Mặc kệ những sợi tóc vàng phất phơ trước gió, bằng tất cả mọi sự tưởng tượng, nhà điều tra trẻ tuổi Gaby bắt đầu hiểu mình đang đặt chân lên một miền đất hung tàn. Cô bé ngồi gần như nín thở ngoài cửa sổ.
Detlef hít thở sâu hai ba lần để lấy đà rồi bắt đầu vào chuyện:
- Tao không hiểu có đủ can đảm và bình tĩnh để kể lại đến hết không?
- Tao sẽ giúp. – Theo lên tiếng.
- Tao nữa. – Jurgen phụ họa.
- Cảm ơn các bạn. Cách đây đúng một năm, không biết ma quỷ xúi giục làm sao mà bốn đứa tao quyết định tham dự một cuộc chơi tồi tệ và cực kì khốn nạn.
- Trò chơi nào? Tụi bay có ba đứa cơ mà?
Theo tiếp tục:
- Khi ấy có cả thằng Achim Heldt nữa, mày rành nó quá mà Hermann. Bây giờ nó mở cửa hàng dược phẩm bán thuốc nước Fitto-Top chữa bách bệnh. Thứ thuốc nước dỏm đó thể nào cũng dẫn nó vô nhà đá.
Hermann sốt ruột:
- Chẳng lẽ Achim liên quan đến vụ tống tiền ư?
Theo giải thích:
- Không, nhưng qua việc làm để biết con người. Hồi ấy chủ nhiệm câu lạc bộ du thuyền là thằng cha bần tiện tên là Alfons Schonhbubl, mày đi xa nên không rõ, thằng cha Alfons là một tay biển thủ công quỹ nổi tiếng. Tụi tao chẳng đứa nào ưa gã nên bốn thằng thống nhất dằn mặt gã một vố để đời. Tụi tao biết gã thường ngủ qua đêm vào những ngày cuối tuần tại một ngôi nhà vườn gần bãi biển.
Theo nghỉ lấy hơi. Detlef tiếp:
- Hôm đó chờ dịp biết chắc Alfons đi Duisburg, tụi tao kéo rốc đến bãi biển để đốt… nhà. Suy cho cùng tụi tao chỉ có gan đốt nhà thôi. Trời ơi, không hiểu sao lúc đó tụi tao khùng như vậy. Chỉ trừ thằng chết nhát Achim. Đúng thế, nó rút lui vào phút chót sau khi dọa dẫm tụi tao đủ thứ chuyện… nó cho rằng đây là một vụ trả thù hèn hạ, phá hoại tài sản công dân, sớm muộn gì cũng bị bắt. Bọn tao đều say xỉn, chửi nó là đồ hèn, con hổ có lá gan chuột nhắt. Và đuổi nó đi. Tụi tao quả là một lũ rồ.
Hermann kinh hoàng:
- Thằng Achim hơn tụi mày một cái đầu. Nó “bái bai” là đúng. Và… ba thằng bay đã đốt nhà gã chủ nhiệm câu lạc bộ du thuyền à?
Theo bổ sung câu chuyện đứt khúc:
- Ừ, đợi Achim quay về, ba thằng điên này giội sạch 20 lít xăng đem theo, châm lửa và chạy ra xa quan sát. Mày đừng nhìn tao như vậy Hermann. Phải chi có mày ở đất này thì… tụi tao đâu đốn mạt thế. Ôi, lúc ấy tụi tao chỉ có cảm giác hả hê như rửa được hận. Ba thằng chứng kiến căn nhà cháy thành một đống tro rồi mạnh ai nấy về nhà đánh một giấc. Tụi tao ngủ ngon lành cho đến trưa hôm sau mới bật ngửa trước hậu quả khủng khiếp của vụ cháy qua bản tin trên báo. Ôi chao, Detlef, mày kể phụ tao đoạn này, tao… không thở được…
Giọng Detlef run rẩy:
- Bài báo đưa tin: Dưới đống tro tàn của căn nhà, người ta tìm thấy một xác chết cháy thành than.
