Xe tiến vào tiểu khu, hai anh em sóng vai đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, hai người bước vào thang máy. Đến cửa, Ôn Hành Dao liếc nhìn Ôn Hành Viễn, nhìn kỹ một chút, ánh mắt anh ta đang cực kỳ phức tạp.
Ôn Hành Viễn lại tỏ ra bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Ấn chuông đi, bây giờ anh không về được đâu.”
Ôn Hành Dao thu ánh mắt nghiền ngẫm lại, cười cười: “Cho dù Si Nhan không nhận ra cũng đừng lo, lần đầu tiên gặp, chị dâu chú cũng nhận nhầm mà, còn thiếu mỗi nước hôn chú nữa thôi.”
Ôn Hành Viễn nhíu mày, mím môi không nói gì. Chắc chắn anh ta ghi thù, nếu không sẽ chẳng bám theo đến đây.
Vừa ấn chuông cửa, hai anh em họ Ôn cùng chớp mắt, nụ cười bên môi hoàn toàn biến mất.
Cửa vừa được mở ra, Si Nhan lập tức sững sờ, nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt giống nhau như đúc, vẻ tươi cười vừa nãy cũng không còn tăm hơi.
Vẻ kinh ngạc trong mắt cô khiến Ôn Hành Dao mỉm cười, ánh mắt chuyển từ đôi mắt cô sang mái tóc dài mượt. Quả nhiên là đặc biệt, khuôn mặt không trang điểm cùng kiểu tóc này không hề che đi vẻ thuần khiết của cô, mà lại còn tăng thêm nét dịu dàng, thanh tân. Cuối cùng anh ta đã hiểu tại sao Ôn Hành Viễn có thể chờ cô đến mười năm.
Si Hạ đứng yên phía sau cô, nhìn Ôn Hành Dao cười cười, “Không ngờ thằng nhãi cậu từ Mỹ về rồi.”
Ôn Hành Dao và Ôn Hành Viễn cùng im lặng, chỉ có một người dời ánh mắt từ Si Nhan sang Si Hạ. Người còn lại thì nhìn chằm chằm vào mắt cô, dịu dàng nói: “Sao còn ngây ngẩn ra thế? Không muốn để bọn anh vào à?” Trong lời nói mơ hồ có ý cười.
Si Hạ ngậm miệng, đôi con ngươi khẽ đảo, nở nụ cười thâm sâu, khoanh hai tay trước ngực, chờ phản ứng kế tiếp của Si Nhan.
Tiếng nói nhẹ nhàng dường như vô cùng quen thuộc, lại như lơ đãng thoáng chút cưng chiều, song, trong nháy mắt, cô chợt nhớ ra, khẽ nhíu mày rồi xoay người nhìn Si Hạ. Thấy anh chỉ cười mà không nói, cô quay lại nhìn hai khuôn mặt giống nhau.
Rất lâu sau, sắc mặt Si Nhan dịu lại, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, cô hơi đỏ mặt tía tai, xấu hổ nghiêng đầu nhìn lướt qua cổ của người nãy giờ vẫn im lặng, rồi cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, “Nếu em nhận nhầm, anh sẽ phản ứng thế nào?”
Ôn Hành Viễn không đáp, đưa tay sờ sờ cổ, nụ cười ngày càng đậm, coi như không có ai mà xoa má cô.
“Thế mà cũng nhận ra?” Ôn Hành Dao vác vẻ mặt thất bại, không chịu nổi đả kích nhưng chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ trán. Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, mà trên đường đi, Ôn Hành Viễn không hề ám chỉ gì với cô cả, anh ta cũng đã cố bắt chước khẩu khí nói chuyện với cô như Ôn Hành Viễn, ấy vậy mà vẫn dễ dàng nhận ra?
“Khi nào về nhà, kiểu gì anh cũng phải hỏi tội Tiểu Nhiên.” Ôn Hành Dao ảo não gãi đầu, “Đến giờ anh đứng cạnh Hành Viễn, cô ấy vẫn mù mờ hỏi, “Hành Dao đấy à?”.”
Si Nhan khẽ cười, để Ôn Hành Viễn ôm vai, khách khí chào hỏi với anh ta, “Em chào anh, hoan nghênh anh đến chơi.”
