- Hôm nay tập thế đủ rồi, Tarzan. Cậu hơn tôi một điểm.
Tarzan giơ hai nắm tay chào theo chưởng có cái tên mỹ miều “Rồng và Cọp ra mắt”.
- Chẳng qua vì hôm nay ông không tập trung, ông Chung ạ, - hắn đáp – ông bị đau răng chăng?
ÔngChung mỉm cười. Nụ cười buồn.
- Không đâu, Tarzan. Chỉ lo lắng và tức giận thôi. Thôi, hãy đi tắm và thay quần đi, rồi tôi sẽ kể cho cậu nghe vì sao tâm hồn tôi đang nổi bão và máu trong tim tôi đang sôi sục.
ÔngChung là võ sư môn thiếu lâm cổ xưa. Mỗi tuần Tarzan theo học ông ít nhất hai lần, rất say mê.
Khi Tarzan tắm xong, ông Chung đã chuẩn bị sẵn hai ly nước dừa đầy. Ông lại mỉm cười trống rỗng, không chút niềm vui như ban nãy.
Ông Chung 44 tuổi. Nhưng nhìn người đàn ông gầy gầy, rắn chắc này, người ta cũng có thể đoán ông tam tuần hoặc lục tuần. Một gương mặt không có tuổi. ÔngChung có thể tay không bóp nát những hòn đá mà một người đàn ông lực lưỡng như thần Hecquyn ắt phải cần đến búa tạ mới làm nổi.
Sau khi hai thầy trò cụng ly, ông Chung đăm đăm nhìn xuống đôi bàn tay rắn như thép của mình, bắt đầu kể:
- Tôi vừa được tin sáng này. Một cậu em họ đã báo sang Zurich, rồi ông Lý Bình đáng kính lại gọi điện thoại từ Zurich cho tôi. Cậu phải biết rằng dòng họ Lý - mà tôi có vinh dự là một thành viên - trải rộng khắp thế giới.
Tarzan gật đầu:
- Nếu vậy đi chơi đâu cũng gặp họ hàng.
- Chúng tôi luôn quan hệ mật thiết với nhau. Dòng họ nhà tôi có thể biết về các cụ tổ của mình từ năm 1000, Tarzan ạ. Nhưng báu vật của dòng họ còn cổ hơn nữa. Không, gọi là báu vật vẫn sai. Con hổ bằng ngọc bích ấy là vật thiêng của gia tộc. Nó có từ tri đại nhà Hán, tức khoảng thời gian từ năm 206 đến năm năm 220 sau CôngNguyên. Ngọc bích giá trị hơn vàng. NgườiTrungQuốc nhìn thấy trong ngọc bích sắc đẹp. Khi không tìm ra lời để ca ngợi nhan sắc của một cô gái, chúng tôi nói: làn da nàng như ngọc bích ấm áp. Những bậc thầy chạm khắc TrungQuốc đã đạt tới đỉnh cao tuyệt đích của nghệ thuật này sau hàng ngàn năm. Từ ngọc bích, họ làm ra những tuyệt tác không gì có thể vượt qua. Đó là những lọ hoa, những lư hương, trâm cài đầu, đồ thờ, những con vật. Con hổ ngọc bích của dòng học Lý có một không hai, vô giá. Nó óng ánh màu như nắng hanh vàng. Nó đang uyển chuyển bước trên mây, trên lưng là đôi cánh. Tôi đã được ngắm con hổ ấy hai lần. Đó là những ngày đẹp nhất trong đời tôi.
Mình linh cảm có chuyện gì xảy ra với con hổ rồi đây, Tarzan nghĩ. Người gìn giữ vật thiêng của dòng họ Lý đã làm rơi nó chăng? Nó đã bị vỡ chăng?
- Gần 1000 năm nay, - ông Chung tiếp tục – giữa dòng họ nhà tôi và họ Chu đáng ghê tởm đã luôn xung khắc. Đó là phường trộm cắp, cướp đường, sát nhân. Chúng ăn cắp, cướp bóc, giết người.
Giờ thì mình đã hiểu, Tarzan nghĩ và uống tiếp.
- Ông tộc trưởng họ Lý sống ở Hồng Kông. LýLệBá rất giàu có. Ông ta buôn bán đủ loại hàng hóa, và sở hữu 200 chiếc thuyền buồm nhỏ. Giờ đây, tên khốn kiếp Chu Tiến Chi, còn gọi là Răng Chuột Cống, đã ăn cắp con hổ ngọc bích khỏi nhà ông tộc trưởng. Răng Chuột Cống là thủ lĩnh băng cướp họ Chu.
- Tôi hiểu ạ.
- Răng Chuột Cống không ở Hồng Kông, như cậu có thể đang nghĩ đâu.
- Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó ạ.
- Hắn sống ở Amsterdam, thủ đô Hà Lan. Hắn là một tội phạm cỡ bự bên đó. Nhưng hắn ranh ma, khôn khéo. Cảnh sát không làm gì được hắn. Bọn đàn em của hắn không từ một tội ác nào. Ông Lý Lệ Bá ở Hồng Kông, ông em họ tôi ở Singapor và ông Lý Bình ở Zurich – cả ba đều tin chắc rằng con hổ ngọc bích của chúng tôi hiện đã đang ở Amsterdam. Thế là nó đã tuột khỏi tay chúng tôi. Chúng tôi bị mất danh dự, Tarzan ạ.
- Tôi lại không nhìn nhận khe khắt như vậy. Cả ông lẫn những người bà con đáng kính của ông sao phải chịu trách nhiệm về sự xấu xa của Răng Chuột Cống ạ.
- Có đấy, Tarzan. Mất danh dự! Thằng đốn mạt đó đã làm tổn thương truyền thống của họ tộc tôi. Tôi cầu cho nó bị trời tru đất diệt!
Họ im lặng một lát.
Tarzan hiểu không nên gạn hỏi ông Chung. Hoặc ông sẽ tự kể ra hết, hoặc không thổ lộ gì cả.
Amsterdam, Tarzan nghĩ, Tứ quái TKKG không thể đặt chân đến đó được. Thứ nhất, chúng còn đang đi học, thứ hai: bắt đầu kỳ nghỉ, cả bọn dự định sẽ đi nghỉ ngay ở Địa TrungHải, trên đảo Padoklion.
- ÔngLýLệBá thông thái ở Hồng Kông đã có những biện pháp ngăn chặn việc Răng Chuột Cống có thể bán lại con hổ ngọc bích cho một nhà sưu tầm nào đó với giá hàng triệu. Mặc dù tôi không nghĩ tên đạo tặc họ Chu này có ý định ấy. Hắn thiếu gì tiền. Việc buôn lậu ma túy khiến hắn mỗi ngày một giàu thêm. Không, hắn muốn giữ con hổ quý ấy lại cho riêng hắn. Hắn muốn ngắm nó hàng ngày, tắm mình trong cảm giác đắc thắng vì đã chọc giận được chúng tôi.
- Ông nói đó là những biện pháp gì ạ?
Ông Chung mỉm cười:
- ÔngLýLệBá gửi ảnh chụp con hổ ngọc bích đến tất cả các hãng thông tấn báo chí, thông báo vụ mất trộm – cố nhiên ông không buộc tội Răng Chuột Cống vì không có chứng cứ. Bằng cách đó, những nhà sưu tầm nghệ thuật ở khắp thế giới có thể dè chừng, nếu họ trung thực. Những nhà sưu tầm trung thực không mua của trộm cắp. Tất cả những tờ nhật báo lớn hôm nay đã đăng ảnh con hổ ngọc bích của chúng tôi, với những dòng mô tả tỉ mỉ.
- Vậy tôi phải tìm xem ngay mới được. Hôm nay tôi vẫn chưa kịp nhìn ngó đến báo chí.
Ông Chung trao cho Tarzan một tờ nhật báo gập tư:
- Trên trang 14, trang chuyên đăng các mục rao vặt ấy.
- Thế ông và dòng họ Lý không định làm gì để trị Răng Chuột Cống ạ?
- Cậu thì tôi có thể tin cậy, Tarzan, tôi biết rõ như thế - ÔngChung ghé lại gần Tarzan thì thầm: Tôi có một người trong đám vệ sĩ của Răng Chuột Cống. Tôi đang chờ tin tức từ anh ta. Sau đó tôi sẽ quyết định phải làm gì.
*
Mỗi lần đi ăn cắp xe hơi, NicholasKlaudonia – gọi tắt là Nick – lại diện rõ bảnh: Comple đúng mốt, sơ mi trắng, thắt cà vạt. Còn những lúc không “bận việc”, gã lang thang y như một kẻ vô gia cư: quần áo thể thao cũ sờn, bít tất thủng, râu ria không cạo.
Mà Nick cũng “khó tính” ra trò. Gã chỉ ăn cắp các xe hơi hạng sang: Rolls Royce, Bentley, rồi Ferrari, Porsche, rồi Mercedes, Jaguar. Ngoài những mác xe lừng danh thế giới đó, gã không nhọc công động tay.
Nick là người Hy Lạp, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Gã chẳng biết rõ mình 36 hay 37 tuổi nữa. Cứtheo hộ chiếu thì năm nay gã 36.