- Chúa ơi!
- Sau này cảnh sát đã tìm ra tung tích nạn nhân. Ông ta là Erich Hollpieper, một kẻ lang thang vô gia cư vô nghề nghiệp sống bằng men rượu. Cảnh sát khẳng định rằng ông ta xỉn đến mức cháy nhà cũng không hay hoặc ông ta vô tình tự sát khi chọn lầm chỗ ngủ với điếu xì-gà cháy dở.
Ông Hermann bưng mặt:
- Trời ơi! Dẫu là một tai nạn nhưng sự thật quá phũ phàng.
Ngồi trên ghế xích đu, Gaby thấy sống lưng lạnh toát khi nghĩ đến xác người còng queo cháy thui.
- Hermann, tụi tao đâu phải đã mất hết tính người. Đứa nào cũng bị ám ảnh triền miên đến mức ba thằng đã mấy lần kéo tới đồn cảnh sát, nhưng thiếu một chút can đảm để đầu thú trước pháp luật. Xét cho cùng tụi tao hoàn toàn bị bất ngờ. Ai mà biết bên trong nhà có một ông già giang hồ cậy cửa vào ngủ. Mày thử hình dung coi Hermann, bị ở tù kiểu ba trợn này oan uổng và lãng xẹt cả một đời.
Detlef nuốt nước bọt một cách khó khăn. Theo đỡ lời:
- Năm ngày đầu trôi qua bình an. Nhưng đến tối thứ sáu thì Achim xuất hiện lúc tụi tao đang lai rai bia bọt. Trong cơn say mèm, nó móc trong túi ra một bức thư nhà nát mà chữ được cắt ghép từ mẫu tự in trên báo. Coi, nội dung bức thư làm tụi tao rụng rời. Đại khái, có một kẻ lạ mặt đã chứng kiến bốn đứa tao đốt nhà. Kẻ lạ mặt có đủ bằng chứng để chứng minh tụi tao là thủ phạm và gã muốn tụi tao trả giá cho sự im lặng bằng 50.000 mark mỗi đứa.
- Hả?
- Thằng Achim phải nộp đầu tiên.
- Kì cục. – Ông Hermann lắc đầu. – Không thể tin được.
Theo cười thê thảm:
- Vậy mà nó đã đóng tiền mới tức cười chớ. Mà điều nực cười là nó chỉ có 14.000 mark, thằng Achim thỏ đế ấy, và ba đứa tao mỗi đứa phải chạy vạy thêm 12.000 đồng để đưa cho nó yên thân.
- Vô lí. Tụi bay chưa bị “kẻ lạ mặt” thăm hỏi mà.
- Gã thăm hỏi ngay ngày hôm sau. Tao, Detlef và Jurgen, mỗi thằng nhận được một lá thư tống tiền y chang như Achim.
Hermann lại lắc đầu:
- Các bạn có mối nghi ngờ nào không?
Cả ba ông bạn của Hermann cùng lắc đầu. Detlef nhún vai:
- Không lẽ tao nghi ngờ nội bộ bốn thằng. Không, chẳng một ai thắc mắc. Trừ gã chủ nhiệm câu lạc bộ ra, mọi người đều thật thà, ngay thẳng.
- Lỡ gã chủ nhiệm câu lạc bộ du thuyền giở trò này để gỡ gạc căn nhà vườn bị hỏa thiêu thì sao?
- Tụi tao đã bàn bạc rất kĩ. Gã không thể phân thân từ Duisburg về bãi biển để làm vụ đó được. Vả lại tụi tao vừa bị gã lạ mặt tống tiền một lần nữa, trong khi gã chủ nhiệm câu lạc bộ đã chuyển đến ở hẳn Duisburg rồi.
- Cái gì?
- Đúng một năm, đây là lần thứ hai, ba đứa tao nhận được ba tối hậu thư. Lần này thằng đê tiện đòi tiếp mỗi người 50.000 mark.
- Lạy Chúa! Lần thứ hai? Thằng Achim thì sao?
