Tứ quái đến bịnh viện Elisabeth đâu phải thăm Krawutzke. Tên trộm cắp bị xe tung này chỉ ghé để hỏi cung còn thăm viếng là dành cho cô bạn cùng trường Sabin tội nghiệp. Vì vậy ba thằng con trai cứ lấp ló trước khu 3, cho CôngChúa vào ủy lạo tinh thần bạn gái. Ê, chúng đợi chưa đến 10 phút, CôngChúa đã quay ra thở dài:
- Bà y tá trưởng không cho vô thăm Sabin, các bạn ạ.
- Bà ta nói thế nào?
- RằngSabin vẫn chưa tỉnh, nhưng tình hình tiến triển tốt. Mạch, huyết áp và hơi thở đều ổn định. Hy vọng mọ sẽ khá hơn.
Cả đám rời bịnh viện, đứa nào cũng cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp đến với Sabin.
Ngoài trời không khí đỡ ngột ngạt hơn dù khu vực này mật độ xe cộ rất đông và có tới 70 phần trăm xe lưu thông trên đường không trang bị bộ lọc khí thải. Gaby dẫn đầu, cô bé biết địa chỉ của bà Christa, chủ tịch Hội bảo vệ súc vật.
Nhà bà Christa ở tít tầng 3 trong một khu phố cổ. Lúc Gaby bấm chuông, có tiếng có sủa khã dữ dội, con chố ngộ nghĩnh đến mức cô bé phải giới thiệu lý lịch:
- Nó tên là Ritchi ấy. Lùn xủn nhưng quậy cực kỳ.
Như để chứng minh mình biết… quậy, Ritchi lao thẳng vào chân Tròn Vo cắn sợi dây giày làm quen. BàLohberg quát cỡ nào con chó cũng không buông, đã thế nó còn chồm lên liếm mặt Tarzan để tỏ tình… hữu nghị.
ChristaLohberg tuổi xấp xỉ 30. Dáng bà thon thả và thanh mảnh. Trong có vẻ rất hoạt bát và tràn đầy nghị lực.
Sau khi nghe Gaby giới thiệu tên họ bạn bè, bà gật đầu:
- Các cháu uống trà sinh học của người ấn độ nhé. Loại trà này không có chất độc hóa học và ngon lắm. Bà rót nước, Tứ quái bưng cốc trà đẻ sát vào mũi khen lấy khen đ̓
Tròn Vo ực một ngụm rồi rung dùi tán thưởng:
- Ái chà, thơm mồm bổ phổi diệt trùng lao.
Christa cười tủm tỉm.
Tarzan lịch sự nói:
- Trà ngon có khác, ngửi biết ngay. Chúng cháu chưa được uống loại trà ngon thế này bao giờ.
Tròn Vo đế thêm vào:
- Hì hì, ông già cháu là chủ hãng sôcôla Sawerlich. Thế nào cháu cũng đề nghị “ông cụ” chế tạo thêm “ca cao sinh học” cô ạ.
- Thế hả? Cô cũng thích ăn sôcôla lắm đó.
Gaby vào đề luôn:
- Tụi cháu đến đây chủ yếu nghe cô nói về thủ đoạn của bọn người làm giàu trên những con vật, cô Christa ạ.
BàChrista gật đầu:
- Trước khi chúng ta nói về ông Bernhard Monghem, cô xin kể với các cháu một vài con số. Thí dụ để tiêu thụ thịt ở Tây Đức, chưa tính Đông Đức, mỗi năm ở nước ta giết mổ 40 triệu con lợn, 5 triệu con bò, 750.000 con bê, 1 triệu con cừu, khoảng 20.000 con ngựa và 800.000 tấn ầm. Lượng giết mổ thật to lớn, gia súc bị giết dây chuyền. Tất nhiên đó là nhu cầu ăn uống bất đắc dĩ của loài người nhưng việc cần bàn là người ta không xây dựng lò sát sinh ở gần khu vực chăn nuôi tập trung mà lại vận chuyển đi thật xa để hành xác con vật cho đến chết. Tính man rợ là ở chỗ đó.
Tarzan đặt câu hỏi:
- Tại sao người ta lại không làm như vậy?
- Vì vận chuyển sống đỡ tốn tiền hơn. Con vật chết tại lò sát sinh ít có lợi cho con buôn. Trong cuộc đại tàn sát muông thú này, ngoài sự man rợ của bọn con buôn, còn thấy có sự toa rập của các chính khách. Họ giả câm giả điếc ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc lờ tịt đi những chuyển tưởng rằng tầm phào ấy để tranh thủ kiếm phiếu vô quốc hội bằng những lời hô hào khác ngọt ngào hơn.
Bà chiêu một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Các cháu biết không, người ta mua gia súc già rẻ mạt từ các nước Đông Âu và vận chuyển sang TâyÂu tiêu thụ rồi thu về những món lời kếch xù. Điều đó có nghĩa là đường dây vận chuyển gia súc chưa bao giờ bị đứt mạch và hầu hết đều chạy qua nước Đức. Nước ta chẳng qua chỉ là trạm trung chuyển nối liền Đông Âu với Pháp, Italia, Tây Ban Nha và Bắc Phi.
Tròn Vo nói:
- Con người ngồi trên đệm mút xe hơi đi đường dài còn bị mệt đứ đừ huống gì những còn vật bị dồn c
- Đúng thế cháu ạ. Súc vật đau khổ nhưng không biết nói. Chúng chỉ biết rống lên khi chúng quá đau đớn, chúng bị nhồi nhét tàn bạo đến nỗi chết rồi mà không đổ xuống được bởi những con vạt đồng loại kèn chặt hai bên. Chúa ơi, cô nghĩ rằng bọn người tham lam trực tiếp hoặc gián tiếp vận chuyển gia súc kiểu này không khác gì bọn đao phủ. Chúng ta có bổn phận lên án việc vận chuyển đại gia súc đi đường trường trong điều kiện khắc nghiệt như vậy.
Tarzan thở dài:
- Cháu cảm thấy xấu hổ khi họ cũng là người.
- Những quy định về mặt pháp luật lại không đầy đủ, đúng ra nhà nước phải có những quy định chi tiết về vấn đề này.
Tarzan hăng hái:
- Mỗi người trong chúng ta dù ở cương vị nào, người lớn hay con nít, đều phải kiên trì, tuyên truyền thành một phong trào rộng khắp, phản đối sự ngược đãi gia súc và vạch mặt đám chính khách cơ hội, buộc họ phải tán thành công việc của chúng ta.
BàChrista cười và tỏ ra hoan nghênh sáng kiến này.
