Tarzan nhảy lên xe đạp phóng ra đường. Cách nhà Gaby chừng 200 mét rẽ tay trái là ngõ hẻm tên là Hofgarten. Ở đây còn rơi rớt lại bức tường thành cao tới bốn mét được xây bằng nhiều phiến đá lớn. Trên mặt thành mọc đầy cây dại um tùm. Bức tường nghe đồn đã ra đời từ thời trung cổ và hiện được nhà nước khoanh vùng thành di tích lịch sử cấm xâm phạm.
Một bên đường là bức tường thấp hơn, chỉ cao cỡ hai mét nhưng cũng đã tồn tại ngót trăm năm. Vì vậy con hẻm rộng hơn 3 mét lọt thỏm giữa hai bức tường cao trông như một con đường hầm hun hút thiếu ánh sáng.
“Thằng khốn kiếp ấy ở đâu?”. Tarzan ngó dáo dác đề phòng.
Cả đoạn hẻm vắng người nên những công dân “có ý thức tiện tay” vứt đủ thứ phế thải dưới chân tường.
Lại một khúc cua nữa. Nhiều cua gấp đến chóng hết cả mặt. Xe máy mà đi vô đây thì va nhau là cái chắc.
Kìa, có một người đàn ông đang đứng úp mặt vào tường. Đó là một người to cao, ăn mặc lịch sự, vậy mà dám đứng tương bậy vào di tích lịch sử.
Tarzan buông một câu khá rõ lúc đi qua:
- Vô văn hóa!
Vẫn không thấy tên tội phạm đâu. Phía trước khách sạn Hofgarten hiện ra thấp thoáng. Đó là một tòa nhà xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại nhưng lại phù hợp với cảnh quan của khu vực cổ cần bảo tồn. Ngay cổng chính vào khách sạn, một chiếc xe du lịch đang đậu sẵn.
Tarzan quan sát hết các hướng. Không một dấu hiệu khả nghi. Hắn đạp thẳng đến khách sạn, dựng xe ngoài vỉa hè, rồi đẩy cửa xoay đi vào.
Khách sạn vắng hoe khách trừ một nhân viên thường trực ngồi ở quầy tiếp tân.
Tarzan hỏi nhân viên tiếp tân:
- Tôi muốn gặp ông tiến sĩ Peszeck. Ổng hẹn gặp tôi ở đây.
Cô gái ngồi quầy lắc đầu:
- Ở đây không có khách thuê phòng nào tên Peszeck cả. À, mà cậu có phải Peter Carsten không nhỉ?
- Ồ, sao chị biết tên tôi ạ?
- Có người gửi một lá thư cho cậu đây.
Lá thư không đề tên người gửi. Tarzan ngạc nhiên:
- Ai gửi cho tôi vậy?
- Tôi không biết. Lá thư do bác bảo vệ chuyển vào. Bác bảo vệ ơi!
Một ông già tuổi lục tuần chạy vào sau tiếng gọi của cô nhân viên lễ tân, ông bảo vệ giải thích:
- Tôi cứ tưởng cậu trọ trong khách sạn, nên khi một thằng nhóc mang thư đến nhờ trao lại, tôi đã chuyển vô quầy.
Tarzan hỏi:
- Thằng nhóc ra sao hả bác?
- Cỡ 8 tuổi. Nó sống ở dãy nhà đằng kia.
- Cám ơn bác và chị.
Tarzan bước ra ngoài hồi hộp khui phong thư. Mắt hắn trợn ngược trước một mảnh giấy nhỏ có ghi bằng bút dạ hai chữ to tổ bố: “ĐỒ NGU!”.
Tarzan tím mặt. Hắn gập lá thư đút vào túi. Bợm thật! Gã đã giỡn mặt mình. Một – không cho gã. Vậy là gã đã chơi gác hắn, nhìn thấu được sự việc. Cuộc chơi đã bắt đầu.
Tarzan nhảy lên xe đạp thì một thằng nhóc trượt patin hiện ra. Thằng nhỏ trượt hồn nhiên trên con đường lát đá không cần biết hắn đang đạp xe đến kế bên, thằng nhỏ cỡ 8 tuổi.
