Trong phòng vẽ tranh, nắng rải đầy sàn gỗ, bức màn ren trắng theo gió lay động, Lâm Khải Khải tựa vào bên khung cửa sổ, trong tay cầm một quyển đại cương kinh tế học vi mô. Hiếm khi không thấy anh mặc comple mang giày tây, trên người chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bởi vì nhiệm vụ hôm nay của anh là đến làm người mẫu cho Hứa Tinh Viện.
Lần trước đi triển lãm tranh, Hứa Tinh Viện nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung rất lâu, trong tranh là một người ngoại quốc dựa vào ban công hút thuốc, ngoảnh đầu lại mỉm cười với họa sĩ. Anh hỏi cô thích không, thích thì mua tặng cô ngay.
Cô chỉ nói hai chữ “hâm mộ”.
– Hâm mộ gì chứ?
– Người yêu- Hứa Tinh Viện chỉ vào cái tên Eric do họa sĩ đề lên, lại chỉ vào người đàn ông trong tranh.
Lâm Khải Khải hiểu ý cô, không khỏi cảm thấy suy nghĩ này có chút đáng sợ vì đi ngược luân thường:
– Sao có thể? Hai người đều là đàn ông mà.
– Nhất định phải- Hứa Tinh Viện bình đạm nhìn anh.
Mỗi bức tranh là một câu chuyện, nó có thể biểu hiện ra hỉ nộ ái ố của họa sĩ. Người đàn ông trong tranh có đôi mắt biết cười, ánh mắt nhìn về phía họa sĩ lại đầy nuông chiều như thế, họ nhất định rất yêu nhau.
Lâm Khải Khải bỗng nhiên lĩnh hội được cảm giác mập mờ nhè nhẹ trong bức tranh nọ. Ẩn trong nụ cười mờ ảo dưới làn khói thuốc của người đàn ông trong tranh còn có chút thê lương khó hiểu.
Anh gọi giám đốc đến hàng lang triển lãm tranh hỏi về tin tức của họa sĩ, tin tức nhận được chính là, bức họa này là di tác, hai tháng sau khi họa sĩ hoàn thành xong bức tranh này đã nhảy xuống hồ trong một thị trấn nhỏ tại nước Pháp tự sát.
– Còn người trong tranh đâu?- Hứa Tinh Viện hỏi.
– Vậy thì không biết- Giám đốc chỉ biết một phần cuộc đời của vị họa sĩ này, cảm thán một câu- Một tình yêu không được hậu thế cho phép. Nhưng tự sát một cái, liền tiếng tăm lừng lẫy. Tranh của vị họa sĩ này hiện tại ở trong giới nghệ thuật giá cả đã tăng lên mấy lần.
Lâm Khải Khải cười lạnh, câu chuyện có cảm động đến mấy cuối cùng cũng để phục vụ cho nguyên lý kinh tế, rao bán vì lợi nhuận.
Cuối cùng họ vẫn mua bức họa này. Hứa Tinh Viện có chút thương cảm nói anh ta nhất định cũng chết rồi, người cô nói là người trong tranh. Đối với một cô gái trẻ mà nói, tin tưởng vào tình yêu sống chết có nhau thế này sẽ dễ dàng hơn kết cục tham sống sợ chết.
Lâm Khải Khải xoa đầu cô, an ủi nói:
– Chúng ta sẽ không như vậy.
Ánh mắt cô phát sáng nhìn Lâm Khải Khải cao hơn cô một cái đầu:
– Anh Trọng Cảnh có thể làm người mẫu cho em một lần không?
Cô vẽ rất nhiều tranh chân dung của anh, nhưng đều vẽ dựa theo trí nhớ của mình, chưa từng vẽ tranh ở trước mặt anh bao giờ.
Lâm Khải Khải mặc dù có hơi bất ngờ với lời yêu cầu của cô, nhưng vẫn sảng khoái đồng ý, vì thế có cảnh tượng của hôm nay.
Anh đứng cách đó không xa, Hứa Tinh Viện đang cầm cọ vẽ phác họa anh trên nền vải, thỉnh thoảng dùng bút vẽ đo đạc hình dáng anh, nhân cơ hội nhìn lén anh, mỗi lần lén nhìn, mặt cô lại ửng đỏ, ngay cả tay cầm bút vẽ cũng có chút lơi lỏng.
Lâm Khải Khải ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói:
– Có phải anh cầm sách suốt không đẹp không? Hay anh đổi tư thế khác nhé?
– Không… Không sao, tự nhiên hơn chút nữa là được, anh đứng tư thế nào cũng đẹp hết.
Lâm Khải Khải nghe xong, có chút ngượng ngùng:
– Bản thân anh đứng đây cho em vẽ, cùng trước kia em vẽ anh, có gì khác biệt à?
– Ừm…- Cô lúng túng gật đầu, chậm rãi đáp- Trước kia vẽ anh, toàn là dựa vào trí tưởng tượng. Còn bây giờ, anh đang đứng rành rành trước mặt em.
– Em nói như thể anh là đại minh tinh vậy- Lâm Khải Khải bật cười.
Anh quả thật là ngôi sao sáng nhất trong lòng cô.
