Một lúc lâu sau.Chu Đại Viễn và nhị đệ tử của hắn Chu Hưng Võ, tam đệ tử Chu Kiếm đứng tại một chỗ, ánh mắt ba người đều nhìn xuống mặt đất. Trên mặt đất lúc này cóba con Tao Xú Chồn bê bết máu đang nằm, chúng đều có chung một điểm, chính là trên thân thể đều cột nhữngmiếng vải như xé ra từ quần áo của ai đó.
Sắc mặt Chu Đại Viễn âm trầm nói: "Chu Kiếm, chuyện gì đây?"Chu Kiếm là một hán tử nhỏ con khoảng hơn ba mươi tuổi, rất am hiểu thuật truy tung. Nghe sư phụhỏi, hắn cười khổ nói: "Hung thủ giết chết Tứ sư đệ là một kẻ vô cùng cẩn thẩn giảo hoạt, hơn nữa hắn đối với thuật phản truy tung cũng cực kỳ am hiểu. Vì đề phòng chúng ta lần ra dấu vết, hắnbắt ba con Tao Xú Chồn này, sau đó lấy huyết dịch Tao Xú Chồn bôi lên trên người để giấu kín mùi bản thân. Kế tiếp, hắn đem quần áo buộc vào ba con thú để đánh lạc hướng chúng ta."
Nói đến đây, Chu Kiếm tức giận nói: "Lần này xem ra chúng ta tổn thất nặng. Không nghĩ tới địch nhân lại hung tàn xảo trá như thế."Chu Đại Viễn gầm gừ một tiếng, nổi giận mắng: "Ăn hại!"
Chu Hưng Võ và Chu Kiếm đều cúi đầu không dám lên tiếng. Từ khi sư phụ biết được con trai độc nhất bị chết, tính tình trở nên hung bạo dị thường, hận không thể lập tức phanh thây xé xác hung thủ. Hiện giờ lại chưa tìm được hung thủ, tâm tình càng nóng giận tới cực điểm, lúc này nếu như dám lên tiếng, chỉ sợ bọn họ sẽ bị một chưởng của Chu Đại Viễn đánh chết.
"Rầm rầm rầm bang bang!" Chu Đại Viễn hung hăng đánh ra hơn mười chưởng về bốn phía xung quanh, chưởng lực hùng hồn khiến cho cây cối trong chu vi mười trượng bị đánh tan nát tơi tả, trong chớp mắt bụi đất xung quanh đã tung bay mờ mịt.
Phát tiết cơn giận xong,Chu Đại Viễn với ánh mắt rét lạnh nói: "Chu Kiếm, ngươi cảm thấy hung thủ sẽđi hướng nào?"
Chu Kiếm bị ánh mắt lạnh như băng của sư phụ nhìn chằm chằm thoáng rùng mình một cái, vội vàng nói: "Các giao lộ dẫn về trước Tam Hà Trấn đều bị người của chúng ta canh gác, mà hai hướng khác thì không tiện cho việc ẩn thân,cho nên đệ tử cảm thấy, khả năng cao nhất là tên hung thủ này đi về phía Man Thú sơn mạch phương hướng. Ngoài ra, còn một khả năng khác, chính là hắn không hề dời đi, mà vẫn đang ẩn nấp ở trong rừng rậm này..."
"Trốntại rừng rậm,không đi?" Chu Đại Viễn thoáng nhíu lông mày, hắn cảm thấy cái này là có khả năng lớn nhất. Nếu quả thật là chốn trong rừng rậm, đúng là sẽ khó mà tìm được. Phải biết rằng, tuy rừng rậm nàychỉ có chu vi hơn mười dặm, nhưng Chu Đại Viễn mang theocùng lắm là hơn một trăm nhân thủ, hơn một trăm người nếu muốn ở cái rừng rậm này tìm người,quả thực chẳng khác gì mò kim đáy biển...
Trầm ngâm một lát, Chu Đại Viễn lãnh đạm nói: "Như vậy đi. Hưng Võ ngươi dẫn theo vài tiểu đội, hướng vòng ngoài Man Thú sơn mạch tìm kiếm. Chu Kiếm, ngươi theo ta, ta sẽ đích thân thi triển Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật, tự mình tìm kiếm trong rừng!"
Nghe Chu Đại Viễn nói đến "Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật ", trên mặt hai người Chu Hưng Võ và Chu Kiếm đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật này là một trong những bí kỹ của Chu gia Thanh Tang Thành, sau khi thi triển, có thể dễ dàng cảm ứng được tiếng động gió cỏ trong mười dặm, dù cho chỉ là một con chuột đất nho nhỏ, cũng không cách nào qua mắt được môn bí thuật truy tung này.
Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật lợi hại là vậy nhưng thi triển lại cực kỳ khó, cần ít nhất là cao thủ Võ Đạo Cửu Trọngmới có thể thi triển. Thực lực Chu Đại Viễn chỉ có Võ Đạo Bát Trọng sơ kỳ, muốn miễn cưỡng thi triển bí thuật này, chỉ có cách thiêu đốt máu huyết để bức ratiềm lực bản thân thì mới được. Tuy nhiên nếu làm vậy sẽ khiến choTinh Nguyên tổn hao rất nhiều, ảnh hưởng sâu sắc đến tu vi bản thân,về sau ắt hẳn sẽ tới địa vị trong gia tộc.
Tuy Chu Hưng Võ và Chu Kiếm rất muốn khuyên giải sư phụ đừng nên thi triển bí thuật kia, nhưng hai người biết rõ tâm tình sư phụ tâm tình hiện tại đang cực kỳ không tốt, nên không ai dám mở miệng....Cây cối rậm rạp dày đặc, cỏ dại còn cao hơn đầu người, nhánh dây leo như những con mãng xà lớn, leo trèo uốn quấn bốn phía xung quanh. Tại nơi cỏ cây dày đặc này thì dù là giữa trưa nắng, ánh mặt trời cũng không thể chiếu đến. Chương Diệp tay nắm thanh Hậu Bối đao đã gãy mất một nữa, đi ngang qua nhưng cành lá khô, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một hai con rắn lớnđang lười biếng bò qua. Tuy rắn này không độc nhưng thân hình bóng loáng lại vừa to vừa thô , khiến hắn mới nhìn qua mà thấy sởn hết cả gai ốc.
Ngoại trừ đại xà ra, làm cho Chương Diệp càng khẩn trương thì còn cónhững loại cỏ độc trùng tử và Độc Tri Chu. Những vật nhỏ này ngoại hình không lớn, nhưng lại là những vật kịch độc, không cẩn thận mà bị cắn trúng một phát sẽ lập tức toi mạng.
Cẩn thận từng li từng tí đi ra hơn mười dặm, hiện giờ gã đã tới khu đấttương đối khoáng đạt,trong nội tâm cũngthầm buông lỏng một chút, bỗng nhiên ngay lúc đó bên tai Chương Diệp truyền đếnmột hồi tiếng thét "Xèo...xèo" .
Hắn rùng mình, vội vàng chạy đến phía sau một cây đại thụ ẩn nấp. Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy bên trái cây có một đạo hắc sóng ( biển sóng đen) đột nhiên vọt tới. Đạohắc sóng càng ngày càng gần, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ, hóa ra, đạo hắc sóng nàylại là do mấy ngàn con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử tạo thành!
Hắc Mao Tiêm Chủy Thử là loài chuột duy nhất ở vòng ngoài Man Thú sơn mạch, ưa thích quần cư, hành động nhanh nhẹn phi thường. Chúng có mỏ nhọn, hàm răng cứng rắn rất lợi hại, dù cho khối đá lớn cũng có thể cắn nát, ngay cả một số hung thú khổng lồ, gặp phải đàn chuột chi chít chằng chịt này, cũng chỉ có nước đường mà trốn chạy.
"Hai! Vừa vào tại đây đã gặp đám súc sinh này, vận khí của mình cũng kém quá a!" Chương Diệp âm thầm kêu khổ, thừa dịp còn chưa bị đàn chuột phát hiện, hắn như một viên hầu từ từ bò lên phía trên cây đại thụ.
"C-K-Í-T..T...T ——" rất nhanh đã có một con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử phát hiện ra Chương Diệp, liền đó một đám Hắc Mao Tiêm Chủy Thử lập tức theo cây bò lên. Những Hắc Mao Tiêm Chủy Thử không lớn nhưng năng lực leo cây vô cùng tốt, thân thểbóng loáng cấp tốc tiến về phía trên, như là từng đạo hắc ám tử thần.
"Đi chết đi!" Chương Diệp thầm mắng một tiếng, Hậu Bối đao trong tay nhanh chóng chém ra, một con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử nhảy lên nhất thời bị hắn phân thây hai đoạn.Hắc Mao Tiêm Chủy Thử tuy thuộc loài chuột, nhưng lại rất thích huyết nhục. Thấy mùi máu tươi của đồng loại, Hắc Mao Tiêm Chủy Thử càng thêm điên cuồng, mang theo những tiếng gió "Sưu sưu" phốc đến.
