Nói chuyện xong, Thế Huân dẫn nó đến một căn phòng ở tầng hai. Anh sắp xếp đồ giúp nó rồi kêu nó nghỉ ngơi, chiều anh phải đi làm nên nó nhớ tự chăm sóc cho bản thân.
Nó gật đầu, sau đó nằm xuống ngủ một giấc. Đến tầm chiều, nó ngủ dậy, nhanh chóng sửa xoạn rồi đến nghĩa trang. Không khí giờ về chiều có chút lạnh, nó lại không mang theo áo ấm nên đành cắn răng chịu đựng một chút.
Nghĩa trang Hồ Nam nằm gần Hoài Hoá, mất khoảng nửa giờ đi bộ. Vì thế nên nó không bắt xe, mà đi dạo cho thư dãn.
Khung cảnh quen thuộc mà xa lạ lần lượt được nó thu vào trong tầm mắt. Hoài Hoá vẫn vậy luôn khoác lên mình vẻ đẹp bình dị và an lành. Nó nhớ trước đây lúc còn nhỏ cùng Thế Huân đi chơi, bị lạc mất nhau. Sau đó nó tình cờ tìm thấy một khu vườn rất đẹp, trồng rất nhiều loại hoa. Nó vì tò mò nên đi vào bên trong, không ngờ lại bị ngã.
Một bên đầu gối bị sưng, khi đó chỉ biết ngồi khóc.
Cậu làm sao thế? _Một chất giọng bạc hà, thanh thanh cất lên.
Nó ngẩng cao khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt lên, trước mặt là một thằng nhóc, mặc bộ đồ siêu nhân người nhện có chút buồn cười, chỉ để lộ ra miệng.
Nó ấp úng chỉ vào vết xước ở đầu gối. Vị siêu nhân nhện liền ngồi xuống, xoè bàn tay xoa xoa nhẹ lên mặt vết thương, rồi nói.
Mau biến đi, mau biến đi.
Nó tròn mắt nhìn hành động của cậu bé, cái gì chứ? Nó dù sao cũng đã năm tuổi. Cái trò trẻ con này lừa ai chứ. Thật không ngờ cậu ta lại tin, ngây thơ hết chỗ nói.
Cậu thấy thế nào? Siêu nhân tớ mà đã ra tay thì nhất định sẽ khỏi. _cậu bé với giọng tự hào cất tiếng.
Nó vì cái giọng tự hào đó mà gật đầu cho vừa lòng, cố gắng đứng dậy. Từ xa, vang đến tiếng gọi của Thế Huân, nó liền chào tạm biệt cậu bé sau đó chạy đi. Bỏ mặc lại thân ảnh có chút mập, vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì.
Sau đó hai cậu bé khác cũng chạy đến, trên người lần lượt mặc bộ đồ người dơi và superman. Ba người đang chơi hóa trang. Vị mặc bộ superman hỏi.
Có chuyện gì thế?
Cậu bé người dơi lắc đầu, chỉ trả lời.
Một bạn gái dễ thương thôi.
Nó khi đó đã tìm thấy Thế Huân sau đó được anh giúp băng bó. Hơn hẳn tên ngốc nào đó. Nghĩ đến kỉ niệm cũ này, nó có chút nhớ cậu bạn siêu nhân nhện dễ thương đó. Nhưng khu phố ít nhiều đã thay đổi, việc tìm lại rất khó.
Kết thúc hồi tưởng, vì đã đến nghĩa trang. Nó cầm chặt bó hoa trong tay, đến chỗ mẹ nó. Điều không ngờ là, lại có một người đàn ông đứng trước mộ mẹ nó. Luận theo vóc dáng chắc chắn không phải cha nó. Vậy thì là ai?
Nó lại gần hơn nữa để nhìn dõ khuôn mặt, người đàn ông này tầm tứ tuần, trên người mặc bộ quân phục nghiêm trang. Nét mặt có thể phỏng đoán thời trẻ nhất định rất anh tuấn. Bây giờ thì lại càng thêm vẻ phong độ, chín chắn. Bất quá nó lại cảm thấy người này hình như nó đã từng gặp.
Không chần chừ, nó tiến lại quỳ xuống đặt bó hoa hướng dương, nhưng thật bất ngờ vì bên cạnh cũng đã có một bó khác. Người đàn ông này cũng biết sở thích của mẹ nó sao.
Vương Tuấn Minh bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của nó, không vội giải thích, ông hỏi.
Cháu là Hướng Dương.
Đúng vậy, là cháu. Bác là... _nó ngạc nhiên khi người này lại biết tên nó.
Giống, rất giống mẹ cháu. Ta là Vương Tuấn Minh, một người bạn của mẹ cháu.
Bạn của mẹ cháu!
________________________________
*Tâm sự nhỏ:
Haizz, lại thêm một chap ngắn nữa. Thật sự rất xin lỗi vì không chăm lo được cho truyện. Lịch học của mình rất bận, nhiều lúc muốn dừng truyện lại. Nhưng lại không làm vì mình không muốn phụ lòng những người ủng hộ mình. Cũng vì đây là truyện đầu tay của mình nên mình không muốn bỏ. Mình muốn cho câu truyện có một cái kết chứ không để nó dang dở. Nếu ai muốn ủng hộ mình và tạo động lực hơn thì nhấn nút đề cử nhé.
