Trích lời Gia Mộc: Trong tất cả các truyện đồng thoại, truyện tôi thích nhất là Bộ quần áo mới của hoàng đế, người tôi kính nể nhất là hai kẻ lừa đảo đó.
***
Nghe đến đó Uông Tư Điềm thật sự không chịu được nữa: "Chị Lâm, sao anh Trịnh còn chưa tới?"
Vừa nghe thấy anh Trịnh, Giang Tĩnh lập tức chú ý: "Gia Mộc, bạn có bạn trai rồi à? Thế sao không nói sớm, để bọn tớ cứ sốt ruột thay cho bạn. Bạn trai bạn năm nay bốn mươi mấy rồi? Đã kết hôn lần nào chưa? Có con hay không?"
Khóe miệng Lâm Gia Mộc khẽ cong lên. Loại "bạn tốt" một năm chưa chắc gặp nhau được một lần, vừa thấy mặt liền làm bộ rất thân thiết, lại ra sức giẫm đạp người khác này đúng là không đạp lại cũng ngứa chân: "Anh ấy ít tuổi hơn chúng ta, năm nay ba mươi tuổi, chưa kết hôn nên đương nhiên không có con".
Sắc mặt Giang Tĩnh trở nên không dễ coi lắm, đương nhiên nụ cười thì vẫn còn trên mặt: "A, thì ra là tình chị em. Anh ta làm gì? Tớ nói với bạn nhé, thu nhập của bạn bây giờ không coi nhưphải thấp, có nhà có xe, không cần yêu cầu người ta phải có tiêu chuẩn quá cao làm gì".
"Xe anh ấy có rồi, nhà thì bọn tớ đã xem mấy chỗ, đại khái sắp quyết rồi. Tiền nhà anh ấy trả hết một lần luôn, đứng tên cả hai người bọn tớ". Đã chém thì chém cho gió to một chút.
"Thế à? Đàn ông tốt như vậy thật sự không có nhiều đâu. Bao giờ mời bọn tớ uống rượu mừng?" Giang Tĩnh vừa nói vừa cười ha ha.
"Còn chưa biết được. Anh ấy cứ giục cưới nhưng tớ chưa muốn cưới vội".
"Ai da, bạn đừng chần chừ nữa. Cẩn thận không lại để một người có điều kiện tốt như vậy chạy mất..." Giang Tĩnh đẩy Lâm Gia Mộc.
Lúc này một người đàn ông cao to đẹp trai đi vào quán. Nhờ dáng người rất chuẩn của anh ta mà chiếc quần jean, áo sơ mi kẻ ca rô và áo da rất thông thường lại trở nên cực kì bắt mắt. Anh ta thoạt nhìn giống như là một người đàn ông chín chắn biết được mình có thể làm gì, không được làm gì, rõ ràng là đi rất bình thường trong quán nước đông đúc lại vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Điều làm Giang Tĩnh và Trần Minh Minh không vui là người đàn ông này hình như biết Lâm Gia Mộc. Anh ta giơ tay vẫy, lộ ra một nụ cười rực rỡ rồi sải bước đi tới. Uông Tư Điềm cũng nhanh chóng bỏ chiếc túi mua đồ mình đặt trên ghế xuống để nhường chỗ cho anh ta.
"Em mua được quần áo chưa?" Anh ta hỏi bâng quơ.
Lâm Gia Mộc lắc đầu: "Không thích bộ nào cả. Em đi mỏi hết cả chân".
"Thế buổi chiều còn đi xem nữa không?"
"Không đi, mệt chết đi được".
"Thế còn buổi họp lớp của em thì làm thế nào?"
"Lấy một bộ trong số quần áo cũ ra mặc tạm thôi".
Hai người rõ ràng chỉ nói mấy câu lại có vẻ cực kì ăn ý, cực kì thân mật. Một người mạnh mẽ dịu dàng, một người nhõng nhẽo làm nũng, thoạt nhìn hết sức hợp nhau.
Vừa nãy Giang Tĩnh và Trần Minh Minh không ngờ Lâm Gia Mộc đã có bạn trai ổn định, bây giờ lại không ngờ bạn trai của Lâm Gia Mộc lại đẹp trai đến thế. Hai người này đã chuẩn bị phao tin đồn Lâm Gia Mộc giúp người khác li hôn đến mức tẩu hỏa nhập ma thành Diệt Tuyệt sư thái không ai dám yêu, bây giờ còn phao tin gì nữa?
"Gia Mộc, không giới thiệu một chút à?" Giang Tĩnh lớn tiếng hỏi. Năm đó chồng cô ta nổi tiếng thấp - giàu - đẹp trai. Bây giờ hai đặc điểm phía trước thì vẫn còn, nhưng đẹp trai thì... tùy mắt mỗi người.
"Trịnh Đạc, cộng sự kiêm bạn trai tớ. Giang Tĩnh, Trần Minh Minh, bạn học của em".
Trịnh Đạc gật đầu, bắt tay hai người: "Chào hai bạn. Xin lỗi, lúc này tôi không biết hai bạn biết Gia Mộc".
