Trông Tarzan và Tròn Vo đến khiếp!
Không ai có thể tưởng tượng được đại ca Tarzan và Kloesen lại trở thành hai tên anh chị thượng thặng trong làng du đãng, ấy thế mà bữa nay chuyện đó đã xảy ra. Coi, hãy nhìn cổ thằng mập lủng lẳng một sợi dây xích chó phát ớn lạnh, rồi một sợi dây quấn quanh cổ tay nữa chứ. Chưa nói đến chiếc quần soóc rộng thùng thình được ghì chặt bởi một dây nịt da đóng đầy đinh. Đại ca của nó lại càng dữ dằn hơn. Tarzan bữa nay cởi trần, khoác một chiếc áo gi-lê Jeans không tay không hiểu mượn của ai mà coi “đầu gấu” gớm. Trên chiếc áo gi-lê toàn những hình vẽ… nhát ma con nít: một nắm đấm, một cái sọ người, một con báo nhe nanh. Riêng cổ tay khỏe mạnh của hắn trang bị vòng da to bản đóng đầy đinh hệt một dân chơi đầu bờm ngựa.
Khán giả của hai tay “anh chị” mới vô nghề này còn ai nữa ngoài Gaby. Cô bé lùi lại một bước, ngắm nghía:
- Khá hãi hùng. Mình thật không muốn gặp những kẻ ăn mặc bặm trợn như hai bạn ở chỗ tối chút nào. Nhưng mặt mũi còn “sữa” quá.
Tarzan “hừ” trong cổ họng. Mặt hắn trở nên lạnh tanh. Hắn nhếch một bên mép nhe răng dọa Gaby. Nụ cười ma giáo kiểu đó tăng thêm phần dữ tợn cho gương mặt. Gaby vờ lấy hai tay bịt mắt:
- Kinh dị hơn rồi đó.
- Còn mình thì sao hả?
Tròn Vo nhe răng, quắc mắt bắt chước đại ca. Bộ mặt trăng rằm của nó trong vài giây như bị mây đen che phủ. Trông nó như một đầu bếp tập sự được nếm quá nhiều thức ăn, vừa lỡ tay cho muối vào món chè và thất vọng vì món chè mặn chát. Gaby làm bộ rùng mình:
- Ôi, bạn làm mình nổi hết da gà.
- Hì hì, mình thừa biết khả năng xã hội đen của mình từ lâu thuộc loại siêu đẳng.
Tarzan cố nín cười. Hắn cúi xuống cù lét sau vành tai con chó yêu của Gaby:
- Mày thấy hai đứa tao thế nào hả Oskar?
Quái cẩu vẫy đuôi rối rít. Đối với nó, hai kẻ giả danh anh chị này chẳng áp-phê một gờ-ram nào.
Đúng lúc đó chuông điện thoại réo ầm ĩ. Tarzan nhào đến chụp ống nghe.
Tiếng Kark hổn hển trong dây nói:
- Nhanh lên đại ca. Đối tượng của chúng ta vừa đạp xe đi đem theo cả giỏ thức ăn nguội.
- Ô-kê. Tao lên đường liền.
Gaby trao cho Tarzan chiếc ba-lô, bên trong đựng khẩu súng bắn hơi cay không nạp và một máy ghi âm mi-ni. Khẩu súng đâu có khác gì súng thật. Thoạt nhìn khối kẻ đứng tim.
Ba quái và con Oskar khởi hành cấp tốc. Nhà Kratzkow chỉ cách đó sáu phút phóng xe đạp, ở đường Ottermann. Thông tin đầu tiên về đối tượng tương đối ổn: tên Alfons Kratzkow đang chung sống với một cô gái Italia trong ngôi nhà nhỏ. Cô ta tên là Anna Varero có mái tóc đen dài đến tận thắt lưng. Ngoài ra gia tài Kratzkow còn một chiếc ô-tô BMW màu đỏ, cửa bên trái có hai vết lõm.
Máy tính Karl đón các bạn từ sau một bờ giậu. Suốt ba ngày nay, cu cậu bị cháy nắng bong cả da mũi vì nghề trinh sát. Sau cặp kính cận là đôi mắt long lanh. Nó hào hứng cầm ghi-đông con ngựa sắt của Tarzan.
- Dư sức rượt kịp gã. Gã chạy rất tà tà về hướng khu bảo vệ thiên nhiên ấy.
- Được thôi. Tao và Kloesen sẽ lo gã. Mày ở lại đây với Gaby “canh me” cô nàng Anna Varero giùm.
Karl gật đầu:
- Tụi này có chỗ ẩn thân rồi, đại ca yên tâm. Ông cụ hàng xóm Eduard von Lommingen rất mến tao. Khu vườn rậm rạp của ông cụ thừa chỗ cho cả trăm người mai phục đấy chớ.
Tarzan không nói gì. Hắn nháy mắt với Tròn Vo và hai thằng phóng lên yên phi nước đại.
Gaby và Karl ở lại. Hai đứa khóa xe đạp bên bờ rào rồi lủi vào vườn.
Một lúc sau, Tarzan và Willi đã đụng đầu đường quốc lộ Heckenroder. Buổi trưa mặt trời chói chang, mình mẩy Tròn Vo mồ hôi túa ra như tắm. Thằng mập đâu phải chỉ đạp xe suông. Nó còn phải tập cả nhe răng và quắc mắt cho “ngầu” nữa.
*
Kratzkow dựng chiếc xế điếc của gã ở bến xe buýt cách đây mười phút. Thứ xe đạp thổ tả đó có vất đi cũng chả ma nào thèm. Gã đi bộ lên núi với giỏ thức ăn trong tay.
Nhìn bên ngoài, gã cũng khá bảnh trai với mái tóc vàng xỉn, nét mặt vuông vức, chỉ hiềm một nỗi cặp mắt xanh lạnh lùng thụt sâu vô hố mắt quá. Và cũng bởi do thụt quá sâu nên quầng thâm dưới hai mắt gã trồi lên như hai cái lốp xe.
38 tuổi, Kratzkow chẳng biết nghề ngỗng gì. Nghiệp dĩ mà gã chọn sẵn từ lúc có trí khôn là… mánh mung chôm chỉa. Đừng nói chuyện lương tâm với gã mà phí sức. Với gã “lương thiện” là một từ xa lạ.
Và bây giờ thì con cáo già Kratzkow cảm thấy muốn hắt hơi. Mẹ kiếp, thằng nào rình mò sau lưng hay sao mà nghe nóng gáy vậy cà?