Gã cao 1m82, có thân hình của một dân chài trên những hòn đảo Hy Lạp: vạm vỡ, rắn rỏi. Tóc gã quăn đen, hàm răng trắng lóa. Gã hổng mất ba cái răng, nhưng là răng hàm, nên chẳng ai trông thấy.
Nơi hoạt động của Nick là những thành phố lớn của châu Âu. Gã ưng nhất London, Paris, Franrt và Amsterdam. Đồng bọn của gã có mặt ở khắp mọi nơi, nhất là những kẻ chuyên tiêu thụ những “con mồi” của gã.
Gã còn có một vị hôn thê. Ả cũng người Hy Lạp, tên là AntoniaVasilopoulos, hiện sống ở đúng thành phố của TKKG. Nick nhớ ả phát điên lên, vì gã đang ở Amsterdam.
Lúc này, Nick đứng bên một chiếc Jaguar màu vang đỏ, đậu tít trong cùng một bãi xe sát sau một tòa nhà cao tầng.
Mũi xe vẫn ấm. Nick cúi xuống hít hít chỗ ống xả.
Aha! Chiếc xe chỉ mới đậu không quá 7 phút. Bao giờ thì tay chủ xe trở ra đây?
Đồ nghề đâu, lôi ra!
Nick chưa bao giờ cần quá 20 giây để lấy một chiếc Jaguar không lắp thiết bị báo động.
Cửa xe đã bật mở.
Gã chui lên ghế sau tay lái, bắt đầu tìm cách mở khóa điện.
*
Chu Tiến Chi - còn gọi Răng Chuột Cống – sống ở cả tầng thứ 11 của tòa nhà cao tầng.
Lãng phí chăng?
Tên trùm tội phạm thừa sức thuê cái tầng nhà rộng trên 400 m2 này. Hắn còn làm chủ một lâu đài nhỏ bên Pháp, một ngôi nhà làng quê ở ngoại ô, một biệt thự ở Thụy Sĩ, vànhà nghỉ trên đảo Sylt.
Năm ngoái, Răng Chuột Cống kiếm được khoảng 8 triệu mark nhờ buôn bán ma túy và làm ăn phi pháp.
Gã đàn ông 55 tuổi béo núc ních, đầu trọc lốc này đang ngồi sau bàn viết. Tai trái hắn đeo một cái khuyên vàng nhỏ. Những ngón tay chuối mắn đeo đầy nhẫn. Dưới cặp mắt ti hí của Răng Chuột Cống là hai quầng thâm do hút quá nhiều thuốc phiện.
Lúc này hắn giơ những ngón tay chuối mắn vuốt trán.
Tay kia hắn chộp lấy ống điện thoại.
Triệu Phồn, còn gọi là BópCổ, lên tiếng:
- ÊPhồn, - Răng Chuột Cống cất giọng the thé, - Chiếc Jaguar của tao phải được lái khỏi bãi xe. Mày biết trong cốp xe có gì rồi. Tao vội chạy vào nhà xí nên không cất đi được. Bây giờ tao phải ngồi chết gí ở đây. Không, đau bụng gì đâu. Tay chủ câu lạc bộ CanhKhuya có thể đến bất kỳ lúc nào để lấy gói hêroin. Tao phải ngã giá với hắn vì giá vừa tăng. Vậy hãy lái chiếc Jaguar của tao về ngôi nhà ở ngoại ô, cho vào gara khóa lại. rõ chưa?
- Ông cứ tin ở tôi, thưa ông chủ đáng kính – Phồn đáp.
- Mày có chìa khóa phụ đấy chứ?
- Lúc nào tôi cũng đem theo ạ, thưa ông chủ đáng kính.
- Vậy mau lên! Ở cái thành phố này trộm cắp như rươi. Nhưng thôi, mặc kệ thiên hạ. Miễn đồ của mình không suy suyễn.
*
Khi Nick lái chiếc Jaguar vào trong sân, Vandandem – kẻ chuyên tiêu thụ xe ăn cắp – đang đứng trước cửa xưởng. Lúc này Vandandem thất kinh giơ hai tay ôm đầu và sấn đến bên cửa xe.
- ChàoRik! – Vua ăn cắp xe hơi cười nhăn nhở - Xem tao mang gì về …
- Mày đã xoáy cỗ xe này sao?
- Thế mày tưởng tao mua chắc? Ha ha ha!
- Có đúng mày đã xoáy nó không?
- Đừng có gào lên như vậy! Tất nhiên, thì sao nào?
Vandandem đảo tròng mắt, đến khi Nick chỉ còn thấy có mỗi lòng trắng mắt.
- Ê, Rik! Có gì không ổn à? Chiếc xe còn mới tinh mà.
Vandandem nhìn bạn. Hắn trầm giọng nói:
- Chiếc Jaguar này là của Răng Chuột Cống.
Nick tái dại, trân mắt nhìn Rik:
- V… vô lý.
- Đúng thế! Tao lạ gì con xe này. Mày chán sống rồi hả?
- Tao… có biết… gì đâu… Thì tình cờ thấy nó trên bãi xe. Ôi lạy chúa! Rik ơi! Tao tận số rồi. Người ta sẽ giết tao mất.
- Chứ sao. Răng Chuột Cống mà đã nổi giận thì đừng hòng thương xót ai. Không ai tàn bào hơn cái lão mắt ti hí chuyên buôn ma túy đó. Tao biết có những người Hoa rất tốt bụng, những người tao có thể gửi gắm cả sổ tiết kiệm cho họ. Nhưng Răng Chuột Cống thì khác đấy. Lão lập ra vị trí cho mình trong xã hội đen nhờ bạo lực. Lão sẽ xé xác mày ra muôn mảnh.
Nick bắt đầu vã mồ hôi:
- Tao… tao biết làm gì bây giờ?
- Hãy đem trả chiếc xe về chỗ cũ.
- Tao phải lái nó xuyên suốt thành phố ấy à? Chắc chắn chúng đã đang truy tìm tao.
- Đúng vậy. Vậy hãy bỏ nó lại đâu đó. Nhưng đừng bỏ gần đây đấy. Sau đó mày gọi điện cho Răng Chuột Cống. Hay lão biết mày và sẽ nhận ra giọng mày?
- Không. Cho tới bây giờ, lão và tao chưa từng gặp nhau.
- Hãy bảo lão chỗ mày bỏ lại cái xe, hãy xin lỗi lão. Nhưng chớ buột miệng để lộ tên nghe chưa. Nhỡ lão suỵt bọn đàn em trị cho thì khốn. Xe có hỏng g
- Mẹ kiếp, Rik! – Nick tự ái – Tao biết cách lấy xe mà vẫn giữ nó nguyên vẹn hơn ai hết.
- Thế càng hay. Thôi biến đi!
*
Những ý nghĩ của Răng Chuột Cống đang mải bận rộn với con hổ ngọc bích.
Con hổ mới đẹp làm sao! Và chắc chắn phải cổ đến 1800 hoặc 2000 năm rồi. Cố nhiên, điều khiến gã khoái nhất là giờ đây họ Lý như chó bị cắt tai. Cái bọn quái thai địa ngục ấy sẽ uất lên mà chết.
Răng Chuột Cống vừa cười vừa nghiền ngẫm cả tá những trò đê tiện khuếch trương thắng lợi.
Chuông điện thoại réo.
Răng Chuột Cống nhấc vội ống nghe áp lên tai.
- Sao rồi, Phồn?
Không tiếng đáp.
Hắn nhận ra đây là kẻ nào khác, không phải là Phồn – BópCổ.
- Ê! – Hắn the thé bằng thứ tiếng Hà Lan hoàn hảo – Ai gọi đấy?
- Xin lỗi ông, thưa ông Chu Tiến Chi. – Giọng kẻ kia hơi run run – Tôi gọi đến vì muốn xin lỗi ông. Do sơ ý, vâng, tôi đâu có biết đó là xe của ông, do sơ ý tôi đã ăn cắp chiếc Jaguar của ông. Mãi sau một người bạn dạ… mới cho tôi rõ đó là xe của ông.
Răng Chuột Cống hớp không khí:
- Rồi sao?
- Tôi đã đỗ chiếc xe bên cạnh nhà thờ trong phố Derkinder.
- Anh tên là gì, anh bạn của tôi?
- Tôi không muốn tiết lộ đâu.
- Kìa, sao lại thế! Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi.
- Không hề. Nhưng tên tôi chẳng đáng để làm phiền đến đôi tai đáng kính của ông đâu ạ.
Răng Chuột Cống cố đổi cái giọng the thé hách dịch vốn có sang giọng từ tốn, nhân từ:
- Tôi rất thông cảm với việc anh đã làm, bạn của tôi ạ. Đã có thời tôi cũng phải vật lộn với cuộc sống như anh. Hồi ở London. Một lần tôi ăn cắp một chiếc xe buýt của thành phố, để rồi sau đó mới hiểu ra rằng chẳng bán nó cho ai được. Phải phải, những kinh nghiệm cay đắng! Đó chính là điều liên kết hai chúng ta, bạn của tôi ạ. Anh gọi cho tôi. Thật đường hoàng quá! Sao anh không đến đây?