- Đường này trượt té bể mặt đó.
Thằng nhóc cười:
- Thà “lỗ mũi ăn trầu” còn hơn trượt đường nhựa. Đường đá mới có sóng chớ.
- Không mang đệm đầu gối sao?
- Cần gì, ngã thì chống tay chớ.
- Em là người chuyển lá thư vào khách sạn hồi nãy đó hả?
- Chính em đây. Vậy anh là Peter Carsten hả?
- Ờ. Ai giao cho em lá thư đó?
- Một người đàn ông thuê em 5 mark.
- Tả mặt mày ổng cho anh nghe coi? Xem có giống người anh đang cần tìm không?
- Ê, đâu có khơi khơi vậy anh. Trong phim hình sự, kẻ cung cấp thông tin cho cảnh sát phải có tiền thù lao. Hai mark nhé, ôkê?
Tarzan phì cười. Hắn móc túi lấy ra đồng 2 mark và bức họa tên tội phạm.
- Giống người trong hình không nhóc?
- Y chang.
- Tên này đang bị truy nã đó.
- Vì sao?
- Một tên chuyên hành hạ phụ nữ và trẻ em.
Thằng nhóc le lưỡi:
- Trong phim người ta gọi loại tội này là… bệnh hoạn gì ấy.
Tarzan thở dài:
- Ừ, có thể.
Chú bé hăm hở:
- Hừ, lần sau gặp lại chả, em sẽ chơi luôn bàn trượt patin này vô mặt chả để ngăn ngừa hậu họa cho chị gái em.
Tarzan cười:
- Chí phải đó nhóc.
Chú nhóc nhún mình trượt đi, giơ tay vẫy lại:
- Bái bai.
*
Tứ quái lên kế hoạch truy tầm tên đồ tể khá qui mô. Chúng năn nỉ bác trưởng phòng hành chính để mượn máy photocopy của nhà trường nhân ra 190 bức ảnh gã tội phạm rồi phân phát cho toàn thể học sinh từ lớp 9 đến lớp 12. Khỏi phải nói, thằng nào mê truyện trinh thám đều xin hình hung thủ tới tấp.
Khi phân phối ảnh, bốn quái đều dặn kỹ:
- Ai phát hiện ra tội phạm phải cố bám cho chặt và tìm cách báo ngay cho Tổng nha cảnh sát, văn phòng thanh tra Glockner hoặc bất kỳ một đồn cảnh sát nào.
Buổi trưa tại nhà ăn tập thể, người hùng Tarzan và Ông Địa Tròn Vo phải giải quyết liên tục các thắc mắc của đám bạn cùng trường. Hai thằng luôn mồm trả lời về chân tướng, nhân dạng của tên tội phạm.
Christian Rubler, cậu bạn học đã mời cả băng Tứ quái về nhà mình dự hội vườn tối nay, tỏ ra xăng xái hơn cả. Cậu ta to con bằng Tarzan, thích gia nhập băng lắm nhưng Tứ quái chưa muốn mở rộng thành viên.
Christian đợi bằng được đủ cả băng để cùng xuất phát từ sân trường. Nó giải thích:
- Cuộc vui đêm nay ngoài ý nghĩa “good bye” mùa hè còn là cuộc hội ngộ sau cùng tại tòa nhà đang ở. Các bạn chớ ngạc nhiên, bởi ông già mình vừa tậu một miếng đất 200 mét vuông để xây một biệt thự xịn. Ngôi nhà này đang được rao bán, thành thử suốt ngày có người gọi cửa xem nhà.
Băng Tứ quái được chào đón nồng nhiệt tại nhà Rubler. Ông Robert Rubler, cha của công tử Christian vồn vã bắt tay đám nhóc rồi khua tay giới thiệu ngôi nhà:
- Coi, ngôi nhà thân yêu này đã bị rao bán rồi đó.
Tarzan đùa Gaby:
- Mình mua luôn ngôi nhà này vậy. Ý bạn thế nào, Gaby? Tòa biệt thự này có vừa lòng Công Chúa không hả?
Gaby cũng chẳng kém:
- Một mình thì được, thêm đại ca nữa e rằng chật.
