Tarzan lên đường đúng giờ. Hắn mặc áo mưa màu lam thẫm. Trong một đêm mưa không trăng như đêm nay. Chỉ có mặc đồ kiểu này mới trà trộn trong bóng tối dễ dàng.
Đến điểm hẹn hắn dừng lại nghe ngóng động tĩnh. Hắn cảm thấy không chỉ một mình hắn có mặt ở khu này. Tên bắt cóc đang đợi ở đâu đó. Có lẽ ở tầng trên ngôi nhà hoang Sudfrei.
Tarzan quay sang trái, bật đèn pin lên. Quả nhiên bên tường lủng lẳng một sợi dây mảnh, màu sáng. Hắn hất đèn pin ngược theo sợi dây, ê, sợi dây bị mất dần trong một ô cửa sổ trên tầng ba. Một cái bóng tối thẫm lập tức thụt vô, nhanh tới mức Tarzan đâm nghi ngờ cả đôi mắt mình.
Hắn tắt đèn rồi buộc quai cái cặp vô đầu sợi dây, thắt hai nút cẩn thận:
- Xong rồi đó. Kéo lên đi!
Tất nhiên, hắn biết sẽ chẳng ai đáp lời. Sợi dây lặng như không.
Tarzan thở dài và quay gót bỏ đi. Hắn về nhà, bồn chồn đợi đến 1 giờ sáng mới thấy tam quái lục tục kéo về. Mặt đứa nào cũng hốc hác vì mất ngủ.
Karl báo cáo trước:
- Chẳng có tên tội phạm nào xớ rớ ngang chỗ tao và Kloesen.
Gaby nói mệt mỏi:
- Mình chỉ thấy một bà lão tấp vô đồn cảnh sát. Hình như bà có quen với họ.
Tarzan trấn an các bạn:
- Không sao. Hy vọng má mình sắp được tự do. Và biết đâu những tờ bạc “màu hồng” sẽ xuất hiện ở đâu đó.
Karl bàn:
- Mình cho rằng nên hợp tác với cảnh sát là vừa đó Tarzan.
Tarzan lắc đầu:
- Từ từ đã. Chớ nên làm bọn bắt cóc kinh động sớm. Thôi, giờ thì mình phải tường trình việc giao số tiền cho Mortius đây.
Tarzan quay số phôn. Mortius nghe hắn kể xong nói với giọng ân cần như một người cha:
- Từ bây giờ, nhất định mọi việc sẽ tốt đẹp. Tôi linh cảm như vậy. Má cậu sắp trở về rồi.
Tarzan lại qua một đêm mất ngủ.
*
Sáng thứ hai, tam quái Karl, Kloesen, Gaby lần lượt gọi điện về gia đình báo tin. Chẳng bậc cha mẹ nào nỡ trách ba đứa. Họ đều bàng hoàng trước tin mẹ Tarzan bị bắt cóc.
11 giờ trưa trời nắng chang chang khiến Tứ quái đều phải trang bị kính râm. Khi bốn đứa vi hành đến khu Fellgerber, Tarzan thì thầm:
- Theo mình vào sân sau ngôi nhà Sudfrei thử xem.
Sợi dây đã biến mất. Tarzan mò mẫm bước lên cầu thang và tìm đúng ô cửa sổ trên tầng ba, nơi tên bắt cóc đã thòng sợi dây xuống. Chỉ thấy bốn cái mẫu thuốc lá vương vãi dưới sàn.
Hắn ngồi xuống quan sát:
- Các bạn nhìn này. Gã đã chán ngán chờ đợi. Hoặc gã hồi hộp. Tới mức phải nhằn nát mấy mẩu đầu lọc này.
Tarzan gói những cái đầu mẩu thuốc lá vô một cái khăn giấy, nhét vào túi.
- Tối thiểu thì những thứ bỏ đi này cũng giúp cảnh sát lấy được dấu vân tay tên bắt cóc.
Tứ quái trở về nhà.
Buổi chiều trôi qua trong lo âu khắc khoải. Chỉ có một cú phôn của bà Margot Glockner báo tin ông hiệu trưởng sau khi đàm đạo với bà đã cho phép Tarzan đi tìm mẹ. Hắn khỏi lo bị kỷ luật.
Hơn 18 giờ chiều một chút, Martin Dramp phôn tới:
- Alô, Tarzan Carsten đó hả? Trước 8 giờ tối, một chiếc Cadillac 8 chỗ ngồi sẽ đón quý vị đến nhà hàng Italia. Ưu tiên đấy!
- Tụi tôi sẽ đúng giờ.
Tarzan nói và bỏ máy.
Gaby nhìn hắn dò hỏi:
- Có gì không ổn với Dramp à?
- Cái gã khốn này thậm chí không thèm hỏi xem tụi mình đã có tin gì của má mình chưa nữa kìa.
*
Đúng 19 giờ 52 phút, Tròn Vo “gác” ngoài ban công hét rầm trời.
- Cadillac đã đến.
Khỏi phải nói, Tứ quái hành quân ngay. Khi bước xuống cầu thang, Tarzan bảo:
- Tụi mình sắp đến một nhà hàng loại sang, nơi người ta vung ra những tờ bạc lớn. Các bạn có đem theo kính râm không?
Gaby vỗ vào chiếc xắc đeo bên hông gật đầu. Karl thì trỏ vào túi áo ngực. Trừ Tròn Vo lảm nhảm:
- Có ba cái kính của đại ca, Công Chúa và quân sư là đủ xài rồi. Đằng nào thì khi đã ngồi trước các đĩa thức ăn, tao cũng đâu có thèm nhìn thứ gì nữa, đại ca.
Bốn đưá kéo rốc xuống đất. Chà, chiếc Cadillac bự tổ chảng như một chiến hạm màu nhũ bạc nuốt chửng bốn quái mà bên trong vẫn rộng rinh.
