Cây cối đẹp nhất vào mùa thu. Mọi thứ đều óng ánh một màu vàng, từ nắng vàng cho đến những chiếc lá đổi màu muôn sắc. Đã từ nhiều tuần nay chim đang bay về phương nam chuẩn bị trú đông và từ châu Phi xa xôi chúng đã gửi thư về.
Hôm nay là thứ sáu. Với CDK thì đó là một ngày nóng bỏng.
Ai lại chẳng biết CDK là tên viết tắt của Câu lạc bộ đua xe đạp ký túc xá trường nội trú. Với những cua-rơ tài tử thì đây là một dịp để thăng hoa tên tuổi và lấy uy với giới học sinh. Cuộc đua vòng quanh hồ Rohrpfeife sắp diễn ra hôm nay hứa hẹn nhiều gay cấn.
Vùng hồ ở đây rất đẹp. Vào mùa hè những người mê môn chèo thuyền, lướt ván đổ về đây đông nghẹt. Chiều dài của hồ khoảng vài cây số và chiều trộng ngắn hơn chút ít. Chu vi hồ đúng 7.200 mét. Muốn đạt thắng lợi, các tay đua phải đạp xe 5 vòng quanh hồ.
Hai cán bộ phụ trách cuộc đua của CDK là Peter Krabskraut và Detlef Viele Sorgen đã chọn hai nhà thuyền của hàng làm đích đến và điểm xuất phát. Làng này tên là Rohrpferhausen có vỏn vẹn 9 ngôi nhà tập trung phía bắc hồ. Một ngôi làng nhỏ có cái tên dài thượt.
Cuộc đua bắt đầu đúng giờ với sự tham gia của 22 tay đua. Hai cua-rơ nổi trội nhất là Tarzan và Eugen Flunzl. Khỏi phải nói về Tarzan, « sư phụ » của các môn võ phương Đông và kiện tướng của hầu hết các môn thể thao phổ biến. Đối thủ của hắn, Eugen Flunzl tướng tá cao lớn, hùng dũng đang hất mặt với vẻ tự tin nhất trần đời.
- Đoàng.
Tiếng súng hiệu bắn lên và 22 kỵ sĩ lao như tên bắn trên 22 con ngựa sắt.
Sau 32 phút, đúng như dự kiến của những chuyên gia trường lớp, Tarzan và Eugen Flunzl đã bứt ra khỏi đội hình và trở thành hai con ngựa đầu đàn. Gần tới khu điều trị Mubase, hai tay đua càng trở nên sáng giá khi bỏ xa bầy đàn đến hơn 600 mét.
Thông thường có bao giờ Tarzan quan tâm đến khu điều trị này nếu không có cuộc đua hôm nay. Những bức tường cao ngất quét vôi trắng xóa này bao quanh một dưỡng đường có tên gọi hài hước là « Lâu đài nhịn ăn ». Ở đó, người ta điều trị bệnh phát phì cho những người quá mập.
Tarzan dồn toàn lực nhấn giò xuống pê-đan. Ngay lúc ấy hắn thoáng thấy sau gáy có một luồng gió thốc và… trời ạ, Eugen Flunzl qua mặt hắn một cách dễ ợt.
Tarzan quả thật quá sửng sốt trước sự kiện kỳ lạ đó. Coi, Eugen Flunzl tăng tốc đã hơn 6 phút, tốc độ của cậu ta không những không giảm mà mỗi lúc một kinh khủng hơn. Khoảng cách giữa cậu ta với « ông hoàng xế điếc » Tarzan lúc này đã là 8 tầm xe và hứa hẹn sẽ còn xa hơn nữa.
- Không thể nào hiểu nổi.
Tarzan lầm bầm. Hắn hoa mắt, đầu gối run bắn, ruột gan lộn tùng phèo, ngực đau nhói vì đã tung hết sức lực dự trữ của « chúa tể rừng xanh » mà vẫn chẳng ăn thua.
Khoảng cách lúc này đã là 9 tầm xe.
Lạy Chúa, trong quá khứ Tarzan đã hạ Eugen Flunzl tới 5 lần và trong suốt thời kỳ luyện tập, thành thích của thicsn chưa bao giờ bén gót hắn cơ mà.
Khoảng cách lúc này đã là 10 tầm xe.
- Tại sao hôm nay cậu ta lại thổi mình ra xa thế nhỉ?
Những hình ảnh hai bên đường bay loang loáng qua mắt Tarzan.
Bức tường chữ U bao quanh khu điều trị, phía không có tường thì nằm sát hồ. Mô đất cao phía cánh cổng sắt có bãi đậu xe hơi đủ chỗ cho khoảng 30 chiếc, dành cho khách tới thăm bệnh nhân. Lúc này khán giả đứng đầy bãi đậu xe, reo hò ầm ĩ. Trời hỡi, có lẽ đến nửa trường có mặt ở đây. Gaby, Tròn Vo, Karl đứng ở hàng đầu. Không lẽ những người thân yêu ấy bữa nay sẽ phải chứng kiến hắn thua cuộc sao? – Tarzan thoáng nghĩ. Nhưng tạo sao? Tại sao lại có sự lạ này chứ?
Tarzan rạp mình xuống chiếc xe đua cắn môi muốn rướm máu. Hắn đang bay chớ nào phải chạm mặt đất thế mà chiến mã của Eugen vẫn cất vó đằng vân cách hắn tới 12 thân xe.
Xe của Eugen đã lao tới bãi đỗ xe. Hai trăm cái miệng gào thét cổ vũ. Có lẽ chỉ có Gaby, Karl và Tròn Vo là đứng im như trời trồng.
Tarzan lại tăng tốc với ý nghĩ hắn sẽ không thể tiếp tục chạy xe với tốc độ điên rồ này lâu hơn nữa. Phổi hắn sắp vỡ tung, đôi chân như sắp bị rụng. Đúng lúc ấy thì chuyện khủng khiếp xảy ra.
Eugen Flunzl, 17 tuổi, học sinh lớp 11A, tóc màu hung, có bộ răng cực khỏe, hai bắp chân chắc nịch, đột nhiên không thể đạp xe được nữa. Chiếc xe đạp đua của anh chàng hầu như đứng khựng lại. Tarzan không kịp ngoặt con thần mã đang tung hết vó câu là đã đâm sầm vào đối thủ của mình. Khi chiếc xe của hắn lao qua, hắn thấy mặt Eugen trắng bệch như vôi.
Mọi thứ thay đổi trong tích tắc.
Eugen quỵ hẳn xuống, chiếc áo của cậu ta như chạm hẳn vào tay lái. Rõ ràng Eugen đã đạt tới… điểm chết. Người cậu ta run bần bật, lưỡi thè lè và chiếc xe đua đổ ập xuống thê thảm.
Tiếng reo hò tắt ngấm chứ sao. Trong lúc mọi người sợ hãi bàng hoàng thì Tarzan giảm tốc độ, quay ngoắt xe về chỗ Eugen. Cậu ta nằm co rúm trên vệ cỏ sát mép đường, may là không bị thương.
Tarzan nhanh như cắt quỳ xuống cạnh người bạn cùng trường, sau lưng là hàng trăm người rầm rập chạy tới. Hắn cố gắng tìm mạch của Eugen nhưng không thấy. Eugen nằm ngửa, mắt trợn ngược và tim ngừng đập. Môi cậu ta bắt đầu chuyển sang màu xanh xám. Trời ơi! Một con người tràn đầy sinh lực như Eugen lại có thể chết dễ dàng như vậy sao?
