn vì những bức tranh biến mất không dấu vết.
Chao ôi! Kuhn đã nhảy dựng lên như bị tẩu hỏa nhập ma, may mà lại xẹp ngay khi bị Browski đe nẹt.
Không có ông trùm thì bây giờ gã và Frese đã bị dìm trong hố phân. May phúc!
Leppich và Frese thỏa thuận với Kuhn sẽ cùng nhau tìm hiểu sự biến mất của các bức tranh và đoạt lại chúng. Thì còn cách nào khác được? Bởi vì: Tranh quý như vậy lấy gì so sánh mà đền cho nổi; và, cái loại như Frese và Leppich thì mấy kiếp nữa mới kiếm đủ tiền đền.
Leppich nhìn vào gương chiếu hậu, thò cánh tay ra ngoài vẫy Frese.
Frese gật đầu.
Rồi Leppich vươn cổ ra phía trước. Gã bàng hoàng nhìn trân trối qua kính xe.
Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra phía trước vậy kìa?
*
Đúng là cảnh sát dàn trận hai chiếc xe chắn ngang mặt lộ. Leppich nhìn cảnh đó mà lắc đầu. Muốn vọt qua một hàng rào xe cộ nối đuôi, gã phải luồn lách theo hình chữ S. Tuy nhiên luồn kiểu đó bị thổi còi là cái chắc.
Một chiếc Rolls tiến tới gần. Cầm lái là một tay thanh niên hình như không có nổi năm mark trong túi. Chiếc sơ-mi sũng mồ hôi, cổ áo cáu ghét, chiếc quần bò bẩn thỉu, đã thế lại thêm bộ râu lởm chởm cả tuần không cạo.
Chiếc xe đỗ lại. Viên sĩ quan cảnh sát lên tiếng:
- Xin chào. Đề nghị cho xem giấy tờ xe.
Kẻ lái chiếc Rolls Royce cười:
- Bằng lái đây, thưa ông.
- Chúng tôi cần coi cả giấy tờ xe.
Tay thanh niên moi giấy tờ trong túi ra.
Chiếc xe đúng là của anh chàng. Giấy tờ hoàn toàn hợp lệ. Chắc anh ta dốc nhẵn túi để tậu chiếc Rolls Royce 150.000 mark này nên không còn đủ tiền để mua một chiếc sơ-mi mới.
- Chẳng hay các ông chặn đường để truy nã tội phạm hay là…
- Bọn khủng bố đã nổ bom ở cạnh Quảng trường tòa Thị chính. Hiện thời quán cà phê Thành Viên đang bốc lửa. Cảnh sát chúng tôi có nhiệm vụ chặn mọi ngả đường…
Gã thanh niên thảng thốt kêu lên:
- Lạy Chúa, quán cà phê Thành Viên ư? Tôi là khách thường xuyên ở đó.
Giờ thì hết rồi! Viên cảnh sát nghĩ và trả lại anh chàng giấy tờ.
- Cảm ơn. Anh có thể đi kiếm một quán cà phê khác.
*
Chặn đường!
Leppich tức quá cắn cả vào lưỡi.
Gã nhìn dòng xe rồng rắn nối đuôi nhau trước hai xe cảnh sát. Không chiếc nào thoát khỏi sự kiểm tra lần lượt. Trời ơi, chẳng lẽ bao nhiêu công lao của gã đành trắng tay vì cái nút chặn chó chết này sao? Cố nhiên gã không thể liều mạng.
Chiếc xe chó chết này!
Quay đầu xe lại ư? Bỏ chạy? Gã chợt lóe lên ý nghĩ.
Không thể được. Leppich hiểu rằng đã lỡ thời cơ, chiếc Jaguar đã tiến quá gần chỗ chắn trong khi luồng đường bên cạnh là dòng suối xe ngược chiều cuồn cuộn chảy. Không thể len vào được. Ba tên cớm kia thể nào cũng nhận thấy. Khi ấy thì tai họa khôn lường.
