Roder tỉnh dậy vào sáng thứ bảy. Lão lẩm bẩm:
- Hôm nay là ngày ta sẽ cho tên cướp Senbic chầu ông bà ông vải để tế hương hồn Christine.
Ngoài trời tuyết rơi dữ dội. Càng tốt. Tuyết càng mù mịt thì âm mưu của Roder càng dễ thực hiện chứ sao.
Này nhé, kế họach giết chết Otma Senbic, lão đã sắp đặt trong đầu. Ngày thứ bảy những tù nhân được đánh giá là cải tạo tốt sẽ được tạm tự do ngoài trạm giam. Vì thế chắc ăn như bắp là thằng Senbic sẽ không ru rú trong trại. Và thế là…
Roder bước ra sân với các nhếch mép lạnh tanh. Lão lái chiếc Opel quen thuộc ra một góc để chiếc xe Fiat Coupe không có trong “hộ khẩu” ra khỏi ga-ra.
- Thời tiết quá ngon lành. Mày không thoát khỏi tay tao đâu, Senbic.
Chiếc Fiat lao khỏi ga-ra trong màn tuyết đặc sệt. Tuyết rơi kiểu này là lũ hàng xóm có thao láo mắt nhìn ra cửa cũng đố thấy nổi biển số xe vùng Duisburg mà Roder lắp vào. Khi xe chạy qua cổng nhà tù, Roder không thèm ngó đồng hồ.
Lão vòng lại bến xe buýt, nơi Senbic vẫn lỉnh xuống xe tránh né sự chú ý của thiên hạ. Trong lúc cho xe phục kích ở ven đường, lão tắt máy. Mẹ kiếp, chỉ lác đác vài cái “xế hộp” vút qua. Bầu trời lúc này xám xịt hơn. Lớp tuyết phủ mỏng trên mặt đường, có chỗ trơ đá màu đen u ám. Xa xa là hình bóng nhà tù dưới nền trời ảm đạm. Chậc chậc, một ngày thê lương thế này thường mở đầu cho một cái chết.
- Mày tiêu rồi, thằng sát nhân.
Roder lôi ống nhòm ra. Lão quan sát khá lâu mới phát hiện hai gã đàn ông ra khỏi cổng nhà tù. Hai thằng lạ hoắc.
Roder thở dài. Chẳng lẽ Senbic bữa nay không được “tự do” ư? Vô lí. Đúng vào lúc thất vọng nhất thì lão nhìn thấy Senbic. Hà hà, thằng ngốc từ cổng nhà tù băng qua đường lầm lì lao về hướng lão đặt ống nhòm. Coi, trên đường lộ hiện giờ chỉ có hai chiếc ô-tô so kè nhau rồi cùng vượt qua Senbic đang xớ rớ bước cạnh một thân cây.
Roder lia cặp mắt chó sói đảo một vòng. Êm. Trời phù hộ lão rồi. Không người, không xe cộ.
Đi nào!
Lão nhấn ga. Còn hai trăm mét. Chiếc Fiat như đống sắt điên cuồng lướt sát rạt những hàng cây bên phải lẫn bên trái. Gót giày Roder vừa nhấn lút ga thì… một biến cố xảy ra đột ngột. Ê, thằng Senbic làm cái quái quỷ gì vậy, hình như gã đánh rơi cái cặp và cúi xuống mép đường. Mà mép đường thì sờ sờ một con chó nhỏ bé bỏng.
Trời đất. Gã đứng dậy và bế con chó nhỏ trên tay. Roder hoảng hồn thắng xe cái két, cái nhìn lão tự nhiên dại hẳn đi. Cha chả, con chó nhỏ vô tội cũng cô độc như lũ mèo hoang. Lão mà cán chết thằng tù là coi như giết luôn con chó. Và Christine đứng trên thiên đàng nhìn xuống chắc sẽ không tha thứ cho lão…
Senbic đâu biết gã vừa thoát chết trong gang tấc. Gã nhìn thẳng vào Roder tay vẫy lấy vẫy để.
Roder dừng xe.
Lão thấy con chó con còn sống, một con chó lai rất đẹp, nhưng chân phải phía sau bị thương máu đang chảy thành giọt.
Senbic mở cửa chiếc Fiat, mặt hầm hầm, tức giận:
- Một thằng khốn kiếp nào đó… con chó… Ông làm ơn chở giúp đến một bác sĩ thú y.
Roder gật đầu như người mất hồn. Tội nghiệp con chó nhỏ, nó đau đớn giãy giụa làm máu chảy thấm ướt cái cặp của Senbic.
Roder không biết phải cười lên sằng sặc hay phải tự nguyền rủa mình là một tên ngu xuẩn. Cuộc trả thù mà lão đã mất bao công chuẩn bị là thế này ư?
Còn Senbic thì lẩm bẩm nguyền rủa “thằng nào đó” suốt dọc đường.
Roder cho xe đi thẳng tới nhà thương chó. Trước kia lão từng đưa con Olaf tới chữa ở đây.
Cấp cứu! Cấp cứu!
Lẹ lên! Lẹ lên!
Senbic đã hi sinh chiếc khăn tay để buộc cho con chó bất hạnh.
Ông thầy thuốc trẻ nhìn hai người đàn ông gật gù:
- Con cún đã lên bàn mổ. Nó sẽ khỏi và sẽ sống bằng ba chân. Ông hãy cho tôi biết tên.
Ông ta ngó Roder chằm chằm.
Thật là rắc rối!
Roder miễn cưỡng đáp:
- Chính ra thì không phải tôi lượm nó. Nhưng… được thôi. Tôi tên là… Anphet Loiman ở phố Phenhamo, số nhà 64.
Senbic đứng bên cạnh, không nhúc nhích.
Roder nghĩ: “Gã không thể biết mình – trừ khi mình nói tên thật của mình ra”.
- Hai vị có thể đi được rồi. Cảm ơn các vị.
Ông bác sĩ vui vẻ nói.
Coi, ngay bãi đậu xe trước cửa nhà thương chó, một xe tuần tra cảnh sát đậu lù lù.
Trái tim thương yêu súc vật của Roder như ngừng đập. Lão hiểu cảnh sát hỏi thăm ai. Trời ạ, hồi nãy vì quá gấp gáp, lão đã ngu xuẩn đậu chiếc Fiat Coupe ở khu vực cấm. Kia kìa, hai nhân viên công lực đã tiến về phía lão và Senbic.
Roder trả lời họ:
-Vâng, đó là xe của tôi.
Hai viên cảnh sát săm soi ngó lão:
- Ông đang dùng biển số ăn cắp. Đề nghị cho chúng tôi xem giấy tờ.