Tarzan nói:
- Việc này phải bắt đầu từ ông Bộ trưởng Nông nghiệp. Có phải ông Bộ trưởng Nông nghiệp phụ trách vấn đề này phải không cô?
- Phải.
- Vậy chúng ta sẽ góp gió thành bão. Giống như một “quả bóng tuyết”, càng lăn càng nhiều tuyết bám vào. Chúng cháu sẽ liên hệ với học sinh các trường khác, vận động họ cùng tham gia. Chúng ta phải làm thế nào để cử tri toàn quốc gây sức ép buộc các nghị sĩ quốc hội phải thi hành ý nguyện của nhân dân.
- Thực ra không phải tất cả các nghị sĩ đề chấp nhận hoàn cảnh thực tại. Cũng có một số người rất kiên quyết đấu tranh chốn sự đối xử tàn bạo với gia súc, tiếc là số đó chưa nhiều.
Tarzan gật đầu:
- Dạ, thôi được. Chuyện đó để hạ hồi phân giải, cô Christa ạ. Tụi cháu đang nóng lòng muốn biết cụ thể về lão Bernhard Monghem nay bây giờ.
BàChrista dằn giọng:
- Lão ta là một lái buôn tàn bạo và đê tiện nhất. Nhưng trong đường dây này, lão cũng chỉ đặc trách khâu vận tải. Lão cùng làm ăn với WinhemBullschett. Hai tên này cùng hội cùng thuyền.
- Tụi cháu có nghe sơ về Bullschett. Lão là người giàu nhất Hinterstetten hả cô?
- Đúng. Bullschett nhập gia súc từ các nước Đông âu còn Monghen thì lo khâu vận chuyển. Hiện nay bọn họ đang có kế hoạch tung thịt ngựa từ Ba Lan sang Pháp và Italia đấy.
Karl nhận xét:
- Cuối cùng thì chỉ có bọ chét và chấy rận là sung sướng thôi.
Tròn Vo hỏi:
- Mày nói thế nghĩa là sao?
- Vì đó là loài vật ít ỏi mà không bị lũ người ta làm thịt. Trong các loài ăn thịt, loài người chúng ta xếp đầu bảng.
BàChrista giảng giải:
- Ngay đến loài thú dữ, chúng cũng chỉ giết con mồi khi đói, để đủ thỏa mãn nhu cầu mà thôi.
Tarzan trầm ngâm:
- Vậy là lão Monghem anh vận chuyển ngựa thịt ra nước ngoài.
BàChrista ta bổ sung:
- Để chở ngựa, lão dùng những xe tải lớn, đục lỗ thông hơi ở thùng xe. Chúng tôi đã tổ chức quan sát và khám phá rằng có đến nửa số ngựa bị chết thê t trong quá trình vận chuyển.
- Việc vận chuyển này co bị cản trở về mặt pháp lý không ạ?
- Lão thực hiện những quy định, còn sự thê thảm trong xe ai mà biết được.
- Những con ngựa gầy nhom trên bãi cỏ gần Hinterstetten mà tụi cháu gặp là của lão à?
- Ồ, chúng sắp bị lão Monghem hành quyết đấy. Thực ra đó là bầy ngựa thịt của lão Bullschett nhập về từ Ba Lan để đưa sang Italia. Hãng vận chuyển của Monghem sắp xuất chúng đi nay mai.
- Cô biết bao giờ không ạ?
- Tôi chỉ có thể nói là nay mai thôi. Bởi hiện nay Monghem chỉ còn một người lái xe. Các tài xế khác không muốn làm việc đó nữa.
Tarzan gật đầu:
- Cháu có nghe ông trưởng đồn Valke kể tên một người lái xe cho lão. Gã này là FerdinandBuchholz.
Hắn quay qua các bạn:
- Nào, tụi mình phải làm một cái gì đó chứ.
Tròn Vo hỏi:
- Chống bằng cách nào?
- Chặn xeại. Giải thoát ngựa.
Karl trợn mắt:
- Xong rồi sao nữa, thả chúng ra đầu để chúng khỏi chết bây giờ?
Tarzan mình bà Christa:
- Sau khi cứu thoát, chúng ta sẽ bàn giao bầy ngựa cho ông PaulHansen.
Mắt bà Christa sáng rực:
- Cháu cũng biết ông Hansen?
- Dạ biết. Ông ấy là một nhà nông-sinh học cực kỳ yêu súc vật. PaulHansen có một trang trại rộng mênh mông nằm phía sau cánh rừng Zauding. Trong trang trại riêng, ông thiết lập một khu vực ân xá không xa khu bảo vệ súc vật Molchgaben là mấy. Cháu đã có dịp đến chơi khu ân xá này. Ở đó ông Hansen nuôi những con thú già nua bị thương tật từ các rạp xiếc. Chẳng hạn ngựa, dê, cừu, chó, mèo, diều hâu, chim chóc. Chính từ cuộc tham quan đó, cháu nghĩ rằng ông Hansen sẽ chấp nhận cho bầy ngựa được giải thoát tá túc trong khu ân xá.
BàChrista hơi lo lắng:
- Lỡ ông Hansen sợ đụng chạm với bọn buôn súc vật thì sao? Điều các cháu làm manh động quá.
Tarzan cườ
- Do cô chưa gặp ông ấy thôi. PaulHansen là người có trái tim vàng và rất can đảm, ông ấy có một người con trai lớn tính gan dạ chẳng kém gì bố. Nếu cần thiết bảo vệ cho lũ thú vật khốn khổ ở khu ân xá, hai cha con ông ấy sẵn sàng vũ trang chiến đấu một mất một còn.
BàChrista thở dài:
- Các cháu phải thật cẩn thận để tránh điều đáng tiếc cho các cháu.
- Tụi cháu còn làm những chuyện hơn thế nữa cơ. Tụi cháu sẽ làm cho liên minh Monghem, Bullschett lên cơn sốt rét bằng đủ mọi phương pháp. Cô sẽ không liên can gì đâu, cô Christa ạ.
*
* *
Mọi thứ đã thay đổi. UlrichPanke nghĩ thầm. Giờ đây gã không phải là kẻ đào tẩu mà ngược lại, gã đang mạnh cực kỳ. Chớ sao, lý do gì mà phải chạy trốn lão già Monghem quái ác, trong khi thằng nhãi Felix con lão đang ở trong tay gã?
Tất nhiên đi trên đường thì không ai có thể nghĩ rằng hắn dùng vũ lực để giữ thằng bé.
Gã dắt môtô gần cạn xăng còn Felix xăng xái đi bên cạnh. Thằng bé mặc quần áo loại sang trọng, mang ba lô của một đứa bạn tên là HeiniBullschett. Được độ một tiếng đồng hồ thì thằng Felix nhỏ nhẹ hỏi:
- Chú ơi, lúc này đã mấy giờ rồi?