Ôn Hành Dao cười và gật đầu, lại đấm vào ngực Si Hạ, “Lâu lắm không gặp, lên cục trưởng rồi, quả là không tầm thường.”
Si Hạ cười, đấm trả một cú, rồi nghiêng người cho anh ta vào nhà, “Ai có bản lĩnh được như cậu, lấy vợ sinh con, thuận lợi như nước, hạnh phúc nhỉ.”
“Mấy đứa sao cứ đứng ngoài thế, mãi mà vẫn chưa vào là thế nào.” Si Hạo đang ở phòng khách xem tivi, nghe thấy chuông cửa mà mãi vẫn chưa thấy người vào, cuối cùng phải đứng dậy đi ra, “Hành Viễn hả, sao đến muộn thế, chú Si chờ cháu cả sáng đấy.”
Kéo tay Ôn Hành Dao, Si Hạo lại nói: “Hành Viễn này, hôm nay phải chơi với chú Si mấy ván cờ đấy.”
Rốt cuộc, Si Nhan cũng không thể nhịn cười nổi. Ôn Hành Viễn nhịn cười, bước hai bước đến cạnh Si Hạo, “Chú Si, chúc chú năm mới vui vẻ. Biết chú thích chơi cờ, cháu đã chuẩn bị rồi đây, cháu cũng phải chơi mấy ván chứ ạ?”
Si Hạo giật mình, quay đầu nhìn Ôn Hành Dao, lại nhìn Ôn Hành Viễn, liền vỗ vỗ trán và cười, “Xem chú này, vừa rồi còn nghe Tiểu Nhan nói Hành Dao cũng đến, loanh quanh thế nào mà lại quên mất, không phân biệt được gì cả.”
Si Hạ nhận lấy bàn cờ, nhìn Ôn Hành Viễn cười nói: “Xem ra cậu không thương yêu Tiểu Nhan vô ích rồi, người ta không làm cậu thất vọng nhé.” Thấy Si Nhan định đánh mình, anh cầm bàn cờ che trước người, lại nói thêm với bố: “Bố, ông con rể này quả nhiên là tri kỷ, qua cửa chưa ạ?”
“Chắc chắn anh không phải là anh trai em.” Si Nhan lườm anh, đưa tay véo cánh tay anh, lại bị Si Hạ tránh được. Anh nhìn Ôn Hành Viễn và nói: “Nhìn đi, có chỗ dựa rồi là không như ngày trước nữa, dám động tay với mình.”
“Bố, quản con trai bố đi, có anh trai nào như thế không chứ.” Si Nhan đỏ mặt, xấu hổ kéo tay bố làm nũng, khiến anh em họ Ôn và Si Hạ cùng bật cười.
Lần đầu anh lấy thân phận bạn trai Si Nhan đến ra mắt bố vợ, lại bởi vì ông nhận nhầm con rể, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Ôn Hành Viễn đánh cờ với bố vợ. Si Nhan lúi húi trong bếp bổ hoa quả. Còn Si Hạ và Ôn Hành Dao vừa ngồi xem trận đấu, vừa tán dóc. Cứ thế cho đến chiều, giữa mọi người không hề có cảm giác xa lạ, trái lại, thân thiết như người trong nhà.
Trước đã quen biết nhau, nhưng đây là lần đầu tiên anh em nhà họ Ôn có cuộc gặp mặt trịnh trọng như thế này. Vốn là khách, nhưng biết tay nghề Si Nhan không ổn, để anh vợ Si Hạ xuất chiêu thì càng không ổn, vì vậy anh đã thương lượng để ra ngoài ăn tối.
Ôn Hành Viễn lái xe chở Si Nhan, Si Hạ cùng bố và Ôn Hành Dao ngồi một xe, tất cả hướng về phía nhà hàng đã đặt trước.
“Anh chưa bao giờ nói cho em biết anh với anh trai anh là sinh đôi.” Thừa dịp chỉ có hai người, Si Nhan gườm gườm nhìn anh.
“Tại em không hỏi.” Ôn Hành Viễn thản nhiên đáp, vẻ mặt như kiểu “không thể trách anh được”, đôi mắt đậm ý cười.
“Suýt nữa làm em mất mặt. Nếu lúc mở cửa, em lao vào lòng anh cả thì không phải là thành trò hề rồi à.” Si Nhan bĩu môi, vừa nói vừa thắt dây an toàn, lại lầm bầm, “Em gặp không ít cặp sinh đôi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cặp đẹp trai thế. Đúng là không công bằng.”