"Không sao". Thoạt nhìn là một kẻ cơ bắp, nhưng tính cách lại tốt như vậy... Giang Tĩnh còn đỡ, Trần Minh Minh thì đã không nhịn được ghen tị. Cộng sự? Đám bạn học của họ vẫn đồn Lâm Gia Mộc không đi đường lớn mà đi ngõ nhỏ, nổi tiếng nhờ chuyên tìm bằng chứng ngoại tình, giúp người khác li hôn, thu nhập hàng năm tính bằng tiền triệu. Người này là cộng sự của Lâm Gia Mộc thì chẳng phải là cũng là một người thành đạt? Chồng cô ta là người có tương lai nhưng bây giờ lương một năm cũng chỉ có mấy trăm ngàn, ngày nào cũng làm quần quật như chó, lúc vừa biết cũng coi như đẹp trai, bây giờ cả ngày ngồi văn phòng không rèn luyện, mặc dù còn chưa phát tướng nhưng cũng đã dặt dẹo rồi...
"Gia Mộc, bạn cũng chọn cũng quần áo để đi họp lớp à? Hai đứa bọn tớ cũng đã đi cả ngày mà chưa mua được bộ nào vừa ý, những bộ không định mua lại mua không ít. Buổi chiều Giang Tĩnh định đến nhà may của một cựu người mẫu để đặt may, hay là bạn cũng đi cùng luôn thể?"
Lâm Gia Mộc biết Trần Minh Minh chưa chắc đã có ý tốt gì. Cái gọi là đặt may cao cấp là khái niệm mới xuất hiện một hai năm nay, vấn đề là thành phố A căn bản không có thợ may giỏi và nhà thiết kế giỏi, thứ được may ra vừa đắt lại vừa tầm thường: "Tớ không đi đâu. Trịnh Đạc, buổi chiều chúng ta đi xem phim đi!"
Trịnh Đạc đã quá quen với việc đóng vai bạn trai Lâm Gia Mộc: "Được. Em muốn xem phim gì để anh đặt vé". Nói xong anh ta ôm Lâm Gia Mộc, hôn một cái: "Mặc ít như vậy có lạnh không?"
"Có anh làm lò sưởi rồi, lạnh gì!"
Hai người tình tứ làm người khác gai cả mắt, cuối cùng Giang Tĩnh không ngồi được nữa, cô ta đứng lên: "Vậy ngày kia gặp lại sau nhé".
"Ngày kia gặp lại".
***
Nhà hàng nơi tổ chức họp lớp là của gia đình một bạn học nam có quan hệ tương đối tốt với các bạn trong lớp. Nhà hàng đã dành riêng một phòng tiệc cho họ, bố trí người đón khách ngoài cửa. Quy mô của buổi họp lần này không nhỏ, có vẻ như là phải đến hai phần ba khoa pháp luật đến dự. Lâm Gia Mộc vừa bước vào phòng tiệc đã bị hàng chục ánh mắt không rõ ý nghĩa bao vây.
Thời học đại học cô đã rất chơi trội, sau khi tốt nghiệp cũng không đi những con đường bình thường, không thi công chức, không du học, cũng không làm trong văn phòng luật sư lớn mà lại đi làm thám tử tư, một nghề không thật sự danh giá trong mắt các bạn học. Cũng có những bạn học chưa kết hôn, nhưng mỗi năm số này lại giảm bớt, hơn nữa đa số đều không chịu qua lại với bạn học nữa để khỏi bị kích thích. Đến bây giờ chỉ có một mình Lâm Gia Mộc chưa kết hôn lại vẫn tự do tự tại, trang điểm xinh đẹp, vui mừng hớn hở đến họp lớp nhân tiện tìm kiếm mối làm ăn.
Cô vừa cầm li sâm panh từ tay người phục vụ, Điền Cầm Cầm không biết từ nơi nào đã chui ra: "Bây giờ bọn họ đều đang đồn bạn bao một gã trai là quân nhân xuất ngũ, để giữ thể diện nên nói là cộng sự... Tớ nói với họ không có mạng lưới quan hệ và sức mạnh của Trịnh Đạc thì một người phụ nữ như bạn làm sao có thể mở văn phòng tư vấn được. Bọn họ lại nói bạn bị người ta lợi dụng, anh ta không kết hôn với bạn vì chỉ chơi đùa với bạn".
Tóm lại những người này không tin Lâm Gia Mộc sẽ tìm được một người cao - giàu - đẹp trai, lại còn ít tuổi hơn cô.
"Họ có tin hay không là chuyện của họ". Lâm Gia Mộc cười cười: "Sao bạn cũng đến?"
"Thì là vì bạn chứ sao? Sợ bạn có một mình bị đám bà tám đó bắt nạt. Bọn họ như ngọn nến đốt cả hai đầu, vừa bận gia đình vừa bận sự nghiệp, vừa phải kiếm tiền vừa phải nuôi con vừa phải đề phòng người khác cướp chồng, thấy bạn tự do tự tại như vậy nên ngưỡng mộ và đố kị cũng là dễ hiểu".
"Họ ấy à? Họ thấy tớ tội nghiệp thì có".
"Tội nghiệp? Các bạn học nam của chúng ta đã có một phần ba li hôn, bạn học nữ cũng li hôn không ít, tại sao họ không thương những người đó tội nghiệp mà chỉ thương người độc thân lớn tuổi là bạn? Bạn không thấy có mấy người giống như bạn đều dứt khoát không đến à? Tại sao bạn còn đến cho khổ?"
"Thì bạn vừa nói đấy, tỉ lệ li hôn trong số các bạn học của chúng ta rất cao, họ và cả người nhà, người quen của họ nữa, một mỏ vàng lớn như vậy bày trước mắt, tớ có ngốc đâu mà bỏ qua? Tớ tự làm bà chủ, mở mắt ra đã nợ người ta tiền, không đến không được".
"Bạn đúng là không thấy quan tài không đổ lệ".
