Bởi vì đêm bị mất ngủ, sáng hôm sau Nguyên Đồng dậy muộn. Ngủ đến tận chín giờ hơn mới thức dậy, tinh thần có vẻ không được tốt lắm, khuôn mặt bình thường hồng nhuận, bây giờ trông phờ phạc.
Rickie bưng một ly đồ uống màu trắng ngà thoạt nhìn giống sữa cho cô, nói: “Cô bé, đây là quả sữa, giá trị dinh dưỡng rất cao, có thể xúc tiến sự sinh trưởng của vị thành niên. Cô uống nhiều một chút mới có thể giúp lên tinh thần.”
Nguyên Đồng thật nhu thuận đáp ứng, uống một ngụm, phát hiện không khác gì sữa. Chỉ là khác giữa ở chỗ có thêm mùi của một loại trái cây gì đó, mùi thơm nhàn nhạt trong lành, vị rất ngon. Quả thật rất dễ uống, một hơi uống hết ly, có chút thèm thuồng, đương nhiên được Rickie khen ngợi.
“Thực ngoan thực ngoan, Klos vẫn không thích uống nước trái cây.Từ nhỏ đã kén ăn, những thứ đầy dinh dưỡng cho vị thành niên lại ghét cay ghét đắng không chịu dùng, chẳng trách không cao nổi. Nếu cậu ta ngoan ngoãn như cô bé đây, hẳn bây giờ cũng cao hơn hai mét rồi, mà không phải là nhóc lùn mét tám, không biết bị bao nhiêu người chê cười rồi…” Rickie khó khăn tìm được một người có thể nói chuyện, bắt đầu lải nhải.
Nguyên Đồng: “…”
“Câm miệng!”
Kết quả của người máy miệng tiện là lại bị đập bẹp đầu, ngoan ngoãn lủi ra một góc chữa trị đầu cho mình, nhỏ giọng làu bàu đồ cuồng bạo lực gì đó.
Nguyên Đồng quay đầu lại, nhìn thiếu niên đang đi từ phía hành lang lại. Tuy thân hình thiếu niên có chút đơn bạc, nhưng cốt cách cân xứng, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, dáng người thon dài cao ngất, mặc một bộ trang phục hưu nhàn theo phong cách Ả Rập, nghiễm nhiên là một quý công tử tuấn mỹ đẹp như bước ra từ truyện tranh. Hơn nữa chiều cao một mét tám, đối với Nguyên Đồng chỉ cao một mét sáu mà nói, đã là rất cao. Mỗi lần cô nhìn cậu ta đều phải ngẩng đầu, cho nên cô thực sự không hiểu nhóc lùn trong miệng Rickie là tính theo tiêu chuẩn nào.
Hoặc là…người ngoài hành tinh đều rất cao?
Klosters không để ý đến ánh mắt kháng nghị sự bạo lực của cậu từ người máy bảo mẫu.Cậu đi đến trước mặt Nguyên Đồng, đánh giá thần sắc của cô. Thấy sắc mặc của cô tái nhợt, thần sắc mỏi mệt, màu da không hồng nhuận như hôm qua, có chút mất hứng, hỏi thăm: “Thân thể em thế nào rồi? Vẫn không thoải mái sao?”
Nguyên Đồng sờ sờ trán, “Đầu có chút ê ê, thỉnh thoảng có đau chút chút, ngoài ra cũng không sao cả.” Từ bé, cô vốn là một đứa trẻ khỏe mạnh, lên núi bắt chim, xuống sông vớt cá, mọi thứ đều thành thạo. Lớn đến giờ, chưa từng khó chịu chỗ nào, giọng điệu có chút yếu ớt và ủy khuất.
Klosters đột nhiên đưa tay đặt lên trán cô.
