Tả Tư Văn đưa Lăng Vân đạo trưởng đi quanh một vòng rồi đưa về phòng, đang chuẩn bị hảo hảo ngồi xuống uống chén nước thì thấy Kỷ Vô Địch ghé vào bên bàn bát tiên [1], dùng ấm trà của hắn đấu khúc khúc.
“Môn chủ.” Oán hận của hắn đã chất chứa thành một bụng đầy lửa giận bởi vì tìm không được nước để dập mà càng lúc càng mạnh. “Ngươi ngày hôm nay làm ra chuyện tốt lắm!”
Kỷ Vô Địch hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm ấm trà, nghe vậy thuận miệng nói: “Giúp người vui vẻ là trách nhiệm của chúng ta. A Tả không nên quá tán dương ta.”
“Tán. . . ?” Tả Tư Văn tức giận đến râu mép đều dài nhanh hơn so với bình thường, râu vụn bao một vòng đen quanh môi. Hắn đi quanh bàn ba vòng, mới có thể tính là căn bản ngăn được hỏa, “Môn chủ, ngươi ngày hôm nay đến Thập Ác lao làm cái gì?”
“Gặp A Sách a.” Kỷ Vô Địch đáp rất tự nhiên.
“A Sách?” Tả Tư Văn ngửa đầu, ở trong đầu tìm kiếm phạm nhân Thập Ác lao có liên quan đến từ Sách. Soát đến, tìm đi, hắn buộc lòng phải cho ra một kết quả duy nhất. “A Sách mà ngươi nói, sẽ không vừa vặn ở tại gian cuối cùng trong Thập Ác lao, họ Viên tên Ngạo Sách chứ?”
“Ân ân.” Kỷ Vô Địch dùng đũa đẩy khúc khúc, lơ đãng tán dương, “Trí nhớ A Tả quả nhiên tốt.”
“Không phải là trí nhớ ta tốt, mà là cái người này quá đặc biệt.” Tả Tư Văn hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi là thế nào nhận thức hắn? Vì sao muốn đi gặp hắn?”
Kỷ Vô Địch nói: “Bởi vì ta thích hắn a.”
“. . .” Tả Tư Văn bị chấn động nửa ngày, không tiếng động đi ra ngoài.
Không lâu sau, Kỷ Vô Địch đang tự ai thán một con khúc khúc không tốt, nhanh như vậy đã bại trận, chợt nghe được bên ngoài một trận ồn ào náo động.
Hắn đi tới cửa, chợt nghe trong trận huyên náo có tiếng Hạ Hối thét đến trời long lở đất: “Tả hộ pháp nhảy sông tự tử rồi! Mau tới cứu người. . . A, ai đẩy. . . Ta sẽ không. . . Ô, ai, ô ô, người cứu mạng!”
Kỷ Vô Địch do dự một chút, đang chuẩn bị lặng lẽ ly khai, chợt nghe được Hữu Khổng Vũ rống to một tiếng: “Môn chủ!” Sau đó y lại thấy hắn từ xa cõng người hướng đây đi tới.
“A Hữu.” Kỷ Vô Địch cười híp mắt nghênh tiếp hắn, “Ngươi tìm A Tả a, hắn mới đi ra. Ta đi trước.”
“Môn chủ. . .” Một tiếng gọi mong manh thê lương từ trên vai Hữu Khổng Vũ truyền tới.
Kỷ Vô Địch khuôn mặt nhăn nhó, đáng thương nhìn Hữu Khổng Vũ, “A Hữu, ta cùng A Tả rất là thuần khiết.”
Tả Tư Văn đột nhiên từ trên vai Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, cả người ướt sũng đứng trên mặt đất, trừng mắt nhìn hắn, “Môn chủ!”
Kỷ Vô Địch xem hắn, lại nhìn Hữu Khổng Vũ, đầy thán phục nói: “A Hữu, ngươi thực sự là quá mạnh mẽ. Xem, A Tả đều ướt thành cái dạng này.”
Hữu Khổng Vũ rốt cục nhịn không được quay đầu muốn đi, “Lão tử là ăn no rảnh việc mới ở chỗ này cùng các ngươi chơi bạn gia gia tửu [2]!”
