Detl mở cửa nhà. Năm ngón tay lần trên tường tìm công tắc điện. Đèn sáng. Hít một hơi thật sâu, gã bước vào. Gã đánh bạo đưa mắt nhìn khắp sảnh, tới tận cầu thang bằng đá cẩm thạch, vẫn chẳng thấy xác chết đâu.
Gã đóng cửa đảo cái nhìn một vòng. Rõ ràng Scheffel đã tuyên bố “ngộ sát” lão chú gã rồi mà, chẳng lẽ tên chủ tiệm đồ cổ trong lúc hoảng vía thấy Preff ngất xỉu lại tưởng rằng lão đi đứt? Detl kêu oang oang:
- Chú Eduard ơi! Cháu Detlef đây!
Không một tiếng hồi âm đáp lại. Detl nghe da thịt rờn rợn. Gã bắt đầu sục sạo tất cả mọi cửa kính cố tìm cho được một ô kính vỡ, chính Scheffel nói rằng y sẽ đập bể kính để ngụy tạo một vụ ăn cướp tại hiện trường mà. Nhưng quỷ tha ma bắt tên chủ tiệm đồ cổ đi, mọi cửa kính đều còn “zin” tới chỉ.
Đúng lúc đó chuông điện thoại réo vang. Detl lập cập chạy lại nhấc máy mà tay run bắn:
- Tôi là Detlef Drustmann đây.
Trời đất. Giọng ông chú gã vang lên:
- Ta đây. Ta báo để anh khỏi thắc mắc rằng ta sẽ về trễ. Ta đã đến làng Kuhschnappl, anh hiểu gì không Detl. Ta mới mua một khách sạn tên Birkenhof ở làng này. Được đấy chứ, hả?
Detl nghẹn cổ, thở không ra hơi.
- Ê, Detlef.
- D… dạ.
- Anh mắc chứng gì mà thụt lưỡi vậy? Nói…
- Cháu… cháu… không được khỏe.
- Mày bị cảm cúm à?
- Dạ, cháu đau đầu. Nhức nhối khắp mình mẩy.
- Hừ, mày hãy nốc ngay một li rượu mạnh cho tỉnh người, tao về nhà bây giờ đây.
Preff bỏ máy khiến Detl sững sờ. Thôi rồi, gã đã bị tên ma đầu Scheffel cho vào tròng mất tiêu chiếc Ferrari cáu cạnh lẫn đủ mọi giấy tờ công nợ. Y mới quỷ quyệt làm sao! Còn mi, Detlef, mi là thằng ngu nhất trần đời. Từ chỗ có trong tay 62.000 mark đột nhiên mất trắng và nợ nần chồng chất. Scheffel, tao thù mày.
Detl mò xuống tủ rượu, nốc tì tì hết li này sang li khác.
Nửa giờ sau, khi chiếc ta-xi chở lão chú đậu lại thì mắt gã đã lờ đờ, lưỡi thè ra.
Coi, mặt Preff đỏ phừng phừng. Cơn thịnh nộ lúc này có dịp nhân đôi. Chứ sao, trước khi rời Kuhschnappl về đây lão đã bực sẵn vì một thông tin chó chết. Lão xồng xộc xông đến vực cổ thằng cháu ngu xuẩn bợp liền mấy cái tát trời giáng.
- Đừng… đừng đánh… Cháu… bị thương… bị cướp… chiều nay… đầu cháu… sưng vù…
Preff tối mặt:
- Tao bảo mày uống một li sao mày ực như tự sát vậy hả?
- Vì… hic hic… chú chưa biết… và vì vậy mà… cháu thua đậm… Scheffel… đã lừa… hic hic… y chưa đập… chết chú nhưng chiếc… Ferrari của cháu… đã lọt vào tay y… giá mà cháu đừng… hic… quen tên chủ tiệm đồ cổ… Scheffel… tên tiêu thụ đồ ăn cắp ấy… hic… chó đẻ thiệt… tụi cháu đã ngu ngốc… hic… bán kho báu… Tipperitzki cho y…
Preff nhìn trừng trừng thằng cháu trời đánh. Mẹ kiếp, nó lảm nhảm cái gì nhỉ, sao lại có những chữ “Scheffel, đập chết, kho báu” ở đây?
Lão nén giận:
- Đi vô nhà tắm, Detl! Vùi đầu vào nước lạnh đúng năm phút, hiểu chưa? Tao sẽ pha cà phê và kiếm thuốc cho mày.
Cuộc tra hỏi kéo dài tới nửa giờ bởi Detl say bí tỉ, trả lời rối rắm. Nhưng rồi Preff cũng hiểu hết. Thì ra vậy. Preff bàng hoàng. Thằng cháu ngu ngốc của lão đã giao du với thằng lưu manh Armin Floenke và bị thằng bợm già Scheffel hạ gục bằng một loạt giấy nợ.