Nguyên Đồng hoảng sợ, ánh mắt mở to. Trừ bỏ biểu đệ con của dì, đây là lần thứ hai cô tiếp xúc nam giới ở khoảng cách gần như thế, mà cả hai lần đều là cũng một người, có chút không quen. Được rồi! Bị ảnh hưởng bởi nền giáo dục bảo thủ, người lớn thường dặn đám trẻ con đừng yêu sớm. Vì vậy đến giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu sớm, lúc nói chuyện với người khác
Rickie bưng một ly đồ uống màu trắng ngà thoạt nhìn giống sữa cho cô, nói: “Cô bé, đây là quả sữa, giá trị dinh dưỡng rất cao, có thể xúc tiến sự sinh trưởng của vị thành niên. Cô uống nhiều một chút mới có thể giúp lên tinh thần.”
Nguyên Đồng thật nhu thuận đáp ứng, uống một ngụm, phát hiện không khác gì sữa. Chỉ là khác giữa ở chỗ có thêm mùi của một loại trái cây gì đó, mùi thơm nhàn nhạt trong lành, vị rất ngon. Quả thật rất dễ uống, một hơi uống hết ly, có chút thèm thuồng, đương nhiên được Rickie khen ngợi.
“Thực ngoan thực ngoan, Klos vẫn không thích uống nước trái cây.Từ nhỏ đã kén ăn, những thứ đầy dinh dưỡng cho vị thành niên lại ghét cay ghét đắng không chịu dùng, chẳng trách không cao nổi. Nếu cậu ta ngoan ngoãn như cô bé đây, hẳn bây giờ cũng cao hơn hai mét rồi, mà không phải là nhóc lùn mét tám, không biết bị bao nhiêu người chê cười rồi…” Rickie khó khăn tìm được một người có thể nói chuyện, bắt đầu lải nhải.
Nguyên Đồng: “…”
“Câm miệng!”
Kết quả của người máy miệng tiện là lại bị đập bẹp đầu, ngoan ngoãn lủi ra một góc chữa trị đầu cho mình, nhỏ giọng làu bàu đồ cuồng bạo lực gì đó.
Nguyên Đồng quay đầu lại, nhìn thiếu niên đang đi từ phía hành lang lại. Tuy thân hình thiếu niên có chút đơn bạc, nhưng cốt cách cân xứng, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, dáng người thon dài cao ngất, mặc một bộ trang phục hưu nhàn theo phong cách Ả Rập, nghiễm nhiên là một quý công tử tuấn mỹ đẹp như bước ra từ truyện tranh. Hơn nữa chiều cao một mét tám, đối với Nguyên Đồng chỉ cao một mét sáu mà nói, đã là rất cao. Mỗi lần cô nhìn cậu ta đều phải ngẩng đầu, cho nên cô thực sự không hiểu nhóc lùn trong miệng Rickie là tính theo tiêu chuẩn nào.
Hoặc là…người ngoài hành tinh đều rất cao?
Klosters không để ý đến ánh mắt kháng nghị sự bạo lực của cậu từ người máy bảo mẫu.Cậu đi đến trước mặt Nguyên Đồng, đánh giá thần sắc của cô. Thấy sắc mặc của cô tái nhợt, thần sắc mỏi mệt, màu da không hồng nhuận như hôm qua, có chút mất hứng, hỏi thăm: “Thân thể em thế nào rồi? Vẫn không thoải mái sao?”
Nguyên Đồng sờ sờ trán, “Đầu có chút ê ê, thỉnh thoảng có đau chút chút, ngoài ra cũng không sao cả.” Từ bé, cô vốn là một đứa trẻ khỏe mạnh, lên núi bắt chim, xuống sông vớt cá, mọi thứ đều thành thạo. Lớn đến giờ, chưa từng khó chịu chỗ nào, giọng điệu có chút yếu ớt và ủy khuất.
Klosters đột nhiên đưa tay đặt lên trán cô.
Nguyên Đồng hoảng sợ, ánh mắt mở to. Trừ bỏ biểu đệ con của dì, đây là lần thứ hai cô tiếp xúc nam giới ở khoảng cách gần như thế, mà cả hai lần đều là cũng một người, có chút không quen. Được rồi! Bị ảnh hưởng bởi nền giáo dục bảo thủ, người lớn thường dặn đám trẻ con đừng yêu sớm. Vì vậy đến giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu sớm, lúc nói chuyện với người khác
/39
|