Phòng ngủ của Tam quái ở toà biệt thự nhà Jorg nằm chếch hướng tây nên nóng hầm hập mặc dù đã gần nửa đêm. Tarzan mở toang hết cửa sổ, nằm đếm sao trời và đợi thời điểm mà đến rồi sau đó là hành quân ra nghĩa địa. Karl và Tròn Vo đã ngủ thiếp đi sau một ngày đạp xe không biết bao nhiêu cây số.
Chuông nhà thờ dóng dã điểm từng tiếng báo hiệu nửa đêm.
Tarzan bật dậy, mặc quần áo rồi tới giường Karl và Tròn Vo đánh thức hai thằng dậy.
Gaby cũng đã thập thò ở cửa:
- Các bạn dậy chưa? – Jorg đã xuống dưới nhà rồi đó.
Lũ trẻ rút êm xuống tầng một. Tarzan nói nhỏ:
- Phân công các vị trí như tối hôm qua.
Ngoài trời đêm đã sâu, tiếng gió thổi xào xạc trên những ngọn cây. Tiếng côn trùng rỉ rả ca bài ca buồn thảm.
Tarzan căng mắt nhìn xuyên màn đêm, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh và luôn khịt mũi đánh hơi xem có mùi ét xăng như đem hôm qua không.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, không có động tĩnh gì. Tarzan tuyên bố:
- Thu quân thôi, đêm nay Demonius không về đâu. Chuẩn bị lên đường.
Cả bọn lục tục đi lấy xe và nhẹ nhàng rời khỏi
- Bỏ mẹ rồi, Tròn Vo! – Karl gọi giật. – Sao mày mặc áo sáng thế? Bằng lạy ông tôi ở bụi này à?
- Giữa đêm khuya chỉ có ma ở nghĩa địa thôi chứ có ai đâu mà sợ.
Nói rồi Tròn Vo nhất định không quay lại thay áo.
Sau gần 20 phút chúng có mặt ở nghĩa địa. Đằng kia, văn phòng dịch vụ mai táng ở tầng hai vẫn sáng đèn. Không biết chủ nhân quên tắt điện trước khi đi ngủ hay họ vẫn còn thức. Karl buổi chiều đã tia được chỗ tường thích hợp để bây giờ cả bọn vượt qua.
Đúng 1 giờ sáng. Màn đêm ở nghĩa địa như đậm đặc hơn, tiếng côn trùng rên rỉ não nùng hơn và lũ chuột cống con nào con nấy béo múp nghễu nghện đi lại trên đường.
Lũ trẻ dựng xe vào chỗ bóng tối, dùng khoá dây khoá móc chiếc nọ với chiếc kia đề phòng có kẻ nào đó nghênh cả chiếc xe khoá đi một chỗ khác để phá.
Tròn Vo lên tiếng:
- Quả là một bản hoà tấu bi tráng, chỉ còn chưa nhìn thấy những ông ma, bà ma nhảy múa theo nhạc nữa thôi.
Gaby rùng mình:
- Thôi nào.
Tarzan bật tường sang trước. Karl và Jorg bắt tay xuống tấn để làm bậc cho Gaby trèo lên nhảy qua bên kia. Tarzan đỡ gọn cô bạn gái còn xiết nhẹ vào người trước khi đặt Gaby
Tròn Vo trèo xuống. Karl và Jorg hè nhau đủn đít. thằng mập nhắm mắt nhảy đại. Uỵch, Tròn Vo giáng trọn cái mông lồng bàn xuống. Nó rên rỉ:
- Mày đứng như trời trồng thế à, Tarzan? Phải tao là Gaby thì mày đã chìa lưng ra mà đỡ rồi.
Tarzan cười:
- Lạy Chúa, ông bạn tôi cáu rồi.
Jorg và Karl cũng đã có măt. Jorg xác định hướng rồi dẫn đầu đoàn. Đi được chừng 200 mét, Tarzan quát khẽ:
- Dừng lại!
- Gì đấy? – Karl hỏi.
- Các bạn có nghe thấy tiếng gì không?
Cả bọn dỏng tai. Tarzan tiếp:
- Có tiếng động cơ ôtô. Loại xe tải nhỏ.
- Hy vọng là chúng không khuân đống xe đạp của mình. – Tròn Vo nghi ngại.
- Dở hơi. – Tarzan gắt. – Tao nghi đó là tiếng động cơ của chiếc xe hòm màu rêu đã gặp lúc chiều.
- Thôi cứ đi đi. – Jorg giục.
Gaby đi sát bên Tarzan xem chừng có vẻ run.
Màn đêm dày đặc. Ban đêm mồ mảnhiều hơn, ngôi cao, ngôi thấp nhấp nhô trùng điệp trông như một thành phố - một thành phố dưới âm phủ.
Oạch. Jorg trượt chân, mất hút vào lòng đất.
Tarzan chạy tới soi đèn. Tội nghiệp Jorg, nó trượt rớt xuống một cái huyệt mới đào sâu tới cả hai mét.
Tarzan hỏi:
- Có sao không? Ở dưới đó mày thấy thế nào?
- Kéo người ta lên, mau lên! – Jorg cáu.
Cả Tarzan và Karl đưa tay kéo Jorg lên.
Đi thêm chừng 50 mét nữa, lũ trẻ đã đứng trước khu nhà mồ của họ Demonius.
Tarzan soi đèn, Karl hiếng cặp kính đít chai vào lỗ khoá.
- Gỉ hết cả rồi. – Karl lẩm bẩm.
Bỗng có tiếng grừ grừ…
- Tắt đèn, tất cả im lặng. – Tarzan nói khẽ. – Tôi sẽ tiếp cận xem thực hư ra sao.
Dứt lời hắn tót đi như một con mèo. Tarzan lần theo tiếng grừ grừ như tiếng người ngáy phát ra từ một góc nào đó của ngôimồ lớn. Mẹ kiếp, hắn lẩm bẩm. Ngôi này màu đá ốp giống hệt màu của những bụi cây dại um tùm. Tarzan tập trung nhãn lực, hưng phấn các giác quan để phát hiện đối thủ bằng linh cảm theo đúng con nhà võ phương đông.