Preff điềm tĩnh nói:
- Này Detl, mày vểnh tai nghe cho rõ điều này: không có thằng người Tàu nào dư thì giờ cướp cái cặp của mày, vả lại càng không phải do tao xúi giục. Thằng bạn Armin của mày đáng ngại lắm đó, nó đã dám bịa chuyện thì nó cũng dám là thủ phạm. Nói cho cùng tao cũng chẳng giấu gì mày, tao có ý định du lịch vòng quanh Trung Hoa nên thời gian gần đây có theo học tiếng Tàu với một giáo viên dạy tư người Hoa. Anh ta tên là Thế Hùng. Đáng tiếc là tao không làm gì được Scheffel. Y nắm mày trong tay. Mày thấy đấy, thằng Armin là thủ phạm chính của kho báu nhà bà Adelheid thì không việc gì còn mày mày lại lút đầu lút cổ vô số giấy nợ dù chỉ là tòng phạm. Scheffel mà bị lộ, y sẽ tố giác mày là cái chắc. Đáng tiếc, tao đã từng mê kho báu Tipperitzki biết mấy. Đành phải quên nó đi vậy.
- Thế còn… hic… chiếc Ferrari của cháu?
- Coi như nó đã mất rồi.
- Cháu… cháu… muốn đòi lại.
- Chịu thôi, ngu thì phải chịu.
Preff liếc đồng hồ. Mắt lão ngóng về máy điện thoại trước khi lừ lừ nhìn Detl:
- Ngay bây giờ mày gói đồ lại. Tao sẽ gọi ta-xi chở mày đến làng Kuhschnappl.
- Sao… sao vậy chú?
- Để mày nghỉ ngơi chứ sao. Khách sạn Birkenhof tuy nhỏ nhưng là tài sản của dòng họ danh giá này. Mày sẽ là ông chủ nhỏ ở đó.
- D… dạ…
- Nếu anh mà làm chuyện bậy bạ gì ở khách sạn thì đừng trách tôi. Nào, nhanh lên. Ôm bàn chải đánh răng theo…
*
Gaby đang dắt con Oskar đi dạo thì một chiếc xe hơi thắng két ngay lề đường rát rạt. Cô nghe một giọng đàn ông từ trên xe vọng xuống:
- Cô là Gabriele Glockner, con gái của thanh tra Glockner phải không?
- Ông muốn biết điều đó để làm gì ạ?
Trên xe hình như có tất cả hai người. Gaby thấy một cái bóng nhúc nhích:
- Có người bạn trai nhắn tin cho cô đây.
- Của Tarzan à?
- Đúng. Cậu ta nhắn tin trên giấy.
Người đàn ông mở cửa xe nhào ra. Trong xe tối om om. Trên tay gã là chiếc phong bì loáng thoáng.
Lạ nhỉ, Tarzan luôn luôn nhắn bằng phôn cơ mà. Cô bé chưa kịp phản ứng gì thì gã đàn ông đã lù lù trước mặt. Lạy Chúa, gã làm chi có mặt mũi, chỉ thấy hai hàm răng nhe ra trong chiếc mặt nạ bít bùng.
Gaby toan kêu lên, toan bỏ chạy.
Nhưng một bàn tay thép chụp dính bả vai Gaby, bàn tay kia úp một tấm giẻ bốc mùi Chloroform kinh tởm vô mặt cô bé. Gaby lịm tức khắc, không nhận thấy chiếc dây buộc Oskar tuột khỏi tay mình.
Oskar quên cả nhút nhát lao tới. Nó hé nanh suýt đớp được bắp chân tên bắt cóc cô chủ thì đã lãnh một cú đá của gã. Oskar tru lên. Rồi dường như nhớ ra mình không phải loại chó có thể bảo vệ cô chủ, nó quay về, sợi dây lòng thòng kéo theo sau.
Oskar đứng trước cửa hiệu thực phẩm “Công Chúa” tru từng hồi khiến bà Margot Glockner sửng sốt:
- Chúa ơi, Gaby đâu?
Con chó vẫy đuôi dụi mõm vào chân bà rên ư ử. Vậy là có chuyện chẳng lành rồi. Bà Glockner điếng người, hai thầy trò Gaby, Oskar đi đâu cũng có cặp chớ đâu có chuyện Oskar lạc lõng như vậy.
Bà hấp tấp mặc áo khoác, dắt quái cẩu lùng kiếm khắp nơi. Kia kìa, tại lề đường mà Gaby bị bọn bịt mặt bắt lên xe, Oskar cứ ngẩn ngơ hít hít.
