Hồ Kì từ Khởi Hồng Lâu đi ra, uống say khướt khoát vai một cô gái lên xe.
Hồ Kì ngồi băng ghế sau ôm cô gái đêm nay hắn nhìn trúng ở Khởi Hồng Lâu. Các anh em Thanh bang ngồi ghế trước và hai bên ghế sau, bày sẵn trận địa sẵn sàng tiếp địch.
Hồ Kì vỗ xấp tiền vào người cô gái nọ:
– Tiền của ông, không tiếc dùng trên đám chó để làm việc, xấp ngân phiếu này, tất cả đều là của em. Cục cưng à! Nào, chúng ta chơi một trò chơi đi, em hôn anh một cái, anh cho em một tờ, chịu không?
– Chịu a!- Cô gái nở nụ cười ngọt lịm.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có tiếng súng vang lên.
Hồ Kì hấp tấp ôm đầu, trốn ra sau lưng cô gái kỉ viện, mặc cô cọ nguậy thế nào, cũng nắm chặt bả vai cô không buông, xem cô như cái khiên thịt người. Hồ Kì cúi đầu kiểm tra lông tóc mình không tổn hao gì, rồi lại run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy tài xế bị trúng đạn, chiếc xe đánh võng rồi tông vào cột điện bên vệ đường.
Hồ Kì chưa kịp định thần, tiếng súng lại liên tục vang lên, đàn em bên cạnh còn chưa tìm được nơi phát ra tiếng súng, đã trúng đạn ngã xuống. Kỳ lạ là, mỗi người chỉ trúng một phán đạn, vị trí trúng đạn giống hệt nhau.
Xe đâm vào cột điện rồi dừng lại, Hồ Kì đẩy cô gái đang gào lên sợ hãi, leo qua đám đàn em bị thương, cầm súng khom người chạy ra khỏi xe.
Đột nhiên, một người bịt mặt lái xe máy từ đâu xuất hiện.
Hồ Kì móc khẩu súng ra, chỉa vào người đàn ông đeo mặt nạ bắn loạn xạ. Nhưng người nọ đánh tay lái tránh khỏi viên đạn, một phát bắn rớt súng của Hồ Kì, rồi dùng báng súng đập Hồ Kì ngất đi, đặt lên mô tô. Trước khi đi còn nhét một phong thư vào người nào đó của Thanh bang còn đang rên rỉ không ngừng, sau đó lái xe đi mất.
Thuộc hạ của Hồ Kì đều băng bó, đồng loạt quỳ trước mặt Tiền Khoát Hải, đau đớn rên rỉ. Tiền Khoát Hải quan sát vị trí bị thương của đàn em, gần như cùng một chỗ, ông ta liền hoảng hốt.
Thuộc hạ lại đưa lên một phong thư, là người đàn ông che mặt để lại: “Mười hai giờ trưa thứ bảy, gặp ở bến tàu Hồng bang… Diêm La lấy mạng, lẽ trời tự có quy luật”
– Buồn cười! Là tên nào có lá gan lớn như vậy, dám ra tay trên đầu thái tuế?
Tiền Khoát Hải tiện nay túm một tên thuộc hạ lại gần:
– Lúc ấy mày ở đâu, rốt cuộc là ai làm? Trông như thế nào!
– Em… lúc ấy em căng thẳng quá, hoàn toàn không nhìn rõ mặt thủ phạm.
– Phế vật!- Tiền Khoát Hải đẩy hắn ra.
– À không, em nhớ ra rồi. Nói tới thì hắn hoàn toàn không có mặt, hắn… hắn đeo cái gì đó trắng trắng che hết nửa khuôn mặt rồi! Đúng đúng đúng! Mặt nạ…
– Mặt nạ?- Tiền Khoát Hải giật mình, có hơi đăm chiêu.
– Ở bến Thượng Hải tự xưng mình là Diêm La có mấy người? Bang chủ, chỉ có thể là hắn.
Hồ Kì bị trói trên ghế, còn bất tỉnh.
Đột nhiên, một chậu nước hắt lên mặt hắn.
Hồ Kì mở mắt ra đã hoảng sợ, người mang mặt nạ áp sát vào mặt hắn, đang nhìn chằm chằm lấy hắn.
– Ma á á á!
Người đeo mặt nạ nở nụ cười xấu xa:
– Nếu lần đó mày đạt được mục đích ở Mỹ Cao Mỹ, vậy thì hiện giờ tao thật sự là ma rồi!
– Mày là… La Phù Sinh!
– Tao là ai không quan trọng, quan trọng là, người lúc đó muốn giết tao, giờ đã không còn tồn tại trên đời này nữa rồi.