- Tôi không biết, thưa ông. Có lẽ vì tôi nhút nhát.
- Anh có tìm một việc làm được trả công hậu hĩ không? Tôi đang thiếu một số người, cần thay thế. Anh bao nhiêu tuổi?
- 36.
- Đúng tuổi tôi cần! Hãy đến đây! Đến ngay bây giờ! Chúng ta cùng dùng cơm, rồi tôi giải thích với anh công việc ở chỗ tôi luôn thể.
Dường như kẻ gọi đến hơi giật mình khi đáp:
- Thôi được, thưa ông. Hẹn gặp ngay. Vâng, tôi biết nhà ông rồi.
*
Từ trong buồng điện thoại, Nick có thể nhìn ra chiếc Jaguar.
Nick nhe răng cười với bóng mình in trong kính buồng điện thoại, bụng nghĩ: Lão người Hoa nham hiểm này sao bỗng chốc tử tế thế? Lão muốn Nick này đến ngay chỗ lão. Hứa hẹn ngon ngọt. Có vẻ khó ngửi đây. Sao lão lại mất công nài nỉ gã chứ. Chỉ để trả thù? Để cho mọi kẻ trong xã hội đen biết uy của lão? “Hãy mở to mắt mà nhìn xem cái đứa đã cả gan chạm vào tài sản của tao phải đền tội thế nào!? Tao thì xẻo tai nó!”. Không chừng còn thậm tệ hơn. Có đúng thế không nhỉ?
Nick bước ra ngoài, nhìn sang chiếc Jaguar.
Cốp xe!
Chà, tất nhiên! Nhất định trong đó phải có thứ gì đó. Và lão người Hoa đang sợ nhỡ có kẻ không phận sự nhòm ngó được món hàng nóng bỏng của lão.
Chắc ma túy, Nick nghĩ. Vài chục kí hêroin. Hừm, hừm, vậy là lão họ Chu này giăng bẫy gã. Nhử gã đến để khử gọn. Nhưng lão đã tính nhầm.
Còn đủ thời gian không nhỉ?
Nick nhẩm tính. Sớm nhất cũng 15 phút nữa bọn côn đồ đàn em của Răng Chuột Cống mới đến được đây.
Vua Trộm nhổ bọt vào lòng bàn tay, qua đường, biết chắc không ai theo dõi, gã lại sử dụng dụng cụ đặc biệt của mình.
Nắp cốp xe đã dựng lên.
Aha! Một hộp bìa lớn nằm chềnh ềnh trước mặt Nick – dài chừng 60 cm, rộng 30 cm, và cao như một hộp đựng bánh gatô.
Nick mở nắp hộp.
Gã bàng hoàng trố mắt nhìn con hổ tuyệt đẹp đang bước trên mây, có lẽ còn bay được nữa, vì nó có đôi cánh nhỏ. Đầu và đuôi con hổ chúc xuống, miệng hơi há – như thể nó vừa chén một con mồi ươn và bây giờ sắp phải nôn ọe.
Nick nhăn trán.
Rồi óc gã vụt hiểu như chớp lóe. Gã tròn xoe mắt sau cặp kính râm.
Con - hổ - ngọc bích!
Không nghi ngờ gì nữa! Đúng nó rồi!
Thì gã vừa thấy bức ảnh nó đăng trên báo, kèm một bài dài thú vị. Tác phẩm nghệ thuật vô giá này bị đánh cắp bên Hồng Kông.
Nick ngoác mồm ra cười, ngoác rộng đến nỗi giá có ai đứng đấy hẳn phát hiện gã hổng ba cái răng hà
Gã đậy nắp hộp lại, nẫng của quý vừa được trời ban, đóng nắp cốp xe, đoạn lủi nhanh sau góc phố.
*
- Tiền của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, - Tròn Vo gân cổ, - Tại sao tôi lại không nên đầu tư vài đồng mark vào một vụ làm ăn táo bạo nhỉ?
- Vì thế là ngu ngốc, - Tarzan đáp. – Mày quăng tiền để thu về thứ của vất đi. Nếu mày cho là đúng, xin cứ việc! Nhưng là bạn mày, hẳn tao có quyền nhắc nhở mày chứ.
- Tất nhiên, - Tròn Vo gật đầu. – Nhưng ai biết được! Nhỡ có gì thật thì sao. Có phải lúc nào cũng vớ được sơ đồ kho báu của một tướng cướp xưa đâu?
- Không bao giờ! Con bé Karin tham tiền lừa mày thôi. Ai chứ nó thì sẵn sàng bán cả cho mày một phần ba linh hồn của nó, trong giấy gói quà tặng hẳn hoi, và cố nhiên đòi giá cao nhất.
Karl cười, tháo kính xuống lau.
Gaby quay đi. Cô ngắm nghía những đồ cổ bày trong ô kính của cửa hàng nhà Lippscheck.
Lúc này Tarzan bước lại gần Gaby, mỉm cười thân thiết:
- Trông bạn tươi hết chê, CôngChúa ạ. Mà làn da bạn khiến mình liên tưởng đến ngọc bích ấm đó.
- Bạn nhăng cuội gì vậy? Ngọc bích ấm áp nghĩa là thế nào? – CôngChúa hỏi.
- NgườiTrungQuốc coi đó là một lời khen tột bậc.
- Thế thì bạn hãy tìm một cô gái TrungQuốc mà nói nghe.
- Mình lại chỉ muốn khen mỗi bạn thôi.
- Gớm, sao cảm động thế. Nhưng mình không thích được so sánh với ngọc bích tí nào. Rõ ràng con hổ ngọc bích của ông Chung ám ảnh bạn ghê lắm.
Tròn Vo mở ví đếm tiền, rồi tuyên bố:
- Karin đòi 40 mark. Lịch sự, khôn ngoan như mình, mình sẽ mặc cả xuống 30 mark. Cứ nghĩ có thể tụi mình nhờ tấm sơ đồ đó mà được hưởng một kho báu khôn lường thì 30 mark có nhiều nhặn gì.
Tarzan nhìn qua quầy kính vào bên trong cửa hiệu đồ cổ nhà Lippscheck.
Không thấy khách hàng nào cả.
Chỉ có KarinLippscheck đang đứng giữa lủng củng đồ cổ, mỉm cười, vừa đánh bóng một cái đĩa bạc vừa nhìn ra chỗ Tứ quái.
Tarzan không ưa con bé nà
Karin 12 tuổi, gầy gò, nhưng học giỏi nhất lớp 7A và là lớp trưởng. Gương mặt xương xương có vẻ già dặn hiểu biết như một người đã 30 tuổi. Mái tóc dài lúc nào cũng hơi bù xù.
Tarzan không ưa Karin là có cái lý của hắn. Karin Lippscheck chỉ say mê mỗi tiền. Vì vậy nó bị bạn bè ở trường nội trú ghét. Lúc nào nó cũng tìm cách làm ăn với bọn bạn cùng trường, và thường thành công. Cái gì nó cũng kiếm được để bán lại. Từ phụ tùng xe đạp đến những cuốn sách giáo khoa cũ, từ những thứ mỹ phẩm giá hạ cho các cô gái ở lớp lớn đến những món quà rẻ tiền để đám học trò mua tặng cha mẹ nhân lễ GiángSinh hay sinh nhật.
Con bé choắt Karin hẳn sinh ra để làm nữ kinh doanh. Lần này, có vẻ như Willi sẽ là nạn nhân của nó.
- Tao nhắc lại, - Tarzan nói: - Nó tìm cách lừa mày đó mập. Cái tấm sơ đồ giấu kho báu mà đưa ra nhử mày đảm bảo vô giá trị, Willi ạ. Hay mày tưởng nó sẽ trao cho mày cả một tài sản chỉ để đổi lấy ba bốn chục mark. Đừng mong điều đó ở cái con dê cái tham tiền ấy!
- Con bé tham tiền đến mức đáng ghét thật, - Gaby gật đầu. – Nhưng không được gọi nó là con dê cái. Lũ dê là những con vật đáng yêu.
- Mà cái con bé tham tiền Karin moi đâu ra cái sơ đồ ấy nhỉ? – Karl thắc mắc.
Tròn Vo nhún vai:
- Nó bảo là nó bắt được. trong một cái rương cũ. Vì Karin biết tụi mình sắp bay đến khu làng nghỉát trên đảo Padoklion, nên mới mời chào tao mua. Sơ đồ kho báu này liên quan đến một đảo nhỏ gần đấy mà.
- Karin là kẻ lừa đảo. – Karl khẳng định – Có lẽ chính nó tự vẽ ra sơ đồ đó – trên giấy cổ.
Tarzan nhìn xuyên kính vào trong cửa hiệu.
Con bé vẫn đứng đó đánh bóng cái đĩa bạc.
- May mà nó không nghe chúng mình nói gì về nó, - Thủ lĩnh TKKG nói – Nếu nghe, hẳn nó buông rơi cái đĩa vì sợ.
- Trước khi tụi mình bảo nó tụi mình nghĩ gì về nó, tao muốn xem tấm sơ đồ đã. – Tròn Vo nói – Nếu đúng là sơ đồ rởm, tao chỉ trả cao lắm là 20 mark thôi.
