Bà Irene mời mọi người ra phòng chờ cho rộng, vì có cả Tứ quái và hai chị em Lechner đến.
Ông nha sĩ Beissinger kể lần này có lẽ là lần thứ sáu:
… Cuối cùng chúng nhốt chúng tôi dưới tầng hầm. Nhưng chúng tôi đã thoát ra được. Và vợ tôi đã giữ được bình tĩnh, hết sức cam đảm.
Bà Irene mỉm cười sung sướng vì lời khen của chồng.
Tarzan đẩy nhẹ vào lưng Sascha.
Anh ta bước lên một bước, mắt nhìn cắm xuống đất.
- Thưa ông thanh tra, tôi… d… tôi chính là tên cướp ngân hàng GREDIT hồi chiều. Tôi ân hận vì những gì mình đã gây ra. Ước gì tôi có thể trả lại số tiền đã cướp nhưng hai tên đeo mặt nạ đã tước mất. Tuy vậy… chị tôi hứa sẽ đền bù thiệt hại, chị ấy sẽ vay ngân hàng và… Tôi vô cùng ăn năn về tất cả. Tôi chỉ toàn gây ra những điều tồi tệ.
Glockner nhìn Tứ quái, khoé mép giật khẽ. Nhưng ông không cười.
Đương nhiên ông muốn nghe ngọn ngành câu chuyện. Thế là Tarzan và Gaby thay nhau kể.
Tarzan kết luận:
- Tụi cháu định sẽ thông báo cho chú về chân tướng của hai tên Ali và Hasan đằng sau lốt quái vật, tiếc là chưa tìm được dịp. Sascha Lechner chỉ biết chúng hay mò đến ổ bạc nào, còn chẳng biết tí gì về đời tư của chúng. Tức thật, bởi nếu tóm được hai tên ngoại quốc ấy, chúng ta sẽ hốt trọn ổ băng quái vật.
Ông Glockner nói:
- Sớm muộn rồi chúng ta sẽ tìm ra chúng. Có thể ngày mai chúng đã lại tụ tập ở quán trà Sao Băng ấy.
Sau đó Tarzan giải thích tại sao Khỉ Đột bị gãy 4 răng cửa. Không thể trách Sascha được. Anh ta chỉ tự vệ mà thôi.
Mặt ông Beissinger bắt đầu sáng lên. Ông đã để dành tin hay nhất cho phút chót.
- Thưa ông thanh tra, tôi nghĩ rằng chẳng mấy nữa ông sẽ biết hai tên quái vật vừa rồi là ai. Trong khi chữa răng cho Khỉ Đột, tôi khám phá gã bị hàn 8 cái răng, 3 răng vàng liền nhau, hổng 2 cái, hai răng khôn đều bị sâu. Tôi nhớ như in vị trí từng cái một. Sự bố trí của hai hàm răng cũng như dấu vân tay vậy. Rõ ràng tên Khỉ Đột này thường xuyên đến các nha sĩ.
Ông thanh tra gật đầu:
- Ông làm ơn vẽ hai hàm răng gã giúp chúng tôi. Chúng ta cần phải xoá sổ lũ quái vật cực kỳ nguy hiểm này.
Nha sĩ Beissinger bắt đầu làm “hoạ sĩ” vẽ ra hai hàm của Khỉ Đột và ghi chú đâu vào đó.
Tarzan cau mày:
- Cháu cứ ngạc nhiên là tại sao Khỉ Đột và Đầu Lâu lại gõ cửa ông Beissenger trong khi trên đường từ nhà Sascha Lechner đến đây có tới hai phòng khám răng mà chúng bỏ qua. Đó là phòng khám của nha sĩ Rosemarie Plompe và nha sĩ Ernst Augustl Kamalgan?
Ông Beissinger nói:
- Đúng vậy, ở đây tương đối nhiều nha sĩ.
Glockner nhìn Tarzan:
- Cháu rút ra được vấn đề gì?
- Có nghĩa là bọn quái vật muốn đến đây cho bằng được. Phải chăng Khỉ Đột là bịnh nhân thường xuyên của nha sĩ Beissinger nên chỉ tín nhiệm mình ông thôi.
Beissinger đáp:
- Tôi chưa bao giờ chữa cho gã. Cho dù gã không nói nhưng các mô hình hàm răng của bịnh nhân nào đã qua tay tôi, tôi đều nhớ. Trí nhớ của tôi như máy tính điện tử vậy. Tôi dám thề rằng đây là lần đầu tiên tôi chữa cho gã.
Tarzan nhún vai, cười:
- Đó là cháu nghĩ thôi. Ông phải biết rõ hơn cháu. Có lẽ tiếng lành về ông được đồn đến tận xã hội đen. Thì bọn tội phạm cũng đau răng như ai mà.
*
Khi tìm bản đồ thành phố, Ali mới phát hiện cái bóp của gã biến đâu mất.