- Mệt rồi à? Mày có đeo đồng hồ cơ mà.
- Ờ há, cháu lú lẫn thiệt. Thì ra 4 giờ rưỡi chiều. Sắp tìm chỗ ngủ chưa chú?
- Mình sẽ ngủ ở một túp lều nào đó dọc đường.
- Ngủ đêm ngoài đường có sợ không chú?
- Cũng còn tùy. Ví dụ như ở gần nghĩa địa thì cũng…
- Cháu chẳng sợ.
Ulrich không muốn tiết lộ với thằng bé là bản thân gã cũng chưa hề ngủ ngoài trời bao giờ. Gã nhìn trân trân thằng bé, suốt cuộc đi dài nó không hé một nụ cười, trông nó như người mất hồn. Tội nghiệp, phải ở với một người bố hung bạo như vậy. Thế mà bây giờ nó lại là con tin của gã. Có điều thằng bé hoàn toàn không biết điều đó.
Một cơn giông đầu mùa bất chợt nổi lên ở phía tây. Hai đứa đi trên một cánh đồng rộng thênh thang tiến về phía rừng. Ngay cạnh bìa rừng có một túp lều gỗ.
Thằng bé la lớn:
- A, túp lều của nhà nông học Hansen. Cháu đã đến đây chơi một vài lần, ông lão lẩm cẩm đó suốt ngày săn sóc lúc gia súc và các loại rau sinh học. Chú biết sinh học là gì không ạ?
- Sinh học là không độc.
- Không biết có gia súc sinh học không ạ?
- Tao đếch biết.
- Bố cháu bán ngựa hàng loạt, có lẽ đó cũng là ngựa sinh học.
Ulrich ngó vào túp lều. Coi, bên trong lều còn lâu mới tàn tạ như bên ngoài, gã mừng rỡ thấy một cái buồng nhỏ có cả bàn, ghế và một chiếc sôpha. Còn khả dĩ hơn căn nhà cũ mà gã mới bỏ đi.
- ÊFelix, từ đây đi bao lâu mới đến ngôi làng gần nhất?
- Đã là dân giang hồ cần gì vô làng. Cháu thà ngủ ở đây cho mát mẻ.
- Mày chì lắm, Felix, ở đây đợi tao chút xìu nghe.
- Chú đi đâu?
- Tao đi mua đồ ăn tối cho hai chú
- Cho cháu theo với.
- Mày mới nói cứng thế mà đã “rét” rồi sao. Tao đi rồi về liền à. Vả lại nếu mày đến Hinterstetten sẽ bị bà con phát hiện.
- Ờ há, vậy làm sao đi thoát được. Thôi, chú cứ thoải mái đến làng Molchengraben đi.
- Hả? Đây là làng Molchengraben?
- Dạ, sau cái đồi kia là ngôi làng đó.
- Nhớ cài then cửa đợi tao nghe, Felix.
Ulrich phóng lên môtô, cầu mong xăng còn đủ chạy đến ngôi làng kia. Phước cho gã là làng Molchengraben gần xịch, qua ngọn đồi là đã thấy vài chục nóc nhà lấp ló dưới thung lũng, rồi cửa hàng tạp hóa, rồi quầy bưu điện lù lù. Ulrich tấp vô cửa hàng trước. Gã mua bánh mì, xúc xích, trứng luộc, pho mát, táo và chai bia cùng bánh kẹo cho Felix. Sau đó ghé trạm xăng đổ đầy bình. Tiền vẫn còn chút ít. Gã cho rằng ít nữa gã sẽ có rất nhiều tiền.
Trước cửa bưu điện có phòng điện thoại. Mây ùn ùn kéo tới. Lúc này trời tối sầm. Gã mở cuốn danh bạ điện thoại và không khó khăn gì trong việc tìm số phôn lẫn địa chỉ Bernhard Monghem. Chỉ hơi bực là không có ai trả lời ở nhà riêng lẫn ở hãng vận tải.
- Lão khốn trốn đâu hả trời? Ồ…
Vừa cất tiếng rủa, Ulrich đã sực nhớ ra. Ố là là, trong khi viết bản tự thú, rõ ràng gã thừng nghe lão già bô bô về việc lão đang làm chủ một quán nhậu. Quán gì hả? Trong danh bạ chỉ có quán GIẾNG BIA.
Coi, Ulrich vừa bấm số là đã nghe tiếng đàn bà trả lời. LãoMonghen quả là đang ở đó.
Một lát sau, gã nghe giọng đàn ông ồm ồm:
- Bernhard Monghen đây.
- Chào sếp lớn hãng vận tải. Biết tôi là ai không? UlrichPanke lái xe mới đó.
- Hừm, có chuyện gì thế?
- Tôi báo cho ông hay là tôi không làm việc đó nữa đâu.
- Ê, mày phản tao à. Tao sẽ gửi tờ tự khai của mày đến cảnh sát bây giờ.
Tôi chấp ông dám làm đấy. Ha ha, bây giờ ông nên chuẩn bị 100.000 mark và tờ tự khai dâng lên tôi.
- Mày điên hả?
- Ông có thằng con trai tên là Felix, đúng không?
- Hả? Mày nói gì? Thằng Felix làm sao?
- Chớ còn hỏi. Thằng nhãi của ông chiều hôm nay đếch về nhà, đúng không? Nó đang an toàn dưới sự che chở của tôi đây, ha ha. Đừng có dại dột tiết lộ cho cảnh sát cuộc thương lượng nội bộ của tụi mình nhé.
- Mày… mày dám…
- Có gì mà tôi lại không dám hả Monghem? Tình thế đã thay đổi, gió đã xoay chiều. Ông muốn nhận lại thằng bé thì nôn 100.000 mark ra kèm theo bản tự khai mà tôi bắt buộc phải viết. Hà hà, tao sẽ còn phôn lại cho mày một lần nữa đấy.
Ulrich khoái trá cúp máy cái rụp. Gã ưỡn ngực. Trời ạ, không còn gì sung sướng hơn là khôi phục được danh dự của mình.
Gió thổi càng lúc càng mạnh làm cánh rừng nghiêng ngả. Mây giăng đen kịt bầu trời. Thời tiết đe dọa như vậy nhưng cũng không ngăn cản nổi bốn kỵ sĩ TKKG lóc cóc ngựa sắt đến trang trại của nhà nông-sinh học PaulHansen.
Coi, Tứ quái đến trước ngôi nhà xinh đẹp, gặp hai cha con Hansen thảy đều có mặt.
- Hoan hô Tarzan. Ngọn gió nào thổi cháu và các bạn đến đây thế?