Hồ Kì lẩm bẩm:
– Hèng chi, khoảng thời gian gần đây hắn giống như bị người khác phát hiện? La Phù Sinh, mày bắn bị thương đàn em của tao cùng một vị trí, chứng tỏ mày đang báo thù chuyện lúc đó tao phái người giết mày! Nếu đã bắt được tao rồi, muốn chém muốn giết tùy mày, ông đây không sợ mày đâu!
– Giết mày? Vậy hời cho mày quá rồi. Mày vẫn còn giá trị lợi dụng. Ví dụ như dẫn dụ bang chủ Thanh bang đến gặp tao.
Hồ Kì giật mình, lại giả bộ bình tĩnh:
– Mày quá ngây thơ rồi, La Phù Sinh, bang chủ Tiền sẽ không vì tao mà rơi vào nguy hiểm đâu.
– Những người khác có lẽ không được, nhưng ân nhân đã cứu mạng của ông ta thì không chắc đâu… Theo hiểu biết của tao, nhất định Tiền Khoát Hải sẽ không thể không nghĩa khí như vậy. Không thì lúc trước làm sao mày có thể xách động ông ta bắt tay với hội Hồng Hoàn chứ?
– Mày!
Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ khi bị chọc tức của hắn, người đàn ông đeo mặt nạ bật cười ha hả, sau đó rời khỏi.
Tiền Khoát Hải y hẹn một mình đến bến tàu của Hồng bang, buổi tối nơi này sương mù dày đặc, trong sự yên ắng có vài phần sát khí.
– Đến đây tên không thay họ không đổi, kẻ hèn là Tiền Khoát Hải- bang chủ Thanh bang, không biết vị nào hẹn đến, mau mau xuất hiện đi!
Người đàn ông đeo mặt nạ chọc nòng súng vào miệng Hồ Kì đang bị trói, xuất hiện trước mặt Tiền Khoát Hải.
Hồ Kì vừa thấy Tiền Khoát Hải, mừng đến độ ư ư thành tiếng, cho đến khi người mang mặt nạ chĩa nòng súng vào thái dương của hắn, hắn mới ngừng vùng vẫy.
– Bang chủ Tiền, ông quả nhiên là đại hán tử, rất biết tuân thủ giao hẹn, dám một mình đến đây.
– Tiền Khoát Hải ta lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, nói chính là một chữ “nghĩa”! Anh em vào sinh ra tử gặp nạn, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nói đi, ngươi làm bị thương nhiều anh em Thanh bang như vậy, lại bắt trói Hồ Kì, rốt cuộc là muốn gì? Nói điều kiện của ngươi đi!
– Muốn gì à? Bang chủ Tiền đúng là người hay quên, ông không nhận ra chiếc mặt nạ này của tôi à? Chẳng lẽ không phải ông đích thân phái người tới buổi vũ hội ở Mỹ Cao Mỹ giết tôi sao?
– Người có bản lĩnh thế này, cũng chỉ có mỗi Nhị đương gia Hồng bang, La Phù Sinh mà thôi.
– Ông như vậy là đang nhận tội?
– Tội? Chúng ta đều là người liếm máu trên mũi dao, đánh đấm, chém chém giết giết chẳng lẽ là chuyện lạ lắm à?
– Hồng bang sắp kết thông gia với nhà họ Hứa, Thanh bang các người có hung hăng, thì cũng sẽ không ngốc đến nỗi động thổ trên đầu thái tuế. Vì vậy, sau lưng ông nhất định có một thế lực lớn hơn thao túng hết thảy chuyện này, đúng chứ? Mùi vị làm tay sai của người Nhật thích chứ?
Tiền Khoát Hải lúc này, cũng không còn giữ được bình tĩnh như ban nãy nữa, nắm tay siết chặt:
– Tình hình bức bách, loạn thế tạo anh hùng, chỉ nói hư danh thì không được. Nếu muốn tay cầm thực quyền, nhất định phải có hy sinh.
– Nếu tôi có cách vừa để ông nắm thực quyền, vừa không cần bị nguyền rủa sau lưng thì sao?
Tiền Khoát Hải do dự thật lâu, nhìn Hồ Kì, cuối cùng gật đầu:
– Lại gần đây rồi nói, tai vách mạch rừng.
Tiền Khoát Hải từ từ tới gần người đeo mặt nạ, người nọ ỷ mình có súng và con tin, không hề hốt hoảng, cũng không phòng bị gì.
Tiền Khoát Hải từ từ áp sát tìm cơ hội đột ngột xuất chiêu, không đợi người đeo mặt nạ kịp phản ứng, đã cướp được súng, rã thành từng phần ném xuống đất.
