Bốn quái đang tán chuyện râm ran để quên bớt nỗi mệt mỏi đường dài thì chiếc xe đạp của Tarzan thắng gấp khiến Gaby đi phía sau suýt chúi nhủi vào hắn. Cô bé la toáng:
- Bộ tính hại người ta như chiếc xe ma sao đại ca?
- Nhìn kìa các bạn! Một cái chân của ai lòi ra trên miệng hố ven lộ. Đó!
- Hả?
Bốn quái vội dừng lại. Tarzan tấp ngay chiến mã vào bờ và vọt lẹ sang phía bên kia đường mòn. Trời đất, trước mặt hắn là một người đàn ông nằm ngửa với vết máu đã khô trên trán. Ngó đuôi mắt ông ta giật giật, Tarzan đã có thể đoán nạn nhân bị choáng ngất. Hắn lẩm bẩm:
- Cũng may là hố không sâu lắm và cạn nước.
Gaby đã đứng sau lưng Tarzan. Cô bé run rẩy:
- Lạy Chúa, ông ấy có làm sao không?
Tarzan lom khom cầm tay nạn nhân bắt mạch. Hắn thở phào:
- Tạ ơn trời, mạch vẫn còn đập mạnh. Tuy nhiên chúng ta không được đụng đến người ông ta. Có thể là ông ta đã bị chấn thương sọ não. Có lẽ phải xoay nhẹ đầu ông ta sang một bên để ngừa ông ta co giật cắn đứt lưỡi. Karl ơi, mày làm ơn chạy đến ngôi nhà gần đây nhất kêu điện thoại cấp cứu giùm tao.
Khỏi cần đợi Tarzan yêu cầu, Máy Tính đã tự giác vọt xe đạp về phía trước được một đoạn rồi.
Tròn Vo đứng trên miệng hố ngỡ ngàng:
- Không lẽ ông ta đang chạy thì sa xuống hố?
- Không. Có thể ông ta bị xe gạt phải.
- Ờ há, biết đâu lại chẳng là chiếc xe ma.
- Nhưng có điều lạ là giờ đang giữa ban ngày ban mặt. Thằng điên lái chiếc xe ma kia chỉ hoạt động về đêm thôi kia mà.
Rõ ràng là hai hung thủ gây tội ác khác xa nhau. Tarzan đủ bình tĩnh để phán đoán sự thực. Hắn thận trọng lục túi áo nổi cộm của nạn nhân và lôi ra chùm chìa khóa có gắn dính một tấm thẻ nhựa ghi tên và địa chỉ.
Tarzan nhìn tấm thẻ mà hết hồn:
- Trời ạ, ông ta là Joachim Hagen ư? Số nhà 21 phố Đường Rừng mà mình mới ghé qua hồi nãy.
Trong khi hắn chưa hết bàng hoàng thì quân sư Karl quay lại. Nó dựng xe rồi thở hổn hển:
- Tao đã liên hệ với cấp cứu. Họ sẽ đến ngay bây giờ.
- Tốt lắm. Khi xe cứu thương đến, chúng ta phải phôn ngay cho chị Marga. Tao dám cả quyết kẻ gây ra thảm họa này là gã lái chiếc Porsche màu đỏ.
- Đồng ý. Tao thuộc lòng bảng số chiếc xe đó rồi.
Đúng lúc đó tiếng còi hụ hối hả. Xe cứu thương có mặt nhanh hơn đám trẻ dự kiến. Bốn quái đứa nào cũng nhẹ hẳn người bởi ông trưởng phòng Hagen dù sao cũng đã có các nhân viên y tế săn sóc kịp thời.
Người bác sĩ vỗ vai Karl:
- Các cháu sơ cứu giỏi lắm. Có điều trước sau chúng tôi cũng phải báo vụ này với cảnh sát. Có thể họ sẽ liên hệ với các cháu đấy.
- Cháu biết, thưa chú. Chúng cháu cũng có liên hệ với cảnh sát ạ.
Tứ quái lại lên đường dưới sự hướng dẫn của quân sư Karl để đến ngôi nhà gần nhất gọi điện thoại. Tarzan quay số phôn văn phòng Marga.
- Chào chị Marga, em cần báo cho chị một tin chẳng tốt lành…
Hắn hồi hộp kể với cô về vụ tai nạn nhưng không nói gì đến chiếc xe Porsche màu đỏ.
