Đem từng cái sự tình an bài xong xuôi, Phương Minh mới được nhàn hạ.
Lúc này hắn trở lại cư thất, ngồi ở trên ghế nhắm mắt suy nghĩ, ngón tay gõ đều nhịp trên mặt bàn, suy nghĩ tới vài sự kiện. Sự tình của trấn Thanh Khê lần này khẳng định là do tổ linh Trương Thanh Vân cảnh báo, dẫn tới dương thế cảnh giác, bất quá việc của dương gian tự nhiên sẽ có tín đồ ở dương gian xử lý.
Lần này Lý Đại Tráng làm được rất tốt, đợi lát nữa có thể vào mộng ca ngợi hắn vài câu. Nghĩ đến Lý Đại Tráng liền liên tưởng tới Thần Đả Thuật, thời điểm mỗi lần thi thuật cần đọc lên tên gọi của thần linh, tỉ như cho mời nào đó nào đó thần linh thượng thân ta . Phương Minh lúc đó bất chợt nghĩ tới, một hán tử ngũ đại tam thô như Lý Đại Tráng trong miệng quát: Cho mời Thổ Địa thần thượng thân ta! ... Ngay cả da gà cũng nổi lên, hình ảnh này quá đẹp, hắn không dám nhìn! Nếu như người coi miếu đổi thành một thanh xuân thiếu nữ giống như còn tạm được.... khặc khặc.... nghĩ lệch rồi...
Nên đã đổi thành cho mời Thổ Địa thần lực thượng thân! cũng có thể sử dụng. Dù sao cũng chỉ là chú ngữ dùng để phát động, mấu chốt còn phải xem Phương Minh có đáp ứng hay không.
Trương Thanh Vân lần này câu thông âm dương hẳn là tổn thất linh lực rất lớn, khẳng định sẽ không dễ chịu, mình có nên thừa dịp cháy nhà đi hôi của hay không, đây cũng là một vấn đề.
Còn có thủ hạ của chính mình, vẫn chỉ cho chút đồ ăn để bọn họ trường tồn, lại không có thù lao khi làm việc cho mình. Việc này cũng giống như công ty ở kiếp trước không phát tiền lương, chỉ lo mỗi ăn ở lại muốn công nhân vì hắn làm việc ngày đêm không nghỉ, so sánh với nhau thì chính mình giống như còn đen tối hơn cả những nhà tư bản đó nhỉ.
Chuyện này tựa hồ có chút không ổn! Mặc dù mình nắm giữ sinh tử của bọn họ, nhưng cũng cần khích lệ thể chế mới có thể làm cho bọn họ càng thêm chăm chỉ, làm việc càng có hiệu suất. Tuy mình cũng đã làm chuyện này, như là thăng quan tiến chức, nhưng việc này cần có số mệnh và thần lực nên không thể lạm dụng.
Càng huống chi thủ hạ của hắn lúc này chỉ tính là cấp bậc tiểu lại, muốn tăng lên nữa cần phải có phẩm cấp, mà muốn có phẩm cấp lại cần phải có thần vị, nhưng vấn đề này hiện giờ Phương Minh còn không có biện pháp giải quyết. Lại suy nghĩ một lát, hay là đem thần lực hóa thành tiền dùng để ban phát khi khen ngợi, xem như là một biện pháp tốt.
Chỉ là làm như thế thì thần lực có chút không đủ, vì lần này còn phải khen thưởng, đề bạt cho các binh sĩ, lại phải chi ra một khoản.
Kỳ thực nói đến cùng vấn đề mấu chốt đều ở tín ngưỡng, hiện giờ ở dưới tay Phương Minh chỉ có bốn thôn lại dưỡng nhiều người như vậy, càng muốn tăng lên bản thân, đã dần dần duy trì không nổi. Chỉ có khuếch trương phạm vi, tăng cường hương hỏa mới là biện pháp tốt nhất.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh: Chúa công, Hà Đông cầu kiến!
Vào đi! Phương Minh cảm thấy kỳ quái, bình thường hắn đều xử lý công việc ở mặt trước đại sảnh, Hà Đông có việc gì cũng bẩm báo ở đó, rất ít khi tới cư thất của hắn.
Hà Đông tiến vào, phía sau còn có một thân ảnh nho nhỏ rón ra rón rén đi theo, rất là cẩn thận.
Vừa tiến vào liền quỳ xuống dập đầu Nô tì thỉnh an lão gia! Giọng nói thanh thúy dễ nghe, hóa ra là một thiếu nữ.