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tả Tư Văn một gạt gạt hết nước trên mặt, trừng mắt nhìn Kỷ Vô Địch nói, “Môn chủ! Nếu như ta một người nhảy sông tự vẫn còn thiếu, vậy để hắn theo ta cùng nhau nhảy! Như vậy được rồi chứ? Như vậy đã đủ cho ngươi mê đồ tri phản, lãng tử hồi đầu [3] rồi chứ?”
Kỷ Vô Địch ủy khuất nói: “A Tả, ngươi cùng A Hữu tự tử, chuyện đâu có liên quan gì tới ta?”
Tả Tư Văn hung hăng đạp Hữu Khổng Vũ một cước.
Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Tử bại hoại, ta vừa mới cứu ngươi, ngươi cư nhiên còn đạp ta?”
Tả Tư Văn giọng đầy căm hận nói: “Ta cho ngươi cứu sao? Ngươi nghe được ta nói cứu ta với sao? Một người muốn chết bị người cứu lên bằng một người đang ngủ bị người ta đánh thức. Ngươi nghĩ ta dễ chịu sao?”
Hữu Khổng Vũ giận đến không nói nên lời.
Kỷ Vô Địch nói: “A Tả, ta thực sự nghĩ ngươi là một hảo thụ*, phối A Hữu là hảo công, vừa đẹp.”
Tả Tư Văn, Hữu Khổng Vũ: “. . .”
“Môn chủ!” Tả Tư Văn bi phẫn nói, “Lẽ nào ngươi nhìn ta nhảy sông, nửa điểm hổ thẹn cũng không có sao?”
“A Tả. Nếu như ngươi từ nhỏ đến lớn thấy một người cứ nhảy sông hoài, ngươi sẽ nhịn không được muốn thành toàn cho người kia. Bởi vì hắn thực sự quá nỗ lực quá vất vả rồi.” Kỷ Vô Địch cảm khái.
Hữu Khổng Vũ cười lạnh nói: “Lão tử đã nói quá, nhảy sông nếu như có hiệu quả, vậy sông đã sớm thành sa mạc rồi. Cũng chỉ có tên ngốc Hạ Hối mới có thể tin ngươi thực sự muốn chết.”
Tả Tư Văn chỉ vào mũi Kỷ Vô Địch nói: “Hắn nói hắn thích Viên Ngạo Sách, lẽ nào ta không nên nhảy sông tự vẫn?”
. . .
Con ngươi Hữu Khổng Vũ mở to đến mức không thể to hơn được nữa.
Kỷ Vô Địch lắc lắc tay áo, xấu hổ nói: “Con trai lớn không giữ được trong nhà a.”
Hữu Khổng Vũ mờ mịt nói: “Môn chủ, ngươi sao có thể thích. . . Viên Ngạo Sách cái tên đại ma đầu kia ni?”
Kỷ Vô Địch nói: “Hắn không lớn (đại) a, thoạt nhìn so với ta không lớn hơn bao nhiêu?”
“Hắn tuy rằng tuổi không lớn, thế nhưng mộ những người hắn giết hợp lại, so với con sông tên bại hoại kia vừa nhảy còn muốn lớn hơn.”
Kỷ Vô Địch khâm phục nói: “A Sách nguyên lai lợi hại như vậy.”
“Lời vô ích. Hắn đương nhiên lợi hại, hắn là ma giáo Ám tôn, hắn hại người lợi hại nhất.” Tả Tư Văn giận đùng đùng nói, “Lúc đó lão môn chủ dùng sức của chín trâu hai hổ mới tóm được hắn từ trong ma giáo lôi ra, nhốt vào Thập Ác lao, vậy mà ngươi lại còn nói là thích hắn.”
Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Kỳ thực ta muốn nói đều không phải là thích hắn, mà là. . . Ta muốn đem hắn phóng xuất.”
. . .
Hữu Khổng Vũ nói: “Sông ở đâu rồi?”
Hội nghị tối cao của Huy Hoàng Môn.
Kỷ Vô Địch ngồi ở nơi cao nhất.
Lúc Tả Tư Văn hùng hồn trình bày lại chân tướng, phòng nghị sự một mảnh lặng im.
Thượng Thước suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Môn chủ, ngươi đi thanh lâu ở một tháng đi.” Hắn tuy là nói với Kỷ Vô Địch, thế nhưng mắt hắn vẫn nhìn Tả Tư Văn.