Chân Roder như khuỵu xuống. Lão run như cầy sấy chìa bằng lái xe ra. Người cảnh sát đọc tên trong bằng lái rồi ngước mắt nhìn lão:
- Ông là Lutz Roder ở số nhà 11 phố Nepomuk?
Lão đau khổ gật đầu. Ma quỷ ạ, tiếng thở hổn hển của tên tù Senbic phả lên gáy lão nóng hổi. Hỏng bét. Bây giờ thì gã đã hiểu ra mọi chuyện rồi còn gì. Không, lão không dại gì kể với cảnh sát. Vậy có khác gì lão cũng tự buộc tội chính mình!
Người cảnh sát hất hàm:
- Ông giải thích sao về vụ ăn cắp bảng số xe người khác?
Roder than vãn:
- Chiếc xe này là của vợ tôi. Bà ấy mất cách đây hai năm. Do thời gian sống cuối đời, bà ấy ngồi xe lăn nên tôi đã rút đăng kí xe và để xe trong ga-ra làm kỉ niệm. Hôm nay tôi chạy thử trước khi đưa ra bãi xe. Ông thông cảm, để hợp lệ giao thông tôi xài tạm bảng số này.
- Ông Roder, ông hãy để xe lại đây và theo chúng tôi về bót.
Quay qua Senbic, người cảnh sát nhíu mày:
- Còn ông thì quan hệ thế nào với ông này?
Tên tù lắc đầu:
- Tôi không quen biết ông ta. Tôi đi nhờ xe vì chuyện con chó thôi.
Sau đó gã kể lại câu chuyện cứu chó. Gã liếc nhìn Roder vừa khinh bỉ vừa giễu cợt. Rõ ràng gã đã cố để khỏi bật ra tiếng cười khoái trá.
Senbic được tự do còn Roder phải về bót cảnh sát.
Sau vài tiếng đồng hồ Roder cũng được thả về nhưng người ta không quên báo cho lão biết tòa án sẽ liên hệ với lão sau.
Roder lủi thủi đón xe buýt xuống phố Nepomuk. Lão chỉ còn biết kêu trời. Lão tự nguyền rủa mình đã quá tử tế nên mới gặp tai bay vạ gió. Nhưng rồi lão tự nhủ:
- Hừ, trong cái rủi biết đây có cái may. Đêm nay ta sẽ đột nhập vào kho chứa đồ đấu giá lấy lại bức ảnh. Thằng Senbic sẽ phải rục tù. Bức ảnh sẽ tố cáo nó!
*
Tứ quái đứng trước trạm bưu điện Stettenborn. Tuyết rơi tơi tả.
Tarzan gật gù:
- Giờ thì chúng ta chuyển sang vụ Cá Mực Roder được rồi. Ê Tròn Vo, mày có số điện thoại ngôi nhà mới mua chớ?
Kloesen đang cắm cúi bóc phong kẹo mới:
- Không. Nhưng tao biết ông chủ của biệt thự tên là Mackenham, mày coi trong danh bạ điện thoại thử xem.
Gaby tìm thấy số phôn của Mackenham không khó khăn gì mấy. Cô bé đọc lớn lên cho Tarzan quay số theo quy ước đã dặn dò Fluto.
Quả thật, người tù vượt ngục cất tiếng rõ mồn một:
- Tôi đây.
- Tụi cháu chào chú.
Fluto mừng húm. Ông tuôn một mạch:
- Chú xin lỗi các cháu vì đã phôn cho Roder. Qua đó, chú cũng được biết là các cháu đã mạo danh chú để gọi cho lão. Ái chà, lão có vẻ biết điều hơn nhưng chứng nào vẫn tật nấy các cháu ạ. Lão hẹn gặp chú để giải quyết vụ việc…
- Không được. Lão sẽ thịt chú bằng chiếc xe Fiat Coupe mang biển số ăn cắp đã được chuẩn bị trước. Chú hiểu chưa, tụi cháu đã đột nhập gần ga-ra nhà lão và thấy rõ ràng…
Tarzan kể lại sự phỏng đoán của mình về âm mưu của lão Cá Mực.
Fluto chua chát:
- Lão tội phạm đó vẫn căm thù chú. Nhưng lão nhầm. Chú không phải thủ phạm.
Tarzan an ủi ông:
- Nếu tụi cháu bắt quả tang được lão thì có thể mọi việc sẽ khá hơn. Biết đâu lão sẽ đồng ý thay đổi lời khai.
Fluto ngần ngừ vài giây rồi gật đầu:
- Nếu các cháu tiến hành theo phương pháp đó thì chú cũng sẵn sàng nhập vai “con mồi”. Nào, chúng ta sẽ hẹn gặp Roder ở đâu và lúc nào đây? Chú đã khỏe nhiều rồi.
- Cháu hãy hẹn lão lúc mười ba giờ. Phải chọn địa điểm thuận lợi cho lão thi hành kế hoạch của lão. Theo cháu thì chú nên chọn quãng ngã tư ở Stettenborn giáp với đoạn đường đất. Chú sẽ đi bộ khoảng một cây số trên con đường đất mà một bên là cánh đồng. Tại nơi đó có một cây thánh giá bằng gỗ to. Chú hãy đến chờ ở ngay ven đường ấy. Lão Roder sẽ tới đó bằng chiếc Fiat Coupe màu đỏ, nhưng cũng có thể lão dùng một chiếc xe khác. Cháu nghĩ rằng mới đầu lão sẽ chạy rề rề rồi sau đó đột ngột tăng ga. Chú phải nhớ nhảy thật lẹ vào bên lề đường nhé, tụi cháu sẽ làm nhân chứng. Tròn Vo sẽ đem theo máy ảnh để chụp hình. Bao nhiêu chứng cớ đó đủ cho Roder ra trước pháp luật.
Fluto hoàn toàn hài lòng:
- Tuyệt lắm. Chú sẽ gọi điện thoại cho lão ngay bây giờ. Các cháu đợi một chút.
Mười phút sau, Fluto phôn đến cho Tarzan vào báo rằng Cá Mực đồng ý đến điểm hẹn. Đúng mười ba giờ trưa nay.
*
Hiện giờ mới 12 giờ 30 nhưng Tứ quái cần có mặt tại hiện trường sớm một chút. Ngoài trời, tuyết rụng tơi bời. Thứ bảy buồn bã thế này chẳng ma nào thèm ló mặt ra đường cả.
Gaby bắt buộc phải bỏ con Oskar ở nhà. Cả đám lên chiến mã phóng vù vù theo đường tắt. Trên lộ trình đến mục tiêu bỗng nhiên Tarzan thắng xe đạp đột ngột khiến mấy mạng suýt nữa té dồn cục. Giọng Tarzan thất thanh:
- Trời đất. Trước mặt tụi mình có tới tám cảnh sát. Sáu người mặc đồng phục, hai người mặc thường phục. Tiêu rồi.