"Đừng nói tớ nữa. Bạn thế nào?" Điền Cầm Cầm thoạt nhìn thì cũng rất ổn, hai vợ chồng đều là công chức nhà nước, trong tay cũng có chút quyền lực, nhưng đó là công việc. Về gia đình, hai người là rổ rá cạp lại, mỗi người có một đứa con riêng. Trẻ con bây giờ đều có cá tính rất mạnh, thôi thì cuộc sống ra sao, ấm lạnh tự biết.
"Tớ à? Tớ vẫn thế thôi. Công việc của anh ấy bận, tớ cũng bận việc. Hai đứa con lúc đầu còn lạ nhau, sau đó bị vợ chồng tớ bỏ mặc cũng quen, còn biết đường giúp đỡ nhau, cùng gọi cơm hộp hoặc đến nhà mẹ tớ ăn cơm cũng có bạn. Tóm lại tổng thể là hòa bình". Điền Cầm Cầm không hề yêu cầu cao đối với gia đình chắp vá của mình.
"Như vậy thì tốt". Còn Điền Cầm Cầm sau lưng đã cố gắng bao nhiêu, đã từng chảy nước mắt chưa thì cô ta không nói, Lâm Gia Mộc cũng không hỏi.
Điền Cầm Cầm khẽ chạm vào tay Lâm Gia Mộc, quả nhiên Giang Tĩnh và Trần Minh Minh đã dẫn vài ba nữ bạn học cuộc sống hiện nay có thể nói là tương đối đi tới: "Ơ, Gia Mộc, sao bạn lại đến một mình? Không dẫn bạn trai bạn đến à?"
"Họp lớp dẫn anh ấy đến làm gì? Lúc nào chúng ta tan cuộc anh ấy làm tài xế là được rồi". Lâm Gia Mộc cười nói.
"Tớ nghe Giang Tĩnh nói bạn trai bạn rất đẹp trai, còn rất cao..." Người nói là Tưởng Nghiên ở lại trường làm giảng viên. Tưởng Nghiên trắng trẻo, gương mặt trái xoan, nhìn rất thanh tú nho nhã. Chồng Tưởng Nghiên là ủy viên tuyên truyền của hội sinh viên thời họ học đại học, học trên bọn họ hai khóa, đẹp trai nổi tiếng trong trường, hình như điều kiện gia đình rất kém. Khi gần tốt nghiệp anh ta bắt đầu yêu Tưởng Nghiên, mọi người đều nói Tưởng Nghiên ngốc, nói anh ta yêu Tưởng Nghiên là vì gia đình Tưởng Nghiên có một chút thế lực, lại có hộ khẩu thành phố A. Không ngờ hai năm sau khi tốt nghiệp, Tưởng Nghiên cưới anh ta, anh ta làm ăn càng ngày càng tốt, bây giờ đã là ông chủ một văn phòng luật sư quy mô rất lớn, mọi người lại nói Tưởng Nghiên tinh mắt chọn đúng người. Ấn tượng của Lâm Gia Mộc đối với Tưởng Nghiên cũng khá tốt, không có khuyết điểm lớn gì trừ việc thích so đo với người khác xem chồng ai đẹp trai hơn.
"Cũng tàm tạm, vẫn kém ông xã bạn".
Quả nhiên Tưởng Nghiên rất vui vẻ vì câu nói của Lâm Gia Mộc: "Bây giờ anh ấy cũng bình thường thôi, không còn đẹp trai như hồi ở trường nữa..."
"Ai bảo thế? Hôm qua tớ đã nhìn thấy anh ta, còn đẹp trai hơn hồi ở trường. Bạn biết cách chăm sóc anh ta thật đấy, chiếc áo gió màu lam anh ta mặc đẹp thật". Người khen cô ta là một cô bạn cũng có gia đình sung túc tên là Tiền Vi Vi, chồng Tiền Vi Vi làm ngoại thương, nghe nói rất lắm tiền nhiều của.
"Ha ha, tớ chỉ mua bừa vậy thôi, làm gì mà đẹp như bạn nói". Tưởng Nghiên cười nói.
"Gia Mộc, nghe nói bạn làm không ít vụ án, có vụ nào vui không kể cho bọn tớ nghe đi". Giang Tĩnh cười hỏi.
Lâm Gia Mộc lắc đầu: "Không có gì vui. Hơn nữa đều đã kí thỏa thuận bảo mật, nói ra là tớ sẽ phải hầu tòa, lúc đó lại phải ủy thác các bạn bào chữa giúp".
Mấy người đều cười lên.
Trần Minh Minh nói: "Ôi, sự đời bây giờ đúng là quá suy đồi, các vụ li hôn văn phòng bọn tớ nhận mỗi năm một nhiều hơn, bất kể nam hay nữ đều như nhau, li hôn vì ngoại tình còn xem như thông thường, lại có hai vợ chồng trẻ li hôn vì tranh nhau nhà vệ sinh cơ. Thật không biết bây giờ người ta nghĩ thế nào mà dễ dàng li hôn như vậy. Bây giờ nghĩ lại chỉ yêu không cưới như Gia Mộc cũng rất tốt".
"Tớ cũng nghĩ như vậy". Lâm Gia Mộc không khiêm tốn mấy câu như dự tính của đám bạn học mà nhận luôn lời này. Điền Cầm Cầm đấm cô một cái.
"Không biết xấu hổ! Đợi lúc nào bạn cưới để xem tớ xử lí bạn như thế nào". Điền Cầm Cầm véo má cô: "Này, bạn bôi cái gì mà da còn đẹp thế?"