Gaby cũng đã quỳ kế bên Tarzan. Hắn nói với cô:
- Trụy tim mạch rồi.
- Phải làm hô hấp nhân tạo gấp, may ra còn kịp.
Tarzan cúi xuống thân hình bất động của Eugen và làm những động tác sơ cứu cần thiết. Hắn ấn mạnh lồng ngực và hà hơi làm hô hấp nhân tạo. Chợt nhớ ra, hắn nhổm dậy nói với mọi người xung quanh:
- Chúng ta cần một bác sĩ. Hãy vào khu điều trị, lẹ lên.
Sau đó Tarzan lại cắm cúi tiếp tục làm hô hấp nhân tạo cho Eugen, cho tới lúc Gaby mừng rỡ kêu lên:
- Cảm ơn thượng đế, mình đã bắt được mạch của cậu ấy! Nhưng còn yếu lắm.
Tarzan ngừng động tác cấp cứu, áp tai vào lồng ngực Eugen.
- Có tiếng thở. Thoát rồi! Ái chà, xin lỗi thần chết nhé…
Đám trẻ cho Eugen nằm nghiêng để đề phòng trường hợp nạn nhân sặc nước bọt. Karl phụ đại ca một tay nhưng Tròn Vo thì đứng rụng rời. Một bên mép còn dính sô-cô-la. Một chú bé lớp 5 hỏi đầy lo lắng:
- Anh ấy không tỉnh lại à?
Tarzan ngước lên nhìn chú bé:
- Tạm thời bất tỉnh nhân sự một chút nhưng tim đã đập lại rồi. Anh ấy sẽ sống lại thôi cưng.
Vòng người dãn ra, ba người đàn ông mặc áo choàng trắng vội vã bước tới. Họ đều làm việc ở “Lâu đài nhịn ăn”. Một người là bác sĩ. Ông ta còn trẻ, to lớn và đeo kình, có mang theo túi đồ nghề. Hai người kia là y tá.
Tarzan kể tóm tắt mọi việc. Ông bác sĩ gật đầu nghe nhịp tim và lấy ông chích. Ông vạch mi mắt Eugen xem xét đồng tử rồi há hốc mồm:
- Quỷ thần ơi, thằng bé đã dùng chất kích thích. Có thể là… Amphetamin hoặc một loại tương tự.
- Thưa bác sĩ, Amphetamin là…
- Là độc dược cấm bán trong các hiệu thuốc. Nó huy động đến nguồn lực dự trữ cuối cùng trong cơ thể con người. Chỉ có ai muốn tự sát mới xài cạn nguồn dự trữ cuối cùng này. Chính vì thế các hiệp hội thể thao cấm tuyệt đối các vận động viên sử dụng chất kích thích. Tôi không ngờ trong một cuộc đua văn nghệ như thế này mà thằng bế lại xổ số cuộc sống của mình ngu xuẩn như vậy.
Tiêm xong một mũi thuốc vào ven cho Eugen, ông bác sĩ vung tay nói với hai người y tá:
- Khiêng cậu ấy lên cáng và đưa vô khu điều trị.
Rồi ông ta quay sang Tarzan:
- Chúng tôi sẽ tiến hành các biện pháp sơ cứu ban đầu. Sau khi tình trạng người bệnh khá hơn, chúng tôi sẽ chuyển tới bênh viện để điều trị tiếp. Cậu ta tên gì vậy?
- Dạ, Eugen Flunzl. Bạn ấy ở nội trú. Ông có thể liên lạc với thầy giám đốc nội trú Dr.Freund qua số điện thoại…
Trong lúc bác sĩ của « Lâu đài nhịn ăn » ghi lại số điện thoại thì các tay đua khác mới lục tục đạp xe đến. Họ kinh hoàng trước tai nạn động trời này. Tất nhiên cuộc đua vòng quanh bờ hồ truyền thống đạnh bị hủy bỏ chứ sao.
***
Tứ quái rong ruổi trên bốn con ngựa sắt không ai nói với ai câu gì. Nỗi hoảng sợ vừa rồi vẫn còn đè nặng trong lòng cả nhóm.
Sau sự kiện bi đát của Eugen, các học sinh ngoại trú đã về thành phố hết, trừ Gaby. Lúc này cô bé đạp xe bên cạnh Tarzan, Karl và Tròn Vo đi sau. Tarzan khuấy động bầu không khí đang buồn thiu.
- Chắc các bạn đã nghe ông bác sĩ nói Eugen xài thuốc kích thích.
Thì ra lúc ấy chỉ mình Gaby nghe thấy điều đó. Karl và Kloesen đứng khá xa nên đâu có nghe.
Lúc này Máy Tính vừa nghe Tarzan nói vậu là hốt hoảng:
- Sao? Dùng Amphetamin à? Lạy chúa, đây là một loại thuốc kích thích rất mạnh. Theo mình nhớ thì nó nắm cùng bảng với Pervitin và có khi còn mạnh hơn. Amphetamin cũng nằm trong danh sách cấm của luật chống ma túy đấy.
Tròn Vo nhếch mép:
- Trong trường hợp bữa nay, nó là một dạng « đô-pinh » chớ gì.
Tarzan gật gù:
- Mày dùng chữ « đô-pinh » chính xác đó Willi. Bây giờ tao đã hiểu vì sao Eugen đột nhiên có thể bỏ xa mình như vậy. Người nào cố sức tới mức bị ngất ngay trên xe, tim ngừng đập, phổi không thể hoạt động được nữa thì không phải đơn thuần là vấn đề nghị lực nữa rồi.
Gaby gật đầu:
- Eugen là người háo danh và hay ghen tị. Cậu ta không chịu nổi ý nghĩ mình chỉ là nhân vật số hai. Elke, bạn gái của Eugen có kể với mình rằng Eugen đã thề sẽ chiến thắng đại ca bằng bất cứ giá nào.
Tarzan lắc đầu:
- Eugen đào đâu ra cái chất ma quỷ ấy nhỉ, Amphetamin ấy?
Tròn Vo tỏ vẻ am hiểu:
- Khó quái gì đại ca, góc phố nào chả có người chào mời. Vừa mới chiều qua, có tên mời tao mua Marihuana, tao mới hỏi: “Ngó tôi giống người nghiện lắm sao?”. Tên kia bảo: “Cậu nghiện ăn, nên dùng ma túy cho ngót bớt đi”. Vậy có dễ giận không chớ.
Cả đám cười ồ.
Rồi Karl giải thích:
- Người ta có thể chế tạo được chất A tức Amphetamin mà không cần phải mua. Với kiến thức về hóa học ở cấp 3, ai cũng có thể tự làm ra chất kích thích trên với một phòng… thí nghiệm bỏ túi. Chỉ cần 4 hoặc 5 loại nguyên tố là loại ma túy tổng hợp A có quyền ra đời.
Tròn Vo trề môi:
- Mày giỡn hoài, quân sư. Thằng Eugen học dốt hơn tao nữa. Nghe đồn điểm hóa có 5 thì làm bác học sao đặng. Chưa kể trong phạm vi ký túc xá, làm chi có chỗ kín đáo nào. Chẳng lẽ nó lập phòng phân tích trong nhà xí?