Tả Tư Văn há há miệng. Hiển nhiên đề nghị đến thanh lâu này hắn vô cùng không muốn, thế nhưng vừa nghĩ đến Viên Ngạo Sách, hắn cân nhắc nhiều lần, chính là ngầm đồng ý.
Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “A Sách đã đối ta lấy thân báo đáp rồi. Cho nên ta phải vì hắn thủ thân như ngọc.”
Hữu Khổng Vũ đập bàn nói: “Môn chủ, cái kia là ma đầu. Hắn vừa được thả ra, giang hồ sẽ lại một mảnh tinh phong huyết vũ. Đến lúc đó võ lâm sinh linh đồ thán, ngươi có thể nhẫn tâm sao?”
“Yên tâm. Ta sẽ để ý hắn mà.” Kỷ Vô Địch lạc quan nói.
Tả Tư Văn nói: “Môn chủ, ngươi dùng cái gì để ý hắn? Phù Phong thân pháp lão môn chủ truyền lại? Tân Phân kiếm pháp? Lưu Tinh Thiểm Điện chưởng pháp? Càn Khôn nhất khí công?””
“Dùng tình yêu của ta!” Kỷ Vô Địch vỗ ngực.
. . .
Thượng Thước mở miệng nói: “Chúng ta cũng đem môn chủ nhốt lại ba?”
Chung Vũ rốt cục mở miệng, “Đây là tạo phản.”
Hạ Hối kiên quyết phản đối, “Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý. Lão môn chủ đối chúng ta ân trọng như núi, môn chủ là cốt nhục duy nhất của lão môn chủ, cho dù hắn có vô lý hơn nữa, chúng ta cũng. . .” Hắn dừng một chút, thanh âm rồi đột nhiên trầm thấp, “Tối đa nhốt ba tháng.”
Thượng Thước nhẹ lay động cây quạt, “Ta vốn chỉ định nói là một tháng thôi.”
Hạ Hối nói: “. . .”
Tả Tư Văn nhìn về phía Hữu Khổng Vũ, “Không bằng. . .”
Hữu Khổng Vũ trầm mặc không lên tiếng, thế nhưng nhìn từ thế ngồi của hắn, đó là tư thế chuẩn bị tùy thời động thủ.
Kỷ Vô Địch đột nhiên từ trong tay áo xuất ra một khối bạch sắc ngọc bội, mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không để ý) để trên bàn tay chơi, “Cha trước khi chết nói, A Tả A Hữu sẽ hảo hảo chiếu cố cho ta khỏe mạnh lớn lên.”
Tả Tư Văn cùng Hữu Khổng Vũ nhìn ngọc bội trong tay hắn, thân thể mãnh cứng đơ.
“Ba vị đường chủ đều là trụ cột của Huy Hoàng Môn, cũng nhất định nhất định sẽ không hại ta.” Kỷ Vô Địch kế tục sầu não.
Thượng Thước bắt đầu nghĩ chủ ý mình vừa đề ra thực lạn (tệ hại) đến cực điểm.
Chung Vũ lại bắt đầu ra vẻ thâm trầm.
Hạ Hối trực tiếp nhất, hắn khóc rống lên thất thanh nói: “Lão môn chủ, chúng ta xin lỗi ngươi!”
Kỷ Vô Địch yên lặng nhìn ngọc bội.
Một chén trà nhỏ, lại qua thêm một chén trà nhỏ nữa.
Tả Tư Văn thở dài nói: “Môn chủ có phải thực sự muốn đem hắn phóng xuất?”
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu, con mắt ngập tràn lửa hy vọng.
Tả Tư Văn cúi đầu trầm ngâm nói: “Viên Ngạo Sách năm đó tuy rằng giết người vô số, thế nhưng nhất ngôn cửu đỉnh. Chẳng bao giờ nghe qua hắn làm trái với lời hứa. Cho nên môn chủ nếu như cố ý muốn phóng xuất hắn, phải cùng hắn ước pháp tam chương.”
Kỷ Vô Địch mãnh gật đầu nói: “Hắn nếu đã đối ta lấy thân báo đáp, như vậy ngày sau tất cả đều có ta phụ trách.”
Hữu Khổng Vũ rốt cục nhịn không được hỏi: “Môn chủ, ngươi đến tột cùng là coi trọng cái gì ở hắn?”