Người đeo mặt nạ thân thủ nhanh nhẹn, thấy tình hình không ổn, giơ tay định bóp cổ Hồ Kì, lại bị Tiền Khoát Hải đưa tay ngăn lại. Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ mới phát hiện sức mạnh kinh người của Tiền Khoát Hải mà ông ta chưa từng phô bày cho người bên ngoài biết.
Tiền Khoát Hải hơi dùng chút sức, đã dễ dàng bẻ gãy cánh tay của người đeo mặt nạ, người nọ cố nhịn đau, tung quyền, Tiền Khoát Hải lại không hề né tránh, dùng thiết quyền của mình đánh tới, hai đấm giao nhau, Tiền Khoát Hải không chút sứt mẻ, mà cánh tay người nọ tung lên, gân mạch đứt đoạn, người văng đi xa, rớt xuống đất, hộc máu miệng, thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Tiền Khoát Hải vỗ tay:
– Ha ha, làm sao ta có thể tin tưởng lời nói của người trong Hồng bang chứ?
Tiền Khoát Hải mở trói cho Hồ Kì, Hồ Kì bỏ miếng vải trong miệng ra, liên tục đá vào người đang nằm dưới đất:
– Hiện giờ đã biết sự lợi hại của đại ca tao rồi chứ? La Phù Sinh! Hôm nay chính là ngày chết của mày!
Hồ Kì cúi xuống, tháo mặt nạ người nọ ra, sau đó hắn và Tiền Khoát Hải đều ngẩng người.
Người đàn ông mang mặt nạ kia hoàn toàn không phải La Phù Sinh, mà chính là tên sát thủ mất dạng đã lâu kia!
– Sao lại là anh?
– Tôi nói rồi- Tên nọ cười to- Vì tiền, tôi có thể bán mạng giết người khác cho anh, cũng có thể thay người khác bán mạng, đến đùa giỡn với anh!
Lúc này, La Phù Sinh cùng La Thành dẫn theo các anh em của Hồng bang xuất hiện từ bốn phương tám hướng, từ từ thu hẹp vòng vây. La Phù Sinh nhìn thấy Tiền Khoát Hải và Hồ Kì đang khiếp sợ, mỉm cười xấu xa:
– Phải làm sao bây giờ đây? Tôi cũng giống như bang chủ Tiền vậy, cũng không tin người.
***Đoạn kể lại***
Vào đêm theo dõi bên ngoài phòng trọ của sát thủ.
Sát thủ đi tới cửa, cảnh giác ngó nghiêng, phát hiện không ai đi theo mới móc chìa khóa ra mở cửa, đi vào.
Nhưng hắn vừa mới bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng chén bát vỡ, rồi lập tức yên ắng lại, hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ánh trăng len lỏi vào khe cửa sổ, có thể thấy La Phù Sinh và La Thành đẩy ngã tên sát thủ xuống sàn, chế ngự.
Sát thủ nhìn rõ đối phương là La Phù Sinh, cười khổ:
– Hóa ra là tới trả thù, để tao rơi vào tay mày cũng không quá oan uổng.
– Tao cũng không muốn giết mày.
– Không giết tao á? Chứ mày muốn gì?
– Cho mày một công việc.
– Công việc?
– Tao cần mày giả chết, sau đó cải trang thành tao, thay tao làm vài việc, thuận tiện báo thù riêng của mày luôn. Sau khi thành công, tao sẽ trả gấp đôi thù lao mà tên Hồ Kì đã trả cho mày.
La Phù Sinh lấy chiếc mặt nạ màu trắng ra, đưa cho tên sát thủ.
Sát thủ nọ nhìn thấy mặt nạ, hơi chút đăm chiêu.
***
Hồ Kì liên tục bị bỡn cợt, cảm thấy giận dữ:
– La Phù Sinh! Mày lợi dụng ân oán riêng của bọn tao khiến bọn tao đấu nhau đến đôi bên đều bị thương, mày đê tiện lắm!
La Phù Sinh nhếch mày, như thể nghe được câu chuyện gì buồn cười ghê lắm.
– Đê tiện? Nhìn bọn bây lưỡng bại câu thương không còn là mục đích cuối cùng của tao nữa rồi. Cái tao muốn là diệt trừ toàn bộ Thanh bang kìa.
– Vậy để mà xem, mày có bản lĩnh này không- Tiền Khoát Hải trầm ổn đứng tấn ra bộ sắp xuất chiêu.
La Phù Sinh vung tay lên, bọn đàn em bao vây lấy Tiền Khoát Hải và Hồ Kì.
Tiền Khoát Hải lại không chút nao núng, mà huýt một tiếng sáo.
Lúc này, vô số anh em Thanh bang túa ra từ chỗ ẩn nấp, bao vây ngược lại các anh em của Hồng bang.
