Trích lời Gia Mộc: Tôi thích kiếm tiền hơn là giúp đỡ người khác. Nhưng có ai cấm vừa kiếm tiền vừa giúp người khác đâu?
***
Tiểu khu Phúc Lộc ban đầu là một con ngõ hồ lô có chút danh tiếng của thành phố A, sau khi thành phố cũ được cải tạo liền trở thành tiểu khu Phúc Lộc. Vốn đây là khu gia đình của các cơ quan lớn trong thành phố, bây giờ sau khi thành phố cũ được cải tạo lại càng có nhiều cán bộ hơn. Sau khi về hưu, các cán bộ già này cũng không khác bình dân trăm họ là mấy, không phải nuôi chó thì nuôi chim hay nuôi cháu. Các hoạt động như đánh cờ, khiêu vũ quảng trường, hát hò này nọ càng không thể thiếu bóng dáng của những người này.
Cứ đến khoảng năm giờ sáng là cả tiểu khu sẽ sôi sùng sục, các loại hoạt động diễn ra không ngừng, loa truyền thanh vang vọng tận mây xanh. Các cư dân trẻ tuổi ở đây có điều kiện đã chuyển nhà đi, không có điều kiện thì chỉ có chịu đựng. Nhưng lại có một người thật sự không thể chịu đựng được, người này chính là Diêu Lâm.
Cô ta ngồi trên giường trợn mắt nhìn tấm bản đồ Trung Quốc bản cũ không biết từ bao nhiêu năm trước, nhìn đồng hồ từ từ chạy về phía trước, nghe bản giao hưởng của nồi niêu bát đĩa trong bếp. Mới năm giờ mười phút thôi, biết không?
Cô ta cầm lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn như trút giận: Con mụ khốn kiếp, mày không dám gặp tao đúng không? Bây giờ tao đang ở nhà bố mẹ chồng, bố mẹ chồng rất tốt với tao, hàng ngày nấu món ngon cho tao. Mẹ chồng còn nói bà ấy chỉ có một thằng con trai, vốn cũng muốn coi con dâu như con gái. Nhưng tính mày cứng đầu cứng cổ không có giáo dục như một con nhím làm mọi người muốn thân cũng không thân được, sau khi có tao mới biết cảm giác có con gái như thế nào.
Sau khi gửi tin nhắn, cô ta ném điện thoại, từ trên giường nhảy dựng lên: "Đừng ầm ĩ nữa! Tôi không ăn sáng!"
Bà Chu đang bận rộn trong bếp giật bắn, ngẩng đầu nhìn thấy là Diêu Lâm tóc rồi bù mắt đỏ ngầu, trong lòng lập tức cảm thấy bực bội. Khi Tùng Lan có thai thì bà ta vẫn còn đi làm, lại nghe nói Tùng Lan xin nghỉ ở công ty để về nhà dưỡng thai, cho rằng việc vừa có thai đã từ bỏ sự nghiệp này của Tùng Lan là rất không nên làm. Sau khi khuyên bảo mà Tùng Lan không nghe, cả tám tháng bà ta không thèm nhìn Tùng Lan một cái. Tùng Lan cũng là người mạnh mẽ, chưa bao giờ oán trách một câu, hôm sinh con chính Tùng Lan gọi xe cứu thương đến bệnh viên, không kinh động bất kì ai ngoài chồng mình. Là mẹ chồng mà phải đến hôm sau bà ta mới biết Tùng Lan sinh con gái. Trong lòng trách Tùng Lan quá ngang bướng, nhưng cũng không thể không bội phục con dâu mình thật sự độc lập. Con trai đã đến gặp bà ta nói chuyện, bảo bà ta không được để Tùng Lan ngột ngạt trong thời gian ở cữ. Thời gian bà ta xin nghỉ để chăm sóc Tùng Lan sinh đẻ là lúc mẹ chồng nàng dâu hòa hợp nhất. Sau đó hai người lại căng thẳng vì Tùng Lan không chịu sinh con thứ hai.
Nhưng còn con bé Diêu Lâm này thì sao? Diêu Lâm không có chỗ ở, nể mặt đứa cháu trai chưa sinh ra, bà ta đồng ý để Diêu Lâm đến nhà mình ở, sáng sớm ngủ dậy không đi thể dục sáng mà nấu cơm sáng cho Diêu Lâm, kết quả lại bị Diêu Lâm quát tháo như một người điên... Bà ta đã sống đến mấy chục tuổi mà còn chưa bao giờ bị ai quát tháo như vậy.