Đúng lúc đó ngoài cổng vang lên tiếng chuông reo, Robert Rubler oang oang:
- Christian đưa các bạn vào phòng ăn đi. Có người đến xem nhà đấy.
*
Kẻ đến xem nhà tuổi cỡ lục tuần, dừng chiếc Limousine kềnh càng bóng lộn trước cổng nhà bệ vệ bước xuống. Lái một chiếc xe như vậy là thuộc diện ông chủ cỡ bự rồi. Làm sao biết được lão là kẻ chuyên mướn xế hộp theo giờ ở các trung tâm cho thuê xe hơi chớ.
Gia chủ, kiến trúc sư Rubler mở cửa đón khách.
Lão khách mua nhà khom người rất điệu:
- Tôi là nhà thương gia Plauen, xin phép được xem nhà, như đã hẹn trước với ông qua điện thoại.
- Mời ông. Ông là người đến xem nhà đầu tiên.
- Ông quyết định bán căn nhà này thực chứ?
- Đúng thế. Tôi đã sẵn sàng dọn đến chỗ ở mới, rộng hơn và có nhiều cây xanh.
Lão khách lấm lét ngó các ngóc ngách của ngôi nhà. Rubler hướng dẫn lão đi tham quan một vòng và giới thiệu:
- Như ông thấy đó, trên 200 mét vuông diện tích sử dụng, móng, tường, gỗ… toàn loại tốt. Có tới 6 phòng bố trí hợp lý.
Xem ra ông khách không được tập trung lắm. Lão có vẻ như đang tính toán gì đó trong đầu.
Ông Rubler nói:
- Phòng ăn thì ông xem sau vậy. Gia đình tôi đang có khách.
Khách gật gù:
- Quả là một biệt thự hoàn hảo.
*
Tứ quái được gia chủ chiêu đãi một bữa ăn trưa vô cùng thịnh soạn khiến Tròn Vo ngây ngất… dạ dày. Tarzan dùng bữa mà đầu óc để tận đâu đâu. Hai người đàn ông vẫn đi qua đi lại trên hành lang, đàm đạo về căn nhà sắp được mua bán.
Tarzan đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Bên tai hắn, ông chủ nhà Robert Rubler vẫn nhiệt tình giới thiệu:
- Hàng xóm ở đây có ông Minkmann tốt lắm. Thứ hai tới cả nhà tôi đi nghỉ mát một tuần ở Lugano. Tôi sẽ giao mọi thứ ở đây cho ông Minkmann coi giùm.
Tarzan cảm thấy không ổn. Hắn bước lên ngó lão khách nhưng vờ hỏi ông Rubler:
- Bác ơi, bác gái hỏi bác sắp xong chưa ạ?
Trước cái nhìn như xoáy của Tarzan, vị thương gia giả đò quay sang nghía bức tranh treo tường.
Tiếng ông Robert Rubler trầm ngâm:
- Cháu nói bác gái đợi bác khoảng 5 phút nữa.
Tarzan trở lại phòng ăn, để ngỏ cửa.
Ngoài hành lang, tiếng hai người đàn ông chia tay nhau.
*
Plauen ngồi trong căn hộ của lão và uống sâm panh như hũ chìm. Bên cạnh lão là đàn em Edgar Brischnik, một chuyên gia đào tường khoét vách thuộc loại cao thủ. Hai gã đang tính nước đột nhập nhà Rubler.
Plauen mở tờ giấy vẽ sơ đồ biệt thự bày ra trước mũi đàn em.
- Mày xỉn chưa, Edgar. Chưa xỉn thì nghe tao nói đây. Đóng giả thương gia để trinh sát căn nhà đánh quả là sáng kiến của tao. Vô mánh căn nhà này nữa là mình thành công cả thảy 25 vụ. Bở quá hả? Một phần tư của 100 là số hên của tao đó.
Edgar hỏi lại:
- Sao mà may mắn chớ?
- Này Edgar, ngày mai, vợ chồng thằng Rubler sẽ giao nhà cho hàng xóm để đi nghỉ mát là vì gã ỷ y vào hệ thống báo động hiện đại trong nhà. Tối nay chúng sẽ tổ chức hội vườn cuối mùa hè. Không phải cái vườn của Rubler mà là khu vườn mênh mông của lão hàng xóm Minkmann.
