Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 75: chương 74

/129


Trích lời Gia Mộc: Khi bạn bắt đầu xuất chiêu không theo bài bản, người căng thẳng nhất chính là đối thủ của bạn.

***

Lâm Gia Mộc tắt thiết bị nghe trộm, Trịnh Đạc cầm một bát tô bánh yến mạch đi ra, đổ sữa nóng vào, ngồi xếp bằng trên sofa cầm thìa ăn: "Điềm Điềm chuyển đi rồi à?"

"Vâng".

"Lúc nó vừa tới còn thấy phiền hà, bây giờ không có nó lại cảm thấy vắng vẻ".

"Vâng, thưa chú! Đó là bởi vì chú đã già rồi, hormone nam tính giảm bớt... Hormone nữ tính chiếm..." Lâm Gia Mộc còn chưa nói xong, một quyển tạp chí đã bay thẳng đến mặt cô. Cô cười hì hì tránh ra, từ sau nụ hôn lúng túng trong khách sạn, đã rất lâu hai người không cười đùa thoải mái như vậy.

"Bước tiếp theo em định làm gì?" Phát hiện sự khó xử lại bắt đầu lan ra giữa hai người, Trịnh Đạc nghiêm mặt nói.

"Muốn cởi dây phải tìm người buộc dây, bước tiếp theo phải xem Lâm Đống". Lâm Gia Mộc nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Đống.

Lâm Đống kinh doanh thuỷ sản quả thật làm ăn rất tốt, có một cửa hàng không lớn không nhỏ trên con phố thuỷ sản gần biển chuyên kinh doanh thuỷ sản cao cấp, đầy đủ mọi thứ hải sản tôm cá tươi ngon. Qua trung thu lại đến quốc khánh, người qua lại liên miên không dứt, anh ta ngồi trong văn phòng phía sau cửa hàng, điện thoại cũng vang không ngừng sau khi nhận được điện thoại của Lâm Gia Mộc, anh ta do dự một lát rồi gọi vợ đang chào khác ở phía trước vào: "Anh đi thăm ông nội, em vào đây nghe điện thoại, việc nào quyết được thì em quyết, việc không quyết được thì bảo họ gọi máy di động cho anh".

Trái ngược với Lâm Đống cao ráo đẹp trai, vợ anh ta lại có ngoại hình bình thường, hơi béo, nhưng khi cười mắt cong như trăng khuyết làm mọi người có cảm giác rất thoải mái: "Vâng, anh đi đi!"

Suy nghĩ một lát, cô ta lại nói: "Mang Lâm Tiếu đi".

Lâm Tiếu là đứa con gái bốn tuổi của hai người, xinh xắn đáng yêu, miệng cực kì ngọt.

"Được rồi". Lâm Đống khẽ vỗ lưng vợ rồi mới đi.

Lâm Thành Tường đang xem kịch trong phòng, bánh trái ăn dở và cốc trà nguội để trên bàn, sắc mặt lúc sáng lúc tối theo màn hình ti vi, cực kì khó coi. Từ khi đến sống với ông ta, Phùng Hà rất ít khi rời khỏi bên cạnh ông ta quá hai tiếng. Bây giờ bà ta đã đi được bốn năm tiếng, ông ta gọi điện thoại nhưng bà ta luôn nói có chuyện đột xuất, lập tức về ngay rồi nhanh chóng dừng cuộc gọi. Trong lúc ông ta đang do dự không biết có cần gọi điện nữa hay không thì chuông cửa vang lên. Ông ta lập tức vui vẻ: "Sao giờ em mới về?"

Nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, sắc mặt ông ta lại khó coi: "Cháu đến làm gì?"

"Đang là dịp lễ mà, cháu đến thăm ông". Lâm Đống xách túi lớn túi nhỏ đựng hải sản vào nhà: "Cháu mang một ít hải sâm khô và bào ngư đến, cả cua và tôm sáng sớm hôm nay thuyền chài mới đánh về nữa..."

"Cháu mang những thứ này đến làm gì? Ông lại không biết làm". Giơ tay không đánh người cười, huống hồ còn là cháu nội. Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẻ mặt đã đỡ hơn một chút. Ông ta cúi đầu, nhìn thấy cô bé đứng khuất sau lưng Lâm Đống: "Đây là Lâm Tiếu à? Lớn thế này rồi cơ đấy?"

"Tiếu Tiếu, sao con bảo nhớ cụ nội cơ mà?"

Lâm Tiếu suy nghĩ một lát, đi ra khỏi sau lưng bố, lao tới ôm lấy bắp đùi Lâm Thành Tường: "Cụ, cháu nhớ cụ lắm! Sao hôm sinh nhật Tiếu Tiếu cụ không đến chơi với Tiếu Tiếu?"