Hình như có tiếng xích sắt xủng xoảng.
Sau lưng chỉ có rừng thưa chớ đâu gặp ma nào.
Gã cẩn thận ngồi xuống mở giỏ thức ăn nguội ra nhưng cái nhìn thì chiếu tướng vô bụi cây. Mẹ kiếp! Biết ngay mà, bụi cây động đậy rồi hai thằng choai choai bước ra. Một thằng cao lớn, ít nhất đã mười sáu tuổi. Thằng kia thấp và quá dư dinh dưỡng, chính cái bị thịt đó phát ra tiếng nhạc… chó chết từ đống dây xích. Cái mặt tròn xoe ấy thì dọa ai được chớ?
Kratzkow lại “nghía” Tarzan. Tốt đấy. Tarzan nghĩ thầm. Mày có gương thần cũng đố tìm ra chiếc micrô-phôn tí hon tao đã đính lẫn lộn giữa những hàng đinh chằng chịt trên áo gi-lê. Còn trong ba-lô là máy ghi âm mini. Tarzan cố tình khuỳnh chân để khẩu súng bắn hơi cay ở lưng quần cộm lên. Hắn nhếch môi, nói qua khóe mép:
- Willi, kiếm chỗ nghỉ cho đỡ mỏi giò đi. Hừ, có một chỗ đặt mông ngon lành lại bị thằng kia chiếm mất. Này ông anh, chia bãi cỏ êm đềm cho tụi này ngồi chứ hả? Nếu cần thiết thì tâm sự chút chơi.
Kratzkow ngó hắn tỏ vẻ kiêng nể:
- Mời!
Gã ngồi xịch một chút sang bên.
Tarzan nhếch mép cười:
- Tôi là Peter Carsten.
Tròn Vo lên gân hơn. Nó sủa qua hàm răng khít rịt.
- Willi Sauerlich.
Kratzkow gật gù. Gã thủng thẳng xưng tên họ rồi lại ngoạm bánh. Tròn Vo rút một phong sô-cô-la từ túi ra. Nó nhăn nhở cười:
- Ha ha ha, điểm tâm tuyệt cú mèo nhất là bằng lũ nhóc con. Nhưng có phải ngày nào cũng vớ được nhóc con mà xẻ thịt đâu. Dân gian nói thế nào nhỉ: “Lúc khốn quẫn thì quỷ chén cả bầy ruồi.” Còn Willi Bạo Chúa thì ngốn sô-cô-la tạm lót dạ vậy.
Nó nhai nhóp nhép ngon lành.
Tarzan chống cùi chỏ ngả người ra sau. Hắn đập cái chát lên bộ ngực trần vạm vỡ vì một con muỗi rừng vừa hạ cánh.
- Cảnh ở đây đẹp tuyệt hả Willi. Thiên nhiên đúng là xoa dịu tâm hồn. Tao nghĩ, nếu không có rừng và thiên nhiên thì tuần qua chúng ta đã không chịu đựng nổi.
Tròn Vo gật gù:
- Hiển nhiên, chịu sao nổi.
Tarzan khều gã đàn ông:
- Sao cứ chúi đầu vô mấy cái bánh hoài vậy cha nội. Cha nội không biết hai kẻ đang ngồi đây rất chi là buồn sao? Buồn kinh khủng. Tụi này đã làm một choác hê-rô-in và hít cô-ca-in mà chưa thấy ăn thua gì, đành mượn thiên nhiên xoa dịu nỗi buồn vậy.
Tròn Vo giải thích thêm:
- Vì thế mà tụi này mới ngồi lê trên bãi cỏ mắc dịch này đó.
Kratzkow cố nén một cái ngáp dài. Gã thiết chó gì nỗi buồn của thằng nào. Gã hỏi cho có chuyện:
- Buồn thì mắc mớ gì đến tôi. Bộ có ai ngỏm chắc?
Tarzan nghiến răng kèn kẹt. Đôi mắt hắn trở nên xa xăm cực kì:
- Cô bé tuyệt nhất trần gian đã qua đời, nó lại là con em của tôi mới khốn khổ. Sabrina tội nghiệp.
Tròn Vo rên rỉ:
- Còn tôi đã yêu nàng chết mê chết mệt. Lẽ ra chục năm nữa tôi đã cưới nàng rồi. Hic hic, tao buồn quá Tarzan ơi.
Kratzkow đưa cái nhìn qua hai thằng quái đản kế bên, nét mặt không biểu lộ gì:
- Các người thuộc băng nào vậy, đã chích choác ma túy còn nhập nha ăn mánh mút chỉ cà tha. Ba cái chuyện bất hảo ấy nên kín miệng chớ sao cứ bô bô hoài vậy?
Tròn Vo cười hềnh hệch:
- Chuyện nhỏ. Dân trong nghề tố nhau làm gì.
- Chú mày lanh mắt đấy. Còn vị này, tại sao em gái lại nín thở vĩnh viễn thế, tiêm quá liều hê-rô-in chăng?
Tarzan gầm gừ trong cổ họng:
- Em tôi không bao giờ phạm sai lầm. Không. Ai mà ngờ Sabrina bị xe hơi cán chết. Một tai nạn khốn kiếp. Thằng lái xe cao chạy xa bay. Nhưng nó có chạy đằng trời, tụi tôi sẽ “dũa” nó thê thảm để tế sống cho con bé.
Kratzkow liếc Tarzan:
- Hừm! Ra vậy đó.
Tròn Vo vỗ đùi đen đét:
- Lạy Chúa, nàng mới xinh đẹp làm sao. Và lại mới mười lăm tuổi.
Tarzan ngửa mặt nhìn chăm chăm vào mặt trời. Hắn nhìn cho đến khi ánh sáng chói và hơi nóng làm mắt cay xè rớt vừa đúng hai giọt lệ.
- Cũng tại con bé ham nhảy nhót ở vũ trường. Cách đây đúng ba tuần, tôi và Willi đến vũ trường “Nữ Hoàng” để đón Sabrina. Trời lúc ấy khuya khoắt. Chắc ông anh biết vũ trường lừng danh ấy chớ? Không biết hả, đêm ấy trời tối như mực, nhưng tụi này băng qua đường chỗ đèn sáng, cứ tưởng rằng thằng lái xe phải thấy tụi này.
Tròn Vo gật mạnh:
- Thằng mọi rợ đó không mù đâu Tarzan. Nó PHẢI thấy. Thằng chó chết! Ối chao! Sao mà tao căm thù nó!
