Tài xế dừng xe dưới căn hộ nhà Cố Thắng Nam nhưng Lộ Tấn lại chưa hề có ý định xuống xe mà vẫn giữ tư thế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Cố Thắng Nam dè dặt gọi anh một tiếng: "Này!"
Nghe vậy, Lộ Tấn bỗng dưng quay đầu lại nhìn cô, lại nhìn cửa xe bên phía cô đã mở. Anh day day trán rồi mới mở cửa xuống xe.
Hai người cùng đi vào cổng chung cư, mà trên đường đi, câu Cố Thắng Nam hỏi nhiều nhất là: "Anh không sao chứ?"
Lộ Tấn thì vẫn nghiêm nghị, chỉ trả lời bằng cách lắc đầu.
Bầu không khí cực kì nặng nề. Khi hai người Cố Thắng Nam và Lộ Tấn lên đến tầng 4, mới đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh cửa nhà Lộ Tấn bật mở, tiểu thư Lê hùng hổ đứng ở cửa nhìn bọn họ.
Đúng là nhà dột gặp phải mưa cả đêm, Cố Thắng Nam nhìn ánh mắt Lê Mạn và không kìm được rùng mình.
Lộ Tấn lại vẫn kéo Cố Thắng Nam, bước chân không ngừng lại giống như không có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc hai người bọn họ sắp đi qua trước mặt Lê Mạn, Lê Mạn đột nhiên mở miệng: "Lộ Tấn!"
"..."
Lê Mạn chỉ Cố Thắng Nam: "Cố Thắng Nam của anh đâu rồi? Cô ta vừa đi vắng là anh đã dẫn người phụ nữ khác về rồi?"
Cố Thắng Nam toát mồ hôi hột.
Lộ Tấn mang đầy bụng tâm sự, cơ bản không có tâm tư đọ sức với Lê Mạn. Nhưng sau khi đi qua chỗ Lê Mạn hai bước, Lộ Tấn đột nhiên dừng lại, sau đó kéo Cố Thắng Nam quay trở về trước mặt Lê Mạn.
Đứng trước mặt Lê Mạn, Lộ Tấn ôm chặt ngang eo Cố Thắng Nam: "Cô ấy chính là Cố Thắng Nam".
Đôi mắt to của Lê Mạn lập tức trợn lên còn to hơn cả mắt trâu, nhìn Cố Thắng Nam từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu hết sức quả quyết: "Không thể, cô ta làm sao có thể là con bé vừa già vừa xấu kia..."
Lộ Tấn thở dài, rốt cục lúc này anh cũng lột bỏ lớp vỏ ngoài lạnh lùng, giọng nói chứa đầy yêu thương: "Ở trong mắt tôi, bất kể bề ngoài cô ấy biến thành hình dạng gì thì vẫn là người phụ nữ đẹp nhất".
Toàn thân Cố Thắng Nam cứng đờ.
Ánh mắt Lê Mạn cũng trợn ngược.
Cảm giác cứng đờ từ thân thể nhanh chóng lan đến đầu óc khiến cả thể xác lẫn tinh thần cô đều không thể hoạt động được. Còn Lê Mạn lại nhanh chóng trở lại bình thường, tiếp tục lắc đầu hết sức chắc chắn: "Trước đây anh còn một mực khẳng định với em là anh thích Mạnh Tân Kiệt. Biết chiêu này không có tác dụng với em, nên anh mới..."
Ai cũng không ngờ được hành động tiếp theo của Lộ Tấn là gì.
Anh đột nhiên đưa tay tới đỡ gáy Cố Thắng Nam rồi hôn tới.
Không sai, ngay trước mặt Lê Mạn.
Toàn thân đang cứng đờ của Cố Thắng Nam bỗng chốc hoạt động trở lại, đặc biệt là trái tim lập tức đập còn rộn ràng hơn đánh trống, còn Lê Mạn thì thật sự ngẩn ngơ.
Lộ Tấn buông Cố Thắng Nam ra, thoáng nhìn qua Lê Mạn, không nói một lời, kéo Cố Thắng Nam đi về nhà.
Cửa đóng lại đánh sầm một tiếng.
Cố Thắng Nam dựa lưng vào cánh cửa, nhưng hồn phách của cô đã bị cô đánh rơi mãi ngoài hành lang.
Lộ Tấn hoàn toàn không còn vẻ yêu thương như vừa rồi mà đã biến trở về bộ dáng lười nhác nhìn chỉ muốn cho ăn đòn như mọi ngày: "Ngẩn ra ở đấy làm gì?"