Tarzan tiếp cận được ngôi nhà mồ. Tay hắn chạm vào thành đá vẫn còn hấp hơi nóng của mặt trời ban ngày. Tiếng ngáy vẫn đều đều. Tarzan bám sát vào thành tường, trườn êm như một con rắn. Tới góc tường, Tarzan dừng lại. Hắn quan sát xung quanh lần chót rồi ló đầu nhìn. Trời đất! Một lão to vật vã có bộ mặt gấu nằm co quắp trên thềm ngôi nhà mồ. Lão ta trải tấm chăn chiên làm đệm đàng hoàng và bên cạnh gối là một chai rượu rỗng. Chắc cha dặt dẹo này sau khi nốc hết chai là say quắc cần câu lăn ra kéo bễ.
Xem ra không có gì đáng nghi ngờ nữa, Tarzan quay lại thông báo cho đám bạn:
- Chỉ là một lão già say xỉn, ngó bộ lão phải xỉn đến trưa.
Karl trong lúc chờ đợi đã khó kháy mở xong ổ khoá. Mắt nó sáng ngời sau cặp kính đít chai:
- Được rồi đấy, cứ đẩy cửa là mở vào thôi.
Tarzan đẩy cửa, Jorg đứng bên cạnh.
Cánh cửa sắt nặng về chuyển động trên ổ bản lề hoen gỉ.
Bên trong bóng tối càng đậm đặc hơn, ánh đèn p chỉ lập loè như con đom đóm nhưng khi gặp phải những chi tiết kim loại ma, nó lại loé lên như mắt quỷ. Gaby rùng mình bíu chặt lấy Tarzan. Cô bé thì thào:
- Ớn quá!
Tarzan bóp nhẹ tay bạn trấn an:
- Ban đêm thì trông nó mịt mùng vậy đó chứ ban ngày thì chẳng khác ở nhà.
Bọn trẻ theo bậc thang đi xuống tầng hầm.
Càng xuống từng bậc cầu thang, không khí càng thêm lạnh lẽo giống như xuống âm phủ. Tarzan đi trước, tiếp theo là Jorg, Gaby, Tròn Vo rồi đến Karl.
Gaby run giọng hỏi:
- Các… các bạn vẫn nhất định cạy nắp áo quan thật à?
Tròn Vo đáp cụt lủn:
- Không mở thì mò đến đây giữa đêm khuya làm gì? Cứ như người ngoài cuộc ấy.
Gian hầm rộng chừng 8 – 9 mét vuông, những cỗ quan tài nằm nặng nề trên những bệ đá. Tarzan hỏi Jorg:
- Cái nào vậy?
- Bỏ mẹ rồi, tao không biết cái nào. – Jorg đần mặt ra.
- Không thể chấp nhận được. – Gaby gắt.
Tròn Vo cười khùng khụ
- Vậy là ta sẽ phải mở tất cả và nếu như không gặp may thì sẽ phải cạy đến cái cuối cùng.
- Tệ quá, - Jorg thanh minh. – Vào cái ngày tang lễ đó tao lại bị lên cái lẹo ở mắt, phải đi chích nên băng kín một bên. Vả lại tao cũng chẳng quan tâm lắm nên không để ý làm gì.
- Karl đâu! – Tarzan gọi. – Mày hãy lấy dữ liệu về chất gỗ, màu, vị trí, để xử lý xem có thể là cỗ quan tài nào?
Jorg ngập ngừng:
- Có lẽ là cỗ màu sang sáng kia.
- Hình như không phải. – Karl lẩm bẩm. – Trông màu gỗ có vẻ cũ hơn một năm nhiều.
Tarzan và Karl bấm đèn soi từng cỗ quan tài một.
- Cái này. – Karl nói chắc như đinh đóng cột. – Trông gỗ còn mới lắm.
- Chuẩn bị đi. – Tarzan ra lệnh. – Mỏ lết trong túi dết ấy.
- Mình không dám nhìn vào đâu. – Gaby run rẩy.
Tarzan xiết nhẹ vai Công Chúa:
- Đứng yên ở đây nghe, đừng sợ. Gaby thế là giỏi lắm rồi đó.
Jorg bắt dầu vặn ốc.
Keẹẹẹẹẹt… Rầm!!! Tiếng cánh cổng sắt bê đóng mạnh.
Lũ trẻ trân trối nhìn nhau. Karl buột mồm kêu lên:
- Bỏ mẹ rồi!
- Gió à? - Tròn Vo hỏi. – Làm sao mà gió đẩy được cánh cổng sắt nặng ấy nhỉ?
- Hay lão say xỉn kia? – Tarzan phỏng đoán. – Lên xem sao!
Bọn trẻ nhào lên. Cánh cổng đã đóng sập. Im ỉm, nặng nề. Tarzan xoay tay nắm và kéo vòng sắt. Cánh cửa không nhúc nhích. Tất cả xúm lại hò nhau kéo. Cánh cổng vẫn im lìm.
- Kloesen! – Tarzan gọi. – Mày lấy thanh nạy cửa găm vào khe, nạy theo nhịp bọn tao kéo nha.
Tròn Vo làm theo. Cánh cửa vẫn không động đậy. Tarzan gọi lớn:
- Này, ngoài kia! Mở cửa đi kẻo ân hận không kịp đâu.
Không một tiếng động.
- Cha mẹ ơi! – Gaby run rẩy.
- Bình tĩnh đi, bên ngoài không giữ được lâu đâu. Chúng ta sẽ ra ngoài ngay. – Tarzan an ủi.
Cửa vẫn không chuyển động. Karl xem xét rồi kết luận:
- Không có người co kéo ở ngoài đâu. Có một lực giữ khác, có thể là cánh cửa được cột chặt bằng dây thép.
Tarzan giậm chân:
- Thật khó tin!
Hắn tìm khe hở để rọi đèn ra ngoài quan sát.
Qua khe hở Tarzan định thần quan sát bên ngoài. Không một dấu hiệu nào biểu hiện có người. Cái gì kia? Một sợi dây! Karl đã đoán đúng. Cánh cổng bị cột chặt, Tarzan quan sát tiếp. Một sợi chão ni lông căng như dây đàn. Tarzan thông báo cho các bạn:
- Cánh cổng bị cột chặt vào cây bồ đề bên kia lối đi bằng một sợi chão ni lông to bằng cổ tay.
Karl hiếng mắt quan sát khe hở:
- Dây chão này đủ sức treo cả một toa tàu hỏa.
- Làm sao bây giờ? – Gaby lo ngại.
- Bình tĩnh nào. – Tarzan động viên. – Karl, mày có mang theo cái gì cưa cắt được không?
- Có đấy, - Karl bình tĩnh. – Trong túi dết có lưỡi cưa, cưa đứt sợi dây.