Tarzan bước về phía cửa:
- Thôi được. Tao muốn chứng kiến con bé hám tiền đó móc hầu bao của mày.
Hắn mở cửa, bước vào. Các bạn hắn theo sau.
KarinLippscheck đặt cái đĩa bạc và tấm giẻ sang bên, đưa tay gạt một món tóc nâu xõa xuống trán:
- Các người nói xấu tôi xong chưa? Bây giờ tôi có thể bàn chuyện mua bán với Tròn Vo được nói chứ?
Vừa mở miệng toan nói: “Xin chào!”, Tarzan ngoặc lại. Con bé này có giác quan thứ sáu chắc?
ChàoKarin, - Gaby lãnh đạm nói – Sao em lại nghĩ rằng bọn này nói xấu em?
- Thế không phải nói xấu là gì? Ví dụ chị đã bảo: “Con bé tham tiền đến mức đáng ghét thật. Nhưng không được gọi nó là con dê cái. Lũ dê là những con vật đáng yêu”. Các người ngạc nhiên hả? Phải, tai tôi thính lắm. Tôi đã nghe được hết.
Gaby, Karl và Tròn Vo há hốc mồm nhìn Karin.
Tarzan lập tức trấn tĩnh.
Vô lý, - hắn nghĩ – con bé không thể nghe xuyên cửa kính bấy nhiêu lớp được. Hẳn nhà này gắn micro bên ngoài, còn loa ở phía trong. Thâm hiểm thật.
- Hệ thống nghe trộm hả? – Hắn hỏi. – Karin, nếu em nghe lỏm về sự xấu xa của em thì rủi cho em thôi. Chúng tôi bàn tán gì với nhau là việc riêng của chúng tôi. Giờ em đã biết chúng tôi đánh giá về em ra sao rồi. Vậy đừng tìm cách lừa Willi nữa.
- Anh bảo hệ thống nghe trộm nào? – Karin mở to mắt rất kịch. – Làm gì có. Anh cứ việc tìm kiếm quanh đây. Không, tai tôi cực thính. Ví dụ anh đã bảo: “May mà nó không nghe chúng mình nói gì về nó. Nếu nghe, hẳn nó buông rơi cái đĩa vì sợ”. Vậy là cả anh cũng cảm thấy những lời lẽ đó chẳng êm tai chút nào.
Quái quỷ, Tarzan nghĩ. Nó đã nghe thấy hết. Lạ lùng thật.
Hắn bảo Karl
- Mày làm ơn đi ra ngoài kia đi quân sư. Đóng cửa lại, đứng trước quầy kính đúng chỗ cả bọn đã đứng, và nói gì đó to như ban nãy, để xem tiếng loa sẽ phát ra từ góc nào trong hiệu này.
Karin cười hi hí như một mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
Karl lườm nó, rồi đi ra.
Cậu nói nhiều câu ở ngoài đường, trước các quầy kính.
Trong này chẳng nghe thấy gì cả.
- Người ta có thể tắt thiết bị đi, - Tarzan bảo. – Mà thôi, tụi này cũng chẳng quan tâm tới chuyện đó làm gì. Willi đến đây vì sơ đồ kho báu. Còn tụi này là bạn bè, cố vấn cho cậu ấy.
Karl quay vào. Nhìn nét mặt các bạn, nó biết họ đã chẳng nghe được gì.
- Tôi đã nghe thấy hết, - Karin nói. – Anh đã đọc một bài thơ.
- Tôi không muốn gọi đó là thơ, - Karl đáp. Nó quay sang Tarzan – Mày nghe được không?
- Không một từ nào.
Karin nhíu mày:
- Anh đã đọc bài thơ sau: “Phụ nữ Đức, lòng thủy chung Đức, rượu vang Đức và bài ca Đức, cần giữ lại trên thế gian này âm h đẹp đẽ xưa của chúng. Và khích lệ chúng ta hành động cao thượng suốt cả cuộc đời”. Chẳng lẽ đó không phải là thơ?
- Đó là đoạn hai của BàiCa Đức, - Karl giải thích. – Còn thì đúng là mình đã đọc y như vậy ở ngoài kia.
Im lặng giây lát.
- Trò phù thủy! – Gaby thốt lên – Em không chỉ tham tiền, Karin! Em còn giao du với ma quỷ.
Tarzan hắng giọng:
- Chúng ta thử một lần nữa. Tôi đi ra ngoài và sẽ nói gì đó sát lần kính, rõ ràng mạch lạc. Được chứ:
Karin mỉm cười thích thú:
- Hẳn anh vẫn chưa chịu tin là tai tôi nghe rõ cả tiếng cỏ mọc dài ra?
Khi Tarzan quay vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Karin.
- Thế nào? – Tarzan hỏi.
- Tôi không nghe được hết. nhưng đó là đoạn một của BàiCa Đức.
Tarzan hài lòng gật gù:
- Biết ngay mà. Lần này em chẳng hiểu được tí gì vì tôi quay lưng lại. Thế là đành đoán mò. Nhưng đoán trượt rồi. Tôi đã đọc một câu thần chú. Và bây giờ tôi biết: tai chẳng liên quan gì đến đây. Em đã nhìn mồm để hiểu. Như những người câm điếc.
- Úi! – Tròn Vo kêu lên.
Con bé 12 tuổi gật đầu:
- Đúng, tôi có thể nhìn miệng để hiểu hết.
- Học ở đâu vậy? – Tarzan hỏi.
- Nóichung chẳng phải học. Tự nhiên biết thôi. Rõ ràng là khả năng bẩm sinh. Chính tôi cũng đã hết sức sửng sốt. Cách đây khoảng 3 năm, tôi tình cờ phát hiện ra điều đó. Hôm ấy, đang dở một phim truyện, máy thu hình nhà tôi bỗng mất hẳn tiếng. Tôi chỉ nhìn mồm các nhân vật và hiểu hết họ nói gì. Sau đó, hễ có dịp, tôi lại thử quan sát mọi người đang chuyện trò từ xa. Có lúc tôi còn nhìn một ai đó trong buồng điện thoại công cộng, xem người đó đang nói gì. Buồn cười lắm.
- Giỏi! – Tarzan gật đầu – Bái phục tài năng đấy. Nhưng đó không phải là cớ để lừa tụi này đâu nghe. Với em, quả thật phải đề phòng mọi mưu kế. Vì vậy, tôi ngờ bản sơ đồ kho báu ấy lắm. Thế nào, sơ đồ đâu?
*
Chuông điện thoại réo, AntoniaVasilopouslos đặt vội cái lược – mà ả vừa dùng để rẽ ngôi mái tóc dài tuyệt đẹp phía trên vầng trán thanh tú xuống bên cạnh.
Cô nàng Hy Lạp 23 tuổi này xinh hút mắt, nhưng tính tình khó thương
- Dạ, tôi nghe? - Ả nói sau khi nhấc máy.
- Em yêu. – Tiếng Nick từ xa vọng lên. – Em yêu dấu! Anh đây, Nick của em đây.
- AnhNick! - Ả mừng rỡ reo lên – Anh gọi từ đâu thế?
- Từ Amsterdam, người đẹp của anh ạ. Phải, tuần trước anh còn ở London. Suýt nữa sa vào tay cớm ở đấy. Bây giờ anh đang đứng đây, nhưng chốc nữa anh sẽ lên chuyến tàu nhanh. Đêm nay, anh còn chưa biết đích xác mấy giờ, anh sẽ có mặt bên em.
- Em mừng quá. Anh hớt được nhiều màu chứ?
- Ờ, cũng tạm. Tiếc là chẳng hề có tiền – không một xu. Thậm chí anh đang khá cháy túi. Tuy vậy, anh đang lâng lâng vì trúng quả đậm.
- Ồ, thật hả? Không tiền mà vẫn trúng đậm. Sao lại thế được?
- Có cái này rơi vào tay anh.
- Một vật quý à?
- Quý vô cùng.
- Tuyệt. Anh định bán nó ở đâu?
- Không thể bán được, em yêu ạ. Sẽ chẳng thằng tiêu thụ đồ trộm cắp nào chịu mua của anh.- LạyChúa! Thế thì nó vô dụng đối với chúng mình.
- Không đâu, Antonia. Không! Chúng ta sẽ biến nó thành tiền. nhưng chúng ta phải thận trọng. Việc anh đang dự định sẽ là cú làm ăn nguy hiểm nhất đời anh. Vì anh sẽ không làm chuyện đó lần thứ hai. Nhưng bõ công lắm. Chúng ta sẽ ngụp lặn trong tiền.
- Anh định làm gì, hở Nick?
- Để sau, em yêu. Để sau! Rồi anh sẽ kể hết em nghe. Em đón anh ở sân ga chứ? Thôi, tốt hơn là đừng. Ngoài ga, nhất là ban đêm, lắm bọn du đãng lắm. Nhỡ có chuyện không hay xảy ra với em. Em cứ ở nhà. Anh muốn ăn món cơm trộn thịt bò hầm và hành xắt nhỏ. Thêm một chai vang đỏ nhé.
- Sẽ có đủ, anh Nick. Em như muốn bay lên vì sung sướng.
- Anh cũng vậy, trái nho yêu quý ngọt lịm của anh. Thôi, hẹn gặp sau nhé!