Thấy anh lại tỏ ra thờ ơ như không, Cố Thắng Nam quyết định nhặt hồn phách vương vãi ngoài hành lang về, hất rơi đôi giày, kéo vạt váy lên cao. Lộ Tấn vẫn đang đứng đợi cô, thấy hành động này, anh bình luận: "Lại lộ ra nguyên hình rồi..."
Cố Thắng Nam không nói gì, đẩy vai Lộ Tấn ra, đi thẳng vào phòng ngủ không hề rụt rè chút nào.
Tháo trang sức, tắm rửa, thay chiếc áo phông cỡ XXL và chiếc quần thể thao màu xám mà cô thích nhất vào rồi trở lại phòng khách, cô phát hiện Lộ Tấn đã lấy toàn bộ bia cô để trong tủ lạnh ra đặt trên bàn uống nước.
Rượu bia là thứ tốt.
Lộ Tấn đang ngồi dưới đất, tự rót tự uống.
Bình thường người đàn ông mắc bệnh yêu sạch sẽ này vẫn chê sofa nhà cô bẩn, chỉ hận không thể ngày ngày thuê nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, nhưng bây giờ anh lại ngồi dưới đất, thật sự là kì dị cực kì.
Nhìn anh như vậy, đặc biệt là dáng vẻ không lộ cảm tình gì trên mặt của anh, trong đầu Cố Thắng Nam tự động vang lên câu nói kia của Lộ Chinh: Bố suy gan rất nhanh, nhưng bọn anh đã dùng hết cách mà đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn. Anh biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng anh vẫn phải nói. Chú có thể đến bệnh viện kiểm tra tính tương thích không?
Cô cũng dứt khoát đi tới, đặt mông ngồi xuống sofa, cầm một lon bia lên uống.
Nhưng Cố Thắng Nam vừa uống một ngụm, lon bia đã bị anh giật mất: "Em không được uống".
"Vì sao?"
"Vì lần trước uống say, em đã làm quá nhiều chuyện không chấp nhận được với anh".
Anh lại nhắc tới lần trước...
Cố Thắng Nam không phục: "Lúc đó em uống say quá, anh có bịa chuyện thế nào thì em cũng không thể phản bác được gì".
Lộ Tấn không tiếp lời cô mà vẫn tiếp tục uống.
Cố Thắng Nam rất bực mình. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến giờ Vivian còn chưa về, cô vẫn mới uống được có một ngụm bia, sau đó mỗi lần định sờ vào lon bia lại lập tức bị anh chặn lại, không lần nào đạt được mục đích.
Nhìn mặt bàn đã sắp chất đầy vỏ lon rỗng, thấy anh đã uống gần say, Cố Thắng Nam lại một lần nữa cố gắng lấy trộm một lon.
Lần này quả nhiên không bị anh phát hiện. Cố Thắng Nam dương dương tự đắc mở lon bia, ngẩng đầu đang chuẩn bị uống, đúng lúc đó...
"Không cho phép uống".
Anh vừa nói vừa đưa tay ra đè lon bia mà cô vất vả lắm mới lấy được xuống.
Lần này Cố Thắng Nam không có ý định thoả hiệp, cô giữ chặt lon bia, sống chết không buông tay: "Đừng nhắc tới chuyện lần trước với em. Em đã nói rồi, lần trước em uống say không nhớ gì, anh có dựng chuyện thế nào em cũng không cãi được..."
Ánh mắt anh nhìn cô rõ ràng trở nên tối hơn.
Một phần ba giây sau...
Đột nhiên Lộ Tấn lao về phía cô, đè cô ngã xuống nền nhà.
"Anh..."
Cố Thắng Nam chỉ kịp nói ra một chữ đã bị anh ngắt lời: "Vậy anh sẽ tả lại cho em thấy rằng em đã làm những chuyện xấu xa nào..."
Âm cuối của Lộ Tấn biến mất trong nụ hôn của anh.
Áo phông của cô bị anh lột mất, chiếc khăn cô quàng trên cổ cũng bị lột luôn. Anh vẫn nguyên bộ âu phục giày da, trên người không hề thiếu một mảnh vải, nhưng cô thì đã trần nửa người trên...
Thiên lôi gọi địa hỏa, Cố Thắng Nam cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa này nuốt trọn rồi, vội vã đẩy vai anh ra: "Anh... Anh..."
Cô muốn nói là: Anh không được luồn tay vào quần em!
Nhưng anh lại hôn cô, hơn nữa trong lúc lưỡi chạm lưỡi, môi chạm môi còn nói lúng búng: "Khi đó em đã luồn tay vào quần anh như thế..."
Cố Thắng Nam ngẩn người.
Cô ấp úng nói bên miệng anh: "Không thể..."