- Em hiểu.
- Mày hiểu cái chó gì?
- Đêm nay mình hành động, đúng không?
- Đúng. Mày sẽ vào theo đường cửa sổ bếp và phải làm mò. Tuyệt đối không được phát ra một tia sáng.
Edgar dán mắt vào bản vẽ:
- Yên tâm đi, chuyện vặt.
*
Tứ quái chia tay gia chủ vào lúc 3 giờ chiều. Chủ nhà bận chuẩn bị cho buổi tối. Tarzan và Tròn Vo còn hai giờ tự học buổi chiều, Gaby phải về để thay đồ dạ hội cho buổi tối.
Tarzan gợi chuyện khi cả bọn đã rong ruổi trên đường:
- Ngôi nhà bác Rubler có vẻ cao giá đó. Trong nhà có một bức tranh cổ rất đắt tiền nữa. Ông chủ hiệu buôn đồ cổ đã năn nỉ bác Rubler để lại với giá rất cao.
Gaby cười vui vẻ:
- Không biết chủ nhà có phải bán bức tranh để thêm tiền cho buổi tối nay không? Vớ được ba ông khách như Tròn Vo chắc sạt nghiệp.
Máy Tính bồi thêm:
- Ba lần rụt rè gọi thêm bữa chính. Khiêm tốn với hai xuất tráng miệng. Đơn giản là bằng năm người rồi đấy.
Tròn Vo phát khùng:
- Không ăn thì bảo làm khách, bảo chê. Ăn ngon miệng là tỏ ra tôn trọng gia chủ. Hiểu không lũ ngốc?
- Trời đất!
Tarzan cắt lời:
- Bớt ồn ào một chút các vị. Lão khách mua nhà theo tôi là có “vấn đề” đó. Lúc tôi ra ngoài, đụng phải lão khách xem nhà. Coi mòi bộ dạng đáng nghi lắm. Trông lão cứ như bồi bàn ở khách sạn vậy. Tôi nghi đó là khách dỏm lắm.
Gaby hỏi:
- Vậy lão là ai?
- Là một tên trộm cao tay.
Gaby hỏi tiếp:
- Hay là một thành viên của băng “Khoan cửa sổ”?
- Chưa biết được. Nhưng cho dù lão thuộc băng nào, gia đình Rubler cũng cần phải đề phòng. Một người bán vạn người mua. Trong số khách xem nhà, biết đâu có kẻ giả đò để dò xét.
Gaby khen:
- Quả là một ý kiến đáng nể. Có điều là nhà Rubler đã lắp đặt hệ thống báo động tối tân nên chắc cũng không phải lo lắng.
Tarzan im. Phản đối Công Chúa ích gì kia chứ. Cô bé tiếp tục:
- Đêm nay chúng ta cần có hai bó hoa để tặng hai bà: bà Rubler và bà Minkmann.
Bốn đứa tấp lẹ vào gian hàng hoa chớ còn phải hỏi.
*
Hai giờ tự học chiều nay xem ra Tròn Vo thiếu tập trung. Trong đầu nó tưởng tượng ra đủ các món ăn buổi tối. Còn Tarzan vẫn hết học ngữ pháp tiếng la tinh lại chuyển sang làm bài tập toán và cuối cùng là nghiền ngẫm môn lịch sử.
Mặt trời chiều cuối mùa hè đỏ như quả cầu lửa treo lủng lẳng ngoài ô cửa sổ.
Hôm nay đến phiên thầy Miedermacher. Thầy cũng vào ngồi trong lớp và đọc báo. Mặt sau tờ báo có đăng hình một cô gái xinh đẹp gặp tai họa làm Tarzan lại nghĩ ngay đến tên tội phạm.
Hắn ngồi trầm tư bên cuốn sách lịch sử. Vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu. Chỉ có một câu trả lời duy nhất về sự an toàn của Gaby là hắn phải có mặt bên cạnh cô bé 24 trên 24. Hoặc nếu có thay đổi thì sẽ chỉ đổi ca với chú Glockner.
Tròn Vo ghé lại gần hắn:
- Nghĩ gì vậy đại ca? Liệu tối nay có xúc xích nướng không?