Bà Margot hổn hển chạy lên lầu tính báo tin cho chồng hôm nay bận phiên trực ở Tổng nha. Trước khi bà định nhấc phôn, chuông điện thoại đã reo lên. Margot cầm ống nghe:
- Gia đình Glockner đây.
Bên kia đầu dây là một giọng lạnh lùng:
- Con gái mụ đã bị bắt cóc. Chúng tôi buộc phải giữ con bé làm con tin để cảnh cáo tên cớm chồng mụ và ba thằng nhãi ranh đàn đúm với con mụ kì đà cản mũi. Con bé sẽ phải trả giá đắt. Rồng Vàng gửi lời chào của Tử thần. Nó sẽ biết thế nào là một cái chết từ từ bằng nọc độc hê-rô-in xâm nhập dần dần vô cơ thể. Chúng tôi rất hài lòng chào đón con gái mụ gia nhập hàng ngũ những kẻ nghiện ma túy. Nó sẽ được chích loại ma túy mạnh nhất trước khi được trả tự do.
- Xin các người đừng! Chúng tôi…
Kẻ vừa gọi đến đã bỏ máy.
*
Tarzan đang đứng xớ rớ trước cửa phòng ăn thì thầy giám thị Peletier nhào vào. Ông chụp tay hắn:
- Lại buồng điện thoại ngay. Thanh tra Glockner phôn cho em từ nãy giờ.
- Cảm ơn thầy.
Khuya khoắt thế này chú Glockner cần nói chuyện gì vậy. Tarzan bồn chồn quay số Tổng nha.
- Cháu đây, thưa chú Glockner.
Giọng thanh tra Glockner rắn rỏi:
- Đừng mất bình tĩnh nghe Tarzan. Gaby đã bị bắt cóc cách đây mười lăm, hai mươi phút gì đó lúc dắt Oskar dạo chơi quanh hè phố gần nhà. Cô vừa bao tin dữ cho chú. Hung thủ có thể là bọn Tam Hoàng, bởi vừa rồi một nhân vật tự xưng là Rồng Vàng đã chuyển lời chào của Tử thần đến gia đình chú. Chúng hăm dọa sẽ biến Gaby thành một con nghiện.
Tim Tarzan nhảy lên thon thót. Hãy bình tĩnh! Phải tỉnh táo!
- Chú đang nghĩ đến tên Hùng Sẹo Mép. Theo báo cáo của trinh sát thì gã vẫn ở lì trong nhà dạy học cho hai phụ nữ. Gã hoàn toàn ngoại phạm trong vụ này.
- Nhưng gã là một tên Tam Hoàng.
- Ừ… tuy nhiên điều đó hiện giờ không giúp ích gì trong lúc này. Chú chỉ muốn biết là cháu có nắm được thông tin nào cần thiết cho chú nữa hay không?
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Cháu không nhớ ra điều gì cả. A, có thể là thằng Mặt Diều Hâu gây ra vụ này. Có thể sau khi húc ngã Tròn Vo trước tiệm HONG KONG, gã đã kịp thời trụ lại một xó tối quan sát mà tụi cháu không hề hay biết.
- Nhận xét đó có vẻ đúng đấy.
- Mình sẽ làm gì cứu Gaby hả chú?
- Chúng tôi sẽ hội ý khẩn cấp và mở cuộc truy nã toàn diện. Chúc cháu ngủ ngon, Tarzan!
*
Tên Tam Hoàng rảo bước vào ngõ Frostriegel. Cửa hiệu đồ cổ của Scheffel tối bưng ổ khóa. Nhưng căn hộ của y vẫn sáng đèn.
Lư Diều Hầu nghiến răng, gã đang ấm ức. Lần đầu tiên trong đời võ lâm, gã đang ấm ức. Lần đầu tiên trong đời võ lâm, gã đã thua một thằng choai ở sân sau tiệm HONG KONG. Tiếp nữa bị Rồng Vàng phạt cái tội vô tích sự bằng cách bắt làm ngay phi vụ khác. Mẹ kiếp, nếu thất bại trong phi vụ “Scheffel” này, gã chỉ còn nước toi đời.
Lư Mãn Chu nhìn quanh. Không bóng người. Chuyện phá khóa cửa chỉ là đồ bỏ. Chưa đến một phút, cửa chính đã hé ra. Trong bóng tối, họ Lư lần mò theo cầu thang lên gác. Trong phòng phát ra tiếng nhạc cổ điển, nhạc Beetthoven mà gã ưa thích đây.
Lư rút súng lăm lăm đá tung cửa bước vào.
Scheffel ngồi trên ghế bành sững sờ há hốc mồm. Căn hộ của y bày biện đầy đồ cổ y như một viện bảo tàng nhỏ.
Lư lừ đừ tiến đến máy quay đĩa, tắt nhạc.
