Kỳ thực Trâu Lượng vừa rồi cũng do dự một chút, mình nắm giữ năng lực thời gian dừng lại mà vừa rồi đối phương lại ở trong phạm vi tấn công của mình. Nói thẳng, hắn quả thực có cảm giác muốn tấn công, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Trước hết không nói đến việc thời gian dừng lại có tác dụng với nàng hay không mà với sức tấn công của mình, vạn nhất giết không chết nàng thì hắn thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa một cô bé đẹp như vậy, hắn không hạ thủ tàn nhẫn nổi, Trâu Lượng lại tìm cho mình một lý do.
"Kỳ thực rất đơn giản, ta nhìn thấy trong mắt những tượng băng đó, ngươi biết không, lúc mắt chúng ta nhìn thứ gì thì thứ đó sẽ hình thành một hình ảnh trong đồng tử, cho nên ta nghĩ con quái vật lông mượt đó chắc chắn không phải chủ nhân nơi này".
Tuyết nữ vỗ tay một cái, "Ta đã xem những tượng băng đó rất lâu vậy mà không phát hiện, được rồi, ngươi có vấn đề gì thì hỏi đi".
Trâu Lượng vỗ vỗ miệng, "Ngươi có thể giúp chúng ta rời khỏi nơi này không?"
Đặt câu hỏi cũng phải có kỹ xảo, đặc biệt chữ "giúp" kia, hắn đang kéo gần khoảng cách. Tuyết nữ nghịch tóc mình, "Ta ở đây một mình rất chán, các ngươi đã đến thì nhân tiện ở đây luôn với ta".
Trâu Lượng và Gina đưa mắt nhìn nhau, nói đùa à, ở nơi quỷ quái này lâu quá là sẽ chết người.
"Hay là ngươi để nàng trở về, ta ở lại với ngươi, được không?" Trâu Lượng lùi một bước hỏi.
Mắt Tuyết nữ lập tức sáng ngời, "được!"
Hơi vẫy tay, một ký hiệu to lớn đánh vào thân thể Gina, Gina căn bản không kịp nói chuyện, cả thân thể đã bay về phía cơn lốc xoáy trên đỉnh tháp, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Trâu bạn học chỉ có thể cảm thấy may mắn vì vừa rồi không ra tay...
Trên thế giới này không có người tốt bụng vô duyên vô cớ, càng không có yêu tốt bụng vô duyên vô cớ.
Đặc biệt còn là yêu quái lớn như vậy.
Thân thể Gina hiện ra, nàng bị một quả cầu băng phong bế trôi nổi trên không trung.
"Tuyết nữ, thả nàng ra, ngươi có yêu cầu gì chúng ta có thể thương lượng!" Trâu Lượng cân nhắc hậu quả nếu ra tay rồi chỉ có thể nén cơn giận để chính mình tỉnh táo lại.
Tuyết nữ cũng không thèm nhìn Gina trên không trung, đối với nàng mà nói đây là việc làm vô nghĩa.
"Ngươi xem, cô ta chỉ còn cách lối ra không xa, chiến ca của ngươi hát rất dễ nghe, rất đặc biệt, hát cho ta nghe một chút, chỉ cần ta hài lòng thì sec cho cô ta lên cao một mét".
Tuyết nữ chống cằm trôi nổi trên không trung, hiển nhiên xem đây như một trò chơi thú vị.
Tứ đại yêu vương tự có bí pháp truyền thừa, Tuyết nữ mới sinh không biết tại sao lại tách khỏi trói buộc của phong ấn, nàng kế thừa sự xảo quyệt của yêu vương nhưng tâm trí cũng không phải hoàn toàn trưởng thành. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trong truyền thuyết yêu vương đều lấy giết chóc làm niềm vui, cắn nuốt thú linh, cho nên Giáo đình mới phải phát động thánh chiến.
Có điều tựa hồ Tuyết nữ trước mắt không hề có hứng thú này, hoặc có thể chút thịt của mình không đủ giắt răng?
Trâu Lượng nghe yêu cầu của Tuyết nữ, không muốn đáp ứng hắn cũng phải đáp ứng, đối mặt với yêu nữ mạnh mẽ như vậy chỉ có thể đấu trí!
Trong tất cả các kỹ năng thì khi đối mặt với những quái vật vượt qua cấp bậc của mình đòn sát thủ sở trường nhất của Trâu Lượng chính là chiến ca, lực sát thương của chiến ca có tính thẩm thấu, giết chết đối thủ không một tiếng động. Lúc đầu đối phó ngư long chính là như vậy, bây giờ vậy mà Tuyết nữ lại chính mình yêu cầu, như vậy đừng trách hắn.