Đúng là tám nhân viên công lực đang đứng theo hình vòng cung. Lưng họ quay về phía Tứ quái. Vài người đem theo vũ khí. Tarzan nói nhỏ:
- Có bẫy rồi!
Hắn giơ ngón tay trỏ đặt lên miệng để trấn an các chiến hữu, nhưng đã muộn. Một cặp mắt trong đám cảnh sát đã phát hiện ra các nhà điều tra trẻ tuổi. Anh ta là chàng Felic quen thuộc chớ ai.
Felic nhăn mặt:
- Lại vẫn là các cô cậu. Nhưng hôm nay các bạn không vô rừng cho chim ăn được đâu. Khu vực này bị cấm qua lại.
Tarzan làm bộ tiện miệng hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh? Các anh tập trận giả hay là truy tìm tên… em quên mất tên hắn rồi, cái tên tù sổng ấy?
Felic nói nhưng mắt lại nhìn Gaby:
- Chúng tôi nhận được tin tên tù vượt ngục Hasso Fluto có hẹn gặp một ai đó ở đây lúc mười ba giờ. Không biết có phải là tin vịt không nhưng chúng tôi vẫn phải phục kích. Các em đi nơi khác đi. Có thể nguy hiểm đó.
Máy Tính cũng tham gia:
- Anh cho rằng y có vũ khí à?
Felic nhún vai rất điệu:
- Ai mà biết trước được!
Tarzan bảo các bạn:
- Tụi mình chuồn thôi, kẻo lại gặp rắc rối. Tạm biệt anh, Felic.
Bốn đứa lên xe biến nhanh như chớp. Đi được một đoạn khá xa, Tarzan mới thốt lên lời:
- Có lẽ Roder đã đổi ý. Lão không định giết Fluto nữa mà tính đưa ông ấy vào bẫy cảnh sát. Karl, mày giữ xe giùm tao. Tao chạy tắt may ra còn kịp. Chắc chú ấy chẳng đúng giờ tuyệt đối đâu. Mọi người đi về Stettenborn trước đi.
Tarzan cắm đầu cắm cổ chạy. Còn phải hỏi, lâu quá hắn mới có dịp phi nước đại như thế này. Hắn nuốt quãng đường tắt trong một thời gian kỉ lục.
Lúc nhảy qua hàng rào vào ngôi biệt thự, hắn mừng húm khi đụng Fluto từ bên trong đang cập rập đi ra.
Tarzan thở hổn hiển:
- Chú vào nhà ngay! Có bẫy, hoàn toàn khác với dự kiến của chúng ta.
*
Ba quái còn lại chưa về tới Stettenborn thì Tarzan đã đuổi kịp. Hắn kể lại đầu đuôi xong ai nấy mới thở phào.
Gaby đưa tay làm dấu thánh giá:
- Suýt nữa thì chú Fluto đã tự nộp mạng.
Karl thắc mắc:
- Mình cứ nghĩ mãi. Không hiểu tại sao Roder lại thay đổi hình thức cuộc chơi chứ? Chẳng lẽ lão ăn cắp mấy cái bảng số xe để làm đồ chơi? Lão đã lắp vào chiếc Fiat rồi kia mà.
Tarzan cau mày:
- Muốn biết thì chúng ta phải đến phố Nepomuk. Có thể chiếc xe Fiat cổ lỗ sĩ đó không thể nổ máy được, hoặc Roder bị đau răng… Đúng, phải tới đó xem lão thế nào mới được.
Tứ quái đến phố Nepomuk không thấy người mà chỉ thấy… tuyết. Trong ga-ra nhà Roder chỉ còn mỗi chiếc xe Opel. Trời ạ, chiếc Fiat cổ lỗ sĩ biến đằng nào hả trời?
Tarzan thì thào:
- Trong nhà có ánh đèn. Nhưng tụi mình không thể lại gần hơn, sẽ bị lão phát hiện mất.
Đúng lúc đó đèn trong nhà phụt tắt.
Một lát sau đèn trong ga-ra bật sáng. Roder lên chiếc xe Opel, cho xe đi chầm chậm ra đường.
Tarzan chết điếng. Phải làm sao bây giờ khi hắn chỉ có chiếc xe đạp thể thao? Hắn ngó dáo dác qua bên kia đường và mắt sáng rực khi phát hiện một chiếc “Mercedes dành cho sinh viên” cũ kĩ đậu trước nhà anh sinh viên xã hội học. Lạy trời, đó là xe của Guido chăng?
Đúng ngay chóc, Guido, anh bạn cờ của quân sư Karl bay từ nhà ra chiếc Mercedes và định sập cửa. Tarzan lao tới đó.
- Chào anh Guido.
- Chào Tarzan, đi đâu tối vậy?
- Anh Guido, anh phải giúp tụi em bám theo chiếc Opel vừa vọt ra kìa. Việc quan trọng lắm. Anh không phản đối chứ?
- Không. Các em vô băng ngồi đi. Anh cũng chỉ tính đi rong chơi thôi mà.
Bốn quái ngồi đâu vào đó là Guido nhấn ga liền. Chiếc Mercedes quả là bá phát, chỉ mất một thời gian ngắn đã đuổi kịp chiếc Opel trước mặt. Bấy giờ Guido mới hỏi:
- Các em nói đi, chuyện gì vậy?
Tarzan nói cho Guido nghe việc TKKG đang muốn lật lại vụ án Fluto. Tất nhiên hắn chẳng dại gì thú nhận rằng bốn đứa đang che chở cho người tù vượt ngục.
Coi, Roder ngoặt chiếc Opel vào một con đường nhánh và bất ngờ dừng lại cạnh một bức tường cao ngất của căn nhà mang số 72. Bức tường này chắn giữa một cái sân rộng và khu công nghiệp với nhiều dãy nhà hùng vĩ.
Roder xuống xe, mắt dáo dác.
Guido cũng cho xe vào sát mép tường và tắt đèn pha. Khoảng cách giữa hai xe vừa đủ cho Tarzan quan sát, tuy rằng khá xa.
Roder đi qua một cánh cổng lớn.
Tarzan cũng mở cửa ô-tô, nói với mọi người:
- Mọi người ngồi đây, để mình xem lão làm gì.
Tarzan như con sóc phóng qua cổng. Hắn ngỡ ngàng trước một tấm bảng lù lù. Tấm bảng ghi dòng chữ: PHÒNG BÁN ĐẤU GIÁ CỦA TÒA ÁN.
Kì cục. Tarzan nghĩ thầm. Roder mò đến đây làm gì nhỉ? Hôm trước anh Guido kể rằng lão đã phát mại chiếc tủ cổ từ năm 1710 rồi kia mà?