Gã nghiến răng lách xe sang bên phải, tạt xe vào một trạm xăng bên đường. Gã lái chiếc Jaguar dừng ở nơi vừa đủ thoát các ánh mắt tò mò. Không ai để ý tới gã.
Ơn Chúa, thằng Frese cũng sáng ý, đã cho chiếc Alfa đỏ rề lại sau lưng chiếc Jaguar. Leppich chạy đến bên chiến hữu.
- Phù, thoát chết. Tao không còn cách nào khác.
Frese chậm hiểu hỏi:
- Sao mày không quay xe trên đường?
- Quay đầu cho tụi cớm nã súng vào lưng tao à, mày tưởng chúng ngu lắm sao?
Frese ngao ngán:
- Tao không hiểu tại sao bọn cớm lại đánh hơi ra vụ tụi mình thổi chiếc Jaguar hả?
- Chúng xài nút chặn không phải để bắt hai thằng mình, hiểu chưa? Tao nghi có thằng nào cướp nhà băng hoặc… hái trộm hoa trong vườn dinh thủ tướng. Cố nhiên chúng sẽ chẳng túm được nó. Nhưng tí nữa đã vớ được tao. Mà tao thì là con mồi mới ngon lành làm sao!
- Hả? Bỏ chiếc Jaguar ở đây sao?
- Sẽ đến lấy sau.
- Vậy… vậy mà mày lại kêu tao đâm đầu đến nút chặn à?
- Chớ sao? Với chiếc Alfa này, giấy tờ tao có nghiêm chỉnh.
*
Tứ quái đứng ngoài phố chụm đầu thì thầm. Bọn chúng bí mật đến nỗi bà Erna phải mở cửa nhà ngó ra:
- Mẹ vừa gọi điện cho ba của Gaby. Ông ấy cho biết tất cả xe tuần tra của cảnh sát đều đã được thông báo vụ mất cắp.
Bồn quái đồng loạt gật đầu chứng tỏ cảnh sát làm như vậy là đúng. Bà Erna phải rút vào trong nhà.
Tarzan phát biểu khi không còn một người lớn nào cản trở.
- Theo các bạn, chiếc Jaguar đang ở trên đường hay đã yên vị trong ga-ra?
- Chắc tại ga-ra của Leppich. – Gaby khẳng định.
Tròn Vo hằn học:
Leppich và Frese mà chén hết bánh kẹo của tao thì cứ liệu hồn. Tao sẽ giết chúng.
- Yên tâm đi, Kloesen. Chúng ta sẽ thu hồi lại cái xe ngay bây giờ. Tụi mình đang có lợi thế: kẻ thù không biết chúng ta nhưng chúng ta thì biết chúng.
- Đồng ý. Nhưng lỡ bọn chúng không lái về sào huyệt mà đem bán thì sao?
- Không dễ đâu. Thường thì tụi ăn cướp cũng sơn màu lại và làm giấy tờ giả mới hòng tiêu thụ được.
Máy Tính gật gù:
- Đại ca nói có lí. Nếu tụi mình không lầm thì giờ này chiếc Jaguar đã lù lù ở xưởng Leppich.
Gaby nêu một thắc mắc:
- Mình vẫn không hiểu chúng ăn cắp xe để làm gì hả? Rõ ràng lúc trước cả đám nghi vấn hai thằng buôn bán hê-rô-in mà…
Tarzan búng tay cái chách:
- Có thể chúng làm cả hai việc. Bạ đâu hành động đó miễn là có tiền. Chính bạn đã từng đánh giá Leppich và Frese là hai tên tội phạm đa dạng mà. Chớ quên rằng chúng có quan hệ với Browski.
Máy Tính sốt ruột:
- Trời ơi, giờ này mà còn đứng đây tán dóc. Tới đường Fersengelder mau lên.
Cả bọn tức tốc lên đường.