- Tụi tao không liên hệ với nó từ lâu rồi. Nghe nói nó phát đạt dữ. Hình như Achim mới tậu một cửa hàng nữa. Ái chà, nó khá lên thì tụi tao suy sụp. 22 giờ tối thứ hai tới tại một hòm thư chết, ở nơi để thức ăn cho thú rừng hoang dã, tụi tao phải mang tiền đến đặt ở đó.
Gaby ở bên ngoài cửa sổ rùng mình. Phải thông tin ngay cho “cánh đàn ông” biết mới được.
*
Trong khi đó thì ba quái chiến hữu của Gaby vẫn còn lãng du dọc bìa rừng. Trời lúc này còn quá sáng đủ để Tarzan hướng dẫn hai thằng mập và cận thị làm thêm một vòng nữa. Hắn cho rằng bọn trộm sẽ hành động khi trời tối hẳn. Tròn Vo nhăn nhó:
- Nóng thấy mồ. Biết thế mang bình trà đi.
- Và cả ổ bánh ngọt nữa. – Karl chọc quê thằng mập.
Ba đứa đi đến gần nhà tiến sĩ Weisserberger, hàng thông cao vút đứng sóng đôi. Gió rít qua tán lá tạo thành một khúc nhạc chiều tuyệt diệu. Tarzan nhắc nhở:
- Đến mục tiêu rồi. Nào, hai thằng cảnh giới sau lưng để tao vô tư gia ông già Weisserberger. Nếu tên trộm tấn công tao từ phía sau thì liệu mà tính nghe.
Tròn Vo phóng nấm đấm vào không khí:
- Ô-kê. Đã có tao… phò tá.
Karl có vẻ hồi hộp:
- Đừng đùa nữa Kloesen. Coi chừng bóng đêm làm mày phang lầm đó.
- Tao sẽ hỏi danh tánh kẻ lạ trước mặt trước khi hạ thủ chớ.
Tarzan phóng vút vào hàng thông âm u. Kloesen nằm xuống theo tư thế phục kích. Karl thắt lại dây lưng. Thằng cận bữa nay mặc áo valide – 99% là ni-lông nên cứ tuột hoài.
Trong chớp nhoáng, Tarzan đã tiếp cận mặt sau ngôi biệt thự. Ê, ô cửa sổ bị bể kính ban sáng lúc này mở toang hoác. Hắn liếc vô trong nhà mà hãi hùng:
- Kloesen, Karl. Lại đây.
Kloesen nhổm dậy ngay lập tức:
- Tiến lên! Xung phong!
Trong nháy mắt, hai chiến hữu sát vai hắn. Kark hỏi ngay:
- Sao đại ca? Thằng đạo chích còn trong đó không?
Tarzan thấy cay cay sống mũi:
- Không biết. Nhưng nếu nó còn ở trong thì…
- Vậy mình vô trong đi.
- Chưa được. Đợi tao quan sát đã. Đề phòng nó ra đòn phủ đầu.
Tarzan vịn thành cửa cẩn thận nghiêng đầu ngó vào trong. Hắn cảm thấy máu như đông lại. Trời đất, trong phòng bao nhiêu tủ, két đều bị cậy phá tan hoang. Chưa kể mảng tường ghép ván cũng bị… lòi ruột để lộ ra một hố đen ngòm.
- Một cái két chìm bị phá.
Tròn Vo há hốc miệng trước tiếng kêu khẽ của Tarzan. Nó càng đờ đẫn hơn lúc Tarzan kêu tiếp:
- Cạnh cái két là một người đàn ông nằm bất động.
- Chết chưa? – Tròn Vo kiễng chân lên nhìn.
- Karl, chạy đi gọi xe cấp cứu mau. Nào, vô đây với tao.
Quân sư Karl liếc nhanh vào trong nhà rồi quay gót cấp kì. Tarzan phi qua cửa sổ rồi quay lại đỡ Kloesen ì ạch leo qua. Àng sáng lờ mờ đủ để Tarzan nhận diện ra lão hàng xóm quái dị Eduard Bilk nằm thẳng cẳng. Chỗ bị đánh trên đầu sưng to như bóng đèn điện. Chắc chắn bị chấn thương sọ não.
