Để Ernest tới đây cũng là có cân nhắc, bởi vì bất kể Avril hay là ai đến chắc chắn Bích Tú đại nhân đều sẽ phản cảm, câu chữ khéo léo không hề có giá trị gì trước mặt vị tộc trưởng Swan này. Ngược đường mà đi mới là xuất kỳ bất ý, chỉ có Ernest thành thật phúc hậu mới sẽ không khiến bà khó chịu.
Tặng quà cũng phải chọn đúng người tặng mới được.
Đương nhiên Trâu Lượng cũng cân nhắc khá lâu, xuyên qua hiện tượng nhìn bản chất, quả thật bà rất bất mãn với hắn, nhưng loại bất mãn này chủ yếu là vì thể diện mà thôi.
Nếu như bà thật sự phản đối thì với sức mạnh của bà, bà có quá nhiều phương pháp ngăn cản Trâu Lượng lôi Olivia đi. Chuyện này Giáo hoàng cũng không can thiệp được.
Cho nên Trâu Lượng cảm thấy ít nhất có 50% là đại nhân Bích Tú đang đợi một cái thang để có thể xuống, mà làm thang chính là nghề của Trâu thần côn, dù sao cũng là nhạc mẫu tương lai, đương nhiên phải làm một cái thang thật lớn.
Ernest và quản gia đều không dám thở gấp. Bích Tú thở dài, bà có thể nói gì? Cái gì tên nhóc Arthur này cũng đã nhìn thấu rồi, "Ngươi trở về đi".
Ernest ngẩn người, thế là xong rồi à?
Trước khi đi Bích Tú dặn quản gia đưa Ernest một đoạn, nếu như là Trâu Lượng thì hắn đã rõ ràng là ý gì, bà đã nhận cái thang này rồi.
Đương nhiên đây không phải bà đã đáp ứng chuyện của hai người mà chỉ có thể nói Arthur đã trở thành một trong những ứng cử viên. Đương nhiên trừ phi xảy ra biến cố đặc biệt trọng đại thì cơ bản coi như bà đã cam chịu.
Một lần nữa tham gia hội nghị gia tộc, tâm tình bà đã tốt hơn rất nhiều. Hiển nhiên tấm lụa trong tay này sẽ làm cho tất cả mọi người phản đối bà một niêm vui mừng, nằm ở trong tay bà nó chính là một pháp khí lập uy. Không hề nghi ngờ, nó có thể làm cho những người nghi vấn năng lực của bà câm miệng.
Lúc này hội đấu giá cũng đang tiến hành.
Tổng cộng có mười mảnh đất được đưa ra, thị trấn Phong ba, thị trấn Gió Thu ba, thị trấn Sói Tuyết hai, thành Doran một, cùng với một mảnh đất gần thần tích của thị trấn Phong.
Tám mảnh đất đầu tiên cạnh tranh kịch liệt khó mà tưởng tượng, những gia tộc bình thường cho rằng ánh mắt các gia tộc lớn chỉ nhằm vào mảnh đất thần tích, đáng tiếc bọn họ đã sai. Mảnh đất thần tích đương nhiên cần, nhưng những mảnh đất thông thường này cũng không thể từ bỏ, tương lai có thể tăng giá vô hạn, làm sao có thể buông tha?
Tất cả đều cho thuê với thời hạn mười năm, căn bản không bán. Trừ phi đầu óc có vấn đề mới bán, Trâu Lượng cần không ngừng kiếm tiền của những người này, đương nhiên trong điều kiện ngang nhau thì người đang thuê sẽ có quyền ưu tiên, kỳ thực là tương đối ngặt nghèo nhưng không có ai để ý.
Trong một mặt nào đó thì Trâu Lượng cũng có tiềm chất gian thương, hơn nữa đây cũng là mô hình của Đại lục Thần thú, quý tộc cho người bình thường thuê kỳ hạn đều là 3 năm, mười năm xem như đã rất dài rồi.
