Qua khe hở của chồng hộp các-tông, Ferdy căng mắt theo dõi ba gã anh chị gộc. Xa quá. Gã chẳng nghe được gì nhưng qua tràng cười cực đểu của chúng, gã tạm hiểu là ba đứa sắp vô mánh. Đúng vào lúc Ferdy chán nản định quay đầu ra biển ngóng phà thì… một cái bóng quen thuộc lù lù đi tới. Sếp của gã chớ sao. Lão Achim Held. Ái chà, không hiểu sếp có điên chăng mà tự nhiên lại đâm đầu vào nơi có ba thằng thứ dữ.
Achim hình như cũng phát hiện đám du côn đầu trọc. Một tay lão giữ chặt cái mũ mới trên đầu, một tay lão xách cặp khệ nệ toan né qua một con đường khác. Nhưng… muộn rồi.
Ngay lập tức hai thằng mặt ngầu Eddi và Skin giở trò dợt quyền Anh cấp tốc để chặn lối đi. Achim làm sao không nóng mặt. Lão đường đường là một ông chủ hãng dược phẩm đâu dễ bị mấy thằng lỏi con mới lớn làm nư quậy phá. Lão cứ thế mà bước thẳng vào giữa những cú thoi chập chờn của hai thằng lưu manh.
Còn lâu hai thằng cô hồn mới chịu ngưng ngang xương. Chúng múa tít những đường quyền khiến Achim tối sầm mặt. Lão la bài hải:
- Nè, tụi bay chơi kiểu gì vậy?
Jango lên tiếng:
- Tụi bay, trên sới còn một đối thủ nữa.
Hai thằng vừa cười hô hố vừa tung đòn vèo vèo. Jango đứng ngoài khoái quá giả bộ nhảy vô can thiệp. Thuận tay, gã hất phăng cái mũ mới toanh của Achim bay xuống đất.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Jango. Hai thằng đấu quyền dừng ngay lập tức. Ferdy co rúm hơn dưới chồng các-tông.
- Kì này thằng sếp khốn nạn của mình sẽ đi đứt. Chúng sẽ lột da lão.
Achim cũng vậy. Lão đứng sững như trời trồng khi nhận ra đã dại dột giẫm phải đuôi rắn độc.
Cùng lúc đó con phà cập bến. Khách vắng teo.
Từ đằng xa Ferdy nghĩ: thế là tiêu đời sếp. Từ ngày mai phải đi tìm việc làm mới.
Như hai cái máy, Eddi và Skin nhào vô xốc nách lão bẻ quặt hai tay chéo cánh khỉ. Jango một bên má đỏ rần vì cú tát đang dạng hai chân, xắn tay áo vặn nắm đấm.
Tuy nhiên một phép lạ đã xảy ra. Quả thôi sơn Jango vừa nhấc lên đã không được giáng xuống. Gã đứng im như phỗng.
Skin ngớ người:
- Sao vậy Jango?
Jango cười man rợ:
- Mày không thấy phà đã cặp bến sao? Lão già này là bạn đồng hành với tụi mình. Sẽ có trò giải sầu trên biển.
Hai thằng buông Achim ra. Lão vừa được tự do đã bò xuống vồ lấy cái mũ. Vô ích, Eddi đã co chân sút nhẹ khiến nó bay như một quả bóng. Lão Achim lại bò theo, nhặt đội lên đầu và giữ rịt chiếc cặp bước lên phà. Mặt lão tái nhợt tựa một xác chết.
Tại chỗ núp, Ferdy kiên nhẫn đợi sếp lẫn đám lưu manh lên boong. Xong. Gã thở phào rời khỏi bức tường các-tông để làm vị hành khách cưối cùng. Còn phải hỏi, gã phải tìm ngay cho mình một chỗ ngồi kín đáo để còn quan sát “cuốn phim” sắp chiếu nữa chứ.
