Sau màn giặt giũ, dọn dẹp, Elsa chống gối đứng thẳng người lắc đầu nhìn thành quả lao động của mình. Khỉ ạ, đống quần áo dồn cục suốt một tuần suýt làm hư cái máy giặt.
Elsa năm nay 39 tuổi, nguyên là nhân viên điều tra hình sự một thời vào sinh ra tử. Tuy đã nghỉ việc nhưng dáng dấp vẫn nhanh nhẹn. Đôi mắt rất linh lợi, giọng nói dẻo quẹo. Elsa có thể kể một lèo 40 chuyện tiếu lâm, biết hít đất một hơi 39 lần và còn biết sửa ti-vi, radio như một thợ lành nghề. Cô thở phào, trút bỏ tạp dề, mũ chụp tóc rồi thủng thẳng đi lên phòng trà trong ngôi biệt thự sang trọng của ông chồng tỉ phú quá cố để… gắn trên môi một điếu thuốc thư giãn thần kinh.
Elsa người nhỏ nhắn, mắt xanh, mũi hơi lõ, gương mặt còn rất xinh, hệt như mẹ Gaby.
Ngồi ngắm những lọn khói thuốc ngoằn ngoèo bay lên, cô chợt nhớ tới cú điện thoại của thằng cha căng chú kiết nào đó. Hồi nãy thằng cha trong điện thoại định dụ khị mình gì vậy? Một thằng bợm. Xấu số rồi em ơi. Em đụng phải “cớm nữ” thứ dữ rồi. Kẻ cắp gặp… bà già chỉ có nước thác sớm. Tuy nhiên phải kiểm tra đã, trò chơi này vui đây.
Elsa nhấc máy quay số nhà mà tên cướp gọi theo lời gã tự ngụy biện. Cô quay đúng y bon các số của điện thoại mình, chỉ thay số cuối cùng là 5. Coi, đầu dây bên kia một giọng đàn ông phều phào:
- Tôi là Jewsets đây.
- Còn tôi là Clarina Wenig. Tôi muốn nói chuyện với bà Marianne một chút.
- Ở đây không có ai tên Marianne, vợ tôi tên Rosamunde. Tôi là nhà chiêm tinh học lừng danh thế giới, chuyên môn coi tử vi số mạng chỉ bằng ba sợi tóc và ba giọt nước mắt của thân chủ.
- Vậy ư? Vậy thì xin cảm ơn ông, nhà chiêm tinh nổi tiếng thế giới.
Elsa gác máy cái rụp. Khốn kiếp, rõ ràng gã đàn ông hồi nãy chế tạo ra số phôn của một cô ả Marianne nào đó không có thực trên đời để… lừa cô. Té ra vẫn là cái trò tìm địa chỉ nạn nhân để trấn lột qua điện thoại mà cô từng phá án trong lúc còn là một nữ thám tử hình sự đây. Cô lẩm bẩm:
- Ta sẽ đợi. Mi cứ đến đi.
Máu cảnh sát đặc nhiệm sôi lên sùng sục, Elsa lại chụp máy quay số cô bạn gái ở Viên cấp tốc.
- Alô, cưng đó hả? Tao có chuyện kẹt không qua nước Áo với mày được. Hẹn lại thứ hai nghe.
Cô bạn hải ngoại quát vào trong máy:
- Tao đã mua vé cho hai đứa xem opera thứ bảy này rồi.
- Có gì khó giải quyết đâu. Mày kiếm đại một thằng cha nào đó làm vệ sĩ hộ tống.
- Ê, không có chuyện ruồi bu đó đâu nghe. Chẳng lẽ cuối cùng tao lại rủ ông chồng tao. Ổng lại có tật ngáy ngay khi ca sĩ opera bắt đầu lên tiếng.
- Mày thụi vô sườn lão thật đau vào.
Hai người phụ nữ cười đã đời trong điện thoại. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa réo lên. Elsa chào bạn, gác máy ghé mắt nhìn vô “mắt thần” gắn ở cửa. Chả lẽ nó lại vác xác đến sớm vậy?
Cô reo lên:
- Gaby!
Cánh cửa mở ra, Elsa vui vẻ ôm ái nữ xinh đẹp của bạn học cũ vào lòng:
- Cháu càng ngày càng đẹp, Gaby ạ. Đẹp hơn mẹ Margot của cháu thời thiếu nữ. Cứ như một nàng công chúa ấy. Chà, vậy mà cô quên đứt cái vụ cô cháu mình hẹn nhau đó.
- Dạ không sao ạ. Nếu cô bận xin hẹn cô khi khác ạ.
- Ồ không, không, vào đi. Lúc nào cô cũng có thời gian để trò chuyện với cháu.
Hai cô cháu cười khúc khích kéo nhau vô phòng khách. Gaby sung sướng khi thấy trên mặt bàn không còn cái gạt tàn nào.
- Aha, cô cai thuốc lá rồi hở, hoan hô cô.
- Khoan hoan hô vội Gaby, cô vừa hút xong một điếu đầu lọc loại nhẹ.
Mặt Gaby ỉu xìu. Hai cô cháu ngự thảnh thơi trên bộ sa-lông cực kì sang trọng và nhấm nháp nước trà đường. Elsa hỏi:
- Băng Tứ quái dạo này thế nào?
- Thì cả bốn đứa cháu đều đang quay mòng mòng. Tự nhiên đâm đầu vào ba cái trò phiêu lưu mạo hiểm làm chi cho khổ thân. Cô biết không, ngay giờ này Tròn Vo và Karl Máy Tính đang bám dính một đối tượng.
- Lại đặc vụ mới à?
- Dạ!
Elsa trầm ngâm:
- Cháu biết đấy, người chồng xấu số của cô rất giàu có. Ông ấy được thừa hưởng di sản của dòng họ để lại. Tiếc rằng ông ấy là người cuối cùng của dòng họ. Cô em gái duy nhất cũng qua đời cách đây nhiều năm vì bị sốt nhiễm trùng trong một dịp đi châu Phi. Cô hẹn cháu đến đây là để tặng cháu một chiếc lắc vàng, cô nghĩ rằng nó rất thích hợp với cháu.