Coi, tiên phong Tarzan đang phóng như bay trên đường nhựa đột nhiên thắng cái két làm chiếc xe đạp suýt đổ nhào. Hắn là người đầu tiên thấy cảnh sát chặn đường. Liền sau đó hắn phát hiện ra chiếc Jaguar bóng loáng đậu cạnh trạm xăng.
Vô lí! Hắn nghĩ.
Nhưng đúng là chiếc Jaguar mười hai trục cáu cạnh đang đậu cạnh trạm xăng như một phép lạ.
Chiếc xe trống không. Hắn không thấy Leppich, Frese lẫn chiếc Alfa đỏ đâu cả.
Bốn quái xúm xít quanh chiếc xe bị đánh cắp. Tròn Vo kêu lên:
- Không thể hiểu nổi! Sao nó lại ở đây nhỉ?
Tarzan giải thích:
- Bọn chúng bỏ của chạy lấy người cũng có lí do thôi… Nếu chúng tiếp tục lái xe đi, chúng sẽ bị chặn đường kiểm soát và sẽ bị sa bẫy.
Tròn Vo ngơ ngác:
- Chặn đường hả? Ở đâu?
- Mày không thấy phía trước hai xe cảnh sát ngáng đường hay sao mà hỏi?
Đây là lần đầu tiên gã có diễm phúc ngự trên một chiếc Jaguar bá cháy. Gã đã nhiều lần được sưởi ấm bộ mông trên những đệm xe ăn cắp, nhưng trong các con mồi của gã chưa hề có danh sách loại Jaguar mười hai trục này.
Quả là gã đang ngồi trên đống của. Dưới bụng xe là một đống của… hê-rô-in đấy chớ.
Leppich khoan khoái liếc vô kiếng chiếu hậu. Phía sau là chiếc Alfa đỏ đang chạy ì ạch một cách đáng xấu hổ. Alê, về xưởng lẹ lẹ thôi! Lấy hê-rô-in ra! Sau đó đem quẳng chiếc Jaguar ở đâu đó. Mặc xác bọn cớm nghĩ gì.
Leppich nhấn ga cho xe lao vun vút. Chậc chậc, gã đã lượm chiếc Jaguar ngon lành mà không cần động đến đồ nghề. Chìa khóa điện cắm trong xế hộp gần như “gin”. Đêm qua, một thằng đàn em của trùm Ricardo Scattamoni tức Ri Nháy đã đem chìa từ Mailand sang đây. Cố nhiên đó là chiếc chìa thứ hai khi chúng giữ xe của ông Sauerlich.
Leppich cười ngất khi nhớ lại chiếc Jaguar của khổ chủ Sauerlich đã được trả về như thế nào qua lời kể của sếp lớn. Cái màn “mượn xe qua ải” này quả là diệu kế độc nhất vô nhị. Chẳng phải vậy sao hê-rô-in cứ qua ải biên giới khơi khơi.
Leppich bất chợt rùng mình khi nhớ đến vụ đụng độ với Kuhn vì những bức tranh biến mất không dấu vết.
Chao ôi! Kuhn đã nhảy dựng lên như bị tẩu hỏa nhập ma, may mà lại xẹp ngay khi bị Browski đe nẹt.
Không có ông trùm thì bây giờ gã và Frese đã bị dìm trong hố phân. May phúc!
Leppich và Frese thỏa thuận với Kuhn sẽ cùng nhau tìm hiểu sự biến mất của các bức tranh và đoạt lại chúng. Thì còn cách nào khác được? Bởi vì: Tranh quý như vậy lấy gì so sánh mà đền cho nổi; và, cái loại như Frese và Leppich thì mấy kiếp nữa mới kiếm đủ tiền đền.
Leppich nhìn vào gương chiếu hậu, thò cánh tay ra ngoài vẫy Frese.
Frese gật đầu.
Rồi Leppich vươn cổ ra phía trước. Gã bàng hoàng nhìn trân trối qua kính xe.
Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra phía trước vậy kìa?