Không đợi Tarzan nói hết, cô Marga đã thốt lên ở đầu dây bên kia:
- Chúa ơi, đây không phải là tai nạn bình thường đâu, Peter. Mà là một vụ án mạng có dự mưu từ trước…
Tarzan ngỡ mình nghe nhầm:
- Chị nói sao? Án mạng à?
- Phải. Một âm mưu giết người. Chị không ngờ lão ta, Frey ấy, có thể làm việc ghê gớm này.
- Khoan đã, chị Marga. Chị vừa nói lão ta, là ai vậy? Sếp của chị à, hay còn có một người nào nữa cũng tên là Frey?
- Chị nghĩ là gã, sếp của chị.
- Nhưng… tại sao kia chứ?
- Chính gã đã tìm cách giết Hagen! Chị đoan chắc như vậy. Đồ sát nhân… Ôi, vậy mà chị đã yêu quý và kính trọng gã biết ngần nào. Ai có thể lường được kia chứ!
- Nhưng chị phải có lí do gì cụ thể để mà nghi ngờ ông Frey chớ?
- Có, có Peter ạ. Gã muốn bịt miệng Hagen. Gã muốn loại bỏ kẻ tống tiền.
- Trời đất. Nghĩa là Joachim Hagen đã tống tiền tiến sĩ Frey. Em nghe không nhầm đấy chứ? Lạ thật.
Marga thút thít khóc. Cô kể lại mọi chuyện qua hàng nước mắt. Tarzan nghe mà choáng váng mặt mày. Té ra túi tiền của công ti đa quốc gia BRUCHSEIDL đã bắt đầu bị bọn ti tiện xâu xé rồi đấy…
Marga nói từng tiếng một:
- Giờ thì chị quyết định rồi. Chị sẽ báo tất cả chuyện này cho các ông trưởng phòng của hãng, cả ông chủ Bruchseidl đang ở Úc nữa. Và tất nhiên chị sẽ nghe lời em, báo với thanh tra Glockner!
*
Sau cuộc nói chuyện điện thoại, Tarzan đứng im như tượng đá trong năm giây. Rồi Tứ quái từ biệt vị gia chủ đã cho gọi nhờ điện thoại.
Coi, bốn đứa vừa dắt xe ra ngoài lộ, Tarzan đã bình phẩm:
- Thật không thể hiểu nổi cái hãng BRUCHSEIDL này nữa. Các bạn nghe rồi đó. Một lô tai họa đang đổ bộ lên cơ nghiệp tưởng vững vàng của hãng. Tai họa đầu tiên là chị Marga bị trấn lột, rồi đến ông chủ Bruchseidl liên tiếp nhận tới năm lá thư tống tiền, rồi ngài tiến sĩ Frey lợi dụng chức vụ giám đốc để bí mật bán công trình nghiên cứu của hãng, rồi đến phiên trưởng phòng Hagen lợi dụng những bức ảnh để móc tụi Frey và bị Frey mưu tính loại bỏ. Thực hết biết. Frey và Hagen đúng là kẻ cắp bà già gặp nhau, lũ người đốn mạt. Riêng về Marga, chị ấy là người tốt, nhưng đáng buồn là lại xử sự như vậy.
Tròn Vo trợn mắt bênh vực người đã hiểu thấu sở thích của nó:
- Chị ấy đâu có làm gì sai?
- Rõ ràng Marga đã bao che cho Frey chớ gì nữa. Chị ấy đã biết chuyện đê tiện này từ buổi sáng mà. Giờ thì mình đã hiểu tại sao khi gặp tụi mình ở hãng chị ấy nhợt nhạt và lo lắng đến thế. Marga cảm thấy lương tâm cắn rứt, trong khi chị ấy lại si mê lão Frey nên không nỡ tố cáo lão… Tội nghiệp Marga.
Gaby nói thêm:
- Ừ, nếu chị ấy tố cáo ngay thì có thể Hagen đã không bị tai nạn.
Thằng mập gật gù triết lí vặt:
- Ờ thì trăm sự chẳng qua ý trời.
Tarzan nhăn nhó:
- Thôi, cho qua chuyện này. Mà này, lẽ ra mình phải hỏi chị Marga xem Frey có chiếc xe Porsche màu đỏ không? Có lẽ lão ta quẫn rồi. Sau khi gây tai nạn lại phóng nhanh đến mức suýt nữa thì cán phải Gaby.