Tarzan giơ hai nắm tay chào theo chưởng có cái tên mỹ miều “Rồng và Cọp ra mắt”.
- Chẳng qua vì hôm nay ông không tập trung, ông Chung ạ, - hắn đáp – ông bị đau răng chăng?
ÔngChung mỉm cười. Nụ cười buồn.
- Không đâu, Tarzan. Chỉ lo lắng và tức giận thôi. Thôi, hãy đi tắm và thay quần đi, rồi tôi sẽ kể cho cậu nghe vì sao tâm hồn tôi đang nổi bão và máu trong tim tôi đang sôi sục.
ÔngChung là võ sư môn thiếu lâm cổ xưa. Mỗi tuần Tarzan theo học ông ít nhất hai lần, rất say mê.
Khi Tarzan tắm xong, ông Chung đã chuẩn bị sẵn hai ly nước dừa đầy. Ông lại mỉm cười trống rỗng, không chút niềm vui như ban nãy.
Ông Chung 44 tuổi. Nhưng nhìn người đàn ông gầy gầy, rắn chắc này, người ta cũng có thể đoán ông tam tuần hoặc lục tuần. Một gương mặt không có tuổi. ÔngChung có thể tay không bóp nát những hòn đá mà một người đàn ông lực lưỡng như thần Hecquyn ắt phải cần đến búa tạ mới làm nổi.
Sau khi hai thầy trò cụng ly, ông Chung đăm đăm nhìn xuống đôi bàn tay rắn như thép của mình, bắt đầu kể:
- Tôi vừa được tin sáng này. Một cậu em họ đã báo sang Zurich, rồi ông Lý Bình đáng kính lại gọi điện thoại từ Zurich cho tôi. Cậu phải biết rằng dòng họ Lý - mà tôi có vinh dự là một thành viên - trải rộng khắp thế giới.
Tarzan gật đầu:
- Nếu vậy đi chơi đâu cũng gặp họ hàng.
- Chúng tôi luôn quan hệ mật thiết với nhau. Dòng họ nhà tôi có thể biết về các cụ tổ của mình từ năm 1000, Tarzan ạ. Nhưng báu vật của dòng họ còn cổ hơn nữa. Không, gọi là báu vật vẫn sai. Con hổ bằng ngọc bích ấy là vật thiêng của gia tộc. Nó có từ tri đại nhà Hán, tức khoảng thời gian từ năm 206 đến năm năm 220 sau CôngNguyên. Ngọc bích giá trị hơn vàng. NgườiTrungQuốc nhìn thấy trong ngọc bích sắc đẹp. Khi không tìm ra lời để ca ngợi nhan sắc của một cô gái, chúng tôi nói: làn da nàng như ngọc bích ấm áp. Những bậc thầy chạm khắc TrungQuốc đã đạt tới đỉnh cao tuyệt đích của nghệ thuật này sau hàng ngàn năm. Từ ngọc bích, họ làm ra những tuyệt tác không gì có thể vượt qua. Đó là những lọ hoa, những lư hương, trâm cài đầu, đồ thờ, những con vật. Con hổ ngọc bích của dòng học Lý có một không hai, vô giá. Nó óng ánh màu như nắng hanh vàng. Nó đang uyển chuyển bước trên mây, trên lưng là đôi cánh. Tôi đã được ngắm con hổ ấy hai lần. Đó là những ngày đẹp nhất trong đời tôi.
Mình linh cảm có chuyện gì xảy ra với con hổ rồi đây, Tarzan nghĩ. Người gìn giữ vật thiêng của dòng họ Lý đã làm rơi nó chăng? Nó đã bị vỡ chăng?
- Gần 1000 năm nay, - ông Chung tiếp tục – giữa dòng họ nhà tôi và họ Chu đáng ghê tởm đã luôn xung khắc. Đó là phường trộm cắp, cướp đường, sát nhân. Chúng ăn cắp, cướp bóc, giết người.
Giờ thì mình đã hiểu, Tarzan nghĩ và uống tiếp.
- Ông tộc trưởng họ Lý sống ở Hồng Kông. LýLệBá rất giàu có. Ông ta buôn bán đủ loại hàng hóa, và sở hữu 200 chiếc thuyền buồm nhỏ. Giờ đây, tên khốn kiếp Chu Tiến Chi, còn gọi là Răng Chuột Cống, đã ăn cắp con hổ ngọc bích khỏi nhà ông tộc trưởng. Răng Chuột Cống là thủ lĩnh băng cướp họ Chu.
- Tôi hiểu ạ.
- Răng Chuột Cống không ở Hồng Kông, như cậu có thể đang nghĩ đâu.
- Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó ạ.
- Hắn sống ở Amsterdam, thủ đô Hà Lan. Hắn là một tội phạm cỡ bự bên đó. Nhưng hắn ranh ma, khôn khéo. Cảnh sát không làm gì được hắn. Bọn đàn em của hắn không từ một tội ác nào. Ông Lý Lệ Bá ở Hồng Kông, ông em họ tôi ở Singapor và ông Lý Bình ở Zurich – cả ba đều tin chắc rằng con hổ ngọc bích của chúng tôi hiện đã đang ở Amsterdam. Thế là nó đã tuột khỏi tay chúng tôi. Chúng tôi bị mất danh dự, Tarzan ạ.
- Tôi lại không nhìn nhận khe khắt như vậy. Cả ông lẫn những người bà con đáng kính của ông sao phải chịu trách nhiệm về sự xấu xa của Răng Chuột Cống ạ.
- Có đấy, Tarzan. Mất danh dự! Thằng đốn mạt đó đã làm tổn thương truyền thống của họ tộc tôi. Tôi cầu cho nó bị trời tru đất diệt!
Họ im lặng một lát.
Tarzan hiểu không nên gạn hỏi ông Chung. Hoặc ông sẽ tự kể ra hết, hoặc không thổ lộ gì cả.
Amsterdam, Tarzan nghĩ, Tứ quái TKKG không thể đặt chân đến đó được. Thứ nhất, chúng còn đang đi học, thứ hai: bắt đầu kỳ nghỉ, cả bọn dự định sẽ đi nghỉ ngay ở Địa TrungHải, trên đảo Padoklion.
- ÔngLýLệBá thông thái ở Hồng Kông đã có những biện pháp ngăn chặn việc Răng Chuột Cống có thể bán lại con hổ ngọc bích cho một nhà sưu tầm nào đó với giá hàng triệu. Mặc dù tôi không nghĩ tên đạo tặc họ Chu này có ý định ấy. Hắn thiếu gì tiền. Việc buôn lậu ma túy khiến hắn mỗi ngày một giàu thêm. Không, hắn muốn giữ con hổ quý ấy lại cho riêng hắn. Hắn muốn ngắm nó hàng ngày, tắm mình trong cảm giác đắc thắng vì đã chọc giận được chúng tôi.
- Ông nói đó là những biện pháp gì ạ?
Ông Chung mỉm cười:
- ÔngLýLệBá gửi ảnh chụp con hổ ngọc bích đến tất cả các hãng thông tấn báo chí, thông báo vụ mất trộm – cố nhiên ông không buộc tội Răng Chuột Cống vì không có chứng cứ. Bằng cách đó, những nhà sưu tầm nghệ thuật ở khắp thế giới có thể dè chừng, nếu họ trung thực. Những nhà sưu tầm trung thực không mua của trộm cắp. Tất cả những tờ nhật báo lớn hôm nay đã đăng ảnh con hổ ngọc bích của chúng tôi, với những dòng mô tả tỉ mỉ.
- Vậy tôi phải tìm xem ngay mới được. Hôm nay tôi vẫn chưa kịp nhìn ngó đến báo chí.
Ông Chung trao cho Tarzan một tờ nhật báo gập tư:
- Trên trang 14, trang chuyên đăng các mục rao vặt ấy.
- Thế ông và dòng họ Lý không định làm gì để trị Răng Chuột Cống ạ?
- Cậu thì tôi có thể tin cậy, Tarzan, tôi biết rõ như thế - ÔngChung ghé lại gần Tarzan thì thầm: Tôi có một người trong đám vệ sĩ của Răng Chuột Cống. Tôi đang chờ tin tức từ anh ta. Sau đó tôi sẽ quyết định phải làm gì.
*
Mỗi lần đi ăn cắp xe hơi, NicholasKlaudonia – gọi tắt là Nick – lại diện rõ bảnh: Comple đúng mốt, sơ mi trắng, thắt cà vạt. Còn những lúc không “bận việc”, gã lang thang y như một kẻ vô gia cư: quần áo thể thao cũ sờn, bít tất thủng, râu ria không cạo.
Mà Nick cũng “khó tính” ra trò. Gã chỉ ăn cắp các xe hơi hạng sang: Rolls Royce, Bentley, rồi Ferrari, Porsche, rồi Mercedes, Jaguar. Ngoài những mác xe lừng danh thế giới đó, gã không nhọc công động tay.
Nick là người Hy Lạp, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Gã chẳng biết rõ mình 36 hay 37 tuổi nữa. Cứtheo hộ chiếu thì năm nay gã 36.