Được chắt nội ôm như vậy, toàn bộ sương lạnh trên mặt Lâm Thành Tường đều biến mất: "Đó là bởi vì cụ bận việc".

Ông ta cúi xuống bế Tiếu Tiếu: "Ái chà, cháu lớn quá rồi".

Tiếu Tiếu ngọ nguậy mấy cái: "Cụ ơi mẹ cháu nói Tiếu Tiếu nặng quá, không được để cụ bế, sợ cụ mệt".

"Cụ không mệt, không mệt". Lâm Thành Tường bề Tiếu Tiếu vào phòng khách.

Lâm Đống thầm nghĩ con bé Tiếu Tiếu này cũng không biết giống ai mà quá biết cách đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, những lời ngon ngọt muốn nói bao nhiêu cũng được. Vốn anh ta cho rằng Tiếu Tiếu không quen ông cụ nên sẽ không phát huy được, không ngờ con gái mình chỉ sợ người lạ một lát là đã quen ngay rồi.

Sau khi anh ta cất xong đồ đạc mang đến, Lâm Thành Tường và Lâm Tiếu đã ngồi trên sofa ăn bánh rồi.

"Ông ơi, cô Phùng không có nhà à?"

Lâm Thành Tường nhìn anh ta một cái: "Ờ, con gái bà ấy về, bà ấy đưa con gái về nhà ăn cơm, nhân tiện thăm con trai luôn".

"Thế ngày mai ông ăn quốc khánh với ai?"

"Ông ấy à? Ông ở nhà thôi".

"Vậy thì được rồi. Cháu ngâm hải sâm và bào ngư, còn cua và tôm thì thả xuống nước nuôi".

"Ý cháu là gì?"

"Ông nội, cả nhà ta đến đây ăn tết, ông không cho à?"

Lâm Thành Tường suy nghĩ một lát: "Không gây sự là được. Gia đình hòa thuận vạn sự hưng".

"Sao ông nói thế. Ngày lễ ngày tết ai lại gây sự chứ? Cháu thấy trong tủ lạnh còn có cà, buổi tối chúng ta làm món thịt om cà và tôm hấp được không ông?"

"Tiếu Tiếu thích ăn tôm nhất! Cụ ơi, cụ thích ăn không?"

"Cụ cũng thích ăn". Đúng là không ai lại không thích nịnh cả, cháu trai nấu cơm cho ông ta, chắt gái lại không ngừng đổ thuốc mê, Lâm Thành Tường cũng không thể nào lạnh lùng được nữa.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Lâm Đống bưng thức ăn đã nấu xong lên bàn, lấy điện thoại di động ra: "Ông nội, số máy di động của cô Phùng thế nào? Để cháu gọi điện cho cô ấy hỏi xem bao giờ cô ấy về".

"Cháu hỏi làm gì?"

"Để cùng ăn cơm".

Đám con cháu vốn đều đã có sự nghiệp của mình, ngoài ngày lễ ngày tết thì chẳng bao giờ nhớ đến mình, dù là ngày chúc thọ mình có lúc con cháu cũng đến không đủ. Khi bà cụ vẫn còn thì còn đỡ, sau khi bà cụ qua đời, Lâm Thành Tường cả ngày đối mặt với bốn bức tường không khỏi cảm thấy cô đơn. Sau khi Phùng Hà đến, cuộc sống của ông ta mới có thêm một chút màu sắc, lại có thể tìm được niềm vui. Theo ông ta, việc kết hôn với Phùng Hà là chuyện đương nhiên, còn quan điểm của đám con cháu... Phùng Hà nói đúng, ông ta đã bước một chân xuống huyệt rồi, lúc còn trẻ bị cha mẹ quản thúc, sau khi kết hôn bị bà xã quản, bị lãnh đạo quản, bây giờ đã sắp tám mươi rồi chẳng lẽ còn để con cháu quản thúc nữa? Hiếu thuận, muốn hiếu thì trước hết phải thuận, bọn chúng cùng nhau phản đối đơn giản là sợ Phùng Hà chia bớt một phần di sản của bọn chúng. Nhưng số tiền ông ta kiếm được trong suốt cuộc đời đã bị bọn chúng bòn mót gần hết, chỉ còn lại có căn nhà và chút tiền tiết kiệm mà bọn chúng vẫn nhòm ngó. Trong lòng bọn chúng, tiền quan trọng hơn sự vui vẻ của ông già này nhiều.