Hasan đang chuẩn bị bữa ăn tối cho gã và Ali trong gian bếp bẩn thiur thì nghe tiếng gào của Ali:
- Hasan, mày có thấy cái ví của tao đâu không? Cái ví màu nâu, để bằng lái xe dỏm và bản đồ thành phố đó.
Hasan đáp:
- Không. Mày có muốn kẹp hành và thịt bò vô bánh mì không? Hay thích tỏi?
- Tao xơi tất. Nhưng… cái ví? Trời ơi, chẳng lẽ tao phải lo lại giấy tờ dỏm từ đầu? Đắt bỏ mẹ. Chưa nói đến tấm bản đồ thành phố nữa.
- Ê, không có bản đồ tụi mình vẫn tìm ra nhà Kneck như thường.
Ali rên lên:
- Đã đành. Nhưng trên bản đồ, tao lỡ đánh một dấu thập đen tổ chảng ngay vị trí nhà lão.
- Chẳng ai thèm để ý cái dấu thập cục mịch đó đâu. May ra họ lượm được rồi cũng giao cho chỗ thu nhận của rơi thôi. Hay mày nhét nó trong túi áo khoác da mới của mày?
- Cái áo tao ăn trộm ở cửa hiệu tại Schoenfelder ấy à?
- Cái áo mà mày ăn cắp ở quán rượu cơ.
- Không phải ăn cắp. Mà là chiếm đoạt.
Hasan bưng lên một đĩa đầy bánh mì kẹp. Mùi hành tỏi nồng khắp gian phòng.
- Ăn đi! Kẻo lúc tấn công Kneck bụng lại rôi réo lên.
Chúng đã rắp tâm việc này từ hai tuần nay. Đối với chúng, đó là việc đơn giản nhất trần đời.
Khác với những quái vật khác, Ali và Hasan chẳng coi sếp của chúng ra gì. Cái cách sếp vung tiền chứng tỏ nhà sếp khối của. Thế là hai thằng đã bí mật theo dõi Kneck. Sau một đợt ban thưởng như thường lệ tại cái nhà máy bỏ hoang, Kneck vô tư lên chiếc Rolls Royce đậu cách đó mấy phố mà đâu biết hai “đệ tử” đeo dính trên chiếc xe cà cộ của chúng.
Từ xa, chúng nghía dinh cơ nhà Kneck. Chà, trông ra dáng lắm! Bõ công đây!
Mấy lần theo dõi sau, chúng rõ thêm trùm băng quái vật chỉ sống với mẹ, một mụ già đau khớp, chống gậy, có giọng nói đầy quyền uy.
Hai tên cướp Iran chụm đầu lại vẽ kế hoạch vơ vét căn biệt thự cổ âm u. Tối nay chúng quyết tâm “hốt hụi” cho dù Ali có bị mất cái ví chứa tấm bản đồ chỉ đường đến nhà Kneck. Vố này chúng sẽ làm ngon. Cho dù chúng bị Kneck phát hiện cũng đố dám hó hé với cảnh sát. Ha ha, chẳng lẽ lão lại tự tố cáo lão là trùm lũ quái vật sao?
Thêm nữa, Ali và Hasan đã sửa soạn hai bộ quần áo mà sếp chưa từng thấy bao giờ và hai cái mặt nạ cực kỳ lạ hoắc. Dù có tài thánh sếp cũng chịu thua.
Ali nhai hành rau ráu:
- Sẽ thú vị lắm đây, hi hi…
- Ờ, tụi mình cướp của chính sếp, há há…
Chúng chén sạch bánh mì, mỗi đứa chiêu một hớp bia rồi bắt đầu thay quần áo.
*
Tarzan ngồi xuống giường, móc bóp ra đếm:
- 29 đồng 10 xu. Đủ để gọi điện trong thành phố thoải mái.
Tròn Vo trố mắt:
- Mày định gọi cho ai?
- Cho Aldo, Fred, Hubert, Sebastian, Jens, Kurti, Hannes, Christoph và có thể cả… không. Gert đang bị gãy giò không chiến đấu được.
Tròn Vo thảy miếng sôcôla vô họng ngồm ngoàm:
- A ha! Toàn là dân Karate và Judo cả.
Tarzan cười rồi cầm mớ xu rời Tổ Đại Bàng. Hắn xuống buồng điện thoại ký túc xá, treo ngoài tấm biển bằng bìa: “SỬ DỤNG LÂU”.
Chỉ một lúc sau hắn đã liên hệ được với tất cả những võ sĩ mình muốn tìm, trừ Fred. Mẹ Fred nói nó mắc đi xem phim.
Nội dung hắn truyền đạt cũng khá ngắn gọn. Nếu thành phố đã xuất hiện một lũ quái vật chuyên phá phách các cuộc liên hoan thì đương nhiên phải có một đội cận vệ được thành lập để ngăn chặn và đập tan các cuộc phá phách ấy.
