Bữa nay mọi thứ xảy ra làm như có… điềm. Tứ quái thả vòng vòng ra ngoại ô không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường làm sao mà bốn con ngựa sắt lại dừng cương trước một rạp xi-nê mới khai trương. Rạp có tên là “Trung tâm”.
Tròn Vo lẩm bẩm:
- Chà, “Trung tâm” nữa kìa. Mà từ đây tới trung tâm lại xa lắc mới kì.
Karl Máy Tính lắc đầu:
- Ăn thua là số người xem chớ mập. Không thấy bà con vô xem rần rần sao? Ủa…
Gaby cũng “ủa” không khác gì quân sư. Coi, thiên hạ xem rần rần là phải. Hai bên hông rạp là hai pa-nô to tướng quảng cáo nội dung phim khá li kì. Phim hình sự mà vai chính là một chiếc ô-tô màu đỏ thì ăn khách là cái chắc.
Tarzan ngẩn ngơ ngắm chiếc xe màu đỏ trên pa-nô:
- Ờ há. Chiếc xe đỏ ma quái kìa.
Giọng Karl nghe như than:
- Mấy ông chiếu phim lẹ ghê. Biết lựa ngay cuốn phim có đề tài trùng hợp với các biến cố hiện thời.
Tarzan thừ người. Hắn vốn rất thích màu đỏ. Hắn mê mặt trời hừng đông, thích những quả cà chua chín mọng đỏ au. Hắn thích chiếc áo len màu đỏ của Gaby, nhưng còn tội ác mang màu đỏ thì…
Hắn nói với cả bọn:
- Cái ô-tô ma màu đỏ quả thật làm mình ăn không ngon ngủ không yên nữa.
- Mình cũng không chịu nổi. Thằng điên lái chiếc xe đó đã gây mười chín vụ tai nạn còn gì.
Tròn Vo tham gia ý kiến:
- Cho tới nay chưa ai nói chính xác “mác” của chiếc xe trời đánh đó. Ngay cả người bị nạn cũng chỉ biết mình bị cán bởi một chiếc xe sơn đỏ. Khốn kiếp thật, nó hiệu gì nhỉ: VW, BMW, OPEL hay biết đâu xe tải?
Máy Tính cắt ngang lời thằng mập:
- Dù thế nào cũng không thể là xe tải được đâu Willi. Thằng điên đó phóng như bay, vô cua cực nhanh và chuồn rất gọn. Xe tải còn lâu mới luồn lách được vậy.
Bốn đứa cứ đứng trước rạp xi-nê nhìn chăm chăm vào một trong hai cái pa-nô mà bình phẩm. Chưa đứa nào có ý định rút dù bởi nỗi ám ảnh về chiếc xe ma màu đỏ quá lớn. Gaby nói nhỏ:
- Mình có cảm tưởng chiếc ô-tô trên pa-nô quảng cáo và chiếc ô-tô gieo rắc tai họa sản xuất cùng một hãng.
- Ừ… ừm, nếu thế thì đối tượng của chúng ta hằng hà sa số Gaby ạ. Loại xe này có mặt ở khắp nơi.
- Í, mình quên chưa nói các bạn hay chuyện này: Chính ba mình đã được giao điều tra vụ chiếc ô-tô ma. Các bạn biết rồi đó, cách đây bảy tuần chiếc xe ma gây tai nạn ở phố Bleichenrod. Kẻ gây tai nạn bỏ trốn. Sau người đàn ông bị thương nặng đó là mười tám vụ nữa cũng xảy ra về đêm và cũng do những chiếc xe màu đỏ. Một số người bị nhẹ, nhiều người bị khá nặng. Có một thanh niên bị cưa chân. May là cho tới giờ chưa có ai bị chết. Tất cả các nạn nhân đều một mực nói rằng chiếc xe gây ra thảm họa cho họ cùng một màu. Một màu đỏ nháng lên và… chẳng người nào nhận nổi số xe.
Tarzan trầm ngâm:
- Có hai vấn đề nảy ra trong câu chuyện của Gaby. Các bạn thấy không? Thứ nhất, những nạn nhân của chiếc xe ấy đều không quen biết và liên quan với nhau chứng tỏ tên lái xe là một kẻ cuồng sát bạ ai nấy cán. Điều này chỉ có thể xảy ra ở một thằng điên loạn. Thứ hai, gã điên loạn đó bao giờ cũng hành động về đêm trên những đoạn đường vắng và chọn con mồi là những người đi bộ hoặc xe đạp, hoàn toàn không có nhân chứng. Điều này lại chỉ xảy ra ở một kẻ tỉnh táo và cáo già. Nan giải đó.
Tròn Vo cũng bày đặt tư lự:
- Vậy thì chúng ta đặt cho thằng lái xe lúc điên lúc tỉnh ấy biệt hiệu “nửa người nửa ngợm”, quý vị đồng ý chứ?
Tarzan cười:
- Để làm gì vậy, Willi? Hay mày tính “tham chiến” cùng ba Gaby chăng?
- Là tao nói chơi vậy thôi. Giờ làm ơn giữ giùm “con nghẽo” của tao chút.
Nói rồi nhân vật nặng kí nhất của Tứ quái lỉnh vào sân sau của rạp xi-nê.
*
Thằng mập bốc hơi chưa được năm phút đã chạy ào ra như bị ma đuổi. Mặt mày tái nhợt, môi run run, nó hào hển:
- Các bạn ơi, trong sân… tối om. Mình mới giơ chân đá… đá phải… một cái… cái bao rác cựa quậy… có… người…
Tarzan giễu:
- Ha ha, tưởng gì chớ. Chắc một lão say nào chui vào bao đó mà. Mày có ngửi lão một chút không vậy?