Tuyết che lấp tầm nhìn. Tarzan căng mắt ngó vô sân. Hắn thấy Roder đi vào góc một ngôi nhà. Ngôi nhà nằm lọt thỏm giữa những bức tường cao nghều nghệu không người cứ như là một bảo tàng viện giữa sa mạc. Góc nhà nơi Roder đi vào có treo một tấm biển nhỏ với dòng chữ: PHÒNG CẦM ĐỒ - GIỚI THIỆU TRƯỚC… NGÀY.
Tarzan bám theo lão bén gót nhưng vẫn giữ một khoảng cách nghề nghiệp.
- Xoảng… xoảng…
Roder đã dùng khuỷu tay dộng vào một tấm kính. Lạy Chúa, hết ăn cắp biển số xe rồi đến mưu sát và bây giờ thì nhập nha ăn trộm nữa sao? Lão Roder này lúa đời rồi. Chưa kể còn tội vụ khống Fluto nữa chớ. Tarzan lắc đầu. Lão khốn quả là một tên tội phạm đa dạng nhiều ẩn số.
Hắn để yên cho lão mở cửa sổ và trèo vào căn phòng chứa đồ đạc tịch biên chờ bán đấu giá.
Tarzan chui theo chớ sao. Hắn lọt thỏm giữa một căn buồng rộng thênh thang mỗi chiều dài khoảng 40 mét với những cột bê-tông cao ngất. Trong phòng chất bề bộn nào đồ gỗ, thùng các-tông, nào là dụng cụ gia đình, thậm chí có cả máy cắt cỏ. Kia kìa, ở góc xa là một loạt đồ gỗ quý giá, có cả mấy chiếc đàn dương cầm, hàng chục cái ti-vi và nhiều pho tượng đóng gói cẩn thận.
Roder quỳ gối trước một cái tủ văn phòng kiểu xưa làm bằng gỗ quý, véc-ni sẫm màu. Lão chúi đầu vội vã lục lọi các ngăn trong tủ.
Tarzan nghĩ thầm: Chắc lão bỏ sót thứ gì quan trọng nên mới phải nhọc công thế này.
Cá Mực Roder bỗng nói khá to:
- Đây rồi! Có thế chứ!
Lão bật dậy như lò xo với một tấm ảnh khá lớn trên tay. Nào, bây giờ thì làm ơn đóng cửa tủ và các ngăn kéo lại. Sau đó Roder cắp tấm ảnh vào nách, gác một giò lên tường và nằm nghiêng người để đưa nốt chân kia lên… vọt. Còn phải thắc mắc, chiến lợi phẩm đã thu hồi lại được rồi cơ mà.
Khốn khổ cho lão! Tarzan đã nhanh như cắt lao đến giật phăng lấy bức ảnh. Roder run bắn ngơ ngác nhìn “kẻ đột nhập” thứ hai.
Tarzan nói ngay:
- Ông can tội ăn trộm! Để tôi coi thử bức ảnh nào. Ông mà nhúc nhích thì không yên với tôi đâu.
Còn lâu Roder mới tin vào lời dọa dẫm của trẻ ranh. Lão nhảy bổ vào hắn.
*
Bên chiếc xe Mercedes, anh Guido và ba quái đứng lố nhố. Cảm đám đều thở phào khi thấy Tarzan bước ra. Hắn vung vẩy tấm ảnh trong tay một cách đắc thắng:
- Các bạn ơi, đã tìm ra bí mật rồi. Lão Cá Mực đã tấn công mình và hiện giờ đang nằm trong phòng cầm đồ. Mình chưa kịp cho lão một đòn nữa thì lão đã phun ra hết mọi việc. Các bạn hãy nhìn bức hình này. Anh Guido, anh đã kể cho tụi em nghe về vụ chụp ảnh trên không. Thì đây, bức ảnh chụp nhà Roder hôm mùng chín tháng chín đã vô tình tố giác thủ phạm giết người. Anh thấy hình ảnh thủ phạm trên bức ảnh được lão Roder khoanh tròn bằng bút dạ không?
- Thấy, thấy rồi. Chúa ơi!
- Đó. Chính tên cướp tóc đỏ đã tấn công và hãm hại bà Christine. Gã ác ôn này tên là Otma Senbic hiện ở tù vì một tội khác nhưng sắp mãn hạn. Chà, có lẽ hiện gã này vẫn chưa biết rằng mình sẽ “được” ở tù suốt đời đâu. Qua những lời khai vừa rồi của Cá Mực Roder, rõ ràng chú Hasso Fluto bị oan hoàn toàn. Chính lão đã dùng con dao của chú ấy đánh rơi để vu khống người vô tội.
Cả đám im lặng. Gaby muốn trào nước mắt. Vậy là linh cảm của cô đã đúng.
*
Roder bị đưa trại giam tức khắc trong khi tướng cướp Otma Senbic bị khởi tố lần thứ hai. Lúc biết chẳng còn gì để mất, tên cướp mới tố cáo thêm việc Roder định dùng xe hơi mưu sát gã.
Ngay tối thứ bảy hôm đó, Fluto tới trình diện đồn cảnh sát. Giọng chú dè dặt:
- Các ông thông cảm, nếu không bị sốt cao, tôi đã đầu thú lâu rồi.
- Hả? Ông chưa biết rằng ông vô tội sao?
- Dạ chưa.
Fluto rời đồn cảnh sát với vẻ hài lòng.
Vậy là ông đã giữ được đúng lời hứa với bọn trẻ - những ân nhân của ông, không khai báo gì về chuyện từ hôm qua tới nay ông ẩn náu ở đâu.
*
Khi chỉ còn lại Tứ quái, Gaby bảo:
- Vài năm nữa, khi mình đủ can đảm, mình sẽ thú thật với ba má những việc tụi mình đã làm. Dù mục đích tốt đẹp, cũng không nên nói dối mãi mãi, đúng không các bạn?
Tròn Vo thì nhún vai:
- Mình thì chẳng việc gì phải chờ lâu đến thế. Ngay chiều nay, mình sẽ nói với ba mình về chuyện… ngôi nhà ngoại ô đã bị “bọn trộm” đột nhập.
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Trong thành phố bắt đầu có dấu hiệu hoạt động của Hội Tam Hoàng - một tổ chức tội phạm người Trung Hoa - với công việc bẩn thỉu là buôn bán á phiện.
Khi chúng ép buộc ông Lâm - chủ một quán ăn Tàu, đồng thời là thầy dạy võ của Tarzan – vào cuộc, chúng đã không để ý tới sự có mặt của TKKG bên cạnh ông.
Tứ quái không đời nào lại bỏ mặc bạn bè trong cơn hoạn nạn!
