Thảo nào Công hội nhà mạo hiểm có thể có uy thế hôm nay, mình mở rộng tầm ảnh hưởng đến mức độ này không hề dễ dàng, còn bà ta thì mang thú linh tới đây tay không bắt giặc. Con bà nó, thằng cha tình thánh ký túc xá cả ngày nói cái gì phụ nữ xinh đẹp đều ngu ngốc, chân lý này mang đến Đại lục Thần thú sao lại sai bét như vậy?
Nhưng hơn mười giây sau Trâu Lượng đã mỉm cười đứng lên đưa tay ra, "Được!"
"Ha ha, tựa hồ ngươi hơi tủi thân, nếu là người khác thì đã cảm kích rơi nước mắt rồi", O'Donna nhìn vẻ bình tĩnh của Trâu Lượng.
"Đại nhân O'Donna, Công hội nhà mạo hiểm rất khổng lồ mà, chi phí vận hành chắc chắn không thấp. Ta muốn Công hội nhà mạo hiểm phải bảo mật chuyện cung cấp", Trâu Lượng khẽ cười nói rồi bình tĩnh nhìn cặp mắt thần kỳ đó của O'Donna, hắn có cảm giác như muốn nhảy vào trong đôi mắt này.
"Xem ra Ranu đánh giá ngươi quá thấp rồi".
Hai người bắt tay nhau, tay của O'Donna lạnh như băng và tràn ngập sức mạnh.
"Đại nhân O'Donna, đại nhân Shaman Subaru và đại nhân Shaman Sablanca cũng đang ở đây, ngài..."
"Ta đương nhiên không có thời gian tán gẫu với họ. Chuyện tiếp theo sẽ có người liên lạc với ngươi".
Thương lượng xong chính sự, O'Donna lại khôi phục dáng vẻ cũ, hơn nữa còn tương đối không khách sáo.
Trâu Lượng cười khổ, hắn biết vị trước mắt là loại phụ nữ mạnh mẽ. Tỉ lệ 50/50 không thể nói là ai lợi ai thiệt, dù sao thì hiện nay cửa hàng thú linh vẫn còn đầy đủ dự trữ, cho dù là về lâu dài cũng có thể dễ dàng thu mua thông qua các thương đội. Mặc dù đề nghị của O'Donna sẽ đảm bảo nguồn cung cấp nhưng lợi nhuận cũng sẽ hạ thấp rất nhiều. Hơn nữa giao ước này cũng không thể công khai, mặc dù Công hội nhà mạo hiểm khổng lồ nhưng rất nhiều dự án có doanh thu đều bị các công hội nghề nghiệp, Giáo đình và Quan cầm quyền khống chế vững vàng. Muốn làm Công hội nhà mạo hiểm lớn mạnh, O'Donna không thể dùng không khí và ánh sáng mặt trời để nuôi các nhà mạo hiểm. Nắm giữ một nguồn tài nguyên khổng lồ, chắc chắn bà có cách giải quyết riêng, còn vì sao bà ta lại đích thân tìm tới mình thì còn phải suy nghĩ kĩ hơn. Dường như chút lợi ích này chưa đủ để bà ta phải tự thân xuất mã.
Trong lòng suy nghĩ miên man nhưng Trâu thần côn vẫn tươi cười quan sát vị Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm truyền kỳ này, có điều hắn không nhìn ra được điều gì cả.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, bên ngoài là âm thanh hơi căng thẳng của Randy, "Đại ca, có khách cực kỳ tôn quý đến, anh xem..."
Sắc mặt Arthur không thay đổi, hắn rất rõ ràng nếu như không phải thân phận đặc thù đến mức độ nhất định thì lúc này tuyệt đối Randy sẽ không đến quấy rầy hắn.
"Hội trưởng O'Donna, sư tổ ta Subaru và Shaman Sablanca tỉnh Thần Ân đều ở phòng bên, ngài thật sự không cần qua tâm sự à?"
"Cũng được!"
