Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 101

/129


Trích lời Gia Mộc: Lúc sinh ra, trẻ con là một tờ giấy trắng. Hình vẽ trên giấy là được vẽ lên từng nét một cùng với quỹ tích cuộc đời. Đến sau này chúng ta không còn thấy rõ tờ giấy trắng ban đầu là như thế nào nữa.

***

Lâm Gia Mộc đưa hai ông bà già đến cửa khách sạn, cuối cùng mới về phòng mình vì hai ông bà nhất định không chịu để cô tiễn xa hơn. Nghĩ đến những ánh mắt nhìn thấy khi đưa họ xuống, trong lòng Lâm Gia Mộc thật không biết là cảm giác gì. Bản thân Tạng Tuyết Khiết làm người thứ ba, nhưng chịu trả giá lại là người khác. Chương Thành ra ngoài trăng hoa, đến bây giờ cũng chưa nhận được báo ứng thật sự. Làm công việc này một thời gian dài, cô cảm thấy càng ngày càng mệt. Có lúc đi trên đường, nhìn thấy một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc bên nhau, cô cũng không nhịn được suy nghĩ không biết phía sau hạnh phúc đó lại có những chuyện gì.

Trịnh Đạc chờ cô ở cửa thang máy. Thấy cô uể oải từ thang máy đi ra, cho rằng cô thương hai ông bà nhà họ Tạng, Trịnh Đạc than thở: "Người ta vẫn nói tre cọc lại mọc măng to, tre tươi tốt cũng có thể mọc măng còi cọc, Tạng Tuyết Khiết đúng là kém xa bố mẹ".

"Đúng vậy, có lúc nghĩ lại cũng thấy bà ta đáng thương, nhưng nếu bà ta thắng thì chưa chắc đã thương Quý Hồng và Chương Tuệ".

Nếu Quý Hồng không tìm được mình, không phải tài sản Chương Thành giấu khắp nơi thì cũng sẽ giống như các bà lớn trong xã hội, sau khi li hôn chỉ nhận được số tiền ít ỏi trong số tài sản của chồng, sau đó phải trơ mắt nhìn cuộc sống ngọt ngào của chồng cũ và vợ mới trẻ tuổi, đó mới là phải nôn ra máu. Nói cho cùng, Chương Thành cũng không xấu đến hết thuốc chữa. Sau nhiều năm làm nghề này, yêu cầu của Lâm Gia Mộc đối với nhân tính cũng càng ngày càng thấp.

"Phiên toà lần sau là bao giờ?"

"Ngày mai".

Tạng Tuyết Khiết hiển nhiên coi trọng phiên toà lần thứ hai hơn phiên đầu tiên, bên cạnh cũng có một luật sư mặc âu phục. Luật sư này thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng trước khi đình thẩm vẫn cười nói với quan toà và thư kí, có vẻ là người quen.

Lâm Gia Mộc lại làm như không hề để ý, tiếp tục đưa ra những lí do Tạng Tuyết Khiết không thích hợp nuôi con. Quả nhiên sau khi có luật sư, quan toà vốn công tâm bắt đầu thiên vị, nhiều lúc đưa ra những câu hỏi rõ ràng là nghiêng về phía Tạng Tuyết Khiết.

Tạng Tuyết Khiết ngồi trên ghế bị cáo, lộ ra nụ cười.

"Luật sư bên nguyên nói vợ của thân chủ là giáo viên ưu tú, sẽ làm tốt việc giáo dục Tạng Lượng. Nhưng tôi có bằng chứng cho thấy Quý Hồng... Cũng chính là vợ của bên nguyên, căm hận bà Tạng Tuyết Khiết và con trai bà thấu xương..." Sau đó luật sư đối phương lấy các bằng chứng như nội dung tán gẫu trên QQ: "Con cần có mẹ chăm sóc, vợ của bên nguyên không hề có tình cảm với em bé mà còn căm hận, giành quyền nuôi dưỡng em bé đơn giản là muốn nhân cơ hội khống chế di sản của bố mẹ chồng. Để bảo vệ trẻ em, tôi cho rằng..."

Lâm Gia Mộc không còn hùng hổ dọa người như hôm trước mà cứ để yên cho hắn nói. Hai ngày đình thẩm kết thúc, những vụ án dân sự bình thường cũng phải đợi tuyên án, nhưng lúc này Lâm Gia Mộc lại trả phòng.