- Tôi đoán rằng gã say rượu. Chiếc “xế hộp” chỉ quẹt sơ vào tôi, tôi bị hất văng xuống đất, Willi đi sau nên thoát nạn. Nhưng còn Sabrina… Chúa ơi, con bé đã chết tại chỗ, mình mẩy bị cán nát bét. Thằng khốn kiếp tiếp tục phóng xe như điên.
Kratzkow đờ người. Hắn phải hỏi câu nữa cho có chuyện:
- Kinh khủng. Người ta bắt được tên phóng ẩu ấy chớ?
- Thằng chó nhởn nhơ không lâu đâu. Chúng tôi sẽ tóm được nó.
Hắn ngừng lại thăm dò thái độ Kratzkow rồi cười khan, tiếp tục câu chuyện bịa rùng rợn:
- Khi ấy tôi nằm bên lề đường, đã nuốt vô bộ nhớ biển số xe của gã. Và, vụ này sẽ được xử theo luật giang hồ. Tôi sẽ không nói gì cho cảnh sát biết.
Kratzkow nhìn Tarzan:
- Sao lại không báo?
- Nếu báo, thằng khốn sẽ chỉ bị một cái án nực cười. Thời buổi này vẫn thế mà. Thậm chí có khi nó còn được hưởng án treo. Án ấy sẽ quá nhẹ so với cái chết của em gái tôi. Vì vậy, tự tay chúng tôi sẽ giết chết nó.
Kratzkow rùng mình. Gã rờn rợn tóc gáy bởi hai thằng nhãi vừa nứt mắt đã có máu hiếu sát ghê gớm. Gã hỏi:
- Như vậy… thủ phạm là ai hả?
- Thằng sát nhân là cư dân thành phố này. Chiếc BMW của gã màu đỏ, cửa bên trái có hai vết lõm. Số đăng kí xe là…
Kratzkow suýt nghỉ thở.
Im lặng.
Tiếng gió dịu của trời hè như trận bão xé màng tang gã. Gã ú ớ sau mười giây:
- Đó… là xe của tôi. Nhưng… tôi đâu có cán ai. Không chỉ ba tuần trước mà từ xưa đến nay, tôi chưa gây tai nạn nào.
Tarzan nhe răng cười như hiện thân của Thần Chết. Mũi súng lục của hắn chĩa vào Kratzkow khiến gã sợ đứng tim. Tròn Vo gầm lên:
- Đừng bắn ngay! Mày đã hứa bàn giao nó cho tao làm thịt trước rồi mà.
Kratzkow run bần bật:
- Hai… hai cậu nhầm rồi. Không… không phải tôi!
Tarzan rít lên:
- Không có chuyện nhầm ở đây. Tụi tao đã điều tra rất kĩ. Sao, mày có quyền cầu kinh hoặc rút một điếu thuốc trước khi bị thủng ngực. Mày không còn nhiều thời gian đâu.
Mặt Kratzkow xám chàm. Gã biết hai thằng điên này sẽ giết gã chỉ vì một sự nhầm lẫn lãng xẹt. Coi kìa, thằng mập thở hồng hộc:
- Mày sẽ phải đền tội cho Sabrina, người mà tao muốn cưới. Cô ấy là người đẹp “canh me” phi vụ giỏi nhất trần gian. Mắt đen nhánh, mặt không có lấy một mụn trứng cá. Mày… mày… đồ giết người!
Hai hàm răng Kratzkow đánh bò cạp. Gã cố nghiến răng:
- Không phải tôi, tôi xin thề. Ba tuần trước tôi không có mặt ở thành phố này. Hic, chiếc BMW đỏ tuy đậu trong ga-ra nhà tôi nhưng ai mà biết kẻ nào lái chớ. Hic, bạn gái tôi đâu có bằng lái xe. Tôi hiểu Anna mà, cô ấy nhát cầm vô-lăng lắm… Hay là… biết đâu đấy?
Tarzan ngắt lời gã:
- Mày đừng kéo dài thời gian sám hối. Đừng mất công vô ích. Mày hết đời rồi.
Hắn nâng mũi súng nhằm thẳng bộ óc Kratzkow:
- Mày hiểu hả Willi, dù sao thì nó cũng không cố ý cán Sabrina nên tụi mình khỏi cần tra tấn nó bằng dây xích chó. Tao sẽ cho nó một phát để nó “đi” cho chóng vánh.
Kratzkow rú lên:
- Đừng bắn. Tôi… hãy cho tôi cơ hội chứng minh cuối cùng. Này hai cậu, chúng ta đều cùng hội cùng thuyền cả. Các chiến hữu chích ma túy, trộm cắp, mang vũ khí trái phép… còn tôi thì ăn cướp chứ sao. Hôm đó… ờ ờ, quả thật cách đây ba tuần tôi ở tuốt bên nước Áo. Nói cho chính xác là ở Salzbung. Tôi đã tấn công một cửa hiệu kim hoàn và cướp sạch đồ nữ trang ở đó. Vụ cướp ấy báo chí đăng rầm rầm mà. Thiên hạ cứ tưởng tôi thu hoạch đến hai triệu mark, chứ đâu biết rằng mớ trang sức chiến lợi phẩm đó chỉ toàn là đồ “nhái” kim cương, vàng bạc giống y chang. Thằng chủ tiệm kim hoàn láu cá đã lừa tôi khi đánh hơi thấy nguy hiểm. Sự thực là như vậy.
Tarzan trân trối nhìn:
- Mày muốn nói vụ cướp làm một nhân viên kim hoàn bị thương nặng ư?
- Ờ, ờ, tôi buộc phải bắn y để tháo chạy.
Tròn Vo hắng giọng:
- Có chắc là phi vụ của mày xảy ra đúng ngày mười một tháng trước không hả?
Kratzkow kêu lên:
- Đúng ngày mười một, tôi xin thề. Tôi tấn công cửa tiệm kim hoàn lúc mười tám giờ ngày mười một mà. Ở biên giới bị kiểm tra rất kĩ nên tôi phải thuê một chiếc xe phóng đến Jnnsbruck. Tôi đã trốn ở đó tới sáng để rồi trưa ngày mười hai mới dám về thành phố. Cô bạn gái Anna của tôi sẽ xác nhận cho tôi trường hợp ngoại phạm này. Nhưng chỉ để các cậu tin chứ không được lộ cho cảnh sát. Chẳng là ngay sau khi tôi về, tay thanh tra Glockner khốn kiếp tỏ ý nghi ngờ tôi là thủ phạm và muốn đóng đinh tôi. Nhưng đâu có được. Anna đã cứu bồ tôi bằng cách thề độc rằng suốt ngày mười một tôi ở nhà với cô ấy. Thế là… thoát nạn.