Elsa đứng dậy mở tủ sắt. Gaby kinh ngạc dòm trân trối khẩu súng ngắn trong ngăn tủ.
- Cô vẫn còn giữ vũ khí trong nhà ư?
- Đương nhiên. Ngôi biệt thự chưa mắc được hệ thống báo động điện tử nên cô phải phòng thân chớ sao. Cháu nghĩ coi, nhà này sờ đâu cũng ra tiền cả, thiếu gì tên đạo tặc thèm đột nhập. Ồ, chiếc lắc vàng đây rồi…
*
Tarzan vọt nhanh ra khỏi bịnh xá, đầu vẫn ám ảnh về gói bưu phẩm chứa vi trùng truyền nhiễm. Sân trường vàng như trải lụa dưới ánh nắng chiều thu. Cảnh đẹp đập vào mắt hắn chưa được ba giây thì… cảnh khó coi hiện ra. Ê, cô nàng phụ bếp Claudia Tummel đỏng đảnh xuất hiện giữa đám đông học sinh lớp 12 với bộ đồ bó chẽn và chiếc áo Blouson màu vàng chóe như một nữ cao bồi sa mạc. Cô ta ung dung đi qua đám đông bất chấp những lời trêu chọc.
Đúng giây phút đó Tarzan suýt va trúng “sếp” kí túc xá. Trong khi lo chiêm ngưỡng dung nhan mùa thu của Claudia, ai mà ngờ khắc tinh Christoph Kehrbukel lại chạy xồng xộc đến chớ. Ông quản lí kí túc xá túm vai Tarzan lắc:
- Coi chừng té giập mặt đó Tarzan.
- Dạ, cháu… cháu… - Tarzan gãi tai ấp úng.
Christoph Kehrbukel lẩm bẩm một câu gì đó rồi chạy tiếp. Nhẹ người. Tarzan bắt đầu đeo theo người đẹp Claudia.
- Xin chào mùi nước hoa của bà chị. Ối chà, ngào ngạt cả một góc trời.
Claudia ném cái nhìn nảy lửa qua hàng lông mi giả:
- Ai khiến cậu đánh hơi.
Tarzan đốp lại:
- Chả lẽ tôi phải bịt mũi lại sao?
Claudia đỏ mặt:
- Thế thì việc gì đến cậu.
- Chị đi phố hả? Nếu cùng đường xin làm vệ sĩ cho bà chị.
- Năm năm nữa hãy lập lại đề nghị vừa rồi nghe.
- Không dám. Năm năm sau, câu nói ấy sẽ được dành cho Công Chúa Gaby.
- Xí. Đây chẳng cần.
Cô ả thót lên xe đạp phóng vội. Mùi nước hoa át hẳn mùi bếp núc. Tarzan nghĩ thầm. Ả trang điểm se sua cỡ ấy nếu không đến điểm hẹn với bồ bịch thì chẳng lẽ đến với… chồng bát đĩa vô tri ư?
Ngay lập tức Tarzan để yên cho ả qua mặt khoảng hai trăm mét mới lấy ngựa sắt vọt theo. Cô nàng có chạy trời cũng không khỏi nắng, tại khúc quanh hai quái Karl và Tròn Vo đã đón sẵn. Hai đứa tính đuổi theo thì bắt gặp đại ca đang ào đến. Hắn ra hiệu cho hai quái nán lại hội ý.
- Cứ để cho bà chị “đua” trước chúng ta một đoạn. Bà chị biết bị theo dõi đấy.
- Mùi nước hoa gì mà sặc sụa khiếp.
- Thôi lẹ lên. Bà chị quẹo rồi kìa.
Tarzan nói:
- Bà chị có vẻ chẳng lo lắng gì cả. Cứ như không biết Knobel là ai vậy.
Tròn Vo trề môi:
- Chưa chắc ả đã tới gặp thằng Knobel, tao nghĩ ả đi làm đầu nên ung dung như vậy.
- Chết thật, thế thì mất toi buổi chiều. – Karl phân vân.
Tarzan khẳng định:
- Không đâu quân sư. Đóng bộ, trang điểm kiểu đó chỉ có thể là đến chỗ hẹn.
Lúc này Claudia đã đến đầu quảng trường Moeggenbruckner. Vòng quanh khu quảng trường là các cửa hàng cửa hiệu sầm uất. Riêng rạp xi-nê Movie lớn nhất thành phố nằm ở góc trái, trong rạp có tới năm phòng chiếu phim khác nhau, mỗi phòng không quá sáu chục chỗ ngồi.
Kia kìa, cô ả đã khóa xe đạp và đi thẳng tới quầy bán vé. Tarzan nhận định:
- Khá, khá lắm. Hẹn hò trong rạp thì có trời kiếm.
Tròn Vo tỏ vẻ sành sỏi:
- Xí, hai đứa lợi dụng bóng tối để mi nhau cho dễ chớ gì.
Kark tham gia:
- Sự có mặt của chúng ta sẽ làm cho đôi uyên ương gãy cánh.
Tarzan giục:
- Gãy cánh cũng phải nhào vô làm cho ra nhẽ. Nào, lẹ lên coi chừng ả biến mất.
Claudia đã biến mất thực. Bảng hướng dẫn ngoài tiền sảnh chỉ đường cho ba quái vào các phòng chiếu. Chỉ nhìn thôi mà tam quái muốn hoa mắt. Chà, sau phòng A, D, E là phòng B. Còn phòng chiếu C nằm tận dưới tầng hầm thường xuyên chiếu phim hoạt hình.
Bà bán vé ngồi quầy nhìn chúng ngáp dài:
- Sao? Coi phim hả?
Tarzan cười làm quen:
- Cháu lỡ hẹn một người bạn gái. Có phải cô ấy vừa vào rạp không ạ?
- Trời đất, con gái cả trăm mạng ai mà biết bạn cậu.
- Dễ biết lắm. Cô nàng mới vô khoảng một phút rưỡi thôi. Tóc đỏ, cắt ngắn như con trai, áo khoác vàng, lông mi dài cỡ nửa gang tay và nói giọng khàn khàn như vịt Donale vậy.
- Cô nàng như thế mà là bạn của cậu hả? Cổ mua vé phòng C ấy.
- Cảm ơn. Cho tụi cháu ba vé hạng bét.