"Em đã sắp xếp xong rồi à?" Trịnh Đạc xách hành lí đi theo sau Lâm Gia Mộc.

"Sắp xếp xong hết rồi". Vốn vụ kiện này bọn họ không thể thắng được. Quan toà có trung lập đến mấy cũng sẽ không phán quyết cho bố nuôi con ở tuổi này, giao cho bà vợ đầy căm hận chăm sóc. Càng không cần phải nói luật sư Tạng Tuyết Khiết thuê rõ ràng có quan hệ ở tòa án. Vụ kiện này thực ra chỉ là hư chiêu, chiêu thật sự vẫn còn ở phía sau: "Anh ở lại đây, nhất định không được để Tạng Tuyết Khiết rời khỏi tầm mắt của anh".

"Ờ". Trịnh Đạc gật đầu. Hai người rời khỏi khách sạn, Trịnh Đạc đưa cô đến ga tàu, còn mình lại thay một bộ quần áo, thuê một chiếc xe khác trở lại thành phố D.

Người có tiền bao gái không có gì lạ, gái bao sinh con riêng cũng không lạ, lạ ở chỗ vợ lại ủng hộ chồng giành quyền giám hộ từ tay gái. Chuyện như vậy được tiết lộ cho một đài truyền hình địa phương, chưa được hai ngày đã lan rộng khắp toàn quốc. Mấy đài truyền hình đều đưa tin về việc này. Có người nói người vợ trong chuyện này xứng đáng là người vợ của năm, có một người vợ như vậy mà còn ngoại tình thì thật sự không nên. Cũng có người nói người vợ rõ ràng không có ý tốt, đương nhiên có không ít người lên án cô ả gái bao trong chuyện này. Cũng có người kể lại những thông tin về ả gái bao được luật sư bên nguyên đưa ra lúc đình thẩm. Nhất thời không những dư luận thành phố D xôn xao mà thậm chí cả nước cũng quan tâm đến vấn đề này, hôm tuyên án có rất nhiều người phỉ nhổ vào kết quả phán quyết. Quan toà không những không giao quyền giám hộ cho nguyên cáo mà còn yêu cầu nguyên cáo thanh toán tiền nuôi dưỡng hai ngàn tệ mỗi tháng.

Quý Hồng tắt ti vi, nhìn chồng đang ngồi ngơ ngác bên cạnh: "Tôi đi đón con gái đây".

Mặc dù tin tức trên ti vi không nói đầy đủ họ tên, chỉ nói ông Chương, bà Quý, bà Tạng, cách đưa tin cũng không hề gay gắt như trên mạng mà tập trung cảnh tỉnh cả xã hội phải quan tâm đến giá trị quan, yêu quý gia đình gì đó, nhưng những người chú ý đều biết rõ người trong bản tin là ai.

Chương Thành không ngờ kiện không thắng mà mình lại nổi tiếng, bây giờ ông ta còn không muốn đến cửa hàng của mình nữa, vừa bước vào cửa hàng lại thấy phiền phức: "Quý Hồng, có phải bà bảo luật sư Lâm đến gặp phóng viên không?"

Cuối cùng Chương Thành cũng hỏi ra câu hỏi vẫn nghẹn rất lâu trong lòng này. Tạng Tuyết Khiết vẫn đang dùng tin nhắn oanh tạc ông ta, nói ông ta quá ngu ngốc, bị vợ lừa vào tròng, liên hợp với người khác để ép Tạng Tuyết Khiết không còn mặt mũi sống sót. Bây giờ Tạng Tuyết Khiết đã bị công ty sa thải, hàng ngày đi lại ngoài đường đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, hiện đang dự định chuyển nhà.

"Luật sư Lâm đã cảnh báo tôi từ trước, vụ kiện như thế này nếu xét xử công khai thì rất dễ khiến phóng viên chú ý. Phóng viên bây giờ cũng nhàn rỗi lắm, những tin tức xã hội kiểu này ai cũng thích xem". Từ lâu Quý Hồng không còn để ý Chương Thành vui hay là không vui nữa. Thực ra Chương Thành càng không vui thì bà ta lại càng vui vẻ: "Nhưng tôi cũng không ngờ lại ảnh hưởng lớn như vậy".

Chương Thành nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, hình như muốn suy đoán xem lời vợ nói là thật hay giả. Nhưng từ sau khi việc ngoại tình bị bại lộ, khoảng cách với vợ đã càng ngày càng xa: "Biết trước thế này thì đã không kiện tụng".