Kloesen rên hừ hừ:
- Đừng giỡn với thánh thần, đại ca. Bao rác bốc mùi nước hoa thơm phức như có phép màu vậy.
- Nước hoa hả? Chà, biết đâu các đệ tử lưu linh lúc quá chén ực cả nước hoa mà cứ tưởng là rượu. Thôi được, giữ giùm xe đạp đi.
- Sao?
- Thì theo đề nghị của mày, tao vô đó coi thử chớ còn gì.
Tarzan bước vào trong sân. Quả thật, ở đây tối om đến mức giơ bàn tay trước mặt cũng không thấy ngón. Hắn phải đứng vài giây cho cái nhìn quen với bóng tối rồi mới dò dẫm từng bước một.
Lạy chúa, tiếng thở khò khè đâu đó chung quanh hắn vang lên khiến Tarzan nín thở. Trời ạ, té ra thằng Tròn Vo bị hớp hồn là phải, nhát ma kiểu này có là quái kiệt cũng đứng im. Tarzan đi tiếp về hướng tiếng rên, bàn chân hắn vừa thò về phía trước đã rụt lại kinh dị bởi đá trúng một cái gì mềm mềm.
Một sinh vật hai chân rúc trong bao rác như Tròn Vo nói chăng? Tarzan cúi thấp người xuống nói lớn:
- Xin chào ngài bợm rượu, ngài bị trúng gió phải không ạ?
Chỉ có những âm thanh khò khè trả lời hắn. Tarzan phải cúi thấp hơn nữa và sửng sốt trước cái hình người đang ngọ nguậy trong bao. Chậc chậc, một cái bao đựng rác mà lại toả mùi nước hoa thoang thoảng. Ngay lập tức, hắn hiểu rằng trong bao là một phụ nữ.
Bàn tay hắn sờ trúng miệng bao bị thít chặt bằng dây ni-lông.
- Chúa ơi, bà có bị thương không?
Không nghe tiếng đáp. Miệng bao được mở tung. Một người đàn bà bị trói như đòn bánh tét. Tarzan hú lên một tiếng dài:
- Ú ù, lại đây các bạn ơi…
Karl và Gaby nghe tín hiệu chạy vô cấp tốc. Chỉ tội nghiệp cho Kloesen, nó khổ sở vì trong hai tay là hai chiếc xe đạp của nó và đại ca nên không thể can thiệp được gì.
Gaby hốt hoảng:
- Trời ơi, phụ Tarzan một tay cởi nút dây trói lẹ lên Karl.
- Tất nhiên, Công Chúa ạ.
Tarzan lắc đầu:
- Ở đây tối lắm không cách nào thấy mối dây đâu. Tụi mình đưa bà ấy ra chỗ sáng đã.
Ba quái đỡ người đàn bà xấu số đặt ngồi trên bậc thang trước cửa rạp Trung Tâm. Giờ này thiên hạ đã vô rạp nên bên ngoài không một bóng người. Tarzan loay hoay mãi với nút dây trói thắt quá chặt:
- Mày có đem theo dao nhíp không quân sư. Có lẽ phải cắt dây thôi.
Karl ú ớ:
- Tao… quên…
- Hừm.
Tarzan cẩn thận bóc miếng băng dính trên mồm nạn nhân ra trước. Dưới ánh đèn vàng vọt, người đàn bà hiện ra chưa đến 30 tuổi, khoác chiếc áo măng-tô đắt tiền may bằng hàng kaschmia, chân đi đôi giày da rất mịn và đẹp. Chị ta quả thật thanh tú dù trên gương mặt vẫn chưa hết hãi hùng.
Sau một hồi loay hoay đến toát mồ hôi, cuối cùng Tarzan và Karl cũng cởi được nút trói oan nghiệt.
Gaby sà xuống cạnh người đàn bà khốn khổ:
- Chị nói một lời nào đi chị?
- Ôi, cảm ơn… Tôi bị… trói đau quá.
Gaby dịu dàng:
- Tụi em gọi bác sĩ cho chị nhé.
- Không cần đâu em. Cái thằng đó… Đây là một vụ trấn lột. Nhưng tôi đã trông rõ mặt gã.
Tarzan mắt sáng rực:
- Một vụ cướp của hả chị? Lâu chưa ạ? Và tại sao gã lại phải trói chị chớ? À, em quên giới thiệu. Tụi em là…
Hắn làm một màn ngoại giao danh tánh gút gọn. Người phụ nữ bị nạn nở nụ cười héo hắt:
- Còn tôi là Marga Heinze.
Marga nhìn xuống cổ tay trần thở dài:
- Tên cướp cạn đã lấy của tôi đồng hồ, lột mấy cái nhẫn mặt đá xa-phia và smarag cùng chiếc xắc tay da cá sấu màu nâu… Nửa giờ trước đây, tôi đang lững thững trước rạp xem mấy pa-nô quảng cáo phim rồi đi bách bộ vô sân thì gặp tai họa. Gã đã tấn công tôi từ phía sau lưng, thô bạo và man rợ. Gã lôi tôi vào chỗ tối, bịt chặt mồm và dán băng dính lên. Lạy Chúa, gã đã cướp sạch sẽ.