Sau khi ông ta kết hôn với Phùng Hà, quả nhiên đám con cháu đều tới tấp đứng ra phản đối, lí do phản đối quả nhiên là Phùng Hà nhằm vào số tiền của ông ta, muốn lừa mất căn nhà và tiền tiết kiệm của ông ta. Sau khi phản đối không được, tất cả đều không thèm đến nhà ông ta nữa, tết trung thu chỉ có một mình ông ta và Phùng Hà, ngày quốc khánh cũng chỉ có hai cha con Lâm Đống đến... Nghĩ lại cũng thấy lạnh lòng... Ôi... Có thằng Lâm Đống cũng coi như là ông ta không phí công nuôi đám con cái.

Nghĩ tới đây ấn tượng của ông ta đối với Lâm Đống lại tốt hơn một chút: "Vừa rồi ông gọi điện thoại cho bà ấy nhưng bà ấy tắt mày. Một lát nữa bà ấy sẽ về".

Lâm Đống thoáng nhìn chiếc đồng hồ, đã sắp tám rưỡi tối: "Giờ này còn chưa về, chắc là ở lại bên đó rồi".

Anh ta nói rất thờ ơ, Lâm Thành Tường lại không vui.

"Đây mới là nhà bà ấy, bà ấy ở bên đó thế nào được?" Lâm Thành Tường tính ra cũng là người bảo thủ. Ở lại nhà chồng cũ muộn như vậy, ông ta cũng rất nghi ngờ. Điều này lại bị thằng cháu nội nói ra khiến ông ta càng thêm tức giận.

Lâm Đống cười cười, lấy khăn mặt lau tay: "Ông nội, Tiếu Tiếu, ăn cơm thôi".

"Cụ ơi, cụ có biết bóc vỏ tôm không?"

Nghe thấy Tiếu Tiếu hỏi như vậy, trên mặt Lâm Thành Tường lại lộ ra nụ cười: "Không biết".

"Thế cụ ngồi cạnh Tiếu Tiếu đi, để Tiếu Tiếu bóc cho cụ".

Lâm Thành Tường cười: "Tốt".

Lâm Đống thầm nghĩ sau khi về phải mang con gái đến siêu thị càn quét một hồi để khen thưởng cô bé này: "Ông nội uống rượu gì? Rượu trắng hay là rượu vang?"

"Nhị oa đầu là được".

"Vâng". Lâm Đống lấy chai nhị oa đầu trong tủ bếp ra, lại lấy nước trái cây trong tủ lạnh cho Tiếu Tiếu: "Ông nội, nước trái cây này là nước ép từ quả tươi à?"

"Ờ, Phùng Hà ép".

"Cô ấy thật là chu đáo".

Thấy cháu trai không hề bài xích Phùng Hà, Lâm Thành Tường lại vui vẻ thêm vài phần.

Phùng Hà. Hạ Minh Minh và Hạ Lượng Lượng đã tan học về vừa dỗ vừa dọa Hạ Thường Tuấn mấy tiếng, Hạ Thường Tuấn vẫn sống chết không chịu nói chiếc áo đó là của ai. Cuối cùng cổ họng Phùng Hà cũng khản đặc, đầu cũng đau như búa bổ, Hạ Minh Minh không ngừng kéo bà ta.

"Mẹ tha cho bố trước đã. Giấy không gói được lửa, con đĩ đó sớm muộn gì cũng phải lòi ra. Mẹ nằm xuống nghỉ đi, lão già sắp chết đó còn ở nhà đợi mẹ đấy".

Lửa giận phừng phừng, lúc này Phùng Hà mới nhớ đến Lâm Thành Tường. Bà ta bật nguồn điện thoại di động lên xem: "Lão già sắp chết đó gọi mười mấy cuộc điện thoại".

Bà ta dùng tay gom tóc lại: "Mẹ về đây, con tiếp tục thẩm vấn ông bố mất nết của con đi, nhất định phải tìm ra được con mụ đó".

Con biết rồi. Mẹ mau về đi".

"Cũng không biết mẹ vất vả như vậy là vì ai, nếu không phải ông ta vô dụng thì mẹ cần gì đến ở với những lão già háo sắc đó? Tiền kiếm được mẹ không nỡ ăn không nỡ mặc, tất cả đều cho bố con con. Vậy mà bố con lại vô lương tâm như vậy. Sao ông ta không tè một bãi mà soi lại mình đi, nếu không phải vì các con thì mẹ đã đạp ông ta ra ngoài từ lâu rồi".

"Mẹ, con biết rồi, mẹ đi mau đi".

Hạ Minh Minh giục mẹ ra ngoài, thầm thề sau này tuyệt đối sẽ không lấy một người đàn ông vô dụng như mẹ mình. Phí hoài tuổi trẻ không nói, đến lúc già còn phải hi sinh tất cả vì người đàn ông đó và gia đình.

