Roder xuống xe buýt và gọi ta-xi vào thành phố, đến nơi có chiếc Opel của ông ta đậu trên bãi gửi xe. Bầu trời thật ảm đạm, những bông tuyết nhuốm màu bồ hóng. Mặt Roder còn ảm đạm hơn. Ông ta lái chiếc Opel chạy qua khu công nghiệp. Ông ta thầm rít lên: “Mình sẽ giết hắn, sẽ trả thù cho Chiristine. Đã đến lúc rồi!”.
Và ông ta cũng biết sẽ phải làm như thế nào.
Roder dừng xe gần chợ trời. Trong đầu ông ta hiện lên cặp bảng số giả. Không một chút do dự, ông ta thọc tay vào túi áo măng-tô kiểm tra lại chiếc tuốc-nơ-vít và đi một mạch vào khu nhà nhiều tầng dùng làm chỗ gửi xe ô-tô. Ông ta leo lên cầu thang, đến tầng thứ ba thì bắt đầu thở hổn hển. Xe hơi đậu san sát bên nhau. Roder chẳng dại gì mà gỡ biển số xe của vùng này.
Roder rảo quanh một vòng. Ông ta tấp vào một góc, nơi cây cột lớn che khuất và dùng tuốc-nơ-vít tháo biển số một chiếc Mercedes, xe vùng Duisburg. Xong!
Cá Mực thảy hai cái bảng số xe vô túi áo trong và lững thững đi ra khỏi ga-ra.
*
Nhà cuối cùng ở phố Stettenborn mang số 100. Đó là một ngôi biệt thự một tầng. Xung quanh biệt thự là vài chục cây ăn trái như táo, mận, lê, anh đào. Ngôi nhà nằm gần như chính giữa khu vườn coi thật quyến rũ.
Hai quái Tarzan và Kloesen chưa kịp nghiêng mình chào “sào huyệt tối mật” thì một chiếc xe tải phóng rầm rầm che mất tầm quan sát của chúng. Hai thằng chờ cho bụi tan hết mới có thể cất bước đi dọc hàng rào. Tarzan đi trước như thường lệ chứ sao. Hắn đang thăm dò vị trí mới bỗng hết hồn trước âm thanh loảng xoảng của tiếng kính vỡ. Sau tiếng vỡ là một giọng đàn ông chửi đổng khàn khàn. Trời đất, không lẽ ở đây cũng lại có một tên tù sổng đang cần nơi ẩn nấp sao?
Hắn đưa mắt cho Tròn Vo. Ê, thằng mập lỗ tai đâu có điếc. Nó nắm chặt tay, giận đến tím mặt khi biết căn nhà chưa ở một ngày nào của nhà Sauerlich đã bị kẻ lạ tới xông đất.
Gã đàn ông cỡ 40 tuổi, người to đậm, râu ria xồm xoàm tay lăm lăm một cây gậy dài.
Tarzan lao ra khỏi góc vườn và phủ đầu luôn:
- Này ông kia, có lộn địa chỉ không đấy?
Gã đàn ông quay phắt lại. Chưa bao giờ Tarzan thấy một cặp mắt nào ti hí đến thế. Ti hí đến nỗi lúc gã cất tiếng thì con mắt biến thằng một sợi chỉ thẳng băng. Gã vung gậy quát:
- Á à, hai thằng nhãi. Khôn hồn thì cút ngay. Tao đập bể sọ bây giờ.
Tarzan đi thẳng tới trước mặt gã:
- Đồ đạo chích. Mi chọn đúng dịp nghỉ lễ để khua khoắng ở những nơi vắng vẻ chớ gì? Quân vô lại. Hèn chi trong hai tuần qua có tới trên năm chục vụ trộm ở vùng này.
Gã đàn ông mắt hí vung gậy tấn công tức khắc. Đáng tiếc, đối thủ của gã không những giởi Judo mà còn thạo cả môn Kungfu. Tarzan nghiêng người né cây gậy đồng thời tung cước trúng mạng sườn tên trộm, lại bồi luôn hai cú thôi sơn vào mặt gã.
Tên đạo chích ngã sóng soài, bất tỉnh. Tròn Vo lắc đầu bất mãn:
- Chưa đấu đã kết thúc, người ta còn chưa kịp đếm mà…
- Suỵt, có người đến đó Willi!
Đúng là có tiếng giày trên sỏi lạo xạo. Hai quái nhìn nhau bàng hoàng. Chúng cứ ngỡ ngôi nhà mới tậu của gia đình Sauerlich sẽ là một nơi êm ả, ai dè có quá nhiều “khách” không mời mà đến thế này.
May phước, hai nhân vật tới sau chẳng phải là khách lạ. Coi, đi trước là anh chàng cảnh sát trẻ Felic lăm lăm súng ngắn còn phía sau là ông bụng bia tay cũng cầm một khẩu súng, nòng hơi chúc xuống. Hai người trợn tròn mắt nhìn tên trộm mắt ti hí bị đo ván như một khúc gỗ mục.