"Cô không ăn sáng thì người khác cũng phải ăn". Bà Chu lạnh lùng nói một câu rồi lại tiếp tục nấu cơm sáng.
"Lâm Lâm!" Bà Diêu vốn cũng thấy bực mình vì tiếng ồn, đang nằm trên giường do dự xem có cần xuống bếp hỗ trợ hay không, ai ngờ con gái lại gây ra họa lớn như vậy: "Bà thông gia đừng giận, nó có thai nên hơi cau có".
Nói xong bà ta kéo Diêu Lâm về phòng ngủ.
"Đầu óc con bị lẩn thẩn à?" Bà ta nhỏ giọng quát con gái.
"Nhưng mà con bực".
"Mẹ biết con bực, nhưng con cũng phải nhìn xem đây là nơi nào. Con ở nhà họ Chu thì cũng có nghĩa nhà họ Chu thừa nhận con và đứa con trong bụng. Con ở đây một ngày, mụ vợ già kia sẽ phải khó chịu một ngày..."
"Mẹ! Con muốn về nhà". Diêu Lâm hai mắt rưng rưng. Hôm trước Tùng Lan đã xin tòa án bảo lưu căn hộ đang tranh chấp quyền tài sản, hơn nữa tuyên bố Diêu Lâm có xu hướng tẩu tán tài sản... Trong lúc Diêu Lâm còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giống hệt như những gì cô nàng luật sư họ Lâm kia nói, căn hộ của cô ta đã bị niêm phong. Nếu cô ta không xông vào cướp không ít quần áo ra trước khi tòa án dán niêm phong thì bây giờ cô ta còn không có cả quần áo để tắm giặt.
"Về nhà? Về nhà nào?"
"Căn hộ đó đứng tên con, con về ở thì làm sao? Tòa án chẳnglex lại bắt một thai phụ như con à?"
"Con bé ngốc nghếch của mẹ, nơi này là thành phố A, Tùng Lan là thổ công ở đây, có khi ở đâu cũng có người quen. Con là người ở bên ngoài đến, sao có thể tranh giành với nó được? Mẹ đã tư vấn qua luật sư rồi, nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ là sinh đứa bé ra..."
"Sinh ra thì có ích lợi gì..."
Bà Diêu đè vai cô ta: "Hưng Quốc tốt với con như vậy, con giữ lại một dòng máu cho nó cũng là không phụ lòng nó".
Diêu Lâm thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt, gật đầu.
Từ khi mở văn phòng tư vấn, Lâm Gia Mộc đã lâu không làm việc giống một luật sư như bây giờ. Trọn năm năm không tiếp xúc với các tài liệu có liên quan, chỉ riêng cập nhật các tài liệu pháp luật mới nhất, tải xuống các loại bảng biểu, gọi điện thoại cho các đồng nghiệp cũ hỏi thăm các quy định gần nhất đã tốn một thời gian tương đối dài. Sau khi chuẩn bị các tài liệu pháp luật, giúp Tùng Lan tìm được một văn phòng kế toán đáng tin, cô lại bắt đầu ngựa không dừng vó lui tới tòa án, trình các loại tài liệu. Trịnh Đạc đi theo cô làm tài xế và trợ lí khuân vác hết sức bận rộn.
"Trước khi làm trinh thám thì cuộc sống của em như thế này à?" Trịnh Đạc cười hỏi. Mấy ngày nay Lâm Gia Mộc liên tục thay đổi các loại quần áo, mấy bộ đồ mồi cũng lôi hết ra mặc, hình tượng cá nhân từ phong cách đơn giản gọn nhẹ chuyển biến thần tốc thành tác phong chuyên nghiệp, anh ta đi cùng cũng không thể không kiềm mấy bộ âu phục mặc vào.
Lâm Gia Mộc ngồi trên ghế phụ lái dùng tài liệu quạt gió: "Năm đó em thoải mái hơn bây giờ nhiều".
Văn phòng luật sư dù sao cũng có trợ lí và thư kí chuyên môn của luật sư, các loại công văn cũng đầy đủ, rất nhiều việc cô chỉ cần dặn dò một câu là được. Bây giờ một mình cô xử lí tất cả mọi việc, đương nhiên là mệt hơn nhiều.