- Không có hạng bét hoặc hạng nhất. Giá đồng hạng 5 mark 80 một vé.
Tarzan đuối thấy rõ. Hắn nhìn qua Karl như hỏi thăm, chỉ thấy quân sư lắc đầu quầy quậy. Tròn Vo móc túi thảy ra 20 mark:
- Chà, nếu không có ta thì mặt của các người sẽ ra sao hả? Hề hề…
Đoạn nó tự thưởng cho mình một thanh sô-cô-la.
Vậy là xong, cả ba hùng hổ xông vô rạp. Tuy nhiên trước cửa phòng chiếu C, Tarzan đã ngăn lại hội ý:
- Thế này nhé, nếu đúng là bà chị hẹn hò với tên cướp Knobel thì tao sẽ điểm huyệt khóa tay gã cấp tốc. Phần mày, Karl à, mày có nhiệm vụ báo ngay cho thanh tra Glockner đến xúc gã đi. Ê Kloesen, đưa mới tiền thối lại hồi nãy cho Máy Tính để nó chuẩn bị cho cuộc gọi điện thoại công cộng.
Hai quái gật gù. Người soát vé mặt ỉu xìu:
- Gay quá, nãy giờ chỉ có hai người coi suốt suất, giờ thêm nhõn ba cậu nữa.
Như vậy trong phòng chiếu tổng cộng năm người. Đôi uyên ương ngồi trong hàng ghế thứ ba từ dưới lên. Nhanh như cắt, Tarzan đã luồn sau đôi uyên ương không một tiếng động. Tròn Vo lăn lông lốc theo sau, nó huých khuỷu tay vào lưng đại ca.
- Chính gã đó. Cái gáy ụ mỡ ấy hợp với thằng Knobel là cái chắc.
Người soát vé trợn mắt:
- Cái gì? Cấm đánh lộn trong rạp nghe chưa?
Karl vội xua tay:
- Không đâu, anh yên tâm đi.
*
Ngồi ngay sau cặp uyên ương, Tarzan vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Không kì kì sao được, gã và Claudia ngồi cạnh nhau nhưng tay lại không nắm tay, cũng không kề vai âu yếm.
Tarzan rỉ tai Karl:
- Tao nghi mình bị hớ quá à.
- Cố nhớ lại tấm hình truy nã coi đại ca. Cái gáy là trật khấc rồi đó.
- Tao cũng linh cảm bị trật vuột, có điều phải kiểm tra bản mặt gã mới biết chính xác.
Coi, ánh sáng vừa hắt ra từ màn ảnh là Tarzan chơi kiểu… giang hồ liền. Hắn vỗ vai gã ngồi trên ra vẻ một tay anh chị từng trải:
- Ê, ngồi chụm đầu lại kiểu đó ở dưới làm sao coi phim được cha nội?
Gã đàn ông khả nghi quay mặt lại chường ra một cái mũi cà chua, da thịt phổng phao nung núc mỡ trông từa tựa như Claudia mới tê tái. Gã cau mày nhìn chòng chọc ba quái trong lúc Claudia rít lên:
- Tại sao tụi bay bám tao như đỉa vậy, hả bọn quỷ sứ lớp 10A?
Tarzan chọc quê:
- Do mùi nước hoa quý phái của bà chị lôi cuốn tụi này đấy.
Gã đàn ông hậm hực:
- Lũ nhóc này ở đâu chui ra thế Claudia?
- Bọn chúng là học sinh trường nội trú, anh Nobert ạ.
Nobert gườm gườm:
- Tao nói cho mà biết, nếu chòng ghẹo em gái tao là tao bẻ vụn từng lóng xương.
Tarzan cười cợt:
- Đừng nóng nảy thế ông anh. Kẻo con đại bàng trên màn ảnh bay ra quắp công chúa bay mất tiêu đó.
Claudia đấu dịu:
- Thôi, đừng chấp nhứt tụi nó, anh hai.
Tarzan đứng dậy:
- Phim coi phí tiền, nhạt phèo, tụi mình về thôi.
Ba quái lững thững ra cửa. Tròn Vo làu bàu:
- Mất toi mười tám mark.
Tarzan nhún vai:
- Không mất tiền vô ích đâu. Vì hiện tượng thì đúng, chỉ có bản chất là sai. Ai mà ngờ cô ả đánh phấn son lòe loẹt để… hẹn hò với ông anh ruột chớ. Nếu không vào rạp làm sao biết được.
Karl dàn hòa:
- Chuyện thường gặp trong nghề mà. Quan trọng là tiếp tục làm gì bây giờ?
- Ừ nhỉ, tại sao mình không nghĩ đây là màn đầu của Claudia. Biết đâu ả dùng kế nghi binh này cho chúng ta hoang mang rồi sau đó mò lại thằng Knobel.
- Ít ra tạm thời mình hi vọng là thế. Tiếp tục theo dõi đối tượng hả đại ca?
- Ừ.
Tarzan đi lại quầy bán vé. Bà bán vé bỏ que đan xuống:
- Sao, không gặp bạn gái à?
- Dạ, không phải bạn gái cháu mà là cô chị sinh đôi với cô ấy.
Ba thằng tiu nghỉu lủi đến chỗ cất xe đạp. Tròn Vo nhét vào họng một phong sô-cô-la cho đỡ… ngứa miệng còn Máy Tính thì lẩm bẩm về giá cả từng cục chặn giấy trong ca-ta-lô cầm tay. Nó thông báo:
- Mới vừa xảy ra một cuộc bán đấu giá đáng ghi vô sách Guinness.
Tarzan nhướng mày:
- Về vụ gì?
- Thì… cục chặn giấy. Đại ca nghĩ coi, cục chặn giấy ấy có đường kính 7cm 40, sọc xanh trắng với sáu vòng đồng tâm giống như chiếc nón bài thơ đã được bán với giá dễ nể. Các bạn biết bao nhiêu không?
Tròn Vo vẫn hậm hực:
- Đến mười tám mark là cùng chớ gì. Rõ phí rượu.
Tarzan cự thằng mập:
- Trăm sự cũng do mày. Mới chân ướt chân ráo vô phòng chiếu đã khẳng định: “Chính gã đó, chính gã”.