Jorg dùng thanh sát nạy cửa, bẩy cánh cổng hé rộng thêm chút ít. Tarzan cưa. Mồ hôi túa ra ròng ròng trên mặt đại ca, hắn mắm môi ra sức kéo tới kéo lui.
- Sắp đứt rồi. – Tarzan thông báo.
Tròn Vo lên tiếng:
- Nếu phải cha dặt dẹo khi đêm chơi đểu thì tụi mình sẽ trùm chăn dần cho lão một trận.
- Chắc không phải đâu. – Tarzan nói. – Lão ta say xỉn và chẳng can hệ gì đến lão ta cả. Đây chắc hẳn là một kẻ khác có theo dõi. Đứt rồi!
Hắn ấn tay vào sau thắt lưng, đứng thẳng người lên.
- Cẩn thận nhé. – Tarzan tiếp. – Có thể sẽ có củ đậu bay đấy. Gaby! Nép vào góc kia đi.
Cả bọn đứng né sang góc chết, Tarzan từ từ mở cổng. Sợi dây chão nằm quăn queo như con trăn trên lối đi. Tarzan thận trọng quan sát. Bên ngoài vắng tanh vắng ngắt. Xem ra không có bóng người.
- Tôi đến chỗ lão say xỉn xem sao. – Tarzan nói. Gaby! Cứ đứng nguyên trong đó, Jorg và Karl canh cổng. Nếu bị tấn công thì huýt sáo nhé.
Theo đường cũ, Tarzan trườn đi đến ngôi nhà mồ khi nãy. Hắn linh cảm có người quanh đây, bèn dừng lại quan sát. Không. Im ắng hoàn toàn. Tarzan trườn đi tiếp. Vẫn còn linh tính đó. Tay hắn xiết chặt hơn thanh sắt nạy cửa. Chiếc xà beng sắt xoắn phi 20 dài cả mét rung lên. Đây là một vũ khí lợi hại. Tarzan nghĩ, có thể nghênh tiếp mọi đối thủ. Hắn đi tiếp.
Tiếng grừ grừ không còn nữa. Tarzan dỏng tai nghe và thận trọng ló đầu qua góc tường.
Lão đây rồi. Có vẻ như đã trở mình. Tư thế nằm có thay đổi chút ít nhưng xem ra vẫn ngủ say lắm. Chắc chắn không phải lão. định rồi quay trở lại.
Vẫn theo lối cũ, khi qua mấy bụi hoa mõm chó, Tarzan lại linh cảm quanh đây có người. Tarzan núp người trong bụi rậm quan sát. Trước mặt hắn là ngôi mộ xây ốp đá hoa cương trắng, hắn di chuyển nhanh như sóc qua ngôi mộ trắng.
Chát! Một hòn đá bằng bát cơm bay vèo đáp trúng ngôi mộ. Tarzan chỉ cần di chuyển chậm 1/100 giây đã ăn trọn hòn đá rồi.
Tarzan bặm môi. Thế là được, kẻ địch đã xuất hiện.
Tarzan đảo mắt tìm vị trí thuận lợi đồng thời quan sát tìm đối thủ. Từ sau một gốc cây, bóng đen xuất hiện. Đối thủ to lớn, bận đồ đen, đội mũ phớt, lừng lững đến một đô vật.
Tarzan nhận ra đối thủ đã chạm trán đêm hôm qua. Tay nắm chặt thanh sắt, hắn rọi đèn pin soi mặt đối thủ.
- Demonius! – Tarzan kêu khẽ.
Trong tích tắc Demonius đã nhảy bổ tới, động tác của hổ vồ mồi.
Tarzan vứt vội đèn pin, hai tay quay thanh sắt để phang vào gã.
Bằng một động tác gạt trái điêu luyện, đối thủ gạt thanh sắt nhẹ như gạt cọng rơm, Tarzan mất đà ngã chúi. Hở sườn ! một quả đấm giáng vào vai Tarzan. Hắn đổ sụp xuống như cây chuối bị đốn ngang thân. Tarzan nổ đom đóm mắt. Hắn chỉ kịp nắm chặt thanh sắt.
Gã khổng lồ đen sì đắc thắng. Hắn lừng lừng bước từng bước ngạo nghễ tới chỗ Tarzan vừa đổ xuống. Sỏi đá cựa mình lạo xạo dưới bước chân nặng nề của gã.
Tarzan nghĩ, với điệu bộ kia gã sẽ dùng mũi giày nhấc cằm mình lên, nói vài câu đểu rồi co chân đá bồi thêm cho phát nữa mà xem.
Tarzan nằm im không nhúc nhích. Giây phút quyết định đây, nếu mình không ra đòn trúng huyệt thì khó mà có cơ may gặp lại Gaby!
Hắn nằm chật thanh sắt.
Hai mét, mét rưỡi, một mét. Gã khổng lồ nâng bước chân hùng dũng cách mặt đất chừng 20 cm.
Vụt! Tarzan vừa bất ngờ bật dậy vừa hết sức bình sinh vụt thanh sắt ngang đầu gối gã khổng lồ.
- Ố ố ô… - Gã khổng lồ rống lên như con bò bị chọc tiết.
Tarzan nhìn thấy cẳng chân gã lủng liểng như sắp rơi ra. Thế nhưng gã khổng lồ chỉ loạng choạng lấy thăng bằng rồi lại tiếp tục tấn công. Tarzan vội lùi lại, hẵng chân thụt ngay vào bụi gai dại. Hắn vội đưa thanh sắt vụt lia lịa.
Gã khổng lồ một chân bị đau không tránh kịp ăn tiếp một nhát vào cánh tay phải. Gã hộc lên dữ dội rồi cà nhắc bỏ chạy.
Tarzan vùng ra khỏi bụi gai đuổi theo nhưng những nhành gai móc cứng quần bò hắn lại, buộc lòng Tarzan phải xngười, dùng thanh sắt phạt mạnh cành gai. Thoát khỏi bụi bùng nhùng, gã khổng lồ chạy cách chừng 50 mét. Tarzan cắm cổ đuổi theo. Gã khổng lồ biến mất vào màn đêm.
Tarzan dừng lại xem xét. Rất có thể gã đang phục một chỗ nào đó, hắn chạy qua lỡ gã gạt cho một nhát thì lúa đời.