"Thế vì sao em lại đổi nghề?"
"Vì chính nghĩa". Lâm Gia Mộc nói xong liền cười: "Năm đó em cũng coi như là có chút danh tiếng trong giới luật sư li hôn, không ít người ủy thác đến tìm em. Nhưng khi họ đến tìm em thì đại đa số đã mất cơ hội tốt nhất, cho dù em cố gắng thế nào cũng không thể làm họ nhận được khoản bồi thường nên có. Trong đó có mấy người muốn em giúp đỡ tìm bằng chứng chồng ngoại tình, em ủy thác cho mấy người điều tra, kết quả đều không thể làm em hài lòng, thế là em dứt khoát tự mình điều tra, sau đó... Sau đó chuyển sang làm công việc này luôn. Đương nhiên, về lí thuyết thì em vẫn là luật sư, vụ án của Tùng Lan này tương đối đơn giản, nếu như chồng cô ấy đã chết, bồ của chồng đã sinh con riêng thì chuyện sẽ khó hơn hiện nay mười lần".
Trịnh Đạc còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại di động của Lâm Gia Mộc đã đổ chuông: "A lô!"
"Chu Hưng Quốc chết rồi". Giọng Tùng Lan bên kia điện thoại run rẩy làm mọi người nghe không rõ cô ta đang nói gì: "Anh ta chết rồi..."
"Cái gì?" Lâm Gia Mộc nhắm mắt lại mấy chục giây mới làm mình tỉnh táo lại: "Tùng Lan, bây giờ chị đang ở bệnh viện à?"
"Ờ".
"Được rồi. Bây giờ chị cùng thở với tôi. Hít.. thở... hít... thở..." Mấy phút sau, cuối cùng Tùng Lan cũng bình tĩnh lại. Lâm Gia Mộc lại hỏi cô ta: "Bác sĩ đã tuyên bố nguyên nhân chết chưa?"
"Bác sĩ nói tình hình anh ta đột nhiên chuyển biến xấu, họ cấp cứu không có hiệu quả..."
"Tùng Lan, chị nghe tôi nói. Bây giờ chị gọi số này..."
Lâm Gia Mộc cho Tùng Lan số điện thoại của cảnh sát Lưu: "Anh ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Chị tố giác với anh ấy, nói nguyên nhân cái chết của Chu Hưng Quốc rất đáng nghi, chị nghi ngờ là Chu Hưng Quốc bị giết. Sau đó chị giữ hiện trường, không được để người của bệnh viện đi vào làm mất bằng chứng, biết không?"
"Cái gì?" Tùng Lan trong điện thoại hình như chạy đi đâu đó, lớn tiếng hô lên với người nào đó. Đại để là không được động vào, cô ta đã báo cảnh sát, nghi ngờ là bị người khác giết...
"Chị nói với người của bệnh viện rằng chị hoài nghi là vụ án hình sự, không có quan hệ gì với họ. Không phải chị muốn kiện cáo bệnh viện. Người của phòng công an yêu cầu chị bảo vệ hiện trường". Lâm Gia Mộc vừa nói vừa ra hiệu cho Trịnh Đạc lái xe.
"Không biết có phải bên phía bệnh viện tin lời Tùng Lan hay không, tóm lại là tình hình tạm thời yên tĩnh lại. Tùng Lan đã ép Diêu Lâm quá mạnh khiến cô ta gần như không có đường lui. Trong tình hình này có hiền như thỏ mà cuống lên cũng còn cắn người, huống hồ Diêu Lâm vốn đã chẳng phải dạng vừa. Hoặc là Diêu Lâm đúng là may mắn đến cùng cực, đúng lúc sắp bị ép vào góc chết thì Chu Hưng Quốc lại lăn ra chết. Hoặc là...
Bất kể thế nào, Lâm Gia Mộc chưa bao giờ tin tưởng có người lại may mắn như vậy, chuyện trái lẽ thường tất có nguyên nhân, trong chuyện này đương nhiên sẽ có vấn đề.