Chân thành cảm ơn.
Diệp Bích Như
Nó gật đầu, sau đó nằm xuống ngủ một giấc. Đến tầm chiều, nó ngủ dậy, nhanh chóng sửa xoạn rồi đến nghĩa trang. Không khí giờ về chiều có chút lạnh, nó lại không mang theo áo ấm nên đành cắn răng chịu đựng một chút.
Nghĩa trang Hồ Nam nằm gần Hoài Hoá, mất khoảng nửa giờ đi bộ. Vì thế nên nó không bắt xe, mà đi dạo cho thư dãn.
Khung cảnh quen thuộc mà xa lạ lần lượt được nó thu vào trong tầm mắt. Hoài Hoá vẫn vậy luôn khoác lên mình vẻ đẹp bình dị và an lành. Nó nhớ trước đây lúc còn nhỏ cùng Thế Huân đi chơi, bị lạc mất nhau. Sau đó nó tình cờ tìm thấy một khu vườn rất đẹp, trồng rất nhiều loại hoa. Nó vì tò mò nên đi vào bên trong, không ngờ lại bị ngã.
Một bên đầu gối bị sưng, khi đó chỉ biết ngồi khóc.
Cậu làm sao thế? _Một chất giọng bạc hà, thanh thanh cất lên.
Nó ngẩng cao khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt lên, trước mặt là một thằng nhóc, mặc bộ đồ siêu nhân người nhện có chút buồn cười, chỉ để lộ ra miệng.
Nó ấp úng chỉ vào vết xước ở đầu gối. Vị siêu nhân nhện liền ngồi xuống, xoè bàn tay xoa xoa nhẹ lên mặt vết thương, rồi nói.
Mau biến đi, mau biến đi.
Nó tròn mắt nhìn hành động của cậu bé, cái gì chứ? Nó dù sao cũng đã năm tuổi. Cái trò trẻ con này lừa ai chứ. Thật không ngờ cậu ta lại tin, ngây thơ hết chỗ nói.
Cậu thấy thế nào? Siêu nhân tớ mà đã ra tay thì nhất định sẽ khỏi. _cậu bé với giọng tự hào cất tiếng.
Nó vì cái giọng tự hào đó mà gật đầu cho vừa lòng, cố gắng đứng dậy. Từ xa, vang đến tiếng gọi của Thế Huân, nó liền chào tạm biệt cậu bé sau đó chạy đi. Bỏ mặc lại thân ảnh có chút mập, vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì.
Sau đó hai cậu bé khác cũng chạy đến, trên người lần lượt mặc bộ đồ người dơi và superman. Ba người đang chơi hóa trang. Vị mặc bộ superman hỏi.
Có chuyện gì thế?
Cậu bé người dơi lắc đầu, chỉ trả lời.
Một bạn gái dễ thương thôi.
Nó khi đó đã tìm thấy Thế Huân sau đó được anh giúp băng bó. Hơn hẳn tên ngốc nào đó. Nghĩ đến kỉ niệm cũ này, nó có chút nhớ cậu bạn siêu nhân nhện dễ thương đó. Nhưng khu phố ít nhiều đã thay đổi, việc tìm lại rất khó.
Kết thúc hồi tưởng, vì đã đến nghĩa trang. Nó cầm chặt bó hoa trong tay, đến chỗ mẹ nó. Điều không ngờ là, lại có một người đàn ông đứng trước mộ mẹ nó. Luận theo vóc dáng chắc chắn không phải cha nó. Vậy thì là ai?
Nó lại gần hơn nữa để nhìn dõ khuôn mặt, người đàn ông này tầm tứ tuần, trên người mặc bộ quân phục nghiêm trang. Nét mặt có thể phỏng đoán thời trẻ nhất định rất anh tuấn. Bây giờ thì lại càng thêm vẻ phong độ, chín chắn. Bất quá nó lại cảm thấy người này hình như nó đã từng gặp.
Không chần chừ, nó tiến lại quỳ xuống đặt bó hoa hướng dương, nhưng thật bất ngờ vì bên cạnh cũng đã có một bó khác. Người đàn ông này cũng biết sở thích của mẹ nó sao.
Vương Tuấn Minh bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của nó, không vội giải thích, ông hỏi.
Cháu là Hướng Dương.
Đúng vậy, là cháu. Bác là... _nó ngạc nhiên khi người này lại biết tên nó.
Giống, rất giống mẹ cháu. Ta là Vương Tuấn Minh, một người bạn của mẹ cháu.
Bạn của mẹ cháu!
________________________________
*Tâm sự nhỏ:
Haizz, lại thêm một chap ngắn nữa. Thật sự rất xin lỗi vì không chăm lo được cho truyện. Lịch học của mình rất bận, nhiều lúc muốn dừng truyện lại. Nhưng lại không làm vì mình không muốn phụ lòng những người ủng hộ mình. Cũng vì đây là truyện đầu tay của mình nên mình không muốn bỏ. Mình muốn cho câu truyện có một cái kết chứ không để nó dang dở. Nếu ai muốn ủng hộ mình và tạo động lực hơn thì nhấn nút đề cử nhé.
Chân thành cảm ơn.
Diệp Bích Như
/35
|