Tấm bảng hiệu nằm ngay trên hè đường. Hàng chữ được sơn và kẻ bay bướm lên một hộp đèn, phía trên là bốn chữ nhỏ O.K Cola, phía dưới là năm chữ to tổ bố Nước giải khát hảo hạng. Không hiểu sao thằng tam quái Tròn Vo biết được chỗ này, chứ đối với những kẻ sành điệu về các món kem và giải khát, đây là một cái quán không đủ sức quyến rũ. Quán xá gì mà nằm chỏng chơ tuốt miệt ngoại thành hiu quạnh, tuy mang tiếng là tọa lạc tại mặt tiền nhưng xung quanh toàn những con đường chưa rải nhựa tung bụi mù mịt.
Tứ quái TKKG đạp xe đến rất từ tốn. Bên vệ đường phía tay trái là một dãy xe tải nằm im lìm có lẽ chờ ăn hàng, cạnh cái quán là bãi cỏ xanh mượt đang bị lũ trẻ con trưng dụng để chơi đá bóng. Tiếng la của chúng ầm ĩ dọc con đường.
Tròn Vo Kloesen nhảy khỏi xe đạp la lớn:
- Kem ở đây ngon hết sảy.
Nó nói lúng búng vì nước miếng đang ứa ra.
Khung cửa quán O.K Cola được lắp bằng kính màu trà. Bốn quái nhìn vào và hiểu vì sao cái quán giải khát heo hút này lại làm thằng Tròn Vo không quên được. Coi, trong quán là những chiếc bàn nhỏ xinh xắn cùng những cái ghế tí hon giống như chiếc ghế cổ tích của bảy chú lùn. Mặt quầy hình bán nguyệt cong theo vòng cung của gian hàng, chưa kể đến hai hồ cá sang trọng nuôi hai cặp cá lừng danh được nhập từ Hồng Kông với giá từ chục ngàn mác trở lên. Cặp Kim long và Ngân long mà Gaby chỉ có thể nằm mơ mới thấy.
Cô là kẻ đẩy cánh cửa đầu tiên. Giọng cô bé đầy hớn hở:
- A, cá vàng và cá bạc. Ôi chao, râu mép của chúng y như râu rồng.
Thằng Tròn Vo không tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ở nhà mình chỉ nuôi loại cá bạc. Con Ngân long rẻ tiền hơn, nhưng nó mà bơi thì phải biết, đám vẩy ở lưng óng ánh trên tấm thân dài thượt hệt như một con rồng nước.
Máy Tính Karl bực bội. Nó vừa làm một phép tính sơ sơ:
- Đây là sào huyệt của bọn tỉ phú. Tao xin nói: tỉ phú mới nổi lên. Chứ sao, những người giàu có lâu đời không bao giờ chơi loại cá kiểng hợm hĩnh kiểu này cả. Xin lỗi mày nghe Tròn Vo.
Tarzan tán đồng:
- Loại cá nước mặn của Hồng Kông này sống theo luật cá lớn nuốt cá bé. Mày thấy không Tròn Vo, nó vừa đớp một con cá bảy màu đồng quê. Mỗi ngày nó đớp một con cá nhỏ con hơn nó. Luật ăn thịt lẫn nhau kiểu này chỉ thích hợp với bọn trộm cướp quốc tế thôi. Chúng thèm “ăn thịt” những báu vật văn hóa nước mình là phải.
Tứ quái trò chuyện thì thầm nhưng đôi mắt luôn ngó trước ngó sau. Còn phải hỏi, các bàn trong phòng đều có người ngồi, biết đâu các vị khách lớn tuổi lẫn nhỏ tuổi kia sẽ có người làm ăng-ten báo động cho ông chủ quán O.K mà tứ quái chưa biết mặt. Chỉ tội nghiệp cho Công Chúa và Tròn Vo, hai quái mặt ỉu xìu vì nhận định đanh thép của Máy Tính Điện Tử và Tarzan về loại cá vàng cá bạc mà hai đứa rất thích. Gaby phụng phịu thấy rõ.
Tròn Vo cảm thấy cần phải an ủi cô bé cấp kỳ. Nó gọi inh ỏi:
- Cho bốn ly kem thập cẩm!
Tarzan bịt miệng nó lại:
- Ba ly thôi. Mày thừa hiểu rằng tao không hảo ngọt bao giờ kia mà…
- Ừ… nhỉ, nhưng cứ gọi bốn ly. Tao “gánh” giùm khẩu phần của mày.
Đúng lúc đó thì Tarzan chạm trán thầy giáo hội họa Pauling. Thiên địa ạ, cứ như ông ta ở khắp mọi nơi, bất cứ chỗ nào nhóm Tarzan có mặt là ông ta cũng có mặt, từ khu vực ăn nhậu trong Hội chợ đến cái quán O.K đèo heo hút gió này.
Tarzan thấy tóc gáy dựng đứng. Có lẽ hắn sẽ không thoát nổi đòn trừng phạt của Hội đồng kỷ luật nhà trường trước lễ Nôen nếu cái bóng ma Rembrandt kia cứ đeo đẳng hắn mãi. Hắn hiểu rằng hắn và hung thần không cùng sinh tồn trên trần gian được, một ý nghĩ quả thực tàn nhẫn, dù chỉ mới thoáng qua mơ hồ.
Rembrandt chúi đầu vào một góc trong cùng, tay chống cằm. Qua cặp kính cận, ánh mắt của ông ta nhắm xuống ly rượu cao đựng một chất lỏng màu hổ phách. Ly rượu xấu xí như thuốc độc, nhưng ông ta vẫn nhấp từng ngụm khoái trá.
