Lời vừa nói ra lập tức làm cho các tuyển thủ phía bắc xôn xao. Hình phạt này tựa hồ quá nặng, nhưng quả thật lần đặc huấn này rất chú trọng tính nguyên tắc, Giáo hoàng cũng đã ra lệnh cấm, tên nhóc Shadiwa này thật không có mắt.
Quan trọng nhất là thằng ngu này đi chơi đểu người khác, kết quả là tự mình suýt chết, thật là làm phía bắc mất mặt.
Viêm Đông trực tiếp mang Shadiwa đi, không kịp thời cứu chữa sợ rằng gã này thật sự sẽ đi đời nhà ma.
Gregg cười tủm tỉm nhìn Neberro, hiển nhiên hắn đã biết chuyện gì xảy ra. Loại trò đùa của giới xã hội đen này quá quen thuộc đối với gia tộc Nicola. Chỉ có điều không nghĩ tới chẳng những Neberro có thể phát hiện ra ngay mà còn có biện pháp cứu chữa, mẹ nó, thật kì lạ.
Mặc dù hắn rất muốn giết chết Arthur nhưng lần trước gia tộc đã cảnh cáo hắn. Gregg luôn luôn làm theo nguyên tắc an toàn là trên hết, gã rắn định chơi Arthur này đúng là tương đối âm hiểm, vậy mà nghĩ đến dùng xúc tu phệ linh thảo, hơn nữa còn nắm được cơ hội tốt như vậy, tặc tặc, không biết là ai đây?
Tựa hồ người đáng nghi ngờ nhất chính là Neberro, nhưng nếu như đúng là hắn thì lẽ ra cứ để thằng ngu Shadiwa này chết đi mới đúng, làm sao có thể để lại hậu hoạn như vậy?
Neberro nghiêm túc nhắc lại quy tắc đặc huấn, cấm bất cứ hình thức nội đấu nào. Đặc huấn hoàn thành sẽ có rất nhiều cơ hội phân cao thấp.
Sau đó huấn luyện lại bắt đầu dưới sự giám sát của hắn, nhưng trải qua vụ việc Shadiwa vừa rồi bầu không khí giữa ba đội ngũ lại trở nên ngưng trọng.
Phía nam thì hả hê lòng người, loại trộm gà không được còn mất nắm gạo như Shadiwa này hiển nhiên là đáng đời, nhưng như vậy cũng quá hời cho hắn.
Đối với phía bắc đây rõ ràng là sự mất mặt nghiêm trọng, hơn nữa cũng cảm thấy Shadiwa quá thảm. Có điều quả thật cũng đuối lý, đừng nói là trọng thương mà kể cả có chết cũng không có gì để nói. Dù sao trong lòng vẫn có một loại oán khí.
Phe đế đô thì xem náo nhiệt, nhất là đám Gregg. Họ cảm giác Peloponnisos và Murphy có chút quý nhau vì tài, nhưng sau vụ này khoảng cách giữa song phương lại kéo dài ra. Dù sao Peloponnisos cũng là lãnh tụ phía bắc, lúc này bất kể đúng sai hắn đều phải đứng về phía người một nhà.
"Loại mặt hàng này nên trực tiếp xé nát, cần gì phải phiền phức!" Montmar nói bất mãn, vậy mà còn cứu hắn, có điều suy nghĩ gã Shadiwa này sợ rằng cũng không phải nhân vật tầm thường, đến nơi này đa số đều có chút bối cảnh.
"Tại sao ta cảm thấy có chút không phù hợp nhỉ?" Buenaven thì nhìn về phía bắc, đây là ý nghĩ của chính Shadiwa hay là có người sai khiến?
Murphy vẫy tay, "Luyện tập đi".
Nhưng sau vụ này quả thật không còn ai tới gần Arthur nữa.
Thời gian Arthur kiên trì đã đủ dài, lấy cấp đồng thau vậy mà có thể kiên trì sáu tiếng. Đây căn bản không phải thứ Neberro cố kỵ, vấn đề là hiển nhiên Arthur đã tiến vào trạng thái giác ngộ, hắn có thể đạt được sức mạnh gì trong đó?
Ánh mắt Neberro đã trở nên chuyên chú, có lẽ chính hắn cũng không ý thức được, mạnh mẽ như hắn vậy mà còn phải lưu ý đến một hậu bối.