Ôn Hành Viễn cười, đưa tay vuốt tóc cô, lại rướn người hôn lên môi cô.
Anh mặc một chiếc măng-tô tối màu, bên trong là quần âu và áo sơmi, không đeo cà vạt, chiếc sơmi sáng màu được cởi bỏ hai cúc trên. Si Nhan kéo thấp đầu anh xuống, bàn tay khẽ vuốt ve cổ anh.
Ôn Hành Viễn ôm cô vào lòng, càng ôm càng chặt, cũng vì thế mà nụ hôn được sâu hơn.
Đôi môi Si Nhan hé mở để đầu lưỡi anh đẩy vào trong miệng, cô hạ tay xuống, luồn qua lớp áo măng-tô, cách lớp áo sơmi mà ôm thắt lưng anh.
Hôn đến khi cả hai gần ngạt thở, Ôn Hành Viễn mới lưu luyến dời khỏi môi cô. Không ngờ, Si Nhan lại nghiêng đầu hôn một cái lên tai anh, rồi vùi khuôn mặt đỏ ửng vào cổ anh, nép cả người vào trong tà áo của anh.
Ngay lúc này, Si Nhan thật sự cảm nhận được cảm giác yêu tha thiết. Xa nhau mấy ngày nhưng lại nhớ nhung khủng khiếp, di động vừa đổ một hồi chuông đã nghĩ ngay là anh gọi, chuông cửa vừa vang lên là cô đã mừng quýnh, như thể mình không thể kiểm soát tâm tình được.
Từng nghĩ tình yêu đã chết, không bao giờ có thể nhớ thương người khác được nữa; từng nghĩ trái tim đã tan nát, đã mất đi khả năng yêu; từng nghĩ rằng hạnh phúc đã đi xa, nhưng, người yêu cô vẫn cứ quẩn quanh bên cạnh. Cho đến lúc này cô mới phát hiện ra, điều đã từng, đã từng tưởng rằng, thật ra đều là sai lầm.
Cô và Ôn Hành Viễn đang sống trong hạnh phúc. Có lẽ trời cao đã an bài từ lâu, chỉ là sự an bài ấy phất phơ như những sợi dây nhỏ gợn lên tình cảm, dẫn lối cho những bước đi loạng choạng của cô. Cũng may, đi lòng vòng đã lâu nhưng cô không từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc, cũng may, khi cô xoay người lại, anh vẫn đang đứng đó.
Có lẽ người khác không biết, Si Nhan có một nguyên tắc, đó chính là: Yêu là một sự thành tín, là phải nỗ lực, nếu như không yêu thì sẽ không dễ dàng mở rộng cánh cửa trái tim, nếu như đã yêu rồi thì phải dốc lòng dốc sức để giữ tình yêu. Cho nên, dù cô có yếu đuối bất lực, dù khi cô đơn quạnh hiu, cũng có thể có lý do để tiếp nhận anh.
Si Nhan biết chắc một điều: Chỉ có tình yêu, mới là lý do cho tình yêu.
“Phát hiện trên cổ anh có nốt ruồi từ lúc nào thế?” Ôn Hành Viễn ôm cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô. Cô có thể nhận ra anh một cách chính xác, điều này khiến anh bất ngờ, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào. Phải biết rằng, anh trai và chị dâu kết hôn đã được ba năm, vậy mà vẫn thường xuyên nhận nhầm người.
Si Nhan nhích gần hơn vào lòng anh, mặt càng đỏ, cô cắn răng, lẩm bẩm nói: “Buổi sáng anh về thành phố S, không phải là em dậy trước à…Vô tình nhìn thấy…”
Ôn Hành Viễn cười. Nhớ sáng hôm ấy, khi tỉnh dậy, anh thấy Si Nhan đang đặt tay chống đầu nhìn anh. Lúc đó cô giật mình, lại có vẻ bối rối, cổ cũng đỏ lên, chỉ hận nỗi không thể chui mãi trong chăn.