"Bá bá bá bá bá bá ——" Chương Diệp liên tục xuất đao, mỗi một đao bổ ra, thì một con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử bị chém thành hai khúc, chỉ trong thời gian vài hô hấp, hắn đã bổ ra hơn bốn mươi đao, chém giết mấy chục con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử, thi thể Chủy Thử xếp chồng chất cả một đống, mùi máu tươi và mùi khai tràn ngập rừng cây.Mặc dù liên tục bị chém giết, nhưng Hắc Mao Tiêm Chủy Thử lại nhưcàng hưng phấn, Chương Diệp tiếp tục chém ra mấy chục đao thì đã nghe từ đằng xa truyền tới những âm thanh " sàn sạt", hiển nhiên là đang có rất nhiều Chủy Thử đang tức tốc phi tới."Tình hình này chỉ sợ có đến hơn vạn con chuột đang tới! Tuy Hắc Mao Tiêm Chủy Thử khá yếu đối, nhưng bị nhiều Hắc Mao Tiêm Chủy Thử như vậy vây công, tuyệt đối chỉ có đường chết!" Nghĩ tới đây, Chương Diệp thay đổi chiến thuật, trên tay vẫn tiếp tục chém ra một đao, nhưng dưới chân nhanh chóng khẽ động, "Hô" một phát liền sang một cây đại thụ khác.
"Sưu sưu sưu ——" Chương Diệp liên tục nhảy qua hơn mười đại thụ, sau đó tay cầm lấy một dây leo đu người trong khung trung mấy chục thước từ cây này sang cây khác, cuối cùng hắn cũngtạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của lũ Hắc Mao Tiêm Chủy Thử.
Nhìn lại phía sau Hắc Mao Tiêm Chủy Thử đang nhung nhúc từng bầy từng bầy bò lổm ngổm, không khỏi dọa cho cho hắn toát hết mồ hôi, không dám nán lại nữa hắn dốc hết sức vội vàng rời xa chỗ này.
Chương Diệp phi một hơi ra xa đám chuột gần cả dặm, đang muốn nghỉ một chút, chợt một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc từ đáy lòng hắn dâng lên. Hắn cảm giác toàn thân mình đang lọt vào tầm ngắm của một địch nhân vô hình nào đó !Chương Diệp vội vàng vận chuyển chân khí toàn thân,oai dũng cầm Đoạn Đao trong tay, gào to nói: "Ai!"
Sắc mặt Chu Đại Viễn âm trầm nói: "Chu Kiếm, chuyện gì đây?"Chu Kiếm là một hán tử nhỏ con khoảng hơn ba mươi tuổi, rất am hiểu thuật truy tung. Nghe sư phụhỏi, hắn cười khổ nói: "Hung thủ giết chết Tứ sư đệ là một kẻ vô cùng cẩn thẩn giảo hoạt, hơn nữa hắn đối với thuật phản truy tung cũng cực kỳ am hiểu. Vì đề phòng chúng ta lần ra dấu vết, hắnbắt ba con Tao Xú Chồn này, sau đó lấy huyết dịch Tao Xú Chồn bôi lên trên người để giấu kín mùi bản thân. Kế tiếp, hắn đem quần áo buộc vào ba con thú để đánh lạc hướng chúng ta."
Nói đến đây, Chu Kiếm tức giận nói: "Lần này xem ra chúng ta tổn thất nặng. Không nghĩ tới địch nhân lại hung tàn xảo trá như thế."Chu Đại Viễn gầm gừ một tiếng, nổi giận mắng: "Ăn hại!"
Chu Hưng Võ và Chu Kiếm đều cúi đầu không dám lên tiếng. Từ khi sư phụ biết được con trai độc nhất bị chết, tính tình trở nên hung bạo dị thường, hận không thể lập tức phanh thây xé xác hung thủ. Hiện giờ lại chưa tìm được hung thủ, tâm tình càng nóng giận tới cực điểm, lúc này nếu như dám lên tiếng, chỉ sợ bọn họ sẽ bị một chưởng của Chu Đại Viễn đánh chết.
"Rầm rầm rầm bang bang!" Chu Đại Viễn hung hăng đánh ra hơn mười chưởng về bốn phía xung quanh, chưởng lực hùng hồn khiến cho cây cối trong chu vi mười trượng bị đánh tan nát tơi tả, trong chớp mắt bụi đất xung quanh đã tung bay mờ mịt.