Tarzan giận dữ:
- Đối với một phụ nữ chân yếu tay mềm như chị sao gã lại có thể ra tay tàn độc như vậy chớ!
Mặt Marga xanh mét:
- Có lẽ tên cướp làm vậy vì tôi chống cự dữ dội. Nhưng đáng tiếc là gã khỏe như hổ. Gã nói gã trói tôi để tôi không thể báo ngay cho cảnh sát được.
Tròn Vo an ủi:
- Số chị cũng chưa đến nỗi thê thảm đâu. Phần đông bọn cướp mà tụi em biết thường đánh cho nạn nhân ngất xỉu. Chắc nhờ gã say xỉn mà chị đỡ bị hành hạ. Nhân thể, em xin lỗi vì cứ tưởng chị là cái bao đựng rác nên đã…
Tarzan lại quan tâm tới chuyện khác:
- Chị nói đã trông thấy mặt tên trấn lột?
- Ừ, chị thấy rõ ràng gã bỏ đồng hồ và nhẫn vô túi xắc rồi nhét trong túi áo da bước ra đường. Đúng lúc ấy bất ngờ một thanh niên cầm điếu thuốc đi ngang qua xin gã mồi lửa. Trong khi tên cướp bật lửa châm cho người thanh niên thì chị ghi nhận được khuôn mặt gã nhờ ánh sáng quẹt gaz.
- Ở trong bao làm sao chị thấy?
- Em không thấy chị bị trói trong tư thế nằm nghiêng sao. Nằm nghiêng nên con mắt vẫn có thể nhìn qua kẽ hở miệng bao đâu có gì khó.
- Cảm ơn Thượng Đế và cảm ơn chị. Liệu chị có thể tả tỉ mỉ về gã cho cảnh sát được không?
Marga nhớ lại:
- Gã còn trẻ, khoảng 20 tuổi. Tóc đỏ hung cắt ngắn xù lên như bàn chải. Gã cao bằng em nhưng bề ngang rất kềnh càng, cứ như một võ sĩ quyền Anh vậy. Nước da gã trắng bệch rất đặc biệt và cặp môi thì… Ôi, cặp môi đó dày, cong và vểnh lên như… Tóm lại là, thật ghê tởm…
Nạn nhân chỉ cần mô tả đến đó là Máy Tính và Tròn Vo đồng thanh kêu lên:
- Thằng Jan Zeckel!
Tarzan lừ lừ mắt nhìn hai bạn. Hắn không muốn chúng sơ hở thêm tí nào:
- Đừng vội khẳng định nhị vị ạ. Loại cô hồn các đảng đó nhiều như cát trên bãi biển.
Hắn quay sang người phụ nữ:
- Chị cần phải đến báo với cảnh sát. Tụi em sẽ gọi ta-xi cho chị. Gaby sẽ đi cùng với chị, ba bạn ấy là thanh tra ở Tổng nha.
Karl tiếp lời:
- Chị hãy yên tâm, thanh tra Glockner là một trong những thanh tra về tội phạm hình sự giỏi nhất Trung Âu và các nước lân cận.
- Rất tiếc tụi em không thể đi cùng vì còn có cuộc hẹn. Karl ơi, gọi ta-xi đi.
Karl lại trạm điện thoại gần đó gọi ta-xi. Marga cười yếu ớt, mắt nhắm nghiền vì xúc động.
Gaby, Karl và Tròn Vo nhìn Tarzan đầy thắc mắc. Cả ba đứa chưa hiểu đại ca của chúng đang mưu tính gì với cái “cuộc hẹn” ngoài kế hoạch kia.
*
Lúc xe ta-xi đưa người phụ nữ xinh đẹp và Gaby đi khuất, Tròn Vo mới chạy vội chạy vàng ra sau rạp để làm cái việc nó tính làm mà chưa kịp làm.
Tiếng Karl gọi với theo:
- Ê, cẩn thận nghe mập. Lủi vô chỗ tối quá đá nhằm cái bao rác nữa thì khốn đốn đấy.
- Không dám đâu.
Karl quay lại nhìn Tarzan rồi gỡ cặp kính cận ra lau:
- Mày nghĩ sao đại ca? Cái bộ dạng tên cướp mà chị Marga diễn đạt nếu không phải thằng đại bàng Jan Zeckel thì còn thằng nào vô đây chớ?
Tarzan gật đầu:
- Tao cũng nghĩ vậy. Giống như thằng Jan Zeckel cả ngoại hình lẫn bản chất. Thằng đó thuộc loại có khả năng cướp của lắm. Tất nhiên rồi Karl, việc này là dành cho TKKG, theo truyền thống của tụi mình. Bây giờ tụi mình sẽ tới chỗ Jan Zeckel. Gã ở phố Litchel đằng sau nhà máy xi-măng. Chúng ta sẽ mất 20 phút đạp xe.
- Jan Zeckel còn có một thằng anh ruột tên Leo nữa phải không?
- Phải! Nhưng chúng ta không sợ chạm trán với Leo vì giờ này gã đang bận túi bụi với công việc bảo vệ ở vũ trường Flamingo. Nghề “bảo kê” là sở trường của gã. Nào, lên đường được rồi.
Thằng mập hiện ra sau lưng Tarzan với bộ mặt bất mãn:
- Vậy mà khi hồi mày bảo tụi tao không nên vội vã khẳng định. Mày lại muốn tự tay tụi mình làm vụ này chớ gì. Nhưng mà này, tao đâu còn thanh sô-cô-la nào. Bữa ăn tối thì mất tiêu rồi. Bụng rỗng, làm sao tao đạp nổi đây đại ca?