Mũi súng lục chĩa vào ngực Scheffel. Mặt y mỗi lúc một trắng bệch ra. Giọng của Lư sắc lạnh:
- Tao đến theo mệnh lệnh Rồng vàng. Tụi tao không ngờ mày định chơi gác tổ chức. Mày cả gan tung hê-rô-in với giá rẻ đề kèn cựa với tụi tao. Trung tâm ở Amsterdam ra lệnh cho TIÊU mày.
Scheffel nào biết Rồng Vàng là cái con gì. Y gào lên:
- Không. Hê-rô-in hả? Không. Tôi không dính dáng đến ma túy mà chỉ buôn đồ cổ. Quả là tôi có buôn đồ phi pháp trộm cắp và cho vay nặng lãi nhưng xin thề chẳng dám rớ tới hê-rô-in.
- Đó chỉ là nghề nghiệp ngụy trang thôi. Tao đếm từ một đến ba giây. Mày cầu kinh đi là vừa.
Scheffel tuyệt vọng giơ hai tay lên cao. Sương mù vây kín cặp mắt lồi thê thảm của y.
- Rồng… Vàng gì gì đó của các ông lầm rồi. Sự thật, không phải như vậy.
- Không nhiều lời! Tao muốn thấy bằng chứng. Mày hãy mở tất cả mọi két sắt dưới văn phòng ra cho tao khám. Có một hạt bụi hê-rô-in là mày qua đời tức khắc.
Scheffel gật lia lịa:
- Dạ, dạ… tôi sẽ mở sạch sành sanh. Tôi thề là không có ma túy. Chỉ có…
Y lủi thủi xuống cầu thang trước, mũi súng lạnh ngắt gí vào gáy ơn ớn. Scheffel mở bộ ruột hai chiếc két sắt. Y đắc thắng nhìn vị khách không mời mà cười. Lư đẩy bắn nạn nhân của gã vào xó phòng.
- Úp mặt vô tường đợi tao kiểm tra.
Gã Tam Hoàng khoắng sạch cả hai cái két, khẩu súng vẫn không rời khỏi tay. Gã lẩm bẩm:
- Cái gì thế này? Mặt ngọc lục bảo hình trái tim hả? Có phải là đồ nữ trang của mụ già Tipperitzki không? Gớm nhỉ, hóa ra mày đã đánh gục mụ già và… Này, câm mõm lại. Mày chỉ được phép nói khi tao hỏi, rõ chưa? Số phận mày đang ngắn đi từng giây từng phút, hiểu chứ?
Lư Mãn Chu tiếp tục bới. Gã thấy giấy tờ xe lẫn chìa khóa chiếc ô-tô.
- Ờ, một chiếc Ferrari cơ à? Lại còn giấy nợ nữa, mẹ kiếp, 70.000 mark. Và mới ghi hôm nay. Kẻ vay tiền tên là gì?
Scheffel lắp bắp:
- Tôi… tôi… phải trả lời ạ?
- Mày PHẢI! Và nhanh lên!
- Dạ dạ, chữ kí đấy là của một thằng nhãi tên là Detlef Drustmann ạ.
Lư còn thấy cả một hộp cổ phiếu, 15.000 mark tiền mặt và hai thỏi vàng ròng.
Lư Mãn Chu rút từ dưới áo khoác ra một cái túi gấp nhỏ. Gã hô biến các thứ vào sạch bách trong túi.
- Tao lấy đi những thứ này. Rồng Vàng sẽ quyết định số phận của chúng. Nếu mày hối cải, lìa bỏ hẳn buôn ma túy thì sẽ được khoan hồng nhận lại. Thị trường ma túy là độc quyền của tụi tao. Tụi tao cung cấp loại hê-rô-in tốt nhất chớ không phải thứ hàng dỏm như mày. Mày cả gan lừa đảo các tín đồ nghiện ngập. Bộ mày chưa biết câu “khách hàng là Thượng đế” hả?
- Nhưng tôi…
- Câm mõm!
- Tôi…
- Mày muốn ăn đạn vào lưng hả?
Scheffel run rẩy. Sơ-mi ướt đẫm mồ hôi. Còn biết chứng minh thế nào nữa? Có hạt bụi hê-rô-in nào đâu cơ chứ. Y im thít nhìn gã da vàng mắt xếch khóa cửa văn phòng nhốt mình. Gã biến mất bỏ lại y một mình một bóng.
Ăn cướp! Scheffel chợt tỉnh người. Đích thị gã là ăn cướp. Mất hết rồi! Mà lại không thể báo cảnh sát. Mẹ kiếp! Thoạt đầu mọi sự trôi chảy đến thế. Đã tưởng bở hôm nay là ngày hên của ta.