Sau đó...
Đã bắt đầu là không thể cứu vãn được nữa.
Anh nói: "Khi đó em đã hôn cổ anh..."
Anh nói: "Khi đó em đã hôn ngực anh..."
Anh nói: "Khi đó em đã cắn bụng anh..."
Anh nói: "Khi đó em đã..."
Cố Thắng Nam hoàn toàn không có tâm trí nào để nghe xem anh còn nói những gì, hai tay cô vô thức giữ đầu anh đang hạ thấp xuống bụng dưới cô rồi kéo anh lên.
Cô nhìn vào trong mắt Lộ Tấn...
Lúc này, đầu óc cô hoàn toàn hỗn loạn.
Tâm trí cô bị dục vọng mê người trong mắt anh xáo trộn.
Lúc Cố Thắng Nam hôn đáp lại anh, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ: Vivian không có nhà...
Cho nên...
Nhưng đột nhiên lúc đó cô nghĩ đến một chuyện khác, một giây sau đột nhiên đẩy anh ra.
Vừa đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời khi được cô chủ động hôn lại, Lộ Tấn sững người, đang định kéo cô tới để tiếp tục nụ hôn dang dở thì lại bị cô che miệng lại.
"Không có cái kia!" Cô có vẻ rất sợ hãi.
"Cái gì?"
"Chính là... cái ấy..." Cố Thắng Nam xấu hổ không dám nói rõ: "Chính là... ấy ấy..."
Lộ Tấn nhanh chóng hiểu ra. Đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng của anh nhìn lên đồng hồ treo tường: Mười giờ. Siêu thị trong tiểu khu đã đóng cửa, mà siêu thị mở cửa 24 tiếng cách nơi này gần nhất cũng phải mất mười phút cả đi lẫn về...
Lộ Tấn thu ánh mắt lại, nhìn cô, nhanh chóng kích hoạt mô hình đáng thương: "Không dùng có được không?"
"Không được!"
Ánh mắt Lộ Tấn nhìn cô như ánh mắt của một chú nai con lạc mẹ, rồi lại nhìn cô, nhưng cô vẫn trả lời: "Không được".
Sắc mặt Lộ Tấn lập tức xịu xuống, anh nheo mắt nhìn cô, lại nhìn hai tay cô đang che trước ngực, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống quần mình, sau đó cắn răng đứng bật dậy.
"Đợi anh!"
Anh vừa chạy ra cửa vừa nói.
Nghe vậy, Lộ Tấn bỗng dưng quay đầu lại nhìn cô, lại nhìn cửa xe bên phía cô đã mở. Anh day day trán rồi mới mở cửa xuống xe.
Hai người cùng đi vào cổng chung cư, mà trên đường đi, câu Cố Thắng Nam hỏi nhiều nhất là: "Anh không sao chứ?"
Lộ Tấn thì vẫn nghiêm nghị, chỉ trả lời bằng cách lắc đầu.
Bầu không khí cực kì nặng nề. Khi hai người Cố Thắng Nam và Lộ Tấn lên đến tầng 4, mới đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh cửa nhà Lộ Tấn bật mở, tiểu thư Lê hùng hổ đứng ở cửa nhìn bọn họ.
Đúng là nhà dột gặp phải mưa cả đêm, Cố Thắng Nam nhìn ánh mắt Lê Mạn và không kìm được rùng mình.
Lộ Tấn lại vẫn kéo Cố Thắng Nam, bước chân không ngừng lại giống như không có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc hai người bọn họ sắp đi qua trước mặt Lê Mạn, Lê Mạn đột nhiên mở miệng: "Lộ Tấn!"
"..."
Lê Mạn chỉ Cố Thắng Nam: "Cố Thắng Nam của anh đâu rồi? Cô ta vừa đi vắng là anh đã dẫn người phụ nữ khác về rồi?"
Cố Thắng Nam toát mồ hôi hột.
Lộ Tấn mang đầy bụng tâm sự, cơ bản không có tâm tư đọ sức với Lê Mạn. Nhưng sau khi đi qua chỗ Lê Mạn hai bước, Lộ Tấn đột nhiên dừng lại, sau đó kéo Cố Thắng Nam quay trở về trước mặt Lê Mạn.
Đứng trước mặt Lê Mạn, Lộ Tấn ôm chặt ngang eo Cố Thắng Nam: "Cô ấy chính là Cố Thắng Nam".
Đôi mắt to của Lê Mạn lập tức trợn lên còn to hơn cả mắt trâu, nhìn Cố Thắng Nam từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu hết sức quả quyết: "Không thể, cô ta làm sao có thể là con bé vừa già vừa xấu kia..."