Trâu Lượng triệu hồi ra nguyên bộ đồ trắng tế ti của mình không hề khách khí, đây là cơ hội tấn công tốt, để không làm cho Tuyết nữ chú ý nên trước hết Trâu Lượng bắt đầu một khúc chiến ca hỗn loạn.
Cả vẻ mặt và động tác cộng thêm tác động của chiến ca làm cho Tuyết nữ vỗ tay liên tục, Trâu Lượng vừa hát vừa kinh hãi, tựa hồ chiến ca của mình không có một chút sát thương nào đối với nàng.
Tuyết nữ trôi nổi trên không trung, thân cao chừng một mét rưỡi, tay chân nhỏ nhắn trắng nõn. Nhìn qua thì tưởng như một đấm của Trâu Lượng đã có thể đánh chết, nhưng Trâu Lượng rất băn khoăn không biết một đao toàn lực của mình bổ xuống có thể lưu lại một dấu vết nào hay không.
Trâu Lượng không ngừng làm trò như một con khỉ khiến Tuyết nữ vui vẻ lật qua lật lại trên không. Một bài đã hát xong, mặt Trâu thần côn cũng có chút khó xử, chiến ca được xưng là sát thủ của yêu thú vậy mà trở thành trò giải trí của đối phương. Điều này quả thật hơi tổn thương lòng tự trọng của Trâu thần côn.
"Ha ha, bài này thế nào?" Trâu Lượng nhìn thoáng qua Gina trên không trung, bất kể thế nào thì bài hát của mình cũng là ca khúc nổi tiếng trong kiếp trước, vượt quá xa trình độ ở thế giới này. Dù sao cũng phải nể mặt mình một chút chứ, hơn nữa nàng cười vui vẻ như vậy.
Thân thể Tuyết nữ thẳng lên, vẫn trôi nổi trên không trung, đôi chân trắng như tuyết đó làm mọi người vừa nhìn đã cảm thấy lạnh buốt, "Vui, nhưng ta không thích, cho nên không được!"
Tuyết nữ đưa tay chỉ lên không trung, một đóa lửa băng xuất hiện dưới thân Gina, "Hát không tốt, hạ xuống một mét, đây là lửa băng vạn năm, linh hồn cũng bị đóng băng".
Âm thanh của Tuyết nữ rất lạnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trâu Lượng. Nắm đấm Trâu Lượng nắm chặt, nếu nàng không mạnh như vậy thì hắn nhất định phải đánh nàng một trận nhớ đời.
Tuyết nữ lay động nhìn Trâu Lượng, "Làm sao, muốn đánh nhau với ta sao, nếu như không phải có thánh lệnh giúp đỡ thì ngay cả thú nuôi của ta ngươi cũng đánh không lại".
Từ khi đi tới thế giới này bị khinh bỉ đã là cơm bữa đối với Trâu Lượng. Lời của Tuyết nữ cũng chỉ như những bông tuyết thổi qua, mắt Trâu Lượng không động nhưng đầu óc đang xoay chuyển hết tốc lực. Tuy nhiên hiện nay trừ hát thì không có biện pháp khác.
"Vạn nhất ngươi chơi xấu làm thế nào, rõ ràng ta hát tốt nhưng ngươi lại nói không tốt, như vậy thì chán lắm, ngươi dứt khoát giết cả hai chúng ta đi".
Trâu Lượng nói, chiêu này gọi là lấy lùi làm tiến.
"Không được, không được, ta không chơi xấu", Tuyết nữ bắt đầu sốt ruột rồi, "Kỳ thực khi ta thích thì bông tuyết bên ngoài sẽ nói với ngươi".
Trâu Lượng quay lại nhìn cuồng phong bạo tuyết bên ngoài, trong lòng vẫn nghi ngờ nhưng nhưng cũng không thể ép đối phương quá, khéo quá có khi lại hóa vụng.
Như vậy làm bài nữa.
Lần này là chiến ca Tinh trung báo quốc có chứa tính tấn công nhất định, hào hùng vạn trượng, vừa hát vài câu bão tuyết bên ngoài đã trở nên hung mãnh, không trung cũng trở nên âm u.
Trâu Lượng vội vàng dừng lại, mẹ, phản ứng nhanh thật, trời mới biết mày thích cái loại gì.