- Hôm nay là ngày ta sẽ cho tên cướp Senbic chầu ông bà ông vải để tế hương hồn Christine.
Ngoài trời tuyết rơi dữ dội. Càng tốt. Tuyết càng mù mịt thì âm mưu của Roder càng dễ thực hiện chứ sao.
Này nhé, kế họach giết chết Otma Senbic, lão đã sắp đặt trong đầu. Ngày thứ bảy những tù nhân được đánh giá là cải tạo tốt sẽ được tạm tự do ngoài trạm giam. Vì thế chắc ăn như bắp là thằng Senbic sẽ không ru rú trong trại. Và thế là…
Roder bước ra sân với các nhếch mép lạnh tanh. Lão lái chiếc Opel quen thuộc ra một góc để chiếc xe Fiat Coupe không có trong “hộ khẩu” ra khỏi ga-ra.
- Thời tiết quá ngon lành. Mày không thoát khỏi tay tao đâu, Senbic.
Chiếc Fiat lao khỏi ga-ra trong màn tuyết đặc sệt. Tuyết rơi kiểu này là lũ hàng xóm có thao láo mắt nhìn ra cửa cũng đố thấy nổi biển số xe vùng Duisburg mà Roder lắp vào. Khi xe chạy qua cổng nhà tù, Roder không thèm ngó đồng hồ.
Lão vòng lại bến xe buýt, nơi Senbic vẫn lỉnh xuống xe tránh né sự chú ý của thiên hạ. Trong lúc cho xe phục kích ở ven đường, lão tắt máy. Mẹ kiếp, chỉ lác đác vài cái “xế hộp” vút qua. Bầu trời lúc này xám xịt hơn. Lớp tuyết phủ mỏng trên mặt đường, có chỗ trơ đá màu đen u ám. Xa xa là hình bóng nhà tù dưới nền trời ảm đạm. Chậc chậc, một ngày thê lương thế này thường mở đầu cho một cái chết.
- Mày tiêu rồi, thằng sát nhân.
Roder lôi ống nhòm ra. Lão quan sát khá lâu mới phát hiện hai gã đàn ông ra khỏi cổng nhà tù. Hai thằng lạ hoắc.
Roder thở dài. Chẳng lẽ Senbic bữa nay không được “tự do” ư? Vô lí. Đúng vào lúc thất vọng nhất thì lão nhìn thấy Senbic. Hà hà, thằng ngốc từ cổng nhà tù băng qua đường lầm lì lao về hướng lão đặt ống nhòm. Coi, trên đường lộ hiện giờ chỉ có hai chiếc ô-tô so kè nhau rồi cùng vượt qua Senbic đang xớ rớ bước cạnh một thân cây.
Roder lia cặp mắt chó sói đảo một vòng. Êm. Trời phù hộ lão rồi. Không người, không xe cộ.
Đi nào!
Lão nhấn ga. Còn hai trăm mét. Chiếc Fiat như đống sắt điên cuồng lướt sát rạt những hàng cây bên phải lẫn bên trái. Gót giày Roder vừa nhấn lút ga thì… một biến cố xảy ra đột ngột. Ê, thằng Senbic làm cái quái quỷ gì vậy, hình như gã đánh rơi cái cặp và cúi xuống mép đường. Mà mép đường thì sờ sờ một con chó nhỏ bé bỏng.
Trời đất. Gã đứng dậy và bế con chó nhỏ trên tay. Roder hoảng hồn thắng xe cái két, cái nhìn lão tự nhiên dại hẳn đi. Cha chả, con chó nhỏ vô tội cũng cô độc như lũ mèo hoang. Lão mà cán chết thằng tù là coi như giết luôn con chó. Và Christine đứng trên thiên đàng nhìn xuống chắc sẽ không tha thứ cho lão…
Senbic đâu biết gã vừa thoát chết trong gang tấc. Gã nhìn thẳng vào Roder tay vẫy lấy vẫy để.
Roder dừng xe.
Lão thấy con chó con còn sống, một con chó lai rất đẹp, nhưng chân phải phía sau bị thương máu đang chảy thành giọt.
Senbic mở cửa chiếc Fiat, mặt hầm hầm, tức giận:
- Một thằng khốn kiếp nào đó… con chó… Ông làm ơn chở giúp đến một bác sĩ thú y.
Roder gật đầu như người mất hồn. Tội nghiệp con chó nhỏ, nó đau đớn giãy giụa làm máu chảy thấm ướt cái cặp của Senbic.
Roder không biết phải cười lên sằng sặc hay phải tự nguyền rủa mình là một tên ngu xuẩn. Cuộc trả thù mà lão đã mất bao công chuẩn bị là thế này ư?
Còn Senbic thì lẩm bẩm nguyền rủa “thằng nào đó” suốt dọc đường.
Roder cho xe đi thẳng tới nhà thương chó. Trước kia lão từng đưa con Olaf tới chữa ở đây.
Cấp cứu! Cấp cứu!
Lẹ lên! Lẹ lên!
Senbic đã hi sinh chiếc khăn tay để buộc cho con chó bất hạnh.
Ông thầy thuốc trẻ nhìn hai người đàn ông gật gù:
- Con cún đã lên bàn mổ. Nó sẽ khỏi và sẽ sống bằng ba chân. Ông hãy cho tôi biết tên.
Ông ta ngó Roder chằm chằm.
Thật là rắc rối!
Roder miễn cưỡng đáp:
- Chính ra thì không phải tôi lượm nó. Nhưng… được thôi. Tôi tên là… Anphet Loiman ở phố Phenhamo, số nhà 64.
Senbic đứng bên cạnh, không nhúc nhích.
Roder nghĩ: “Gã không thể biết mình – trừ khi mình nói tên thật của mình ra”.
- Hai vị có thể đi được rồi. Cảm ơn các vị.
Ông bác sĩ vui vẻ nói.
Coi, ngay bãi đậu xe trước cửa nhà thương chó, một xe tuần tra cảnh sát đậu lù lù.
Trái tim thương yêu súc vật của Roder như ngừng đập. Lão hiểu cảnh sát hỏi thăm ai. Trời ạ, hồi nãy vì quá gấp gáp, lão đã ngu xuẩn đậu chiếc Fiat Coupe ở khu vực cấm. Kia kìa, hai nhân viên công lực đã tiến về phía lão và Senbic.
Roder trả lời họ:
-Vâng, đó là xe của tôi.
Hai viên cảnh sát săm soi ngó lão:
- Ông đang dùng biển số ăn cắp. Đề nghị cho chúng tôi xem giấy tờ.