Karl phân tích:
- Không, theo mình thì Frey đã tính toán kĩ lưỡng mọi việc. Gã tính chuyện lập lờ đánh lận con đen. Ý mình là gã âm mưu đổ tội cho chiếc xe ma, cũng màu đỏ, cũng phóng nhanh, cũng chạy trốn và cũng diễn ra trên quãng đường vắng vẻ.
Tarzan tán thành:
- Mày có lí đấy quân sư. Một vụ tai nạn như thế này dễ dẫn đến kết luận sai lầm và cuối cùng chiếc xe ma sẽ gánh hết tội lỗi. Ê, tự nhiên tao lại nghĩ đến trường hợp của Ilona. Hừm, chắc gì cô gái đáng thương ấy bị chiếc xe ma màu đỏ ám hại?
Im lặng một lát. Rồi Karl lại nói:
- Có điều khiến tao không hiểu là sao Frey lại liều lĩnh vậy. Rời văn phòng hãng giữa ban ngày ban mặt, rồi gây tai nạn cho Hagen, mà lại chưa biết chắc Hagen có chết không. Như vậy, sẽ dẫn tới khả năng bị lộ chuyện chớ?
Công Chúa đưa mắt nhìn trời:
- Có thể mọi giả thuyết của chúng ta đều trật lất.
- Nghĩa là sao, Gaby?
- Nghĩa là rất có thể đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường, không liên quan gì đến Frey cả.
Cả đám hoàn toàn mất phương hướng. Ý kiến nào cũng có lí nhưng chẳng có ý kiến nào khả dĩ rõ ràng hơn. Tròn Vo vuốt ve hộp bánh ga-tô:
- Vậy chỉ còn khả năng trong hộp này có mày là chắc chắn thôi, bánh yêu dấu ơi!
Tarzan đâu còn tâm trí nào mà đùa với thằng mậy. Hắn đề nghị:
- Không thể cứ ở đây mà đoán mò. Phải điều tra thôi. Theo mình, chúng ta cần gặp Frey để thăm dò. Đồng thời giữ chân ông ta luôn cho tới khi cảnh sát đến.
- Có địa chỉ nhà ông ta không?
- Dễ ợt. Sẽ thấy trong danh bạ điện thoại.
*
Cuốn danh bạ điện thoại dọc đường đã chỉ dẫn cho Tứ quái lộ trình đến tư gia viên giám đốc. Cũng hên là nhà Frey chỉ cách nơi gọi điện thoại mười phút chạy xe đạp. Frey ở tầng ba của một chung cư.
Tarzan đưa tay bấm chuông. Một giọng phụ nữ nói qua loa truyền âm ngoài cổng.
-Ai đó… Ông Frey không có nhà…
Tarzan nóng nảy cắt ngang:
- Bà đừng có che giấu tội phạm. Cảnh sát sắp ập tới đây để điệu cổ ông ta đi. Nếu Frey đang ở trong buồng tắm thì bà hãy nhắn cho ông ta biết điều đó.
- Khoan, khoan đã… Tôi sẽ ấn nút để các cậu vào… Tôi chỉ là người dọn dẹp nhà cửa thuê cho ông Frey… Tôi tên là Wonscheck.
Rồi bốn quái được mời vào phòng khách. Nhìn khuôn mặt phúc hậu, bốn đứa biết rằng người phụ nữ tên Wonscheck không nói dối. Giọng bà ta lo sợ:
- Lúc trưa ông chủ về, có vẻ rất lo âu, vội vã. Ổng kêu tôi chuẩn bị va-li rồi đích thân gọi điện ra sân bay đặt vé đi Zuyrich. Ổng mang theo những bộ complê sang trọng nhất và các đồ trang sức quý giá.
Tarzan nghe như nuốt từng lời:
- Sau đó thì sao hả bác?
- Ta-xi tới, ông ta ra sân bay và cách đây chừng mười lăm phút ông ta phôn từ Zuyrich hỏi tôi có ai đến đây không. Nhưng này, ổng đã phạm tội gì hả các cô cậu?
- Từ lúc ông Frey rời khỏi nhà, đã có ai đến đây chưa ạ?
- Không. Các cô cậu là những người đầu tiên.
- Ông ta chạy xe hơi màu gì?
- Chiếc Audi màu trắng đang đậu đằng sau nhà kìa. Lạy Chúa tôi, ông ấy đã làm chuyện gì ghê gớm lắm hả?
- Một vụ rắc rối nho nhỏ, thưa bà.