Máy Tính nhăn mặt:
- Thôi cho qua đi. Nghe tao nói đây: giá cục chặn giấy đó cuối cùng là 48.070 mark. Khiếp.
Cả đám xuống xe, khóa lại một chỗ rồi hờ hững đảo quanh các tủ kính bày hàng. Chúng dung dăng dung dẻ khoảng nửa tiếng đồng hồ mới giật mình trước hai vị khách hiếm hoi của rạp Movie uể oải bước ra. Trời đất. Chưa đứa nào kịp tính toán thì gã đàn ông tự xưng là anh ruột của Claudia đã tót luôn lên chiếc xe gắn máy phân khối lớn phóng vù mất dạng.
Karl nheo mắt sau tròng kính dày cộm:
- Bà chị băng qua đường đến trạm điện thoại công cộng kìa. Chắc chắn ả phôn cho Detlef.
- Chúng ta cần phải tìm cách nghe trộm cuộc đàm thoại này.
Tarzan lao như một mũi tên bắn tới mục tiêu. Dù cố gắng áp sát tai vào thành buồng điện thoại, hắn chỉ nghe lõm bõm tiếng được tiếng mất. Đại khái như sau:
- “… Anh hãy tin em, anh yêu. Em nắm rất chắc mà Deti… lão khốn ấy không có nhà… bà vợ cũng thế… Gì cơ? Em không biết bao giờ họ quay trở lại… Có lẽ rất muộn… anh sẽ làm chứ hả… chào Deti của em… Hẹn gặp lại!”
Claudia treo ống nghe. Cô ả mở cửa buồng và đi một mạch tới cửa rạp Movie lấy xe đạp, không thèm nhìn lại phía sau nửa con mắt. Tarzan chờ cho Claudia khuất dạng mới phi lại vị trí núp của hai quái. Hắn hổn hển:
- Tao nghe rõ ràng hai tiếng “Deti”. Tụi mày nghĩ sao, Deti dám là tên riêng của gã Detlef?
Hắn kể vắn tắt nội dung cuộc nghe trộm vừa rồi. Karl nói ngay:
- “Lão khốn” và “bà vợ” trong câu chuyện của Claudia chắc là một cặp vợ chồng nhà giàu vắng nhà, cô ả tia được và chỉ điểm cho thằng bồ ăn cướp đánh quả?
- Tao cũng nghĩ như vậy.
Tròn Vo hăng tiết:
- Vạch mặt cô ả ngay.
- Đã có bằng chứng gì đâu mà vạch với tố.
- Nếu thế chẳng lẽ mình buông ả hay sao?
- Tao có nói buông bao giờ đâu. Cứ rượt theo, biết đâu chúng ta sẽ phát giác ả hội ngộ Detlef.
Ba hảo hớn nhấn bàn đạp đến gần trường nội trú thì cái bóng Claudia đã loáng thoáng ở lối vào kí túc xá. Tarzan liếc đồng hồ thở dài:
- Đến giờ làm chiều của cô ả rồi. Rửa xong chồng bát đĩa, tao bảo đảm phải sau bảy giờ tối.
Karl gỡ gạc:
- Chúng ta tranh thủ ghé nhà Gaby chút xíu. Nếu tao nhớ không lầm, chiều nay Công Chúa sẽ đãi chúng ta bánh ngọt, đúng không?
- Đúng rồi, suýt mất một quả đậm.
Mắt Tròn Vo sáng ngời. Cùng lúc đó một tiếng nổ phát ra từ lốp sau của xe nó.
Một tiếng nổ vừa đủ cho cu cậu khóc thét lên được. Vỏ bánh sau xe đạp của Tròn Vo rách toạc lòi ruột gan coi thật thảm hại. Mặt Tròn Vo mếu xệch:
- Chết tao rồi, trời đánh còn tránh bữa ăn, vậy mà tao bị tổ trác.
Karl ôm bụng cười:
- Ai bảo mày háu ăn làm chi. Thấy được ăn là cà cuống lên.
- Ai sẽ cứu tao đây?
- Tao. Làm sao không động lòng trắc ẩn trước bữa tiệc đầy bánh kem sô-cô-la chớ. Trèo lên yên sau đi Tròn Vo.
Thật ra quân sư Máy Tính chỉ nói thánh nói tướng cho oai chớ còn lâu mới chở nổi Ông Địa. Coi, con ngựa sắt của nó đảo qua đảo lại như xiếc khiến Tarzan không thể nín được cười.
- Thôi, bàn giao khổ chủ qua xe tao.
Karl biện hộ:
- Trọng lượng của nó cả tạ, hèn chi chiếc xe thồ bể bánh là phải. Ờ mà tao còn phải trả cuốn ca-ta-lô cho chủ của nó.
Tarzan thắc mắc:
- Ừ, tao cứ tưởng cuốn ca-ta-lô của mày chứ?
- Xin lỗi, hồ sơ những cục chặn giấy này là gia bảo của ông Eduard Phortheime nghe. Tao mượn đó.
- Ai vậy?
- Phortheime là bạn cũ của ông già tao. Nhiều năm trước đây ông ta từng làm chủ một mỏ vàng ở châu Phi, bây giờ ngưng khai thác đã 30 năm mà tiền bạc ông ấy vẫn xài hoài không hết. Thú vui duy nhất của Eduard Phortheime là sưu tập.
- Hừ, chỉ có kẻ điên mới đi sưu tầm những cục chặn giấy.
Tròn Vo hét lớn:
- Trời ơi, tao cũng sắp điên đây. Tụi mình giải quyết chiếc xe bịnh tật này thế nào hả?
- Dễ ợt. Gửi đại ở chỗ giữ xe, mai lấy.
Năn phút sau, thằng mập trở ra giọng phấn chấn:
- Xong. Giờ thì tao được hân hạnh ngồi ké xe ai nào?
Tarzan cười:
- Karl không chở nổi mày. Tao chở. Nhưng tao nói trước, chúng ta sẽ ghé nhà ông Phortheime để trả cuốn ca-ta-lô rồi mới tới nhà Công Chúa. Mày thấy sao?
- Tao thấy… đói bụng. Nhà ông khùng sưu tầm đồ đè giấy ở đâu vậy quân sư?