Tarzan chọc quê thằng mập háu ăn:
- Tối nay nướng cả một con heo sữa.
- Hả? Tối nay có cả heo sữa à? Bá phát.
Vừa hết giờ tự học.
Một bên đường là bức tường thấp hơn, chỉ cao cỡ hai mét nhưng cũng đã tồn tại ngót trăm năm. Vì vậy con hẻm rộng hơn 3 mét lọt thỏm giữa hai bức tường cao trông như một con đường hầm hun hút thiếu ánh sáng.
“Thằng khốn kiếp ấy ở đâu?”. Tarzan ngó dáo dác đề phòng.
Cả đoạn hẻm vắng người nên những công dân “có ý thức tiện tay” vứt đủ thứ phế thải dưới chân tường.
Lại một khúc cua nữa. Nhiều cua gấp đến chóng hết cả mặt. Xe máy mà đi vô đây thì va nhau là cái chắc.
Kìa, có một người đàn ông đang đứng úp mặt vào tường. Đó là một người to cao, ăn mặc lịch sự, vậy mà dám đứng tương bậy vào di tích lịch sử.
Tarzan buông một câu khá rõ lúc đi qua:
- Vô văn hóa!
Vẫn không thấy tên tội phạm đâu. Phía trước khách sạn Hofgarten hiện ra thấp thoáng. Đó là một tòa nhà xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại nhưng lại phù hợp với cảnh quan của khu vực cổ cần bảo tồn. Ngay cổng chính vào khách sạn, một chiếc xe du lịch đang đậu sẵn.
Tarzan quan sát hết các hướng. Không một dấu hiệu khả nghi. Hắn đạp thẳng đến khách sạn, dựng xe ngoài vỉa hè, rồi đẩy cửa xoay đi vào.
Khách sạn vắng hoe khách trừ một nhân viên thường trực ngồi ở quầy tiếp tân.
Tarzan hỏi nhân viên tiếp tân:
- Tôi muốn gặp ông tiến sĩ Peszeck. Ổng hẹn gặp tôi ở đây.
Cô gái ngồi quầy lắc đầu:
- Ở đây không có khách thuê phòng nào tên Peszeck cả. À, mà cậu có phải Peter Carsten không nhỉ?
- Ồ, sao chị biết tên tôi ạ?
- Có người gửi một lá thư cho cậu đây.
Lá thư không đề tên người gửi. Tarzan ngạc nhiên:
- Ai gửi cho tôi vậy?
- Tôi không biết. Lá thư do bác bảo vệ chuyển vào. Bác bảo vệ ơi!
Một ông già tuổi lục tuần chạy vào sau tiếng gọi của cô nhân viên lễ tân, ông bảo vệ giải thích:
- Tôi cứ tưởng cậu trọ trong khách sạn, nên khi một thằng nhóc mang thư đến nhờ trao lại, tôi đã chuyển vô quầy.
Tarzan hỏi:
- Thằng nhóc ra sao hả bác?
- Cỡ 8 tuổi. Nó sống ở dãy nhà đằng kia.
- Cám ơn bác và chị.
Tarzan bước ra ngoài hồi hộp khui phong thư. Mắt hắn trợn ngược trước một mảnh giấy nhỏ có ghi bằng bút dạ hai chữ to tổ bố: “ĐỒ NGU!”.
Tarzan tím mặt. Hắn gập lá thư đút vào túi. Bợm thật! Gã đã giỡn mặt mình. Một – không cho gã. Vậy là gã đã chơi gác hắn, nhìn thấu được sự việc. Cuộc chơi đã bắt đầu.
Tarzan nhảy lên xe đạp thì một thằng nhóc trượt patin hiện ra. Thằng nhỏ trượt hồn nhiên trên con đường lát đá không cần biết hắn đang đạp xe đến kế bên, thằng nhỏ cỡ 8 tuổi.
- Đường này trượt té bể mặt đó.
Thằng nhóc cười:
- Thà “lỗ mũi ăn trầu” còn hơn trượt đường nhựa. Đường đá mới có sóng chớ.
- Không mang đệm đầu gối sao?
- Cần gì, ngã thì chống tay chớ.