Tarzan ấn ghi-đông xe đạp vào bàn tay mập ú của Ông Địa dỗ dành:
- Thôi đi nào. Tối nay mày sẽ mơ thấy cả núi sô-cô-la mà.
Trên đường đến phố Litchel, Tròn Vo không ngừng rên rỉ:
- Tụi mày tưởng chơi thằng lưu manh đó dễ ăn hở, nó là trùm của ba chục đứa du đãng chớ đâu phải đồ bỏ. Chà, mà tao thì lại phải tới gặp nó với cái bụng sôi réo như thế này.
Tarzan cười khan:
- Về “thành tích” của Jan thì mày đúng đó mập. Ai mà chẳng biết băng đảng của nó chuyên gây sự với cảnh sát và người nước ngoài. Tao còn biết cái đầu bàn chải chờm bơm của nó từng ủi vô đám học sinh cấp ba và các nghệ sĩ lang thang để… thu thuế nữa kìa.
Tròn vo lè lưỡi:
- Nó từng dẫn đàn em mang gậy gộc đến “quậy” các kí túc xá và bị cảnh sát tóm cổ mấy lần nữa đó. Chứng nào tật nấy nó đâu có ngán.
- Nó sẽ phải ngán chúng ta, mày thông chưa Kloesen! Băng đảng nó đã tan rã rồi, hiện giờ chỉ còn nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm vài ba đứa là cùng tụ tập ở các quán rượu.
Tròn Vo nhún vai có vẻ chưa tin lắm. Nhưng mặc kệ cho nó hoài nghi sự tan rã của băng đảng Jan Zeckel, quân sư Karl sà xe sát Tarzan, cung cấp thêm thông tin:
- Tao nghe đồn thằng chó chết đó có một cô bạn gái làm nghề uốn tóc tên Ilona. Cô nàng này tích cực tham gia các cuộc thi hoa hậu lắm, nào là hoa hậu làm đầu, hoa hậu vũ trường, cho tới cả hoa hậu áo phông, nhưng chưa lần nào trúng giải. Có lẽ cô ta thiếu một cái gì đó nên không thể trở thành hoa khôi được.
Tarzan mơ màng:
- Tao thấy cô nàng đẹp đấy chớ.
- Hả? Đại ca biết Ilona ư?
- Ngẫu nhiên thôi. Hôm đến văn phòng chú Glockner chơi, tình cờ tao gặp cô ta đang bị thanh tra Glockner thẩm vấn vì một chuyện liên quan đến Jan Zeckel. Cô nàng không chỉ ngộ nghĩnh mà còn có cá tính rất mạnh. Chính cô ấy xác định với chú thanh tra rằng mối giao du của cô ta với Jan chỉ là nhằm mục đích cảm hóa gã. Chà chà, vụ này li kì đây. Theo tao Jan đâu có xứng với Ilona.
- Mày chắc chắn như thế à?
- Chắc chắn. Tao tin ở vẻ lương thiện của Ilona. Tao đủ kinh nghiệm để phân biệt một diễn viên nói dối mà.
Karl thở phào:
- Thế thì phước ba đời cho cô gái đó. Tao cứ tưởng nồi nào úp vung nấy.
Tarzan thở dài:
- Ilona có trái tim của một bà xơ. Cô ấy cho rằng mình có thể khuyên nhủ những thằng mất dạy như Jan Zeckel về đường ngay nẻo chánh. Quả là một canh bạc liều lĩnh mà có khi Ilona phải trả giá bằng tai họa cho chính mình.
Kloesen đói quá hóa rồ. Nó chêm một câu độc địa:
- Đại ca hay bị nhan sắc phụ nữ dụ khị quá. Biết đâu thằng Jan trấn lột nhẫn vàng, đồng hồ để tặng cho Ilona thì sao?
Tarzan chọc thằng mập:
- Để đầu óc lo đối phó với Jan Zeckel đi Kloesen. Theo tao hiểu là sắp đến sào huyệt gã ma đầu mà mày ớn rồi đó. Thằng Jan không phải dễ xơi thiệt. Mỗi khi bị bắt nó rất hung hãn và đánh trả quyết liệt. Nó đã từng đánh ông phó đồn cảnh sát Kum tím bầm mặt mày và làm hai nhân viên của ông ta bị gãy xương. Ôi, lạy Chúa, tao đang sợ đây. Chắc chắn rằng sau khi hạ gục tao, nó sẽ lao đầu vào thằng Karl để bẻ mắt kiếng nhai rôm rốp. Kloesen ơi, mày là cứu tinh duy nhất của tụi tao lúc này. Hãy gồng thần lực lên giải cứu tao và quân sư, số lượng sô-cô-la mày tích trữ trong bụng mười năm qua sẽ phát huy tác dụng đấy.
Tròn Vo cười toe toét:
- Đừng vội trông mong ở tao đại ca. Tao đã quyết định rồi. Trong khi mày và Karl vào gặp Jan, tao sẽ đứng ngoài trông xe đạp để thằng đó khỏi chứng kiến cái bụng của tao đang sôi réo biểu tình.
Hết ý kiến với thằng mập rồi, chứ sao nữa!
Ba quái đã đến mục tiêu. Im vắng đến rợn người. Trong ba căn nhà trước mặt, căn nhà nào là nơi gã anh chị Jan Zeckel cư ngụ đây?