Chăm chú nhìn kĩ thì thiếu nữ này vẫn có vài phần tư sắc, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc trang phục nha hoàn. Chỉ là vóc người còn chưa hoàn toàn nẩy nở, trên mặt còn mang theo chút biểu tình của trẻ con, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mang theo chút ý cười, làm cho người nhìn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà Phương Minh lại sầm mặt, hỏi: Hà Đông, ngươi đây là có ý gì?
Hà Đông vội vã quỳ xuống hành lễ. nói: Bẩm chúa công, tiểu nhân đã mang những du hồn già yếu đến pháp vực ở thôn Thanh Sơn dàn xếp, mỗi người đều có gian phòng, cũng chọn được một cái thư lại, mang theo làm việc... Tiểu nhân chỉ là thấy chúa công đến nay vẫn còn một thân một mình, bên cạnh không có người chăm sóc, tiểu nhân cả gan, chọn một nha hoàn mang tới chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho đại nhân!
Phương Minh thầm cười khổ, trình độ nịnh nọt của người này thật sự là không sót chỗ nào. Tại thế giới này, chỉ cần là thiếu gia của gia đình đại hộ thì bên người đều có vài tên nha hoàn hầu hạ. Lúc trước Phương Minh cũng từng gặp được nữ tính du hồn, nghe Vương Lục Lang nói, có người muốn nương nhờ vào dưới trướng của hắn làm một người nha hoàn. Thế nhưng thần lực quý giá của hắn làm sao có thể dùng vào trong những việc thế này, tự nhiên là không đồng ý, nên mới có thể làm cho Hà Đông chờ được cơ hội lần này.
Hắn cũng không phải người thích tự ngược, nếu đã thu dưỡng đám du hồn gia yếu kia, tự nhiên cũng phải tìm chút việc cho bọn họ làm, cho dù bọn họ cả ngày đều ở trong pháp vực thì mỗi ngày cũng sẽ tiêu hao nửa tia thần lực của Phương Minh đây! Bây giờ có một đứa nha hoàn lớn lên vẫn tính đẹp mắt, như vậy nhận lấy cũng không sao. Chỉ là không thể mở ra tiền lệ này, để bọn thuộc hạ cho rằng hắn là tên quỷ đói háo sắc, đến lúc đó khắp nơi vơ vét mỹ nữ để dâng cho hắn, nếu như vậy quả thực là dở khóc dở cười.
Liền sầm mặt lại: Hà Đông, ngươi cho rằng bản tôn là người thế nào? Chính sự không làm, lại đi suy nghĩ bực này bàng môn tả đạo, quả thật là có phụ với chức trách của mình! Hắn là thần linh, tất cả sức mạnh đều bắt nguồn từ bản thân, lần này nổi giận làm nhiệt độ xung quanh tựa hồ giảm xuống không ít.
Hà Đông sợ hãi đến mồ hôi liên tục chảy ra, không ngừng dập đầu: Thuộc hạ không dám, thuộc hạ biết tội... Nha hoàn bên cạnh cũng một bộ dạng rưng rưng muốn khóc, chỉ là cắn răng nhịn lại, cũng quỳ rạp xuống đất thỉnh tội.
Phương Minh hừ lạnh một tiếng: Niệm tình ngươi lần đầu phạm phải, trước tiên sẽ không truy cứu ngươi, lui ra đi!
Hà Đông lại dập đầu, đang định mang theo ra hoàn lui xuống, Phương Minh lại nói: Chờ đã, nếu đã mang tới lại trả về như vậy cũng không tốt, nếu không còn không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào đây, tuy là ta không sợ, nhưng đối với nha hoàn này cũng không phải chuyện tốt. Đã vậy ngươi trước tiên lưu lại nơi này, tạm thời phụ trách quét dọn đại sảnh đi!
Hà Đông gật đầu liên tục: Vâng, vâng....chúa công nhân từ! Trong lòng rất là vui vẻ, nhưng lại có chút ảo não, chính mình tựa hồ có chút nóng vội. Nhưng mà chúa công nói rất có đạo lý, nếu như nha hoàn của gia đình đại hộ vô cớ bị đuổi ra ngoài, như vậy những câu nói bóng nói gió gần như có thể mang nha hoàn bức tử.
Phương Minh phất tay một cái, Hà Đông mang nha hoàn quỳ xuống cung kính tạ ân, sau đó lui ra ngoài.
Một lát sau, Trịnh Khoan tới đây bẩm báo, nói là đã mang âm binh dàn xếp tốt, cũng đã ghi chép xong công huân nên tới đây phục mệnh. Phương Minh gật đầu, lệnh cho ba người chờ ở đại sảnh.