La Phù Sinh cười lạnh:
– Tôi xem trọng ông rồi, bang chủ Tiền, đây là cái ông gọi một mình đến nơi hẹn sao?
– Binh bất yếm trá, thiếu đương gia, như nhau cả thôi- Tiền Khoát Hải ra tay trước, xuất chiêu với La Phù Sinh.
Các anh em Hồng bang và Thanh bang cầm vũ khí bắt đầu xông lên đánh nhau.
Chiêu thức của Tiền Khoát Hải vừa độc vừa nhanh, La Phù Sinh lần đầu gặp đối thủ như vậy, từ từ rơi vào thế yếu hơn, đã bị trúng mấy chiêu. Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Hồng bang, nhân số các anh em Hồng bang nhiều hơn, dần dần đánh đuổi bọn Thanh bang.
Tiền Khoát Hải vừa thấy tình hình khó thoát, La Phù Sinh đột nhiên lao đến, trong tay có thêm một con dao, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói:
– Khống chế tôi.
Tiền Khoát Hải nhìn anh, không rõ nguyên nhân.
– Bộ ông muốn đám đàn em chết hết à- La Phù Sinh không nhẹ không nặng nói ra một câu.
Tiền Khoát Hải chưa kịp do dự lưỡi dao đã lao tới kề vào cổ ông, trong lúc gay cấn, ông đột nhiên suy nghĩ lại, vừa rồi La Phù Sinh là cố tình để trúng chiêu của ông, vờ như không đấu lại. Nhưng mục đích hắn làm vậy để làm gì?
– Dừng tay lại! Thiếu đương gia của tụi bây đang ở trong tay tao.
– Đừng làm thiếu đương gia bị thương- La Thành vội dừng tay.
– Tụi bây thả bọn tao rời đi an toàn, đương nhiên nó sẽ bình an thôi.
– Được lắm, khống chế tôi rút lui, bỏ lại Hồ Kì- La Phù Sinh thì thầm.
Tiền Khoát Hải rất ghét mùi vị bị người khác dắt mũi, nhưng giờ phút này quả thật không còn biện pháp nào khác. Khống chế La Phù Sinh rời khỏi bến tàu, cho đến khi xe của ông chạy đến ngay bến, ông đưa theo La Phù Sinh cùng lên xe.
La Thành tức giận, vung tay hô hoán:
– Xe đấu! Đuổi theo!
Đến khi lên xe, ông vẫn chưa thả dao xuống, vẫn kề lên cổ La Phù Sinh, cho đến khi xuất hiện vệt máu:
– Rốt cuộc mày muốn làm gì?
– Ông đoán xem, nếu tôi sẵn lòng quy hàng hội Hồng Hoàn, Nashi Mirai sẽ chọn tôi hay là ông?
– Mày!- Tiền Khoát Hải trợn trừng mắt, Thanh bang phát triển nhanh đến mấy thì thực lực vẫn không địch lại Hồng bang, càng đừng nói đến mối quan hệ mập mờ giữa Nashi Mirai và La Phù Sinh, cả cái Bến Thượng Hải này đều biết La Phù Sinh là bề tôi dưới váy của Nashi Mirai. Nếu hắn thật sự quy thuận, Thanh bang đúng là mặc người ta xâm chiếm đến chết.
– Tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, nòng súng hẳn nên chỉa ra bên ngoài- La Phù Sinh nhìn Tiền Khoát Hải, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên khiến Tiền Khoát Hải thấy vô cùng xấu hổ.
– Chúng ta làm một giao dịch nào…
La Thành một mực đuổi theo, sắp đến gần Mỹ Cao Mỹ, cửa xe của Tiền Khoát Hải bật mở, La Phù Sinh bị hất xuống, lăn vòng trên đất.
Chiếc xe đằng sau gấp rút đánh vô lăng, mới không cán lên anh. La Thành lập tức xuống xe đỡ anh dậy.
La Phù Sinh được đỡ lên, ho khụ khụ hai tiếng, xua tay ý bảo không sao. La Thành muốn đuổi theo tiếp, thì bị La Phù Sinh cản lại.
Chỉ dùng chút sức, La Phù Sinh lại có thể hộc ra một búng máu, khóe miệng tràn máu.
– Đại ca, anh sao vậy?- La Thành kinh sợ, kiểm tra một loạt xem anh bị thương chỗ nào.
La Phù Sinh giơ mu bàn tay quệt một cái, nở nụ cười ngắn ngủi, đúng là cái tên mượn việc công trả thủ riêng mà.
– Không sao, chỉ bị thương ngoài da. Tiền Khoát Hải này, bình thường chân nhân không lộ tướng, lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng, đúng là nhân vật độc địa mà.