"Có bôi gì đâu, sớm tối dùng vàng xoa lên..."
"Vớ vẩn!"
Mọi người cũng bật cười. Họp lớp mà, chọc cười quậy phá là chủ yếu. Thấy mọi người đều đã yên tĩnh lại, Tưởng Nghiên nói một câu: "Nói thật, sự đời bây giờ loạn hết cả, nếu tớ và Nghiêm Minh nhà tớ không phải yêu nhau từ lúc nghèo hèn thì ngay cả anh ấy tớ cũng không dám tin nữa".
Nghe cô ta nói như vậy, Giang Tĩnh lại không vui. Giang Tĩnh là người cưới được người có điều kiện nhất trong số các bạn học, cô ta cũng là một trong những người cười nhạo Tưởng Nghiên nhiều nhất. Không ngờ bây giờ Tưởng Nghiên lại đổi đời, còn nói tình cảm từ khi nghèo khổ không thể bỏ được, suốt ngày khoe chồng cô ta tốt với cô ta thế nào, mua nhà mua xe đều đứng tên cô ta gì đó, lại nói lấy người quyền thế có ích lợi gì, cái gì cũng không phải của mình... Giang Tĩnh vốn cảm thấy là nhằm vào chính mình, bây giờ cô ta lại nói đến tình yêu nghèo hèn trước mặt Giang Tĩnh...
"Tớ lại nghe nói đàn ông chọn mình lúc có tiền mới là tình yêu, nếu yêu mình lúc không có tiền thì là vì anh ta chỉ có thể chọn được một người như mình..."
Hai người này nhìn nhau cười lạnh lùng, ngọn lửa chiến tranh đã chuẩn bị bùng cháy.
Trần Minh Minh ngăn ở giữa hai người: "Thôi, hai bạn đừng đấu võ mồm nữa. Cứ gặp nhau là cãi cọ không khác gì trẻ con. Nghe tớ nói này, tất cả đàn ông đều cầm tinh con mèo, không có con mèo nào không thích ăn vụng, chỉ cần biết về nhà là được. Chúng ta đều đã có con, con cái là quan trọng nhất..."
Cô ta vừa nói như vậy vừa liếc một cái. Tiền Vi Vi lấy được chồng tốt thật, nhưng lại vẫn chưa có con...
Lâm Gia Mộc và Điền Cầm Cầm lui lại một bước, quả nhiên Tiền Vi Vi nổ súng: "Cái gì mà đàn ông đều là mèo ăn vụng? Chồng bạn có ăn vụng thì cũng đừng kéo tất cả mọi người xuống nước".
Bốn người nhanh chóng cãi lộn ầm ĩ, cuối cùng Trần Minh Minh quát to một tiếng: "Đừng cãi nhau nữa. Thế này nhé, bây giờ Gia Mộc ở đây, các bạn nói đàn ông không nhất định đều ăn vụng, chúng ta sẽ nhờ Gia Mộc điều tra, nếu có ai trong số các ông chồng của năm người chúng ta ngoại tình..."
"Chờ đã, năm người?" Điền Cầm Cầm chỉ chính mình: "Các bạn đừng tính tớ vào, hai vợ chồng tớ đều ăn lương nhà nước, bây giờ đang chỉnh đốn tác phong mạnh lắm, bạn đừng làm vợ chồng tớ thêm phiền".
"Được, không tính bạn". Trần Minh Minh chỉ Điền Cầm Cầm: "Bốn người chúng ta, mỗi người cốp mười ngàn tệ. Nếu Gia Mộc tra ra chồng ai ngoại tình thì mười ngàn của người ấy sẽ thuộc về người có chồng không ngoại tình. Nếu tất cả đều ngoại tình thì tiền thuộc về Lâm Gia Mộc, nếu không tra được ai thì mọi người chúng ta cùng vui, thế nào?"
"Đừng!" Lâm Gia Mộc ra dấu dừng lại: "Các bạn đừng coi tớ như đại gia thế. Việc làm ăn của tớ không phải của một mình tớ, chi phí cơ bản tra một vụ ngoại tình là từ mười ngàn đến ba mươi ngàn. Bạn bắt tớ tra bốn người, còn có nguy cơ không lấy được tiền, sao mà tàn nhẫn thế?"
"Vậy thì mỗi người chúng ta bỏ ra hai mươi ngàn được không? Bốn mươi ngàn thuộc về Lâm Gia Mộc, còn lại thì như Minh Minh vừa nói". Tưởng Nghiên nói lớn tiếng. Người tự tin nhất ở đây là cô ta, những người khác thì dù sao cũng có chút miễn cưỡng.
"Được! Tớ thảo hợp đồng". Mấy bạn nam vẫn hóng hớt bên cạnh sáp tới, có người nói sẽ lập hợp đồng, có người nói phải làm người chứng kiến. Ở đây còn có cả người làm ở văn phòng công chứng, vì thế nhanh chóng có cả người đứng ra công chứng.
Chuyện đã lớn như vậy, nói là mấy người trêu đùa nhau cũng không được nữa, dường như ai không đánh cuộc thì chồng người nó ngoại tình, bốn người bỏ tiền ra đều rất thoải mái.
Lâm Gia Mộc đương nhiên là cười tít mắt thu tiền, lần lượt kí hợp đồng với bốn người. Sau khi kí xong cô lại hỏi: "Thế còn thỏa thuận bảo mật?"