Tròn Vo cúi xuống hìn Bilk, nó thắc mắc:
- Lão già hồi sáng đây mà. Chỗ bị nện sưng phồng như quả trứng. Ghê quá. Không hiểu lão Bilk này là ăn trộm hay là bắt giữ kẻ ăn trộm đây?
- Có khi lão ta kiêm cả hai thứ. Phải chờ xem sao đã.
Tarzan rùng mình bắt mạch cổ tay “nạn nhân” trên phần găng mỏng. Hắn gật gù khi nghe mạch đập dù yếu nhưng vẫn đều đặn. Tròn Vo bình luận:
- Ờ há, lão đeo găng tay, chắc để giữ kẻ trộm cho chặt đây mà.
- Tao không cho là vậy. – Tarzan ngó trên trối vào cái túi rỗng tuếch lão đeo ở trên vai.
Lão nằm sấp, chúi nhủi về hướng cái két. Miệng lão ngáp ngáp, bọt sùi ra cả ở mũi lẫn mồm. Nhưng không thể lật lão lại được. Tarzan nói:
- Phải chờ bác sĩ, mập ạ. Mày coi lão ngáp như cá kìa, lật ngửa lão là lưỡi sẽ rụt vô họng vì máu trong cơ thể dễ tràn vào buồng gan chết mất.
Tròn Vo lại hỏi:
- Đại ca nghĩ sao về trường hợp này? Lão ngã tự nhiên hay tên trộm đặt lão nằm đây?
- Tao cho rằng Bilk theo dõi tên đạo tặc từ bên kia đường chỗ nhà lão. Khi kẻ trộm thu vén xong và chuồn, lão lập tức xỏ găng, vác bị càn khôn qua đây đánh hôi.
- Nghĩa là…
- Là Eduard Bilk ăn ké chứ sao. Lão gom tất cả những thứ tên trộm bỏ sót hoặc quên không rờ tới.
Tròn Vo lắc đầu:
- Lập luận chưa ổn. Nếu thằng đạo chích bốc hơi thì ai hạ thủ lão chớ?
- Có hai lí do giải thích chuyện rối ren này. Thứ nhất, có khả năng tên đạo chích còn đồng bọn trụ lại. Thứ hai, cũng có thể gã bị đánh rơi “tấm danh thiếp” nên khứ hồi gấp và thế là…
Tròn Vo kiễng chân nhìn vào trong cái két chìm. Tarzan hỏi:
- Còn cái gì không?
Kloesen im bặt bởi bên ngoài có âm thanh lạo xạo. Nhanh như cắt, hai thằng ém mình vào hai ngách cửa. Nhờ bóng tối bên trong, Tarzan dễ dàng nhận ra một hình người phục phịch trên nền sáng lờ mờ. Trời ạ, mụ Martha Bilk chớ còn ai. Giọng mụ the thé:
- Lâu quá hả Eduard, ông quên mã số mở khóa két rồi à. Đồ đần!
Tarzan tru miệng nhái giọng Eduard:
- Két chìm đã mở rồi nhưng cái túi nặng quá. Bà có ngon vô phụ một tay. Đồ lười!
Mụ Martha đâu có xa lạ gì giọng nói của ông chồng. Cái âm thanh lơ lớ vừa rồi nhất định là của người lạ.
Ngay lập tức, mụ ba chân bốn cẳng quay gót.
Tarzan vén rèm cửa thò đầu ra nói lớn:
- Cảm ơn bà nhé. Bà đã đem đến cho tụi tôi một thông tin cực kì quan trọng. Vậy là mọi chuyện đã ngã ngũ, đấng phu quân của bà đến đây có mục đích rõ ràng.
