Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 57

/129


Trích lời Gia Mộc: Thứ gọi là tình yêu quả thật là bí ẩn ngàn đời.

***

Mặt đối mặt bạn trai cũ nên biểu hiện thế nào? Chỉ biết Vương Tử Minh thể hiện rất thích hợp, yên lặng không nói, cúi đầu ăn, vẻ mặt khó xử. Mã Thụ Sinh lại có vẻ rất tự nhiên, vừa chơi với con trai vừa trao đổi với tiểu Mao.

"Tôi nghe nói anh là huấn luyện viên thể dục? Anh làm việc ở phòng tập nào?"

Trịnh Đạc đặt tay trên lưng ghế phía sau Vương Tử Minh, thầm lộ ra ý chiếm hữu: "Chúng tôi mới từ thành phố A chuyển tới đây, có hai phòng tập thể dục mời tôi, tôi còn đang suy nghĩ".

"Anh đến phòng tập chúng tôi thường đến ấy, hôm qua tôi vừa thấy họ dán thông báo tuyển dụng. Phòng tập đó điều kiện rất tốt, ông chủ trước là vận động viên, là người rất tốt". Tiểu Mao nói.

"Có phải là phòng tập tên là Bác Huy không?"

"Đúng rồi".

"Ông chủ phòng tập đó từng mời tôi, nhưng ở đó nhiều gay quá". Trịnh Đạc nhếch miệng: "Dù sao cũng không tốt lắm".

"Nhiều gay quá cũng không có gì không tốt, em có thể đưa đón anh đi làm". Vương Tử Minh nói nhỏ, giọng nói có vẻ ai oán. Thôi được, Trịnh Đạc nghĩ mình không nên hoài nghi hành động của Vương Tử Minh, dù sao người ta cũng là gay xịn, lúc nào cũng có thể làm mình nổi da gà. Anh ta đổi một tư thế ngồi khác: "Không tốt lắm".

"Cứ che giấu mãi không mệt à?" Mã Thụ Sinh tỏ ý chỉ trích Trịnh Đạc.

Trịnh Đạc nhìn hắn một cái: "Tôi với anh không thân quen như vậy".

"Đúng là không quen, tôi không quen nhìn cái thái độ này của anh. Gay thì đã làm sao? Không phải ngày nào anh cũng ngủ với đàn ông à?" Mã Thụ Sinh hơi cao giọng, mọi người trong quán đồng loạt đưa ánh mắt về phía bọn họ.

Trịnh Đạc ném đũa xuống đất: "Đi!"

Anh ta đứng dậy, thô bạo lôi Vương Tử Minh lên, gần như là lôi hắn ra khỏi quán. Mao Đậu ngồi bên cạnh Mã Thụ Sinh không biết xảy ra chuyện gì, hoảng sợ bật khóc.

Tiểu Mao bế nó lên dỗ dành, lại quay sang Mã Thụ Sinh: "Sao anh lại xen vào việc của người ta?"

"Câm mồm!" Mã Thụ Sinh trách. Tiểu Mao trừng mắt nhìn hắn, vẫn tiếp tục dỗ dành đứa bé.

Vương Tử Minh vốn không phải một người chịu nhân nhượng cầu toàn như vậy, lúc nào gặp mấy gã gay kín đều lên tiếng khiêu khích châm chọc, Mã Thụ Sinh lần nào cũng phải khuyên hắn không được làm quan hệ trở nên căng thẳng. Nhưng bây giờ Vương Tử Minh thật sự đã thay đổi, bị Trịnh Đạc kéo đi như vậy mà không hề có dấu hiệu phát hỏa. Mã Thụ Sinh cúi xuống, nhìn thấy một chiếc điện thoại di động trên chỗ ngồi của Vương Tử Minh vừa rồi. Hắn cầm điện thoại lên, ảnh nền là ảnh Vương Tử Minh và Trịnh Đạc tự chụp, Vương Tử Minh nũng nịu dựa vào người Trịnh Đạc, Trịnh Đạc thì lạnh mặt không nhìn thẳng vào điện thoại.

Hắn thoáng nhìn tiểu Mao còn đang dỗ con, cầm điện thoại của Vương Tử Minh nháy sang máy mình: "Người ta để quên điện thoại". Nói xong hắn đứng dậy đuổi theo.

Trịnh Đạc đứng bên cạnh xe, mỉm cười nhìn Vương Tử Minh ngồi xoa bóp cổ tay trên ghế phụ lái, đuôi mắt liếc thấy Mã Thụ Sinh từ quán ăn đi ra, lập tức quát to: "Chúng ta đến thành phố B chính là để làm lại từ đầu, nhưng mày cứ đưa tình khắp nơi như thế thì chúng ta làm lại từ đầu thế nào được?"