Martin cầm lái, Mortius ngồi băng trước còn ả Edith Pressler mặc toàn đồ lụa trắng ngự ở băng sau.
Hai người đàn ông quay đầu lại nghe Tarzan giới thiệu bạn bè. Mặt Martin Dramp không mấy niềm nở, Mortius và Edith thì hào hứng bắt tay cả đám. Bàn tay thon thả mịn màng của Edith chỉ hơi khựng lại khi chìa cho Gaby. Ả đã quen được thiên hạ chiêm ngưỡng. Giờ có Gaby ở bên, ả có lẽ thành bà hoàng hậu già mất rồi.
Mortius lịch sự khác thường:
- Cậu có những người bạn ngộ nghĩnh lắm Tarzan ạ. Tôi mong rằng các bạn sẽ ăn uống ngon miệng như một bữa liên hoan trước để chào đón bà Carsten trở về. Tôi tin rằng mọi sự sẽ kết thúc tốt đẹp.
Gaby bảo ông ta:
- Chúng tôi đã quyết định chỉ chờ đến 10 giờ sáng thứ tư. Nếu đến khi đó má của Tarzan chưa về chúng tôi sẽ tìm cách báo tin cho ba tôi, thưa ông Mortius. Ba tôi là thanh tra hình sự, hiện đang đi công cán ở Italia. Ông sẽ nhờ các đồng nghiệp ở đây tìm thủ phạm.
Tròn Vo được thể bổ sung:
- Thanh tra Glockner từng hợp tác với chúng tôi cực kỳ ăn ý đó. Ông coi như sếp lớn của băng TKKG này mà.
Martin Dramp nhướng mày:
- TKKG là bốn đứa nhóc chúng mày đó hả? hô hô hô hô…
Karl tháo cặp kính cận:
- Đâu có gì đáng cười, thưa ông Dramp. Tụi tôi từng điều tra những vụ mà người lớn cũng ngại ngần kìa. Tiếc rằng không có thời giờ để kể ông nghe.
Edith Pressler trề môi:
- Nhưng trong vụ này thì năng khiếu thám tử của mấy cô cậu đã bỏ rơi cả nhóm rồi phải không? Hay cũng tìm ra dấu vết gì rồi?
Tarzan trả lời thay các bạn:
- Có đó, thưa bà. Hiện thời chúng tôi đã gom được bốn đầu lọc thuốc lá của tên bắt cóc. Gã đã phạm sai lầm lớn trong khi chờ… lãnh tiền. Chúng tôi sẽ có kết quả dấu vân tay của gã sau khi nộp cho cảnh sát hình sự.
Im lặng.
Mortius, Dramp và Edith Pressler làm như chỉ chăm chú nhìn đường.
Tarzan lại kể tiếp:
- Gaby, Karl và Kloesen đã rình sẵn tối qua ở khu Fellgerber. Nếu tụi tôi không đón lõng sai địa điểm thì giờ này tên bắt cóc có thể đã sa lưới rồi. Gã sẽ bị các bạn tôi bám theo liền.
Dramp hắng giọng và phải phanh gấp. Suýt nữa thì gã đã vô ý chạy xe vượt đèn đỏ.
Mortius mỉm cười vào tấm gương chiếu hậu:
- Các bạn xứng đáng được một bữa tối ngon lành sau bấy nhiêu vất vả đó.
Nhà hàng Italia gồm các món ăn đặc sản Italia này có tên là “Canh Khuya” nhưng mở cửa suốt ngày. Tay điều hành nhà hàng với bộ ria mép vĩ đại có vẻ quen biết Mortius. Ông ta đón vị chủ hãng hóa chất với điệu bộ hoan hỉ và xun xoe:
- Thưa, chúng tôi đã dọn sẵn bàn riêng ạ.
Tarzan ngồi giữa Edith Presller và Gaby.
Bữa tiệc tuyệt vời, có đủ các món cao lương mỹ vị. Sau đó, mọi người chọn món tráng miệng theo sở thích. Tròn Vo hồn nhiên hỏi ông bồi bàn xem món nào ngon mà lại nhiều nhất.
Mortius đã uống chai vang đỏ thứ hai. Edith Pressler nhấm nháp sâm banh. Dramp không đụng mép tới một ngụm rượu. Có lẽ gã còn phải lái xe chăng?
Tarzan lấy làm lạ.
Kỳ thật! Thường thì ở đâu TKKG được mời đến ăn không khí cũng rất vui vẻ. Vậy mà ở đây thì chẳng ai cao hứng cả. Chuyện trò gượng gạo sao đó. Ả Pressler không nói không rằng. Dramp thì cứng người như đang bị đau bụng. Mortius cố tỏ ra vui chuyện nhưng đầu óc để tận nơi nào. Ông ta đã hỏi Tarzan tới lần thứ năm xem má hắn có nghiêm khắc với hắn không…
Dramp tráng miệng bằng phomat xong bèn hỏi bà chị xem gã có hút thuốc được không.
- Cậu hỏi gì? Tất nhiên rồi… Ồ, không! Bữa nay cậu không nên… Mà nói chung cậu hút quá nhiều đó, Martin. Chẳng hay ho gì đâu.
- Tôi nghĩ chị nói phải. Đúng là tôi đã hút thuốc quá nhiều thật.
Gã quơ đại cái ly không cho đỡ lọng cọng.
Tarzan đột nhiên bảo:
- Ông làm cho tôi thèm thuốc lây đấy. Cho xin một điếu được chứ, ông Dramp?
Karl và Tròn Vo thiếu chút nữa là buông rơi thìa.
Gaby đặt thìa xuống.
Dramp ngần ngừ. Gương mặt nhỏ nhẵn nhụi của gã hơi bóng lên. Mồ hôi chăng?
- Cậu cũng nghiện hả?