- Em là người chuyển lá thư vào khách sạn hồi nãy đó hả?
- Chính em đây. Vậy anh là Peter Carsten hả?
- Ờ. Ai giao cho em lá thư đó?
- Một người đàn ông thuê em 5 mark.
- Tả mặt mày ổng cho anh nghe coi? Xem có giống người anh đang cần tìm không?
- Ê, đâu có khơi khơi vậy anh. Trong phim hình sự, kẻ cung cấp thông tin cho cảnh sát phải có tiền thù lao. Hai mark nhé, ôkê?
Tarzan phì cười. Hắn móc túi lấy ra đồng 2 mark và bức họa tên tội phạm.
- Giống người trong hình không nhóc?
- Y chang.
- Tên này đang bị truy nã đó.
- Vì sao?
- Một tên chuyên hành hạ phụ nữ và trẻ em.
Thằng nhóc le lưỡi:
- Trong phim người ta gọi loại tội này là… bệnh hoạn gì ấy.
Tarzan thở dài:
- Ừ, có thể.
Chú bé hăm hở:
- Hừ, lần sau gặp lại chả, em sẽ chơi luôn bàn trượt patin này vô mặt chả để ngăn ngừa hậu họa cho chị gái em.
Tarzan cười:
- Chí phải đó nhóc.
Chú nhóc nhún mình trượt đi, giơ tay vẫy lại:
- Bái bai.
*
Tứ quái lên kế hoạch truy tầm tên đồ tể khá qui mô. Chúng năn nỉ bác trưởng phòng hành chính để mượn máy photocopy của nhà trường nhân ra 190 bức ảnh gã tội phạm rồi phân phát cho toàn thể học sinh từ lớp 9 đến lớp 12. Khỏi phải nói, thằng nào mê truyện trinh thám đều xin hình hung thủ tới tấp.
Khi phân phối ảnh, bốn quái đều dặn kỹ:
- Ai phát hiện ra tội phạm phải cố bám cho chặt và tìm cách báo ngay cho Tổng nha cảnh sát, văn phòng thanh tra Glockner hoặc bất kỳ một đồn cảnh sát nào.
Buổi trưa tại nhà ăn tập thể, người hùng Tarzan và Ông Địa Tròn Vo phải giải quyết liên tục các thắc mắc của đám bạn cùng trường. Hai thằng luôn mồm trả lời về chân tướng, nhân dạng của tên tội phạm.
Christian Rubler, cậu bạn học đã mời cả băng Tứ quái về nhà mình dự hội vườn tối nay, tỏ ra xăng xái hơn cả. Cậu ta to con bằng Tarzan, thích gia nhập băng lắm nhưng Tứ quái chưa muốn mở rộng thành viên.
Christian đợi bằng được đủ cả băng để cùng xuất phát từ sân trường. Nó giải thích:
- Cuộc vui đêm nay ngoài ý nghĩa “good bye” mùa hè còn là cuộc hội ngộ sau cùng tại tòa nhà đang ở. Các bạn chớ ngạc nhiên, bởi ông già mình vừa tậu một miếng đất 200 mét vuông để xây một biệt thự xịn. Ngôi nhà này đang được rao bán, thành thử suốt ngày có người gọi cửa xem nhà.
Băng Tứ quái được chào đón nồng nhiệt tại nhà Rubler. Ông Robert Rubler, cha của công tử Christian vồn vã bắt tay đám nhóc rồi khua tay giới thiệu ngôi nhà:
- Coi, ngôi nhà thân yêu này đã bị rao bán rồi đó.
Tarzan đùa Gaby:
- Mình mua luôn ngôi nhà này vậy. Ý bạn thế nào, Gaby? Tòa biệt thự này có vừa lòng Công Chúa không hả?
Gaby cũng chẳng kém:
- Một mình thì được, thêm đại ca nữa e rằng chật.
Đúng lúc đó ngoài cổng vang lên tiếng chuông reo, Robert Rubler oang oang:
- Christian đưa các bạn vào phòng ăn đi. Có người đến xem nhà đấy.
