Đến hẹn lại lên, bọn quái vật tụ tập ở nhà máy hoá chất KNECK bỏ hoang để mở đại hội ăn mừng thắng trận.
Chúng đến từng thằng một và thằng nào cũng nguỵ trang mặt nạ. Riêng Bruno và Jo vốn là cặp bài trùng hôm nay lại chưa thấy đến.
Cuộc tập trung ác thú kiểu này đã thành thông lệ để nghe huấn thị của xếp. Đố thằng quái vật nào biết sếp là ai bởi quấn quanh dung nhan xếp là tấm mặt nạ Quỷ Sa Tăng. Chúng không biết hình hài sếp nhưng cực kỳ biết rõ nhau. Vì một lẽ giản dị, mười mấy hung thần đều xuất thân từ thế giới cặn bã, biết tẩy nhay từng chút một.
Cứ sau mỗi vụ phá phách chừng 55 phút là lũ quái vật lại đổ xô nhau đến nhà máy hoang vu này chờ sếp thưởng tiền. Sếp chỉ cho mỗi thằng 150 mark tượng trưng, chớ bản thân từng thằng đâu coi số tiền ấy ra cái đếch gì. Chẳng qua chúng thích “lộc thần thánh” của sếp, chớ trong đám, có thằng đã từng cướp cạn cả trăm ngàn mark.
Walter Sumpfsohn, Tóc Bàn Chải, đến sau chót. Gã hốt hoảng tìm mãi mà chẳng thấy chiếc mặt nạ Frankenstein đâu trong khi Đại hội sắp mở màn đến nơi. Mẹ, kiểu này lạng quạng bị khiển trách như chơi. Đành phải xé hai lỗ cái khăn mu-xoa cột đại lên mặt vậy. Gã lầm bầm:
- Chết mẹ, chắc bỏ quên trên xe taxi rồi.
Sumpfsohn bước đi trong bóng tối mò mò cố kiếm hai thằng Ali và Hasan để nhập bọn nhưng nào có thấy. Trông cả lũ quái vật thật ghê rợn.
Cánh cửa ngách đóng sập vào ổ.
Sếp giáng lâm.
Mặt nạ của sếp cũng dị hợm hơn đám chúng sinh nhiều. Những tia sáng phốt pho xanh lét từng chập loé lên trên chiếc mặt nạ Quỷ Sa Tăng. Hai cái sừng nhô lên như sừng dê.
Giờ phút long trong đã đến. Sếp cất giọng eo éo như đàn bà:
- Hỡi các quái vật, vụ vừa rồi thế nào?
Thằng Werner Bommelein bèn đáp sau tấm mặt nạ khỉ đột:
- Bá phát, thưa sếp. Tụi này đã biến hội trường trường Ottilien thành bình địa. May ra 5 năm nữa, chúng mới dám mở cuộc liên hoan tiếp theo, hê hê hê.
- Tốt!
Sếp cao hơn mức trung bình. Sumpfsohn đoán rằng sau lớp áo chùng đen là một gã ái nam ái nữ. Chứ cớ gì sếp lạch bạch hệt một con vịt bầu thế kia? Tiếng sếp làm mọi người giật thót.
- Xếp hàng!
Ai nấy thi hành cái rụp chờ lãnh… lộc. Nào, Quỷ Sa Tăng bước xuống bục duyệt binh. Trong tay sếp là hai xấp tiền. Một xấp 100 mark, một xấp 50 mark. Sếp phát lần lượt cho mỗi quái vật hai tờ, con thú nào cũng đưa tay nhận ngoan ngoãn. Đến trước mặt khỉ đột Bommelein, không hiểu sao, sếp nhả luôn hai tờ 100 khiến tên này hí hửng tính nhét lẹ vào túi áo.
Quỷ Sa Tăng nở một nụ cười địa ngục:
- Tao mới gài bẫy mà mày đã dính chấu rồi. Đưa tờ 100 tao đổi lại 50 mark cho. Lần thứ hai nhà người mà tái phạm tội gian trá sẽ bị tao loại khỏi tổ chức. Phải luôn luôn trung thực chớ!
Bommelein cười lấp liếm:
- Xin lỗi sếp, em cứ ngỡ …
Đến cuối cùng, Quỷ Sa Tăng vẫn còn 300 mark.
- Thiếu hai người. Ai vậy?
Im lặng.
Chỉ còn nghe tiếng chuột chạy.
Một con quái vật ngó trước ngó sau rồi cất tiếng:
- Thiếu Bruno và Jo, thưa sếp.
- Tụi nó ở đâu?
- Hai thằng này nhậu triền miên, dám xỉn quắc cần câu, sếp à.
Quỷ Sa Tăng phảy tay, nhét 300 mark vào túi.
- Tụi bay giải tán được rồi. Vụ thứ 12 ta sẽ báo tin cho các ngươi sau. Chào ngủ ngon, anh em.
Lũ quái vật đồng thanh:
- Chúc sếp một đêm tốt lành.
Rồi thằng nào ra xe thằng ấy.
*
Gã đợi cho lũ quái vật bỏ đi hết. Mặt gã nóng ngốt sau tấm mặt nạ bằng cao su, mà mùi cao su rõ tởm. Lát nữa về sào huyệt gã phải ngâm chân bằng nước nóng và bôi phấn vào chân cho đỡ hôi mới được. Bị bịnh phong thấp ớn quá. Mà dạo này gã lại tăng cân. Bà già mà biết thế nào cũng chửi.
Bây giờ gã trở lại nguyên hình là Friedemann Kneck, con trai chủ nhà máy hoá chất Leopold Rasmus Kneck.
Friedemann lạch bạch đi ra phố. Chiếc Rolls Royce màu huyết dụ trị giá khoảng 200.000 mark đậu ở con hẻm gần đây thôi. Đương nhiên gã làm gì mà có tiền sắm xế xịn cỡ đó, chiếc xe là của… bà già. Mọi tài sản có trong tay gã đều của bà già, tức mẹ gã.