“Hắn rất đẹp. So với đám các ngươi đều rất đẹp.” Kỷ Vô Địch chạy một cái nhảy một cái đã đi ra ngoài.
. . .
Thượng Thước buồn bực nói: “Dung mạo hơn thế nào chứ?”
Hạ Hối nói: “Đại khái là mắt hơn mắt, mũi hơn mũi, miệng hơn miệng. . .”
Thượng Thước lung lay cây quạt, “Trách không được đám chúng ta lại xấu hơn.”
Thập Ác lao.
“A Sách, ta tới.” Thanh âm Kỷ Vô Địch từ xa vọng tới.
Viên Ngạo Sách phải thừa nhận, mặc dù hắn mỗi khi thấy Kỷ Vô Địch đều sẽ nghĩ y rất phiền. Thế nhưng trước mỗi lần y tới, hắn lại có điểm chờ mong. Chờ mong không biết lần này y sẽ lăn qua lăn lại cái gì ngoạn ý.
Kỷ Vô Địch cười híp mắt đến gần, “A Sách, chúng ta rất nhanh là có thể ôm nhau rồi. Ngươi có vui không?”
Viên Ngạo Sách bất động thanh sắc nói: “Chẳng lẽ ngươi quyết định đem ta phóng xuất?”
“Đương nhiên!” Kỷ Vô Địch từ phía sau lấy ra cái rìu.
Viên Ngạo Sách diện vô biểu tình nói: “Ngươi đây không phải là chuẩn bị dùng nó tới đập cửa chứ?”
“Đương nhiên. Ta đã chọn thật lâu, dao bếp thì quá mỏng, cây búa thì quá lớn, cưa thì quá nhỏ, sài đao thì lại không đủ sắc. Búa hay nhất, độ lớn vừa phải, độ dài hợp lý.”
“Đây là tinh thiết (thép tinh).” Viên Ngạo Sách nheo lại con mắt, “Ngươi xác định không phải là đang đùa giỡn ta?”
“Đương nhiên là không phải.”
Viên Ngạo Sách khoanh tay nói: “Vậy chìa khóa đâu?”
Kỷ Vô Địch nói: “A Tả nói năm ta mười hai tuổi, nhất quyết đòi cha ta cái chìa khóa kia để đấu khúc khúc, sau lại đấu tới đấu lui cuối cùng không gặp nữa.”
“Dùng chìa khóa để đấu khúc khúc?” Biểu tình Viên Ngạo Sách tương đối sâu xa khó lường.
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Kỳ thực cây trâm của mẹ ta dùng cũng rất tốt, bất quá đáng tiếc, không kiên nhẫn làm gãy rồi.”
Viên Ngạo Sách tức giận nói: “Trách không được ta vừa thấy khúc khúc trong lòng đã cảm thấy chán ghét.”
“Kỳ thực khúc khúc vô tội mà.” Kỷ Vô Địch nhịn không được vì khúc khúc bào chữa.
Viên Ngạo Sách nhìn chiếc rìu trong tay hắn, “Cho nên ngươi chuẩn bị dùng cái này?”
Kỷ Vô Địch chà xát bàn tay, giơ rìu lên, “Yên tâm, A Sách, cho dù là không có búa, ta nhất định cũng có thể đem ngươi cứu ra!”
Viên Ngạo Sách đứng ở bên trong liếc nhìn y.
Kỷ Vô Địch giơ búa lên cao, đang muốn hạ xuống, đột nhiên thu tay lại nói: “Thiếu chút nữa đã quên, A Sách, chúng ta ước pháp tam chương trước đã.”
***********************
Ước pháp tam chương? Bạn Kỷ lại bày ra trò quỷ nữa rồi. Ách, dùng rìu phá thiết sách? Gian nan a~
Ngươi cứ từ từ, ta đi ngủ một giấc.
Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, ba vị đường chủ, các ngươi vất vả rồi!
**********************
[1] Bàn bát tiên: Bàn vuông, giống dưới này này :
[2] Bạn gia gia tửu: hình như là một trò chơi của con nít, đóng giả làm cha, mẹ, con cái, cậu dì…, nói chung là đóng giả thành một gia đình
[3] mê đồ tri phản, lãng tử hồi đầu : lạc đường quay lại, lãng tử quay đầu
* Chỗ này là do trong câu trên A Tả nói “ngươi nghĩ ta dễ chịu (hảo thụ) sao?” nên bạn Kỷ mới ‘cố tình’ hiểu nhầm thành như thế.