Chân Roder như khuỵu xuống. Lão run như cầy sấy chìa bằng lái xe ra. Người cảnh sát đọc tên trong bằng lái rồi ngước mắt nhìn lão:
- Ông là Lutz Roder ở số nhà 11 phố Nepomuk?
Lão đau khổ gật đầu. Ma quỷ ạ, tiếng thở hổn hển của tên tù Senbic phả lên gáy lão nóng hổi. Hỏng bét. Bây giờ thì gã đã hiểu ra mọi chuyện rồi còn gì. Không, lão không dại gì kể với cảnh sát. Vậy có khác gì lão cũng tự buộc tội chính mình!
Người cảnh sát hất hàm:
- Ông giải thích sao về vụ ăn cắp bảng số xe người khác?
Roder than vãn:
- Chiếc xe này là của vợ tôi. Bà ấy mất cách đây hai năm. Do thời gian sống cuối đời, bà ấy ngồi xe lăn nên tôi đã rút đăng kí xe và để xe trong ga-ra làm kỉ niệm. Hôm nay tôi chạy thử trước khi đưa ra bãi xe. Ông thông cảm, để hợp lệ giao thông tôi xài tạm bảng số này.
- Ông Roder, ông hãy để xe lại đây và theo chúng tôi về bót.
Quay qua Senbic, người cảnh sát nhíu mày:
- Còn ông thì quan hệ thế nào với ông này?
Tên tù lắc đầu:
- Tôi không quen biết ông ta. Tôi đi nhờ xe vì chuyện con chó thôi.
Sau đó gã kể lại câu chuyện cứu chó. Gã liếc nhìn Roder vừa khinh bỉ vừa giễu cợt. Rõ ràng gã đã cố để khỏi bật ra tiếng cười khoái trá.
Senbic được tự do còn Roder phải về bót cảnh sát.
Sau vài tiếng đồng hồ Roder cũng được thả về nhưng người ta không quên báo cho lão biết tòa án sẽ liên hệ với lão sau.
Roder lủi thủi đón xe buýt xuống phố Nepomuk. Lão chỉ còn biết kêu trời. Lão tự nguyền rủa mình đã quá tử tế nên mới gặp tai bay vạ gió. Nhưng rồi lão tự nhủ:
- Hừ, trong cái rủi biết đây có cái may. Đêm nay ta sẽ đột nhập vào kho chứa đồ đấu giá lấy lại bức ảnh. Thằng Senbic sẽ phải rục tù. Bức ảnh sẽ tố cáo nó!
*
Tứ quái đứng trước trạm bưu điện Stettenborn. Tuyết rơi tơi tả.
Tarzan gật gù:
- Giờ thì chúng ta chuyển sang vụ Cá Mực Roder được rồi. Ê Tròn Vo, mày có số điện thoại ngôi nhà mới mua chớ?
Kloesen đang cắm cúi bóc phong kẹo mới:
- Không. Nhưng tao biết ông chủ của biệt thự tên là Mackenham, mày coi trong danh bạ điện thoại thử xem.
Gaby tìm thấy số phôn của Mackenham không khó khăn gì mấy. Cô bé đọc lớn lên cho Tarzan quay số theo quy ước đã dặn dò Fluto.
Quả thật, người tù vượt ngục cất tiếng rõ mồn một:
- Tôi đây.
- Tụi cháu chào chú.
Fluto mừng húm. Ông tuôn một mạch:
- Chú xin lỗi các cháu vì đã phôn cho Roder. Qua đó, chú cũng được biết là các cháu đã mạo danh chú để gọi cho lão. Ái chà, lão có vẻ biết điều hơn nhưng chứng nào vẫn tật nấy các cháu ạ. Lão hẹn gặp chú để giải quyết vụ việc…
- Không được. Lão sẽ thịt chú bằng chiếc xe Fiat Coupe mang biển số ăn cắp đã được chuẩn bị trước. Chú hiểu chưa, tụi cháu đã đột nhập gần ga-ra nhà lão và thấy rõ ràng…
Tarzan kể lại sự phỏng đoán của mình về âm mưu của lão Cá Mực.
Fluto chua chát:
- Lão tội phạm đó vẫn căm thù chú. Nhưng lão nhầm. Chú không phải thủ phạm.
Tarzan an ủi ông:
- Nếu tụi cháu bắt quả tang được lão thì có thể mọi việc sẽ khá hơn. Biết đâu lão sẽ đồng ý thay đổi lời khai.
Fluto ngần ngừ vài giây rồi gật đầu:
- Nếu các cháu tiến hành theo phương pháp đó thì chú cũng sẵn sàng nhập vai “con mồi”. Nào, chúng ta sẽ hẹn gặp Roder ở đâu và lúc nào đây? Chú đã khỏe nhiều rồi.
- Cháu hãy hẹn lão lúc mười ba giờ. Phải chọn địa điểm thuận lợi cho lão thi hành kế hoạch của lão. Theo cháu thì chú nên chọn quãng ngã tư ở Stettenborn giáp với đoạn đường đất. Chú sẽ đi bộ khoảng một cây số trên con đường đất mà một bên là cánh đồng. Tại nơi đó có một cây thánh giá bằng gỗ to. Chú hãy đến chờ ở ngay ven đường ấy. Lão Roder sẽ tới đó bằng chiếc Fiat Coupe màu đỏ, nhưng cũng có thể lão dùng một chiếc xe khác. Cháu nghĩ rằng mới đầu lão sẽ chạy rề rề rồi sau đó đột ngột tăng ga. Chú phải nhớ nhảy thật lẹ vào bên lề đường nhé, tụi cháu sẽ làm nhân chứng. Tròn Vo sẽ đem theo máy ảnh để chụp hình. Bao nhiêu chứng cớ đó đủ cho Roder ra trước pháp luật.
Fluto hoàn toàn hài lòng:
- Tuyệt lắm. Chú sẽ gọi điện thoại cho lão ngay bây giờ. Các cháu đợi một chút.
Mười phút sau, Fluto phôn đến cho Tarzan vào báo rằng Cá Mực đồng ý đến điểm hẹn. Đúng mười ba giờ trưa nay.
*
Hiện giờ mới 12 giờ 30 nhưng Tứ quái cần có mặt tại hiện trường sớm một chút. Ngoài trời, tuyết rụng tơi bời. Thứ bảy buồn bã thế này chẳng ma nào thèm ló mặt ra đường cả.
Gaby bắt buộc phải bỏ con Oskar ở nhà. Cả đám lên chiến mã phóng vù vù theo đường tắt. Trên lộ trình đến mục tiêu bỗng nhiên Tarzan thắng xe đạp đột ngột khiến mấy mạng suýt nữa té dồn cục. Giọng Tarzan thất thanh:
- Trời đất. Trước mặt tụi mình có tới tám cảnh sát. Sáu người mặc đồng phục, hai người mặc thường phục. Tiêu rồi.