Karl Máy Tính là kẻ thứ nhì phát hiện sự có mặt của ông ta. Nó thúc vào sườn Tarzan:
- Chết mẹ, lão…
Tiếng la của thằng nhị quái khá lớn khiến Rembrandt giật mình nhìn sang. Không còn cách đối phó nào khác hơn là cúi đầu chào, Tarzan thi hành liền và hắn có đồng minh ngay. Giọng Gaby thỏ thẻ:
- Chào thầy ạ!
Tiếng thằng Tròn Vo gần như sặc vì món kem thập cẩm vướng trong cổ:
- Chào… ào… thầy Pauling…
Xong màn thủ tục tôn sư trọng đạo, cả nhóm tứ quái lại quay về bốn ly kem cộng với chai nước suối mà Tròn Vo vừa gọi tăng cường. Như thế đã thấm tháp gì. Đáng lẽ còn phải kêu một thùng sôcôla để kế bên nó.
Rembrandt chỉ khẽ nhếch môi chứ không chào đám học trò một câu. Thái độ hằn học khinh khỉnh của ông ta khiến Tarzan nhớ đến những bài tập vẽ của mình. Hắn thuộc loại hoa tay có hạng nhưng chưa bao giờ lão Rembrandt chám vượt sáu điểm.
Tarzan cảm thấy nhức đầu. Và tiếp theo gần như đau bụng nữa. Trời ạ, tại sao cứ mỗi lần đụng độ Rembrandt là hắn muốn sinh bệnh hoạn khắp mình mẩy. Lần trước còn nói dối lão ta rằng hắn phải vào nhà vệ sinh, lần này thì khỏi cần. Không vào nhà vệ sinh là… đi đời Tarzan.
Hắn đi xuyên qua quầy kem, ra đằng sau, qua luôn cái bàn mà Rembrandt đang gật gù trầm tư mặc tưởng bên ly rượu mạnh. Cánh cửa có hàng chữ W.C dẫn vào một hành lang hẹp. Tarzan đã tìm thấy vị trí thoải mái của mình.
Hắn nghe tiếng giật nước xối xả bên cạnh. Hình như có ai đó vừa bước ra. Nghe rõ mồn một tiếng chân bước trên sàn thình thịch.
Tarzan rửa tay, hắn chỉ ngẩng đầu lên khi người đàn ông đi qua sau lưng hắn ra cửa.
- Người lớn như gã thật bẩn thỉu…
Hắn lầm bầm trong miệng. Ở nhà vệ sinh ra mà việc tối thiểu là rửa tay, gã đàn ông cũng chẳng quan tâm. Chắc là gã…
Không hiểu trời đất dàn xếp thế nào mà tấm kính treo trên bồn rửa hắt khuôn mặt của gã đàn ông không bao giờ quên được đó vô ánh mắt Tarzan. Gã tỉnh bơ kéo vạt tay áo xuống che lớp da thịt rắn rỏi đầy hình xâm những con rồng và đi tiếp.
Otto! Trời đất. Tarzan đưa bàn tay lên chặn lồng ngực trái. Trái tim hắn chỉ muốn nhảy ra ngoài. Lúc đối diện gần gũi như thế này, hắn mới thấy gã Otto đáng sợ. Hai mắt gã như sắp lồi đến nơi, cái cằm bạnh chứa một đống râu ria không cạo nằm trên một bộ mặt thô kệch. Gã đúng là một tên sát thủ chuyên nghiệp. Cũng còn may…
Cánh cửa đóng sập lại. Tarzan phóng theo Otto. Ơ, gã đang bước vào phòng bán kem, nơi mấy người bạn của Tarzan đang hồn nhiên thưởng thức từng thìa kem béo ngậy. Giờ đây Tarzan chỉ còn chờ xác định được vị trí của Otto tại quán O.K này, gã là một thành viên bình thường trong băng trộm tranh hay đích thực là ông chủ quán?
Otto đã đi đến quầy. Gã hỏi người đàn bà mặt đầy phấn son xuất hiện như từ trên trời rớt xuống vừa đặt mông xuống chiếc ghế cao:
- Bao nhiêu tất cả hả Linh Miêu?
Người đàn bà tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà ta quay mặt sang một hướng khác, phía một căn phòng nhỏ có cửa hé sau quầy như dò hỏi, sau đó mới có ý kiến quyết định:
- Chuyện chiến hữu giúp đỡ nhau là thường tình. Ông Otto yên tâm, khỏi tính tiền.
- Vậy thì “boa” em một trăm. Miễn trả lại.
Tarzan đã trở về bàn. Công Chúa và Tròn Vo hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ trừ… Máy Tính Điện Tử. Khuôn mặt thông minh của vị quân sư chợt đần độn hẳn đi. Nó thì thầm với Tarzan:
- Nó đó, Tarzan. Thằng cha Otto.
- Tao biết từ lúc ngồi trong nhà vệ sinh.
- Bây giờ tính sao?
- Tao phải theo nó bén gót. Nhưng…
- Sao?
- Trời ơi, bộ mày bị mất hết trí nhớ rồi sao, liếc lên coi, thấy chưa, người đàn bà mắt mèo ở Vườn Thú lúc nãy…
- Ờ, đúng là mụ hướng dẫn viên du lịch cho bốn người Nhật. Mụ có mặt ở đây làm gì? Để tao… bóp trán một chút.