[1] Trong chiến đấu cần phải bất chấp thủ đoạn.
Hồ Kì ngồi băng ghế sau ôm cô gái đêm nay hắn nhìn trúng ở Khởi Hồng Lâu. Các anh em Thanh bang ngồi ghế trước và hai bên ghế sau, bày sẵn trận địa sẵn sàng tiếp địch.
Hồ Kì vỗ xấp tiền vào người cô gái nọ:
– Tiền của ông, không tiếc dùng trên đám chó để làm việc, xấp ngân phiếu này, tất cả đều là của em. Cục cưng à! Nào, chúng ta chơi một trò chơi đi, em hôn anh một cái, anh cho em một tờ, chịu không?
– Chịu a!- Cô gái nở nụ cười ngọt lịm.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên có tiếng súng vang lên.
Hồ Kì hấp tấp ôm đầu, trốn ra sau lưng cô gái kỉ viện, mặc cô cọ nguậy thế nào, cũng nắm chặt bả vai cô không buông, xem cô như cái khiên thịt người. Hồ Kì cúi đầu kiểm tra lông tóc mình không tổn hao gì, rồi lại run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy tài xế bị trúng đạn, chiếc xe đánh võng rồi tông vào cột điện bên vệ đường.
Hồ Kì chưa kịp định thần, tiếng súng lại liên tục vang lên, đàn em bên cạnh còn chưa tìm được nơi phát ra tiếng súng, đã trúng đạn ngã xuống. Kỳ lạ là, mỗi người chỉ trúng một phán đạn, vị trí trúng đạn giống hệt nhau.
Xe đâm vào cột điện rồi dừng lại, Hồ Kì đẩy cô gái đang gào lên sợ hãi, leo qua đám đàn em bị thương, cầm súng khom người chạy ra khỏi xe.
Đột nhiên, một người bịt mặt lái xe máy từ đâu xuất hiện.
Hồ Kì móc khẩu súng ra, chỉa vào người đàn ông đeo mặt nạ bắn loạn xạ. Nhưng người nọ đánh tay lái tránh khỏi viên đạn, một phát bắn rớt súng của Hồ Kì, rồi dùng báng súng đập Hồ Kì ngất đi, đặt lên mô tô. Trước khi đi còn nhét một phong thư vào người nào đó của Thanh bang còn đang rên rỉ không ngừng, sau đó lái xe đi mất.
Thuộc hạ của Hồ Kì đều băng bó, đồng loạt quỳ trước mặt Tiền Khoát Hải, đau đớn rên rỉ. Tiền Khoát Hải quan sát vị trí bị thương của đàn em, gần như cùng một chỗ, ông ta liền hoảng hốt.
Thuộc hạ lại đưa lên một phong thư, là người đàn ông che mặt để lại: “Mười hai giờ trưa thứ bảy, gặp ở bến tàu Hồng bang… Diêm La lấy mạng, lẽ trời tự có quy luật”
– Buồn cười! Là tên nào có lá gan lớn như vậy, dám ra tay trên đầu thái tuế?
Tiền Khoát Hải tiện nay túm một tên thuộc hạ lại gần:
– Lúc ấy mày ở đâu, rốt cuộc là ai làm? Trông như thế nào!
– Em… lúc ấy em căng thẳng quá, hoàn toàn không nhìn rõ mặt thủ phạm.
– Phế vật!- Tiền Khoát Hải đẩy hắn ra.
– À không, em nhớ ra rồi. Nói tới thì hắn hoàn toàn không có mặt, hắn… hắn đeo cái gì đó trắng trắng che hết nửa khuôn mặt rồi! Đúng đúng đúng! Mặt nạ…
– Mặt nạ?- Tiền Khoát Hải giật mình, có hơi đăm chiêu.
– Ở bến Thượng Hải tự xưng mình là Diêm La có mấy người? Bang chủ, chỉ có thể là hắn.
Hồ Kì bị trói trên ghế, còn bất tỉnh.
Đột nhiên, một chậu nước hắt lên mặt hắn.
Hồ Kì mở mắt ra đã hoảng sợ, người mang mặt nạ áp sát vào mặt hắn, đang nhìn chằm chằm lấy hắn.
– Ma á á á!
Người đeo mặt nạ nở nụ cười xấu xa:
– Nếu lần đó mày đạt được mục đích ở Mỹ Cao Mỹ, vậy thì hiện giờ tao thật sự là ma rồi!
– Mày là… La Phù Sinh!
– Tao là ai không quan trọng, quan trọng là, người lúc đó muốn giết tao, giờ đã không còn tồn tại trên đời này nữa rồi.