- Không xa đâu. Khu công viên gần trường đua ngựa.
- Thế thì đạp lẹ lên, đại ca.
Elsa năm nay 39 tuổi, nguyên là nhân viên điều tra hình sự một thời vào sinh ra tử. Tuy đã nghỉ việc nhưng dáng dấp vẫn nhanh nhẹn. Đôi mắt rất linh lợi, giọng nói dẻo quẹo. Elsa có thể kể một lèo 40 chuyện tiếu lâm, biết hít đất một hơi 39 lần và còn biết sửa ti-vi, radio như một thợ lành nghề. Cô thở phào, trút bỏ tạp dề, mũ chụp tóc rồi thủng thẳng đi lên phòng trà trong ngôi biệt thự sang trọng của ông chồng tỉ phú quá cố để… gắn trên môi một điếu thuốc thư giãn thần kinh.
Elsa người nhỏ nhắn, mắt xanh, mũi hơi lõ, gương mặt còn rất xinh, hệt như mẹ Gaby.
Ngồi ngắm những lọn khói thuốc ngoằn ngoèo bay lên, cô chợt nhớ tới cú điện thoại của thằng cha căng chú kiết nào đó. Hồi nãy thằng cha trong điện thoại định dụ khị mình gì vậy? Một thằng bợm. Xấu số rồi em ơi. Em đụng phải “cớm nữ” thứ dữ rồi. Kẻ cắp gặp… bà già chỉ có nước thác sớm. Tuy nhiên phải kiểm tra đã, trò chơi này vui đây.
Elsa nhấc máy quay số nhà mà tên cướp gọi theo lời gã tự ngụy biện. Cô quay đúng y bon các số của điện thoại mình, chỉ thay số cuối cùng là 5. Coi, đầu dây bên kia một giọng đàn ông phều phào:
- Tôi là Jewsets đây.
- Còn tôi là Clarina Wenig. Tôi muốn nói chuyện với bà Marianne một chút.
- Ở đây không có ai tên Marianne, vợ tôi tên Rosamunde. Tôi là nhà chiêm tinh học lừng danh thế giới, chuyên môn coi tử vi số mạng chỉ bằng ba sợi tóc và ba giọt nước mắt của thân chủ.
- Vậy ư? Vậy thì xin cảm ơn ông, nhà chiêm tinh nổi tiếng thế giới.
Elsa gác máy cái rụp. Khốn kiếp, rõ ràng gã đàn ông hồi nãy chế tạo ra số phôn của một cô ả Marianne nào đó không có thực trên đời để… lừa cô. Té ra vẫn là cái trò tìm địa chỉ nạn nhân để trấn lột qua điện thoại mà cô từng phá án trong lúc còn là một nữ thám tử hình sự đây. Cô lẩm bẩm:
- Ta sẽ đợi. Mi cứ đến đi.
Máu cảnh sát đặc nhiệm sôi lên sùng sục, Elsa lại chụp máy quay số cô bạn gái ở Viên cấp tốc.
- Alô, cưng đó hả? Tao có chuyện kẹt không qua nước Áo với mày được. Hẹn lại thứ hai nghe.
Cô bạn hải ngoại quát vào trong máy:
- Tao đã mua vé cho hai đứa xem opera thứ bảy này rồi.
- Có gì khó giải quyết đâu. Mày kiếm đại một thằng cha nào đó làm vệ sĩ hộ tống.
- Ê, không có chuyện ruồi bu đó đâu nghe. Chẳng lẽ cuối cùng tao lại rủ ông chồng tao. Ổng lại có tật ngáy ngay khi ca sĩ opera bắt đầu lên tiếng.
- Mày thụi vô sườn lão thật đau vào.
Hai người phụ nữ cười đã đời trong điện thoại. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa réo lên. Elsa chào bạn, gác máy ghé mắt nhìn vô “mắt thần” gắn ở cửa. Chả lẽ nó lại vác xác đến sớm vậy?
Cô reo lên:
- Gaby!
Cánh cửa mở ra, Elsa vui vẻ ôm ái nữ xinh đẹp của bạn học cũ vào lòng:
- Cháu càng ngày càng đẹp, Gaby ạ. Đẹp hơn mẹ Margot của cháu thời thiếu nữ. Cứ như một nàng công chúa ấy. Chà, vậy mà cô quên đứt cái vụ cô cháu mình hẹn nhau đó.
- Dạ không sao ạ. Nếu cô bận xin hẹn cô khi khác ạ.
- Ồ không, không, vào đi. Lúc nào cô cũng có thời gian để trò chuyện với cháu.
Hai cô cháu cười khúc khích kéo nhau vô phòng khách. Gaby sung sướng khi thấy trên mặt bàn không còn cái gạt tàn nào.
- Aha, cô cai thuốc lá rồi hở, hoan hô cô.
- Khoan hoan hô vội Gaby, cô vừa hút xong một điếu đầu lọc loại nhẹ.
Mặt Gaby ỉu xìu. Hai cô cháu ngự thảnh thơi trên bộ sa-lông cực kì sang trọng và nhấm nháp nước trà đường. Elsa hỏi:
- Băng Tứ quái dạo này thế nào?
- Thì cả bốn đứa cháu đều đang quay mòng mòng. Tự nhiên đâm đầu vào ba cái trò phiêu lưu mạo hiểm làm chi cho khổ thân. Cô biết không, ngay giờ này Tròn Vo và Karl Máy Tính đang bám dính một đối tượng.
- Lại đặc vụ mới à?
- Dạ!
Elsa trầm ngâm:
- Cháu biết đấy, người chồng xấu số của cô rất giàu có. Ông ấy được thừa hưởng di sản của dòng họ để lại. Tiếc rằng ông ấy là người cuối cùng của dòng họ. Cô em gái duy nhất cũng qua đời cách đây nhiều năm vì bị sốt nhiễm trùng trong một dịp đi châu Phi. Cô hẹn cháu đến đây là để tặng cháu một chiếc lắc vàng, cô nghĩ rằng nó rất thích hợp với cháu.
Elsa đứng dậy mở tủ sắt. Gaby kinh ngạc dòm trân trối khẩu súng ngắn trong ngăn tủ.
- Cô vẫn còn giữ vũ khí trong nhà ư?