Tarzan giải thích:
- Tôi đã hạ gã để tự vệ, thưa hai ông. Có bạn tôi làm chứng. Gã đập vỡ cửa sổ tính đột nhập vào ngôi nhà này. Gã đã vung gậy nhằm vào tôi…
Felic ngạc nhiên hỏi lại:
- Chú mày hạ gã hả?
Tarzan nhún vai, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi. Ông bụng bự càu nhàu:
- Trời đánh tránh bữa ăn, thế mà ta chưa ăn xong miếng bánh thì phải tới đây. Còng tay thằng lưu manh đi Felic.
Tarzan hỏi hai người cảnh sát:
- Làm sao các ông biết ở đây có chuyện?
Felic trả lời:
- Cũng nhờ ông hàng xóm nhà bên kia. Ông ta thấy xuất hiện một kẻ khả nghi trong vườn nhà này nên gọi điện về Tổng nha. Chúng tôi nhận được thông tin qua máy bộ đàm nên đến đây lập tức.
Ông bụng bia nhìn hai đứa trẻ:
- Còn các cậu, sao lại ở đây? Ta tưởng các cậu đang cho chim rừng ăn kia mà.
Tròn Vo nhanh nhảu:
- Thì tụi cháu đã về nhà đây, thưa bác. Số là ba cháu mới mua ngôi biệt thự này. Hôm nay tiện đường cháu dẫn Tarzan vào xem.
- Ừ… ừm, té ra là thế. Nửa tháng nay trên báo đài đều loan tin về một tên trộm táo tợn đã khoắng một lèo 50 vụ trong khu vực này. Dám các cháu đã vồ được con cá lớn đấy. Ừ… ừm, nhưng gã có gậy trong tay làm sao cháu hạ được hả Tarzan?
Tarzan miễn cưỡng đáp:
- Cháu biết võ Judo và Kungfu ạ.
Hai người cảnh sát ngó hắn với con mắt khác hẳn. Tròn Vo đánh trống lảng:
- Bác và anh cứ tiếp tục áp giải tên trộm về đồn đi, gã đã mở mắt rồi kìa. Vụ cửa sổ bể kính cháu sẽ báo cho ba cháu để ông ấy kêu thợ đến sửa chữa. Thực ra, trong nhà chẳng có gì đáng giá, nhưng cái lũ ngốc này lại không biết vậy.
Hai người cảnh sát vực tên trộm dậy và đưa gã đi.
Khi họ đi khuất, Tròn Vo rên rẩm:
- Tao đói quá đại ca ơi! Mày nhớ bảo Gaby có đi mua thuốc thì mua luôn cho tao phong sô-cô-la đó.
*
Roder không về nhà mà đi qua bãi gỗ đằng sau xưởng cưa. Vào mùa đông hàng chục con mèo hoang thường tập trung tại đây. Roder đến đây cho chúng ăn. Hầu như ngày nào lão cũng mang thức ăn thừa tới. Lão mê nhất chú mèo đực màu nâu khói. Lão là người yêu súc vật. Khi vợ lão chết thì con chó giống Muyntolan đã già. Nó bỏ ăn nằm ì một chỗ rồi tắt thở theo bà chủ. Từ đó lão đâm thương những con thú cô đơn. Chẳng hạn lũ mèo hoang không nơi nương tựa này.
Mưa tuyết mỗi lúc một dày. Chẳng mấy chốc trời đã tối. Trước khi leo lên xe, lão phủi sạch tuyết trên mũ và trên áo. Hai cái biển số xe tháo trộm giấu dưới băng ghế. Chiếc Opel lăn bánh từ từ. Chậc, kế họach giết kẻ thù được lão tính đến từng chi tiết.
*
Khi bước vào nhà, Tròn Vo mới hiểu vì sao tên đạo chích táo tợn kia lại còn dòm ngó ngôi biệt thự. Coi, trong nhà người chủ cũ còn để lại một loạt đồ gỗ, chưa kể lò sưởi vẫn họat động và hệ thống ống dẫn nước vẫn trơn tru. Fluto được ngả lưng trên trên chiếc giường lò xo có tấm mền bằng lông ngỗng ấm áp. Ông ta cảm kích:
- Năm năm qua chưa bao giờ tôi được nằm thoải mái như thế này. Trong tù giường đã cứng mà chăn lại mỏng.
Tứ quái đã dễ dàng đưa Fluto vào nhà mà không để ai biết. Gaby đem về thuốc men và khá nhiều thực phẩm. Fluto nhìn đống bánh mì, bơ, dồi, pho-mát mà ngỡ ngàng như mình nằm mơ.
Tarzan nói với các bạn:
- Bây giờ chúng ta phải giải quyết chuyện Roder. Lão ta ở phố Nepomuk. Karl có người quen ở phố này. Các bạn còn nhớ anh Butman, sinh viên xã hội học không? Thông qua anh Butman, tụi mình sẽ có tin tức về lão Roder chính xác.