Còn phải hỏi, bằng hữu hắn hưởng ứng cái rụp. Thử hỏi võ sĩ nào lại không có máu anh hùng hảo hớn trong người?
Tarzan kết luận:
- Tôi sẽ kiếm một lịch liên hoan, lễ hội của các trường, các hội học sinh trong toàn thành phố. Có thể đoán chừng bọn quái vật quan tâm đến hội vui nào. Thế nào lũ quái vật cũng chấm một cuộc chơi linh đình nhất, đặc biệt chúng luôn quan tâm “quậy” các trường nữ sinh. Chúng ta sẽ dụ chúng lưu ý một cái bẫy quyến rũ nhất và tấn công từ mọi phía. Các bạn thấy sao?
Cố nhiên là đứa nào cũng hoan nghinh hắn bằng cả hai tay. Như thế là đội cận vệ sẽ có 9 võ sĩ giác đấu kể cả Fred. Chắc chắn nó cũng tham gia.
Tarzan bước khỏi buồng điện thoại bằng bước chân nhẹ tênh. Trên Tổ Đại Bàng vẫn sáng đèn. Tròn Vo nằm thẳng cẳng, đặt luôn phong sôcôla đã bóc vỏ lên mũi hít hít. Tarzan lay cẳng thằng mập:
- Dậy mau Kloesen. Thầy trực ban đi tua xong là tụi mình gô đó. Chúng ta cần phải có mặt ở quảng trường Luther. Thế nào cũng gặp người tài xế taxi tên Schlurfel. Chỉ mình ông ta biết con quỷ Frankenstein xuống xe chỗ nào. Chúng ta sẽ hỏi ông ta để moi ra sào huyệt lũ quái vật.
- Đại ca định tóm gã luôn à?
Tarzan lắc đầu:
- Tụi mình có bằng cớ gì để buộc tội gã đâu? Ai mà chẳng có thể có một cái mặt nạ cao su mua ở cửa hàng bán đồ hoá trang. Không thể quy rằng Tóc Bàn Chải có trong băng quái vật chỉ vì gã có một cái mặt nạ.
- Nhưng Gaby đã nhận ra chiếc áo phông đen.
- Không đủ, thiếu gì áo phông đen. Tóc Bàn Chải sẽ chối. Tiếc rằng không thể nện gã để bắt gã thú nhận. Luật cấm. May mà có cái luật ấy chứ không có người sẽ vì bị nện mà nhận liều cả cái tội mình không có.
Tròn Vo đang lấy thăng bằng cho thanh sôcôla đậu trên mũi, sốt suột hỏi :
- Vậy sẽ làm gì đây?
- Theo dõi chỗ ở thằng Tóc Bàn Chải và từ nó theo dõi tiếp tụi đồng bọn, sau đó dụ chúng đến một cuộc liên hoan cho đội cận vệ đánh úp. Tao đảm bảo lũ quái vật sẽ đầu hàng.
- Chậc, qua nhiều công đoạn mất thời gian hết. Tao chủ trương tốc chiến tốc thắng.
- Ừ, tao biết mày ngon. Thế cho nên tao đã bổ sung mày và quân sư vô đội cận vệ cho chẵn… 11 mạng.
Tròn Vo há hốc miệng:
- Sức mạnh của cá nhân tao nằm ở hậu phương. Tao sẽ lo hậu sự cho 10 thằng bây chiến đấu.
- Hậu… gì?
- Chết mẹ. Tao nói lộn. Ý tao muốn bàn đến việc… hậu cần. Chẳng hạn thủ theo sôcôla và băng cứu thương.
- Thôi đừng trù ẻo anh em nữa. Đánh răng rồi nhổ neo là vừa.
Tarzan xem đồng hồ rồi lôi ba lô trong tủ ra. Xong xuôi hắn chạy như bay lên kho lấy chiếc thang dây giấu trên đó cho vào ba lô nhét xuống gầm giường.
Hai đứa sang phòng rửa mặt, nơi một tốp học sinh nghịch ngợm đang chơi trò ném khăn mặt vào nhau. Tròn Vo bị một phát trúng mặt khiến cu cậu tức điên. Nó đến đây chỉ để đánh răng, chứ rửa mặt không hề có trong chương trình!
*
Manni Kneck đợi đến khi cô y tá quay ra mới chụp ly nước táo trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường nằm xuống cho đỡ đắng miệng.
Trùm quái vật phải nghĩ mất một lúc. Số điện thoại nhà gã thế nào nhỉ. Quỷ tha ma bắt! Bộ óc gã bị biến dạng sau tai nạn chăng? Gã vắt óc một lúc thì nhớ ra. Đơn giản là chỉ vì gã hiếm khi gọi về nhà.
Coi, bà già cầm máy ngay.
- Mẹ ơi, con đây. Con gọi cho mẹ từ bịnh viện Gertrauden ở Bad Gallenfels. Con bị xe tải tông nhưng nhờ hồng phúc của mẹ nên thoát chết. Hiện con đã khoẻ và chiều mai sẽ xuất viện. Bọn bác sĩ ở đây mất nết lắm, chúng níu con ở lại thêm cũng vì tiền. Chúng thừa hiểu con có bảo hiểm cá nhân mà.