*
Đúng là cảnh sát dàn trận hai chiếc xe chắn ngang mặt lộ. Leppich nhìn cảnh đó mà lắc đầu. Muốn vọt qua một hàng rào xe cộ nối đuôi, gã phải luồn lách theo hình chữ S. Tuy nhiên luồn kiểu đó bị thổi còi là cái chắc.
Một chiếc Rolls tiến tới gần. Cầm lái là một tay thanh niên hình như không có nổi năm mark trong túi. Chiếc sơ-mi sũng mồ hôi, cổ áo cáu ghét, chiếc quần bò bẩn thỉu, đã thế lại thêm bộ râu lởm chởm cả tuần không cạo.
Chiếc xe đỗ lại. Viên sĩ quan cảnh sát lên tiếng:
- Xin chào. Đề nghị cho xem giấy tờ xe.
Kẻ lái chiếc Rolls Royce cười:
- Bằng lái đây, thưa ông.
- Chúng tôi cần coi cả giấy tờ xe.
Tay thanh niên moi giấy tờ trong túi ra.
Chiếc xe đúng là của anh chàng. Giấy tờ hoàn toàn hợp lệ. Chắc anh ta dốc nhẵn túi để tậu chiếc Rolls Royce 150.000 mark này nên không còn đủ tiền để mua một chiếc sơ-mi mới.
- Chẳng hay các ông chặn đường để truy nã tội phạm hay là…
- Bọn khủng bố đã nổ bom ở cạnh Quảng trường tòa Thị chính. Hiện thời quán cà phê Thành Viên đang bốc lửa. Cảnh sát chúng tôi có nhiệm vụ chặn mọi ngả đường…
Gã thanh niên thảng thốt kêu lên:
- Lạy Chúa, quán cà phê Thành Viên ư? Tôi là khách thường xuyên ở đó.
Giờ thì hết rồi! Viên cảnh sát nghĩ và trả lại anh chàng giấy tờ.
- Cảm ơn. Anh có thể đi kiếm một quán cà phê khác.
*
Chặn đường!
Leppich tức quá cắn cả vào lưỡi.
Gã nhìn dòng xe rồng rắn nối đuôi nhau trước hai xe cảnh sát. Không chiếc nào thoát khỏi sự kiểm tra lần lượt. Trời ơi, chẳng lẽ bao nhiêu công lao của gã đành trắng tay vì cái nút chặn chó chết này sao? Cố nhiên gã không thể liều mạng.
Chiếc xe chó chết này!
Quay đầu xe lại ư? Bỏ chạy? Gã chợt lóe lên ý nghĩ.
Không thể được. Leppich hiểu rằng đã lỡ thời cơ, chiếc Jaguar đã tiến quá gần chỗ chắn trong khi luồng đường bên cạnh là dòng suối xe ngược chiều cuồn cuộn chảy. Không thể len vào được. Ba tên cớm kia thể nào cũng nhận thấy. Khi ấy thì tai họa khôn lường.
Gã nghiến răng lách xe sang bên phải, tạt xe vào một trạm xăng bên đường. Gã lái chiếc Jaguar dừng ở nơi vừa đủ thoát các ánh mắt tò mò. Không ai để ý tới gã.
Ơn Chúa, thằng Frese cũng sáng ý, đã cho chiếc Alfa đỏ rề lại sau lưng chiếc Jaguar. Leppich chạy đến bên chiến hữu.
- Phù, thoát chết. Tao không còn cách nào khác.
Frese chậm hiểu hỏi:
- Sao mày không quay xe trên đường?
- Quay đầu cho tụi cớm nã súng vào lưng tao à, mày tưởng chúng ngu lắm sao?
Frese ngao ngán:
- Tao không hiểu tại sao bọn cớm lại đánh hơi ra vụ tụi mình thổi chiếc Jaguar hả?
- Chúng xài nút chặn không phải để bắt hai thằng mình, hiểu chưa? Tao nghi có thằng nào cướp nhà băng hoặc… hái trộm hoa trong vườn dinh thủ tướng. Cố nhiên chúng sẽ chẳng túm được nó. Nhưng tí nữa đã vớ được tao. Mà tao thì là con mồi mới ngon lành làm sao!