Friedemann liệng mặt nạ và chiếc áo chùng đen xuống ghế cạnh buồng lái và rồ máy chiếc Rolls Royce. Gã 44 tuổi, khá cao và quá béo. Đầu hỏi nhẵn không còn một sợi tóc làm vốn, nhưng nhằm nhò chi. Không có tóc càng dễ đeo mặt nạ.
Thật ra Friedemann là con cầu tự của bố mẹ gã. Cách đây 44 năm, bố mẹ gã đã hào hứng biết chừng nào khi họ sắp có con. Ông chủ hãng Leopold Rasmus và bà vợ Adelheid đều cầu nguyện mong ước một đứa con gái và dự định đặt tên là Friederka. Nhưng cuối cùng họ thất vọng cùng cực trước một hài nhi đực rựa. Bà vợ Adelheid một mực đặt tên cho con là Friedermann. Về mặt cứng rắn, bà có phần còn hơn đức ông chồng.
Ông bố Leopold Rasmus từ mặt trận trở về là một kẻ tàn phế: mất một mắt, một tay, một chân. Ông đã sống sót sau 9 lần trọng thương, và chỉ cần 8 năm rưỡi để có trong tay một nhà máy hóa chất. Thật là một thành tích đáng nể. Nhà máy KNECK của ông chế tạo mọi loại chất độc diệt trừ sâu bọ, bảo vệ cây trồng và cho nhiều mục đích khác. Gia đình Kneck ngày càng giàu. Nhà tỷ phú Leopold Rasmus bắt con học ngành hoá để sau này đảm đương tổ nghiệp. Khổ một nỗi gã chưa tốt nghiệp thì ông già đã lăn ra chết vì ăn cá ngộ độc hoá chất. Đúng là sinh nghề tử nghiệp. Thế là chấm dứt sự tồn tại của nhà máy hoá chất KNECK. Vì Friedemann phát hiện ra rằng sống vô nghề nghiệp khoái hơn làm việc nhiều.
Bà mẹ Adelheid bèn bán nhà máy cho một hãng cạnh tranh, nhưng chẳng bao lâu hãng này chuyển địa bàn hoạt động ra nước ngoài và giải tán KNECK.
Adelheid mua lại khu nhà máy với giá rẻ mạt và bỏ mặc nó hoang phế để chọc tức các cơ quan xây dựng chơi. Bà bực vì thấy thằng con trai duy nhất thường được gọi là Manni lại vô tích sự đến thế.
Không ngày nào Manni - tức Friedemann - lại không nghe mẹ gã đay nghiến rằng ông bố thì giỏi giang như vậy mà thằng con lại vô dụng dường ấy. Điều đó chỉ khiến gã cay đắng và căm hận. Tuy nhiên Manni không đủ sức căm hận mẹ mình. Đối với gã, bà là tất cả.
Không thù được mẹ thì Manni chuyển qua… thù loài người. Nhất là lũ thanh thiếu niên. Có trời biết tại sao.
Ngoài ra – và đây càng ngày càng trở thành nội dung của cuộc đời gã – Gã muốn tự chứng minh với bản thân rằng trong con người gã ẩn náu một gã trai cứng rắn, can đảm và đáng gờm.
Manni chứng minh điều đó bằng hai cách, và ghi lại tất cả trong nhật ký. Mỗi lần lôi ra đọc lại là một lần gã rùng mình bái phục chính mình.
Trong chỗ cất riêng của gã, những bài báo viết về các vụ phá phách của lũ quái vật và các vụ đầu độc các nguồn nước bằng hoá chất nguy hiểm mang tên TCDD được cắt dán, lưu trữ đầy đủ.
Thì gã chính là tác giả của những trò chơi địa ngục ấy chứ sao.
Ồ phải, thiên hạ đang xôn xao về gã. Rồi tất cả nhân loại sẽ phải run sợ.
*
Tarzan nghiến răng:
- Giá mà tôi biết trước thì con quái vật này đừng hòng thoát. Nhưng tôi còn nhớ số xe taxi. Chúng ta sẽ hỏi thăm ông tài xế thiếu hoá nhã về địa chỉ chở gã đến.
Máy Tính không tin lắm vào điều này.
- Người lái xe không ưa đại ca cơ mà.
- Nếu ông ta từ chối trả lời thì tụi mình sẽ cứng rắn.
Gaby thở dài.
Tròn Vo mở khoá kéo và thọc tay vào túi áo khoác. Bộ mặt trăng rằm đang tươi rói bỗng tái đi.
- Mất… mất tiền rồi.
Tay nó khoắng loạn trong túi.
Tarzan nói :
- Trời ạ, mày làm ăn kiểu gì vậy. Mất một lúc 666 mark.
Tròn Vo cãi :
- Chỉ có 665 mark 90 xu thôi.
- Mày có mở khoá túi lúc nào không ?
- Không kéo khoá mà vẫn mất vậy mới đáng kinh hoàng. Tao chắc là có ma nhập. Rồi những đứa bé da đen sống làm sao đây hở trời ? Chưa kể tao mang tiếng xấu là biển thủ nồi cơm của chúng.
Tarzan tiến lại bên cạnh thằng mập đoảng vị, vỗ vô sườn cu cậu.
- Thế cái gì lồi ra một cục và kêu lên sột soạt đây hả?
Tròn Vo nhanh như chớp cởi áo khoác lục lọi. Mắt nó sáng rỡ:
- Hì hì, ai mà ngờ tiền bạc trốn kỹ như thế. Chúng tẩu tán tận bên trong lần áo bông lót khỉ ạ.
Tròn Vo đếm lại tiền cứu trợ lần cuối cùng. Nó tuyên bố:
- Để chừa tật nhanh nhảu đoảng, tôi ủng hộ thêm 10 xu vô quỹ cho tròn 666 mark.