Tarzan chào lễ phép rồi giới thiệu Gaby, Karl và Kloesen đoạn kể lại mọi chuyện cho hai cha con Hansen nghe.
PaulHansen cao tới 1 mét 90 và cậu con trai cũng cao tròm trèm. Hai cha con có khuôn mặt gân guốc của võ sĩ nhưng đôi mắt luôn lấp lánh sự vui vẻ. Gaby đưa mắt nhìn khu chuồng trại. Bãi thả trâu, máng nước, chỗ nào cũng gọn gàng và sạch sẽ. Ôi, lũ thú sống ở đây như sống ở thiên đàng. Cô bé vui thích ngắm vài chú ngựa non tơ mải mê gặm cỏ.
Tarzan đã nói đến ý cuối cùng:
- …BácPaul ạ, tụi cháu sẽ tấn công chuyến xe vận chuyển gia súc và đưa tất cả đến đây.
ÔngPaul hỏi:
- Liệu các cháu có tự làm được không? LãoMonghem thưởng lèn ngựa lên xe chật cứng đó.
Tarzan đáp:
- Tụi cháu có ít kinh nghiệm đối với ngựa thật, nhưng dứt khoát sẽ không có con nào bị bỏ sót dọc đường. Hơn nữa, để tránh bị lộ, tụi cháu sẽ bắt xe tải dừng khá xa đây.
- Bác đồng ý. Tuyệt đối không cho bất cứ ai nhìn thấy đàn ngựa được lừa đến trang trại này, vấn đề là đàn ngựa phải biến đi.
Người con trai của Paul gật đầu phụ họa. Anh có vẻ ít nói.
Cuối cùng ông Paul
- Thôi được, chúng ta nhất trí với nhau thế này. Chừng nào các cháu dừng được chiếc xe, vô hiệu hóa thằng tài xế Buchholz thì một cháu phóng ngay tới đây. Hai cha con bác sẽ hỗ trợ một tay bằng cách lừa đàn ngựa đến vị trí đã định trước. Tất nhiên, không được để cho ai nhịn thấy. Có quá nhiều kẻ đang tìm cách gây khó khăn cho bác rồi.
Tarzan nhanh nhảu nói:
- Yên trí đi bác Paul. Chuyến xe đó trở toàn ngựa thịt đã già chứ đâu phải ngựa nòi mà sợ. Tụi cháu sẽ lừa đàn ngựa đi dọc mương tới bãi chăn thả của bác. Chắc chắn tụi cháu sẽ làm được.
Hai cha con Hansen cười:
- Dám chơi thì dám chịu, sợ gì Tarzan. Chúng ta cứu vật để độ thế mà.
Tứ quái bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm. Cả đám từ biệt trang trại rồi nhảy lên xe đạp trối chết về thành phố. Gió lộng thốc và mặt, vạt áo tung bay phần phật.
Gaby hổn hển:
- Gió lớn chưa từng thấy, lại sắp mưa nữa. Chúng ta không kịp về thành phố đâu.
Tròn Vo thều thào:
- Dù dao cũng ráng lết tới HinterstettenKarl thắc mắc:
- Tới đó để làm gì, chẳng lẽ thăm ông Blikleben xin thuốc thấp khớp?
- Không, vào quán ăn. Tao đói lắm rồi, hôm nay là thứ sáu, ở quán GIẾNG BIA thế nào cũng có món thịt quay thập cẩm.
Tarzan tán đồng:
- Đúng đó, tao nghĩ rằng phải vào hang cọp mới biết được sự thể ra sao.
Thế là bốn đứa guồng hết tốc độ chạy đua cùng gió mưa. Cũng may là đến Hinterstetten, tròi mới đổ mưa xối xả. Khỏi phải nói, Tứ quái tấp liền vào hiên quán GIẾNG BIA. Chúng trố mắt trước hai chiếc ô tô đậu trước quán, trong đó có một chiếc màu xanh hiệu Mercedes.
Tarzan dẫn đầu cả đám bước vào tiệm ăn. Bên ngoài mưa dội rào rào. Mùi thịt nướng từ trong bếp bay ra hấp dẫn. Ngay lập tức, Tarzan phát giác ra lão chủ quán kiêm chủ hãng vận tải đứng lù lù trong quầy, trước mặt là một ly bia tổ chảng. Ở góc phòng có một thanh niên đang dùng mẩu bánh mì vét đĩa. Bóng cô Sofie thấp thoáng trong bếp.
Bốn quái chào chủ quán và kéo đến chiếc bàn kê trong xó nhà. LãoMonghem hình như đã tu khá nhiều bia. Lão chếnh choáng đi lại góc quầy trong cùng xì xầm cái gì không rõ lắm với người đàn ông nãy giờ cứ nốc bia tì tì.
Gaby thì thầm vào tai Tarzan:
- Mình không mang tiền th
- Mình có đây rồi, yên tâm nha.
Tròn Vo đọc tờ thực đơn:
- Thứ sáu hàng tuần, thịt thập cẩm kèm dưa cải muối. Giá 11,8 mark. Chà, liệu có phải gọi xuất đúp không đây.
Tarzan dỏng tai nghe ngóng câu chuyện ở góc quầy. Đúng là một cơ may.
GiọngMonghem ồm ồm:
- Này, Ferdi, chuyến đi của chú mày sẽ rất vất vả đấy.
Ferdi nhếch mép:
- Sếp yên chí, em biết cách tống lũ nghẽo ấy đến nơi đến chốn.
Ferdi? Tất nhiên là FerdinantBuchholz chứ còn phải hỏi.
Tarzan thoáng giật mình khi hai chân Gaby và Karl khều nhẹ hắn dưới gầm bàn. Té ra hai chiến hữu cũng “thu băng” như mình. Hắn gật gù giả vờ nhìn sang chỗ khác.
Monghem lại mở vòi rót thêm bia và nói:
- Chiều chủ nhạt là đi đó Ferdi. Tao muốn mày nhét hết 20 con lên xe.
mặt. Trời hỡi, bác Hansen đã dự định là xe tải chỉ chở được 12 con mà chúng lại chơi tới 20 con là quá trớn. Một con ngựa còn sống nào phải là một con khô mực chứ.
Ferdi cười hềnh hệch. Gã dốc vại bia trên bàn nốc ừng ực.
- Xong. Nếu có vài con gầy, tôi thừa sức nhét vào đó hai tá “bờm”. Sếp chịu hả?
- Thôi đi mày. Nhiều thế thì tới nơi đếch còn con nào sống nữa là toi đấy.