Bốn đứa cáo từ bà Wonscheck tội nghiệp. Khi quành ra cổng chung cư, Tarzan bảo:
- Bây giờ thì mọi sự đã rõ ràng. Frey không phải là hung thủ đã chọc giận chúng ta và cán Hagen rớt xuống hố. Điều cần làm lúc này là phải xác định ai chính là chủ nhân chiếc Porsche đỏ. Gaby này, bạn trổ tài đi, hãy gọi điện tới Tổng nha, nhờ anh bạn Botco của bạn ấy, chắc anh ta sẽ nhiệt tình giúp ngay thôi.
Cả bọn cười phá lên. Botco là nhân viên mới của Tổng nha, người lúc nào cũng tỏ ra săn đón, hồ hởi với Gaby mỗi lần cô có việc tới cơ quan bố.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, Botco đã gọi điện cho biết chủ nhân của chiếc xe Porsche đỏ là Heinrich Engelma, chuyên nghề kinh doanh rượu mạnh, ở số nhà 15 phố Severin.
*
Đây là lần thứ tư trong một năm quy ẩn ở nhà thương điên, Adolf Hussler – tên lái xe điên rồ, kẻ muốn tiêu diệt tất cả những ai đi bộ và đi xe hai bánh – có khách tới thăm. Khách chẳng xa lạ gì với gã. Đó là người đàn bà tên Catrin, vợ một người có họ xa với Hussler và cũng là kẻ đang quản lí toàn bộ tài sản của gã, chịu trách nhiệm trả tiền viện phí cho gã nữa.
Catrin ngồi trong phòng khách ngắm nghía móng tay tỉa tót cẩn thận của mình. Mụ tự cho mình là người có nhan sắc. Nhiều người trong đám đàn ông cũng nghĩ vậy. Nhưng chính chồng mụ thì lại cho rằng thà ở với cả chục con rắn độc còn hơn là ở với mụ.
Cánh cửa bật ra đột ngột.
Catrin ngước đôi mắt xanh biếc nhìn lên nhưng rồi vội cụp xuống. Một “con vật” đang bò vào buồng. Trời ạ, Adolf đang bò bằng tứ chi như một con vật chớ đâu. Tóc xõa lòa xòa, gã cứ thản nhiên bò bằng hai tay và đầu gối tới trước mặt Catrin. Gã mặc quần soóc ngược, khóa quần lại ở đằng sau. Catrin hoảng hồn:
- Này Adolf, chú làm trò gì thế? Chú đâu có bịnh tới nông nỗi này chớ.
Gã điên khụt khịt đánh hơi liên tục trên mặt đất và sủa inh ỏi:
- Gấu, gấu, gấu, gấu…
- Nào, đừng giỡn vậy chớ, Adolf.
- Gâu, gâu…
- Nhà tôi gửi lời thăm chú. Ông ấy bảo rằng tiền của chú đã cạn nhẵn. Chúng tôi biết chú có một tài khoản bí mật ở Thụy Sĩ. Chúng tôi cần khoản tiền đó để trang trải viện phí cho chú. Kìa, chú có nghe tôi nói không đấy?
Adolf đã bò tới sát mắt cá chân Catrin và vẫn đánh hơi khụt khịt. Mụ đàn bà giận dữ rụt giò lại:
- Chú nhất định không nói cho tôi biết về số tài khoản đó hả Adolf?
Adolf chợt bò giật lùi từng chặp. Rồi gã thò tay móc túi lấy những thỏi đường ra ăn một cách ngon lành.
Mụ Catrin nổi sùng:
- Thôi được. Mày cứ việc ngậm miệng nghe. Rồi người ta sẽ tống mày ra đường cho coi. Đồ điên!
Mụ đá tung cánh cửa và bỏ ra ngoài. Coi, khi ấy Adolf mới chịu chồm lên bằng hai chân và nói với theo, giọng tỉnh queo:
- Cho tôi gửi lời thăm ông anh họ ở nhà nghe. Chừng nào lão tử, tôi sẽ về đưa đám.
- Đồ đểu!
Mụ đàn bà rít lên rồi đóng sầm cửa. Adolf lồng lộn:
- Không, không bao giờ tụi mày biết được ta để tiền ở đâu đâu. Lũ khốn kiếp chỉ nhăm nhe móc túi của tao ạ.
Gã nằm lăn ra đất, ngẫm nghĩ một lát. Hừ, bữa nay là một ngày xấu. Ngày mai cũng sẽ chẳng ra gì, nhưng thứ năm này… Hà, thứ năm này gã lại sẽ đi du ngoạn trên chiếc Ferrari màu đỏ và đời gã lại lên hương liền. Ôi, thứ năm!...