Gregg rất hưng phấn, hắn thích nhất chính là náo nhiệt. Khi nhìn thấy phía nam và phía bắc hơi hòa hợp Gregg cảm thấy rất chán ghét, bây giờ thì tốt rồi.
"Này, có phải anh giở trò quỷ không?"
Michiwa sáp tới, Gregg có thể nhìn ra thì hiển nhiên Michiwa cũng nhìn ra được. Cho dù đường ngang ngõ tắt không bằng Gregg nhưng không cần nghĩ Michiwa cũng biết chắc chắn là Shadiwa đã dùng thứ gì đó, kết quả là bị bắn ngược đến trên người chính mình.
"Em gái xinh đẹp như mặt trăng của anh, anh trai tốt bụng của em làm sao lại làm loại chuyện buồn cười này chứ?" Gregg cười nói.
Michiwa gật đầu, cũng chỉ có hai anh em này mới rõ ràng Gregg muốn nói là "Nếu bố làm thì bây giờ nhất định Arthur đã chết rồi, làm sao có thể sơ suất như vậy".
Nhưng tựa hồ hắn đã quên không phải chỉ một lần hắn ăn quả đắng của Arthur rồi.
Michiwa cũng không để ý điều này, nhưng Olivia tựa hồ hơi khác thường. Nàng không có cảm giác gì đối với Arthur, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy Arthur có chuyện trong lòng nàng lại có một loại cảm giác khó hiểu như cảm giác đối với thứ gì đã mất đi rất lâu rồi...
Trâu Lượng quả thật không để ý đến Shadiwa, chính hắn đã phong bế tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, nhưng xảy ra vấn đề, vấn đề rất lớn. Giác ngộ là một loại cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại.
Ngộ ra thì tất nhiên sẽ đạt được sức mạnh mạnh mẽ hơn, nhưng nếu như không cách nào ngộ ra thì sẽ thụt lùi. Thứ cần lĩnh ngộ càng khó thì nguy hiểm cũng lại càng lớn.
Nếu như thật sự bị Shadiwa phá hoại thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chỉ có điều người thật sự hiểu chuyện này cũng không nhiều.
Trâu Lượng đang dùng dao động của nguyên khí để đuổi theo nhịp điệu của thác nước, nhưng làm thế nào hắn cũng không nắm được. Tự nhiên là thứ mạnh mẽ nhất, ẩn chứa bản chất sức mạnh lớn nhất. Trâu Lượng càng đuổi càng phát hiện không cách nào đuổi theo kịp nên hắn đã rơi vào bế tắc. Còn cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thật sự xuất hiện vấn đề. Mặc dù có chiến ca nội chấn để cân bằng loại thiếu hụt này nhưng cùng với sự truy đuổi kiên trì của hắn thì khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn. Đúng thời điểm mẫn cảm này thì tấn công của Shadiwa xuất hiện. Có thể có thể nói làm cho Trâu Lượng đang đi vào ngõ cụt thoáng ngừng lại, trong giác ngộ khôi phục một tia lí trí, mà tia lí trí này giống như một ngọn đèn trong bóng tối. Tần suất nguyên khí của Trâu Lượng không còn liều mạng tăng tốc nữa mà dần dần chậm lại.
Vì sao tần suất phải giống nhau?
Tốt quá hoá hỏng, phát huy vừa đúng mới là mạnh nhất.
Hắn cần không phải nhịp điệu của giới tự nhiên bởi vì thân thể và sức mạnh của Thú tộc là không cách nào so với tự nhiên, nhưng Thú tộc cũng có nhịp điệu của chính mình.
Dung hợp!
Đại tự nhiên bao hàm toàn diện, chưa được mọi thứ. Không nhất định nhịp điệu phải giống như thác nước mới có thể dung hợp mà có rất nhiều phương thức dung hợp, chỉ cần đạt đến cảnh giới là được.
Trong thác nước, khóe miệng Trâu Lượng lộ ra nét cười, mỗi khi hắn nắm giữ được cục diện hắn sẽ cười như vậy.
Bây giờ Murphy đã không cho người khác tới gần Arthur nữa, hiển nhiên sư tử vàng bắt đầu chơi thật. Hắn đã ở bên Trâu Lượng một tiếng trong thác nước, hơn nữa sư tử vàng không hề tỏ ra uể oải.