Hắn ngừng lại để quay sang Fluto:
- Còn ông thì làm ơn nằm nguyên ở đây. Tuyệt đối không được lấp ló ở cửa sổ và tối chớ bật đèn. Trong nhà có điện thoại nhưng ông chỉ được cầm ống nghe khi chúng tôi gọi. Chúng tôi sẽ để cho chuông reng đúng năm lần rồi đặt ống nghe xuống, sau đó chuông sẽ reng năm lần nữa, ông mới được cầm ống nghe. Ông nhớ nhé! Và khi đã làm sáng tỏ được chuyện này rồi thì sẽ tới lượt con chó ma quái. Gaby đã kể cho chúng tôi nghe về nó rồi. Ông có biết gì hơn không?
Fluto cau mày nhớ lại:
- Sau khi vượt ngục, tôi lần mò ở trong rừng chưa ra tới đường mòn thì nghe tiếng động cơ xe tải. Cho dù khoảng cách giữa tôi và chiếc xe vừa tắt máy đó khá xa, nhưng màu sơn kinh dị của nó vẫn đập vào mắt tôi rất rõ: một bên thành xe màu vàng, một bên màu xanh.
Tarzan reo lên:
- Chiếc xe hai màu quái đản đó tụi tôi đã trông thấy hồi nãy. Tiếc quá, không ai để ý nhìn biển số xe, cũng không chú ý tới người ngồi trong xe.
Fluto nói tiếp:
- Tôi còn thấy một người đàn ông đứng cạnh xe, tay cầm một chiếc máy, có vẻ như là máy phát tín hiệu và gã đó đã dùng tín hiệu để điều khiển con chó Mastiff.
Tarzan nói to cho mọi người nghe suy nghĩ của hắn:
- Như vậy là có kẻ nào đó đã biến con chó giống Mastiff của y thành một con quỷ dữ, y đã bôi lân tinh lên lông con chó và cài thiết bị điện tử trên lưng nó. Có lẽ y đã chích một thứ thuốc gây bịnh dại nên con chó mới hoá thân thành ác thú như vậy. Quả là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Karl cũng bình luận:
- Một con chó như thế đã từng là nhân vật chính trong một cuốn phim trinh thám. Mình nghĩ rằng có lẽ tên điên ấy đã học tập và áp dụng theo. Mình cũng đã đọc hai mẩu tin trên báo nói về hai người đi xe đạp ở hai thời điểm khác nhau đã bị một con chó tấn công. Con chó được mô tả là rất to lớn, có bộ lông rực sáng, có dây đai choàng lưng và ngực.
- Sao? Chẳng lẽ là “nó”?
- Có thể lắm. Một người đã chạy kịp vào nhà một nông dân ven đường. Còn người đi xe đạp thứ hai thì bị con chó rượt sát mí. Nếu không có chiếc xe tuần tra của cảnh sát xuất hiện đột ngột thì anh ta giờ đã quy tiên.
Gaby rùng mình:
- Té ra mình không phải là nạn nhân duy nhất của con Mastiff.
- Cả hai trường hợp đã được thông tin trên báo, con chó đều biến mất khi không thanh toán được nạn nhân. Rõ ràng đây là một việc làm có hệ thống.
Tròn Vo nghiến răng:
- Cái kẻ đó cố tình làm cho thiên hạ phải kinh hoàng, nhưng chính gã lại hèn mạt không dám xuất hiện, phải núp sau con chó. Loại đó chỉ đớp trộm người khác.
Tarzan lại nói thêm:
- Giống chó Mastiff không nhiều. Và có lẽ cũng chỉ một người có con chó phết màu lông kì quặc với cái xe tải xanh vàng. Thế là đã khá rõ, tụi mình phải tiến hành điều tra luôn thôi.
*
Việc đó xảy ra trên con đường lão trở về nhà.
Roder đi ngang qua khu vực dành cho người đi bộ ở phố Cuxinen. Lão ngẩn ngơ ngó gánh hát rong Di-gan đang chơi đàn dương cầm và sáo Picolo. Họ đang chơi một bản nhạc của Mô-da - chơi khá hay. Roder bỗng nhớ vợ da diết. Sinh thời bà Christine cũng rất mê Mô-da.
Lão cho xe chạy tiếp và vặn radio trong xe với hi vọng nghe được chương trình nhạc cổ điển. Nhưng trời xui đất khiến làm sao đài lại phát đi bản tin thời sự địa phương nóng hổi nhất: “Cho tới nay vẫn chưa tìm được dấu vết tên tù trốn trại Hasso Fluto. Cảnh sát dự đoán kẻ can án mưu toan giết người này có thể vượt biên giới. Yêu cầu mọi người đi xe ô-tô giúp đỡ nhà chức trách truy nã tên tù sổng. Nhân dạng gã như sau…”
Roder tắt máy. Lão nghĩ rằng mình có thể vẽ chân dung ông bạn hàng xóm đúng hơn cả người xướng ngôn viên trên đài. Chúa ơi, thế là hổ đã về rừng. Roder có cảm giác mình bị tắt thở trong vài giây. Một nỗi sợ hãi chạy từ chân lên tới đầu lão.