Lúc ra ngoài, Phùng Hà đối mặt với một người phụ nữ. Nhìn thấy bà ta đi ra, người phụ nữ hơi kinh ngạc ơ một tiếng: "Đây là nhà của hộ lí Võ đúng không? Chị ấy có nhà không?"

Nghe thấy cô nói đến hộ lí Võ, vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Phùng Hà biến thành tươi cười: "Vâng, đây là nhà của hộ lí Võ. Cô ấy không ở nhà, cô có việc gì không?"

"Không có việc gì, hôm nay tôi không tìm được chị ấy ở bệnh viện, muốn đến xem chị ấy có nhà không, hỏi xem ông chuyên gia khoa ung bướu bệnh viện số 5 bao giờ đi làm".

"À, đợi cô ấy về tôi sẽ hỏi giúp cô".

"Vậy làm phiền chị". Sau khi nói xong, người phụ nữ xoay người đi xuống cầu thang: "Tôi ở dưới lầu, là hàng xóm nhà chị".

"Biết rồi".

Sau khi cô biến mất dưới cầu thang, Phùng Hà lạnh mặt nghiến răng nghiến lợi đứng ngoài cửa nghĩ một hồi lâu. Thì ra con đĩ đó là hộ lí bệnh viện số 5... Bà ta lao thẳng tới cửa thang máy, bấm nút đi xuống.

Lâm Đống thoáng nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã mười giờ, Lâm Thành Tường ngồi trên sofa xem hoạt hình với Tiếu Tiếu biết đã ngủ chập chờn được mấy giấc rồi. Xem ra đúng là như Lâm Gia Mộc đã nói, tối nay Phùng Hà sẽ về rất...

"Ông nội, cháu đưa Tiếu Tiếu về nhà đây. Mười giờ sáng ngày mai cả nhà chúng ta đều tới, ông thấy có được không?"

Lâm Thành Tường giật mình tỉnh lại, đồng hồ trên ti vi là mười giờ...

"Đã mười giờ rồi cơ à?"

"Vâng. Tiếu Tiếu phải về đi ngủ rồi".

Tiếu Tiếu ngoan ngoãn đứng lên: "Cụ ơi cháu về nhà đây, ngày mai gặp lại cụ sau".

"Ờ. Ngày mai gặp lại". Lâm Thành Tường đưa hai bố con ra cửa. Lâm Đống bế Tiếu Tiếu định xuống cầu thang thì nhìn thấy Phùng Hà với vẻ mệt mỏi và vội vã: "Cô Phùng..."

Phùng Hà không ngờ lại nhìn thấy Lâm Đống bế con ở đây, trong lòng lập tức cảnh giác. Trong số những người của nhà họ Lâm, có âm mưu nhất, có sức mạnh nhất chính là hai vợ chồng Lâm Đống. Hai người này là một cặp khẩu Phật tâm xà, đều không tốt đẹp gì cả: "Sao hai bố con lại tới đây?"

Tâm tình bà ta không tốt, lại nhìn thấy cái gai trong mắt, giọng nói khó tránh khỏi bất thiện.

"Ngày tết ngày nhất mà, cháu đến thăm ông nội". Lâm Đống cười nói.

"Không phải tết nhất thì các anh chị không bao giờ đến nhỉ".

Phùng Hà nói xong liền vào nhà. Lâm Thành Tường vốn đã bất mãn vì bà ta ở lại nhà chồng cũ đến đêm hôm khuya khoắt, thấy bà ta nói như vậy với đứa cháu trai hiếu thảo của mình lại càng bất mãn hơn. Sau khi đóng cửa lại, Lâm Thành Tường bắt đầu mắng Phùng Hà.

"Bà làm gì mà muộn như vậy mới về? Gọi điện thoại bà cũng không nghe! Nhìn thấy Lâm Đống lại còn tỏ thái độ như vậy nữa, nếu nó không đến thì bữa tối tôi cũng không biết ăn gì..."

"Ăn! Ông chỉ biết ăn thôi!" Bị người chồng mình xem thường phản bội, sợ số tiền mình tích cóp mấy năm nay là cốc mò cò xơi, mang một bụng căm hận lượn lờ hai tiếng ở khoa điều trị bệnh viện số 5 nhưng lại không thể vào được, cuối cùng Phùng Hà cũng không đeo được chiếc mặt nạ hiền thê lương mẫu nữa.

"Thái độ của bà kiểu gì đấy?"

"Thái độ kiểu gì à? Thái độ kiểu này đấy!" Nói xong Phùng Hà thay giầy đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

/129

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status