"Em không đưa tình gì hết! Chẳng qua chỉ là em muốn kết bạn với mấy người".

"Bạn? Có mà bạn tình thì có!"

"Anh không được nghĩ xấu như vậy, thấy em nói chuyện với đàn ông đã cho rằng em và người ta đã lên giường với nhau..."

"Nghĩ xấu? Vậy mày nói xem có bao nhiêu thằng đàn ông từng leo lên người mày rồi?"

"Anh xem thường tôi như vậy thì vì sao còn cặp với tôi?"

"Đúng, tao không nên cặp với mày!" Trịnh Đạc nói xong xoay người đi luôn. Vương Tử Minh mở cửa xe đuổi theo.

"Không! Anh đừng đi! Em sai rồi, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em... Anh đừng đi, xin anh đừng đi!"

Cảnh tượng Mã Thụ Sinh nhìn thấy chính là hai người cãi nhau, Trịnh Đạc bỏ đi, Vương Tử Minh ở phía sau liều mạng cầu xin. Hắn hơi khó xử ho một tiếng: "Tôi..."

"Người trong thế giới của mày đến rồi đấy, mày còn bám lấy tao làm gì nữa?" Trịnh Đạc hất mạnh Vương Tử Minh ra, sải bước đi thẳng.

Vương Tử Minh vào vai một người mất hết thể diện trước mặt bạn trai cũ, đứng tại chỗ không hề đuổi theo.

"À... Anh để quên điện thoại di động".

Vương Tử Minh gật đầu, giơ tay lên lau nước mắt, đưa tay nhận lấy điện thoại: "Cảm ơn!"

"Anh... sao anh lại tìm một người như vậy?" Mã Thụ Sinh đút một tay vào túi quần. Nói thật, Mã Thụ Sinh có ngoại hình không tồi, có thể khiến một người khó tính lại có đủ điều kiện như Vương Tử Minh muốn chung sống lâu dài thì điều kiện mọi mặt đều tương đối ưu tú, đặc biệt là giọng nói rất dễ nghe, âm sắc rất rõ nét.

"Anh ấy là chuẩn man, là huấn luyện viên thể dục của tôi. Chính tôi cứ bám lấy anh ấy, anh ấy lại mới chia tay vợ chưa cưới vì vấn đề kinh tế, tôi... Tóm lại trước khi cặp với tôi thì anh ấy là đàn ông bình thường... Anh ấy rất tốt, anh đừng..."

"Hắn cặp với anh là vì tiền à?"

Vương Tử Minh lắc đầu: "Nếu anh ấy vì tiền thì đã tốt, dù sao thì tôi cũng không thiếu tiền."

Mã Thụ Sinh cảm thấy trong lòng chua xót. Có thể làm cho Vương Tử Minh kiêu ngạo nói ra một câu như vậy, gã Trịnh Đạc này rốt cuộc phải hấp dẫn đến mức nào?

"Thôi, gặp lại sau nhé!" Vương Tử Minh thoáng nhìn Mã Thụ Sinh rồi bước lên xe, lái xe đi. Mã Thụ Sinh đứng xa xa nhìn hắn lái xe đến bên cạnh Trịnh Đạc vẫn chưa hết giận đang ở bên kia đường cái và nói gì đó. Sau đó Trịnh Đạc mới lên xe, một chiếc Cherokee to lớn. Loại xe hầm hố này chắc chắn cũng là sở thích của Trịnh Đạc. Mã Thụ Sinh chưa bao giờ hối hận vì đã bỏ Vương Tử Minh như bây giờ.

Cho dù là vì nối dõi tông đường thì nuôi trẻ con vẫn rất vất vả. Lúc ở quê chủ yếu là ông bà nội và Đổng Giai Nghi nuôi con, hắn chỉ phụ trách đưa con đi chơi và soi mói người khác. Bây giờ một mình hắn dẫn con đi, tuần đầu tiên hắn suýt nữa phát điên, may mà hắn đã kịp thời dụ dỗ được tiểu Mao, một giáo viên ở trường mầm non của con trai, nhờ vậy cũng có thêm người trông con giúp hắn, nếu không chắc hắn chỉ còn nước đưa con về quê trả ông bà.

Nhưng cũng vì vậy nên hắn chỉ tốt với tiểu Mao chứ không có tình cảm thật sự gì. Hôm nay nhìn thấy Vương Tử Minh, hắn mới hiểu trước đây mình đã bỏ lỡ những thứ gì vì sự cố chấp của mình. Một giờ sáng, nhân lúc người bên gối đang ngủ say, hắn lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn mang tính thăm dò: "Đã ngủ chưa?"

Không tới một phút sau đã có tin nhắn trả lời: "Còn chưa".

"Anh và hắn đã làm lành rồi chứ?"