Gina trên không lại hạ xuống một mét, tựa hồ khí lạnh làm cho Gina rất đau khổ.
"Đừng, đừng, ngươi thích loại hình gì thì phải nói với ta, nếu không làm sao ta biết được!"
Trâu Lượng vội vàng khoát tay, con tiểu yêu tinh đáng chết, đến cùng muốn thế nào. Chưa từng thấy ai hỉ nộ vô thường như vậy.
Tuyết nữ nâng cằm, tay trái cuộn một lọn tóc trắng của mình, tựa hồ đang hát nhỏ, "Bài kia, chết rồi vẫn còn yêu, cảm giác rất tốt, yêu là cái gì?"
Trâu bạn học vừa nghe cũng hơi há hốc mồm, mẹ, nhóc con tí tuổi đầu mà cũng thích trò này, không đúng, nếu tính tuổi thực sự thì Tuyết nữ này sợ rằng đủ tuổi làm bà tổ mình rồi.
"Được, bài này nhất định ngươi sẽ hài lòng!"
Trâu Lượng nghĩ ngay đến bài hát "Vong tình thủy" của Lưu Đức Hoa, bắt chước thần thái lão Lưu, hắn làm cho ánh mắt mình trở nên xa xăm hơn một chút.
Loại chiến ca này lực sát thương lông gì cũng không có, Trâu Lượng cũng không có biện pháp, đầu tiên phải làm cho Tuyết nữ hài lòng, bây giờ mình biến thành máy quay đĩa rồi.
Đây là trực tiếp dùng từ cổ hát, hiển nhiên Tuyết nữ nghe hiểu được. Kỳ thực Trâu Lượng cũng hoài nghi đến cùng nơi này là đâu, mặc dù tràn ngập các loại đồ vật khó tin nhưng mặt trăng quả thật mẹ nó giống hệt mặt trăng trên trái đất, còn có cái gì từ cổ thần ngữ, quả thật quá trùng hợp!
Quả nhiên cùng với tiếng ca của lão Lưu thời tiết cáu kỉnh bên ngoài dần dần chuyển tốt, Tuyết nữ nghiêng đầu tựa hồ đang nhấm nháp ý tứ trong lời hát.
"Cái này thế nào?"
"Vong tình thủy là cái gì? Chính là phong ấn trí nhớ sao?" Tuyết nữ tò mò hỏi.
"Cái này... Na ná như vậy", Trâu Lượng cũng không biết nên nói như thế nào.
"Đại khái mùi vị không tồi, thật muốn nếm thử", Tuyết nữ vỗ vỗ miệng.
Người Trâu Lượng quan tâm là Gina, cuối cùng coi như Tuyết nữ cũng thủ tín làm cho Gina lên cao một mét.
Cả ngày trừ lúc nghỉ ngơi thì Trâu Lượng đều ca hát cho Tuyết nữ nghe, rất nhanh cổ họng hắn đã khàn rồi. Không phải Trâu Lượng chỉ hát mà mắt hắn cũng đang nhìn quanh khắp nơi, phải tìm ra cơ hội.
Về cơ bản hắn đã xác định chiến ca của hắn không có tác dụng lông gì đối với Tuyết nữ mà thật sự bị coi như trò giải trí. Hắn cũng hiểu một chút về tính cách của Tuyết nữ, tựa hồ là kế thừa một ít trí nhớ nhưng bản thân vẫn là một đứa trẻ, nàng là một thể mâu thuẫn, còn chưa định hình.
Trâu Lượng quyết định phát huy đặc điểm thần côn của mình, hát một bài chiến ca rồi lại tán gẫu với Tuyết nữ. Đánh thì đánh không lại, hắn và Gina muốn rời khỏi nơi này thì phải tìm cách từ trên người Tuyết nữ.
Cần dùng tình mà cảm hóa, dùng lý mà thuyết phục. Bắt cóc là không đúng, giết người càng là không đúng.
Có điều Trâu Lượng phát hiện những chuyện bình thường rất đơn giản nhưng nói chuyện với Tuyết nữ lại rất khó khăn. Trong mắt Tuyết nữ thì trừ nàng ra các tính mạng khác không khác gì đá sỏi, cùng lắm chỉ là đá sỏi biết đi mà thôi, còn không thân thiết bằng bông tuyết.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Tuyết nữ là tinh hoa của tuyết, lạnh lùng mới là bản tính.
Mà việc Trâu thần côn đang muốn làm bây giờ chính là rót nhân tính vào tinh hoa của đất trời.
/602
|