- Đương nhiên. Ngôi biệt thự chưa mắc được hệ thống báo động điện tử nên cô phải phòng thân chớ sao. Cháu nghĩ coi, nhà này sờ đâu cũng ra tiền cả, thiếu gì tên đạo tặc thèm đột nhập. Ồ, chiếc lắc vàng đây rồi…
*
Tarzan vọt nhanh ra khỏi bịnh xá, đầu vẫn ám ảnh về gói bưu phẩm chứa vi trùng truyền nhiễm. Sân trường vàng như trải lụa dưới ánh nắng chiều thu. Cảnh đẹp đập vào mắt hắn chưa được ba giây thì… cảnh khó coi hiện ra. Ê, cô nàng phụ bếp Claudia Tummel đỏng đảnh xuất hiện giữa đám đông học sinh lớp 12 với bộ đồ bó chẽn và chiếc áo Blouson màu vàng chóe như một nữ cao bồi sa mạc. Cô ta ung dung đi qua đám đông bất chấp những lời trêu chọc.
Đúng giây phút đó Tarzan suýt va trúng “sếp” kí túc xá. Trong khi lo chiêm ngưỡng dung nhan mùa thu của Claudia, ai mà ngờ khắc tinh Christoph Kehrbukel lại chạy xồng xộc đến chớ. Ông quản lí kí túc xá túm vai Tarzan lắc:
- Coi chừng té giập mặt đó Tarzan.
- Dạ, cháu… cháu… - Tarzan gãi tai ấp úng.
Christoph Kehrbukel lẩm bẩm một câu gì đó rồi chạy tiếp. Nhẹ người. Tarzan bắt đầu đeo theo người đẹp Claudia.
- Xin chào mùi nước hoa của bà chị. Ối chà, ngào ngạt cả một góc trời.
Claudia ném cái nhìn nảy lửa qua hàng lông mi giả:
- Ai khiến cậu đánh hơi.
Tarzan đốp lại:
- Chả lẽ tôi phải bịt mũi lại sao?
Claudia đỏ mặt:
- Thế thì việc gì đến cậu.
- Chị đi phố hả? Nếu cùng đường xin làm vệ sĩ cho bà chị.
- Năm năm nữa hãy lập lại đề nghị vừa rồi nghe.
- Không dám. Năm năm sau, câu nói ấy sẽ được dành cho Công Chúa Gaby.
- Xí. Đây chẳng cần.
Cô ả thót lên xe đạp phóng vội. Mùi nước hoa át hẳn mùi bếp núc. Tarzan nghĩ thầm. Ả trang điểm se sua cỡ ấy nếu không đến điểm hẹn với bồ bịch thì chẳng lẽ đến với… chồng bát đĩa vô tri ư?
Ngay lập tức Tarzan để yên cho ả qua mặt khoảng hai trăm mét mới lấy ngựa sắt vọt theo. Cô nàng có chạy trời cũng không khỏi nắng, tại khúc quanh hai quái Karl và Tròn Vo đã đón sẵn. Hai đứa tính đuổi theo thì bắt gặp đại ca đang ào đến. Hắn ra hiệu cho hai quái nán lại hội ý.
- Cứ để cho bà chị “đua” trước chúng ta một đoạn. Bà chị biết bị theo dõi đấy.
- Mùi nước hoa gì mà sặc sụa khiếp.
- Thôi lẹ lên. Bà chị quẹo rồi kìa.
Tarzan nói:
- Bà chị có vẻ chẳng lo lắng gì cả. Cứ như không biết Knobel là ai vậy.
Tròn Vo trề môi:
- Chưa chắc ả đã tới gặp thằng Knobel, tao nghĩ ả đi làm đầu nên ung dung như vậy.
- Chết thật, thế thì mất toi buổi chiều. – Karl phân vân.
Tarzan khẳng định:
- Không đâu quân sư. Đóng bộ, trang điểm kiểu đó chỉ có thể là đến chỗ hẹn.
Lúc này Claudia đã đến đầu quảng trường Moeggenbruckner. Vòng quanh khu quảng trường là các cửa hàng cửa hiệu sầm uất. Riêng rạp xi-nê Movie lớn nhất thành phố nằm ở góc trái, trong rạp có tới năm phòng chiếu phim khác nhau, mỗi phòng không quá sáu chục chỗ ngồi.
Kia kìa, cô ả đã khóa xe đạp và đi thẳng tới quầy bán vé. Tarzan nhận định:
- Khá, khá lắm. Hẹn hò trong rạp thì có trời kiếm.
Tròn Vo tỏ vẻ sành sỏi:
- Xí, hai đứa lợi dụng bóng tối để mi nhau cho dễ chớ gì.
Kark tham gia:
- Sự có mặt của chúng ta sẽ làm cho đôi uyên ương gãy cánh.
Tarzan giục:
- Gãy cánh cũng phải nhào vô làm cho ra nhẽ. Nào, lẹ lên coi chừng ả biến mất.
Claudia đã biến mất thực. Bảng hướng dẫn ngoài tiền sảnh chỉ đường cho ba quái vào các phòng chiếu. Chỉ nhìn thôi mà tam quái muốn hoa mắt. Chà, sau phòng A, D, E là phòng B. Còn phòng chiếu C nằm tận dưới tầng hầm thường xuyên chiếu phim hoạt hình.
Bà bán vé ngồi quầy nhìn chúng ngáp dài:
- Sao? Coi phim hả?
Tarzan cười làm quen:
- Cháu lỡ hẹn một người bạn gái. Có phải cô ấy vừa vào rạp không ạ?
- Trời đất, con gái cả trăm mạng ai mà biết bạn cậu.
- Dễ biết lắm. Cô nàng mới vô khoảng một phút rưỡi thôi. Tóc đỏ, cắt ngắn như con trai, áo khoác vàng, lông mi dài cỡ nửa gang tay và nói giọng khàn khàn như vịt Donale vậy.
- Cô nàng như thế mà là bạn của cậu hả? Cổ mua vé phòng C ấy.
- Cảm ơn. Cho tụi cháu ba vé hạng bét.
- Không có hạng bét hoặc hạng nhất. Giá đồng hạng 5 mark 80 một vé.