- Hút như ống khói tàu. Tôi ghiền từ năm 12 tuổi kìa.
Mortius bỗng đứng bật dậy:
- Trước khi các người phun khói, tôi đề nghị chúng ta về thôi. Tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng tôi vừa sực nhớ có hẹn một cú điện thoại làm ăn ở nhà. Luciano, tính tiền đi!
Tarzan đưa mắt cho các bạn. Cả Edith lẫn Mortius vậy là đều đồng lòng ngăn Dramp rút thuốc lá ra khỏi túi. Phải chăng gã hút cùng một thứ thuốc như tên bắt cóc nọ?
Ông bồi Luciano đưa đến một chiếc khay bạc bên trên để hóa đơn. Coi, Mortius móc ví ra. Trong ví là một xấp giấy bạc dày cả centimét tiền lớn. Mortius đã uống thứ rượu vang cực đắt để lâu năm trong hầm rượu. Lão giở bóp rút 3 tờ 500 mark bỏ lên khay.
Mắt Tarzan sáng rực nhưng hắn nói ngược lại.
- Chà, mắt tôi đột nhiên cứ cay sè, kỳ quá hà.
Hắn rút kính mát, đeo lên mắt.
Ngay lập tức hai cặp kính râm của Gaby và Karl cũng được ngự đúng chỗ.
Dramp cười nhạt:
- Các cô cậu muốn che mặt sao? Hay cả bọn đều đột nhiên cay sè mắt.
Tarzan quay sang Karl:
- Hãy gọi ngay đội đặc nhiệm chống bắt cóc của cảnh sát hình sự tới đây đi Karl. Xong rồi. Tao sẽ canh chừng để không kẻ nào trong ba tên khốn kiếp này nhấc mông khỏi ghế được. Ngay cả bà nữa, bà yêu quái Edith Pressler ạ. Bà thì tôi đóng đinh vào tường còn hai gã kia thì tôi sẽ đập vỡ sọ. Đi đi Karl!
Karl bật dậy, chạy đến bên quầy.
Mặt Dramp tái dại, đờ ra như hóa đá.
Mortius nhìn Tarzan:
- Cậu… cậu điên rồi hả?
Tarzan chẳng nói chẳng rằng ấn mạnh vai lão xuống ghế và giật chiếc ví khỏi túi áo vét. Hắn dốc xấp tiền mới cáu ra, xòe các tờ bạc.
Tờ nào cũng có một chữ X màu hồng.
Gaby thì thào:
- Không… thể… tin nổi…
Tarzan bỏ kính râm xuống, nhìn vào mắt Mortius. Bộ mặt gãy, xương xẩu, trán gồ lên thành bướu ấy giờ đây ngó như mì nhão.
- Ông là một tên bẩn thỉu khốn khiếp. Ông và hai đồng bọn này của ông đã bắt cóc má tôi. Tại sao lại bắt cóc thì chính má tôi sẽ cho tôi hay. Hãy nói ngay ông đang giam giữ má tôi ở đâu? Nói! Nếu không tôi sẽ đập cái chai này vào đầu ông đó. Tụi tôi có bằng chứng sờ sờ. Những tờ bạc này đã được tụi tôi đánh dấu bằng dung dịch hóa chất. Ông có muốn thấy những chữ X màu hồng trên các tờ bạc này không, Mortius? Hãy gắn cặp kính mát lên mắt mà coi.
Tarzan vớ một cái chai trên bàn.
Mortius lúc này đã mềm như bún, đố lão đủ can đảm đeo kính râm để nhìn tội ác của mình. Gaby lại thì thào:
- Đừng giết lão, Tarzan. Đằng nào thì lão cũng phải khai mà.
Mồ hôi lạnh ròng ròng trên mặt Mortius. Môi lão run run. Lão – cũng như Dramp – không hề tìm cách chối cãi. Lão đầu hàng.
Edith Pressler lẹ miệng hơn:
- Mẹ của cậu bị nhốt dưới tầng hầm nhà số 46 đường Kielmann. Đó là ngôi nhà cũ không ai ở. Chị em tôi bị ép buộc phạm tội. Adolf Mortius mới là một con bạch tuộc lớn, tôi và Martin Dramp chỉ như hai cái giác tu thôi.
Mortius khẽ gầm lên:
- Im mồm đi, đồ rắn độc. Vậy chớ đứa nào luôn mồm đòi giết bà ấy hả? Mày! Khi nào cũng chỉ có mày thôi.
Tarzan thở ra. Mình phải bình tĩnh! - Hắn tự nhủ - Hãy bình tĩnh!
Karl đã trở lại.
Cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ.
*
Hai xe cảnh sát chạy đến đường Kielmann. Dĩ nhiên là có Tứ quái tháp tùng. Chìa khóa hầm giam treo cạnh cửa. Tarzan rút then ra, lao vào như một cơn gió lốc. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau nghẹn ngào.
Gaby phải lấy khăn tay thấm nước mắt, và không biết đó là những giọt lệ cảm động hay sung sướng.
*
Thanh tra Andressen ra lệnh bắt giam Mortius, Dramp và Edith Pressler. Khi khám biệt thự của lão chủ hãng, cảnh sát tím ra toàn bộ số tiền chuộc đã được đánh dấu bằng dung dịch Banozifa.
Dramp thú nhận chính gã đã bắt cóc bà Susanne, chính gã đã đưa đồ ăn vào cho bà. Và đương nhiên, kẻ tới điểm hẹn lấy tiền cũng là gã chớ sao.
- Thôi đủ rồi. Bao nhiêu đó đủ tù mọt gông.