Lộ Tấn thở dài, rốt cục lúc này anh cũng lột bỏ lớp vỏ ngoài lạnh lùng, giọng nói chứa đầy yêu thương: "Ở trong mắt tôi, bất kể bề ngoài cô ấy biến thành hình dạng gì thì vẫn là người phụ nữ đẹp nhất".
Toàn thân Cố Thắng Nam cứng đờ.
Ánh mắt Lê Mạn cũng trợn ngược.
Cảm giác cứng đờ từ thân thể nhanh chóng lan đến đầu óc khiến cả thể xác lẫn tinh thần cô đều không thể hoạt động được. Còn Lê Mạn lại nhanh chóng trở lại bình thường, tiếp tục lắc đầu hết sức chắc chắn: "Trước đây anh còn một mực khẳng định với em là anh thích Mạnh Tân Kiệt. Biết chiêu này không có tác dụng với em, nên anh mới..."
Ai cũng không ngờ được hành động tiếp theo của Lộ Tấn là gì.
Anh đột nhiên đưa tay tới đỡ gáy Cố Thắng Nam rồi hôn tới.
Không sai, ngay trước mặt Lê Mạn.
Toàn thân đang cứng đờ của Cố Thắng Nam bỗng chốc hoạt động trở lại, đặc biệt là trái tim lập tức đập còn rộn ràng hơn đánh trống, còn Lê Mạn thì thật sự ngẩn ngơ.
Lộ Tấn buông Cố Thắng Nam ra, thoáng nhìn qua Lê Mạn, không nói một lời, kéo Cố Thắng Nam đi về nhà.
Cửa đóng lại đánh sầm một tiếng.
Cố Thắng Nam dựa lưng vào cánh cửa, nhưng hồn phách của cô đã bị cô đánh rơi mãi ngoài hành lang.
Lộ Tấn hoàn toàn không còn vẻ yêu thương như vừa rồi mà đã biến trở về bộ dáng lười nhác nhìn chỉ muốn cho ăn đòn như mọi ngày: "Ngẩn ra ở đấy làm gì?"
Thấy anh lại tỏ ra thờ ơ như không, Cố Thắng Nam quyết định nhặt hồn phách vương vãi ngoài hành lang về, hất rơi đôi giày, kéo vạt váy lên cao. Lộ Tấn vẫn đang đứng đợi cô, thấy hành động này, anh bình luận: "Lại lộ ra nguyên hình rồi..."
Cố Thắng Nam không nói gì, đẩy vai Lộ Tấn ra, đi thẳng vào phòng ngủ không hề rụt rè chút nào.
Tháo trang sức, tắm rửa, thay chiếc áo phông cỡ XXL và chiếc quần thể thao màu xám mà cô thích nhất vào rồi trở lại phòng khách, cô phát hiện Lộ Tấn đã lấy toàn bộ bia cô để trong tủ lạnh ra đặt trên bàn uống nước.
Rượu bia là thứ tốt.
Lộ Tấn đang ngồi dưới đất, tự rót tự uống.
Bình thường người đàn ông mắc bệnh yêu sạch sẽ này vẫn chê sofa nhà cô bẩn, chỉ hận không thể ngày ngày thuê nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, nhưng bây giờ anh lại ngồi dưới đất, thật sự là kì dị cực kì.
Nhìn anh như vậy, đặc biệt là dáng vẻ không lộ cảm tình gì trên mặt của anh, trong đầu Cố Thắng Nam tự động vang lên câu nói kia của Lộ Chinh: Bố suy gan rất nhanh, nhưng bọn anh đã dùng hết cách mà đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn. Anh biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng anh vẫn phải nói. Chú có thể đến bệnh viện kiểm tra tính tương thích không?
Cô cũng dứt khoát đi tới, đặt mông ngồi xuống sofa, cầm một lon bia lên uống.
Nhưng Cố Thắng Nam vừa uống một ngụm, lon bia đã bị anh giật mất: "Em không được uống".
"Vì sao?"
"Vì lần trước uống say, em đã làm quá nhiều chuyện không chấp nhận được với anh".
Anh lại nhắc tới lần trước...
Cố Thắng Nam không phục: "Lúc đó em uống say quá, anh có bịa chuyện thế nào thì em cũng không thể phản bác được gì".
Lộ Tấn không tiếp lời cô mà vẫn tiếp tục uống.
Cố Thắng Nam rất bực mình. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến giờ Vivian còn chưa về, cô vẫn mới uống được có một ngụm bia, sau đó mỗi lần định sờ vào lon bia lại lập tức bị anh chặn lại, không lần nào đạt được mục đích.