“Đi nhanh đi, đến muộn không tốt đâu.” Si Nhan lấy lại bình tĩnh, rời khỏi vòng tay anh rồi ngồi thẳng dậy, lại đưa tay bẻ cổ áo và chỉnh lại sơmi cho anh, “Thật ra anh cũng biết lấy lòng bố em đấy chứ, thế nào mà lại biết được bố thích chơi cờ.”
Nghiêng đầu nhìn và khẳng định không có chỗ nào bất ổn, cô hài lòng mỉm cười. Bất chợt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dịu hòa của anh, mặt cô lại đỏ hồng, “Còn nhìn gì nữa, mau đi đi.”
Đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, anh mỉm cười tươi rói rồi mới chịu khởi động xe.
Yêu một người rất khổ cực, như Ôn Hành Viễn vậy. Mười một năm trước, anh thích cô, nhưng chỉ là thầm mến. Khi đó cô còn nhỏ, anh muốn chờ cô lớn thêm chút nữa. Tám năm sau, anh về nước, tưởng rằng có thể dắt tay cô, nhưng, cô đã mỉm cười dựa vào lòng Hàn Nặc. Bốn năm trước, khi họ gặp lại nhau, nhưng cũng là lúc cô gặp phải cơn biến cố lớn, cầm bàn tay lạnh ngắt của cô, anh đã quyết định, kiếp này sẽ không buông tay. Vì thế, bây giờ họ đã có thể yêu nhau.
Quá trình này thật sự phải trải qua quá nhiều năm.
Yêu một người rất đơn giản, như Si Nhan vậy. Mối tình đầu ngọt ngào đánh thức trái tim hồn nhiên của một cô gái ngây thơ, nhưng cuộc đời này tràn ngập những điều bất ngờ không thể đoán trước, không ai có thể thay đổi được. Trời cao trêu đùa, khoảng cách với Hàn Nặc từ lúc đó đến cuối cùng vẫn là không thể kéo gần lại được. Có yêu, có đau khổ, đã khóc nhiều lần, cuộc sống của cô, tình yêu của cô, trong sự an ủi dịu dàng của anh, vẫn có thể tiếp tục.
Mối tình này, ào ào như vũ bão.
Có lẽ, giữa người với người, giữa khoảng cách của trái tim, thật sự rất xa, nhưng cũng lại vô cùng gần.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, hai người bước vào thang máy. Đến cửa, Ôn Hành Dao liếc nhìn Ôn Hành Viễn, nhìn kỹ một chút, ánh mắt anh ta đang cực kỳ phức tạp.
Ôn Hành Viễn lại tỏ ra bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Ấn chuông đi, bây giờ anh không về được đâu.”
Ôn Hành Dao thu ánh mắt nghiền ngẫm lại, cười cười: “Cho dù Si Nhan không nhận ra cũng đừng lo, lần đầu tiên gặp, chị dâu chú cũng nhận nhầm mà, còn thiếu mỗi nước hôn chú nữa thôi.”
Ôn Hành Viễn nhíu mày, mím môi không nói gì. Chắc chắn anh ta ghi thù, nếu không sẽ chẳng bám theo đến đây.
Vừa ấn chuông cửa, hai anh em họ Ôn cùng chớp mắt, nụ cười bên môi hoàn toàn biến mất.
Cửa vừa được mở ra, Si Nhan lập tức sững sờ, nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt giống nhau như đúc, vẻ tươi cười vừa nãy cũng không còn tăm hơi.
Vẻ kinh ngạc trong mắt cô khiến Ôn Hành Dao mỉm cười, ánh mắt chuyển từ đôi mắt cô sang mái tóc dài mượt. Quả nhiên là đặc biệt, khuôn mặt không trang điểm cùng kiểu tóc này không hề che đi vẻ thuần khiết của cô, mà lại còn tăng thêm nét dịu dàng, thanh tân. Cuối cùng anh ta đã hiểu tại sao Ôn Hành Viễn có thể chờ cô đến mười năm.
Si Hạ đứng yên phía sau cô, nhìn Ôn Hành Dao cười cười, “Không ngờ thằng nhãi cậu từ Mỹ về rồi.”
Ôn Hành Dao và Ôn Hành Viễn cùng im lặng, chỉ có một người dời ánh mắt từ Si Nhan sang Si Hạ. Người còn lại thì nhìn chằm chằm vào mắt cô, dịu dàng nói: “Sao còn ngây ngẩn ra thế? Không muốn để bọn anh vào à?” Trong lời nói mơ hồ có ý cười.