Lâm Khải Khải đặt quyển sách trong tay xuống, đi tới bên cạnh Hứa Tinh Viện, cầm lấy bàn tay cầm cọ có hơi run rẩy của cô. Hứa Tinh Viện càng thêm e thẹn, muốn rút tay ra, lại bị Lâm Khải Khải cố tình nắm chặt.
Lâm Khải Khải nhìn bức tranh chưa hoàn thành, tuy rằng chỉ có đường nét tổng thể dáng hình anh, đang ở giai đoạn xử lý đầu tiên, nhưng cả bức tranh đã sáng bừng có thần, rất sinh động.
– Viện nhi, anh cảm thấy bức tranh của em có chút vấn đề.
– Vấn đề gì?- Hứa Tinh Viện căng thẳng hỏi.
– Người trong tranh, đẹp trai hơn bản gốc rất nhiều.
Hứa Tinh Viện nghe ra anh là đang trêu cô, mặt ửng đỏ, ngơ ngác nhìn anh không nói lời nào.
Lúc này, tay Lâm Khải Khải đang nắm chặt tay Hứa Tinh Viện, thấy ánh mắt chân thành của Hứa Tinh Viện, trong lòng tràn ra tình cảm thương yêu nhè nhẹ, anh lại càng cảm thấy hành vi hiện tại của mình đê tiện quá.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí mờ ám giữa hai người. Lâm Khải Khải mới buông tay cô ra đi mở cửa, là thuộc hạ Tề Phi bên cạnh anh.
– Có chuyện gì?- Anh ló ra hơn nửa người, khép hờ cửa phòng tranh lại, tiếng nói chuyện đứt quãng của cả hai bên ngoài truyền vào.
– Không ổn… Cô Hồng… đào hôn…- Hứa Tinh Viện vốn không muốn nghe trộm, nhưng vì nghe thấy tên chị dâu tương lai của cô, nên lưu ý hơn một chút.
– Hứa Tinh Trình có nhà không?
– Không có.
– Chuẩn bị xe đến Mỹ Cao Mỹ ngay lập tức- Lâm Khải Khải dặn Tề Phi xong liền trở vào phòng vẽ tranh- Ngại quá, Viện nhi, anh có chút chuyện cần xử lý gấp. Hôm khác lại đến làm người mẫu cho em được không?
Hứa Tinh Viện gật đầu, gần như ngay giây phút cô gật đầu, anh đã chạy ra cửa, vội vàng xuống lầu. Sự trầm ổn, dịu dàng của anh lúc ở đây đều bay biến sạch sẽ, đúng với bốn chữ “quan tâm ắt loạn”.
Hứa Tinh Viện đặt cọ vẽ trong tay xuống, nhìn bức tranh trước mặt, người trong tranh sinh động biết bao, nhưng lại không có đôi mắt thích cười.
***
Lâm Khải Khải một mực ở Mỹ Cao Mỹ đợi đến tối La Phù Sinh mới về. Trước đó anh nhận được tin, Hồng Lan đã bình an về nhà, cho nên không còn sốt ruột nữa, ở lại chỉ là vì muốn gặp La Phù Sinh, hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
La Phù Sinh không ngờ giờ này rồi vẫn còn người bên trong, lúc đi vào phòng, lưng anh hơi khom, thả bước chậm rãi. Vừa nhìn thấy có người ngồi trên sô pha, anh vô thức ưỡn thẳng lưng, Lâm Khải Khải đều thấy cả.
– Lại vì chuyện của Hồng Lan mà bị bác Hồng trách phạt à?- Từ nhỏ đến lớn, La Phù Sinh luôn là người chịu tội thay Hồng Lan. Thi thoảng, còn giúp anh và Hứa Tinh Trình gánh tội thay, cuối cùng bị gán cho cái danh bất hảo, trưởng bối của ba nhà đều rất không muốn kết giao, đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn cả vẫn là vì cha của La Phù Sinh.
– Đâu có- La Phù Sinh ngồi xuống bên cạnh Lâm Khải Khải- Khuya thế này anh Trọng Cảnh còn đợi em về, có chuyện gì à?
– Lan Lan có chuyện gì vậy?- Nhắc đến Hồng Lan, mặt anh nghiêm túc, người hơi đổ về phía La Phù Sinh.
La Phù Sinh nhướng mày, thâm ý nói:
– Anh quan tâm cô hai ghê nhỉ.
Anh dùng là câu khẳng định, Lâm Khải Khải tằng hắng vài tiếng, thả lỏng người dựa vào sô pha:
– Quan tâm là đương nhiên thôi, tất cả mọi người đều là thanh mai trúc mã mà.
– Anh Trọng Cảnh, anh nghiêm túc trả lời một câu hỏi của em nhé- La Phù Sinh nhìn anh như sói nhìn mồi, không cho phép anh giở trò gì- Có phải anh thích cô hai không?
Lâm Khải Khải tự thấy bản thân không quá giấu giếm chuyện này, bị người khác nhìn ra cũng không phải chuyện bất ngờ gì. Ngoại trừ hai đứa không tim không phổi là Hồng Lan và Hứa Tinh Trình ra, những người khác ít nhiều gì cũng đều có thể nhìn ra được.