"Đúng vậy, không kiện tụng thì tốt hơn".

"Ông bà nội bảo tối mai chúng ta qua đó..."

"Ngày mai tôi có tiết dạy muộn không đi được, ông đi một mình đi". Quý Hồng nói lạnh lùng, nói xong mặc áo khoác đi ra cửa.

Mới đầu lúc quyết định đâm đơn kiện, hai vợ chồng họ cũng hòa thuận được một hồi. Nhưng khi nhìn thấy mặt chồng, nghe thấy Lâm Gia Mộc thuật lại tiến triển ở tòa án qua điện thoại, Quý Hồng lại lập tức nhớ tới Tạng Tuyết Khiết, nhớ chồng đã tổn thương mình thế nào, nhớ tới những lời đồn đại ở trường. Đừng nói đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, có những lúc đã đi là không quay lại được nữa, có những thứ đã vỡ là không hàn gắn lại được.

Bà ta lái xe hòa vào dòng xe cộ ban đêm, cảm thấy cả thế giới yên tĩnh như chỉ có một mình mình. Vốn bà ta sợ sự yên tĩnh này, nhưng sau khi trải qua những chuyện phiền lòng đó, bà ta lại cảm thấy yên tĩnh là một sự hưởng thụ. Ở một mình không phải là hành hạ, ở nhà với chồng, nhìn nhau không nói được gì mới là hành hạ thật sự.

Bà ta dừng xe ở cổng trường. Bảo vệ nhìn thấy chứng nhận giáo viên trên kính xe liền mở ba ri e cho bà ta đi vào. Một bóng đen đã chờ rất lâu ở cổng cũng đi theo sau xe bà ta vào trường.

***

Người đàn ông Tạng Tuyết Khiết hận nhất là mối tình đầu của mình. Bà ta thường nghĩ nếu bà ta không rời khỏi quê cùng hắn mà nghe lời bố mẹ chia tay với hắn, tiếp tục làm việc ở cơ quan cũ, sau khi công việc ổn định sẽ tìm một người chồng môn đăng hộ đối, sống cuộc sống ổn định thì có lẽ bây giờ cũng là một cán bộ nho nhỏ có chút quyền lợi, hàng tháng nhận lương, đề phòng chồng ngoại tình bên ngoài.

Chứ không phải như bây giờ. Tuy kiếm được nhiều hơn bạn bè cùng trang lứa, thoạt nhìn cũng tự do, nhưng lại cô quạnh một mình, không có địa vị gì trong xã hội, mua hàng hiệu vũ trang cho mình nhưng cũng không vũ trang được danh dự, ngược lại còn bị đồng sự ức hiếp bôi nhọ, bị khách hàng trêu ghẹo. Đường tình không thuận lợi, những người đàn ông thành đạt bà ta nhìn vừa mắt lại đều đã có gia đình, thái độ đối với bà ta chỉ là chơi đùa, còn những người đàn ông nhằm vào tiền bạc của bà ta thì bà ta lại không để vào mắt.

Chương Thành là kết quả của quá trình lựa chọn kĩ lưỡng của bà ta. Chương Thành là dân làm ăn, về tổng thể thì rất có chữ tín, khi bàn chuyện làm ăn cũng rất ít khi chọc ghẹo người khác, thoạt nhìn là người tốt. Lúc đầu bà ta cũng không định có gì với Chương Thành, đến tận lúc bà ta bất ngờ có thai. Bà ta cũng từng nghĩ một mình mình nuôi con trưởng thành, nhưng lúc đi khám thai nhìn thấy một phụ nữ hơn hai mươi tuổi được một người đàn ông xấu xí bốn năm mươi tuổi đưa đi, đưa thẻ ngân hàng cho cô ta, hứa hẹn sẽ li hôn để lấy người phụ nữ trẻ này, bà ta liền bắt đầu dao động. Vì sao người ta có thể có gia đình hoàn chỉnh, bà ta lại phải sống độc thân cả đời? Con của bà ta cũng nên nhận được tình thương của cha... Tư tưởng này vẫn đấu tranh với tư tưởng một mình nuôi con của bà ta, kết quả cuối cùng chính là thoả hiệp. Có thể lấy chồng là thượng sách, không lấy Chương Thành được thì bà ta cũng phải để con mình nhận được tất cả nên nhận được, thậm chí nhiều hơn.