Trâu Lượng có cảm giác muốn hộc máu, hắn nói lời này là để tiện tiễn khách, vậy mà... Phụ nữ đúng là không cách nào suy đoán được, nhưng hắn có thể nói gì... Tựa hồ hắn cảm thấy O'Donna hơi đắc ý khi thấy vẻ kinh ngạc của mình, đây là ảo giác à?
Sau khi giới thiệu O'Donna với sư tổ Subaru và Sablanca Trâu Lượng vội vã xuống lầu. Hôm nay làm sao ấy nhỉ, từ khi mình đi tới Đại lục Thần thú thì có rất ít chuyện bất ngờ mà.
Tám con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết kéo một chiếc xe ngựa xa hoa màu xanh ngọc đi tới. Vừa nhìn thấy huy hiệu trên xe ngựa kia tất cả mọi người đều cảm thấy có trò hay để xem rồi.
Công hội điêu khắc sư!
Rõ ràng là người của Công hội điêu khắc sư, mà xem quy cách xe ngựa này thì tuyệt đối là nhân vật cao tầng.
Mọi người đều biết thuật điêu khắc thần hệ Jerusamer hầu như là tồn tại ảnh hưởng đến nền móng của Công hội điêu khắc sư, chính là vì loại thuật điêu khắc này được Đại tế ti Arthur sáng tạo ra, trực tiếp đánh vỡ địa vị độc nhất vô nhị của Công hội điêu khắc sư.
Cho dù bọn họ rộng lượng đến mấy cũng chưa đến mức đến đây chúc mừng chứ?
Chẳng lẽ là tới quậy?
Đám người xung quanh, người qua đường và các khách hàng ở tầng một, tầng hai và đám cao thủ trẻ tuổi đặc huấn đều cảm thấy rất khó tin. Shaman lúc trước thì thôi, Hội trưởng O'Donna Công hội nhà mạo hiểm cũng thôi, nhưng bây giờ là Công hội điêu khắc sư...
Một người mở cửa hàng lại làm nhiều thế lực chú ý như vậy, thế này thì trâu bò quá!
Chiếc xe ngựa màu xanh ngọc mở cửa ra, một ông già mặc trường bào điêu khắc sư cao nhã với bộ râu trắng như tuyết bước xuống.
Vừa nhìn thấy ông già này những người xung quanh đã khẽ rì rầm. Tại đế đô có lẽ có người không rõ tám đại kị sĩ trưởng kị sĩ trật tự Giáo đình là ai, có người không rõ đại nhân O'Donna Công hội nhà mạo hiểm, nhưng tuyệt đối không ai không biết vị này.
Không phải là địa vị của người này cao hơn mấy người vừa rồi, nhưng là một trong ba điêu khắc sư đỉnh cấp của Công hội điêu khắc sư, trang bị của Đại quan cầm quyền và Neberro chính là do hắn điêu khắc, đại sư phương diện điêu khắc linh hồn hàng thật giá thật. Chỉ có điều là nhân vật đại biểu của Công hội điêu khắc sư linh hồn, hắn đến đây làm gì?
Talmaron Gabriel, nhân vật đại biểu của điêu khắc sư linh hồn cả đế quốc, có thể nói là tượng trưng cho một thời đại, thời đại điêu khắc sư huy hoàng.
Trâu Lượng gãi cằm, trong lòng suy nghĩ về ý đồ đối phương đến đây, có điều trên mặt vẫn bình tĩnh nghênh đón.
"Ngươi chính là Arthur?" Talmaron đã rất lớn tuổi dùng đôi mắt đã hơi mờ đục nhìn Arthur đi tới hỏi.
"Đúng vậy, hoan nghênh tiên sinh Talmaron, ngài cần gì không?"
"Ta không cần gì cả, chỉ là tìm ngươi luận bàn", Talmaron rất trực tiếp.
Trâu Lượng sửng sốt, đối phương chắc chắn là không thể đến để chúc mừng mình nhưng hắn cũng không nghĩ tới luận bàn. Thôi, ít nhất cũng không phải đến quậy là được rồi.