- Hả? Bỏ chiếc Jaguar ở đây sao?
- Sẽ đến lấy sau.
- Vậy… vậy mà mày lại kêu tao đâm đầu đến nút chặn à?
- Chớ sao? Với chiếc Alfa này, giấy tờ tao có nghiêm chỉnh.
*
Tứ quái đứng ngoài phố chụm đầu thì thầm. Bọn chúng bí mật đến nỗi bà Erna phải mở cửa nhà ngó ra:
- Mẹ vừa gọi điện cho ba của Gaby. Ông ấy cho biết tất cả xe tuần tra của cảnh sát đều đã được thông báo vụ mất cắp.
Bồn quái đồng loạt gật đầu chứng tỏ cảnh sát làm như vậy là đúng. Bà Erna phải rút vào trong nhà.
Tarzan phát biểu khi không còn một người lớn nào cản trở.
- Theo các bạn, chiếc Jaguar đang ở trên đường hay đã yên vị trong ga-ra?
- Chắc tại ga-ra của Leppich. – Gaby khẳng định.
Tròn Vo hằn học:
Leppich và Frese mà chén hết bánh kẹo của tao thì cứ liệu hồn. Tao sẽ giết chúng.
- Yên tâm đi, Kloesen. Chúng ta sẽ thu hồi lại cái xe ngay bây giờ. Tụi mình đang có lợi thế: kẻ thù không biết chúng ta nhưng chúng ta thì biết chúng.
- Đồng ý. Nhưng lỡ bọn chúng không lái về sào huyệt mà đem bán thì sao?
- Không dễ đâu. Thường thì tụi ăn cướp cũng sơn màu lại và làm giấy tờ giả mới hòng tiêu thụ được.
Máy Tính gật gù:
- Đại ca nói có lí. Nếu tụi mình không lầm thì giờ này chiếc Jaguar đã lù lù ở xưởng Leppich.
Gaby nêu một thắc mắc:
- Mình vẫn không hiểu chúng ăn cắp xe để làm gì hả? Rõ ràng lúc trước cả đám nghi vấn hai thằng buôn bán hê-rô-in mà…
Tarzan búng tay cái chách:
- Có thể chúng làm cả hai việc. Bạ đâu hành động đó miễn là có tiền. Chính bạn đã từng đánh giá Leppich và Frese là hai tên tội phạm đa dạng mà. Chớ quên rằng chúng có quan hệ với Browski.
Máy Tính sốt ruột:
- Trời ơi, giờ này mà còn đứng đây tán dóc. Tới đường Fersengelder mau lên.
Cả bọn tức tốc lên đường.
Coi, tiên phong Tarzan đang phóng như bay trên đường nhựa đột nhiên thắng cái két làm chiếc xe đạp suýt đổ nhào. Hắn là người đầu tiên thấy cảnh sát chặn đường. Liền sau đó hắn phát hiện ra chiếc Jaguar bóng loáng đậu cạnh trạm xăng.
Vô lí! Hắn nghĩ.
Nhưng đúng là chiếc Jaguar mười hai trục cáu cạnh đang đậu cạnh trạm xăng như một phép lạ.
Chiếc xe trống không. Hắn không thấy Leppich, Frese lẫn chiếc Alfa đỏ đâu cả.
Bốn quái xúm xít quanh chiếc xe bị đánh cắp. Tròn Vo kêu lên:
- Không thể hiểu nổi! Sao nó lại ở đây nhỉ?
Tarzan giải thích:
- Bọn chúng bỏ của chạy lấy người cũng có lí do thôi… Nếu chúng tiếp tục lái xe đi, chúng sẽ bị chặn đường kiểm soát và sẽ bị sa bẫy.
Tròn Vo ngơ ngác:
- Chặn đường hả? Ở đâu?
- Mày không thấy phía trước hai xe cảnh sát ngáng đường hay sao mà hỏi?
/703
|