Bà Susanne cùng Tứ quái ngồi trong văn phòng của thanh tra Andressen và kể:
- Mọi chuyện bắt đầu một cách ngẫu nhiên thôi. Không hiểu thượng đế oái oăm sắp xếp làm sao mà chiều thứ sáu, tôi nhận được một lá thư gởi riêng cho ông Mortius. Bức thư đến từ Italia, do ông Vito Tagletti giám đốc sản xuất chi nhánh bên đó viết. Trong lúc vội, tôi đã bóc phong bì không ngó hàng chữ đề bên ngoài. Ôi lạy Chúa, vô tình tôi đã phạm tội đọc thư của người khác. Và cũng chính từ sự sai lầm trớ trêu này, tôi khám phá ra một sự thực kinh khủng. Kinh khủng tới nỗi tôi buộc lòng phải đọc tiếp. Trong lá thư đặc biệt dành cho sếp, Vito Tagletti đã nói rằng số “Silent Warrior” đủ giết chết 100.000 người theo đơn đặt hàng của tướng Annastasio Fuentedos đã sản xuất đủ. Gã còn nói luôn đích thân ông tướng khát máu ấy sẽ đến gặp Mortius vào ngày hôm sau, tức thứ bảy vừa rồi, để ký hợp đồng sản xuất và tiêu thụ dài hạn. Cuối lá thư là một tờ rời nói về hiệu quả của loại thuốc độc Silent Warrior. Đại khái đó là một chất độc cực mạnh lan nhanh trong không khí gây chết người hàng loạt mà các bác sĩ trên thế giới có điều trị giỏi đến cỡ nào cũng phải bó tay. Điều đáng nói ở đây là các dấu hiệu lâm sàng giả tạo, khiến người ta sẽ tưởng nạn nhân chết vì một bệnh dịch nào đó…
Susanne ngừng lại để nhấp một hớp trà. Bà thều thào:
- Rõ ràng Fuentedos dự định dùng Silent Warrior để ngấm ngầm tiêu diệt những kẻ thù của y trong nước: những người khởi nghĩa, những đối thủ chính trị…, tất cả những ai tẩy chay y. Chất độc Silent Warrior sẽ được cho vô những cái thùng gắn bên ngoài “mác” một loại thuốc diệt sâu bọ vô hại nào đó. Chúng sẽ hối lộ hải quan để qua mắt họ. Từ thứ năm tới sẽ lên hàng ở bến cảng Genua…
Bà Susanne nghẹn lời. Thanh tra Andressen có vẻ bị xúc động mạnh.
- Bà đã tỏ thái độ ra sao, bà Carsten?
- Vâng. Lúc đó tôi đâu đã khôn ngoan như bây giờ. Tôi đã dại dột cầm bức thư chạy đến phòng Mortius.
- Rồi sao nữa?
- Lão là người tự chủ rất giỏi. Lão còn cười giả lả với tôi rằng: Vito Tagletti là ông vua kể chuyện tiếu lâm của hãng. Rằng Vito luôn luôn thích thú với những đề tài giật gân của mình. Rằng thậm chí anh ta còn có lúc cho đăng báo cả cáo phó của mình nữa kia…
- Bà có tin không?
- Tôi đã không thể tin rằng Mortius và Vito có thể tham dự vào một vụ giết người hàng loạt. Nhưng tôi cũng có cảm tưởng chất Silent Warrior là có thực. Tôi thử gọi điện hỏi thăm các nhà chuyên môn và bạn bè về hóa chất nhưng đáng tiếc không gặp được ai. Những ngày bị giam cầm, tôi đã tỉnh ngộ hơn. Tỉnh ngộ để biết rằng nhà máy chi nhánh ở Farriogiglamettazzo thừa khả năng sản xuất thứ thuốc độc ghê tởm ấy. Nhà máy này do Tagletti quản lý.
Thanh tra Andressen gật đầu:
- Mortius đã hành động ngu ngốc khi cho đàn em bắt cóc bà. Nhưng y rõ ràng đã bị đặt vào thế bắt buộc. Y phải tranh thủ thời gian, giao hết Silent Warrior đi và sau đó phủi sạch mọi dấu vết. Ngoài ra, y còn hy vọng rằng với nửa triệu đồng chuộc mạng, bà sẽ hàm ơn y và im lặng. Hà! Món quà mới hào phóng làm sao chớ.
Ông quay sang Tứ quái không giấu vẻ thán phục:
- Các em được bạn bè gọi là TKKG phải không? Không có các em thì giờ này chúng tôi bấn xúc xích đấy. Giỏi lắm.
Tarzan chưa yên tâm:
- Chúng ta sẽ làm gì với Silent Warrior ạ. Theo cháu đã đến lúc chú cần phối hợp với cảnh sát Italia phá tan cái sào huyệt sát nhân của Mortius ở bên đó. Thanh tra Glockner, ba của Gaby, đang công tác ở bên đó. Nếu chú ấy và cảnh sát Italia ra tay thì Fuentedos sẽ uổng công đợi món hàng của gã.
- Đồng ý.
Karl tham gia:
- Có lẽ tên sát nhân hàng loạt đã về K. Không thể theo bắt gã. Nhưng mình phải tố cáo gã trước công luận, thưa chú.
Andressen sửng sốt:
- Tôi không ngờ ngoài tài điều tra, các cháu còn am hiểu cả những việc khác nữa. Chà…
Tarzan cười thật tươi với mẹ:
- Ngay sớm mai, chúng ta sẽ tổ chức họp báo nghe má. Má và bốn đứa tụi con. Chúng ta sẽ phơi trần tội ác của Con Thằn Lằn Thép… rỉ ấy và bộ sậu “Hóa Chất Thời Mới”.
Susanne ngậm ngùi:
- Có điều, trước mắt, má sẽ thất nghiệp Peter ạ.
- Ồ, má quên rồi sao? Ngài tiến sĩ Falkheym-Cornelli, giám đốc công ty Computer toàn cầu đã gọi điện cho má nhắc lại lời mời đấy. Ông ấy còn nhờ con làm áp lực thêm với má nữa kìa.