Vốn trạng thái của Chu Hưng Quốc chính là chết não, muốn giết chết anh ta thì chỉ cần tắt máy thở một hai phút, cho dù bệnh viện biết chuyện có thể có vấn đề nhưng cũng sẽ không muốn nhận trách nhiệm không trông coi chu đáo vì một bệnh nhân chết não, chắc chắn bệnh viện sẽ xử lí như tử vong thông thường. Nếu Tùng Lan không ở bệnh viện, bệnh viện sẽ xóa bằng chứng cho người gây án trong vài phút...
Cho dù Tùng Lan bây giờ ở bệnh viện, Lâm Gia Mộc cũng không tin tưởng Tùng Lan có thể tìm được bằng chứng. Vì vậy cô dứt khoát bảo Tùng Lan báo án, rồi từ từ giải quyết chuyện này: "Biết trước thế này thì nên phái một người đến bệnh viện trông Chu Hưng Quốc".
Chuyện này là sơ suất của cô.
"Là số hắn như thế". Trịnh Đạc than thở. Vì Diêu Lâm mà làm cho gia đình vốn hạnh phúc rơi vào khủng hoảng, lại vì Diêu Lâm mà xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ lại chết trong tay cô ta, Chu Hưng Quốc cũng coi như là chết đúng lúc đúng chỗ.
Lúc Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đến bệnh viện, ông Chu, bà Chu và hai mẹ con Diêu Lâm đã đến, bốn người ở ngoài vừa khóc vừa ồn ào đòi vào phòng bệnh. Bên ngoài còn có mấy bác sĩ và y tá sắc mặt không thật sự dễ coi. Tùng Lan ngồi giữa cửa phòng bệnh, sắc mặt tái mét, chặn cửa phòng bệnh không cho ai đi vào. Nhìn thấy Lâm Gia Mộc đã đến, Tùng Lan mới đứng lên...
"Luật sư Lâm..."
Lâm Gia Mộc đỡ Tùng Lan đứng không vững: "Đừng sợ, cảnh sát sẽ lập tức đến ngay".
Trịnh Đạc thì đến chỗ bác sĩ: "Chúng tôi là luật sư của bà Tùng Lan, chúng tôi đã báo cảnh sát về cái chết của ông Chu Hưng Quốc. Xin bệnh viện cứ yên tâm, bất kể là nguyên nhân gì gây ra tử vong, chúng tôi đều sẽ không bệnh viện trách nhiệm của bệnh viện".
Bác sĩ đó thoáng nhìn Trịnh Đạc: "Bệnh nhân chết não đã không có khả năng trị liệu, bệnh viện vốn đã không muốn tiếp tục điều trị..."
"Tôi biết. Lát nữa mong các anh tiếp tục phối hợp với chúng tôi".
Diêu Lâm thì chỉ Lâm Gia Mộc: "Bác trai, bác gái, đây chính là luật sư đó, chính là cô ta đã đứng sau màn đưa ra chủ ý không cho chúng ta vào xem Hưng Quốc..."
Lâm Gia Mộc quay lại đối mặt với Diêu Lâm và ông Chu, bà Chu: "Chào hai bác. Người ủy thác của tôi cho rằng cái chết của ông Chu Hưng Quốc có điểm đáng ngờ, đã báo cảnh sát, hơn nữa đã bảo vệ hiện trường theo lệnh của cảnh sát. Ông Chu Hưng Quốc là con trai của hai bác, chắc hai bác cũng không muốn con trai mình chết không rõ ràng".
Khi bất chợt nghe tin dữ, bất cứ ai cũng rất ít khi nghĩ rằng "hắn cũng đến lúc chết rồi" mà phản ứng của tuyệt đại đa số mọi người là "Tại sao hắn lại chết?" Ông Chu và bà Chu vốn cũng đã cực kì đau lòng, bây giờ Lâm Gia Mộc nói với họ Chu Hưng Quốc không phải chết vì bệnh mà là bị hại chết, hai ông bà lập tức tin một nửa, cũng thông cảm cho hành vi chặn cửa không cho họ vào của Tùng Lan.
"Sao lại thế? Là ai hại anh ấy? Anh ấy đã khổ như vậy rồi, vì sao còn có người muốn hại anh ấy?" Diêu Lâm khóc lên, nhưng lại không có bao nhiêu nước mắt. Cô ta dứt khoát dùng tay che mặt gào khan.