Bà Adelheid lồng lộn:
- Đồ hư đốn. Con lặng lẽ bỏ đi mà không nói cho mẹ một tiếng. Này, chiếc xe có làm sao không?
- Chắc là hư sơ thôi. Mà có bẹp dúm càng tốt, mẹ há? Mẹ có dịp sắm một chiếc Rolls Royce đen tuyền, màu sắc mà mẹ thích. Sang hết cỡ.
- Ờ ờ, bỏ qua chuyện đó đi. Mẹ vừa sực nhớ, tai hoạ đang đổ xuống đầu nhà ta. Bảy giờ sáng mai.
- Gì hở mẹ?
- 7 giờ sáng mai chính quyền sẽ cho người mang máy xúc và cuốc xẻng đến cày nát khu vườn nhà mình. Đầu đuôi cũng tại lão làm công nào đó cho ba con ngày trước dở trò rửa hận. Tên lão đâu như Finkenaas. Lão đã trả thù sự bất công của ba con bằng cách không làm tròn nhiệm vụ phi tang 9 thùng TCDD. Một ông thanh tra gọi điện đến nhà mình kể rằng lão đã chôn 4 thùng thuốc độc sau một sân vận động nào đó. Còn 5 thùng kia thì chôn ngay trong vườn nhà mình. Chuyện đó xảy ra lúc cả gia đình mình sang nghỉ ở Italia. Con còn nhớ …
- Khôôông!…
Manni la lên, như bị giội dầu sôi.
Gã thất thanh:
- Không thể được. Mẹ phải không cho chúng đào bới.
- Con điên à? Phải đào bới và liệng ngay kho thuốc độc đó càng sớm càng tốt. Phí tổn chính quyền chịu.
- Mẹ chớ có khùng. Họ không có quyền xâm phạm tư gia người khác.
- Trời đất! Mày dám nói tao khùng hả? Khùng mà đẻ ra được mày. Ê con trai, ông tranh tra nói chống lệnh là coi như vi phạm pháp luật đấy. Tao cũng đồng ý với ông ấy, chẳng thà khu vườn của mình tan hoang nhưng bù lại cả thành phố được cứu thoát.
Giá như trên đầu Manni có tóc, thì tóc tai gã đã dựng đứng cả lên. Trong đầu gã chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất: Finkenaas, Finkenaas, mi đã trăng trối hết với cảnh sát. Thế đấy!
Bà Adelheid ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nức nở.
- Manni, con làm sao thế? Con đau hả?
- Họ không được đào bới, họ không được đào bới, họ không được…
Bà mẹ cảm động:
- Con trai của mẹ, mẹ không ngờ con lại gắn bó với khu vườn nhà ta đến thế. Trong khi con có mó tay vào chăm sóc vườn được đâu. Đã bao lần mẹ mắng con vì con không chịu bắt sâu, tỉa cành rồi… Nhưng con ạ…
Manni rít lên:
- Con nhổ nước miếng vô cái vườn chó chết đó. Mẹ phải… phải hiểu vấn đề thế này. Rằng con đã… dưới mộ… cây d… rằng con sẽ treo cổ ngay trên cây dẻ ấy tự tử nếu họ tìm được dưới gốc… mẹ thật vô tích sự, hai cái đầu gối cứng đơ cứ như hai cái que vậy… đáng lẽ mẹ phải nhào ra vườn đào mấy thùng đó giúp con giấu chỗ khác, giấu cả cuốn hồi ký của con vậy. Đằng này mẹ hệt như một con rối gỗ. Mà con thì nằm bẹp ở đây.
Bà già thét lên với giọng của thống chế trên chiến trường:
- Manni, con say à? Con dám hỗn láo với mẹ à? Bác sĩ đã tiêm thuốc gì vào con vậy?
Manni ngó ly nước táo. Cạn queo. Cổ họng y lại đắng nghét. Y lắc lư cái đầu trọc rùng mình.
- Con hoàn toàn tỉnh táo. Giờ mẹ hãy nghe cho kỹ đây. Mẹ phải lấy ngay cuốn sổ của con ra khỏi chỗ giấu ngoài vườn và cất vào nhà. Nhưng mẹ liệu hồn nếu giở ra đọc. Nghe con nói hết đã. Con đã giấu dưới …
Y giải thích đến ba lần về cái “mồ chôn bí mật” cho bà già.
- Mẹ phải nhét cuốn sổ của con trong một cái cặp sách trên phòng đó. Hiểu chứ? Sau khi giấu xong cuốn sổ, mẹ nhớ đem theo quần áo của con đến bịnh viện. Con bắt buộc phải trốn ra khỏi đây. Con chờ mẹ đấy. Nhưng trước hết mẹ hãy lấy cuốn sổ của con cất vào nhà đã.