Lúc đó Gaby cũng vừa phát giác ra cặp lông mày xếch đầy đe dọa của người đàn bà đang chiếu tướng xuống bàn kem của tứ quái. Cô bé thở hổn hển:
- Tất cả bọn chúng đều liên quan với nhau…
Karl Máy Tính cắt ngang ý nghĩ của Công Chúa. Nó suy đoán như thần:
- Vậy là Tarzan tiên tri trúng phóc. Thằng Otto đã đưa những tấm ảnh chụp các bức tranh ăn cắp cho lão chuyên viên P. P thẩm định, chỉ có điều chúng ta chưa biết lão em ruột Rembrandt này có phải là chủ tướng của băng trộm hay không? Dẹp qua một bên chuyện đó, chuyện cụ thể nhất hôm nay là thằng Otto không xuất hiện ở chuồng cá sấu Vườn Thú, vì đã có mụ đàn bà mắt mèo đại diện. Mụ đã hoàn thành xuất sắc vai diễn hướng dẫn viên du lịch và bây giờ đang được Otto trả công. Cũng có nghĩa vị trí mụ ta trong băng chỉ thuộc hàng nô tì, chuyên làm nhiệm vụ đánh lạc hướng cảnh sát. Hay, tao rất cần biết tên mụ ta…
Tarzan kéo cổ Karl sát mặt bàn. Khi mụ đàn bà son phấn lòe loẹt quay đi, hắn mới nói:
- Linh Miêu, nghe chưa quân sư. Mụ tên Linh Miêu, mụ đang hào hứng cầm thù lao của thằng Otto trả kìa, ê…
Hắn vừa mới tiết lộ với Máy Tính Điện Tử đến đó thì gã Otto đã băng ra khỏi quán. Nhanh như chớp Tarzan bật dậy đá mạnh vào ống chân Tròn Vo.
- Chiếc xe đạp mày dựng ngoài cửa đâu rồi?
Câu nói chưa dứt là hắn đã biến mất sau cánh cửa kiếng màu trà bỏ lại Tròn Vo xuýt xoa vì cú đá bất tử. Karl Máy Tính ngó nét mặt thảm hại của Tròn Vo Kloesen muốn cười thật to mà không dám cười. Nó nói nhỏ vào tai tam quái:
- Câu nói và cú đá của Tarzan trút xuống chân mày chỉ là cái cớ đó thôi.
- Hả?
Tiếng “hả” của Tròn Vo khá nặng nề khiến Karl chột dạ. Nó len lén liếc về phía lão Rembrandt: ông thầy của lớp 10A chỉ hơi thoáng ngạc nhiên, tuy vậy lão lại tiếp tục chúi đầu vào ly rượu đầy mới rót.
Tarzan xốc lại chiếc quần Jeans không có thắt lưng. Bữa nay hắn mặc chiếc áo hơi mỏng nên cái quần cứ lăm le tuột xuống. Tuy nhiên mặc kệ cái… quần, hắn chạy băng qua đường lộ để rẽ vô con hẻm nhỏ. Bóng Otto vừa mới thấp thoáng ở đó.
Hắn bỗng giật nảy mình. Otto vừa quay đầu lại lần thứ hai. Và gã đã nhún vai vì chỉ phát hiện một con rắn hổ đất khổng lồ.
Gã yên trí chui vào một dãy nhà hoang vắng và biến mất thực sự. Lúc Tarzan khám phá được dãy nhà có vẻ gần như sụp đổ đến nơi kia thì hắn chỉ còn thở dài trước vài con dơi xấu xí bay trong tiếng rít thê lương.
*
Trong những cuộc phiêu lưu của Tarzan, chưa bao giờ hắn đặt chân đến khu vực này. Phố chợ Bruggermann còn xa mờ mịt. Đêm ở đây chắc rùng rợn cực kỳ.
Tarzan rón rén đi men bức tường lở lói, thỉnh thoảng dừng lại ngó quanh quất đề phòng mai phục, rồi thận trọng lách qua góc tường. Trước mặt hắn là một cái sân dơ dáy. Một đống gỗ mục che tầm nhìn của hắn.
Có phải đây là một cái bẫy giăng sẵn của Otto không? Tarzan thấy trong bụng cồn cào. Hai bàn tay hắn đầm đìa mồ hôi. Hắn cương quyết không bỏ cuộc. Hắn đi vào sân trong tư thế nghênh chiến.
Sân trơn như bôi mỡ, lớp gạch tiền chế cũ kỹ phủ đầy rêu. Phía sau là những bức tường nhà xám xịt nhô lên, không cửa sổ. Cuối bức tường xám xịt là dãy nhà kho. Giữa nhà kho và đống gỗ mục là một chiếc xe quen thuộc.
Tarzan nhận ra chiếc xe tức thì. Chiếc Kombi với tiếng động cơ kinh hoàng từng ám ảnh hắn liên tục. Hắn nheo nheo mắt đếm hàng chữ trên cửa xe O.K Cola. Nước giải khát hảo hạng. Đúng bảy chữ nguyên vẹn có chạy đi đằng trời không thoát. Hắn thở phào sung sướng rồi bước vào chỗ hành lang tối tăm. Theo một hành lang hình ống hắn dừng lại trước một căn nhà có tấm bảng ghi danh tánh hình chữ nhật Otto, chủ lò mổ.
Chủ lò mổ, quỷ thần ơi, thảo nào gã Otto sử dụng con dao găm trong túi vô cùng điệu nghệ. Có lẽ gã đã từng sát sinh vô số gia súc, gã đã quen với mùi máu tanh tưởi. Gã đâu có run tay khi “làm thịt” con người, vì xét cho cùng con người lúc cùng đường đâu có hơn gì con vật…
Mới nghĩ đến đó mà Tarzan đã cảm thấy líu lưỡi. Nhưng hắn cố trấn tĩnh. Phóng lao phải theo lao, nhất nhìn nhì bù. Chỉ còn một chi tiết làm cho hắn khó chịu: tung tích của Eddi biến đi đâu?
Tarzan quay gót định bỏ đi, nhưng khi bước ngang qua chiếc Kombi hắn đột ngột sững sờ vì hàng chữ O.K Cola. Nước giải khát hảo hạng hình như sắp bị tróc đi một mẫu tự. Một chữ trong bảy chữ trên sắp sửa sút ra do không được dính chặt với cánh cửa. Thì ra cả bảy chữ dùng để quảng cáo kia đều được dán bằng keo nguyên tử, và theo thời gian, chúng buộc phải tróc đi vì mưa nắng.