*
ÉN BIỂN lao như bay trên mặt nước. Tarzan ngồi ngay mũi ca-nô, tha hồ hứng gió biển lồng lộng. Khi ca-nô siêu tốc lướt gần bờ, bà Rosalinde đưa tay chỉ một ngôi biệt thự lấp ló.
- Hermann, đó có phải là dinh cơ của Christian Verden không?
- Đúng thế mẹ ạ.
Mắt Tarzan dõi theo. Kia kìa, sau những tán cây sồi, cây chò già cỗi, một tòa biệt thự ẩn hiện trên diện tích rộng mênh mông, có cả một bến thuyền và nhà thuyền riêng.
Giọng bà Rosalinde trầm ngâm:
- Mẹ nghe nói rằng Christian sắp làm đám cưới đó.
- Thế hôn thê của Christian là ai? – Hermann giảm ga, chú ý tới câu chuyện của bà cụ.
- Đó là Erika Loose, một nữ họa sĩ ngọt ngào và dễ thương. Erika thích hợp với Christian lắm. Anh chàng tuổi trẻ này được thừa kế của ông già một bảo tàng tranh. Ngôi biệt thự quý phái đó treo đầy những kiệt tác hội họa mặc sức cho Erika nhìn ngắm.
Tarzan say mê ngắm phong cảnh biển. Với hắn, bản thân thiên nhiên kì diệu vốn dĩ là kiệt tác rồi. Hắn biết Gaby cũng vậy. Vừa nghĩ đến đó hắn đã gặp ngay ánh mắt lấp lánh của Công Chúa.
Ca-nô đang lướt nhanh bỗng Tròn Vo kêu toáng lên:
- Ba ơi, dừng lại! Con đánh rơi phong sô-cô-la xuống biển rồi.
Ông Hermann cười vui vẻ:
- Thôi, nhường cho cá một chút, con.
- Nhưng đây là nước mặn, phong sô-cô-la sẽ làm nước ngọt mất.
Karl cười:
- Không đến nỗi đó đâu.
Tròn Vo tan thở:
- Nhưng đó là phong cuối cùng. Toi đặc rồi.
Bà nội liền mở túi xách lấy một phong sô-cô-la dúi cho thằng cháu đích tôn. Thằng mập ôm choàng lấy bà nội yêu quý của nó và cười sung sướng:
- Ôi, bà thật tuyệt vời.
Tam quái không nhịn được cười.
Ông Hermann nói với Tròn Vo:
- Này Willi, ngày mai ba sẽ ghé thăm ông bạn trẻ Christian. Con đi chơi với ba nhé, cho Christian biết mặt.
Thằng mập lắc đầu quầy quậy:
- Ba đem theo một tấm ảnh của con là được mà.
- Đừng có lười. Ông bà nội trước đây thân thiện với gia đình Verden lắm đấy.
Tròn Vo quay sang nháy mắt với ba chiến hữu:
- Nếu là nghĩa vụ trả lễ thì xin ba cho luôn cả tụi con cùng đi. Con không tách khỏi bầy đàn đâu.
Hermann hết ý kiến. Ông chưa kịp nói gì thì Tarzan hỏi khẽ:
- Cái tên Verden cháu vẫn thường nghe nhắc trên ti-vi. Có phải một hãng hóa chất lớn mang tên ấy không hả bác?
- Ừ, Verden ngày nay tuy giảm sút nhưng tên tuổi vẫn còn mạnh lắm. Hãng Verden có khá nhiều chi nhánh ở nước ngoài.
*
Trên tầng hai chiếc phà chở khách không một bóng người. Sự yên tĩnh giúp cho Achim hoàn hồn trở lại. Lão ta gieo mình xuống băng ghế thở phào:
- Ơn Chúa, thoát nạn.
Lão hít một hơi dài rồi duỗi dài hai chân lên ghế, lục trong túi lọ thuốc. Đang hí hoáy mở nắp lọ, bất ngờ Achim nghe tiếng giày nện thình thịch phía cầu thang. Achim run bắn mình.