Té ra tên cướp Kratzkow chưa bị rục tù trong khám là vậy. Mặt Tarzan tỉnh bơ nhưng ruột gan như có lửa đốt bừng bừng. Câu chuyện cổ tích về đứa em gái tên Sabrina không hề có trên đời đã dẫn tới kết quả tuyệt hảo. Hắn hài lòng liếc sang Tròn Vo. Lúc này thằng mập cũng ngừng nhai sô-cô-la. Tarzan có cảm tưởng nghe được tiếng sè sè của chiếc máy ghi âm mini trong ba-lô đeo sau lưng mình. Hắn chúi họng súng xuống một chút:
- Mày nghĩ sao hả Willi? Liệu nó có nói đúng sự thực không hả?
- Tao cóc biết. Tao chỉ thấy nó sắp vãi ***.
Kratzkow chùi nước mũi năn nỉ:
- Tôi xin chia số đồ nữ trang “nhái” đó cho hai cậu. Hai cậu bằng lòng chớ?
Tarzan cười khẩy:
- Ai mà thèm ba thứ đồ dỏm của mày. Vấn đề ở đây là cái chết của em gái tao. Tao nói cho mà biết, khi chính mắt trông thấy mớ chiến lợi phẩm ăn cướp đó, tao mới tin rằng mày vô tội. Và tao cũng muốn gặp con bồ mày để coi ả có xác nhận ngày mười một tháng trước mày có ở Salzbung thuộc nước Áo hay không?
Mặt Kratzkow long lên trong một giây nhưng quá lẹ nên chẳng đứa nào nhìn ra. Gã nghiến răng:
- Thế các cậu sẽ giữ miệng chớ?
Tarzan vung vẩy khẩu súng:
- Mày không phải kẻ được ra điều kiện. Mày chỉ cần hiểu là mày sẽ được sống hay phải chết. Rõ chưa?
Kratzkow không đáp, nhưng tiếng nghiến răng ken két càng to hơn. Tarzan hạ lệnh:
- Thôi, kết thúc cuộc dã ngoại. Quay về mau.
Tarzan gí mũi súng sát lưng gã, đi như hai người bạn thân đi kế cạnh nhau. Ba tên xã hội đen, hai giả, một thiệt lò dò về bến xe buýt để lấy xe đạp. Lòng Tarzan nhẹ tênh. Trời ạ, chỉ cần một mẹo vặt, hắn và Kloesen đã có trong tay toàn bộ lời thú tội của Kratzkow. Giờ chỉ lấy thêm lời khai của Anna và đống “nữ trang nhái” nữa là êm ru. Thanh tra Glockner sẽ xếp hồ sơ vụ án ăn cướp ngoài biên giới mà không tốn một viên đạn.
Lát sau, cả ba người phóng xe đạp vào thành phố.
*
Trong khu vườn rậm rạp của ông cụ Eduard Lommingen, hai quái Karl và Gaby thập thò bên bờ rào nhìn sang căn nhà số 23 đường Ottermann của cặp tình nhân Kratzkow và ả Ann mà dựng tóc gáy.
Con cẩu Oskar cũng cắn nhẹ gấu quần Gaby ra vẻ thắc mắc. Cô bé thì thào:
- Nhà gì mà cũ kĩ thế!
Máy Tính chép miệng:
- Cứ như nhà có ma vậy. Ngôi nhà mục nát kia có tới bốn trăm năm nay, mình đọc sách chuyên mục “Đất nước đó đây” thấy người ta ghi rất rõ. Sào huyệt bọn chúng trước kia là nơi ở của viên đao phủ. Chỉ có ăn cướp chuyên nghiệp như Kratzkow mới dám giỡn mặt Tử thần.
- Này, chưa chắc bọn chúng biết lịch sử ngôi nhà đâu. Nếu biết, còn lâu ả Anna mới dám ở.
- Cũng có thể. Ngoài mình thì chỉ còn bạn và tác giả cuốn sách biết mà thôi. Tuy nhiên chuyện này chỉ chính xác 99 phần trăm nghe.
- Ừ… Sao mình hồi hộp quá. Hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Ấy là cô bé nghĩ đến màn kịch của Tarzan và Tròn Vo. Karl an ủi:
- Yên chí đi Gaby. Đại ca đã tính từng đường đi nước bước kia mà. A, chú ý!
Hai quái dòm chăm chú vào cánh cửa sau nhà Kratzkow vừa bật mở. Anna Varero bước ra với xô rác trong tay. Vẻ ngoài ả chỉ cỡ 30 tuổi với gương mặt luôn thấp thoáng một nụ cười. Nhưng chớ dại nghĩ ả cười mà lầm lớn. Từ khi cha sanh mẹ đẻ, khóe miệng ả lúc nào cũng hơi nhếch lên khiến nét mặt ả lúc nào cũng tươi – ngay cả khi ả đập búa vào ngón tay hoặc dự một đám ma.
Karl bình phẩm:
- Tướng nhếch nhác như con rối, mỗi chân xỏ một thứ giày, tóc nhờn mỡ. Thực hết biết.
Gaby cũng nhận thấy chân trái ả xỏ chiếc giày thể thao Đức màu xanh còn chân phải lê chiếc giày Mĩ màu đỏ.
Có điều ả đàn bà Italia cần quái gì biết có người nhận xét. Ả đổ rác vô thùng xong là thản nhiên đi vào nhà.
Đúng lúc đó những tiếng ồn ào vang lên. Giọng Tarzan rõ mồn một:
- Tao muốn mày đi trước, hiểu chưa Kratzkow?
- Được, được thôi. – Tên lưu manh đáp.
Tròn Vo cũng nhồm nhoàm cảnh cáo:
- Và yêu cầu cấm giở trò mèo.
Trái tim Gaby như đang đập nhanh hơn. Hồi hộp quá. Karl “suỵt” qua kẽ răng. Hai quái nhanh chóng thụp đầu xuống bờ giậu trong khi Oskar hồn nhiên rối rít vẫy đuôi vì nhận ra Tarzan. Lạy Chúa, ba bóng người từ ngoài phố tấp vô từ từ. Cả ba cùng xuống xe, dắt vào lối cổng.