Có tiếng động phía ngoài cổng. Thằng cha ghê gớm thật. Gã đã chạy lắt léo dưới hàng cây nên khó phát hiện. Tarzan dồn hết sức phóng tới. Còn chừng 40 mét nữa, bóng đen đã bật qua tường. Tarzan chạy ra đến cổng thì bên ngoài đã có tiếng xe ôtô khởi động.
Tarzan bật lên tường, còn nhìn rõ cửa sau chiếc xe hòm đang mở, gã khổng lồ nhoài người lên, đóng sập cửa lại. Chiếc xe tăng tốc. Tarzan nhảy xuống nhắm chiếc xe quăng mạnh thanh sắt, hy vọng trúng phần kính xe. Thanh sắt sé gió vù vù bay đi và choảng đánh rầm xuống nóc thùng xe liệng đi nhưng rồi nó lấy lại thăng bằng rồi lao đi tiếp.
Khỉ thật. Tarzan cáu. Không nhìn thấy biển đăng ký. Hắn chạy ra nhặt thanh sắt rồi chạy hộc tốc vào nghĩa địa với bọn bạn.
- Đi đâu mà lâu dữ vậy? - Gaby hỏi khi vừa thấy bóng Tarzan chạy tới.
Tarzan thở hổn hển:
- Các bạn có biết ai vừa nhốt tụi mình không? Chính là Demonius. Con ma đêm hôm qua.
Karl nóng ruột hỏi:
- Rồi sao nữa? Tao có nghe thấy tiếng kêu nhưng chắc không phải tiếng đại ca.
Tarzan thở hổn kể lại trận đọ sức vừa rồi.
- Vô lý. – Karl thắc mắc. - Với một nhát phang như vậy chắc chắn chân Demonius phải gãy nát.
Tarzan gật đầu:
- Đúng, nhát phang rất mạnh nhưng chân hắn không gãy nát mà cong đi, lủng liểng ra.
- Cái gì? – Gaby ngạc nhiên.
- Đúng vậy! – Tarzan tiếp. – Demonius không phải là người.
- Vậy thì đúng là ma. – Tròn Vo chêm vào. – Lão sẽ bám theo tụi mình để hút máu đó.
- Không phải là ma! – Tarzan ngắt lồ. – Mà là một robot.
Karl sửng sốt đánh rơi chiếc mỏ lết đánh keng một cái.
Tarzan tiếp:
- Một robot được điều khiển từ xa. Tôi mang đầu ra cuộc đấy. Điều này thì dễ hiểu thôi vì Geiser và Buttner đều là những chuyên gia siêu hạng về computer và người máy.
- Ghê thật. - Tròn Vo lẩm bẩm. – Và giống Demonius như đúc à?
- Đúng vậy. – Tarzan gật đầu. – Cái cảm giác như chạm phải bê tông đêm qua của mình. Cú đánh trời giáng của gã ta. Cái chân lủng liểng ấy lại chạy như bay như biến được. Người máy một trăm phần trăm.
- Thế ra, - Jorg ngập ngừng, - Geiser chế ra con robot này để trả thẹ con mình à? Vì robot mang mặt nạ Demonius mà.
- Chắc không hoàn toàn như vậy. – Tarzan lắc đầu. – Có thể con robot này đã được chế tạo ra từ lâu. Có thể đó chính là những con robot khủng bố đem bán cho thế lực ngầm ở Trung Đông.
- Một cỗ máy giết người. – Gaby nói.
Tarzan gật đầu:
- Còn chiếc xe hòm màu rêu chính là xe điều khiển. Ở đó có gắn hệ thống camera và gã người máy kia được điều khiển theo. Chính vì vậy chương trình cho robot bước đi lại nghiền nát mình đã bị bất ngờ khi mình vùng dậy phang rất nhanh. Gã ta chỉ loạng choạng rồi lại tấn công tiếp. Khi mình khua rối rít thanh sắt, gã điều khiển không vào chương trình kịp đã phải cho robot tháo chạy.
- Đại ca nói phải. – Karl gật đầu.
- Thôi vào chuyện đi, - Tarzan hỏi Karl và Jorg. - Tụi mày đã cạy được nắp quan tài chưa?
- Còn một cái ốc nữa, gỉ quá vừa phải nhỏ thêm mấy giọt dầu.
- Tóm lại Demonius còn sống hay không nhỉ?
Tarzan lại nên câu hỏi.
- Thì ngó vào rồi sẽ biết. - Tròn Vo nói gọn lỏn.
- Tất nhiên rồi. – Tarzan đáp. – Tao thắc mắc ở chỗ là tại sao Robot lại mang mặt nạ Demonius. Để đúng là ma về trả thù chăng?
- Có thể Kahlig đã nhìn thấy người máy thật. – Gaby tham gia.
Tarzan nghĩ ngợi:
- Không, Kahlig là kẻ trong cuộc. Lại đã nhận 30.000 mark cho dịch vụ này. Ắt hẳn lão ta đặt chuyện.
- Thế có cần phải nhìn vào quan tài nữa không? – Gaby giục.
- Linh cảm của tôi có vẻ như đã rõ. Demonius đã chết!
- Thì cứ nhìn mẹ nó đi một cái cho xong. - Tròn Vo văng ra. - Cứ ngờ ngợ thế này bao giờ mới giải toả được.
Jorg gật đầu. Karl giục:
- Thôi xuống đi, xong rồi đó.
Lũ trẻ đứng quanh quan tài. Tarzan nói:
- Chỉ cần Jorg nhận dạng là đủ. Mở he hé thôi.
Karl lưu ý:
- Mày chỉ nạy ra he hé để hơi độc mêtan trong ấy bay ra hết đã rồi hãy cúi mặt nhìn vào.
Nắp hòm được cạy hé ra. Hai phút sau Tarzan một bên, Karl một bên nhấc cao nắp quan tài.
- Dừng lại. – Jorg ra lệnh. - Đủ rồi, tao đã nhìn thấy ông ấy. Đậy lại đi.
Đoạn nó khẳng định:
- Đúng ông ta rồi. Ốc vít đâu? Mỗi đứa một tay vặn lại nhanh lên.
Karl cầm mỏ lết đi xiết lại hết một vòng.
Lũ trẻ kéo nhau lên. Đóng cổng lại. Karl khoá cẩn thận, bọn chúng hồ hởi đi ra.
Đến chỗ đèn sáng Gaby chợt cười ngặt nghẽo:
- Tarzan! Quần Jeans của bạn rách nát hết rồi.
Tròn Vo cười hềnh hệch:
- Con trai mà mặc quần lót vàng.