Điều này làm cho những người khác đều không nói được gì. Mọi người đều không hiểu được Murphy, đến cùng hắn là một gã thế nào, xem trạng thái của hắn tựa hồ hoàn toàn có thể chịu được vài tiếng.
Joyner đầy mắt hâm mộ, "Quá lợi hại!"
"Ha ha, Murphy cũng là người điên, ta nghĩ lúc mới đầu có thể hắn đã đè sức mạnh của chính mình xuông thấp để thừa nhận thác nước, đúng là người điên!"
Faure cũng không thể không bội phục, đây mới là người điên thật sự, người điên bất chấp tất cả vì sức mạnh. Cái gì vinh dự, cái gì tiếng tăm đều căn bản không để ý. Hắn chỉ cần có sức mạnh.
Ánh mắt Peloponnisos tràn ngập sự đồng cảm, thật khát vọng chiến đấu với người như vậy. Cho dù là trả giá bằng tính mạng cũng là một loại hưởng thụ chí cao.
Mặt trời sắp xuống núi ráng đỏ đã xuất hiện tại phương xa làm cho cả thác nước Danube càng đẹp hơn. Ngày đầu tiên đặc huấn đến lúc phải chấm dứt, nhưng tựa hồ Arthur không hề có ý định chấm dứt.
Neberro cũng không rời khỏi, ngay từ đầu huấn luyện này đã không có hạn chế, muốn đi thì đi, muốn luyện thì luyện, không ai ép ai.
Nếu như trong tình huống bình thường lúc này mọi người sẽ rời khỏi, dù sao thì buổi tối không quá thuận tiện đương nhiên như tộc mèo và tộc báo không có ảnh hưởng quá lớn.
Uể oải một ngày vẫn cần nghỉ ngơi một chút, Michiwa chuẩn bị trở về. Màn trời chiếu đất không thích hợp với nàng, hơn nữa nàng cũng không cho rằng hành hạ dưới màn trời chiếu đất chính là phương pháp duy nhất để đạt được sức mạnh.
Vù - bỗng nhiên một âm thanh kỳ quái từ thác nước truyền ra, Murphy lập tức sải bước chạy từ thác nước vào bờ, Thần thú ở trên cao, vậy mà gã này có thể chạy trên sợi chỉ.
Đây mẹ nó là tính ổn định đến mức nào?
Murphy hầu như là vọt ra trong nháy mắt, mà hắn đã phát hiện ra đó là một sóng chấn âm.
Chiến ca?
Ai cũng không biết, trong mặt này Arthur dẫn trước những người khác quá nhiều, vì vậy không người nào biết đây là cái gì.
Vù --
Từng đợt sóng âm từ trong thác nước lan ra, không phải nổ vang nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kiểu khác.
Trong thác nước, hai tay Trâu Lượng tạo thành chữ thập, trong miệng phát ra từng đạo chiến ca nội chấn, nguyên khí nhấp nhô cuộn sóng bên ngoài thân thể không ngừng tuần hoàn cùng chiến ca hỗ trợ lẫn nhau.
Vô vật vô ngã!
Một sóng - một sóng - một sóng...
Tất cả mọi người mở to hai mắt, Thần thú ở trên cao, đây là...
Thác nước vậy mà đang chấn động, đây... Đây là chuyện gì???
Rung động, làn sóng âm đó tựa hồ có sức mạnh rung trời chuyển đất, hai mắt Trâu Lượng bỗng nhiên trợn ngược, hai tay đang khép lại đột nhiên đẩy ra, ầm ầm ầm ầm...
Thác nước Danube bị tiếng nổ vang dội này xé rách.
Thác nước Danube chưa từng ngừng nghỉ bây giờ xuất hiện một khoảng trống rộng năm mét ở chính giữa, dòng nước hung mãnh tựa hồ bị một loại sức mạnh vô hình hoàn toàn ngăn cản.
Thần tích!
Sức mạnh kiểu gì mới có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy?
Chiến ca linh hồn giai đoạn thứ ba: Sóng chấn động!
Chuyện kinh hãi người đời này duy trì ba giây. Sóng chấn động biến mất, thác nước đột nhiên lao xuống với khí thế uy mãnh hơn, thân thể Trâu Lượng trực tiếp bị đập văng ra ngoài, nhưng khí phách của ba giây đó đã kinh sợ tất cả mọi người.