Khi Bran tuyên bố mảnh đất của thị trấn Sói Tuyết và mảnh đất thần tích của thị trấn Phong phải thuê đồng thời thì hội đấu giá đã đến cao trào.
Cho dù mảnh đất thần tích tại thị trấn Phong kia không phải loại tốt nhất trong số các mảnh đất thần tích, thậm chí còn nằm ở ngoài rìa nhưng vị trí địa lý không tồi, phù hợp cho phát triển thương nghiệp nên bị tranh đoạt rất kịch liệt.
Bran vừa mở miệng giá cả đã tăng lên rất nhanh, nói thật ra Bran cũng không phải người chưa từng thấy tiền, nhưng thời gian này thế giới quan, giá trị quan của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy.
Đây là tiền, tiền vàng leng keng, những người này đều điên rồi, có lẽ hắn cũng điên rồi, tất cả đều điên rồi.
Avril đứng sau màn của hội đấu giá lẳng lặng nhìn cảnh tượng điên cuồng bên ngoài, đây là trong dự liệu, cũng là sắp xếp của đại ca. Xấu trước tốt sau, mỗi tuần đấu giá một lần, thả dây dài mới câu được cá lớn. Hơn nữa trong điều kiện cho thuê mỗi mảnh đất đều ràng buộc việc trợ giúp xây thành, mục đích cuối cùng chính là buộc tất cả mọi người vào con thuyền thành Doran này, từ xây dựng đến an ninh. Nếu như thành Doran có vấn đề gì thì lợi ích của tất cả mọi người đều sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Đối phó những người này chỉ có lợi ích mới có thể làm cho bọn họ nghe lời, mọi thứ khác đều là phù vân.
Có những lúc Avril muốn quỳ rạp xuống đất bội phục sự tỉnh táo của đại ca, đại ca còn gian thương hơn cả thương nhân, tựa hồ hắn có thể nhìn thấu hoàn toàn bản chất của thương nhân.
Loại tự tin bình tĩnh đối mặt với lợi ích đó làm cho Avril không thể nào khống chế sự sùng bái của mình, thật sự chính là sùng bái.
Cuối cùng hai mảnh đất này được người đại diện của gia tộc Hoằng Đồ giành được, cho dù phải thuê cả mảnh đất hơi kém ở thị trấn Sói Tuyết nhưng bọn họ chú trọng đại cục. Sức mạnh của gia tộc Hoằng Đồ tại các tỉnh phía nam có thể nói là đỉnh cấp, hơn nữa mảnh đất này cũng mới chỉ là khởi đầu. Tại phía nam, gia tộc Hoằng Đồ tuyệt đối không thể thất bại trong trận chiến đấu quan hệ đến tương lai của gia tộc này được. Gia tộc đã thảo luận và đưa ra quyết định, tương lai của họ sẽ nằm ở thành Doran, bọn họ còn tàn nhẫn hơn cả các gia tộc lớn ở đế đô và phía bắc, có lẽ người khác chỉ đến tranh đoạt, còn bọn họ đến là để chiến đấu.
Nắm được thành Doran có thể bảo đảm trăm năm huy hoàng cho gia tộc.
Khoa trương như vậy sao? Thành Doran tốt như vậy sao? An toàn không?
Mỗi người có một quan điểm riêng.
Bất cứ chuyện gì cũng đều có mạo hiểm, xem mắt ai sáng hơn, xem ai may mắn hơn.
Trên đường đi đến tỉnh lị tỉnh Thần Ân, gần đây con đường này rất nhộn nhịp, nhà ở ven hồ sớm thấy ánh trăng mà. Lúc này Trâu thần côn đang ngồi trên xe ngựa, đi cùng hắn là anh em Doff. Lần này đến tỉnh lị Thần Ân là để thực hiện nghi thức nhậm chức Hồng y đại chủ tế.