Tarzan thản nhiên:
- Màu vàng là hội chứng si mê của tao mà: quần vàng, áo vàng và…
Tam quái nam reo lên:
- … tóc vàng!
Chuông nhà thờ dóng dã điểm từng tiếng báo hiệu nửa đêm.
Tarzan bật dậy, mặc quần áo rồi tới giường Karl và Tròn Vo đánh thức hai thằng dậy.
Gaby cũng đã thập thò ở cửa:
- Các bạn dậy chưa? – Jorg đã xuống dưới nhà rồi đó.
Lũ trẻ rút êm xuống tầng một. Tarzan nói nhỏ:
- Phân công các vị trí như tối hôm qua.
Ngoài trời đêm đã sâu, tiếng gió thổi xào xạc trên những ngọn cây. Tiếng côn trùng rỉ rả ca bài ca buồn thảm.
Tarzan căng mắt nhìn xuyên màn đêm, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh và luôn khịt mũi đánh hơi xem có mùi ét xăng như đem hôm qua không.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, không có động tĩnh gì. Tarzan tuyên bố:
- Thu quân thôi, đêm nay Demonius không về đâu. Chuẩn bị lên đường.
Cả bọn lục tục đi lấy xe và nhẹ nhàng rời khỏi
- Bỏ mẹ rồi, Tròn Vo! – Karl gọi giật. – Sao mày mặc áo sáng thế? Bằng lạy ông tôi ở bụi này à?
- Giữa đêm khuya chỉ có ma ở nghĩa địa thôi chứ có ai đâu mà sợ.
Nói rồi Tròn Vo nhất định không quay lại thay áo.
Sau gần 20 phút chúng có mặt ở nghĩa địa. Đằng kia, văn phòng dịch vụ mai táng ở tầng hai vẫn sáng đèn. Không biết chủ nhân quên tắt điện trước khi đi ngủ hay họ vẫn còn thức. Karl buổi chiều đã tia được chỗ tường thích hợp để bây giờ cả bọn vượt qua.
Đúng 1 giờ sáng. Màn đêm ở nghĩa địa như đậm đặc hơn, tiếng côn trùng rên rỉ não nùng hơn và lũ chuột cống con nào con nấy béo múp nghễu nghện đi lại trên đường.
Lũ trẻ dựng xe vào chỗ bóng tối, dùng khoá dây khoá móc chiếc nọ với chiếc kia đề phòng có kẻ nào đó nghênh cả chiếc xe khoá đi một chỗ khác để phá.
Tròn Vo lên tiếng:
- Quả là một bản hoà tấu bi tráng, chỉ còn chưa nhìn thấy những ông ma, bà ma nhảy múa theo nhạc nữa thôi.
Gaby rùng mình:
- Thôi nào.
Tarzan bật tường sang trước. Karl và Jorg bắt tay xuống tấn để làm bậc cho Gaby trèo lên nhảy qua bên kia. Tarzan đỡ gọn cô bạn gái còn xiết nhẹ vào người trước khi đặt Gaby
Tròn Vo trèo xuống. Karl và Jorg hè nhau đủn đít. thằng mập nhắm mắt nhảy đại. Uỵch, Tròn Vo giáng trọn cái mông lồng bàn xuống. Nó rên rỉ:
- Mày đứng như trời trồng thế à, Tarzan? Phải tao là Gaby thì mày đã chìa lưng ra mà đỡ rồi.
Tarzan cười:
- Lạy Chúa, ông bạn tôi cáu rồi.
Jorg và Karl cũng đã có măt. Jorg xác định hướng rồi dẫn đầu đoàn. Đi được chừng 200 mét, Tarzan quát khẽ:
- Dừng lại!
- Gì đấy? – Karl hỏi.
- Các bạn có nghe thấy tiếng gì không?
Cả bọn dỏng tai. Tarzan tiếp:
- Có tiếng động cơ ôtô. Loại xe tải nhỏ.
- Hy vọng là chúng không khuân đống xe đạp của mình. – Tròn Vo nghi ngại.
- Dở hơi. – Tarzan gắt. – Tao nghi đó là tiếng động cơ của chiếc xe hòm màu rêu đã gặp lúc chiều.
- Thôi cứ đi đi. – Jorg giục.
Gaby đi sát bên Tarzan xem chừng có vẻ run.
Màn đêm dày đặc. Ban đêm mồ mảnhiều hơn, ngôi cao, ngôi thấp nhấp nhô trùng điệp trông như một thành phố - một thành phố dưới âm phủ.
Oạch. Jorg trượt chân, mất hút vào lòng đất.
Tarzan chạy tới soi đèn. Tội nghiệp Jorg, nó trượt rớt xuống một cái huyệt mới đào sâu tới cả hai mét.
Tarzan hỏi:
- Có sao không? Ở dưới đó mày thấy thế nào?
- Kéo người ta lên, mau lên! – Jorg cáu.
Cả Tarzan và Karl đưa tay kéo Jorg lên.
Đi thêm chừng 50 mét nữa, lũ trẻ đã đứng trước khu nhà mồ của họ Demonius.
Tarzan soi đèn, Karl hiếng cặp kính đít chai vào lỗ khoá.
- Gỉ hết cả rồi. – Karl lẩm bẩm.
Bỗng có tiếng grừ grừ…
- Tắt đèn, tất cả im lặng. – Tarzan nói khẽ. – Tôi sẽ tiếp cận xem thực hư ra sao.
Dứt lời hắn tót đi như một con mèo. Tarzan lần theo tiếng grừ grừ như tiếng người ngáy phát ra từ một góc nào đó của ngôimồ lớn. Mẹ kiếp, hắn lẩm bẩm. Ngôi này màu đá ốp giống hệt màu của những bụi cây dại um tùm. Tarzan tập trung nhãn lực, hưng phấn các giác quan để phát hiện đối thủ bằng linh cảm theo đúng con nhà võ phương đông.
Tarzan tiếp cận được ngôi nhà mồ. Tay hắn chạm vào thành đá vẫn còn hấp hơi nóng của mặt trời ban ngày. Tiếng ngáy vẫn đều đều. Tarzan bám sát vào thành tường, trườn êm như một con rắn. Tới góc tường, Tarzan dừng lại. Hắn quan sát xung quanh lần chót rồi ló đầu nhìn. Trời đất! Một lão to vật vã có bộ mặt gấu nằm co quắp trên thềm ngôi nhà mồ. Lão ta trải tấm chăn chiên làm đệm đàng hoàng và bên cạnh gối là một chai rượu rỗng. Chắc cha dặt dẹo này sau khi nốc hết chai là say quắc cần câu lăn ra kéo bễ.