Thế là sau khi đầy tháng con, bà ta liên lạc với Chương Thành, tình hình cũng bắt đầu phát triển theo tính toán của bà ta. Bà ta càng tỏ ra kiên cường độc lập, muốn một mình nuôi con khôn lớn thì Chương Thành lại càng quan tâm đến bà ta, càng quan tâm đến con trai. Bà ta nhắn một câu "Lượng Lượng hỏi em vì sao các bạn nhỏ khác đều có bố và ông bà nội tới đón mà nó lại không có", Chương Thành lập tức lái xe bảy tám tiếng trong đêm đến gặp Lượng Lượng...

Ngay cả ông bà nội của Lượng Lượng cũng chấp nhận Lượng Lượng, thậm chí còn nói sẽ để lại di sản cho Lượng Lượng, chính thức châm ngòi cuộc chiến trong nhà họ Chương. Người phụ nữ trong nhà Chương Thành cuối cùng không nhịn được nhảy ra, bắt đầu điên cuồng tấn công mình... Mình cũng "nhún nhường" theo đúng tính toán ban đầu để tất cả mọi người đều thông cảm... Không ngờ tình hình lại chuyển biến đột ngột, người phụ nữ đó chợt trở nên thông minh, dùng đủ loại thủ đoạn đối phó bà ta, cuối cùng làm cho bà ta thân bại danh liệt.

Bà ta bị công ty khai trừ còn đỡ, Lượng Lượng cũng bị trường mầm non cho nghỉ học, lí do là các phụ huynh đều không muốn con mình học cùng lớp với một đứa con hoang... Nực cười là bà ta biết trong số các bạn học của Lượng Lượng có đến bốn năm bạn cũng có mẹ là từ bồ nhí thành vợ chính thức, còn có hai ba người vẫn là bồ nhí. Dù vậy, những người này vẫn còn có mặt mũi ra vẻ vợ cả để cười nhạo bà ta, cùng những bà vợ cả khác xua đuổi bà ta...

Bà ta nhờ anh trai giúp đỡ để Lượng Lượng vào trường mầm non công lập, kết quả anh trai lại cho bà ta một cái bạt tai, nói bà ta vô sỉ, bảo bà ta biến đi càng xa càng tốt. Bà bảo mẫu bà ta trả lương cao cũng nghỉ việc, nói là đưa Lượng Lượng xuống dưới sân chơi luôn bị các phụ huynh khác ức hiếp.

Bà ta chỉ còn cách ở nhà trông con, ngay cả lúc xuống lầu mua đồ ăn vặt cho con cũng bị đủ loại ánh mắt soi mói. Chịu đựng một tháng ở thành phố D, cho rằng dư luận đã tạm lắng xuống, không ngờ sau khi tòa tuyên án, đủ loại áp lực lại ập tới, còn có cả đài truyền hình liên lạc với bà ta để phỏng vấn.

Bà ta đưa con lên xe, có thể nói là hoảng sợ chạy trốn khỏi thành phố D, trên đường đi càng nghĩ càng cảm thấy mình hèn nhát, càng ngày càng hận Quý Hồng, đến nút giao liền rời khỏi đường cao tốc quay trở lại nhà máy. Thành phố D là thành phố công nghiệp, rất nhiều chất hóa học đừng nói là mua, cho dù là nhặt cũng có thể nhặt được. Bà ta nhớ mang máng trong phòng thí nghiệm đã bỏ hoang ở một nhà xưởng của công ty cũ của mình có một đống a xít công nghiệp. Nhà xưởng cũ này chỉ có một ít phế phẩm, có một ông bảo vệ già trông coi. Buổi tối ông bảo vệ già đóng cửa đi ngủ, nhà xưởng hoàn toàn không có ai trông. Bà ta dừng xe cách đó một đoạn, nhìn con trai đang ngủ say trên ghế rồi xuống xe, bước thấp bước cao đến phòng thí nghiệm. Sau khi lấy một chai a xít công nghiệp cho vào túi xách, bà ta lại rời khỏi nhà xưởng mà thần không biết quỷ không hay, bắt đầu lái xe lên đường lần nữa.

"Mẹ, mẹ con mình còn chưa tới nhà à?" Lượng Lượng ngồi phía sau bị tiếng mở cửa xe của mẹ đánh thức.

"Chúng ta đến thăm chị gái được không?"

"Được". Nghe thấy mẹ nói như vậy, Lượng Lượng lại nghiêng đầu ngủ tiếp...


/129

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status