Karl chưa biết trả lời sao thì Gaby đỡ đạn ngay:
- Bạn chỉ biết một mà không biết hai đó Kloesen. Những bạn bè của Eugen bỏ đi đâu. Mình biết Eugen còn một tay bạn tên là Lotha Sickelgrub, một thanh niên chuyên đóng trụ sở trong các quán đèn mờ. Lotha là một tên xã hội đen thứ thiệt. Đáng buồn là nó học lớp 12 cùng trường với chúng ta. Thằng này dám bồ bịch với bọn buôn ma túy lắm.
Tarzan đồng ý:
- Thằng đấy trong túi lúc nào cũng có xu hào rủng rỉnh.
Tròn Vo bổ sung:
- Ờ há. Lotha luôn đi xế hộp loại xịnh. Gã mới tậu một ô-tô Nhật đời mới nhân dịp sinh nhật 18 tuổi. Ai dám bảo tiền đó đúng là bố mẹ gã cho.
Gaby lách xe tránh ổ gà trước mặt, rồi gật gù:
- Mình biết chiếc xe hơi đó. Lúc nào nó cũng nằm lù lù trước một căn nhà trên phố Freygeyst. Không hiểu gã quen ai trong căn nhà sạch sẽ ấy vậy kìa?
Mồ hôi trên người Tarzan đã khô, có điều hắn liếm môi vẫn còn nghe vị mặn. Hắn buông thong:
- Tạm thời tụi mình gác thằng Lotha Sickelgrub qua một bên để tập trung vào Eugen. Các bạn có nghĩ rằng Eugen còn tích trữ chất kích thích Amphetamin dưới gầm giường không?
Karl lấy tay áo len quẹt ngang trán:
- Cái gì cũng có thể xảy ra, đại ca à, nhất là khi Eugen đã liều mạng chơi chất kích thích. Amphetamin cũng là một thứ ma túy như tao đã nói đó. Nếu đã “lậm” là khó lòng dứt ra. Bộ mày tính thám thính phòng Cố Hương hả đại ca?
- Ừ. Lý ra tụi mình không có quyền. Nhưng việc này lại quá cần thiết. Phải đột nhập vào phòng riêng Eugen thì mới rõ thực hư được.
***
Khoảng đầu giờ chiều, Tứ quái về đến ký túc xá. Khu ngả lưng quen thuộc này có nhiều nhà, trong đó có khu Nhà vàng. Khu này đặc biệt dành cho các học sinh lớp trên.
Tarzan bước chân vô dãy Nhà Vàng lúc 14 giờ 51 phút. Eugen Flunzl ở chung với Edelbert Schaller, một học sinh rất có năng khiếu âm nhạc và biết sử dụng nhiều loại nhạc cụ, từ piano, violon tới sáo, trompet, ghita… Ngoài ra Edelbert còn có một giọng hát khá hay, hơi giống giọng một cô gái 18 tuổi tên là Clarissa. Cô ả đôi khi có đến căn buồng Cố Hương này dạo đàn, bởi một lẽ giản dị, cô ta là bồ ruột của Lotha Sickelgrub.
Tarzan quả quyết đi tới Cố hương.
Gaby, Tròn Vo và Karl đứng đợi ở nhà để xe đạp.
Với đôi giày bóng rổ, Tarzan bước lên tầng ba không một tiếng động. Cùng chung ký túc xá mà dãy Nhà Vàng đối với hắn xa lạ quá chừng. hắn rất ít khi có dịp đến đây. Coi, buồng Cố Hương nằm khuất sau chỗ rẽ hành lang. Bốn bề yên tĩnh. Tarzan vượt qua khúc rẽ bỗng giật bắn mình vì… căn buồng đang mở cửa toang hoác. Hắn nép mình vào bên tường. Từ đây hắn thấy Cố Hương khá rõ qua cánh cửa mở.
Ai có thể đến thăm Cố Hương giờ này chứ, trong khi Edelbert thì đã về nhà mất đất tự bao giờ?
Lotha Sickelgrub! Đúng là thằng “nhà giàu bất chính” mà Gaby mô tả.
Ê, gã lom khom như một con cầy ghẻ đi lại chỗ tủ đứng. Đầu rúc vào trong tủ, gã bắt đầu lục lọi tới ngăn đựng giày. Trong tích tắc, gă lôi ra một đôi giầy vải thể thao và lật tấm lót dưới đế. Gã nới dây cột vì không thọc tay vào được. Và Tarzan sửng sốt khi gã lôi trong mũi giày ra một nùi giấy tròn vo.
“Ma túy!” Tarzan kêu thầm trong bụng. Chớ gì nữa, Lotha mở nùi giấy. Trong đó là một bịch nilong nhỏ chứa thứ bột mịn màu trắng. Thế là đủ. Tarzan thụt lùi nhanh như chớp và lao cực êm xuống cầu thang.
Tóm Lotha lúc này quá dễ nhưng như vậy thì kết quả thu được sẽ chẳng nhằm nhò gì.
Hắn đi ra sân, nơi các bạn đang đợi.
Gaby mắt tròn xoe, ngời sáng, ngó thật xinh, cười tươi đón Tarzan. Hai quái kia cũng đoán được phần nào kết quả vụ “trinh sát” qua nét mặt của thủ lĩnh.
Tarzan còn kịp thấy Lotha lẩn ra gara ô-tô ở phía sân sau.
Hắn nghiến răng:
Gaby đã nói đúng về Lotha. Thằng khốn kiếp vừa chuồn đó, gã đúng là kẻ buôn bán ma túy. Mình đã chứng kiến tận mắt gã sục sạo trong buồng Eugen Flunzl để thu hồi mớ Amphetamin. Rõ ràng gã sợ lộ sau khi Eugen bị nạn và bị đưa vào bệnh viện. Gã cũng láu cá đấy chớ.
Tròn Vo giậm chân:
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa mà không bắt quả tang nó tại trận hả anh em. Nó đang mang trong người chất kích thích bị cấm mà. Tóm cổ là nó hết đường chối cãi.
- Suỵt, khẽ thôi Willi. Gã mà nghe thấy là hỏng bét kế hoạch của tao.
Tại bãi đậu ô-tô, Lotha đang dùng khăn lau một vết bẩn trên mui xe bóng lộn với vẻ mặt ngây thơ vô số… tội. Tarzan phân tích:
- Khỏi cần bắt gã, Kloesen. Gã sẽ kín như bưng, đúng luật im lặng của thế giới ngầm. Gã chỉ là con tốt trong đường dây ma túy, muốn dũng bẫy các con xe, pháo, mã, chúng ta phải bám sát gã kìa.
Tròn Vo giãy nảy:
- Bám gì nổi. Nó chơi xe Coupe Nhật giá trên 40.000 mark còn tụi mình chỉ có mấy cái xe đạp quèn.
- Mày quên nơi chiếc Coupe thường đậu à? Hồi nãy Gaby đã chẳng nói là Lotha thường tấp vào căn nhà trên phố Freygeyst, tai mày bộc có vấn đề hả? Chuẩn bị lên đường tới đó là vừa.
***
Chiếc Coupe cáu cạnh phi thân qua chỗ Tứ quái đang đứng chộn rộn với tốc độ kinh hồn.
Karl nhận xét:
- Gã dám lái tới hơn 70 cây số giờ ngay trong sân trường. Thực hết biết. Tốc độ cho phép chỉ có 30 cây số.