Đúng lúc đó, cửa ngôi nhà chính giữa bật ra. Một thằng thanh niên vạm vỡ vươn vai bước ra ngoài. Tarzan kêu khẽ:
- Jan Zeckel đó!!!
Tròn Vo lẩm bẩm:
- Chà, “Trung tâm” nữa kìa. Mà từ đây tới trung tâm lại xa lắc mới kì.
Karl Máy Tính lắc đầu:
- Ăn thua là số người xem chớ mập. Không thấy bà con vô xem rần rần sao? Ủa…
Gaby cũng “ủa” không khác gì quân sư. Coi, thiên hạ xem rần rần là phải. Hai bên hông rạp là hai pa-nô to tướng quảng cáo nội dung phim khá li kì. Phim hình sự mà vai chính là một chiếc ô-tô màu đỏ thì ăn khách là cái chắc.
Tarzan ngẩn ngơ ngắm chiếc xe màu đỏ trên pa-nô:
- Ờ há. Chiếc xe đỏ ma quái kìa.
Giọng Karl nghe như than:
- Mấy ông chiếu phim lẹ ghê. Biết lựa ngay cuốn phim có đề tài trùng hợp với các biến cố hiện thời.
Tarzan thừ người. Hắn vốn rất thích màu đỏ. Hắn mê mặt trời hừng đông, thích những quả cà chua chín mọng đỏ au. Hắn thích chiếc áo len màu đỏ của Gaby, nhưng còn tội ác mang màu đỏ thì…
Hắn nói với cả bọn:
- Cái ô-tô ma màu đỏ quả thật làm mình ăn không ngon ngủ không yên nữa.
- Mình cũng không chịu nổi. Thằng điên lái chiếc xe đó đã gây mười chín vụ tai nạn còn gì.
Tròn Vo tham gia ý kiến:
- Cho tới nay chưa ai nói chính xác “mác” của chiếc xe trời đánh đó. Ngay cả người bị nạn cũng chỉ biết mình bị cán bởi một chiếc xe sơn đỏ. Khốn kiếp thật, nó hiệu gì nhỉ: VW, BMW, OPEL hay biết đâu xe tải?
Máy Tính cắt ngang lời thằng mập:
- Dù thế nào cũng không thể là xe tải được đâu Willi. Thằng điên đó phóng như bay, vô cua cực nhanh và chuồn rất gọn. Xe tải còn lâu mới luồn lách được vậy.
Bốn đứa cứ đứng trước rạp xi-nê nhìn chăm chăm vào một trong hai cái pa-nô mà bình phẩm. Chưa đứa nào có ý định rút dù bởi nỗi ám ảnh về chiếc xe ma màu đỏ quá lớn. Gaby nói nhỏ:
- Mình có cảm tưởng chiếc ô-tô trên pa-nô quảng cáo và chiếc ô-tô gieo rắc tai họa sản xuất cùng một hãng.
- Ừ… ừm, nếu thế thì đối tượng của chúng ta hằng hà sa số Gaby ạ. Loại xe này có mặt ở khắp nơi.
- Í, mình quên chưa nói các bạn hay chuyện này: Chính ba mình đã được giao điều tra vụ chiếc ô-tô ma. Các bạn biết rồi đó, cách đây bảy tuần chiếc xe ma gây tai nạn ở phố Bleichenrod. Kẻ gây tai nạn bỏ trốn. Sau người đàn ông bị thương nặng đó là mười tám vụ nữa cũng xảy ra về đêm và cũng do những chiếc xe màu đỏ. Một số người bị nhẹ, nhiều người bị khá nặng. Có một thanh niên bị cưa chân. May là cho tới giờ chưa có ai bị chết. Tất cả các nạn nhân đều một mực nói rằng chiếc xe gây ra thảm họa cho họ cùng một màu. Một màu đỏ nháng lên và… chẳng người nào nhận nổi số xe.
Tarzan trầm ngâm:
- Có hai vấn đề nảy ra trong câu chuyện của Gaby. Các bạn thấy không? Thứ nhất, những nạn nhân của chiếc xe ấy đều không quen biết và liên quan với nhau chứng tỏ tên lái xe là một kẻ cuồng sát bạ ai nấy cán. Điều này chỉ có thể xảy ra ở một thằng điên loạn. Thứ hai, gã điên loạn đó bao giờ cũng hành động về đêm trên những đoạn đường vắng và chọn con mồi là những người đi bộ hoặc xe đạp, hoàn toàn không có nhân chứng. Điều này lại chỉ xảy ra ở một kẻ tỉnh táo và cáo già. Nan giải đó.
Tròn Vo cũng bày đặt tư lự:
- Vậy thì chúng ta đặt cho thằng lái xe lúc điên lúc tỉnh ấy biệt hiệu “nửa người nửa ngợm”, quý vị đồng ý chứ?
Tarzan cười:
- Để làm gì vậy, Willi? Hay mày tính “tham chiến” cùng ba Gaby chăng?
- Là tao nói chơi vậy thôi. Giờ làm ơn giữ giùm “con nghẽo” của tao chút.
Nói rồi nhân vật nặng kí nhất của Tứ quái lỉnh vào sân sau của rạp xi-nê.
*
Thằng mập bốc hơi chưa được năm phút đã chạy ào ra như bị ma đuổi. Mặt mày tái nhợt, môi run run, nó hào hển:
- Các bạn ơi, trong sân… tối om. Mình mới giơ chân đá… đá phải… một cái… cái bao rác cựa quậy… có… người…
Tarzan giễu:
- Ha ha, tưởng gì chớ. Chắc một lão say nào chui vào bao đó mà. Mày có ngửi lão một chút không vậy?