Không ai có thể tưởng tượng được đại ca Tarzan và Kloesen lại trở thành hai tên anh chị thượng thặng trong làng du đãng, ấy thế mà bữa nay chuyện đó đã xảy ra. Coi, hãy nhìn cổ thằng mập lủng lẳng một sợi dây xích chó phát ớn lạnh, rồi một sợi dây quấn quanh cổ tay nữa chứ. Chưa nói đến chiếc quần soóc rộng thùng thình được ghì chặt bởi một dây nịt da đóng đầy đinh. Đại ca của nó lại càng dữ dằn hơn. Tarzan bữa nay cởi trần, khoác một chiếc áo gi-lê Jeans không tay không hiểu mượn của ai mà coi “đầu gấu” gớm. Trên chiếc áo gi-lê toàn những hình vẽ… nhát ma con nít: một nắm đấm, một cái sọ người, một con báo nhe nanh. Riêng cổ tay khỏe mạnh của hắn trang bị vòng da to bản đóng đầy đinh hệt một dân chơi đầu bờm ngựa.
Khán giả của hai tay “anh chị” mới vô nghề này còn ai nữa ngoài Gaby. Cô bé lùi lại một bước, ngắm nghía:
- Khá hãi hùng. Mình thật không muốn gặp những kẻ ăn mặc bặm trợn như hai bạn ở chỗ tối chút nào. Nhưng mặt mũi còn “sữa” quá.
Tarzan “hừ” trong cổ họng. Mặt hắn trở nên lạnh tanh. Hắn nhếch một bên mép nhe răng dọa Gaby. Nụ cười ma giáo kiểu đó tăng thêm phần dữ tợn cho gương mặt. Gaby vờ lấy hai tay bịt mắt:
- Kinh dị hơn rồi đó.
- Còn mình thì sao hả?
Tròn Vo nhe răng, quắc mắt bắt chước đại ca. Bộ mặt trăng rằm của nó trong vài giây như bị mây đen che phủ. Trông nó như một đầu bếp tập sự được nếm quá nhiều thức ăn, vừa lỡ tay cho muối vào món chè và thất vọng vì món chè mặn chát. Gaby làm bộ rùng mình:
- Ôi, bạn làm mình nổi hết da gà.
- Hì hì, mình thừa biết khả năng xã hội đen của mình từ lâu thuộc loại siêu đẳng.
Tarzan cố nín cười. Hắn cúi xuống cù lét sau vành tai con chó yêu của Gaby:
- Mày thấy hai đứa tao thế nào hả Oskar?
Quái cẩu vẫy đuôi rối rít. Đối với nó, hai kẻ giả danh anh chị này chẳng áp-phê một gờ-ram nào.
Đúng lúc đó chuông điện thoại réo ầm ĩ. Tarzan nhào đến chụp ống nghe.
Tiếng Kark hổn hển trong dây nói:
- Nhanh lên đại ca. Đối tượng của chúng ta vừa đạp xe đi đem theo cả giỏ thức ăn nguội.
- Ô-kê. Tao lên đường liền.
Gaby trao cho Tarzan chiếc ba-lô, bên trong đựng khẩu súng bắn hơi cay không nạp và một máy ghi âm mi-ni. Khẩu súng đâu có khác gì súng thật. Thoạt nhìn khối kẻ đứng tim.
Ba quái và con Oskar khởi hành cấp tốc. Nhà Kratzkow chỉ cách đó sáu phút phóng xe đạp, ở đường Ottermann. Thông tin đầu tiên về đối tượng tương đối ổn: tên Alfons Kratzkow đang chung sống với một cô gái Italia trong ngôi nhà nhỏ. Cô ta tên là Anna Varero có mái tóc đen dài đến tận thắt lưng. Ngoài ra gia tài Kratzkow còn một chiếc ô-tô BMW màu đỏ, cửa bên trái có hai vết lõm.
Máy tính Karl đón các bạn từ sau một bờ giậu. Suốt ba ngày nay, cu cậu bị cháy nắng bong cả da mũi vì nghề trinh sát. Sau cặp kính cận là đôi mắt long lanh. Nó hào hứng cầm ghi-đông con ngựa sắt của Tarzan.
- Dư sức rượt kịp gã. Gã chạy rất tà tà về hướng khu bảo vệ thiên nhiên ấy.
- Được thôi. Tao và Kloesen sẽ lo gã. Mày ở lại đây với Gaby “canh me” cô nàng Anna Varero giùm.
Karl gật đầu:
- Tụi này có chỗ ẩn thân rồi, đại ca yên tâm. Ông cụ hàng xóm Eduard von Lommingen rất mến tao. Khu vườn rậm rạp của ông cụ thừa chỗ cho cả trăm người mai phục đấy chớ.
Tarzan không nói gì. Hắn nháy mắt với Tròn Vo và hai thằng phóng lên yên phi nước đại.
Gaby và Karl ở lại. Hai đứa khóa xe đạp bên bờ rào rồi lủi vào vườn.
Một lúc sau, Tarzan và Willi đã đụng đầu đường quốc lộ Heckenroder. Buổi trưa mặt trời chói chang, mình mẩy Tròn Vo mồ hôi túa ra như tắm. Thằng mập đâu phải chỉ đạp xe suông. Nó còn phải tập cả nhe răng và quắc mắt cho “ngầu” nữa.
*
Kratzkow dựng chiếc xế điếc của gã ở bến xe buýt cách đây mười phút. Thứ xe đạp thổ tả đó có vất đi cũng chả ma nào thèm. Gã đi bộ lên núi với giỏ thức ăn trong tay.
Nhìn bên ngoài, gã cũng khá bảnh trai với mái tóc vàng xỉn, nét mặt vuông vức, chỉ hiềm một nỗi cặp mắt xanh lạnh lùng thụt sâu vô hố mắt quá. Và cũng bởi do thụt quá sâu nên quầng thâm dưới hai mắt gã trồi lên như hai cái lốp xe.
38 tuổi, Kratzkow chẳng biết nghề ngỗng gì. Nghiệp dĩ mà gã chọn sẵn từ lúc có trí khôn là… mánh mung chôm chỉa. Đừng nói chuyện lương tâm với gã mà phí sức. Với gã “lương thiện” là một từ xa lạ.
Và bây giờ thì con cáo già Kratzkow cảm thấy muốn hắt hơi. Mẹ kiếp, thằng nào rình mò sau lưng hay sao mà nghe nóng gáy vậy cà?