- Gã sẽ trả thù ta. Chỉ có ta và gã cùng biết rằng gã không có dính dáng gì đến cái chết của Christine.
Lão lạnh gáy khi hình dung người tù vượt ngục sẽ xuất hiện tại nhà mình với… con dao nhíp trên tay.
Và cuốn phim quá khứ lại hiện ra loang loáng…
Đó là một buổi chiều tối cách đây năm năm. Lão về đến nhà thì thấy vợ mình trong tình trạng nhất sinh thập tử. Ngay lúc ấy trong đầu lão chỉ ghi nhận độc nhất một kẻ thù: Fluto. Chỉ có thể thủ phạm là Fluto, kẻ đã từng đấm vô mặt lão. Trong tiếng rên rỉ đau đớn của Christine, lão tức tốc gọi điện thoại. Xe cấp cứu và cảnh sát sẽ tới, nhưng làm cách nào để buộc tội Fluto gây ra thảm họa này đây? Lão liếc qua hàng rào nhà láng giềng. Coi, Fluto đang ngồi nhấp rượu vang thưởng thức phong cảnh thiên nhiên làm lão sôi gan như bị đổ dầu vào lửa. Ê, phải nghĩ ra cách nào chứ? Aha, có cách rồi! Con dao! Ta đã có lần lượm con dao gã đánh rớt trong vườn. Quả là tiền oan nghiệp chướng. Hasso đã mạt vận.
Không một chút bứt rứt, Roder quăng con dao bên cạnh nơi Christine nằm bất động. Bàn tay lão xỏ găng da hẳn hoi. Sẽ không có một chút dấu vết… Và cuối cùng thì cảnh sát đã đến.
Còn phải hỏi, Fluto bị còng tay và bị tống giam ngay, nhưng bù lại Roder cũng đau khổ chôn vùi đời mình đằng sau chiếc xe lăn của bà vợ yêu dấu. Fluto khăng khăng rằng gã vô tội. Gã một mực khai rằng gã đã đi đâu đó đến gần tối mới về. Nhưng xin lỗi, ai mà tin gã chứ! Con dao ở hiện trường đã khiến gã lãnh án mười hai năm chẵn. Thật ra, khi đó Roder còn muốn tên hàng xóm man rợ kia phải lãnh án tử hình mới đúng, gã đã đầy đoạ thân thể tàn phế của một người phụ nữ suốt kiếp cơ mà.
Ấy thế mà hai tuần sau khi Fluto bị kết án, một sự thật não nùng hiện ra đã làm lộn tùng phèo tất cả. Đúng vậy, lộn tùng phèo. Roder có thể kết luận như vậy. Lạy Chúa, Fluto không phải là kẻ âm mưu giết người. Roder khám phá điều ấy mà con mắt muốn lòi khỏi tròng. Nhưng lão còn biết làm sao hơn được. Thủ phạm là kẻ khác nhưng tên hàng xóm không đội trời chung với lão vẫn bị ngồi tù với cái án mười hai năm.
Không lẽ lão lại thừa nhận việc mình đã ném con dao của Fluto vào nơi hiện trường? Như vậy có nghĩa là lão sẽ bị tống giam, còn Christine sẽ phải vào trại nuôi người tàn tật không nơi nương tựa? Không, đời nào lão dại dột thế!
Hồi đó, Roder chỉ biết mặt thủ phạm thật sự mà không hề biết tên. Nghe thì có vẻ lạ đấy nhưng sự thực là vậy. Cho đến một hôm lão sững sờ thấy chân dung tên sát nhân chình ình trên báo. Ôi ma quỷ, té ra y tên là Otma Senbic, 31 tuổi, một tên lưu manh siêu đẳng, một con quái vật, một tướng cướp vấy máu chẳng hề run tay bao giờ. Roder đọc tiểu sử y mà mắt tối sầm. Té ra kẻ gây tai họa cho Christine là tên khốn khiếp này. Senbic, hừ hừ, Senbic! Mày đã làm vợ tao bị tàn phế tới chết mà chỉ ở tù có tám năm vì tội… cướp nhà băng sao? Không, tao sẽ chờ. Chờ hoài chờ huỷ. Chờ suốt tám năm cho đến lúc mày ra tù, thằng súc vật ạ. Khi đó, tao sẽ băm vằm mày.
Chỉ có điều Roder không phải chờ hết tám năm. Mới có năm năm, Senbic đã sắp sổ lồng còn Fluto thì đã vượt ngục.
Mồ hôi hột lão toát ra. Cơn mơ bay mất. Chiếc Opel đã về tới phố Nepomuk. Lão tự nhiên láo liên mắt. Biết đâu Fluto đang rình rập lão đâu đây. Nào, tay trái cầm vô-lăng, tay phải thủ khẩu súng xịt hơi cay cho ăn chắc.
Trước khi về đến nhà lão phóng xe vượt qua một tốp bốn đứa học trò. Coi, đứa con gái ngồi vắt vẻo trên sườn ngang xe đạp một thằng bé cao lớn trạc mười sáu tuổi. Hai đứa con trai khác, một đứa tròn như hòn bi còn một đứa như cây sậy.