Hắn lột phăng mẫu tự sắp tróc và… reo lên thỏa mãn vì lạy trời, dưới mẫu tự trên có hàng chữ nhỏ mờ mờ. Hắn ráng sức lột tiếp vài chũ nữa để cuối cùng thì “đáp số” cũng hiện ra. Đáp số mờ mờ nhưng vẫn còn có thể đọc được dù bị lớp keo dán chồng lên: Eddi, chủ gara.
Giờ thì tất cả đều rõ ràng đối với cuộc điều tra của Tarzan và nhóm tứ quái. Bởi Eddi chính là chủ nhân của chiếc xe Kombi tội phạm. Và nếu Tarzan suy đoán không lầm thì cái quán O.K trước đây là một gara xe hơi. Gã Eddi đã sửa sang và tân trang lại thành một cái quán giải khát cao cấp. Cũng chính gã là chủ nhân giấu mặt của cái quán và biến nó thành một sào huyệt thứ hai ngoài khu nhà bỏ hoang này.
Tarzan có một linh tính về một sự đổi khác trên chiếc xe cùng lúc phát giác được chủ nhân thật sự của nó. Hắn vòng ra trước đầu chiếc xe Kombi và há hốc miệng:
- ET 2454!
Bọn ăn cắp tranh quả là cao thủ. Đêm qua chính hắn và thằng Máy Tính Điện Tử thuộc lòng một bảng số khác. Bảng số AS 3415. Với bọn trộm nhiều ma thuật này có lẽ chúng còn hàng trăm bảng số giả khác.
Đáng lẽ Tarzan còn ngần ngừ với chiếc xe tang chứng một lúc nữa nếu không có tiếng chân thình thịch của ai đó đang bước xuống cầu thang. Chắc chắn là Otto. Chỉ riêng tên đồ tể lò mổ đó mới có gót chân nện hớp hồn người như thế.
Hắn chạy một mạch khỏi cần quay đầu lại.
Lúc về gần tới quán O.K Cola hắn giật mình sửng sốt. Chiếc ôtô của Rembrandt đã không cánh mà bay. Hắn huýt sáo ung dung bước vào quán O.K đang nườm nượp khách.
Câu mở đầu của Tarzan trong hơi thở dồn dập:
- Rembrandt đâu?
- Lão “gô hom” rồi. Còn chuyện của mày?
Tarzan kể từng chi tiết khám phá tại ngôi nhà bỏ hoang cho ba quái. Qua cặp kính cận thấy đôi mắt Karl Máy Tính sáng rực:
- Tuyệt vời. Hoàn hảo. Bá phát.
Sau giây phút hứng chí, tứ quái chụm đầu hội ý trước tình hình khá bất ngờ:
- Bây giờ tính sao?
- Mình đang ăn kem và uống nước ngọt giữa sào huyệt tụi nó!
- Phải có hướng giải quyết gấp vì thằng cha Otto có thể phát hiện hàng chữ trên cánh cửa xe Kombi đã bị Tarzan lột đi! Nếu gã trở lại quán và báo cho gã Eddi biết thì…
Tarzan kết luận một câu làm bá tánh đều hài lòng:
- Rút. Càng sớm càng tốt.
Đúng vào lúc thằng Tròn Vo đứng dậy tính tiền nhằm bảo vệ uy tín… nhà giàu, thì… cánh cửa căn phòng nhỏ sau quầy bật mở. Một người đàn ông bước ra với tứ chi vụng về. Mái tóc gã dựng đứng, hai má phính không thua sút Tròn Vo về độ bầu bĩnh nhưng… trời ạ, cả một vết sẹo khủng khiếp lồi thịt chạy dài từ mắt xuống tận cằm làm cho người nào trông thấy gã là có liền ấn tượng đối nghịch.
- Anh Eddi ơi, mình phải lấy thêm kem sôcôla nữa…
Người đàn bà ngồi quầy lên tiếng:
- Cả kem dâu nữa anh. Kem dâu cũng sắp hết rồi.
Eddi gật đầu. Gã mò lại chỗ ngăn đựng tiền. Mắt hắn sáng lên khi thấy tờ một trăm đô cáu cạnh. Gã đưa mắt nhìn người đàn bà:
- Thằng Otto lì xì hả. Nó làm anh phát ghen lên.
Gã cười run rẩy thớ sẹo lồi lõm:
- Nhưng không ai ngu xuẩn chia sẻ tình nhân của mình với gái một trăm “đô”, đúng không Linh Miêu?
Gã bẹo má người đàn bà.
Máy Tính Điện Tử khều Tarzan ra vẻ chán chường:
- Phải nó không?
- Đúng một trăm phần trăm. Dù là tao chỉ thấy thấp thoáng Eddi trên sân thượng.
Máy điện thoại ở quầy bất chợt reo vang. Eddi ấn vào tay người đàn bà:
- Em nghe thử coi, Linh Miêu?
Linh Miêu xưng tên họ, nhưng cô ả đưa ngay ống nghe cho gã.
- Chiến hữu gọi anh!
Eddi kẹp ống nghe giữa tai và vành tai:
- Tôi nghe đây, ủa… mày hả Otto… Mày đã đến đó rồi… Hả? Cái gì?...
Gã cúp máy, riêng đôi mắt đầy gân máu thì xoáy sâu vào nhóm tứ quái. Gã vo tròn tờ một trăm đô vào túi quần và trở vào căn phòng nhỏ sau quầy. Trước khi trở vào Eddi còn chiếu tướng riêng Tarzan lần nữa. Gã có vẻ nghi ngờ nguyên nhân tìm chiếc xe đạp của Tarzan lúc nãy.