– Phải.
– Thích nhiều không?
Lâm Khải Khải không biết ước lượng tình cảm này thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
– Không hề ít hơn cậu và bác Hồng.
Đôi mày nhíu chặt của La Phù Sinh từ từ giãn ra, anh tin anh Lâm nói thật, ván cờ khó giải này bởi vì có Lâm Khải Khải nhập cuộc mà lại có lối thoát mới.
– Nếu có một ngày, em và cha nuôi, thậm chí cả Hồng bang cũng không thể bảo vệ được Hồng Lan, anh có thể dốc hết khả năng bảo vệ cô ấy không?
Lâm Khải Khải không hiểu câu hỏi này lắm, tuy rằng gần đây Hồng bang bị Thanh bang quấy rối rất nhiều, nhưng thế lực vẫn còn đây, làm gì đến mức cá chết lưới rách:
– Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
– Trọng Cảnh, anh chỉ cần cho em biết, có thể hay không?
– Quyết không từ nan- Lâm Khải Khải không hỏi nữa, trực tiếp nói ra đáp án của mình.
– Nhớ rõ đáp án đêm nay anh đã nói.
***
Bên trong rạp hát Phúc Long vắng lặng, chỉ có một mình Hứa Tinh Trình ngồi trong khán phòng, nốc từng ngụm rượu tây, uống đến say mèm, nhìn thấy rạp hát trống không, hồi tưởng lại mỗi một hình ảnh khi ở cùng với Thiên Anh.
Trên sân khấu này, bóng dáng Thiên Anh dần biến mất trong ký ức của Hứa Tinh Trình, nhìn thấy sân khấu không ai, Hứa Tinh Trình giơ chai rượu, ngửa đầu tu ừng ực.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng hát kinh kịch:
– Tay cầm binh phù, quan đương muốn lộ, Thi Anh Vũ, phù lập Đông Ngô. Ra quân ai dám cản trở…
Hứa Tinh Trình kinh ngạc nhìn về nơi phát ra tiếng hát, trên sân khấu, La Phù Sinh đang hát hí khúc, thấy Hứa Tinh Trình đang nhìn mình, liền dừng lại, nhảy xuống sân khấu, giật lấy chai rượu trong tay anh tu một hơi, sảng khoái quệt miệng:
– Một mình uống rượu thú vị gì đâu.
Hứa Tinh Trình mỉm cười, lại lấy ra thêm một chai rượu, hai người cứ vậy ngồi mặt đối mặt uống rượu với nhau:
– Vở tuồng anh vừa hát là “Quần Anh Hội- Tá Đông Phong”.
– Ái chà, biết luôn ta.
– Đây là vở diễn đầu tiên Thiên Anh lên sân khấu mà. Bắt đầu từ ngày quen biết Thiên Anh, tôi luôn tìm hiểu về kinh kịch. Tôi muốn hiểu cô ấy đang hát gì, nghĩ đến có một ngày, khi cô ấy hỏi tới, tôi còn có thể giả bộ bình phẩm mấy câu- Anh xót xa nói.
La Phù Sinh nghe vậy, trong lòng đau đớn. Còn Hứa Tinh Trình chỉ biết đắm chìm trong tâm trạng khó chịu của bản thân, hai người cứ im lặng uống rượu. La Phù Sinh nghĩ một hồi, lên tiếng trước:
– Tin tức anh và Hồng Lan kết hôn, anh có cách nghĩ thế nào?
– Tôi nghĩ thế nào quan trọng ư? Từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì tôi được làm theo ý mình đâu? Đều là nguyện vọng của cha tôi hết. Chỉ cần ông ấy còn sống, ông ấy sẽ quyết định thay tôi cả đời!
– Anh định cứ vậy buông tay à?
– Phù Sinh, có phải tôi vô dụng lắm không, anh nhìn tôi của hiện tại xem, tôi và người anh em tốt nhất của tôi cùng thích một cô gái, có lỗi với anh em. Có một vị hôn thê không muốn cưới, có lỗi với Hồng Lan. Có cô gái muốn ở bên lại không thể, có lỗi với Thiên Anh…
Nói đoạn, Hứa Tinh Trình chán nản vô cùng, không nhìn La Phù Sinh nữa, mà ngồi phịch xuống ghế, gục đầu gặm nhấm tâm trạng khó chịu của chính mình.
La Phù Sinh cười khổ, hóa ra anh ta đã sớm biết tình cảm của mình dành cho Thiên Anh. Anh đặt chai rượu xuống, đi tới trước mặt Hứa Tinh Trình, vung nắm tay lên, giáng cho Hứa Tinh Trình một cái tát vang dội.
– Chát.
Hứa Tinh Trình bị cái bạt tai này của La Phù Sinh đánh cho choáng váng, từ từ ngẩng lên nhìn La Phù Sinh đang đứng trước mặt mình.
– Vậy anh đừng làm chuyện có lỗi với chúng tôi nữa. Hồng Lan, vì chống lại cuộc hôn nhân này, dám trốn khỏi nhà. Thiên Anh lén liên lạc với tôi, nhờ tôi giúp hai người nghĩ cách rời khỏi Thượng Hải. Người ta là con gái, còn có thể làm được đến mức đó, anh nhìn lại anh đi, chỉ biết ngồi đây uống rượu thôi sao?