"Bất kể là ai hại anh ấy, tôi đều sẽ khiến người đó giết người phải đền mạng!" Tùng Lan cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói rất lạnh lùng.
***
Tiểu khu Phúc Lộc ban đầu là một con ngõ hồ lô có chút danh tiếng của thành phố A, sau khi thành phố cũ được cải tạo liền trở thành tiểu khu Phúc Lộc. Vốn đây là khu gia đình của các cơ quan lớn trong thành phố, bây giờ sau khi thành phố cũ được cải tạo lại càng có nhiều cán bộ hơn. Sau khi về hưu, các cán bộ già này cũng không khác bình dân trăm họ là mấy, không phải nuôi chó thì nuôi chim hay nuôi cháu. Các hoạt động như đánh cờ, khiêu vũ quảng trường, hát hò này nọ càng không thể thiếu bóng dáng của những người này.
Cứ đến khoảng năm giờ sáng là cả tiểu khu sẽ sôi sùng sục, các loại hoạt động diễn ra không ngừng, loa truyền thanh vang vọng tận mây xanh. Các cư dân trẻ tuổi ở đây có điều kiện đã chuyển nhà đi, không có điều kiện thì chỉ có chịu đựng. Nhưng lại có một người thật sự không thể chịu đựng được, người này chính là Diêu Lâm.
Cô ta ngồi trên giường trợn mắt nhìn tấm bản đồ Trung Quốc bản cũ không biết từ bao nhiêu năm trước, nhìn đồng hồ từ từ chạy về phía trước, nghe bản giao hưởng của nồi niêu bát đĩa trong bếp. Mới năm giờ mười phút thôi, biết không?
Cô ta cầm lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn như trút giận: Con mụ khốn kiếp, mày không dám gặp tao đúng không? Bây giờ tao đang ở nhà bố mẹ chồng, bố mẹ chồng rất tốt với tao, hàng ngày nấu món ngon cho tao. Mẹ chồng còn nói bà ấy chỉ có một thằng con trai, vốn cũng muốn coi con dâu như con gái. Nhưng tính mày cứng đầu cứng cổ không có giáo dục như một con nhím làm mọi người muốn thân cũng không thân được, sau khi có tao mới biết cảm giác có con gái như thế nào.
Sau khi gửi tin nhắn, cô ta ném điện thoại, từ trên giường nhảy dựng lên: "Đừng ầm ĩ nữa! Tôi không ăn sáng!"
Bà Chu đang bận rộn trong bếp giật bắn, ngẩng đầu nhìn thấy là Diêu Lâm tóc rồi bù mắt đỏ ngầu, trong lòng lập tức cảm thấy bực bội. Khi Tùng Lan có thai thì bà ta vẫn còn đi làm, lại nghe nói Tùng Lan xin nghỉ ở công ty để về nhà dưỡng thai, cho rằng việc vừa có thai đã từ bỏ sự nghiệp này của Tùng Lan là rất không nên làm. Sau khi khuyên bảo mà Tùng Lan không nghe, cả tám tháng bà ta không thèm nhìn Tùng Lan một cái. Tùng Lan cũng là người mạnh mẽ, chưa bao giờ oán trách một câu, hôm sinh con chính Tùng Lan gọi xe cứu thương đến bệnh viên, không kinh động bất kì ai ngoài chồng mình. Là mẹ chồng mà phải đến hôm sau bà ta mới biết Tùng Lan sinh con gái. Trong lòng trách Tùng Lan quá ngang bướng, nhưng cũng không thể không bội phục con dâu mình thật sự độc lập. Con trai đã đến gặp bà ta nói chuyện, bảo bà ta không được để Tùng Lan ngột ngạt trong thời gian ở cữ. Thời gian bà ta xin nghỉ để chăm sóc Tùng Lan sinh đẻ là lúc mẹ chồng nàng dâu hòa hợp nhất. Sau đó hai người lại căng thẳng vì Tùng Lan không chịu sinh con thứ hai.
Nhưng còn con bé Diêu Lâm này thì sao? Diêu Lâm không có chỗ ở, nể mặt đứa cháu trai chưa sinh ra, bà ta đồng ý để Diêu Lâm đến nhà mình ở, sáng sớm ngủ dậy không đi thể dục sáng mà nấu cơm sáng cho Diêu Lâm, kết quả lại bị Diêu Lâm quát tháo như một người điên... Bà ta đã sống đến mấy chục tuổi mà còn chưa bao giờ bị ai quát tháo như vậy.