Con Oskar lo lắng kêu lên ăng ẳng. Dấu hiệu quyết định lên đường của loài chó. Tròn Vo không chần chừ lấy một giây đứng dậy. Thằng tam quái Kloesen vừa trả tiền vừa run…
Tứ quái TKKG đạp xe đến rất từ tốn. Bên vệ đường phía tay trái là một dãy xe tải nằm im lìm có lẽ chờ ăn hàng, cạnh cái quán là bãi cỏ xanh mượt đang bị lũ trẻ con trưng dụng để chơi đá bóng. Tiếng la của chúng ầm ĩ dọc con đường.
Tròn Vo Kloesen nhảy khỏi xe đạp la lớn:
- Kem ở đây ngon hết sảy.
Nó nói lúng búng vì nước miếng đang ứa ra.
Khung cửa quán O.K Cola được lắp bằng kính màu trà. Bốn quái nhìn vào và hiểu vì sao cái quán giải khát heo hút này lại làm thằng Tròn Vo không quên được. Coi, trong quán là những chiếc bàn nhỏ xinh xắn cùng những cái ghế tí hon giống như chiếc ghế cổ tích của bảy chú lùn. Mặt quầy hình bán nguyệt cong theo vòng cung của gian hàng, chưa kể đến hai hồ cá sang trọng nuôi hai cặp cá lừng danh được nhập từ Hồng Kông với giá từ chục ngàn mác trở lên. Cặp Kim long và Ngân long mà Gaby chỉ có thể nằm mơ mới thấy.
Cô là kẻ đẩy cánh cửa đầu tiên. Giọng cô bé đầy hớn hở:
- A, cá vàng và cá bạc. Ôi chao, râu mép của chúng y như râu rồng.
Thằng Tròn Vo không tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ở nhà mình chỉ nuôi loại cá bạc. Con Ngân long rẻ tiền hơn, nhưng nó mà bơi thì phải biết, đám vẩy ở lưng óng ánh trên tấm thân dài thượt hệt như một con rồng nước.
Máy Tính Karl bực bội. Nó vừa làm một phép tính sơ sơ:
- Đây là sào huyệt của bọn tỉ phú. Tao xin nói: tỉ phú mới nổi lên. Chứ sao, những người giàu có lâu đời không bao giờ chơi loại cá kiểng hợm hĩnh kiểu này cả. Xin lỗi mày nghe Tròn Vo.
Tarzan tán đồng:
- Loại cá nước mặn của Hồng Kông này sống theo luật cá lớn nuốt cá bé. Mày thấy không Tròn Vo, nó vừa đớp một con cá bảy màu đồng quê. Mỗi ngày nó đớp một con cá nhỏ con hơn nó. Luật ăn thịt lẫn nhau kiểu này chỉ thích hợp với bọn trộm cướp quốc tế thôi. Chúng thèm “ăn thịt” những báu vật văn hóa nước mình là phải.
Tứ quái trò chuyện thì thầm nhưng đôi mắt luôn ngó trước ngó sau. Còn phải hỏi, các bàn trong phòng đều có người ngồi, biết đâu các vị khách lớn tuổi lẫn nhỏ tuổi kia sẽ có người làm ăng-ten báo động cho ông chủ quán O.K mà tứ quái chưa biết mặt. Chỉ tội nghiệp cho Công Chúa và Tròn Vo, hai quái mặt ỉu xìu vì nhận định đanh thép của Máy Tính Điện Tử và Tarzan về loại cá vàng cá bạc mà hai đứa rất thích. Gaby phụng phịu thấy rõ.
Tròn Vo cảm thấy cần phải an ủi cô bé cấp kỳ. Nó gọi inh ỏi:
- Cho bốn ly kem thập cẩm!
Tarzan bịt miệng nó lại:
- Ba ly thôi. Mày thừa hiểu rằng tao không hảo ngọt bao giờ kia mà…
- Ừ… nhỉ, nhưng cứ gọi bốn ly. Tao “gánh” giùm khẩu phần của mày.
Đúng lúc đó thì Tarzan chạm trán thầy giáo hội họa Pauling. Thiên địa ạ, cứ như ông ta ở khắp mọi nơi, bất cứ chỗ nào nhóm Tarzan có mặt là ông ta cũng có mặt, từ khu vực ăn nhậu trong Hội chợ đến cái quán O.K đèo heo hút gió này.
Tarzan thấy tóc gáy dựng đứng. Có lẽ hắn sẽ không thoát nổi đòn trừng phạt của Hội đồng kỷ luật nhà trường trước lễ Nôen nếu cái bóng ma Rembrandt kia cứ đeo đẳng hắn mãi. Hắn hiểu rằng hắn và hung thần không cùng sinh tồn trên trần gian được, một ý nghĩ quả thực tàn nhẫn, dù chỉ mới thoáng qua mơ hồ.
Rembrandt chúi đầu vào một góc trong cùng, tay chống cằm. Qua cặp kính cận, ánh mắt của ông ta nhắm xuống ly rượu cao đựng một chất lỏng màu hổ phách. Ly rượu xấu xí như thuốc độc, nhưng ông ta vẫn nhấp từng ngụm khoái trá.
Karl Máy Tính là kẻ thứ nhì phát hiện sự có mặt của ông ta. Nó thúc vào sườn Tarzan:
- Chết mẹ, lão…
Tiếng la của thằng nhị quái khá lớn khiến Rembrandt giật mình nhìn sang. Không còn cách đối phó nào khác hơn là cúi đầu chào, Tarzan thi hành liền và hắn có đồng minh ngay. Giọng Gaby thỏ thẻ:
- Chào thầy ạ!