*
Kẻ đến xem nhà tuổi cỡ lục tuần, dừng chiếc Limousine kềnh càng bóng lộn trước cổng nhà bệ vệ bước xuống. Lái một chiếc xe như vậy là thuộc diện ông chủ cỡ bự rồi. Làm sao biết được lão là kẻ chuyên mướn xế hộp theo giờ ở các trung tâm cho thuê xe hơi chớ.
Gia chủ, kiến trúc sư Rubler mở cửa đón khách.
Lão khách mua nhà khom người rất điệu:
- Tôi là nhà thương gia Plauen, xin phép được xem nhà, như đã hẹn trước với ông qua điện thoại.
- Mời ông. Ông là người đến xem nhà đầu tiên.
- Ông quyết định bán căn nhà này thực chứ?
- Đúng thế. Tôi đã sẵn sàng dọn đến chỗ ở mới, rộng hơn và có nhiều cây xanh.
Lão khách lấm lét ngó các ngóc ngách của ngôi nhà. Rubler hướng dẫn lão đi tham quan một vòng và giới thiệu:
- Như ông thấy đó, trên 200 mét vuông diện tích sử dụng, móng, tường, gỗ… toàn loại tốt. Có tới 6 phòng bố trí hợp lý.
Xem ra ông khách không được tập trung lắm. Lão có vẻ như đang tính toán gì đó trong đầu.
Ông Rubler nói:
- Phòng ăn thì ông xem sau vậy. Gia đình tôi đang có khách.
Khách gật gù:
- Quả là một biệt thự hoàn hảo.
*
Tứ quái được gia chủ chiêu đãi một bữa ăn trưa vô cùng thịnh soạn khiến Tròn Vo ngây ngất… dạ dày. Tarzan dùng bữa mà đầu óc để tận đâu đâu. Hai người đàn ông vẫn đi qua đi lại trên hành lang, đàm đạo về căn nhà sắp được mua bán.
Tarzan đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Bên tai hắn, ông chủ nhà Robert Rubler vẫn nhiệt tình giới thiệu:
- Hàng xóm ở đây có ông Minkmann tốt lắm. Thứ hai tới cả nhà tôi đi nghỉ mát một tuần ở Lugano. Tôi sẽ giao mọi thứ ở đây cho ông Minkmann coi giùm.
Tarzan cảm thấy không ổn. Hắn bước lên ngó lão khách nhưng vờ hỏi ông Rubler:
- Bác ơi, bác gái hỏi bác sắp xong chưa ạ?
Trước cái nhìn như xoáy của Tarzan, vị thương gia giả đò quay sang nghía bức tranh treo tường.
Tiếng ông Robert Rubler trầm ngâm:
- Cháu nói bác gái đợi bác khoảng 5 phút nữa.
Tarzan trở lại phòng ăn, để ngỏ cửa.
Ngoài hành lang, tiếng hai người đàn ông chia tay nhau.
*
Plauen ngồi trong căn hộ của lão và uống sâm panh như hũ chìm. Bên cạnh lão là đàn em Edgar Brischnik, một chuyên gia đào tường khoét vách thuộc loại cao thủ. Hai gã đang tính nước đột nhập nhà Rubler.
Plauen mở tờ giấy vẽ sơ đồ biệt thự bày ra trước mũi đàn em.
- Mày xỉn chưa, Edgar. Chưa xỉn thì nghe tao nói đây. Đóng giả thương gia để trinh sát căn nhà đánh quả là sáng kiến của tao. Vô mánh căn nhà này nữa là mình thành công cả thảy 25 vụ. Bở quá hả? Một phần tư của 100 là số hên của tao đó.
Edgar hỏi lại:
- Sao mà may mắn chớ?
- Này Edgar, ngày mai, vợ chồng thằng Rubler sẽ giao nhà cho hàng xóm để đi nghỉ mát là vì gã ỷ y vào hệ thống báo động hiện đại trong nhà. Tối nay chúng sẽ tổ chức hội vườn cuối mùa hè. Không phải cái vườn của Rubler mà là khu vườn mênh mông của lão hàng xóm Minkmann.
- Em hiểu.
- Mày hiểu cái chó gì?
- Đêm nay mình hành động, đúng không?
- Đúng. Mày sẽ vào theo đường cửa sổ bếp và phải làm mò. Tuyệt đối không được phát ra một tia sáng.