Bốn người nhìn nhau một lát: "Giữa bốn người bọn tớ thì không có bảo mật".
"Tốt".
***
Nghe đến đó Uông Tư Điềm thật sự không chịu được nữa: "Chị Lâm, sao anh Trịnh còn chưa tới?"
Vừa nghe thấy anh Trịnh, Giang Tĩnh lập tức chú ý: "Gia Mộc, bạn có bạn trai rồi à? Thế sao không nói sớm, để bọn tớ cứ sốt ruột thay cho bạn. Bạn trai bạn năm nay bốn mươi mấy rồi? Đã kết hôn lần nào chưa? Có con hay không?"
Khóe miệng Lâm Gia Mộc khẽ cong lên. Loại "bạn tốt" một năm chưa chắc gặp nhau được một lần, vừa thấy mặt liền làm bộ rất thân thiết, lại ra sức giẫm đạp người khác này đúng là không đạp lại cũng ngứa chân: "Anh ấy ít tuổi hơn chúng ta, năm nay ba mươi tuổi, chưa kết hôn nên đương nhiên không có con".
Sắc mặt Giang Tĩnh trở nên không dễ coi lắm, đương nhiên nụ cười thì vẫn còn trên mặt: "A, thì ra là tình chị em. Anh ta làm gì? Tớ nói với bạn nhé, thu nhập của bạn bây giờ không coi nhưphải thấp, có nhà có xe, không cần yêu cầu người ta phải có tiêu chuẩn quá cao làm gì".
"Xe anh ấy có rồi, nhà thì bọn tớ đã xem mấy chỗ, đại khái sắp quyết rồi. Tiền nhà anh ấy trả hết một lần luôn, đứng tên cả hai người bọn tớ". Đã chém thì chém cho gió to một chút.
"Thế à? Đàn ông tốt như vậy thật sự không có nhiều đâu. Bao giờ mời bọn tớ uống rượu mừng?" Giang Tĩnh vừa nói vừa cười ha ha.
"Còn chưa biết được. Anh ấy cứ giục cưới nhưng tớ chưa muốn cưới vội".
"Ai da, bạn đừng chần chừ nữa. Cẩn thận không lại để một người có điều kiện tốt như vậy chạy mất..." Giang Tĩnh đẩy Lâm Gia Mộc.
Lúc này một người đàn ông cao to đẹp trai đi vào quán. Nhờ dáng người rất chuẩn của anh ta mà chiếc quần jean, áo sơ mi kẻ ca rô và áo da rất thông thường lại trở nên cực kì bắt mắt. Anh ta thoạt nhìn giống như là một người đàn ông chín chắn biết được mình có thể làm gì, không được làm gì, rõ ràng là đi rất bình thường trong quán nước đông đúc lại vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Điều làm Giang Tĩnh và Trần Minh Minh không vui là người đàn ông này hình như biết Lâm Gia Mộc. Anh ta giơ tay vẫy, lộ ra một nụ cười rực rỡ rồi sải bước đi tới. Uông Tư Điềm cũng nhanh chóng bỏ chiếc túi mua đồ mình đặt trên ghế xuống để nhường chỗ cho anh ta.
"Em mua được quần áo chưa?" Anh ta hỏi bâng quơ.
Lâm Gia Mộc lắc đầu: "Không thích bộ nào cả. Em đi mỏi hết cả chân".
"Thế buổi chiều còn đi xem nữa không?"
"Không đi, mệt chết đi được".
"Thế còn buổi họp lớp của em thì làm thế nào?"
"Lấy một bộ trong số quần áo cũ ra mặc tạm thôi".
Hai người rõ ràng chỉ nói mấy câu lại có vẻ cực kì ăn ý, cực kì thân mật. Một người mạnh mẽ dịu dàng, một người nhõng nhẽo làm nũng, thoạt nhìn hết sức hợp nhau.
Vừa nãy Giang Tĩnh và Trần Minh Minh không ngờ Lâm Gia Mộc đã có bạn trai ổn định, bây giờ lại không ngờ bạn trai của Lâm Gia Mộc lại đẹp trai đến thế. Hai người này đã chuẩn bị phao tin đồn Lâm Gia Mộc giúp người khác li hôn đến mức tẩu hỏa nhập ma thành Diệt Tuyệt sư thái không ai dám yêu, bây giờ còn phao tin gì nữa?
"Gia Mộc, không giới thiệu một chút à?" Giang Tĩnh lớn tiếng hỏi. Năm đó chồng cô ta nổi tiếng thấp - giàu - đẹp trai. Bây giờ hai đặc điểm phía trước thì vẫn còn, nhưng đẹp trai thì... tùy mắt mỗi người.
"Trịnh Đạc, cộng sự kiêm bạn trai tớ. Giang Tĩnh, Trần Minh Minh, bạn học của em".
Trịnh Đạc gật đầu, bắt tay hai người: "Chào hai bạn. Xin lỗi, lúc này tôi không biết hai bạn biết Gia Mộc".
"Không sao". Thoạt nhìn là một kẻ cơ bắp, nhưng tính cách lại tốt như vậy... Giang Tĩnh còn đỡ, Trần Minh Minh thì đã không nhịn được ghen tị. Cộng sự? Đám bạn học của họ vẫn đồn Lâm Gia Mộc không đi đường lớn mà đi ngõ nhỏ, nổi tiếng nhờ chuyên tìm bằng chứng ngoại tình, giúp người khác li hôn, thu nhập hàng năm tính bằng tiền triệu. Người này là cộng sự của Lâm Gia Mộc thì chẳng phải là cũng là một người thành đạt? Chồng cô ta là người có tương lai nhưng bây giờ lương một năm cũng chỉ có mấy trăm ngàn, ngày nào cũng làm quần quật như chó, lúc vừa biết cũng coi như đẹp trai, bây giờ cả ngày ngồi văn phòng không rèn luyện, mặc dù còn chưa phát tướng nhưng cũng đã dặt dẹo rồi...