Tròn Vo lau mồ hôi trán:
- Chắc gã vừa dộng hết bịch nilông đựng bột trắng vô miệng, thuốc ngấm nên gã không làm chủ được mình.
Tarzan lầm lì:
- Một thằng bán ma túy không ngu đâu. Gã cố tình chọc quê tụi mình thôi. Các bạn không chứng kiến cảnh Eugen suýt chết lúc nãy. Thật khủng khiếp. Chỉ cần một liều cao Amphetamin là con người biến thành quái vật trong nháy mắt rồi sau đó kiệt sức và suy sụp hoàn toàn.
Gaby cắn môi:
- Con nghiện sống hay chết, bọn buôn ma túy đâu có quan tâm. Chúng chỉ biết có tiền và tiền thôi. Người này chết sẽ có các con nghiện khác.
Tarzan nhảy phóc lên xe đạp, bảo:
- Tới phố Freygeyst đi các bạn.
Cả đám chạy xe thành hàng một thong thả trên con đường rợp bóng cây xanh. Chúng đều đã nhớ như in số xe của Lotha.
Chiều thứ sáu, thành phố khá rộn ràng.
Phố Freygeyst nằm song song với khu trung tâm và chỉ dành cho khách bộ hành. Tại đây có những ngôi nhà 5, 6 tầng được xây dựng từ cuối thế kỷ trước, mặt tiền tỉa tót hoa hòe hoa sói. Tầng một thường làm cửa hiệu.
Chiếc Coupe đỗ trước một chung cư cổ kính mang số 47.
Gaby thì thầm:
- Chính là căn nhà đó, các bạn.
Tròn Vo mắt sáng rỡ, khen liền:
- Cái “hộp 6 tầng” ấy coi bảnh nhỉ. Ngay tầng trệt đã có cửa hàng bánh kẹo và nước giải khát. Một sự kết hợp tuyệt vời.
Tarzan quan sát ngôi nhà màu xám cao vút, tầng trên cùng có cửa sổ nhỏ, chim bồ câu rúc cúc cu ầm ĩ. Bốn tầng thấp hơn có ban công xây bằng đá. Phía dưới, kế “kho thực phẩm” mà Tròn Vo vừa tri hô là tiệm may quần áo Olga.
Hắn tiến lại làm quen với một ông cụ, có lẽ ngoài 70 tuổi, đang lúi húi quét cổng.
- Chào cụ. Cụ là người trông nhà ở đây ạ?
- Cháu muốn gặp ai?
- Cháu muốn tìm một thanh niên tên là Lotha Sickelgrub ạ. Hình như anh ấy có tới đây.
Cụ già vẫn đủng đỉnh lia chổi:
- Không, lão không biết anh ta.
Tarzan không nản lòng:
- Nhưng có thể cụ đã trông thấy anh ấy chăng? Lotha cao 1 mét 70, lực lưỡng…
- Trong chung cư này có 9 hộ cả thảy. Phần lớn là các cặp vợ chồng trẻ, hai gia đình có con nhỏ. Lão chẳng biết Lotha của cháu là ai cả.
- Ơ… thế tại sao chiếc Coupe màu bạc của Lotha đậu ở đây hả cụ? Cụ có biết chiếc xe kia không ạ? Nó đó.
Ông cụ tựa người vào cây chổi ngạc nhiên:
- Chiếc xe hơi đó là của cậu Flamm chớ. Sigurd von Flamm còn trẻ, trạc 20 tuổi.
Tarzan hiểu ngay vấn đề. Hắn nói ngay:
- Dạ, cháu biết cụ nói ai rồi. Anh ấy người cao to, tóc vàng cắt kiểu long nhím, mặc áo len màu đen cổ rộng, quần màu cam đúng không ạ?
- Hà ha, đích thị. Chính cậu ấy đấy.
- Cụ ơi, thế anh ấy đến thăm ai ở đây ạ?
- Chẳng thăm ai cả. Cậu ta thuê một căn hộ nhỏ ở trên tầng cao nhất ấy.
- Anh ta thuê nhà ở đây ạ? Vậy mà lại giấu tụi cháu nữa.
- Ừ, thuê chỉ hai tháng. Cậu ta khoe với tôi là sắp dọn về một biệt thự có gara xe hơi tận Grynken.
- Vâng, xe mới thế này phải có gara mới yên tâm được.
- Cậu ấy đang có nhà đấy. Mà các cháu đừng đi bộ cho cực. Cứ dùng thang máy. Lên đến tầng 6 nhớ gõ cửa căn hộ có đề chữ “Claus Bertrahm”. Ông Claus là chủ của căn hộ cậu Flamm ở trọ bây giờ.
- Tụi cháu cám ơn cụ.
Tứ quái lễ phép chào ông già gác dan và bước vào chung cư. Tarzan nói nhỏ:
- Lotha đúng là một con cáo già. Gã đã xài tên giả để thuê một căn hộ ở đây làm sào huyệt và chắc chắn đã “hối lộ” cho ông cụ thiệt thào vừa rồi để khỏi khai báo hộ khẩu. Gã đáng ngại hơn tụi mình tưởng đấy.
Tròn Vo tán đồng:
- Có thể chỗ này là địa điểm gã giao hàng chăng? Mỗi ngày từ 15 đến 18 giờ.
- Không dám đâu mập. Ai lại đi “lạy ông con ở bụi này”, một con cáo như gã không đời nào để bọn nghiện ngập thò mặt tới khu dân cư này đâu. Lộ ngay.
Gaby le lưỡi:
- Hay gã đặt phòng thí nghiệm tự sản xuất Amphetamin ở trên đó hở đại ca?
- Có lý hơn ý kiến Tròn Vo đó Gaby. Gã chỉ cần làm trong hai tháng là đủ dự trữ cho cả năm.
Karl tham gia:
- Mình đọc báo thấy nói trên thị trường, giá một gam Amphetamin là 100 mark, trong khi vốn không đến 2 mark một gam? Lotha lời kinh khủng.
- Chà, ai mà ngờ tụi mình thắng lợi nhanh như vậy. Qua con nghiện Eugen, tụi mình phát hiện ra Lotha và từ gã này lại lần tới tận hang ổ sản xuất. Tao dám cá trên đó là cả một kho ma túy lớn. Phen này gã chỉ có nước vào nhà đá. Hết đường chối cãi khi chú Glockner lấy cung nha.
Tròn Vo reo khẽ:
- Hay đó. Mình ngán cái cảnh vã mồ hôi bám đuôi một kẻ nào đó lắm rồi.
Tuy vậy Tarzan vẫn chưa an tâm:
- Nhưng mình cứ cảm thấy áy náy sao đó. Chẳng lẽ chúng ta thành công dễ dàng vậy à? Bao nhiêu đặc vụ trước, muốn bắt được thủ phạm, tụi mình đều đổ mồ hôi sôi nước mắt. Biết đâu trên đó không phải là nơi gã sản xuất Amphetamin, và gã sẽ được đánh động, còn tụi mình thì quê một cục…
Karl cũng có một suy nghĩ khác. Nó buột miệng:
- Ờ. Ngoài mướn nhà để sản xuất ma túy, thằng Lotha có thể dùng sào huyệt này để làm chỗ hẹn hò với bồ bịch lắm chớ.