Trong lúc Tròn Vo cất tiền, Tarzan nhìn thấy một chiếc taxi, cùng hàng với chiếc taxi trước. Lái xe là một phụ nữ. Tarzan lễ độ:
- Chào bà và thành thật xin lỗi rằng tôi không có ý định lên xe. Tôi chỉ muốn hỏi thăm bà về chiếc taxi mới rời bến trước khi bà đến. Số của chiếc taxi ấy là 31. Xin hỏi, sau khi chở khách xong, ông ấy sẽ quay lại đây hay nghỉ luôn ạ?
Người phụ nữ lái xe ế khách đáp uể oải:
- Franz Schlurfel lái xe số 31. Anh ta luôn luôn chạy ca đêm. Bây giờ mới bắt đầu vào ca đấy.
- Ông ấy có quay lại đây không bà?
- Sau 9 giờ tối Franz sẽ quay về bến.
- Cảm ơn bà.
Gaby cũng nghe được, bèn nói:
- Giờ giấc kiểu đó chỉ có nước đại ca đu dây tối này ra khỏi ký túc xá.
Tròn Vo ưỡn ngực:
- Tại sao bạn chỉ quan tâm mình Tarzan hả? Thằng Tròn Vo này bỏ xó hay sao. Xin thưa với tiểu thư, vì nền công lý của con người, tôi chẳng những đu dây khỏi giường ngủ mà còn đu tới tận châu Phi ấy.
Carina cười khúc khích. Tarzan nói:
- Bây giờ tạm thời mình gác tụi quái vật sang một bên để lo vụ hai chị em Lechner trước đã. Ừ… ừm, mà không biết tên cướp là em hay anh của Bettina đây? Hy vọng rằng Bettina không phải là kẻ đồng loã. Nếu đồng loã, chị ấy đã không đổ bấy nhiêu nước mắt.
Gaby nói:
- Mình đoán là đại ca sẽ gọi điện thoại cho chị ấy.
Tại trạm điện thoại công cộng, qua cuốn danh bạ, Tarzan tìm ra số phôn nhà Bettina không mấy khó khăn. Hắn lấy một chiếc khăn giấy sạch nguyên, xé đôi, nhét vào hai bên má.
Gaby cười:
- Đừng có nuốt chửng đấy nhé!
Tròn Vo khều nhẹ:
- Giấy ngon bằng sôcôla không đại ca?
Giọng Tarzan nghe lạ hoắc:
- Tàm tạm mập ạ. Một mình Gaby vào bịt mũi giúp mình thôi nghe.
- Hồi hộp ghê há.
Công Chúa hít một hơi dài rồi đưa hai ngón tay bóp mũi người hùng.
Tarzan quay số. Sau mấy tiếng tút dài, cô thu ngân của nhà băng lên tiếng :
- Bettina Lechner đây.
*
Trùm băng quái vật vừa cất bước vô nhà đã nghe tiếng mẫu thân rền lên:
- Maaanniii, con đấy hả?
Gã chẳng vội thưa mà thong thả lê bước vào phòng khách. Bà mẹ y đang ngồi yến ẩm với hai bà bạn. Gã lễ phép chào khách của bà mẹ mình: nữ bá tước Plinsenheim và bà giáo sư nghiên cứu lão khoa Juliane Gruftnetzky. Bà giáo sư mặc dù đã 82 xuân xanh mà còn chơi tenis cả hai tay và mỗi ngày còn làm cạn một chai vang Bồ Đào Nha.
Bà Adelheid dứ dứ ngón tay trỏ vào thằng quý tử:
- Con chắc lại vừa lang thang trong thành phố chứ gì? Hễ mẹ không nhắc là con lại làm chuyện gì ngu ngốc cho mà xem. Chóng ngoan đi, chúng ta đói rồi. Làm cho chúng ta món thịt rán rưới nước sốt chanh nào.
Freidemann đỏ mặt lên tận lớp da đầu nhẵn bóng. Việc gì phải phô cho hai mụ già kia biết gã thay chân chị bếp trong cái nhà này chứ?
Nhưng gã chỉ gật đầu:
- Con sẽ thử, thưa mẹ.
- Thử ư? Việc gì con phải giấu tài như vậy nhỉ? Món ấy con làm ngon hơn cả món chè dâu tây cơ mà.
- Kìa mẹ…
- Con nhớ quàng tạp dề để khỏi bẩn quần nghe.
Manni liếc mắt nhìn mẹ lần nữa. Bà ta ngồi thẳng đuỗn trên một chiếc ghế bành có lưng tựa cao. Khi ngồi, không ai nhận thấy bà ta bị đau khớp gối. Tức là bà ta đi cứ phải thẳng đơ cẳng chân.
Bà Adelheid đã 75 tuổi, cao hơn con trai nửa cái đầu. Khi nói to, giọng bà cứ quàng quạc váng cả óc.
Lát sau tên trùm quái vật vừa nấu nướng trong bếp vừa nhìn ra khu vườn lúc này tối om. Hạnh phúc của gã bí ẩn như bóng tối khu vườn này vậy.
Trong vườn có 16 cây dẻ nhưng Manni chỉ “chấm” một cây. Sát cạnh nó, trong đất đen, gã đã đào một cái hố lớn gấp đôi huyệt chôn người chết, trên đậy gỗ tấm rồi phủ lên những mảng cỏ. Thành hố cũng chèn gỗ xẻ để đất khỏi sụp. Trong “hố bí mật” này gã giấu ba thùng kim loại đã hoen gỉ, bên trong đựng chất TCDD cực độc. Đây là vũ khí lợi hại để gã huỷ diệt sự sống trên trái đất vào một ngày “X” nào đó.