Roder nhận ra đám học trò không phải bọn trẻ phố này. Lão từ từ cho xe chạy vào trong sân.
Và ông ta cũng biết sẽ phải làm như thế nào.
Roder dừng xe gần chợ trời. Trong đầu ông ta hiện lên cặp bảng số giả. Không một chút do dự, ông ta thọc tay vào túi áo măng-tô kiểm tra lại chiếc tuốc-nơ-vít và đi một mạch vào khu nhà nhiều tầng dùng làm chỗ gửi xe ô-tô. Ông ta leo lên cầu thang, đến tầng thứ ba thì bắt đầu thở hổn hển. Xe hơi đậu san sát bên nhau. Roder chẳng dại gì mà gỡ biển số xe của vùng này.
Roder rảo quanh một vòng. Ông ta tấp vào một góc, nơi cây cột lớn che khuất và dùng tuốc-nơ-vít tháo biển số một chiếc Mercedes, xe vùng Duisburg. Xong!
Cá Mực thảy hai cái bảng số xe vô túi áo trong và lững thững đi ra khỏi ga-ra.
*
Nhà cuối cùng ở phố Stettenborn mang số 100. Đó là một ngôi biệt thự một tầng. Xung quanh biệt thự là vài chục cây ăn trái như táo, mận, lê, anh đào. Ngôi nhà nằm gần như chính giữa khu vườn coi thật quyến rũ.
Hai quái Tarzan và Kloesen chưa kịp nghiêng mình chào “sào huyệt tối mật” thì một chiếc xe tải phóng rầm rầm che mất tầm quan sát của chúng. Hai thằng chờ cho bụi tan hết mới có thể cất bước đi dọc hàng rào. Tarzan đi trước như thường lệ chứ sao. Hắn đang thăm dò vị trí mới bỗng hết hồn trước âm thanh loảng xoảng của tiếng kính vỡ. Sau tiếng vỡ là một giọng đàn ông chửi đổng khàn khàn. Trời đất, không lẽ ở đây cũng lại có một tên tù sổng đang cần nơi ẩn nấp sao?
Hắn đưa mắt cho Tròn Vo. Ê, thằng mập lỗ tai đâu có điếc. Nó nắm chặt tay, giận đến tím mặt khi biết căn nhà chưa ở một ngày nào của nhà Sauerlich đã bị kẻ lạ tới xông đất.
Gã đàn ông cỡ 40 tuổi, người to đậm, râu ria xồm xoàm tay lăm lăm một cây gậy dài.
Tarzan lao ra khỏi góc vườn và phủ đầu luôn:
- Này ông kia, có lộn địa chỉ không đấy?
Gã đàn ông quay phắt lại. Chưa bao giờ Tarzan thấy một cặp mắt nào ti hí đến thế. Ti hí đến nỗi lúc gã cất tiếng thì con mắt biến thằng một sợi chỉ thẳng băng. Gã vung gậy quát:
- Á à, hai thằng nhãi. Khôn hồn thì cút ngay. Tao đập bể sọ bây giờ.
Tarzan đi thẳng tới trước mặt gã:
- Đồ đạo chích. Mi chọn đúng dịp nghỉ lễ để khua khoắng ở những nơi vắng vẻ chớ gì? Quân vô lại. Hèn chi trong hai tuần qua có tới trên năm chục vụ trộm ở vùng này.
Gã đàn ông mắt hí vung gậy tấn công tức khắc. Đáng tiếc, đối thủ của gã không những giởi Judo mà còn thạo cả môn Kungfu. Tarzan nghiêng người né cây gậy đồng thời tung cước trúng mạng sườn tên trộm, lại bồi luôn hai cú thôi sơn vào mặt gã.
Tên đạo chích ngã sóng soài, bất tỉnh. Tròn Vo lắc đầu bất mãn:
- Chưa đấu đã kết thúc, người ta còn chưa kịp đếm mà…
- Suỵt, có người đến đó Willi!
Đúng là có tiếng giày trên sỏi lạo xạo. Hai quái nhìn nhau bàng hoàng. Chúng cứ ngỡ ngôi nhà mới tậu của gia đình Sauerlich sẽ là một nơi êm ả, ai dè có quá nhiều “khách” không mời mà đến thế này.
May phước, hai nhân vật tới sau chẳng phải là khách lạ. Coi, đi trước là anh chàng cảnh sát trẻ Felic lăm lăm súng ngắn còn phía sau là ông bụng bia tay cũng cầm một khẩu súng, nòng hơi chúc xuống. Hai người trợn tròn mắt nhìn tên trộm mắt ti hí bị đo ván như một khúc gỗ mục.
Tarzan giải thích:
- Tôi đã hạ gã để tự vệ, thưa hai ông. Có bạn tôi làm chứng. Gã đập vỡ cửa sổ tính đột nhập vào ngôi nhà này. Gã đã vung gậy nhằm vào tôi…
Felic ngạc nhiên hỏi lại:
- Chú mày hạ gã hả?