Sau một lát, Phương Minh đi tới đại sảnh, Vương Lục Lang, Tạ Tấn, Trịnh Khoan cung kính hành lễ: Gặp qua chúa công!
Phương Minh khoát tay: Miễn lễ! Sau đó cầm lấy công văn trên công đường, nhìn một chút, lại nói: Trịnh Khoan, ngươi nói một chút tình huống!
Vâng! Trịnh Khoan lĩnh mệnh, nói: Lần diệt cướp này quân ta tổng cộng chết trận tám người, tiêu diệt được trùm thổ phỉ Bành Xuân và thủ hạ của hắn một trăm lẻ ba hung quỷ, có thể xem là đại thắng. Tính toán công huân trong đó: Tạ Tấn giết được Bành Xuân, là công đầu; các âm binh khác mỗi người cũng có vài cái thủ cấp, trong đó Vương Lục Lang bắn chết nhiều nhất, có tám cái, những thu hoạch khác đã được đăng ký tạo sách.
Nói xong mang danh sách đưa lên, thấy Phương Minh gật đầu liền nói tiếp: Mặt khác, chúa công thu nhận mười một du hồn làm âm binh, trước mắt tổng cộng có âm binh ba mươi ba người, cộng thêm hai vị hỏa trưởng, tổng cộng ba mươi lăm người.
Phương Minh gật đầu, nói: Tạ Tấn có công, liền thưởng cho phép ngươi lại thành lập một hỏa, tổng quản hai hỏa. Mới thu âm binh trước tiên bổ xung tổn thất, còn lại ba người, ngươi lại đi chi chiêu thêm bảy người dựng thành một hỏa.
Tạ Tấn dập đầu tạ ân, Phương Minh suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: Tám người chết trận nếu như có thân nhân bằng hữu là quỷ hồn, cũng mời đến thôn Thanh Sơn đồng thời phụng dưỡng!
Thuộc hạ đồng thời quỳ xuống đất, hoan hô: Chúa công nhân từ! Phương Minh nhìn tình huống này liền biết trước đây mình xác thật cân nhắc khiếm khuyết phương diện này, coi như hiện tại thuộc hạ không có thân hữu, cũng có thể vì sau này chuẩn bị. Mà bản thân mình làm chuyện này cũng được nhân tâm, mặc dù lại là một khoản chi tiêu.
Lại tiếp tục nói: Trịnh Khoan, việc này ngươi làm được không tệ, ta đề bạt cho ngươi làm Lệnh lại! Trịnh Khoan lập tức hành lễ tạ ân.
Lúc này nhìn mọi người, nói: Các ngươi cùng nhau theo ta ra ngoài thôn, đi mang ban thưởng phát xuống.
Ngoài thôn.
Ba mươi ba tên âm binh đang xếp thành một hàng ngang, Hà Đông quát: Người trảm thủ được một người, tiến lên một bước!
Vốn có hai mươi hai tên âm binh đều đồng thời bước lên một bước, Phương Minh gật đầu, nói : Thưởng năm văn tiền lớn! Lập tức có Quách Thịnh,Trịnh Khoan tiến lên phát xuống tiền thưởng. Chúng âm binh tiếp nhận vừa nhìn, thấy là năm văn tiền lớn màu trắng kiểu dáng giống hệt của dương gian, chỉ là trên mặt cũng không có chữ viết mà lấp lóe bạch quang, thần bí vô cùng. Âm binh tự nhiên không cần dùng tiền, tuy có chút không thích nhưng chúa công ban tặng vẫn phải cung kính nhận lấy.
Hà Đông lại quát: Người trảm thủ được hai người, tiến lên một bước! Từ trong hai mươi hai người lại bước ra mười tám người, lần này lại thưởng năm văn tiền lớn màu trắng.
Tiếp theo trảm thủ ba người cũng chỉ có mười người tiến lên, lần này vẫn thưởng năm văn tiền lớn.
Lại hỏi bốn người, đi ra ba cái, vẫn như cũ là năm văn tiền lớn.
Cuối cùng là năm người thì chỉ có một người, lần này là thưởng mười văn tiền lớn.
Hà Đông gật đầu, hướng về Phương Minh hành lễ, nói: Bẩm báo chúa công, ban thưởng toàn bộ đều đã phát xuống.
Phương Minh gật đầu, biết còn lại một ít hung quỷ nếu không phải bị loạn quân dẫm chết chính là bị loạn đao phân thây, quả thật không dễ tính toán, cũng chỉ có thể như thế.