"Cô không ăn sáng thì người khác cũng phải ăn". Bà Chu lạnh lùng nói một câu rồi lại tiếp tục nấu cơm sáng.
"Lâm Lâm!" Bà Diêu vốn cũng thấy bực mình vì tiếng ồn, đang nằm trên giường do dự xem có cần xuống bếp hỗ trợ hay không, ai ngờ con gái lại gây ra họa lớn như vậy: "Bà thông gia đừng giận, nó có thai nên hơi cau có".
Nói xong bà ta kéo Diêu Lâm về phòng ngủ.
"Đầu óc con bị lẩn thẩn à?" Bà ta nhỏ giọng quát con gái.
"Nhưng mà con bực".
"Mẹ biết con bực, nhưng con cũng phải nhìn xem đây là nơi nào. Con ở nhà họ Chu thì cũng có nghĩa nhà họ Chu thừa nhận con và đứa con trong bụng. Con ở đây một ngày, mụ vợ già kia sẽ phải khó chịu một ngày..."
"Mẹ! Con muốn về nhà". Diêu Lâm hai mắt rưng rưng. Hôm trước Tùng Lan đã xin tòa án bảo lưu căn hộ đang tranh chấp quyền tài sản, hơn nữa tuyên bố Diêu Lâm có xu hướng tẩu tán tài sản... Trong lúc Diêu Lâm còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giống hệt như những gì cô nàng luật sư họ Lâm kia nói, căn hộ của cô ta đã bị niêm phong. Nếu cô ta không xông vào cướp không ít quần áo ra trước khi tòa án dán niêm phong thì bây giờ cô ta còn không có cả quần áo để tắm giặt.
"Về nhà? Về nhà nào?"
"Căn hộ đó đứng tên con, con về ở thì làm sao? Tòa án chẳnglex lại bắt một thai phụ như con à?"
"Con bé ngốc nghếch của mẹ, nơi này là thành phố A, Tùng Lan là thổ công ở đây, có khi ở đâu cũng có người quen. Con là người ở bên ngoài đến, sao có thể tranh giành với nó được? Mẹ đã tư vấn qua luật sư rồi, nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ là sinh đứa bé ra..."
"Sinh ra thì có ích lợi gì..."
Bà Diêu đè vai cô ta: "Hưng Quốc tốt với con như vậy, con giữ lại một dòng máu cho nó cũng là không phụ lòng nó".
Diêu Lâm thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt, gật đầu.
Từ khi mở văn phòng tư vấn, Lâm Gia Mộc đã lâu không làm việc giống một luật sư như bây giờ. Trọn năm năm không tiếp xúc với các tài liệu có liên quan, chỉ riêng cập nhật các tài liệu pháp luật mới nhất, tải xuống các loại bảng biểu, gọi điện thoại cho các đồng nghiệp cũ hỏi thăm các quy định gần nhất đã tốn một thời gian tương đối dài. Sau khi chuẩn bị các tài liệu pháp luật, giúp Tùng Lan tìm được một văn phòng kế toán đáng tin, cô lại bắt đầu ngựa không dừng vó lui tới tòa án, trình các loại tài liệu. Trịnh Đạc đi theo cô làm tài xế và trợ lí khuân vác hết sức bận rộn.
"Trước khi làm trinh thám thì cuộc sống của em như thế này à?" Trịnh Đạc cười hỏi. Mấy ngày nay Lâm Gia Mộc liên tục thay đổi các loại quần áo, mấy bộ đồ mồi cũng lôi hết ra mặc, hình tượng cá nhân từ phong cách đơn giản gọn nhẹ chuyển biến thần tốc thành tác phong chuyên nghiệp, anh ta đi cùng cũng không thể không kiềm mấy bộ âu phục mặc vào.
Lâm Gia Mộc ngồi trên ghế phụ lái dùng tài liệu quạt gió: "Năm đó em thoải mái hơn bây giờ nhiều".
Văn phòng luật sư dù sao cũng có trợ lí và thư kí chuyên môn của luật sư, các loại công văn cũng đầy đủ, rất nhiều việc cô chỉ cần dặn dò một câu là được. Bây giờ một mình cô xử lí tất cả mọi việc, đương nhiên là mệt hơn nhiều.