Tarzan nhún vai, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi. Ông bụng bự càu nhàu:
- Trời đánh tránh bữa ăn, thế mà ta chưa ăn xong miếng bánh thì phải tới đây. Còng tay thằng lưu manh đi Felic.
Tarzan hỏi hai người cảnh sát:
- Làm sao các ông biết ở đây có chuyện?
Felic trả lời:
- Cũng nhờ ông hàng xóm nhà bên kia. Ông ta thấy xuất hiện một kẻ khả nghi trong vườn nhà này nên gọi điện về Tổng nha. Chúng tôi nhận được thông tin qua máy bộ đàm nên đến đây lập tức.
Ông bụng bia nhìn hai đứa trẻ:
- Còn các cậu, sao lại ở đây? Ta tưởng các cậu đang cho chim rừng ăn kia mà.
Tròn Vo nhanh nhảu:
- Thì tụi cháu đã về nhà đây, thưa bác. Số là ba cháu mới mua ngôi biệt thự này. Hôm nay tiện đường cháu dẫn Tarzan vào xem.
- Ừ… ừm, té ra là thế. Nửa tháng nay trên báo đài đều loan tin về một tên trộm táo tợn đã khoắng một lèo 50 vụ trong khu vực này. Dám các cháu đã vồ được con cá lớn đấy. Ừ… ừm, nhưng gã có gậy trong tay làm sao cháu hạ được hả Tarzan?
Tarzan miễn cưỡng đáp:
- Cháu biết võ Judo và Kungfu ạ.
Hai người cảnh sát ngó hắn với con mắt khác hẳn. Tròn Vo đánh trống lảng:
- Bác và anh cứ tiếp tục áp giải tên trộm về đồn đi, gã đã mở mắt rồi kìa. Vụ cửa sổ bể kính cháu sẽ báo cho ba cháu để ông ấy kêu thợ đến sửa chữa. Thực ra, trong nhà chẳng có gì đáng giá, nhưng cái lũ ngốc này lại không biết vậy.
Hai người cảnh sát vực tên trộm dậy và đưa gã đi.
Khi họ đi khuất, Tròn Vo rên rẩm:
- Tao đói quá đại ca ơi! Mày nhớ bảo Gaby có đi mua thuốc thì mua luôn cho tao phong sô-cô-la đó.
*
Roder không về nhà mà đi qua bãi gỗ đằng sau xưởng cưa. Vào mùa đông hàng chục con mèo hoang thường tập trung tại đây. Roder đến đây cho chúng ăn. Hầu như ngày nào lão cũng mang thức ăn thừa tới. Lão mê nhất chú mèo đực màu nâu khói. Lão là người yêu súc vật. Khi vợ lão chết thì con chó giống Muyntolan đã già. Nó bỏ ăn nằm ì một chỗ rồi tắt thở theo bà chủ. Từ đó lão đâm thương những con thú cô đơn. Chẳng hạn lũ mèo hoang không nơi nương tựa này.
Mưa tuyết mỗi lúc một dày. Chẳng mấy chốc trời đã tối. Trước khi leo lên xe, lão phủi sạch tuyết trên mũ và trên áo. Hai cái biển số xe tháo trộm giấu dưới băng ghế. Chiếc Opel lăn bánh từ từ. Chậc, kế họach giết kẻ thù được lão tính đến từng chi tiết.
*
Khi bước vào nhà, Tròn Vo mới hiểu vì sao tên đạo chích táo tợn kia lại còn dòm ngó ngôi biệt thự. Coi, trong nhà người chủ cũ còn để lại một loạt đồ gỗ, chưa kể lò sưởi vẫn họat động và hệ thống ống dẫn nước vẫn trơn tru. Fluto được ngả lưng trên trên chiếc giường lò xo có tấm mền bằng lông ngỗng ấm áp. Ông ta cảm kích:
- Năm năm qua chưa bao giờ tôi được nằm thoải mái như thế này. Trong tù giường đã cứng mà chăn lại mỏng.
Tứ quái đã dễ dàng đưa Fluto vào nhà mà không để ai biết. Gaby đem về thuốc men và khá nhiều thực phẩm. Fluto nhìn đống bánh mì, bơ, dồi, pho-mát mà ngỡ ngàng như mình nằm mơ.
Tarzan nói với các bạn:
- Bây giờ chúng ta phải giải quyết chuyện Roder. Lão ta ở phố Nepomuk. Karl có người quen ở phố này. Các bạn còn nhớ anh Butman, sinh viên xã hội học không? Thông qua anh Butman, tụi mình sẽ có tin tức về lão Roder chính xác.
Hắn ngừng lại để quay sang Fluto:
- Còn ông thì làm ơn nằm nguyên ở đây. Tuyệt đối không được lấp ló ở cửa sổ và tối chớ bật đèn. Trong nhà có điện thoại nhưng ông chỉ được cầm ống nghe khi chúng tôi gọi. Chúng tôi sẽ để cho chuông reng đúng năm lần rồi đặt ống nghe xuống, sau đó chuông sẽ reng năm lần nữa, ông mới được cầm ống nghe. Ông nhớ nhé! Và khi đã làm sáng tỏ được chuyện này rồi thì sẽ tới lượt con chó ma quái. Gaby đã kể cho chúng tôi nghe về nó rồi. Ông có biết gì hơn không?