Gã cao 1m82, có thân hình của một dân chài trên những hòn đảo Hy Lạp: vạm vỡ, rắn rỏi. Tóc gã quăn đen, hàm răng trắng lóa. Gã hổng mất ba cái răng, nhưng là răng hàm, nên chẳng ai trông thấy.
Nơi hoạt động của Nick là những thành phố lớn của châu Âu. Gã ưng nhất London, Paris, Franrt và Amsterdam. Đồng bọn của gã có mặt ở khắp mọi nơi, nhất là những kẻ chuyên tiêu thụ những “con mồi” của gã.
Gã còn có một vị hôn thê. Ả cũng người Hy Lạp, tên là AntoniaVasilopoulos, hiện sống ở đúng thành phố của TKKG. Nick nhớ ả phát điên lên, vì gã đang ở Amsterdam.
Lúc này, Nick đứng bên một chiếc Jaguar màu vang đỏ, đậu tít trong cùng một bãi xe sát sau một tòa nhà cao tầng.
Mũi xe vẫn ấm. Nick cúi xuống hít hít chỗ ống xả.
Aha! Chiếc xe chỉ mới đậu không quá 7 phút. Bao giờ thì tay chủ xe trở ra đây?
Đồ nghề đâu, lôi ra!
Nick chưa bao giờ cần quá 20 giây để lấy một chiếc Jaguar không lắp thiết bị báo động.
Cửa xe đã bật mở.
Gã chui lên ghế sau tay lái, bắt đầu tìm cách mở khóa điện.
*
Chu Tiến Chi - còn gọi Răng Chuột Cống – sống ở cả tầng thứ 11 của tòa nhà cao tầng.
Lãng phí chăng?
Tên trùm tội phạm thừa sức thuê cái tầng nhà rộng trên 400 m2 này. Hắn còn làm chủ một lâu đài nhỏ bên Pháp, một ngôi nhà làng quê ở ngoại ô, một biệt thự ở Thụy Sĩ, vànhà nghỉ trên đảo Sylt.
Năm ngoái, Răng Chuột Cống kiếm được khoảng 8 triệu mark nhờ buôn bán ma túy và làm ăn phi pháp.
Gã đàn ông 55 tuổi béo núc ních, đầu trọc lốc này đang ngồi sau bàn viết. Tai trái hắn đeo một cái khuyên vàng nhỏ. Những ngón tay chuối mắn đeo đầy nhẫn. Dưới cặp mắt ti hí của Răng Chuột Cống là hai quầng thâm do hút quá nhiều thuốc phiện.
Lúc này hắn giơ những ngón tay chuối mắn vuốt trán.
Tay kia hắn chộp lấy ống điện thoại.
Triệu Phồn, còn gọi là BópCổ, lên tiếng:
- ÊPhồn, - Răng Chuột Cống cất giọng the thé, - Chiếc Jaguar của tao phải được lái khỏi bãi xe. Mày biết trong cốp xe có gì rồi. Tao vội chạy vào nhà xí nên không cất đi được. Bây giờ tao phải ngồi chết gí ở đây. Không, đau bụng gì đâu. Tay chủ câu lạc bộ CanhKhuya có thể đến bất kỳ lúc nào để lấy gói hêroin. Tao phải ngã giá với hắn vì giá vừa tăng. Vậy hãy lái chiếc Jaguar của tao về ngôi nhà ở ngoại ô, cho vào gara khóa lại. rõ chưa?
- Ông cứ tin ở tôi, thưa ông chủ đáng kính – Phồn đáp.
- Mày có chìa khóa phụ đấy chứ?
- Lúc nào tôi cũng đem theo ạ, thưa ông chủ đáng kính.
- Vậy mau lên! Ở cái thành phố này trộm cắp như rươi. Nhưng thôi, mặc kệ thiên hạ. Miễn đồ của mình không suy suyễn.
*
Khi Nick lái chiếc Jaguar vào trong sân, Vandandem – kẻ chuyên tiêu thụ xe ăn cắp – đang đứng trước cửa xưởng. Lúc này Vandandem thất kinh giơ hai tay ôm đầu và sấn đến bên cửa xe.
- ChàoRik! – Vua ăn cắp xe hơi cười nhăn nhở - Xem tao mang gì về …
- Mày đã xoáy cỗ xe này sao?
- Thế mày tưởng tao mua chắc? Ha ha ha!
- Có đúng mày đã xoáy nó không?
- Đừng có gào lên như vậy! Tất nhiên, thì sao nào?
Vandandem đảo tròng mắt, đến khi Nick chỉ còn thấy có mỗi lòng trắng mắt.
- Ê, Rik! Có gì không ổn à? Chiếc xe còn mới tinh mà.
Vandandem nhìn bạn. Hắn trầm giọng nói:
- Chiếc Jaguar này là của Răng Chuột Cống.
Nick tái dại, trân mắt nhìn Rik:
- V… vô lý.
- Đúng thế! Tao lạ gì con xe này. Mày chán sống rồi hả?
- Tao… có biết… gì đâu… Thì tình cờ thấy nó trên bãi xe. Ôi lạy chúa! Rik ơi! Tao tận số rồi. Người ta sẽ giết tao mất.
- Chứ sao. Răng Chuột Cống mà đã nổi giận thì đừng hòng thương xót ai. Không ai tàn bào hơn cái lão mắt ti hí chuyên buôn ma túy đó. Tao biết có những người Hoa rất tốt bụng, những người tao có thể gửi gắm cả sổ tiết kiệm cho họ. Nhưng Răng Chuột Cống thì khác đấy. Lão lập ra vị trí cho mình trong xã hội đen nhờ bạo lực. Lão sẽ xé xác mày ra muôn mảnh.
Nick bắt đầu vã mồ hôi:
- Tao… tao biết làm gì bây giờ?
- Hãy đem trả chiếc xe về chỗ cũ.
- Tao phải lái nó xuyên suốt thành phố ấy à? Chắc chắn chúng đã đang truy tìm tao.
- Đúng vậy. Vậy hãy bỏ nó lại đâu đó. Nhưng đừng bỏ gần đây đấy. Sau đó mày gọi điện cho Răng Chuột Cống. Hay lão biết mày và sẽ nhận ra giọng mày?
- Không. Cho tới bây giờ, lão và tao chưa từng gặp nhau.
- Hãy bảo lão chỗ mày bỏ lại cái xe, hãy xin lỗi lão. Nhưng chớ buột miệng để lộ tên nghe chưa. Nhỡ lão suỵt bọn đàn em trị cho thì khốn. Xe có hỏng g
- Mẹ kiếp, Rik! – Nick tự ái – Tao biết cách lấy xe mà vẫn giữ nó nguyên vẹn hơn ai hết.
- Thế càng hay. Thôi biến đi!
*
Những ý nghĩ của Răng Chuột Cống đang mải bận rộn với con hổ ngọc bích.
Con hổ mới đẹp làm sao! Và chắc chắn phải cổ đến 1800 hoặc 2000 năm rồi. Cố nhiên, điều khiến gã khoái nhất là giờ đây họ Lý như chó bị cắt tai. Cái bọn quái thai địa ngục ấy sẽ uất lên mà chết.
Răng Chuột Cống vừa cười vừa nghiền ngẫm cả tá những trò đê tiện khuếch trương thắng lợi.
Chuông điện thoại réo.
Răng Chuột Cống nhấc vội ống nghe áp lên tai.
- Sao rồi, Phồn?
Không tiếng đáp.
Hắn nhận ra đây là kẻ nào khác, không phải là Phồn – BópCổ.
- Ê! – Hắn the thé bằng thứ tiếng Hà Lan hoàn hảo – Ai gọi đấy?
- Xin lỗi ông, thưa ông Chu Tiến Chi. – Giọng kẻ kia hơi run run – Tôi gọi đến vì muốn xin lỗi ông. Do sơ ý, vâng, tôi đâu có biết đó là xe của ông, do sơ ý tôi đã ăn cắp chiếc Jaguar của ông. Mãi sau một người bạn dạ… mới cho tôi rõ đó là xe của ông.
Răng Chuột Cống hớp không khí:
- Rồi sao?
- Tôi đã đỗ chiếc xe bên cạnh nhà thờ trong phố Derkinder.
- Anh tên là gì, anh bạn của tôi?
- Tôi không muốn tiết lộ đâu.
- Kìa, sao lại thế! Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi.
- Không hề. Nhưng tên tôi chẳng đáng để làm phiền đến đôi tai đáng kính của ông đâu ạ.
Răng Chuột Cống cố đổi cái giọng the thé hách dịch vốn có sang giọng từ tốn, nhân từ:
- Tôi rất thông cảm với việc anh đã làm, bạn của tôi ạ. Đã có thời tôi cũng phải vật lộn với cuộc sống như anh. Hồi ở London. Một lần tôi ăn cắp một chiếc xe buýt của thành phố, để rồi sau đó mới hiểu ra rằng chẳng bán nó cho ai được. Phải phải, những kinh nghiệm cay đắng! Đó chính là điều liên kết hai chúng ta, bạn của tôi ạ. Anh gọi cho tôi. Thật đường hoàng quá! Sao anh không đến đây?
- Tôi không biết, thưa ông. Có lẽ vì tôi nhút nhát.