Hứa Tinh Trình nhìn chằm chằm La Phù Sinh, vẫn chưa kịp tiêu hóa hàm ý trong lời nói của anh.
– La Phù Sinh tôi đời này chưa từng nhận thua với bất cứ ai, nhưng vì hạnh phúc của Hứa Tinh Trình anh, tôi tình nguyện giúp hai người. Nếu anh và Thiên Anh không thể ở bên nhau, thì người anh nên cảm thấy có lỗi nhất, chính là tôi!
Hứa Tinh Trình nghe vậy, tâm tình bắt đầu kích động:
– Thiên Anh chịu đi với tôi à?
Nhưng tâm trạng phấn chấn của anh không kéo dài được bao lâu đã xẹp xuống:
– Không được, tôi không thể đi. Tôi mà đi, cha tôi sẽ tìm cả nhà Thiên Anh gây rắc rối.
– Rốt cuộc là anh không thể hay là không dám đây!- La Phù Sinh cao giọng, đối đầu với Hứa Tinh Trình- Anh là đang thỏa hiệp đó, anh nhượng bộ được lần này, lần sau cha anh lại ra tay với Thiên Anh thì phải làm sao! Chỉ có hai người đi rồi mới có thể chân chính bảo vệ được sự an toàn cho cô ấy. Về phần gánh hát Đoàn gia, tôi sẽ trông chừng họ.
– Anh nói đơn giản quá! Cả Đại Thượng Hải này, bạch đạo do cha tôi quản, còn hắc đạo là cha Hồng Lan quản. Tôi và Thiên Anh không trốn được bao xa đã bị bắt trở về, đến lúc đó kết cục sẽ càng thảm hại hơn- Hứa Tinh Trình gào lên, ngược lại La Phù Sinh rất bình tĩnh, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hứa Tinh Trình đang có chút điên cuồng.
– Tôi có cách để hai người an toàn rời khỏi Thượng Hải, thậm chí là Trung Quốc. Anh có dám không?- La Phù Sinh lấy tấm thiệp mời trong áo ra, trên nền vải đen có thêu hình tròn màu đỏ.
【 Đặt bút viết chữ “Trình” cuối cùng lên tấm thiệp, nét mực loang ra một chút sau đó dừng lại đúng lúc, Nashi Mirai hài lòng ngắm nhìn bút pháp Trung Quốc ngày càng hoàn mỹ của chính mình, thổi thổi để mực khô, đưa cho La Phù Sinh:
– Anh nói bí mật quan trọng như vậy với tôi, không sợ tôi bán đứng anh à? Một khi tin này lộ ra, tính mạng của thiếu đương gia e rằng khó giữ.
– Cô không làm vậy đâu- La Phù Sinh uống ngụm rượu trắng trước mặt, rượu của Nhật rất nhạt, chẳng có chút mùi rượu nào, rất thích hợp với phụ nữ.
– Anh tự tin quá đấy, là chắc chắn tôi thích anh à?- Nashi Mirai cười khẽ, chồm đến nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của La Phù Sinh, khẽ cắn một cái lại nhanh chóng nhả ra.
La Phù Sinh nhíu mày, anh từng nghe người của Cục Đặc Biệt nói phụ nữ Nhật Bản đến đây làm gián điệp đều luyện một loại kỹ năng quyến rũ, làm sao trong thời gian ngắn nhất mê hoặc đàn ông đến thần hồn điên đảo. Mục đích của cô gái trước mặt tuyệt đối không chỉ đơn thuần là kinh doanh thôi đâu.
– Bởi vì tôi còn hữu dụng với cô.
– Anh nói đúng- Tay Nashi Mirai lướt qua mặt của La Phù Sinh, mang đến một trận ngứa ngáy- Tôi cũng không nỡ để anh chết. Nhưng mà thế này, là anh nợ tôi, nợ Hội Hồng Hoàn một ân tình nhé.
– Được, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích quốc gia, làm gì cũng được.
– Làm gì cũng được à…- Nashi Mirai lặp lại câu nói của anh, dường như rất hài lòng với câu trả lời đó- Vậy yêu thì sao?
Cô nói xong, chân đã quấn lên người La Phù Sinh, cơ thể đổ ập vào ngực anh, nhưng không cách nào tiếp tục di chuyển xuống, bởi vì một con dao găm đã ngăn giữa hai người họ, trong tay La Phù Sinh không biết từ khi nào lại có thêm con dao.
Cô cạy từng ngón tay, lấy đi con dao trong tay anh, sống dao men theo gò má anh trượt xuống ngực, mũi dao chỉ thẳng vào vị trí trái tim.
– Thật muốn mổ ra xem bên trong là người nào.
La Phù Sinh đột nhiên cười nhếch mép, đưa tay vuốt ve mặt cô, hết sức phóng đãng nói:
– Là cô đó.