Tarzan nghía gã lái xe. FerdiBuchholz cỡ 40 tuổi, kềnh càng như đô vật đấu đài, bộ mặt vuông chữ điền và cái trán ngắn tủn ngủn.
Đúng lúc đó cô Sofie từ nhà bếp bước ra bàn bốn đứa.
- Bà y tá trưởng không cho vô thăm Sabin, các bạn ạ.
- Bà ta nói thế nào?
- RằngSabin vẫn chưa tỉnh, nhưng tình hình tiến triển tốt. Mạch, huyết áp và hơi thở đều ổn định. Hy vọng mọ sẽ khá hơn.
Cả đám rời bịnh viện, đứa nào cũng cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp đến với Sabin.
Ngoài trời không khí đỡ ngột ngạt hơn dù khu vực này mật độ xe cộ rất đông và có tới 70 phần trăm xe lưu thông trên đường không trang bị bộ lọc khí thải. Gaby dẫn đầu, cô bé biết địa chỉ của bà Christa, chủ tịch Hội bảo vệ súc vật.
Nhà bà Christa ở tít tầng 3 trong một khu phố cổ. Lúc Gaby bấm chuông, có tiếng có sủa khã dữ dội, con chố ngộ nghĩnh đến mức cô bé phải giới thiệu lý lịch:
- Nó tên là Ritchi ấy. Lùn xủn nhưng quậy cực kỳ.
Như để chứng minh mình biết… quậy, Ritchi lao thẳng vào chân Tròn Vo cắn sợi dây giày làm quen. BàLohberg quát cỡ nào con chó cũng không buông, đã thế nó còn chồm lên liếm mặt Tarzan để tỏ tình… hữu nghị.
ChristaLohberg tuổi xấp xỉ 30. Dáng bà thon thả và thanh mảnh. Trong có vẻ rất hoạt bát và tràn đầy nghị lực.
Sau khi nghe Gaby giới thiệu tên họ bạn bè, bà gật đầu:
- Các cháu uống trà sinh học của người ấn độ nhé. Loại trà này không có chất độc hóa học và ngon lắm. Bà rót nước, Tứ quái bưng cốc trà đẻ sát vào mũi khen lấy khen đ̓
Tròn Vo ực một ngụm rồi rung dùi tán thưởng:
- Ái chà, thơm mồm bổ phổi diệt trùng lao.
Christa cười tủm tỉm.
Tarzan lịch sự nói:
- Trà ngon có khác, ngửi biết ngay. Chúng cháu chưa được uống loại trà ngon thế này bao giờ.
Tròn Vo đế thêm vào:
- Hì hì, ông già cháu là chủ hãng sôcôla Sawerlich. Thế nào cháu cũng đề nghị “ông cụ” chế tạo thêm “ca cao sinh học” cô ạ.
- Thế hả? Cô cũng thích ăn sôcôla lắm đó.
Gaby vào đề luôn:
- Tụi cháu đến đây chủ yếu nghe cô nói về thủ đoạn của bọn người làm giàu trên những con vật, cô Christa ạ.
BàChrista gật đầu:
- Trước khi chúng ta nói về ông Bernhard Monghem, cô xin kể với các cháu một vài con số. Thí dụ để tiêu thụ thịt ở Tây Đức, chưa tính Đông Đức, mỗi năm ở nước ta giết mổ 40 triệu con lợn, 5 triệu con bò, 750.000 con bê, 1 triệu con cừu, khoảng 20.000 con ngựa và 800.000 tấn ầm. Lượng giết mổ thật to lớn, gia súc bị giết dây chuyền. Tất nhiên đó là nhu cầu ăn uống bất đắc dĩ của loài người nhưng việc cần bàn là người ta không xây dựng lò sát sinh ở gần khu vực chăn nuôi tập trung mà lại vận chuyển đi thật xa để hành xác con vật cho đến chết. Tính man rợ là ở chỗ đó.
Tarzan đặt câu hỏi:
- Tại sao người ta lại không làm như vậy?
- Vì vận chuyển sống đỡ tốn tiền hơn. Con vật chết tại lò sát sinh ít có lợi cho con buôn. Trong cuộc đại tàn sát muông thú này, ngoài sự man rợ của bọn con buôn, còn thấy có sự toa rập của các chính khách. Họ giả câm giả điếc ngoảnh mặt làm ngơ, hoặc lờ tịt đi những chuyển tưởng rằng tầm phào ấy để tranh thủ kiếm phiếu vô quốc hội bằng những lời hô hào khác ngọt ngào hơn.
Bà chiêu một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Các cháu biết không, người ta mua gia súc già rẻ mạt từ các nước Đông Âu và vận chuyển sang TâyÂu tiêu thụ rồi thu về những món lời kếch xù. Điều đó có nghĩa là đường dây vận chuyển gia súc chưa bao giờ bị đứt mạch và hầu hết đều chạy qua nước Đức. Nước ta chẳng qua chỉ là trạm trung chuyển nối liền Đông Âu với Pháp, Italia, Tây Ban Nha và Bắc Phi.
Tròn Vo nói:
- Con người ngồi trên đệm mút xe hơi đi đường dài còn bị mệt đứ đừ huống gì những còn vật bị dồn c
- Đúng thế cháu ạ. Súc vật đau khổ nhưng không biết nói. Chúng chỉ biết rống lên khi chúng quá đau đớn, chúng bị nhồi nhét tàn bạo đến nỗi chết rồi mà không đổ xuống được bởi những con vạt đồng loại kèn chặt hai bên. Chúa ơi, cô nghĩ rằng bọn người tham lam trực tiếp hoặc gián tiếp vận chuyển gia súc kiểu này không khác gì bọn đao phủ. Chúng ta có bổn phận lên án việc vận chuyển đại gia súc đi đường trường trong điều kiện khắc nghiệt như vậy.
Tarzan thở dài:
- Cháu cảm thấy xấu hổ khi họ cũng là người.
- Những quy định về mặt pháp luật lại không đầy đủ, đúng ra nhà nước phải có những quy định chi tiết về vấn đề này.
Tarzan hăng hái:
- Mỗi người trong chúng ta dù ở cương vị nào, người lớn hay con nít, đều phải kiên trì, tuyên truyền thành một phong trào rộng khắp, phản đối sự ngược đãi gia súc và vạch mặt đám chính khách cơ hội, buộc họ phải tán thành công việc của chúng ta.
BàChrista cười và tỏ ra hoan nghênh sáng kiến này.
Tarzan nói:
- Việc này phải bắt đầu từ ông Bộ trưởng Nông nghiệp. Có phải ông Bộ trưởng Nông nghiệp phụ trách vấn đề này phải không cô?
- Phải.