- Với Clarissa Hope hả? Không, cô ta có một căn hộ khá đẹp ngay gần khu ga hàng hóa. Suy đi tính lại, khả năng Lotha thuể chỗ này 2 tháng để sản xuất ma túy có vẻ trúng hơn cả. Nào, tụi mình cứ lên xem sao đi.
Hôm nay là thứ sáu. Với CDK thì đó là một ngày nóng bỏng.
Ai lại chẳng biết CDK là tên viết tắt của Câu lạc bộ đua xe đạp ký túc xá trường nội trú. Với những cua-rơ tài tử thì đây là một dịp để thăng hoa tên tuổi và lấy uy với giới học sinh. Cuộc đua vòng quanh hồ Rohrpfeife sắp diễn ra hôm nay hứa hẹn nhiều gay cấn.
Vùng hồ ở đây rất đẹp. Vào mùa hè những người mê môn chèo thuyền, lướt ván đổ về đây đông nghẹt. Chiều dài của hồ khoảng vài cây số và chiều trộng ngắn hơn chút ít. Chu vi hồ đúng 7.200 mét. Muốn đạt thắng lợi, các tay đua phải đạp xe 5 vòng quanh hồ.
Hai cán bộ phụ trách cuộc đua của CDK là Peter Krabskraut và Detlef Viele Sorgen đã chọn hai nhà thuyền của hàng làm đích đến và điểm xuất phát. Làng này tên là Rohrpferhausen có vỏn vẹn 9 ngôi nhà tập trung phía bắc hồ. Một ngôi làng nhỏ có cái tên dài thượt.
Cuộc đua bắt đầu đúng giờ với sự tham gia của 22 tay đua. Hai cua-rơ nổi trội nhất là Tarzan và Eugen Flunzl. Khỏi phải nói về Tarzan, « sư phụ » của các môn võ phương Đông và kiện tướng của hầu hết các môn thể thao phổ biến. Đối thủ của hắn, Eugen Flunzl tướng tá cao lớn, hùng dũng đang hất mặt với vẻ tự tin nhất trần đời.
- Đoàng.
Tiếng súng hiệu bắn lên và 22 kỵ sĩ lao như tên bắn trên 22 con ngựa sắt.
Sau 32 phút, đúng như dự kiến của những chuyên gia trường lớp, Tarzan và Eugen Flunzl đã bứt ra khỏi đội hình và trở thành hai con ngựa đầu đàn. Gần tới khu điều trị Mubase, hai tay đua càng trở nên sáng giá khi bỏ xa bầy đàn đến hơn 600 mét.
Thông thường có bao giờ Tarzan quan tâm đến khu điều trị này nếu không có cuộc đua hôm nay. Những bức tường cao ngất quét vôi trắng xóa này bao quanh một dưỡng đường có tên gọi hài hước là « Lâu đài nhịn ăn ». Ở đó, người ta điều trị bệnh phát phì cho những người quá mập.
Tarzan dồn toàn lực nhấn giò xuống pê-đan. Ngay lúc ấy hắn thoáng thấy sau gáy có một luồng gió thốc và… trời ạ, Eugen Flunzl qua mặt hắn một cách dễ ợt.
Tarzan quả thật quá sửng sốt trước sự kiện kỳ lạ đó. Coi, Eugen Flunzl tăng tốc đã hơn 6 phút, tốc độ của cậu ta không những không giảm mà mỗi lúc một kinh khủng hơn. Khoảng cách giữa cậu ta với « ông hoàng xế điếc » Tarzan lúc này đã là 8 tầm xe và hứa hẹn sẽ còn xa hơn nữa.
- Không thể nào hiểu nổi.
Tarzan lầm bầm. Hắn hoa mắt, đầu gối run bắn, ruột gan lộn tùng phèo, ngực đau nhói vì đã tung hết sức lực dự trữ của « chúa tể rừng xanh » mà vẫn chẳng ăn thua.
Khoảng cách lúc này đã là 9 tầm xe.
Lạy Chúa, trong quá khứ Tarzan đã hạ Eugen Flunzl tới 5 lần và trong suốt thời kỳ luyện tập, thành thích của thicsn chưa bao giờ bén gót hắn cơ mà.
Khoảng cách lúc này đã là 10 tầm xe.
- Tại sao hôm nay cậu ta lại thổi mình ra xa thế nhỉ?
Những hình ảnh hai bên đường bay loang loáng qua mắt Tarzan.
Bức tường chữ U bao quanh khu điều trị, phía không có tường thì nằm sát hồ. Mô đất cao phía cánh cổng sắt có bãi đậu xe hơi đủ chỗ cho khoảng 30 chiếc, dành cho khách tới thăm bệnh nhân. Lúc này khán giả đứng đầy bãi đậu xe, reo hò ầm ĩ. Trời hỡi, có lẽ đến nửa trường có mặt ở đây. Gaby, Tròn Vo, Karl đứng ở hàng đầu. Không lẽ những người thân yêu ấy bữa nay sẽ phải chứng kiến hắn thua cuộc sao? – Tarzan thoáng nghĩ. Nhưng tạo sao? Tại sao lại có sự lạ này chứ?
Tarzan rạp mình xuống chiếc xe đua cắn môi muốn rướm máu. Hắn đang bay chớ nào phải chạm mặt đất thế mà chiến mã của Eugen vẫn cất vó đằng vân cách hắn tới 12 thân xe.
Xe của Eugen đã lao tới bãi đỗ xe. Hai trăm cái miệng gào thét cổ vũ. Có lẽ chỉ có Gaby, Karl và Tròn Vo là đứng im như trời trồng.
Tarzan lại tăng tốc với ý nghĩ hắn sẽ không thể tiếp tục chạy xe với tốc độ điên rồ này lâu hơn nữa. Phổi hắn sắp vỡ tung, đôi chân như sắp bị rụng. Đúng lúc ấy thì chuyện khủng khiếp xảy ra.
Eugen Flunzl, 17 tuổi, học sinh lớp 11A, tóc màu hung, có bộ răng cực khỏe, hai bắp chân chắc nịch, đột nhiên không thể đạp xe được nữa. Chiếc xe đạp đua của anh chàng hầu như đứng khựng lại. Tarzan không kịp ngoặt con thần mã đang tung hết vó câu là đã đâm sầm vào đối thủ của mình. Khi chiếc xe của hắn lao qua, hắn thấy mặt Eugen trắng bệch như vôi.
Mọi thứ thay đổi trong tích tắc.
Eugen quỵ hẳn xuống, chiếc áo của cậu ta như chạm hẳn vào tay lái. Rõ ràng Eugen đã đạt tới… điểm chết. Người cậu ta run bần bật, lưỡi thè lè và chiếc xe đua đổ ập xuống thê thảm.
Tiếng reo hò tắt ngấm chứ sao. Trong lúc mọi người sợ hãi bàng hoàng thì Tarzan giảm tốc độ, quay ngoắt xe về chỗ Eugen. Cậu ta nằm co rúm trên vệ cỏ sát mép đường, may là không bị thương.
Tarzan nhanh như cắt quỳ xuống cạnh người bạn cùng trường, sau lưng là hàng trăm người rầm rập chạy tới. Hắn cố gắng tìm mạch của Eugen nhưng không thấy. Eugen nằm ngửa, mắt trợn ngược và tim ngừng đập. Môi cậu ta bắt đầu chuyển sang màu xanh xám. Trời ơi! Một con người tràn đầy sinh lực như Eugen lại có thể chết dễ dàng như vậy sao?