"Ờ, làm lành rồi".

"Xin lỗi, lúc ở quán ăn tôi nói hơi quá lời".

"Không phải lỗi của anh, anh không biết tình hình giữa tôi và anh ấy".

"Ờ. Chúc ngủ ngon. Anh đi ngủ sớm một chút đi".

Khoảng ba phút sau, điện thoại của hắn lại sáng lên: "Ngày mai gặp nhau nói chuyện một lát được không?"

"Được".

"Mười giờ ở McDonald?"

"OK. Ngày mai gặp lại. Chúc ngủ ngon!"

"Chúc ngủ ngon!"

Vương Tử Minh nhìn màn hình điện thoại của mình, cười lạnh một tiếng, bấm liên kết Trương Kỳ gửi tới.

"Đáng yêu không? Đáng yêu không? Đáng yêu không?" Còn chưa xem xong, Trương Kỳ đã hỏi liên tiếp.

"Đáng yêu lắm".

"Tớ muốn nuôi một con mèo, mèo đen, còn phải có mắt màu vàng, người ta nói là để trừ tà".

"Vậy bạn nuôi mèo thì chẳng phải là tớ không thể đến nhà bạn nữa sao?"

"Cái gì?"

"Tớ là yêu nghiệt mà".

Mặc dù độ nét của webcam không cao lắm nhưng vẻ mặt làm bộ nôn ọe của Trương Kỳ ở bên kia vẫn rất rõ ràng.

"Nói chuyện đứng đắn đi. Bao giờ bạn về?"

"Lần này người mua rất khó tính, khoảng một tuần nữa".

"Lâu thế à? Vậy lúc nào rảnh tớ tới thăm bạn".

"Không cần, anh trai tớ đang đến thành phố B công tác".

"Anh ấy ở đó à?"

"Ờ. Bạn đến thì chắc chắn anh ấy sẽ báo cáo cho bố tớ, lúc đó lại lằng nhằng". Từ lúc Trương Kỳ được năm tuổi, bố của Vương Tử Minh đã bắt đầu gọi Trương Kỳ là con dâu, đáng tiếc con trai lại bóng nên không lấy được Trương Kỳ.

"Đúng là phiền phức". Trương Kỳ làm vẻ mặt buồn tẻ: "Đúng rồi, bạn có gặp diễm ngộ nào ở thành phố B không?"

"Không, đàn ông ở bên này vừa thô lỗ vừa kém cỏi, không đạt tiêu chuẩn của tớ".

"Tôi cũng có diễm ngộ rồi".

"Thế à?"

"Chính là gã công chức tuần nào cũng đến chỗ tớ cắt tóc mà tớ kể với bạn ấy".

"Chẳng phải bạn nói hắn rất lầm lì, không có gì thú vị sao?"

"Nhưng hắn cũng rất đẹp trai, hắn đã hẹn tớ ra ngoài chơi".

"Thế thì tốt".

"Bạn đừng giơ cái vẻ mặt như chó con bị chủ vứt bỏ như thế ra. Bạn biết tớ sẽ không bỏ bạn mà".

"Trương Kỳ... Tớ yêu bạn, bạn có biết không?"

"Biết chứ! Tớ cũng yêu bạn. Nào, thơm cái!" Hai người MUAH một tiếng rất to: "Chúc tớ hẹn hò thuận lợi đi! Tớ đi ngủ để giữ gìn nhan sắc đây!"

"Hẹn hò thuận lợi!" Vương Tử Minh cười ha ha, tắt khung đối thoại đi. Hắn ngồi yên như có gì mất mát. Từ khi rất trẻ hắn đã chấp nhận việc mình là người đồng tính, mấy năm ở Mỹ càng giúp hắn nhận thức rõ điều này, nhưng hắn lại không thể nào né tránh được Trương Kỳ. Lâm Gia Mộc nói hắn đã cầm chân Trương Kỳ, nhưng hắn biết mình và Trương Kỳ là cầm chân lẫn nhau, yêu một người đến mức một người ích kỉ như hắn cũng có thể chết vì Trương Kỳ, nhưng lại không thể cùng giường chung gối với đối phương, điều này giống như một sự trừng phạt của ông trời vì hắn là gay mà vẫn sống quang minh chính đại, tự do tự tại, không sợ bất cứ thứ gì.

Cho nên... bây giờ đã đến lúc hắn phải buông tay? Hắn thở dài, khép laptop lại.

Kịch bản lần này quả thật là đơn giản đến mức quá đáng đối với một người đã tốt nghiệp khoa kịch nói học viện âm nhạc Julia. Tình cờ gặp lại bạn trai cũ, phát hiện hai bên đều có mối quan hệ mới chẳng ra gì, tình cũ lại cháy, phát hiện đối phương đã kết hôn, hi vọng đối phương li hôn và bồi thường một khoản lớn cho người phụ nữ đáng thương đó, hơn nữa trả lại con cho cô ta...