“Môn chủ.” Oán hận của hắn đã chất chứa thành một bụng đầy lửa giận bởi vì tìm không được nước để dập mà càng lúc càng mạnh. “Ngươi ngày hôm nay làm ra chuyện tốt lắm!”
Kỷ Vô Địch hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm ấm trà, nghe vậy thuận miệng nói: “Giúp người vui vẻ là trách nhiệm của chúng ta. A Tả không nên quá tán dương ta.”
“Tán. . . ?” Tả Tư Văn tức giận đến râu mép đều dài nhanh hơn so với bình thường, râu vụn bao một vòng đen quanh môi. Hắn đi quanh bàn ba vòng, mới có thể tính là căn bản ngăn được hỏa, “Môn chủ, ngươi ngày hôm nay đến Thập Ác lao làm cái gì?”
“Gặp A Sách a.” Kỷ Vô Địch đáp rất tự nhiên.
“A Sách?” Tả Tư Văn ngửa đầu, ở trong đầu tìm kiếm phạm nhân Thập Ác lao có liên quan đến từ Sách. Soát đến, tìm đi, hắn buộc lòng phải cho ra một kết quả duy nhất. “A Sách mà ngươi nói, sẽ không vừa vặn ở tại gian cuối cùng trong Thập Ác lao, họ Viên tên Ngạo Sách chứ?”
“Ân ân.” Kỷ Vô Địch dùng đũa đẩy khúc khúc, lơ đãng tán dương, “Trí nhớ A Tả quả nhiên tốt.”
“Không phải là trí nhớ ta tốt, mà là cái người này quá đặc biệt.” Tả Tư Văn hồ nghi nhìn hắn, “Ngươi là thế nào nhận thức hắn? Vì sao muốn đi gặp hắn?”
Kỷ Vô Địch nói: “Bởi vì ta thích hắn a.”
“. . .” Tả Tư Văn bị chấn động nửa ngày, không tiếng động đi ra ngoài.
Không lâu sau, Kỷ Vô Địch đang tự ai thán một con khúc khúc không tốt, nhanh như vậy đã bại trận, chợt nghe được bên ngoài một trận ồn ào náo động.
Hắn đi tới cửa, chợt nghe trong trận huyên náo có tiếng Hạ Hối thét đến trời long lở đất: “Tả hộ pháp nhảy sông tự tử rồi! Mau tới cứu người. . . A, ai đẩy. . . Ta sẽ không. . . Ô, ai, ô ô, người cứu mạng!”
Kỷ Vô Địch do dự một chút, đang chuẩn bị lặng lẽ ly khai, chợt nghe được Hữu Khổng Vũ rống to một tiếng: “Môn chủ!” Sau đó y lại thấy hắn từ xa cõng người hướng đây đi tới.
“A Hữu.” Kỷ Vô Địch cười híp mắt nghênh tiếp hắn, “Ngươi tìm A Tả a, hắn mới đi ra. Ta đi trước.”
“Môn chủ. . .” Một tiếng gọi mong manh thê lương từ trên vai Hữu Khổng Vũ truyền tới.
Kỷ Vô Địch khuôn mặt nhăn nhó, đáng thương nhìn Hữu Khổng Vũ, “A Hữu, ta cùng A Tả rất là thuần khiết.”
Tả Tư Văn đột nhiên từ trên vai Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, cả người ướt sũng đứng trên mặt đất, trừng mắt nhìn hắn, “Môn chủ!”
Kỷ Vô Địch xem hắn, lại nhìn Hữu Khổng Vũ, đầy thán phục nói: “A Hữu, ngươi thực sự là quá mạnh mẽ. Xem, A Tả đều ướt thành cái dạng này.”
Hữu Khổng Vũ rốt cục nhịn không được quay đầu muốn đi, “Lão tử là ăn no rảnh việc mới ở chỗ này cùng các ngươi chơi bạn gia gia tửu [2]!”
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tả Tư Văn một gạt gạt hết nước trên mặt, trừng mắt nhìn Kỷ Vô Địch nói, “Môn chủ! Nếu như ta một người nhảy sông tự vẫn còn thiếu, vậy để hắn theo ta cùng nhau nhảy! Như vậy được rồi chứ? Như vậy đã đủ cho ngươi mê đồ tri phản, lãng tử hồi đầu [3] rồi chứ?”