Tiếng thằng Tròn Vo gần như sặc vì món kem thập cẩm vướng trong cổ:
- Chào… ào… thầy Pauling…
Xong màn thủ tục tôn sư trọng đạo, cả nhóm tứ quái lại quay về bốn ly kem cộng với chai nước suối mà Tròn Vo vừa gọi tăng cường. Như thế đã thấm tháp gì. Đáng lẽ còn phải kêu một thùng sôcôla để kế bên nó.
Rembrandt chỉ khẽ nhếch môi chứ không chào đám học trò một câu. Thái độ hằn học khinh khỉnh của ông ta khiến Tarzan nhớ đến những bài tập vẽ của mình. Hắn thuộc loại hoa tay có hạng nhưng chưa bao giờ lão Rembrandt chám vượt sáu điểm.
Tarzan cảm thấy nhức đầu. Và tiếp theo gần như đau bụng nữa. Trời ạ, tại sao cứ mỗi lần đụng độ Rembrandt là hắn muốn sinh bệnh hoạn khắp mình mẩy. Lần trước còn nói dối lão ta rằng hắn phải vào nhà vệ sinh, lần này thì khỏi cần. Không vào nhà vệ sinh là… đi đời Tarzan.
Hắn đi xuyên qua quầy kem, ra đằng sau, qua luôn cái bàn mà Rembrandt đang gật gù trầm tư mặc tưởng bên ly rượu mạnh. Cánh cửa có hàng chữ W.C dẫn vào một hành lang hẹp. Tarzan đã tìm thấy vị trí thoải mái của mình.
Hắn nghe tiếng giật nước xối xả bên cạnh. Hình như có ai đó vừa bước ra. Nghe rõ mồn một tiếng chân bước trên sàn thình thịch.
Tarzan rửa tay, hắn chỉ ngẩng đầu lên khi người đàn ông đi qua sau lưng hắn ra cửa.
- Người lớn như gã thật bẩn thỉu…
Hắn lầm bầm trong miệng. Ở nhà vệ sinh ra mà việc tối thiểu là rửa tay, gã đàn ông cũng chẳng quan tâm. Chắc là gã…
Không hiểu trời đất dàn xếp thế nào mà tấm kính treo trên bồn rửa hắt khuôn mặt của gã đàn ông không bao giờ quên được đó vô ánh mắt Tarzan. Gã tỉnh bơ kéo vạt tay áo xuống che lớp da thịt rắn rỏi đầy hình xâm những con rồng và đi tiếp.
Otto! Trời đất. Tarzan đưa bàn tay lên chặn lồng ngực trái. Trái tim hắn chỉ muốn nhảy ra ngoài. Lúc đối diện gần gũi như thế này, hắn mới thấy gã Otto đáng sợ. Hai mắt gã như sắp lồi đến nơi, cái cằm bạnh chứa một đống râu ria không cạo nằm trên một bộ mặt thô kệch. Gã đúng là một tên sát thủ chuyên nghiệp. Cũng còn may…
Cánh cửa đóng sập lại. Tarzan phóng theo Otto. Ơ, gã đang bước vào phòng bán kem, nơi mấy người bạn của Tarzan đang hồn nhiên thưởng thức từng thìa kem béo ngậy. Giờ đây Tarzan chỉ còn chờ xác định được vị trí của Otto tại quán O.K này, gã là một thành viên bình thường trong băng trộm tranh hay đích thực là ông chủ quán?
Otto đã đi đến quầy. Gã hỏi người đàn bà mặt đầy phấn son xuất hiện như từ trên trời rớt xuống vừa đặt mông xuống chiếc ghế cao:
- Bao nhiêu tất cả hả Linh Miêu?
Người đàn bà tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà ta quay mặt sang một hướng khác, phía một căn phòng nhỏ có cửa hé sau quầy như dò hỏi, sau đó mới có ý kiến quyết định:
- Chuyện chiến hữu giúp đỡ nhau là thường tình. Ông Otto yên tâm, khỏi tính tiền.
- Vậy thì “boa” em một trăm. Miễn trả lại.
Tarzan đã trở về bàn. Công Chúa và Tròn Vo hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ trừ… Máy Tính Điện Tử. Khuôn mặt thông minh của vị quân sư chợt đần độn hẳn đi. Nó thì thầm với Tarzan:
- Nó đó, Tarzan. Thằng cha Otto.
- Tao biết từ lúc ngồi trong nhà vệ sinh.
- Bây giờ tính sao?
- Tao phải theo nó bén gót. Nhưng…
- Sao?
- Trời ơi, bộ mày bị mất hết trí nhớ rồi sao, liếc lên coi, thấy chưa, người đàn bà mắt mèo ở Vườn Thú lúc nãy…
- Ờ, đúng là mụ hướng dẫn viên du lịch cho bốn người Nhật. Mụ có mặt ở đây làm gì? Để tao… bóp trán một chút.
Lúc đó Gaby cũng vừa phát giác ra cặp lông mày xếch đầy đe dọa của người đàn bà đang chiếu tướng xuống bàn kem của tứ quái. Cô bé thở hổn hển:
- Tất cả bọn chúng đều liên quan với nhau…
Karl Máy Tính cắt ngang ý nghĩ của Công Chúa. Nó suy đoán như thần:
- Vậy là Tarzan tiên tri trúng phóc. Thằng Otto đã đưa những tấm ảnh chụp các bức tranh ăn cắp cho lão chuyên viên P. P thẩm định, chỉ có điều chúng ta chưa biết lão em ruột Rembrandt này có phải là chủ tướng của băng trộm hay không? Dẹp qua một bên chuyện đó, chuyện cụ thể nhất hôm nay là thằng Otto không xuất hiện ở chuồng cá sấu Vườn Thú, vì đã có mụ đàn bà mắt mèo đại diện. Mụ đã hoàn thành xuất sắc vai diễn hướng dẫn viên du lịch và bây giờ đang được Otto trả công. Cũng có nghĩa vị trí mụ ta trong băng chỉ thuộc hàng nô tì, chuyên làm nhiệm vụ đánh lạc hướng cảnh sát. Hay, tao rất cần biết tên mụ ta…
Tarzan kéo cổ Karl sát mặt bàn. Khi mụ đàn bà son phấn lòe loẹt quay đi, hắn mới nói:
- Linh Miêu, nghe chưa quân sư. Mụ tên Linh Miêu, mụ đang hào hứng cầm thù lao của thằng Otto trả kìa, ê…
Hắn vừa mới tiết lộ với Máy Tính Điện Tử đến đó thì gã Otto đã băng ra khỏi quán. Nhanh như chớp Tarzan bật dậy đá mạnh vào ống chân Tròn Vo.