Con phà rồ ga rời bến. Ánh nắng chói chang tràn ngập bến cảng đang nhộn nhịp cho dù là ngày nghỉ lễ. Nhưng cảnh đẹp đó không tác động được đến Achim. Tim lão thắt lại. Lão thấy lồng ngực bị bóp nghẹt khi thấy ba thằng giang hồ anh chị xông tới. Chó chết thật, té ra bọn khốn nạn đầu đường xó chợ kia đâu có buông tha lão. Chúng đã từng báo trước sẽ có trò chơi giải sầu là gì. Và chúng đã coi ta như một thứ mồi nhậu.
Achim uất nghẹn. Những viên thuốc còn trong tay lão chưa kịp bỏ vào miệng. Jango, gã bị ăn bạt tai lúc nãy bóp cổ tay lão tỉnh bơ:
- Mày định xơi thuốc trợ tim để đề phòng hả? Đâu dễ vậy.
Gã giật phắt lọ thuốc thần của lão dốc ngược xuống biển. Mắt Achim hoa lên. Lão nói yếu ớt:
- Tôi bị… đau tim. Anh… anh làm gì vậy?
Skin cười hô hố:
- Tim với phổi. Hê hê, tụi bay nghe lão rên rỉ kìa.
Eddi cười sặc sụa:
- Tao thương lão đến nỗi chảy cả nước mắt.
Jango hí lên:
- Và sởn cả gai ốc nữa chớ.
Ôi, chúng hành hình mình. Achim run lẩy bẩy. Giữa biển cả mênh mông trong ngày lễ Phục Sinh, lão biết cầu cứu ai bây giờ? Chúa thì sống lại còn lão thì… chết mất. Cơn nghẹt thở dồn lên, mẹ kiếp, sao cái nút áo và chiếc cà-vạt cứ như sợi dây thòng lọng xiết chặt cổ lão. Bàn tay sốt rét của Achim mò mẫm nút áo cổ, mắt lão hoa lên. Trước mắt lão lảng vảng những quầng đen.
- Đừng… đừng đụng vào tao. Để tao yên. Kẻo tụi bay phải trả giá đắt đó.
Ba hung thần cười hô hố:
- Lão dọa tụi mình kìa, hô hô hô, hi hi hi…
Jango trừng mắt giả vờ chém một cú a-tê-mi xuống ngực trái lão. Hai thằng kia đứng dạng chân dứ quả đấm:
- Lão đã trót dại, giờ xin gửi phiếu thanh toán.
Những ngày gần đây, sự tấn công dồn dập của báo chí và vụ kiện cáo vào thứ thuốc dỏm Fitto-Top làm lão điên đảo, đầu óc muốn nổ tung. Và bây giờ, thật họa vô đơn chí.
Tim lão đau nhói, đầu đau buốt. Máu bị nghẽn không bơm đủ lên vỏ não. Mạch đập ngắt quãng. Bàn chân phù lên. Mắt Achim trợn ngược, đầu ngoẹo sang một bên, bọt mép sùi và lưỡi thè ra. Lão bất tỉnh.
Ba gã đầu gấu câng câng ngó nhau. Eddi cười ngất:
- Lão né đòn bằng cách giả đò “phê” đấy.
Jango nhịp nhịp chân nựng cằm “con mồi”:
- Chưa ai rớ vào mà đã giả vờ giỏi thế.
Ba thằng thản nhiên bỏ đi. Vừa đặt chân lên nấc thang thứ nhất, đột nhiên Eddi khựng lại:
- Ê, đợi tí. Tao phải trắc nghiệm coi thằng già láu cá đó xỉn thật hay giả đã.
Gã phóng ngược lên tầng hai, lại gần và giật đứt chiếc đồng hồ trên tay Achim.
Không một phản ứng nhỏ.