- Bộ tính hại người ta như chiếc xe ma sao đại ca?
- Nhìn kìa các bạn! Một cái chân của ai lòi ra trên miệng hố ven lộ. Đó!
- Hả?
Bốn quái vội dừng lại. Tarzan tấp ngay chiến mã vào bờ và vọt lẹ sang phía bên kia đường mòn. Trời đất, trước mặt hắn là một người đàn ông nằm ngửa với vết máu đã khô trên trán. Ngó đuôi mắt ông ta giật giật, Tarzan đã có thể đoán nạn nhân bị choáng ngất. Hắn lẩm bẩm:
- Cũng may là hố không sâu lắm và cạn nước.
Gaby đã đứng sau lưng Tarzan. Cô bé run rẩy:
- Lạy Chúa, ông ấy có làm sao không?
Tarzan lom khom cầm tay nạn nhân bắt mạch. Hắn thở phào:
- Tạ ơn trời, mạch vẫn còn đập mạnh. Tuy nhiên chúng ta không được đụng đến người ông ta. Có thể là ông ta đã bị chấn thương sọ não. Có lẽ phải xoay nhẹ đầu ông ta sang một bên để ngừa ông ta co giật cắn đứt lưỡi. Karl ơi, mày làm ơn chạy đến ngôi nhà gần đây nhất kêu điện thoại cấp cứu giùm tao.
Khỏi cần đợi Tarzan yêu cầu, Máy Tính đã tự giác vọt xe đạp về phía trước được một đoạn rồi.
Tròn Vo đứng trên miệng hố ngỡ ngàng:
- Không lẽ ông ta đang chạy thì sa xuống hố?
- Không. Có thể ông ta bị xe gạt phải.
- Ờ há, biết đâu lại chẳng là chiếc xe ma.
- Nhưng có điều lạ là giờ đang giữa ban ngày ban mặt. Thằng điên lái chiếc xe ma kia chỉ hoạt động về đêm thôi kia mà.
Rõ ràng là hai hung thủ gây tội ác khác xa nhau. Tarzan đủ bình tĩnh để phán đoán sự thực. Hắn thận trọng lục túi áo nổi cộm của nạn nhân và lôi ra chùm chìa khóa có gắn dính một tấm thẻ nhựa ghi tên và địa chỉ.
Tarzan nhìn tấm thẻ mà hết hồn:
- Trời ạ, ông ta là Joachim Hagen ư? Số nhà 21 phố Đường Rừng mà mình mới ghé qua hồi nãy.
Trong khi hắn chưa hết bàng hoàng thì quân sư Karl quay lại. Nó dựng xe rồi thở hổn hển:
- Tao đã liên hệ với cấp cứu. Họ sẽ đến ngay bây giờ.
- Tốt lắm. Khi xe cứu thương đến, chúng ta phải phôn ngay cho chị Marga. Tao dám cả quyết kẻ gây ra thảm họa này là gã lái chiếc Porsche màu đỏ.
- Đồng ý. Tao thuộc lòng bảng số chiếc xe đó rồi.
Đúng lúc đó tiếng còi hụ hối hả. Xe cứu thương có mặt nhanh hơn đám trẻ dự kiến. Bốn quái đứa nào cũng nhẹ hẳn người bởi ông trưởng phòng Hagen dù sao cũng đã có các nhân viên y tế săn sóc kịp thời.
Người bác sĩ vỗ vai Karl:
- Các cháu sơ cứu giỏi lắm. Có điều trước sau chúng tôi cũng phải báo vụ này với cảnh sát. Có thể họ sẽ liên hệ với các cháu đấy.
- Cháu biết, thưa chú. Chúng cháu cũng có liên hệ với cảnh sát ạ.
Tứ quái lại lên đường dưới sự hướng dẫn của quân sư Karl để đến ngôi nhà gần nhất gọi điện thoại. Tarzan quay số phôn văn phòng Marga.
- Chào chị Marga, em cần báo cho chị một tin chẳng tốt lành…
Hắn hồi hộp kể với cô về vụ tai nạn nhưng không nói gì đến chiếc xe Porsche màu đỏ.
Không đợi Tarzan nói hết, cô Marga đã thốt lên ở đầu dây bên kia:
- Chúa ơi, đây không phải là tai nạn bình thường đâu, Peter. Mà là một vụ án mạng có dự mưu từ trước…
Tarzan ngỡ mình nghe nhầm:
- Chị nói sao? Án mạng à?