Si Hạ ngậm miệng, đôi con ngươi khẽ đảo, nở nụ cười thâm sâu, khoanh hai tay trước ngực, chờ phản ứng kế tiếp của Si Nhan.
Tiếng nói nhẹ nhàng dường như vô cùng quen thuộc, lại như lơ đãng thoáng chút cưng chiều, song, trong nháy mắt, cô chợt nhớ ra, khẽ nhíu mày rồi xoay người nhìn Si Hạ. Thấy anh chỉ cười mà không nói, cô quay lại nhìn hai khuôn mặt giống nhau.
Rất lâu sau, sắc mặt Si Nhan dịu lại, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, cô hơi đỏ mặt tía tai, xấu hổ nghiêng đầu nhìn lướt qua cổ của người nãy giờ vẫn im lặng, rồi cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, “Nếu em nhận nhầm, anh sẽ phản ứng thế nào?”
Ôn Hành Viễn không đáp, đưa tay sờ sờ cổ, nụ cười ngày càng đậm, coi như không có ai mà xoa má cô.
“Thế mà cũng nhận ra?” Ôn Hành Dao vác vẻ mặt thất bại, không chịu nổi đả kích nhưng chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ trán. Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, mà trên đường đi, Ôn Hành Viễn không hề ám chỉ gì với cô cả, anh ta cũng đã cố bắt chước khẩu khí nói chuyện với cô như Ôn Hành Viễn, ấy vậy mà vẫn dễ dàng nhận ra?
“Khi nào về nhà, kiểu gì anh cũng phải hỏi tội Tiểu Nhiên.” Ôn Hành Dao ảo não gãi đầu, “Đến giờ anh đứng cạnh Hành Viễn, cô ấy vẫn mù mờ hỏi, “Hành Dao đấy à?”.”
Si Nhan khẽ cười, để Ôn Hành Viễn ôm vai, khách khí chào hỏi với anh ta, “Em chào anh, hoan nghênh anh đến chơi.”
Ôn Hành Dao cười và gật đầu, lại đấm vào ngực Si Hạ, “Lâu lắm không gặp, lên cục trưởng rồi, quả là không tầm thường.”
Si Hạ cười, đấm trả một cú, rồi nghiêng người cho anh ta vào nhà, “Ai có bản lĩnh được như cậu, lấy vợ sinh con, thuận lợi như nước, hạnh phúc nhỉ.”
“Mấy đứa sao cứ đứng ngoài thế, mãi mà vẫn chưa vào là thế nào.” Si Hạo đang ở phòng khách xem tivi, nghe thấy chuông cửa mà mãi vẫn chưa thấy người vào, cuối cùng phải đứng dậy đi ra, “Hành Viễn hả, sao đến muộn thế, chú Si chờ cháu cả sáng đấy.”
Kéo tay Ôn Hành Dao, Si Hạo lại nói: “Hành Viễn này, hôm nay phải chơi với chú Si mấy ván cờ đấy.”
Rốt cuộc, Si Nhan cũng không thể nhịn cười nổi. Ôn Hành Viễn nhịn cười, bước hai bước đến cạnh Si Hạo, “Chú Si, chúc chú năm mới vui vẻ. Biết chú thích chơi cờ, cháu đã chuẩn bị rồi đây, cháu cũng phải chơi mấy ván chứ ạ?”
Si Hạo giật mình, quay đầu nhìn Ôn Hành Dao, lại nhìn Ôn Hành Viễn, liền vỗ vỗ trán và cười, “Xem chú này, vừa rồi còn nghe Tiểu Nhan nói Hành Dao cũng đến, loanh quanh thế nào mà lại quên mất, không phân biệt được gì cả.”
Si Hạ nhận lấy bàn cờ, nhìn Ôn Hành Viễn cười nói: “Xem ra cậu không thương yêu Tiểu Nhan vô ích rồi, người ta không làm cậu thất vọng nhé.” Thấy Si Nhan định đánh mình, anh cầm bàn cờ che trước người, lại nói thêm với bố: “Bố, ông con rể này quả nhiên là tri kỷ, qua cửa chưa ạ?”