Ông nha sĩ Beissinger kể lần này có lẽ là lần thứ sáu:
… Cuối cùng chúng nhốt chúng tôi dưới tầng hầm. Nhưng chúng tôi đã thoát ra được. Và vợ tôi đã giữ được bình tĩnh, hết sức cam đảm.
Bà Irene mỉm cười sung sướng vì lời khen của chồng.
Tarzan đẩy nhẹ vào lưng Sascha.
Anh ta bước lên một bước, mắt nhìn cắm xuống đất.
- Thưa ông thanh tra, tôi… d… tôi chính là tên cướp ngân hàng GREDIT hồi chiều. Tôi ân hận vì những gì mình đã gây ra. Ước gì tôi có thể trả lại số tiền đã cướp nhưng hai tên đeo mặt nạ đã tước mất. Tuy vậy… chị tôi hứa sẽ đền bù thiệt hại, chị ấy sẽ vay ngân hàng và… Tôi vô cùng ăn năn về tất cả. Tôi chỉ toàn gây ra những điều tồi tệ.
Glockner nhìn Tứ quái, khoé mép giật khẽ. Nhưng ông không cười.
Đương nhiên ông muốn nghe ngọn ngành câu chuyện. Thế là Tarzan và Gaby thay nhau kể.
Tarzan kết luận:
- Tụi cháu định sẽ thông báo cho chú về chân tướng của hai tên Ali và Hasan đằng sau lốt quái vật, tiếc là chưa tìm được dịp. Sascha Lechner chỉ biết chúng hay mò đến ổ bạc nào, còn chẳng biết tí gì về đời tư của chúng. Tức thật, bởi nếu tóm được hai tên ngoại quốc ấy, chúng ta sẽ hốt trọn ổ băng quái vật.
Ông Glockner nói:
- Sớm muộn rồi chúng ta sẽ tìm ra chúng. Có thể ngày mai chúng đã lại tụ tập ở quán trà Sao Băng ấy.
Sau đó Tarzan giải thích tại sao Khỉ Đột bị gãy 4 răng cửa. Không thể trách Sascha được. Anh ta chỉ tự vệ mà thôi.
Mặt ông Beissinger bắt đầu sáng lên. Ông đã để dành tin hay nhất cho phút chót.
- Thưa ông thanh tra, tôi nghĩ rằng chẳng mấy nữa ông sẽ biết hai tên quái vật vừa rồi là ai. Trong khi chữa răng cho Khỉ Đột, tôi khám phá gã bị hàn 8 cái răng, 3 răng vàng liền nhau, hổng 2 cái, hai răng khôn đều bị sâu. Tôi nhớ như in vị trí từng cái một. Sự bố trí của hai hàm răng cũng như dấu vân tay vậy. Rõ ràng tên Khỉ Đột này thường xuyên đến các nha sĩ.
Ông thanh tra gật đầu:
- Ông làm ơn vẽ hai hàm răng gã giúp chúng tôi. Chúng ta cần phải xoá sổ lũ quái vật cực kỳ nguy hiểm này.
Nha sĩ Beissinger bắt đầu làm “hoạ sĩ” vẽ ra hai hàm của Khỉ Đột và ghi chú đâu vào đó.
Tarzan cau mày:
- Cháu cứ ngạc nhiên là tại sao Khỉ Đột và Đầu Lâu lại gõ cửa ông Beissenger trong khi trên đường từ nhà Sascha Lechner đến đây có tới hai phòng khám răng mà chúng bỏ qua. Đó là phòng khám của nha sĩ Rosemarie Plompe và nha sĩ Ernst Augustl Kamalgan?
Ông Beissinger nói:
- Đúng vậy, ở đây tương đối nhiều nha sĩ.
Glockner nhìn Tarzan:
- Cháu rút ra được vấn đề gì?
- Có nghĩa là bọn quái vật muốn đến đây cho bằng được. Phải chăng Khỉ Đột là bịnh nhân thường xuyên của nha sĩ Beissinger nên chỉ tín nhiệm mình ông thôi.
Beissinger đáp:
- Tôi chưa bao giờ chữa cho gã. Cho dù gã không nói nhưng các mô hình hàm răng của bịnh nhân nào đã qua tay tôi, tôi đều nhớ. Trí nhớ của tôi như máy tính điện tử vậy. Tôi dám thề rằng đây là lần đầu tiên tôi chữa cho gã.
Tarzan nhún vai, cười:
- Đó là cháu nghĩ thôi. Ông phải biết rõ hơn cháu. Có lẽ tiếng lành về ông được đồn đến tận xã hội đen. Thì bọn tội phạm cũng đau răng như ai mà.
*
Khi tìm bản đồ thành phố, Ali mới phát hiện cái bóp của gã biến đâu mất.