Kloesen rên hừ hừ:
- Đừng giỡn với thánh thần, đại ca. Bao rác bốc mùi nước hoa thơm phức như có phép màu vậy.
- Nước hoa hả? Chà, biết đâu các đệ tử lưu linh lúc quá chén ực cả nước hoa mà cứ tưởng là rượu. Thôi được, giữ giùm xe đạp đi.
- Sao?
- Thì theo đề nghị của mày, tao vô đó coi thử chớ còn gì.
Tarzan bước vào trong sân. Quả thật, ở đây tối om đến mức giơ bàn tay trước mặt cũng không thấy ngón. Hắn phải đứng vài giây cho cái nhìn quen với bóng tối rồi mới dò dẫm từng bước một.
Lạy chúa, tiếng thở khò khè đâu đó chung quanh hắn vang lên khiến Tarzan nín thở. Trời ạ, té ra thằng Tròn Vo bị hớp hồn là phải, nhát ma kiểu này có là quái kiệt cũng đứng im. Tarzan đi tiếp về hướng tiếng rên, bàn chân hắn vừa thò về phía trước đã rụt lại kinh dị bởi đá trúng một cái gì mềm mềm.
Một sinh vật hai chân rúc trong bao rác như Tròn Vo nói chăng? Tarzan cúi thấp người xuống nói lớn:
- Xin chào ngài bợm rượu, ngài bị trúng gió phải không ạ?
Chỉ có những âm thanh khò khè trả lời hắn. Tarzan phải cúi thấp hơn nữa và sửng sốt trước cái hình người đang ngọ nguậy trong bao. Chậc chậc, một cái bao đựng rác mà lại toả mùi nước hoa thoang thoảng. Ngay lập tức, hắn hiểu rằng trong bao là một phụ nữ.
Bàn tay hắn sờ trúng miệng bao bị thít chặt bằng dây ni-lông.
- Chúa ơi, bà có bị thương không?
Không nghe tiếng đáp. Miệng bao được mở tung. Một người đàn bà bị trói như đòn bánh tét. Tarzan hú lên một tiếng dài:
- Ú ù, lại đây các bạn ơi…
Karl và Gaby nghe tín hiệu chạy vô cấp tốc. Chỉ tội nghiệp cho Kloesen, nó khổ sở vì trong hai tay là hai chiếc xe đạp của nó và đại ca nên không thể can thiệp được gì.
Gaby hốt hoảng:
- Trời ơi, phụ Tarzan một tay cởi nút dây trói lẹ lên Karl.
- Tất nhiên, Công Chúa ạ.
Tarzan lắc đầu:
- Ở đây tối lắm không cách nào thấy mối dây đâu. Tụi mình đưa bà ấy ra chỗ sáng đã.
Ba quái đỡ người đàn bà xấu số đặt ngồi trên bậc thang trước cửa rạp Trung Tâm. Giờ này thiên hạ đã vô rạp nên bên ngoài không một bóng người. Tarzan loay hoay mãi với nút dây trói thắt quá chặt:
- Mày có đem theo dao nhíp không quân sư. Có lẽ phải cắt dây thôi.
Karl ú ớ:
- Tao… quên…
- Hừm.
Tarzan cẩn thận bóc miếng băng dính trên mồm nạn nhân ra trước. Dưới ánh đèn vàng vọt, người đàn bà hiện ra chưa đến 30 tuổi, khoác chiếc áo măng-tô đắt tiền may bằng hàng kaschmia, chân đi đôi giày da rất mịn và đẹp. Chị ta quả thật thanh tú dù trên gương mặt vẫn chưa hết hãi hùng.
Sau một hồi loay hoay đến toát mồ hôi, cuối cùng Tarzan và Karl cũng cởi được nút trói oan nghiệt.
Gaby sà xuống cạnh người đàn bà khốn khổ:
- Chị nói một lời nào đi chị?
- Ôi, cảm ơn… Tôi bị… trói đau quá.
Gaby dịu dàng:
- Tụi em gọi bác sĩ cho chị nhé.
- Không cần đâu em. Cái thằng đó… Đây là một vụ trấn lột. Nhưng tôi đã trông rõ mặt gã.
Tarzan mắt sáng rực:
- Một vụ cướp của hả chị? Lâu chưa ạ? Và tại sao gã lại phải trói chị chớ? À, em quên giới thiệu. Tụi em là…
Hắn làm một màn ngoại giao danh tánh gút gọn. Người phụ nữ bị nạn nở nụ cười héo hắt:
- Còn tôi là Marga Heinze.
Marga nhìn xuống cổ tay trần thở dài:
- Tên cướp cạn đã lấy của tôi đồng hồ, lột mấy cái nhẫn mặt đá xa-phia và smarag cùng chiếc xắc tay da cá sấu màu nâu… Nửa giờ trước đây, tôi đang lững thững trước rạp xem mấy pa-nô quảng cáo phim rồi đi bách bộ vô sân thì gặp tai họa. Gã đã tấn công tôi từ phía sau lưng, thô bạo và man rợ. Gã lôi tôi vào chỗ tối, bịt chặt mồm và dán băng dính lên. Lạy Chúa, gã đã cướp sạch sẽ.
Tarzan giận dữ:
- Đối với một phụ nữ chân yếu tay mềm như chị sao gã lại có thể ra tay tàn độc như vậy chớ!