Scheffel buông phịch người xuống ghế. Y đột nhiên phá lên cười, tiếng cười của kẻ sắp vô dưỡng trí viện.
Gã đóng cửa đảo cái nhìn một vòng. Rõ ràng Scheffel đã tuyên bố “ngộ sát” lão chú gã rồi mà, chẳng lẽ tên chủ tiệm đồ cổ trong lúc hoảng vía thấy Preff ngất xỉu lại tưởng rằng lão đi đứt? Detl kêu oang oang:
- Chú Eduard ơi! Cháu Detlef đây!
Không một tiếng hồi âm đáp lại. Detl nghe da thịt rờn rợn. Gã bắt đầu sục sạo tất cả mọi cửa kính cố tìm cho được một ô kính vỡ, chính Scheffel nói rằng y sẽ đập bể kính để ngụy tạo một vụ ăn cướp tại hiện trường mà. Nhưng quỷ tha ma bắt tên chủ tiệm đồ cổ đi, mọi cửa kính đều còn “zin” tới chỉ.
Đúng lúc đó chuông điện thoại réo vang. Detl lập cập chạy lại nhấc máy mà tay run bắn:
- Tôi là Detlef Drustmann đây.
Trời đất. Giọng ông chú gã vang lên:
- Ta đây. Ta báo để anh khỏi thắc mắc rằng ta sẽ về trễ. Ta đã đến làng Kuhschnappl, anh hiểu gì không Detl. Ta mới mua một khách sạn tên Birkenhof ở làng này. Được đấy chứ, hả?
Detl nghẹn cổ, thở không ra hơi.
- Ê, Detlef.
- D… dạ.
- Anh mắc chứng gì mà thụt lưỡi vậy? Nói…
- Cháu… cháu… không được khỏe.
- Mày bị cảm cúm à?
- Dạ, cháu đau đầu. Nhức nhối khắp mình mẩy.
- Hừ, mày hãy nốc ngay một li rượu mạnh cho tỉnh người, tao về nhà bây giờ đây.
Preff bỏ máy khiến Detl sững sờ. Thôi rồi, gã đã bị tên ma đầu Scheffel cho vào tròng mất tiêu chiếc Ferrari cáu cạnh lẫn đủ mọi giấy tờ công nợ. Y mới quỷ quyệt làm sao! Còn mi, Detlef, mi là thằng ngu nhất trần đời. Từ chỗ có trong tay 62.000 mark đột nhiên mất trắng và nợ nần chồng chất. Scheffel, tao thù mày.
Detl mò xuống tủ rượu, nốc tì tì hết li này sang li khác.
Nửa giờ sau, khi chiếc ta-xi chở lão chú đậu lại thì mắt gã đã lờ đờ, lưỡi thè ra.
Coi, mặt Preff đỏ phừng phừng. Cơn thịnh nộ lúc này có dịp nhân đôi. Chứ sao, trước khi rời Kuhschnappl về đây lão đã bực sẵn vì một thông tin chó chết. Lão xồng xộc xông đến vực cổ thằng cháu ngu xuẩn bợp liền mấy cái tát trời giáng.
- Đừng… đừng đánh… Cháu… bị thương… bị cướp… chiều nay… đầu cháu… sưng vù…
Preff tối mặt:
- Tao bảo mày uống một li sao mày ực như tự sát vậy hả?
- Vì… hic hic… chú chưa biết… và vì vậy mà… cháu thua đậm… Scheffel… đã lừa… hic hic… y chưa đập… chết chú nhưng chiếc… Ferrari của cháu… đã lọt vào tay y… giá mà cháu đừng… hic… quen tên chủ tiệm đồ cổ… Scheffel… tên tiêu thụ đồ ăn cắp ấy… hic… chó đẻ thiệt… tụi cháu đã ngu ngốc… hic… bán kho báu… Tipperitzki cho y…
Preff nhìn trừng trừng thằng cháu trời đánh. Mẹ kiếp, nó lảm nhảm cái gì nhỉ, sao lại có những chữ “Scheffel, đập chết, kho báu” ở đây?
Lão nén giận:
- Đi vô nhà tắm, Detl! Vùi đầu vào nước lạnh đúng năm phút, hiểu chưa? Tao sẽ pha cà phê và kiếm thuốc cho mày.
Cuộc tra hỏi kéo dài tới nửa giờ bởi Detl say bí tỉ, trả lời rối rắm. Nhưng rồi Preff cũng hiểu hết. Thì ra vậy. Preff bàng hoàng. Thằng cháu ngu ngốc của lão đã giao du với thằng lưu manh Armin Floenke và bị thằng bợm già Scheffel hạ gục bằng một loạt giấy nợ.