Phương Minh khoát tay một cái, mọi người nhất thời yên tĩnh lại, chỉ nghe âm thanh lanh lảnh của chúa công, nói: Những văn tiền lớn này chính là thần lực của bản tôn biến thành, có thể duy trì du hồn phổ thông sống một ngày, hơn nữa còn có thể chữa trị thương tổn của hồn thể. Tuy các ngươi mỗi ngày có đồ ăn để duy trì tiêu hao, nhưng cũng có thể hấp thu văn tiền này để tăng cường linh lực, tăng cường thể chất.!
Lời vừa nói ra phía dưới liền xôn xao, chúng âm binh nghe được lời này, nguyên bản trong lòng cũng chẳng coi trọng lập tức thay đổi, dù sao cũng phải tính toán cho tương lai của thân nhân, cho dù là loại người bản thân ăn no cả nhà không bị đói cũng có thể dùng tiền này để tăng cường thực lực, tự nhiên cực kỳ coi trọng, tay cầm tiền cũng không khỏi nắm thật chặc. Mà âm binh mới gia nhập thì càng hâm mộ đến con mắt đều đỏ lên.
Phương Minh nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ mỉm cười, những văn tiền lớn này tự nhiên đều là hắn dùng một tia thần lực màu trắng biến thành. Tại Đại Càn, một cái tiền nhỏ bằng với một văn tiền, mười cái tiền nhỏ bằng với một cái tiền lớn, một trăm cái tiền lớn bằng với một xâu tiền, cũng bằng với một lượng bạc, cũng là lương một tháng của quan từ cửu phẩm. Đương nhiên quan chức đều không dựa vào lương hàng tháng để sinh hoạt, còn có các loại hiếu kính.
Vốn là Phương Minh muốn chế thành một văn tiền, sau đó nghĩ lại, binh sĩ trảm thủ một người, chính mình liền cho năm văn tiền, ở dương thế chính là ngươi giết cho ta một người, ta liền thưởng cho ngươi năm cái bánh hoa màu, vì sao nghe có chút không đúng đây? Vẫn là làm thành đồng tiền lớn đi! Cho tới làm thành bạc, nghe tựa hồ rất tốt, có thể sau này sẽ không dễ xử lý. Nhớ tới kiếp trước cõi âm lạm phát, một khối tiền là có thể mua được một triệu đốt xuống, nếu gặp phải bất lương một chút, một tờ một trăm triệu cũng có, Phương Minh liền cảm thấy phát lạnh. Tuy rằng hai bên không giống nhau, những cũng đáng giá chú ý, nếu không sau này lấy gì dế phong thưởng thuộc hạ?
Lúc này lại hỏi: Người trảm thủ năm người tên là gì?
Từ trong đâm âm binh bước ra một người khôi ngô hơn người, quỳ xuống nói: Tiểu nhân Tạ Xuân, gặp qua chúa công!
Ngươi có thể giết được năm người, cũng xem như là một hảo hán, nay ta thăng ngươi làm ngũ trưởng!
Tạ ơn chúa công!
Phương Minh lại mệnh lệnh: Vương Lục Lang ở đâu?
Vương Lục Lang đi ra hành lễ: Có thuộc hạ!
Ngươi dẫn dắt âm binh tác chiến, tự thân cũng bắn chết tám người, có công, ta ban thưởng ngươi nửa xâu tiền! Chính là năm mươi đồng tiền lớn xâu thành một chuỗi.
Vương Lục Lang bái tạ: Tạ chúa công ban thưởng!
Phương Minh nhìn thấy những quan văn rất hâm mộ, liền an ủi: Văn lại các ngươi sau này chuyên cần công việc của mình, ta cũng có ban thưởng!
Hà Đông liền dẫn đầu chúng quan bái tạ.
Lại nhìn chúng âm binh dưới tay, vung tay lên liền có bạch quang thoáng hiện, lần này là thống nhất tu bổ hình thể áo giáp.
Đợi cho mọi việc đều xong hết, liền phân phó: Tạ Tấn, sau khi ngươi bù đủ hai hỏa, lập tức đi Thổ Địa pháp vực ở thôn Nguyên Hà đóng quân, lúc bình thường gia tăng thao luyện, khu trừ hung quỷ. Vương Lục Lang, ngươi phái một ngũ người đi thôn Thanh Sơn đóng quân, bảo vệ người già yếu, không được quấy nhiễu thôn dân. Lần này đại thắng, ta ban thưởng ba ngày rượu thịt, các ngươi trở lại là có thể hưởng dụng!
Lần này toàn thể văn võ bái xuống: Thuộc hạ tuân mệnh!