"Cái này... Mời vào bên trong".
Talmaron ngước mắt nhìn mặt tiền cửa hàng thú linh Mạnh Nhất, trên mặt không hề có biểu hiện gì, khẽ gật đầu theo Trâu Lượng đi vào.
Tầng một cửa hàng thú linh, đám người chen lấn tự động nhường ra một con đường cho Arthur và đại sư Talmaron đi qua. Đó là sự tôn kính đối với đại sư.
Đám người Gregg và Michiwa trên tầng hai nhận thấy được sự thay đổi của bầu không khí, đặc biệt là khi nhìn Arthur dẫn đại sư Talmaron từng bước đi lên thì đều tỏ ra kinh ngạc.
"Ơ, không nhìn lầm chứ? Vị kia..."
"Đúng vậy! Trước kia ông nội vẫn luôn thấy vinh dự vì có một trang bị do đại sư Talmaron điêu khắc".
"Không nghĩ tới lại đại sư... Tại sao ông ấy cũng đến?" Thể diện phải lớn thế nào mới có thể khiến đại sư đến đây?
Vốn thấy cửa hàng thú linh Arthur làm ra thú vị như vậy đã là khác thường lắm rồi, lúc này mới phát hiện tựa hồ còn lâu mới đến lúc hắn tung chủ bài ra.
Khi Trâu Lượng dẫn đại sư Talmaron đi lên tầng hai thì các chiến sĩ trẻ tuổi và các quý tộc thế gia trên tầng hai đều tự đứng lên nghênh đón.
"Đại sư Talmaron, ta thay mặt cho gia tộc Nicola chào ngài".
"Ta thay mặt cho..."
"Ta là..."
Các chiến sĩ trẻ tuổi tham gia đặc huấn đứng ở phía trước, người của các gia tộc khác vội vã đứng ở phía sau, hầu như vây kín Arthur và đại sư Talmaron.
"A, ta nhớ ra rồi, ngươi là Lolita?"
Ánh mắt Talmaron nhìn quanh, "Ngươi là Gregg nhà Nicola... Nhóc con, vẫn thường xuyên làm ông nội ngươi tức điên lên chứ?"
Cho dù Gregg thích giở trò thế nào thì ở trước mặt vị tổ tông Công hội điêu khắc sư vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn.
"Đại sư, ta vẫn đang cố gắng".
Talmaron tùy ý vẫy tay, "Ha ha, hôm nay ta đến chính là tìm tế ti Arthur luận bàn thuật điêu khắc một chút, không được làm ảnh hưởng đến làm ăn của người ta".
"Vâng".
Thân phận của đại sư Talmaron làm tất cả mọi người đều phải tôn trọng, mọi người ngoan ngoãn tản ra đưa mắt nhìn Arthur dẫn đại sư lên phòng riêng trên tầng ba.
Có điều nhớ lại lời nói mới rồi của đại sư, tìm Arthur luận bàn thuật điêu khắc, trong lòng đám khách tầng hai đều suy nghĩ chẳng lẽ thuật điêu khắc của Arthur đã mạnh đến mức này sao?
Đây không phải nói rằng điêu khắc sư ở đây là tương đối mạnh??? truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Đúng lúc Trâu Lượng sắp dẫn đại sư Talmaron đi lên đến tầng ba thì đột nhiên ngoài cổng vang lên tiếng ngựa hí dồn dập.
Có tiếng kinh hô kìm nén vang lên.
"Giáo hoàng! Là xa giá của Giáo hoàng!"
Lập tức tiếng bạn tán xôn xao, một đội kỵ sĩ mở đường, một chiếc xe ngựa hoa lệ mười hai ngựa.
Shaman đến có thể tiếp nhận, Hội trưởng Công hội mạo hiểm O'Donna tới chơi cũng có thể tiếp nhận, thậm chí đại sư Talmaron Công hội điêu khắc sư đến cũng không phải không thể tiếp nhận.