*
Coi, Ferdy núp trong một góc quan sát từ đầu đến cuối. Bọn giang hồ trêu ghẹo, hăm dọa Achim khiến lão ngất xỉu. Chỉ mình gã biết sếp xỉu vì nhồi máu cơ tim. Là một nhân viên văn phòng, gã quá rõ sếp ực thuốc trợ tim thường xuyên mà.
Khi ba thằng ăn cướp rầm rập đi xuống thủ theo chiếc đồng hồ, mặt mày Ferdy bắt đầu nhợt nhạt. Hắn nửa muốn cấp cứu, nửa thì nhớ lại buổi sáng nay sếp đã gầm gừ nhục mạ gã ra sao.
Ferdy đảo một vòng cẩn thận rồi lẻn lên cầu thang. Achim đổ ập thân thể vào lan can với cánh tay buông thõng. Bất tỉnh, hoàn toàn bất tỉnh. Lão đang tới gần thế giới bên kia. Sạch sẽ và nhân từ hơn là Ferdy thường rủa. Cúc áo ngực của Achim mở đến hai nút. Ôi, xấp tiền mới cứng và chiếc chìa khóa két. Sáng nay cả hai thứ đó sếp đều dồn hết vô túi bên trong.
Trên boong tứ bề trống trơn. Tứ bề chẳng ai để ý. Ferdy hớn hở thò năm ngón vô lồng ngực ông chủ nắm dính cái túi đeo có khóa kéo. Ha ha, cái túi dày cộm chứng tỏ xấp tiền còn nguyên bên trong, chưa kể tới cái chìa khóa dẫn tới thiên đàng đang chờ gã sở hữu. Gã trợn mắt vì vướng sợi dây đeo túi choàng qua cổ. Máu hám tiền nổi lên. Ferdy chửi thề và giật mạnh sợi dây. Sự dây cứa đứt phăng một mảnh thịt vành tai khiến những giọt máu loang dần trên áo Achim.
Xong. Cái túi tiền đã ở trong tay gã. Gã biến xuống cầu thang nhanh như chớp quên cả xách theo chiếc cặp.
Tuyệt! Ferdy nghĩ. Bây giờ giả sử lão già có… phục sinh thì tất nhiên lão sẽ phun rằng thủ phạm cướp của tra tấn mình là ba thằng khốn nạn kia chớ sao.
Achim hình như cũng phát hiện đám du côn đầu trọc. Một tay lão giữ chặt cái mũ mới trên đầu, một tay lão xách cặp khệ nệ toan né qua một con đường khác. Nhưng… muộn rồi.
Ngay lập tức hai thằng mặt ngầu Eddi và Skin giở trò dợt quyền Anh cấp tốc để chặn lối đi. Achim làm sao không nóng mặt. Lão đường đường là một ông chủ hãng dược phẩm đâu dễ bị mấy thằng lỏi con mới lớn làm nư quậy phá. Lão cứ thế mà bước thẳng vào giữa những cú thoi chập chờn của hai thằng lưu manh.
Còn lâu hai thằng cô hồn mới chịu ngưng ngang xương. Chúng múa tít những đường quyền khiến Achim tối sầm mặt. Lão la bài hải:
- Nè, tụi bay chơi kiểu gì vậy?
Jango lên tiếng:
- Tụi bay, trên sới còn một đối thủ nữa.
Hai thằng vừa cười hô hố vừa tung đòn vèo vèo. Jango đứng ngoài khoái quá giả bộ nhảy vô can thiệp. Thuận tay, gã hất phăng cái mũ mới toanh của Achim bay xuống đất.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Jango. Hai thằng đấu quyền dừng ngay lập tức. Ferdy co rúm hơn dưới chồng các-tông.
- Kì này thằng sếp khốn nạn của mình sẽ đi đứt. Chúng sẽ lột da lão.
Achim cũng vậy. Lão đứng sững như trời trồng khi nhận ra đã dại dột giẫm phải đuôi rắn độc.