Hồ Kì lẩm bẩm:
– Hèng chi, khoảng thời gian gần đây hắn giống như bị người khác phát hiện? La Phù Sinh, mày bắn bị thương đàn em của tao cùng một vị trí, chứng tỏ mày đang báo thù chuyện lúc đó tao phái người giết mày! Nếu đã bắt được tao rồi, muốn chém muốn giết tùy mày, ông đây không sợ mày đâu!
– Giết mày? Vậy hời cho mày quá rồi. Mày vẫn còn giá trị lợi dụng. Ví dụ như dẫn dụ bang chủ Thanh bang đến gặp tao.
Hồ Kì giật mình, lại giả bộ bình tĩnh:
– Mày quá ngây thơ rồi, La Phù Sinh, bang chủ Tiền sẽ không vì tao mà rơi vào nguy hiểm đâu.
– Những người khác có lẽ không được, nhưng ân nhân đã cứu mạng của ông ta thì không chắc đâu… Theo hiểu biết của tao, nhất định Tiền Khoát Hải sẽ không thể không nghĩa khí như vậy. Không thì lúc trước làm sao mày có thể xách động ông ta bắt tay với hội Hồng Hoàn chứ?
– Mày!
Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ khi bị chọc tức của hắn, người đàn ông đeo mặt nạ bật cười ha hả, sau đó rời khỏi.
Tiền Khoát Hải y hẹn một mình đến bến tàu của Hồng bang, buổi tối nơi này sương mù dày đặc, trong sự yên ắng có vài phần sát khí.
– Đến đây tên không thay họ không đổi, kẻ hèn là Tiền Khoát Hải- bang chủ Thanh bang, không biết vị nào hẹn đến, mau mau xuất hiện đi!
Người đàn ông đeo mặt nạ chọc nòng súng vào miệng Hồ Kì đang bị trói, xuất hiện trước mặt Tiền Khoát Hải.
Hồ Kì vừa thấy Tiền Khoát Hải, mừng đến độ ư ư thành tiếng, cho đến khi người mang mặt nạ chĩa nòng súng vào thái dương của hắn, hắn mới ngừng vùng vẫy.
– Bang chủ Tiền, ông quả nhiên là đại hán tử, rất biết tuân thủ giao hẹn, dám một mình đến đây.
– Tiền Khoát Hải ta lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, nói chính là một chữ “nghĩa”! Anh em vào sinh ra tử gặp nạn, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nói đi, ngươi làm bị thương nhiều anh em Thanh bang như vậy, lại bắt trói Hồ Kì, rốt cuộc là muốn gì? Nói điều kiện của ngươi đi!
– Muốn gì à? Bang chủ Tiền đúng là người hay quên, ông không nhận ra chiếc mặt nạ này của tôi à? Chẳng lẽ không phải ông đích thân phái người tới buổi vũ hội ở Mỹ Cao Mỹ giết tôi sao?
– Người có bản lĩnh thế này, cũng chỉ có mỗi Nhị đương gia Hồng bang, La Phù Sinh mà thôi.
– Ông như vậy là đang nhận tội?
– Tội? Chúng ta đều là người liếm máu trên mũi dao, đánh đấm, chém chém giết giết chẳng lẽ là chuyện lạ lắm à?
– Hồng bang sắp kết thông gia với nhà họ Hứa, Thanh bang các người có hung hăng, thì cũng sẽ không ngốc đến nỗi động thổ trên đầu thái tuế. Vì vậy, sau lưng ông nhất định có một thế lực lớn hơn thao túng hết thảy chuyện này, đúng chứ? Mùi vị làm tay sai của người Nhật thích chứ?
Tiền Khoát Hải lúc này, cũng không còn giữ được bình tĩnh như ban nãy nữa, nắm tay siết chặt:
– Tình hình bức bách, loạn thế tạo anh hùng, chỉ nói hư danh thì không được. Nếu muốn tay cầm thực quyền, nhất định phải có hy sinh.
– Nếu tôi có cách vừa để ông nắm thực quyền, vừa không cần bị nguyền rủa sau lưng thì sao?
Tiền Khoát Hải do dự thật lâu, nhìn Hồ Kì, cuối cùng gật đầu:
– Lại gần đây rồi nói, tai vách mạch rừng.
Tiền Khoát Hải từ từ tới gần người đeo mặt nạ, người nọ ỷ mình có súng và con tin, không hề hốt hoảng, cũng không phòng bị gì.
Tiền Khoát Hải từ từ áp sát tìm cơ hội đột ngột xuất chiêu, không đợi người đeo mặt nạ kịp phản ứng, đã cướp được súng, rã thành từng phần ném xuống đất.
Người đeo mặt nạ thân thủ nhanh nhẹn, thấy tình hình không ổn, giơ tay định bóp cổ Hồ Kì, lại bị Tiền Khoát Hải đưa tay ngăn lại. Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ mới phát hiện sức mạnh kinh người của Tiền Khoát Hải mà ông ta chưa từng phô bày cho người bên ngoài biết.