- Phải. Một âm mưu giết người. Chị không ngờ lão ta, Frey ấy, có thể làm việc ghê gớm này.
- Khoan đã, chị Marga. Chị vừa nói lão ta, là ai vậy? Sếp của chị à, hay còn có một người nào nữa cũng tên là Frey?
- Chị nghĩ là gã, sếp của chị.
- Nhưng… tại sao kia chứ?
- Chính gã đã tìm cách giết Hagen! Chị đoan chắc như vậy. Đồ sát nhân… Ôi, vậy mà chị đã yêu quý và kính trọng gã biết ngần nào. Ai có thể lường được kia chứ!
- Nhưng chị phải có lí do gì cụ thể để mà nghi ngờ ông Frey chớ?
- Có, có Peter ạ. Gã muốn bịt miệng Hagen. Gã muốn loại bỏ kẻ tống tiền.
- Trời đất. Nghĩa là Joachim Hagen đã tống tiền tiến sĩ Frey. Em nghe không nhầm đấy chứ? Lạ thật.
Marga thút thít khóc. Cô kể lại mọi chuyện qua hàng nước mắt. Tarzan nghe mà choáng váng mặt mày. Té ra túi tiền của công ti đa quốc gia BRUCHSEIDL đã bắt đầu bị bọn ti tiện xâu xé rồi đấy…
Marga nói từng tiếng một:
- Giờ thì chị quyết định rồi. Chị sẽ báo tất cả chuyện này cho các ông trưởng phòng của hãng, cả ông chủ Bruchseidl đang ở Úc nữa. Và tất nhiên chị sẽ nghe lời em, báo với thanh tra Glockner!
*
Sau cuộc nói chuyện điện thoại, Tarzan đứng im như tượng đá trong năm giây. Rồi Tứ quái từ biệt vị gia chủ đã cho gọi nhờ điện thoại.
Coi, bốn đứa vừa dắt xe ra ngoài lộ, Tarzan đã bình phẩm:
- Thật không thể hiểu nổi cái hãng BRUCHSEIDL này nữa. Các bạn nghe rồi đó. Một lô tai họa đang đổ bộ lên cơ nghiệp tưởng vững vàng của hãng. Tai họa đầu tiên là chị Marga bị trấn lột, rồi đến ông chủ Bruchseidl liên tiếp nhận tới năm lá thư tống tiền, rồi ngài tiến sĩ Frey lợi dụng chức vụ giám đốc để bí mật bán công trình nghiên cứu của hãng, rồi đến phiên trưởng phòng Hagen lợi dụng những bức ảnh để móc tụi Frey và bị Frey mưu tính loại bỏ. Thực hết biết. Frey và Hagen đúng là kẻ cắp bà già gặp nhau, lũ người đốn mạt. Riêng về Marga, chị ấy là người tốt, nhưng đáng buồn là lại xử sự như vậy.
Tròn Vo trợn mắt bênh vực người đã hiểu thấu sở thích của nó:
- Chị ấy đâu có làm gì sai?
- Rõ ràng Marga đã bao che cho Frey chớ gì nữa. Chị ấy đã biết chuyện đê tiện này từ buổi sáng mà. Giờ thì mình đã hiểu tại sao khi gặp tụi mình ở hãng chị ấy nhợt nhạt và lo lắng đến thế. Marga cảm thấy lương tâm cắn rứt, trong khi chị ấy lại si mê lão Frey nên không nỡ tố cáo lão… Tội nghiệp Marga.
Gaby nói thêm:
- Ừ, nếu chị ấy tố cáo ngay thì có thể Hagen đã không bị tai nạn.
Thằng mập gật gù triết lí vặt:
- Ờ thì trăm sự chẳng qua ý trời.
Tarzan nhăn nhó:
- Thôi, cho qua chuyện này. Mà này, lẽ ra mình phải hỏi chị Marga xem Frey có chiếc xe Porsche màu đỏ không? Có lẽ lão ta quẫn rồi. Sau khi gây tai nạn lại phóng nhanh đến mức suýt nữa thì cán phải Gaby.
Karl phân tích:
- Không, theo mình thì Frey đã tính toán kĩ lưỡng mọi việc. Gã tính chuyện lập lờ đánh lận con đen. Ý mình là gã âm mưu đổ tội cho chiếc xe ma, cũng màu đỏ, cũng phóng nhanh, cũng chạy trốn và cũng diễn ra trên quãng đường vắng vẻ.