Cùng lúc đó con phà cập bến. Khách vắng teo.
Từ đằng xa Ferdy nghĩ: thế là tiêu đời sếp. Từ ngày mai phải đi tìm việc làm mới.
Như hai cái máy, Eddi và Skin nhào vô xốc nách lão bẻ quặt hai tay chéo cánh khỉ. Jango một bên má đỏ rần vì cú tát đang dạng hai chân, xắn tay áo vặn nắm đấm.
Tuy nhiên một phép lạ đã xảy ra. Quả thôi sơn Jango vừa nhấc lên đã không được giáng xuống. Gã đứng im như phỗng.
Skin ngớ người:
- Sao vậy Jango?
Jango cười man rợ:
- Mày không thấy phà đã cặp bến sao? Lão già này là bạn đồng hành với tụi mình. Sẽ có trò giải sầu trên biển.
Hai thằng buông Achim ra. Lão vừa được tự do đã bò xuống vồ lấy cái mũ. Vô ích, Eddi đã co chân sút nhẹ khiến nó bay như một quả bóng. Lão Achim lại bò theo, nhặt đội lên đầu và giữ rịt chiếc cặp bước lên phà. Mặt lão tái nhợt tựa một xác chết.
Tại chỗ núp, Ferdy kiên nhẫn đợi sếp lẫn đám lưu manh lên boong. Xong. Gã thở phào rời khỏi bức tường các-tông để làm vị hành khách cưối cùng. Còn phải hỏi, gã phải tìm ngay cho mình một chỗ ngồi kín đáo để còn quan sát “cuốn phim” sắp chiếu nữa chứ.
*
ÉN BIỂN lao như bay trên mặt nước. Tarzan ngồi ngay mũi ca-nô, tha hồ hứng gió biển lồng lộng. Khi ca-nô siêu tốc lướt gần bờ, bà Rosalinde đưa tay chỉ một ngôi biệt thự lấp ló.
- Hermann, đó có phải là dinh cơ của Christian Verden không?
- Đúng thế mẹ ạ.
Mắt Tarzan dõi theo. Kia kìa, sau những tán cây sồi, cây chò già cỗi, một tòa biệt thự ẩn hiện trên diện tích rộng mênh mông, có cả một bến thuyền và nhà thuyền riêng.
Giọng bà Rosalinde trầm ngâm:
- Mẹ nghe nói rằng Christian sắp làm đám cưới đó.
- Thế hôn thê của Christian là ai? – Hermann giảm ga, chú ý tới câu chuyện của bà cụ.
- Đó là Erika Loose, một nữ họa sĩ ngọt ngào và dễ thương. Erika thích hợp với Christian lắm. Anh chàng tuổi trẻ này được thừa kế của ông già một bảo tàng tranh. Ngôi biệt thự quý phái đó treo đầy những kiệt tác hội họa mặc sức cho Erika nhìn ngắm.
Tarzan say mê ngắm phong cảnh biển. Với hắn, bản thân thiên nhiên kì diệu vốn dĩ là kiệt tác rồi. Hắn biết Gaby cũng vậy. Vừa nghĩ đến đó hắn đã gặp ngay ánh mắt lấp lánh của Công Chúa.
Ca-nô đang lướt nhanh bỗng Tròn Vo kêu toáng lên:
- Ba ơi, dừng lại! Con đánh rơi phong sô-cô-la xuống biển rồi.
Ông Hermann cười vui vẻ:
- Thôi, nhường cho cá một chút, con.
- Nhưng đây là nước mặn, phong sô-cô-la sẽ làm nước ngọt mất.
Karl cười:
- Không đến nỗi đó đâu.
Tròn Vo tan thở:
- Nhưng đó là phong cuối cùng. Toi đặc rồi.
Bà nội liền mở túi xách lấy một phong sô-cô-la dúi cho thằng cháu đích tôn. Thằng mập ôm choàng lấy bà nội yêu quý của nó và cười sung sướng:
- Ôi, bà thật tuyệt vời.