Nashi Mirai cười vang tách khỏi người anh, ngồi ngay ngắn lại trước bàn trà, hệt như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra:
– Tôi lại không nỡ dùng việc này để đổi một ân tình. Anh lấy thiệp mời đi đi, ngày mai hoan nghênh anh đến dự lễ trưởng thành của tôi, điệu nhảy đầu tiên của tôi để dành cho anh đấy. 】
Lần trước đi triển lãm tranh, Hứa Tinh Viện nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung rất lâu, trong tranh là một người ngoại quốc dựa vào ban công hút thuốc, ngoảnh đầu lại mỉm cười với họa sĩ. Anh hỏi cô thích không, thích thì mua tặng cô ngay.
Cô chỉ nói hai chữ “hâm mộ”.
– Hâm mộ gì chứ?
– Người yêu- Hứa Tinh Viện chỉ vào cái tên Eric do họa sĩ đề lên, lại chỉ vào người đàn ông trong tranh.
Lâm Khải Khải hiểu ý cô, không khỏi cảm thấy suy nghĩ này có chút đáng sợ vì đi ngược luân thường:
– Sao có thể? Hai người đều là đàn ông mà.
– Nhất định phải- Hứa Tinh Viện bình đạm nhìn anh.
Mỗi bức tranh là một câu chuyện, nó có thể biểu hiện ra hỉ nộ ái ố của họa sĩ. Người đàn ông trong tranh có đôi mắt biết cười, ánh mắt nhìn về phía họa sĩ lại đầy nuông chiều như thế, họ nhất định rất yêu nhau.
Lâm Khải Khải bỗng nhiên lĩnh hội được cảm giác mập mờ nhè nhẹ trong bức tranh nọ. Ẩn trong nụ cười mờ ảo dưới làn khói thuốc của người đàn ông trong tranh còn có chút thê lương khó hiểu.
Anh gọi giám đốc đến hàng lang triển lãm tranh hỏi về tin tức của họa sĩ, tin tức nhận được chính là, bức họa này là di tác, hai tháng sau khi họa sĩ hoàn thành xong bức tranh này đã nhảy xuống hồ trong một thị trấn nhỏ tại nước Pháp tự sát.
– Còn người trong tranh đâu?- Hứa Tinh Viện hỏi.
– Vậy thì không biết- Giám đốc chỉ biết một phần cuộc đời của vị họa sĩ này, cảm thán một câu- Một tình yêu không được hậu thế cho phép. Nhưng tự sát một cái, liền tiếng tăm lừng lẫy. Tranh của vị họa sĩ này hiện tại ở trong giới nghệ thuật giá cả đã tăng lên mấy lần.
Lâm Khải Khải cười lạnh, câu chuyện có cảm động đến mấy cuối cùng cũng để phục vụ cho nguyên lý kinh tế, rao bán vì lợi nhuận.
Cuối cùng họ vẫn mua bức họa này. Hứa Tinh Viện có chút thương cảm nói anh ta nhất định cũng chết rồi, người cô nói là người trong tranh. Đối với một cô gái trẻ mà nói, tin tưởng vào tình yêu sống chết có nhau thế này sẽ dễ dàng hơn kết cục tham sống sợ chết.
Lâm Khải Khải xoa đầu cô, an ủi nói:
– Chúng ta sẽ không như vậy.
Ánh mắt cô phát sáng nhìn Lâm Khải Khải cao hơn cô một cái đầu:
– Anh Trọng Cảnh có thể làm người mẫu cho em một lần không?
Cô vẽ rất nhiều tranh chân dung của anh, nhưng đều vẽ dựa theo trí nhớ của mình, chưa từng vẽ tranh ở trước mặt anh bao giờ.
Lâm Khải Khải mặc dù có hơi bất ngờ với lời yêu cầu của cô, nhưng vẫn sảng khoái đồng ý, vì thế có cảnh tượng của hôm nay.
Anh đứng cách đó không xa, Hứa Tinh Viện đang cầm cọ vẽ phác họa anh trên nền vải, thỉnh thoảng dùng bút vẽ đo đạc hình dáng anh, nhân cơ hội nhìn lén anh, mỗi lần lén nhìn, mặt cô lại ửng đỏ, ngay cả tay cầm bút vẽ cũng có chút lơi lỏng.
Lâm Khải Khải ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói:
– Có phải anh cầm sách suốt không đẹp không? Hay anh đổi tư thế khác nhé?
– Không… Không sao, tự nhiên hơn chút nữa là được, anh đứng tư thế nào cũng đẹp hết.
Lâm Khải Khải nghe xong, có chút ngượng ngùng:
– Bản thân anh đứng đây cho em vẽ, cùng trước kia em vẽ anh, có gì khác biệt à?
– Ừm…- Cô lúng túng gật đầu, chậm rãi đáp- Trước kia vẽ anh, toàn là dựa vào trí tưởng tượng. Còn bây giờ, anh đang đứng rành rành trước mặt em.
– Em nói như thể anh là đại minh tinh vậy- Lâm Khải Khải bật cười.
Anh quả thật là ngôi sao sáng nhất trong lòng cô.
Lâm Khải Khải đặt quyển sách trong tay xuống, đi tới bên cạnh Hứa Tinh Viện, cầm lấy bàn tay cầm cọ có hơi run rẩy của cô. Hứa Tinh Viện càng thêm e thẹn, muốn rút tay ra, lại bị Lâm Khải Khải cố tình nắm chặt.