- Vậy chúng ta sẽ góp gió thành bão. Giống như một “quả bóng tuyết”, càng lăn càng nhiều tuyết bám vào. Chúng cháu sẽ liên hệ với học sinh các trường khác, vận động họ cùng tham gia. Chúng ta phải làm thế nào để cử tri toàn quốc gây sức ép buộc các nghị sĩ quốc hội phải thi hành ý nguyện của nhân dân.
- Thực ra không phải tất cả các nghị sĩ đề chấp nhận hoàn cảnh thực tại. Cũng có một số người rất kiên quyết đấu tranh chốn sự đối xử tàn bạo với gia súc, tiếc là số đó chưa nhiều.
Tarzan gật đầu:
- Dạ, thôi được. Chuyện đó để hạ hồi phân giải, cô Christa ạ. Tụi cháu đang nóng lòng muốn biết cụ thể về lão Bernhard Monghem nay bây giờ.
BàChrista dằn giọng:
- Lão ta là một lái buôn tàn bạo và đê tiện nhất. Nhưng trong đường dây này, lão cũng chỉ đặc trách khâu vận tải. Lão cùng làm ăn với WinhemBullschett. Hai tên này cùng hội cùng thuyền.
- Tụi cháu có nghe sơ về Bullschett. Lão là người giàu nhất Hinterstetten hả cô?
- Đúng. Bullschett nhập gia súc từ các nước Đông âu còn Monghen thì lo khâu vận chuyển. Hiện nay bọn họ đang có kế hoạch tung thịt ngựa từ Ba Lan sang Pháp và Italia đấy.
Karl nhận xét:
- Cuối cùng thì chỉ có bọ chét và chấy rận là sung sướng thôi.
Tròn Vo hỏi:
- Mày nói thế nghĩa là sao?
- Vì đó là loài vật ít ỏi mà không bị lũ người ta làm thịt. Trong các loài ăn thịt, loài người chúng ta xếp đầu bảng.
BàChrista giảng giải:
- Ngay đến loài thú dữ, chúng cũng chỉ giết con mồi khi đói, để đủ thỏa mãn nhu cầu mà thôi.
Tarzan trầm ngâm:
- Vậy là lão Monghem anh vận chuyển ngựa thịt ra nước ngoài.
BàChrista ta bổ sung:
- Để chở ngựa, lão dùng những xe tải lớn, đục lỗ thông hơi ở thùng xe. Chúng tôi đã tổ chức quan sát và khám phá rằng có đến nửa số ngựa bị chết thê t trong quá trình vận chuyển.
- Việc vận chuyển này co bị cản trở về mặt pháp lý không ạ?
- Lão thực hiện những quy định, còn sự thê thảm trong xe ai mà biết được.
- Những con ngựa gầy nhom trên bãi cỏ gần Hinterstetten mà tụi cháu gặp là của lão à?
- Ồ, chúng sắp bị lão Monghem hành quyết đấy. Thực ra đó là bầy ngựa thịt của lão Bullschett nhập về từ Ba Lan để đưa sang Italia. Hãng vận chuyển của Monghem sắp xuất chúng đi nay mai.
- Cô biết bao giờ không ạ?
- Tôi chỉ có thể nói là nay mai thôi. Bởi hiện nay Monghem chỉ còn một người lái xe. Các tài xế khác không muốn làm việc đó nữa.
Tarzan gật đầu:
- Cháu có nghe ông trưởng đồn Valke kể tên một người lái xe cho lão. Gã này là FerdinandBuchholz.
Hắn quay qua các bạn:
- Nào, tụi mình phải làm một cái gì đó chứ.
Tròn Vo hỏi:
- Chống bằng cách nào?
- Chặn xeại. Giải thoát ngựa.
Karl trợn mắt:
- Xong rồi sao nữa, thả chúng ra đầu để chúng khỏi chết bây giờ?
Tarzan mình bà Christa:
- Sau khi cứu thoát, chúng ta sẽ bàn giao bầy ngựa cho ông PaulHansen.
Mắt bà Christa sáng rực:
- Cháu cũng biết ông Hansen?
- Dạ biết. Ông ấy là một nhà nông-sinh học cực kỳ yêu súc vật. PaulHansen có một trang trại rộng mênh mông nằm phía sau cánh rừng Zauding. Trong trang trại riêng, ông thiết lập một khu vực ân xá không xa khu bảo vệ súc vật Molchgaben là mấy. Cháu đã có dịp đến chơi khu ân xá này. Ở đó ông Hansen nuôi những con thú già nua bị thương tật từ các rạp xiếc. Chẳng hạn ngựa, dê, cừu, chó, mèo, diều hâu, chim chóc. Chính từ cuộc tham quan đó, cháu nghĩ rằng ông Hansen sẽ chấp nhận cho bầy ngựa được giải thoát tá túc trong khu ân xá.
BàChrista hơi lo lắng:
- Lỡ ông Hansen sợ đụng chạm với bọn buôn súc vật thì sao? Điều các cháu làm manh động quá.
Tarzan cườ
- Do cô chưa gặp ông ấy thôi. PaulHansen là người có trái tim vàng và rất can đảm, ông ấy có một người con trai lớn tính gan dạ chẳng kém gì bố. Nếu cần thiết bảo vệ cho lũ thú vật khốn khổ ở khu ân xá, hai cha con ông ấy sẵn sàng vũ trang chiến đấu một mất một còn.
BàChrista thở dài:
- Các cháu phải thật cẩn thận để tránh điều đáng tiếc cho các cháu.
- Tụi cháu còn làm những chuyện hơn thế nữa cơ. Tụi cháu sẽ làm cho liên minh Monghem, Bullschett lên cơn sốt rét bằng đủ mọi phương pháp. Cô sẽ không liên can gì đâu, cô Christa ạ.
*
* *
Mọi thứ đã thay đổi. UlrichPanke nghĩ thầm. Giờ đây gã không phải là kẻ đào tẩu mà ngược lại, gã đang mạnh cực kỳ. Chớ sao, lý do gì mà phải chạy trốn lão già Monghem quái ác, trong khi thằng nhãi Felix con lão đang ở trong tay gã?
Tất nhiên đi trên đường thì không ai có thể nghĩ rằng hắn dùng vũ lực để giữ thằng bé.
Gã dắt môtô gần cạn xăng còn Felix xăng xái đi bên cạnh. Thằng bé mặc quần áo loại sang trọng, mang ba lô của một đứa bạn tên là HeiniBullschett. Được độ một tiếng đồng hồ thì thằng Felix nhỏ nhẹ hỏi:
- Chú ơi, lúc này đã mấy giờ rồi?
- Mệt rồi à? Mày có đeo đồng hồ cơ mà.