- Chiếc xe đạp mày dựng ngoài cửa đâu rồi?
Câu nói chưa dứt là hắn đã biến mất sau cánh cửa kiếng màu trà bỏ lại Tròn Vo xuýt xoa vì cú đá bất tử. Karl Máy Tính ngó nét mặt thảm hại của Tròn Vo Kloesen muốn cười thật to mà không dám cười. Nó nói nhỏ vào tai tam quái:
- Câu nói và cú đá của Tarzan trút xuống chân mày chỉ là cái cớ đó thôi.
- Hả?
Tiếng “hả” của Tròn Vo khá nặng nề khiến Karl chột dạ. Nó len lén liếc về phía lão Rembrandt: ông thầy của lớp 10A chỉ hơi thoáng ngạc nhiên, tuy vậy lão lại tiếp tục chúi đầu vào ly rượu đầy mới rót.
Tarzan xốc lại chiếc quần Jeans không có thắt lưng. Bữa nay hắn mặc chiếc áo hơi mỏng nên cái quần cứ lăm le tuột xuống. Tuy nhiên mặc kệ cái… quần, hắn chạy băng qua đường lộ để rẽ vô con hẻm nhỏ. Bóng Otto vừa mới thấp thoáng ở đó.
Hắn bỗng giật nảy mình. Otto vừa quay đầu lại lần thứ hai. Và gã đã nhún vai vì chỉ phát hiện một con rắn hổ đất khổng lồ.
Gã yên trí chui vào một dãy nhà hoang vắng và biến mất thực sự. Lúc Tarzan khám phá được dãy nhà có vẻ gần như sụp đổ đến nơi kia thì hắn chỉ còn thở dài trước vài con dơi xấu xí bay trong tiếng rít thê lương.
*
Trong những cuộc phiêu lưu của Tarzan, chưa bao giờ hắn đặt chân đến khu vực này. Phố chợ Bruggermann còn xa mờ mịt. Đêm ở đây chắc rùng rợn cực kỳ.
Tarzan rón rén đi men bức tường lở lói, thỉnh thoảng dừng lại ngó quanh quất đề phòng mai phục, rồi thận trọng lách qua góc tường. Trước mặt hắn là một cái sân dơ dáy. Một đống gỗ mục che tầm nhìn của hắn.
Có phải đây là một cái bẫy giăng sẵn của Otto không? Tarzan thấy trong bụng cồn cào. Hai bàn tay hắn đầm đìa mồ hôi. Hắn cương quyết không bỏ cuộc. Hắn đi vào sân trong tư thế nghênh chiến.
Sân trơn như bôi mỡ, lớp gạch tiền chế cũ kỹ phủ đầy rêu. Phía sau là những bức tường nhà xám xịt nhô lên, không cửa sổ. Cuối bức tường xám xịt là dãy nhà kho. Giữa nhà kho và đống gỗ mục là một chiếc xe quen thuộc.
Tarzan nhận ra chiếc xe tức thì. Chiếc Kombi với tiếng động cơ kinh hoàng từng ám ảnh hắn liên tục. Hắn nheo nheo mắt đếm hàng chữ trên cửa xe O.K Cola. Nước giải khát hảo hạng. Đúng bảy chữ nguyên vẹn có chạy đi đằng trời không thoát. Hắn thở phào sung sướng rồi bước vào chỗ hành lang tối tăm. Theo một hành lang hình ống hắn dừng lại trước một căn nhà có tấm bảng ghi danh tánh hình chữ nhật Otto, chủ lò mổ.
Chủ lò mổ, quỷ thần ơi, thảo nào gã Otto sử dụng con dao găm trong túi vô cùng điệu nghệ. Có lẽ gã đã từng sát sinh vô số gia súc, gã đã quen với mùi máu tanh tưởi. Gã đâu có run tay khi “làm thịt” con người, vì xét cho cùng con người lúc cùng đường đâu có hơn gì con vật…
Mới nghĩ đến đó mà Tarzan đã cảm thấy líu lưỡi. Nhưng hắn cố trấn tĩnh. Phóng lao phải theo lao, nhất nhìn nhì bù. Chỉ còn một chi tiết làm cho hắn khó chịu: tung tích của Eddi biến đi đâu?
Tarzan quay gót định bỏ đi, nhưng khi bước ngang qua chiếc Kombi hắn đột ngột sững sờ vì hàng chữ O.K Cola. Nước giải khát hảo hạng hình như sắp bị tróc đi một mẫu tự. Một chữ trong bảy chữ trên sắp sửa sút ra do không được dính chặt với cánh cửa. Thì ra cả bảy chữ dùng để quảng cáo kia đều được dán bằng keo nguyên tử, và theo thời gian, chúng buộc phải tróc đi vì mưa nắng.