Bà Susanne mỉm cười sung sướng. Và đây là lần thứ mười trong tối nay, bà ôm đứa con trai yêu dấu vào lòng.
Đến điểm hẹn hắn dừng lại nghe ngóng động tĩnh. Hắn cảm thấy không chỉ một mình hắn có mặt ở khu này. Tên bắt cóc đang đợi ở đâu đó. Có lẽ ở tầng trên ngôi nhà hoang Sudfrei.
Tarzan quay sang trái, bật đèn pin lên. Quả nhiên bên tường lủng lẳng một sợi dây mảnh, màu sáng. Hắn hất đèn pin ngược theo sợi dây, ê, sợi dây bị mất dần trong một ô cửa sổ trên tầng ba. Một cái bóng tối thẫm lập tức thụt vô, nhanh tới mức Tarzan đâm nghi ngờ cả đôi mắt mình.
Hắn tắt đèn rồi buộc quai cái cặp vô đầu sợi dây, thắt hai nút cẩn thận:
- Xong rồi đó. Kéo lên đi!
Tất nhiên, hắn biết sẽ chẳng ai đáp lời. Sợi dây lặng như không.
Tarzan thở dài và quay gót bỏ đi. Hắn về nhà, bồn chồn đợi đến 1 giờ sáng mới thấy tam quái lục tục kéo về. Mặt đứa nào cũng hốc hác vì mất ngủ.
Karl báo cáo trước:
- Chẳng có tên tội phạm nào xớ rớ ngang chỗ tao và Kloesen.
Gaby nói mệt mỏi:
- Mình chỉ thấy một bà lão tấp vô đồn cảnh sát. Hình như bà có quen với họ.
Tarzan trấn an các bạn:
- Không sao. Hy vọng má mình sắp được tự do. Và biết đâu những tờ bạc “màu hồng” sẽ xuất hiện ở đâu đó.
Karl bàn:
- Mình cho rằng nên hợp tác với cảnh sát là vừa đó Tarzan.
Tarzan lắc đầu:
- Từ từ đã. Chớ nên làm bọn bắt cóc kinh động sớm. Thôi, giờ thì mình phải tường trình việc giao số tiền cho Mortius đây.
Tarzan quay số phôn. Mortius nghe hắn kể xong nói với giọng ân cần như một người cha:
- Từ bây giờ, nhất định mọi việc sẽ tốt đẹp. Tôi linh cảm như vậy. Má cậu sắp trở về rồi.
Tarzan lại qua một đêm mất ngủ.
*
Sáng thứ hai, tam quái Karl, Kloesen, Gaby lần lượt gọi điện về gia đình báo tin. Chẳng bậc cha mẹ nào nỡ trách ba đứa. Họ đều bàng hoàng trước tin mẹ Tarzan bị bắt cóc.
11 giờ trưa trời nắng chang chang khiến Tứ quái đều phải trang bị kính râm. Khi bốn đứa vi hành đến khu Fellgerber, Tarzan thì thầm:
- Theo mình vào sân sau ngôi nhà Sudfrei thử xem.
Sợi dây đã biến mất. Tarzan mò mẫm bước lên cầu thang và tìm đúng ô cửa sổ trên tầng ba, nơi tên bắt cóc đã thòng sợi dây xuống. Chỉ thấy bốn cái mẫu thuốc lá vương vãi dưới sàn.
Hắn ngồi xuống quan sát:
- Các bạn nhìn này. Gã đã chán ngán chờ đợi. Hoặc gã hồi hộp. Tới mức phải nhằn nát mấy mẩu đầu lọc này.
Tarzan gói những cái đầu mẩu thuốc lá vô một cái khăn giấy, nhét vào túi.
- Tối thiểu thì những thứ bỏ đi này cũng giúp cảnh sát lấy được dấu vân tay tên bắt cóc.
Tứ quái trở về nhà.
Buổi chiều trôi qua trong lo âu khắc khoải. Chỉ có một cú phôn của bà Margot Glockner báo tin ông hiệu trưởng sau khi đàm đạo với bà đã cho phép Tarzan đi tìm mẹ. Hắn khỏi lo bị kỷ luật.
Hơn 18 giờ chiều một chút, Martin Dramp phôn tới:
- Alô, Tarzan Carsten đó hả? Trước 8 giờ tối, một chiếc Cadillac 8 chỗ ngồi sẽ đón quý vị đến nhà hàng Italia. Ưu tiên đấy!
- Tụi tôi sẽ đúng giờ.
Tarzan nói và bỏ máy.
Gaby nhìn hắn dò hỏi:
- Có gì không ổn với Dramp à?
- Cái gã khốn này thậm chí không thèm hỏi xem tụi mình đã có tin gì của má mình chưa nữa kìa.
*
Đúng 19 giờ 52 phút, Tròn Vo “gác” ngoài ban công hét rầm trời.
- Cadillac đã đến.
Khỏi phải nói, Tứ quái hành quân ngay. Khi bước xuống cầu thang, Tarzan bảo:
- Tụi mình sắp đến một nhà hàng loại sang, nơi người ta vung ra những tờ bạc lớn. Các bạn có đem theo kính râm không?
Gaby vỗ vào chiếc xắc đeo bên hông gật đầu. Karl thì trỏ vào túi áo ngực. Trừ Tròn Vo lảm nhảm:
- Có ba cái kính của đại ca, Công Chúa và quân sư là đủ xài rồi. Đằng nào thì khi đã ngồi trước các đĩa thức ăn, tao cũng đâu có thèm nhìn thứ gì nữa, đại ca.
Bốn đưá kéo rốc xuống đất. Chà, chiếc Cadillac bự tổ chảng như một chiến hạm màu nhũ bạc nuốt chửng bốn quái mà bên trong vẫn rộng rinh.
Martin cầm lái, Mortius ngồi băng trước còn ả Edith Pressler mặc toàn đồ lụa trắng ngự ở băng sau.