Lúc này hắn trở lại cư thất, ngồi ở trên ghế nhắm mắt suy nghĩ, ngón tay gõ đều nhịp trên mặt bàn, suy nghĩ tới vài sự kiện. Sự tình của trấn Thanh Khê lần này khẳng định là do tổ linh Trương Thanh Vân cảnh báo, dẫn tới dương thế cảnh giác, bất quá việc của dương gian tự nhiên sẽ có tín đồ ở dương gian xử lý.
Lần này Lý Đại Tráng làm được rất tốt, đợi lát nữa có thể vào mộng ca ngợi hắn vài câu. Nghĩ đến Lý Đại Tráng liền liên tưởng tới Thần Đả Thuật, thời điểm mỗi lần thi thuật cần đọc lên tên gọi của thần linh, tỉ như cho mời nào đó nào đó thần linh thượng thân ta . Phương Minh lúc đó bất chợt nghĩ tới, một hán tử ngũ đại tam thô như Lý Đại Tráng trong miệng quát: Cho mời Thổ Địa thần thượng thân ta! ... Ngay cả da gà cũng nổi lên, hình ảnh này quá đẹp, hắn không dám nhìn! Nếu như người coi miếu đổi thành một thanh xuân thiếu nữ giống như còn tạm được.... khặc khặc.... nghĩ lệch rồi...
Nên đã đổi thành cho mời Thổ Địa thần lực thượng thân! cũng có thể sử dụng. Dù sao cũng chỉ là chú ngữ dùng để phát động, mấu chốt còn phải xem Phương Minh có đáp ứng hay không.
Trương Thanh Vân lần này câu thông âm dương hẳn là tổn thất linh lực rất lớn, khẳng định sẽ không dễ chịu, mình có nên thừa dịp cháy nhà đi hôi của hay không, đây cũng là một vấn đề.
Còn có thủ hạ của chính mình, vẫn chỉ cho chút đồ ăn để bọn họ trường tồn, lại không có thù lao khi làm việc cho mình. Việc này cũng giống như công ty ở kiếp trước không phát tiền lương, chỉ lo mỗi ăn ở lại muốn công nhân vì hắn làm việc ngày đêm không nghỉ, so sánh với nhau thì chính mình giống như còn đen tối hơn cả những nhà tư bản đó nhỉ.
Chuyện này tựa hồ có chút không ổn! Mặc dù mình nắm giữ sinh tử của bọn họ, nhưng cũng cần khích lệ thể chế mới có thể làm cho bọn họ càng thêm chăm chỉ, làm việc càng có hiệu suất. Tuy mình cũng đã làm chuyện này, như là thăng quan tiến chức, nhưng việc này cần có số mệnh và thần lực nên không thể lạm dụng.
Càng huống chi thủ hạ của hắn lúc này chỉ tính là cấp bậc tiểu lại, muốn tăng lên nữa cần phải có phẩm cấp, mà muốn có phẩm cấp lại cần phải có thần vị, nhưng vấn đề này hiện giờ Phương Minh còn không có biện pháp giải quyết. Lại suy nghĩ một lát, hay là đem thần lực hóa thành tiền dùng để ban phát khi khen ngợi, xem như là một biện pháp tốt.
Chỉ là làm như thế thì thần lực có chút không đủ, vì lần này còn phải khen thưởng, đề bạt cho các binh sĩ, lại phải chi ra một khoản.
Kỳ thực nói đến cùng vấn đề mấu chốt đều ở tín ngưỡng, hiện giờ ở dưới tay Phương Minh chỉ có bốn thôn lại dưỡng nhiều người như vậy, càng muốn tăng lên bản thân, đã dần dần duy trì không nổi. Chỉ có khuếch trương phạm vi, tăng cường hương hỏa mới là biện pháp tốt nhất.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh: Chúa công, Hà Đông cầu kiến!
Vào đi! Phương Minh cảm thấy kỳ quái, bình thường hắn đều xử lý công việc ở mặt trước đại sảnh, Hà Đông có việc gì cũng bẩm báo ở đó, rất ít khi tới cư thất của hắn.
Hà Đông tiến vào, phía sau còn có một thân ảnh nho nhỏ rón ra rón rén đi theo, rất là cẩn thận.
Vừa tiến vào liền quỳ xuống dập đầu Nô tì thỉnh an lão gia! Giọng nói thanh thúy dễ nghe, hóa ra là một thiếu nữ.