Hình như có tiếng xích sắt xủng xoảng.
Sau lưng chỉ có rừng thưa chớ đâu gặp ma nào.
Gã cẩn thận ngồi xuống mở giỏ thức ăn nguội ra nhưng cái nhìn thì chiếu tướng vô bụi cây. Mẹ kiếp! Biết ngay mà, bụi cây động đậy rồi hai thằng choai choai bước ra. Một thằng cao lớn, ít nhất đã mười sáu tuổi. Thằng kia thấp và quá dư dinh dưỡng, chính cái bị thịt đó phát ra tiếng nhạc… chó chết từ đống dây xích. Cái mặt tròn xoe ấy thì dọa ai được chớ?
Kratzkow lại “nghía” Tarzan. Tốt đấy. Tarzan nghĩ thầm. Mày có gương thần cũng đố tìm ra chiếc micrô-phôn tí hon tao đã đính lẫn lộn giữa những hàng đinh chằng chịt trên áo gi-lê. Còn trong ba-lô là máy ghi âm mini. Tarzan cố tình khuỳnh chân để khẩu súng bắn hơi cay ở lưng quần cộm lên. Hắn nhếch môi, nói qua khóe mép:
- Willi, kiếm chỗ nghỉ cho đỡ mỏi giò đi. Hừ, có một chỗ đặt mông ngon lành lại bị thằng kia chiếm mất. Này ông anh, chia bãi cỏ êm đềm cho tụi này ngồi chứ hả? Nếu cần thiết thì tâm sự chút chơi.
Kratzkow ngó hắn tỏ vẻ kiêng nể:
- Mời!
Gã ngồi xịch một chút sang bên.
Tarzan nhếch mép cười:
- Tôi là Peter Carsten.
Tròn Vo lên gân hơn. Nó sủa qua hàm răng khít rịt.
- Willi Sauerlich.
Kratzkow gật gù. Gã thủng thẳng xưng tên họ rồi lại ngoạm bánh. Tròn Vo rút một phong sô-cô-la từ túi ra. Nó nhăn nhở cười:
- Ha ha ha, điểm tâm tuyệt cú mèo nhất là bằng lũ nhóc con. Nhưng có phải ngày nào cũng vớ được nhóc con mà xẻ thịt đâu. Dân gian nói thế nào nhỉ: “Lúc khốn quẫn thì quỷ chén cả bầy ruồi.” Còn Willi Bạo Chúa thì ngốn sô-cô-la tạm lót dạ vậy.
Nó nhai nhóp nhép ngon lành.
Tarzan chống cùi chỏ ngả người ra sau. Hắn đập cái chát lên bộ ngực trần vạm vỡ vì một con muỗi rừng vừa hạ cánh.
- Cảnh ở đây đẹp tuyệt hả Willi. Thiên nhiên đúng là xoa dịu tâm hồn. Tao nghĩ, nếu không có rừng và thiên nhiên thì tuần qua chúng ta đã không chịu đựng nổi.
Tròn Vo gật gù:
- Hiển nhiên, chịu sao nổi.
Tarzan khều gã đàn ông:
- Sao cứ chúi đầu vô mấy cái bánh hoài vậy cha nội. Cha nội không biết hai kẻ đang ngồi đây rất chi là buồn sao? Buồn kinh khủng. Tụi này đã làm một choác hê-rô-in và hít cô-ca-in mà chưa thấy ăn thua gì, đành mượn thiên nhiên xoa dịu nỗi buồn vậy.
Tròn Vo giải thích thêm:
- Vì thế mà tụi này mới ngồi lê trên bãi cỏ mắc dịch này đó.
Kratzkow cố nén một cái ngáp dài. Gã thiết chó gì nỗi buồn của thằng nào. Gã hỏi cho có chuyện:
- Buồn thì mắc mớ gì đến tôi. Bộ có ai ngỏm chắc?
Tarzan nghiến răng kèn kẹt. Đôi mắt hắn trở nên xa xăm cực kì:
- Cô bé tuyệt nhất trần gian đã qua đời, nó lại là con em của tôi mới khốn khổ. Sabrina tội nghiệp.
Tròn Vo rên rỉ:
- Còn tôi đã yêu nàng chết mê chết mệt. Lẽ ra chục năm nữa tôi đã cưới nàng rồi. Hic hic, tao buồn quá Tarzan ơi.
Kratzkow đưa cái nhìn qua hai thằng quái đản kế bên, nét mặt không biểu lộ gì:
- Các người thuộc băng nào vậy, đã chích choác ma túy còn nhập nha ăn mánh mút chỉ cà tha. Ba cái chuyện bất hảo ấy nên kín miệng chớ sao cứ bô bô hoài vậy?
Tròn Vo cười hềnh hệch:
- Chuyện nhỏ. Dân trong nghề tố nhau làm gì.
- Chú mày lanh mắt đấy. Còn vị này, tại sao em gái lại nín thở vĩnh viễn thế, tiêm quá liều hê-rô-in chăng?
Tarzan gầm gừ trong cổ họng:
- Em tôi không bao giờ phạm sai lầm. Không. Ai mà ngờ Sabrina bị xe hơi cán chết. Một tai nạn khốn kiếp. Thằng lái xe cao chạy xa bay. Nhưng nó có chạy đằng trời, tụi tôi sẽ “dũa” nó thê thảm để tế sống cho con bé.
Kratzkow liếc Tarzan:
- Hừm! Ra vậy đó.
Tròn Vo vỗ đùi đen đét:
- Lạy Chúa, nàng mới xinh đẹp làm sao. Và lại mới mười lăm tuổi.
Tarzan ngửa mặt nhìn chăm chăm vào mặt trời. Hắn nhìn cho đến khi ánh sáng chói và hơi nóng làm mắt cay xè rớt vừa đúng hai giọt lệ.
- Cũng tại con bé ham nhảy nhót ở vũ trường. Cách đây đúng ba tuần, tôi và Willi đến vũ trường “Nữ Hoàng” để đón Sabrina. Trời lúc ấy khuya khoắt. Chắc ông anh biết vũ trường lừng danh ấy chớ? Không biết hả, đêm ấy trời tối như mực, nhưng tụi này băng qua đường chỗ đèn sáng, cứ tưởng rằng thằng lái xe phải thấy tụi này.
Tròn Vo gật mạnh:
- Thằng mọi rợ đó không mù đâu Tarzan. Nó PHẢI thấy. Thằng chó chết! Ối chao! Sao mà tao căm thù nó!