“Chắc chắn anh không phải là anh trai em.” Si Nhan lườm anh, đưa tay véo cánh tay anh, lại bị Si Hạ tránh được. Anh nhìn Ôn Hành Viễn và nói: “Nhìn đi, có chỗ dựa rồi là không như ngày trước nữa, dám động tay với mình.”
“Bố, quản con trai bố đi, có anh trai nào như thế không chứ.” Si Nhan đỏ mặt, xấu hổ kéo tay bố làm nũng, khiến anh em họ Ôn và Si Hạ cùng bật cười.
Lần đầu anh lấy thân phận bạn trai Si Nhan đến ra mắt bố vợ, lại bởi vì ông nhận nhầm con rể, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Ôn Hành Viễn đánh cờ với bố vợ. Si Nhan lúi húi trong bếp bổ hoa quả. Còn Si Hạ và Ôn Hành Dao vừa ngồi xem trận đấu, vừa tán dóc. Cứ thế cho đến chiều, giữa mọi người không hề có cảm giác xa lạ, trái lại, thân thiết như người trong nhà.
Trước đã quen biết nhau, nhưng đây là lần đầu tiên anh em nhà họ Ôn có cuộc gặp mặt trịnh trọng như thế này. Vốn là khách, nhưng biết tay nghề Si Nhan không ổn, để anh vợ Si Hạ xuất chiêu thì càng không ổn, vì vậy anh đã thương lượng để ra ngoài ăn tối.
Ôn Hành Viễn lái xe chở Si Nhan, Si Hạ cùng bố và Ôn Hành Dao ngồi một xe, tất cả hướng về phía nhà hàng đã đặt trước.
“Anh chưa bao giờ nói cho em biết anh với anh trai anh là sinh đôi.” Thừa dịp chỉ có hai người, Si Nhan gườm gườm nhìn anh.
“Tại em không hỏi.” Ôn Hành Viễn thản nhiên đáp, vẻ mặt như kiểu “không thể trách anh được”, đôi mắt đậm ý cười.
“Suýt nữa làm em mất mặt. Nếu lúc mở cửa, em lao vào lòng anh cả thì không phải là thành trò hề rồi à.” Si Nhan bĩu môi, vừa nói vừa thắt dây an toàn, lại lầm bầm, “Em gặp không ít cặp sinh đôi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cặp đẹp trai thế. Đúng là không công bằng.”
Ôn Hành Viễn cười, đưa tay vuốt tóc cô, lại rướn người hôn lên môi cô.
Anh mặc một chiếc măng-tô tối màu, bên trong là quần âu và áo sơmi, không đeo cà vạt, chiếc sơmi sáng màu được cởi bỏ hai cúc trên. Si Nhan kéo thấp đầu anh xuống, bàn tay khẽ vuốt ve cổ anh.
Ôn Hành Viễn ôm cô vào lòng, càng ôm càng chặt, cũng vì thế mà nụ hôn được sâu hơn.
Đôi môi Si Nhan hé mở để đầu lưỡi anh đẩy vào trong miệng, cô hạ tay xuống, luồn qua lớp áo măng-tô, cách lớp áo sơmi mà ôm thắt lưng anh.
Hôn đến khi cả hai gần ngạt thở, Ôn Hành Viễn mới lưu luyến dời khỏi môi cô. Không ngờ, Si Nhan lại nghiêng đầu hôn một cái lên tai anh, rồi vùi khuôn mặt đỏ ửng vào cổ anh, nép cả người vào trong tà áo của anh.
Ngay lúc này, Si Nhan thật sự cảm nhận được cảm giác yêu tha thiết. Xa nhau mấy ngày nhưng lại nhớ nhung khủng khiếp, di động vừa đổ một hồi chuông đã nghĩ ngay là anh gọi, chuông cửa vừa vang lên là cô đã mừng quýnh, như thể mình không thể kiểm soát tâm tình được.
Từng nghĩ tình yêu đã chết, không bao giờ có thể nhớ thương người khác được nữa; từng nghĩ trái tim đã tan nát, đã mất đi khả năng yêu; từng nghĩ rằng hạnh phúc đã đi xa, nhưng, người yêu cô vẫn cứ quẩn quanh bên cạnh. Cho đến lúc này cô mới phát hiện ra, điều đã từng, đã từng tưởng rằng, thật ra đều là sai lầm.