- Ờ há, cháu lú lẫn thiệt. Thì ra 4 giờ rưỡi chiều. Sắp tìm chỗ ngủ chưa chú?
- Mình sẽ ngủ ở một túp lều nào đó dọc đường.
- Ngủ đêm ngoài đường có sợ không chú?
- Cũng còn tùy. Ví dụ như ở gần nghĩa địa thì cũng…
- Cháu chẳng sợ.
Ulrich không muốn tiết lộ với thằng bé là bản thân gã cũng chưa hề ngủ ngoài trời bao giờ. Gã nhìn trân trân thằng bé, suốt cuộc đi dài nó không hé một nụ cười, trông nó như người mất hồn. Tội nghiệp, phải ở với một người bố hung bạo như vậy. Thế mà bây giờ nó lại là con tin của gã. Có điều thằng bé hoàn toàn không biết điều đó.
Một cơn giông đầu mùa bất chợt nổi lên ở phía tây. Hai đứa đi trên một cánh đồng rộng thênh thang tiến về phía rừng. Ngay cạnh bìa rừng có một túp lều gỗ.
Thằng bé la lớn:
- A, túp lều của nhà nông học Hansen. Cháu đã đến đây chơi một vài lần, ông lão lẩm cẩm đó suốt ngày săn sóc lúc gia súc và các loại rau sinh học. Chú biết sinh học là gì không ạ?
- Sinh học là không độc.
- Không biết có gia súc sinh học không ạ?
- Tao đếch biết.
- Bố cháu bán ngựa hàng loạt, có lẽ đó cũng là ngựa sinh học.
Ulrich ngó vào túp lều. Coi, bên trong lều còn lâu mới tàn tạ như bên ngoài, gã mừng rỡ thấy một cái buồng nhỏ có cả bàn, ghế và một chiếc sôpha. Còn khả dĩ hơn căn nhà cũ mà gã mới bỏ đi.
- ÊFelix, từ đây đi bao lâu mới đến ngôi làng gần nhất?
- Đã là dân giang hồ cần gì vô làng. Cháu thà ngủ ở đây cho mát mẻ.
- Mày chì lắm, Felix, ở đây đợi tao chút xìu nghe.
- Chú đi đâu?
- Tao đi mua đồ ăn tối cho hai chú
- Cho cháu theo với.
- Mày mới nói cứng thế mà đã “rét” rồi sao. Tao đi rồi về liền à. Vả lại nếu mày đến Hinterstetten sẽ bị bà con phát hiện.
- Ờ há, vậy làm sao đi thoát được. Thôi, chú cứ thoải mái đến làng Molchengraben đi.
- Hả? Đây là làng Molchengraben?
- Dạ, sau cái đồi kia là ngôi làng đó.
- Nhớ cài then cửa đợi tao nghe, Felix.
Ulrich phóng lên môtô, cầu mong xăng còn đủ chạy đến ngôi làng kia. Phước cho gã là làng Molchengraben gần xịch, qua ngọn đồi là đã thấy vài chục nóc nhà lấp ló dưới thung lũng, rồi cửa hàng tạp hóa, rồi quầy bưu điện lù lù. Ulrich tấp vô cửa hàng trước. Gã mua bánh mì, xúc xích, trứng luộc, pho mát, táo và chai bia cùng bánh kẹo cho Felix. Sau đó ghé trạm xăng đổ đầy bình. Tiền vẫn còn chút ít. Gã cho rằng ít nữa gã sẽ có rất nhiều tiền.
Trước cửa bưu điện có phòng điện thoại. Mây ùn ùn kéo tới. Lúc này trời tối sầm. Gã mở cuốn danh bạ điện thoại và không khó khăn gì trong việc tìm số phôn lẫn địa chỉ Bernhard Monghem. Chỉ hơi bực là không có ai trả lời ở nhà riêng lẫn ở hãng vận tải.
- Lão khốn trốn đâu hả trời? Ồ…
Vừa cất tiếng rủa, Ulrich đã sực nhớ ra. Ố là là, trong khi viết bản tự thú, rõ ràng gã thừng nghe lão già bô bô về việc lão đang làm chủ một quán nhậu. Quán gì hả? Trong danh bạ chỉ có quán GIẾNG BIA.
Coi, Ulrich vừa bấm số là đã nghe tiếng đàn bà trả lời. LãoMonghen quả là đang ở đó.
Một lát sau, gã nghe giọng đàn ông ồm ồm:
- Bernhard Monghen đây.
- Chào sếp lớn hãng vận tải. Biết tôi là ai không? UlrichPanke lái xe mới đó.
- Hừm, có chuyện gì thế?
- Tôi báo cho ông hay là tôi không làm việc đó nữa đâu.
- Ê, mày phản tao à. Tao sẽ gửi tờ tự khai của mày đến cảnh sát bây giờ.
Tôi chấp ông dám làm đấy. Ha ha, bây giờ ông nên chuẩn bị 100.000 mark và tờ tự khai dâng lên tôi.
- Mày điên hả?
- Ông có thằng con trai tên là Felix, đúng không?
- Hả? Mày nói gì? Thằng Felix làm sao?
- Chớ còn hỏi. Thằng nhãi của ông chiều hôm nay đếch về nhà, đúng không? Nó đang an toàn dưới sự che chở của tôi đây, ha ha. Đừng có dại dột tiết lộ cho cảnh sát cuộc thương lượng nội bộ của tụi mình nhé.
- Mày… mày dám…
- Có gì mà tôi lại không dám hả Monghem? Tình thế đã thay đổi, gió đã xoay chiều. Ông muốn nhận lại thằng bé thì nôn 100.000 mark ra kèm theo bản tự khai mà tôi bắt buộc phải viết. Hà hà, tao sẽ còn phôn lại cho mày một lần nữa đấy.
Ulrich khoái trá cúp máy cái rụp. Gã ưỡn ngực. Trời ạ, không còn gì sung sướng hơn là khôi phục được danh dự của mình.
Gió thổi càng lúc càng mạnh làm cánh rừng nghiêng ngả. Mây giăng đen kịt bầu trời. Thời tiết đe dọa như vậy nhưng cũng không ngăn cản nổi bốn kỵ sĩ TKKG lóc cóc ngựa sắt đến trang trại của nhà nông-sinh học PaulHansen.
Coi, Tứ quái đến trước ngôi nhà xinh đẹp, gặp hai cha con Hansen thảy đều có mặt.
- Hoan hô Tarzan. Ngọn gió nào thổi cháu và các bạn đến đây thế?
Tarzan chào lễ phép rồi giới thiệu Gaby, Karl và Kloesen đoạn kể lại mọi chuyện cho hai cha con Hansen nghe.