Hai người đàn ông quay đầu lại nghe Tarzan giới thiệu bạn bè. Mặt Martin Dramp không mấy niềm nở, Mortius và Edith thì hào hứng bắt tay cả đám. Bàn tay thon thả mịn màng của Edith chỉ hơi khựng lại khi chìa cho Gaby. Ả đã quen được thiên hạ chiêm ngưỡng. Giờ có Gaby ở bên, ả có lẽ thành bà hoàng hậu già mất rồi.
Mortius lịch sự khác thường:
- Cậu có những người bạn ngộ nghĩnh lắm Tarzan ạ. Tôi mong rằng các bạn sẽ ăn uống ngon miệng như một bữa liên hoan trước để chào đón bà Carsten trở về. Tôi tin rằng mọi sự sẽ kết thúc tốt đẹp.
Gaby bảo ông ta:
- Chúng tôi đã quyết định chỉ chờ đến 10 giờ sáng thứ tư. Nếu đến khi đó má của Tarzan chưa về chúng tôi sẽ tìm cách báo tin cho ba tôi, thưa ông Mortius. Ba tôi là thanh tra hình sự, hiện đang đi công cán ở Italia. Ông sẽ nhờ các đồng nghiệp ở đây tìm thủ phạm.
Tròn Vo được thể bổ sung:
- Thanh tra Glockner từng hợp tác với chúng tôi cực kỳ ăn ý đó. Ông coi như sếp lớn của băng TKKG này mà.
Martin Dramp nhướng mày:
- TKKG là bốn đứa nhóc chúng mày đó hả? hô hô hô hô…
Karl tháo cặp kính cận:
- Đâu có gì đáng cười, thưa ông Dramp. Tụi tôi từng điều tra những vụ mà người lớn cũng ngại ngần kìa. Tiếc rằng không có thời giờ để kể ông nghe.
Edith Pressler trề môi:
- Nhưng trong vụ này thì năng khiếu thám tử của mấy cô cậu đã bỏ rơi cả nhóm rồi phải không? Hay cũng tìm ra dấu vết gì rồi?
Tarzan trả lời thay các bạn:
- Có đó, thưa bà. Hiện thời chúng tôi đã gom được bốn đầu lọc thuốc lá của tên bắt cóc. Gã đã phạm sai lầm lớn trong khi chờ… lãnh tiền. Chúng tôi sẽ có kết quả dấu vân tay của gã sau khi nộp cho cảnh sát hình sự.
Im lặng.
Mortius, Dramp và Edith Pressler làm như chỉ chăm chú nhìn đường.
Tarzan lại kể tiếp:
- Gaby, Karl và Kloesen đã rình sẵn tối qua ở khu Fellgerber. Nếu tụi tôi không đón lõng sai địa điểm thì giờ này tên bắt cóc có thể đã sa lưới rồi. Gã sẽ bị các bạn tôi bám theo liền.
Dramp hắng giọng và phải phanh gấp. Suýt nữa thì gã đã vô ý chạy xe vượt đèn đỏ.
Mortius mỉm cười vào tấm gương chiếu hậu:
- Các bạn xứng đáng được một bữa tối ngon lành sau bấy nhiêu vất vả đó.
Nhà hàng Italia gồm các món ăn đặc sản Italia này có tên là “Canh Khuya” nhưng mở cửa suốt ngày. Tay điều hành nhà hàng với bộ ria mép vĩ đại có vẻ quen biết Mortius. Ông ta đón vị chủ hãng hóa chất với điệu bộ hoan hỉ và xun xoe:
- Thưa, chúng tôi đã dọn sẵn bàn riêng ạ.
Tarzan ngồi giữa Edith Presller và Gaby.
Bữa tiệc tuyệt vời, có đủ các món cao lương mỹ vị. Sau đó, mọi người chọn món tráng miệng theo sở thích. Tròn Vo hồn nhiên hỏi ông bồi bàn xem món nào ngon mà lại nhiều nhất.
Mortius đã uống chai vang đỏ thứ hai. Edith Pressler nhấm nháp sâm banh. Dramp không đụng mép tới một ngụm rượu. Có lẽ gã còn phải lái xe chăng?
Tarzan lấy làm lạ.
Kỳ thật! Thường thì ở đâu TKKG được mời đến ăn không khí cũng rất vui vẻ. Vậy mà ở đây thì chẳng ai cao hứng cả. Chuyện trò gượng gạo sao đó. Ả Pressler không nói không rằng. Dramp thì cứng người như đang bị đau bụng. Mortius cố tỏ ra vui chuyện nhưng đầu óc để tận nơi nào. Ông ta đã hỏi Tarzan tới lần thứ năm xem má hắn có nghiêm khắc với hắn không…
Dramp tráng miệng bằng phomat xong bèn hỏi bà chị xem gã có hút thuốc được không.
- Cậu hỏi gì? Tất nhiên rồi… Ồ, không! Bữa nay cậu không nên… Mà nói chung cậu hút quá nhiều đó, Martin. Chẳng hay ho gì đâu.
- Tôi nghĩ chị nói phải. Đúng là tôi đã hút thuốc quá nhiều thật.
Gã quơ đại cái ly không cho đỡ lọng cọng.
Tarzan đột nhiên bảo:
- Ông làm cho tôi thèm thuốc lây đấy. Cho xin một điếu được chứ, ông Dramp?
Karl và Tròn Vo thiếu chút nữa là buông rơi thìa.
Gaby đặt thìa xuống.
Dramp ngần ngừ. Gương mặt nhỏ nhẵn nhụi của gã hơi bóng lên. Mồ hôi chăng?
- Cậu cũng nghiện hả?
- Hút như ống khói tàu. Tôi ghiền từ năm 12 tuổi kìa.