Cô và Ôn Hành Viễn đang sống trong hạnh phúc. Có lẽ trời cao đã an bài từ lâu, chỉ là sự an bài ấy phất phơ như những sợi dây nhỏ gợn lên tình cảm, dẫn lối cho những bước đi loạng choạng của cô. Cũng may, đi lòng vòng đã lâu nhưng cô không từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc, cũng may, khi cô xoay người lại, anh vẫn đang đứng đó.
Có lẽ người khác không biết, Si Nhan có một nguyên tắc, đó chính là: Yêu là một sự thành tín, là phải nỗ lực, nếu như không yêu thì sẽ không dễ dàng mở rộng cánh cửa trái tim, nếu như đã yêu rồi thì phải dốc lòng dốc sức để giữ tình yêu. Cho nên, dù cô có yếu đuối bất lực, dù khi cô đơn quạnh hiu, cũng có thể có lý do để tiếp nhận anh.
Si Nhan biết chắc một điều: Chỉ có tình yêu, mới là lý do cho tình yêu.
“Phát hiện trên cổ anh có nốt ruồi từ lúc nào thế?” Ôn Hành Viễn ôm cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô. Cô có thể nhận ra anh một cách chính xác, điều này khiến anh bất ngờ, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào. Phải biết rằng, anh trai và chị dâu kết hôn đã được ba năm, vậy mà vẫn thường xuyên nhận nhầm người.
Si Nhan nhích gần hơn vào lòng anh, mặt càng đỏ, cô cắn răng, lẩm bẩm nói: “Buổi sáng anh về thành phố S, không phải là em dậy trước à…Vô tình nhìn thấy…”
Ôn Hành Viễn cười. Nhớ sáng hôm ấy, khi tỉnh dậy, anh thấy Si Nhan đang đặt tay chống đầu nhìn anh. Lúc đó cô giật mình, lại có vẻ bối rối, cổ cũng đỏ lên, chỉ hận nỗi không thể chui mãi trong chăn.
“Đi nhanh đi, đến muộn không tốt đâu.” Si Nhan lấy lại bình tĩnh, rời khỏi vòng tay anh rồi ngồi thẳng dậy, lại đưa tay bẻ cổ áo và chỉnh lại sơmi cho anh, “Thật ra anh cũng biết lấy lòng bố em đấy chứ, thế nào mà lại biết được bố thích chơi cờ.”
Nghiêng đầu nhìn và khẳng định không có chỗ nào bất ổn, cô hài lòng mỉm cười. Bất chợt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dịu hòa của anh, mặt cô lại đỏ hồng, “Còn nhìn gì nữa, mau đi đi.”
Đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, anh mỉm cười tươi rói rồi mới chịu khởi động xe.
Yêu một người rất khổ cực, như Ôn Hành Viễn vậy. Mười một năm trước, anh thích cô, nhưng chỉ là thầm mến. Khi đó cô còn nhỏ, anh muốn chờ cô lớn thêm chút nữa. Tám năm sau, anh về nước, tưởng rằng có thể dắt tay cô, nhưng, cô đã mỉm cười dựa vào lòng Hàn Nặc. Bốn năm trước, khi họ gặp lại nhau, nhưng cũng là lúc cô gặp phải cơn biến cố lớn, cầm bàn tay lạnh ngắt của cô, anh đã quyết định, kiếp này sẽ không buông tay. Vì thế, bây giờ họ đã có thể yêu nhau.
Quá trình này thật sự phải trải qua quá nhiều năm.
Yêu một người rất đơn giản, như Si Nhan vậy. Mối tình đầu ngọt ngào đánh thức trái tim hồn nhiên của một cô gái ngây thơ, nhưng cuộc đời này tràn ngập những điều bất ngờ không thể đoán trước, không ai có thể thay đổi được. Trời cao trêu đùa, khoảng cách với Hàn Nặc từ lúc đó đến cuối cùng vẫn là không thể kéo gần lại được. Có yêu, có đau khổ, đã khóc nhiều lần, cuộc sống của cô, tình yêu của cô, trong sự an ủi dịu dàng của anh, vẫn có thể tiếp tục.
Mối tình này, ào ào như vũ bão.
Có lẽ, giữa người với người, giữa khoảng cách của trái tim, thật sự rất xa, nhưng cũng lại vô cùng gần.
/83
|