Lâm Khải Khải nhìn bức tranh chưa hoàn thành, tuy rằng chỉ có đường nét tổng thể dáng hình anh, đang ở giai đoạn xử lý đầu tiên, nhưng cả bức tranh đã sáng bừng có thần, rất sinh động.
– Viện nhi, anh cảm thấy bức tranh của em có chút vấn đề.
– Vấn đề gì?- Hứa Tinh Viện căng thẳng hỏi.
– Người trong tranh, đẹp trai hơn bản gốc rất nhiều.
Hứa Tinh Viện nghe ra anh là đang trêu cô, mặt ửng đỏ, ngơ ngác nhìn anh không nói lời nào.
Lúc này, tay Lâm Khải Khải đang nắm chặt tay Hứa Tinh Viện, thấy ánh mắt chân thành của Hứa Tinh Viện, trong lòng tràn ra tình cảm thương yêu nhè nhẹ, anh lại càng cảm thấy hành vi hiện tại của mình đê tiện quá.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí mờ ám giữa hai người. Lâm Khải Khải mới buông tay cô ra đi mở cửa, là thuộc hạ Tề Phi bên cạnh anh.
– Có chuyện gì?- Anh ló ra hơn nửa người, khép hờ cửa phòng tranh lại, tiếng nói chuyện đứt quãng của cả hai bên ngoài truyền vào.
– Không ổn… Cô Hồng… đào hôn…- Hứa Tinh Viện vốn không muốn nghe trộm, nhưng vì nghe thấy tên chị dâu tương lai của cô, nên lưu ý hơn một chút.
– Hứa Tinh Trình có nhà không?
– Không có.
– Chuẩn bị xe đến Mỹ Cao Mỹ ngay lập tức- Lâm Khải Khải dặn Tề Phi xong liền trở vào phòng vẽ tranh- Ngại quá, Viện nhi, anh có chút chuyện cần xử lý gấp. Hôm khác lại đến làm người mẫu cho em được không?
Hứa Tinh Viện gật đầu, gần như ngay giây phút cô gật đầu, anh đã chạy ra cửa, vội vàng xuống lầu. Sự trầm ổn, dịu dàng của anh lúc ở đây đều bay biến sạch sẽ, đúng với bốn chữ “quan tâm ắt loạn”.
Hứa Tinh Viện đặt cọ vẽ trong tay xuống, nhìn bức tranh trước mặt, người trong tranh sinh động biết bao, nhưng lại không có đôi mắt thích cười.
***
Lâm Khải Khải một mực ở Mỹ Cao Mỹ đợi đến tối La Phù Sinh mới về. Trước đó anh nhận được tin, Hồng Lan đã bình an về nhà, cho nên không còn sốt ruột nữa, ở lại chỉ là vì muốn gặp La Phù Sinh, hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
La Phù Sinh không ngờ giờ này rồi vẫn còn người bên trong, lúc đi vào phòng, lưng anh hơi khom, thả bước chậm rãi. Vừa nhìn thấy có người ngồi trên sô pha, anh vô thức ưỡn thẳng lưng, Lâm Khải Khải đều thấy cả.
– Lại vì chuyện của Hồng Lan mà bị bác Hồng trách phạt à?- Từ nhỏ đến lớn, La Phù Sinh luôn là người chịu tội thay Hồng Lan. Thi thoảng, còn giúp anh và Hứa Tinh Trình gánh tội thay, cuối cùng bị gán cho cái danh bất hảo, trưởng bối của ba nhà đều rất không muốn kết giao, đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn cả vẫn là vì cha của La Phù Sinh.
– Đâu có- La Phù Sinh ngồi xuống bên cạnh Lâm Khải Khải- Khuya thế này anh Trọng Cảnh còn đợi em về, có chuyện gì à?
– Lan Lan có chuyện gì vậy?- Nhắc đến Hồng Lan, mặt anh nghiêm túc, người hơi đổ về phía La Phù Sinh.
La Phù Sinh nhướng mày, thâm ý nói:
– Anh quan tâm cô hai ghê nhỉ.
Anh dùng là câu khẳng định, Lâm Khải Khải tằng hắng vài tiếng, thả lỏng người dựa vào sô pha:
– Quan tâm là đương nhiên thôi, tất cả mọi người đều là thanh mai trúc mã mà.
– Anh Trọng Cảnh, anh nghiêm túc trả lời một câu hỏi của em nhé- La Phù Sinh nhìn anh như sói nhìn mồi, không cho phép anh giở trò gì- Có phải anh thích cô hai không?
Lâm Khải Khải tự thấy bản thân không quá giấu giếm chuyện này, bị người khác nhìn ra cũng không phải chuyện bất ngờ gì. Ngoại trừ hai đứa không tim không phổi là Hồng Lan và Hứa Tinh Trình ra, những người khác ít nhiều gì cũng đều có thể nhìn ra được.
– Phải.
– Thích nhiều không?
Lâm Khải Khải không biết ước lượng tình cảm này thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
– Không hề ít hơn cậu và bác Hồng.