Chín tiếng, không lập kỷ lục mới, nhưng ai có thể làm được?
Ai có thể làm được chuyện như vậy???
Vì sao Murphy chạy nhanh như vậy? Bởi vì hắn cảm thấy nguy hiểm, nếu như không chạy thì sẽ phải liều mạng.
Trên mặt Trâu thần côn mang vẻ thỏa mãn, trong nháy mắt bị thác nước đập trúng đó trong đầu hắn còn nghĩ mình quả nhiên là thiên tài.
Một bóng người thoáng qua, hai cánh trắng như tuyết. Trâu Lượng đã bị ôm lấy, thác nước vẫn dội xuống, hai người kịch liệt rơi xuống hơn mười mét mới tránh ra khỏi thác nước được.
Olivia!
Cô bé xinh đẹp tinh khiết như thiên sứ, nàng đột nhiên ra tay làm cho người phía nam đều đưa mắt nhìn nhau. Chuyện này là chuyện gì?
Đám người Buenaven càng trợn mắt há mồm, chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Bát quái? Gian tình?
Sao có thể như vậy, đây chính là tiểu công chúa kiêu ngạo nhất gia tộc Gabriel... Vậy mà nàng lại đi ôm một người đàn ông?
Cảm giác này không thua gì khi thác nước bị xé rách, đầu óc mọi người đều ong ong.
Michiwa nhếch miệng, không nghĩ tới đối phương lại làm cho mình trở tay không kịp, vừa rồi nên là cơ hội để nàng thể hiện mới đúng. Không phải nàng hoàn toàn không cảm thấy nhưng nàng không thể làm được.
Olivia ôm Arthur chậm rãi bay trở về trên thác nước, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, có thể thấy tâm hồn bát quái của những người này đang bừng cháy hừng hực.
Olivia hoàn toàn không để ý, nàng ngỡ ngàng, nàng cũng không rõ chính mình đang làm gì. Trong nháy mắt đó hành động của nàng hoàn toàn không trải qua bất cứ suy xét nào.
Gregg nhìn Neberro một thoáng, Neberro như không nhìn thấy, tương đối bình tĩnh. Nói thật ra Gregg rất bội phục, vì nếu như là hắn thì hắn không thể chịu đựng được.
Sư tử đen Riera đi tới đón lấy Arthur, chỉ có điều ánh mắt nhìn Olivia cũng tràn ngập ý cười. Olivia lại không hề cử động trở lại trận doanh của mình như vừa làm một chuyện không quan trọng.
Neberro còn có thể nói gì? xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
"Huấn luyện hôm nay kết thúc tại đây, ngày mai tiếp tục".
Hắn thật sự không có gì để nói nữa. Có lẽ chuyện này cũng sẽ được đưa vào kỷ lục của huấn luyện kỵ sĩ. Xé rách thác nước, chiến ca, năng lực suy tàn đã lâu này thật sự mạnh như vậy sao?
Nội tâm Neberro không bình tĩnh bởi vì hắn hiểu rõ lịch sử của Thần thú giáo, hắn cực kì rõ ràng ngàn năm qua Giáo đình hùng bá thiên hạ chính là nhờ vào chiến ca.
Những người phía nam nhìn nhau cười, không nhịn được vung tay điên cuồng hét lên.
Behemoth đấm ngực, nội tâm tràn ngập vinh quang. Chỉ có sức mạnh mới có thể làm cho bọn họ bội phục và hưng phấn!
Arthur, gã tế ti này làm được rồi!
Trên mặt Murphy cũng lộ ra nụ cười, có lẽ tương lai không lâu chính là cơ hội cho trận chiến của bọn họ. Murphy cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Mà Joyner thì càng hưng phấn nắm chặt nắm đấm phát ra âm thanh meo meo, liên tục gãi tai.
Sofi nhìn cô em họ bình tĩnh của mình, trong lòng dậy sóng. Sao có thể chứ, với sức mạnh của đại nhân Bích Tú nếu như đã lấy đi thì tuyệt đối sẽ không trả lại.
Chẳng lẽ?