Hasan đang chuẩn bị bữa ăn tối cho gã và Ali trong gian bếp bẩn thiur thì nghe tiếng gào của Ali:
- Hasan, mày có thấy cái ví của tao đâu không? Cái ví màu nâu, để bằng lái xe dỏm và bản đồ thành phố đó.
Hasan đáp:
- Không. Mày có muốn kẹp hành và thịt bò vô bánh mì không? Hay thích tỏi?
- Tao xơi tất. Nhưng… cái ví? Trời ơi, chẳng lẽ tao phải lo lại giấy tờ dỏm từ đầu? Đắt bỏ mẹ. Chưa nói đến tấm bản đồ thành phố nữa.
- Ê, không có bản đồ tụi mình vẫn tìm ra nhà Kneck như thường.
Ali rên lên:
- Đã đành. Nhưng trên bản đồ, tao lỡ đánh một dấu thập đen tổ chảng ngay vị trí nhà lão.
- Chẳng ai thèm để ý cái dấu thập cục mịch đó đâu. May ra họ lượm được rồi cũng giao cho chỗ thu nhận của rơi thôi. Hay mày nhét nó trong túi áo khoác da mới của mày?
- Cái áo tao ăn trộm ở cửa hiệu tại Schoenfelder ấy à?
- Cái áo mà mày ăn cắp ở quán rượu cơ.
- Không phải ăn cắp. Mà là chiếm đoạt.
Hasan bưng lên một đĩa đầy bánh mì kẹp. Mùi hành tỏi nồng khắp gian phòng.
- Ăn đi! Kẻo lúc tấn công Kneck bụng lại rôi réo lên.
Chúng đã rắp tâm việc này từ hai tuần nay. Đối với chúng, đó là việc đơn giản nhất trần đời.
Khác với những quái vật khác, Ali và Hasan chẳng coi sếp của chúng ra gì. Cái cách sếp vung tiền chứng tỏ nhà sếp khối của. Thế là hai thằng đã bí mật theo dõi Kneck. Sau một đợt ban thưởng như thường lệ tại cái nhà máy bỏ hoang, Kneck vô tư lên chiếc Rolls Royce đậu cách đó mấy phố mà đâu biết hai “đệ tử” đeo dính trên chiếc xe cà cộ của chúng.
Từ xa, chúng nghía dinh cơ nhà Kneck. Chà, trông ra dáng lắm! Bõ công đây!
Mấy lần theo dõi sau, chúng rõ thêm trùm băng quái vật chỉ sống với mẹ, một mụ già đau khớp, chống gậy, có giọng nói đầy quyền uy.
Hai tên cướp Iran chụm đầu lại vẽ kế hoạch vơ vét căn biệt thự cổ âm u. Tối nay chúng quyết tâm “hốt hụi” cho dù Ali có bị mất cái ví chứa tấm bản đồ chỉ đường đến nhà Kneck. Vố này chúng sẽ làm ngon. Cho dù chúng bị Kneck phát hiện cũng đố dám hó hé với cảnh sát. Ha ha, chẳng lẽ lão lại tự tố cáo lão là trùm lũ quái vật sao?
Thêm nữa, Ali và Hasan đã sửa soạn hai bộ quần áo mà sếp chưa từng thấy bao giờ và hai cái mặt nạ cực kỳ lạ hoắc. Dù có tài thánh sếp cũng chịu thua.
Ali nhai hành rau ráu:
- Sẽ thú vị lắm đây, hi hi…
- Ờ, tụi mình cướp của chính sếp, há há…
Chúng chén sạch bánh mì, mỗi đứa chiêu một hớp bia rồi bắt đầu thay quần áo.
*
Tarzan ngồi xuống giường, móc bóp ra đếm:
- 29 đồng 10 xu. Đủ để gọi điện trong thành phố thoải mái.
Tròn Vo trố mắt:
- Mày định gọi cho ai?
- Cho Aldo, Fred, Hubert, Sebastian, Jens, Kurti, Hannes, Christoph và có thể cả… không. Gert đang bị gãy giò không chiến đấu được.
Tròn Vo thảy miếng sôcôla vô họng ngồm ngoàm:
- A ha! Toàn là dân Karate và Judo cả.
Tarzan cười rồi cầm mớ xu rời Tổ Đại Bàng. Hắn xuống buồng điện thoại ký túc xá, treo ngoài tấm biển bằng bìa: “SỬ DỤNG LÂU”.
Chỉ một lúc sau hắn đã liên hệ được với tất cả những võ sĩ mình muốn tìm, trừ Fred. Mẹ Fred nói nó mắc đi xem phim.
Nội dung hắn truyền đạt cũng khá ngắn gọn. Nếu thành phố đã xuất hiện một lũ quái vật chuyên phá phách các cuộc liên hoan thì đương nhiên phải có một đội cận vệ được thành lập để ngăn chặn và đập tan các cuộc phá phách ấy.
Còn phải hỏi, bằng hữu hắn hưởng ứng cái rụp. Thử hỏi võ sĩ nào lại không có máu anh hùng hảo hớn trong người?