Martha Bilk hết hồn quay ngoắt người lại, mồm há hốc. Qua bức rèm cửa được vén lên, mụ trợn tròn mắt nhìn vào trong rồi hét lên một tiếng kinh hoàng, mụ lăn đùng ra bất tỉnh.
Detlef hít thở sâu hai ba lần để lấy đà rồi bắt đầu vào chuyện:
- Tao không hiểu có đủ can đảm và bình tĩnh để kể lại đến hết không?
- Tao sẽ giúp. – Theo lên tiếng.
- Tao nữa. – Jurgen phụ họa.
- Cảm ơn các bạn. Cách đây đúng một năm, không biết ma quỷ xúi giục làm sao mà bốn đứa tao quyết định tham dự một cuộc chơi tồi tệ và cực kì khốn nạn.
- Trò chơi nào? Tụi bay có ba đứa cơ mà?
Theo tiếp tục:
- Khi ấy có cả thằng Achim Heldt nữa, mày rành nó quá mà Hermann. Bây giờ nó mở cửa hàng dược phẩm bán thuốc nước Fitto-Top chữa bách bệnh. Thứ thuốc nước dỏm đó thể nào cũng dẫn nó vô nhà đá.
Hermann sốt ruột:
- Chẳng lẽ Achim liên quan đến vụ tống tiền ư?
Theo giải thích:
- Không, nhưng qua việc làm để biết con người. Hồi ấy chủ nhiệm câu lạc bộ du thuyền là thằng cha bần tiện tên là Alfons Schonhbubl, mày đi xa nên không rõ, thằng cha Alfons là một tay biển thủ công quỹ nổi tiếng. Tụi tao chẳng đứa nào ưa gã nên bốn thằng thống nhất dằn mặt gã một vố để đời. Tụi tao biết gã thường ngủ qua đêm vào những ngày cuối tuần tại một ngôi nhà vườn gần bãi biển.
Theo nghỉ lấy hơi. Detlef tiếp:
- Hôm đó chờ dịp biết chắc Alfons đi Duisburg, tụi tao kéo rốc đến bãi biển để đốt… nhà. Suy cho cùng tụi tao chỉ có gan đốt nhà thôi. Trời ơi, không hiểu sao lúc đó tụi tao khùng như vậy. Chỉ trừ thằng chết nhát Achim. Đúng thế, nó rút lui vào phút chót sau khi dọa dẫm tụi tao đủ thứ chuyện… nó cho rằng đây là một vụ trả thù hèn hạ, phá hoại tài sản công dân, sớm muộn gì cũng bị bắt. Bọn tao đều say xỉn, chửi nó là đồ hèn, con hổ có lá gan chuột nhắt. Và đuổi nó đi. Tụi tao quả là một lũ rồ.
Hermann kinh hoàng:
- Thằng Achim hơn tụi mày một cái đầu. Nó “bái bai” là đúng. Và… ba thằng bay đã đốt nhà gã chủ nhiệm câu lạc bộ du thuyền à?
Theo bổ sung câu chuyện đứt khúc:
- Ừ, đợi Achim quay về, ba thằng điên này giội sạch 20 lít xăng đem theo, châm lửa và chạy ra xa quan sát. Mày đừng nhìn tao như vậy Hermann. Phải chi có mày ở đất này thì… tụi tao đâu đốn mạt thế. Ôi, lúc ấy tụi tao chỉ có cảm giác hả hê như rửa được hận. Ba thằng chứng kiến căn nhà cháy thành một đống tro rồi mạnh ai nấy về nhà đánh một giấc. Tụi tao ngủ ngon lành cho đến trưa hôm sau mới bật ngửa trước hậu quả khủng khiếp của vụ cháy qua bản tin trên báo. Ôi chao, Detlef, mày kể phụ tao đoạn này, tao… không thở được…
Giọng Detlef run rẩy:
- Bài báo đưa tin: Dưới đống tro tàn của căn nhà, người ta tìm thấy một xác chết cháy thành than.
- Chúa ơi!