Chăm chú nhìn kĩ thì thiếu nữ này vẫn có vài phần tư sắc, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc trang phục nha hoàn. Chỉ là vóc người còn chưa hoàn toàn nẩy nở, trên mặt còn mang theo chút biểu tình của trẻ con, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mang theo chút ý cười, làm cho người nhìn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà Phương Minh lại sầm mặt, hỏi: Hà Đông, ngươi đây là có ý gì?
Hà Đông vội vã quỳ xuống hành lễ. nói: Bẩm chúa công, tiểu nhân đã mang những du hồn già yếu đến pháp vực ở thôn Thanh Sơn dàn xếp, mỗi người đều có gian phòng, cũng chọn được một cái thư lại, mang theo làm việc... Tiểu nhân chỉ là thấy chúa công đến nay vẫn còn một thân một mình, bên cạnh không có người chăm sóc, tiểu nhân cả gan, chọn một nha hoàn mang tới chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho đại nhân!
Phương Minh thầm cười khổ, trình độ nịnh nọt của người này thật sự là không sót chỗ nào. Tại thế giới này, chỉ cần là thiếu gia của gia đình đại hộ thì bên người đều có vài tên nha hoàn hầu hạ. Lúc trước Phương Minh cũng từng gặp được nữ tính du hồn, nghe Vương Lục Lang nói, có người muốn nương nhờ vào dưới trướng của hắn làm một người nha hoàn. Thế nhưng thần lực quý giá của hắn làm sao có thể dùng vào trong những việc thế này, tự nhiên là không đồng ý, nên mới có thể làm cho Hà Đông chờ được cơ hội lần này.
Hắn cũng không phải người thích tự ngược, nếu đã thu dưỡng đám du hồn gia yếu kia, tự nhiên cũng phải tìm chút việc cho bọn họ làm, cho dù bọn họ cả ngày đều ở trong pháp vực thì mỗi ngày cũng sẽ tiêu hao nửa tia thần lực của Phương Minh đây! Bây giờ có một đứa nha hoàn lớn lên vẫn tính đẹp mắt, như vậy nhận lấy cũng không sao. Chỉ là không thể mở ra tiền lệ này, để bọn thuộc hạ cho rằng hắn là tên quỷ đói háo sắc, đến lúc đó khắp nơi vơ vét mỹ nữ để dâng cho hắn, nếu như vậy quả thực là dở khóc dở cười.
Liền sầm mặt lại: Hà Đông, ngươi cho rằng bản tôn là người thế nào? Chính sự không làm, lại đi suy nghĩ bực này bàng môn tả đạo, quả thật là có phụ với chức trách của mình! Hắn là thần linh, tất cả sức mạnh đều bắt nguồn từ bản thân, lần này nổi giận làm nhiệt độ xung quanh tựa hồ giảm xuống không ít.
Hà Đông sợ hãi đến mồ hôi liên tục chảy ra, không ngừng dập đầu: Thuộc hạ không dám, thuộc hạ biết tội... Nha hoàn bên cạnh cũng một bộ dạng rưng rưng muốn khóc, chỉ là cắn răng nhịn lại, cũng quỳ rạp xuống đất thỉnh tội.
Phương Minh hừ lạnh một tiếng: Niệm tình ngươi lần đầu phạm phải, trước tiên sẽ không truy cứu ngươi, lui ra đi!
Hà Đông lại dập đầu, đang định mang theo ra hoàn lui xuống, Phương Minh lại nói: Chờ đã, nếu đã mang tới lại trả về như vậy cũng không tốt, nếu không còn không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào đây, tuy là ta không sợ, nhưng đối với nha hoàn này cũng không phải chuyện tốt. Đã vậy ngươi trước tiên lưu lại nơi này, tạm thời phụ trách quét dọn đại sảnh đi!
Hà Đông gật đầu liên tục: Vâng, vâng....chúa công nhân từ! Trong lòng rất là vui vẻ, nhưng lại có chút ảo não, chính mình tựa hồ có chút nóng vội. Nhưng mà chúa công nói rất có đạo lý, nếu như nha hoàn của gia đình đại hộ vô cớ bị đuổi ra ngoài, như vậy những câu nói bóng nói gió gần như có thể mang nha hoàn bức tử.
Phương Minh phất tay một cái, Hà Đông mang nha hoàn quỳ xuống cung kính tạ ân, sau đó lui ra ngoài.
Một lát sau, Trịnh Khoan tới đây bẩm báo, nói là đã mang âm binh dàn xếp tốt, cũng đã ghi chép xong công huân nên tới đây phục mệnh. Phương Minh gật đầu, lệnh cho ba người chờ ở đại sảnh.