Phát tiết cơn giận xong,Chu Đại Viễn với ánh mắt rét lạnh nói: "Chu Kiếm, ngươi cảm thấy hung thủ sẽđi hướng nào?"
Chu Kiếm bị ánh mắt lạnh như băng của sư phụ nhìn chằm chằm thoáng rùng mình một cái, vội vàng nói: "Các giao lộ dẫn về trước Tam Hà Trấn đều bị người của chúng ta canh gác, mà hai hướng khác thì không tiện cho việc ẩn thân,cho nên đệ tử cảm thấy, khả năng cao nhất là tên hung thủ này đi về phía Man Thú sơn mạch phương hướng. Ngoài ra, còn một khả năng khác, chính là hắn không hề dời đi, mà vẫn đang ẩn nấp ở trong rừng rậm này..."
"Trốntại rừng rậm,không đi?" Chu Đại Viễn thoáng nhíu lông mày, hắn cảm thấy cái này là có khả năng lớn nhất. Nếu quả thật là chốn trong rừng rậm, đúng là sẽ khó mà tìm được. Phải biết rằng, tuy rừng rậm nàychỉ có chu vi hơn mười dặm, nhưng Chu Đại Viễn mang theocùng lắm là hơn một trăm nhân thủ, hơn một trăm người nếu muốn ở cái rừng rậm này tìm người,quả thực chẳng khác gì mò kim đáy biển...
Trầm ngâm một lát, Chu Đại Viễn lãnh đạm nói: "Như vậy đi. Hưng Võ ngươi dẫn theo vài tiểu đội, hướng vòng ngoài Man Thú sơn mạch tìm kiếm. Chu Kiếm, ngươi theo ta, ta sẽ đích thân thi triển Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật, tự mình tìm kiếm trong rừng!"
Nghe Chu Đại Viễn nói đến "Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật ", trên mặt hai người Chu Hưng Võ và Chu Kiếm đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật này là một trong những bí kỹ của Chu gia Thanh Tang Thành, sau khi thi triển, có thể dễ dàng cảm ứng được tiếng động gió cỏ trong mười dặm, dù cho chỉ là một con chuột đất nho nhỏ, cũng không cách nào qua mắt được môn bí thuật truy tung này.
Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật lợi hại là vậy nhưng thi triển lại cực kỳ khó, cần ít nhất là cao thủ Võ Đạo Cửu Trọngmới có thể thi triển. Thực lực Chu Đại Viễn chỉ có Võ Đạo Bát Trọng sơ kỳ, muốn miễn cưỡng thi triển bí thuật này, chỉ có cách thiêu đốt máu huyết để bức ratiềm lực bản thân thì mới được. Tuy nhiên nếu làm vậy sẽ khiến choTinh Nguyên tổn hao rất nhiều, ảnh hưởng sâu sắc đến tu vi bản thân,về sau ắt hẳn sẽ tới địa vị trong gia tộc.
Tuy Chu Hưng Võ và Chu Kiếm rất muốn khuyên giải sư phụ đừng nên thi triển bí thuật kia, nhưng hai người biết rõ tâm tình sư phụ tâm tình hiện tại đang cực kỳ không tốt, nên không ai dám mở miệng....Cây cối rậm rạp dày đặc, cỏ dại còn cao hơn đầu người, nhánh dây leo như những con mãng xà lớn, leo trèo uốn quấn bốn phía xung quanh. Tại nơi cỏ cây dày đặc này thì dù là giữa trưa nắng, ánh mặt trời cũng không thể chiếu đến. Chương Diệp tay nắm thanh Hậu Bối đao đã gãy mất một nữa, đi ngang qua nhưng cành lá khô, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một hai con rắn lớnđang lười biếng bò qua. Tuy rắn này không độc nhưng thân hình bóng loáng lại vừa to vừa thô , khiến hắn mới nhìn qua mà thấy sởn hết cả gai ốc.
Ngoại trừ đại xà ra, làm cho Chương Diệp càng khẩn trương thì còn cónhững loại cỏ độc trùng tử và Độc Tri Chu. Những vật nhỏ này ngoại hình không lớn, nhưng lại là những vật kịch độc, không cẩn thận mà bị cắn trúng một phát sẽ lập tức toi mạng.
Cẩn thận từng li từng tí đi ra hơn mười dặm, hiện giờ gã đã tới khu đấttương đối khoáng đạt,trong nội tâm cũngthầm buông lỏng một chút, bỗng nhiên ngay lúc đó bên tai Chương Diệp truyền đếnmột hồi tiếng thét "Xèo...xèo" .