Fluto cau mày nhớ lại:
- Sau khi vượt ngục, tôi lần mò ở trong rừng chưa ra tới đường mòn thì nghe tiếng động cơ xe tải. Cho dù khoảng cách giữa tôi và chiếc xe vừa tắt máy đó khá xa, nhưng màu sơn kinh dị của nó vẫn đập vào mắt tôi rất rõ: một bên thành xe màu vàng, một bên màu xanh.
Tarzan reo lên:
- Chiếc xe hai màu quái đản đó tụi tôi đã trông thấy hồi nãy. Tiếc quá, không ai để ý nhìn biển số xe, cũng không chú ý tới người ngồi trong xe.
Fluto nói tiếp:
- Tôi còn thấy một người đàn ông đứng cạnh xe, tay cầm một chiếc máy, có vẻ như là máy phát tín hiệu và gã đó đã dùng tín hiệu để điều khiển con chó Mastiff.
Tarzan nói to cho mọi người nghe suy nghĩ của hắn:
- Như vậy là có kẻ nào đó đã biến con chó giống Mastiff của y thành một con quỷ dữ, y đã bôi lân tinh lên lông con chó và cài thiết bị điện tử trên lưng nó. Có lẽ y đã chích một thứ thuốc gây bịnh dại nên con chó mới hoá thân thành ác thú như vậy. Quả là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Karl cũng bình luận:
- Một con chó như thế đã từng là nhân vật chính trong một cuốn phim trinh thám. Mình nghĩ rằng có lẽ tên điên ấy đã học tập và áp dụng theo. Mình cũng đã đọc hai mẩu tin trên báo nói về hai người đi xe đạp ở hai thời điểm khác nhau đã bị một con chó tấn công. Con chó được mô tả là rất to lớn, có bộ lông rực sáng, có dây đai choàng lưng và ngực.
- Sao? Chẳng lẽ là “nó”?
- Có thể lắm. Một người đã chạy kịp vào nhà một nông dân ven đường. Còn người đi xe đạp thứ hai thì bị con chó rượt sát mí. Nếu không có chiếc xe tuần tra của cảnh sát xuất hiện đột ngột thì anh ta giờ đã quy tiên.
Gaby rùng mình:
- Té ra mình không phải là nạn nhân duy nhất của con Mastiff.
- Cả hai trường hợp đã được thông tin trên báo, con chó đều biến mất khi không thanh toán được nạn nhân. Rõ ràng đây là một việc làm có hệ thống.
Tròn Vo nghiến răng:
- Cái kẻ đó cố tình làm cho thiên hạ phải kinh hoàng, nhưng chính gã lại hèn mạt không dám xuất hiện, phải núp sau con chó. Loại đó chỉ đớp trộm người khác.
Tarzan lại nói thêm:
- Giống chó Mastiff không nhiều. Và có lẽ cũng chỉ một người có con chó phết màu lông kì quặc với cái xe tải xanh vàng. Thế là đã khá rõ, tụi mình phải tiến hành điều tra luôn thôi.
*
Việc đó xảy ra trên con đường lão trở về nhà.
Roder đi ngang qua khu vực dành cho người đi bộ ở phố Cuxinen. Lão ngẩn ngơ ngó gánh hát rong Di-gan đang chơi đàn dương cầm và sáo Picolo. Họ đang chơi một bản nhạc của Mô-da - chơi khá hay. Roder bỗng nhớ vợ da diết. Sinh thời bà Christine cũng rất mê Mô-da.
Lão cho xe chạy tiếp và vặn radio trong xe với hi vọng nghe được chương trình nhạc cổ điển. Nhưng trời xui đất khiến làm sao đài lại phát đi bản tin thời sự địa phương nóng hổi nhất: “Cho tới nay vẫn chưa tìm được dấu vết tên tù trốn trại Hasso Fluto. Cảnh sát dự đoán kẻ can án mưu toan giết người này có thể vượt biên giới. Yêu cầu mọi người đi xe ô-tô giúp đỡ nhà chức trách truy nã tên tù sổng. Nhân dạng gã như sau…”
Roder tắt máy. Lão nghĩ rằng mình có thể vẽ chân dung ông bạn hàng xóm đúng hơn cả người xướng ngôn viên trên đài. Chúa ơi, thế là hổ đã về rừng. Roder có cảm giác mình bị tắt thở trong vài giây. Một nỗi sợ hãi chạy từ chân lên tới đầu lão.
- Gã sẽ trả thù ta. Chỉ có ta và gã cùng biết rằng gã không có dính dáng gì đến cái chết của Christine.
Lão lạnh gáy khi hình dung người tù vượt ngục sẽ xuất hiện tại nhà mình với… con dao nhíp trên tay.