Tarzan đuối thấy rõ. Hắn nhìn qua Karl như hỏi thăm, chỉ thấy quân sư lắc đầu quầy quậy. Tròn Vo móc túi thảy ra 20 mark:
- Chà, nếu không có ta thì mặt của các người sẽ ra sao hả? Hề hề…
Đoạn nó tự thưởng cho mình một thanh sô-cô-la.
Vậy là xong, cả ba hùng hổ xông vô rạp. Tuy nhiên trước cửa phòng chiếu C, Tarzan đã ngăn lại hội ý:
- Thế này nhé, nếu đúng là bà chị hẹn hò với tên cướp Knobel thì tao sẽ điểm huyệt khóa tay gã cấp tốc. Phần mày, Karl à, mày có nhiệm vụ báo ngay cho thanh tra Glockner đến xúc gã đi. Ê Kloesen, đưa mới tiền thối lại hồi nãy cho Máy Tính để nó chuẩn bị cho cuộc gọi điện thoại công cộng.
Hai quái gật gù. Người soát vé mặt ỉu xìu:
- Gay quá, nãy giờ chỉ có hai người coi suốt suất, giờ thêm nhõn ba cậu nữa.
Như vậy trong phòng chiếu tổng cộng năm người. Đôi uyên ương ngồi trong hàng ghế thứ ba từ dưới lên. Nhanh như cắt, Tarzan đã luồn sau đôi uyên ương không một tiếng động. Tròn Vo lăn lông lốc theo sau, nó huých khuỷu tay vào lưng đại ca.
- Chính gã đó. Cái gáy ụ mỡ ấy hợp với thằng Knobel là cái chắc.
Người soát vé trợn mắt:
- Cái gì? Cấm đánh lộn trong rạp nghe chưa?
Karl vội xua tay:
- Không đâu, anh yên tâm đi.
*
Ngồi ngay sau cặp uyên ương, Tarzan vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Không kì kì sao được, gã và Claudia ngồi cạnh nhau nhưng tay lại không nắm tay, cũng không kề vai âu yếm.
Tarzan rỉ tai Karl:
- Tao nghi mình bị hớ quá à.
- Cố nhớ lại tấm hình truy nã coi đại ca. Cái gáy là trật khấc rồi đó.
- Tao cũng linh cảm bị trật vuột, có điều phải kiểm tra bản mặt gã mới biết chính xác.
Coi, ánh sáng vừa hắt ra từ màn ảnh là Tarzan chơi kiểu… giang hồ liền. Hắn vỗ vai gã ngồi trên ra vẻ một tay anh chị từng trải:
- Ê, ngồi chụm đầu lại kiểu đó ở dưới làm sao coi phim được cha nội?
Gã đàn ông khả nghi quay mặt lại chường ra một cái mũi cà chua, da thịt phổng phao nung núc mỡ trông từa tựa như Claudia mới tê tái. Gã cau mày nhìn chòng chọc ba quái trong lúc Claudia rít lên:
- Tại sao tụi bay bám tao như đỉa vậy, hả bọn quỷ sứ lớp 10A?
Tarzan chọc quê:
- Do mùi nước hoa quý phái của bà chị lôi cuốn tụi này đấy.
Gã đàn ông hậm hực:
- Lũ nhóc này ở đâu chui ra thế Claudia?
- Bọn chúng là học sinh trường nội trú, anh Nobert ạ.
Nobert gườm gườm:
- Tao nói cho mà biết, nếu chòng ghẹo em gái tao là tao bẻ vụn từng lóng xương.
Tarzan cười cợt:
- Đừng nóng nảy thế ông anh. Kẻo con đại bàng trên màn ảnh bay ra quắp công chúa bay mất tiêu đó.
Claudia đấu dịu:
- Thôi, đừng chấp nhứt tụi nó, anh hai.
Tarzan đứng dậy:
- Phim coi phí tiền, nhạt phèo, tụi mình về thôi.
Ba quái lững thững ra cửa. Tròn Vo làu bàu:
- Mất toi mười tám mark.
Tarzan nhún vai:
- Không mất tiền vô ích đâu. Vì hiện tượng thì đúng, chỉ có bản chất là sai. Ai mà ngờ cô ả đánh phấn son lòe loẹt để… hẹn hò với ông anh ruột chớ. Nếu không vào rạp làm sao biết được.
Karl dàn hòa:
- Chuyện thường gặp trong nghề mà. Quan trọng là tiếp tục làm gì bây giờ?
- Ừ nhỉ, tại sao mình không nghĩ đây là màn đầu của Claudia. Biết đâu ả dùng kế nghi binh này cho chúng ta hoang mang rồi sau đó mò lại thằng Knobel.
- Ít ra tạm thời mình hi vọng là thế. Tiếp tục theo dõi đối tượng hả đại ca?
- Ừ.
Tarzan đi lại quầy bán vé. Bà bán vé bỏ que đan xuống:
- Sao, không gặp bạn gái à?
- Dạ, không phải bạn gái cháu mà là cô chị sinh đôi với cô ấy.
Ba thằng tiu nghỉu lủi đến chỗ cất xe đạp. Tròn Vo nhét vào họng một phong sô-cô-la cho đỡ… ngứa miệng còn Máy Tính thì lẩm bẩm về giá cả từng cục chặn giấy trong ca-ta-lô cầm tay. Nó thông báo:
- Mới vừa xảy ra một cuộc bán đấu giá đáng ghi vô sách Guinness.
Tarzan nhướng mày:
- Về vụ gì?
- Thì… cục chặn giấy. Đại ca nghĩ coi, cục chặn giấy ấy có đường kính 7cm 40, sọc xanh trắng với sáu vòng đồng tâm giống như chiếc nón bài thơ đã được bán với giá dễ nể. Các bạn biết bao nhiêu không?
Tròn Vo vẫn hậm hực:
- Đến mười tám mark là cùng chớ gì. Rõ phí rượu.
Tarzan cự thằng mập:
- Trăm sự cũng do mày. Mới chân ướt chân ráo vô phòng chiếu đã khẳng định: “Chính gã đó, chính gã”.
Máy Tính nhăn mặt:
- Thôi cho qua đi. Nghe tao nói đây: giá cục chặn giấy đó cuối cùng là 48.070 mark. Khiếp.