Thùng thứ tư gã đã ếm xì bùa ngay trong rừng. 11 vụ đầu độc môi trường mà báo chí làm rùm beng vừa qua cũng xuất phát từ cái thùng này. Lâu lâu gã lại chiết ra một ít quậy tá lả.
Trong hố bí mật trong vườn, gã còn giấu một cuốn sổ nhật ký ghi lại những “chiến công” bệnh hoạn của gã.
Cuốn sổ lớn rất đẹp, lại được đóng bìa da xanh, ba cạnh giấy nhũ vàng, có nửa số trang đều chật kín những dòng chữ nắn nót. Tất cả các hoạt động tàn bạo của lũ quái vật cũng như các vụ đầu độc nguồn nước sạch và những dự tính tương lai đều được gã chép cẩn thận hầu truyền lại thế kỷ sau. Chưa kể các bài báo mô tả “chiến công” được gã cắt dán trong đó. Quả là một bộ sưu tập độc nhất vô nhị.
Chừng nào đã thành một ông lão khú đế 80, già yếu đến mức không còn lo bị tống vào tù nữa, gã sẽ cho xuất bản cuốn “Hồi ký” này. Bấy giờ thế giới sẽ nể sợ tư chất không khoan nhượng ẩn giấu trong Friedemann Kneck tưởng là bất tài, vô tướng này.
Giấc mộng người hùng của gã tan thành mây khói khi giọng choang choác của bà mẹ réo lên từ phòng khách:
- Maaanniii, bữa ăn của chúng ta đâu?
*
Ngay Tarzan cũng không nhận nổi ra giọng mình nữa. Hắn cố tình nói lơ lớ như người nước ngoài:
- Tôi cần gặp Lechner!
- Lechner nào?
- Nợ nần, rõ chưa. Nó mắc nợ tụi tôi. Không giao đủ 25.000 mark bữa nay là nó ốm đòn.
Bettina nấc lên:
Ông… ông là chủ nợ của Sascha à… em trai tôi có kể với tôi về… các ông, và nó định trả nợ. Hoàn toàn chắc như vậy. Nhưng…
Tarzan dằn giọng:
- Phải trả! Chính nó vừa bảo tôi trong điện thoại rằng nó đột ngột giàu sụ.
- Vâng, quả đúng thế. Nó có… 22.000 mark. Và đột ngột mất sạch.
Tarzan chới với:
- Sao?!!!
- Sascha bị… cướp sạch.
- Đây không tin.
- Tôi xin thề đó là sự thực. Vụ cướp xảy ra ngay sau khi nó nói chuyện điện thoại với ông.
- Lechner chưa bao giờ là một thằng ngu.
- Tôi… hiểu. Nhưng Sascha đã không nói dối. Nó hoàn toàn quỵ. Nó vừa phôn cho tôi kể về hai thằng đeo mặt nạ cao su tấn công nhà nó, và…
Tarzan hất mạnh đầu khiến hai ngón tay Gaby bung khỏi mũi hắn:
- Cái gì? Có mặt nạ cao su à?
- Vâng. Một con vượn Gorilla và một đầu người chết phơi khô.
Tarzan tự bịt lấy mũi để khỏi phiền Gaby:
- Mặt nạ quái vật hả? Ôkê. Và cướp sạch tiền của em trai bà. Thế thằng em bà tính sao với tụi này đây?
Bettina nghẹn ngào:
- Đừng, các ông đừng sử dụng bạo lực với Sascha… tôi hứa sẽ trả nợ 25.000 mark thay nó. Tôi sẽ cầm mảnh đất nhỏ của tôi để thế chấp…
- Tốt lắm. Tuy nhiên cũng xin nói thật cùng bà chị, tôi không tin thằng Sascha có 22.000 mark.
Hắn lại nghe Bettina nuốt nước mắt:
- Tôi… tôi không biết được… Có thể nó lượm ngoài đường, hoặc nó mượn bạn bè nào đó. Hoặc trúng số. Dám nó trúng xổ số lắm, nhưng chuyện đó không quan trọng. Cái chính là ông vẫn nhận được tiền của mình. Tuy nhiên ông vui lòng đợi cho khoảng hai ngày nữa.
- Được. Sẽ không tính lãi suất ngắn hạn.
- Ông tử tế hơn tôi tưởng nhiều.
- Tội thằng em bà nhỉ, nó có bị bọn đeo mặt nạ đánh đập không ?
- Không. Ngược lại một trong hai tên cướp bị Sascha liệng một vật cứng vỡ mồm. Tôi cho rằng Sascha có quyền tự vệ…
- Tại sao nó không báo cảnh sát.
- Vì nó kẹt… à mà không, do Sascha không muốn phiền phức.
- Xong nhé. Hai ngày nữa bà dặn nó là tôi đến lấy tiền. Không thì ốm đòn.
Tarzan gác máy.
- Các bạn nghe nãy giờ rồi đó. Thằng Sascha, em trai chị Bettina Lechner rõ ràng lộ chân tướng là tên cướp nhà băng GREDIT. Còn hai thằng phỗng tay trên tiền bạc của gã không ai khác hơn là hai thành viên trong băng quái vật. Liệu chúng có mặt trong đám phá phách ở trường Ottilien không đấy?
Kark kêu lên:
- Cố nhiên. Chính mắt tao đã thấy con vượn Gorilla gớm ghiếc và chiếc đầu lâu khô ghê rợn đấm đá túi bụi các học sinh đêm đó.
Carina gật đầu:
- Tôi cũng thấy chúng, Tarzan ạ.
Thủ lĩnh TKKG gật gù:
- Dấu vết để nhận ra một trong hai quái vật đã có. Một đứa bị thương ở mồm. Này Gaby, đã đến lúc chúng ta làm việc với ba của bạn được rồi đó. Thanh tra Glockner sẽ lo vụ tên cướp nhà băng Sascha Lechner. Sau đó tụi mình khỏi phải lo đến gã nữa.