Về cơ bản hệ số khó khăn là không, chỉ cần lúc diễn đến đoạn tình cũ lại cháy đó hắn có thể nhịn được cảm giác buồn nôn, đúng vậy, tên Mã Thụ Sinh này khiến hắn buồn nôn, không phải vì lúc cặp với nhau Mã Thụ Sinh vẫn ra vẻ đạo mạo mà vì sự ích kỉ, bạc bẽo và tự coi mình là trung tâm của gã này, cộng thêm những suy nghĩ nông cạn và những tham vọng vượt quá xa năng lực bản thân của hắn. Nếu trước giờ chưa có quan hệ gì với gã này thì còn đỡ, lúc này nghĩ đến việc mình từng muốn sống cả đời với gã này, cùng di cư rồi kết hôn, Vương Tử Minh lại muốn tự chọc mù hai mắt mình.

"Thế... bây giờ anh vẫn còn làm nghề cũ, chuyên trang hoàng nhà cửa cho đám thổ hào ác bá đó à?" Mã Thụ Sinh nói, tự cho là hài hước.

"Đúng vậy, bây giờ ở Trung Quốc chỉ có tiền của đám thổ hào ác bá là dễ kiếm nhất".

"Anh vẫn còn chiến tranh lạnh với bố mình à?"

"Ông ấy còn muốn chiến tranh nóng cơ, nhưng tôi phớt lờ ông ấy". Bây giờ bố của Vương Tử Minh đã hạ thấp kì vọng vào đứa con này rất nhiều, chỉ mong hắn tìm được một người, mà tốt nhất là Trương Kỳ, cùng đi thụ tinh ống nghiệm kiếm một đứa con trai để mình có cháu bế. Ai bảo chị dâu của Vương Tử Minh lại sinh liền hai đứa con gái cơ chứ? Hơn nữa vì là đẻ mổ nên ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa mới sinh tiếp được. Nhưng Vương Tử Minh là ai? Lúc đầu ở Mỹ vì không chịu học luật mà vào học viện âm nhạc Julie nên hắn bị bố cắt tiền ăn học. Trước khi trở thành người mẫu hắn đã từng làm nhân viên phục vụ quán ăn, ngày ngày mang cơm thừa canh cặn về ăn cho qua ngày đoạn tháng chứ nhất định không chịu cúi đầu trước ông già mình, huống hồ là bây giờ.

Vương Tử Minh đưa tay lấy một miếng khoai tây, lại lộ ra vết xanh tím trên cổ tay. Ánh mắt Mã Thụ Sinh trở nên ảm đạm: "Hắn làm à?"

"Anh ấy chỉ hơi mạnh tay một chút".

"Anh cần gì phải để mình khổ sở thế?" Vương Tử Minh là người chưa bao giờ để mình phải ấm ức.

"Anh ấy là món nợ đời của tôi..." Vương Tử Minh thở dài: "Còn anh? Đứa bé đó là con trai anh thật à?"

"Là con của tôi và vợ trước".

"Vậy nghĩa là anh đã kết hôn rồi li hôn?"

"Cũng chưa hẳn là li hôn, cô ta đòi tiền..."

"Đòi bao nhiêu?"

"Ba trăm ngàn".

"Bây giờ anh làm gì?"

"Tôi và bạn chung vốn mở một công ty máy tính, chủ yếu bán máy tính lắp ráp, linh kiện và sửa máy tính".

"Bây giờ rất nhiều công ty làm công việc này, không làm đại lí cho các thương hiệu lớn thì khó kiếm tiền lắm".

"Làm đại lí cần quá nhiều vốn, đành làm ăn nhỏ lẻ sống tạm vậy".

Đúng lúc này một bóng đen xuất hiện bên cạnh hai người, đưa tay tóm cổ Vương Tử Minh kéo lên, cho hắn một cái bạt tai: "Đồ đê tiện!"

Lúc này Mã Thụ Sinh mới thấy rõ người đến là Trịnh Đạc: "Này! Anh làm gì thế hả?"

Trịnh Đạc không nói lời nào, buông Vương Tử Minh ra, xoay người lại cho Mã Thụ Sinh một đấm. Mã Thụ Sinh chưa kịp phản ứng lại đã bị một đấm của Trịnh Đạc đánh bay ra hơn nửa mét, một hồi lâu mới bò dậy được. Hắn lau máu me đầy mặt, muốn cố gắng bò dậy thì thoáng nhìn thấy Trịnh Đạc đang kéo Vương Tử Minh ra ngoài, vẻ mặt như sắp sửa giết chết Vương Tử Minh đến nơi.

/129

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status