Preff điềm tĩnh nói:
- Này Detl, mày vểnh tai nghe cho rõ điều này: không có thằng người Tàu nào dư thì giờ cướp cái cặp của mày, vả lại càng không phải do tao xúi giục. Thằng bạn Armin của mày đáng ngại lắm đó, nó đã dám bịa chuyện thì nó cũng dám là thủ phạm. Nói cho cùng tao cũng chẳng giấu gì mày, tao có ý định du lịch vòng quanh Trung Hoa nên thời gian gần đây có theo học tiếng Tàu với một giáo viên dạy tư người Hoa. Anh ta tên là Thế Hùng. Đáng tiếc là tao không làm gì được Scheffel. Y nắm mày trong tay. Mày thấy đấy, thằng Armin là thủ phạm chính của kho báu nhà bà Adelheid thì không việc gì còn mày mày lại lút đầu lút cổ vô số giấy nợ dù chỉ là tòng phạm. Scheffel mà bị lộ, y sẽ tố giác mày là cái chắc. Đáng tiếc, tao đã từng mê kho báu Tipperitzki biết mấy. Đành phải quên nó đi vậy.
- Thế còn… hic… chiếc Ferrari của cháu?
- Coi như nó đã mất rồi.
- Cháu… cháu… muốn đòi lại.
- Chịu thôi, ngu thì phải chịu.
Preff liếc đồng hồ. Mắt lão ngóng về máy điện thoại trước khi lừ lừ nhìn Detl:
- Ngay bây giờ mày gói đồ lại. Tao sẽ gọi ta-xi chở mày đến làng Kuhschnappl.
- Sao… sao vậy chú?
- Để mày nghỉ ngơi chứ sao. Khách sạn Birkenhof tuy nhỏ nhưng là tài sản của dòng họ danh giá này. Mày sẽ là ông chủ nhỏ ở đó.
- D… dạ…
- Nếu anh mà làm chuyện bậy bạ gì ở khách sạn thì đừng trách tôi. Nào, nhanh lên. Ôm bàn chải đánh răng theo…
*
Gaby đang dắt con Oskar đi dạo thì một chiếc xe hơi thắng két ngay lề đường rát rạt. Cô nghe một giọng đàn ông từ trên xe vọng xuống:
- Cô là Gabriele Glockner, con gái của thanh tra Glockner phải không?
- Ông muốn biết điều đó để làm gì ạ?
Trên xe hình như có tất cả hai người. Gaby thấy một cái bóng nhúc nhích:
- Có người bạn trai nhắn tin cho cô đây.
- Của Tarzan à?
- Đúng. Cậu ta nhắn tin trên giấy.
Người đàn ông mở cửa xe nhào ra. Trong xe tối om om. Trên tay gã là chiếc phong bì loáng thoáng.
Lạ nhỉ, Tarzan luôn luôn nhắn bằng phôn cơ mà. Cô bé chưa kịp phản ứng gì thì gã đàn ông đã lù lù trước mặt. Lạy Chúa, gã làm chi có mặt mũi, chỉ thấy hai hàm răng nhe ra trong chiếc mặt nạ bít bùng.
Gaby toan kêu lên, toan bỏ chạy.
Nhưng một bàn tay thép chụp dính bả vai Gaby, bàn tay kia úp một tấm giẻ bốc mùi Chloroform kinh tởm vô mặt cô bé. Gaby lịm tức khắc, không nhận thấy chiếc dây buộc Oskar tuột khỏi tay mình.
Oskar quên cả nhút nhát lao tới. Nó hé nanh suýt đớp được bắp chân tên bắt cóc cô chủ thì đã lãnh một cú đá của gã. Oskar tru lên. Rồi dường như nhớ ra mình không phải loại chó có thể bảo vệ cô chủ, nó quay về, sợi dây lòng thòng kéo theo sau.
Oskar đứng trước cửa hiệu thực phẩm “Công Chúa” tru từng hồi khiến bà Margot Glockner sửng sốt:
- Chúa ơi, Gaby đâu?
Con chó vẫy đuôi dụi mõm vào chân bà rên ư ử. Vậy là có chuyện chẳng lành rồi. Bà Glockner điếng người, hai thầy trò Gaby, Oskar đi đâu cũng có cặp chớ đâu có chuyện Oskar lạc lõng như vậy.
Bà hấp tấp mặc áo khoác, dắt quái cẩu lùng kiếm khắp nơi. Kia kìa, tại lề đường mà Gaby bị bọn bịt mặt bắt lên xe, Oskar cứ ngẩn ngơ hít hít.
Bà Margot hổn hển chạy lên lầu tính báo tin cho chồng hôm nay bận phiên trực ở Tổng nha. Trước khi bà định nhấc phôn, chuông điện thoại đã reo lên. Margot cầm ống nghe:
- Gia đình Glockner đây.