Mortius bỗng đứng bật dậy:
- Trước khi các người phun khói, tôi đề nghị chúng ta về thôi. Tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng tôi vừa sực nhớ có hẹn một cú điện thoại làm ăn ở nhà. Luciano, tính tiền đi!
Tarzan đưa mắt cho các bạn. Cả Edith lẫn Mortius vậy là đều đồng lòng ngăn Dramp rút thuốc lá ra khỏi túi. Phải chăng gã hút cùng một thứ thuốc như tên bắt cóc nọ?
Ông bồi Luciano đưa đến một chiếc khay bạc bên trên để hóa đơn. Coi, Mortius móc ví ra. Trong ví là một xấp giấy bạc dày cả centimét tiền lớn. Mortius đã uống thứ rượu vang cực đắt để lâu năm trong hầm rượu. Lão giở bóp rút 3 tờ 500 mark bỏ lên khay.
Mắt Tarzan sáng rực nhưng hắn nói ngược lại.
- Chà, mắt tôi đột nhiên cứ cay sè, kỳ quá hà.
Hắn rút kính mát, đeo lên mắt.
Ngay lập tức hai cặp kính râm của Gaby và Karl cũng được ngự đúng chỗ.
Dramp cười nhạt:
- Các cô cậu muốn che mặt sao? Hay cả bọn đều đột nhiên cay sè mắt.
Tarzan quay sang Karl:
- Hãy gọi ngay đội đặc nhiệm chống bắt cóc của cảnh sát hình sự tới đây đi Karl. Xong rồi. Tao sẽ canh chừng để không kẻ nào trong ba tên khốn kiếp này nhấc mông khỏi ghế được. Ngay cả bà nữa, bà yêu quái Edith Pressler ạ. Bà thì tôi đóng đinh vào tường còn hai gã kia thì tôi sẽ đập vỡ sọ. Đi đi Karl!
Karl bật dậy, chạy đến bên quầy.
Mặt Dramp tái dại, đờ ra như hóa đá.
Mortius nhìn Tarzan:
- Cậu… cậu điên rồi hả?
Tarzan chẳng nói chẳng rằng ấn mạnh vai lão xuống ghế và giật chiếc ví khỏi túi áo vét. Hắn dốc xấp tiền mới cáu ra, xòe các tờ bạc.
Tờ nào cũng có một chữ X màu hồng.
Gaby thì thào:
- Không… thể… tin nổi…
Tarzan bỏ kính râm xuống, nhìn vào mắt Mortius. Bộ mặt gãy, xương xẩu, trán gồ lên thành bướu ấy giờ đây ngó như mì nhão.
- Ông là một tên bẩn thỉu khốn khiếp. Ông và hai đồng bọn này của ông đã bắt cóc má tôi. Tại sao lại bắt cóc thì chính má tôi sẽ cho tôi hay. Hãy nói ngay ông đang giam giữ má tôi ở đâu? Nói! Nếu không tôi sẽ đập cái chai này vào đầu ông đó. Tụi tôi có bằng chứng sờ sờ. Những tờ bạc này đã được tụi tôi đánh dấu bằng dung dịch hóa chất. Ông có muốn thấy những chữ X màu hồng trên các tờ bạc này không, Mortius? Hãy gắn cặp kính mát lên mắt mà coi.
Tarzan vớ một cái chai trên bàn.
Mortius lúc này đã mềm như bún, đố lão đủ can đảm đeo kính râm để nhìn tội ác của mình. Gaby lại thì thào:
- Đừng giết lão, Tarzan. Đằng nào thì lão cũng phải khai mà.
Mồ hôi lạnh ròng ròng trên mặt Mortius. Môi lão run run. Lão – cũng như Dramp – không hề tìm cách chối cãi. Lão đầu hàng.
Edith Pressler lẹ miệng hơn:
- Mẹ của cậu bị nhốt dưới tầng hầm nhà số 46 đường Kielmann. Đó là ngôi nhà cũ không ai ở. Chị em tôi bị ép buộc phạm tội. Adolf Mortius mới là một con bạch tuộc lớn, tôi và Martin Dramp chỉ như hai cái giác tu thôi.
Mortius khẽ gầm lên:
- Im mồm đi, đồ rắn độc. Vậy chớ đứa nào luôn mồm đòi giết bà ấy hả? Mày! Khi nào cũng chỉ có mày thôi.
Tarzan thở ra. Mình phải bình tĩnh! - Hắn tự nhủ - Hãy bình tĩnh!
Karl đã trở lại.
Cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ.
*
Hai xe cảnh sát chạy đến đường Kielmann. Dĩ nhiên là có Tứ quái tháp tùng. Chìa khóa hầm giam treo cạnh cửa. Tarzan rút then ra, lao vào như một cơn gió lốc. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau nghẹn ngào.
Gaby phải lấy khăn tay thấm nước mắt, và không biết đó là những giọt lệ cảm động hay sung sướng.
*
Thanh tra Andressen ra lệnh bắt giam Mortius, Dramp và Edith Pressler. Khi khám biệt thự của lão chủ hãng, cảnh sát tím ra toàn bộ số tiền chuộc đã được đánh dấu bằng dung dịch Banozifa.
Dramp thú nhận chính gã đã bắt cóc bà Susanne, chính gã đã đưa đồ ăn vào cho bà. Và đương nhiên, kẻ tới điểm hẹn lấy tiền cũng là gã chớ sao.
- Thôi đủ rồi. Bao nhiêu đó đủ tù mọt gông.