- Sau này cảnh sát đã tìm ra tung tích nạn nhân. Ông ta là Erich Hollpieper, một kẻ lang thang vô gia cư vô nghề nghiệp sống bằng men rượu. Cảnh sát khẳng định rằng ông ta xỉn đến mức cháy nhà cũng không hay hoặc ông ta vô tình tự sát khi chọn lầm chỗ ngủ với điếu xì-gà cháy dở.
Ông Hermann bưng mặt:
- Trời ơi! Dẫu là một tai nạn nhưng sự thật quá phũ phàng.
Ngồi trên ghế xích đu, Gaby thấy sống lưng lạnh toát khi nghĩ đến xác người còng queo cháy thui.
- Hermann, tụi tao đâu phải đã mất hết tính người. Đứa nào cũng bị ám ảnh triền miên đến mức ba thằng đã mấy lần kéo tới đồn cảnh sát, nhưng thiếu một chút can đảm để đầu thú trước pháp luật. Xét cho cùng tụi tao hoàn toàn bị bất ngờ. Ai mà biết bên trong nhà có một ông già giang hồ cậy cửa vào ngủ. Mày thử hình dung coi Hermann, bị ở tù kiểu ba trợn này oan uổng và lãng xẹt cả một đời.
Detlef nuốt nước bọt một cách khó khăn. Theo đỡ lời:
- Năm ngày đầu trôi qua bình an. Nhưng đến tối thứ sáu thì Achim xuất hiện lúc tụi tao đang lai rai bia bọt. Trong cơn say mèm, nó móc trong túi ra một bức thư nhà nát mà chữ được cắt ghép từ mẫu tự in trên báo. Coi, nội dung bức thư làm tụi tao rụng rời. Đại khái, có một kẻ lạ mặt đã chứng kiến bốn đứa tao đốt nhà. Kẻ lạ mặt có đủ bằng chứng để chứng minh tụi tao là thủ phạm và gã muốn tụi tao trả giá cho sự im lặng bằng 50.000 mark mỗi đứa.
- Hả?
- Thằng Achim phải nộp đầu tiên.
- Kì cục. – Ông Hermann lắc đầu. – Không thể tin được.
Theo cười thê thảm:
- Vậy mà nó đã đóng tiền mới tức cười chớ. Mà điều nực cười là nó chỉ có 14.000 mark, thằng Achim thỏ đế ấy, và ba đứa tao mỗi đứa phải chạy vạy thêm 12.000 đồng để đưa cho nó yên thân.
- Vô lí. Tụi bay chưa bị “kẻ lạ mặt” thăm hỏi mà.
- Gã thăm hỏi ngay ngày hôm sau. Tao, Detlef và Jurgen, mỗi thằng nhận được một lá thư tống tiền y chang như Achim.
Hermann lại lắc đầu:
- Các bạn có mối nghi ngờ nào không?
Cả ba ông bạn của Hermann cùng lắc đầu. Detlef nhún vai:
- Không lẽ tao nghi ngờ nội bộ bốn thằng. Không, chẳng một ai thắc mắc. Trừ gã chủ nhiệm câu lạc bộ ra, mọi người đều thật thà, ngay thẳng.
- Lỡ gã chủ nhiệm câu lạc bộ du thuyền giở trò này để gỡ gạc căn nhà vườn bị hỏa thiêu thì sao?
- Tụi tao đã bàn bạc rất kĩ. Gã không thể phân thân từ Duisburg về bãi biển để làm vụ đó được. Vả lại tụi tao vừa bị gã lạ mặt tống tiền một lần nữa, trong khi gã chủ nhiệm câu lạc bộ đã chuyển đến ở hẳn Duisburg rồi.
- Cái gì?
- Đúng một năm, đây là lần thứ hai, ba đứa tao nhận được ba tối hậu thư. Lần này thằng đê tiện đòi tiếp mỗi người 50.000 mark.
- Lạy Chúa! Lần thứ hai? Thằng Achim thì sao?