Kỷ Vô Địch ủy khuất nói: “A Tả, ngươi cùng A Hữu tự tử, chuyện đâu có liên quan gì tới ta?”
Tả Tư Văn hung hăng đạp Hữu Khổng Vũ một cước.
Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Tử bại hoại, ta vừa mới cứu ngươi, ngươi cư nhiên còn đạp ta?”
Tả Tư Văn giọng đầy căm hận nói: “Ta cho ngươi cứu sao? Ngươi nghe được ta nói cứu ta với sao? Một người muốn chết bị người cứu lên bằng một người đang ngủ bị người ta đánh thức. Ngươi nghĩ ta dễ chịu sao?”
Hữu Khổng Vũ giận đến không nói nên lời.
Kỷ Vô Địch nói: “A Tả, ta thực sự nghĩ ngươi là một hảo thụ*, phối A Hữu là hảo công, vừa đẹp.”
Tả Tư Văn, Hữu Khổng Vũ: “. . .”
“Môn chủ!” Tả Tư Văn bi phẫn nói, “Lẽ nào ngươi nhìn ta nhảy sông, nửa điểm hổ thẹn cũng không có sao?”
“A Tả. Nếu như ngươi từ nhỏ đến lớn thấy một người cứ nhảy sông hoài, ngươi sẽ nhịn không được muốn thành toàn cho người kia. Bởi vì hắn thực sự quá nỗ lực quá vất vả rồi.” Kỷ Vô Địch cảm khái.
Hữu Khổng Vũ cười lạnh nói: “Lão tử đã nói quá, nhảy sông nếu như có hiệu quả, vậy sông đã sớm thành sa mạc rồi. Cũng chỉ có tên ngốc Hạ Hối mới có thể tin ngươi thực sự muốn chết.”
Tả Tư Văn chỉ vào mũi Kỷ Vô Địch nói: “Hắn nói hắn thích Viên Ngạo Sách, lẽ nào ta không nên nhảy sông tự vẫn?”
. . .
Con ngươi Hữu Khổng Vũ mở to đến mức không thể to hơn được nữa.
Kỷ Vô Địch lắc lắc tay áo, xấu hổ nói: “Con trai lớn không giữ được trong nhà a.”
Hữu Khổng Vũ mờ mịt nói: “Môn chủ, ngươi sao có thể thích. . . Viên Ngạo Sách cái tên đại ma đầu kia ni?”
Kỷ Vô Địch nói: “Hắn không lớn (đại) a, thoạt nhìn so với ta không lớn hơn bao nhiêu?”
“Hắn tuy rằng tuổi không lớn, thế nhưng mộ những người hắn giết hợp lại, so với con sông tên bại hoại kia vừa nhảy còn muốn lớn hơn.”
Kỷ Vô Địch khâm phục nói: “A Sách nguyên lai lợi hại như vậy.”
“Lời vô ích. Hắn đương nhiên lợi hại, hắn là ma giáo Ám tôn, hắn hại người lợi hại nhất.” Tả Tư Văn giận đùng đùng nói, “Lúc đó lão môn chủ dùng sức của chín trâu hai hổ mới tóm được hắn từ trong ma giáo lôi ra, nhốt vào Thập Ác lao, vậy mà ngươi lại còn nói là thích hắn.”
Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Kỳ thực ta muốn nói đều không phải là thích hắn, mà là. . . Ta muốn đem hắn phóng xuất.”
. . .
Hữu Khổng Vũ nói: “Sông ở đâu rồi?”
Hội nghị tối cao của Huy Hoàng Môn.
Kỷ Vô Địch ngồi ở nơi cao nhất.
Lúc Tả Tư Văn hùng hồn trình bày lại chân tướng, phòng nghị sự một mảnh lặng im.
Thượng Thước suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Môn chủ, ngươi đi thanh lâu ở một tháng đi.” Hắn tuy là nói với Kỷ Vô Địch, thế nhưng mắt hắn vẫn nhìn Tả Tư Văn.
Tả Tư Văn há há miệng. Hiển nhiên đề nghị đến thanh lâu này hắn vô cùng không muốn, thế nhưng vừa nghĩ đến Viên Ngạo Sách, hắn cân nhắc nhiều lần, chính là ngầm đồng ý.
Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “A Sách đã đối ta lấy thân báo đáp rồi. Cho nên ta phải vì hắn thủ thân như ngọc.”
Hữu Khổng Vũ đập bàn nói: “Môn chủ, cái kia là ma đầu. Hắn vừa được thả ra, giang hồ sẽ lại một mảnh tinh phong huyết vũ. Đến lúc đó võ lâm sinh linh đồ thán, ngươi có thể nhẫn tâm sao?”
“Yên tâm. Ta sẽ để ý hắn mà.” Kỷ Vô Địch lạc quan nói.
Tả Tư Văn nói: “Môn chủ, ngươi dùng cái gì để ý hắn? Phù Phong thân pháp lão môn chủ truyền lại? Tân Phân kiếm pháp? Lưu Tinh Thiểm Điện chưởng pháp? Càn Khôn nhất khí công?””
“Dùng tình yêu của ta!” Kỷ Vô Địch vỗ ngực.
. . .
Thượng Thước mở miệng nói: “Chúng ta cũng đem môn chủ nhốt lại ba?”
Chung Vũ rốt cục mở miệng, “Đây là tạo phản.”
Hạ Hối kiên quyết phản đối, “Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý. Lão môn chủ đối chúng ta ân trọng như núi, môn chủ là cốt nhục duy nhất của lão môn chủ, cho dù hắn có vô lý hơn nữa, chúng ta cũng. . .” Hắn dừng một chút, thanh âm rồi đột nhiên trầm thấp, “Tối đa nhốt ba tháng.”
Thượng Thước nhẹ lay động cây quạt, “Ta vốn chỉ định nói là một tháng thôi.”
Hạ Hối nói: “. . .”
Tả Tư Văn nhìn về phía Hữu Khổng Vũ, “Không bằng. . .”
Hữu Khổng Vũ trầm mặc không lên tiếng, thế nhưng nhìn từ thế ngồi của hắn, đó là tư thế chuẩn bị tùy thời động thủ.
Kỷ Vô Địch đột nhiên từ trong tay áo xuất ra một khối bạch sắc ngọc bội, mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không để ý) để trên bàn tay chơi, “Cha trước khi chết nói, A Tả A Hữu sẽ hảo hảo chiếu cố cho ta khỏe mạnh lớn lên.”
Tả Tư Văn cùng Hữu Khổng Vũ nhìn ngọc bội trong tay hắn, thân thể mãnh cứng đơ.
“Ba vị đường chủ đều là trụ cột của Huy Hoàng Môn, cũng nhất định nhất định sẽ không hại ta.” Kỷ Vô Địch kế tục sầu não.
Thượng Thước bắt đầu nghĩ chủ ý mình vừa đề ra thực lạn (tệ hại) đến cực điểm.
Chung Vũ lại bắt đầu ra vẻ thâm trầm.
Hạ Hối trực tiếp nhất, hắn khóc rống lên thất thanh nói: “Lão môn chủ, chúng ta xin lỗi ngươi!”
Kỷ Vô Địch yên lặng nhìn ngọc bội.
Một chén trà nhỏ, lại qua thêm một chén trà nhỏ nữa.
Tả Tư Văn thở dài nói: “Môn chủ có phải thực sự muốn đem hắn phóng xuất?”
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu, con mắt ngập tràn lửa hy vọng.
Tả Tư Văn cúi đầu trầm ngâm nói: “Viên Ngạo Sách năm đó tuy rằng giết người vô số, thế nhưng nhất ngôn cửu đỉnh. Chẳng bao giờ nghe qua hắn làm trái với lời hứa. Cho nên môn chủ nếu như cố ý muốn phóng xuất hắn, phải cùng hắn ước pháp tam chương.”
Kỷ Vô Địch mãnh gật đầu nói: “Hắn nếu đã đối ta lấy thân báo đáp, như vậy ngày sau tất cả đều có ta phụ trách.”
Hữu Khổng Vũ rốt cục nhịn không được hỏi: “Môn chủ, ngươi đến tột cùng là coi trọng cái gì ở hắn?”
“Hắn rất đẹp. So với đám các ngươi đều rất đẹp.” Kỷ Vô Địch chạy một cái nhảy một cái đã đi ra ngoài.
. . .