Người phương bắc và đế đô đều không nói gì, chiến đấu còn chưa bắt đầu đã bị Arthur giày vò như vậy, chiến ca đúng là lợi khí chơi trội lòe bịp thiên hạ.
Nhưng vai trò chủ yếu của chiến ca là đối phó yêu thú, trong chiến đấu sẽ không trâu bò như vậy. Ít nhất những người không thật sự chịu phục đang nghĩ như vậy.
Mà Trâu thần côn đâu quan tâm đến người khác nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy thân thể hắn từ một vòng tay thoải mái mềm mại chuyển sang một nơi không thoải mái lắm.
Chuyện này quả thật tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, ít nhất là lúc Bott báo cáo tin tức này cho Giáo hoàng thì trong lòng hắn cảm xúc đang cuồn cuộn.
Bởi vì... Arthur không phải người đầu tiên làm được.
Trong lịch sử của Giáo đình cũng có người từng làm được, chỉ có điều không hề được ghi vào sử sách, người đó chính là Benedict tám!
Gregg mời Neberro ăn cơm, ngoài ý muốn là Neberro không hề từ chối, thoạt nhìn kị sĩ mặt trời không hề nhận được ảnh hưởng gì.
Rượu qua ba tuần, Gregg bắt đầu lắm lời, "Chuyện này phát triển hơi không thích hợp lắm, bây giờ tên nhóc này càng ngày càng ổn, cứ như vậy không phải chuyện tốt gì đối với cả ngươi lẫn ta".
Arthur không phải cùng phe với bọn họ, không nhưng thế còn có xích mích, tương lai tất nhiên sẽ phải đối đầu.
Neberro ngửi ngửi li rượu mạnh màu ngọc bích, bản thân hắn không hề thích uống nhưng ngửi mùi rượu thơm này quả thật là một loại hưởng thụ, "Ngươi có kế hoạch gì không?"
Neberro hỏi.
"Hiện nay không có kế hoạch gì, có điều muốn đối phó hắn vẫn có rất nhiều biện pháp", Gregg liếm liếm môi, mùi vị loại rượu này thật không tồi.
"Vậy thì không cần có kế hoạch gì cả".
"Ơ, chẳng lẽ ngươi thả lỏng hắn như vậy, tên nhóc này có thể là tai họa!"
Còn có chuyện Gregg chưa nói, tên nhóc này có thể làm cho Olivia mất khống chế, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì... Phải biết tộc Swan cao ngạo nhất nhưng đồng thời cũng buông thả nhất, một khi đã thích thì họ có thể bất chấp tất cả, đến lúc đó thì đúng là tiếc đứt ruột. Huống hồ còn có con bé Mimi nhà hắn nữa. Bé con này cũng là loại người phản nghịch, vì vậy Gregg không hề dám thật sự nhiều lời, càng nói Mimi càng thích làm ngược lại. Ôi, tại sao lúc đầu không giết chết hắn chứ, bây giờ tên nhóc này càng ngày càng nổi bật, thật sự không dám làm quá trắng trợn như trước nữa.
"Ngươi cảm thấy ta không bằng hắn?" Neberro mơ hồ nói.
Gregg nghẹn lời... Cũng đúng, gần đây bị tên nhóc này làm cho chóng mặt rồi, nhưng quả thật Neberro không cần để ý đến hắn.
"Ha ha, cũng phải, có điều ta khuyên ngươi vẫn không được có dự định thu phục hắn. Loại này trong lòng không khác gì ngươi. Mà mạng nó cũng lớn thật, xúc tu phệ linh thảo mà không làm chết hắn được, còn suýt nữa giết chết Shadiwa. Ngươi chuẩn bị xử lý tên kia thế nào?" Gregg hỏi, trước mặt Neberro tự nhiên hắn không cần cố kỵ gì.
"Ngươi nói xem!"
"Chuyện này không liên quan gì tới ta!"
Gregg nhún vai, hắn không có thói quen chịu oan cho người khác.
"A, vậy thì thú vị đấy. Ta lại muốn biết ai lại để ý đến Arthur như vậy", Neberro không hề để ý đến lời của Gregg bởi vì bất kể người khác nói gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Là một vương giả, yếu tố đầu tiên: Vĩnh viễn không được tin tưởng bất luận kẻ nào.