Đôi mày nhíu chặt của La Phù Sinh từ từ giãn ra, anh tin anh Lâm nói thật, ván cờ khó giải này bởi vì có Lâm Khải Khải nhập cuộc mà lại có lối thoát mới.
– Nếu có một ngày, em và cha nuôi, thậm chí cả Hồng bang cũng không thể bảo vệ được Hồng Lan, anh có thể dốc hết khả năng bảo vệ cô ấy không?
Lâm Khải Khải không hiểu câu hỏi này lắm, tuy rằng gần đây Hồng bang bị Thanh bang quấy rối rất nhiều, nhưng thế lực vẫn còn đây, làm gì đến mức cá chết lưới rách:
– Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
– Trọng Cảnh, anh chỉ cần cho em biết, có thể hay không?
– Quyết không từ nan- Lâm Khải Khải không hỏi nữa, trực tiếp nói ra đáp án của mình.
– Nhớ rõ đáp án đêm nay anh đã nói.
***
Bên trong rạp hát Phúc Long vắng lặng, chỉ có một mình Hứa Tinh Trình ngồi trong khán phòng, nốc từng ngụm rượu tây, uống đến say mèm, nhìn thấy rạp hát trống không, hồi tưởng lại mỗi một hình ảnh khi ở cùng với Thiên Anh.
Trên sân khấu này, bóng dáng Thiên Anh dần biến mất trong ký ức của Hứa Tinh Trình, nhìn thấy sân khấu không ai, Hứa Tinh Trình giơ chai rượu, ngửa đầu tu ừng ực.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng hát kinh kịch:
– Tay cầm binh phù, quan đương muốn lộ, Thi Anh Vũ, phù lập Đông Ngô. Ra quân ai dám cản trở…
Hứa Tinh Trình kinh ngạc nhìn về nơi phát ra tiếng hát, trên sân khấu, La Phù Sinh đang hát hí khúc, thấy Hứa Tinh Trình đang nhìn mình, liền dừng lại, nhảy xuống sân khấu, giật lấy chai rượu trong tay anh tu một hơi, sảng khoái quệt miệng:
– Một mình uống rượu thú vị gì đâu.
Hứa Tinh Trình mỉm cười, lại lấy ra thêm một chai rượu, hai người cứ vậy ngồi mặt đối mặt uống rượu với nhau:
– Vở tuồng anh vừa hát là “Quần Anh Hội- Tá Đông Phong”.
– Ái chà, biết luôn ta.
– Đây là vở diễn đầu tiên Thiên Anh lên sân khấu mà. Bắt đầu từ ngày quen biết Thiên Anh, tôi luôn tìm hiểu về kinh kịch. Tôi muốn hiểu cô ấy đang hát gì, nghĩ đến có một ngày, khi cô ấy hỏi tới, tôi còn có thể giả bộ bình phẩm mấy câu- Anh xót xa nói.
La Phù Sinh nghe vậy, trong lòng đau đớn. Còn Hứa Tinh Trình chỉ biết đắm chìm trong tâm trạng khó chịu của bản thân, hai người cứ im lặng uống rượu. La Phù Sinh nghĩ một hồi, lên tiếng trước:
– Tin tức anh và Hồng Lan kết hôn, anh có cách nghĩ thế nào?
– Tôi nghĩ thế nào quan trọng ư? Từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì tôi được làm theo ý mình đâu? Đều là nguyện vọng của cha tôi hết. Chỉ cần ông ấy còn sống, ông ấy sẽ quyết định thay tôi cả đời!
– Anh định cứ vậy buông tay à?
– Phù Sinh, có phải tôi vô dụng lắm không, anh nhìn tôi của hiện tại xem, tôi và người anh em tốt nhất của tôi cùng thích một cô gái, có lỗi với anh em. Có một vị hôn thê không muốn cưới, có lỗi với Hồng Lan. Có cô gái muốn ở bên lại không thể, có lỗi với Thiên Anh…
Nói đoạn, Hứa Tinh Trình chán nản vô cùng, không nhìn La Phù Sinh nữa, mà ngồi phịch xuống ghế, gục đầu gặm nhấm tâm trạng khó chịu của chính mình.
La Phù Sinh cười khổ, hóa ra anh ta đã sớm biết tình cảm của mình dành cho Thiên Anh. Anh đặt chai rượu xuống, đi tới trước mặt Hứa Tinh Trình, vung nắm tay lên, giáng cho Hứa Tinh Trình một cái tát vang dội.
– Chát.
Hứa Tinh Trình bị cái bạt tai này của La Phù Sinh đánh cho choáng váng, từ từ ngẩng lên nhìn La Phù Sinh đang đứng trước mặt mình.
– Vậy anh đừng làm chuyện có lỗi với chúng tôi nữa. Hồng Lan, vì chống lại cuộc hôn nhân này, dám trốn khỏi nhà. Thiên Anh lén liên lạc với tôi, nhờ tôi giúp hai người nghĩ cách rời khỏi Thượng Hải. Người ta là con gái, còn có thể làm được đến mức đó, anh nhìn lại anh đi, chỉ biết ngồi đây uống rượu thôi sao?