PaulHansen cao tới 1 mét 90 và cậu con trai cũng cao tròm trèm. Hai cha con có khuôn mặt gân guốc của võ sĩ nhưng đôi mắt luôn lấp lánh sự vui vẻ. Gaby đưa mắt nhìn khu chuồng trại. Bãi thả trâu, máng nước, chỗ nào cũng gọn gàng và sạch sẽ. Ôi, lũ thú sống ở đây như sống ở thiên đàng. Cô bé vui thích ngắm vài chú ngựa non tơ mải mê gặm cỏ.
Tarzan đã nói đến ý cuối cùng:
- …BácPaul ạ, tụi cháu sẽ tấn công chuyến xe vận chuyển gia súc và đưa tất cả đến đây.
ÔngPaul hỏi:
- Liệu các cháu có tự làm được không? LãoMonghem thưởng lèn ngựa lên xe chật cứng đó.
Tarzan đáp:
- Tụi cháu có ít kinh nghiệm đối với ngựa thật, nhưng dứt khoát sẽ không có con nào bị bỏ sót dọc đường. Hơn nữa, để tránh bị lộ, tụi cháu sẽ bắt xe tải dừng khá xa đây.
- Bác đồng ý. Tuyệt đối không cho bất cứ ai nhìn thấy đàn ngựa được lừa đến trang trại này, vấn đề là đàn ngựa phải biến đi.
Người con trai của Paul gật đầu phụ họa. Anh có vẻ ít nói.
Cuối cùng ông Paul
- Thôi được, chúng ta nhất trí với nhau thế này. Chừng nào các cháu dừng được chiếc xe, vô hiệu hóa thằng tài xế Buchholz thì một cháu phóng ngay tới đây. Hai cha con bác sẽ hỗ trợ một tay bằng cách lừa đàn ngựa đến vị trí đã định trước. Tất nhiên, không được để cho ai nhịn thấy. Có quá nhiều kẻ đang tìm cách gây khó khăn cho bác rồi.
Tarzan nhanh nhảu nói:
- Yên trí đi bác Paul. Chuyến xe đó trở toàn ngựa thịt đã già chứ đâu phải ngựa nòi mà sợ. Tụi cháu sẽ lừa đàn ngựa đi dọc mương tới bãi chăn thả của bác. Chắc chắn tụi cháu sẽ làm được.
Hai cha con Hansen cười:
- Dám chơi thì dám chịu, sợ gì Tarzan. Chúng ta cứu vật để độ thế mà.
Tứ quái bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm. Cả đám từ biệt trang trại rồi nhảy lên xe đạp trối chết về thành phố. Gió lộng thốc và mặt, vạt áo tung bay phần phật.
Gaby hổn hển:
- Gió lớn chưa từng thấy, lại sắp mưa nữa. Chúng ta không kịp về thành phố đâu.
Tròn Vo thều thào:
- Dù dao cũng ráng lết tới HinterstettenKarl thắc mắc:
- Tới đó để làm gì, chẳng lẽ thăm ông Blikleben xin thuốc thấp khớp?
- Không, vào quán ăn. Tao đói lắm rồi, hôm nay là thứ sáu, ở quán GIẾNG BIA thế nào cũng có món thịt quay thập cẩm.
Tarzan tán đồng:
- Đúng đó, tao nghĩ rằng phải vào hang cọp mới biết được sự thể ra sao.
Thế là bốn đứa guồng hết tốc độ chạy đua cùng gió mưa. Cũng may là đến Hinterstetten, tròi mới đổ mưa xối xả. Khỏi phải nói, Tứ quái tấp liền vào hiên quán GIẾNG BIA. Chúng trố mắt trước hai chiếc ô tô đậu trước quán, trong đó có một chiếc màu xanh hiệu Mercedes.
Tarzan dẫn đầu cả đám bước vào tiệm ăn. Bên ngoài mưa dội rào rào. Mùi thịt nướng từ trong bếp bay ra hấp dẫn. Ngay lập tức, Tarzan phát giác ra lão chủ quán kiêm chủ hãng vận tải đứng lù lù trong quầy, trước mặt là một ly bia tổ chảng. Ở góc phòng có một thanh niên đang dùng mẩu bánh mì vét đĩa. Bóng cô Sofie thấp thoáng trong bếp.
Bốn quái chào chủ quán và kéo đến chiếc bàn kê trong xó nhà. LãoMonghem hình như đã tu khá nhiều bia. Lão chếnh choáng đi lại góc quầy trong cùng xì xầm cái gì không rõ lắm với người đàn ông nãy giờ cứ nốc bia tì tì.
Gaby thì thầm vào tai Tarzan:
- Mình không mang tiền th
- Mình có đây rồi, yên tâm nha.
Tròn Vo đọc tờ thực đơn:
- Thứ sáu hàng tuần, thịt thập cẩm kèm dưa cải muối. Giá 11,8 mark. Chà, liệu có phải gọi xuất đúp không đây.
Tarzan dỏng tai nghe ngóng câu chuyện ở góc quầy. Đúng là một cơ may.
GiọngMonghem ồm ồm:
- Này, Ferdi, chuyến đi của chú mày sẽ rất vất vả đấy.
Ferdi nhếch mép:
- Sếp yên chí, em biết cách tống lũ nghẽo ấy đến nơi đến chốn.
Ferdi? Tất nhiên là FerdinantBuchholz chứ còn phải hỏi.
Tarzan thoáng giật mình khi hai chân Gaby và Karl khều nhẹ hắn dưới gầm bàn. Té ra hai chiến hữu cũng “thu băng” như mình. Hắn gật gù giả vờ nhìn sang chỗ khác.
Monghem lại mở vòi rót thêm bia và nói:
- Chiều chủ nhạt là đi đó Ferdi. Tao muốn mày nhét hết 20 con lên xe.
mặt. Trời hỡi, bác Hansen đã dự định là xe tải chỉ chở được 12 con mà chúng lại chơi tới 20 con là quá trớn. Một con ngựa còn sống nào phải là một con khô mực chứ.
Ferdi cười hềnh hệch. Gã dốc vại bia trên bàn nốc ừng ực.
- Xong. Nếu có vài con gầy, tôi thừa sức nhét vào đó hai tá “bờm”. Sếp chịu hả?
- Thôi đi mày. Nhiều thế thì tới nơi đếch còn con nào sống nữa là toi đấy.
Tarzan nghía gã lái xe. FerdiBuchholz cỡ 40 tuổi, kềnh càng như đô vật đấu đài, bộ mặt vuông chữ điền và cái trán ngắn tủn ngủn.
Đúng lúc đó cô Sofie từ nhà bếp bước ra bàn bốn đứa.
/703
|