Tarzan kết luận:
- Tôi sẽ kiếm một lịch liên hoan, lễ hội của các trường, các hội học sinh trong toàn thành phố. Có thể đoán chừng bọn quái vật quan tâm đến hội vui nào. Thế nào lũ quái vật cũng chấm một cuộc chơi linh đình nhất, đặc biệt chúng luôn quan tâm “quậy” các trường nữ sinh. Chúng ta sẽ dụ chúng lưu ý một cái bẫy quyến rũ nhất và tấn công từ mọi phía. Các bạn thấy sao?
Cố nhiên là đứa nào cũng hoan nghinh hắn bằng cả hai tay. Như thế là đội cận vệ sẽ có 9 võ sĩ giác đấu kể cả Fred. Chắc chắn nó cũng tham gia.
Tarzan bước khỏi buồng điện thoại bằng bước chân nhẹ tênh. Trên Tổ Đại Bàng vẫn sáng đèn. Tròn Vo nằm thẳng cẳng, đặt luôn phong sôcôla đã bóc vỏ lên mũi hít hít. Tarzan lay cẳng thằng mập:
- Dậy mau Kloesen. Thầy trực ban đi tua xong là tụi mình gô đó. Chúng ta cần phải có mặt ở quảng trường Luther. Thế nào cũng gặp người tài xế taxi tên Schlurfel. Chỉ mình ông ta biết con quỷ Frankenstein xuống xe chỗ nào. Chúng ta sẽ hỏi ông ta để moi ra sào huyệt lũ quái vật.
- Đại ca định tóm gã luôn à?
Tarzan lắc đầu:
- Tụi mình có bằng cớ gì để buộc tội gã đâu? Ai mà chẳng có thể có một cái mặt nạ cao su mua ở cửa hàng bán đồ hoá trang. Không thể quy rằng Tóc Bàn Chải có trong băng quái vật chỉ vì gã có một cái mặt nạ.
- Nhưng Gaby đã nhận ra chiếc áo phông đen.
- Không đủ, thiếu gì áo phông đen. Tóc Bàn Chải sẽ chối. Tiếc rằng không thể nện gã để bắt gã thú nhận. Luật cấm. May mà có cái luật ấy chứ không có người sẽ vì bị nện mà nhận liều cả cái tội mình không có.
Tròn Vo đang lấy thăng bằng cho thanh sôcôla đậu trên mũi, sốt suột hỏi :
- Vậy sẽ làm gì đây?
- Theo dõi chỗ ở thằng Tóc Bàn Chải và từ nó theo dõi tiếp tụi đồng bọn, sau đó dụ chúng đến một cuộc liên hoan cho đội cận vệ đánh úp. Tao đảm bảo lũ quái vật sẽ đầu hàng.
- Chậc, qua nhiều công đoạn mất thời gian hết. Tao chủ trương tốc chiến tốc thắng.
- Ừ, tao biết mày ngon. Thế cho nên tao đã bổ sung mày và quân sư vô đội cận vệ cho chẵn… 11 mạng.
Tròn Vo há hốc miệng:
- Sức mạnh của cá nhân tao nằm ở hậu phương. Tao sẽ lo hậu sự cho 10 thằng bây chiến đấu.
- Hậu… gì?
- Chết mẹ. Tao nói lộn. Ý tao muốn bàn đến việc… hậu cần. Chẳng hạn thủ theo sôcôla và băng cứu thương.
- Thôi đừng trù ẻo anh em nữa. Đánh răng rồi nhổ neo là vừa.
Tarzan xem đồng hồ rồi lôi ba lô trong tủ ra. Xong xuôi hắn chạy như bay lên kho lấy chiếc thang dây giấu trên đó cho vào ba lô nhét xuống gầm giường.
Hai đứa sang phòng rửa mặt, nơi một tốp học sinh nghịch ngợm đang chơi trò ném khăn mặt vào nhau. Tròn Vo bị một phát trúng mặt khiến cu cậu tức điên. Nó đến đây chỉ để đánh răng, chứ rửa mặt không hề có trong chương trình!
*
Manni Kneck đợi đến khi cô y tá quay ra mới chụp ly nước táo trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường nằm xuống cho đỡ đắng miệng.
Trùm quái vật phải nghĩ mất một lúc. Số điện thoại nhà gã thế nào nhỉ. Quỷ tha ma bắt! Bộ óc gã bị biến dạng sau tai nạn chăng? Gã vắt óc một lúc thì nhớ ra. Đơn giản là chỉ vì gã hiếm khi gọi về nhà.
Coi, bà già cầm máy ngay.
- Mẹ ơi, con đây. Con gọi cho mẹ từ bịnh viện Gertrauden ở Bad Gallenfels. Con bị xe tải tông nhưng nhờ hồng phúc của mẹ nên thoát chết. Hiện con đã khoẻ và chiều mai sẽ xuất viện. Bọn bác sĩ ở đây mất nết lắm, chúng níu con ở lại thêm cũng vì tiền. Chúng thừa hiểu con có bảo hiểm cá nhân mà.