Nhưng nếu như là Giáo hoàng đến, coi như là con riêng cũng không cần đến trình độ này chứ?
Ở đây toàn là các nhân vật lớn, phải có chỗ dựa và bản lãnh lớn đến đâu mới có thể làm cho Giáo hoàng cũng ra mặt đây?
Lại một tiếng thét kinh hãi vang lên trong đám người.
"Không phải Giáo hoàng, là hoàng phi... Xa giá của hoàng phi", vô số người thở pháo nhẹ nhõm, áp lực chấn động lúc trước toàn bộ phóng thích, nhưng sau đó lập tức lại phản ứng lại. Mẹ kiếp, hoàng phi đích thân tới thì hiệu quả có kém gì Giáo hoàng đến đâu?
Đế đô có ai không biết vị hoàng phi Faye này là người Giáo hoàng bệ hạ sủng ái thế nào?
Các loại bàn tán, suy đoán khe khẽ rì rầm.
Talmaron nheo mắt lại nhìn một chút, đưa tay vỗ vỗ Trâu Lượng đang ngẩn ra: "Hoàng phi đã đến, ngươi đi nghênh đón trước đã, ta chờ ở đây một hồi".
"Xin lỗi một lát", Trâu Lượng ra hiệu cho thỏ nữ lang một tiếng rồi vội vã xoay người xuống lầu nghênh đón hoàng phi Faye.
Chỉ trong một thời gian ngắn Trâu bạn học tới tấp phải tiếp đón bao nhiêu khách quý.
Xe ngựa thuần màu vàng tràn ngập ánh sáng huy hoàng dưới ánh mặt trời. Huy hiệu thần thánh tượng trưng cho Thần thú, dấu hiệu riêng của Giáo hoàng, chiếc xe ngựa sang trọng mười hai con ngựa dừng lại trước cửa hàng thú linh hầu như che kín toàn bộ cổng lớn.
Hoàng phi Faye được thị nữ bên cạnh xe ngựa đỡ xuống xe.
"Điện hạ, ngài có thể đến đúng là làm cho ta bất ngờ", Trâu Lượng mỉm cười đi lên làm một lễ tiết quý tộc tiêu chuẩn.
"Ha ha, Đại tế ti Arthur miễn lễ. Ta chỉ là trên đường đi chơi về nhân tiện đến chỗ ngươi xem thôi", Faye nhìn qua biển hiệu cửa hàng thú linh Mạnh Nhất, "Không hổ là Arthur, ngay cả tên cửa hàng cũng khí phách như vậy, rất tốt".
"Mời Hoàng phi vào trong, ta bảo đảm bên trong sẽ càng thú vị".
"Vậy bản phi phải thưởng thức một chút", Faye cười nhạt, khí chất thanh tịnh như ánh trăng.
Nếu như nói lúc trước đại sư Talmaron làm tất cả mọi người tôn kính thì hoàng phi Faye xuất hiện làm tất cả mọi người cảm thấy vinh hạnh lớn lao. Với thân phận cao quý của hoàng phi, mấy người có may mắn nhìn thấy dung nhan cao quý của nàng ở cự ly gần?
Có điều cũng không ai dám nhìn lâu, soạt một tiếng, tất cả mọi người quỳ xuống.
"Hôm nay đến đây chỉ là thăm hỏi cá nhân, các vị con dân không cần đa lễ, đều đứng dậy đi", Faye bình tĩnh tự nhiên phất phất tay, không có ai lập tức đứng dậy mà đợi sau khi hoàng phi đi qua đám người phía sau mới đứng lên, phía trước lại quỳ xuống một mảng.
Đợi đến lúc hoàng phi Faye cùng Arthur đi lên cầu thang tiếng thảo luận không kìm nén nổi mới vang lên.
"Xem điệu bộ này chắc hoàng phi cũng lên tầng ba!"
"Chẳng lẽ nói hoàng phi cũng là hội viên?!"
/602
|