Đúng là tám nhân viên công lực đang đứng theo hình vòng cung. Lưng họ quay về phía Tứ quái. Vài người đem theo vũ khí. Tarzan nói nhỏ:
- Có bẫy rồi!
Hắn giơ ngón tay trỏ đặt lên miệng để trấn an các chiến hữu, nhưng đã muộn. Một cặp mắt trong đám cảnh sát đã phát hiện ra các nhà điều tra trẻ tuổi. Anh ta là chàng Felic quen thuộc chớ ai.
Felic nhăn mặt:
- Lại vẫn là các cô cậu. Nhưng hôm nay các bạn không vô rừng cho chim ăn được đâu. Khu vực này bị cấm qua lại.
Tarzan làm bộ tiện miệng hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh? Các anh tập trận giả hay là truy tìm tên… em quên mất tên hắn rồi, cái tên tù sổng ấy?
Felic nói nhưng mắt lại nhìn Gaby:
- Chúng tôi nhận được tin tên tù vượt ngục Hasso Fluto có hẹn gặp một ai đó ở đây lúc mười ba giờ. Không biết có phải là tin vịt không nhưng chúng tôi vẫn phải phục kích. Các em đi nơi khác đi. Có thể nguy hiểm đó.
Máy Tính cũng tham gia:
- Anh cho rằng y có vũ khí à?
Felic nhún vai rất điệu:
- Ai mà biết trước được!
Tarzan bảo các bạn:
- Tụi mình chuồn thôi, kẻo lại gặp rắc rối. Tạm biệt anh, Felic.
Bốn đứa lên xe biến nhanh như chớp. Đi được một đoạn khá xa, Tarzan mới thốt lên lời:
- Có lẽ Roder đã đổi ý. Lão không định giết Fluto nữa mà tính đưa ông ấy vào bẫy cảnh sát. Karl, mày giữ xe giùm tao. Tao chạy tắt may ra còn kịp. Chắc chú ấy chẳng đúng giờ tuyệt đối đâu. Mọi người đi về Stettenborn trước đi.
Tarzan cắm đầu cắm cổ chạy. Còn phải hỏi, lâu quá hắn mới có dịp phi nước đại như thế này. Hắn nuốt quãng đường tắt trong một thời gian kỉ lục.
Lúc nhảy qua hàng rào vào ngôi biệt thự, hắn mừng húm khi đụng Fluto từ bên trong đang cập rập đi ra.
Tarzan thở hổn hiển:
- Chú vào nhà ngay! Có bẫy, hoàn toàn khác với dự kiến của chúng ta.
*
Ba quái còn lại chưa về tới Stettenborn thì Tarzan đã đuổi kịp. Hắn kể lại đầu đuôi xong ai nấy mới thở phào.
Gaby đưa tay làm dấu thánh giá:
- Suýt nữa thì chú Fluto đã tự nộp mạng.
Karl thắc mắc:
- Mình cứ nghĩ mãi. Không hiểu tại sao Roder lại thay đổi hình thức cuộc chơi chứ? Chẳng lẽ lão ăn cắp mấy cái bảng số xe để làm đồ chơi? Lão đã lắp vào chiếc Fiat rồi kia mà.
Tarzan cau mày:
- Muốn biết thì chúng ta phải đến phố Nepomuk. Có thể chiếc xe Fiat cổ lỗ sĩ đó không thể nổ máy được, hoặc Roder bị đau răng… Đúng, phải tới đó xem lão thế nào mới được.
Tứ quái đến phố Nepomuk không thấy người mà chỉ thấy… tuyết. Trong ga-ra nhà Roder chỉ còn mỗi chiếc xe Opel. Trời ạ, chiếc Fiat cổ lỗ sĩ biến đằng nào hả trời?
Tarzan thì thào:
- Trong nhà có ánh đèn. Nhưng tụi mình không thể lại gần hơn, sẽ bị lão phát hiện mất.
Đúng lúc đó đèn trong nhà phụt tắt.
Một lát sau đèn trong ga-ra bật sáng. Roder lên chiếc xe Opel, cho xe đi chầm chậm ra đường.
Tarzan chết điếng. Phải làm sao bây giờ khi hắn chỉ có chiếc xe đạp thể thao? Hắn ngó dáo dác qua bên kia đường và mắt sáng rực khi phát hiện một chiếc “Mercedes dành cho sinh viên” cũ kĩ đậu trước nhà anh sinh viên xã hội học. Lạy trời, đó là xe của Guido chăng?
Đúng ngay chóc, Guido, anh bạn cờ của quân sư Karl bay từ nhà ra chiếc Mercedes và định sập cửa. Tarzan lao tới đó.
- Chào anh Guido.
- Chào Tarzan, đi đâu tối vậy?
- Anh Guido, anh phải giúp tụi em bám theo chiếc Opel vừa vọt ra kìa. Việc quan trọng lắm. Anh không phản đối chứ?
- Không. Các em vô băng ngồi đi. Anh cũng chỉ tính đi rong chơi thôi mà.
Bốn quái ngồi đâu vào đó là Guido nhấn ga liền. Chiếc Mercedes quả là bá phát, chỉ mất một thời gian ngắn đã đuổi kịp chiếc Opel trước mặt. Bấy giờ Guido mới hỏi:
- Các em nói đi, chuyện gì vậy?
Tarzan nói cho Guido nghe việc TKKG đang muốn lật lại vụ án Fluto. Tất nhiên hắn chẳng dại gì thú nhận rằng bốn đứa đang che chở cho người tù vượt ngục.
Coi, Roder ngoặt chiếc Opel vào một con đường nhánh và bất ngờ dừng lại cạnh một bức tường cao ngất của căn nhà mang số 72. Bức tường này chắn giữa một cái sân rộng và khu công nghiệp với nhiều dãy nhà hùng vĩ.
Roder xuống xe, mắt dáo dác.
Guido cũng cho xe vào sát mép tường và tắt đèn pha. Khoảng cách giữa hai xe vừa đủ cho Tarzan quan sát, tuy rằng khá xa.
Roder đi qua một cánh cổng lớn.
Tarzan cũng mở cửa ô-tô, nói với mọi người:
- Mọi người ngồi đây, để mình xem lão làm gì.
Tarzan như con sóc phóng qua cổng. Hắn ngỡ ngàng trước một tấm bảng lù lù. Tấm bảng ghi dòng chữ: PHÒNG BÁN ĐẤU GIÁ CỦA TÒA ÁN.
Kì cục. Tarzan nghĩ thầm. Roder mò đến đây làm gì nhỉ? Hôm trước anh Guido kể rằng lão đã phát mại chiếc tủ cổ từ năm 1710 rồi kia mà?