Bên kia đầu dây là một giọng lạnh lùng:
- Con gái mụ đã bị bắt cóc. Chúng tôi buộc phải giữ con bé làm con tin để cảnh cáo tên cớm chồng mụ và ba thằng nhãi ranh đàn đúm với con mụ kì đà cản mũi. Con bé sẽ phải trả giá đắt. Rồng Vàng gửi lời chào của Tử thần. Nó sẽ biết thế nào là một cái chết từ từ bằng nọc độc hê-rô-in xâm nhập dần dần vô cơ thể. Chúng tôi rất hài lòng chào đón con gái mụ gia nhập hàng ngũ những kẻ nghiện ma túy. Nó sẽ được chích loại ma túy mạnh nhất trước khi được trả tự do.
- Xin các người đừng! Chúng tôi…
Kẻ vừa gọi đến đã bỏ máy.
*
Tarzan đang đứng xớ rớ trước cửa phòng ăn thì thầy giám thị Peletier nhào vào. Ông chụp tay hắn:
- Lại buồng điện thoại ngay. Thanh tra Glockner phôn cho em từ nãy giờ.
- Cảm ơn thầy.
Khuya khoắt thế này chú Glockner cần nói chuyện gì vậy. Tarzan bồn chồn quay số Tổng nha.
- Cháu đây, thưa chú Glockner.
Giọng thanh tra Glockner rắn rỏi:
- Đừng mất bình tĩnh nghe Tarzan. Gaby đã bị bắt cóc cách đây mười lăm, hai mươi phút gì đó lúc dắt Oskar dạo chơi quanh hè phố gần nhà. Cô vừa bao tin dữ cho chú. Hung thủ có thể là bọn Tam Hoàng, bởi vừa rồi một nhân vật tự xưng là Rồng Vàng đã chuyển lời chào của Tử thần đến gia đình chú. Chúng hăm dọa sẽ biến Gaby thành một con nghiện.
Tim Tarzan nhảy lên thon thót. Hãy bình tĩnh! Phải tỉnh táo!
- Chú đang nghĩ đến tên Hùng Sẹo Mép. Theo báo cáo của trinh sát thì gã vẫn ở lì trong nhà dạy học cho hai phụ nữ. Gã hoàn toàn ngoại phạm trong vụ này.
- Nhưng gã là một tên Tam Hoàng.
- Ừ… tuy nhiên điều đó hiện giờ không giúp ích gì trong lúc này. Chú chỉ muốn biết là cháu có nắm được thông tin nào cần thiết cho chú nữa hay không?
Tarzan ngẫm nghĩ:
- Cháu không nhớ ra điều gì cả. A, có thể là thằng Mặt Diều Hâu gây ra vụ này. Có thể sau khi húc ngã Tròn Vo trước tiệm HONG KONG, gã đã kịp thời trụ lại một xó tối quan sát mà tụi cháu không hề hay biết.
- Nhận xét đó có vẻ đúng đấy.
- Mình sẽ làm gì cứu Gaby hả chú?
- Chúng tôi sẽ hội ý khẩn cấp và mở cuộc truy nã toàn diện. Chúc cháu ngủ ngon, Tarzan!
*
Tên Tam Hoàng rảo bước vào ngõ Frostriegel. Cửa hiệu đồ cổ của Scheffel tối bưng ổ khóa. Nhưng căn hộ của y vẫn sáng đèn.
Lư Diều Hầu nghiến răng, gã đang ấm ức. Lần đầu tiên trong đời võ lâm, gã đang ấm ức. Lần đầu tiên trong đời võ lâm, gã đã thua một thằng choai ở sân sau tiệm HONG KONG. Tiếp nữa bị Rồng Vàng phạt cái tội vô tích sự bằng cách bắt làm ngay phi vụ khác. Mẹ kiếp, nếu thất bại trong phi vụ “Scheffel” này, gã chỉ còn nước toi đời.
Lư Mãn Chu nhìn quanh. Không bóng người. Chuyện phá khóa cửa chỉ là đồ bỏ. Chưa đến một phút, cửa chính đã hé ra. Trong bóng tối, họ Lư lần mò theo cầu thang lên gác. Trong phòng phát ra tiếng nhạc cổ điển, nhạc Beetthoven mà gã ưa thích đây.
Lư rút súng lăm lăm đá tung cửa bước vào.
Scheffel ngồi trên ghế bành sững sờ há hốc mồm. Căn hộ của y bày biện đầy đồ cổ y như một viện bảo tàng nhỏ.
Lư lừ đừ tiến đến máy quay đĩa, tắt nhạc.