Xem ra không có gì đáng nghi ngờ nữa, Tarzan quay lại thông báo cho đám bạn:
- Chỉ là một lão già say xỉn, ngó bộ lão phải xỉn đến trưa.
Karl trong lúc chờ đợi đã khó kháy mở xong ổ khoá. Mắt nó sáng ngời sau cặp kính đít chai:
- Được rồi đấy, cứ đẩy cửa là mở vào thôi.
Tarzan đẩy cửa, Jorg đứng bên cạnh.
Cánh cửa sắt nặng về chuyển động trên ổ bản lề hoen gỉ.
Bên trong bóng tối càng đậm đặc hơn, ánh đèn p chỉ lập loè như con đom đóm nhưng khi gặp phải những chi tiết kim loại ma, nó lại loé lên như mắt quỷ. Gaby rùng mình bíu chặt lấy Tarzan. Cô bé thì thào:
- Ớn quá!
Tarzan bóp nhẹ tay bạn trấn an:
- Ban đêm thì trông nó mịt mùng vậy đó chứ ban ngày thì chẳng khác ở nhà.
Bọn trẻ theo bậc thang đi xuống tầng hầm.
Càng xuống từng bậc cầu thang, không khí càng thêm lạnh lẽo giống như xuống âm phủ. Tarzan đi trước, tiếp theo là Jorg, Gaby, Tròn Vo rồi đến Karl.
Gaby run giọng hỏi:
- Các… các bạn vẫn nhất định cạy nắp áo quan thật à?
Tròn Vo đáp cụt lủn:
- Không mở thì mò đến đây giữa đêm khuya làm gì? Cứ như người ngoài cuộc ấy.
Gian hầm rộng chừng 8 – 9 mét vuông, những cỗ quan tài nằm nặng nề trên những bệ đá. Tarzan hỏi Jorg:
- Cái nào vậy?
- Bỏ mẹ rồi, tao không biết cái nào. – Jorg đần mặt ra.
- Không thể chấp nhận được. – Gaby gắt.
Tròn Vo cười khùng khụ
- Vậy là ta sẽ phải mở tất cả và nếu như không gặp may thì sẽ phải cạy đến cái cuối cùng.
- Tệ quá, - Jorg thanh minh. – Vào cái ngày tang lễ đó tao lại bị lên cái lẹo ở mắt, phải đi chích nên băng kín một bên. Vả lại tao cũng chẳng quan tâm lắm nên không để ý làm gì.
- Karl đâu! – Tarzan gọi. – Mày hãy lấy dữ liệu về chất gỗ, màu, vị trí, để xử lý xem có thể là cỗ quan tài nào?
Jorg ngập ngừng:
- Có lẽ là cỗ màu sang sáng kia.
- Hình như không phải. – Karl lẩm bẩm. – Trông màu gỗ có vẻ cũ hơn một năm nhiều.
Tarzan và Karl bấm đèn soi từng cỗ quan tài một.
- Cái này. – Karl nói chắc như đinh đóng cột. – Trông gỗ còn mới lắm.
- Chuẩn bị đi. – Tarzan ra lệnh. – Mỏ lết trong túi dết ấy.
- Mình không dám nhìn vào đâu. – Gaby run rẩy.
Tarzan xiết nhẹ vai Công Chúa:
- Đứng yên ở đây nghe, đừng sợ. Gaby thế là giỏi lắm rồi đó.
Jorg bắt dầu vặn ốc.
Keẹẹẹẹẹt… Rầm!!! Tiếng cánh cổng sắt bê đóng mạnh.
Lũ trẻ trân trối nhìn nhau. Karl buột mồm kêu lên:
- Bỏ mẹ rồi!
- Gió à? - Tròn Vo hỏi. – Làm sao mà gió đẩy được cánh cổng sắt nặng ấy nhỉ?
- Hay lão say xỉn kia? – Tarzan phỏng đoán. – Lên xem sao!
Bọn trẻ nhào lên. Cánh cổng đã đóng sập. Im ỉm, nặng nề. Tarzan xoay tay nắm và kéo vòng sắt. Cánh cửa không nhúc nhích. Tất cả xúm lại hò nhau kéo. Cánh cổng vẫn im lìm.
- Kloesen! – Tarzan gọi. – Mày lấy thanh nạy cửa găm vào khe, nạy theo nhịp bọn tao kéo nha.
Tròn Vo làm theo. Cánh cửa vẫn không động đậy. Tarzan gọi lớn:
- Này, ngoài kia! Mở cửa đi kẻo ân hận không kịp đâu.
Không một tiếng động.
- Cha mẹ ơi! – Gaby run rẩy.
- Bình tĩnh đi, bên ngoài không giữ được lâu đâu. Chúng ta sẽ ra ngoài ngay. – Tarzan an ủi.
Cửa vẫn không chuyển động. Karl xem xét rồi kết luận:
- Không có người co kéo ở ngoài đâu. Có một lực giữ khác, có thể là cánh cửa được cột chặt bằng dây thép.
Tarzan giậm chân:
- Thật khó tin!
Hắn tìm khe hở để rọi đèn ra ngoài quan sát.
Qua khe hở Tarzan định thần quan sát bên ngoài. Không một dấu hiệu nào biểu hiện có người. Cái gì kia? Một sợi dây! Karl đã đoán đúng. Cánh cổng bị cột chặt, Tarzan quan sát tiếp. Một sợi chão ni lông căng như dây đàn. Tarzan thông báo cho các bạn:
- Cánh cổng bị cột chặt vào cây bồ đề bên kia lối đi bằng một sợi chão ni lông to bằng cổ tay.
Karl hiếng mắt quan sát khe hở:
- Dây chão này đủ sức treo cả một toa tàu hỏa.
- Làm sao bây giờ? – Gaby lo ngại.
- Bình tĩnh nào. – Tarzan động viên. – Karl, mày có mang theo cái gì cưa cắt được không?
- Có đấy, - Karl bình tĩnh. – Trong túi dết có lưỡi cưa, cưa đứt sợi dây.
Jorg dùng thanh sát nạy cửa, bẩy cánh cổng hé rộng thêm chút ít. Tarzan cưa. Mồ hôi túa ra ròng ròng trên mặt đại ca, hắn mắm môi ra sức kéo tới kéo lui.