Nhìn mặt bàn đã sắp chất đầy vỏ lon rỗng, thấy anh đã uống gần say, Cố Thắng Nam lại một lần nữa cố gắng lấy trộm một lon.
Lần này quả nhiên không bị anh phát hiện. Cố Thắng Nam dương dương tự đắc mở lon bia, ngẩng đầu đang chuẩn bị uống, đúng lúc đó...
"Không cho phép uống".
Anh vừa nói vừa đưa tay ra đè lon bia mà cô vất vả lắm mới lấy được xuống.
Lần này Cố Thắng Nam không có ý định thoả hiệp, cô giữ chặt lon bia, sống chết không buông tay: "Đừng nhắc tới chuyện lần trước với em. Em đã nói rồi, lần trước em uống say không nhớ gì, anh có dựng chuyện thế nào em cũng không cãi được..."
Ánh mắt anh nhìn cô rõ ràng trở nên tối hơn.
Một phần ba giây sau...
Đột nhiên Lộ Tấn lao về phía cô, đè cô ngã xuống nền nhà.
"Anh..."
Cố Thắng Nam chỉ kịp nói ra một chữ đã bị anh ngắt lời: "Vậy anh sẽ tả lại cho em thấy rằng em đã làm những chuyện xấu xa nào..."
Âm cuối của Lộ Tấn biến mất trong nụ hôn của anh.
Áo phông của cô bị anh lột mất, chiếc khăn cô quàng trên cổ cũng bị lột luôn. Anh vẫn nguyên bộ âu phục giày da, trên người không hề thiếu một mảnh vải, nhưng cô thì đã trần nửa người trên...
Thiên lôi gọi địa hỏa, Cố Thắng Nam cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa này nuốt trọn rồi, vội vã đẩy vai anh ra: "Anh... Anh..."
Cô muốn nói là: Anh không được luồn tay vào quần em!
Nhưng anh lại hôn cô, hơn nữa trong lúc lưỡi chạm lưỡi, môi chạm môi còn nói lúng búng: "Khi đó em đã luồn tay vào quần anh như thế..."
Cố Thắng Nam ngẩn người.
Cô ấp úng nói bên miệng anh: "Không thể..."
Sau đó...
Đã bắt đầu là không thể cứu vãn được nữa.
Anh nói: "Khi đó em đã hôn cổ anh..."
Anh nói: "Khi đó em đã hôn ngực anh..."
Anh nói: "Khi đó em đã cắn bụng anh..."
Anh nói: "Khi đó em đã..."
Cố Thắng Nam hoàn toàn không có tâm trí nào để nghe xem anh còn nói những gì, hai tay cô vô thức giữ đầu anh đang hạ thấp xuống bụng dưới cô rồi kéo anh lên.
Cô nhìn vào trong mắt Lộ Tấn...
Lúc này, đầu óc cô hoàn toàn hỗn loạn.
Tâm trí cô bị dục vọng mê người trong mắt anh xáo trộn.
Lúc Cố Thắng Nam hôn đáp lại anh, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ: Vivian không có nhà...
Cho nên...
Nhưng đột nhiên lúc đó cô nghĩ đến một chuyện khác, một giây sau đột nhiên đẩy anh ra.
Vừa đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời khi được cô chủ động hôn lại, Lộ Tấn sững người, đang định kéo cô tới để tiếp tục nụ hôn dang dở thì lại bị cô che miệng lại.
"Không có cái kia!" Cô có vẻ rất sợ hãi.
"Cái gì?"
"Chính là... cái ấy..." Cố Thắng Nam xấu hổ không dám nói rõ: "Chính là... ấy ấy..."
Lộ Tấn nhanh chóng hiểu ra. Đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng của anh nhìn lên đồng hồ treo tường: Mười giờ. Siêu thị trong tiểu khu đã đóng cửa, mà siêu thị mở cửa 24 tiếng cách nơi này gần nhất cũng phải mất mười phút cả đi lẫn về...
Lộ Tấn thu ánh mắt lại, nhìn cô, nhanh chóng kích hoạt mô hình đáng thương: "Không dùng có được không?"
"Không được!"
Ánh mắt Lộ Tấn nhìn cô như ánh mắt của một chú nai con lạc mẹ, rồi lại nhìn cô, nhưng cô vẫn trả lời: "Không được".
Sắc mặt Lộ Tấn lập tức xịu xuống, anh nheo mắt nhìn cô, lại nhìn hai tay cô đang che trước ngực, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống quần mình, sau đó cắn răng đứng bật dậy.
"Đợi anh!"
Anh vừa chạy ra cửa vừa nói.
/75
|