Edgar dán mắt vào bản vẽ:
- Yên tâm đi, chuyện vặt.
*
Tứ quái chia tay gia chủ vào lúc 3 giờ chiều. Chủ nhà bận chuẩn bị cho buổi tối. Tarzan và Tròn Vo còn hai giờ tự học buổi chiều, Gaby phải về để thay đồ dạ hội cho buổi tối.
Tarzan gợi chuyện khi cả bọn đã rong ruổi trên đường:
- Ngôi nhà bác Rubler có vẻ cao giá đó. Trong nhà có một bức tranh cổ rất đắt tiền nữa. Ông chủ hiệu buôn đồ cổ đã năn nỉ bác Rubler để lại với giá rất cao.
Gaby cười vui vẻ:
- Không biết chủ nhà có phải bán bức tranh để thêm tiền cho buổi tối nay không? Vớ được ba ông khách như Tròn Vo chắc sạt nghiệp.
Máy Tính bồi thêm:
- Ba lần rụt rè gọi thêm bữa chính. Khiêm tốn với hai xuất tráng miệng. Đơn giản là bằng năm người rồi đấy.
Tròn Vo phát khùng:
- Không ăn thì bảo làm khách, bảo chê. Ăn ngon miệng là tỏ ra tôn trọng gia chủ. Hiểu không lũ ngốc?
- Trời đất!
Tarzan cắt lời:
- Bớt ồn ào một chút các vị. Lão khách mua nhà theo tôi là có “vấn đề” đó. Lúc tôi ra ngoài, đụng phải lão khách xem nhà. Coi mòi bộ dạng đáng nghi lắm. Trông lão cứ như bồi bàn ở khách sạn vậy. Tôi nghi đó là khách dỏm lắm.
Gaby hỏi:
- Vậy lão là ai?
- Là một tên trộm cao tay.
Gaby hỏi tiếp:
- Hay là một thành viên của băng “Khoan cửa sổ”?
- Chưa biết được. Nhưng cho dù lão thuộc băng nào, gia đình Rubler cũng cần phải đề phòng. Một người bán vạn người mua. Trong số khách xem nhà, biết đâu có kẻ giả đò để dò xét.
Gaby khen:
- Quả là một ý kiến đáng nể. Có điều là nhà Rubler đã lắp đặt hệ thống báo động tối tân nên chắc cũng không phải lo lắng.
Tarzan im. Phản đối Công Chúa ích gì kia chứ. Cô bé tiếp tục:
- Đêm nay chúng ta cần có hai bó hoa để tặng hai bà: bà Rubler và bà Minkmann.
Bốn đứa tấp lẹ vào gian hàng hoa chớ còn phải hỏi.
*
Hai giờ tự học chiều nay xem ra Tròn Vo thiếu tập trung. Trong đầu nó tưởng tượng ra đủ các món ăn buổi tối. Còn Tarzan vẫn hết học ngữ pháp tiếng la tinh lại chuyển sang làm bài tập toán và cuối cùng là nghiền ngẫm môn lịch sử.
Mặt trời chiều cuối mùa hè đỏ như quả cầu lửa treo lủng lẳng ngoài ô cửa sổ.
Hôm nay đến phiên thầy Miedermacher. Thầy cũng vào ngồi trong lớp và đọc báo. Mặt sau tờ báo có đăng hình một cô gái xinh đẹp gặp tai họa làm Tarzan lại nghĩ ngay đến tên tội phạm.
Hắn ngồi trầm tư bên cuốn sách lịch sử. Vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu. Chỉ có một câu trả lời duy nhất về sự an toàn của Gaby là hắn phải có mặt bên cạnh cô bé 24 trên 24. Hoặc nếu có thay đổi thì sẽ chỉ đổi ca với chú Glockner.
Tròn Vo ghé lại gần hắn:
- Nghĩ gì vậy đại ca? Liệu tối nay có xúc xích nướng không?
Tarzan chọc quê thằng mập háu ăn:
- Tối nay nướng cả một con heo sữa.
- Hả? Tối nay có cả heo sữa à? Bá phát.
Vừa hết giờ tự học.
/703
|