"Thế vì sao em lại đổi nghề?"
"Vì chính nghĩa". Lâm Gia Mộc nói xong liền cười: "Năm đó em cũng coi như là có chút danh tiếng trong giới luật sư li hôn, không ít người ủy thác đến tìm em. Nhưng khi họ đến tìm em thì đại đa số đã mất cơ hội tốt nhất, cho dù em cố gắng thế nào cũng không thể làm họ nhận được khoản bồi thường nên có. Trong đó có mấy người muốn em giúp đỡ tìm bằng chứng chồng ngoại tình, em ủy thác cho mấy người điều tra, kết quả đều không thể làm em hài lòng, thế là em dứt khoát tự mình điều tra, sau đó... Sau đó chuyển sang làm công việc này luôn. Đương nhiên, về lí thuyết thì em vẫn là luật sư, vụ án của Tùng Lan này tương đối đơn giản, nếu như chồng cô ấy đã chết, bồ của chồng đã sinh con riêng thì chuyện sẽ khó hơn hiện nay mười lần".
Trịnh Đạc còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại di động của Lâm Gia Mộc đã đổ chuông: "A lô!"
"Chu Hưng Quốc chết rồi". Giọng Tùng Lan bên kia điện thoại run rẩy làm mọi người nghe không rõ cô ta đang nói gì: "Anh ta chết rồi..."
"Cái gì?" Lâm Gia Mộc nhắm mắt lại mấy chục giây mới làm mình tỉnh táo lại: "Tùng Lan, bây giờ chị đang ở bệnh viện à?"
"Ờ".
"Được rồi. Bây giờ chị cùng thở với tôi. Hít.. thở... hít... thở..." Mấy phút sau, cuối cùng Tùng Lan cũng bình tĩnh lại. Lâm Gia Mộc lại hỏi cô ta: "Bác sĩ đã tuyên bố nguyên nhân chết chưa?"
"Bác sĩ nói tình hình anh ta đột nhiên chuyển biến xấu, họ cấp cứu không có hiệu quả..."
"Tùng Lan, chị nghe tôi nói. Bây giờ chị gọi số này..."
Lâm Gia Mộc cho Tùng Lan số điện thoại của cảnh sát Lưu: "Anh ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Chị tố giác với anh ấy, nói nguyên nhân cái chết của Chu Hưng Quốc rất đáng nghi, chị nghi ngờ là Chu Hưng Quốc bị giết. Sau đó chị giữ hiện trường, không được để người của bệnh viện đi vào làm mất bằng chứng, biết không?"
"Cái gì?" Tùng Lan trong điện thoại hình như chạy đi đâu đó, lớn tiếng hô lên với người nào đó. Đại để là không được động vào, cô ta đã báo cảnh sát, nghi ngờ là bị người khác giết...
"Chị nói với người của bệnh viện rằng chị hoài nghi là vụ án hình sự, không có quan hệ gì với họ. Không phải chị muốn kiện cáo bệnh viện. Người của phòng công an yêu cầu chị bảo vệ hiện trường". Lâm Gia Mộc vừa nói vừa ra hiệu cho Trịnh Đạc lái xe.
"Không biết có phải bên phía bệnh viện tin lời Tùng Lan hay không, tóm lại là tình hình tạm thời yên tĩnh lại. Tùng Lan đã ép Diêu Lâm quá mạnh khiến cô ta gần như không có đường lui. Trong tình hình này có hiền như thỏ mà cuống lên cũng còn cắn người, huống hồ Diêu Lâm vốn đã chẳng phải dạng vừa. Hoặc là Diêu Lâm đúng là may mắn đến cùng cực, đúng lúc sắp bị ép vào góc chết thì Chu Hưng Quốc lại lăn ra chết. Hoặc là...
Bất kể thế nào, Lâm Gia Mộc chưa bao giờ tin tưởng có người lại may mắn như vậy, chuyện trái lẽ thường tất có nguyên nhân, trong chuyện này đương nhiên sẽ có vấn đề.