Mặt Marga xanh mét:
- Có lẽ tên cướp làm vậy vì tôi chống cự dữ dội. Nhưng đáng tiếc là gã khỏe như hổ. Gã nói gã trói tôi để tôi không thể báo ngay cho cảnh sát được.
Tròn Vo an ủi:
- Số chị cũng chưa đến nỗi thê thảm đâu. Phần đông bọn cướp mà tụi em biết thường đánh cho nạn nhân ngất xỉu. Chắc nhờ gã say xỉn mà chị đỡ bị hành hạ. Nhân thể, em xin lỗi vì cứ tưởng chị là cái bao đựng rác nên đã…
Tarzan lại quan tâm tới chuyện khác:
- Chị nói đã trông thấy mặt tên trấn lột?
- Ừ, chị thấy rõ ràng gã bỏ đồng hồ và nhẫn vô túi xắc rồi nhét trong túi áo da bước ra đường. Đúng lúc ấy bất ngờ một thanh niên cầm điếu thuốc đi ngang qua xin gã mồi lửa. Trong khi tên cướp bật lửa châm cho người thanh niên thì chị ghi nhận được khuôn mặt gã nhờ ánh sáng quẹt gaz.
- Ở trong bao làm sao chị thấy?
- Em không thấy chị bị trói trong tư thế nằm nghiêng sao. Nằm nghiêng nên con mắt vẫn có thể nhìn qua kẽ hở miệng bao đâu có gì khó.
- Cảm ơn Thượng Đế và cảm ơn chị. Liệu chị có thể tả tỉ mỉ về gã cho cảnh sát được không?
Marga nhớ lại:
- Gã còn trẻ, khoảng 20 tuổi. Tóc đỏ hung cắt ngắn xù lên như bàn chải. Gã cao bằng em nhưng bề ngang rất kềnh càng, cứ như một võ sĩ quyền Anh vậy. Nước da gã trắng bệch rất đặc biệt và cặp môi thì… Ôi, cặp môi đó dày, cong và vểnh lên như… Tóm lại là, thật ghê tởm…
Nạn nhân chỉ cần mô tả đến đó là Máy Tính và Tròn Vo đồng thanh kêu lên:
- Thằng Jan Zeckel!
Tarzan lừ lừ mắt nhìn hai bạn. Hắn không muốn chúng sơ hở thêm tí nào:
- Đừng vội khẳng định nhị vị ạ. Loại cô hồn các đảng đó nhiều như cát trên bãi biển.
Hắn quay sang người phụ nữ:
- Chị cần phải đến báo với cảnh sát. Tụi em sẽ gọi ta-xi cho chị. Gaby sẽ đi cùng với chị, ba bạn ấy là thanh tra ở Tổng nha.
Karl tiếp lời:
- Chị hãy yên tâm, thanh tra Glockner là một trong những thanh tra về tội phạm hình sự giỏi nhất Trung Âu và các nước lân cận.
- Rất tiếc tụi em không thể đi cùng vì còn có cuộc hẹn. Karl ơi, gọi ta-xi đi.
Karl lại trạm điện thoại gần đó gọi ta-xi. Marga cười yếu ớt, mắt nhắm nghiền vì xúc động.
Gaby, Karl và Tròn Vo nhìn Tarzan đầy thắc mắc. Cả ba đứa chưa hiểu đại ca của chúng đang mưu tính gì với cái “cuộc hẹn” ngoài kế hoạch kia.
*
Lúc xe ta-xi đưa người phụ nữ xinh đẹp và Gaby đi khuất, Tròn Vo mới chạy vội chạy vàng ra sau rạp để làm cái việc nó tính làm mà chưa kịp làm.
Tiếng Karl gọi với theo:
- Ê, cẩn thận nghe mập. Lủi vô chỗ tối quá đá nhằm cái bao rác nữa thì khốn đốn đấy.
- Không dám đâu.
Karl quay lại nhìn Tarzan rồi gỡ cặp kính cận ra lau:
- Mày nghĩ sao đại ca? Cái bộ dạng tên cướp mà chị Marga diễn đạt nếu không phải thằng đại bàng Jan Zeckel thì còn thằng nào vô đây chớ?
Tarzan gật đầu:
- Tao cũng nghĩ vậy. Giống như thằng Jan Zeckel cả ngoại hình lẫn bản chất. Thằng đó thuộc loại có khả năng cướp của lắm. Tất nhiên rồi Karl, việc này là dành cho TKKG, theo truyền thống của tụi mình. Bây giờ tụi mình sẽ tới chỗ Jan Zeckel. Gã ở phố Litchel đằng sau nhà máy xi-măng. Chúng ta sẽ mất 20 phút đạp xe.
- Jan Zeckel còn có một thằng anh ruột tên Leo nữa phải không?
- Phải! Nhưng chúng ta không sợ chạm trán với Leo vì giờ này gã đang bận túi bụi với công việc bảo vệ ở vũ trường Flamingo. Nghề “bảo kê” là sở trường của gã. Nào, lên đường được rồi.
Thằng mập hiện ra sau lưng Tarzan với bộ mặt bất mãn:
- Vậy mà khi hồi mày bảo tụi tao không nên vội vã khẳng định. Mày lại muốn tự tay tụi mình làm vụ này chớ gì. Nhưng mà này, tao đâu còn thanh sô-cô-la nào. Bữa ăn tối thì mất tiêu rồi. Bụng rỗng, làm sao tao đạp nổi đây đại ca?