Tarzan tán thành:
- Mày có lí đấy quân sư. Một vụ tai nạn như thế này dễ dẫn đến kết luận sai lầm và cuối cùng chiếc xe ma sẽ gánh hết tội lỗi. Ê, tự nhiên tao lại nghĩ đến trường hợp của Ilona. Hừm, chắc gì cô gái đáng thương ấy bị chiếc xe ma màu đỏ ám hại?
Im lặng một lát. Rồi Karl lại nói:
- Có điều khiến tao không hiểu là sao Frey lại liều lĩnh vậy. Rời văn phòng hãng giữa ban ngày ban mặt, rồi gây tai nạn cho Hagen, mà lại chưa biết chắc Hagen có chết không. Như vậy, sẽ dẫn tới khả năng bị lộ chuyện chớ?
Công Chúa đưa mắt nhìn trời:
- Có thể mọi giả thuyết của chúng ta đều trật lất.
- Nghĩa là sao, Gaby?
- Nghĩa là rất có thể đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường, không liên quan gì đến Frey cả.
Cả đám hoàn toàn mất phương hướng. Ý kiến nào cũng có lí nhưng chẳng có ý kiến nào khả dĩ rõ ràng hơn. Tròn Vo vuốt ve hộp bánh ga-tô:
- Vậy chỉ còn khả năng trong hộp này có mày là chắc chắn thôi, bánh yêu dấu ơi!
Tarzan đâu còn tâm trí nào mà đùa với thằng mậy. Hắn đề nghị:
- Không thể cứ ở đây mà đoán mò. Phải điều tra thôi. Theo mình, chúng ta cần gặp Frey để thăm dò. Đồng thời giữ chân ông ta luôn cho tới khi cảnh sát đến.
- Có địa chỉ nhà ông ta không?
- Dễ ợt. Sẽ thấy trong danh bạ điện thoại.
*
Cuốn danh bạ điện thoại dọc đường đã chỉ dẫn cho Tứ quái lộ trình đến tư gia viên giám đốc. Cũng hên là nhà Frey chỉ cách nơi gọi điện thoại mười phút chạy xe đạp. Frey ở tầng ba của một chung cư.
Tarzan đưa tay bấm chuông. Một giọng phụ nữ nói qua loa truyền âm ngoài cổng.
-Ai đó… Ông Frey không có nhà…
Tarzan nóng nảy cắt ngang:
- Bà đừng có che giấu tội phạm. Cảnh sát sắp ập tới đây để điệu cổ ông ta đi. Nếu Frey đang ở trong buồng tắm thì bà hãy nhắn cho ông ta biết điều đó.
- Khoan, khoan đã… Tôi sẽ ấn nút để các cậu vào… Tôi chỉ là người dọn dẹp nhà cửa thuê cho ông Frey… Tôi tên là Wonscheck.
Rồi bốn quái được mời vào phòng khách. Nhìn khuôn mặt phúc hậu, bốn đứa biết rằng người phụ nữ tên Wonscheck không nói dối. Giọng bà ta lo sợ:
- Lúc trưa ông chủ về, có vẻ rất lo âu, vội vã. Ổng kêu tôi chuẩn bị va-li rồi đích thân gọi điện ra sân bay đặt vé đi Zuyrich. Ổng mang theo những bộ complê sang trọng nhất và các đồ trang sức quý giá.
Tarzan nghe như nuốt từng lời:
- Sau đó thì sao hả bác?
- Ta-xi tới, ông ta ra sân bay và cách đây chừng mười lăm phút ông ta phôn từ Zuyrich hỏi tôi có ai đến đây không. Nhưng này, ổng đã phạm tội gì hả các cô cậu?
- Từ lúc ông Frey rời khỏi nhà, đã có ai đến đây chưa ạ?
- Không. Các cô cậu là những người đầu tiên.
- Ông ta chạy xe hơi màu gì?
- Chiếc Audi màu trắng đang đậu đằng sau nhà kìa. Lạy Chúa tôi, ông ấy đã làm chuyện gì ghê gớm lắm hả?
- Một vụ rắc rối nho nhỏ, thưa bà.