"Gia Mộc, bạn cũng chọn cũng quần áo để đi họp lớp à? Hai đứa bọn tớ cũng đã đi cả ngày mà chưa mua được bộ nào vừa ý, những bộ không định mua lại mua không ít. Buổi chiều Giang Tĩnh định đến nhà may của một cựu người mẫu để đặt may, hay là bạn cũng đi cùng luôn thể?"
Lâm Gia Mộc biết Trần Minh Minh chưa chắc đã có ý tốt gì. Cái gọi là đặt may cao cấp là khái niệm mới xuất hiện một hai năm nay, vấn đề là thành phố A căn bản không có thợ may giỏi và nhà thiết kế giỏi, thứ được may ra vừa đắt lại vừa tầm thường: "Tớ không đi đâu. Trịnh Đạc, buổi chiều chúng ta đi xem phim đi!"
Trịnh Đạc đã quá quen với việc đóng vai bạn trai Lâm Gia Mộc: "Được. Em muốn xem phim gì để anh đặt vé". Nói xong anh ta ôm Lâm Gia Mộc, hôn một cái: "Mặc ít như vậy có lạnh không?"
"Có anh làm lò sưởi rồi, lạnh gì!"
Hai người tình tứ làm người khác gai cả mắt, cuối cùng Giang Tĩnh không ngồi được nữa, cô ta đứng lên: "Vậy ngày kia gặp lại sau nhé".
"Ngày kia gặp lại".
***
Nhà hàng nơi tổ chức họp lớp là của gia đình một bạn học nam có quan hệ tương đối tốt với các bạn trong lớp. Nhà hàng đã dành riêng một phòng tiệc cho họ, bố trí người đón khách ngoài cửa. Quy mô của buổi họp lần này không nhỏ, có vẻ như là phải đến hai phần ba khoa pháp luật đến dự. Lâm Gia Mộc vừa bước vào phòng tiệc đã bị hàng chục ánh mắt không rõ ý nghĩa bao vây.
Thời học đại học cô đã rất chơi trội, sau khi tốt nghiệp cũng không đi những con đường bình thường, không thi công chức, không du học, cũng không làm trong văn phòng luật sư lớn mà lại đi làm thám tử tư, một nghề không thật sự danh giá trong mắt các bạn học. Cũng có những bạn học chưa kết hôn, nhưng mỗi năm số này lại giảm bớt, hơn nữa đa số đều không chịu qua lại với bạn học nữa để khỏi bị kích thích. Đến bây giờ chỉ có một mình Lâm Gia Mộc chưa kết hôn lại vẫn tự do tự tại, trang điểm xinh đẹp, vui mừng hớn hở đến họp lớp nhân tiện tìm kiếm mối làm ăn.
Cô vừa cầm li sâm panh từ tay người phục vụ, Điền Cầm Cầm không biết từ nơi nào đã chui ra: "Bây giờ bọn họ đều đang đồn bạn bao một gã trai là quân nhân xuất ngũ, để giữ thể diện nên nói là cộng sự... Tớ nói với họ không có mạng lưới quan hệ và sức mạnh của Trịnh Đạc thì một người phụ nữ như bạn làm sao có thể mở văn phòng tư vấn được. Bọn họ lại nói bạn bị người ta lợi dụng, anh ta không kết hôn với bạn vì chỉ chơi đùa với bạn".
Tóm lại những người này không tin Lâm Gia Mộc sẽ tìm được một người cao - giàu - đẹp trai, lại còn ít tuổi hơn cô.
"Họ có tin hay không là chuyện của họ". Lâm Gia Mộc cười cười: "Sao bạn cũng đến?"
"Thì là vì bạn chứ sao? Sợ bạn có một mình bị đám bà tám đó bắt nạt. Bọn họ như ngọn nến đốt cả hai đầu, vừa bận gia đình vừa bận sự nghiệp, vừa phải kiếm tiền vừa phải nuôi con vừa phải đề phòng người khác cướp chồng, thấy bạn tự do tự tại như vậy nên ngưỡng mộ và đố kị cũng là dễ hiểu".
"Họ ấy à? Họ thấy tớ tội nghiệp thì có".
"Tội nghiệp? Các bạn học nam của chúng ta đã có một phần ba li hôn, bạn học nữ cũng li hôn không ít, tại sao họ không thương những người đó tội nghiệp mà chỉ thương người độc thân lớn tuổi là bạn? Bạn không thấy có mấy người giống như bạn đều dứt khoát không đến à? Tại sao bạn còn đến cho khổ?"
"Thì bạn vừa nói đấy, tỉ lệ li hôn trong số các bạn học của chúng ta rất cao, họ và cả người nhà, người quen của họ nữa, một mỏ vàng lớn như vậy bày trước mắt, tớ có ngốc đâu mà bỏ qua? Tớ tự làm bà chủ, mở mắt ra đã nợ người ta tiền, không đến không được".
"Bạn đúng là không thấy quan tài không đổ lệ".