- Tụi tao không liên hệ với nó từ lâu rồi. Nghe nói nó phát đạt dữ. Hình như Achim mới tậu một cửa hàng nữa. Ái chà, nó khá lên thì tụi tao suy sụp. 22 giờ tối thứ hai tới tại một hòm thư chết, ở nơi để thức ăn cho thú rừng hoang dã, tụi tao phải mang tiền đến đặt ở đó.
Gaby ở bên ngoài cửa sổ rùng mình. Phải thông tin ngay cho “cánh đàn ông” biết mới được.
*
Trong khi đó thì ba quái chiến hữu của Gaby vẫn còn lãng du dọc bìa rừng. Trời lúc này còn quá sáng đủ để Tarzan hướng dẫn hai thằng mập và cận thị làm thêm một vòng nữa. Hắn cho rằng bọn trộm sẽ hành động khi trời tối hẳn. Tròn Vo nhăn nhó:
- Nóng thấy mồ. Biết thế mang bình trà đi.
- Và cả ổ bánh ngọt nữa. – Karl chọc quê thằng mập.
Ba đứa đi đến gần nhà tiến sĩ Weisserberger, hàng thông cao vút đứng sóng đôi. Gió rít qua tán lá tạo thành một khúc nhạc chiều tuyệt diệu. Tarzan nhắc nhở:
- Đến mục tiêu rồi. Nào, hai thằng cảnh giới sau lưng để tao vô tư gia ông già Weisserberger. Nếu tên trộm tấn công tao từ phía sau thì liệu mà tính nghe.
Tròn Vo phóng nấm đấm vào không khí:
- Ô-kê. Đã có tao… phò tá.
Karl có vẻ hồi hộp:
- Đừng đùa nữa Kloesen. Coi chừng bóng đêm làm mày phang lầm đó.
- Tao sẽ hỏi danh tánh kẻ lạ trước mặt trước khi hạ thủ chớ.
Tarzan phóng vút vào hàng thông âm u. Kloesen nằm xuống theo tư thế phục kích. Karl thắt lại dây lưng. Thằng cận bữa nay mặc áo valide – 99% là ni-lông nên cứ tuột hoài.
Trong chớp nhoáng, Tarzan đã tiếp cận mặt sau ngôi biệt thự. Ê, ô cửa sổ bị bể kính ban sáng lúc này mở toang hoác. Hắn liếc vô trong nhà mà hãi hùng:
- Kloesen, Karl. Lại đây.
Kloesen nhổm dậy ngay lập tức:
- Tiến lên! Xung phong!
Trong nháy mắt, hai chiến hữu sát vai hắn. Kark hỏi ngay:
- Sao đại ca? Thằng đạo chích còn trong đó không?
Tarzan thấy cay cay sống mũi:
- Không biết. Nhưng nếu nó còn ở trong thì…
- Vậy mình vô trong đi.
- Chưa được. Đợi tao quan sát đã. Đề phòng nó ra đòn phủ đầu.
Tarzan vịn thành cửa cẩn thận nghiêng đầu ngó vào trong. Hắn cảm thấy máu như đông lại. Trời đất, trong phòng bao nhiêu tủ, két đều bị cậy phá tan hoang. Chưa kể mảng tường ghép ván cũng bị… lòi ruột để lộ ra một hố đen ngòm.
- Một cái két chìm bị phá.
Tròn Vo há hốc miệng trước tiếng kêu khẽ của Tarzan. Nó càng đờ đẫn hơn lúc Tarzan kêu tiếp:
- Cạnh cái két là một người đàn ông nằm bất động.
- Chết chưa? – Tròn Vo kiễng chân lên nhìn.
- Karl, chạy đi gọi xe cấp cứu mau. Nào, vô đây với tao.
Quân sư Karl liếc nhanh vào trong nhà rồi quay gót cấp kì. Tarzan phi qua cửa sổ rồi quay lại đỡ Kloesen ì ạch leo qua. Àng sáng lờ mờ đủ để Tarzan nhận diện ra lão hàng xóm quái dị Eduard Bilk nằm thẳng cẳng. Chỗ bị đánh trên đầu sưng to như bóng đèn điện. Chắc chắn bị chấn thương sọ não.