Hắn chụp điện thoại, bấm số Tổng nha cảnh sát.
Chúng đến từng thằng một và thằng nào cũng nguỵ trang mặt nạ. Riêng Bruno và Jo vốn là cặp bài trùng hôm nay lại chưa thấy đến.
Cuộc tập trung ác thú kiểu này đã thành thông lệ để nghe huấn thị của xếp. Đố thằng quái vật nào biết sếp là ai bởi quấn quanh dung nhan xếp là tấm mặt nạ Quỷ Sa Tăng. Chúng không biết hình hài sếp nhưng cực kỳ biết rõ nhau. Vì một lẽ giản dị, mười mấy hung thần đều xuất thân từ thế giới cặn bã, biết tẩy nhay từng chút một.
Cứ sau mỗi vụ phá phách chừng 55 phút là lũ quái vật lại đổ xô nhau đến nhà máy hoang vu này chờ sếp thưởng tiền. Sếp chỉ cho mỗi thằng 150 mark tượng trưng, chớ bản thân từng thằng đâu coi số tiền ấy ra cái đếch gì. Chẳng qua chúng thích “lộc thần thánh” của sếp, chớ trong đám, có thằng đã từng cướp cạn cả trăm ngàn mark.
Walter Sumpfsohn, Tóc Bàn Chải, đến sau chót. Gã hốt hoảng tìm mãi mà chẳng thấy chiếc mặt nạ Frankenstein đâu trong khi Đại hội sắp mở màn đến nơi. Mẹ, kiểu này lạng quạng bị khiển trách như chơi. Đành phải xé hai lỗ cái khăn mu-xoa cột đại lên mặt vậy. Gã lầm bầm:
- Chết mẹ, chắc bỏ quên trên xe taxi rồi.
Sumpfsohn bước đi trong bóng tối mò mò cố kiếm hai thằng Ali và Hasan để nhập bọn nhưng nào có thấy. Trông cả lũ quái vật thật ghê rợn.
Cánh cửa ngách đóng sập vào ổ.
Sếp giáng lâm.
Mặt nạ của sếp cũng dị hợm hơn đám chúng sinh nhiều. Những tia sáng phốt pho xanh lét từng chập loé lên trên chiếc mặt nạ Quỷ Sa Tăng. Hai cái sừng nhô lên như sừng dê.
Giờ phút long trong đã đến. Sếp cất giọng eo éo như đàn bà:
- Hỡi các quái vật, vụ vừa rồi thế nào?
Thằng Werner Bommelein bèn đáp sau tấm mặt nạ khỉ đột:
- Bá phát, thưa sếp. Tụi này đã biến hội trường trường Ottilien thành bình địa. May ra 5 năm nữa, chúng mới dám mở cuộc liên hoan tiếp theo, hê hê hê.
- Tốt!
Sếp cao hơn mức trung bình. Sumpfsohn đoán rằng sau lớp áo chùng đen là một gã ái nam ái nữ. Chứ cớ gì sếp lạch bạch hệt một con vịt bầu thế kia? Tiếng sếp làm mọi người giật thót.
- Xếp hàng!
Ai nấy thi hành cái rụp chờ lãnh… lộc. Nào, Quỷ Sa Tăng bước xuống bục duyệt binh. Trong tay sếp là hai xấp tiền. Một xấp 100 mark, một xấp 50 mark. Sếp phát lần lượt cho mỗi quái vật hai tờ, con thú nào cũng đưa tay nhận ngoan ngoãn. Đến trước mặt khỉ đột Bommelein, không hiểu sao, sếp nhả luôn hai tờ 100 khiến tên này hí hửng tính nhét lẹ vào túi áo.
Quỷ Sa Tăng nở một nụ cười địa ngục:
- Tao mới gài bẫy mà mày đã dính chấu rồi. Đưa tờ 100 tao đổi lại 50 mark cho. Lần thứ hai nhà người mà tái phạm tội gian trá sẽ bị tao loại khỏi tổ chức. Phải luôn luôn trung thực chớ!
Bommelein cười lấp liếm:
- Xin lỗi sếp, em cứ ngỡ …
Đến cuối cùng, Quỷ Sa Tăng vẫn còn 300 mark.
- Thiếu hai người. Ai vậy?
Im lặng.
Chỉ còn nghe tiếng chuột chạy.
Một con quái vật ngó trước ngó sau rồi cất tiếng:
- Thiếu Bruno và Jo, thưa sếp.
- Tụi nó ở đâu?
- Hai thằng này nhậu triền miên, dám xỉn quắc cần câu, sếp à.
Quỷ Sa Tăng phảy tay, nhét 300 mark vào túi.
- Tụi bay giải tán được rồi. Vụ thứ 12 ta sẽ báo tin cho các ngươi sau. Chào ngủ ngon, anh em.
Lũ quái vật đồng thanh:
- Chúc sếp một đêm tốt lành.
Rồi thằng nào ra xe thằng ấy.
*
Gã đợi cho lũ quái vật bỏ đi hết. Mặt gã nóng ngốt sau tấm mặt nạ bằng cao su, mà mùi cao su rõ tởm. Lát nữa về sào huyệt gã phải ngâm chân bằng nước nóng và bôi phấn vào chân cho đỡ hôi mới được. Bị bịnh phong thấp ớn quá. Mà dạo này gã lại tăng cân. Bà già mà biết thế nào cũng chửi.
Bây giờ gã trở lại nguyên hình là Friedemann Kneck, con trai chủ nhà máy hoá chất Leopold Rasmus Kneck.
Friedemann lạch bạch đi ra phố. Chiếc Rolls Royce màu huyết dụ trị giá khoảng 200.000 mark đậu ở con hẻm gần đây thôi. Đương nhiên gã làm gì mà có tiền sắm xế xịn cỡ đó, chiếc xe là của… bà già. Mọi tài sản có trong tay gã đều của bà già, tức mẹ gã.