Vốn trạng thái của Chu Hưng Quốc chính là chết não, muốn giết chết anh ta thì chỉ cần tắt máy thở một hai phút, cho dù bệnh viện biết chuyện có thể có vấn đề nhưng cũng sẽ không muốn nhận trách nhiệm không trông coi chu đáo vì một bệnh nhân chết não, chắc chắn bệnh viện sẽ xử lí như tử vong thông thường. Nếu Tùng Lan không ở bệnh viện, bệnh viện sẽ xóa bằng chứng cho người gây án trong vài phút...
Cho dù Tùng Lan bây giờ ở bệnh viện, Lâm Gia Mộc cũng không tin tưởng Tùng Lan có thể tìm được bằng chứng. Vì vậy cô dứt khoát bảo Tùng Lan báo án, rồi từ từ giải quyết chuyện này: "Biết trước thế này thì nên phái một người đến bệnh viện trông Chu Hưng Quốc".
Chuyện này là sơ suất của cô.
"Là số hắn như thế". Trịnh Đạc than thở. Vì Diêu Lâm mà làm cho gia đình vốn hạnh phúc rơi vào khủng hoảng, lại vì Diêu Lâm mà xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ lại chết trong tay cô ta, Chu Hưng Quốc cũng coi như là chết đúng lúc đúng chỗ.
Lúc Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đến bệnh viện, ông Chu, bà Chu và hai mẹ con Diêu Lâm đã đến, bốn người ở ngoài vừa khóc vừa ồn ào đòi vào phòng bệnh. Bên ngoài còn có mấy bác sĩ và y tá sắc mặt không thật sự dễ coi. Tùng Lan ngồi giữa cửa phòng bệnh, sắc mặt tái mét, chặn cửa phòng bệnh không cho ai đi vào. Nhìn thấy Lâm Gia Mộc đã đến, Tùng Lan mới đứng lên...
"Luật sư Lâm..."
Lâm Gia Mộc đỡ Tùng Lan đứng không vững: "Đừng sợ, cảnh sát sẽ lập tức đến ngay".
Trịnh Đạc thì đến chỗ bác sĩ: "Chúng tôi là luật sư của bà Tùng Lan, chúng tôi đã báo cảnh sát về cái chết của ông Chu Hưng Quốc. Xin bệnh viện cứ yên tâm, bất kể là nguyên nhân gì gây ra tử vong, chúng tôi đều sẽ không bệnh viện trách nhiệm của bệnh viện".
Bác sĩ đó thoáng nhìn Trịnh Đạc: "Bệnh nhân chết não đã không có khả năng trị liệu, bệnh viện vốn đã không muốn tiếp tục điều trị..."
"Tôi biết. Lát nữa mong các anh tiếp tục phối hợp với chúng tôi".
Diêu Lâm thì chỉ Lâm Gia Mộc: "Bác trai, bác gái, đây chính là luật sư đó, chính là cô ta đã đứng sau màn đưa ra chủ ý không cho chúng ta vào xem Hưng Quốc..."
Lâm Gia Mộc quay lại đối mặt với Diêu Lâm và ông Chu, bà Chu: "Chào hai bác. Người ủy thác của tôi cho rằng cái chết của ông Chu Hưng Quốc có điểm đáng ngờ, đã báo cảnh sát, hơn nữa đã bảo vệ hiện trường theo lệnh của cảnh sát. Ông Chu Hưng Quốc là con trai của hai bác, chắc hai bác cũng không muốn con trai mình chết không rõ ràng".
Khi bất chợt nghe tin dữ, bất cứ ai cũng rất ít khi nghĩ rằng "hắn cũng đến lúc chết rồi" mà phản ứng của tuyệt đại đa số mọi người là "Tại sao hắn lại chết?" Ông Chu và bà Chu vốn cũng đã cực kì đau lòng, bây giờ Lâm Gia Mộc nói với họ Chu Hưng Quốc không phải chết vì bệnh mà là bị hại chết, hai ông bà lập tức tin một nửa, cũng thông cảm cho hành vi chặn cửa không cho họ vào của Tùng Lan.
"Sao lại thế? Là ai hại anh ấy? Anh ấy đã khổ như vậy rồi, vì sao còn có người muốn hại anh ấy?" Diêu Lâm khóc lên, nhưng lại không có bao nhiêu nước mắt. Cô ta dứt khoát dùng tay che mặt gào khan.
"Bất kể là ai hại anh ấy, tôi đều sẽ khiến người đó giết người phải đền mạng!" Tùng Lan cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói rất lạnh lùng.
/129
|