Trang viên Gabriel, Olivia tự nhốt mình ở trong phòng bởi vì nàng không biết tại sao mình lại làm ra loại chuyện đó. Mình và người kia cùng lắm chỉ là quen biết thôi, cùng lắm là tiếp xúc một chút tại Jerusamer. Nhưng vì sao nhìn thấy hắn bị tấn công mình lại tức giận, nhìn thấy hắn rơi xuống mình lại bất chấp tất cả chạy tới.
Đây là chuyện gì?
Olivia nằm co quắp trên giường, hai tay ôm cặp chân trắng muốt mịn màng. Nàng hơi ngỡ ngàng, người này thật sự có gì với mình sao?
Không, chắc không phải, mình không thể phân thần. Bây giờ chính là thời kỳ quan trọng nhất để tăng lên sức mạnh, nếu như phân tâm thì làm sao có thể xứng đáng với mẫu thân đại nhân, làm sao có thể xứng đáng với gia tộc mình!
Olivia lắc đầu, thậm chí hơi tinh nghịch vỗ mặt, lúc này nàng rất giống như Olivia trước kia.
Trâu Lượng bị khiêng về, hắn rất hạnh phúc bởi vì có Lộ Dao và Avril ở đây. Avril quản lý trang viên của Trâu thần côn gọn gàng ngăn nắp, còn khi đặc huấn chiến ca chấm dứt Lộ Dao đã đến chăm sóc Emma. có điều hai người đều rất bận, nhất là Avril. Hiện nay cửa hàng thú linh Mạnh Nhất đã trở thành nơi hấp dẫn nhất của đế đô. Từ các thành viên nguyên lão hội đến trăm họ bình dân đều biết đến tồn tại thần kỳ này.
Mông Gia không thiếu nhất chính là người giàu và nhà giàu. Khi đã biết đến "bối cảnh sâu sắc" của cửa hàng thú linh Mạnh Nhất thì mọi người đều vắt óc tìm cách thâm nhập. Avril vẫn kiên quyết chấp hành quy củ Arthur chế định, chế độ hội viên thà thiếu cũng không được làm ẩu.
Vốn còn hơi lo lắng có phải sẽ làm cho những khách hàng tương lai này mất hứng hay không, kết quả làm cho nàng kinh hãi là càng khó, càng từ chối những người này lại càng hưng phấn, đúng là dùng hết mọi phương pháp để tiến vào.
Thậm chí ngay cả đại nhân Shaman Subaru cũng tới đây giới thiệu một người gia nhập hội viên, mà hiển nhiên vừa thỏa mãn thể diện của đại nhân Subaru cửa hàng vừa có thêm một khách hàng lớn. Hai bên cùng thắng lợi.
Đối với vị đại ca này của mình Avril bội phục không nói được gì, hắn chính là một thiên tài không gì làm khó được.
Thỉnh thoảng nàng lại nhớ tới lần đầu gặp hắn đọc sách trong thư viện, gã Bear ngơ ngác đó dường như hoàn toàn khác Arthur phong vân thiên hạ bây giờ, nhưng cũng dường như hoàn toàn giống nhau bởi vì bất kể lúc nào trong ánh mắt hắn cũng có một loại kiêu ngạo.
Nghe nói Arthur lại ngất xỉu, Lộ Dao vội vàng trở về, có điều kiểm tra tình hình Trâu Lượng xong nàng thở phào nhẹ nhõm. Ernest căn bản không tin những người khác, thân là dược sư kiêm tế ti chiến ca chữa trị, Lộ Dao mới là người đáng tin nhất.
Lộ Dao nói không có việc gì những người khác mới yên tâm, Buenaven kể lại chuyện Arthur làm cho mọi người, Tân Đạt quả nhiên là trong mắt lấp lánh sao, nói lần sau kiểu gì cũng phải đi nhìn lén một chút.
Mặc dù nói như vậy nhưng Lộ Dao vẫn phải canh giữ ở bên người Arthur mới yên tâm, vạn nhất có thay đổi gì nàng cũng có thể kịp thời cứu chữa.