Mũi súng lục chĩa vào ngực Scheffel. Mặt y mỗi lúc một trắng bệch ra. Giọng của Lư sắc lạnh:
- Tao đến theo mệnh lệnh Rồng vàng. Tụi tao không ngờ mày định chơi gác tổ chức. Mày cả gan tung hê-rô-in với giá rẻ đề kèn cựa với tụi tao. Trung tâm ở Amsterdam ra lệnh cho TIÊU mày.
Scheffel nào biết Rồng Vàng là cái con gì. Y gào lên:
- Không. Hê-rô-in hả? Không. Tôi không dính dáng đến ma túy mà chỉ buôn đồ cổ. Quả là tôi có buôn đồ phi pháp trộm cắp và cho vay nặng lãi nhưng xin thề chẳng dám rớ tới hê-rô-in.
- Đó chỉ là nghề nghiệp ngụy trang thôi. Tao đếm từ một đến ba giây. Mày cầu kinh đi là vừa.
Scheffel tuyệt vọng giơ hai tay lên cao. Sương mù vây kín cặp mắt lồi thê thảm của y.
- Rồng… Vàng gì gì đó của các ông lầm rồi. Sự thật, không phải như vậy.
- Không nhiều lời! Tao muốn thấy bằng chứng. Mày hãy mở tất cả mọi két sắt dưới văn phòng ra cho tao khám. Có một hạt bụi hê-rô-in là mày qua đời tức khắc.
Scheffel gật lia lịa:
- Dạ, dạ… tôi sẽ mở sạch sành sanh. Tôi thề là không có ma túy. Chỉ có…
Y lủi thủi xuống cầu thang trước, mũi súng lạnh ngắt gí vào gáy ơn ớn. Scheffel mở bộ ruột hai chiếc két sắt. Y đắc thắng nhìn vị khách không mời mà cười. Lư đẩy bắn nạn nhân của gã vào xó phòng.
- Úp mặt vô tường đợi tao kiểm tra.
Gã Tam Hoàng khoắng sạch cả hai cái két, khẩu súng vẫn không rời khỏi tay. Gã lẩm bẩm:
- Cái gì thế này? Mặt ngọc lục bảo hình trái tim hả? Có phải là đồ nữ trang của mụ già Tipperitzki không? Gớm nhỉ, hóa ra mày đã đánh gục mụ già và… Này, câm mõm lại. Mày chỉ được phép nói khi tao hỏi, rõ chưa? Số phận mày đang ngắn đi từng giây từng phút, hiểu chứ?
Lư Mãn Chu tiếp tục bới. Gã thấy giấy tờ xe lẫn chìa khóa chiếc ô-tô.
- Ờ, một chiếc Ferrari cơ à? Lại còn giấy nợ nữa, mẹ kiếp, 70.000 mark. Và mới ghi hôm nay. Kẻ vay tiền tên là gì?
Scheffel lắp bắp:
- Tôi… tôi… phải trả lời ạ?
- Mày PHẢI! Và nhanh lên!
- Dạ dạ, chữ kí đấy là của một thằng nhãi tên là Detlef Drustmann ạ.
Lư còn thấy cả một hộp cổ phiếu, 15.000 mark tiền mặt và hai thỏi vàng ròng.
Lư Mãn Chu rút từ dưới áo khoác ra một cái túi gấp nhỏ. Gã hô biến các thứ vào sạch bách trong túi.
- Tao lấy đi những thứ này. Rồng Vàng sẽ quyết định số phận của chúng. Nếu mày hối cải, lìa bỏ hẳn buôn ma túy thì sẽ được khoan hồng nhận lại. Thị trường ma túy là độc quyền của tụi tao. Tụi tao cung cấp loại hê-rô-in tốt nhất chớ không phải thứ hàng dỏm như mày. Mày cả gan lừa đảo các tín đồ nghiện ngập. Bộ mày chưa biết câu “khách hàng là Thượng đế” hả?
- Nhưng tôi…
- Câm mõm!
- Tôi…
- Mày muốn ăn đạn vào lưng hả?
Scheffel run rẩy. Sơ-mi ướt đẫm mồ hôi. Còn biết chứng minh thế nào nữa? Có hạt bụi hê-rô-in nào đâu cơ chứ. Y im thít nhìn gã da vàng mắt xếch khóa cửa văn phòng nhốt mình. Gã biến mất bỏ lại y một mình một bóng.
Ăn cướp! Scheffel chợt tỉnh người. Đích thị gã là ăn cướp. Mất hết rồi! Mà lại không thể báo cảnh sát. Mẹ kiếp! Thoạt đầu mọi sự trôi chảy đến thế. Đã tưởng bở hôm nay là ngày hên của ta.
Scheffel buông phịch người xuống ghế. Y đột nhiên phá lên cười, tiếng cười của kẻ sắp vô dưỡng trí viện.
/703
|