- Anh có tìm một việc làm được trả công hậu hĩ không? Tôi đang thiếu một số người, cần thay thế. Anh bao nhiêu tuổi?
- 36.
- Đúng tuổi tôi cần! Hãy đến đây! Đến ngay bây giờ! Chúng ta cùng dùng cơm, rồi tôi giải thích với anh công việc ở chỗ tôi luôn thể.
Dường như kẻ gọi đến hơi giật mình khi đáp:
- Thôi được, thưa ông. Hẹn gặp ngay. Vâng, tôi biết nhà ông rồi.
*
Từ trong buồng điện thoại, Nick có thể nhìn ra chiếc Jaguar.
Nick nhe răng cười với bóng mình in trong kính buồng điện thoại, bụng nghĩ: Lão người Hoa nham hiểm này sao bỗng chốc tử tế thế? Lão muốn Nick này đến ngay chỗ lão. Hứa hẹn ngon ngọt. Có vẻ khó ngửi đây. Sao lão lại mất công nài nỉ gã chứ. Chỉ để trả thù? Để cho mọi kẻ trong xã hội đen biết uy của lão? “Hãy mở to mắt mà nhìn xem cái đứa đã cả gan chạm vào tài sản của tao phải đền tội thế nào!? Tao thì xẻo tai nó!”. Không chừng còn thậm tệ hơn. Có đúng thế không nhỉ?
Nick bước ra ngoài, nhìn sang chiếc Jaguar.
Cốp xe!
Chà, tất nhiên! Nhất định trong đó phải có thứ gì đó. Và lão người Hoa đang sợ nhỡ có kẻ không phận sự nhòm ngó được món hàng nóng bỏng của lão.
Chắc ma túy, Nick nghĩ. Vài chục kí hêroin. Hừm, hừm, vậy là lão họ Chu này giăng bẫy gã. Nhử gã đến để khử gọn. Nhưng lão đã tính nhầm.
Còn đủ thời gian không nhỉ?
Nick nhẩm tính. Sớm nhất cũng 15 phút nữa bọn côn đồ đàn em của Răng Chuột Cống mới đến được đây.
Vua Trộm nhổ bọt vào lòng bàn tay, qua đường, biết chắc không ai theo dõi, gã lại sử dụng dụng cụ đặc biệt của mình.
Nắp cốp xe đã dựng lên.
Aha! Một hộp bìa lớn nằm chềnh ềnh trước mặt Nick – dài chừng 60 cm, rộng 30 cm, và cao như một hộp đựng bánh gatô.
Nick mở nắp hộp.
Gã bàng hoàng trố mắt nhìn con hổ tuyệt đẹp đang bước trên mây, có lẽ còn bay được nữa, vì nó có đôi cánh nhỏ. Đầu và đuôi con hổ chúc xuống, miệng hơi há – như thể nó vừa chén một con mồi ươn và bây giờ sắp phải nôn ọe.
Nick nhăn trán.
Rồi óc gã vụt hiểu như chớp lóe. Gã tròn xoe mắt sau cặp kính râm.
Con - hổ - ngọc bích!
Không nghi ngờ gì nữa! Đúng nó rồi!
Thì gã vừa thấy bức ảnh nó đăng trên báo, kèm một bài dài thú vị. Tác phẩm nghệ thuật vô giá này bị đánh cắp bên Hồng Kông.
Nick ngoác mồm ra cười, ngoác rộng đến nỗi giá có ai đứng đấy hẳn phát hiện gã hổng ba cái răng hà
Gã đậy nắp hộp lại, nẫng của quý vừa được trời ban, đóng nắp cốp xe, đoạn lủi nhanh sau góc phố.
*
- Tiền của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, - Tròn Vo gân cổ, - Tại sao tôi lại không nên đầu tư vài đồng mark vào một vụ làm ăn táo bạo nhỉ?
- Vì thế là ngu ngốc, - Tarzan đáp. – Mày quăng tiền để thu về thứ của vất đi. Nếu mày cho là đúng, xin cứ việc! Nhưng là bạn mày, hẳn tao có quyền nhắc nhở mày chứ.
- Tất nhiên, - Tròn Vo gật đầu. – Nhưng ai biết được! Nhỡ có gì thật thì sao. Có phải lúc nào cũng vớ được sơ đồ kho báu của một tướng cướp xưa đâu?
- Không bao giờ! Con bé Karin tham tiền lừa mày thôi. Ai chứ nó thì sẵn sàng bán cả cho mày một phần ba linh hồn của nó, trong giấy gói quà tặng hẳn hoi, và cố nhiên đòi giá cao nhất.
Karl cười, tháo kính xuống lau.
Gaby quay đi. Cô ngắm nghía những đồ cổ bày trong ô kính của cửa hàng nhà Lippscheck.
Lúc này Tarzan bước lại gần Gaby, mỉm cười thân thiết:
- Trông bạn tươi hết chê, CôngChúa ạ. Mà làn da bạn khiến mình liên tưởng đến ngọc bích ấm đó.
- Bạn nhăng cuội gì vậy? Ngọc bích ấm áp nghĩa là thế nào? – CôngChúa hỏi.
- NgườiTrungQuốc coi đó là một lời khen tột bậc.
- Thế thì bạn hãy tìm một cô gái TrungQuốc mà nói nghe.
- Mình lại chỉ muốn khen mỗi bạn thôi.
- Gớm, sao cảm động thế. Nhưng mình không thích được so sánh với ngọc bích tí nào. Rõ ràng con hổ ngọc bích của ông Chung ám ảnh bạn ghê lắm.
Tròn Vo mở ví đếm tiền, rồi tuyên bố:
- Karin đòi 40 mark. Lịch sự, khôn ngoan như mình, mình sẽ mặc cả xuống 30 mark. Cứ nghĩ có thể tụi mình nhờ tấm sơ đồ đó mà được hưởng một kho báu khôn lường thì 30 mark có nhiều nhặn gì.
Tarzan nhìn qua quầy kính vào bên trong cửa hiệu đồ cổ nhà Lippscheck.
Không thấy khách hàng nào cả.
Chỉ có KarinLippscheck đang đứng giữa lủng củng đồ cổ, mỉm cười, vừa đánh bóng một cái đĩa bạc vừa nhìn ra chỗ Tứ quái.
Tarzan không ưa con bé nà
Karin 12 tuổi, gầy gò, nhưng học giỏi nhất lớp 7A và là lớp trưởng. Gương mặt xương xương có vẻ già dặn hiểu biết như một người đã 30 tuổi. Mái tóc dài lúc nào cũng hơi bù xù.
Tarzan không ưa Karin là có cái lý của hắn. Karin Lippscheck chỉ say mê mỗi tiền. Vì vậy nó bị bạn bè ở trường nội trú ghét. Lúc nào nó cũng tìm cách làm ăn với bọn bạn cùng trường, và thường thành công. Cái gì nó cũng kiếm được để bán lại. Từ phụ tùng xe đạp đến những cuốn sách giáo khoa cũ, từ những thứ mỹ phẩm giá hạ cho các cô gái ở lớp lớn đến những món quà rẻ tiền để đám học trò mua tặng cha mẹ nhân lễ GiángSinh hay sinh nhật.
Con bé choắt Karin hẳn sinh ra để làm nữ kinh doanh. Lần này, có vẻ như Willi sẽ là nạn nhân của nó.
- Tao nhắc lại, - Tarzan nói: - Nó tìm cách lừa mày đó mập. Cái tấm sơ đồ giấu kho báu mà đưa ra nhử mày đảm bảo vô giá trị, Willi ạ. Hay mày tưởng nó sẽ trao cho mày cả một tài sản chỉ để đổi lấy ba bốn chục mark. Đừng mong điều đó ở cái con dê cái tham tiền ấy!
- Con bé tham tiền đến mức đáng ghét thật, - Gaby gật đầu. – Nhưng không được gọi nó là con dê cái. Lũ dê là những con vật đáng yêu.
- Mà cái con bé tham tiền Karin moi đâu ra cái sơ đồ ấy nhỉ? – Karl thắc mắc.
Tròn Vo nhún vai:
- Nó bảo là nó bắt được. trong một cái rương cũ. Vì Karin biết tụi mình sắp bay đến khu làng nghỉát trên đảo Padoklion, nên mới mời chào tao mua. Sơ đồ kho báu này liên quan đến một đảo nhỏ gần đấy mà.
- Karin là kẻ lừa đảo. – Karl khẳng định – Có lẽ chính nó tự vẽ ra sơ đồ đó – trên giấy cổ.
Tarzan nhìn xuyên kính vào trong cửa hiệu.
Con bé vẫn đứng đó đánh bóng cái đĩa bạc.
- May mà nó không nghe chúng mình nói gì về nó, - Thủ lĩnh TKKG nói – Nếu nghe, hẳn nó buông rơi cái đĩa vì sợ.
- Trước khi tụi mình bảo nó tụi mình nghĩ gì về nó, tao muốn xem tấm sơ đồ đã. – Tròn Vo nói – Nếu đúng là sơ đồ rởm, tao chỉ trả cao lắm là 20 mark thôi.
Tarzan bước về phía cửa:
- Thôi được. Tao muốn chứng kiến con bé hám tiền đó móc hầu bao của mày.