Tiền Khoát Hải hơi dùng chút sức, đã dễ dàng bẻ gãy cánh tay của người đeo mặt nạ, người nọ cố nhịn đau, tung quyền, Tiền Khoát Hải lại không hề né tránh, dùng thiết quyền của mình đánh tới, hai đấm giao nhau, Tiền Khoát Hải không chút sứt mẻ, mà cánh tay người nọ tung lên, gân mạch đứt đoạn, người văng đi xa, rớt xuống đất, hộc máu miệng, thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Tiền Khoát Hải vỗ tay:
– Ha ha, làm sao ta có thể tin tưởng lời nói của người trong Hồng bang chứ?
Tiền Khoát Hải mở trói cho Hồ Kì, Hồ Kì bỏ miếng vải trong miệng ra, liên tục đá vào người đang nằm dưới đất:
– Hiện giờ đã biết sự lợi hại của đại ca tao rồi chứ? La Phù Sinh! Hôm nay chính là ngày chết của mày!
Hồ Kì cúi xuống, tháo mặt nạ người nọ ra, sau đó hắn và Tiền Khoát Hải đều ngẩng người.
Người đàn ông mang mặt nạ kia hoàn toàn không phải La Phù Sinh, mà chính là tên sát thủ mất dạng đã lâu kia!
– Sao lại là anh?
– Tôi nói rồi- Tên nọ cười to- Vì tiền, tôi có thể bán mạng giết người khác cho anh, cũng có thể thay người khác bán mạng, đến đùa giỡn với anh!
Lúc này, La Phù Sinh cùng La Thành dẫn theo các anh em của Hồng bang xuất hiện từ bốn phương tám hướng, từ từ thu hẹp vòng vây. La Phù Sinh nhìn thấy Tiền Khoát Hải và Hồ Kì đang khiếp sợ, mỉm cười xấu xa:
– Phải làm sao bây giờ đây? Tôi cũng giống như bang chủ Tiền vậy, cũng không tin người.
***Đoạn kể lại***
Vào đêm theo dõi bên ngoài phòng trọ của sát thủ.
Sát thủ đi tới cửa, cảnh giác ngó nghiêng, phát hiện không ai đi theo mới móc chìa khóa ra mở cửa, đi vào.
Nhưng hắn vừa mới bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên bên trong truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng chén bát vỡ, rồi lập tức yên ắng lại, hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ánh trăng len lỏi vào khe cửa sổ, có thể thấy La Phù Sinh và La Thành đẩy ngã tên sát thủ xuống sàn, chế ngự.
Sát thủ nhìn rõ đối phương là La Phù Sinh, cười khổ:
– Hóa ra là tới trả thù, để tao rơi vào tay mày cũng không quá oan uổng.
– Tao cũng không muốn giết mày.
– Không giết tao á? Chứ mày muốn gì?
– Cho mày một công việc.
– Công việc?
– Tao cần mày giả chết, sau đó cải trang thành tao, thay tao làm vài việc, thuận tiện báo thù riêng của mày luôn. Sau khi thành công, tao sẽ trả gấp đôi thù lao mà tên Hồ Kì đã trả cho mày.
La Phù Sinh lấy chiếc mặt nạ màu trắng ra, đưa cho tên sát thủ.
Sát thủ nọ nhìn thấy mặt nạ, hơi chút đăm chiêu.
***
Hồ Kì liên tục bị bỡn cợt, cảm thấy giận dữ:
– La Phù Sinh! Mày lợi dụng ân oán riêng của bọn tao khiến bọn tao đấu nhau đến đôi bên đều bị thương, mày đê tiện lắm!
La Phù Sinh nhếch mày, như thể nghe được câu chuyện gì buồn cười ghê lắm.
– Đê tiện? Nhìn bọn bây lưỡng bại câu thương không còn là mục đích cuối cùng của tao nữa rồi. Cái tao muốn là diệt trừ toàn bộ Thanh bang kìa.
– Vậy để mà xem, mày có bản lĩnh này không- Tiền Khoát Hải trầm ổn đứng tấn ra bộ sắp xuất chiêu.
La Phù Sinh vung tay lên, bọn đàn em bao vây lấy Tiền Khoát Hải và Hồ Kì.
Tiền Khoát Hải lại không chút nao núng, mà huýt một tiếng sáo.
Lúc này, vô số anh em Thanh bang túa ra từ chỗ ẩn nấp, bao vây ngược lại các anh em của Hồng bang.