Mặc dù đã là chuyện được xác định nhưng vẫn phải tiến hành nghi thức. Là Hồng y đại chủ tế, khu vực quản lí của Trâu Lượng sẽ là mười lăm thành phố gần thành Doran, về cơ bản chính là phạm vi của Thilo trước đây, hơi ít một chút nhưng Trâu Lượng không để ý, Shaman Sablanca làm thế đã là nể mặt lắm rồi.
Trong sự kiện thần tích lần này Sablanca cũng được thơm lây. Thành Amer là trung tâm của Thần Ân, cũng coi như là trạm trung chuyển nối liền nam bắc với thành Doran, vị trí này cũng rất quan trọng, vì vậy được hưởng lợi cũng là tự nhiên.
Có tiền có thế nên vị Shaman này cũng đã bất đồng, không có sức mạnh thì nói chuyện cũng phải nhỏ giọng.
Các tỉnh phía bắc sở dĩ ngang tàng chính là vì tình hình các phương diện của bọn họ vẫn chiếm ưu thế, mà bây giờ tựa hồ tình hình này đang dần thay đổi.
Xe ngựa của Trâu Lượng rất thông thường, bây giờ hắn đã không thấy hứng thú với chuyện khoe khoang gì đó nữa. Olivia và Joyner còn chưa đi ra, nền tảng của hai người hơi kém một chút, còn cần thêm một thời gian. Đương nhiên họ cũng sẽ không cô quạnh, Faure, Tân Đạt và Ernest cũng đã bị ném vào. Đương nhiên tiêu chuẩn của bọn họ không cao như đợt đầu tiên, cấp bạc trắng chính là mục tiêu lần này. Mặc dù mấy người này hơi yếu một chút nhưng đối với Tuyết nữ thì có chút ít cũng còn hơn không.
"Chủ nhân, đến thành Amer rồi".
Người đánh xe cho Trâu Lượng là Địa Vương, trong năm anh em thì hắn chín chắn nhất, cũng là người đứng đầu năm người. Tôn ti trật tự của tộc sói phi thường nghiêm khắc, không phải căn cứ vào năng lực. Anh cả như cha vẫn là truyền thống của tộc sói, cho nên lúc Địa Vương nói chuyện bốn anh em khác chưa bao giờ mở miệng.
Trâu Lượng gật đầu, thời đại này cái gì cũng tốt, chỉ có phương tiện giao thông kém một chút. Mặc dù đã đến Đại lục Thần thú một thời gian tương đối dài nhưng hắn vẫn không quen được với phương tiện giao thông ở đây.
Trở thành Hồng y đại chủ tế, Trâu Lượng cũng có thêm một phần uy thế. Có lẽ người bình thường không nhìn ra nhưng quả thật năm anh em có thể cảm nhận được áp lực khổng lồ đến từ Arthur. Đương nhiên đối với họ áp lực không phải đến từ địa vị mà đến từ sức thống trị gần như thần của Arthur.
Năm anh em cũng không phải chưa thảo luận riêng tư với nhau, nhưng bọn họ không nghĩ ra được, chỉ có thể kết luận đây là ân sủng của thần.
Chỉ có con cưng của thần mới có sức mạnh như vậy.
Trâu Lượng quả thật đã bất đồng, ánh mắt không còn sắc bén, tràn ngập tính áp bức giống như trước mà bắt đầu thu lại.
Trâu Lượng cười cười, "Xem ra vẫn phải bảo ngũ muội làm một chiếc xe ngựa tốt một chút, ngồi cái xe này đúng là thấy trời đất quay cuồng".
Trâu Lượng hài hước nhưng năm anh em cũng không dám cười. Bây giờ hắn tùy thuộc vào tỉnh Thần Ân, nghi thức nhậm chức Hồng y đại chủ tế rõ ràng phải do Shaman Sablanca chủ trì.