- Tôi đoán rằng gã say rượu. Chiếc “xế hộp” chỉ quẹt sơ vào tôi, tôi bị hất văng xuống đất, Willi đi sau nên thoát nạn. Nhưng còn Sabrina… Chúa ơi, con bé đã chết tại chỗ, mình mẩy bị cán nát bét. Thằng khốn kiếp tiếp tục phóng xe như điên.
Kratzkow đờ người. Hắn phải hỏi câu nữa cho có chuyện:
- Kinh khủng. Người ta bắt được tên phóng ẩu ấy chớ?
- Thằng chó nhởn nhơ không lâu đâu. Chúng tôi sẽ tóm được nó.
Hắn ngừng lại thăm dò thái độ Kratzkow rồi cười khan, tiếp tục câu chuyện bịa rùng rợn:
- Khi ấy tôi nằm bên lề đường, đã nuốt vô bộ nhớ biển số xe của gã. Và, vụ này sẽ được xử theo luật giang hồ. Tôi sẽ không nói gì cho cảnh sát biết.
Kratzkow nhìn Tarzan:
- Sao lại không báo?
- Nếu báo, thằng khốn sẽ chỉ bị một cái án nực cười. Thời buổi này vẫn thế mà. Thậm chí có khi nó còn được hưởng án treo. Án ấy sẽ quá nhẹ so với cái chết của em gái tôi. Vì vậy, tự tay chúng tôi sẽ giết chết nó.
Kratzkow rùng mình. Gã rờn rợn tóc gáy bởi hai thằng nhãi vừa nứt mắt đã có máu hiếu sát ghê gớm. Gã hỏi:
- Như vậy… thủ phạm là ai hả?
- Thằng sát nhân là cư dân thành phố này. Chiếc BMW của gã màu đỏ, cửa bên trái có hai vết lõm. Số đăng kí xe là…
Kratzkow suýt nghỉ thở.
Im lặng.
Tiếng gió dịu của trời hè như trận bão xé màng tang gã. Gã ú ớ sau mười giây:
- Đó… là xe của tôi. Nhưng… tôi đâu có cán ai. Không chỉ ba tuần trước mà từ xưa đến nay, tôi chưa gây tai nạn nào.
Tarzan nhe răng cười như hiện thân của Thần Chết. Mũi súng lục của hắn chĩa vào Kratzkow khiến gã sợ đứng tim. Tròn Vo gầm lên:
- Đừng bắn ngay! Mày đã hứa bàn giao nó cho tao làm thịt trước rồi mà.
Kratzkow run bần bật:
- Hai… hai cậu nhầm rồi. Không… không phải tôi!
Tarzan rít lên:
- Không có chuyện nhầm ở đây. Tụi tao đã điều tra rất kĩ. Sao, mày có quyền cầu kinh hoặc rút một điếu thuốc trước khi bị thủng ngực. Mày không còn nhiều thời gian đâu.
Mặt Kratzkow xám chàm. Gã biết hai thằng điên này sẽ giết gã chỉ vì một sự nhầm lẫn lãng xẹt. Coi kìa, thằng mập thở hồng hộc:
- Mày sẽ phải đền tội cho Sabrina, người mà tao muốn cưới. Cô ấy là người đẹp “canh me” phi vụ giỏi nhất trần gian. Mắt đen nhánh, mặt không có lấy một mụn trứng cá. Mày… mày… đồ giết người!
Hai hàm răng Kratzkow đánh bò cạp. Gã cố nghiến răng:
- Không phải tôi, tôi xin thề. Ba tuần trước tôi không có mặt ở thành phố này. Hic, chiếc BMW đỏ tuy đậu trong ga-ra nhà tôi nhưng ai mà biết kẻ nào lái chớ. Hic, bạn gái tôi đâu có bằng lái xe. Tôi hiểu Anna mà, cô ấy nhát cầm vô-lăng lắm… Hay là… biết đâu đấy?
Tarzan ngắt lời gã:
- Mày đừng kéo dài thời gian sám hối. Đừng mất công vô ích. Mày hết đời rồi.
Hắn nâng mũi súng nhằm thẳng bộ óc Kratzkow:
- Mày hiểu hả Willi, dù sao thì nó cũng không cố ý cán Sabrina nên tụi mình khỏi cần tra tấn nó bằng dây xích chó. Tao sẽ cho nó một phát để nó “đi” cho chóng vánh.
Kratzkow rú lên:
- Đừng bắn. Tôi… hãy cho tôi cơ hội chứng minh cuối cùng. Này hai cậu, chúng ta đều cùng hội cùng thuyền cả. Các chiến hữu chích ma túy, trộm cắp, mang vũ khí trái phép… còn tôi thì ăn cướp chứ sao. Hôm đó… ờ ờ, quả thật cách đây ba tuần tôi ở tuốt bên nước Áo. Nói cho chính xác là ở Salzbung. Tôi đã tấn công một cửa hiệu kim hoàn và cướp sạch đồ nữ trang ở đó. Vụ cướp ấy báo chí đăng rầm rầm mà. Thiên hạ cứ tưởng tôi thu hoạch đến hai triệu mark, chứ đâu biết rằng mớ trang sức chiến lợi phẩm đó chỉ toàn là đồ “nhái” kim cương, vàng bạc giống y chang. Thằng chủ tiệm kim hoàn láu cá đã lừa tôi khi đánh hơi thấy nguy hiểm. Sự thực là như vậy.
Tarzan trân trối nhìn:
- Mày muốn nói vụ cướp làm một nhân viên kim hoàn bị thương nặng ư?
- Ờ, ờ, tôi buộc phải bắn y để tháo chạy.
Tròn Vo hắng giọng:
- Có chắc là phi vụ của mày xảy ra đúng ngày mười một tháng trước không hả?
Kratzkow kêu lên:
- Đúng ngày mười một, tôi xin thề. Tôi tấn công cửa tiệm kim hoàn lúc mười tám giờ ngày mười một mà. Ở biên giới bị kiểm tra rất kĩ nên tôi phải thuê một chiếc xe phóng đến Jnnsbruck. Tôi đã trốn ở đó tới sáng để rồi trưa ngày mười hai mới dám về thành phố. Cô bạn gái Anna của tôi sẽ xác nhận cho tôi trường hợp ngoại phạm này. Nhưng chỉ để các cậu tin chứ không được lộ cho cảnh sát. Chẳng là ngay sau khi tôi về, tay thanh tra Glockner khốn kiếp tỏ ý nghi ngờ tôi là thủ phạm và muốn đóng đinh tôi. Nhưng đâu có được. Anna đã cứu bồ tôi bằng cách thề độc rằng suốt ngày mười một tôi ở nhà với cô ấy. Thế là… thoát nạn.