Thời gian này bọn họ bận huấn luyện thì Lộ Dao cũng không nhàn rỗi. Giáo hoàng cho phép nàng quan sát tư liệu chiến ca trong Giáo đình, trong đó cũng có tư liệu về chiến ca thượng cổ, hoàn toàn khác những gì Arthur giảng nhưng cũng có nhiều chỗ tinh túy. Không biết vì sao Giáo hoàng không cho Arthur xem tư liệu này.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên chẳng bao lâu sau Lộ Dao đã ngủ. Nửa đêm Trâu Lượng mở mắt ra, kỳ thực thân thể hắn vẫn rất uể oải, có điều trong lòng hắn chợt nhớ đến một chuyện.
Nhìn thoáng qua Lộ Dao nằm gối đầu lên giường ngủ, Trâu Lượng cười nhẹ. Bất kể mệt thế nào, bất kể gặp chuyện gì bây giờ Trâu Lượng cũng sẽ không từ bỏ, cũng tràn ngập hi vọng. Bởi vì bên người hắn có nhiều người quan tâm hắn như vậy. Nhẹ nhàng bế Lộ Dao lên giường, đắp chăn cẩn thận, Trâu Lượng đi đến phòng Emma.
Emma an tường như đang ngủ. Trâu thần côn không hiểu vì sao có người nói chỉ có trải qua thăng trầm mới có thể làm cho một người đàn ông trở nên trưởng thành.
Nhẹ nhàng ngồi lên ghế bên cạnh Emma, Trâu Lượng nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài. Hắn cảm nhận được một loại cảm giác gọi là hạnh phúc. Hắn đang mạnh lên, sau này sẽ trở nên mạnh hơn, hắn nhất định sẽ làm cho Emma tỉnh lại!
Giác ngộ dưới thác nước làm Trâu Lượng tiêu hao vô cùng to lớn, hầu như ngồi xuống chẳng bao lâu Trâu Lượng đã ngủ rồi, mà lúc này một bóng người đi tới, lẳng lặng dùng tấm thảm đắp lên trên người Trâu Lượng...
***
Ánh trăng sáng tỏ, quả thật là thời khắc tốt nhất để tình nhân hẹn hò...
Giới quý tộc của đế quốc Mông Gia, loại chuyện này là đề tài trà dư tửu hậu không có gì mới mẻ, mà các quý tộc cũng thường xuyên dùng phương thức này để khoe khoang năng lực của mình.
Nhưng lần này người này xuất hiện là điều mọi người không tưởng tượng nổi.
Kị sĩ mặt trời Neberro!
Người được cho là tình nhân tốt nhất trong cảm nhận của tất cả mọi phu nhân và thiếu nữ đế đô này lại xuất hiện tại loại địa phương này.
Sự hoàn mỹ của Neberro là không thể chối cãi, mà về tình cảm hắn lại rất biết tự hạn chế. Chuyện duy nhất truyền ra cũng chính là có thể có đám hỏi với gia tộc Gabriel. Cả cuộc đời hắn tựa hồ đều tập trung cho tăng lên sức mạnh và hiến dâng cho Thần thú. Càng là người như vậy càng làm cho các cô gái điên cuồng.
Nhưng tình nhân trong mộng của các nàng lúc này lại đang đợi một người.
Hương thơm lan đến, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng dáng người đó đã đủ để cho mọi người điên cuồng. Tuyệt đối là báu vật.
Không cần nói nhiều, đây là người phụ nữ có thể làm cho Neberro động lòng.
Ôm hôn mãnh liệt, hiển nhiên người phụ nữ đó có thể cảm thấy hôm nay người đàn ông của mình đặc biệt bá đạo, không hề dịu dàng như bình thường. Chuyện gì có thể làm cho người đàn ông của mình trở nên như vậy?
Nhưng người phụ nữ lại không nói gì thêm, nàng chỉ cố gắng phối hợp. Mùi thơm quen thuộc quả thực mê người. Neberro hôm nay rất khác, bởi vì hắn vốn không biết áp lực là thứ gì, vậy mà bây giờ hắn đã cảm nhận được. Đây là điều hắn không muốn thừa nhận.
Hắn là mạnh nhất, điểm này là không thể nghi ngờ. Loại tâm tính này là không tốt. Là một vương giả, hắn không thể có loại tâm tính này. Phụ nữ chính là cách giải quyết tốt nhất, cũng chỉ có người phụ nữ này mới làm được.
Vĩnh viễn làm cho hắn si mê, có một ngày hắn có thể thật sự sở hữu nàng! (Đố ai đoán được là ai!)
/602
|