Tuyết che lấp tầm nhìn. Tarzan căng mắt ngó vô sân. Hắn thấy Roder đi vào góc một ngôi nhà. Ngôi nhà nằm lọt thỏm giữa những bức tường cao nghều nghệu không người cứ như là một bảo tàng viện giữa sa mạc. Góc nhà nơi Roder đi vào có treo một tấm biển nhỏ với dòng chữ: PHÒNG CẦM ĐỒ - GIỚI THIỆU TRƯỚC… NGÀY.
Tarzan bám theo lão bén gót nhưng vẫn giữ một khoảng cách nghề nghiệp.
- Xoảng… xoảng…
Roder đã dùng khuỷu tay dộng vào một tấm kính. Lạy Chúa, hết ăn cắp biển số xe rồi đến mưu sát và bây giờ thì nhập nha ăn trộm nữa sao? Lão Roder này lúa đời rồi. Chưa kể còn tội vụ khống Fluto nữa chớ. Tarzan lắc đầu. Lão khốn quả là một tên tội phạm đa dạng nhiều ẩn số.
Hắn để yên cho lão mở cửa sổ và trèo vào căn phòng chứa đồ đạc tịch biên chờ bán đấu giá.
Tarzan chui theo chớ sao. Hắn lọt thỏm giữa một căn buồng rộng thênh thang mỗi chiều dài khoảng 40 mét với những cột bê-tông cao ngất. Trong phòng chất bề bộn nào đồ gỗ, thùng các-tông, nào là dụng cụ gia đình, thậm chí có cả máy cắt cỏ. Kia kìa, ở góc xa là một loạt đồ gỗ quý giá, có cả mấy chiếc đàn dương cầm, hàng chục cái ti-vi và nhiều pho tượng đóng gói cẩn thận.
Roder quỳ gối trước một cái tủ văn phòng kiểu xưa làm bằng gỗ quý, véc-ni sẫm màu. Lão chúi đầu vội vã lục lọi các ngăn trong tủ.
Tarzan nghĩ thầm: Chắc lão bỏ sót thứ gì quan trọng nên mới phải nhọc công thế này.
Cá Mực Roder bỗng nói khá to:
- Đây rồi! Có thế chứ!
Lão bật dậy như lò xo với một tấm ảnh khá lớn trên tay. Nào, bây giờ thì làm ơn đóng cửa tủ và các ngăn kéo lại. Sau đó Roder cắp tấm ảnh vào nách, gác một giò lên tường và nằm nghiêng người để đưa nốt chân kia lên… vọt. Còn phải thắc mắc, chiến lợi phẩm đã thu hồi lại được rồi cơ mà.
Khốn khổ cho lão! Tarzan đã nhanh như cắt lao đến giật phăng lấy bức ảnh. Roder run bắn ngơ ngác nhìn “kẻ đột nhập” thứ hai.
Tarzan nói ngay:
- Ông can tội ăn trộm! Để tôi coi thử bức ảnh nào. Ông mà nhúc nhích thì không yên với tôi đâu.
Còn lâu Roder mới tin vào lời dọa dẫm của trẻ ranh. Lão nhảy bổ vào hắn.
*
Bên chiếc xe Mercedes, anh Guido và ba quái đứng lố nhố. Cảm đám đều thở phào khi thấy Tarzan bước ra. Hắn vung vẩy tấm ảnh trong tay một cách đắc thắng:
- Các bạn ơi, đã tìm ra bí mật rồi. Lão Cá Mực đã tấn công mình và hiện giờ đang nằm trong phòng cầm đồ. Mình chưa kịp cho lão một đòn nữa thì lão đã phun ra hết mọi việc. Các bạn hãy nhìn bức hình này. Anh Guido, anh đã kể cho tụi em nghe về vụ chụp ảnh trên không. Thì đây, bức ảnh chụp nhà Roder hôm mùng chín tháng chín đã vô tình tố giác thủ phạm giết người. Anh thấy hình ảnh thủ phạm trên bức ảnh được lão Roder khoanh tròn bằng bút dạ không?
- Thấy, thấy rồi. Chúa ơi!
- Đó. Chính tên cướp tóc đỏ đã tấn công và hãm hại bà Christine. Gã ác ôn này tên là Otma Senbic hiện ở tù vì một tội khác nhưng sắp mãn hạn. Chà, có lẽ hiện gã này vẫn chưa biết rằng mình sẽ “được” ở tù suốt đời đâu. Qua những lời khai vừa rồi của Cá Mực Roder, rõ ràng chú Hasso Fluto bị oan hoàn toàn. Chính lão đã dùng con dao của chú ấy đánh rơi để vu khống người vô tội.
Cả đám im lặng. Gaby muốn trào nước mắt. Vậy là linh cảm của cô đã đúng.
*
Roder bị đưa trại giam tức khắc trong khi tướng cướp Otma Senbic bị khởi tố lần thứ hai. Lúc biết chẳng còn gì để mất, tên cướp mới tố cáo thêm việc Roder định dùng xe hơi mưu sát gã.
Ngay tối thứ bảy hôm đó, Fluto tới trình diện đồn cảnh sát. Giọng chú dè dặt:
- Các ông thông cảm, nếu không bị sốt cao, tôi đã đầu thú lâu rồi.
- Hả? Ông chưa biết rằng ông vô tội sao?
- Dạ chưa.
Fluto rời đồn cảnh sát với vẻ hài lòng.
Vậy là ông đã giữ được đúng lời hứa với bọn trẻ - những ân nhân của ông, không khai báo gì về chuyện từ hôm qua tới nay ông ẩn náu ở đâu.
*
Khi chỉ còn lại Tứ quái, Gaby bảo:
- Vài năm nữa, khi mình đủ can đảm, mình sẽ thú thật với ba má những việc tụi mình đã làm. Dù mục đích tốt đẹp, cũng không nên nói dối mãi mãi, đúng không các bạn?
Tròn Vo thì nhún vai:
- Mình thì chẳng việc gì phải chờ lâu đến thế. Ngay chiều nay, mình sẽ nói với ba mình về chuyện… ngôi nhà ngoại ô đã bị “bọn trộm” đột nhập.
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Trong thành phố bắt đầu có dấu hiệu hoạt động của Hội Tam Hoàng - một tổ chức tội phạm người Trung Hoa - với công việc bẩn thỉu là buôn bán á phiện.
Khi chúng ép buộc ông Lâm - chủ một quán ăn Tàu, đồng thời là thầy dạy võ của Tarzan – vào cuộc, chúng đã không để ý tới sự có mặt của TKKG bên cạnh ông.
Tứ quái không đời nào lại bỏ mặc bạn bè trong cơn hoạn nạn!
/703
|