Đối với thái độ của Shaman Sablanca Trâu Lượng còn không rõ ràng lắm. Quả thật trước kia bọn họ là đồng minh nhưng loại quan hệ đồng minh này rất lỏng lẻo. Shaman Sablanca bất lợi trong cạnh tranh với Shaman Subaru nhưng bây giờ thành Doran xuất hiện thần tích chẳng khác nào tỉnh Thần Ân xuất hiện thần tích, mà thành Doran phát triển với tốc độ cao chắc chắn cũng kéo theo các thành phố xung quanh. Là tỉnh lị, thành Amer cũng có rất nhiều thu hoạch, nếu như thành Doran không phải thuộc về loại thành phố độc lập thì tâm khí của Shaman Sablanca chắc chắn còn cao hơn.
Đây chính là ảnh hưởng tiêu cực của thần tích, Shaman Sablanca không còn ủng hộ Subaru như lúc đầu, sức mạnh hiện nay đủ để hắn thử lại một lần nữa.
Dù sao Giáo hoàng cũng vẫn còn sống, hơn nữa không ai biết còn sống bao nhiêu năm, mỗi một Shaman đều có cơ hội.
Điểm này Trâu Lượng đã suy nghĩ đến nhưng cũng không có biện pháp, từ đáy lòng đương nhiên hắn hi vọng Subaru có thể bước thêm một bước, nhưng có một số việc hắn cũng không có cách nhúng tay, chỉ có thể chờ xem diễn biến. Có thể Subaru sẽ cảm thấy áp lực nhưng Trâu Lượng cho rằng đây cũng là chuyện tốt, gần đây Subaru quá nổi bật, Giáo hoàng còn sống, các Shaman khác đều có cơ hội. Nhất là tình hình các phương diện tỉnh hiện nay còn chưa độc chiếm ngôi đầu, nếu Subaru cho rằng vị trí người thừa kế đã vững thì hoàn toàn sai. Bây giờ có Shaman Sablanca tranh chấp có lẽ là chuyện tốt. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Trâu Lượng không ở trong Thần miếu, hắn không muốn dẫn tới chú ý, hơn nữa ở trong Thần miếu sẽ phải tuân thủ quá nhiều khuôn sáo. Tại thành Doran hắn muốn thế nào cũng được nhưng đến một Thần miếu nơi khác lại không được. Dù sao thì bây giờ hắn đã không phải tế ti kiến tập, cũng không phải Đại tế ti mà là Hồng y đại chủ tế thống lĩnh một phương. Tuổi tác không quan hệ, tuổi nào cũng cần hình tượng đối với một gã đi theo con đường thần côn như Trâu Lượng thì càng phải chú ý đến hình tượng. Tuy nhiên gò bó quá cũng không thích hợp, cho nên trước khi nghi thức bắt đầu thì hắn vẫn phải thoải mái một chút, đồng thời cũng muốn tìm hiểu một chút về thành phố lớn nhất tỉnh Thần Ân này.
Thu xếp chỗ ở xong Trâu Lượng đã mang năm anh em đi bát phố. Năm anh em Địa Vương cũng vừa từ không gian tuyết vực bò ra, Trâu Lượng cũng muốn dẫn bọn họ đi buông lỏng tâm tình một chút. Không dễ bồi dưỡng ra mấy cao thủ, nhỡ đâu xuất hiện bóng tối tâm lí tinh thần gì đó thì toi công.
Nghĩ lại Trâu Lượng cũng có cảm giác buồn nôn, từ phương diện nào đó thì Tuyết nữ quả thật không hề có chút tình người nào, đúng là tàn nhẫn!
Phụ nữ thật tàn nhẫn!
Ngay cả người đã trải qua Thông Thiên chi lộ như Trâu Lượng cũng không muốn nhớ lại, có thể thấy chương trình đặc huấn này kinh khủng thế nào.
Mà năm anh em Doff cũng đã biết một điều, hành hạ về thể xác là một việc vô cùng vui vẻ, tàn phá về tinh thần mới là không có cực hạn.
Mà không làm như vậy thì cũng không có cách nào vượt qua cửa ải mà ngay cả Thiên Lang Sô Câu cũng không làm được.
/602
|