Tam quái không nhịn được cười.
Ông Hermann nói với Tròn Vo:
- Này Willi, ngày mai ba sẽ ghé thăm ông bạn trẻ Christian. Con đi chơi với ba nhé, cho Christian biết mặt.
Thằng mập lắc đầu quầy quậy:
- Ba đem theo một tấm ảnh của con là được mà.
- Đừng có lười. Ông bà nội trước đây thân thiện với gia đình Verden lắm đấy.
Tròn Vo quay sang nháy mắt với ba chiến hữu:
- Nếu là nghĩa vụ trả lễ thì xin ba cho luôn cả tụi con cùng đi. Con không tách khỏi bầy đàn đâu.
Hermann hết ý kiến. Ông chưa kịp nói gì thì Tarzan hỏi khẽ:
- Cái tên Verden cháu vẫn thường nghe nhắc trên ti-vi. Có phải một hãng hóa chất lớn mang tên ấy không hả bác?
- Ừ, Verden ngày nay tuy giảm sút nhưng tên tuổi vẫn còn mạnh lắm. Hãng Verden có khá nhiều chi nhánh ở nước ngoài.
*
Trên tầng hai chiếc phà chở khách không một bóng người. Sự yên tĩnh giúp cho Achim hoàn hồn trở lại. Lão ta gieo mình xuống băng ghế thở phào:
- Ơn Chúa, thoát nạn.
Lão hít một hơi dài rồi duỗi dài hai chân lên ghế, lục trong túi lọ thuốc. Đang hí hoáy mở nắp lọ, bất ngờ Achim nghe tiếng giày nện thình thịch phía cầu thang. Achim run bắn mình.
Con phà rồ ga rời bến. Ánh nắng chói chang tràn ngập bến cảng đang nhộn nhịp cho dù là ngày nghỉ lễ. Nhưng cảnh đẹp đó không tác động được đến Achim. Tim lão thắt lại. Lão thấy lồng ngực bị bóp nghẹt khi thấy ba thằng giang hồ anh chị xông tới. Chó chết thật, té ra bọn khốn nạn đầu đường xó chợ kia đâu có buông tha lão. Chúng đã từng báo trước sẽ có trò chơi giải sầu là gì. Và chúng đã coi ta như một thứ mồi nhậu.
Achim uất nghẹn. Những viên thuốc còn trong tay lão chưa kịp bỏ vào miệng. Jango, gã bị ăn bạt tai lúc nãy bóp cổ tay lão tỉnh bơ:
- Mày định xơi thuốc trợ tim để đề phòng hả? Đâu dễ vậy.
Gã giật phắt lọ thuốc thần của lão dốc ngược xuống biển. Mắt Achim hoa lên. Lão nói yếu ớt:
- Tôi bị… đau tim. Anh… anh làm gì vậy?
Skin cười hô hố:
- Tim với phổi. Hê hê, tụi bay nghe lão rên rỉ kìa.
Eddi cười sặc sụa:
- Tao thương lão đến nỗi chảy cả nước mắt.
Jango hí lên:
- Và sởn cả gai ốc nữa chớ.
Ôi, chúng hành hình mình. Achim run lẩy bẩy. Giữa biển cả mênh mông trong ngày lễ Phục Sinh, lão biết cầu cứu ai bây giờ? Chúa thì sống lại còn lão thì… chết mất. Cơn nghẹt thở dồn lên, mẹ kiếp, sao cái nút áo và chiếc cà-vạt cứ như sợi dây thòng lọng xiết chặt cổ lão. Bàn tay sốt rét của Achim mò mẫm nút áo cổ, mắt lão hoa lên. Trước mắt lão lảng vảng những quầng đen.
- Đừng… đừng đụng vào tao. Để tao yên. Kẻo tụi bay phải trả giá đắt đó.