Bà Susanne cùng Tứ quái ngồi trong văn phòng của thanh tra Andressen và kể:
- Mọi chuyện bắt đầu một cách ngẫu nhiên thôi. Không hiểu thượng đế oái oăm sắp xếp làm sao mà chiều thứ sáu, tôi nhận được một lá thư gởi riêng cho ông Mortius. Bức thư đến từ Italia, do ông Vito Tagletti giám đốc sản xuất chi nhánh bên đó viết. Trong lúc vội, tôi đã bóc phong bì không ngó hàng chữ đề bên ngoài. Ôi lạy Chúa, vô tình tôi đã phạm tội đọc thư của người khác. Và cũng chính từ sự sai lầm trớ trêu này, tôi khám phá ra một sự thực kinh khủng. Kinh khủng tới nỗi tôi buộc lòng phải đọc tiếp. Trong lá thư đặc biệt dành cho sếp, Vito Tagletti đã nói rằng số “Silent Warrior” đủ giết chết 100.000 người theo đơn đặt hàng của tướng Annastasio Fuentedos đã sản xuất đủ. Gã còn nói luôn đích thân ông tướng khát máu ấy sẽ đến gặp Mortius vào ngày hôm sau, tức thứ bảy vừa rồi, để ký hợp đồng sản xuất và tiêu thụ dài hạn. Cuối lá thư là một tờ rời nói về hiệu quả của loại thuốc độc Silent Warrior. Đại khái đó là một chất độc cực mạnh lan nhanh trong không khí gây chết người hàng loạt mà các bác sĩ trên thế giới có điều trị giỏi đến cỡ nào cũng phải bó tay. Điều đáng nói ở đây là các dấu hiệu lâm sàng giả tạo, khiến người ta sẽ tưởng nạn nhân chết vì một bệnh dịch nào đó…
Susanne ngừng lại để nhấp một hớp trà. Bà thều thào:
- Rõ ràng Fuentedos dự định dùng Silent Warrior để ngấm ngầm tiêu diệt những kẻ thù của y trong nước: những người khởi nghĩa, những đối thủ chính trị…, tất cả những ai tẩy chay y. Chất độc Silent Warrior sẽ được cho vô những cái thùng gắn bên ngoài “mác” một loại thuốc diệt sâu bọ vô hại nào đó. Chúng sẽ hối lộ hải quan để qua mắt họ. Từ thứ năm tới sẽ lên hàng ở bến cảng Genua…
Bà Susanne nghẹn lời. Thanh tra Andressen có vẻ bị xúc động mạnh.
- Bà đã tỏ thái độ ra sao, bà Carsten?
- Vâng. Lúc đó tôi đâu đã khôn ngoan như bây giờ. Tôi đã dại dột cầm bức thư chạy đến phòng Mortius.
- Rồi sao nữa?
- Lão là người tự chủ rất giỏi. Lão còn cười giả lả với tôi rằng: Vito Tagletti là ông vua kể chuyện tiếu lâm của hãng. Rằng Vito luôn luôn thích thú với những đề tài giật gân của mình. Rằng thậm chí anh ta còn có lúc cho đăng báo cả cáo phó của mình nữa kia…
- Bà có tin không?
- Tôi đã không thể tin rằng Mortius và Vito có thể tham dự vào một vụ giết người hàng loạt. Nhưng tôi cũng có cảm tưởng chất Silent Warrior là có thực. Tôi thử gọi điện hỏi thăm các nhà chuyên môn và bạn bè về hóa chất nhưng đáng tiếc không gặp được ai. Những ngày bị giam cầm, tôi đã tỉnh ngộ hơn. Tỉnh ngộ để biết rằng nhà máy chi nhánh ở Farriogiglamettazzo thừa khả năng sản xuất thứ thuốc độc ghê tởm ấy. Nhà máy này do Tagletti quản lý.
Thanh tra Andressen gật đầu:
- Mortius đã hành động ngu ngốc khi cho đàn em bắt cóc bà. Nhưng y rõ ràng đã bị đặt vào thế bắt buộc. Y phải tranh thủ thời gian, giao hết Silent Warrior đi và sau đó phủi sạch mọi dấu vết. Ngoài ra, y còn hy vọng rằng với nửa triệu đồng chuộc mạng, bà sẽ hàm ơn y và im lặng. Hà! Món quà mới hào phóng làm sao chớ.
Ông quay sang Tứ quái không giấu vẻ thán phục:
- Các em được bạn bè gọi là TKKG phải không? Không có các em thì giờ này chúng tôi bấn xúc xích đấy. Giỏi lắm.
Tarzan chưa yên tâm:
- Chúng ta sẽ làm gì với Silent Warrior ạ. Theo cháu đã đến lúc chú cần phối hợp với cảnh sát Italia phá tan cái sào huyệt sát nhân của Mortius ở bên đó. Thanh tra Glockner, ba của Gaby, đang công tác ở bên đó. Nếu chú ấy và cảnh sát Italia ra tay thì Fuentedos sẽ uổng công đợi món hàng của gã.
- Đồng ý.
Karl tham gia:
- Có lẽ tên sát nhân hàng loạt đã về K. Không thể theo bắt gã. Nhưng mình phải tố cáo gã trước công luận, thưa chú.
Andressen sửng sốt:
- Tôi không ngờ ngoài tài điều tra, các cháu còn am hiểu cả những việc khác nữa. Chà…
Tarzan cười thật tươi với mẹ:
- Ngay sớm mai, chúng ta sẽ tổ chức họp báo nghe má. Má và bốn đứa tụi con. Chúng ta sẽ phơi trần tội ác của Con Thằn Lằn Thép… rỉ ấy và bộ sậu “Hóa Chất Thời Mới”.
Susanne ngậm ngùi:
- Có điều, trước mắt, má sẽ thất nghiệp Peter ạ.
- Ồ, má quên rồi sao? Ngài tiến sĩ Falkheym-Cornelli, giám đốc công ty Computer toàn cầu đã gọi điện cho má nhắc lại lời mời đấy. Ông ấy còn nhờ con làm áp lực thêm với má nữa kìa.
Bà Susanne mỉm cười sung sướng. Và đây là lần thứ mười trong tối nay, bà ôm đứa con trai yêu dấu vào lòng.
/703
|