La Phù Sinh cười lạnh:
– Tôi xem trọng ông rồi, bang chủ Tiền, đây là cái ông gọi một mình đến nơi hẹn sao?
– Binh bất yếm trá, thiếu đương gia, như nhau cả thôi- Tiền Khoát Hải ra tay trước, xuất chiêu với La Phù Sinh.
Các anh em Hồng bang và Thanh bang cầm vũ khí bắt đầu xông lên đánh nhau.
Chiêu thức của Tiền Khoát Hải vừa độc vừa nhanh, La Phù Sinh lần đầu gặp đối thủ như vậy, từ từ rơi vào thế yếu hơn, đã bị trúng mấy chiêu. Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Hồng bang, nhân số các anh em Hồng bang nhiều hơn, dần dần đánh đuổi bọn Thanh bang.
Tiền Khoát Hải vừa thấy tình hình khó thoát, La Phù Sinh đột nhiên lao đến, trong tay có thêm một con dao, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói:
– Khống chế tôi.
Tiền Khoát Hải nhìn anh, không rõ nguyên nhân.
– Bộ ông muốn đám đàn em chết hết à- La Phù Sinh không nhẹ không nặng nói ra một câu.
Tiền Khoát Hải chưa kịp do dự lưỡi dao đã lao tới kề vào cổ ông, trong lúc gay cấn, ông đột nhiên suy nghĩ lại, vừa rồi La Phù Sinh là cố tình để trúng chiêu của ông, vờ như không đấu lại. Nhưng mục đích hắn làm vậy để làm gì?
– Dừng tay lại! Thiếu đương gia của tụi bây đang ở trong tay tao.
– Đừng làm thiếu đương gia bị thương- La Thành vội dừng tay.
– Tụi bây thả bọn tao rời đi an toàn, đương nhiên nó sẽ bình an thôi.
– Được lắm, khống chế tôi rút lui, bỏ lại Hồ Kì- La Phù Sinh thì thầm.
Tiền Khoát Hải rất ghét mùi vị bị người khác dắt mũi, nhưng giờ phút này quả thật không còn biện pháp nào khác. Khống chế La Phù Sinh rời khỏi bến tàu, cho đến khi xe của ông chạy đến ngay bến, ông đưa theo La Phù Sinh cùng lên xe.
La Thành tức giận, vung tay hô hoán:
– Xe đấu! Đuổi theo!
Đến khi lên xe, ông vẫn chưa thả dao xuống, vẫn kề lên cổ La Phù Sinh, cho đến khi xuất hiện vệt máu:
– Rốt cuộc mày muốn làm gì?
– Ông đoán xem, nếu tôi sẵn lòng quy hàng hội Hồng Hoàn, Nashi Mirai sẽ chọn tôi hay là ông?
– Mày!- Tiền Khoát Hải trợn trừng mắt, Thanh bang phát triển nhanh đến mấy thì thực lực vẫn không địch lại Hồng bang, càng đừng nói đến mối quan hệ mập mờ giữa Nashi Mirai và La Phù Sinh, cả cái Bến Thượng Hải này đều biết La Phù Sinh là bề tôi dưới váy của Nashi Mirai. Nếu hắn thật sự quy thuận, Thanh bang đúng là mặc người ta xâm chiếm đến chết.
– Tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, nòng súng hẳn nên chỉa ra bên ngoài- La Phù Sinh nhìn Tiền Khoát Hải, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên khiến Tiền Khoát Hải thấy vô cùng xấu hổ.
– Chúng ta làm một giao dịch nào…
La Thành một mực đuổi theo, sắp đến gần Mỹ Cao Mỹ, cửa xe của Tiền Khoát Hải bật mở, La Phù Sinh bị hất xuống, lăn vòng trên đất.
Chiếc xe đằng sau gấp rút đánh vô lăng, mới không cán lên anh. La Thành lập tức xuống xe đỡ anh dậy.
La Phù Sinh được đỡ lên, ho khụ khụ hai tiếng, xua tay ý bảo không sao. La Thành muốn đuổi theo tiếp, thì bị La Phù Sinh cản lại.
Chỉ dùng chút sức, La Phù Sinh lại có thể hộc ra một búng máu, khóe miệng tràn máu.
– Đại ca, anh sao vậy?- La Thành kinh sợ, kiểm tra một loạt xem anh bị thương chỗ nào.
La Phù Sinh giơ mu bàn tay quệt một cái, nở nụ cười ngắn ngủi, đúng là cái tên mượn việc công trả thủ riêng mà.
– Không sao, chỉ bị thương ngoài da. Tiền Khoát Hải này, bình thường chân nhân không lộ tướng, lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng, đúng là nhân vật độc địa mà.
[1] Trong chiến đấu cần phải bất chấp thủ đoạn.
/74
|