Gaby cũng đã quỳ kế bên Tarzan. Hắn nói với cô:
- Trụy tim mạch rồi.
- Phải làm hô hấp nhân tạo gấp, may ra còn kịp.
Tarzan cúi xuống thân hình bất động của Eugen và làm những động tác sơ cứu cần thiết. Hắn ấn mạnh lồng ngực và hà hơi làm hô hấp nhân tạo. Chợt nhớ ra, hắn nhổm dậy nói với mọi người xung quanh:
- Chúng ta cần một bác sĩ. Hãy vào khu điều trị, lẹ lên.
Sau đó Tarzan lại cắm cúi tiếp tục làm hô hấp nhân tạo cho Eugen, cho tới lúc Gaby mừng rỡ kêu lên:
- Cảm ơn thượng đế, mình đã bắt được mạch của cậu ấy! Nhưng còn yếu lắm.
Tarzan ngừng động tác cấp cứu, áp tai vào lồng ngực Eugen.
- Có tiếng thở. Thoát rồi! Ái chà, xin lỗi thần chết nhé…
Đám trẻ cho Eugen nằm nghiêng để đề phòng trường hợp nạn nhân sặc nước bọt. Karl phụ đại ca một tay nhưng Tròn Vo thì đứng rụng rời. Một bên mép còn dính sô-cô-la. Một chú bé lớp 5 hỏi đầy lo lắng:
- Anh ấy không tỉnh lại à?
Tarzan ngước lên nhìn chú bé:
- Tạm thời bất tỉnh nhân sự một chút nhưng tim đã đập lại rồi. Anh ấy sẽ sống lại thôi cưng.
Vòng người dãn ra, ba người đàn ông mặc áo choàng trắng vội vã bước tới. Họ đều làm việc ở “Lâu đài nhịn ăn”. Một người là bác sĩ. Ông ta còn trẻ, to lớn và đeo kình, có mang theo túi đồ nghề. Hai người kia là y tá.
Tarzan kể tóm tắt mọi việc. Ông bác sĩ gật đầu nghe nhịp tim và lấy ông chích. Ông vạch mi mắt Eugen xem xét đồng tử rồi há hốc mồm:
- Quỷ thần ơi, thằng bé đã dùng chất kích thích. Có thể là… Amphetamin hoặc một loại tương tự.
- Thưa bác sĩ, Amphetamin là…
- Là độc dược cấm bán trong các hiệu thuốc. Nó huy động đến nguồn lực dự trữ cuối cùng trong cơ thể con người. Chỉ có ai muốn tự sát mới xài cạn nguồn dự trữ cuối cùng này. Chính vì thế các hiệp hội thể thao cấm tuyệt đối các vận động viên sử dụng chất kích thích. Tôi không ngờ trong một cuộc đua văn nghệ như thế này mà thằng bế lại xổ số cuộc sống của mình ngu xuẩn như vậy.
Tiêm xong một mũi thuốc vào ven cho Eugen, ông bác sĩ vung tay nói với hai người y tá:
- Khiêng cậu ấy lên cáng và đưa vô khu điều trị.
Rồi ông ta quay sang Tarzan:
- Chúng tôi sẽ tiến hành các biện pháp sơ cứu ban đầu. Sau khi tình trạng người bệnh khá hơn, chúng tôi sẽ chuyển tới bênh viện để điều trị tiếp. Cậu ta tên gì vậy?
- Dạ, Eugen Flunzl. Bạn ấy ở nội trú. Ông có thể liên lạc với thầy giám đốc nội trú Dr.Freund qua số điện thoại…
Trong lúc bác sĩ của « Lâu đài nhịn ăn » ghi lại số điện thoại thì các tay đua khác mới lục tục đạp xe đến. Họ kinh hoàng trước tai nạn động trời này. Tất nhiên cuộc đua vòng quanh bờ hồ truyền thống đạnh bị hủy bỏ chứ sao.
***
Tứ quái rong ruổi trên bốn con ngựa sắt không ai nói với ai câu gì. Nỗi hoảng sợ vừa rồi vẫn còn đè nặng trong lòng cả nhóm.
Sau sự kiện bi đát của Eugen, các học sinh ngoại trú đã về thành phố hết, trừ Gaby. Lúc này cô bé đạp xe bên cạnh Tarzan, Karl và Tròn Vo đi sau. Tarzan khuấy động bầu không khí đang buồn thiu.
- Chắc các bạn đã nghe ông bác sĩ nói Eugen xài thuốc kích thích.
Thì ra lúc ấy chỉ mình Gaby nghe thấy điều đó. Karl và Kloesen đứng khá xa nên đâu có nghe.
Lúc này Máy Tính vừa nghe Tarzan nói vậu là hốt hoảng:
- Sao? Dùng Amphetamin à? Lạy chúa, đây là một loại thuốc kích thích rất mạnh. Theo mình nhớ thì nó nắm cùng bảng với Pervitin và có khi còn mạnh hơn. Amphetamin cũng nằm trong danh sách cấm của luật chống ma túy đấy.
Tròn Vo nhếch mép:
- Trong trường hợp bữa nay, nó là một dạng « đô-pinh » chớ gì.
Tarzan gật gù:
- Mày dùng chữ « đô-pinh » chính xác đó Willi. Bây giờ tao đã hiểu vì sao Eugen đột nhiên có thể bỏ xa mình như vậy. Người nào cố sức tới mức bị ngất ngay trên xe, tim ngừng đập, phổi không thể hoạt động được nữa thì không phải đơn thuần là vấn đề nghị lực nữa rồi.
Gaby gật đầu:
- Eugen là người háo danh và hay ghen tị. Cậu ta không chịu nổi ý nghĩ mình chỉ là nhân vật số hai. Elke, bạn gái của Eugen có kể với mình rằng Eugen đã thề sẽ chiến thắng đại ca bằng bất cứ giá nào.
Tarzan lắc đầu:
- Eugen đào đâu ra cái chất ma quỷ ấy nhỉ, Amphetamin ấy?
Tròn Vo tỏ vẻ am hiểu:
- Khó quái gì đại ca, góc phố nào chả có người chào mời. Vừa mới chiều qua, có tên mời tao mua Marihuana, tao mới hỏi: “Ngó tôi giống người nghiện lắm sao?”. Tên kia bảo: “Cậu nghiện ăn, nên dùng ma túy cho ngót bớt đi”. Vậy có dễ giận không chớ.
Cả đám cười ồ.
Rồi Karl giải thích:
- Người ta có thể chế tạo được chất A tức Amphetamin mà không cần phải mua. Với kiến thức về hóa học ở cấp 3, ai cũng có thể tự làm ra chất kích thích trên với một phòng… thí nghiệm bỏ túi. Chỉ cần 4 hoặc 5 loại nguyên tố là loại ma túy tổng hợp A có quyền ra đời.
Tròn Vo trề môi:
- Mày giỡn hoài, quân sư. Thằng Eugen học dốt hơn tao nữa. Nghe đồn điểm hóa có 5 thì làm bác học sao đặng. Chưa kể trong phạm vi ký túc xá, làm chi có chỗ kín đáo nào. Chẳng lẽ nó lập phòng phân tích trong nhà xí?