Cả đám xuống xe, khóa lại một chỗ rồi hờ hững đảo quanh các tủ kính bày hàng. Chúng dung dăng dung dẻ khoảng nửa tiếng đồng hồ mới giật mình trước hai vị khách hiếm hoi của rạp Movie uể oải bước ra. Trời đất. Chưa đứa nào kịp tính toán thì gã đàn ông tự xưng là anh ruột của Claudia đã tót luôn lên chiếc xe gắn máy phân khối lớn phóng vù mất dạng.
Karl nheo mắt sau tròng kính dày cộm:
- Bà chị băng qua đường đến trạm điện thoại công cộng kìa. Chắc chắn ả phôn cho Detlef.
- Chúng ta cần phải tìm cách nghe trộm cuộc đàm thoại này.
Tarzan lao như một mũi tên bắn tới mục tiêu. Dù cố gắng áp sát tai vào thành buồng điện thoại, hắn chỉ nghe lõm bõm tiếng được tiếng mất. Đại khái như sau:
- “… Anh hãy tin em, anh yêu. Em nắm rất chắc mà Deti… lão khốn ấy không có nhà… bà vợ cũng thế… Gì cơ? Em không biết bao giờ họ quay trở lại… Có lẽ rất muộn… anh sẽ làm chứ hả… chào Deti của em… Hẹn gặp lại!”
Claudia treo ống nghe. Cô ả mở cửa buồng và đi một mạch tới cửa rạp Movie lấy xe đạp, không thèm nhìn lại phía sau nửa con mắt. Tarzan chờ cho Claudia khuất dạng mới phi lại vị trí núp của hai quái. Hắn hổn hển:
- Tao nghe rõ ràng hai tiếng “Deti”. Tụi mày nghĩ sao, Deti dám là tên riêng của gã Detlef?
Hắn kể vắn tắt nội dung cuộc nghe trộm vừa rồi. Karl nói ngay:
- “Lão khốn” và “bà vợ” trong câu chuyện của Claudia chắc là một cặp vợ chồng nhà giàu vắng nhà, cô ả tia được và chỉ điểm cho thằng bồ ăn cướp đánh quả?
- Tao cũng nghĩ như vậy.
Tròn Vo hăng tiết:
- Vạch mặt cô ả ngay.
- Đã có bằng chứng gì đâu mà vạch với tố.
- Nếu thế chẳng lẽ mình buông ả hay sao?
- Tao có nói buông bao giờ đâu. Cứ rượt theo, biết đâu chúng ta sẽ phát giác ả hội ngộ Detlef.
Ba hảo hớn nhấn bàn đạp đến gần trường nội trú thì cái bóng Claudia đã loáng thoáng ở lối vào kí túc xá. Tarzan liếc đồng hồ thở dài:
- Đến giờ làm chiều của cô ả rồi. Rửa xong chồng bát đĩa, tao bảo đảm phải sau bảy giờ tối.
Karl gỡ gạc:
- Chúng ta tranh thủ ghé nhà Gaby chút xíu. Nếu tao nhớ không lầm, chiều nay Công Chúa sẽ đãi chúng ta bánh ngọt, đúng không?
- Đúng rồi, suýt mất một quả đậm.
Mắt Tròn Vo sáng ngời. Cùng lúc đó một tiếng nổ phát ra từ lốp sau của xe nó.
Một tiếng nổ vừa đủ cho cu cậu khóc thét lên được. Vỏ bánh sau xe đạp của Tròn Vo rách toạc lòi ruột gan coi thật thảm hại. Mặt Tròn Vo mếu xệch:
- Chết tao rồi, trời đánh còn tránh bữa ăn, vậy mà tao bị tổ trác.
Karl ôm bụng cười:
- Ai bảo mày háu ăn làm chi. Thấy được ăn là cà cuống lên.
- Ai sẽ cứu tao đây?
- Tao. Làm sao không động lòng trắc ẩn trước bữa tiệc đầy bánh kem sô-cô-la chớ. Trèo lên yên sau đi Tròn Vo.
Thật ra quân sư Máy Tính chỉ nói thánh nói tướng cho oai chớ còn lâu mới chở nổi Ông Địa. Coi, con ngựa sắt của nó đảo qua đảo lại như xiếc khiến Tarzan không thể nín được cười.
- Thôi, bàn giao khổ chủ qua xe tao.
Karl biện hộ:
- Trọng lượng của nó cả tạ, hèn chi chiếc xe thồ bể bánh là phải. Ờ mà tao còn phải trả cuốn ca-ta-lô cho chủ của nó.
Tarzan thắc mắc:
- Ừ, tao cứ tưởng cuốn ca-ta-lô của mày chứ?
- Xin lỗi, hồ sơ những cục chặn giấy này là gia bảo của ông Eduard Phortheime nghe. Tao mượn đó.
- Ai vậy?
- Phortheime là bạn cũ của ông già tao. Nhiều năm trước đây ông ta từng làm chủ một mỏ vàng ở châu Phi, bây giờ ngưng khai thác đã 30 năm mà tiền bạc ông ấy vẫn xài hoài không hết. Thú vui duy nhất của Eduard Phortheime là sưu tập.
- Hừ, chỉ có kẻ điên mới đi sưu tầm những cục chặn giấy.
Tròn Vo hét lớn:
- Trời ơi, tao cũng sắp điên đây. Tụi mình giải quyết chiếc xe bịnh tật này thế nào hả?
- Dễ ợt. Gửi đại ở chỗ giữ xe, mai lấy.
Năn phút sau, thằng mập trở ra giọng phấn chấn:
- Xong. Giờ thì tao được hân hạnh ngồi ké xe ai nào?
Tarzan cười:
- Karl không chở nổi mày. Tao chở. Nhưng tao nói trước, chúng ta sẽ ghé nhà ông Phortheime để trả cuốn ca-ta-lô rồi mới tới nhà Công Chúa. Mày thấy sao?
- Tao thấy… đói bụng. Nhà ông khùng sưu tầm đồ đè giấy ở đâu vậy quân sư?
- Không xa đâu. Khu công viên gần trường đua ngựa.
- Thế thì đạp lẹ lên, đại ca.
/703
|