Hứa Tinh Trình nhìn chằm chằm La Phù Sinh, vẫn chưa kịp tiêu hóa hàm ý trong lời nói của anh.
– La Phù Sinh tôi đời này chưa từng nhận thua với bất cứ ai, nhưng vì hạnh phúc của Hứa Tinh Trình anh, tôi tình nguyện giúp hai người. Nếu anh và Thiên Anh không thể ở bên nhau, thì người anh nên cảm thấy có lỗi nhất, chính là tôi!
Hứa Tinh Trình nghe vậy, tâm tình bắt đầu kích động:
– Thiên Anh chịu đi với tôi à?
Nhưng tâm trạng phấn chấn của anh không kéo dài được bao lâu đã xẹp xuống:
– Không được, tôi không thể đi. Tôi mà đi, cha tôi sẽ tìm cả nhà Thiên Anh gây rắc rối.
– Rốt cuộc là anh không thể hay là không dám đây!- La Phù Sinh cao giọng, đối đầu với Hứa Tinh Trình- Anh là đang thỏa hiệp đó, anh nhượng bộ được lần này, lần sau cha anh lại ra tay với Thiên Anh thì phải làm sao! Chỉ có hai người đi rồi mới có thể chân chính bảo vệ được sự an toàn cho cô ấy. Về phần gánh hát Đoàn gia, tôi sẽ trông chừng họ.
– Anh nói đơn giản quá! Cả Đại Thượng Hải này, bạch đạo do cha tôi quản, còn hắc đạo là cha Hồng Lan quản. Tôi và Thiên Anh không trốn được bao xa đã bị bắt trở về, đến lúc đó kết cục sẽ càng thảm hại hơn- Hứa Tinh Trình gào lên, ngược lại La Phù Sinh rất bình tĩnh, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Hứa Tinh Trình đang có chút điên cuồng.
– Tôi có cách để hai người an toàn rời khỏi Thượng Hải, thậm chí là Trung Quốc. Anh có dám không?- La Phù Sinh lấy tấm thiệp mời trong áo ra, trên nền vải đen có thêu hình tròn màu đỏ.
【 Đặt bút viết chữ “Trình” cuối cùng lên tấm thiệp, nét mực loang ra một chút sau đó dừng lại đúng lúc, Nashi Mirai hài lòng ngắm nhìn bút pháp Trung Quốc ngày càng hoàn mỹ của chính mình, thổi thổi để mực khô, đưa cho La Phù Sinh:
– Anh nói bí mật quan trọng như vậy với tôi, không sợ tôi bán đứng anh à? Một khi tin này lộ ra, tính mạng của thiếu đương gia e rằng khó giữ.
– Cô không làm vậy đâu- La Phù Sinh uống ngụm rượu trắng trước mặt, rượu của Nhật rất nhạt, chẳng có chút mùi rượu nào, rất thích hợp với phụ nữ.
– Anh tự tin quá đấy, là chắc chắn tôi thích anh à?- Nashi Mirai cười khẽ, chồm đến nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của La Phù Sinh, khẽ cắn một cái lại nhanh chóng nhả ra.
La Phù Sinh nhíu mày, anh từng nghe người của Cục Đặc Biệt nói phụ nữ Nhật Bản đến đây làm gián điệp đều luyện một loại kỹ năng quyến rũ, làm sao trong thời gian ngắn nhất mê hoặc đàn ông đến thần hồn điên đảo. Mục đích của cô gái trước mặt tuyệt đối không chỉ đơn thuần là kinh doanh thôi đâu.
– Bởi vì tôi còn hữu dụng với cô.
– Anh nói đúng- Tay Nashi Mirai lướt qua mặt của La Phù Sinh, mang đến một trận ngứa ngáy- Tôi cũng không nỡ để anh chết. Nhưng mà thế này, là anh nợ tôi, nợ Hội Hồng Hoàn một ân tình nhé.
– Được, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích quốc gia, làm gì cũng được.
– Làm gì cũng được à…- Nashi Mirai lặp lại câu nói của anh, dường như rất hài lòng với câu trả lời đó- Vậy yêu thì sao?
Cô nói xong, chân đã quấn lên người La Phù Sinh, cơ thể đổ ập vào ngực anh, nhưng không cách nào tiếp tục di chuyển xuống, bởi vì một con dao găm đã ngăn giữa hai người họ, trong tay La Phù Sinh không biết từ khi nào lại có thêm con dao.
Cô cạy từng ngón tay, lấy đi con dao trong tay anh, sống dao men theo gò má anh trượt xuống ngực, mũi dao chỉ thẳng vào vị trí trái tim.
– Thật muốn mổ ra xem bên trong là người nào.
La Phù Sinh đột nhiên cười nhếch mép, đưa tay vuốt ve mặt cô, hết sức phóng đãng nói:
– Là cô đó.
Nashi Mirai cười vang tách khỏi người anh, ngồi ngay ngắn lại trước bàn trà, hệt như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra:
– Tôi lại không nỡ dùng việc này để đổi một ân tình. Anh lấy thiệp mời đi đi, ngày mai hoan nghênh anh đến dự lễ trưởng thành của tôi, điệu nhảy đầu tiên của tôi để dành cho anh đấy. 】
/74
|