- Sắp đứt rồi. – Tarzan thông báo.
Tròn Vo lên tiếng:
- Nếu phải cha dặt dẹo khi đêm chơi đểu thì tụi mình sẽ trùm chăn dần cho lão một trận.
- Chắc không phải đâu. – Tarzan nói. – Lão ta say xỉn và chẳng can hệ gì đến lão ta cả. Đây chắc hẳn là một kẻ khác có theo dõi. Đứt rồi!
Hắn ấn tay vào sau thắt lưng, đứng thẳng người lên.
- Cẩn thận nhé. – Tarzan tiếp. – Có thể sẽ có củ đậu bay đấy. Gaby! Nép vào góc kia đi.
Cả bọn đứng né sang góc chết, Tarzan từ từ mở cổng. Sợi dây chão nằm quăn queo như con trăn trên lối đi. Tarzan thận trọng quan sát. Bên ngoài vắng tanh vắng ngắt. Xem ra không có bóng người.
- Tôi đến chỗ lão say xỉn xem sao. – Tarzan nói. Gaby! Cứ đứng nguyên trong đó, Jorg và Karl canh cổng. Nếu bị tấn công thì huýt sáo nhé.
Theo đường cũ, Tarzan trườn đi đến ngôi nhà mồ khi nãy. Hắn linh cảm có người quanh đây, bèn dừng lại quan sát. Không. Im ắng hoàn toàn. Tarzan trườn đi tiếp. Vẫn còn linh tính đó. Tay hắn xiết chặt hơn thanh sắt nạy cửa. Chiếc xà beng sắt xoắn phi 20 dài cả mét rung lên. Đây là một vũ khí lợi hại. Tarzan nghĩ, có thể nghênh tiếp mọi đối thủ. Hắn đi tiếp.
Tiếng grừ grừ không còn nữa. Tarzan dỏng tai nghe và thận trọng ló đầu qua góc tường.
Lão đây rồi. Có vẻ như đã trở mình. Tư thế nằm có thay đổi chút ít nhưng xem ra vẫn ngủ say lắm. Chắc chắn không phải lão. định rồi quay trở lại.
Vẫn theo lối cũ, khi qua mấy bụi hoa mõm chó, Tarzan lại linh cảm quanh đây có người. Tarzan núp người trong bụi rậm quan sát. Trước mặt hắn là ngôi mộ xây ốp đá hoa cương trắng, hắn di chuyển nhanh như sóc qua ngôi mộ trắng.
Chát! Một hòn đá bằng bát cơm bay vèo đáp trúng ngôi mộ. Tarzan chỉ cần di chuyển chậm 1/100 giây đã ăn trọn hòn đá rồi.
Tarzan bặm môi. Thế là được, kẻ địch đã xuất hiện.
Tarzan đảo mắt tìm vị trí thuận lợi đồng thời quan sát tìm đối thủ. Từ sau một gốc cây, bóng đen xuất hiện. Đối thủ to lớn, bận đồ đen, đội mũ phớt, lừng lững đến một đô vật.
Tarzan nhận ra đối thủ đã chạm trán đêm hôm qua. Tay nắm chặt thanh sắt, hắn rọi đèn pin soi mặt đối thủ.
- Demonius! – Tarzan kêu khẽ.
Trong tích tắc Demonius đã nhảy bổ tới, động tác của hổ vồ mồi.
Tarzan vứt vội đèn pin, hai tay quay thanh sắt để phang vào gã.
Bằng một động tác gạt trái điêu luyện, đối thủ gạt thanh sắt nhẹ như gạt cọng rơm, Tarzan mất đà ngã chúi. Hở sườn ! một quả đấm giáng vào vai Tarzan. Hắn đổ sụp xuống như cây chuối bị đốn ngang thân. Tarzan nổ đom đóm mắt. Hắn chỉ kịp nắm chặt thanh sắt.
Gã khổng lồ đen sì đắc thắng. Hắn lừng lừng bước từng bước ngạo nghễ tới chỗ Tarzan vừa đổ xuống. Sỏi đá cựa mình lạo xạo dưới bước chân nặng nề của gã.
Tarzan nghĩ, với điệu bộ kia gã sẽ dùng mũi giày nhấc cằm mình lên, nói vài câu đểu rồi co chân đá bồi thêm cho phát nữa mà xem.
Tarzan nằm im không nhúc nhích. Giây phút quyết định đây, nếu mình không ra đòn trúng huyệt thì khó mà có cơ may gặp lại Gaby!
Hắn nằm chật thanh sắt.
Hai mét, mét rưỡi, một mét. Gã khổng lồ nâng bước chân hùng dũng cách mặt đất chừng 20 cm.
Vụt! Tarzan vừa bất ngờ bật dậy vừa hết sức bình sinh vụt thanh sắt ngang đầu gối gã khổng lồ.
- Ố ố ô… - Gã khổng lồ rống lên như con bò bị chọc tiết.
Tarzan nhìn thấy cẳng chân gã lủng liểng như sắp rơi ra. Thế nhưng gã khổng lồ chỉ loạng choạng lấy thăng bằng rồi lại tiếp tục tấn công. Tarzan vội lùi lại, hẵng chân thụt ngay vào bụi gai dại. Hắn vội đưa thanh sắt vụt lia lịa.
Gã khổng lồ một chân bị đau không tránh kịp ăn tiếp một nhát vào cánh tay phải. Gã hộc lên dữ dội rồi cà nhắc bỏ chạy.
Tarzan vùng ra khỏi bụi gai đuổi theo nhưng những nhành gai móc cứng quần bò hắn lại, buộc lòng Tarzan phải xngười, dùng thanh sắt phạt mạnh cành gai. Thoát khỏi bụi bùng nhùng, gã khổng lồ chạy cách chừng 50 mét. Tarzan cắm cổ đuổi theo. Gã khổng lồ biến mất vào màn đêm.
Tarzan dừng lại xem xét. Rất có thể gã đang phục một chỗ nào đó, hắn chạy qua lỡ gã gạt cho một nhát thì lúa đời.
Có tiếng động phía ngoài cổng. Thằng cha ghê gớm thật. Gã đã chạy lắt léo dưới hàng cây nên khó phát hiện. Tarzan dồn hết sức phóng tới. Còn chừng 40 mét nữa, bóng đen đã bật qua tường. Tarzan chạy ra đến cổng thì bên ngoài đã có tiếng xe ôtô khởi động.