Friedemann liệng mặt nạ và chiếc áo chùng đen xuống ghế cạnh buồng lái và rồ máy chiếc Rolls Royce. Gã 44 tuổi, khá cao và quá béo. Đầu hỏi nhẵn không còn một sợi tóc làm vốn, nhưng nhằm nhò chi. Không có tóc càng dễ đeo mặt nạ.
Thật ra Friedemann là con cầu tự của bố mẹ gã. Cách đây 44 năm, bố mẹ gã đã hào hứng biết chừng nào khi họ sắp có con. Ông chủ hãng Leopold Rasmus và bà vợ Adelheid đều cầu nguyện mong ước một đứa con gái và dự định đặt tên là Friederka. Nhưng cuối cùng họ thất vọng cùng cực trước một hài nhi đực rựa. Bà vợ Adelheid một mực đặt tên cho con là Friedermann. Về mặt cứng rắn, bà có phần còn hơn đức ông chồng.
Ông bố Leopold Rasmus từ mặt trận trở về là một kẻ tàn phế: mất một mắt, một tay, một chân. Ông đã sống sót sau 9 lần trọng thương, và chỉ cần 8 năm rưỡi để có trong tay một nhà máy hóa chất. Thật là một thành tích đáng nể. Nhà máy KNECK của ông chế tạo mọi loại chất độc diệt trừ sâu bọ, bảo vệ cây trồng và cho nhiều mục đích khác. Gia đình Kneck ngày càng giàu. Nhà tỷ phú Leopold Rasmus bắt con học ngành hoá để sau này đảm đương tổ nghiệp. Khổ một nỗi gã chưa tốt nghiệp thì ông già đã lăn ra chết vì ăn cá ngộ độc hoá chất. Đúng là sinh nghề tử nghiệp. Thế là chấm dứt sự tồn tại của nhà máy hoá chất KNECK. Vì Friedemann phát hiện ra rằng sống vô nghề nghiệp khoái hơn làm việc nhiều.
Bà mẹ Adelheid bèn bán nhà máy cho một hãng cạnh tranh, nhưng chẳng bao lâu hãng này chuyển địa bàn hoạt động ra nước ngoài và giải tán KNECK.
Adelheid mua lại khu nhà máy với giá rẻ mạt và bỏ mặc nó hoang phế để chọc tức các cơ quan xây dựng chơi. Bà bực vì thấy thằng con trai duy nhất thường được gọi là Manni lại vô tích sự đến thế.
Không ngày nào Manni - tức Friedemann - lại không nghe mẹ gã đay nghiến rằng ông bố thì giỏi giang như vậy mà thằng con lại vô dụng dường ấy. Điều đó chỉ khiến gã cay đắng và căm hận. Tuy nhiên Manni không đủ sức căm hận mẹ mình. Đối với gã, bà là tất cả.
Không thù được mẹ thì Manni chuyển qua… thù loài người. Nhất là lũ thanh thiếu niên. Có trời biết tại sao.
Ngoài ra – và đây càng ngày càng trở thành nội dung của cuộc đời gã – Gã muốn tự chứng minh với bản thân rằng trong con người gã ẩn náu một gã trai cứng rắn, can đảm và đáng gờm.
Manni chứng minh điều đó bằng hai cách, và ghi lại tất cả trong nhật ký. Mỗi lần lôi ra đọc lại là một lần gã rùng mình bái phục chính mình.
Trong chỗ cất riêng của gã, những bài báo viết về các vụ phá phách của lũ quái vật và các vụ đầu độc các nguồn nước bằng hoá chất nguy hiểm mang tên TCDD được cắt dán, lưu trữ đầy đủ.
Thì gã chính là tác giả của những trò chơi địa ngục ấy chứ sao.
Ồ phải, thiên hạ đang xôn xao về gã. Rồi tất cả nhân loại sẽ phải run sợ.
*
Tarzan nghiến răng:
- Giá mà tôi biết trước thì con quái vật này đừng hòng thoát. Nhưng tôi còn nhớ số xe taxi. Chúng ta sẽ hỏi thăm ông tài xế thiếu hoá nhã về địa chỉ chở gã đến.
Máy Tính không tin lắm vào điều này.
- Người lái xe không ưa đại ca cơ mà.
- Nếu ông ta từ chối trả lời thì tụi mình sẽ cứng rắn.
Gaby thở dài.
Tròn Vo mở khoá kéo và thọc tay vào túi áo khoác. Bộ mặt trăng rằm đang tươi rói bỗng tái đi.
- Mất… mất tiền rồi.
Tay nó khoắng loạn trong túi.
Tarzan nói :
- Trời ạ, mày làm ăn kiểu gì vậy. Mất một lúc 666 mark.
Tròn Vo cãi :
- Chỉ có 665 mark 90 xu thôi.
- Mày có mở khoá túi lúc nào không ?
- Không kéo khoá mà vẫn mất vậy mới đáng kinh hoàng. Tao chắc là có ma nhập. Rồi những đứa bé da đen sống làm sao đây hở trời ? Chưa kể tao mang tiếng xấu là biển thủ nồi cơm của chúng.
Tarzan tiến lại bên cạnh thằng mập đoảng vị, vỗ vô sườn cu cậu.
- Thế cái gì lồi ra một cục và kêu lên sột soạt đây hả?
Tròn Vo nhanh như chớp cởi áo khoác lục lọi. Mắt nó sáng rỡ:
- Hì hì, ai mà ngờ tiền bạc trốn kỹ như thế. Chúng tẩu tán tận bên trong lần áo bông lót khỉ ạ.
Tròn Vo đếm lại tiền cứu trợ lần cuối cùng. Nó tuyên bố:
- Để chừa tật nhanh nhảu đoảng, tôi ủng hộ thêm 10 xu vô quỹ cho tròn 666 mark.