Hắn rùng mình, vội vàng chạy đến phía sau một cây đại thụ ẩn nấp. Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy bên trái cây có một đạo hắc sóng ( biển sóng đen) đột nhiên vọt tới. Đạohắc sóng càng ngày càng gần, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ, hóa ra, đạo hắc sóng nàylại là do mấy ngàn con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử tạo thành!
Hắc Mao Tiêm Chủy Thử là loài chuột duy nhất ở vòng ngoài Man Thú sơn mạch, ưa thích quần cư, hành động nhanh nhẹn phi thường. Chúng có mỏ nhọn, hàm răng cứng rắn rất lợi hại, dù cho khối đá lớn cũng có thể cắn nát, ngay cả một số hung thú khổng lồ, gặp phải đàn chuột chi chít chằng chịt này, cũng chỉ có nước đường mà trốn chạy.
"Hai! Vừa vào tại đây đã gặp đám súc sinh này, vận khí của mình cũng kém quá a!" Chương Diệp âm thầm kêu khổ, thừa dịp còn chưa bị đàn chuột phát hiện, hắn như một viên hầu từ từ bò lên phía trên cây đại thụ.
"C-K-Í-T..T...T ——" rất nhanh đã có một con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử phát hiện ra Chương Diệp, liền đó một đám Hắc Mao Tiêm Chủy Thử lập tức theo cây bò lên. Những Hắc Mao Tiêm Chủy Thử không lớn nhưng năng lực leo cây vô cùng tốt, thân thểbóng loáng cấp tốc tiến về phía trên, như là từng đạo hắc ám tử thần.
"Đi chết đi!" Chương Diệp thầm mắng một tiếng, Hậu Bối đao trong tay nhanh chóng chém ra, một con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử nhảy lên nhất thời bị hắn phân thây hai đoạn.Hắc Mao Tiêm Chủy Thử tuy thuộc loài chuột, nhưng lại rất thích huyết nhục. Thấy mùi máu tươi của đồng loại, Hắc Mao Tiêm Chủy Thử càng thêm điên cuồng, mang theo những tiếng gió "Sưu sưu" phốc đến.
"Bá bá bá bá bá bá ——" Chương Diệp liên tục xuất đao, mỗi một đao bổ ra, thì một con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử bị chém thành hai khúc, chỉ trong thời gian vài hô hấp, hắn đã bổ ra hơn bốn mươi đao, chém giết mấy chục con Hắc Mao Tiêm Chủy Thử, thi thể Chủy Thử xếp chồng chất cả một đống, mùi máu tươi và mùi khai tràn ngập rừng cây.Mặc dù liên tục bị chém giết, nhưng Hắc Mao Tiêm Chủy Thử lại nhưcàng hưng phấn, Chương Diệp tiếp tục chém ra mấy chục đao thì đã nghe từ đằng xa truyền tới những âm thanh " sàn sạt", hiển nhiên là đang có rất nhiều Chủy Thử đang tức tốc phi tới."Tình hình này chỉ sợ có đến hơn vạn con chuột đang tới! Tuy Hắc Mao Tiêm Chủy Thử khá yếu đối, nhưng bị nhiều Hắc Mao Tiêm Chủy Thử như vậy vây công, tuyệt đối chỉ có đường chết!" Nghĩ tới đây, Chương Diệp thay đổi chiến thuật, trên tay vẫn tiếp tục chém ra một đao, nhưng dưới chân nhanh chóng khẽ động, "Hô" một phát liền sang một cây đại thụ khác.
"Sưu sưu sưu ——" Chương Diệp liên tục nhảy qua hơn mười đại thụ, sau đó tay cầm lấy một dây leo đu người trong khung trung mấy chục thước từ cây này sang cây khác, cuối cùng hắn cũngtạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của lũ Hắc Mao Tiêm Chủy Thử.
Nhìn lại phía sau Hắc Mao Tiêm Chủy Thử đang nhung nhúc từng bầy từng bầy bò lổm ngổm, không khỏi dọa cho cho hắn toát hết mồ hôi, không dám nán lại nữa hắn dốc hết sức vội vàng rời xa chỗ này.
Chương Diệp phi một hơi ra xa đám chuột gần cả dặm, đang muốn nghỉ một chút, chợt một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc từ đáy lòng hắn dâng lên. Hắn cảm giác toàn thân mình đang lọt vào tầm ngắm của một địch nhân vô hình nào đó !Chương Diệp vội vàng vận chuyển chân khí toàn thân,oai dũng cầm Đoạn Đao trong tay, gào to nói: "Ai!"
/18
|