Tròn Vo cúi xuống hìn Bilk, nó thắc mắc:
- Lão già hồi sáng đây mà. Chỗ bị nện sưng phồng như quả trứng. Ghê quá. Không hiểu lão Bilk này là ăn trộm hay là bắt giữ kẻ ăn trộm đây?
- Có khi lão ta kiêm cả hai thứ. Phải chờ xem sao đã.
Tarzan rùng mình bắt mạch cổ tay “nạn nhân” trên phần găng mỏng. Hắn gật gù khi nghe mạch đập dù yếu nhưng vẫn đều đặn. Tròn Vo bình luận:
- Ờ há, lão đeo găng tay, chắc để giữ kẻ trộm cho chặt đây mà.
- Tao không cho là vậy. – Tarzan ngó trên trối vào cái túi rỗng tuếch lão đeo ở trên vai.
Lão nằm sấp, chúi nhủi về hướng cái két. Miệng lão ngáp ngáp, bọt sùi ra cả ở mũi lẫn mồm. Nhưng không thể lật lão lại được. Tarzan nói:
- Phải chờ bác sĩ, mập ạ. Mày coi lão ngáp như cá kìa, lật ngửa lão là lưỡi sẽ rụt vô họng vì máu trong cơ thể dễ tràn vào buồng gan chết mất.
Tròn Vo lại hỏi:
- Đại ca nghĩ sao về trường hợp này? Lão ngã tự nhiên hay tên trộm đặt lão nằm đây?
- Tao cho rằng Bilk theo dõi tên đạo tặc từ bên kia đường chỗ nhà lão. Khi kẻ trộm thu vén xong và chuồn, lão lập tức xỏ găng, vác bị càn khôn qua đây đánh hôi.
- Nghĩa là…
- Là Eduard Bilk ăn ké chứ sao. Lão gom tất cả những thứ tên trộm bỏ sót hoặc quên không rờ tới.
Tròn Vo lắc đầu:
- Lập luận chưa ổn. Nếu thằng đạo chích bốc hơi thì ai hạ thủ lão chớ?
- Có hai lí do giải thích chuyện rối ren này. Thứ nhất, có khả năng tên đạo chích còn đồng bọn trụ lại. Thứ hai, cũng có thể gã bị đánh rơi “tấm danh thiếp” nên khứ hồi gấp và thế là…
Tròn Vo kiễng chân nhìn vào trong cái két chìm. Tarzan hỏi:
- Còn cái gì không?
Kloesen im bặt bởi bên ngoài có âm thanh lạo xạo. Nhanh như cắt, hai thằng ém mình vào hai ngách cửa. Nhờ bóng tối bên trong, Tarzan dễ dàng nhận ra một hình người phục phịch trên nền sáng lờ mờ. Trời ạ, mụ Martha Bilk chớ còn ai. Giọng mụ the thé:
- Lâu quá hả Eduard, ông quên mã số mở khóa két rồi à. Đồ đần!
Tarzan tru miệng nhái giọng Eduard:
- Két chìm đã mở rồi nhưng cái túi nặng quá. Bà có ngon vô phụ một tay. Đồ lười!
Mụ Martha đâu có xa lạ gì giọng nói của ông chồng. Cái âm thanh lơ lớ vừa rồi nhất định là của người lạ.
Ngay lập tức, mụ ba chân bốn cẳng quay gót.
Tarzan vén rèm cửa thò đầu ra nói lớn:
- Cảm ơn bà nhé. Bà đã đem đến cho tụi tôi một thông tin cực kì quan trọng. Vậy là mọi chuyện đã ngã ngũ, đấng phu quân của bà đến đây có mục đích rõ ràng.
Martha Bilk hết hồn quay ngoắt người lại, mồm há hốc. Qua bức rèm cửa được vén lên, mụ trợn tròn mắt nhìn vào trong rồi hét lên một tiếng kinh hoàng, mụ lăn đùng ra bất tỉnh.
/703
|