"Đừng nói tớ nữa. Bạn thế nào?" Điền Cầm Cầm thoạt nhìn thì cũng rất ổn, hai vợ chồng đều là công chức nhà nước, trong tay cũng có chút quyền lực, nhưng đó là công việc. Về gia đình, hai người là rổ rá cạp lại, mỗi người có một đứa con riêng. Trẻ con bây giờ đều có cá tính rất mạnh, thôi thì cuộc sống ra sao, ấm lạnh tự biết.
"Tớ à? Tớ vẫn thế thôi. Công việc của anh ấy bận, tớ cũng bận việc. Hai đứa con lúc đầu còn lạ nhau, sau đó bị vợ chồng tớ bỏ mặc cũng quen, còn biết đường giúp đỡ nhau, cùng gọi cơm hộp hoặc đến nhà mẹ tớ ăn cơm cũng có bạn. Tóm lại tổng thể là hòa bình". Điền Cầm Cầm không hề yêu cầu cao đối với gia đình chắp vá của mình.
"Như vậy thì tốt". Còn Điền Cầm Cầm sau lưng đã cố gắng bao nhiêu, đã từng chảy nước mắt chưa thì cô ta không nói, Lâm Gia Mộc cũng không hỏi.
Điền Cầm Cầm khẽ chạm vào tay Lâm Gia Mộc, quả nhiên Giang Tĩnh và Trần Minh Minh đã dẫn vài ba nữ bạn học cuộc sống hiện nay có thể nói là tương đối đi tới: "Ơ, Gia Mộc, sao bạn lại đến một mình? Không dẫn bạn trai bạn đến à?"
"Họp lớp dẫn anh ấy đến làm gì? Lúc nào chúng ta tan cuộc anh ấy làm tài xế là được rồi". Lâm Gia Mộc cười nói.
"Tớ nghe Giang Tĩnh nói bạn trai bạn rất đẹp trai, còn rất cao..." Người nói là Tưởng Nghiên ở lại trường làm giảng viên. Tưởng Nghiên trắng trẻo, gương mặt trái xoan, nhìn rất thanh tú nho nhã. Chồng Tưởng Nghiên là ủy viên tuyên truyền của hội sinh viên thời họ học đại học, học trên bọn họ hai khóa, đẹp trai nổi tiếng trong trường, hình như điều kiện gia đình rất kém. Khi gần tốt nghiệp anh ta bắt đầu yêu Tưởng Nghiên, mọi người đều nói Tưởng Nghiên ngốc, nói anh ta yêu Tưởng Nghiên là vì gia đình Tưởng Nghiên có một chút thế lực, lại có hộ khẩu thành phố A. Không ngờ hai năm sau khi tốt nghiệp, Tưởng Nghiên cưới anh ta, anh ta làm ăn càng ngày càng tốt, bây giờ đã là ông chủ một văn phòng luật sư quy mô rất lớn, mọi người lại nói Tưởng Nghiên tinh mắt chọn đúng người. Ấn tượng của Lâm Gia Mộc đối với Tưởng Nghiên cũng khá tốt, không có khuyết điểm lớn gì trừ việc thích so đo với người khác xem chồng ai đẹp trai hơn.
"Cũng tàm tạm, vẫn kém ông xã bạn".
Quả nhiên Tưởng Nghiên rất vui vẻ vì câu nói của Lâm Gia Mộc: "Bây giờ anh ấy cũng bình thường thôi, không còn đẹp trai như hồi ở trường nữa..."
"Ai bảo thế? Hôm qua tớ đã nhìn thấy anh ta, còn đẹp trai hơn hồi ở trường. Bạn biết cách chăm sóc anh ta thật đấy, chiếc áo gió màu lam anh ta mặc đẹp thật". Người khen cô ta là một cô bạn cũng có gia đình sung túc tên là Tiền Vi Vi, chồng Tiền Vi Vi làm ngoại thương, nghe nói rất lắm tiền nhiều của.
"Ha ha, tớ chỉ mua bừa vậy thôi, làm gì mà đẹp như bạn nói". Tưởng Nghiên cười nói.
"Gia Mộc, nghe nói bạn làm không ít vụ án, có vụ nào vui không kể cho bọn tớ nghe đi". Giang Tĩnh cười hỏi.
Lâm Gia Mộc lắc đầu: "Không có gì vui. Hơn nữa đều đã kí thỏa thuận bảo mật, nói ra là tớ sẽ phải hầu tòa, lúc đó lại phải ủy thác các bạn bào chữa giúp".
Mấy người đều cười lên.
Trần Minh Minh nói: "Ôi, sự đời bây giờ đúng là quá suy đồi, các vụ li hôn văn phòng bọn tớ nhận mỗi năm một nhiều hơn, bất kể nam hay nữ đều như nhau, li hôn vì ngoại tình còn xem như thông thường, lại có hai vợ chồng trẻ li hôn vì tranh nhau nhà vệ sinh cơ. Thật không biết bây giờ người ta nghĩ thế nào mà dễ dàng li hôn như vậy. Bây giờ nghĩ lại chỉ yêu không cưới như Gia Mộc cũng rất tốt".
"Tớ cũng nghĩ như vậy". Lâm Gia Mộc không khiêm tốn mấy câu như dự tính của đám bạn học mà nhận luôn lời này. Điền Cầm Cầm đấm cô một cái.
"Không biết xấu hổ! Đợi lúc nào bạn cưới để xem tớ xử lí bạn như thế nào". Điền Cầm Cầm véo má cô: "Này, bạn bôi cái gì mà da còn đẹp thế?"