Thượng Thước buồn bực nói: “Dung mạo hơn thế nào chứ?”
Hạ Hối nói: “Đại khái là mắt hơn mắt, mũi hơn mũi, miệng hơn miệng. . .”
Thượng Thước lung lay cây quạt, “Trách không được đám chúng ta lại xấu hơn.”
Thập Ác lao.
“A Sách, ta tới.” Thanh âm Kỷ Vô Địch từ xa vọng tới.
Viên Ngạo Sách phải thừa nhận, mặc dù hắn mỗi khi thấy Kỷ Vô Địch đều sẽ nghĩ y rất phiền. Thế nhưng trước mỗi lần y tới, hắn lại có điểm chờ mong. Chờ mong không biết lần này y sẽ lăn qua lăn lại cái gì ngoạn ý.
Kỷ Vô Địch cười híp mắt đến gần, “A Sách, chúng ta rất nhanh là có thể ôm nhau rồi. Ngươi có vui không?”
Viên Ngạo Sách bất động thanh sắc nói: “Chẳng lẽ ngươi quyết định đem ta phóng xuất?”
“Đương nhiên!” Kỷ Vô Địch từ phía sau lấy ra cái rìu.
Viên Ngạo Sách diện vô biểu tình nói: “Ngươi đây không phải là chuẩn bị dùng nó tới đập cửa chứ?”
“Đương nhiên. Ta đã chọn thật lâu, dao bếp thì quá mỏng, cây búa thì quá lớn, cưa thì quá nhỏ, sài đao thì lại không đủ sắc. Búa hay nhất, độ lớn vừa phải, độ dài hợp lý.”
“Đây là tinh thiết (thép tinh).” Viên Ngạo Sách nheo lại con mắt, “Ngươi xác định không phải là đang đùa giỡn ta?”
“Đương nhiên là không phải.”
Viên Ngạo Sách khoanh tay nói: “Vậy chìa khóa đâu?”
Kỷ Vô Địch nói: “A Tả nói năm ta mười hai tuổi, nhất quyết đòi cha ta cái chìa khóa kia để đấu khúc khúc, sau lại đấu tới đấu lui cuối cùng không gặp nữa.”
“Dùng chìa khóa để đấu khúc khúc?” Biểu tình Viên Ngạo Sách tương đối sâu xa khó lường.
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Kỳ thực cây trâm của mẹ ta dùng cũng rất tốt, bất quá đáng tiếc, không kiên nhẫn làm gãy rồi.”
Viên Ngạo Sách tức giận nói: “Trách không được ta vừa thấy khúc khúc trong lòng đã cảm thấy chán ghét.”
“Kỳ thực khúc khúc vô tội mà.” Kỷ Vô Địch nhịn không được vì khúc khúc bào chữa.
Viên Ngạo Sách nhìn chiếc rìu trong tay hắn, “Cho nên ngươi chuẩn bị dùng cái này?”
Kỷ Vô Địch chà xát bàn tay, giơ rìu lên, “Yên tâm, A Sách, cho dù là không có búa, ta nhất định cũng có thể đem ngươi cứu ra!”
Viên Ngạo Sách đứng ở bên trong liếc nhìn y.
Kỷ Vô Địch giơ búa lên cao, đang muốn hạ xuống, đột nhiên thu tay lại nói: “Thiếu chút nữa đã quên, A Sách, chúng ta ước pháp tam chương trước đã.”
***********************
Ước pháp tam chương? Bạn Kỷ lại bày ra trò quỷ nữa rồi. Ách, dùng rìu phá thiết sách? Gian nan a~
Ngươi cứ từ từ, ta đi ngủ một giấc.
Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, ba vị đường chủ, các ngươi vất vả rồi!
**********************
[1] Bàn bát tiên: Bàn vuông, giống dưới này này :
[2] Bạn gia gia tửu: hình như là một trò chơi của con nít, đóng giả làm cha, mẹ, con cái, cậu dì…, nói chung là đóng giả thành một gia đình
[3] mê đồ tri phản, lãng tử hồi đầu : lạc đường quay lại, lãng tử quay đầu
* Chỗ này là do trong câu trên A Tả nói “ngươi nghĩ ta dễ chịu (hảo thụ) sao?” nên bạn Kỷ mới ‘cố tình’ hiểu nhầm thành như thế.
/703
|