Té ra tên cướp Kratzkow chưa bị rục tù trong khám là vậy. Mặt Tarzan tỉnh bơ nhưng ruột gan như có lửa đốt bừng bừng. Câu chuyện cổ tích về đứa em gái tên Sabrina không hề có trên đời đã dẫn tới kết quả tuyệt hảo. Hắn hài lòng liếc sang Tròn Vo. Lúc này thằng mập cũng ngừng nhai sô-cô-la. Tarzan có cảm tưởng nghe được tiếng sè sè của chiếc máy ghi âm mini trong ba-lô đeo sau lưng mình. Hắn chúi họng súng xuống một chút:
- Mày nghĩ sao hả Willi? Liệu nó có nói đúng sự thực không hả?
- Tao cóc biết. Tao chỉ thấy nó sắp vãi ***.
Kratzkow chùi nước mũi năn nỉ:
- Tôi xin chia số đồ nữ trang “nhái” đó cho hai cậu. Hai cậu bằng lòng chớ?
Tarzan cười khẩy:
- Ai mà thèm ba thứ đồ dỏm của mày. Vấn đề ở đây là cái chết của em gái tao. Tao nói cho mà biết, khi chính mắt trông thấy mớ chiến lợi phẩm ăn cướp đó, tao mới tin rằng mày vô tội. Và tao cũng muốn gặp con bồ mày để coi ả có xác nhận ngày mười một tháng trước mày có ở Salzbung thuộc nước Áo hay không?
Mặt Kratzkow long lên trong một giây nhưng quá lẹ nên chẳng đứa nào nhìn ra. Gã nghiến răng:
- Thế các cậu sẽ giữ miệng chớ?
Tarzan vung vẩy khẩu súng:
- Mày không phải kẻ được ra điều kiện. Mày chỉ cần hiểu là mày sẽ được sống hay phải chết. Rõ chưa?
Kratzkow không đáp, nhưng tiếng nghiến răng ken két càng to hơn. Tarzan hạ lệnh:
- Thôi, kết thúc cuộc dã ngoại. Quay về mau.
Tarzan gí mũi súng sát lưng gã, đi như hai người bạn thân đi kế cạnh nhau. Ba tên xã hội đen, hai giả, một thiệt lò dò về bến xe buýt để lấy xe đạp. Lòng Tarzan nhẹ tênh. Trời ạ, chỉ cần một mẹo vặt, hắn và Kloesen đã có trong tay toàn bộ lời thú tội của Kratzkow. Giờ chỉ lấy thêm lời khai của Anna và đống “nữ trang nhái” nữa là êm ru. Thanh tra Glockner sẽ xếp hồ sơ vụ án ăn cướp ngoài biên giới mà không tốn một viên đạn.
Lát sau, cả ba người phóng xe đạp vào thành phố.
*
Trong khu vườn rậm rạp của ông cụ Eduard Lommingen, hai quái Karl và Gaby thập thò bên bờ rào nhìn sang căn nhà số 23 đường Ottermann của cặp tình nhân Kratzkow và ả Ann mà dựng tóc gáy.
Con cẩu Oskar cũng cắn nhẹ gấu quần Gaby ra vẻ thắc mắc. Cô bé thì thào:
- Nhà gì mà cũ kĩ thế!
Máy Tính chép miệng:
- Cứ như nhà có ma vậy. Ngôi nhà mục nát kia có tới bốn trăm năm nay, mình đọc sách chuyên mục “Đất nước đó đây” thấy người ta ghi rất rõ. Sào huyệt bọn chúng trước kia là nơi ở của viên đao phủ. Chỉ có ăn cướp chuyên nghiệp như Kratzkow mới dám giỡn mặt Tử thần.
- Này, chưa chắc bọn chúng biết lịch sử ngôi nhà đâu. Nếu biết, còn lâu ả Anna mới dám ở.
- Cũng có thể. Ngoài mình thì chỉ còn bạn và tác giả cuốn sách biết mà thôi. Tuy nhiên chuyện này chỉ chính xác 99 phần trăm nghe.
- Ừ… Sao mình hồi hộp quá. Hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Ấy là cô bé nghĩ đến màn kịch của Tarzan và Tròn Vo. Karl an ủi:
- Yên chí đi Gaby. Đại ca đã tính từng đường đi nước bước kia mà. A, chú ý!
Hai quái dòm chăm chú vào cánh cửa sau nhà Kratzkow vừa bật mở. Anna Varero bước ra với xô rác trong tay. Vẻ ngoài ả chỉ cỡ 30 tuổi với gương mặt luôn thấp thoáng một nụ cười. Nhưng chớ dại nghĩ ả cười mà lầm lớn. Từ khi cha sanh mẹ đẻ, khóe miệng ả lúc nào cũng hơi nhếch lên khiến nét mặt ả lúc nào cũng tươi – ngay cả khi ả đập búa vào ngón tay hoặc dự một đám ma.
Karl bình phẩm:
- Tướng nhếch nhác như con rối, mỗi chân xỏ một thứ giày, tóc nhờn mỡ. Thực hết biết.
Gaby cũng nhận thấy chân trái ả xỏ chiếc giày thể thao Đức màu xanh còn chân phải lê chiếc giày Mĩ màu đỏ.
Có điều ả đàn bà Italia cần quái gì biết có người nhận xét. Ả đổ rác vô thùng xong là thản nhiên đi vào nhà.
Đúng lúc đó những tiếng ồn ào vang lên. Giọng Tarzan rõ mồn một:
- Tao muốn mày đi trước, hiểu chưa Kratzkow?
- Được, được thôi. – Tên lưu manh đáp.
Tròn Vo cũng nhồm nhoàm cảnh cáo:
- Và yêu cầu cấm giở trò mèo.
Trái tim Gaby như đang đập nhanh hơn. Hồi hộp quá. Karl “suỵt” qua kẽ răng. Hai quái nhanh chóng thụp đầu xuống bờ giậu trong khi Oskar hồn nhiên rối rít vẫy đuôi vì nhận ra Tarzan. Lạy Chúa, ba bóng người từ ngoài phố tấp vô từ từ. Cả ba cùng xuống xe, dắt vào lối cổng.
/703
|