Trong lúc Tròn Vo cất tiền, Tarzan nhìn thấy một chiếc taxi, cùng hàng với chiếc taxi trước. Lái xe là một phụ nữ. Tarzan lễ độ:
- Chào bà và thành thật xin lỗi rằng tôi không có ý định lên xe. Tôi chỉ muốn hỏi thăm bà về chiếc taxi mới rời bến trước khi bà đến. Số của chiếc taxi ấy là 31. Xin hỏi, sau khi chở khách xong, ông ấy sẽ quay lại đây hay nghỉ luôn ạ?
Người phụ nữ lái xe ế khách đáp uể oải:
- Franz Schlurfel lái xe số 31. Anh ta luôn luôn chạy ca đêm. Bây giờ mới bắt đầu vào ca đấy.
- Ông ấy có quay lại đây không bà?
- Sau 9 giờ tối Franz sẽ quay về bến.
- Cảm ơn bà.
Gaby cũng nghe được, bèn nói:
- Giờ giấc kiểu đó chỉ có nước đại ca đu dây tối này ra khỏi ký túc xá.
Tròn Vo ưỡn ngực:
- Tại sao bạn chỉ quan tâm mình Tarzan hả? Thằng Tròn Vo này bỏ xó hay sao. Xin thưa với tiểu thư, vì nền công lý của con người, tôi chẳng những đu dây khỏi giường ngủ mà còn đu tới tận châu Phi ấy.
Carina cười khúc khích. Tarzan nói:
- Bây giờ tạm thời mình gác tụi quái vật sang một bên để lo vụ hai chị em Lechner trước đã. Ừ… ừm, mà không biết tên cướp là em hay anh của Bettina đây? Hy vọng rằng Bettina không phải là kẻ đồng loã. Nếu đồng loã, chị ấy đã không đổ bấy nhiêu nước mắt.
Gaby nói:
- Mình đoán là đại ca sẽ gọi điện thoại cho chị ấy.
Tại trạm điện thoại công cộng, qua cuốn danh bạ, Tarzan tìm ra số phôn nhà Bettina không mấy khó khăn. Hắn lấy một chiếc khăn giấy sạch nguyên, xé đôi, nhét vào hai bên má.
Gaby cười:
- Đừng có nuốt chửng đấy nhé!
Tròn Vo khều nhẹ:
- Giấy ngon bằng sôcôla không đại ca?
Giọng Tarzan nghe lạ hoắc:
- Tàm tạm mập ạ. Một mình Gaby vào bịt mũi giúp mình thôi nghe.
- Hồi hộp ghê há.
Công Chúa hít một hơi dài rồi đưa hai ngón tay bóp mũi người hùng.
Tarzan quay số. Sau mấy tiếng tút dài, cô thu ngân của nhà băng lên tiếng :
- Bettina Lechner đây.
*
Trùm băng quái vật vừa cất bước vô nhà đã nghe tiếng mẫu thân rền lên:
- Maaanniii, con đấy hả?
Gã chẳng vội thưa mà thong thả lê bước vào phòng khách. Bà mẹ y đang ngồi yến ẩm với hai bà bạn. Gã lễ phép chào khách của bà mẹ mình: nữ bá tước Plinsenheim và bà giáo sư nghiên cứu lão khoa Juliane Gruftnetzky. Bà giáo sư mặc dù đã 82 xuân xanh mà còn chơi tenis cả hai tay và mỗi ngày còn làm cạn một chai vang Bồ Đào Nha.
Bà Adelheid dứ dứ ngón tay trỏ vào thằng quý tử:
- Con chắc lại vừa lang thang trong thành phố chứ gì? Hễ mẹ không nhắc là con lại làm chuyện gì ngu ngốc cho mà xem. Chóng ngoan đi, chúng ta đói rồi. Làm cho chúng ta món thịt rán rưới nước sốt chanh nào.
Freidemann đỏ mặt lên tận lớp da đầu nhẵn bóng. Việc gì phải phô cho hai mụ già kia biết gã thay chân chị bếp trong cái nhà này chứ?
Nhưng gã chỉ gật đầu:
- Con sẽ thử, thưa mẹ.
- Thử ư? Việc gì con phải giấu tài như vậy nhỉ? Món ấy con làm ngon hơn cả món chè dâu tây cơ mà.
- Kìa mẹ…
- Con nhớ quàng tạp dề để khỏi bẩn quần nghe.
Manni liếc mắt nhìn mẹ lần nữa. Bà ta ngồi thẳng đuỗn trên một chiếc ghế bành có lưng tựa cao. Khi ngồi, không ai nhận thấy bà ta bị đau khớp gối. Tức là bà ta đi cứ phải thẳng đơ cẳng chân.
Bà Adelheid đã 75 tuổi, cao hơn con trai nửa cái đầu. Khi nói to, giọng bà cứ quàng quạc váng cả óc.
Lát sau tên trùm quái vật vừa nấu nướng trong bếp vừa nhìn ra khu vườn lúc này tối om. Hạnh phúc của gã bí ẩn như bóng tối khu vườn này vậy.
Trong vườn có 16 cây dẻ nhưng Manni chỉ “chấm” một cây. Sát cạnh nó, trong đất đen, gã đã đào một cái hố lớn gấp đôi huyệt chôn người chết, trên đậy gỗ tấm rồi phủ lên những mảng cỏ. Thành hố cũng chèn gỗ xẻ để đất khỏi sụp. Trong “hố bí mật” này gã giấu ba thùng kim loại đã hoen gỉ, bên trong đựng chất TCDD cực độc. Đây là vũ khí lợi hại để gã huỷ diệt sự sống trên trái đất vào một ngày “X” nào đó.
Thùng thứ tư gã đã ếm xì bùa ngay trong rừng. 11 vụ đầu độc môi trường mà báo chí làm rùm beng vừa qua cũng xuất phát từ cái thùng này. Lâu lâu gã lại chiết ra một ít quậy tá lả.