Karl chưa biết trả lời sao thì Gaby đỡ đạn ngay:
- Bạn chỉ biết một mà không biết hai đó Kloesen. Những bạn bè của Eugen bỏ đi đâu. Mình biết Eugen còn một tay bạn tên là Lotha Sickelgrub, một thanh niên chuyên đóng trụ sở trong các quán đèn mờ. Lotha là một tên xã hội đen thứ thiệt. Đáng buồn là nó học lớp 12 cùng trường với chúng ta. Thằng này dám bồ bịch với bọn buôn ma túy lắm.
Tarzan đồng ý:
- Thằng đấy trong túi lúc nào cũng có xu hào rủng rỉnh.
Tròn Vo bổ sung:
- Ờ há. Lotha luôn đi xế hộp loại xịnh. Gã mới tậu một ô-tô Nhật đời mới nhân dịp sinh nhật 18 tuổi. Ai dám bảo tiền đó đúng là bố mẹ gã cho.
Gaby lách xe tránh ổ gà trước mặt, rồi gật gù:
- Mình biết chiếc xe hơi đó. Lúc nào nó cũng nằm lù lù trước một căn nhà trên phố Freygeyst. Không hiểu gã quen ai trong căn nhà sạch sẽ ấy vậy kìa?
Mồ hôi trên người Tarzan đã khô, có điều hắn liếm môi vẫn còn nghe vị mặn. Hắn buông thong:
- Tạm thời tụi mình gác thằng Lotha Sickelgrub qua một bên để tập trung vào Eugen. Các bạn có nghĩ rằng Eugen còn tích trữ chất kích thích Amphetamin dưới gầm giường không?
Karl lấy tay áo len quẹt ngang trán:
- Cái gì cũng có thể xảy ra, đại ca à, nhất là khi Eugen đã liều mạng chơi chất kích thích. Amphetamin cũng là một thứ ma túy như tao đã nói đó. Nếu đã “lậm” là khó lòng dứt ra. Bộ mày tính thám thính phòng Cố Hương hả đại ca?
- Ừ. Lý ra tụi mình không có quyền. Nhưng việc này lại quá cần thiết. Phải đột nhập vào phòng riêng Eugen thì mới rõ thực hư được.
***
Khoảng đầu giờ chiều, Tứ quái về đến ký túc xá. Khu ngả lưng quen thuộc này có nhiều nhà, trong đó có khu Nhà vàng. Khu này đặc biệt dành cho các học sinh lớp trên.
Tarzan bước chân vô dãy Nhà Vàng lúc 14 giờ 51 phút. Eugen Flunzl ở chung với Edelbert Schaller, một học sinh rất có năng khiếu âm nhạc và biết sử dụng nhiều loại nhạc cụ, từ piano, violon tới sáo, trompet, ghita… Ngoài ra Edelbert còn có một giọng hát khá hay, hơi giống giọng một cô gái 18 tuổi tên là Clarissa. Cô ả đôi khi có đến căn buồng Cố Hương này dạo đàn, bởi một lẽ giản dị, cô ta là bồ ruột của Lotha Sickelgrub.
Tarzan quả quyết đi tới Cố hương.
Gaby, Tròn Vo và Karl đứng đợi ở nhà để xe đạp.
Với đôi giày bóng rổ, Tarzan bước lên tầng ba không một tiếng động. Cùng chung ký túc xá mà dãy Nhà Vàng đối với hắn xa lạ quá chừng. hắn rất ít khi có dịp đến đây. Coi, buồng Cố Hương nằm khuất sau chỗ rẽ hành lang. Bốn bề yên tĩnh. Tarzan vượt qua khúc rẽ bỗng giật bắn mình vì… căn buồng đang mở cửa toang hoác. Hắn nép mình vào bên tường. Từ đây hắn thấy Cố Hương khá rõ qua cánh cửa mở.
Ai có thể đến thăm Cố Hương giờ này chứ, trong khi Edelbert thì đã về nhà mất đất tự bao giờ?
Lotha Sickelgrub! Đúng là thằng “nhà giàu bất chính” mà Gaby mô tả.
Ê, gã lom khom như một con cầy ghẻ đi lại chỗ tủ đứng. Đầu rúc vào trong tủ, gã bắt đầu lục lọi tới ngăn đựng giày. Trong tích tắc, gă lôi ra một đôi giầy vải thể thao và lật tấm lót dưới đế. Gã nới dây cột vì không thọc tay vào được. Và Tarzan sửng sốt khi gã lôi trong mũi giày ra một nùi giấy tròn vo.
“Ma túy!” Tarzan kêu thầm trong bụng. Chớ gì nữa, Lotha mở nùi giấy. Trong đó là một bịch nilong nhỏ chứa thứ bột mịn màu trắng. Thế là đủ. Tarzan thụt lùi nhanh như chớp và lao cực êm xuống cầu thang.
Tóm Lotha lúc này quá dễ nhưng như vậy thì kết quả thu được sẽ chẳng nhằm nhò gì.
Hắn đi ra sân, nơi các bạn đang đợi.
Gaby mắt tròn xoe, ngời sáng, ngó thật xinh, cười tươi đón Tarzan. Hai quái kia cũng đoán được phần nào kết quả vụ “trinh sát” qua nét mặt của thủ lĩnh.
Tarzan còn kịp thấy Lotha lẩn ra gara ô-tô ở phía sân sau.
Hắn nghiến răng:
Gaby đã nói đúng về Lotha. Thằng khốn kiếp vừa chuồn đó, gã đúng là kẻ buôn bán ma túy. Mình đã chứng kiến tận mắt gã sục sạo trong buồng Eugen Flunzl để thu hồi mớ Amphetamin. Rõ ràng gã sợ lộ sau khi Eugen bị nạn và bị đưa vào bệnh viện. Gã cũng láu cá đấy chớ.
Tròn Vo giậm chân:
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa mà không bắt quả tang nó tại trận hả anh em. Nó đang mang trong người chất kích thích bị cấm mà. Tóm cổ là nó hết đường chối cãi.
- Suỵt, khẽ thôi Willi. Gã mà nghe thấy là hỏng bét kế hoạch của tao.
Tại bãi đậu ô-tô, Lotha đang dùng khăn lau một vết bẩn trên mui xe bóng lộn với vẻ mặt ngây thơ vô số… tội. Tarzan phân tích:
- Khỏi cần bắt gã, Kloesen. Gã sẽ kín như bưng, đúng luật im lặng của thế giới ngầm. Gã chỉ là con tốt trong đường dây ma túy, muốn dũng bẫy các con xe, pháo, mã, chúng ta phải bám sát gã kìa.
Tròn Vo giãy nảy:
- Bám gì nổi. Nó chơi xe Coupe Nhật giá trên 40.000 mark còn tụi mình chỉ có mấy cái xe đạp quèn.
- Mày quên nơi chiếc Coupe thường đậu à? Hồi nãy Gaby đã chẳng nói là Lotha thường tấp vào căn nhà trên phố Freygeyst, tai mày bộc có vấn đề hả? Chuẩn bị lên đường tới đó là vừa.
***
Chiếc Coupe cáu cạnh phi thân qua chỗ Tứ quái đang đứng chộn rộn với tốc độ kinh hồn.
Karl nhận xét:
- Gã dám lái tới hơn 70 cây số giờ ngay trong sân trường. Thực hết biết. Tốc độ cho phép chỉ có 30 cây số.
Tròn Vo lau mồ hôi trán:
- Chắc gã vừa dộng hết bịch nilông đựng bột trắng vô miệng, thuốc ngấm nên gã không làm chủ được mình.