Và cuốn phim quá khứ lại hiện ra loang loáng…
Đó là một buổi chiều tối cách đây năm năm. Lão về đến nhà thì thấy vợ mình trong tình trạng nhất sinh thập tử. Ngay lúc ấy trong đầu lão chỉ ghi nhận độc nhất một kẻ thù: Fluto. Chỉ có thể thủ phạm là Fluto, kẻ đã từng đấm vô mặt lão. Trong tiếng rên rỉ đau đớn của Christine, lão tức tốc gọi điện thoại. Xe cấp cứu và cảnh sát sẽ tới, nhưng làm cách nào để buộc tội Fluto gây ra thảm họa này đây? Lão liếc qua hàng rào nhà láng giềng. Coi, Fluto đang ngồi nhấp rượu vang thưởng thức phong cảnh thiên nhiên làm lão sôi gan như bị đổ dầu vào lửa. Ê, phải nghĩ ra cách nào chứ? Aha, có cách rồi! Con dao! Ta đã có lần lượm con dao gã đánh rớt trong vườn. Quả là tiền oan nghiệp chướng. Hasso đã mạt vận.
Không một chút bứt rứt, Roder quăng con dao bên cạnh nơi Christine nằm bất động. Bàn tay lão xỏ găng da hẳn hoi. Sẽ không có một chút dấu vết… Và cuối cùng thì cảnh sát đã đến.
Còn phải hỏi, Fluto bị còng tay và bị tống giam ngay, nhưng bù lại Roder cũng đau khổ chôn vùi đời mình đằng sau chiếc xe lăn của bà vợ yêu dấu. Fluto khăng khăng rằng gã vô tội. Gã một mực khai rằng gã đã đi đâu đó đến gần tối mới về. Nhưng xin lỗi, ai mà tin gã chứ! Con dao ở hiện trường đã khiến gã lãnh án mười hai năm chẵn. Thật ra, khi đó Roder còn muốn tên hàng xóm man rợ kia phải lãnh án tử hình mới đúng, gã đã đầy đoạ thân thể tàn phế của một người phụ nữ suốt kiếp cơ mà.
Ấy thế mà hai tuần sau khi Fluto bị kết án, một sự thật não nùng hiện ra đã làm lộn tùng phèo tất cả. Đúng vậy, lộn tùng phèo. Roder có thể kết luận như vậy. Lạy Chúa, Fluto không phải là kẻ âm mưu giết người. Roder khám phá điều ấy mà con mắt muốn lòi khỏi tròng. Nhưng lão còn biết làm sao hơn được. Thủ phạm là kẻ khác nhưng tên hàng xóm không đội trời chung với lão vẫn bị ngồi tù với cái án mười hai năm.
Không lẽ lão lại thừa nhận việc mình đã ném con dao của Fluto vào nơi hiện trường? Như vậy có nghĩa là lão sẽ bị tống giam, còn Christine sẽ phải vào trại nuôi người tàn tật không nơi nương tựa? Không, đời nào lão dại dột thế!
Hồi đó, Roder chỉ biết mặt thủ phạm thật sự mà không hề biết tên. Nghe thì có vẻ lạ đấy nhưng sự thực là vậy. Cho đến một hôm lão sững sờ thấy chân dung tên sát nhân chình ình trên báo. Ôi ma quỷ, té ra y tên là Otma Senbic, 31 tuổi, một tên lưu manh siêu đẳng, một con quái vật, một tướng cướp vấy máu chẳng hề run tay bao giờ. Roder đọc tiểu sử y mà mắt tối sầm. Té ra kẻ gây tai họa cho Christine là tên khốn khiếp này. Senbic, hừ hừ, Senbic! Mày đã làm vợ tao bị tàn phế tới chết mà chỉ ở tù có tám năm vì tội… cướp nhà băng sao? Không, tao sẽ chờ. Chờ hoài chờ huỷ. Chờ suốt tám năm cho đến lúc mày ra tù, thằng súc vật ạ. Khi đó, tao sẽ băm vằm mày.
Chỉ có điều Roder không phải chờ hết tám năm. Mới có năm năm, Senbic đã sắp sổ lồng còn Fluto thì đã vượt ngục.
Mồ hôi hột lão toát ra. Cơn mơ bay mất. Chiếc Opel đã về tới phố Nepomuk. Lão tự nhiên láo liên mắt. Biết đâu Fluto đang rình rập lão đâu đây. Nào, tay trái cầm vô-lăng, tay phải thủ khẩu súng xịt hơi cay cho ăn chắc.
Trước khi về đến nhà lão phóng xe vượt qua một tốp bốn đứa học trò. Coi, đứa con gái ngồi vắt vẻo trên sườn ngang xe đạp một thằng bé cao lớn trạc mười sáu tuổi. Hai đứa con trai khác, một đứa tròn như hòn bi còn một đứa như cây sậy.
Roder nhận ra đám học trò không phải bọn trẻ phố này. Lão từ từ cho xe chạy vào trong sân.
/703
|