Ba hung thần cười hô hố:
- Lão dọa tụi mình kìa, hô hô hô, hi hi hi…
Jango trừng mắt giả vờ chém một cú a-tê-mi xuống ngực trái lão. Hai thằng kia đứng dạng chân dứ quả đấm:
- Lão đã trót dại, giờ xin gửi phiếu thanh toán.
Những ngày gần đây, sự tấn công dồn dập của báo chí và vụ kiện cáo vào thứ thuốc dỏm Fitto-Top làm lão điên đảo, đầu óc muốn nổ tung. Và bây giờ, thật họa vô đơn chí.
Tim lão đau nhói, đầu đau buốt. Máu bị nghẽn không bơm đủ lên vỏ não. Mạch đập ngắt quãng. Bàn chân phù lên. Mắt Achim trợn ngược, đầu ngoẹo sang một bên, bọt mép sùi và lưỡi thè ra. Lão bất tỉnh.
Ba gã đầu gấu câng câng ngó nhau. Eddi cười ngất:
- Lão né đòn bằng cách giả đò “phê” đấy.
Jango nhịp nhịp chân nựng cằm “con mồi”:
- Chưa ai rớ vào mà đã giả vờ giỏi thế.
Ba thằng thản nhiên bỏ đi. Vừa đặt chân lên nấc thang thứ nhất, đột nhiên Eddi khựng lại:
- Ê, đợi tí. Tao phải trắc nghiệm coi thằng già láu cá đó xỉn thật hay giả đã.
Gã phóng ngược lên tầng hai, lại gần và giật đứt chiếc đồng hồ trên tay Achim.
Không một phản ứng nhỏ.
*
Coi, Ferdy núp trong một góc quan sát từ đầu đến cuối. Bọn giang hồ trêu ghẹo, hăm dọa Achim khiến lão ngất xỉu. Chỉ mình gã biết sếp xỉu vì nhồi máu cơ tim. Là một nhân viên văn phòng, gã quá rõ sếp ực thuốc trợ tim thường xuyên mà.
Khi ba thằng ăn cướp rầm rập đi xuống thủ theo chiếc đồng hồ, mặt mày Ferdy bắt đầu nhợt nhạt. Hắn nửa muốn cấp cứu, nửa thì nhớ lại buổi sáng nay sếp đã gầm gừ nhục mạ gã ra sao.
Ferdy đảo một vòng cẩn thận rồi lẻn lên cầu thang. Achim đổ ập thân thể vào lan can với cánh tay buông thõng. Bất tỉnh, hoàn toàn bất tỉnh. Lão đang tới gần thế giới bên kia. Sạch sẽ và nhân từ hơn là Ferdy thường rủa. Cúc áo ngực của Achim mở đến hai nút. Ôi, xấp tiền mới cứng và chiếc chìa khóa két. Sáng nay cả hai thứ đó sếp đều dồn hết vô túi bên trong.
Trên boong tứ bề trống trơn. Tứ bề chẳng ai để ý. Ferdy hớn hở thò năm ngón vô lồng ngực ông chủ nắm dính cái túi đeo có khóa kéo. Ha ha, cái túi dày cộm chứng tỏ xấp tiền còn nguyên bên trong, chưa kể tới cái chìa khóa dẫn tới thiên đàng đang chờ gã sở hữu. Gã trợn mắt vì vướng sợi dây đeo túi choàng qua cổ. Máu hám tiền nổi lên. Ferdy chửi thề và giật mạnh sợi dây. Sự dây cứa đứt phăng một mảnh thịt vành tai khiến những giọt máu loang dần trên áo Achim.
Xong. Cái túi tiền đã ở trong tay gã. Gã biến xuống cầu thang nhanh như chớp quên cả xách theo chiếc cặp.
Tuyệt! Ferdy nghĩ. Bây giờ giả sử lão già có… phục sinh thì tất nhiên lão sẽ phun rằng thủ phạm cướp của tra tấn mình là ba thằng khốn nạn kia chớ sao.
/703
|