Tarzan bật lên tường, còn nhìn rõ cửa sau chiếc xe hòm đang mở, gã khổng lồ nhoài người lên, đóng sập cửa lại. Chiếc xe tăng tốc. Tarzan nhảy xuống nhắm chiếc xe quăng mạnh thanh sắt, hy vọng trúng phần kính xe. Thanh sắt sé gió vù vù bay đi và choảng đánh rầm xuống nóc thùng xe liệng đi nhưng rồi nó lấy lại thăng bằng rồi lao đi tiếp.
Khỉ thật. Tarzan cáu. Không nhìn thấy biển đăng ký. Hắn chạy ra nhặt thanh sắt rồi chạy hộc tốc vào nghĩa địa với bọn bạn.
- Đi đâu mà lâu dữ vậy? - Gaby hỏi khi vừa thấy bóng Tarzan chạy tới.
Tarzan thở hổn hển:
- Các bạn có biết ai vừa nhốt tụi mình không? Chính là Demonius. Con ma đêm hôm qua.
Karl nóng ruột hỏi:
- Rồi sao nữa? Tao có nghe thấy tiếng kêu nhưng chắc không phải tiếng đại ca.
Tarzan thở hổn kể lại trận đọ sức vừa rồi.
- Vô lý. – Karl thắc mắc. - Với một nhát phang như vậy chắc chắn chân Demonius phải gãy nát.
Tarzan gật đầu:
- Đúng, nhát phang rất mạnh nhưng chân hắn không gãy nát mà cong đi, lủng liểng ra.
- Cái gì? – Gaby ngạc nhiên.
- Đúng vậy! – Tarzan tiếp. – Demonius không phải là người.
- Vậy thì đúng là ma. – Tròn Vo chêm vào. – Lão sẽ bám theo tụi mình để hút máu đó.
- Không phải là ma! – Tarzan ngắt lồ. – Mà là một robot.
Karl sửng sốt đánh rơi chiếc mỏ lết đánh keng một cái.
Tarzan tiếp:
- Một robot được điều khiển từ xa. Tôi mang đầu ra cuộc đấy. Điều này thì dễ hiểu thôi vì Geiser và Buttner đều là những chuyên gia siêu hạng về computer và người máy.
- Ghê thật. - Tròn Vo lẩm bẩm. – Và giống Demonius như đúc à?
- Đúng vậy. – Tarzan gật đầu. – Cái cảm giác như chạm phải bê tông đêm qua của mình. Cú đánh trời giáng của gã ta. Cái chân lủng liểng ấy lại chạy như bay như biến được. Người máy một trăm phần trăm.
- Thế ra, - Jorg ngập ngừng, - Geiser chế ra con robot này để trả thẹ con mình à? Vì robot mang mặt nạ Demonius mà.
- Chắc không hoàn toàn như vậy. – Tarzan lắc đầu. – Có thể con robot này đã được chế tạo ra từ lâu. Có thể đó chính là những con robot khủng bố đem bán cho thế lực ngầm ở Trung Đông.
- Một cỗ máy giết người. – Gaby nói.
Tarzan gật đầu:
- Còn chiếc xe hòm màu rêu chính là xe điều khiển. Ở đó có gắn hệ thống camera và gã người máy kia được điều khiển theo. Chính vì vậy chương trình cho robot bước đi lại nghiền nát mình đã bị bất ngờ khi mình vùng dậy phang rất nhanh. Gã ta chỉ loạng choạng rồi lại tấn công tiếp. Khi mình khua rối rít thanh sắt, gã điều khiển không vào chương trình kịp đã phải cho robot tháo chạy.
- Đại ca nói phải. – Karl gật đầu.
- Thôi vào chuyện đi, - Tarzan hỏi Karl và Jorg. - Tụi mày đã cạy được nắp quan tài chưa?
- Còn một cái ốc nữa, gỉ quá vừa phải nhỏ thêm mấy giọt dầu.
- Tóm lại Demonius còn sống hay không nhỉ?
Tarzan lại nên câu hỏi.
- Thì ngó vào rồi sẽ biết. - Tròn Vo nói gọn lỏn.
- Tất nhiên rồi. – Tarzan đáp. – Tao thắc mắc ở chỗ là tại sao Robot lại mang mặt nạ Demonius. Để đúng là ma về trả thù chăng?
- Có thể Kahlig đã nhìn thấy người máy thật. – Gaby tham gia.
Tarzan nghĩ ngợi:
- Không, Kahlig là kẻ trong cuộc. Lại đã nhận 30.000 mark cho dịch vụ này. Ắt hẳn lão ta đặt chuyện.
- Thế có cần phải nhìn vào quan tài nữa không? – Gaby giục.
- Linh cảm của tôi có vẻ như đã rõ. Demonius đã chết!
- Thì cứ nhìn mẹ nó đi một cái cho xong. - Tròn Vo văng ra. - Cứ ngờ ngợ thế này bao giờ mới giải toả được.
Jorg gật đầu. Karl giục:
- Thôi xuống đi, xong rồi đó.
Lũ trẻ đứng quanh quan tài. Tarzan nói:
- Chỉ cần Jorg nhận dạng là đủ. Mở he hé thôi.
Karl lưu ý:
- Mày chỉ nạy ra he hé để hơi độc mêtan trong ấy bay ra hết đã rồi hãy cúi mặt nhìn vào.
Nắp hòm được cạy hé ra. Hai phút sau Tarzan một bên, Karl một bên nhấc cao nắp quan tài.
- Dừng lại. – Jorg ra lệnh. - Đủ rồi, tao đã nhìn thấy ông ấy. Đậy lại đi.
Đoạn nó khẳng định:
- Đúng ông ta rồi. Ốc vít đâu? Mỗi đứa một tay vặn lại nhanh lên.
Karl cầm mỏ lết đi xiết lại hết một vòng.
Lũ trẻ kéo nhau lên. Đóng cổng lại. Karl khoá cẩn thận, bọn chúng hồ hởi đi ra.
Đến chỗ đèn sáng Gaby chợt cười ngặt nghẽo:
- Tarzan! Quần Jeans của bạn rách nát hết rồi.
Tròn Vo cười hềnh hệch:
- Con trai mà mặc quần lót vàng.
Tarzan thản nhiên:
- Màu vàng là hội chứng si mê của tao mà: quần vàng, áo vàng và…
Tam quái nam reo lên:
- … tóc vàng!
/703
|