Sau một lát, Phương Minh đi tới đại sảnh, Vương Lục Lang, Tạ Tấn, Trịnh Khoan cung kính hành lễ: Gặp qua chúa công!
Phương Minh khoát tay: Miễn lễ! Sau đó cầm lấy công văn trên công đường, nhìn một chút, lại nói: Trịnh Khoan, ngươi nói một chút tình huống!
Vâng! Trịnh Khoan lĩnh mệnh, nói: Lần diệt cướp này quân ta tổng cộng chết trận tám người, tiêu diệt được trùm thổ phỉ Bành Xuân và thủ hạ của hắn một trăm lẻ ba hung quỷ, có thể xem là đại thắng. Tính toán công huân trong đó: Tạ Tấn giết được Bành Xuân, là công đầu; các âm binh khác mỗi người cũng có vài cái thủ cấp, trong đó Vương Lục Lang bắn chết nhiều nhất, có tám cái, những thu hoạch khác đã được đăng ký tạo sách.
Nói xong mang danh sách đưa lên, thấy Phương Minh gật đầu liền nói tiếp: Mặt khác, chúa công thu nhận mười một du hồn làm âm binh, trước mắt tổng cộng có âm binh ba mươi ba người, cộng thêm hai vị hỏa trưởng, tổng cộng ba mươi lăm người.
Phương Minh gật đầu, nói: Tạ Tấn có công, liền thưởng cho phép ngươi lại thành lập một hỏa, tổng quản hai hỏa. Mới thu âm binh trước tiên bổ xung tổn thất, còn lại ba người, ngươi lại đi chi chiêu thêm bảy người dựng thành một hỏa.
Tạ Tấn dập đầu tạ ân, Phương Minh suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: Tám người chết trận nếu như có thân nhân bằng hữu là quỷ hồn, cũng mời đến thôn Thanh Sơn đồng thời phụng dưỡng!
Thuộc hạ đồng thời quỳ xuống đất, hoan hô: Chúa công nhân từ! Phương Minh nhìn tình huống này liền biết trước đây mình xác thật cân nhắc khiếm khuyết phương diện này, coi như hiện tại thuộc hạ không có thân hữu, cũng có thể vì sau này chuẩn bị. Mà bản thân mình làm chuyện này cũng được nhân tâm, mặc dù lại là một khoản chi tiêu.
Lại tiếp tục nói: Trịnh Khoan, việc này ngươi làm được không tệ, ta đề bạt cho ngươi làm Lệnh lại! Trịnh Khoan lập tức hành lễ tạ ân.
Lúc này nhìn mọi người, nói: Các ngươi cùng nhau theo ta ra ngoài thôn, đi mang ban thưởng phát xuống.
Ngoài thôn.
Ba mươi ba tên âm binh đang xếp thành một hàng ngang, Hà Đông quát: Người trảm thủ được một người, tiến lên một bước!
Vốn có hai mươi hai tên âm binh đều đồng thời bước lên một bước, Phương Minh gật đầu, nói : Thưởng năm văn tiền lớn! Lập tức có Quách Thịnh,Trịnh Khoan tiến lên phát xuống tiền thưởng. Chúng âm binh tiếp nhận vừa nhìn, thấy là năm văn tiền lớn màu trắng kiểu dáng giống hệt của dương gian, chỉ là trên mặt cũng không có chữ viết mà lấp lóe bạch quang, thần bí vô cùng. Âm binh tự nhiên không cần dùng tiền, tuy có chút không thích nhưng chúa công ban tặng vẫn phải cung kính nhận lấy.
Hà Đông lại quát: Người trảm thủ được hai người, tiến lên một bước! Từ trong hai mươi hai người lại bước ra mười tám người, lần này lại thưởng năm văn tiền lớn màu trắng.
Tiếp theo trảm thủ ba người cũng chỉ có mười người tiến lên, lần này vẫn thưởng năm văn tiền lớn.
Lại hỏi bốn người, đi ra ba cái, vẫn như cũ là năm văn tiền lớn.
Cuối cùng là năm người thì chỉ có một người, lần này là thưởng mười văn tiền lớn.
Hà Đông gật đầu, hướng về Phương Minh hành lễ, nói: Bẩm báo chúa công, ban thưởng toàn bộ đều đã phát xuống.
Phương Minh gật đầu, biết còn lại một ít hung quỷ nếu không phải bị loạn quân dẫm chết chính là bị loạn đao phân thây, quả thật không dễ tính toán, cũng chỉ có thể như thế.