Trong hố bí mật trong vườn, gã còn giấu một cuốn sổ nhật ký ghi lại những “chiến công” bệnh hoạn của gã.
Cuốn sổ lớn rất đẹp, lại được đóng bìa da xanh, ba cạnh giấy nhũ vàng, có nửa số trang đều chật kín những dòng chữ nắn nót. Tất cả các hoạt động tàn bạo của lũ quái vật cũng như các vụ đầu độc nguồn nước sạch và những dự tính tương lai đều được gã chép cẩn thận hầu truyền lại thế kỷ sau. Chưa kể các bài báo mô tả “chiến công” được gã cắt dán trong đó. Quả là một bộ sưu tập độc nhất vô nhị.
Chừng nào đã thành một ông lão khú đế 80, già yếu đến mức không còn lo bị tống vào tù nữa, gã sẽ cho xuất bản cuốn “Hồi ký” này. Bấy giờ thế giới sẽ nể sợ tư chất không khoan nhượng ẩn giấu trong Friedemann Kneck tưởng là bất tài, vô tướng này.
Giấc mộng người hùng của gã tan thành mây khói khi giọng choang choác của bà mẹ réo lên từ phòng khách:
- Maaanniii, bữa ăn của chúng ta đâu?
*
Ngay Tarzan cũng không nhận nổi ra giọng mình nữa. Hắn cố tình nói lơ lớ như người nước ngoài:
- Tôi cần gặp Lechner!
- Lechner nào?
- Nợ nần, rõ chưa. Nó mắc nợ tụi tôi. Không giao đủ 25.000 mark bữa nay là nó ốm đòn.
Bettina nấc lên:
Ông… ông là chủ nợ của Sascha à… em trai tôi có kể với tôi về… các ông, và nó định trả nợ. Hoàn toàn chắc như vậy. Nhưng…
Tarzan dằn giọng:
- Phải trả! Chính nó vừa bảo tôi trong điện thoại rằng nó đột ngột giàu sụ.
- Vâng, quả đúng thế. Nó có… 22.000 mark. Và đột ngột mất sạch.
Tarzan chới với:
- Sao?!!!
- Sascha bị… cướp sạch.
- Đây không tin.
- Tôi xin thề đó là sự thực. Vụ cướp xảy ra ngay sau khi nó nói chuyện điện thoại với ông.
- Lechner chưa bao giờ là một thằng ngu.
- Tôi… hiểu. Nhưng Sascha đã không nói dối. Nó hoàn toàn quỵ. Nó vừa phôn cho tôi kể về hai thằng đeo mặt nạ cao su tấn công nhà nó, và…
Tarzan hất mạnh đầu khiến hai ngón tay Gaby bung khỏi mũi hắn:
- Cái gì? Có mặt nạ cao su à?
- Vâng. Một con vượn Gorilla và một đầu người chết phơi khô.
Tarzan tự bịt lấy mũi để khỏi phiền Gaby:
- Mặt nạ quái vật hả? Ôkê. Và cướp sạch tiền của em trai bà. Thế thằng em bà tính sao với tụi này đây?
Bettina nghẹn ngào:
- Đừng, các ông đừng sử dụng bạo lực với Sascha… tôi hứa sẽ trả nợ 25.000 mark thay nó. Tôi sẽ cầm mảnh đất nhỏ của tôi để thế chấp…
- Tốt lắm. Tuy nhiên cũng xin nói thật cùng bà chị, tôi không tin thằng Sascha có 22.000 mark.
Hắn lại nghe Bettina nuốt nước mắt:
- Tôi… tôi không biết được… Có thể nó lượm ngoài đường, hoặc nó mượn bạn bè nào đó. Hoặc trúng số. Dám nó trúng xổ số lắm, nhưng chuyện đó không quan trọng. Cái chính là ông vẫn nhận được tiền của mình. Tuy nhiên ông vui lòng đợi cho khoảng hai ngày nữa.
- Được. Sẽ không tính lãi suất ngắn hạn.
- Ông tử tế hơn tôi tưởng nhiều.
- Tội thằng em bà nhỉ, nó có bị bọn đeo mặt nạ đánh đập không ?
- Không. Ngược lại một trong hai tên cướp bị Sascha liệng một vật cứng vỡ mồm. Tôi cho rằng Sascha có quyền tự vệ…
- Tại sao nó không báo cảnh sát.
- Vì nó kẹt… à mà không, do Sascha không muốn phiền phức.
- Xong nhé. Hai ngày nữa bà dặn nó là tôi đến lấy tiền. Không thì ốm đòn.
Tarzan gác máy.
- Các bạn nghe nãy giờ rồi đó. Thằng Sascha, em trai chị Bettina Lechner rõ ràng lộ chân tướng là tên cướp nhà băng GREDIT. Còn hai thằng phỗng tay trên tiền bạc của gã không ai khác hơn là hai thành viên trong băng quái vật. Liệu chúng có mặt trong đám phá phách ở trường Ottilien không đấy?
Kark kêu lên:
- Cố nhiên. Chính mắt tao đã thấy con vượn Gorilla gớm ghiếc và chiếc đầu lâu khô ghê rợn đấm đá túi bụi các học sinh đêm đó.
Carina gật đầu:
- Tôi cũng thấy chúng, Tarzan ạ.
Thủ lĩnh TKKG gật gù:
- Dấu vết để nhận ra một trong hai quái vật đã có. Một đứa bị thương ở mồm. Này Gaby, đã đến lúc chúng ta làm việc với ba của bạn được rồi đó. Thanh tra Glockner sẽ lo vụ tên cướp nhà băng Sascha Lechner. Sau đó tụi mình khỏi phải lo đến gã nữa.
Hắn chụp điện thoại, bấm số Tổng nha cảnh sát.
/703
|