"Có bôi gì đâu, sớm tối dùng vàng xoa lên..."
"Vớ vẩn!"
Mọi người cũng bật cười. Họp lớp mà, chọc cười quậy phá là chủ yếu. Thấy mọi người đều đã yên tĩnh lại, Tưởng Nghiên nói một câu: "Nói thật, sự đời bây giờ loạn hết cả, nếu tớ và Nghiêm Minh nhà tớ không phải yêu nhau từ lúc nghèo hèn thì ngay cả anh ấy tớ cũng không dám tin nữa".
Nghe cô ta nói như vậy, Giang Tĩnh lại không vui. Giang Tĩnh là người cưới được người có điều kiện nhất trong số các bạn học, cô ta cũng là một trong những người cười nhạo Tưởng Nghiên nhiều nhất. Không ngờ bây giờ Tưởng Nghiên lại đổi đời, còn nói tình cảm từ khi nghèo khổ không thể bỏ được, suốt ngày khoe chồng cô ta tốt với cô ta thế nào, mua nhà mua xe đều đứng tên cô ta gì đó, lại nói lấy người quyền thế có ích lợi gì, cái gì cũng không phải của mình... Giang Tĩnh vốn cảm thấy là nhằm vào chính mình, bây giờ cô ta lại nói đến tình yêu nghèo hèn trước mặt Giang Tĩnh...
"Tớ lại nghe nói đàn ông chọn mình lúc có tiền mới là tình yêu, nếu yêu mình lúc không có tiền thì là vì anh ta chỉ có thể chọn được một người như mình..."
Hai người này nhìn nhau cười lạnh lùng, ngọn lửa chiến tranh đã chuẩn bị bùng cháy.
Trần Minh Minh ngăn ở giữa hai người: "Thôi, hai bạn đừng đấu võ mồm nữa. Cứ gặp nhau là cãi cọ không khác gì trẻ con. Nghe tớ nói này, tất cả đàn ông đều cầm tinh con mèo, không có con mèo nào không thích ăn vụng, chỉ cần biết về nhà là được. Chúng ta đều đã có con, con cái là quan trọng nhất..."
Cô ta vừa nói như vậy vừa liếc một cái. Tiền Vi Vi lấy được chồng tốt thật, nhưng lại vẫn chưa có con...
Lâm Gia Mộc và Điền Cầm Cầm lui lại một bước, quả nhiên Tiền Vi Vi nổ súng: "Cái gì mà đàn ông đều là mèo ăn vụng? Chồng bạn có ăn vụng thì cũng đừng kéo tất cả mọi người xuống nước".
Bốn người nhanh chóng cãi lộn ầm ĩ, cuối cùng Trần Minh Minh quát to một tiếng: "Đừng cãi nhau nữa. Thế này nhé, bây giờ Gia Mộc ở đây, các bạn nói đàn ông không nhất định đều ăn vụng, chúng ta sẽ nhờ Gia Mộc điều tra, nếu có ai trong số các ông chồng của năm người chúng ta ngoại tình..."
"Chờ đã, năm người?" Điền Cầm Cầm chỉ chính mình: "Các bạn đừng tính tớ vào, hai vợ chồng tớ đều ăn lương nhà nước, bây giờ đang chỉnh đốn tác phong mạnh lắm, bạn đừng làm vợ chồng tớ thêm phiền".
"Được, không tính bạn". Trần Minh Minh chỉ Điền Cầm Cầm: "Bốn người chúng ta, mỗi người cốp mười ngàn tệ. Nếu Gia Mộc tra ra chồng ai ngoại tình thì mười ngàn của người ấy sẽ thuộc về người có chồng không ngoại tình. Nếu tất cả đều ngoại tình thì tiền thuộc về Lâm Gia Mộc, nếu không tra được ai thì mọi người chúng ta cùng vui, thế nào?"
"Đừng!" Lâm Gia Mộc ra dấu dừng lại: "Các bạn đừng coi tớ như đại gia thế. Việc làm ăn của tớ không phải của một mình tớ, chi phí cơ bản tra một vụ ngoại tình là từ mười ngàn đến ba mươi ngàn. Bạn bắt tớ tra bốn người, còn có nguy cơ không lấy được tiền, sao mà tàn nhẫn thế?"
"Vậy thì mỗi người chúng ta bỏ ra hai mươi ngàn được không? Bốn mươi ngàn thuộc về Lâm Gia Mộc, còn lại thì như Minh Minh vừa nói". Tưởng Nghiên nói lớn tiếng. Người tự tin nhất ở đây là cô ta, những người khác thì dù sao cũng có chút miễn cưỡng.
"Được! Tớ thảo hợp đồng". Mấy bạn nam vẫn hóng hớt bên cạnh sáp tới, có người nói sẽ lập hợp đồng, có người nói phải làm người chứng kiến. Ở đây còn có cả người làm ở văn phòng công chứng, vì thế nhanh chóng có cả người đứng ra công chứng.
Chuyện đã lớn như vậy, nói là mấy người trêu đùa nhau cũng không được nữa, dường như ai không đánh cuộc thì chồng người nó ngoại tình, bốn người bỏ tiền ra đều rất thoải mái.
Lâm Gia Mộc đương nhiên là cười tít mắt thu tiền, lần lượt kí hợp đồng với bốn người. Sau khi kí xong cô lại hỏi: "Thế còn thỏa thuận bảo mật?"
Bốn người nhìn nhau một lát: "Giữa bốn người bọn tớ thì không có bảo mật".
"Tốt".
/129
|