Hắn lột phăng mẫu tự sắp tróc và… reo lên thỏa mãn vì lạy trời, dưới mẫu tự trên có hàng chữ nhỏ mờ mờ. Hắn ráng sức lột tiếp vài chũ nữa để cuối cùng thì “đáp số” cũng hiện ra. Đáp số mờ mờ nhưng vẫn còn có thể đọc được dù bị lớp keo dán chồng lên: Eddi, chủ gara.
Giờ thì tất cả đều rõ ràng đối với cuộc điều tra của Tarzan và nhóm tứ quái. Bởi Eddi chính là chủ nhân của chiếc xe Kombi tội phạm. Và nếu Tarzan suy đoán không lầm thì cái quán O.K trước đây là một gara xe hơi. Gã Eddi đã sửa sang và tân trang lại thành một cái quán giải khát cao cấp. Cũng chính gã là chủ nhân giấu mặt của cái quán và biến nó thành một sào huyệt thứ hai ngoài khu nhà bỏ hoang này.
Tarzan có một linh tính về một sự đổi khác trên chiếc xe cùng lúc phát giác được chủ nhân thật sự của nó. Hắn vòng ra trước đầu chiếc xe Kombi và há hốc miệng:
- ET 2454!
Bọn ăn cắp tranh quả là cao thủ. Đêm qua chính hắn và thằng Máy Tính Điện Tử thuộc lòng một bảng số khác. Bảng số AS 3415. Với bọn trộm nhiều ma thuật này có lẽ chúng còn hàng trăm bảng số giả khác.
Đáng lẽ Tarzan còn ngần ngừ với chiếc xe tang chứng một lúc nữa nếu không có tiếng chân thình thịch của ai đó đang bước xuống cầu thang. Chắc chắn là Otto. Chỉ riêng tên đồ tể lò mổ đó mới có gót chân nện hớp hồn người như thế.
Hắn chạy một mạch khỏi cần quay đầu lại.
Lúc về gần tới quán O.K Cola hắn giật mình sửng sốt. Chiếc ôtô của Rembrandt đã không cánh mà bay. Hắn huýt sáo ung dung bước vào quán O.K đang nườm nượp khách.
Câu mở đầu của Tarzan trong hơi thở dồn dập:
- Rembrandt đâu?
- Lão “gô hom” rồi. Còn chuyện của mày?
Tarzan kể từng chi tiết khám phá tại ngôi nhà bỏ hoang cho ba quái. Qua cặp kính cận thấy đôi mắt Karl Máy Tính sáng rực:
- Tuyệt vời. Hoàn hảo. Bá phát.
Sau giây phút hứng chí, tứ quái chụm đầu hội ý trước tình hình khá bất ngờ:
- Bây giờ tính sao?
- Mình đang ăn kem và uống nước ngọt giữa sào huyệt tụi nó!
- Phải có hướng giải quyết gấp vì thằng cha Otto có thể phát hiện hàng chữ trên cánh cửa xe Kombi đã bị Tarzan lột đi! Nếu gã trở lại quán và báo cho gã Eddi biết thì…
Tarzan kết luận một câu làm bá tánh đều hài lòng:
- Rút. Càng sớm càng tốt.
Đúng vào lúc thằng Tròn Vo đứng dậy tính tiền nhằm bảo vệ uy tín… nhà giàu, thì… cánh cửa căn phòng nhỏ sau quầy bật mở. Một người đàn ông bước ra với tứ chi vụng về. Mái tóc gã dựng đứng, hai má phính không thua sút Tròn Vo về độ bầu bĩnh nhưng… trời ạ, cả một vết sẹo khủng khiếp lồi thịt chạy dài từ mắt xuống tận cằm làm cho người nào trông thấy gã là có liền ấn tượng đối nghịch.
- Anh Eddi ơi, mình phải lấy thêm kem sôcôla nữa…
Người đàn bà ngồi quầy lên tiếng:
- Cả kem dâu nữa anh. Kem dâu cũng sắp hết rồi.
Eddi gật đầu. Gã mò lại chỗ ngăn đựng tiền. Mắt hắn sáng lên khi thấy tờ một trăm đô cáu cạnh. Gã đưa mắt nhìn người đàn bà:
- Thằng Otto lì xì hả. Nó làm anh phát ghen lên.
Gã cười run rẩy thớ sẹo lồi lõm:
- Nhưng không ai ngu xuẩn chia sẻ tình nhân của mình với gái một trăm “đô”, đúng không Linh Miêu?
Gã bẹo má người đàn bà.
Máy Tính Điện Tử khều Tarzan ra vẻ chán chường:
- Phải nó không?
- Đúng một trăm phần trăm. Dù là tao chỉ thấy thấp thoáng Eddi trên sân thượng.
Máy điện thoại ở quầy bất chợt reo vang. Eddi ấn vào tay người đàn bà:
- Em nghe thử coi, Linh Miêu?
Linh Miêu xưng tên họ, nhưng cô ả đưa ngay ống nghe cho gã.
- Chiến hữu gọi anh!
Eddi kẹp ống nghe giữa tai và vành tai:
- Tôi nghe đây, ủa… mày hả Otto… Mày đã đến đó rồi… Hả? Cái gì?...
Gã cúp máy, riêng đôi mắt đầy gân máu thì xoáy sâu vào nhóm tứ quái. Gã vo tròn tờ một trăm đô vào túi quần và trở vào căn phòng nhỏ sau quầy. Trước khi trở vào Eddi còn chiếu tướng riêng Tarzan lần nữa. Gã có vẻ nghi ngờ nguyên nhân tìm chiếc xe đạp của Tarzan lúc nãy.
Con Oskar lo lắng kêu lên ăng ẳng. Dấu hiệu quyết định lên đường của loài chó. Tròn Vo không chần chừ lấy một giây đứng dậy. Thằng tam quái Kloesen vừa trả tiền vừa run…
/703
|