Bốn đứa cáo từ bà Wonscheck tội nghiệp. Khi quành ra cổng chung cư, Tarzan bảo:
- Bây giờ thì mọi sự đã rõ ràng. Frey không phải là hung thủ đã chọc giận chúng ta và cán Hagen rớt xuống hố. Điều cần làm lúc này là phải xác định ai chính là chủ nhân chiếc Porsche đỏ. Gaby này, bạn trổ tài đi, hãy gọi điện tới Tổng nha, nhờ anh bạn Botco của bạn ấy, chắc anh ta sẽ nhiệt tình giúp ngay thôi.
Cả bọn cười phá lên. Botco là nhân viên mới của Tổng nha, người lúc nào cũng tỏ ra săn đón, hồ hởi với Gaby mỗi lần cô có việc tới cơ quan bố.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, Botco đã gọi điện cho biết chủ nhân của chiếc xe Porsche đỏ là Heinrich Engelma, chuyên nghề kinh doanh rượu mạnh, ở số nhà 15 phố Severin.
*
Đây là lần thứ tư trong một năm quy ẩn ở nhà thương điên, Adolf Hussler – tên lái xe điên rồ, kẻ muốn tiêu diệt tất cả những ai đi bộ và đi xe hai bánh – có khách tới thăm. Khách chẳng xa lạ gì với gã. Đó là người đàn bà tên Catrin, vợ một người có họ xa với Hussler và cũng là kẻ đang quản lí toàn bộ tài sản của gã, chịu trách nhiệm trả tiền viện phí cho gã nữa.
Catrin ngồi trong phòng khách ngắm nghía móng tay tỉa tót cẩn thận của mình. Mụ tự cho mình là người có nhan sắc. Nhiều người trong đám đàn ông cũng nghĩ vậy. Nhưng chính chồng mụ thì lại cho rằng thà ở với cả chục con rắn độc còn hơn là ở với mụ.
Cánh cửa bật ra đột ngột.
Catrin ngước đôi mắt xanh biếc nhìn lên nhưng rồi vội cụp xuống. Một “con vật” đang bò vào buồng. Trời ạ, Adolf đang bò bằng tứ chi như một con vật chớ đâu. Tóc xõa lòa xòa, gã cứ thản nhiên bò bằng hai tay và đầu gối tới trước mặt Catrin. Gã mặc quần soóc ngược, khóa quần lại ở đằng sau. Catrin hoảng hồn:
- Này Adolf, chú làm trò gì thế? Chú đâu có bịnh tới nông nỗi này chớ.
Gã điên khụt khịt đánh hơi liên tục trên mặt đất và sủa inh ỏi:
- Gấu, gấu, gấu, gấu…
- Nào, đừng giỡn vậy chớ, Adolf.
- Gâu, gâu…
- Nhà tôi gửi lời thăm chú. Ông ấy bảo rằng tiền của chú đã cạn nhẵn. Chúng tôi biết chú có một tài khoản bí mật ở Thụy Sĩ. Chúng tôi cần khoản tiền đó để trang trải viện phí cho chú. Kìa, chú có nghe tôi nói không đấy?
Adolf đã bò tới sát mắt cá chân Catrin và vẫn đánh hơi khụt khịt. Mụ đàn bà giận dữ rụt giò lại:
- Chú nhất định không nói cho tôi biết về số tài khoản đó hả Adolf?
Adolf chợt bò giật lùi từng chặp. Rồi gã thò tay móc túi lấy những thỏi đường ra ăn một cách ngon lành.
Mụ Catrin nổi sùng:
- Thôi được. Mày cứ việc ngậm miệng nghe. Rồi người ta sẽ tống mày ra đường cho coi. Đồ điên!
Mụ đá tung cánh cửa và bỏ ra ngoài. Coi, khi ấy Adolf mới chịu chồm lên bằng hai chân và nói với theo, giọng tỉnh queo:
- Cho tôi gửi lời thăm ông anh họ ở nhà nghe. Chừng nào lão tử, tôi sẽ về đưa đám.
- Đồ đểu!
Mụ đàn bà rít lên rồi đóng sầm cửa. Adolf lồng lộn:
- Không, không bao giờ tụi mày biết được ta để tiền ở đâu đâu. Lũ khốn kiếp chỉ nhăm nhe móc túi của tao ạ.
Gã nằm lăn ra đất, ngẫm nghĩ một lát. Hừ, bữa nay là một ngày xấu. Ngày mai cũng sẽ chẳng ra gì, nhưng thứ năm này… Hà, thứ năm này gã lại sẽ đi du ngoạn trên chiếc Ferrari màu đỏ và đời gã lại lên hương liền. Ôi, thứ năm!...
/703
|