Tarzan lầm lì:
- Một thằng bán ma túy không ngu đâu. Gã cố tình chọc quê tụi mình thôi. Các bạn không chứng kiến cảnh Eugen suýt chết lúc nãy. Thật khủng khiếp. Chỉ cần một liều cao Amphetamin là con người biến thành quái vật trong nháy mắt rồi sau đó kiệt sức và suy sụp hoàn toàn.
Gaby cắn môi:
- Con nghiện sống hay chết, bọn buôn ma túy đâu có quan tâm. Chúng chỉ biết có tiền và tiền thôi. Người này chết sẽ có các con nghiện khác.
Tarzan nhảy phóc lên xe đạp, bảo:
- Tới phố Freygeyst đi các bạn.
Cả đám chạy xe thành hàng một thong thả trên con đường rợp bóng cây xanh. Chúng đều đã nhớ như in số xe của Lotha.
Chiều thứ sáu, thành phố khá rộn ràng.
Phố Freygeyst nằm song song với khu trung tâm và chỉ dành cho khách bộ hành. Tại đây có những ngôi nhà 5, 6 tầng được xây dựng từ cuối thế kỷ trước, mặt tiền tỉa tót hoa hòe hoa sói. Tầng một thường làm cửa hiệu.
Chiếc Coupe đỗ trước một chung cư cổ kính mang số 47.
Gaby thì thầm:
- Chính là căn nhà đó, các bạn.
Tròn Vo mắt sáng rỡ, khen liền:
- Cái “hộp 6 tầng” ấy coi bảnh nhỉ. Ngay tầng trệt đã có cửa hàng bánh kẹo và nước giải khát. Một sự kết hợp tuyệt vời.
Tarzan quan sát ngôi nhà màu xám cao vút, tầng trên cùng có cửa sổ nhỏ, chim bồ câu rúc cúc cu ầm ĩ. Bốn tầng thấp hơn có ban công xây bằng đá. Phía dưới, kế “kho thực phẩm” mà Tròn Vo vừa tri hô là tiệm may quần áo Olga.
Hắn tiến lại làm quen với một ông cụ, có lẽ ngoài 70 tuổi, đang lúi húi quét cổng.
- Chào cụ. Cụ là người trông nhà ở đây ạ?
- Cháu muốn gặp ai?
- Cháu muốn tìm một thanh niên tên là Lotha Sickelgrub ạ. Hình như anh ấy có tới đây.
Cụ già vẫn đủng đỉnh lia chổi:
- Không, lão không biết anh ta.
Tarzan không nản lòng:
- Nhưng có thể cụ đã trông thấy anh ấy chăng? Lotha cao 1 mét 70, lực lưỡng…
- Trong chung cư này có 9 hộ cả thảy. Phần lớn là các cặp vợ chồng trẻ, hai gia đình có con nhỏ. Lão chẳng biết Lotha của cháu là ai cả.
- Ơ… thế tại sao chiếc Coupe màu bạc của Lotha đậu ở đây hả cụ? Cụ có biết chiếc xe kia không ạ? Nó đó.
Ông cụ tựa người vào cây chổi ngạc nhiên:
- Chiếc xe hơi đó là của cậu Flamm chớ. Sigurd von Flamm còn trẻ, trạc 20 tuổi.
Tarzan hiểu ngay vấn đề. Hắn nói ngay:
- Dạ, cháu biết cụ nói ai rồi. Anh ấy người cao to, tóc vàng cắt kiểu long nhím, mặc áo len màu đen cổ rộng, quần màu cam đúng không ạ?
- Hà ha, đích thị. Chính cậu ấy đấy.
- Cụ ơi, thế anh ấy đến thăm ai ở đây ạ?
- Chẳng thăm ai cả. Cậu ta thuê một căn hộ nhỏ ở trên tầng cao nhất ấy.
- Anh ta thuê nhà ở đây ạ? Vậy mà lại giấu tụi cháu nữa.
- Ừ, thuê chỉ hai tháng. Cậu ta khoe với tôi là sắp dọn về một biệt thự có gara xe hơi tận Grynken.
- Vâng, xe mới thế này phải có gara mới yên tâm được.
- Cậu ấy đang có nhà đấy. Mà các cháu đừng đi bộ cho cực. Cứ dùng thang máy. Lên đến tầng 6 nhớ gõ cửa căn hộ có đề chữ “Claus Bertrahm”. Ông Claus là chủ của căn hộ cậu Flamm ở trọ bây giờ.
- Tụi cháu cám ơn cụ.
Tứ quái lễ phép chào ông già gác dan và bước vào chung cư. Tarzan nói nhỏ:
- Lotha đúng là một con cáo già. Gã đã xài tên giả để thuê một căn hộ ở đây làm sào huyệt và chắc chắn đã “hối lộ” cho ông cụ thiệt thào vừa rồi để khỏi khai báo hộ khẩu. Gã đáng ngại hơn tụi mình tưởng đấy.
Tròn Vo tán đồng:
- Có thể chỗ này là địa điểm gã giao hàng chăng? Mỗi ngày từ 15 đến 18 giờ.
- Không dám đâu mập. Ai lại đi “lạy ông con ở bụi này”, một con cáo như gã không đời nào để bọn nghiện ngập thò mặt tới khu dân cư này đâu. Lộ ngay.
Gaby le lưỡi:
- Hay gã đặt phòng thí nghiệm tự sản xuất Amphetamin ở trên đó hở đại ca?
- Có lý hơn ý kiến Tròn Vo đó Gaby. Gã chỉ cần làm trong hai tháng là đủ dự trữ cho cả năm.
Karl tham gia:
- Mình đọc báo thấy nói trên thị trường, giá một gam Amphetamin là 100 mark, trong khi vốn không đến 2 mark một gam? Lotha lời kinh khủng.
- Chà, ai mà ngờ tụi mình thắng lợi nhanh như vậy. Qua con nghiện Eugen, tụi mình phát hiện ra Lotha và từ gã này lại lần tới tận hang ổ sản xuất. Tao dám cá trên đó là cả một kho ma túy lớn. Phen này gã chỉ có nước vào nhà đá. Hết đường chối cãi khi chú Glockner lấy cung nha.
Tròn Vo reo khẽ:
- Hay đó. Mình ngán cái cảnh vã mồ hôi bám đuôi một kẻ nào đó lắm rồi.
Tuy vậy Tarzan vẫn chưa an tâm:
- Nhưng mình cứ cảm thấy áy náy sao đó. Chẳng lẽ chúng ta thành công dễ dàng vậy à? Bao nhiêu đặc vụ trước, muốn bắt được thủ phạm, tụi mình đều đổ mồ hôi sôi nước mắt. Biết đâu trên đó không phải là nơi gã sản xuất Amphetamin, và gã sẽ được đánh động, còn tụi mình thì quê một cục…
Karl cũng có một suy nghĩ khác. Nó buột miệng:
- Ờ. Ngoài mướn nhà để sản xuất ma túy, thằng Lotha có thể dùng sào huyệt này để làm chỗ hẹn hò với bồ bịch lắm chớ.
- Với Clarissa Hope hả? Không, cô ta có một căn hộ khá đẹp ngay gần khu ga hàng hóa. Suy đi tính lại, khả năng Lotha thuể chỗ này 2 tháng để sản xuất ma túy có vẻ trúng hơn cả. Nào, tụi mình cứ lên xem sao đi.
/703
|