Tarzan ấn ghi-đông xe đạp vào bàn tay mập ú của Ông Địa dỗ dành:
- Thôi đi nào. Tối nay mày sẽ mơ thấy cả núi sô-cô-la mà.
Trên đường đến phố Litchel, Tròn Vo không ngừng rên rỉ:
- Tụi mày tưởng chơi thằng lưu manh đó dễ ăn hở, nó là trùm của ba chục đứa du đãng chớ đâu phải đồ bỏ. Chà, mà tao thì lại phải tới gặp nó với cái bụng sôi réo như thế này.
Tarzan cười khan:
- Về “thành tích” của Jan thì mày đúng đó mập. Ai mà chẳng biết băng đảng của nó chuyên gây sự với cảnh sát và người nước ngoài. Tao còn biết cái đầu bàn chải chờm bơm của nó từng ủi vô đám học sinh cấp ba và các nghệ sĩ lang thang để… thu thuế nữa kìa.
Tròn vo lè lưỡi:
- Nó từng dẫn đàn em mang gậy gộc đến “quậy” các kí túc xá và bị cảnh sát tóm cổ mấy lần nữa đó. Chứng nào tật nấy nó đâu có ngán.
- Nó sẽ phải ngán chúng ta, mày thông chưa Kloesen! Băng đảng nó đã tan rã rồi, hiện giờ chỉ còn nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm vài ba đứa là cùng tụ tập ở các quán rượu.
Tròn Vo nhún vai có vẻ chưa tin lắm. Nhưng mặc kệ cho nó hoài nghi sự tan rã của băng đảng Jan Zeckel, quân sư Karl sà xe sát Tarzan, cung cấp thêm thông tin:
- Tao nghe đồn thằng chó chết đó có một cô bạn gái làm nghề uốn tóc tên Ilona. Cô nàng này tích cực tham gia các cuộc thi hoa hậu lắm, nào là hoa hậu làm đầu, hoa hậu vũ trường, cho tới cả hoa hậu áo phông, nhưng chưa lần nào trúng giải. Có lẽ cô ta thiếu một cái gì đó nên không thể trở thành hoa khôi được.
Tarzan mơ màng:
- Tao thấy cô nàng đẹp đấy chớ.
- Hả? Đại ca biết Ilona ư?
- Ngẫu nhiên thôi. Hôm đến văn phòng chú Glockner chơi, tình cờ tao gặp cô ta đang bị thanh tra Glockner thẩm vấn vì một chuyện liên quan đến Jan Zeckel. Cô nàng không chỉ ngộ nghĩnh mà còn có cá tính rất mạnh. Chính cô ấy xác định với chú thanh tra rằng mối giao du của cô ta với Jan chỉ là nhằm mục đích cảm hóa gã. Chà chà, vụ này li kì đây. Theo tao Jan đâu có xứng với Ilona.
- Mày chắc chắn như thế à?
- Chắc chắn. Tao tin ở vẻ lương thiện của Ilona. Tao đủ kinh nghiệm để phân biệt một diễn viên nói dối mà.
Karl thở phào:
- Thế thì phước ba đời cho cô gái đó. Tao cứ tưởng nồi nào úp vung nấy.
Tarzan thở dài:
- Ilona có trái tim của một bà xơ. Cô ấy cho rằng mình có thể khuyên nhủ những thằng mất dạy như Jan Zeckel về đường ngay nẻo chánh. Quả là một canh bạc liều lĩnh mà có khi Ilona phải trả giá bằng tai họa cho chính mình.
Kloesen đói quá hóa rồ. Nó chêm một câu độc địa:
- Đại ca hay bị nhan sắc phụ nữ dụ khị quá. Biết đâu thằng Jan trấn lột nhẫn vàng, đồng hồ để tặng cho Ilona thì sao?
Tarzan chọc thằng mập:
- Để đầu óc lo đối phó với Jan Zeckel đi Kloesen. Theo tao hiểu là sắp đến sào huyệt gã ma đầu mà mày ớn rồi đó. Thằng Jan không phải dễ xơi thiệt. Mỗi khi bị bắt nó rất hung hãn và đánh trả quyết liệt. Nó đã từng đánh ông phó đồn cảnh sát Kum tím bầm mặt mày và làm hai nhân viên của ông ta bị gãy xương. Ôi, lạy Chúa, tao đang sợ đây. Chắc chắn rằng sau khi hạ gục tao, nó sẽ lao đầu vào thằng Karl để bẻ mắt kiếng nhai rôm rốp. Kloesen ơi, mày là cứu tinh duy nhất của tụi tao lúc này. Hãy gồng thần lực lên giải cứu tao và quân sư, số lượng sô-cô-la mày tích trữ trong bụng mười năm qua sẽ phát huy tác dụng đấy.
Tròn Vo cười toe toét:
- Đừng vội trông mong ở tao đại ca. Tao đã quyết định rồi. Trong khi mày và Karl vào gặp Jan, tao sẽ đứng ngoài trông xe đạp để thằng đó khỏi chứng kiến cái bụng của tao đang sôi réo biểu tình.
Hết ý kiến với thằng mập rồi, chứ sao nữa!
Ba quái đã đến mục tiêu. Im vắng đến rợn người. Trong ba căn nhà trước mặt, căn nhà nào là nơi gã anh chị Jan Zeckel cư ngụ đây?
Đúng lúc đó, cửa ngôi nhà chính giữa bật ra. Một thằng thanh niên vạm vỡ vươn vai bước ra ngoài. Tarzan kêu khẽ:
- Jan Zeckel đó!!!
/703
|