Phương Minh khoát tay một cái, mọi người nhất thời yên tĩnh lại, chỉ nghe âm thanh lanh lảnh của chúa công, nói: Những văn tiền lớn này chính là thần lực của bản tôn biến thành, có thể duy trì du hồn phổ thông sống một ngày, hơn nữa còn có thể chữa trị thương tổn của hồn thể. Tuy các ngươi mỗi ngày có đồ ăn để duy trì tiêu hao, nhưng cũng có thể hấp thu văn tiền này để tăng cường linh lực, tăng cường thể chất.!
Lời vừa nói ra phía dưới liền xôn xao, chúng âm binh nghe được lời này, nguyên bản trong lòng cũng chẳng coi trọng lập tức thay đổi, dù sao cũng phải tính toán cho tương lai của thân nhân, cho dù là loại người bản thân ăn no cả nhà không bị đói cũng có thể dùng tiền này để tăng cường thực lực, tự nhiên cực kỳ coi trọng, tay cầm tiền cũng không khỏi nắm thật chặc. Mà âm binh mới gia nhập thì càng hâm mộ đến con mắt đều đỏ lên.
Phương Minh nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ mỉm cười, những văn tiền lớn này tự nhiên đều là hắn dùng một tia thần lực màu trắng biến thành. Tại Đại Càn, một cái tiền nhỏ bằng với một văn tiền, mười cái tiền nhỏ bằng với một cái tiền lớn, một trăm cái tiền lớn bằng với một xâu tiền, cũng bằng với một lượng bạc, cũng là lương một tháng của quan từ cửu phẩm. Đương nhiên quan chức đều không dựa vào lương hàng tháng để sinh hoạt, còn có các loại hiếu kính.
Vốn là Phương Minh muốn chế thành một văn tiền, sau đó nghĩ lại, binh sĩ trảm thủ một người, chính mình liền cho năm văn tiền, ở dương thế chính là ngươi giết cho ta một người, ta liền thưởng cho ngươi năm cái bánh hoa màu, vì sao nghe có chút không đúng đây? Vẫn là làm thành đồng tiền lớn đi! Cho tới làm thành bạc, nghe tựa hồ rất tốt, có thể sau này sẽ không dễ xử lý. Nhớ tới kiếp trước cõi âm lạm phát, một khối tiền là có thể mua được một triệu đốt xuống, nếu gặp phải bất lương một chút, một tờ một trăm triệu cũng có, Phương Minh liền cảm thấy phát lạnh. Tuy rằng hai bên không giống nhau, những cũng đáng giá chú ý, nếu không sau này lấy gì dế phong thưởng thuộc hạ?
Lúc này lại hỏi: Người trảm thủ năm người tên là gì?
Từ trong đâm âm binh bước ra một người khôi ngô hơn người, quỳ xuống nói: Tiểu nhân Tạ Xuân, gặp qua chúa công!
Ngươi có thể giết được năm người, cũng xem như là một hảo hán, nay ta thăng ngươi làm ngũ trưởng!
Tạ ơn chúa công!
Phương Minh lại mệnh lệnh: Vương Lục Lang ở đâu?
Vương Lục Lang đi ra hành lễ: Có thuộc hạ!
Ngươi dẫn dắt âm binh tác chiến, tự thân cũng bắn chết tám người, có công, ta ban thưởng ngươi nửa xâu tiền! Chính là năm mươi đồng tiền lớn xâu thành một chuỗi.
Vương Lục Lang bái tạ: Tạ chúa công ban thưởng!
Phương Minh nhìn thấy những quan văn rất hâm mộ, liền an ủi: Văn lại các ngươi sau này chuyên cần công việc của mình, ta cũng có ban thưởng!
Hà Đông liền dẫn đầu chúng quan bái tạ.
Lại nhìn chúng âm binh dưới tay, vung tay lên liền có bạch quang thoáng hiện, lần này là thống nhất tu bổ hình thể áo giáp.
Đợi cho mọi việc đều xong hết, liền phân phó: Tạ Tấn, sau khi ngươi bù đủ hai hỏa, lập tức đi Thổ Địa pháp vực ở thôn Nguyên Hà đóng quân, lúc bình thường gia tăng thao luyện, khu trừ hung quỷ. Vương Lục Lang, ngươi phái một ngũ người đi thôn Thanh Sơn đóng quân, bảo vệ người già yếu, không được quấy nhiễu thôn dân. Lần này đại thắng, ta ban thưởng ba ngày rượu thịt, các ngươi trở lại là có thể hưởng dụng!
Lần này toàn thể văn võ bái xuống: Thuộc hạ tuân mệnh!
/19
|