Hắn mở cửa, bước vào. Các bạn hắn theo sau.
KarinLippscheck đặt cái đĩa bạc và tấm giẻ sang bên, đưa tay gạt một món tóc nâu xõa xuống trán:
- Các người nói xấu tôi xong chưa? Bây giờ tôi có thể bàn chuyện mua bán với Tròn Vo được nói chứ?
Vừa mở miệng toan nói: “Xin chào!”, Tarzan ngoặc lại. Con bé này có giác quan thứ sáu chắc?
ChàoKarin, - Gaby lãnh đạm nói – Sao em lại nghĩ rằng bọn này nói xấu em?
- Thế không phải nói xấu là gì? Ví dụ chị đã bảo: “Con bé tham tiền đến mức đáng ghét thật. Nhưng không được gọi nó là con dê cái. Lũ dê là những con vật đáng yêu”. Các người ngạc nhiên hả? Phải, tai tôi thính lắm. Tôi đã nghe được hết.
Gaby, Karl và Tròn Vo há hốc mồm nhìn Karin.
Tarzan lập tức trấn tĩnh.
Vô lý, - hắn nghĩ – con bé không thể nghe xuyên cửa kính bấy nhiêu lớp được. Hẳn nhà này gắn micro bên ngoài, còn loa ở phía trong. Thâm hiểm thật.
- Hệ thống nghe trộm hả? – Hắn hỏi. – Karin, nếu em nghe lỏm về sự xấu xa của em thì rủi cho em thôi. Chúng tôi bàn tán gì với nhau là việc riêng của chúng tôi. Giờ em đã biết chúng tôi đánh giá về em ra sao rồi. Vậy đừng tìm cách lừa Willi nữa.
- Anh bảo hệ thống nghe trộm nào? – Karin mở to mắt rất kịch. – Làm gì có. Anh cứ việc tìm kiếm quanh đây. Không, tai tôi cực thính. Ví dụ anh đã bảo: “May mà nó không nghe chúng mình nói gì về nó. Nếu nghe, hẳn nó buông rơi cái đĩa vì sợ”. Vậy là cả anh cũng cảm thấy những lời lẽ đó chẳng êm tai chút nào.
Quái quỷ, Tarzan nghĩ. Nó đã nghe thấy hết. Lạ lùng thật.
Hắn bảo Karl
- Mày làm ơn đi ra ngoài kia đi quân sư. Đóng cửa lại, đứng trước quầy kính đúng chỗ cả bọn đã đứng, và nói gì đó to như ban nãy, để xem tiếng loa sẽ phát ra từ góc nào trong hiệu này.
Karin cười hi hí như một mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
Karl lườm nó, rồi đi ra.
Cậu nói nhiều câu ở ngoài đường, trước các quầy kính.
Trong này chẳng nghe thấy gì cả.
- Người ta có thể tắt thiết bị đi, - Tarzan bảo. – Mà thôi, tụi này cũng chẳng quan tâm tới chuyện đó làm gì. Willi đến đây vì sơ đồ kho báu. Còn tụi này là bạn bè, cố vấn cho cậu ấy.
Karl quay vào. Nhìn nét mặt các bạn, nó biết họ đã chẳng nghe được gì.
- Tôi đã nghe thấy hết, - Karin nói. – Anh đã đọc một bài thơ.
- Tôi không muốn gọi đó là thơ, - Karl đáp. Nó quay sang Tarzan – Mày nghe được không?
- Không một từ nào.
Karin nhíu mày:
- Anh đã đọc bài thơ sau: “Phụ nữ Đức, lòng thủy chung Đức, rượu vang Đức và bài ca Đức, cần giữ lại trên thế gian này âm h đẹp đẽ xưa của chúng. Và khích lệ chúng ta hành động cao thượng suốt cả cuộc đời”. Chẳng lẽ đó không phải là thơ?
- Đó là đoạn hai của BàiCa Đức, - Karl giải thích. – Còn thì đúng là mình đã đọc y như vậy ở ngoài kia.
Im lặng giây lát.
- Trò phù thủy! – Gaby thốt lên – Em không chỉ tham tiền, Karin! Em còn giao du với ma quỷ.
Tarzan hắng giọng:
- Chúng ta thử một lần nữa. Tôi đi ra ngoài và sẽ nói gì đó sát lần kính, rõ ràng mạch lạc. Được chứ:
Karin mỉm cười thích thú:
- Hẳn anh vẫn chưa chịu tin là tai tôi nghe rõ cả tiếng cỏ mọc dài ra?
Khi Tarzan quay vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Karin.
- Thế nào? – Tarzan hỏi.
- Tôi không nghe được hết. nhưng đó là đoạn một của BàiCa Đức.
Tarzan hài lòng gật gù:
- Biết ngay mà. Lần này em chẳng hiểu được tí gì vì tôi quay lưng lại. Thế là đành đoán mò. Nhưng đoán trượt rồi. Tôi đã đọc một câu thần chú. Và bây giờ tôi biết: tai chẳng liên quan gì đến đây. Em đã nhìn mồm để hiểu. Như những người câm điếc.
- Úi! – Tròn Vo kêu lên.
Con bé 12 tuổi gật đầu:
- Đúng, tôi có thể nhìn miệng để hiểu hết.
- Học ở đâu vậy? – Tarzan hỏi.
- Nóichung chẳng phải học. Tự nhiên biết thôi. Rõ ràng là khả năng bẩm sinh. Chính tôi cũng đã hết sức sửng sốt. Cách đây khoảng 3 năm, tôi tình cờ phát hiện ra điều đó. Hôm ấy, đang dở một phim truyện, máy thu hình nhà tôi bỗng mất hẳn tiếng. Tôi chỉ nhìn mồm các nhân vật và hiểu hết họ nói gì. Sau đó, hễ có dịp, tôi lại thử quan sát mọi người đang chuyện trò từ xa. Có lúc tôi còn nhìn một ai đó trong buồng điện thoại công cộng, xem người đó đang nói gì. Buồn cười lắm.
- Giỏi! – Tarzan gật đầu – Bái phục tài năng đấy. Nhưng đó không phải là cớ để lừa tụi này đâu nghe. Với em, quả thật phải đề phòng mọi mưu kế. Vì vậy, tôi ngờ bản sơ đồ kho báu ấy lắm. Thế nào, sơ đồ đâu?
*
Chuông điện thoại réo, AntoniaVasilopouslos đặt vội cái lược – mà ả vừa dùng để rẽ ngôi mái tóc dài tuyệt đẹp phía trên vầng trán thanh tú xuống bên cạnh.
Cô nàng Hy Lạp 23 tuổi này xinh hút mắt, nhưng tính tình khó thương
- Dạ, tôi nghe? - Ả nói sau khi nhấc máy.
- Em yêu. – Tiếng Nick từ xa vọng lên. – Em yêu dấu! Anh đây, Nick của em đây.
- AnhNick! - Ả mừng rỡ reo lên – Anh gọi từ đâu thế?
- Từ Amsterdam, người đẹp của anh ạ. Phải, tuần trước anh còn ở London. Suýt nữa sa vào tay cớm ở đấy. Bây giờ anh đang đứng đây, nhưng chốc nữa anh sẽ lên chuyến tàu nhanh. Đêm nay, anh còn chưa biết đích xác mấy giờ, anh sẽ có mặt bên em.
- Em mừng quá. Anh hớt được nhiều màu chứ?
- Ờ, cũng tạm. Tiếc là chẳng hề có tiền – không một xu. Thậm chí anh đang khá cháy túi. Tuy vậy, anh đang lâng lâng vì trúng quả đậm.
- Ồ, thật hả? Không tiền mà vẫn trúng đậm. Sao lại thế được?
- Có cái này rơi vào tay anh.
- Một vật quý à?
- Quý vô cùng.
- Tuyệt. Anh định bán nó ở đâu?
- Không thể bán được, em yêu ạ. Sẽ chẳng thằng tiêu thụ đồ trộm cắp nào chịu mua của anh.- LạyChúa! Thế thì nó vô dụng đối với chúng mình.
- Không đâu, Antonia. Không! Chúng ta sẽ biến nó thành tiền. nhưng chúng ta phải thận trọng. Việc anh đang dự định sẽ là cú làm ăn nguy hiểm nhất đời anh. Vì anh sẽ không làm chuyện đó lần thứ hai. Nhưng bõ công lắm. Chúng ta sẽ ngụp lặn trong tiền.
- Anh định làm gì, hở Nick?
- Để sau, em yêu. Để sau! Rồi anh sẽ kể hết em nghe. Em đón anh ở sân ga chứ? Thôi, tốt hơn là đừng. Ngoài ga, nhất là ban đêm, lắm bọn du đãng lắm. Nhỡ có chuyện không hay xảy ra với em. Em cứ ở nhà. Anh muốn ăn món cơm trộn thịt bò hầm và hành xắt nhỏ. Thêm một chai vang đỏ nhé.
- Sẽ có đủ, anh Nick. Em như muốn bay lên vì sung sướng.
- Anh cũng vậy, trái nho yêu quý ngọt lịm của anh. Thôi, hẹn gặp sau nhé!
/703
|