Bà Adelheid lồng lộn:
- Đồ hư đốn. Con lặng lẽ bỏ đi mà không nói cho mẹ một tiếng. Này, chiếc xe có làm sao không?
- Chắc là hư sơ thôi. Mà có bẹp dúm càng tốt, mẹ há? Mẹ có dịp sắm một chiếc Rolls Royce đen tuyền, màu sắc mà mẹ thích. Sang hết cỡ.
- Ờ ờ, bỏ qua chuyện đó đi. Mẹ vừa sực nhớ, tai hoạ đang đổ xuống đầu nhà ta. Bảy giờ sáng mai.
- Gì hở mẹ?
- 7 giờ sáng mai chính quyền sẽ cho người mang máy xúc và cuốc xẻng đến cày nát khu vườn nhà mình. Đầu đuôi cũng tại lão làm công nào đó cho ba con ngày trước dở trò rửa hận. Tên lão đâu như Finkenaas. Lão đã trả thù sự bất công của ba con bằng cách không làm tròn nhiệm vụ phi tang 9 thùng TCDD. Một ông thanh tra gọi điện đến nhà mình kể rằng lão đã chôn 4 thùng thuốc độc sau một sân vận động nào đó. Còn 5 thùng kia thì chôn ngay trong vườn nhà mình. Chuyện đó xảy ra lúc cả gia đình mình sang nghỉ ở Italia. Con còn nhớ …
- Khôôông!…
Manni la lên, như bị giội dầu sôi.
Gã thất thanh:
- Không thể được. Mẹ phải không cho chúng đào bới.
- Con điên à? Phải đào bới và liệng ngay kho thuốc độc đó càng sớm càng tốt. Phí tổn chính quyền chịu.
- Mẹ chớ có khùng. Họ không có quyền xâm phạm tư gia người khác.
- Trời đất! Mày dám nói tao khùng hả? Khùng mà đẻ ra được mày. Ê con trai, ông tranh tra nói chống lệnh là coi như vi phạm pháp luật đấy. Tao cũng đồng ý với ông ấy, chẳng thà khu vườn của mình tan hoang nhưng bù lại cả thành phố được cứu thoát.
Giá như trên đầu Manni có tóc, thì tóc tai gã đã dựng đứng cả lên. Trong đầu gã chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất: Finkenaas, Finkenaas, mi đã trăng trối hết với cảnh sát. Thế đấy!
Bà Adelheid ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nức nở.
- Manni, con làm sao thế? Con đau hả?
- Họ không được đào bới, họ không được đào bới, họ không được…
Bà mẹ cảm động:
- Con trai của mẹ, mẹ không ngờ con lại gắn bó với khu vườn nhà ta đến thế. Trong khi con có mó tay vào chăm sóc vườn được đâu. Đã bao lần mẹ mắng con vì con không chịu bắt sâu, tỉa cành rồi… Nhưng con ạ…
Manni rít lên:
- Con nhổ nước miếng vô cái vườn chó chết đó. Mẹ phải… phải hiểu vấn đề thế này. Rằng con đã… dưới mộ… cây d… rằng con sẽ treo cổ ngay trên cây dẻ ấy tự tử nếu họ tìm được dưới gốc… mẹ thật vô tích sự, hai cái đầu gối cứng đơ cứ như hai cái que vậy… đáng lẽ mẹ phải nhào ra vườn đào mấy thùng đó giúp con giấu chỗ khác, giấu cả cuốn hồi ký của con vậy. Đằng này mẹ hệt như một con rối gỗ. Mà con thì nằm bẹp ở đây.
Bà già thét lên với giọng của thống chế trên chiến trường:
- Manni, con say à? Con dám hỗn láo với mẹ à? Bác sĩ đã tiêm thuốc gì vào con vậy?
Manni ngó ly nước táo. Cạn queo. Cổ họng y lại đắng nghét. Y lắc lư cái đầu trọc rùng mình.
- Con hoàn toàn tỉnh táo. Giờ mẹ hãy nghe cho kỹ đây. Mẹ phải lấy ngay cuốn sổ của con ra khỏi chỗ giấu ngoài vườn và cất vào nhà. Nhưng mẹ liệu hồn nếu giở ra đọc. Nghe con nói hết đã. Con đã giấu dưới …
Y giải thích đến ba lần về cái “mồ chôn bí mật” cho bà già.
- Mẹ phải nhét cuốn sổ của con trong một cái cặp sách trên phòng đó. Hiểu chứ? Sau khi giấu xong cuốn sổ, mẹ nhớ đem theo quần áo của con đến bịnh viện. Con bắt buộc phải trốn ra khỏi đây. Con chờ mẹ đấy. Nhưng trước hết mẹ hãy lấy cuốn sổ của con cất vào nhà đã.
/703
|